1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương Yêu - Tiểu Chước Vi Huân (57C+2NT) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 40]

      Cuối tuần Trì Tịnh trở về nhà.
      Ánh mặt trời buổi sáng vừa đủ, lúc này Trì Tịnh kéo vòi nước tưới nước trong vườn hoa.
      mặc chiếc áo đầm thắt lưng màu trắng, chân tuỳ tiện mang đôi dép kẹp màu hồng nhạt. Miệng ngâm nga khúc hát, hơi nước phun ra dưới ánh mặt trời chiếu xuống ra màu sắc sặc sỡ.

      Nước tiếng động rơi xuống, dính vào đoá hoa, trong suốt lóng lánh.

      Làm xong việc này, Trì Tịnh bỏ vòi xuống, tắt nước . Sau đó trở lại phòng.
      Trong nhà luôn khá yên lặng. Chị Ngọc được, Văn Mạc Sơn cũng là người tính tình thích yên tĩnh. Ngoài ngày lễ ngày tết khách đến thăm viếng, bình thường rất ít có người đến đây.

      Nếu Trì Tịnh ở nhà, hai người già này hoàn toàn là sống cuộc sống điền viên.
      Văn Mạc Sơn khá kén ăn, cầu đối với ẩm thực rất cao, cho nên mỗi ngày chị Ngọc bắt đầu chuẩn bị rất sớm.

      Trì Tịnh rửa tay xong, đến trước phòng bếp, đứng ở cửa nhìn bóng lưng bận rộn của chị Ngọc.

      Hồi đó trốn vì bị lừa bán, đến nay chị Ngọc theo sống cùng bọn họ hai mươi năm rồi.

      Thời gian qua rất nhanh.

      Tựa như có điều phát , chị xoay người lại. Thấy Trì Tịnh vội vàng giơ tay ra dấu.

      — —Ở đây đầy khói dầu, em cách xa chút.

      Trì Tịnh thấy bộ dáng chị bận đến đổ mồ hôi, cười cười: “Chị Ngọc, hôm nào em theo chị học nấu cơm có được ?”

      Chị Ngọc tuỳ tiện đáp lại tiếng, hiển nhiên xem lời này là cao hứng nhất thời của Trì Tịnh.

      Bởi Trì Tịnh trở về, cơm trưa phong phú. Ăn cơm xong, Trì Tịnh bầu bạn với Văn Mạc Sơn ngồi trong phòng khách ở lầu hai uống trà.

      Hai người ngồi đối diện, trong khí hương trà bay nhàn nhạt. Văn Mạc Sơn có niềm say mê đối với trà, Trì Tịnh từ được ông hun đúc, cũng hiểu biết ít.

      “Dạo này ăn ngon miệng sao?”

      có.”

      Trì Tịnh: “Vậy sao hôm nay ăn ít thế?”

      Văn Mạc Sơn nâng chung trà lên, thổi thổi lá trà nổi lềnh bềnh: “Trời nóng, ăn vô.”

      Đầu tháng chín, mùa thu đều sắp đến rồi. Có thể nóng bao nhiêu?

      Trì Tịnh nghịch ấm trà Tử Sa, tiếp.

      Văn Mạc Sơn nâng tay uống trà, len lén nhìn đánh giá Trì Tịnh.

      Bộ dáng ngoan ngoãn, mặt mũi trổ mã, nhưng tính tình nóng nảy. Trước kia ông cảm thấy đau đầu, bây giờ nhìn lại, bị thua thiệt. Rất tốt.

      Bỏ chung trà xuống, Văn Mạc Sơn từ túi áo lấy ra thẻ ngân hàng đưa cho Trì Tịnh.

      nhìn, nhận. Mắt mang nghi hoặc đối mặt với Văn Mạc Sơn.

      “Thuê nhà dài hạn cũng phải chuyện tốt gì, mua nhà .”

      Ha. Giọng điệu này giống như mỗi ngày ăn bắp cải ngán rồi, mua chút cà về ăn.

      Hơn nữa, cũng đủ đột ngột.

      “Con cần.”

      Trì Tịnh chìa ngón trỏ đẩy thẻ ngân hàng trở về: “Ngài tự giữ lại tiền này dưỡng già . có chỗ tiêu du lịch thế giới, hoặc là kiếm mối tình xế bóng. Chỉ là đừng cho con.”

      Văn Mạc Sơn bị lời vô lý của chọc cho mắt trừng lên: “Nếu tôi , sớm muộn gì cũng đuổi ra rồi. Kêu cầm cầm !”

      “Hì, còn có chuyện ép buộc người ta nhận tiền? Ngài già cũng đừng quên con bây giờ làm việc ở đâu. Lương năm bao nhiêu phải thầy biết. Nhưng mà mua nhà, tự mình con cũng đủ khả năng.” Trì Tịnh . “Huống chi người đàn ông độc thân hoàng kim nhất thành phố S là của con, con có thể nào phải ăn ngủ đầu đường sao?”

      Tưởng rằng Văn Mạc Sơn nghe xong lại muốn quở trách vài câu, ngờ ông nhìn hồi lâu sau chỉ hỏi câu.

      cùng Thư Luật có dự định kết hôn ?”

      Trì Tịnh bị ông hỏi bí. Thư Luật có hay biết, nhưng trước mắt mà còn chưa có.

      cho cùng, đương cùng hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Cho dù nhận định , Trì Tịnh vẫn muốn tận hưởng nhiều, tận hưởng thời gian đương.

      Tương đối mà , bởi vì đây là khoảng thời gian có gánh nặng nhất.

      “Tạm thời có. Chỉ là nhận định mà thôi.”

      *****

      Buổi tối, khí bàn cơm nhà họ Lương ngược lại rất thân thiện.

      nhà bốn người ngồi ăn cơm cùng nhau, đối với ông bà Lương mà chuyện rất khó được.

      Từ sau khi Dật Hương dưới quản lý của Lương Phinh Đình càng ngày càng tốt, ông Lương hoàn toàn buông tay mặc kệ. Mỗi ngày chỉ đánh golf, uống trà. Bà Lương tuy rằng phải là nữ cường nhân gì, nhưng mà có nghiệp riêng của mình. Lúc trước để cho Lương Duệ Tư xuất ngoại là lựa chọn của bà.

      Bà muốn cho Lương Duệ Tư thay đổi hoàn cảnh, nhưng làm như vậy cũng giảm bớt thời gian sống chung với .

      Cách giáo dục của bọn họ đối với Lương Phinh Đình và Lương Duệ Tư là coi trọng dân chủ. Cho nên, chị em nhà họ Lương từ có tự do tương đối, độc lập cũng sớm.

      “Chị con mang thai, công ty đều là mình rể con quản lý, dạo này nó bề bộn nhiều việc, thường hay sớm về trễ.”

      Bà Lương nhìn Lương Duệ Tư, giải thích nguyên nhân hôm nay Hứa Mộ có ở nhà.

      Lương Duệ Tư nắm đũa, cười nhợt nhạt. Tựa như quá để ý.

      thực tế, trước khi cưới Lương Phinh Đình mang thai. Nhưng vì thường ngày ta bận quá, có chú ý tới. Rồi sau đó bệnh viện kiểm tra, tình trạng được coi là tốt mấy, cho nên mới bất đắc dĩ ở nhà nghỉ ngơi.

      May mà Hứa Mộ quản lý công ty đâu vào đấy. Lúc này mới khiến ta an tâm chút.

      Cơm chiều kết thúc, Lương Duệ Tư bị cha gọi vào phòng sách.

      ra trở về lâu như vậy, làm cha mẹ đều nghẹn bụng muốn . Bị vợ nhờ vả, ông Lương bình thường quen nghiêm cẩn rốt cuộc đem bụng muốn đơn giản hoá thành hai vấn đề.

      “Có bạn chưa?”

      Làm người đàn ông hai mươi sáu tuổi, cho tới bây giờ ông Lương chưa hề nghe Lương Duệ Tư quen bạn . Tuy rằng ông chưa đến nỗi sốt ruột, nhưng vẫn vô cùng tò mò. Tại sao thằng con nhiều năm như vậy vẫn chưa đương nhỉ?

      Tính cách lãnh đạm ư?

      Lương Duệ Tư chú ý tới cha cầm chung trà vẻ mờ ám, mím môi lắc đầu.

      — — có.

      có hả?” Ông Lương nhịp nhịp chung trà. “Vậy từ từ đến… Dù sao sốt ruột cũng vô dụng.” Lời này cũng biết là an ủi ai.

      Ông Lương cố gắng duy trì vẻ mặt, nhưng trong giọng vẫn mang theo chút thất vọng. Bản thân ông phát , Lương Duệ Tư cũng cảm giác ra được.

      Vấn đề này liền trôi qua như vậy.

      Nhắc tới cha và mẹ khác nhau. Lương Duệ Tư rũ mắt xuống, cảm thấy hơi may mắn hôm nay chuyện với là cha.

      Nhà họ Lương có dân chủ thế nào nữa cũng ngăn được lòng muốn ôm cháu nội của người già.

      “Vậy trong thời gian ngắn chứ? Ý của cha và mẹ con là, con có thể ở khoảng thời gian lâu là tốt nhất. Con xem con ra ngoài mấy năm nay, càng ngày càng gầy…”

      Ông Lương khụ tiếng, có chút chịu nổi mình ngoài thất vọng là oán trách. Chỉ bởi vì khi Lương Duệ Tư , phải là chuyện năm hay nửa năm.

      Trong thời gian rời năm năm này chỉ trở về lần. Cho nên về chuyện này bọn họ cũng thể hối hận.

      — — .

      Lương Duệ Tư ra dấu tay : Tạm thời, .

      “Vậy tốt… Vậy tốt.”
      Lương Phinh Đình ở phòng khách lầu , bưng dĩa trái cây vừa ăn vừa xem văn kiện đặt đùi.

      Nghe thấy chỗ thang lầu truyền tới tiếng bước chân, ta buông đồ trong tay xuống, vẫy tay với Lương Duệ Tư.

      dọn về ở?”

      Lương Duệ Tư gật đầu: Ở bên kia tiện hơn.

      Đàn ông trưởng thành cần phải có gian riêng tư. Lương Phinh Đình nghĩ nghĩ, khuyên thêm nữa. Duệ Tư luôn có ý nghĩ của mình.

      “Hôm qua Nghiêm Hạo điện thoại chắc là cuối tuần sau tính thành phố Liễu. Tài liệu của miếng đất kia chị xem xong rồi, đại khái có vấn đề gì.” Lương Phinh Đình nhìn . “Cùng xem là để cho Nghiêm Hạo yên tâm. Thành phố Liễu là thành phố du lịch, có biển có đảo, coi như em giải sầu .”

      Lương Phinh Đình xong mới phát tật xấu của mình đối với Lương Duệ Tư lại tái phát.

      Hiển nhiên Lương Duệ Tư cũng cảm giác được, cười cười: ra em đúng là chơi.

      Lương Phinh Đình bật cười.

      “Giải phẫu kia… Em suy nghĩ tốt rồi?”

      — — hẹn thời gian rồi. Từ thành phố Liễu trở về liền làm.

      “Tính khi nào cho cha mẹ biết?”

      Lương Duệ Tư im lặng, ra dấu tay : Sau khi làm xong.

      Trong phòng khách to như vậy chỉ còn lại mình Lương Phinh Đình. đóng kín cửa lại khẽ thở dài.

      Với phỏng đoán của , có lẽ Lương Duệ Tư hoàn toàn định cho cha mẹ biết chuyện này. Giữa em ấy và bọn họ, thuỷ chung tồn tại ngăn cách .

      Lương Duệ Tư ra cổng biệt thự, chỉ thấy trong sân bao phủ ánh đèn yếu ớt, từ bên ngoài chiếu vào luồng ánh sáng mạnh.

      Đèn xe chiếu chói mắt khiến Lương Duệ Tư híp mắt lại.

      Người làm mở cổng ra, chiếc Ferrari màu đỏ gào thét lái vào. Ngoặt vòng lớn, đậu ở giữa sân.

      Hứa Mộ từ xe bước xuống, thân mùi rượu đung đưa cái chìa khoá trong tay.

      Lương Duệ Tư nhìn ta cái, dời tầm mắt .

      “Là Dật Tư à? Sao hôm nay có rảnh về nhà ăn cơm vậy?”

      Hứa Mộ vẻ mặt đường làm quan rộng mở, dừng bước đứng ở trước mặt Lương Duệ Tư.

      Bề ngoài của Hứa Mộ này đẹp trai thể nào nghi ngờ được, nhưng mà so với Lương Duệ Tư có thêm vài phần tục tằng và lỗ mảng.

      Lương Duệ Tư đút hai tay vào túi quần, rũ mắt nhìn Hứa Mộ, nhàn nhạt gật đầu, sau đó cất bước rời .

      Hứa Mộ lắc lắc đầu, nhìn bóng dáng Lương Duệ Tư dần dung nhập vào trong bóng đêm.

      Người làm đóng cổng lại lần nữa, Hứa Mộ thu hồi ánh mắt, xuỳ tiếng. Sau đó để ý tới tóc tai cùng áo sơ mi, đưa tay mở cửa.

      “Bà xã, về rồi!”

      *****

      Thành phố S trong khoảng thời gian này vẫn duy trì thời tiết tốt. Ánh mặt trời bao phủ vạn vật, chân trời xa xa mây cuộn thành cụm. Cổng sân bay vẫn dòng người thoi đưa.

      Hà Nhuế mặc cái đầm jean hai dây vai rũ, lưng đeo ba lô, vô cùng buồn chán ngồi ghế da ở khu chờ VIP.

      Chẳng mấy phút, Nghiêm Hạo cùng Lương Duệ Tư sóng vai vào đến. Hà Nhuế nhìn thấy, gỡ kính râm xuống vẫy tay về phía bọn họ.

      Lương Duệ Tư nhìn thấy ta, cười cái.

      Hà Nhuế cũng rụt rè đáp lại nụ cười vừa đúng.

      Nghiêm Hạo trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ta.

      “Lại đổi kiểu tóc?”

      “Đúng vậy. Đẹp ?”

      Lần này Hà Nhuế chải đầu tóc ngắn xinh đẹp, mặt trang điểm chải chuốt, lộ ra đôi tai xinh xinh. Vài cái bông tai đinh kim cương, sáng loá mắt.

      Nghiêm Hạo ngoéo ngoéo khoé miệng: “Cũng được.”

      Lương Duệ Tư cúi đầu nhìn giờ, sau đó liền cảm giác được Hà Nhuế đứng lên. Phản ứng đầu tiên của là quay đầu nhìn về phía lối vào.

      Trì Tịnh ăn mặc rất thoải mái. Áo sơ mi trắng phối với chiếc váy ngắn da hươu, bên ngoài là chiếc áo khoác kiểu sơ mi thân dài sọc đỏ và trắng.

      Từ xa đến gần, thong thả về phía bên này.

      theo sau lưng là Thư Luật tay xách giỏ tay gọi điện thoại.

      Dáng người cao lớn, bước chân nhanh chậm.

      Hai người bọn họ lại chỉ xách cái giỏ như thế. Nghiêm Hạo liếc Lương Duệ Tư cái, đứng dậy qua, chào hỏi cùng Thư Luật.

      Lương Duệ Tư rũ mắt xuống, cũng đứng lên theo.
      Phong nguyet, Suuuly, Chris2 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 41]

      So với người đương, Hà Nhuế cho rằng làm người ở trong khoảng thời gian chó độc thân, khứu giác của nhạy cảm rất nhiều.


      Lần này gặp lại Lương Duệ Tư, cảm thấy ta xuất ít thay đổi. Cụ thể thể được, dù sao cũng biểu biết nhiều lắm. Nhưng đối với khí chất mà , người Lương Duệ Tư giống như thêm vài phần u buồn.

      Người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời biến u buồn thành soái ca, Hà Nhuế nghĩ thầm, vẫn sướng mắt như trước.

      Thế cho nên sau khi lên máy bay, Hà Nhuế từ chối đổi vé với Nghiêm Hạo.

      “Tụi tôi còn có chuyện muốn , làm ơn!”

      Vì thế chỗ ngồi của Hà Nhuế từ bên cạnh Lương Duệ Tư biến thành ở đằng sau nhìn cái ót của ta.

      Chỗ ngồi của Trì Tịnh và Thư Luật ở hàng khác, xéo phía trước.

      Quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, Trì Tịnh thương lượng với Thư Luật: “Em chỗ Hà Nhuế ngồi nhé?”

      Thư Luật lật tạp chí máy bay chuẩn bị, đáp lại: “Xuống máy bay hai người có rất nhiều thời gian với nhau.”

      Đây là đồng ý.

      ngồi ở bên ngoài, chân dài duỗi ra, Trì Tịnh muốn ra có chút khó khăn.

      Trì Tịnh cố ép nữa. Có điều bỗng nhiên cảm thấy người nào đó hình như canh càng ngày càng chặt.

      Máy bay cất cánh, Lương Duệ Tư tắt iPad trong tay, nhắm mắt lại. Sau đó, tầm mắt tự chủ được dừng ở nơi nào đó.

      Trì Tịnh tựa đầu vào vai Thư Luật, nhàm chán chơi PSP.

      “Ông cụ Văn bỗng nhiên mua nhà cho em.”

      “Em như thế nào?”

      “Em kêu ông ấy cầm tiền tìm phụ nữ .” Kẻ xấu trong màn hình bị đánh chết, Trì Tịnh exit giao diện. “Ông ấy thế mà còn cảm kích.”

      “Em ở trong nhà người khác mãi, ông Văn thoải mái.”

      “Nhưng tình hình giờ em cảm thấy rất tốt.”

      Thư Luật bỏ báo xuống, cụp mắt nhìn : “ ra mua nhà cũng thừa thải.”

      Trì Tịnh nhìn lại , thấy khẳng định còn có dấu vết ý cười từ trong mắt .

      “Thừa thải ư?” Mua, chính là nhà của .

      “Sau này cũng phải bỏ trống.”

      “Vậy cũng chắc.”

      Thư Luật bèn cùng tranh luận vấn đề này nữa. Nhìn đôi mắt sáng ngời trắng đen ràng của , cúi đầu, hôn lên môi . Lưỡi linh hoạt thò vào, mút lấy đầu lưỡi .

      Trì Tịnh nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm gây cho mình đồng thời nhịn được nghĩ đến, người này ngày càng kềm chế.

      Có người thoải mái, cũng có người như đâm vào tim.

      Lương Duệ Tư thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn tầng tầng mây trắng bên ngoài cửa sổ.

      Sau lúc lâu, hơi híp mắt lại.

      là cách càng gần càng cảm thấy chói mắt.

      *****

      Hai tiếng rưỡi sau, máy bay an toàn hạ cánh ở sân bay thành phố Liễu.

      Nhóm năm người ngồi chiếc xe thương vụ sớm sắp xếp, biệt thự của nhà họ Thư mua từ những năm trước.

      Biệt thự nhìn ra biển, thuộc khu phát triển biệt thự cao cấp. Bên trong đều đầy đủ rừng cọ, hồ bơi, sân bóng.

      Mua biệt thự ở chỗ này chủ yếu chuẩn bị cho các kỳ nghỉ. Hàng năm có số khoảng trống cho khách du lịch thuê.

      Căn biệt thự này nhà họ Thư cũng nhiều năm đến. Tuy nhiên có sắp xếp nhân viên quét dọn trường kỳ, hoàn toàn cần lo lắng vấn đề vệ sinh.

      Biệt thự to lớn theo phong cách Âu, đứng sừng sững ở trung tâm vườn hoa. Người quản lý biệt thự sớm chờ ở ngoài cửa.

      Xe thương vụ dừng lại, người quản lý âu phục phẳng phiu tiến lên vài bước, mở từng cửa xe ra.

      “Tiên sinh, dọc đường vất vả.”

      Thư Luật gật đầu, ra hiệu ông ta dẫn người vào trước.

      “Các vị, mời vào trong.”

      Biệt thự tổng cộng ba lầu. Lầu tất cả phòng đều sửa thành phòng giải trí, có người ở. Lầu hai có sáu gian phòng cho khách.

      “Tự mình tìm phòng .” Thư Luật xong, đưa giỏ vẫn cầm trong tay cho Trì Tịnh. “Để ở trong phòng lầu ba, gian bên trong cùng.”

      Hai phòng ngủ chính nằm ở lầu ba.

      Trì Tịnh nhận lấy giỏ, lôi kéo Hà Nhuế cùng lên. nàng nháy nháy mắt với .

      “Ngay cả tổng tài bá đạo cũng bằng.”

      “Nhà cậu ở cũng cỡ này chứ nhỉ?”

      “Kém hơn nhiều!” Hà Nhuế đẩy ra cửa sổ bằng kính của phòng, làn gió biển mang hơi ẩm phả vào mặt. “Nhà cảnh biển này bao nhiêu cậu biết ? Đây là khác biệt cơ bản nhất của chất lượng cuộc sống.”

      Trì Tịnh đảo mắt khinh thường.

      “Sao ăn thịt* vụn hả!”

      * vào năm mất mùa, vị vua thứ hai của nhà Hán (210-188 BC) biết được dân chúng đào rễ cây, ăn đất sét trắng đỡ đói, và do đó có nhiều người chết đói, nên hỏi câu ‘tại sao ăn thịt?’. Về sau người ta dùng câu này nhằm chế nhạo, châm biếm những người có kiến thức toàn diện về vật hoặc đề cập đến những người có kinh nghiệm cá nhân bình luận hoặc gợi ý đúng về tình hình hoặc hành vi của người khác.

      Nghiêm Hạo ngồi hút thuốc trong phòng khách, thấy Thư Luật đến bên tiếp điện thoại đứng lên vỗ vai Lương Duệ Tư.

      “Đem đồ đạc bỏ vào phòng trước .”

      Lúc từ chỗ Lương Phinh Đình biết được người cùng là Lương Duệ Tư, Nghiêm Hạo ít nhiều có chút kinh ngạc. Suy cho cùng Lương Duệ Tư chưa từng quản đến chuyện làm ăn của nhà họ Lương.

      Sau kinh ngạc, Nghiêm Hạo lại cảm thấy cậu ta cùng chuyện tồi. Có lẽ trong hai ngày qua suy nghĩ của Lương Duệ Tư có chút thay đổi.

      Bất cứ chuyện gì khi tới rồi mới biết được nên làm như thế nào.

      Cơm trưa rất thịnh soạn, có đồ ăn đặc sắc của thành phố Liễu, đồng thời nhà bếp cũng tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn của thành phố S. để tâm đến khẩu vị của bọn họ.

      phải ra ngoài chuyến.”

      Sau khi dùng xong cơm, Thư Luật đến cạnh Trì Tịnh giọng cho biết.

      Trì Tịnh ngồi xích đu cạnh cửa sổ sát đất, vừa đung đưa vừa đáp tiếng.

      bao lâu?”

      Thư Luật đưa tay kéo dây thừng xích đu, khẽ đung đưa: “Rất nhanh trở lại.”

      Thư Luật khỏi, còn lại bốn người biết muốn làm cái gì.

      “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Hà Nhuế hỏi.

      Nghiêm Hạo : “Vậy phải xem muốn ra ngoài hay là ở nhà.”

      Cuối cùng, bốn người lập bàn mạt chược.

      Theo lý mà , ba người sống ở Pháp thời gian dài hẳn phải ngượng tay mới đúng. Nhưng cái gã Nghiêm Hạo này biết may mắn kiểu gì mà bài tốt quá trời quá đất.

      Lương Duệ Tư cứ thua hoài thua hoài khiến Hà Nhuế ngồi nhìn được nữa.

      “Tôi đó, nương tay chút được vậy? Nhìn bộ dáng của , ấy có phải là em ruột của vậy?”

      “Là em họ.” Nghiêm Hạo biết xấu hổ .

      Pháo và lửa gặp nhau chỉ có mức nổ tung. Trong lúc bọn họ cãi vã ngớt, Trì Tịnh cho Lương Duệ Tư ánh mắt. Hai người yên lặng đứng dậy ra, nhường sân cho bọn họ.

      Trì Tịnh dựa vào lan can ban công, nhìn bờ biển mênh mông bát ngát, cảm thụ sảng khoái gió biển mang đến.

      Lương Duệ Tư bưng hai ly cà phê, đến bên cạnh Trì Tịnh, đưa cho .

      “Cảm ơn.”

      Trì Tịnh nhận lấy, khẽ uống ngụm.

      biết cũng , Nghiêm Hạo có nhắc đến.”

      Lương Duệ Tư để ly cà phê xuống, cười cười: Trong nhà là người nhàn rỗi nhất.

      “Chủ tịch Lương dạo này thế nào rồi?”

      — — Mang thai, ở nhà dưỡng thai.

      Thảo nào.

      Trì Tịnh cười đáp: “ sắp làm cậu rồi. Chúc mừng nha.”

      Lương Duệ Tư cụp mắt, như là tiếp nhận câu chúc mừng này của .

      — — Sau khi trở về rời khỏi thành phố S khoảng thời gian.

      ta đột nhiên dùng tay ra dấu câu như vậy.

      “Quay về Pháp?” Trì Tịnh nhìn ta hỏi.

      Lương Duệ Tư lắc đầu: nơi khác. khoảng hai ba tháng. Có chuyện nhớ điện thoại liên lạc với .

      “Vâng.”

      Trì Tịnh nhấp ngụm cà phê, khoé mắt là khuôn mặt trầm tĩnh của Lương Duệ Tư. vô thức phát , dường như chút xíu thay đổi.

      *****

      Xe thương vụ màu đen dừng lại trong sân. Thư Luật xuống xe, người làm nhận lấy chiếc chìa khoá trong tay , giúp mở cửa.

      Phòng khách lầu có ai, Thư Luật vào, ánh mắt dừng ở ban công ngoài cửa sổ sát đất.

      Trì Tịnh cởi áo khoác dài ra, đôi chân thon dài thẳng tắp đạp lan can, đưa tay chỉ về phía xa. Miệng gì đó, Thư Luật nghe lắm. Nhưng tươi cười của Lương Duệ Tư rất ràng.

      Thư Luật cởi áo vest ra, tiện tay khoác lên sa lon. qua.

      lướt qua Lương Duệ Tư, trực tiếp đứng phía sau Trì Tịnh, giơ tay ôm lấy eo .

      “Xuống dưới.”

      về?” Trì Tịnh nhìn , ý cười trong mắt còn chưa rút .

      “Đừng đứng ở .”

      Thư Luật dán vào sau lưng , nhàn nhạt .

      Trì Tịnh ờ tiếng, nương theo lực cánh tay từ lan can nhảy xuống.

      Thư Luật thuận thế ôm vào lòng.

      “Vào thôi.”

      Tay Trì Tịnh bị Thư Luật dắt lấy vào trong phòng khách. Mà Lương Duệ Tư vẫn đứng nơi đó, trong tay cầm ly cà phê, hai cánh tay khoác lên lan can, ánh mắt nhìn ra xa.

      “Muốn vào chưa?”

      Lương Duệ Tư lắc đầu. còn muốn nhìn hồi nữa.

      Buổi chiều, Hà Nhuế cùng Trì Tịnh thay đồ tắm, bơi vài vòng trong hồ bơi của biệt thự. Nước hồ xanh trong, sân to như vậy chỉ có hai người các , dùng lời của Hà Nhuế chính là “rất con mẹ nó sảng khoái”.

      Lương Duệ Tư ngồi xích đu ngoài ban công, nhìn ra xa biết suy nghĩ cái gì.

      Trong phòng khách, Nghiêm Hạo ngậm thuốc ngồi đối diện Thư Luật.

      “Ngày mai qua nhìn xem?”

      “Ừ.”

      “Xem xong tiện thể chỗ nổi tiếng nhất của thành phố Liễu chút.”

      Chỗ nổi tiếng nhất mà Nghiêm Hạo khẳng định phải là danh lam thắng cảnh linh tinh gì.

      “Hoàng Đình?” Thư Luật lật tài liệu, tuỳ ý cái tên.

      Nghiêm Hạo cười ha ha: “Vẫn là em hiểu tôi.”

      *****

      Thành phố Liễu là thành phố ngủ. Cuộc sống về đêm ở thành phố nổi tiếng về du lịch này là phần quan trọng nhất.

      Buổi tối, Hà Nhuế bỗng dưng thèm ăn muốn chết, bèn muốn ra ngoài tìm chút gì ăn. Mấy người làm tổ trong biệt thự cả ngày, cũng muốn ra ngoài chút.

      Công ty chi nhánh bên Pháp xảy ra chút vấn đề, Thư Luật nhận được điện thoại khẩn của Thư Nhược Chu, mình ở lại trong biệt thự làm việc.

      Khi hết bận mười rưỡi tối.

      rót ly cà phê, đến bên cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài. Đêm đen như mực, chỉ sáng lên mấy ngọn đèn mờ nhạt.

      ly cà phê thấy đáy, điện thoại để bàn vang lên.

      Thư Luật qua, nhận điện thoại.

      “Cậu đến?”

      Giọng cười của Nghiêm Hạo truyền đến. thanh xung quanh vô cùng ồn ào.

      Đầu chân mày Thư Luật chợt nhíu: “Mấy người ở đâu?”

      “Hoàng Đình.” Giọng của Nghiêm Hạo mang vài phần dung túng. “Tôi ngày mai tới đây, Hà Nhuế chờ được nên đến đây trước. Cậu chắc chắn đến? Trì Tịnh uống rượu người khác khuyên được.”

      Sắc mặt Thư Luật sầm xuống, cầm lấy áo khoác ra ngoài: “ ấy mà say, cậu chờ tôi rút đầu tư .”

      “Đừng.” Nghiêm Hạo cười đáp. “Tôi giỡn thôi. Chúng tôi chỉ mới tới, cậu mau đến . cậu có ý nghĩa gì.”

      Thư Luật lấy xe, đường bão tố tới Hoàng Đình. Sau khi đưa chìa khoá xe cho người phục vụ bãi đậu xe, xoãi bước vào.

      Tiếng nhạc ầm ĩ, sân khấu uốn éo vòng eo. Dưới ánh đèn mờ tối, Thư Luật nhíu mày, nhìn thoáng qua vẫn ai trả lời điện thoại.

      chen qua đám người, vòng, vẫn thấy bóng dáng bốn người bọn họ.

      Mãi đến khi vạt áo bỗng nhiên bị nắm lấy.

      “Thư Luật…” Hà Nhuế thở hồng hộc xuất ở trước mặt , mặt mảnh nước mắt. “Thư Luật, mau giúp giúp bọn họ…”

      Vẻ mặt Thư Luật chợt lạnh, nhanh bước qua.

      Xa xa trông thấy ở chỗ hành lang sâu nhất, Trì Tịnh tóc tai hỗn loạn, cầm lấy tay của Lương Duệ Tư vẻ mặt khẩn trương hỏi cái gì đó. Mà hai người đàn ông kia ràng bị thương chảy máu.

      Thư Luật tiến lên, cầm lấy cổ tay Trì Tịnh.

      “Xảy ra chuyện gì?”

      Trì Tịnh như là nghe thấy lời của , đôi mắt chỉ lo nhìn Lương Duệ Tư.

      Ngón tay Thư Luật siết chặt, mạnh mẽ kéo đến bên người.

      Trì Tịnh giống như mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Thư Luật có chút bất an.

      Nhận thấy Trì Tịnh thích hợp, ánh mắt Thư Luật lập tức nhìn chằm chằm: “Xảy ra chuyện gì?”

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 42]

      Thành phố Liễu được coi là thắng cảnh du lịch, chẳng những với phong cảnh đẹp nổi tiếng mà còn là căn cứ quay phim điện ảnh và truyền hình nổi tiếng trong và ngoài nước.
      Ngay tối đó, Tân Nhã ngồi máy bay từ thành phố S tới sân bay thành phố Liễu.

      ta tiếp nhận bộ phim cổ trang, ít ngày nữa khởi động máy.

      Giá trị con người của Tân Nhã khác xưa. lối VIP, năm sáu nhân viên theo hộ tống. Sau khi lên xe bảo mẫu, gỡ kính mác xuống, ta với người đại diện ở bên cạnh: “Các người về khách sạn , tôi muốn chỗ khác.”

      Dưới tình huống bình thường, thân là nghệ sĩ trong lúc làm việc thể lung tung. Thế nhưng người đại diện Bùi Tả lại có ngăn cản đối với cầu “tuỳ hứng” này của Tân Nhã.

      Giá trị nay của Tân Nhã như thế nào, đoàn phim cổ trang này làm sao được tới tay, trong lòng bọn họ đều ràng.

      Đắc tội ai, cũng thể đắc tội kim chủ được.

      Vì thế xe bảo mẫu đưa Tân Nhã tới nơi dự định trước, rồi mới quay đầu khách sạn đặt trước.

      “Ngày mai là nghi lễ khởi động máy, đừng đến trễ.” Trước khi xuống xe, Bùi Tả đặc biệt căn dặn câu.

      Tân Nhã đeo kính mác lên lại, trả lời, cầm thẻ vàng số lượng có hạn của Hoàng Đình lên thang máy chuyên dụng.

      Đây là câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng nhất ở thành phố Liễu, thuộc về hai em nhà họ Thẩm. Là nhân vật nổi danh của thành phố Liễu, hắc bạch đều thông cả.

      Cái vị mà Tân Nhã bám vào kia chính là người tên Thẩm Tịnh – Thẩm nhị.

      Khi vào, ta cho rằng đến phòng cao cấp của tầng cao nhất, ngờ được đưa đến gian phòng bao VIP.

      Tân Nhã giơ tay vuốt vuốt tóc, đối mặt với cửa kính sáng choang đánh giá trang điểm của mình.

      Trước khi xuống máy bay dặm lại trang điểm, phút chót vẫn sợ sơ suất cái gì rước lấy vị kia nhìn vừa mắt.

      Trong phòng bao bật mấy ngọn đèn mờ mờ. Tân Nhã vào, chỉ thấy bên cạnh Thẩm Tịnh ngồi người phụ nữ. Mềm mại như xương dán người ta. Đối diện hai người là người đàn ông ăn mặc trang trọng.

      Trong lòng Tân Nhã hơi ngập ngừng, thận trọng qua.

      có mặt của ta cũng dẫn tới chú ý gì. Mãi đến khi chuyện xong, người đàn ông ăn mặc trang trọng đứng dậy, rời khỏi phòng bao. Bấy giờ Thẩm Tịnh mới dừng tầm mắt ở người Tân Nhã. Đồng thời vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh, ý bảo ta rời .

      Chiến trường của phụ nữ, có đôi khi chỉ cần vẻ mặt khinh thường.

      Cửa phòng bao đóng lại, Tân Nhã điều chỉnh cảm xúc. Bên kia giọng nam trầm thấp vang lên.

      “Trễ vậy?”

      Tân Nhã cười cười, lắc mông qua: “Máy bay trễ giờ. Vừa đến là em liền ngựa dừng vó tới gặp .”

      Thẩm Tịnh nhìn gương mặt đẹp thanh khiết kia của ta, khỏi có chút rục rịch. Nâng tay nắm lấy cằm của ta, nhìn tỉ mỉ.

      Diện mạo của Thẩm Tịnh thiên về nhu*, đặc biệt nhất là cặp mắt xếch hẹp dài kia. ngang ngược của gã là có tiếng ở thành phố Liễu.

      *đẹp kiểu con

      So với trai Thẩm Úc, Thẩm Tịnh là tay ăn chơi trác táng. phố có rất nhiều phiên bản tin đồn về gã, nhưng tổng kết lại ngoài thích nữ sắc, ra tay hào phóng. Thời điểm khoa trương nhất là hai ngày ngủ năm người phụ nữ.

      Dù vậy, “người trước ngã xuống người sau tiếp tục” đối với gã vẫn nhiều vô số.

      chiếm được người của gã được cái khác cũng đủ rồi.

      Tân Nhã vẫn nhúc nhích, mặc cho Thẩm Tịnh nắm ta như vậy. Đến khi gã buông tay, mới thầm thở ra, thân mật áp sát người mình qua.

      “Em rất nhớ .”

      Thẩm Tịnh cười, đưa tay kéo người tới người mình.

      *****

      Sau khi kết thúc, Tân Nhã toiltet chuyến. Đối diện gương chỉnh sửa trang điểm lần nữa. Sau đó vốc nước vào miệng, súc súc miệng.

      Với quan hệ của ta và Thẩm Tịnh, Tân Nhã thể hỏi những vấn đề gì về gã. hỏi, nhưng có nghĩa là thèm để ý.

      Bên cạnh gã có những người phụ nữ khác là chuyện, đụng mặt trong lòng nghẹn khuất lại là chuyện khác. Theo Thẩm Tịnh mấy tháng, Tân Nhã dò ra tính tình của gã được bảy tám phần. trắng ra, là thái tử gia, đặc biệt thích phụ nữ, chuyện hoang đường quả ít.

      Cái vẻ xấu xa kiêng nể gì người gã kia, Tân Nhã chết được.

      Nhưng ta hề có ý nghĩ viễn vông cho rằng mình có thể khống chế được gã. Cho nên, hưởng thụ khoái cảm cơ thể gã mang đến cùng nắm lấy cơ hội nghiệp là lựa chọn thông minh nhất.

      *****

      số việc nhất định là rất khéo như thế này, đường trở về phòng bao Tân Nhã gặp phải đám Trì Tịnh.

      Bốn người, ba người từng có chuyện với ta, là khéo quá trời quá đất.

      Tân Nhã nhếch nhếch môi, có câu như thế nào ấy nhỉ?

      Phép vua thua lệ làng á!

      *****

      Nghiêm Hạo vốn định mang mấy người vào phòng bao, nhưng Hà Nhuế lại đổi ý.

      Đến đây, là để xem phong thổ tập quán, cho nên bọn họ muốn lấy phòng bao, đổi lại đại sảnh lầu .

      Lầu là quán bar của Hoàng Đình, tiếng nhạc lớn bên tai dứt, tràn ngập cả tầng lầu.

      Bọn họ mới từ thang lầu xuống dưới, đối diện lập tức đến năm sáu người đàn ông mặc âu phục đen. Người dẫn đầu vừa vặn đụng vào Nghiêm Hạo.

      “Mù à?”

      Người theo ở phía sau nhìn Nghiêm Hạo, hùng hùng hổ hổ hỏi câu.

      Nghiêm Hạo liếc nhìn cái, toét miệng cười: “Ngại quá.”

      xong vốn định trực tiếp qua, nào ngờ bị hai người ấn lên tường, mặt đột nhiên bị trúng đấm.

      hiểu phép tắc?”

      Ba người còn lại mơ hồ trong tích tắc, Hà Nhuế hô lên câu: “Các người làm gì vậy!”

      Lương Duệ Tư sắc mặt sầm xuống, xoải bước qua ngăn lại cái đấm thứ hai sắp hạ xuống. gạt cánh tay tên đó ra, có đánh trả lại, chỉ che ở trước mặt Nghiêm Hạo.

      “Người em, có ý gì.”

      Những người này vừa nhìn là biết tay đấm chuyên nghiệp. Hơn nữa, với tình hình trước mắt mà , bọn họn nhìn giống như cố ý gây .

      Bọn chúng nhiều người, bên này lại có hai phụ nữ, đánh nhau phải là hành động sáng suốt. Khoé miệng Nghiêm Hạo rỉ máu, dùng đầu lưỡi chọc chọc, cố gắng tìm hiểu đầu đuôi ngọn nguồn.

      Nhưng ràng là cố ý gây , sao như ý của ?

      Người đàn ông mặc âu phục nghe thấy lời của Nghiêm Hạo vẫn hề có biểu cảm gì, đương nhiên cũng có người trả lời.

      Giằng co vài giây, bọn chúng bắt đầu định kéo Nghiêm Hạo cùng Lương Duệ Tư đến nơi khác.

      Bỗng nhiên truyền đến tiếng rên, tay Trì Tịnh bị trong những tên đàn ông đó dùng sức vặn, đồng thời cướp điện thoại trong tay .

      Ánh mắt Lương Duệ Tư hoàn toàn lạnh xuống. nhìn Nghiêm Hạo cái, sau đó vọt tới bên cạnh Trì Tịnh, nắm chặt lấy áo của tên đó, giơ tay đánh lên.

      Đồng thời, Nghiêm Hạo cũng có hành động. Thừa dịp bọn chúng phân tâm giãy khỏi kềm chế, sau đó cho Hà Nhuế ánh mắt, rồi cũng bắt đầu phản kích.

      Ý của Nghiêm Hạo là kêu các thừa cơ bỏ chạy, Hà Nhuế nhìn hiểu. Cố hết sức ổn định cảm xúc tìm cơ hội.

      Đến bây giờ đầu óc ta vẫn mơ hồ, làm thế nào cũng hiểu được tại sao chuyện lại biến thành như vầy.

      Đối phương có tổng cộng sáu tên đàn ông, bao vây quanh Nghiêm Hạo cùng Lương Duệ Tư. Hai người bọn họ căn bản phải là đối thủ.

      Tuy trong quán bar nhiều người, nhưng chuyện như thế này ai quản cả.

      Ai cũng muốn ôm chuyện vào mình.

      Trì Tịnh ổn định tinh thần, ngầm nháy mắt với Hà Nhuế. hề ngờ tên đàn ông trong đám về phía . Bộ dáng trầm, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.

      Trì Tịnh lui về sau vài bước, chợt xoay người chạy về phía lối ra.

      Gã đàn ông phản ứng cực nhanh, Trì Tịnh chạy được hai bước bị đuổi tới, phát kéo lấy tóc từ phía sau, mạnh mẽ túm trở về.

      “Con mẹ nó!”

      Lo cái này mất cái kia, túm về Trì Tịnh, Hà Nhuế nhân cơ hội chạy ra hành lang. Gã đàn ông thẹn quá hoá giận, kéo tóc Trì Tịnh bàn tay đánh lên mặt .

      Trì Tịnh đau rên tiếng, mặt bị đánh đến lệch sang bên.

      Cách đó xa, Lương Duệ Tư nhìn thấy hai mắt đỏ lên, thoát khỏi tên ở trước mặt, tiến lên đấm đấm vào cằm gã đó.

      Cái đấm này dùng hết sức, đánh cho gã đó lảo đảo cái, đồng thời buông lỏng kềm chế đối với Trì Tịnh. Tiếp đó Lương Duệ Tư kéo lấy cổ áo gã, lắc liên tục vài cái. Vẻ mặt trước sau sa sầm đến khiến người ta sợ hãi.

      Nhưng mà ngay sau đó, thanh khiến người ta sởn tóc gáy vang lên, nửa thanh gỗ lớn giáng lên cánh tay Lương Duệ Tư bị gãy bay ra.

      Sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Chỉ cảm thấy cánh tay vừa đau vừa tê.

      “Ivan!” Trì Tịnh sợ hãi kêu lên.

      “F**k!” Nghiêm Hạo rống lên tiếng, nhấc chân đá văng người trước mặt.

      “Ivan, tay có sao ? Hả?” Trì Tịnh chạy tới bên cạnh Lương Duệ Tư, giọng căng thẳng hỏi.

      Lương Duệ Tư nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của , miễn miễn cưỡng cưỡng nhếch lên nụ cười.

      Trì Tịnh lập tức đỏ hoe mắt.

      Gã đàn ông quẳng nửa thanh gỗ cỡ cổ tay còn lại xuống đất, nhổ ngụm. Nháy mắt với mấy tên khác, bắt đầu túm lấy Nghiêm Hạo cùng Lương Duệ Tư đánh đấm.

      Trì Tịnh bị gã trong đó giữ chặt thể động đậy, chỉ có thể run rẩy thở nhìn hai người bọn họ bị đánh.

      Cũng biết trải qua bao lâu, hai người giống như chỉ thoi thớp, mấy tên đó mới thu tay. Sau khi hùng hùng hổ hổ cảnh cáo vài câu, tên dẫn đầu nâng tay sửa sang lại âu phục chút, vung tay lên, dẫn người thong thả rời .

      Gã đàn ông vốn kềm chế Trì Tịnh, nắm chặt tóc dùng sức lắc hai cái. Cười lạnh tiếng, ném ra, theo.

      Trì Tịnh lung tung lau nước mắt chút. Vội vàng chạy tới đỡ bọn họ dậy.

      Nghiêm Hạo dựa vào vách tường ồ ồ thở hổn hển, mặt sưng đỏ mảnh. Lương Duệ Tư cũng tốt hơn bao nhiêu, tuy nhiên chỉ mím môi, điều chỉnh tình trạng của mình.

      Thấy như vậy, Trì Tịnh càng thêm khó chịu. Người bình thường bị đau ít ra còn có thể rên rỉ vài tiếng.

      Trì Tịnh ổn lại hô hấp, tầm mắt dừng cánh tay .

      Sao Lương Duệ Tư gặp liền xui xẻo như vậy?

      *****

      Thư Luật rảo bước tới, theo sau là Hà Nhuế với vẻ mặt hoảng hốt. Nhìn thấy tình trạng cực kỳ thảm hại của bọn họ, khuôn mặt trầm của Thư Luật có thể ra nước.

      Mức độ bị thương của Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư khác nhau. Ban đầu Thư Luật tưởng rằng ít ra Trì Tịnh có sao. Mãi đến khi thấy sưng đỏ khoé mắt giật mạnh.

      “Người của Hoàng Đình đánh?”

      “Hẳn là tay chân của trong này.” Nghiêm Hạo chạm chạm khoé miệng, nhịn được chửi câu, sau đó . “Cố ý kiếm chuyện.”

      “… Cần báo cảnh sát ?” Hà Nhuế hỏi.

      “Vô dụng thôi.” Nghiêm Hạo cười khẩy.

      Chỗ như Hoàng Đình này, trắng ra là khu ai quản lý. Nếu báo cảnh sát hữu dụng, bọn chúng sao lại dám càn quấy gây chuyện như vậy ở chính nơi của mình?

      về trước.”

      Thư Luật lấy tay vén vén tóc Trì Tịnh, đôi con ngươi đen đối diện với cặp mắt đỏ bừng của .

      xin lỗi, tới chậm.”

      *****

      đường trở về, Trì Tịnh cùng Thư Luật ngồi xe. Ba người kia chiếc xe lái đến.

      Hai chiếc xe đều hết sức yên lặng. Trì Tịnh ngồi ở ghế phó lái, càng nghĩ càng giận. Uất uất ức ức tố cáo với Thư Luật.

      “… Bọn chúng đánh em, còn giật điện thoại của em.”

      “Được.” Thư Luật nắm chặt tay lái. “ lấy lại cho em.”

      Thư Luật nhìn phía trước, đưa tay bao lấy tay bé hơi lạnh của Trì Tịnh. Sau hồi lâu điểm mở bluetooth, gọi cú điện thoại.

      “Tìm bác sĩ đến, tôi còn khoảng hai mươi phút là về tới, kêu cậu ta mau mau đến.”

      “Chuẩn bị chút đồ ăn, phải có sữa tươi.”

      “Chút nữa kêu bác sĩ kiểm tra cẩn thận cánh tay của Lương Duệ Tư chút.” Thư Luật cúp điện thoại, chợt nghe thấy tiếng rầu rĩ của Trì Tịnh.

      “… Ừm.” đè nén cảm xúc. “Em cần phải xem vào, tất cả giao cho .”

      Bất kể đối phương là ai, đánh người của , chuyện này thể để yên.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 43]

      Xe lái vào trong sân, quản gia vội vàng ra đón. Đến khi nhìn thấy mấy người bị thương trong lòng cả kinh.

      “Tiên sinh, đây…”

      Thư Luật dắt Trì Tịnh, vừa vừa hỏi: “Bác sĩ tới chưa?”
      “Đến rồi đến rồi, chờ ở bên trong.”
      Trong phòng khách, người đàn ông tuổi còn trẻ mặc áo blouse trắng nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, đứng dậy. Nhìn Thư Luật ở phía trước, ta gật đầu ân cần chào hỏi: “Thư tiên sinh.”

      “Khám cho bọn họ chút.”

      Thư Luật vén tóc bên mặt Trì Tịnh lên, nửa khuôn mặt bên trái sưng lên rệt. nhắm mắt lại, chậm rãi thả tóc xuống.

      Bác sĩ trẻ kêu Trì Tịnh qua, Trì Tịnh vô thức xoay người nhìn đằng sau: “Bọn họ bị thương nghiêm trọng hơn. Khám xem tay của Ivan có bị thương hay trước .”

      Thư Luật liếc cái, gật đầu với bác sĩ. Sau đó qua bên gọi điện thoại.

      Ba người thay phiên nhau kiểm tra lần, cũng may là đều bị thương ngoài da. Bác sĩ cho chút thuốc, rồi cẩn thận dặn dò vài câu.

      Nghe thấy có vấn đề, Trì Tịnh mới thầm thở dài nhõm hơi. mặt Lương Duệ Tư khôi phục huyết sắc, nhận thấy được ánh mắt lo lắng của Trì Tịnh nghiêng đầu giương giương khoé môi với .

      “Nếu lo lắng, tay của Lương tiên sinh có thể chụp X-ray thử. Cẩn thận kiểm tra xem có xuất vấn đề nứt xương hay .”

      Bác sĩ khỏi, Trì Tịnh cầm thuốc mỡ tìm Thư Luật. Còn lại hai người, Hà Nhuế bận rộn giúp đỡ thuốc men.

      Trong phòng sách yên lặng, giọng Thư Luật điện thoại cũng rất thấp. Khi Trì Tịnh vào, nâng mắt nhìn thoáng qua, sau vài câu liền cúp điện thoại.

      “Lại đây.”

      Trì Tịnh đến bên cạnh Thư Luật, bị kéo đến đùi.

      Thư Luật ôm vào lòng, vén mái tóc dài của lên lần nữa, đầu ngón tay cẩn thận vuốt má bị thương của .

      “Thuốc đâu?” khàn giọng hỏi.

      Trì Tịnh đưa thuốc mỡ trong tay cho .

      Hỗn hợp kem lành lạnh ươn ướt làm dịu làn da sưng đỏ của , trong thoải mái mang chút đau đớn. Bông gòn nhàng lau mặt , Trì Tịnh nhếch nhếch miệng.

      “Lớn như vầy lần đầu tiên có người bạt tai em.”

      Thư Luật đậy thuốc mỡ lại, đầu mũi đều là mùi thảo dược nhàn nhạt truyền đến từ mặt .

      “Nhớ được bộ dáng người đánh em ra sao ?”

      “Đương nhiên.” Trì Tịnh cúi đầu, nghịch ngón tay thon dài của . “Em nhớ được toàn bộ sáu người.”

      “Tốt.”

      Thư Luật “Tốt”, Trì Tịnh nghĩ nhiều, chỉ như trút được gánh nặng với : “May là tay Ivan sao.”

      Bằng , nợ ấy ngóc đầu lên nổi.

      *****

      Xử lý thương thế xong, gần hai giờ sáng. Trì Tịnh uống ly sữa ấm, lăn qua lộn lại giường lâu mới dựa vào Thư Luật ngủ.

      Khi ngủ đều vẫn cầm lấy cánh tay Thư Luật, hiển nhiên chuyện hôm nay khiến lòng còn sợ hãi.

      Thế nhưng Thư Luật nhìn vào màn đêm đen như mực, làm sao cũng cách nào ngủ được.

      Xác định Trì Tịnh ngủ say, Thư Luật khe khẽ ngồi dậy, hôn xuống trán nụ hôn. Xuống giường phòng khách lầu .

      Bên cửa sổ là quầy rượu, đèn treo toả ra ánh sáng yếu ớt. Cạnh quầy rượu, Nghiêm Hạo lắc lắc ly rượu trong tay, ngụm có ngụm mà uống.

      Thư Luật qua, ngồi xuống bên cạnh ta. Từ giá để ly lấy xuống cái ly thuỷ tinh, cầm lấy bình rượu còn phân nửa rót nửa ly.

      “Ngủ được?”

      “Mặt đau.”

      Thư Luật nhếch nhếch khoé miệng, ngửa đầu uống ngụm.

      “Tôi cậu đó, gần bắt kịp cảnh sát trong phim rồi. Chuyện xong xuôi hết cậu mới đến, bằng em cũng đến nỗi như thế này.”

      Chuyện này, vừa kỳ lạ vừa khó hiểu.

      Bọn họ đều là lần đầu tiên đến Hoàng Đình, hoàn toàn có khả năng đắc tội những người đó. Còn là lúc Thư Luật có mặt. Nếu , với bản lĩnh của , đến mức thảm như vầy.

      “Tay của em họ cậu bị thương thế nào?” Thư Luật nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly, sâu kín hỏi.

      Nghiêm Hạo liếc cái. Bỗng nhiên nghĩ tên này ngủ được có phải là vẫn bị vấn đề này quấn quít hay .

      ra Thư Luật để bụng phản ứng của Trì Tịnh cũng là bình thường. cho cùng… quả có chút “quá đáng”.

      “Thằng khốn kia muốn đánh Trì Tịnh, Dật Tư giúp cản cái.”

      xong câu này, hai người đàn ông im lặng hồi lâu. Nghiêm Hạo lại rót ly rượu cho mình, ngửa đầu uống ực ngụm. Bỗng nhiên nở nụ cười.

      “Đối với Trì Tịnh, cậu cũng đừng quá nhạy cảm. Phản ứng của ấy cũng rất bình thường.”

      Thư Luật giương mắt nhìn cậu ta.

      Nghiêm Hạo “chậc” tiếng: “Nếu người lúc trước vì ấy chắn dao, lại vì ấy phế tay, cậu xem ấy có thể chịu được ?”

      “Cậu cái gì?”

      Thư Luật để ly rượu xuống, cả người đều xoay về phía Nghiêm Hạo. Cảm xúc trong đôi mắt dường như quay cuồng mãnh liệt.

      “Khi ở Pháp, Trì Tịnh từng bị cướp vào nhà, là thằng nhóc đó cứu ấy.”

      Lương Duệ Tư cứ tay tấc sắc như vậy mà đánh với người ta, cuối cùng bị đâm dao. May mắn là trong tay tên cướp kia có súng, bằng hậu quả dám tưởng tượng.

      “May mà Duệ Tư bị thương đến chỗ hiểm, nằm viện vài ngày là đáng ngại nữa. Nhưng ngược lại Trì Tịnh sau chuyện đó hình như từng khám bác sĩ vài lần.”

      Thư Luật nghe xong, nhìn cậu ta hề chớp mắt, khoé miệng mím chặt.

      “Mất ngủ?”

      “Ừ.” Nghiêm Hạo nắm ly rượu chậm rãi . “Trường hợp đó đừng ấy, đến tôi cũng bị doạ chết khiếp.”

      Lời bị nghẹn rất lâu, hôm nay rốt cuộc ra toàn bộ. Làm như vậy, Nghiêm Hạo phải muốn vì Lương Duệ Tư đòi lại cái gì, chỉ là nảy sinh cảm xúc về chuyện ngày hôm nay.

      Lương Duệ Tư rất thiện lương. Cậu ấy muốn chuyện này trở thành gánh nặng của Trì Tịnh, cho nên vẫn coi như bạn bè bình thường mà đối xử với ấy. Nhưng Nghiêm Hạo cảm thấy rằng ít ra nên cho Thư Luật biết chuyện này.

      bao che khuyết điểm cũng được. Với cái nhìn của , nếu Lương Duệ Tư định trước chiếm được tình cảm của Trì Tịnh, vậy tối thiểu tình cảm của cậu ấy thể cứ im hơi lặng tiếng như thế.

      Đồ ngốc như cậu ấy mấy ai.

      Thư Luật ngồi im chốc lát, uống hơi cạn sạch rượu trong ly. Chỉ cảm thấy từ yết hầu đến dạ dày như bị thiêu đốt, nóng rực kia khiến lục phủ ngũ tạng sinh đau.

      Có lẽ Trì Tịnh vĩnh viễn hề biết sau khi nghe được chuyện này tâm trạng như thế nào.

      *****

      Nghiêm Hạo trở phòng mình, bên quầy rượu chỉ còn lại bóng dáng cao lớn hơi có vẻ đơn.

      Đêm càng sâu, càng yên tĩnh. Yên tĩnh đến ngay cả tiếng tim đập đều nghe ràng. Thư Luật uống hết chút rượu cuối cùng trong bình, rốt cuộc đứng dậy lên lầu.

      Người giường vẫn ngủ say, hít thở đều đều. Thư Luật đứng bên cạnh giường, nhìn hình dáng bó ở trong chăn, hồi lâu hề động đậy.

      *****

      Ngày hôm sau, là ngày thời tiết tốt ánh nắng rực rỡ.

      Trì Tịnh vươn tay duỗi người, thoải mái hừ vài tiếng. Mở mắt ra, liền thấy Thư Luật mặc quần áo ở nhà, nằm nghiêng ở bên cạnh, nhìn chớp mắt.

      Thư Luật xoay người, vươn ngón trỏ sờ lên cằm .

      “Thư tổng, chào buổi sáng.”

      Thư Luật mặc cho vuốt, giây lát, cúi đầu hôn ở môi đỏ mọng của .

      Đây là nụ hôn kiểu Pháp vô cùng nóng bỏng. Trì Tịnh mới vừa mở mắt ra lại nhắm mắt lại lần nữa, hưởng thụ thân mật buổi sáng này.

      hiếm khi như vầy vào những lúc động tình nhất. Trì Tịnh bị ngậm lấy môi, khi nếm được hương vị tươi mát thường gặp trong khoang miệng khoé miệng giương lên.

      “Sao hôm nay nhiệt tình vậy?”

      “Thích ?”

      Trì Tịnh chôn mặt ở cổ cọ cọ, giọng trả lời hơi nghèn nghẹt: “Thích muốn chết!”

      *****

      Bữa sáng rất phong phú, bàn bày đủ loại đồ ăn thức uống kiểu Mỹ. Tuy nhiên trong cái nhìn của số người, phong phú đâu chỉ là bữa sáng.

      Hà Nhuế với cái vẻ cẩn thận tỉ mỉ giúp Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư chuyện thuốc men ngày hôm qua kia sớm còn thấy bóng dáng. Lúc này nhìn thấy gương mặt màu sắc sặc sỡ của hai người sau khi lòng sợ hãi qua liền luôn có xúc động muốn cười.

      Tuy nhiên, ta ngừng lại. Làm người phải phúc hậu.

      Nhưng Nghiêm Hạo vẫn nhìn ra được suy nghĩ bằng vào khoé miệng giật giật của nàng.

      “Người phụ nữ có lương tâm.”

      Hà Nhuế uống nước trái cây, nghe thấy câu này đột nhiên ho khan hai tiếng. Giũ cái khăn ăn lau lau miệng, lần đầu tiên có đáp trả.

      “Xin lỗi.”

      Nghiêm Hạo ngẩn ra, cười cười nhìn .

      “Hiếm thấy.”

      nàng cũng có lúc nhận lỗi. hiếm thấy.

      Ăn cơm xong, Thư Luật lại Hoàng Đình. Chỉ dẫn theo mình Trì Tịnh. Có số việc, nhiều người chưa chắc mạnh hơn ít người.

      Sưng đỏ mặt Trì Tịnh tan ít, nhưng màu sắc trở nên bầm tím, càng khó nhìn.

      xe vào cổng chính của Hoàng Đình, Thư Luật nắm tay Trì Tịnh, vào đại sảnh.

      lâu sau, người mặc âu phục phẳng phiu từ trong thang máy ra. Trì Tịnh thấy, tay nắm Thư Luật chợt siết chặt.

      Người đó tới trước mặt hai người, thái độ vô cùng cung kính: “Thư tiên sinh, mời.”

      thang máy đến tầng cao nhất, Thư Luật và Trì Tịnh được dẫn tới phòng bên trong cùng.

      Trang trí thuần kiểu Trung Quốc, phong cách hoàn toàn khác với những nơi khác của Hoàng Đình. người đàn ông mặc Đường trang màu tím ngồi sa lon bằng gỗ lim xa hoa. đôi mày kiếm xếch lên, cặp mắt hẹp dài và sắc bén.

      Trì Tịnh liếc ông ta cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

      Người đàn ông này ràng diện mạo tuấn tú, nhưng từ trong xương cốt lộ ra vẻ u lạnh lẽo. Như là con rắn độc chờ cơ hội.

      Chờ đến khi Thư Luật cùng Trì Tịnh ngồi xuống, người đàn ông hơi nâng tay, mấy người mặc âu phục ở trong phòng đồng loạt xoay người, tiếng động lui ra ngoài.

      ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy.”

      Người đàn ông mở miệng, giọng điệu thong thả, tiếng trong trẻo có từ tính. Khác cái là giọng của ông ta mang theo ấm áp.

      Rất có cảm giác trái ngược.

      ngón cái tay phải ông ta đeo chiếc nhẫn bạch ngọc chất lượng thượng hạng, bưng ấm Tử Sa lên, rót hai chung trà.

      “Mời dùng.”

      Thư Luật cầm lên chung đặt ở trước mặt Trì Tịnh trước rồi mới bưng chung thứ hai lên, : “Cảm ơn.”

      Thẩm Úc hứng thú nhìn Thư Luật, ánh mắt hề điềm tĩnh giống như mới rồi: “Cậu cũng có hôm nay?”

      Giọng điệu này… Hai người là người quen?

      Thư Luật ngoéo ngoéo môi cái: “Tự chuốc lấy.”

      Thẩm Úc nghe xong, rốt cuộc nở nụ cười.

      Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Sau khi được đáp lại, người tới đẩy cửa vào.

      Khác với Thẩm Úc, Thẩm Tịnh trước đến nay đều là âu phục phẳng phiu. bộ dáng fan yuppies*. Gã đến gần, ánh mắt dừng ở người Trì Tịnh chút, liền gập chân ngồi ở bên cạnh Thẩm Úc.

      *yuppies là từ bắt chước theo từ hippies của Mỹ (hippies chỉ những người nổi loạn chống đối chiến tranh, chống đối chính phủ trong những thập niên sáu mươi ở Mỹ). Yuppies chỉ những người nghiệp rất thành công, tự mãn, kiêu ngạo, sống cuộc sống xa hoa. Khác với hippies, yuppies có cảm xúc suy đồi, quan tâm đến vấn đề chính trị và xã hội, chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, việc theo đuổi cuộc sống thoải mái.

      Tầm mắt Trì Tịnh còn dừng ở chỗ cửa. Người mới vừa rồi mở cửa cho Thẩm Tịnh chính là người dẫn đầu đả thương bọn họ.

      Cho nên , chuyện này đúng là gã này sai sử?

      “Thẩm Tịnh.”

      Thẩm Úc bưng chung trà, nhàn nhạt kêu tên gã tiếng.

      Người đàn ông tên Thẩm Tịnh giang tay dựa vào lưng ghế sa lon, bắt tréo chân, môi nhếch lên.

      “Lão đại, em rồi, chuyện hôm qua chỉ là nhất thời nổi hứng, dỗ người chơi thôi.”

      Giọng điệu kiêu ngạo như thế này, đúng là hiếm thấy. Trì Tịnh lộ ra vẻ mặt quá kinh ngạc, tuy nhiên tầm mắt vô thức nhìn nhìn về phía gã.

      Lúc này Thẩm Tịnh cũng nhìn lại , trong mắt mang theo ý cười khó hiểu.

      Thân thể Thư Luật cũng hơi ngả ra sau, bộ dáng nhàn nhã. mặt cũng mang theo ý cười.

      khéo, sở thích của tôi và nhị thiếu lại có điểm giống nhau.”
      Phong nguyet, Mai Trinh, Suuuly3 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 44]

      Ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua tầng mây trắng bao phủ vạn vật. Cây cối cành lá xum xuê thỉnh thoảng bị gió lay động, lá cây xanh tươi vang lên xào xạc.

      Bầu trời trong xanh mênh mông bát ngát. Đây chắc chắn là ngày thời tiết khá tốt. Tuy nhiên đối với chúng diễn viên mặc quần áo cổ trang mà cũng hơn gì.

      Tân Nhã vừa mới quay xong cảnh phim, chịu nổi thời tiết cực nóng này, kết thúc liền trốn về xe bảo mẫu thổi máy lạnh.

      Uống ngụm nước chanh tươi, Tân Nhã lấy điện thoại di động ra, lật lật photo album.

      Hình ảnh lắm, là từ camera theo dõi cắt xuống, ta xem xong tâm trạng tốt. Điểm mở danh bạ, đầu ngón tay chần chừ dãy số mãi.

      Cuối cùng vẫn dám chủ động gọi tới.

      Cất điện thoại, Tân Nhã định ngủ bù. Lúc này cửa sổ bằng kính bị gõ vài cái.

      ta bực mình nhíu nhíu mày, tưởng là nhân viên đoàn phim. Đến khi hạ cửa kính xuống, thấy người tới hơi sửng sốt.

      Tim đập cực nhanh, Tân Nhã gắng hết sức khống chế biểu cảm mặt, ánh mắt cũng ngừng nhìn xung quanh.

      Đương nhiên là có người ta muốn tìm.

      “Các là người của nhị thiếu?” ta cong cong khoé miệng hỏi.

      Sáu người đàn ông trước mặt, trang phục cùng khí chất đều giống với người bên cạnh Thẩm Tịnh. Tân Nhã thấy bọn họ, đương nhiên cho là người của gã.

      Tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân ta biết giờ phút này tim mình đập nhanh bao nhiêu.

      Người tới quét mắt nhìn ta cái, lời thừa, trực tiếp kéo mở cửa xe ra. Trong lúc Tân Nhã còn chưa phản ứng lại, phát túm ta xuống xe.

      Đột biến này quả khiến Tân Nhã mơ hồ. ta bị xô đẩy vài cái, chân mang giày vải cũng thiếu chút nữa bị trẹo.

      Vừa mới đứng vững, chợt nghe người dẫn đầu hai chữ: “Đập hết!”

      Bấy giờ Tân Nhã mới để ý tới trong tay bọn họ đều cầm gậy sắt dài. Chờ đến khi người đàn ông dẫn đầu lên tiếng, toàn bộ xông lên bắt đầu đập xe.

      “Các người làm gì!”

      ta trắng bệch nghiêm mặt hét lớn, hoàn toàn thể tin chuyện lại biến thành như vầy. Những tiếng đập phá mạnh hoà với tiếng kêu la của ta vang vọng bãi đậu xe. Tiếng vang lớn hấp dẫn số người trong đoàn phim đến đây.

      Bọn họ đều đứng ở khu vực an toàn cách mấy thước, dưới loại tình huống này ai dám tiến lên. Đạo diễn cũng tạm dừng quay, nghe tiếng chạy tới.

      “Sao lại thế này?!”

      ai có thể trả lời ông ta. Đương duy nhất cũng chỉ đứng ở bên kia nóng lòng đến độ ngừng lau nước mắt.

      Người đại diện Bùi Tả vốn lo liệu đồ ăn cho Tân Nhã, khi trở lại nhìn thấy cảnh này liền quẳng đồ chạy nhanh đến.

      Chiếc xe bảo mẫu gần triệu mà công ty trang bị lúc này hoàn toàn thay đổi. Toàn bộ kính chắn gió bị vỡ, thân xe lộ ra vết lõm cùng lỗ thủng.

      Sắc mặt Bùi Tả trắng bệch mảnh, miệng thấp giọng cầu xin: “Các vị đại ca, đừng như vậy… Có chuyện từ từ .”

      Người đàn ông mặc âu phục diện mạo hung dữ vung cánh tay, vứt ta ra xa: “Ít mẹ nó lời vô nghĩa ! muốn bị đánh cút xa chút!”

      Bùi Tả bị vẫy ra, lảo đảo vài bước, giọng run rẩy thét lên: “Tân Nhã! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!”

      “Tôi… Tôi biết.”

      Sao ta biết được chứ? Hôm qua Trầm Tịnh còn đối với ta muốn ngừng mà được, hôm nay lại phái người tới đập xe của ta.

      “Sao tôi biết được!” Tân Nhã sụp đổ hét lên.

      Động tác của mấy người đàn ông nhanh nhẹn, phút chốc huỷ xe bảo mẫu đến nỗi có thể đưa vựa phế liệu.

      Sau trận đập tan tành, chỉ còn lại mảnh hỗn độn. Mấy người hùng hùng hổ hổ hồi, trước khi còn cố ý cho Tân Nhã ánh mắt hết sức mang tính cảnh cáo.

      Sau khi bọn họ rời , xung quanh yên tĩnh. số người xem náo nhiệt xong rồi, mang theo vẻ mặt quỷ dị rời . số người tốp năm tốp ba tụ lại với nhau giọng đàm luận.

      Tân Nhã nhìn xe bảo mẫu giống như đống hoang tàn này, nghĩ mình có phải ban ngày nằm ác mộng hay .

      Nếu , chuyện này như thế nào cho thông?!

      Lấy lại tinh thần, để ý đến truy vấn của Bùi Tả, Tân Nhã bước nhanh trở lại xe, cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Tịnh.

      ngờ, bên kia nhanh chóng kết nối.

      “Nhị thiếu… Chuyện hôm nay là ý gì?”

      “À.” Thẩm Tịnh vậy mà còn cười. “Động tác của họ Thư cũng nhanh thiệt.”

      Tim Tân Nhã chợt nảy lên, giọng hơi căng thẳng: “Họ Thư? Thư Luật?!”

      Trong loa truyền đến tiếng của Thẩm Tịnh, nhưng phải với Tân Nhã. “Mars lại đây! Thịt bò tươi cũng ăn, hửm?”

      Tân Nhã nghe giọng điệu thờ ơ của bên kia, cả người căng thẳng như sắp bùng nổ. ta cắn cắn môi, miễn cưỡng khống chế cảm xúc của mình, chậm rãi mở miệng: “Nhị thiếu, Thư Luật đập xe của em, chuyện này ngài phải giúp em.”

      Thẩm Tịnh lau tay, nghe thấy lời của Tân Nhã chợt nở nụ cười.

      “Giúp?” Gã nhận lấy thuốc lá thủ hạ đưa tới, đốt lên hút mạnh ngụm. “Chẳng phải hôm qua giúp rồi sao? Tân Nhã, đừng đùa hết sức như vậy.”

      Sau khi nghe những lời này, mặt Tân Nhã lập tức tái lại. Nghe đồn tính tình Thẩm Tịnh thất thường, lúc được gã cưng chiều Tân Nhã còn chưa hoàn toàn cảm giác được. ra gã quay lưng trở mặt như vậy.

      “Điện thoại này về sau đừng gọi nữa, ngoan.”

      Thẩm Tịnh cúp điện thoại. Tân Nhã nghe tiếng máy bận bên tai, lập tức sụp đổ. ta nghiến răng hung hăng ném điện thoại, những mảnh vỡ vụn rơi rớt ở bên chân ta.

      “Đồ đểu! Đều con mẹ nó là đồ đểu!”

      *****

      Hành trình nguyên bản bị xáo trộn, Nghiêm Hạo cũng có hứng thú mang khuôn mặt như bảng pha màu đây đó. Đoàn người nghỉ ngơi ngày sau liền trở về thành phố S.

      Trì Tịnh cảm thấy Thư Luật trở nên im lặng hơn so với lúc .

      Trở lại chỗ ở của , Thư Luật kêu tắm rửa trước.

      Khi Trì Tịnh ra lại thấy dựa lưng vào ghế sa lon, khói trắng lượn lờ bốc lên từ đầu ngón tay .

      Hút thuốc ở nhà, hiếm thấy nha.

      Thư Luật nghe thấy tiếng bước chân liền dụi thuốc vào gạt tàn thuốc. Sau màn khói mông lung, đôi mắt trắng đen ràng kia nhìn Trì Tịnh vô cùng chuyên chú.

      “Lại đây ngồi.”

      “Thư tổng, mượn thuốc giải sầu hả?”

      Thư Luật ngoéo ngoéo khoé miệng, chợt : “Dọn lại đây ở cùng . Xem có cái gì muốn lấy ngày mai trở về dọn.”

      Trì Tịnh giật mình. Tựa như ngờ đề tài lại chuyển tới đây.

      Nghĩ lại chuyện xảy ra ở thành phố Liễu, Trì Tịnh do dự lát. tin Tân Nhã còn có thể có hành động gì. Nhưng nếu có thể khiến cho người bên cạnh yên tâm cũng sao.

      “Được. Ngày mai dọn .”

      *****

      Đêm khuya, căn phòng mờ tối mảnh kiều diễm. Trì Tịnh bị Thư Luật đặt ở dưới thân, dần có chút chịu nổi mạnh mẽ của .

      Tiếng vang dần ngừng lại, Trì Tịnh buồn ngủ đến díp cả mắt. khuôn mặt trong bóng đêm mông lung có vẻ hết sức dịu dàng.

      Thư Luật ôm cúi đầu thở hổn hển. siết chặt cánh tay, làm cho Trì Tịnh dính sát vào người , chừa lại khe hở nào.

      đợi lâu như vậy, tuyệt đối cho phép nhìn người khác cái nào nữa.

      *****

      Ngày hôm sau, Trì Tịnh bị giữ ở nhà nghỉ ngơi. Ý của Thư Luật là chờ mặt hoàn toàn khỏi lại công ty. Vì thế Trì Tịnh quyết định mình về nhà thu dọn đồ của mình.

      Lúc này, Thư Luật xử lý đống văn kiện ở bàn làm việc. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      Là Trần Cách Phỉ giẫm lên giày cao gót vội vã vào.

      Hồng Đông Đồng nhìn bộ dáng hùng hổ này của ta, khỏi thoáng nhìn về phía Thư Luật. Sau đó nhàng đóng cửa lại.

      Trần Cách Phỉ đứng trước bàn làm việc, điều chỉnh tốt cảm xúc, thẳng vào chủ đề.

      “Cho Tân Nhã con đường sống, được ?”

      Chữ ký cứng cáp có lực dừng ở dưới góc phải văn kiện, Thư Luật thu bút, hề ngẩng đầu: “Tôi có chạm vào đầu ngón tay của ta.”

      Trần Cách Phỉ nở nụ cười.

      Đúng là chạm vào người Tân Nhã, nhưng mà công việc của ta bị huỷ, còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, ngay cả chiếc xe kia của công ty cũng tính đầu ta.

      Nếu Tân Nhã tìm khóc lóc kể lể, đến bây giờ Trần Cách Phỉ cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Chuyện bị đập xe ở thành phố Liễu nhà truyền thông nào đưa tin ra, những nhân viên liên quan với đoàn phim cũng người nào đứng ra tỏ thái độ. Bộ phim mới nhận của Tân Nhã bị thay đổi, công ty quảng cáo cũng biết tin tức, đều muốn đổi người đại diện phát ngôn.

      Trạng thái tinh thần của Tân Nhã gần như sụp đổ. Mọi thứ đạt được đều giống như bọt biển, còn chưa kịp đụng vào vỡ tan.

      ấy… tuổi còn , dễ làm sai chuyện.” Trần Cách Phỉ vặn vặn ngón tay, mềm giọng với Thư Luật. “ bỏ qua cho ấy lần này…”

      “Người khác có nghĩa vụ trả giá cho hiểu chuyện của ta.” Thư Luật nâng mắt, ánh mắt nhìn Trần Cách Phỉ vô cùng lãnh đạm. “Nếu giám đốc Trần có công chuyện gì khác trở về .”

      “Thư Luật!” Trần Cách Phỉ nhắm mắt lại, thấp giọng khẩn cầu. “Nhìn vào tôi tận tâm tận lực với Thư thị nhiều năm như vậy, có thể nể mặt tôi lần hay ?”

      Có thể ra như thế, Trần Cách Phỉ cũng bị bức đến sốt ruột.

      Cho dù có vết xe đổ, ta vẫn cách nào chấp nhận Thư Luật hợp tình người đối với ta như vậy. Trong lòng có người, luôn vô thức cho rằng mình ở trong lòng người đó cũng có chút khác biệt.

      Nhưng là mặt mũi bên trong hay bên ngoài ở trước mặt đều sớm còn lại chút nào.

      “Chuyện Tân Nhã xúi giục đánh người hoàn toàn có thể quậy đến cục cảnh sát.”

      Thư Luật hề nhiều lời. Ý của những lời này Trần Cách Phỉ nghe hiểu.

      Nếu muốn huỷ diệt Tân Nhã hoàn toàn càng có nhiều thủ đoạn hơn. Bây giờ chẳng qua chỉ chặt đứt thứ ta muốn để dạy dỗ bài học mà thôi.

      Ha.

      Quả nhiên là tác phong của Thư Luật. Trị người ta nhưng lại với họ: Tôi ra tay nhân nhượng rồi.

      Trần Cách Phỉ suy sụp xuống trong nháy mắt.

      Văn phòng khôi phục lại yên lặng, Thư Luật lại cầm bút lên bắt đầu ký văn kiện. Trần Cách Phỉ đứng ở trước bàn giám đốc, chợt có loại cảm giác chỗ nào giấu mình.

      Cả nửa ngày, rốt cuộc thẳng lưng xoay người rời .

      Người đàn ông này có mặt ấm áp mà ta dường như vĩnh viễn cũng thể nghiệm được.

      *****

      Buổi tối, Thư Luật xe đến nhà Trì Tịnh. Ở trước cửa bấm chuông hồi lâu cũng có trả lời.

      đứng lát, sau đó toét ra nụ cười, lập tức xoay người xuống lầu.

      Trong nhà bếp to lớn, mùi thơm từ trong nồi dần dần toả ra, Trì Tịnh cầm sạn xào xào hai cái, hài lòng cong khoé miệng, múc đồ ăn vào trong dĩa.

      Tiếp đó, so sánh với hình ảnh của sách dạy nấu ăn trong di động chút.

      “Photoshop cái là kém bao nhiêu ấy mà.”

      Thư Luật vào cửa, liếc mắt cái liền thấy được va ly hành lý dựng ở trong phòng khách. vào, đúng lúc Trì Tịnh bưng đồ ăn từ phòng bếp ra.

      về rồi? Rửa tay ăn cơm.”

      “…Ừ.”

      “Em lấy canh.”

      Khi xoay người, cổ tay bỗng dưng bị Thư Luật giữ chặt. Tiếp theo, người bị áp lên cửa kính phòng bếp.

      “Đều dọn hết rồi?” Giọng trầm thấp.

      “Cỡ đó.”

      Thư Luật cúi đầu, hôn lên môi : “Ngoan.”
      Phong nguyet, Mai Trinh, Suuuly2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :