1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 56: Phế bỏ ả
      Edit: La Thùy Dương
      Đêm khuya, mảnh trăng khuyết trải lớp bạc lên ngói nhà, hoa và cây cảnh đều phủ đầy lớp băng tuyết, trắng xóa khắp cả vùng rộng lớn.

      Sầm Tiểu Mạn vẫn quỳ dưới mặt đất, đôi tay run rẩy bao bọc lấy chính mình. Trong bóng tối, đáy mắt nàng ta lại như ánh lên tia sát khí của loài sói mình dưới bóng đêm tịch.

      Đúng lúc này, trong cửa phòng truyền đến tiếng động vô cùng khẽ, tia sát khí trong mắt Sầm Tiểu Mạn lập tức thu hồi, nhắm mắt lại mở ra, tức khắc liền quay lại với đôi mắt nai tơ vô hại, óng ánh ngập nước như muốn chực khóc mà thể khóc.

      Lục Cửu dùng áo choàng của đắp lên người Sầm Tiểu Mạn, “Nha đầu, nàng khờ.”

      Sầm Tiểu Mạn sụt sùi khẽ lắc đầu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, “Nô tỳ chuốc thêm phiền toái cho thế tử gia, nô tỳ làm được.”

      “Cũng đều tại ta nhu nhược có tài cán, để nàng phải chịu ấm ức rồi.”

      “Chỉ cần thế tử gia được bình an, nô tỳ cũng bình an.” Dứt lời nước mắt liền lăn xuống gò má, từ ánh mắt cho đến thần thái gương mặt đều thể được tình cảm thắm thiết.

      Lục Cửu chà xát cánh tay, “Ta vào đây, nàng ta mà phát hai chúng ta đều gánh nổi!”

      “Vâng, ngoài đây lạnh lắm, ngài mau mau vào ! Nô tỳ sao hết.” Sầm Tiểu Mạn ân cần lo lắng .

      Lục Cửu xoay người rón rén chui vào phòng, Sầm Tiểu Mạn vuốt tấm áo choàng quý giá người, quay đầu liền “xì” tiếng, thấp giọng khinh bỉ, “Tên bất lực.”

      Kẻ bị mắng là ‘tên bất lực’ kia ở phía sau mảnh rèm da sóc mà nghiến răng kèn kẹt, lập tức bò lên giường làm nũng với Mộ Khanh Hoàng, mách rằng bị tiểu gian tế mắng mình là ‘tên bất lực’ này nọ, Mộ Khanh Hoàng buồn cười dỗ vài câu, rốt cuộc mới chạm đầu cùng nhau rơi vào giấc ngủ.

      Tuy rằng năm nào có bão tuyết lớn năm ấy được mùa, nhưng năm trước bão tuyết đổ vào từng đợt từ đợt, những người dựng lều ngoài thành đều phải chịu khổ, lều gỗ lại bị đè sập hề ít. Dưỡng Tế Viện nằm ở nơi đây, những người già và trẻ trong này vừa lạnh vừa đói. Thân là Dưỡng Tế Tự khanh nên Mộ Khanh Hoàng thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng vì giữ đạo hiếu lại mang thai thể bước ra cửa, nàng chỉ có thể nhờ phu thê Lục Linh lấy danh nghĩa Dưỡng Tế Tự, đem phát áo bông và lương thực để cứu tế cho bên ngoài.

      Nha môn mới thành lập tên Dưỡng Tế Tự này dường như bắt đầu danh có tiếng, nhưng xem ra vẫn gây tiếng vang bằng chuyện Dưỡng Tế Tự khanh thực chất là nữ nhi, cũng chính là Triều Dương quận chúa, người từng mở ra Tấn Vân Lâu để giúp đỡ những học sinh nghèo khó. Người này cũng chính là nữ nhân xưa kia bị hàm oan nhưng rốt cuộc tự mình lấy lại công bằng trước công đường thẩm vấn cùng với ngoại tổ mẫu và cha chồng ngày trước, sau đó còn đưa ba vị trưởng bối vu cáo cho mình lên đoạn đầu đài.

      Cùng Lục Cửu trải qua năm đầu tiên, Mộ Khanh Hoàng ra cũng biết những ngày này trôi qua thế nào, nhưng chỉ trong thoáng chốc, ngày hội hoa đăng cũng đến. Vào mười lăm tháng giêng này, Lục Cửu lén làm cho nàng chiếc lồng đèn phượng hoàng. Nàng nhìn đèn lồng được kết bằng vải gấm màu vàng sáng, mặt nở nụ cười, cầm lấy tay đặt lên bụng mình, rồi cứ như vậy mà tựa người im lặng ở trong lòng , tuy lời nào nhưng lại giống như lời nào cũng ra hết.

      Cảm giác này quả vừa mới mẻ lại làm lòng người vui vẻ.

      Trong bụng tồn tại đứa bé nho , nàng có thể cảm nhận được em bé lớn lên theo từng ngày, cảm nhận xoay người, đá chân, mỗi ngày đều bị những hành động của bé làm bất ngờ mà trở nên vui vẻ. Cứ mỗi lần bị bé đạp bụng quá mạnh mà đau nhức, Lục Cửu liền cáu giận quát với cái bụng, lúc gầm tiếng nó lại im lặng, Lục Cửu im lặng chút nó lại đạp đạp, mỗi lần như vậy lại đạp hăng say hơn so với lần trước.

      Cứ như vậy kéo dài từ mùa đông đến tháng năm của năm thứ hai, Mộ Khanh Hoàng luôn bị màn giằng co giữa hai cha con này làm cho dở khóc dở cười.

      ---
      ngày nọ Mộ Khanh Hoàng nhận được tấm bái thiếp, bái thiếp có đề Thành An quận chúa. Vị Thành An quận chúa này là con dâu thứ của Vệ quốc công, tên Xương Vận Hòa, đồng thời cũng là cháu đích tôn của đại trưởng công chúa Ninh Hà qua đời, là đích nữ của Trịnh quốc công Xương Mậu. Vì vậy, nếu luận theo vai vế thân thích, Mộ Khanh Hoàng còn phải gọi bà tiếng biểu .

      Đối với chuyện vị biểu này đột ngột đến thăm hỏi, Mộ Khanh Hoàng liền nghĩ thân phận của người họ hàng này tôn quý như vậy, tại lại còn ở góa cộng thêm việc con cái trong nhà cũng yên bề gia thất, vậy chẳng phải đây là thí sinh tốt nhất cho chức Dưỡng Tế Tự
      thừa * hay sao? (thừa: chức quan giúp việc thời xưa.)

      Nàng vội gọi Ngọc Khê mời người tiến vào.

      Ngoài thư phòng, Ngọc Cái trải bức họa lên bàn sách, “Thế tử gia người xem, chính là người này, Kim Nê xem là huynh đệ tốt nhất, chẳng bù cho các huynh đệ cùng lớn lên như chúng ta khách khí bị ném ra phía sau chẳng thèm ngó ngàng.”

      Người trong bức tranh là nam nhân đầu búi chỏm tóc, vết sẹo nơi khóe mắt. Người này có đôi mắt híp, lông mày khá dài, tướng mạo cường tráng, mặt mũi đầy khí thế hiên ngang, chỉ nhìn trong tranh cũng thấy đây là người có tính cách lỗ mãng, nên hẳn người bên ngoài phải còn dữ dằn hơn thế.

      “Có điều tra lai lịch của người này chưa?”

      “Thuộc hạ chỉ nghe Kim Nê kể lại, người này hành nghề tiêu sư coi bốn biển là nhà, cha mẹ con cái cũng nơi nương tựa, tại thường quanh quẩn bên sông Tần Hoài, thể bản lĩnh là người giỏi đao pháp. thông tin về người này chỉ có như vậy.”

      “Thể là kẻ giỏi đao pháp … Ngươi thấy đao pháp của kẻ này bao giờ chưa?”

      Ngọc Cái lắc đầu, “Thuộc hạ chỉ nghe được người này giỏi đao pháp thông qua Kim Nê, chứ chưa từng thấy tận mắt.”

      Lục Cửu trầm ngâm, nhìn chằm chằm bức họa rồi chợt : “ lâu đến đây rồi nhỉ. Nhất định lúc này hận ta lắm.”

      Môi Ngọc Cái hơi động, nghĩ thầm muốn giải vây vài câu giúp Kim Nê, nhưng nghĩ lại thế tử gia là người tinh tường như vậy, thêm gì nữa cũng bằng thừa.

      “Tiếp tục quan sát.” Chợt nhớ tới bốn tâm phúc này theo hầu , cùng chết chiến trường ở đời trước, mắt phượng của Lục Cửu dần thâm thúy, dùng móng tay vạch đường dài bức họa, “Ngươi theo dõi sát sao kẻ này cho ta, ta sợ Kim Nê chịu thua thiệt.”

      “Vâng ạ.” Ngọc Cái thầm mắng chửi Kim Nê câu.

      Kỳ bọn họ ai cũng biết, sau khi Kim Nê thoát khỏi nô tịch và sửa lại quân tịch (1), trở thành Tổng kỳ, vẫn luôn suy tính rất nhiều, nay chỉ vì Sầm Tiểu Mạn mà hận Lục Cửu, trong đó phải có nguyên nhân là do Kim Nê bắt đầu nảy sinh dã tâm.

      (1) Thời xưa, tịch là từ chỉ thân phận của người. Nô tịch tức là người làm nô tài, quân tịch là người lính, gia nhập quân đội.

      ---

      Sau ngọn núi giả cách Mạc Viên xa, Kim Nê lôi ra từ trong tay áo chiếc hộp tinh xảo, bên trong là cây trâm được kết bằng ngọc trai, “Cái này cho muội.”

      Sầm Tiểu Mạn lắc đầu, “Vật này đắt tiền quá rồi, muội thể nhận.”

      “Muội nhận chính là xem thường ta.” Kim Nê giả vờ tức giận.

      Sầm Tiểu Mạn vội vàng lắc đầu, “Kim đại ca huynh đừng hiểu lầm, muội có xem thường huynh, nô tỳ như muội làm gì có tư cách xem thường huynh chứ?”

      “Vậy muội mau nhận!” Kim Nê cương quyết đưa chiếc hộp cho nàng.

      Sầm Tiểu Mạn bất đắc dĩ tiếp nhận.

      Kim Nê chà xát đôi tay, e dè hỏi: “Thế tử có lại làm gì với muội …”

      Sầm Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn Kim Nê cái rồi vội cúi đầu xuống, “ có.”

      Nhưng mới vừa rồi ràng thấy nước mắt của nàng, Kim Nê chợt siết chặt nắm đấm, “Muội chờ ta, ta nhất định cứu muội ra khỏi phủ.”

      “Kim đại ca, huynh làm quá nhiều chuyện cho muội rồi, muội thể lại nhận nữa đâu.” Nàng cúi đầu, hai hàng nước mắt ầng ậng rơi xuống, Kim Nê đau lòng đến chân tay cũng luống cuống, “Muội đừng khóc.”

      lại nghĩ tới lời chỉ bảo của Cửu Chúc về chuyện dỗ ngọt nữ nhân, bèn vội vàng cầm lại cái hộp, lấy cây trâm đính kết ngọc trai ra tự tay cài lên tóc nàng, “Tiểu Mạn, muội cài cây trâm này lên nhìn đẹp lắm, muội đừng khóc nữa mà.”

      Thấy Kim Nê vụng về dỗ ngọt nàng, Sầm Tiểu Mạn nín khóc mỉm cười, “Kim Nê đại ca làm sao biết dỗ ngọt nữ nhi thế này, là ai dạy huynh thế?”

      đại ca dạy, cây trâm ngọc này cũng là đại ca mua giúp ta, chiếc hộp cũng là huynh ấy đưa cho. Kỳ thực huynh ấy có rất nhiều nữ nhân, nên rất biết cách mua quà dỗ cho nữ nhân vui vẻ.”

      Sầm Tiểu Mạn cười cười, mắt nhìn ra cửa Mạc Viên bên kia, trông thấy Ngọc Khê đưa quý phu nhân vào cửa vội : “Kim đại ca, ta còn phải trở về hầu hạ quận chúa.”

      Kim Nê có chút luyến tiếc nhưng vẫn đành : “Vậy muội mau trở về, kẻo bọn họ lại thừa cơ bắt nạt muội.”

      “Vâng.”

      Đáp lời, Sầm Tiểu Mạn chạy chậm tiến vào Mạc Viên.

      Trong phòng khách ở Mạc Viên loáng thoáng truyền đến tiếng cười , thấy ai hay biết Sầm Tiểu Mạn trở về, nàng ta liền nhanh chân quay trở vào tiểu khóa viện. Ban ngày bọn Ngọc Khê đều ra ngoài hầu hạ chủ tử, vì thế trong tiểu khóa viện có người.

      Sầm Tiểu Mạn ném cây trâm ngọc lên bàn rồi bắt đầu tháo gỡ chiếc hộp đựng trâm. Chỉ thoáng thấy bên trong vách ngăn có mảnh giấy, mảnh giấy có viết ba chữ: Phế bỏ ả.

      ---
      Trong phòng khách, sau khi an vị chỗ ngồi cho khách, Mộ Khanh Hoàng bắt đầu quan sát Thành An quận chúa, thấy bà mặc bộ y phục bằng tơ tằm khá mới màu trắng hoa trà, ống tay áo thuê hoa văn hình mẫu đơn, bên dưới là chiếc váy xòe được trang trí bằng kim tuyến. Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dung mạo được chăm sóc rất tốt, có thể bởi vì thân là góa phụ, nên từ đồ trang sức đến y phục người đều toát lên vẻ thanh lịch dịu dàng. Nhưng mặc dầu vậy, gương mặt đầy ý cười của bà lúc này dường như giống những góa phụ thông thường chỉ biết rập theo nguyên tắc, mặt lạnh như tiền mà trái lại, trông người có vẻ niềm nở và thân thiện ngoài tầm dự đoán.

      Trong khi Mộ Khanh Hoàng quan sát Thành An quận chúa đồng thời, bà cũng lặng lẽ quan sát nàng. sống đến ngần này tuổi đánh giá người qua xiêm y người họ, mà là xem đến khí chất. Người cháu họ trước mắt này, đẹp có đẹp nhưng phong thái tỏa ra người lấn át nhan sắc của nàng. Loại phong thái này khiến người khác dám tiếp cận, e dè sợ sệt bất giác nảy sinh trong vô thức. Tựa như, loại cốt cách đầy uy quyền bẩm sinh nằm người nàng, là tự nhiên mà có.

      Thành An quận chúa chợt cười lớn, : “Nhìn ngươi phong thái đầy mình như vậy, đúng là phải ngươi làm Dưỡng Tế Tự khanh cũng ai có thể làm được.”

      Mộ Khanh Hoàng cũng cười, “Con là trẻ quy củ, biết có nên gọi người tiếng biểu hay ?”

      Thành An quận chúa càng thêm vui vẻ, thân mật kéo tay Mộ Khanh Hoàng : “Ngươi đừng chê cười ta trèo cao, bỏ luôn chữ ‘Biểu’ , trực tiếp gọi ta bằng là được.”

      Mộ Khanh Hoàng vội đáp: “Sao lại trèo cao hay với cao, người là trưởng bối, kính người là đạo lý hiển nhiên.”

      Thành An quận chúa khoát tay ngăn lại, “Cứ quyết định vậy , còn mau gọi ta tiếng xem nào!”

      Mộ Khanh Hoàng vui vẻ tuân mệnh, cười gọi: “.”

      Thành An quận chúa vang dội đáp: “Chúng ta trở lại chuyện chính, nếu có gì ta lên điện tam bảo. Từ khi ta biết có nha môn Dưỡng Tế Tự này lúc nào mà ngừng trông ngóng, mà chỉ ta mà các phu nhân quyên góp tiền cho chùa miếu cũng đều nghe ngóng tin tức xem thế nào. Các nàng đều chờ sau khi con sanh đứa , ở cử cho hết tháng rồi làm việc, ta vì đợi được nên quyết định tiên hạ thủ vi cường mà đích thân đến đây! Khó khăn lắm mới có nha môn do nữ nhân chúng ta làm chủ, chuyện vui như vậy sao có thể thiếu ta! Tiểu chất nữ, con phải xếp cho ta chức quan đấy nhé, ta mong làm chức tổng quản lắm rồi.”

      tới đúng lúc, con lo có người tình nguyện giúp con đó, người cũng biết nha môn này phải bỏ tiền vào ít.”

      “Tiền, ta có. người ta chẳng có gì ngoài chút bản lãnh làm ăn buôn bán. Chất nữ, con có nghe qua Xương Ký tửu lâu bao giờ chưa?”

      Mộ Khanh Hoàng kinh ngạc: “Chính là Xương Ký tửu lâu tiếng tăm lẫy lừng vang xa khắp các tỉnh thành sao?”

      “Chính nó!” Thành An quận chúa cười gật đầu.

      Mộ Khanh Hoàng lập tức phân phó: “Ngọc Khê, nhanh vào bên trong lấy văn sách và mộc ấn của Dưỡng Tế Tự thừa ra đây. Dưỡng Tế Tự thừa tự nguyện bước vào cửa, chúng ta tuyệt đối phải giữ chặt cho người bỏ chạy!”

      Thành An quận chúa sảng khoái cười to, “Con yên tâm ta tuyệt chạy!”
      Last edited: 5/10/17
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111138 others thích bài này.

    2. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Ta mong mỏi đến ngày lột mặt ả tiện nữ kia để cho tên ngu xuẩn Kim Nê trắng mắt ra tự biết nhục vào hang mà sống :die:
      La Thùy DươngChris thích bài này.

    3. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 57: SINH CON
      Edit: La Thùy Dương
      “Con viết cái này. , người nhìn xem!”

      Tuy giữ đạo hiếu dưỡng thai tận chín tháng nhưng Mộ Khanh Hoàng cũng để mình nhàn rỗi, nàng luôn nghĩ cách làm thế nào để điều hành Dưỡng Tế Tự cho tốt, làm thế nào để cứu tế được nhiều trẻ con và người già neo đơn, còn phải suy nghĩ cách dạy nghề cho những nhi nơi nương tựa, cứ thế đem tất cả viết hết vào quyển sách. Ngẫm nghĩ hồi, nàng lại thấy giờ đây mình chỉ còn thiếu mỗi đại phú hào là Thành An quận chúa nữa thôi.

      Sau khi Thành An quận chúa đọc xong liền mỉm cười, “Quả nhiên hôm nay ta uổng công đến đây rồi, ta có nhìn lầm người! Sau này phàm là sản nghiệp trong nhà ta, khi cần tuyển người nhất định ưu tiên chọn những đứa bé trong Dưỡng Tế Viện.”

      “Đại ơn đại đức của , con thay mặt cho những đứa trẻ đó cảm ơn người.”

      Thành An quận chúa liền khoát tay : “ cần con phải cảm tạ, tích công đức là chuyện cực kỳ tốt, ta đến đây chia công đức của con, con ngại ta là mừng lắm rồi.”

      Sau khi Thành An quận chúa vui vẻ nhận mộc ấn và văn sách của Dưỡng Tế Tự thừa xong xuôi, bà liền cùng Mộ Khanh Hoàng đề cập đến chuyện nhà, “Bụng con lớn vậy rồi, khi nào sinh?”

      mặt Mộ Khanh Hoàng liền thoáng vẻ nhu hòa, mỉm cười : “Chắc là cuối tháng này.”

      “Đến lúc đó ta nhất định đến chung vui.” Thành An quận chúa hơi ngừng chút rồi cười , “Ta nhớ lầm hình như tiết thiên thu (*) của Thánh Thượng cũng diễn ra vào cuối tháng này, tiểu gia hỏa này tốt nhất là sinh ra ngay tiết thiên thu, như vậy mới có phúc.”

      (tiết thiên thu: lễ sinh nhật của hoàng đế).


      “Cám ơn lời chúc của người.” Mộ Khanh Hoàng cười .

      à, đến tháng chín con mới có thể xả tang. Đoạn thời gian này, chuyện của Dưỡng Tế Tự đành nhờ người lo liệu, những chức quan còn lại người tổ chức bữa tiệc rượu giúp con, ai ra nhiều tiền phong quan cho người đó.” Mộ Khanh Hoàng nửa đùa nửa .

      “Cứ để đó lo, còn luận về tiền bạc qua được phu nhân của các gia đình hoàng thương. Ta cũng biết được vài người, như Hoa gia bán vân cẩm, Thiều gia buôn mẫu đơn, cả Thủy gia kinh doanh son phấn nữa.”

      giúp con việc lớn đấy, nếu phải tìm đến con cũng thể biết những thương nhân có tiền này. Vốn con còn sầu biết sau khi xả tang rồi nên đưa thiệp mời cho người nào, nhưng may mắn giờ đây giải quyết hết cho con rồi. Nhưng dù gì con vẫn phải chút, khi chọn phu nhân cho Dưỡng Tế Tự là phải chọn người thực muốn làm công việc này, còn với loại người làm ba ngày nghỉ hai ngày chỉ muốn lấy danh tiếng chứ muốn chi tiền thôi rồi. Còn hai là phải chọn người có nhân phẩm tốt, chúng ta hợp tác làm việc chung với nhau ai ai cũng phải nỗ lực cố gắng, người xem có phải ?”

      “Con chí phải, hiểu rồi.”

      Lại thêm vài lời, Thành An quận chúa mới cáo từ rời .

      Thành An quận chúa vừa mới rời khỏi, Lục Cửu liền quay trở lại.

      Thấy bàn vẫn còn sót lại tách trà chưa dọn, Lục Cửu hỏi: “Ai vừa mới đến à?”

      “Là Thành An quận chúa.”

      Mộ Khanh Hoàng liền với Lục Cửu về mục đích đến đây của Thành An quận chúa.

      Lục Cửu theo thói quen ôm lấy Mộ Khanh Hoàng cho nàng ngồi đùi mình, cúi đầu, áp lỗ tai lên bụng nàng lắng nghe, : “Quả trứng thối kia, hôm nay có giày vò mẫu thân của ngươi đấy?”

      Mộ Khanh Hoàng cười : “Buổi sáng chàng phá rối khiến nó đạp tới đạp lui, chỉ sợ lúc này mệt lắm rồi. Sau khi chàng đến thư phòng thấy nó động nữa, có lẽ là ngủ thiếp rồi.”

      “Tiểu phượng hoàng, thế nàng có nhớ ta ?” Vuốt ve bụng Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu hỏi.

      nhớ, canh giờ trước chàng còn ở trước mặt ta mở quyển Kinh Thi tìm nhũ danh cho đứa đấy.”

      “Nhưng ta nhớ tiểu phượng hoàng, mỗi canh giờ, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến nàng.”

      Bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn sâu vào mắt , thấy được thâm tình tràn ngập trong ánh mắt .

      Tình nảy mầm trong vô thức, ngày sâu sắc.

      Sâu càng thêm sâu…

      Nàng cười cười, vân vê lỗ tai , đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước phớt lên môi .

      Nam nhân này càng ngày càng làm nàng thương.

      Chỉ chiếc hôn ngắn cũng khơi lên bản tính thèm ăn trong lòng Lục Cửu. cẩn thận ôm nàng, kìm lòng được cúi người ngậm lấy cái miệng nhắn ăn mãi biết đủ kia.

      Hai tay Mộ Khanh Hoàng ôm lấy cổ , khẽ nhếch hàm răng, ngấm ngầm cho phép công thành đoạt đất trong miệng nàng.

      bàn tay cởi bỏ khuy cài áo của nàng, tay lần mò xoa nắn bên trong như thỏa nỗi khổ tương tư.

      Xuân phong xuân vũ xuân chi tình, tương tri tương hội niệm bất vong (1)

      (1) Đây là câu đối, ý là gió xuân mưa xuân đến mang theo tình cảm dạt dào, bạn tương tri khi gặp được nhau chắc chắn thể quên được.

      Sau thời gian nén nhang, Lục Cửu tự mình cài lại khuy nút hình hồ điệp cho Mộ Khanh Hoàng, đến lúc này mới đem chuyện cả nhà Vương Kỳ chết thảm và Thái tử bị hãm hại với nàng: “Tạm thời bên Cố chỉ huy sứ đó còn chưa tra được gì, nhưng tại ta nghi ngờ người, chính là người mà Kim Nê xem là tri kỷ Cửu Chúc.”

      Màu đỏ như hoa đào mặt còn chưa rút , Mộ Khanh Hoàng ngẩn ngơ hồi mới phản ứng lại, “Phụ thân bị hãm hại ư?”

      “Đừng kích động, ta chính vì sợ nàng kích động nên mới dám sớm với nàng.”

      “Chàng mau tường tận mọi chuyện cho ta!” Mộ Khanh Hoàng gấp gáp hỏi.

      “Đây là chuyện từ năm ngoái rồi, hẳn Cố chỉ huy sứ gạt ta chuyện này đâu. Ta cũng vẫn luôn dặn bọn Bạch Cẩm theo dõi nhất cử nhất động vụ án này. Tuy là bây giờ vẫn chưa có chút manh mối nào nhưng ta có đặt ra giả thiết. Giả như hung thủ giết chết Vương Kỳ, kẻ ám sát nàng ở ngõ bắc, Phượng Lâu Xuân, Sầm Tiểu Mạn, và bạn tốt tri kỷ của Kim Nê là Cửu Chúc có liên quan đến nhau hẳn là bọn chúng ngấm ngầm liên lạc qua lại, nếu là vậy chúng ta có thể lợi dụng Sầm Tiểu Mạn, lần theo dấu vết để lùng ra hung thủ đứng phía sau. Tình cờ chuyện này cũng trùng khớp với kế hoạch mà chúng ta dày công sắp đặt. Nếu như bọn chúng cài cây đinh bên người chúng ta, ta cũng có thể đến bên bọn chúng để làm gian tế.”

      Dừng chút, Lục Cửu lại nhìn Mộ Khanh Hoàng mà : “Tiểu phượng hoàng, cuối tháng này là tiết thiên thu của Thánh thượng, phiên vương cũng lục tục lên kinh, thời gian của chúng ta còn nhiều nữa. Đợi khi nàng sinh con xong rồi, chúng ta phải phối hợp cùng nhau diễn vở kịch, rồi từ đây và cả về sau nàng nhất định phải tin tưởng phu quân của nàng. Hai đời của ta đều chỉ duy nhất mình nàng, ngoại trừ nàng ra ta tuyệt chạm vào bất kỳ nữ nhân nào khác.”

      Tâm Mộ Khanh Hoàng ngừng rung động, nhưng mặt nàng chỉ nhàng mỉm cười, tay vuốt ve mặt : “Ta tin chàng.”

      Nhìn thấy nàng như vậy, Lục Cửu lúc này có phần được vững dạ lắm. Nhưng vì để tìm ra chứng cứ chứng minh ý đồ mưu phản của Mộ Kiêu, bọn họ còn con đường nào khác. chỉ có thể lại cúi đầu hung hăng hôn lên miệng nhắn của nàng.

      ---

      Tiết thiên thu đêm nay, cung đình mở thịnh yến, các nhi tử của Kiến Nguyên Đế ở bên ngoài đều trở về. Nhìn thấy con cháu đông đúc quây quần dưới mái nhà, thân là phụ thân cũng lấy làm cao hứng. Đêm nay, pháo hoa bắn mãi dừng.

      Cũng đêm này, Mộ Khanh Hoàng lâm bồn.

      ra sinh con lại đau đến như vậy!

      Trong tiếng rên rỉ nén nhịn của Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu cùng Sầm Tiểu Mạn ở sảnh ngoài nháy mắt đưa tình với nhau.

      “Bàn tay bé của nàng vừa thon vừa mềm mại, trông là đẹp mắt.” Lục Cửu vuốt ve bàn tay Sầm Tiểu Mạn, đôi mắt phượng nhìn nàng ta chớp mắt.

      Mặt Sầm Tiểu Mạn ửng đỏ đứng mặt đất, bất an ngó quanh: “Quận chúa sinh con mà, thế tử gia, chúng ta như vậy tốt đâu.”

      Lục Cửu lườm nàng, nhếch mép, “Có nữ nhân nào là sinh con, còn phải chiều nàng ta nữa sao? Nàng có muốn sinh con hay , hửm?”

      Lục Cửu phen ôm Sầm Tiểu Mạn vào lòng, vừa định hôn Ngọc Loan xông thẳng vào, lập tức tạt chậu máu loãng lên người hai người họ, “Quận chúa của chúng ta sinh con ở trong sương phòng, đau đến muốn chết rồi, vậy mà các ngươi lại ở nơi này khanh khanh ta ta. Có phải ta đến trễ chút các người lăn đến giường của quận chúa chúng ta luôn hay hả?”

      Ngọc Loan tức đến cả người đều phát run, lao đến túm lấy búi tóc Sầm Tiểu Mạn lôi nàng ta từ trong lòng Lục Cửu ra ngoài, “bốp bốp” in thẳng năm dấu bàn tay lên mặt nàng ta, “Nữ nhân đê tiện nhà ngươi, dám câu dẫn chủ tử, ta đánh chết ngươi!”

      Sầm Tiểu Mạn đau đớn hét lên, “Thế tử gia mau cứu nô tỳ.”

      “Hồ nháo biết phép tắc, dừng tay cho ta!” Lục Cửu lao đến, cản lấy tay Ngọc Loan rồi ôm chặt Sầm Tiểu Mạn trong ngực, phẫn nộ quát: “Cút !”

      Ngọc Loan chống nạnh mắng to, “Thế tử gia ngươi có lương tâm, quận chúa chúng ta sinh con cho ngươi phải chịu đau đến bán sống bán chết, ngươi lại ở đây phong lưu khoái hoạt với tiểu tiện nhân này. Ngươi biết làm quận chúa chúng ta thất vọng lắm hay sao?”

      “Con mắt nào của ngươi thấy bổn thế tử phong lưu khoái hoạt, phải chỉ là sinh đứa bé thôi sao, nàng ta sinh đẻ ta có thể làm gì được? Vốn dĩ bổn thế tử ngồi đây là bàn chuyện quan trọng với Tiểu Mạn, rồi sao nào?” Lục Cửu cương ngạnh, thở hổn hển .

      “Rồi sao nào? Các người chờ đó, bây giờ ta cho quận chúa! Tiểu tiện nhân chờ đó, quận chúa mà ra tay ngươi có muốn chết cũng được yên đâu!”

      Sầm Tiểu Mạn hoảng sợ lập tức chui rúc vào lòng Lục Cửu, Lục Cửu vội vã che chở nàng ta trong lồng ngực.

      Tiếng tranh cãi lôi kéo Lục Bỉnh và Lăng Thị cùng tiến đến, vợ chồng già đứng nghe ngoài cửa được lúc, Lăng Thị chợt khẽ : “Tiểu tử này cũng quá bốc đồng rồi, dù quận chúa có ngàn vạn lần tốt cũng nên làm như vậy trong thời điểm này chứ, ngay cả bản thân thiếp làm mẹ cũng nhìn nổi! Nữ nhân Tiểu Mạn này quả đúng là con hồ ly tinh!”

      Lục Bỉnh ừ tiếng, chắp tay ở phía sau thong thả bỏ .

      “Lão gia?” Lăng Thị vội vàng đuổi theo sau.

      Biết được Mộ Khanh Hoàng sinh con, tam phòng tới Mạc Viên vấn an nhưng thấy tình trạng tại cũng bỏ hết rồi.

      lát, trong phòng sinh vọng ra tiếng khóc to của hài nhi.

      Trước đó bởi vì màn ‘vụng trộm đầy xấu hổ’ bị bắt gặp bởi tiểu nha đầu mà Lục Cửu trốn vào trong phòng ngủ, khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng khóc ấy, phải hết sức kìm nén cơn xúc động của mình, ngăn để mình lao thẳng ra ngoài mà chạy vào phòng sinh chỉ để nhìn Mộ Khanh Hoàng chút.

      Chờ đến khi Ngọc Khê lạnh mặt gọi , Lục Cửu mới gục bả vai, ủ rũ buồn bã theo Ngọc Khê vào phòng sinh. Máu đen trong phòng đều được lau chùi sạch , Lục Cửu vừa bước vào cửa liền muốn khóc, trông thấy sắc mặt trắng bệch yếu ớt của Mộ Khanh Hoàng, nước mắt liền rơi xuống.

      Mộ Khanh Hoàng mỉm cười nhìn , “Ngốc, chàng khóc cái gì, còn lại đây xem con của chúng ta.”

      Quỳ gối bên giường, Lục Cửu nhìn con mà trước tiên liền đưa tay sờ mặt Mộ Khanh Hoàng, “Tiểu Phượng Hoàng, chúng ta sinh, sau này cũng sinh nữa.”

      Chóp mũi nàng chợt ngửi được mùi máu tanh, còn cảm giác được mặt hơi ươn ướt, Mộ Khanh Hoàng bắt lấy tay , phát lòng bàn tay bị móng tay trơn nhẵn của chính ghim sâu đến mức máu me nhầy nhụa.

      “Ngốc, ta tin tưởng chàng, là chúng ta thương lượng như vậy, đừng tự trách mình!” mặt có máu, Mộ Khanh Hoàng nghiêng đầu nhìn , hai hàng nước mắt theo má lăn xuống áo gối.

      Vừa dùng tay áo lau vết máu mặt nàng, Lục Cửu vừa uất hận : “Chờ khi tiêu diệt được Mộ Kiêu, ta nhất định đưa hai mẹ con nàng du ngoạn khắp nơi, chuyện gì cũng cần nữa. Tiểu Phượng Hoàng, kỳ ta hề muốn làm quan cũng cần làm tướng quân gì cả, ta chỉ muốn làm người phú quý nhàn rỗi, mỗi tối đều có thể ôm nàng ngủ, mỗi buổi sáng thức giấc đều nhìn thấy nàng, hôn nàng cái, tất cả những thứ này chính là tâm nguyện cả đời ta. Tiểu Phượng Hoàng, có phải ta như vậy là rất có tiền đồ hay ?”

      Mộ Khanh Hoàng cười : “Có phải còn muốn nuôi chú chó, thỉnh thoảng chơi trò đấu dế nhàn hạ sống qua ngày luôn ?”

      Lục Cửu mãnh liệt gật đầu, ánh mắt trong thoáng chốc dần ảm đạm, “Ta khẳng định nàng chán ghét ta có chí lớn như vậy.”

      “Ngốc quá! Chờ tiêu diệt được Mộ Kiêu, chàng muốn đến nơi nào ta đều cùng chàng, như vậy có được ?”

      chứ?” Lục Cửu vui sướng thôi.

      “Ừm, Triều Dương quận chúa nhất ngôn cửu đỉnh.” Mộ Khanh Hoàng vươn ngón út ra, cười với , “Chúng ta ngoéo tay !”

      “Được! Ngoéo tay ước định trăm năm được phép thay đổi.”

      Giây phút này, nhìn nụ cười sáng rỡ tuyệt đẹp của Lục Cửu mà nàng như quay lại khoảnh khắc khi nhìn thấy nằm sấp nơi đầu tường, cầm hoa pháo đỏ rực trong tay cười nịnh nọt nhìn nàng. Nụ cười này được Mộ Khanh Hoàng khắc sâu trong trí nhớ, xem như vật trân bảo mà cất giữ trong lòng cả đời.

      Đây là Lục Cửu, là phu quân của nàng.
      Last edited: 9/10/17
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111138 others thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      ngày càng gay cấn, rốt cuộc bảo bảo của chị là hay trai, huhu
      Yenny mareLa Thùy Dương thích bài này.

    5. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Huhu làm gì cũng phải cho mình xem màn nháo của A Cửu khi chị sanh em bé chứ, tại sao lại lòi ra ả Tiểu Mạn trong thời khắc thiêng liêng này :yoyo64::yoyo64:
      La Thùy Dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :