1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương Yêu - Tiểu Chước Vi Huân (57C+2NT) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 45]

      Bên bàn thức ăn ngon, Trì Tịnh cùng Thư Luật ngồi đối diện nhau, im lặng ăn bữa tối.

      Trong ấn tượng, đây dường như là lần đầu tiên Thư Luật ăn cơm làm hoàn chỉnh.

      Mấy năm trước, khi hai người cuồng nhiệt, Trì Tịnh cũng giống như phụ nữ bình thường, nóng lòng muốn thử việc đút cho dạ dày bạn trai ăn no. Nhưng mà tàn khốc, tay nghề kia của khiến người ta dám khen tặng.

      Trải qua rèn luyện nhiều năm, rốt cuộc như có chút bộ dáng.

      “Sau này có thời gian em về học chị Ngọc bản lĩnh.” Trì Tịnh nhìn Thư Luật cười . “Thư tổng, về sau có lộc ăn nha.”

      Thư Luật để tôm lột vỏ vào trong chén , dùng khăn ăn lau tay.

      “Muốn làm làm, muốn làm mời người về làm.”

      “Được.”

      Mỗi ngày nấu cơm thế này quả có khả năng, tuy nhiên chuyện sau này sau này hãy .

      Cơm nước xong, Trì Tịnh bỏ chén dĩa vào máy rửa chén, sau đó bị Thư Luật kêu qua thoa thuốc.

      ra mặt tốt lên ít. Chỉ có chút dấu vết mờ nhạt. Có điều bộ dáng dịu dàng này của Thư Luật, Trì Tịnh vẫn rất hưởng thụ.

      đứng ở trước mặt Thư Luật, cảm nhận được mềm mại và độ ấm của đầu ngón tay .

      Ánh mắt chuyên chú và sâu thẳm, khiến Trì Tịnh cảm thấy rằng đời này cứ tiếp tục như vầy là chuyện thể nào tốt hơn nữa.

      *****

      Trì Tịnh chọn phòng đối diện với của Thư Luật, cẩn thận sắp xếp hành lý lại cho tốt.

      Thư Luật dựa ở cạnh cửa, nhìn Trì Tịnh cầm từng bộ từng bộ quần áo treo vào tủ, khoé miệng dần cong lên độ cong.

      Cũng vào ở rồi, chuyện khác… tương lai còn dài.

      Lát sau, hai người lần đầu tiên ngồi trong phòng khách xem ti vi hồi. Diễn xuất của tuấn nam mỹ nữ thua xa với dung mạo của bọn họ, Trì Tịnh xem cảm thấy có hứng thú gì.

      Từ từ, tiêu điểm liền dời đến người Thư Luật.

      Hormone nam tính thứ thần kỳ, nó chẳng những tăng thêm sức quyến rũ của đàn ông, mà còn mê hoặc tâm trí của phụ nữ.

      Trì Tịnh nhìn độ cong đẹp đẽ của chiếc cằm, khỏi lòng có chút rạo rực.

      “Thư tổng.”

      Thư Luật cụp mắt nhìn .

      Trì Tịnh vươn ngón tay xoa cằm : “ nên cạo râu.”

      *****

      Ánh đèn trắng bao phủ phía . Thư Luật mặc đồ ở nhà màu xanh dương đậm ngồi bên cạnh bồn tắm lớn, người còn có mùi thơm vừa tắm rửa xong. Chân dài của hơi duỗi ra trước, hai tay chống ở hai bên, cứ như vậy nhìn Trì Tịnh chầm chậm hướng đến .

      yên tâm, chiếc cằm đẹp như vầy em nỡ làm bị thương đâu.”

      Thư Luật ngoéo ngoéo khoé miệng: “Làm phiền, giám đốc Trì.”

      Trì Tịnh khom lưng, trét kem cạo râu lên chiếc cằm kiên nghị của . Nhìn bọt trắng như tuyết, Trì Tịnh cong cong môi.

      Cái bóng bị kéo dài chiếu vách tường, đan vào với nhau, thoạt nhìn tựa như hai người triền miên hôn môi.

      Xát kem cạo râu xong, Trì Tịnh xoay người lấy dao cạo râu ngâm trong nước ấm, ngờ cánh tay bị Thư Luật kéo cái, thân thể trực tiếp đổ vào trong lòng .

      Bốn cánh môi lập tức dán vào nhau, hơi thở giao hoà. Trì Tịnh vỗ vỗ vai , Thư Luật cười khẽ hai tiếng buông ra.

      Trong gương, Trì Tịnh nhìn thấy bọt trắng dính vào bên miệng, giương giương môi.

      Người này hôm nay nhìn có vẻ tâm trạng vô cùng tốt!

      *****

      Hai ngày sau, Trì Tịnh để Perfectionist số 24 vào tủ. Nhìn những cái bình màu nâu xếp thành hàng trước mắt, trong lòng Trì Tịnh cảm thấy vô cùng vi diệu.

      Sản phẩm mới của Zing, đối với là tác phẩm đầu tay sắp được ra đời, thành bại ở hành động lần này.

      Trì Tịnh đóng cửa kính lại, mỗi mùi hương bên trong đều là minh chứng cho hai mươi mấy năm học điều chế hương của .

      Đồng Dao giống như chuyên chú nhìn màn hình máy tính, nhưng lực chú ý sớm bị Trì Tịnh hấp dẫn qua.

      Tuy rằng toàn bộ hai mươi bốn số của Perfectionist điều chế xong, nhưng Đồng Dao biết Trì Tịnh hề thở phào nhõm. Bởi vì, phần quan trọng còn ở phía sau.

      “Pha chế hương số 20 đến số 24, bây giờ đưa hết vào máy tính .”

      Đồng Dao nhìn công thức viết tay Trì Tịnh đưa qua, vặn vặn ngóng tay.

      “Được ạ.” ta vươn tay, đặt tờ giấy A4 nhìn có vẻ lộn xộn ở phía dưới bàn phím.

      “…Giám đốc Trì, chị cảm thấy nhà phê bình hương chọn số nào?”

      Trì Tịnh nhìn ta cái, xoè tay: “Có trời mới biết.”

      Đồng Dao trề trề khoé miệng.

      Cùng thời gian, Lương Duệ Tư mình tới sân bay thành phố S. Tất cả mọi người đều mới biết được tin hôm nay phải rời , bao gồm Trì Tịnh lúc này nhìn tin nhắn.

      — — Tạm thời rời khỏi thành phố S, trở về gặp.

      Những con chữ thản nhiên, chiếm đến hàng màn hình, vô cùng phù hợp với tính cách ngắn gọn của .

      Trì Tịnh im lặng, hồi cho : Lên đường bình an.

      Lương Duệ Tư nhìn bốn chữ này, trong mắt mảnh trầm tĩnh. Trong đầu hồi tưởng lại khoảng thời gian kia, Trì Tịnh tỉ mỉ cùng dịu dàng trắng đêm ngủ canh giữ trước giường bệnh.

      Ánh mắt chuyển qua cái icon microphone , Lương Duệ Tư đưa tay điểm mở. có kỷ lục cuộc gọi.

      Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn chói mắt, giống như cho người ta hy vọng vô tận. Lương Duệ Tư híp mắt lại, đứng dậy kéo hành lý bắt đầu đăng ký.

      Khi quay trở về, hy vọng thế giới của chỉ có mảnh im lìm.

      Ít nhất, có thể nghe được giọng của ấy.

      *****

      Phim tuyên truyền của Perfectionist vào giai đoạn cắt nối biên tập. Đối với tác phẩm này, Nghiêm Hạo nhắc tới là miệng có thể toét đến mang tai.

      Duỗi thắt lưng cái, ta từ ghế đứng lên, ra khỏi phòng biên tập thang máy đến văn phòng tổng giám đốc.

      Trong phòng máy điều hoà từ từ thổi, dáng người cao lớn của Thư Luật đứng bên cửa sổ, sóng vài cùng Nghiêm Hạo nhìn ra xa.

      “Buổi tối tụ họp? Tôi mời.”

      , lần này trở về Nghiêm Hạo cảm thấy như Thư Luật ngoại trừ chuyện công việc quả biến thành trạch nam. Mấy tháng nay, những khi gọi được cậu ta ra ngoài uống chút đều có thể đếm bàn tay.

      được. Về nhà ăn cơm.”

      “Đệt!” Nghiêm Hạo nghiến nghiến răng hàm. “Có lầm hay vậy!”

      .” Thư Luật cười bồi thêm câu. “Có người làm cho.”

      Nghiêm Hạo: “…”

      Chẳng phải có bạn thôi ư, đâu cần phải khoe khoang như vậy?

      ta hừ tiếng, đảo đảo hai tròng mắt: “Vậy ừm, có để ý thêm bộ chén đũa hả?”

      Trong mắt Thư Luật mang vẻ cười, giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Để ý.”

      *****

      Rốt cuộc, vẫn là ba người cùng ra ngoài ăn chầu.

      Cơm rượu no đủ, từ nhà hàng ra vừa mới lên đèn rực rỡ. Nghiêm Hạo mãn nguyện, trong lòng cũng thoải mái ít.

      Trì Tịnh bên cạnh Thư Luật, cũng cùng nghe Nghiêm Hạo tán gẫu.

      đến bãi đậu xe, bọn họ chạm mặt với mấy người đàn ông.

      Nghiêm Hạo nhìn dò xét cái, thu hồi tươi cười, hừ lạnh tiếng.

      trước .” khoát tay với hai người, xoay người vào trong xe.

      *****

      ngày trước cuối tuần, Trì Tịnh cầm quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo xem với vẻ rất hứng thú, Thư Luật bận việc xong từ phòng sách ra, đến bên cạnh, vuốt vuốt tóc dài của .

      “Cuối tuần về thăm lão Văn.”

      Trì Tịnh bị nội dung quyển tiểu thuyết hấp dẫn, hề nghĩ nhiều tuỳ tiện gật gật đầu: “Được.”

      Thứ bảy đó, hai người trở về trấn Nam Hoài, lần này thái độ của Văn Mạc Sơn đối với Thư Luật hoà nhã rất nhiều. Trì Tịnh nhận định như thế rồi, ông còn làm mặt làm mày cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Trì Tịnh nhìn tỉ mỉ ông hơn nửa ngày, nhíu mày hỏi: “Sao thầy giống như là gầy ?”

      Trong khoảng thời gian này Văn Mạc Sơn vẫn hề ngon miệng, quả gầy ít. Ông cũng phản bác, đỡ phải chọc cho con bé sinh lòng nghi ngờ.

      ăn kiêng.”

      Trì Tịnh tưởng là ông ấy cố tình khống chế cân nặng, bèn nhắc nhở: “Dinh dưỡng phải đầy đủ.”

      bữa cơm trưa ăn rất thoải mái. Văn Mạc Sơn hỏi ít chuyện về Perfectionist, được câu trả lời khá hài lòng.

      “Nhưng tóm lại là vừa nhậm chức, mọi chuyện vẫn phải cẩn thận chút.”

      Những lời này của Văn Mạc Sơn cho ai nghe, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ. Thư thị tiếng tăm lớn, mâu thuẫn nội bộ cũng ít. Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm.

      Trì Tịnh liếc Thư Luật cái, cười đáp lại Văn Mạc Sơn: “Ngài yên tâm .”

      Thư Luật để chung trà xuống, khoé môi nhếch lên ý cười mờ nhạt: “Ông Văn muốn chơi cờ ?”

      Văn Mạc Sơn trầm ngâm lát, mắt mang thâm ý liếc Thư Luật cái, đứng dậy: “ phòng sách.”

      chiếc bàn bằng gỗ lim bên cửa sổ phòng sách bày bàn cờ tướng vuông. Bên còn có ván cờ chưa xong. Văn Mạc Sơn ngồi xuống, cũng kêu Thư Luật đối cờ, chỉ thong thả cầm lên tự mình chơi.

      Thư Luật hề để ý, đến ngồi xuống đối diện ông.

      .”

      Văn Mạc Sơn nước bàn cờ.

      Thư Luật cười, đơn giản vài chữ: “Trì Tịnh đổi chỗ ở.”

      Tay Văn Mạc Sơn chợt ngừng chút: “Sao nó tự ?”

      “Bởi vì là cháu kêu ấy dọn.” Thư Luật ngắm nghía con cờ trong tay, . “Bây giờ ấy ở chung với cháu.”

      Lúc Thư Luật mở miệng câu đầu tiên là Văn Mạc Sơn đoán được bảy tám phần. Có điều bây giờ nghe thẳng ra như vậy, trong lòng ông cụ Văn vô thức hơi khó chịu.

      Ông tặng nhà con bé kia cũng cần, quay người liền dọn vào ở chung với người đàn ông khác.

      Cái ý gì?

      Có để ông vào mắt hay ?

      Con lớn rồi giữ được!!!

      Văn Mạc Sơn miễn cưỡng dập chướng ngại trong lòng, trực tiếp hỏi: “Cậu có dự định gì ?”

      Thư Luật bỏ con cờ trong tay xuống, thái độ cẩn thận và nghiêm túc: “Trong khoảng thời gian này bận quá, chờ sau khi phát hành xong, cháu cầu hôn với ấy.”

      Đáp án này, Văn Mạc Sơn hài lòng. Có điều chút khúc mắc trong lòng kia khiến ông vẫn thoải mái.

      “Nhưng mà lần trước tôi hỏi Trì Tịnh, con bé tạm thời có ý định kết hôn.” Quân cờ hạ xuống, phát ra tiếng vang . “Chẳng lẽ là Thư tổng tự mình đa tình.”

      “Kết hay kết, phải do ấy .”

      số thời điểm, cứng rắn chút mới là phương pháp đúng đắn. Thư Luật rất am hiểu đạo lý này.

      Quả nhiên Văn Mạc Sơn nghe xong những lời này, sắc mặt dịu lại chút. Nhìn tàn cục giải cả nửa đời vẫn chưa gỡ được này, ông biết, có số việc vừa mở đầu liền định trước kết cục.

      “Thư Luật, về sau cậu là người thân duy nhất của con bé, đối với nó tốt chút.”

      Văn Mạc Sơn dùng từ “người thân” này, đánh trúng yếu điểm của Thư Luật. Từ này, đối với cũng vô cùng quý giá.

      “Nhất định.”

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 46]

      Sau khi cuộc họp quan trọng nhất về Perfectionist kết thúc, những gì về Perfectionist đều trở thành kết cục chắc chắn.
      Perfectionist số 8 được ra mắt là mùi hương mới của hiệu Zing ngay cùng ngày với lễ Giáng Sinh.

      Gần đây mấy Phòng có thể là bận đến tối tăm mặt mày. Kế hoạch quảng cáo, sản xuất bao bì, mùi hương gia công thành phẩm… Những việc này khiến cho nhân viên của Thư thị vô cùng hưng phấn.

      Bởi vì Perfectionist được ra mắt có nghĩa là cách thời gian bọn họ cầm tiền thưởng cuối năm cũng xa.

      Trì Tịnh ngồi bên bàn điều chế hương, trong tay là tài liệu hoàn chỉnh của Perfectionist. Chai nước hoa Perfectionist in ở trang bìa, thiết kế tinh xảo làm nổi bật xinh đẹp lung linh của nó. Lật đến trang thứ nhất, phía bên phải là giới thiệu cá nhân của Trì Tịnh, là nhà điều chế hương độc quyền của Thư thị, tuổi trẻ nhưng kinh nghiệm phong phú, Phòng quảng cáo đương nhiên là đặt ở nơi đầu tiên để làm tuyên truyền.

      Trang đầu tiên của văn bản, bắt đầu giới thiệu Perfectionist số 8. Bên trong giới thiệu các loại thông tin về hương thơm này, tuy nhiên chỉ sơ lược qua thành phần và quá trình điều chế, để làm sâu sắc trình độ hiểu biết của khách hàng đối với sản phẩm.

      Trì Tịnh đưa tay khẽ vuốt ve, cảm giác trong lòng có chút vi diệu.

      Thành hay bại, có lẽ ai để ý hơn so với .

      Bên kia, Đồng Dao im lặng ngồi ở vị trí, mặt biểu cảm ngẩn người đối diện với máy tính.

      Giữa trưa Thư Luật có việc phải làm, cho nên Trì Tịnh căn tin lâu đến để lấp bụng. đến cạnh cửa, thấy Đồng Dao còn ngồi tại chỗ nhúc nhích nhíu mày.

      ăn cơm à?”

      “… Giờ đây.”

      Hai người thang máy đến căn tin, Đồng Dao bỗng nhiên ngượng ngùng : “Giám đốc Trì, em quên mang theo thẻ cơm, phải quay lại lấy…”

      Trì Tịnh buồn cười liếc ta cái, trước gọi cơm.

      Đồng Dao trở lại văn phòng lấy thẻ cơm ra, nhìn chằm chằm bàn làm việc của Trì Tịnh ngây ngốc hồi lâu. Cuối cùng, ta run rẩy thở đưa tay kéo mở ngăn kéo…

      Lúc này Vu Tiểu Mạn ở bệnh viện kiểm tra tim thai. ta nằm ở giường, vô cùng buồn chán dùng điện thoại lướt tin tức nghe thấy chiếc điện thoại vừa mở máy nằm ở trong giỏ truyền ra tiếng .

      Vu Tiểu Mạn lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn được gởi đến từ số vô danh.

      Bị ảnh hưởng bởi tư liệu chuyển phát khẩn cho mình lần trước, Đồng Dao trở nên rất cẩn thận.

      Ban đầu tìm tới Đồng Dao là bởi vì ta cần tiền gấp. Em trai ta bị bệnh phải chữa trị, thoát khỏi mấy trăm ngàn như chơi. Vì thế Vu Tiểu Mạn quyết định thử lần.

      ta hề đánh giá thấp trình độ hấp dẫn của tiền bạc đối với con người, huống chi là con bé vừa mới ra đời. Kết quả hề khiến ta bất ngờ.

      Vài lần tiếp xúc, Đồng Dao làm việc gọn gàng khiến Vu Tiểu Mạn có chút nhìn với con mắt khác.

      Nhưng nghĩ chút cũng hiểu, hoàn cảnh tạo nên người. hơn.

      Vu Tiểu Mạn xoá bỏ tin nhắn, tắt di động. Cảm giác được cái thai “đấm tay đá chân” trong bụng, ta bật cười.

      “Cục cưng, lấy tên gì cho con mới tốt đây?”

      *****

      Thời tiết luân chuyển, nhật nguyệt quay vòng. Thời gian giống như trôi qua trong chớp mắt. Nhanh đến khiến người ta có chút trở tay kịp.

      Lúc Trì Tịnh gặp lại Lương Duệ Tư là hai tháng sau.

      Cuối tháng mười , thành phố S tiến vào mùa đông. Tuyết cũng liên tục rơi mấy trận, hoặc lớn hoặc , khiến cả thành phố như được bao phủ mảnh bạc.

      Lúc tới gần giữa trưa, Trì Tịnh tựa vào bên hệ thống sưởi ở cửa sổ uống cà phê nóng.

      Áo len cashmere màu hồng cánh sen khiến sắc mặt xinh tươi mềm mại, quần tây màu đen làm cho cặp chân thon dài thẳng tắp càng thêm dài. Dường như hề bị mặt đường trơn trợt gây trở ngại, chân vẫn là đôi giày da dê cao tám phân.

      Cà phê thấy đáy, tiếng chuông vui tai truyền đến từ chỗ bàn điều chế hương.

      Trì Tịnh qua để ly xuống, thấy điện thoại gọi đến biểu màn hình trong lòng hơi có chút kinh ngạc.

      Cuối cùng, bắt máy. Mới vừa thông bên kia lại ngắt.

      Ngay sau đó Trì Tịnh hiểu, có lẽ là Lương Duệ Tư sợ nghe được tiếng tin nhắn cho nên dùng điện thoại để nhắc nhở .

      Tiếp theo, tin nhắn của vào đến.

      Ivan: ở quán cà phê dưới lầu, có thời gian xuống dưới ?

      Trì Tịnh cười hồi : Được.

      Khoảng thời gian này Thư Luật đều bận vô cùng. Cửa ải cuối năm buông xuống, bất kể là nội bộ công ty hay là thảo luận hợp tác, dường như đều muốn trước năm mới được điềm tốt. làm người quản lý đều phải lo hai bên, cho nên thời gian Trì Tịnh “độc thân” ngày càng nhiều.

      Trì Tịnh vào thang máy, nghĩ thầm hôm nay có lẽ cần ăn mình ở căn tin nữa.

      tới chỗ quán cà phê Lương Duệ Tư đợi, từ xa Trì Tịnh thấy bóng dáng cao thẳng như tùng đứng ở trước cửa.

      mặc áo bành tô cashmere màu nâu nhạt, quần tây đen, chân là đôi giày da sáng bóng như mới. Khí chất vẫn sạch ôn hoà.

      Nhìn thấy , trong lòng Trì Tịnh có vài phần vui mừng. qua, cười toe toét: “Trở về hồi nào?”

      Lương Duệ Tư đưa đồ ở trong tay cho , mới nâng hai tay lên ra dấu: Sáng nay.

      cắt tóc rất ngắn, lộ ra vầng tráng trơn bóng. Kiểu tóc này làm nổi lên đường nét gương mặt , khiến nhìn có vẻ thêm vài phần khoẻ khoắn.

      Trì Tịnh cảm ơn quà tặng của , : “Bên ngoài rất lạnh, vào trước .”

      Ai ngờ Lương Duệ Tư lắc lắc đầu, với : Vừa mới nhận được tin nhắn, trong nhà có chuyện. Bây giờ phải về.

      Cơm, lần sau lại ăn?

      Trì Tịnh hề để bụng: “Mau , đừng chậm trễ chuyện. Lần sau lại hẹn cũng được.”

      Ánh mắt trong trẻo của Lương Duệ Tư lưu luyến mặt hồi, chìa ngón tay ra khều cái ruy băng của hộp quà cái.

      Trì Tịnh ngẩng đầu, chỉ thấy Lương Duệ Tư chỉ chỉ cái lỗ tai.

      — — Nhớ nghe.

      ”.

      *****

      Buổi tối Trì Tịnh về đến nhà, vẫn là phòng tối tăm. Chỉ có ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào.

      Bật đèn lên, vào phòng thay quần áo ở nhà, sau đó ngồi giường, mở quà Lương Duệ Tư tặng.

      Bên trong là bộ headphone.

      Trì Tịnh hơi bất ngờ.

      Sau lúc lâu, mở chốt ra, đeo lên đầu.

      Điệu nhạc du dương chậm rãi chảy vào trong tai, nháy mắt đuổi chút bực dọc trong lòng. Trì Tịnh nằm giường nhìn trần nhà, im lặng nghe, tâm trạng từ từ thả lỏng. Thế cho nên khi Thư Luật vào cũng nhận ra.

      Mãi đến khi nệm sụp xuống.

      Trì Tịnh quay đầu, thấy Thư Luật ngồi ở bên cạnh chăm chú nhìn .

      Hai người lẳng lặng đối diện nhau, ánh mắt Trì Tịnh mang cười, ánh mắt Thư Luật ỉ cuồn cuộn.

      gỡ headphone xuống, ngồi dậy: “Bữa tiệc kết thúc sớm?”

      Thư Luật đáp, chỉ nhàn nhạt hỏi: “ nghe cái gì vậy?”

      “Nhạc giao hưởng.”

      Nhạc giao hưởng của Down by the Salley Gardens. khúc nhạc vô cùng dễ nghe.

      “Headphone này ở đâu ra vậy?” Ngón tay Thư Luật khều khều dây headphone.

      “Của bạn tặng.” Trì Tịnh nâng tay sờ mặt . “ ăn no chưa, muốn em làm cho chút gì hay ?”

      Vào mấy phút rồi dường như còn chưa khiến cho Thư Luật ấm lại. Làn da dưới lòng bàn tay vẫn mang theo chút cảm giác lành lạnh.

      Hai người ngồi đối diện, cách rất gần, chóp mũi đều là hơi thở của đối phương. Áo bành tô cashmere màu đen người Thư Luật còn chưa cởi ra, cà vạt âu phục ở bên trong bị rút xuống.

      Trong hơi thở, Trì Tịnh ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt người . Mà Thư Luật cứ nhìn chăm chú như vậy, cũng trả lời câu hỏi của .

      Trì Tịnh lờ mờ cảm thấy tâm trạng hôm nay dường như tốt lắm.

      “Em rót cho ly nước.”

      định xuống giường, Thư Luật bỗng giơ tay ấn Trì Tịnh lại giường, khom người phủ lên.

      Trì Tịnh bị đặt ở dưới thân, sức nặng người khiến lập tức hít thở có chút khó khăn. Headphone cấn ở sau lưng, đau đớn rất khiến nhíu mày.

      “Giúp .”

      Thư Luật cởi áo bành tô cùng áo vest ra tuỳ tiện ném , ngón tay thon dài bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Giữa chừng lại đem tay của Trì Tịnh đặt lên khoá dây nịt.

      Khuôn ngực rắn chắc hoàn toàn lộ ra, thấy động tác của Trì Tịnh vẫn chậm chạp, Thư Luật hơi có chút mất kiên nhẫn. liền chạm tay , rút dây nịt ra, kéo khoá kéo xuống.

      Trì Tịnh cảm thấy Thư Luật giống bình thường lắm, lần này dường như đặc biệt nôn nóng hấp tấp. Hai người quần áo đều còn chưa cởi hết xuống, khí thế to lớn mà xông vào.

      nhịn được rên tiếng. Thư Luật tỉ mỉ hôn khoé miệng của , động tác càng thêm mãnh liệt.

      Ánh mặt trời sáng sớm phá cửa sổ mà vào, biến bên trong thành tầng vàng kim. Trì Tịnh nhíu nhíu đầu chân mày, chậm rãi mở mắt ra.

      Dưới ánh sáng trong suốt, đập vào mắt là bóng lưng cao lớn của Thư Luật ở bên cửa sổ. mặc quần áo ở nhà, đứng ở nơi đó gọi điện thoại.

      Tựa như cảm giác được động tĩnh phía sau, Thư Luật quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng còn buồn ngủ của Trì Tịnh, nhàn nhạt ngoéo khoé miệng.

      Cúp điện thoại, Thư Luật quay về bên giường. Kéo vào trong lòng, nằm trở lại giường lần nữa.

      “Hôm nay muốn làm cái gì?”

      Trì Tịnh làm tổ ở bên cổ , hít thở đều đều. Thò tay ôm lưng , lười biếng hỏi câu: “Hôm nay bận?”

      “Ừ.” Thư Luật cúi đầu, hôn lên trán . “Ở nhà với em.”

      Trì Tịnh híp mắt, vểnh vểnh khoé miệng: “Tuyệt.”

      Cùng Thư Luật ở bên nhau lâu như vậy, Trì Tịnh cũng phải là thích những hình thức màu mè ấy, nhưng tương đối mà , bây giờ hưởng thụ trạng thái ổn định.

      Vô luận ở đâu, làm cái gì, chỉ cần có bên cạnh là đủ rồi.

      Nhưng buổi sáng Thư Luật vẫn mang Trì Tịnh xe đến nơi.

      Trì Tịnh xuống xe, trước mặt là cửa hàng 4S*.

      * cửa hàng bán xe và dịch vụ hậu mãi (Automobile Sales Service shop 4S). 4 S bao gồm: Sale-bán xe; Spare parts-bán phụ tùng xe; Service-dịch vụ sau khi bán; Survey-những thông tin ý kiến phản hồi)

      lờ mờ đoán được ý của Thư Luật. Tuy nhiên sau khi vào cửa phát mình đoán sai. Thư Luật phải mang đến mua xe, mà là lấy xe.

      biết chọn xong xe hồi nào.

      Từ trong cửa hàng ra, Thư Luật đưa cái chìa khoá cho , trong mắt mang ý cười: “Tự mình lái về .”

      Trì Tịnh nhìn chìa khoá xe hiệu Porsche, nhận lấy.

      “Mua hồi nào vậy?”

      Thư Luật đáp, chỉ : “Cái khác sau này bổ sung.”

      “Cái khác” dĩ nhiên chỉ sính lễ.

      Trì Tịnh nghe hiểu, mặt vô thức nóng lên.

      Đồng thời cảm thấy có chút bẽ mặt. Hình thức màu mè y như lòng thích.

      Hôm nay có lẽ là Thư Luật muốn dựa theo quy trình hẹn hò làm tới cuối cùng. Giữa trưa mang Trì Tịnh nhà hàng cơm tây ở đường Kim Chung.

      Trang trí lịch tao nhã, môi trường yên tĩnh. Nhìn mặt mày người đàn ông nhiều thêm vài phần dịu dàng, tâm trạng Trì Tịnh vô cùng tốt.

      Trong lúc đó Hà Nhuế gọi điện thoại đến. Hai người tán gẫu vài câu, khi cúp điện thoại di động bật ra nhắc nhở có tin tức mới.

      — — Đầu tư thất bại, công ty cổ phần hữu hạn Dật Hương xuất nguy cơ to lớn!

      Trì Tịnh xem, dần dần thu lại tươi cười. Tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt.

      “Làm sao vậy?” Thư Luật nhíu mày hỏi.

      Thư Luật ngẩng đầu, chậm nửa nhịp mới đáp lại: “Nhà họ Lương… xảy ra chuyện.”
      Phong nguyet, ChrisKisaragiYue thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 47]

      Dật Hương đối mặt với tin tức phá sản, trải qua đêm lên men trở thành đề tài nóng bỏng nhất ở thành phố S.
      Độ bàn tán cao như vậy, có quan hệ rất lớn với cách xử khoác lác của Hứa Mộ lúc trước.

      Tình cảnh giờ của nhà họ Lương rất xấu hổ. Sau khi tin tức lòi ra, Lương Phinh Đình trước hết ra phát biểu thanh minh, bày tỏ mau chóng xử lý tốt nguy cơ lần này.

      hình ảnh HD, ta có đánh phấn trang điểm, bởi vì mang thai nên mập lên ít, nhưng mặt có vẻ hồng hào phụ nữ mang thai bình thường nên có.

      người ta là bộ đầm bầu, cái bụng nhô lên dần nhìn ra hình dạng. Tin tức gắn mác cho Lương Phinh Đình bốn chữ— —Hoa hồng leng keng*.

      *dùng để miêu tả người phụ nữ Trung Hoa đại, vừa xinh đẹp, độc lập, tự do, có nghị lực vừa dịu dàng, tế nhị, có những đức tính truyền thống của phụ nữ Á đông.

      Có bao nhiêu người sinh gây chuyện chỉ là vì bọn họ yên lặng chờ bạn từ đỉnh cao rơi xuống, ngã đến mọi thứ vỡ vụn và hỗn loạn. Sau đó trao đổi với nhau nụ cười mang ý sâu xa.

      đời này thiếu nhất là hiệp sĩ bàn phím bỏ đá xuống giếng. Trì Tịnh quét sơ qua khu bình luận vài lần, cảm thấy có cách nào xem nữa, nghiêm mặt lạnh lùng đóng cập nhật của khách hàng lại.

      Từ hôm qua sau khi biết được tin tức, Trì Tịnh liền gởi tin nhắn cho Lương Duệ Tư. Nhưng hai mươi bốn giờ qua, bên kia vẫn có hồi .

      Áp suất trong phòng làm việc rất thấp, Đồng Dao yên lặng ngồi tại vị trí, dám thở mạnh chút nào. Thông tin chuyển khoản trong di động càng khiến tim ta nhảy mạnh lên vài cái.

      Giữa trưa, Trì Tịnh văn phòng tổng giám đốc.

      Khu nghỉ ngơi được dọn xong cơm trưa của Thư Luật và . Thấy vào, Thư Luật ngừng công việc trong tay, mặt mày lập tức nhu hoà xuống.

      Cùng nhau ăn cơm ở văn phòng, vẫn là lần đầu tiên.

      “Hai giờ phải ra ngoài, chỉ có thể cùng em tiếng rưỡi.”

      biết bắt đầu từ khi nào, Thư Luật luôn tiếng động bồi thường . Trước kia, cho rằng bận rộn công việc là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bằng bọn họ cũng xa nhau ba năm.

      tại, Trì Tịnh phát cố gắng hết sức tìm điểm cân bằng giữa công việc và . Đối với người coi trọng nghiệp mà , đây là chuyện dễ dàng gì.

      Tuy nhiên dường như Thư Luật quên, trong lúc thay đổi Trì Tịnh cũng thế. Ba năm trước đây chuyện hiểu được, bây giờ lại cho rằng là đương nhiên. phù hợp giữa bọn họ sớm từ đơn thuần là thân thể phát triển đến mặt tinh thần. Cuộc sống có cãi vả có thể buồn tẻ, nhưng yên bình.

      Ăn xong cơm trưa, Thư Luật còn có tâm bầu bạn cùng Trì Tịnh xem bộ phim điện ảnh màn hình lớn hồi. Khi kim đồng hồ chỉ đến hai giờ, Trì Tịnh dựa vào ngủ mất.

      Thư Luật nhìn vẻ mặt khi ngủ của , cảm xúc phức tạp trong mắt chợt loé lên rồi biến mất. Sau lúc lâu, đứng dậy ôm Trì Tịnh vào trong phòng nghỉ.

      Đứng ở bên giường nhìn hồi, Thư Luật đóng cửa lại, rời .

      *****

      Sau khi Trì Tịnh tỉnh giấc, trong đầu có chút hỗn độn. hồi mới phản ứng lại nhớ tới mình ở đâu.

      ngồi dậy, lấy di động ra nhìn thoáng qua thời gian— — hai rưỡi chiều.

      Lập tức cái tin nhắn chưa đọc lọt vào mắt. Điểm mở, Trì Tịnh thấy là tin nhắn Lương Duệ Tư hồi . Thời gian là nửa tiếng trước.

      Cái tin nhắn gởi ngày hôm qua hiển thị ở phía — — Tình hình thế nào?

      Tin nhắn Lương Duệ Tư mới vừa hồi là: Có thể đưa chút thuốc lại đây giúp ?

      Thuốc gì cũng chẳng , là bị thương hay là bị bệnh cũng tới. Trì Tịnh nhíu nhíu mày, hồi lại: Cần thuốc gì?

      lâu sau có nhận được trả lời. Trì Tịnh đành phải gọi điện thoại cho Nghiêm Hạo.

      Lúc này Nghiêm Hạo đội nắng ở thành phố phía nam khảo sát phim trường. ta nhìn điện thoại gọi đến, qua bên nhận. Nghe hồi mới hiểu được ý của Trì Tịnh.

      Nghiêm Hạo nhếch nhếch khoé miệng, mặt lại có ý cười gì.

      “Hôm qua Duệ Tư cùng rể cậu ấy đánh lộn. Bây giờ nhà họ Lương lật trời đều là con khỉ Hứa Mộ kia gây hoạ. tại tôi về kịp, xem cậu ấy , thuốc trị thương, phát sốt cảm mạo đều mang ít. Làm phiền .”

      Trì Tịnh ở bên kia im lặng nghe, cuối cùng lên tiếng: “Được.”

      “Còn nữa.” Nghiêm Hạo tiếp. “ thăm cậu ấy, cậu ấy chắc chắn vui vẻ. Nhưng mà… có vài lời thích hợp , còn làm phiền nhịn chút.”

      Trì Tịnh đoán ý của Nghiêm Hạo có lẽ là sợ mặt mũi Lương Duệ Tư mỏng, liền thản nhiên “Ừ” tiếng.

      Từ Thư thị ra là ba giờ, Trì Tịnh lái chiếc xe mới của nhà thuốc, rồi mua cháo cùng chút đồ ăn . Lúc đến nhà Lương Duệ Tư là đúng ba rưỡi.

      Lần trước để lại địa chỉ chi tiết, ngờ lúc này lại hữu dụng.

      Môi trường của tiểu khu rất tốt, yên tĩnh tao nhã.

      Trì Tịnh thang máy lên lầu, giơ tay nhấn chuông cửa, tiếp đó chợt bừng tỉnh nhận ra Lương Duệ Tư hoàn toàn nghe được. Vì thế dựa vào tường bắt đầu gởi tin nhắn cho .

      lâu sau, hành lang yên tĩnh vang lên tiếng “lạch cạch”.

      Cánh cửa vừa dày vừa nặng bị đẩy ra từ bên trong, Lương Duệ Tư mặc quần áo ở nhà màu trắng xuất trong tầm mắt Trì Tịnh.

      Tình trạng của nhìn có vẻ hơi tệ. Sắc mặt trắng hơn bình thường, nhưng lại mang theo ửng đỏ bình thường. Chẳng biết có phải bởi vì mới vừa tỉnh ngủ hay , trong mắt lộ ra chút mơ màng, như là còn chưa tỉnh táo lại.

      Quần áo ở nhà màu trắng mềm rũ, khiến vết bầm mặt càng chói mắt hơn.

      Hai người đối mặt nhau ở trước cửa lát, con ngươi đen tuyền trầm tĩnh của Lương Duệ Tư như có cái gì lưu chuyển, sau đó buông cửa ra, nhếch môi cười.

      — — Vào .

      Dường như đàn ông đều thích phong cách trang trí đơn giản. Nơi này của Lương Duệ Tư cũng vậy. Đường nét lưu loát cùng phong cách ấn tượng, lộ ra vẻ đàn ông độc thân nhanh nhẹn gọn gàng.

      Chỗ lối vào, dép bày ra ngay ngắn. Lương Duệ Tư nhận lấy đồ trong tay Trì Tịnh, ánh mắt vô thức nhu hoà xuống.

      ăn chưa? Em có mua cháo.”

      Lương Duệ Tư lắc đầu, ra dấu cho biết: Phát sốt, mặt lại biến thành cái dạng này, muốn động.

      “Ăn cơm trước rồi uống thuốc.”

      Hai người phòng ăn, Trì Tịnh lấy cháo còn ấm trong giỏ ra trước, rồi bày mấy món tới trước mặt .

      nhiều lắm, đều ăn hết nhé.”

      Dứt lời, xoay người phòng bếp. Đứng ở bên trong khỏi bật cười, là sạch nhiễm hạt bụi. Đun nước xong, Trì Tịnh trở lại bàn ăn, nhìn thấy chén cháo được Lương Duệ Tư ăn nửa.

      có vội vàng hỏi về chuyện của Dật Hương, Lương Duệ Tư muốn tự nhiên cho biết.

      Thời gian lẳng lặng trôi qua, Trì Tịnh biết Lương Duệ Tư gần như kéo dài thời gian ăn. ai biết quý trọng loại ấm áp trộm có này biết bao nhiêu.

      Dưới giám sát của Trì Tịnh, Lương Duệ Tư ăn hết tất cả đồ ăn. Trì Tịnh dọn dẹp, bị cản lại. Sau đó mình thu dọn hộp cơm.

      Ngồi im trong phòng khách hồi, Lương Duệ Tư vẫn mở miệng đề cập đến chuyện của Dật Hương.

      Xảy ra chuyện như thế này, mở miệng cũng là bình thường. Tuy nhiên tính cách vốn trầm tĩnh của giống như càng trở nên lặng lẽ.

      Trì Tịnh lấy thuốc ra từ trong giỏ, dựa vào hướng dẫn trút ra hai viên ở trong lòng bàn tay .

      “Nghỉ ngơi cho tốt, sau khi xuất mồ hôi tắm rửa cái. Ngày mai nếu còn chưa muốn ra ngoài, muốn ăn gì em làm giúp .”

      Tất cả lời an ủi vào lúc này Trì Tịnh thấy đều là dư thừa. giúp được gì, cũng muốn dùng lời suông tỏ vẻ mình quan tâm.

      Lương Duệ Tư rũ mắt nhìn viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay, cảm thấy có cái gì đó thể khống chế được bóp trái tim . Sau lúc lâu, ngẩng đầu lên trực tiếp nuốt thuốc xuống.

      Người này phân cao thấp với bản thân mình.

      Trì Tịnh nhíu mày theo. Thuốc này đắng bao nhiêu, hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Đưa tay đẩy ly nước tới trước mặt .

      “Uống chút nước , để tiêu hoá cho mau.”

      Lương Duệ Tư nhếch môi, lắc đầu.

      — — Thế này rất tốt.

      Lúc bận rộn thời gian luôn qua rất nhanh. năm giờ rồi, Thư Luật còn chưa biết tạm thời ra ngoài, Trì Tịnh thấy Lương Duệ Tư có gì đáng ngại liền định trước.

      “Có chuyện gì đều có thể liên lạc với em.” Chuyện lớn giúp được gì, ra sức thiếu.

      Lương Duệ Tư cụp mắt suy nghĩ, hồi lâu, gật gật đầu.

      *****

      Chỗ lối vào, Lương Duệ Tư cầm cái giỏ của Trì Tịnh, nhìn xoay người đổi giày. Ánh mắt thâm trầm.

      “Nghỉ ngơi cho tốt.”

      Trì Tịnh nhận lấy giỏ khỏi dặn dò câu, sau đó xoay người mở cửa.

      Nhưng tay còn chưa chạm đến cửa thân thể bỗng dưng bị đôi cánh tay ôm lấy.

      Phía sau là lồng ngực rắn chắc, dày rộng kiên định của đàn ông. Nhiệt độ rất cao của cơ thể truyền tới sau lưng Trì Tịnh, nhưng lại khiến vô thức rùng mình cái. Hơi thở nóng rực của Lương Duệ Tư phả vào bên tai Trì Tịnh, tựa như tất cả tình ý trào ra, ràng vô cùng.

      siết chặt cánh tay, tiếng động cho biết muốn để .

      Trì Tịnh nắm nắm tay buông thõng hai bên người sau đó nhàng, dè dặt vỗ vỗ lên mu bàn tay đặt ở eo .

      Dáng vẻ này mang theo chút trấn an.

      Lương Duệ Tư cảm giác được xúc cảm mềm mại mu bàn tay mình, nhắm mắt lại, tay nắm ngược lại tay phải của cái, theo ý chậm rãi buông ra.

      Trì Tịnh xoay người đối diện với . Giờ phút này tình cảm nồng đậm trong mắt có thể nhìn thấy được ràng. Trì Tịnh nhanh chóng dời mắt , ổn định cảm xúc, tiếp đó, lui về sau bước.

      Lương Duệ Tư mím môi, ánh mắt tối sầm xuống.

      “Tất cả đều tốt lên.” . “Đừng để bị thương nữa.”

      *****

      Từ nhà Lương Duệ Tư ra, Trì Tịnh mới giật mình hiểu được ý của Nghiêm Hạo.

      ta đúng là… phòng ngừa chu đáo.

      *****

      Khi Thư Luật trở lại văn phòng phát Trì Tịnh rồi.

      giường trong phòng nghỉ còn có dấu vết từng ngủ, chăn lông cũng có xếp, xem ra có vẻ hơi vội. Thư Luật dựa vào bên cửa đứng trong chốc lát, ra xuống phòng điều chế hương dưới lầu.

      Đồng Dao nghe thấy tiếng gõ cửa, tay xoá tin nhắn run lên. Vội vàng bỏ di động xuống.

      “Tổng giám đốc Thư.” ta giật mình ràng, sau khi thấy Thư Luật vội đứng dậy, giọng cũng gấp hơn chút.

      “Giám đốc Trì vắng?”

      “Chị ấy có việc trước.”

      Đầu chân mày Thư Luật chợt nhíu lại: “ hồi nào?”

      Đồng Dao dè dặt nhìn vẻ mặt của , đắn đo : “ khoảng ba giờ.”

      Vẻ mặt Thư Luật hơi lạnh xuống, liền thả cửa ra xoay người rời .

      *****

      Trong văn phòng tổng giám đốc, Hồng Đông Đồng cầm phần văn kiện tìm Thư Luật ký tên. Nhìn thấy phòng bóng người, Trợ lý Hồng trong nháy mắt ù ù cạc cạc.

      Vừa rồi còn ở đây, sao giờ lại thấy bóng người?

      do dự, Thư Luật đẩy cửa vào.

      Hồng Đông Đồng quay đầu qua nhìn, chỉ thấy mặt mày lạnh lùng, môi mỏng mím thành đường thẳng. Áp suất toàn thân rất thấp.

      Ánh mắt của Trợ lý Hồng tựa như keo dán, di chuyển theo chuyển động của Thư Luật.

      Thư Luật ngồi vào ghế, thản nhiên quét nhìn cậu ta cái.

      Hồng Đông Đồng nghiêng đầu, ho khẽ tiếng. Tựa như có việc gì đặt văn kiện tới trước mặt .

      Bút rơi ở giấy phát ra tiếng vang “sàn sạt”. Tiếng bút dừng lại, Thư Luật đóng văn kiện, nâng mắt nhìn Hồng Đông Đồng.

      tìm hiểu tình hình của Dật Hương chút.”

      Hồng Đông Đồng đáp lời, cẩn thận dè dặt hỏi: “Ngài là muốn…”

      Thư Luật quẳng bút lên bàn, giống như trong nháy mắt này phóng ra toàn bộ khó chịu. Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng thốt ra bốn chữ chữ.

      “Sổ sách ràng!”
      Phong nguyet, Mai Trinh, Chris2 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 48]

      Tình hình của nhà họ Lương giờ có thể dùng sứt đầu mẻ trán để hình dung.
      Hứa Mộ gây hoạ, cả người đều tiu nghỉu ủ rũ, cụp đuôi theo phía sau Lương Phinh Đình.
      Người mà quá nhanh quá cao, có đôi khi bị lạc phương hướng trước mặt. Thời gian Hứa Mộ ở Dật Hương ngắn, có thể tay Lương Phinh Đình đề bạt lên. Con người ta có năng lực làm việc, xử khéo đưa đẩy, cũng có thể là biết chuyện. Công việc được đề bạt, đồng thời cũng câu tới tay Lương Phinh Đình.

      Xem như nghiệp và tình trường đều đắc ý. Nhưng mà chuyện hỏng là ở chỗ đắc ý.

      Sau khi Lương Phinh Đình có thai, công ty là do Hứa Mộ tiếp nhận, mấy hạng mục làm đều có thành tích. Dần dà lâu ngày, cẩn thận cũng từ từ bốc hơi bay mất, cảm thấy mình mắt tinh tường độc đáo, cho đến khi rơi vào bẫy mới há hốc mồm.

      Giờ đây tài chính đổ vỡ, khoản vay ngân hàng lâm vào thế bí, Lương Phinh Đình mấy ngày trước hai má còn đẫy đà bây giờ ốm xuống vòng.

      Sau ngày ấy Lương Duệ Tư cũng có xuất nữa.

      Cái nhà này dường như ngoài ta ra ai để ý Hứa Mộ cả. Tuy nhiên ấm lạnh tự biết, Hứa Mộ ngoại trừ con người nông cạn chút, nhưng đối xử với ta đúng là có gì để bới móc.

      Lương Phinh Đình luôn cảm thấy ở tuổi này của ta có thể gặp được người đối xử thiệt tình với mình cần cầu gì nữa. Tóm lại là ngoại trừ người như vậy, ta thiếu cái gì cả.

      Sau khi chuyện xảy ra, ta suy ngẫm, cuối cùng vẫn có quá mức oán giận đối với Hứa Mộ. Nhưng mà ngờ Lương Duệ Tư luôn tốt tính nhìn thấy Hứa Mộ hai lời bắt đầu đánh.

      Lương Phinh Đình biết, trong lòng Dật Tư đau cho tâm huyết của cha. Cơ nghiệp này nhà họ Lương đạt được dễ, chẳng ngờ lại gãy trong tay của người ngoài.

      Giờ phút này Lương Phinh Đình ngồi trong văn phòng rộng lớn, nhìn đống văn kiện mở ra bàn, trị số buồn bực đạt tới đỉnh. Quẳng văn kiện đến bàn, tiếng vang chói tai khiến Hứa Mộ ngồi ở bên kia rụt vai lại.

      Dè dặt liếc nhìn Lương Phinh Đình, thấy sắc mặt ta khó coi, Hứa Mộ cuối cùng vẫn dám qua.

      Chợt vang lên tiếng chuông xé rách bầu khí căng thẳng. Lươn Phinh Đình nhìn chằm chằm điện thoại hồi mới thở dài hơi cầm ống nghe lên.

      “Xin chào, cho hỏi Chủ tịch Lương có ở đó ?”

      “Tôi là Lương Phinh Đình.”

      Bên kia điện thoại là Hồng Đông Đồng. Cậu ta vô cùng hiểu ý nghĩ của Thư Luật, nhưng vẫn tuân lệnh gọi cuộc điện thoại này.

      “Xin chào Chủ tịch Lương, là Tổng giám đốc Thư kêu tôi liên hệ ngài. Về chuyện của Dật Hương, ấy muốn thảo luận với các người chút.”

      Lương Phinh Đình ngồi thẳng người lên, nắm chặt điện thoại trong tay xác nhận lại: “Tổng giám đốc Thư?”

      “Đúng vậy.” Hồng Đông Đồng duy trì giọng điệu giải quyết việc chung. “Tổng giám đốc Thư có ý tương trợ, nhưng ấy cầu giáp mặt cùng Lương Duệ Tư tiên sinh bàn bạc chi tiết.”

      “Lương Duệ Tư?” Lương Phinh Đình nghi ngờ mình nghe lầm. “Tổng giám đốc Thư muốn bàn bạc với cậu ấy?”

      Hồng Đông Đồng đáp lại câu trả lời khẳng định: “Đúng vậy.”

      *****

      Trong ống nghe chỉ còn lại tiếng tít tít, nhưng tư thế Lương Phinh Đình vẫn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt có chút sững sờ.

      ta bất ngờ vì Thư Luật nhúng tay vào chuyện này, cũng biết tại sao lại đề nghị bàn bạc cùng người để ý đến chuyện của công ty như Lương Duệ Tư.

      Nhưng đây là tia hy vọng, ta thể bỏ qua.

      Lương Phinh Đình đứng dậy lấy chìa khoá xe định tìm người.

      Thấy ta động, Hứa Mộ sợ nhảy dựng lên, vội vàng tới, cụp mi thuận mắt hỏi: “Bà xã, em muốn đâu?”

      Liếc ta cái, Lương Phinh Đình lãnh đạm : “Đừng theo.”

      Bên kia, Hồng Đông Đồng báo cáo toàn bộ quá trình với Thư Luật.

      Thư Luật dựa vào ghế, ánh mắt nhìn chăm chú vào ánh chiều tà ngoài cửa sổ. Ánh chiều tà trong mùa đông rét lạnh cũng có thể thêm chút ấm áp.

      Hồng Đông Đồng dứt lời, có phản ứng gì. Nhưng mà Hồng Đông Đồng lại nhịn được .

      “Thư tổng, ngài định giúp đỡ Dật Hương vô điều kiện à?”

      Theo Hồng Đông Đồng hiểu biết, Thư thị cùng Dật Hương có lui tới làm ăn, Thư Luật và nhà họ Lương cũng có quan hệ cá nhân qua lại gì. Xảy ra chuyện này, cậu ta vô cùng hiểu nổi.

      Thư Luật bắt tréo chân, nghe thấy câu hỏi của Trợ lý Hồng thoáng nở nụ cười.

      Hôm đó Trì Tịnh rời công ty sớm nơi nào, hề hỏi câu. hỏi, là bởi vì khẳng định. Biết đâu, gặp ai.

      Thư Luật thu hồi ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, trong mắt giống như bị rặng mây đỏ tiêm nhiễm.

      Vô điều kiện?

      Ha. cắt thịt từ trong lòng người nào đó.

      *****

      Buổi tối, khi Trì Tịnh biết được tin này cũng khá ngạc nhiên. Suy nghĩ trong lòng khác gì với của Hồng Đông Đồng.

      Nhưng ngoài suy nghĩ đó, đúng là vui mừng.

      Suy cho cùng bởi vì đủ chuyện lúc trước, với Lương Duệ Tư bất kể như thế nào đều hy vọng được tốt. Cho nên Dật Hương có thể vượt qua gập ghềnh này, trong lòng Trì Tịnh cũng lặng lẽ thở dài nhõm hơi.

      Ánh sáng ngoài xe khi sáng khi tối lướt qua cửa kính xe, Trì Tịnh ngồi ở ghế phó lái, ngẩn người nhìn cửa tiệm đối diện bên kia đường.

      Xe bị đèn giao thông cản lại, Thư Luật theo tầm mắt Trì Tịnh nhìn qua, ánh mắt cùng dừng hướng với của .

      Xe lại chạy, Trì Tịnh phát hướng thay đổi.

      Quay đầu hỏi : “ đâu vậy?”

      Thư Luật đáp, dừng xe, mình vào tiệm kia. Chẳng mấy chút lập tức ra.

      Quần áo làm của luôn kín đáo bảo thủ. Áo bành tô cashmere màu tím bao lấy thân hình to lớn của , vạt áo mở rộng lộ ra âu phục phẳng phiu.

      Bộ dáng cao ngạo như vậy, trong tay lại hề thích hợp cầm cốc kem. Kem cao cầm ở trước ngực, đỉnh gần như đụng vào cằm .

      Trì Tịnh ngồi ở trong xe, cười đến híp cả mắt.

      Hiếm thấy còn nhớ .

      Đẩy cửa xuống xe, Trì Tịnh đón nhận kem trong tay . Gương mặt ngưỡng lên bị ánh đèn lờ mờ che phủ, đôi mắt mềm mại như nước.

      “Cao thế này, cách nào ăn ở xe.”

      “Vừa vừa ăn.”

      Vì thế trong trời đông tuyết phủ, xe Bentley bị vứt ở bên. cặp nam nữ trưởng thành, bộ dạng cùng trang phục đều rất bắt mắt, cầm cốc kem cao sóng vai mà .

      Trong hơi thở đều là khói trắng, Trì Tịnh liếm ngụm kem, cảm thấy được vị ngọt từ cổ họng kéo dài vào trong lòng.

      Về đến nhà, tránh khỏi lại triền miên phen.

      Bất tri bất giác, Trì Tịnh liên tục ngủ ở phòng chính hơn tháng. Chuyện ngủ cùng giường thể đổi từ lâu.

      Sau vận động kịch liệt, Trì Tịnh làm ổ trong khuỷu tay Thư Luật, hít thở hơi có chút mất trật tự. Bàn tay ấm áp của Thư Luật khẽ vuốt ve đường cong của lưng . Xúc cảm mịn màng đầy đầu ngón tay, khiến quyến luyến rời.

      Bên trong vô cùng yên lặng. Cảm giác triền miên qua , đầu óc Trì Tịnh khôi phục tỉnh táo, câu hỏi canh cánh trong lòng lại nổi lên.

      Sau lưng tay vẫn chậm rãi vuốt ve. Thư Luật nhắm mắt lại, im lặng chờ câu hỏi của .

      “Nghĩ sao mà muốn giúp Dật Hương vậy?”

      Theo Trì Tịnh thấy, lý do hợp lý duy nhất là nể mặt Nghiêm Hạo. Nhưng cái này cũng quá gượng ép. Dù sao cũng chỉ là vài mối quan hệ.

      Đầu ngón tay Thư Luật dừng lại, mở mắt nhìn . Khoảng cách gần trong gang tấc, trong mắt Trì Tịnh phản chiếu bóng dáng của ràng.

      Tay thon dài trượt dọc theo xương quai xanh của Trì Tịnh, dần dần di chuyển xuống, cuối cùng dừng ở vị trí trái tim .

      : “Đây là ân tình nên trả.”

      Sống đời, khó nhất là trả hết nợ ân tình. dao kia, dùng toàn bộ an nguy của Dật Hương đến trả, đến nỗi chênh lệch nhiều lắm.

      Trả hết nợ, tính toán ràng, mới có thể kết thúc. Mới có thể nhổ tận gốc cái rễ ở trong lòng này.

      Trì Tịnh dường như nghe hiểu ý ngầm của , than : “Đó là em thiếu.”

      Thư Luật cúi đầu hôn môi .

      Chờ trả hết toàn bộ nợ, từ nay về sau nợ người khác, chỉ nợ !

      Mà tất cả của , đều là của .

      *****

      Đêm mùa đông luôn tới rất sớm. Chưa đến sáu giờ, đô thị phồn hoa bị ánh đèn rực rỡ thắp sáng mảnh.

      Trong phòng khách có bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình ti vi chiếu ra lúc sáng lúc tối.

      Lương Duệ Tư mặt biểu cảm nhìn, đáy lòng dần sinh ra nỗi khó chịu chưa bao giờ có. Dứt khoát ấn xuống điều khiển từ xa, tắt ti vi .

      có nguồn sáng, chung quanh giống như hoàn toàn yên tĩnh lại. Lương Duệ Tư nằm xuống sa lon, tầm mắt rơi vào túi thuốc ở bàn trà hình vuông.

      Giữa cánh tay tựa như còn lưu lại độ ấm của ấy.

      nâng tay, vân vê mũi.

      Chuyện hôm đó, có thể khống chế nhưng hề muốn khống chế. Tất cả cảm xúc đều bùng nổ khi nhìn thấy bóng lưng sắp rời của Trì Tịnh. Lời của ấy xuyên qua màng nhĩ tiến vào trong tai, như là lông chim quét trong lòng. Từng lời khiến run rẩy.

      Cho nên bản năng muốn giữ ấy lại.

      Nhưng mà giờ, trước mắt lại đều là động tác lui về sau cùng ánh mắt với thái độ ràng của ấy.

      Lương Duệ Tư nâng cánh tay lên, đặt mí mắt run rẩy.

      Chấn động liên tục đột nhiên tới kéo về suy nghĩ của . Lương Duệ Tư cầm lên di động đặt ở phía đầu, thấy được tin nhắn của Lương Phinh Đình gởi tới.

      Khi mở cửa, Lương Phinh Đình định gởi tin nhắn thứ hai. Tiếp đó, liền thấy Lương Duệ Tư với vẻ hơi suy sụp.

      Hai chị em đối diện nhau ở cửa lát, Lương Duệ Tư nghiêng người, ý bảo ta vào.

      Đèn tắt cả ngày, lúc này rốt cuộc bắt đầu công dụng của mình.

      “Vết thương đều tốt rồi?”

      Lương Duệ Tư trề môi, gật gật đầu.

      Lời tình cảm giữa chị em, Lương Phinh Đình nhiều. Hỏi xong câu này, chỉ hỏi vài câu đối với tình hình gần đây của Lương Duệ Tư, sau đó khai báo tình hình dạo này của Dật Hương.

      Lương Duệ Tư lẳng lặng nghe, vẻ mặt trầm tĩnh.

      Lương Phinh Đình nắm ly nước, lâu sau chuyển lời tới người Thư Luật.

      “Chị… Hôm nay nhận được cú điện thoại, đối phương có ý định muốn giúp Dật Hương. là nhập cổ phần hay là vay tiền tạm thời.”

      Lương Duệ Tư vô cùng tỉnh táo: Công ty nào?

      “Thư thị.” Lương Phinh Đình nhìn . “Trợ lý của Tổng giám đốc Thư gọi điện tới, cầu giáp mặt thảo luận với em.”

      Những lời này hiển nhiên khiến Lương Duệ Tư cảm thấy bất ngờ. rũ mắt suy nghĩ, bỗng nhiên trề trề môi. Vẻ mặt phải là nghe được tin vui gì, mà là châm chọc.

      “Em cùng Tổng giám đốc Thư rất quen?”

      Những lời này ràng dư thừa. Trong tiệc cưới, quan hệ giữa và Thư Luật sáng tỏ ràng.

      Lương Duệ Tư trầm ngâm hồi lâu sau mới chậm rãi giơ tay ra dấu với Lương Phinh Đình: Em . Hẹn thời gian với ta .

      Theo bản năng, Lương Phinh Đình thở dài nhõm hơi. “Có vấn đề gì liên lạc với chị.”

      Sau đó lại tán gẫu vài câu, Lương Phinh Đình liền rời . Mà Lương Duệ Tư như là pho tượng, duy trì tư thế ngồi sa lon, rất lâu cũng hề nhúc nhích.

      Loại người như Thư Luật, chủ động đưa ra giúp Dật Hương thoát nguy, an tâm cái quái gì?

      Lương Duệ Tư bật cười.

      Đứng dậy, cầm lên túi thuốc kia nhắm ngay thùng rác. Nhưng mà tay giơ cả nửa ngày vẫn ném được.
      Phong nguyet, ChrisKisaragiYue thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 49]

      Từ hừng đông tuyết bắt đầu lác đác rơi. Đến khi bình minh lên mặt đường phủ lớp tuyết trắng.

      Trần Cách Phỉ đứng bên cửa sổ nhìn mảnh trời đất màu trắng bạc, trong lòng nghĩ năm nay hình như tuyết đặc biệt nhiều.

      Cầm ly cà phê thấy đáy trở về bàn làm việc. Cửa khép kín bị đẩy ra từ bên ngoài, Nguỵ Dĩ Châu cầm văn kiện tay, sải bước vào phòng.

      Trần Cách Phỉ lãnh đạm nhìn ta: “Giám đốc Ngụy quên gõ cửa.”

      Nguỵ Dĩ Châu cười hai tiếng, kéo ghế ra ngồi vào đối diện ta.

      “Tôi hoài nghi em ở giường cùng em ở văn phòng phải là người.”

      “Có việc !”

      Bộ dáng vô lại kia của ta khiến cho Trần Cách Phỉ vô cùng khó chịu. Chỉ lần đó, nhưng lại có lúc nào nhắc nhở .

      Mà đối với thái độ của ta, Nguỵ Dĩ Châu ngược lại để ý. Sau khi đưa văn kiện cho Trần Cách Phỉ, ta lời ít mà ý nhiều : “Năm sau tôi định rời khỏi Thư thị.”

      Tay ký tên chợt ngừng, Trần Cách Phỉ ngẩng mạnh đầu nhìn ta.

      Nguỵ Dĩ Châu thu lại tươi cười: “Em, có muốn cùng tôi hay ?”

      “… giỡn cái gì?”

      “Ở lại Thư thị uất ức cho em.” Nguỵ Dĩ Châu vô cùng nghiêm túc nhìn ta. “ định treo cổ ở đây?”

      Cây là chết người là sống, huống chi quan hệ nay giữa Trần Cách Phỉ và Thư Luật gần như tới điểm đóng băng rồi.

      Vốn ta ở lại Thư thị làm việc là vì cái tên Thư Luật này, bây giờ cả hai bên đều vừa ý, ta còn cần phải ở lại chỗ này sao?

      Trần Cách Phỉ im lặng .

      người bạn mới mở công ty, em theo tôi trực tiếp làm cấp cao.” Nguỵ Dĩ Châu đứng dậy, thân hơi nghiêng, lấy lại văn kiện ở trước mặt . “Em suy nghĩ kỹ .”

      Trần Cách Phỉ dựa lưng vào ghế, kéo ra khoảng cách quá gần với ta: “Tại sao muốn kéo tôi ?”

      “Dù sao cũng từng ngủ với nhau.” ta đứng thẳng người lên, trong mắt mang theo trêu đùa. “Ăn tuỷ biết vị.”

      Sau này, còn muốn ngủ thêm nhiều lần.

      *****

      Đúng giữa trưa, Nghiêm Hạo mang theo phim quảng cáo thành phẩm của Perfectionist đến tìm Thư Luật.

      Bên trong bên ngoài nóng lạnh, bông tuyết dính quần áo phút chốc hoá thành giọt nước li ti. Nghiêm Hạo cởi áo bành tô ra khoác lên cánh tay, đến gần bàn giám đốc.

      “Bận à?”

      Thư Luật liếc nhìn đồ trong tay ta, hỏi: “Làm xong trước thời hạn?”

      Nghiêm Hạo ngồi vào đối diện , : “Chẳng phải vội vã tìm lãnh đạo khen ngợi sao!”

      Thư Luật để ý tới ta, đến trước quầy rượu rót hai ly.

      Nghiêm Hạo khoác áo bành tô lên lưng ghế, đứng dậy đến ngồi xuống bên quầy rượu. Bưng ly, nhấp ngụm.

      định quản chuyện của Dật Hương?”

      hẹn xong thời gian.”

      Vẻ mặt Thư Luật lạnh nhạt, Nghiêm Hạo nhìn ra cái gì. Nhưng chung quy cũng có thể đoán được vài phần.

      Nếu là nguyên nhân kia, ta hề bất ngờ. Đồng thời cũng thấy may là mình chuyện đó cho Thư Luật biết.

      Cái tên Thư Luật này, thích nhất là thiếu nợ ân tình, huống chi, bây giờ lại là tình huống thế này. mặt ra, nhưng trong lòng ta chừng để ý nhiều.

      Bất luận thế nào, Nghiêm Hạo cũng cùng thở phào nhõm hơi. Nếu , nhà họ Lương bại trong tay con khỉ Hứa Mộ kia.

      Cù cưa vài câu, Thư Luật nhìn ra. Hôm nay Nghiêm Hạo đến, đưa cuộn phim là giả, tìm hiểu mới là .

      Quả nhiên vẫn lo lắng.

      Ngồi hồi Nghiêm Hạo tính . Từ chỗ Thư Luật biết được đáp án, ta tiện hỏi thêm nhiều.

      Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, trong hành lang yên tĩnh bóng người. Nghiêm Hạo dựa theo đường đến mà trở về, ở cửa thang máy gặp Hồng Đông Đồng.

      “Nghiêm tiên sinh phải rồi?”

      Nghiêm Hạo gật đầu, khi khoé mắt quét đến người phía sau cậu ta hơi sửng sốt.

      Lương Duệ Tư gặp được ta cũng cảm thấy bất ngờ, lập tức cười yếu ớt.

      “Tôi trò chuyện với cậu ấy vài câu.” Nghiêm Hạo với Hồng Đông Đồng.

      Trợ lý Hồng cũng thức thời, sau khi tỉ mỉ chỉ đường cho Lương Duệ Tư liền để lại gian cho hai người.

      Nghiêm Hạo cùng Lương Duệ Tư đứng đối diện nhau, nhất thời im lặng bao phủ.

      “Cậu tới làm gì?”

      Thấy hỏi, Lương Duệ Tư lấy tay ra khỏi túi quần, ra dấu: Bàn chuyện của Dật Hương.

      “Cậu bàn?” Chân mày Nghiêm Hạo đều nhướn lên. “Thư Luật kêu cậu tới?”

      Lương Duệ Tư trề trề khoé miệng.

      Im lặng lát, Nghiêm Hạo lại : “Cậu có biết ý của ta là gì ?”

      Lương Duệ Tư gật đầu: khó đoán.

      Mà khiến cho bất đắc dĩ chính là biết dụng ý của Thư Luật, muốn cũng phải .

      Nghiêm Hạo .

      Sau hồi lâu im lặng, Lương Duệ Tư ra dấu: Về , em đây. Để người ta chờ lâu rất thất lễ.

      “… Ừ. Cậu .”

      Lương Duệ Tư lách người, sau vài bước bóng dáng biến mất ở chỗ ngoặt.

      Nghiêm Hạo thu hồi ánh mắt vài giây sau, ấn nút thang máy. Cửa i nốc phản chiếu gương mặt biểu cảm của ta.

      *****

      Hành lang trải thảm dày, lên giống như có cảm giác gì. Cuối đằng xa, Trợ lý Hồng tận tuỵ đứng đó, tựa như đợi rất lâu rồi.

      Bước chân Lương Duệ Tư thong thả, đến trước cửa gỗ lim.

      Hồng Đông Đồng đưa tay kéo cửa ra: “Lương tiên sinh, mời vào.”

      chùm ánh sáng từ cửa sổ sát đất ở đối diện đổ vào, chiếu sáng cả văn phòng.

      Lương Duệ Tư có để ý đến trang trí bên trong. Sau khi vào cửa tầm mắt trực tiếp dừng ở người đàn ông sau bàn giám đốc. Cách đó xa, ánh mắt bình thản cùng sắc bén kia cũng trực tiếp nhìn lại.

      Nhìn thấy người tới, Thư Luật đứng dậy, vẻ mặt cũng lãnh đạm.

      “Lương tiên sinh, mời ngồi.”

      Chào hỏi khách sáo đều có vẻ dư thừa giữa hai người bọn họ. Đối phương ở trong lòng mỗi người như thế nào bọn họ đều ràng. Nếu phải bởi vì chuyện bất đắc dĩ này, có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng thể nào đối mặt chuyện với nhau như vầy.

      Hai bên bàn giám đốc, hai người đàn ông cao lớn ngang nhau, nhưng dung mạo và khí chất khác xa nhau.

      Lương Duệ Tư mặc áo bành tô màu trắng, bên trong là chiếc áo len cashmere cao cổ. Màu sắc tinh khiết cùng khí chất tao nhã của càng bổ sung cho nhau.

      Mà Thư Luật, hoàn toàn tương phản với Lương Duệ Tư.

      vẫn thiên về tông màu sậm, người mặc âu phục màu xanh dương đậm, kín đáo bảo thủ trước sau như .

      Bọn họ lúc này đây tựa như hai thái cực.

      Hai người ngồi vào chỗ của mình, Hồng Đông Đồng hợp thời bưng ly cà phê vào, cung kính để tới trước mặt Lương Duệ Tư, rồi sau đó lui ra ngoài.

      Bên trong im lặng trong chốc lát, Lương Duệ Tư nhìn thoáng qua cà phê, động vào. Dừng ánh mắt ở người Thư Luật.

      Hôm nay có đeo ốc tai nhân tạo, chỉ bởi mỗi nguyên nhân vô thức bài xích nó.

      việc ngay từ đầu ở thế bị động, lúc này đây hoàn toàn ngại bị động đến cùng. Cho nên Lương Duệ Tư lẳng lặng chờ Thư Luật mở miệng.

      “Ngày mai, khoản tiền vào tài khoản của công ty Dật Hương. Tôi cần cổ phần công ty, tiền coi như tôi cho mượn .”

      Mắt Lương Duệ Tư khẽ động.

      lợi tức, thời gian trả lại vô kỳ hạn” Thư Luật gằn từng tiếng. “Chi tiết cụ thể, ngày mai tôi phái Trợ lý Hồng quý công ty thảo luận. Về sau Dật Hương có vấn đề gì, đều có thể liên hệ tôi.”

      Loại hứa hẹn này, vô hình đem Dật Hương bảo hộ dưới cánh của mình. Về sau lại có vấn đề gì khác, Thư thị chính là hậu thuẫn của Dật Hương.

      “Sức yếu, coi như là cảm tạ Lương tiên sinh đỡ dao kia cho Trì Tịnh.”

      Hít thở của Lương Duệ Tư chợt ngưng lại, cuối cùng rút điện thoại ra, đánh vài chữ màn hình: Vì ấy tôi cam tâm tình nguyện. Huống chi trong lúc bị thương được Trì Tịnh chăm sóc ít.

      Những chữ này in vào trong mắt Thư Luật, ràng vô cùng. dời tầm mắt , trở lại vấn đề: “Bất kể thế nào, tôi hy vọng Lương tiên sinh nhận phần tình này. Cũng coi như giúp ấy giảm bớt gánh nặng trong lòng.”

      Mấy chữ “gánh nặng trong lòng” như là hòn đá lớn nện mạnh ở trong lòng. Lương Duệ Tư nghe xong, nữa.

      Trì Tịnh có loại tâm lý này, cuối cùng vẫn là vì thể đáp lại tình cảm của .

      Sau im lặng ngắn ngủi, Thư Luật hỏi câu cuối cùng: “Về chuyện của Dật Hương, Lương tiên sinh còn có cầu gì khác ?”

      cầu khác?

      Lương Duệ Tư nở nụ cười.

      lý giải nụ cười của ta, Thư Luật dựa người vào lưng ghế, tư thế thêm vài phần tuỳ tiện.

      “Lương tiên sinh có? Vậy được, nhưng tôi ngược lại có cầu quá đáng.”

      Lương Duệ Tư rũ mắt xuống, tay thả lỏng dần dần nắm lại.

      Đây là lợi thế của ta.

      Lúc trước Nghiêm Hạo từng : Cùng chuyện, với là gông xiềng, nhưng Thư Luật lại có thể biến nó thành lợi thế.

      câu thành sấm.

      Hôm nay trở thành .

      *****

      Bên trong khôi phục im lặng. Thư Luật lại ngồi trở về bên quầy rượu, thong thả uống từng ngụm từng ngụm rượu trong ly thuỷ tinh.

      Thấy Lương Duệ Tư xa, Hồng Đông Đồng mới gõ cửa tiến vào.

      Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ hoàn toàn lên người Thư Luật. Trong ánh sáng mờ tối, đường nét của tựa như thêm vài phần độc và cao ngạo.

      Hồng Đông Đồng tới gần , thoáng có chút thấp thỏm.

      Cậu ta còn tưởng rằng…

      “Sao vẻ mặt như thế?”

      Chớp mắt vài cái, Hồng Đông Đồng cẩn thận : “Thảo luận rất tốt?”

      Thấy bộ dáng co đầu rụt cổ của cậu ta, Thư Luật cười lên tiếng: “Tốt.”

      Hồng Đông Đồng dám cười.

      Trạng thái này của Thư Luật có chút… giống với của mấy năm trước.

      Khi đó tuy rằng tính tình cũng ổn định, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, có đôi khi cũng khống chế được, vui vẻ thả lỏng mình.

      giống như bây giờ, lộ ra dấu vết nào.

      Hôm nay trong văn phòng này xảy ra cái gì, Hồng Đông Đồng thể biết được, nhưng mà nhìn thấy Thư Luật như vầy, cậu ta biết chuyện nhất định theo kế hoạch của .

      Hồng Đông Đồng hề hỏi nhiều, nhìn bình rượu sắp rỗng khuyên: “Uống ít chút. Lát nữa cáo già còn muốn tới đây.”

      Cáo già là chỉ Thư Trữ Khải. Yên phận khoảng thời gian, lại bắt đầu rục rịch.

      Thư Luật buồn cười nhìn cậu ta: “Bà thím.”

      Hồng Đông Đồng: “…”

      *****

      Lương Duệ Tư cảm thấy rất khéo.

      Lúc tới gặp Nghiêm Hạo, định về cũng cùng nơi lại gặp được Trì Tịnh.

      từ thang máy ra, thấy , đáy mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

      “… Chuẩn bị về à?” Trì Tịnh chợt nhớ ra tại sao ở chỗ này.

      Lương Duệ Tư cười, gật đầu: Đưa xuống?

      Trì Tịnh thò tay nhấn thang máy: “ thôi.”

      Hai người xuống lầu đến quán cà phê hẹn lần trước.

      Trì Tịnh thuần thục gọi thức uống cho hai người. Khoé miệng Lương Duệ Tư vẫn nhợt nhạt lộ vẻ độc.

      Nhân viên phục vụ khỏi, chậm rãi thu hồi tầm mắt, dừng ở mặt bàn màu gỗ đào.

      lâu sau, ly cà phê thơm nồng được bưng lên. Trì Tịnh cười : “Lần trước thiếu chầu, hôm nay bổ sung.”

      Tay Lương Duệ Tư bưng ly hơi ngừng chút, sau đó tựa như có việc gì uống ngụm.

      — — Qua khoảng thời gian, định xung quanh chút.

      cho Trì Tịnh biết.

      đâu?”

      Lương Duệ Tư lắc đầu, tỏ ý tạm thời chưa quyết định.

      Trì Tịnh cười: “ còn có kiểu này?”

      Dáng tươi cười thoải mái của dường như đâm vào đầu dây thần kinh của Lương Duệ Tư. Tựa như nỡ lòng nhìn, rũ mắt xuống, khẽ uống ngụm cà phê.

      Vị đắng nháy mắt tràn đầy giữa răng môi .

      — — Ngày về cũng định.

      để tách sứ xuống, chậm rãi ra dấu: Đến lúc đó em tới tiễn được ? gởi bưu thiếp cho em.

      Trì Tịnh vuốt ve cái tách, chậm rãi đáp lại: “Khi nào cho em biết, bưu thiếp… cần.”

      Lương Duệ Tư nặng nề nhìn , cuối cùng cười gật đầu: Được.

      Giữa bọn họ rốt cuộc có cái gì đó trở nên khác .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :