1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Tên truyện: Đồng phục cùng áo cưới

      Tác giả: Lục Dược

      Thể loại: Sủng ngọt, thanh xuân vườn trường, HE, 1x1.

      Số chương: 67

      Editor: Sam Sam

      Giới thiệu:

      Từ khi Du Thanh Quỳ chuyển vào trường Lục Trung trở thành ánh nắng mặt trời của cả ngôi trường.

      Sau này mới biết...

      Khi thích người tự nhiên trở thành hoa hướng dương, mãi ngóng trông theo ánh mặt trời của chính mình.

      Trong căn phòng ngổn ngang tranh vẽ, Thời Diệu đè lên giá vẽ,

      Cắn tai : trùng hợp, cậu cũng là ánh mặt trời của mình.

      Từ lúc ở sân trường đến khi ra ngoài xã hội, từ khi mặc đồng phục học sinh đến lúc khoác lên chiếc áo cưới.

      Cậu là bạn, cũng chính là ánh mặt trời của mình.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1:

      Phải nhanh chóng đến lớp, Du Thanh Quỳ ra khỏi phòng hiệu trưởng, vội vã bước xuống lầu, muốn tiết học tiếng đầu tiên sau khi chuyển đến trường mới phải trễ.

      Lúc quẹo qua cầu thang Du Thanh Quỳ đụng phải nam sinh.

      “A!” Du Thanh Quỳ kêu lên rồi ngã xuống, mông đặt xuống nền đá lạnh của cầu thang, đầu gối lại đụng phải khúc quanh của cầu thang, nơi ấy nhanh chóng bị bầm tím mảng lớn. nhịn đau, cuống quít kéo váy dài che kín bắp đùi cùng góc của quần .

      Du Thanh Quỳ nhíu mày quay đầu lại nhìn nam sinh kia. Đó là nam sinh hơi gầy, lưng đeo bản vẽ. Vì đai cặp sách của vướng phải bản vẽ nên mới ngã xuống.

      chỉnh cặp của mình lại, cũng gì.

      Lúc này Thời Diệu mới chuyển ánh mắt từ chiếc váy dài màu xanh bạc hà của ra chỗ khác, liếc nhìn cái, thấy dùng sức chỉnh sửa lại cặp của mình, bản vẽ cùng cặp sách “xoạc” tiếng rồi tách ra.

      Đai cặp bị kéo đứt, ngay sau đó mảnh lớn của cặp lại bị toát ra theo.

      Sách tiếng Nhật trong cặp rơi đầy xuống đất, còn có con thỏ bông lớn bằng nắm tay rơi xuống rồi lăn tới chân của Thời Diệu.

      Thời Diệu chán ghét nhìn con , sau đó kéo bản vẽ vai mình, xoay người lên lầu.

      “Cậu biết xin lỗi sao?” Du Thanh Quỳ nhặt sách lên, sau đó ngước đầu nhìn bóng lưng của Thời Diệu.

      Bước chân cậu ta chậm lại chút, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước như cũ.



      Cũng may là bị trễ.

      Du Thanh Quỳ ngồi vào chỗ mà giáo sắp xếp – chỗ trống hàng thứ ba của dãy , gần cửa sổ.

      chạm vào dây đai bị đứt của cặp sách. Nhớ tới ánh mắt “hồn nhiên” để ý đời của nam sinh kia, chẳng chẳng rằng cứ tiếp tục lên lầu, Du Thanh Quỳ nhíu mày. Đúng là bạn học kia tốt tính gì mà.

      mở cặp ra, lấy sách tiếng cùng tiếng Nhật bày lên bàn.

      giáo viết mấy chữ bảng đen, dùng sức hơi mạnh nên phát ra tiếng kít kít chói tai. Học sinh trong phòng quan sát bạn học Du Thanh Quỳ vừa mới chuyển tới.

      Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào người Du Thanh Quỳ, khiến xung quanh tỏa ra lớp ánh sáng dịu dàng. Nhất là mái tóc xoăn màu đen xinh đẹp của , dường như ánh nắng cũng cong theo từng đường gợn sóng của mái tóc ây. Theo động tác của , lọn tóc trượt xuống từ bả vai. đưa tay vén ra sau tai, lại lộ ra nửa gò má tinh sảo xinh đẹp.

      là đẹp mắt.

      Du Thanh Quỳ lại lấy nhãn tên màu xanh nhạt trong cặp ra rồi viết cẩn thận viết tên mình lên đấy, sau đó dán lên góc phải của cuốn vở, hơi dùng lực đè nhãn tên xuống cái.

      Du Thanh Quỳ, từng nét bút cũng cũng xinh đẹp.

      Bỗng nhiên “viên” giấy bay theo quỹ đạo đường pa – ra – pôn đập vào lưng của Du Thanh Quỳ.

      Du Thanh Quỳ hơi kinh hãi, giọng “a” tiếng.

      giáo tiếng dừng tay, quay đầu nhìn cái. Du Thanh Quỳ vội vàng ngồi ngay ngắn, dám nhìn tờ giấy được vò lại thành cục lăn dưới chân mình nữa. giáo quay đầu, tiếp tục viết bảng.

      Lại mấy “viên” giấy bay tới nữa, lần này chính xác như trước, chúng rơi bàn học của Du Thanh Quỳ, sau đó từ từ lăn xuống đất.

      Du Thanh Quỳ cúi đầu liếc nhìn mấy viên giấy bên chân, hơi nghiêng người nhìn về phía sau. Mấy nam sinh ngồi hàng sau bên trái và bên phải lớp học cũng nhìn , trong mắt có ý cười. Du Thanh Quỳ biết ai ném mình, chân mày nhíu lại chặt hơn, mang theo ý trách móc.

      Nhìn thấy vẻ mặt của , vui vẻ trong mắt mấy nam sinh kia càng lên hơn.

      Còn học đó.

      Xem như xong .

      Du Thanh Quỳ xoay người rồi ngồi ngay ngắn trở lại.

      Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng huýt sáo, thổi về phía Du Thanh Quỳ.

      giáo tiếng dùng chiếc thước dài trong tay gõ mạnh lên bảng đen, tức giận : “Nhìn xem các em còn ra thể thống gì ! Tháng sau thi rồi mà vẫn còn chơi bời như thế! Ngay cả nghiêm túc nghe giảng cũng làm được, tương lai có thể làm gì chứ!”

      Mấy nữ sinh ở phía trước ngồi thẳng dậy, nhưng nam sinh ở phía sau cũng chẳng nhúc nhích.

      tức giận trong lòng giáo càng tăng lên. Bà quăng chiếc thước dài lên bàn, sau đó tay cầm sách tiếng , tay chỉ vào đám học sinh ngồi ở dưới, lớn tiếng khiển trách: “ học lớp mười rồi, còn biết lúc nào nên chơi, lúc nào nên học, nếu thi đậu, thi rớt đại học các em có hối hận ? Sách là để cho ai học? Là để cho tôi sao? Là để cho cha mẹ của các em sao? Chính là cho các em đấy! Học sinh nên có dáng vẻ của học sinh, ngay cả thành tích cũng phải làm cha mẹ các em phải thất vọng khi đưa các em học sao! làm các em thất vọng về bản thân hay sao? Chỉ còn tháng nữa là đến kỳ thi rồi đúng chứ? Muốn thành tích có thành tích, muốn kỷ luật lại chẳng có kỷ luật! Lớp 3 của các em là lớp kém nhất mà tôi từng dạy!”

      giáo tiếng nghỉ lát, muốn để học sinh có thời gian suy nghĩ lại những gì mình vừa .

      Cũng may phần lớn học sinh vẫn nghe lời, chẳng qua mấy bạn học ngồi hàng sau vẫn lười biếng như cũ, ngay cả mí mắt cũng thèm mở ra. giáo lại gõ lên bảng đen, rống lớn: “Nhìn lên bảng đây!”

      Nam sinh ngồi hàng sau nhìn lên bảng, ánh mắt miễng cưỡng.

      Vừa nhìn thấy có tinh thần học tập mà!

      “Tôi giảng bài hay là bảng đen giảng bài hả? Nhìn bảng đen làm gì, nhìn tôi đây!”

      Dãy phía sau lại có tiếng cười khúc khích, biết là ai giọng : “ giáo có đẹp đâu, thích nhìn bạn học hơn.”

      Ngay sau đó, tiếng cười đồng loạt phát ra trong phòng học.

      “Tấn Ất Minh, Chu Tiếu, Tạ Trạch Vũ, Cổ Dật Phi, bốn em đứng lên cho tôi!” giáo tiếng giận giữ.

      nam sinh trong số đó vẫn ngồi yên đứng dậy, lười biếng : “ à, đừng dùng mấy cách phạt hao tổn sức lực nhé.”

      nam sinh khác vỗ lên vai cậu ta rồi nháy mắt. Học sinh trong phòng cũng nhìn về cửa sổ ở phía của cửa sau, cửa sổ thủy tinh nho ra khuôn mặt có nụ cười của chủ nhiệm lớp.

      Lập tức phòng học yên tĩnh trở lại.

      Bốn nam sinh kia cũng đứng lên.

      Du Thanh Quỳ thở phào nhõm. rút cuốn sổ tay màu xanh bạc hà từ trong túi xách ra, nhàng viết hàng chữ in hoa lên đó: Bạn học mới là xấu.

      Suy nghĩ chút, lại ghi thêm: “Ngày đầu tiên chuyển trường vui.
      Last edited: 4/12/17
      Linhkinder, Iluvkiwi, Sweet you2 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: (tiếp theo)

      Editor: Sam Sam

      Tiến độ của trường Lục Trung chậm hơn chút so với ngôi trường mà Du Thanh Quỳ học lúc trước, bởi vậy tiết học này học qua từ sớm rồi. Nghe giáo tiếng giảng bài, giọng mang theo tức giận chưa nguôi, Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      giữa tháng chín nhưng thành phố Nam Thanh vẫn còn vùi mình trong thời tiết oi bức. Nhìn những hàng cây xanh trong sân trường, những chiếc lá cây xanh đậm giống như những giọt mồ hôi to lớn.

      “Bạn học phía dưới đọc đoạn trong bài này.” Ánh mắt của giáo đảo tới, “Bạn học mới tới, đọc .”

      Du Thanh Quỳ cầm sách tiếng đứng lên, vừa định mở miệng cửa phòng ở phía sau phòng bị người nào đó đẩy ra khiến mọi người chú ý.

      Thời Diệu bỏ tay ra khỏi túi quần, vừa vừa lấy bản vẽ lưng xuống. Sau khi để bản vẽ bên chỗ ngồi, cậu kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, từng khớp xương thon dài ràng linh động lướt mặt điện thoại.

      Người khác nhìn chăm chú nhưng cậu ta làm như thấy.

      Ánh mắt Du Thanh Quỳ rơi xuống bản vẽ. ra là cậu ta, tên học sinh xấu tính biết lời xin lỗi.

      Thời Diệu là học sinh đặc biệt của lớp 3, cũng là học sinh đặc biệt của trường Lục Trung. Đây là điều mà mọi học sinh cũng như giáo viên trong trường đều biết.

      giáo tiếng làm như thấy cậu ta bước vào lớp, quay đầu với Du Thanh Quỳ: “Bắt đầu đọc .”

      Du Thanh Quỳ ngẩn ra rồi vội vàng thu tầm mắt lại, sau đó đọc từng chữ ràng.

      Giọng của rất êm tai, phải mềm mại ngọt ngào mà mang theo tươi mát. Với thời tiết nóng bức ở nơi này, giọng ấy giống như que kem ngọt xóa tan mọi thứ xung quanh.

      Giọng này xa lạ, nhưng lại khá quen thuộc. Động tác bấm điện thoại của Thời Diệu dừng lại chút, cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của thiếu nữ kia. Tầm mắt của cậu dời xuống mái tóc xoăn ngang eo, rồi rơi vào chiếc váy dài màu xanh bạc hà.

      ra là ấy.

      “Hắc.” Cổ Dật Phi bị phạt lại nhảy tới, nghiêng người nhìn Thời Diệu rồi : “Diệu ca*, có nữ sinh vừa mới chuyển tới, tệ đúng chứ? Minh ca cũng có ý với ấy đó.”

      *ca: đây là cách gọi thân mật với những người cùng tuổi.

      Thời Diệu thu tầm mắt lại, tiếp tục bấm điện thoại.

      Sau khi tan học, các nam sinh ngồi lại ở phía sau giọng bàn tán về bạn nữ Du Thanh Quỳ vừa chuyển tới.

      là xinh đẹp, còn đẹp hơn Ban Dương Hinh của lớp chúng ta nữa.”

      “Dương Hinh là gì chứ! Theo tớ thấy, sợ rằng hoa khôi của trường rơi vào lớp chúng ta rồi!”

      chỉ đẹp mắt mà còn có khí chất nữa, rất trong sáng…”

      “Trong sáng sao? Chưa chắc đâu. Các cậu thấy đầu gối của ấy sao? Ha ha ha…”

      “Đầu gối ư? Đầu gối thế nào? phải bầm đen chứ? Từ bao giờ đầu gối bị bầm trong sáng chứ hả?”

      “Đó là bị ngã đó! Cậu khờ quá!”

      Những nam sinh ngồi phía sau giọng bàn tán, những nam sinh lúc trước hiểu, bây giờ tỉnh ngộ liền phát ra trận cười to.

      Trùng hợp Du Thanh Quỳ bị chủ nhiệm lớp gọi lên.

      Thời Diệu ngẩng đầu, nhìn về bắp chân của Du Thanh Quỳ qua khe hở hẹp của bàn học, đầu gối vẫn còn bầm tím.

      “Màu trắng.” Thời Diệu xoay cây bút trong tay.

      “Diệu ca, cái gì màu trắng chứ?” Cổ Dật Phi nhìn sang rồi hỏi.

      có gì.”

      Thời Diệu lấy bản vẽ ra rồi phác vài đường lên đó, nhìn giống như khúc cua của cầu thang.

      phải đây là là khúc cua cầu thang của trường chúng ta hay sao? Giống quá, Diệu ca vẽ đẹp!” Cổ Dật Phi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thời Diệu, xem xét kỹ rồi thêm: “Diệu ca, sao tớ cảm thấy bố cục hơi trống, có phải là thiếu người hay vật gì ?”

      Thời Diệu liếc mắt nhìn cậu ta rồi cười như cười: “Cậu cũng hiểu biết ít.”
      Last edited: 4/12/17
      Linhkinder, Iluvkiwidhtt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: cay

      Editor: Sam Sam

      Chủ nhiệm lớp là thầy giáo khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, da ngăm đen, năng rất thận trọng.

      Thầy gọi Du Thanh Quỳ vào phòng làm việc rồi dặn dò phải học tốt. Du Thanh Quỳ đứng đến mỏi chân nhưng vẫn phải đứng thẳng trước mặt ông, cẩn thận nghe rồi nghiêm túc gật đầu.

      “Ừ…” Chủ nhiệm lớp trầm ngâm trong chốc lát, “Trong lớp có mấy bạn nghịch ngợm chịu học, em cần để ý đến đâu, cũng đừng học thói xấu theo bọn họ.”

      Đây là lời cuối cùng mà chủ nhiệm lớp dặn dò trước khi Du Thanh Quỳ rời khỏi phòng làm việc.

      ra Du Thanh Quỳ nghĩ đến việc này, thầm hạ quyết tâm vạch giới hạn với những nam sinh ngồi ở hàng sau mình. Tiết cuối là tiết Số học của thầy chủ nhiệm, Du Thanh Quỳ bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng vào lớp để xem trước bài chút.

      “Này, bạn học!”

      Du Thanh Quỳ vừa muốn bước vào phòng học nghe thấy giọng , nghi ngờ quay đầu lại, trước mắt là nữ sinh xinh xắn hai tay cầm hộp nước trái cây, Du Thanh Quỳ từng cho là nữ sinh trang điểm đều rất xinh đẹp, chắc hẳn nữ sinh trước mắt này cũng trang điểm.

      “Cậu gọi mình sao?”

      “Đúng đúng đúng!” Nữ sinh cầm hộp nước trái cây trong tay nhét vào tay Du Thanh Quỳ, “Cậu học lớp 3 đúng ? Trước kia chưa từng thấy cậu, phiền cậu giúp mình tay, đưa hộp nước này cho bạn Thời Diệu nhé.”

      Nữ sinh nheo mắt lại, rồi chớp chớp đôi mắt to với hàng lông mi cong vút được chải chuốt kỹ.

      Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn hộp nước trái cây trong tay mình, trong hộp có rất nhiều loại hoa quả, quả dứa, quả đào cùng dưa hấu được cắt thành từng hình trái tim nho , là có lòng. À… ra là đưa cho nam sinh mà mình thích đây mà.

      Du Thanh Quỳ hơi nhíu mày, sớm là đúng…

      “Cảm ơn nhé!” Nữ sinh vỗ vai Du Thanh Quỳ cái rồi xoay người chạy .

      Du Thanh Quỳ cầm hộp nước trái cây vào trong phòng học. tại giải lao nên trong phòng học vô cùng hỗn loạn, các nữ sinh ngồi lại chỗ cười cười , nam sinh cũng tụ lại thành tốp năm tốp ba.

      Du Thanh Quỳ đứng ở cửa rồi hỏi thăm nữ sinh ngồi ở bàn đầu ở gần mình nhất: “Bạn học, xin hỏi lớp chúng ta ai tên là Thời Diệu vậy?”

      Nữ sinh tóc ngắn chỉnh sửa lại dụng cụ học tập ngẩng đầu lên nhìn Du Thanh Quỳ bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại cúi đầu xuống giống như nghe lời , tiếp tục đếm số bút bi trong hộp bút của mình.

      Du Thanh Quỳ có chút lúng túng.

      muốn tìm người khác để hỏi, nhưng xem ra các bạn học đều bận rộn, trong khoảng thời gian ngắn biết hỏi ai.

      Du Thanh Quỳ do dự chút rồi lui về phía sau hai bước, đứng bên cạnh bục giảng lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi, ai là Thời Diệu?”

      Lập tức phòng học yên tĩnh trở lại, từng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía .

      Bỗng nhiên bị nhiều ánh mắt quan sát như thế khiến Du Thanh Quỳ được tự nhiên.

      , gì sai sao?

      Căng thẳng ùa tới, đầu ngón tay trắng bệch của Du Thanh Quỳ siết chặc hộp thủy tinh. nhắm mắt đánh bạo hỏi lần nữa: “Xin hỏi, ai là Thời Diệu?”

      Những ánh mắt nhìn lập tức dời , đồng loạt nhìn về phía sau phòng học.

      Du Thanh Quỳ theo ánh mắt của bọn họ cũng nhìn về phía cuối phòng, nơi có nam sinh bấm điện thoại di động.

      , trùng hợp như thế chứ… Lại là cậu ta sao?

      Thời Diệu gửi tin nhắn vừa soạn xong rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh tóc hơi xoăn mặc váy bạc hà đứng gần bục giảng.

      “Tôi.”

      chút may mắn cuối cùng trong lòng Du Thanh Quỳ cũng tan biến, xuống lối hẹp của lớp, qua từng bàn học rồi đứng trước mặt Thời Diệu. đặt chiếc hộp lên bàn rồi : “Vừa rồi có nữ sinh nhờ tôi đưa cho cậu.”

      Thời Diệu nhìn , lên tiếng.

      Du Thanh Quỳ chờ trong chốc lát, thấy Thời Diệu có ý cảm ơn trong lòng rối bời, xoay người về phía bàn của mình.

      hai bước, bỗng nhiên Du Thanh Quỳ dừng lại.

      xoay người nhìn Thời Diệu rồi nghiêm trang : “Đụng phải người khác phải xin lỗi, người khác giúp phải cảm ơn.”

      Trong phòng học im lặng ba giây, sau đó nổ ra trận cười to.

      “Có cái gì mà cười…” Du Thanh Quỳ lầm bầm tiếng rồi tới
      [​IMG]
      Linhkinder, Iluvkiwidhtt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :