1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương mất trí nhớ - Bản Lật Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Tên truyện: Nữ vương mất trí nhớ (失忆女王)

      Tác giả: Bản Lật Tử
      Số chương: 65 + 2 ngoại truyện


      Editor: Jingcao

      Thể loại: Ngôn tình, đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, nhàng, Đô thị tình duyên.

      Giới thiệu:

      Diệp Trăn Trăn lại mất trí nhớ, khi mở mắt lần nữa, xuất trước mặt là——

      1. Ông ngoại bị giết hại thê thảm

      2. khoản tiền lớn trong bản di chúc

      3. Vị hôn phu trung nhị thâm tình

      4. Cậu mợ vô cùng ân cần

      5. Người làm hiền lành thà

      6. Bác sĩ chủ trị lạnh lùng cấm dục

      7. Vị cảnh sát thể dây dưa

      Diệp Trăn Trăn giây sau hóa thành trinh thám, nhìn ai cũng khả nghi. Hung thủ là ta? ta? Hay bọn họ?

      Chân tướng chỉ có , nhưng tội phạm chỉ có .

      "Chỉ số thông minh tác giả thấp, đây chỉ là bộ ngôn tình sủng, tôi rất nghiêm túc."
      dhttHale205 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Mất trí nhớ

      Editor: Jingcao

      Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình giống như quay trở lại lúc còn trong bụng mẹ, ở trong nước khi nổi khi chìm, nghĩ mình cứ tiếp tục yên tâm ngủ như vậy.

      Tiếng khóc của người phụ nữ đánh thức , Diệp Trăn Trăn muốn để ý đến, nhưng người phụ nữ đó cứ khóc mãi, nếu như phải ngủ rất thoải mái, nhất định ngồi dậy mà đánh cho người kia trận.

      Ngay sau đó giọng của người đàn ông truyền tới, tuy nghe ta cái gì, nhưng thanh lạnh nhạt tựa như băng tuyết lao tới, bỗng chốc cảm thấy mình như bị bao phủ.

      Diệp Trăn Trăn cảm thấy có chút tò mò, rốt cục cũng mở mí mắt.

      mở được.

      Lại cố gắng chút, lần này cuối cùng cũng hơi mở được kẽ hở nho , nhưng ánh sáng quá chói khiến thiếu chút nữa phải nhắm mắt lại.

      Vài bóng người lắc lư trước mắt, chỉ xuất hình dáng mơ hồ, Diệp Trăn Trăn tạm thời biết người đàn ông vừa rồi chuyện là ai. Dần dần thích ứng được ánh sáng bên trong phòng, Diệp Trăn Trăn giật giật mắt, liền thấy người phụ nữ trước mặt.

      Giống như là bị ai đó nhấn tắt chốt công tắc, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại. Khóe mắt người nọ còn vương nước, gần như là nhào lên người của Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn à, con tỉnh?”

      Diệp Trăn Trăn bị ôm đau, nâng cánh tay muốn đẩy người phụ nữ nhiệt tình này ra, nhưng chỉ nâng lên được ngón tay. Người phụ nữ dường như hề nhận ra ý đồ của , vừa mừng vừa lo nhìn : “Trăn Trăn, cho mợ biết, có chỗ nào thoải mái hay ?”.

      Mợ? Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu chân mày, người phụ nữ xa lạ này là mợ của sao?

      Tôn, xin nhường chổ.”

      thanh vừa rồi.

      Diệp Trăn Trăn nâng mắt, người đàn ông mặt áo blouse trắng tới trước mặt mình, ánh mặt trời chiếu lên thân hình của ta, có chút chói mắt.

      ta khom người xuống, mái tóc đen theo đó mà rũ xuống: “ còn nhớ xảy ra chuyện gì ? Biết mình là ai ?”

      hề mang theo chút tình cảm nào, giọng hoàn toàn theo công thức hóa, nhưng lại làm cho Diệp Trăn Trăn nghe có chút mê say: “Tôi cũng muốn biết là ai?”

      Người đó dừng chút, rồi đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn người giường bệnh: “Tôi tên là Quý Triết Ngạn, là bác sĩ chủ trị của , bây giờ cho tôi biết tên là gì?”

      “Tôi tên là…”

      Tên tôi là gì ấy nhỉ?

      Tựa như sau cuộc thi chạy marathon, mặc dù rất cố gắng, nhưng cuối cùng cũng đành phải buông tha: “Bác sĩ Quý, tôi dường như nhớ tên mình.”

      Quý Triết Ngạn có phản ứng gì, nhưng người phụ nữ đứng bên cạnh nhảy dựng lên: “Cái gì?! Con lại mất trí nhớ?”

      Lại? Diệp Trăn Trăn cẩn thận nghiền ngẫm chữ này, cảm thấy nhất định bên trong có chuyện xưa.

      Người phụ nữ vọt tới giường bệnh, như muốn nắm vai lắc cho tỉnh táo lại.

      Nhưng mà hành động này bị ngăn lại bởi ánh mắt của bác sĩ Quý.

      Bà ta ngượng ngùng thu tay lại, quay về chỗ vừa đứng, Quý Triết Ngạn nhìn Diệp Trăn Trăn lúc rồi : “ là Diệp Trăn Trăn, trước kia từng có bệnh án mất trí nhớ.”

      Diệp Trăn Trăn cau mày gì, lẽ mất trí nhớ còn có thể mất thành thói quen?

      Tôn này là mợ của , có ấn tượng gì sao?”

      Diệp Trăn Trăn nhìn theo ngón tay thon dài của ta chỉ về người phụ nữ kia, nhớ lại gương mặt ấy ở trong đầu lần, cuối cùng lắc đầu: “ có.”

      Lời vừa ra cũng làm tâm tình người phụ nữ sa sút, bà ta nhìn Diệp Trăn Trăn lúc, cảm xúc trong mắt ràng mất , nhìn đến khi toàn thân nổi da gà. “Vậy con còn nhớ tối qua xảy ra chuyện gì ?”

      Tối hôm qua? Diệp Trăn Trăn cẩn thận suy nghĩ chút, chỉ có tối hôm qua, ngay cả tối hôm trước, hôm kia xảy ra cái gì, đều nhớ. theo bản năng ngẩng đầu nhìn Quý Triết Ngạn: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại ở trong bệnh viện?”

      Quý Triết Ngạn cũng nhìn , ánh mắt sạch , dường như có chuyện gì có thể làm cho ánh mắt ấy gợn sóng: “Thân thể có chỗ nào thoải mái hay ?”

      Tuy rằng ta lảng tránh vấn đề của mình, nhưng vẫn quyết định phối hợp với bác sĩ trị liệu của mình: “Toàn thân đều thoải mái, rất đau, đặc biệt là đầu.”

      Quý Triết Ngạn gật đầu: “ lăn từ cầu thang xuống, đau là chuyện bình thường.”

      Cầu thang? Diệp Trăn Trăn a tiếng, vốn định hỏi tiếp, cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ, người bên trong thậm chí còn chưa có cơ hội hai tiếng mời vào, liền đẩy cửa bước vào.

      “Cảnh sát đây”. Hai người mặc cảnh phục tới, lúc câu này còn đưa ra giấy chứng nhận, nhưng rất nhanh thu lại.

      “Chúng tôi nghe bệnh nhân tỉnh, nên đến thăm lát”. Người cảnh sát bên trái về phía trước bước, dáng người ta rất cao, còn cao hơn cả bác sĩ Quý, bộ cảnh phục rất phù hợp với dáng người, hai chân dài tuyệt đối, làm cho Diệp Trăn Trăn lui vào trong chăn theo bản năng.

      Ánh mắt ta rất sắc bén, giống như có chuyện gì có thể che giấu được ta, muốn cùng loại người như vậy chuyện.

      Ngoài Diệp Trăn Trăn, người phụ nữ gọi là mợ của ràng cũng thích ta, vừa thấy ta bước vào liền nhíu mày.

      Người trong phòng có thể thản nhiên đối mặt với người cảnh sát này chỉ có Quý Triết Ngạn. nhìn thoáng qua y tá rụt rè sợ hãi đứng bên ngoài, bưới vài bưới tới cạnh cửa: “Cảnh sát Tả, ấy thể giúp được.”

      Tả Dịch liếc mắt nhìn , “ có ý gì?”

      ấy bị mất trí nhớ.”

      “Mất trí nhớ?” Trong mắt Tả Dịch lên tia nghiền ngẫm, nhìn Diệp Trăn Trăn giường bệnh, tựa như chim ưng nhìn con mồi, “ Diệp, bị mất trí nhớ à?”

      Diệp Trăn Trăn gật gật đầu ừ tiếng.

      Tả Dịch cười tiếng, quay qua với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý biết , cảnh sát chúng tôi thường gặp người có chứng mất trí nhớ nhiều hơn , nhưng mà sao, tôi hiểu nhất cách trị bệnh mất trí.”

      ta xong cúi đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, “ Diệp mất trí nhớ, tôi liền giúp nhớ lại chút. Đêm qua, chính là tối ngày 13 tháng 3, tại nhà Diệp gia xảy ra án mạng giết người, người chết là ông ngoại , Diệp Hồng Sinh, năm nay 74 tuổi, ngực bị người dùng vật sắc bén đâm hai dao mà toi mạng. Người báo án là cậu của , lúc chúng tôi chạy đến trường được đưa vào bệnh viện.”

      Khi Tả Dịch luôn luôn quan sát vẻ mặt của Diệp Trăn Trăn, cái gì cũng nhớ, cho nên khi nghe ông ngoại của mình bị giết cảm giác khiếp sợ nhiều hơn là bi thương. Trong lòng suy nghĩ đến lời của Tả Dịch, khóe miệng giật giật, rốt cục cũng câu đầu tiên với ta “Vì sao tôi lại được đưa vào đây?”

      ngã từ cầu thang xuống, hôn mê bất tỉnh, bước đầu chúng tôi hoài nghi là hung thủ đẩy ngã xuống lầu.”

      Ánh mắt của Tả Dịch vẫn đặt người mình, nhưng bây giờ lại sợ hãi, hung thủ đẩy xuống lầu, rất có thể bởi vì nhìn thấy chuyện gì đó.

      “Cho nên, nên biết rằng khẩu cung của rất quan trọng đối với chúng tôi, rất có khả năng thấy được bộ dáng của hung thủ.”

      Diệp Trăn Trăm mím môi, sắc mặt càng tái nhợt hơn so với vừa rồi. Bác sĩ Quý thấy như thế, quay đầu với Tả Dịch: “Cảnh sát Tả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các ra ngoài.”

      Tả Dịch để ý đến , vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Trăn Trăn, như thể muốn tìm ra dấu vết nào đó từ gương mặt .

      “Cảnh sát Tả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các ra ngoài.” Cùng lời , giọng điệu, nhưng hiểu sao càng có phần áp bách hơn vừa rồi. Tả Dịch thu lại ánh mắt, liếc bác sĩ trước mặt cái, khóe miệng cong cong: “Bác sĩ Quý, biết tôi có thể vài lời với được ?”

      Biểu cảm này của Tả Dịch làm qua rất nhiều lần, rất thành công làm tâm lí của các phạm nhân sụp đổ, nhưng người đàn ông trước mặt lại đổi sắc mà : “Nếu là chuyện phiếm tôi có hứng thú, nhưng nếu là lấy khẩu cung tôi rất sẵn lòng mà phối hợp.”

      Tả Dịch cười tiếng, bước ra khỏi phòng bệnh, Quý Tiết Ngạn cũng theo ta ra ngoài. Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại có 2 người là Tôn Thiến và Diệp Trăn Trăn, Tôn Thiến thở dài nhõm cái.

      Bà ta nhìn đến giường bệnh của Diệp Trăn Trăn, mắt của Diệp Trăn Trăn rất to, bình thường càng sáng lại rất có thần, bây giờ lại có vẻ ảm đạm xám xịt. Bà cười cười bước đến, sờ cái trán của Diệp Trăn Trăn: “Trăn Trăn, con nhớ gì hết à?”

      Diệp Trăn Trăn chỉ gật đầu mà trả lời. Tay của Tôn Thiến cứng đờ, nhưng lại duy trì gương mặt tươi cười: “ sao hết, rồi từ từ nhớ ra thôi, con đói bụng chưa? Muốn ăn gì mợ mua cho con.”

      Diệp Trăn Trăn ngước mắt nhìn bà, bà hẳn là 40 tuổi, nhưng nhìn qua lại rất trẻ, so với tuổi có lẽ còn trẻ hơn 10 tuổi, gương mặt trang điểm đẹp đẽ, mùi nước hoa người tuy nồng nhưng lại gay mũi, chắc là loại nước hoa hàng hiệu nào đó.

      vị phu nhân an nhàn sung sướng.

      Đây là đánh giá của , nếu người này là mợ của mình, vậy Diệp gia có lẽ rất giàu có.

      “Con đói, con muốn ngủ lát.” Diệp Trăn Trăn có chút buồn ngủ nhắm mắt lại. Tôn Thiến thấy như vậy, vội vàng gật đầu : “Được rồi, con ngủ , mợ ra ngoài mua đồ ăn cho con, tỉnh dậy rồi ăn.”

      “Dạ, cám ơn mợ.” Diệp Trăn Trăn dường như rất mệt, xong liền nhăm mắt lại. Tôn Thiến đứng nhìn lát, rồi xoay người rời .

      hành lang, Tả Dịch hỏi Quý Triết Ngạn: “Diệp Trăn Trăn thực bị mất trí nhớ sao?”

      Qúy Triết Ngạn : “Lúc ấy ngã từ cầu thang xuống đầu bị va chạm, hơn nữa có thể tại trường ấy bị kích thích vượt quá giới hạn, đây đều có khả năng làm cho ấy bị mất trí nhớ.”

      Tả Dịch theo thói quen mà tìm đồ trong túi, nhưng nhận ra mình mặc cảnh phục, nên rút tay về: “ ấy có khả năng giả vờ hay ?”
      “Loại bệnh mất trí nhớ này rất đặc thù, tôi có cách nào cho biết về định nghĩa chính xác, nhưng mà...” Quý Triết Ngạn đến đây liếc Tả Dịch cái, “Kinh nghiệm của cảnh sát Tả đối với loại bệnh này còn phong phú hơn so với tôi, bệnh nhân có phải mất trí nhớ hay , phải biết hơn tôi chứ.”

      Tả Dịch nhìn cười cười, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trong mắt Quý Triết Ngạn có cảm xúc khác, cho dù đây là cười nhạo ta.

      “Cảm ơn bác sĩ Quý phối hợp.” Tả Dịch dẫn cấp dưới rời , vừa ra khỏi bệnh viện, người luôn theo ta dùng khuỷu tay đụng ta, “Sếp, hút điếu ?”

      Tả Dịch nhìn khói thuốc tay , lắc lắc đầu: “”. Vừa rồi muốn hút, nhưng qua cơn rồi lại lười hút.

      Điện thoại trong túi vang lên, Tả Dịch lấy ra nhìn thoáng qua, rồi nhận cuộc gọi.

      “Sếp, vừa nghe được tin mới, biết có ích hay .”



      “Diệp Trăn Trăn từng mất trí nhớ năm 15 tuổi.”
      Tôm ThỏKisaragiYue thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Trung nhị

      Editor: Jingcao

      (Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó cần thiết phải chữa, y học cũng cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy ”. Ý của tác giả trong bài này có nghĩa là bệnh ngu.

      Diệp Trăn Trăn, nữ, 21 tuổi, sinh viên năm ba ngành Tài chính trường Đại học Kinh tế -Tài chính thành phố A. Sáu năm trước bị mất trí nhớ trong vụ tai nạn giao thông, mẹ là Diệp Nhược Hàm (38 tuổi), ba Tiết Minh (40 tuổi) đều mất trong vụ tai nạn ấy.

      Tả Dịch cầm tư liệu về Diệp Trăn Trăn tay, nhịn được nở nụ cười.

      “Nhìn kìa! Sếp vừa mới cười.”

      “Mẹ nó lẽ sếp thực vừa ý Diệp Trăn Trăn kia hả?”

      “Vừa ý thế nào? Chẳng lẽ cậu dám cùng ấy tranh giành?”

      dám dám, có tranh phụ nữ cũng dám tranh của sếp đâu, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

      “Ui các cậu khoan hãy , họ Diệp kia quả thực nhìn rất đẹp nha.”

      “Có đẹp cũng phải của cậu.”

      Ánh mắt của Tả Dịch lướt qua đám người líu ríu kia, cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều ra vẻ ta đây rất bận rộn, cố gắng để cho mình nhìn vào mắt của Tả Dịch.

      Tả Dịch cong môi, cuối cùng thả xấp tài liệu xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Vốn cho rằng chờ khi Diệp Trăn Trăn tỉnh lại là có thể tìm ra hung thủ, ngờ rằng tỉnh lại rất nhanh, nhưng lại mất trí nhớ. Theo phán đoán của , giống như dối, nhưng mất trí nhớ vào lúc này có hơi kì lạ.

      Nếu giả vờ mất trí nhớ, vậy động cơ là gì? Trong tình huống như vậy, việc mất trí rất có lợi cho hung thủ, nhưng tại sao lại muốn bao che cho hung thủ? Chẳng lẽ do hung thủ có thân phận đặt biệt? Đúng rồi, nghe còn có người chồng sắp cưới.

      Lông mày Tả Dịch giật giật, tiếp tục cầm phần tư liệu khác ở bàn lên.

      Tần , nam, 25 tuổi, tốt nghiệp ngành Thương mại trường đại học XX của Mỹ. Là con trai thứ 3 của Tần Thế Kiệt, làm giám đốc bộ phận sản phẩm của tập đoàn Tần Thị. Có hôn ước với cháu nạn nhân Diệp Trăn Trăn.

      Tả Dịch chậc tiếng, các đại gia tộc thường thích các cuộc hôn nhân thương mại, cháu ngoại chưa tốt nghiệp đại học, đính hôn được hai năm. Còn người tên Tần này tuy là chạy ra nước ngoài mạ lớp vàng, nhưng thấy ta mấy năm nay ở tập đoàn Tần thị làm ra được cái gì, Diệp Trăn Trăn ta mà giả vờ mất trí nhớ sao?

      Tả Dịch nhìn chằm chằm vào tấm hình của Tần hai giây, sau lại lắc đầu. Bề ngoài còn đẹp trai bằng bác sĩ Quý, có lẽ thể lừa được này.

      “Hắt xì” Tần xoa xoa mũi mình, tiếp tục chân thành thâm tình nhìn người giường bệnh, “Trăn Trăn, đây, em nhớ là ai sao?”

      Diệp Trăn Trăn lắc đầu.

      Tần chỉ số bi thương tăng ngàn, ta đưa bàn tay trái mình ra quơ quơ trước mặt : “Trăn Trăn, em nhìn nè, đây là nhẫn đính hôn của chúng ta, chờ em tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn.”

      Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng qua chiếc nhẫn bạc tinh xảo ngón tay của ta, vẫn tiếp tục lắc đầu.

      Chỉ số bi thương của Tần lại tăng thêm ngàn, ta ôm lấy trái tim qua bên chữa thương.

      Tôn Thiến thấy cậu ta rốt cục yên tỉnh, mặt đầy ý cười bước đến: “Trăn Trăn à, ở bệnh viện có quen chưa? Cần gì với mợ, mợ về nhà lấy giúp con.”

      Nhà? Lông mày nhàng giật giật, nhìn người phụ nữ cười thân thiết trước mặt, hỏi: “Trong nhà thế nào rồi?”

      Nụ cười của Tôn Thiến cứng đờ, bà vỗ vai Diệp Trăn Trăn, an ủi : “Trong nhà bây giờ toàn là cảnh sát, nhưng con cứ yên tâm, cậu xử lý tốt.”

      Ánh mắt Diệp Trăn Trăn khẽ động, chẳng trách hai ngày nay thấy cậu, ra là ở nhà xử lý việc này sao? nghĩ lát, rồi hỏi Tôn Thiến: “ hai ngày rồi, sao trong nhà vẫn còn cảnh sát?”

      “Chuyện này..” Tôn Thiến cười gượng hai tiếng, “Nghe là hung khí vẫn chưa tìm được.”

      “Hai người xem hung khí có phải là đùi dê ?” Tần vốn dĩ đứng trong góc nghe thế liền hăng hái , “Lúc trước tôi đọc tiểu thuyết trinh thám có nhớ, người vợ dùng đùi dê đông lạnh
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Bạn

      Edit: Jingcao

      Sau khi Tả Dịch rời khỏi, Tần và Tôn Thiến cũng bị bác sĩ Quý mời ra ngoài. Đứng hành lang, Tần trừng mắt nhìn bác sĩ: “ ấy là vợ chưa cưới của tôi, dựa vào cái gì mà đuổi tôi ?” Đừng nghĩ rằng bề ngoài đẹp trai là đúng.

      Quý Triết Ngạn nhìn ta, cúi đầu với y tá bên cạnh: “ Nếu Tần muốn , vậy giúp ta truyền dịch

      Tần : “…”

      Y tá cười tiếng, chỉ cái ghế băng hành lang: “ Tần, giờ còn phòng bệnh trống, sợ rằng phải để chịu khó mà truyền tại đây vậy.”

      Tần : “…”

      ta nhìn Quý Triết Ngạn hừ hừ tiếng, rồi cất bước rời khỏi. Tôn Thiến nhìn Quý Triết Ngạn, muốn rồi lại thôi.

      Tôn còn có chuyện gì ư?”

      “À…” Tôn Thiến mím khóe miệng, cười cười với , “Bác sĩ Quý, tôi muốn hỏi chút, có là Trăn Trăn mất trí nhớ ?”

      Quý Triết Ngạn : “Điều này tôi dám chắc chắn.”

      Tôn Thiến ngẩn người: “ như vậy có khả năng là con bé giả vờ ư?”

      “Có khả năng này, nhưng theo suy đoán của tôi, bệnh nhân hẳn là mất trí nhớ.”

      Tôn Thiến cắn đôi môi đỏ tươi của mình, ngẩng đầu cười với Quý Triết Ngạn: “Cám ơn bác sĩ Quý.”

      xong liền bước về thang máy phía trước, Quý Triết Ngạn nhìn bóng lưng rời của bà, xoay người về hướng khác.

      Trong phòng bệnh, Diệp Trăn Trăn còn mơ mơ màng màng nằm giường bệnh, suy nghĩ những chuyện xảy ra hai ngày nay.

      Bởi vì bác sĩ Quý quản lí thời gian thăm bệnh rất nghiêm, cho nên cũng chỉ nghe được ít chuyện của mình từ Tôn Thiến.

      tên là Diệp Trăn Trăn, năm nay 21 tuổi, học năm ba Đại học. Lúc năm 15 tuổi xảy ra tai nạn giao thông, mà ba mẹ của mất trong vụ tai nạn ấy, cũng từng bị mất trí nhớ. Đúng rồi, hôm nay còn xuất người chồng sắp cưới, Diệp Trăn Trăn nhíu mày, cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.

      Diệp, đến giờ uống thuốc rồi.”

      Tiếng nhàng của y tá vang lên bên tai, Diệp Trăn Trăn dụi dụi mắt ngồi dậy. Y tá giúp đặt gối tựa sau lưng, đưa thuốc và nước ấm tới. Diệp Trăn Trăn nhìn những viên thuốc màu sắc rực rỡ, cầm lên uống lần cho xong.
      [jc]
      Thấy uống thuốc, y tá cầm nhiệt kế tay, đặt vào miệng : “ Diệp, bác sĩ Quý , tại cần nghỉ ngơi, nên suy nghĩ lung tung.”

      “Ừm..” Diệp Trăn Trăn ngậm nhiệt kế, nên lời cũng có chút ràng: “Bác sĩ Quý chắc là rất bận nhỉ?”

      Y tá gật đầu : “Đúng vậy, tuy ấy chỉ mới 26 tuổi nhưng là bác sĩ nổi tiếng nhất của bệnh viện chúng tôi đấy.”

      “Vậy à?”

      Y tá lại gật đầu, vẻ mặt sùng bái: “Bác sĩ Quý là thiên tài, 19 tuổi làm luận văn ở Mỹ, còn tham dự vài hạng mục nghiên cứu. Sau khi về nước đến bệnh viện chúng tôi, nghe là viện trưởng phải bỏ ra số tiền lớn để mời ấy về, làm vài ca phẫu thuật lớn, rất nhiều y tá trong bệnh viện đều thích ấy.”

      “À..” Diệp Trăn Trăn ngậm nhiệt kế trong miệng, ngẩng đầu nhìn y tá bịt mặt, “Vậy bác sĩ Quý có bạn chưa?”

      Y tá nghĩ nghĩ, tự nhiên cúi xuống nhìn , hạ giọng : “Tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại, lúc trước bác sĩ Quý có quen với y tá trong bệnh viện, y tá kia khác khoa, bề ngoài rất xinh đẹp, nhưng mà ấy bắt cá hai tay, bị bác sĩ phát cho nên chia tay.”

      Cái gì?

      Diệp Trăn Trăm xém tí nữa là cắn cái nhiệt kế trong miệng, bác sĩ Quý tốt như thế, sao lại bị người ta bắt cá hai tay? Rốt cục ý tá kia có chỗ nào đúng?

      “Ấy, Diệp đừng kích động!” Y tá nhìn nhiệt kế trong miệng mà có chút khẩn trương, “Đều là tôi nghe người khác kể lại, đừng lại với bác sĩ Quý nha.”

      “Ừ.” Diệp Trăn Trăn gật đầu, còn hơi nóng nảy. Y tá ghi lại nhiệt độ vừa đo, liền rời khỏi phòng bệnh, Diệp Trăn Trăn ngủ lát, y tá đem cơm trưa tới, lúc này thấy Quý Triết Ngạn cũng đến.

      đến bên giường bệnh, nhìn tình trạng của Diệp Trăn Trăn: “Hôm nay còn đau đầu ?”

      Diệp Trăn Trăn lắc đầu: “Vừa nãy có đau, nhưng uống thuốc rồi nên đau nữa.”

      Quý Triết Ngạn gật đầu, cầm bút ghi, lại hỏi: “Thân thể có chỗ nào thoải mái ?”

      có, chỉ hơi mệt.”

      bây giờ còn rất yếu, nếu mệt cứ ngủ.”

      “Được.” Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn , gương mặt rất đẹp, tuy rằng chẳng có biểu cảm gì, nhưng biết phải là
      [​IMG]
      Tôm ThỏKisaragiYue thích bài này.

    5. lethaoqt

      lethaoqt New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      Bản lật tử nhảy hố nào

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :