1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương Yêu - Tiểu Chước Vi Huân (57C+2NT) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 35]

      Sau khi định ra người đại diện phát ngôn, phim tuyên truyền nhanh chóng được bắt đầu tiến hành quay. Khác với quảng cáo trước kia, lần này cần chế tác ba tập, mỗi tập là mười phút về câu chuyện xưa.

      đến Hàn Lộc, ra Trì Tịnh cũng quen ta mấy. Chẳng qua là khi ta đến chỗ Brisbane đặt pha chế hương từng gặp vài lần. Bởi đều là người Trung Quốc, lúc ấy là Trì Tịnh tiếp đãi ta.

      Tuy từng qua lại, nhưng cách thức liên hệ vẫn luôn có.

      Đề nghị Hàn Lộc làm người đại diện phát ngôn của Zing là bởi vì từ trong cách chuyện của ta Trì Tịnh có thể cảm giác được si mê của ta đối với sản phẩm Zing.

      Cho nên khi biết được muốn thay người đại diện phát ngôn, Trì Tịnh liền thử liên hệ với Hàn Lộc, ngầm nhắc tới chuyện này. Trùng hợp là, nửa năm tới ta đều ở trong nước, hơn nữa rất có ý tưởng đối với đề nghị của Trì Tịnh.

      Lấy cảnh bên trong là ở cao ốc Thư thị. Chỗ trống lầu đứng đầy nhân viên công tác, còn có ít quần chúng vây xem. Trì Tịnh đứng ở lầu hai, dựa vào lan can từ nhìn xuống dưới.

      Nghiêm Hạo và Hàn Lộc sớm tới phim trường, cùng nhân viên có liên quan thảo luận cảnh của màn diễn tiếp theo.

      Hàn Lộc mặc chiếc đầm dài vải ren xinh đẹp, thanh lịch và cao quý. Tóc dài mềm mại xoã ở sau lưng, có độ bóng mượt lạ thường.

      Giống như có điều phát , khi ta ngẩng đầu nhìn cái liền thấy Trì Tịnh. Giương môi, lộ ra nụ cười yếu ớt với .

      Trì Tịnh cong cong khoé miệng. khỏi nghĩ mỹ nhân chính là mỹ nhân, nhìn góc độ nào cũng đều cảnh đẹp ý vui.

      Nghiêm Hạo lật kịch bản, khoé mắt quét qua Hàn Lộc, khỏi cũng ngẩng đầu nhìn cái. Liếc thấy Trì Tịnh tiếp điện thoại, liền dấu vết thu hồi ánh mắt.

      Trì Tịnh dựa vào lan can nghe Hà Nhuế cười trêu chọc : “Hôm nay cần chị bầu bạn với cưng ?”

      cần. Mình tìm được người rất tốt.”

      “Haizz, cậu đúng là đứa có lương tâm. Chỉ biết lăn lộn với đàn ông phóng túng.”

      Nghe lời này Trì Tịnh đảo mắt khinh thường: “ có cách nào, đàn ông phóng túng sức hấp dẫn quá lớn.”

      Hà Nhuế hừ tiếng: “Con lớn rồi giữ được.” Thở dài tiếp. “ muốn chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

      Khoé miệng Trì Tịnh mang ý cười nhợt nhạt: “Cưng à, đừng mọn như vậy chứ.”

      “Đừng nữa! Bái bai!” Tiếp đó Hà Nhuế cúp điện thoại.

      Trì Tịnh nghe tiếng máy bận “bíp bíp”, tiếng động phì cười.

      Phía dưới quay phim bắt đầu. Thấy gần tới giờ, Trì Tịnh cất bước trở về. ngờ ở cửa thang máy gặp được Thư Luật mới vừa xuống.

      Hai người đối mặt ở trước cửa.

      chưa?” hỏi.

      Trì Tịnh cười ngọt ngào: “ định lên lấy đồ. Thư tổng muốn cùng ?”

      Trong phòng điều chế hương, Đồng Dao để bó hồng lớn ở bàn làm việc của Trì Tịnh. Hoa đè lên chuột, đánh thức màn hình máy tính.

      Màu lam sáng lên. Giao diện là màn hình bị khoá.

      Đồng Dao trừng mắt nhìn, ngón tay vặn xoắn. Cuối cùng chậm rì rì trở về chỗ ngồi.

      Tiếng bước chân lanh lảnh từ xa tới gần. Đồng Dao cúi đầu chăm chú đánh chữ. Mãi đến khi cửa bị đẩy ra mới ngẩng đầu lên nhìn cái.

      Trì Tịnh mặc cái đầm đỏ vô cùng khoe dáng người. Làn váy xẻ tà, khi lộ ra đùi thon dài trắng như tuyết, đẹp như như .

      cầm giỏ xách da lên, khi nhìn thấy hoa hồng bàn làm việc tay chợt khựng lại. Tiếp đó môi đỏ mọng cong lên, ôm hoa vào trong lòng.

      “Buổi chiều tôi có việc. Có người tìm tôi ngày mai tôi hồi .” tới cửa, Trì Tịnh dặn Đồng Dao.

      Đồng Dao gật đầu đáp lại: “Vâng.”

      Thư Luật chờ Trì Tịnh ở cuối hành lang. Thấy tay trở lại phòng làm việc ra lại cầm bó hồng lớn, khỏi híp mắt.

      Trì Tịnh đến gần, thấy vẻ mặt này của , đầu chân mày nhướn lên: “ phải của tặng?”

      “Hừ.”

      phải phải, cười châm biếm như vậy là ý gì?

      Vào thang máy, Trì Tịnh cầm lên tấm thiếp kẹp ở giữa hoa, ở chỗ ký tên thấy được tên của Lương Duệ Tư.

      Mãi đến khi lên xe, ánh mắt sắc bén của Thư Luật mới bố thí dừng ở bó hồng chướng mắt kia.

      “Để ở đằng sau.”

      Trì Tịnh nhún vai, nghe theo để hoa ra ghế sau.

      Hôm nay là sinh nhật của Trì Tịnh. Theo ngày thường lúc này bọn họ vẫn nên ở công ty, tất cả hẹn hò đều quang minh chính đại thực trong bóng tối.

      Nhưng mà Trì Tịnh bỗng nhiên nhớ tới Thư Đông. Từ sau lần phát bệnh trước còn chưa có gặp cậu bé. Vì thế hai người bỏ nửa buổi làm, giữa trưa xuất phát viện an dưỡng, muốn mang Thư Đông cùng chơi chút.

      Xe hơi nhập vào dòng xe cộ. Trì Tịnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ thầm có boss bạn trai là tiện lợi.

      Mặt trời mùa hè bao giờ cũng hừng hực. May là cỏ xanh như tấm thảm, nhìn cỏ xanh vô tận khiến giảm bớt khô nóng trong lòng người.

      Thư Đông mặc áo T-shirt trắng sạch cùng quần short màu đen, đứng dưới ánh mặt trời nhìn Trì Tịnh trải khăn trải màu hồng phấn xinh đẹp lên cỏ.

      Trì Tịnh ngồi góc khăn trải, ngửa đầu cười ngoắc Thư Đông. Khuôn mặt như vẽ, phản chiếu trời xanh mây trắng trông rất đẹp.

      Đồ ăn là buổi sáng Thư Luật phân phó đầu bếp nhà họ Thư chuẩn bị. Lúc này ba người vừa ngồi xuống bao lâu, tài xế của Thư Luật liền đưa đồ lại đây.

      Hai hộp đồ ăn ba tầng, hộp bánh ga-tô tuyệt đẹp. Còn có rượu vang cùng đống đồ uống.

      “Chị Tiểu Tịnh… Hôm nay mừng… sinh nhật hả?”

      Trì Tịnh đưa dĩa đồ ăn cho cậu, cười đáp: “Đúng vậy.”

      Thư Đông đầu tiên là vui vẻ chút, bỗng nhiên lại có chút mất mác: “Thế nhưng em… có quà cho chị.”

      Thư Đông tham gia tiệc sinh nhật chính thức có lẽ là chuyện trước năm tuổi. Mà Thư Luật cũng chưa bao giờ coi trọng ngày lễ này. Cho nên Thư Đông mười năm nay chỉ tự mình trải qua sinh nhật.

      Vẻ mặt Thư Đông ủ rũ, Thư Luật vẫn có biểu cảm gì. Trì Tịnh mở hộp bánh ga-tô ra, cắm đèn cầy xinh xắn lên. Cúi đầu, cười nhợt nhạt.

      “Đông Đông muốn tặng quà cho chị?” liếc Thư Luật cái, thu lại nụ cười với Thư Đông. “Như vầy được , Thư Đông hôn trai cái, coi như tặng quà cho chị.”

      Lời của Trì Tịnh vừa ra, ánh mắt mang theo cảm giác lành lạnh của Thư Luật liền quét sang đây. Thế nhưng đợi mở miệng, giọng pha khó xử của Thư Đông vang lên trước: “…Có thể đổi… cái khác hay ?”

      Trì Tịnh quay đầu sang bên, nhìn con bướm bay chập chờn, cười đến mức khó kềm chế được.

      “Trì Tịnh giỡn với em đó.” Thư Luật lạnh lùng .

      “… À.” Tuy chỉ từ, nhưng bộ dáng của Thư Đông thở dài nhõm rất ràng.

      Gió hiu hiu thổi, lá cây đỉnh đầu rung xào xạc. Ánh sáng loang lổ lắc lư tiếng động, hư hư ảo ảo đánh vào người bọn họ.

      Thư Đông nhìn hết sức chăm chú vào cái remote của chiếc máy bay điều khiển từ xa ở trong tay. Biểu cảm mặt rất là sinh động, giống như dĩ vãng.

      Trì Tịnh lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Thư Luật mấy tấc.

      “Thư tổng, còn chưa có chúc em sinh nhật vui vẻ.”

      Hôm nay trang điểm của nhìn có vẻ công phu. Đôi mày thanh tú tinh xảo, trang điểm mắt xinh đẹp, son bóng càng tôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ.

      Trong màu xanh biếc mênh mông, áo đầm đỏ như lửa của đẹp rực rỡ. Ánh mắt nhìn Thư Luật như long lanh nước, động tình mà bản thân nhận ra.

      Thư Luật lẳng lặng nhìn , ánh mắt chuyên chú thâm trầm; lúc này Thư Đông lại xoay người qua đây.

      … Máy bay rớt rồi.”

      “Ừ.” Thư Luật nhàn nhạt đáp lời. “Em chờ chút .”

      giơ tay che mắt Thư Đông lại, vươn tay kia kéo Trì Tịnh vào trong lòng.

      Thân thể cường tráng phút chốc bao quanh mềm mại trong ngực. cỏ xanh mượt, hai bóng người giống như uyên ương đan chéo cổ với nhau.

      Trì Tịnh bị hôn, vô thức vểnh vểnh khoé miệng.

      Thư Luật rũ mắt nhìn , chợt cắn đầu lưỡi của . Thấy Trì Tịnh nhíu mày, mới chậm rãi nhả ra.

      Thư Đông bị Thư Luật bịt mắt, vẫn nhúc nhích, chỉ toét miệng cười. Chợt Trì Tịnh da mặt mỏng, đưa tay đẩy Thư Luật cái.

      Thư Luật khoé miệng mang cười buông Trì Tịnh ra. biết khi nào trong tay thêm cái nhẫn.

      “Cho em thêm chút vốn để kiêu ngạo vì được cưng chìu.” xong, cầm chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đeo vào ngón giữa của .

      Trì Tịnh thu lại đôi mắt long lanh nhìn .

      Thư Luật vuốt ve ngón tay mềm mại của , khoé miệng cong cong nụ cười thản nhiên: “Coi như là quà sinh nhật.”

      Ánh nắng chiều thiêu đỏ chân trời, gió thổi vào từ cửa sổ, vén lên mái tóc đen mun của Trì Tịnh.

      Nửa tiếng trước Thư Luật nhận được điện thoại của Hồng Đông Đồng, công ty có số việc cần xử lý, cho nên hai người thể rời viện an dưỡng trở lại công ty.

      đường, Trì Tịnh lại nhận được điện thoại của Hà Nhuế lần nữa. So với buổi sáng, giọng điệu chuyện lần này của ta hơi quái lạ.

      Thư Luật cảm thấy có chút thích hợp: “Cậu làm sao vậy?”

      “Có chút chuyện vui.” Hà Nhuế . “Cầu Thư tổng cái tình, cưng uống rượu cùng chị !”

      “Mình qua ngay bây giờ. Hẹn ở đâu?”

      Nghe Hà Nhuế xong địa chỉ, Trì Tịnh cúp điện thoại.

      Ngồi gần như vậy, hiển nhiên Thư Luật cũng nghe được tiếng của Hà Nhuế. Liếc nhìn vẻ mặt của Trì Tịnh cái, chỉ nhắc nhở: “Đừng chơi quá muộn.”

      Xe dừng lại ở chỗ quẹo cao ốc Thư thị, Trì Tịnh cởi dây an toàn ra, mở cửa xuống xe.

      “Vậy em trước.”

      Thư Luật nhìn bộ dạng nôn nóng của , thản nhiên “Ừ” tiếng.

      Sau đó, khoé miệng lại được ấn lên cảm xúc ấm áp.

      “Thư tổng, tạm biệt.”

      Hơi thở như lan của Trì Tịnh phun vào lỗ tai . xong câu này, xuống xe trong ánh mắt sâu thẳm của Thư Luật.

      ngày quay phim chấm dứt. Sau khi kết thúc công việc Nghiêm Hạo lái chiếc Lexus của mình từ bãi đậu xe ra đến thấy Lương Duệ Tư chờ ta tầm mắt dừng chiếc taxi cách đó xa.

      Cậu ta mặc áo sơ mi màu lam phối hợp với quần ka-ki, luôn là bộ dáng sạch .

      Nghiêm Hạo cười nhạo. Chẳng những thế, tính tình cũng quá sạch . Cho nên có đôi khi làm việc hay ngượng ngùng.

      đậu xe ở bên cạnh Lương Duệ Tư, thấy ánh mắt cậu ta còn dừng lại ở bên kia, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

      Mắt nhìn taxi lăn bánh, di động trong túi chợt rung lên. Lương Duệ Tư quay đầu, bấy giờ mới chú ý tới Nghiêm Hạo ngồi trong xe nhìn cậu ta.

      Cậu ta cười cười, ngồi vào ghế phó lái.

      đâu ăn?” Nghiêm Hạo hỏi.

      Lương Duệ Tư cấp tốc đánh vài chữ di động đưa cho Nghiêm Hạo xem.

      “Cậu nhàm chán à?”

      — — Mau đuổi theo. Xe rồi.

      Nghiêm Hạo nhìn cậu ta hồi đầy thâm ý, đành chịu mà đạp chân ga, đuổi theo.
      Phong nguyet, Mai Trinh, Hale2052 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 36]

      Từ sau sáu tuổi bất ngờ bị tổn hại thính lực, tính tình Lương Dật Tư vẫn luôn lạnh nhạt. Cậu ấy là người vô cùng cẩn thận, làm chuyện gì cũng muốn làm được tốt nhất. Nhưng bất kể làm cái gì lại đều là điệu bộ.

      Trong hai mươi mấy năm nay, Lương Dật Tư chưa từng có biểu quá cuồng nhiệt thích hoặc chán ghét đối với chuyện nào cả. Ngay cả trong nghề thiết kế châu báu này, cậu ấy cũng chỉ biểu thiên phú to lớn mà thôi.

      Cậu ấy gặp gỡ Trì Tịnh, bây giờ nghĩ lại có lẽ cũng phải chuyện tốt gì.

      Nghiêm Hạo theo sát xe taxi phía trước, giây phút này có chút tự giễu.

      tham gia, nhưng bất tri bất giác vẫn dính vào.

      Ngày đó ở trước biệt thự nhà họ Lương, khuyên Lương Dật Tư thừa dịp còn sa vào chưa sâu hồi tâm . Đến nay Nghiêm Hạo vẫn nhớ ràng câu kia của cậu ấy.

      còn kịp rồi. Cậu ấy .

      Nghiêm Hạo liếc nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cậu ấy cái, thở dài hơi sâu.

      Trì Tịnh thanh toán tiền xe xuống xe, tiếp đó chợt nghe phía sau có người kêu tên . theo tiếng quay qua nhìn, khi thấy hai người đàn ông sóng vai đến hơi bất ngờ.

      “Sao khéo vậy.”

      Nghiêm Hạo cười tiếng: “Đúng vậy.”

      Ánh mắt Trì Tịnh dừng ở người Lương Dật Tư: “Hoa em nhận được rồi, cảm ơn .”

      Lương Dật Tư cong cong khoé miệng, ra dấu tay hỏi : Đến đây mình?

      “Hà Nhuế ở bên trong.”

      “Thư Luật đâu?” Nghiêm Hạo hỏi.

      “Công ty có việc cần ấy xử lý.”

      Nghiêm Hạo liếc mắt dò xét Lương Dật Tư cái, với Trì Tịnh: “Mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của nhỉ? Bằng cùng? Nhiều người náo nhiệt. Dù sao cái bà điên…” ta khụ tiếng. “Hà Nhuế chúng ta cũng quen.”

      Trì Tịnh do dự chút. Hôm nay Hà Nhuế hẹn ra hiển nhiên là có lời muốn cùng . Nhưng Nghiêm Hạo đến mức này rồi, khó mà từ chối được.

      Lương Dật Tư rũ mắt xuống, ánh mắt trong trẻo dừng ở người Trì Tịnh: Lần trước em đồng ý ăn cơm với còn chưa có thực .

      Khoé miệng vểnh lên độ cong, đôi mắt trắng đen ràng. Con ngươi tinh khiết cứ nhìn như thế.

      vậy, Trì Tịnh ngược lại tiện từ chối.

      “Vậy cùng nhau .”

      Trong phòng bao trang trí rặt theo kiểu Trung Quốc, hương trà Long Tĩnh bay nhàn nhạt trong khí. mình Hà Nhuế ngồi ở trước chiếc bàn tròn to, bàn bày đầy đồ ăn.

      Ba người chân trước chân sau vào, Hà Nhuế thấy hai người ở đằng sau Trì Tịnh hơi kinh ngạc.

      “Đây là lượng của hai người các ?” Nghiêm Hạo cười như có như .

      Mỗi lần gặp phải Nghiêm Hạo chỉ có hoá can qua thành can qua quy mô. Hà Nhuế ra ngại cùng nhau ăn bữa cơm, dù sao lần trước ăn ké của Nghiêm Hạo. Có điều là vừa nhìn thấy ta, ánh mắt xem thường tự chủ được đảo cái: “Ăn hết tôi nhìn cũng vui.”

      Nghiêm Hạo ngồi xuống bên cạnh ta giống như quen từ lâu, nhìn thấy ta lại đổi kiểu tóc cười: “ kẻ phá sản.”

      Trì Tịnh đối với cảnh này thấy nhưng thể trách. đến ngồi xuống bên kia Hà Nhuế; Lương Dật Tư tự nhiên mà ngồi xuống ở bên cạnh .

      Tâm trạng của Hà Nhuế nhìn có vẻ tệ, nhưng giống như là chỉ vui vẻ đơn giản. Làm bạn bè nhiều năm, Trì Tịnh rất hiểu cử chỉ vẻ mặt của ta. Tuy nhiên bây giờ có thêm hai người đàn ông, bèn nhịn có hỏi nhiều.

      Con người Nghiêm Hạo này luôn rất hay , Hà Nhuế cái gì cũng theo. Hai người bọn họ chung đụng với nhau tuyệt đối tẻ ngắt.

      “Phòng vé ‘Thời gian gặp gỡ’ cao như vậy, có phải khiến cho ruột đều xanh ?”

      “Tôi dùng Tân Nhã là bởi vì tôi thèm dùng. Còn hơn giành được người với ta.”

      Nghiêm Hạo độc mồm cho tới bây giờ hề thua ai.

      Hà Nhuế hoàn toàn bùng nổ như trước đây, tay vẫy cái: “Mở chai rượu, tôi muốn chuốc chết ta!”

      So với bọn họ, Trì Tịnh cùng Lương Dật Tư yên tĩnh hơn nhiều.

      “Tuy xuất viện nhưng ăn uống còn phải chú ý chút phải ?” Trì Tịnh châm ly trà cho ta.

      Lương Dật Tư cười cười, với : ăn đồ kích thích là được. Gần đây tính mời quản gia.

      Trì Tịnh: “ dọn ra ngoài ở?”

      Nếu là ở nhà họ Lương, làm như vậy là chuyện thừa.

      Lương Dật Tư mím mím môi, gõ màn hình chữ “Ừ”.

      ta cụp mắt xuống, Trì Tịnh nhìn ra suy nghĩ trong mắt ta. Nhưng với nhận thức của Trì Tịnh đối với Lương Dật Tư, con người ta tính tình nhìn có vẻ tốt, nhưng bên trong lại mang theo bướng bỉnh.

      Dạo này tin tức của Dật Hương Trì Tịnh ít nhiều cũng để ý tới chút.

      Sau khi cưới, Lương Phinh Đình giao phần lớn quyền hành cho chồng. Trong mắt người ngoài cùng người nhà họ Lương người đàn ông này thoả đáng, thích hợp, giờ trở thành kẻ mới phất được trưng ra cao ở thành phố S.

      Trì Tịnh vô thức hồi tưởng lại thái độ của Lương Dật Tư trong tiệc cưới.

      Quả hơi có phần tế nhị.

      ta nắm lấy tách trà. Đôi tay đẹp thường vẽ thiết kế kia giống như tác phẩm nghệ thuật.

      Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của ta, trong lòng Trì Tịnh chợt toát ra ý tưởng vô cùng buồn cười— — chẳng lẽ người này ở nhà bị rể ăn hiếp?

      dọn đâu vậy?”

      Lương Dật Tư bỏ tách trà ra, đánh chữ di động. lát, Trì Tịnh liền nhận được tin nhắn của .

      Bên là địa chỉ nơi ở của ta, chuẩn xác tới bảng số nhà. Phía dưới lên hàng khác: Cách chỗ em ở xa.

      Trì Tịnh nhìn tên tiểu khu, nghĩ thầm quả xa. Nếu ngồi xe cũng chỉ mười phút. Nhưng mà giá nhà lại chênh lệch trời vực.

      *****

      Quá nửa bữa tiệc, mùi thuốc súng ở bên kia cũng nghiêm trọng nữa. Lúc Nghiêm Hạo đến chút chuyện quay phim tuyên truyền, trong câu chữ nhìn ra được ta rất vừa lòng đối với Hàn Lộc.

      Hà Nhuế mơ mơ màng màng nghe, chỉ bắt được trọng điểm. Ánh mắt giống như tia X-ray quét từ đầu tới chân Nghiêm Hạo: “ quay phim cấp ba hả?”

      “Ba tập phim tuyên truyền” đến chỗ Hà Nhuế biến thành “Phim tuyên truyền cấp ba”. Mày Nghiêm Hạo nhướn lên cái, thuận cột bò lên: “ chọn vai. muốn đến thử ống kính ?”

      Hà Nhuế để ý tới trêu chọc của ta. Cầm chặt đũa, vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng ái muội: “ , lúc quay có phản ứng hay ? Cảnh nude 100% ít chứ? Có thể phim trường xem chút ?”

      Vẻ mặt của Nghiêm Hạo trở nên đầy thâm ý theo câu hỏi của Hà Nhuế. Phụ nữ như cái này coi như là bông hoa lạ! Từ lần đầu tiên gặp Hà Nhuế, phản ứng của ta cho tới giờ đều ở trong dự đoán của .

      Bây giờ cái bộ dáng tò mò này cũng giống như là giả vờ. Nghiêm Hạo khoanh tay dựa vào lưng ghế, trong lòng chợt thêm tia hứng thú.

      Bông hoa lạ bông hoa lạ, nhưng rất mang cảm giác.

      *****

      Trước khi bữa ăn kết thúc, Trì Tịnh nhận được điện thoại của Thư Luật.

      Chuyện công ty bận xong, sau khi Thư Luật hỏi qua ở đâu liền cúp máy.

      Tiếp đó, Trì Tịnh bị Hà Nhuế túm toilet.

      Hà Nhuế uống rượu vào, mặt mày đỏ hồng. ta đứng ở trước bồn rửa tay, mặc cho dòng nước lạnh lẽo xối lên hai tay ta.

      “Khương Thừa bị tai nạn xe.” Giọng của ta vô cùng bình tĩnh.

      Động tác rửa tay của Trì Tịnh chợt khựng lại: “Rất nghiêm trọng?”

      Hà Nhuế hừ tiếng: “Nghiêm trọng mình đãi tiệc cơ động*. Bị gãy chân.”

      *là tiệc mà khách tới vào nhiều lúc khác nhau, mỗi khách được phục vụ đồ ăn khi họ tới

      “Cậu biết ,” Hà Nhuế xé tấm khăn giấy lau nước tay. “Lúc cùng ta gây dữ dội nhất mình chưa từng nguyền rủa gặp chuyện may. Hồi chiều khi nghe bị trà xanh kia đá xảy ra tai nạn xe, trong lòng mình lại nảy lên cảm giác khoái trá cách khó hiểu.”

      Trì Tịnh cũng xé tấm khăn giấy chậm rãi lau tay.

      Loại người tính cách tuỳ tiện như Hà Nhuế này, khi bị thương, thời gian dưỡng bệnh có lẽ còn dài hơn người bình thường. ta buông xuống, có lẽ chỉ là buông xuống Khương Thừa, đối với trả giá cho đoạn tình cảm lòng này khó tránh khỏi có thể cảm thấy thương cảm.

      “Trì Tịnh, cậu xem có quả báo ?”

      Hà Nhuế lẩm bẩm . Như là hỏi , lại như là lẩm bẩm mình.

      Đưa tay ném giấy vào thùng rác, Trì Tịnh nhàn nhạt : “Có thể .”

      *****

      Bữa cơm này Lương Dật Tư trả tiền. Thế cho nên Hà Nhuế “phung phí” nửa bàn đồ ăn vô cùng ngượng ngùng.

      ta bên cạnh Lương Dật Tư, vừa vừa khoa tay múa chân. Sợ nhìn hiểu, gấp đến luống cuống tay chân.

      “Cái này… Tôi dùng QQ trả tiền lại cho nhé. quét tôi cái là được.”

      Lương Dật Tư nhìn hiểu, cười lắc đầu.

      Hà Nhuế bị nụ cười sạch này của ta lung lay chút, di động thiếu chút nữa cầm chắc. ta tằng hắng: “Vậy, nếu thêm cái QQ cũng được…”

      ta thế, như là Lương Dật Tư tin ai chút nào.

      Nghiêm Hạo vuốt mặt cái, quả cảm thấy cay mắt. Tiến lên vài bước, đứng ngay ở bên cạnh ta: “Lau nước miếng ! như vậy cậu ta nhìn được.”

      câm miệng!” Hà Nhuế lén liếc Lương Dật Tư cái, thấy ta có phản ứng đặc biệt gì mới quay người hung dữ trừng Nghiêm Hạo. “ ngày miệng tiện bệnh liệt dương sao?”

      Nghiêm Hạo giận mà cười ngược lại, lưu manh đề nghị: “Lần sau gặp lại, tôi tổn thương . thử nhìn xem tôi liệt hay liệt.”

      “Cút!”

      Càng càng đứng đắn, hoàn toàn lo còn có người ở bên cạnh. Cũng may bọn họ đông tây lấy xe.

      Gió đêm mang theo ít mát mẻ ban ngày có, hiu hiu thổi. Trời tối mịt, trăng sáng sao thưa. Ánh đèn đường treo cao chiếu xuống, khiến bóng người in mặt đất.

      Trì Tịnh cùng Lương Dật Tư đứng ở cửa chính, chờ xe tới.

      Lương Dật Tư đứng ở bên cạnh Trì Tịnh, dấu vết xuống bậc thang, rút lại chênh lệch chiều cao giữa hai người.

      ta quay đầu, ánh mắt trong suốt: Cái cài áo đưa cho em, thiết kế bộ cùng. Em muốn xem ?

      Trì Tịnh hỏi: “Bản thảo à?”

      Lương Dật Tư gật đầu.

      “Được.” Cuối cùng nhịn được trêu chọc ta câu. “ yên tâm?”

      Lương Dật Tư mím môi cười gõ chữ màn hình: Đối với em đương nhiên yên tâm.

      Sau đó lại thêm câu: Em nhớ được.

      Người này cũng học được sỉ nhục người ta.

      màn hình là bản thảo của Lương Dật Tư. Vô luận là thiết kế hay là chi tiết đều rất bắt mắt. Mỗi tác phẩm của đều tràn đầy linh khí, khiến người ta kinh ngạc.

      Trì Tịnh lật từng cái từng cái, chú ý tới chiếc Bentley từ cổng tiến vào.

      Ánh mắt Lương Dật Tư trước sau đều dừng ở người Trì Tịnh. Đến khi Trì Tịnh lật tới chỗ, ta vươn ngón tay phóng đại màn hình. Để cho Trì Tịnh nhìn chi tiết hơn.

      Hai tay điểm màn hình. Trì Tịnh cúi đầu, Lương Dật Tư hơi khom lưng, độ cong khoé miệng càng giương càng cao.

      Phịch— —

      Cách đó xa truyền đến tiếng đóng cửa xe. Trì Tịnh theo tiếng nhìn qua. Thư Luật đứng ở bên cạnh xe, mặt biểu cảm nhìn .

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 37]

      Ba người bị bao phủ dưới ánh đèn. Thư Luật đứng bên cạnh xe, nhìn hai người đứng ở bậc thang.
      Trì Tịnh nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên trước. Lương Duệ Tư thấy động tác của mới phản ứng lại, ánh mắt cũng nhìn theo qua.

      Sau đó ta nhìn thấy Thư Luật mở miệng, hai chữ: Lại đây.

      Trì Tịnh cười cái. Trả điện thoại lại cho Lương Duệ Tư, với ta: “Em trước. Có thời gian liên lạc.”

      Điện thoại còn lưu lại độ ấm tay . Lương Duệ Tư nắm chặt trong lòng bàn tay, nhìn Trì Tịnh ngồi lên xe Bentley màu đen kia, rồi biến mất trong tầm mắt ta.

      Thư Luật nắm tay lái, chớp mắt nhìn đường phía trước. Bên trong xe máy lạnh từ từ thổi, khiến người ta cảm thấy mát mẻ thoải mái.

      phải cùng Hà Nhuế ăn cơm sao?”

      Trì Tịnh thu lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ, chuyển qua dừng ở bên mặt tuấn tú của .

      “Tình cờ gặp được Nghiêm Hạo và Ivan ở trước cửa khách sạn.”

      “Giống như lần trước?” Thư Luật liếc cái.

      Trì Tịnh chống khuỷu tay bên cửa sổ, miễn cưỡng : “Đúng vậy. khéo.”

      Thư Luật trề trề khoé miệng, quả rất khéo.

      Bên trong xe im lặng trong chốc lát, Trì Tịnh chăm chú nhìn sườn mặt , nhớ tới lời vừa rồi của Hà Nhuế, khỏi hỏi : “Khương Thừa xảy ra tai nạn xe biết ?”

      lắm.”

      “Các người liên lạc?”

      Thư Luật quẹo tay lái, với : “ ở cùng giới.”

      Thời điểm cùng Khương Thừa tiếp xúc nhiều nhất là bởi vì hai người bọn . Sau đó Trì Tịnh xuất ngoại, Khương Thừa và Hà Nhuế chia tay, bọn họ lui tới nữa.

      Ngoại trừ làm ăn qua lại, Khương Thừa cũng từng chủ động gọi cho Thư Luật. Sau vài lần thấy phản ứng của Thư Luật rất lãnh đạm, liền biết khó mà lui.

      Khi đó, bên cạnh xem như thoáng cái ít ba người, chuyện trong công ty cũng giải quyết kha khá, bên tai Thư Luật thanh tịnh ít.

      người bận rộn lâu, khi rảnh rỗi cuộc sống của lại đột nhiên trở nên trống vắng. Ngay cả người như Thư Luật cũng phải thích ứng với thay đổi như vậy. Cho nên khoảng thời gian đó oán hận của đối với Trì Tịnh càng thêm sâu đậm.

      Trì Tịnh biết suy nghĩ trăm chuyển ngàn xoay của Thư Luật. vuốt tóc, xuyên ngón tay vào, giữa chừng bỗng nhớ tới vấn đề.

      “Có phải Dật Hương đổi người quản lý ?”

      Đèn xanh chuyển vàng rồi đỏ. Thư Luật chậm rãi đạp thắng, quay đầu nhìn .

      lâu sau mới thờ ơ câu: “Hứa Mộ giờ là Chủ tịch hội đồng quản trị của Dật Hương.”

      Thảo nào dạo này tin tức về Lương Phinh Đình ít rất nhiều. Nhưng chỉ mới kết hôn liền bắt tay giao quyền ra, Lương Phinh Đinh rất tin tưởng chồng ta.

      Ngón tay Trì Tịnh xoắn tóc từng vòng từng vòng, : “Hèn chi bây giờ người quản lý mọi chuyện đều là Hứa Mộ.”

      Điệu bộ làm việc của người đàn ông này trời vực với Lương Phinh Đình. Từ tin tức khoảng thời gian gần đây là có thể nhìn ra, Hứa Mộ là người vô cùng khoa trương. Đương nhiên cũng dụng công vô ích, tối thiểu trong giới đều biết tồn tại của ta.

      Lương Duệ Tư dọn ra khỏi nhà, chẳng biết có quan hệ với chuyện này hay . Tuy nhiên tìm hiểu nữa cũng chỉ là chuyện riêng của nhà họ Lương.

      Xe lại chạy, Thư Luật nhìn đường phía trước, nữa.

      Đối với Lương Phinh Đình, thông qua vài lần tiếp xúc ít ỏi, bất kể tính cách của ta hay là năng lực cầm quyền đối với công ty, Thư Luật đều chưa từng xem thường. Cách làm của Lương Phinh Đình khẳng định là còn có nhân tố lớn khiến ta phải làm như vậy.

      Nghĩ thế, Thư Luật liếc người phụ nữ ở bên cạnh cái. Sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

      Cái ánh mắt vừa rồi kia của Lương Duệ Tư, lượng thông tin đúng là phong phú.

      Lúc Nghiêm Hạo lái xe tới, trước cửa chính chỉ còn bóng dáng đơn của Lương Duệ Tư.

      Vẻ mặt cậu ta nhàn nhạt nhìn lối vào, khoé miệng mím chặt. Đôi mắt tĩnh lặng đến dường như có cảm xúc.

      Lúc Nghiêm Hạo lấy xe Trì Tịnh đứng ở bên cạnh cậu ta. Bây giờ thấy như vầy, khẳng định là ta được người nào đó đón rồi.

      Thư Luật lại đây, ngay cả chào hỏi cũng thèm, là phản ứng đầy thâm ý.

      Nghiêm Hạo bất đắc dĩ, chậm rãi lái xe qua.

      Lần này hề thúc giục, thành thành ngồi ở trong xe, chờ Lương Duệ Tư hoàn hồn phát cái mạng khổ này của .

      Xe thắng tới thắng lui, rất nhiều xe ra ra vào vào. Lương Duệ Tư nắm điện thoại trong tay, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Bước dài đến trước xe của Nghiêm Hạo.

      Lexus vừa mới chạy ra, xe Hà Nhuế cũng từ bên phải lái tới. quay cửa kính xe xuống khoác tay với Nghiêm Hạo: “Tôi còn phải chờ người tới lái thay, các người trước .”

      là chuốc rượu Nghiêm Hạo, căn bản có uống. Ngược lại Hà Nhuế bởi vì trong lòng có chuyện nên uống ít.

      Lexus lái , Hà Nhuế xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy Lương Duệ Tư ghế phó lái. Chẳng biết có phải bởi vì nguyên nhân ánh sáng hay , sườn mặt đẹp của ta lộ ra vài phần lạnh lùng cứng rắn.

      Hà Nhuế lái xe tới dừng ở bên, quay cửa kính xe xuống, từ trong giỏ lấy ra điếu thuốc, mồi lên.

      Tầm mắt xuyên qua làn khói mông lung rơi vào cảnh đường phố sầm uất, Hà Nhuế cười cười có chút tự giễu.

      Cục tức này dường như bây giờ mới được xoa dịu.

      “Lòng dạ hẹp hòi quá !” .

      *****

      Đèn đường màu vàng cam dường như vô tận. Lương Duệ Tư cúi đầu nhìn tin nhắn gởi cho Trì Tịnh. Cuối cùng, khóa điện thoại lại. Xương ngón tay dùng sức mà mơ hồ trở nên trắng.

      Xe đoạn, Nghiêm Hạo dừng xe ở bên rào cản bờ sông. mồi điếu thuốc hút mạnh ngụm, sau đó kẹp ở đầu ngón tay, khoác tay lên cửa kính xe.

      “Thư Luật đến?”

      nhìn Lương Duệ Tư hỏi.

      Vẻ mặt Lương Duệ Tư bình tĩnh tiếp thu cái tên nghe khó ưa này. Cậu ta để ý cong cong khoé miệng.

      Nghiêm Hạo phủi phủi tàn thuốc. đức ông cao lớn thô kệch ngờ rằng có ngày còn phải đảm đương “cố vấn tình cảm”.

      “Cậu rốt cuộc vừa ý con bé đó hồi nào?”

      cũng tò mò. Nếu Thư Luật xuất , người này tính nín bao lâu?

      Lương Duệ Tư lắc đầu. Ý là muốn trả lời.

      Nghiêm Hạo biết cá tính ngoài lạnh trong nóng của cậu ta, cũng định hỏi tường tận. Nhưng mà dây dưa như thế này, nhìn cũng cảm thấy sốt ruột.

      Mấu chốt cũng phải là chuyện này á!

      Tuy rằng trước mắt Lương Duệ Tư có hành động gì, nhưng có khả năng Thư Luật nhìn ra ý của cậu ta. Người phụ nữ của mình bị người ta ngấp nghé, ta có thể vui sao?

      Nghiêm Hạo dụi thuốc, lời thành khẩn: “Cậu chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là ra sức theo đuổi, đừng ngại ngùng. Hoặc là thẳng thắn buông tay, chết sớm đầu thai sớm.”

      Cái này nếu lúc còn ở Paris, Nghiêm Hạo phỏng chừng chỉ biết khuyến khích Lương Duệ Tư đeo bám. Tán chẳng phải cần da mặt dày sao!

      Nhưng mà bây giờ Trì Tịnh và Thư Luật ở bên nhau. Đừng nhìn bề ngoài, dù cho đối mặt với con người Thư Luật này cũng tán thành Lương Duệ Tư xông về phía trước.

      Căn bản có phần thắng.

      Lương Duệ Tư bởi vì lời của Nghiêm Hạo mà mắt chuyển động.

      Gió thỉnh thoảng phất qua, Nghiêm Hạo chợt nở nụ cười: “Hoặc là cậu bỉ ổi chút…” Dù sao chỉ hai kết quả, có cái nào khác.

      “Bỉ ổi” chỉ cái gì, Lương Duệ Tư hiểu liền.

      Cậu ta tựa như tự hỏi tính khả thi của chuyện này, sau lúc lâu vẫn là lắc đầu từ chối.

      Vẻ mặt Nghiêm Hạo như tôi biết hết.

      “Cậu có biết khác biệt lớn nhất giữa cậu và Thư Luật ở đâu ?”

      Lương Duệ Tư nâng mắt nhìn .

      “Cùng chuyện, cậu đem nó trở thành gông xiềng, Thư Luật lại có thể biến nó thành lợi thế.” Nghiêm Hạo khởi động lại xe. “Chỉ đơn giản như vậy.”

      Con người Lương Duệ Tư, cậu ta cứ cái gì cũng khiến người ta sốt ruột. Ngay cả Nghiêm Hạo hiểu biết cậu ta, biết mặt ngại ngùng kia của cậu ta rất có khả năng là Lương Duệ Tư để ý đến chướng ngại tiếng của mình.

      Khi người, phương diện nào đó rất dễ dàng sinh ra tự ti trong lòng.

      Nhưng bất kể là phương diện nào, cũng phải là thể giải quyết! Lúc trước sao lại phát tính cách của thằng nhóc này rối rắm như vậy chứ?

      Ý nghĩ này vừa toát ra, Nghiêm Hạo bỗng vô cùng khinh bỉ mình. nhịn được mắng câu: “Chó chết!”

      dính vào, vẫn tự chủ được mà thiên vị.

      Cửa tiếng động mở ra. Đèn hành lang xuyên qua ngưỡng cửa, chiếu sáng lối vào.

      Lương Duệ Tư đưa tay mở đèn phòng khách, xoay người thay giày, vào phòng.

      Cửa phòng ngủ chính mở ra, giữa gian phòng to để cái giường lớn. Xuyên qua ánh sáng lờ mờ có thể thấy được ra giường màu xanh dương đậm để tập tài liệu.

      Lương Duệ Tư qua, ngồi ở mép giường, cầm lên tờ giấy cùng. Ánh mắt dừng lâu bốn chữ “Ốc tai* nhân tạo”, sau đó mặt biểu cảm bỏ tất cả tài liệu vào trong ngăn kéo của tủ đầu giường.

      *là khoang xoắn ốc của lỗ tai có chứa cơ quan của corti tạo ra xung thần kinh phản ứng với rung động của thanh

      Trong phòng bật đèn, màn hình điện thoại được tiện tay để đó sáng lên. Nguồn sáng duy nhất này trong gian tối đen càng chói mắt.

      — —Ngày mai về ăn cơm. Em dọn ra ngoài lâu như vậy cũng về thăm nhà, ba mẹ đều nhớ em.

      Là tin nhắn Lương Phinh Đình gởi cho .

      Lương Duệ Tư nhìn, hồi lâu mới hồi lại.

      — —Bộ phim của họ mà chị đầu tư, nghe cơ sở quay phim chọn xong rồi?

      Lương Phinh Đình: Đúng vậy, chọn xong rồi, ở thành phố Liễu. Lần trước Nghiêm Hạo đề cập vài câu, rể em còn muốn cùng xem.

      Lương Duệ Tư cong khoé môi, đáp lại: Em . Em cùng họ .

      Bên kia, Lương Phinh Đình nhìn tin nhắn, sau hồi lâu mới phản ứng lại. Vô cùng cẩn thận hồi câu: Được.

      Sau khi Lương Duệ Tư tốt nghiệp đại học muốn Pháp. Trước đó, trong giới ở thành phố S bị người ta gọi đùa là “phế thái tử”.

      Phía thuỷ chung có nữ cường nhân Lương Phinh Đình này đè nặng, bản thân lại nghe được xong. Hơn nữa có chút hứng thú nào đối mặt với chuyện trong công ty, khiến cho lời đồn bên ngoài ngày càng thái quá.

      Nhiều năm như vậy, Lương Duệ Tư đúng là lần đầu tiên chủ động nhắc tới muốn giúp. Dĩ nhiên Lương Phinh Đình ngàn vạn lần vui lòng.

      Hai người hàn huyên thêm vài câu, trước khi kết thúc Lương Phinh Đình lại nhấn mạnh câu: Nhớ ngày mai về ăn cơm!

      Lương Duệ Tư hồi lại, ngồi yên lát, sau đó bỏ điện thoại xuống đứng dậy phòng tắm.

      Trước chiếc gương sạch bóng, Lương Duệ Tư cởi bỏ từng nút áo . Cho đến khi ngực trần lộ ra, tầm mắt dừng ở vị trí ở phần eo bên trái.

      Ngón tay thon dài xoa vết sẹo dữ tợn kia, trong đầu là cái đề nghị đáng tin kia của Nghiêm Hạo.

      Nghiêm Hạo như vậy là bởi vì rất hiểu , nhưng hiểu Trì Tịnh.

      Lương Duệ Tư cúi đầu, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

      Thế giới đối với tiếng động. Nhưng suốt ngày dường như nghe thấy tiếng của Trì Tịnh.

      Rất êm tai.
      Phong nguyet, Mai Trinh, Suuuly3 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 38]

      Thư Luật đứng bên cửa sổ phòng sách, đón gió buổi sáng thổi hiu hiu, quan sát thành phố dần dần thức giấc.
      người mặc chiếc áo cổ chữ v màu xanh dương, phía dưới mặc cái quần tây màu xám đậm. Cách ăn mặc này thoải mái và trịnh trọng.

      Thư Luật lẳng lặng nghe đầu kia điện thoại truyền đến giọng già nua của Thư Nhược Chu, thỉnh thoảng đáp lại câu.

      “Bản thiết kế tuy tạm được, nhưng phong cách của Trì Tịnh hề phù hợp với những series trước đây.”

      “Đúng là rất phù hợp.” Thư Luật nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, thấp giọng với Thư Nhược Chu. “Nhưng cơ bản vẫn chưa thoát ly khái niệm của Zing.”

      Đối với giải thích này, Thư Nhược Chu chấp nhận mấy: “Nếu thoát ly, vậy phải là Zing mà bà nội cháu sáng lập.”

      Đối với chuyện này Thư Nhược Chu vô cùng chấp nhất, Thư Luật cũng muốn tranh luận với ông phương diện này.

      Chuyện chung quy vẫn do làm, phải sao?

      “Ông nội chờ thành phẩm ra rồi lại nhận xét cũng muộn.”

      Yên lặng vài giây, Thư Nhược Chu trầm giọng : “Hy vọng cháu và ta khiến ông thất vọng.”

      Thư Nhược Chu là người cố chấp, chuyện liên quan đến Zing là có thể phản ánh vô cùng mạnh mẽ.

      Thư Luật mím mím khoé miệng, khéo léo dời đề tài: “Ông thầy vật lý trị liệu kia tay nghề có được ?”

      Chân Thư Nhược Chu đau quanh năm, Thư Luật bèn mời qua ông thầy châm cứu ở trong nước. Trong lúc chuyện Thư Nhược Chu nhắc tới hai lần, Thư Luật liền biết ông ấy rất hài lòng với người này.

      tồi.”

      “Vậy tốt.”

      Khi Trì Tịnh thức dậy, vị trí bên cạnh trống . vùi mặt vào gối đầu, cọ cọ.

      Đêm qua ngủ giấc ngon lâu nay chưa từng có. Thức dậy cảm thấy tinh thần mình sung mãn rất nhiều.

      duỗi thắt lưng, nướng ở giường trong chốc lát, mới chậm rì rì ngồi dậy.

      Quần áo bị quẳng xuống đất tối qua thấy bóng dáng. Trì Tịnh cúi đầu nhìn thoáng qua, hừ khẽ tiếng. Sau đó đến trước tủ quần áo, lấy từ bên trong ra chiếc áo sơ mi trắng tinh.

      Chiếc áo sơ mi đàn ông khổ cao lớn mặc người vừa vặn che khuất những chỗ cần che. Cổ áo rộng thùng thình, tay áo dài, phía dưới vạt áo là đôi chân thon dài thẳng tắp, trong ánh nắng sáng sủa vô cùng hấp dẫn.

      Mặc áo xong, Trì Tịnh ra khỏi phòng.

      Cửa phòng sách mở ra khe hở. Trì Tịnh khẽ gõ hai cái.

      Đẩy cửa ra, Thư Luật đúng lúc cúp điện thoại. Người còn đứng bên cửa sổ, nhìn Trì Tịnh mặc áo sơ mi của mình vào.

      “Ngủ ngon ?”

      Trì Tịnh đến gần, nhìn : “Em đói bụng.”

      Bộ dáng đòi ăn này khiến Thư Luật mỉm cười: “ sửa soạn , dẫn em ăn cơm.”

      “Quần áo của em đâu? Còn sống sót ?” Trì Tịnh cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc áo sơ mi trắng người, cười ái muội với Thư Luật. “ ra em cảm thấy áo này nhìn cũng rất được.”

      Thư Luật đưa tay ôm eo , cúi đầu đáp câu: “Đúng là tồi.”

      Chẳng qua trước kia phát mà thôi.

      Hai người trung tâm thương mại gần đó. Ngủ đến trưa, Trì Tịnh muốn nhân tiện dạo chút.

      Ăn xong cơm trưa, liền lôi kéo Thư Luật siêu thị.

      Nghĩ kỹ lại, hai người bọn họ ở công ty hẹn hò rất thường. Nhưng những lúc thảnh thơi dạo phố, mua đồ ăn như vầy ít càng thêm ít.

      mặt là nhiều tâm trạng rảnh rỗi như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất là trình độ nấu cơm của hai người bọn họ đều ra làm sao cả.

      Trì Tịnh nhìn mảng xanh mướt ở khu rau cải, trong lòng có vui có buồn. Vui là vì Thư Luật rốt cuộc có việc bằng ; buồn là vì sau này bọn họ nhất định sống cuộc sống cơm đến há miệng.

      Thư Luật vịn xe đẩy đứng ở bên cạnh, dáng người cao lớn cùng khí chất của bản thân khiến có phần thích hợp ở giữa những sạp rau cải như thế này.

      nhìn ánh mắt rối rắm của Trì Tịnh, khoé miệng cong lên nhàn nhạt.

      “Muốn ăn cái gì lấy cái đó, rất khó ư?”

      Trì Tịnh hất đầu nhìn , ánh mắt u oán: vậy có làm được hay !

      dạo vòng, Trì Tịnh dựa theo lời Thư Luật, lấy rất nhiều đồ muốn ăn.

      Hai người sóng vai cùng nhau đẩy xe về phía quầy thu ngân. Trì Tịnh nhìn Thư Luật, cười : “Thư tổng, bữa tối vất vả .”

      Thư Luật thản nhiên liếc cái, ừ hử gì cả.

      Chiều cuối tuần, người trong siêu thị ít. Trì Tịnh cùng Thư Luật đứng xếp hàng chờ tính tiền. Vô tình Trì Tịnh thấy Đồng Dao đẩy xe tới, dừng ở hàng bên trái bọn họ.

      Đồng Dao cúi đầu nhìn đồ mua ở trong xe, trong lòng trăm mối. Mặc dù nhiều lắm, nhưng đây đều là đồ ăn nhập khẩu em trai chưa từng ăn. Mỗi thứ lấy đều phải tính toán trong lòng trước, nhìn xem có vượt qua dự toán hay .

      Nhưng thỉnh thoảng “xa xỉ” lần cũng phải là chuyện to lớn gì.

      Đồng Dao vô thức cười cười. Nâng mắt, liếc thấy hai bóng dáng quen thuộc.

      Còn chưa có kịp thu lại nụ cười cứng ngắc ở bên môi, Đồng Dao nắm chặt tay vịn xe đẩy, ngập ngừng mở miệng chào hỏi: “Giám đốc Trì, tổng giám đốc Thư… Sao khéo vậy.”

      Đồng Dao làm trợ lý bên cạnh Trì Tịnh, Thư Luật vẫn có chút ấn tượng. Nghe thấy giọng sợ sệt của ta, Thư Luật gật đầu, coi như đáp lời.

      “Hôm nay cần bệnh viện à?” Trì Tịnh tuỳ ý hỏi câu.

      “… Định mua xong chút đồ liền qua.”

      “Em trai khoẻ nhiều chưa?”

      “Vâng.” Đồng Dao cụp mắt. “Trước mắt coi như ổn định.”

      Thấy Đồng Dao dường như muốn nhiều, Trì Tịnh gật gật đầu, hỏi nhiều nữa.

      Từ siêu thị ra, Đồng Dao xách lên đồ mua ở trong xe đẩy. ra cửa chính, vừa lúc nhìn thấy chiếc Bentley màu đen quen mắt kia lái qua trước mặt ta.

      Mặt trời buổi chiều rất ác nghiệt, Đồng Dao ngơ ngác đứng trong chốc lát, mang theo túi mua sắm về phía bến xe gần đó.

      Hôm nay ta đến bên này là bởi vì có người bạn học thời đại học chuẩn bị xuất ngoại, mời mấy người các có quan hệ tốt cùng nhau ăn bữa cơm.

      Từ nhà hàng ra, Đồng Dao nhìn thấy siêu thị ở trước mặt, do dự giây lát liền vào.

      Tụ họp lần này tác động ta lớn.

      Tốt nghiệp được năm, tất cả mọi người thay đổi ít. Nhưng ngoại lệ là phương hướng phát triển đều tốt.

      Chỉ có ta, mỗi người gặp đều là câu: Đồng Dao, cậu vẫn thay đổi chút nào.

      Mặc dù bọn họ có lẽ có ác ý, nhưng Đồng Dao vô cùng thích những lời này. ta thể chấp nhận trong hoàn cảnh lớn thế này bị người ta thay đổi chút nào” là chuyện tốt.

      Điều này có nghĩa là ta trong mắt bọn họ vẫn giẫm chân tại chỗ.

      Bởi vì khúc mắc trong lòng, Đồng Dao vào siêu thị mua đống đồ ăn mà trước kia chưa từng mua. biết xuất phát từ tâm lý gì, ta cảm thấy hôm nay tiêu tiền vô cùng thoải mái. Lúc chờ tính tiền lại gặp Trì Tịnh cùng Thư Luật.

      Đây là lần đầu tiên Đồng Dao gặp bọn họ ở bên ngoài công ty. Mới biết được, ra hai người thân mật tới mức độ này rồi.

      Xe bệnh viện thành phố đến. Đồng Dao quẹt thẻ, theo dòng người vào.

      Xe chậm rãi chạy, phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua trước mắt như đèn kéo quân. Máy lạnh trong xe buýt từ từ thổi, khiến trong lòng ta nổi lên cảm giác mát nhè .

      Nửa giờ sau, Đồng Dao tới phòng bệnh của em trai.

      Đứa bé trai mười mấy tuổi gầy khủng khiếp, cầm quyển sách im lặng tựa đầu vào giường xem.

      Đồng Dao để đồ xuống, hỏi: “Đồng Niên, mẹ đâu?”

      Lúc này Đồng Niên mới chú ý tới ta. Cậu bé cười với Đồng Dao trước, mới ngập ngừng: “Đưa .”

      Tay Đồng Dao chợt khựng lại. Bỏ đồ xuống, xoay người ra ngoài.

      Chỗ lối ra an toàn truyền đến tiếng hèn mọn của mẹ ta: “ chờ tôi vài ngày, tôi nghĩ cách chút.”

      “Chị dâu, tôi cũng kẹt. Cháu nó muốn mua nhà, tôi có thể chờ, nhưng giá nhà thể chờ.”

      Đồng Dao đứng ở bên ngoài giây lát, nghe thấy bên trong thanh, kéo cửa ra vào. Nhìn thấy ruột của ta, ngắn gọn: “Lần này cảm ơn cho chúng cháu mượn tiền. Trễ nhất cuối tuần sau cháu chuyển qua hai chục ngàn kia cho .”

      “Ôi. vội. Vậy cuối tuần sau.” hâm mộ khen Đồng Dao. “ công ty lớn có khác, Đồng Dao ngày càng có tiền đồ. Chị dâu, tôi trước đây. Tài khoản về gởi lại đây cho cháu.”

      Tiếng giày cao gót đâm vào tai dần dần xa. Khu cầu thang im lặng trong chốc lát, bà Đồng khó xử nhìn Đồng Dao, hỏi: “Dao Dao, trong tay con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

      Từ khi Đồng Niên nằm viện bà ta lấy ra ít tiền. Cho dù Đồng Dao công ty lớn như Thư thị này, mới làm việc mấy tháng cũng thể để dành nhiều tiền như vậy.

      Đồng Dao khẽ vỗ tay mẹ: “Con nghĩ cách tìm người mượn chút. Mẹ yên tâm .”

      Bà Đồng thở dài, cuối cùng vẫn có ngăn cản. Tiền trong nhà có thể mượn đều mượn, ai cũng , bệnh của Đồng Niên thể chậm trễ.

      “Chị, rốt cuộc chị có nghe hay vậy?”

      Trong phòng bao của câu lạc bộ tư nhân, Trần Cách Phỉ ngồi sa lon kiểu Âu, bưng ly rượu đờ người ra.

      Sau hồi lâu mới bị giọng của Tân Nhã kéo ra khỏi suy nghĩ.

      “Ừ. Em tiếp .”

      Nhìn thấy ràng tình trạng mất hồn của ta, Tân Nhã thầm đảo mắt khinh thường.

      “Tiếp tục cái gì chứ! Em đều xong rồi.”

      Trần Cách Phỉ cười cười, chọn lời ta thích nghe, : “Cái mũi này làm rất đẹp.”

      Con người vừa nổi tiếng, tâm tính lập tức trở nên khác . Ngày trước Tân Nhã ở trước mặt Trần Cách Phỉ luôn bộ dáng , cụp mi thuận mắt. Bây giờ bất tri bất giác tự tin hơn vài phần.

      “Người trong giới giới thiệu, chị muốn chỉnh chút ?”

      Động dao ở mặt hề trong phạm vi chấp nhận của Trần Cách Phỉ.

      được.” Dừng chút. “Em cùng Khương Thừa chia tay à? Tại sao?”

      Tân Nhã bĩu môi: “ thích hợp.”

      thích hợp” là cái cớ tốt nhất nam nữ dùng để chia tay. Trần Cách Phỉ cho rằng chỉ có tới độ tuổi thích hợp mới có thể đặt “hợp hay hợp” ở trước tình cảm.

      ta thêm nữa, nhưng ý tứ trong miệng Tân Nhã khẳng định khác với ta nghĩ.

      “Nghe dì hai , sinh nhật dì ấy em thể có mặt?”

      Tân Nhã vuốt chiếc nhẫn kim cương tay, : “Mẹ em cằn nhằn với chị? Dạo rồi em phải ra ngoài quay phim, công việc nhiều lắm. có cách nào.”

      Trần Cách Phỉ chỉ cười cười.

      Dựa theo thân phận giờ của Tân Nhã, làm mẹ sao có thể cằn nhằn.

      Bởi vì Tân Nhã còn có thông cáo phải , được trợ lý hộ tống trước rồi.

      Trần Cách Phỉ ngồi mình trong chốc lát, nhìn ly nước vị trí đối diện chưa hề được động tới, trề trề khoé miệng.

      số người rốt cuộc thay đổi rất nhiều, hay là ta hoàn toàn hề hiểu?

      Trần Cách Phỉ cầm giỏ xách lên, rút ra vài tờ tiền trong giỏ, để lên bàn rồi đứng dậy rời .

      Xe chạy đường phố sầm uất, điện thoại để trong giỏ vang lên. Trần Cách Phỉ lấy ra, thấy người gọi tới, mặt biểu cảm tắt . Sau đó dừng xe bên cạnh nhà thuốc.

      Xuống xe, vào.

      “Hoan nghênh đến, xin hỏi cần gì ạ?”

      Trần Cách Phỉ nhìn quanh vòng, để tiền lên quầy kính.

      “Cho tôi hộp thuốc ngừa thai.”
      Phong nguyet, Mai Trinh, Suuuly2 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 39]

      bàn tay thon dài trắng nõn mở cửa kính ra, bên trong đặt mười chín bình thuỷ tinh màu nâu xếp thành hàng ngang. Trì Tịnh nhìn qua theo thứ tự, để thành viên mới số 20 của Perfectionist ở chỗ cuối cùng.

      Mỗi bình hương đều là tâm huyết của nhà điều chế hương. Nhưng cuối cùng được người ta ghi nhớ chỉ có bình được tán thành nhất kia.

      Trì Tịnh đóng cửa kính lại lần nữa, quay về bên bàn làm việc. Đưa tay lật lịch bàn.

      Thời gian qua gần nửa rồi.

      Đồng Dao gõ xuống chữ cuối cùng bàn phím, chà xát đầu ngón tay, quay đầu nhìn về phía Trì Tịnh nghịch di động.

      “Giám đốc Trì, hương điều chế số 20 còn chưa đưa vào.”

      Trì Tịnh nhìn di động, bên môi mang ý cười. chút để ý với Đồng Dao: “Bốn cái cuối cùng tôi điều chế xong rồi đưa cho .”

      “… Được ạ.” Đồng Dao cụp mắt xuống. “Nhiều mùi hương như thế, giám đốc Trì vừa ý nhất là cái nào vậy?”

      “Tò mò?” Trì Tịnh ngẩng đầu, nhìn ta cái.

      Đồng Dao cười cười: “Đúng vậy. Dù sao đều ra từ tay ngài. Cái nào cũng giống như đứa con của mình.”

      Trì Tịnh từ trong photo album chọn ra vài tấm hình, chuyển cho tài khoản QQ có avatar.

      “Trước mắt là số 8.” vừa đánh chữ vừa . “Màu máu, tôi rất thích.”

      xong câu này, hàng chữ trong di động cũng được gởi .

      Nghe thấy trả lời của , ngón tay Đồng Dao đan lại, cũng ý nghĩ của mình: “Em thích nhất số 12. Mùi đó ngọt.”

      Trì Tịnh cười cười, .

      Hương hoa có lẽ luôn là mùi phụ nữ thích nhất.

      Cùng thời gian, Thư Luật làm việc trong văn phòng tổng giám đốc, cầm lên di động rung vài cái. Mở khoá màn hình, thấy tài khoản QQ mới vừa đăng ký hôm qua có ba tin nhắn.

      để bút máy trong tay xuống, điểm mở cái icon màu xanh lục kia.

      Hai cái đầu là hai bức ảnh.

      Bức ảnh thứ nhất là mặc bộ thường phục, bưng cái dĩa. đầu bị photoshop cặp tai thỏ, trước người cũng hề may mắn thoát khỏi bị photoshop mang tạp dề in đầu gấu.

      Bức ảnh thứ hai là ngày hôm qua khi ăn cơm Trì Tịnh chụp.

      Bọn họ ngồi sóng vai, có điều là mặt của và Trì Tịnh bị đổi chỗ. Diện mạo của biến thành đầu tóc dài, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị; diện mạo của Trì Tịnh là vẻ mặt nghiêm túc phối với đầu tóc ngắn cùng thân hình cao lớn, ngược lại có vẻ khá soái.

      Phía dưới hai bức ảnh kèm theo câu: là tuấn nam mỹ nữ nha!

      Thư Luật: “…” Nâng tay bóp bóp trán.

      Sau lúc lâu, đối với hành động tự phong danh hiệu nhàm chán này của Trì Tịnh sửa lại: Phải là nam mặc nữ lệ.*

      * xuất phát từ “đàn ông im lặng đọc, phụ nữ vừa khóc vừa đọc” – là ngôn ngữ mạng bên TQ bắt đầu từ năm 2010 QQ, thường dùng làm tiêu đề của bài viết liên hệ đến những vấn đề dễ xúc động để hấp dẫn chú ý của người đọc

      Lúc Trì Tịnh nhận được hồi này là uống nước. Tiếp đó, phụ mong đợi của mọi người bị sặc.

      Nam mặc nữ lệ…

      ra Thư tổng nhà cũng phải là lăn lộn mạng nha!

      Xé khăn giấy lau miệng, nụ cười môi Trì Tịnh làm thế nào cũng nén xuống được.

      — — Thư tổng, ngài có tài!

      *****

      Sau khi Trần Cách Phỉ ra từ phòng tổng giám đốc, cầm văn kiện phòng trà nước.

      Lần tranh luận thoải mái đó dường như chỉ có mình ta bị ảnh hưởng. Tâm trạng của Thư Luật nhìn có vẻ rất tốt, hoàn toàn khác với ta.

      Bưng cà phê nóng hổi, Trần Cách Phỉ cười tự giễu.

      Lúc này cửa phòng trà nước bị đẩy ra. Trần Cách Phỉ nâng mắt, khi thấy người vào vẻ mặt cứng đờ. Rất ràng hơi mất tự nhiên.

      Nguỵ Dĩ Châu mặc âu phục mang giày da, thân hình cao gầy chắn kín cửa.

      “Sao nhận điện thoại của tôi? Trốn hữu dụng sao?”

      “Trốn?” Trần Cách Phỉ nở nụ cười. “ nghĩ nhiều rồi.”

      “Phải ?” Nguỵ Dĩ Châu lên trước bước. “Tốt nhất là như em .”

      Trần Cách Phỉ để ý đến ta nữa, cầm lấy đồ của mình định rời .

      “Nhường chút.”

      Nguỵ Dĩ Châu chẳng những nhúc nhích mà còn đưa tay giữ lấy eo ta.

      Trần Cách Phỉ nhíu mày: “ làm gì?”

      “Tôi có xem lần đó là 419*.” ta nâng tay vuốt má ta. “Em cân nhắc .”

      *là tiếng lóng chỉ tình đêm

      đùa cái quái gì vậy!”

      Trần Cách Phỉ tránh khỏi kềm chế của ta, cà phê trong tay bởi vì động tác quá lớn mà toàn bộ tạt ra ngoài. Dính tay cùng áo vest của Nguỵ Dĩ Châu.

      Trong phòng trà nước chợt yên tĩnh lại. Trần Cách Phỉ nhìn mảnh hỗn độn này trong mắt nảy lên chút xấu hổ.

      ta ngờ chuyện lại phát triển tới chiều hướng này. Hai người bọn họ chỉ là tình cờ gặp rồi uống với nhau thôi, có điều cuối cùng lại phát triển tới giường.

      Nguỵ Dĩ Châu lau cà phê dính áo vest, tiếp đó cứng rắn kéo Trần Cách Phỉ đến cạnh bồn rửa tay.

      Nước lạnh ngắt làm dịu lại nóng bỏng tay Trần Cách Phỉ, cũng rửa cà phê dính bên .

      Giọng của Nguỵ Dĩ Châu lẫn với tiếng nước ào ào truyền vào trong tai Trần Cách Phỉ.

      “Em là người phụ nữ thông minh, hẳn nên biết chọn lựa như thế nào.” Nguỵ Dĩ Châu buông tay ta ra. “Thư Luật là người đàn ông em vĩnh viễn đạt được.”

      Vẻ mặt Trần Cách Phỉ nghiêm lại, dùng sức đẩy ta ra: “Có đạt được hay , có quan hệ với chút nào! Mọi người đều là người trưởng thành, bởi vì ngủ lần mà giám đốc Nguỵ liền bám dính như vậy, thái độ này cũng coi là đẹp.”

      “Phải ?” Nguỵ Dĩ Châu dù bận vẫn ung dung nhìn ta, ánh mắt lạnh dần. “Xem ra sau này phải ngủ thêm vài lần.”

      *****

      Vu Tiểu Mạn bỏ quả nho Nam Phi đỏ hạt vào miệng, vị chua ngọt lập tức khiến miệng ta chảy nước miếng.

      Tháng càng lớn, tình trạng thân thể càng nhiều.

      Gần đây tình trạng nôn nghén của Vu Tiểu Mạn rất thường xuyên, khiến ta khó mà chịu được chính là miệng như cái giếng cạn, chút vị giác cũng có.

      có vị giác dĩ nhiên ngon miệng. Nhìn thấy ta thích ăn cái gì cả Thư Dư Chính sốt ruột vô cùng, kêu bảo mẫu làm đồ ăn thay đổi da dạng cho ta. Bản thân mình đương nhiên cũng nhàn, nghĩ hết biện pháp thúc đẩy thèm ăn của ta.

      giờ đãi ngộ của Vu Tiểu Mạn hoàn toàn như lão Phật gia.

      “Cái bụng này của em, nhìn giống như chỉ có .”

      Vu Nhã Tình ngồi ghế sa lon đơn nhìn đánh giá bụng của em , câu như vậy.

      Lần này đến thăm tình hình của Vu Tiểu Mạn là chuyện, ta còn nhận lệnh của lão thái quân ở nhà đến tìm hiểu chút chuyện.

      “Đều là em bụng lớn.” Vu Tiểu Mạn dùng khăn tay thong thả lau ngón tay. “ ra chỉ là nước ối nhiều.”

      Nếu là thai đôi, cửa nhà họ Thư này ta nhất định là vào được.

      Từ lần trước sau khi trở về từ viện an dưỡng, Thư Dư Chính vẫn chủ động đề cập đến chuyện này nữa. Vu Tiểu Mạn thử thăm dò ông ta vài câu, đều bị ông ta lấy cớ “Chờ ông cụ về rồi ” cho qua chuyện

      Thái độ của ông ta thay đổi, phải là Vu Tiểu Mạn hề nhận thấy.

      Ban đầu cùng Thư Dư Chính là bởi vì tính cách ông ta tuy ôn hoà nhưng ta mà phá vỡ ít nguyên tắc. Dưới phản đối mãnh liệt vẫn khăng khăng muốn kết hôn với ta, điều này khiến Vu Tiểu Mạn cảm động rất nhiều, cũng thấy được Thư Dư Chính quyết đoán.

      Mà bây giờ, biết bởi vì ông ta lớn tuổi, hay vì hai người bọn họ ở với nhau hơn mười năm, Thư Dư Chính trở nên ngày càng tầm thường.

      Ngoài ra, suy cho cùng chênh lệch nhau hơn hai mươi tuổi, chuyện phòng the giữa hai người cũng tồn tại ít vấn đề.

      khi nảy sinh vết nứt, tự chủ được sinh ra nghi ngờ.

      Vu Tiểu Mạn cũng từng hỏi bản thân, hồi đó chọn Thư Dư Chính rốt cuộc có đúng hay .

      Nhưng những chuyện lộn xộn này cộng thêm vấn đề nhà họ Thư khiến ta khó chịu.

      Vu Nhã Tình biết trong lòng Vu Tiểu Mạn trăm chuyển ngàn xoay. Bưng ly uống ngụm nước, chậm rãi mở miệng: “Cùng nhà họ Thư… dạo này thế nào rồi?”

      “Cửa nhà họ Thư em nhất định phải vào.” Vu Tiểu Mạn hừ lạnh. “Lão Thư lớn tuổi như vậy thiếu cái gì cả, chị xem lão ấy còn có thể ham muốn cái gì?”

      Tên Thư Luật kia là con sói, nếu phải có người khác để trông cậy, Thư Nhược Chu cho mình nắm quyền? Thư Đông càng cần , là đứa đần độn, có thể có tiền đồ gì.

      Thư Nhược Chu gần đất xa trời, làm cho nhà họ Thư hương khói thịnh vượng là chuyện ông ta có thể từ chối?

      Cho nên , giờ vấn đề lớn nhất của ta phải là Thư Nhược Chu, mà là cái tên Thư Luật khó đối phó kia.

      Nghe Vu Tiểu Mạn hết hồi, Vu Nhã Tình yên tâm ít.

      Thân là chị ruột, hy vọng Vu Tiểu Mạn sống tốt là đương nhiên. Huống chi có thể làm nữ chủ nhân của nhà họ Thư, đó lại là cảnh tượng khác.

      “Dưỡng cho tốt, mẹ vừa nghe thấy em ăn gì nóng ruột đến mức trực tiếp nổi giận.”

      Vu Tiểu Mạn đáp lại: “Em biết rồi.”

      Vu Nhã Tình khỏi, Vu Tiểu Mạn kêu bảo mẫu đem cất đồ ở bàn. Định trở về phòng nằm.

      Bình thường lúc Thư Dư Chính ở nhà, Vu Tiểu Mạn tắt máy và giấu di động dự bị. Lúc ông ta vắng, ta tuỳ ý.

      Phòng ngủ chính tới tới lui lui chỉ có mình ta.

      Lấy ra di động từ vách kép của chiếc bàn trang điểm chạm trổ hoa văn kiểu Âu, Vu Tiểu Mạn ấn khởi động máy.

      Di động này có bàn phím như smart phone, kiểu dáng từa tựa Nokia 1100. Loại máy này ngoài để nhắn tin và gọi điện thoại ra còn gì khác cả. Nhưng mà vô cùng an toàn.

      Màn hình màu vàng sáng lên, chẳng mấy chốc có vài tin nhắn vào đến.

      Vu Tiểu Mạn mở từng tin nhắn ra xem, ngón tay cái dừng lại tin nhắn.

      Nhìn kỹ xong, môi Vu Tiểu Mạn dần gợn lên nụ cười. Sau đó xoá toàn bộ tin nhắn.

      *****

      Trong bãi đậu xe ngầm của cao ốc Thư thị, Thư Luật cùng Trì Tịnh ngồi xe Bentley, người sắc mặt u, người mím môi .

      Trì Tịnh ngờ cả ngày đều tốt đẹp, khi tan làm hai người lại nổi lên tranh chấp.

      Thư Luật nhìn mặt đầy kháng cự của , hỏi: “Khẳng định ?”

      Trì Tịnh xoay mặt , để ý tới .

      “Tình huống mất ngủ của em bị bắt gặp phải chỉ hai lần.”

      “Em tốt hơn rất nhiều rồi.” Trì Tịnh nhấn mạnh với . “Cũng phải vấn đề gì lớn. Huống chi bị hỏi này hỏi kia được tự nhiên.”

      Thư Luật trầm ngâm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài phần áp bức.

      “Trì Tịnh, em có chuyện giấu diếm .”

      Trì Tịnh ngập ngừng, mím môi .

      Hai người tranh chấp chưa xong, lúc này điện thoại của Nghiêm Hạo gọi đến.

      Thư Luật lại nhìn Trì Tịnh cái, đưa tay tiếp điện thoại. biết Nghiêm Hạo gì đó, Thư Luật đáp lại vài tiếng liền cúp điện thoại.

      Thuận tay để di động sang bên, Thư Luật trực tiếp đeo dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe.

      Trì Tịnh thấy động tác của liền biết tức giận. quay đầu cầm lấy tay đặt tay lái của Thư Luật.

      Động tác của Thư Luật chợt ngưng chút, thản nhiên quét mắt nhìn .

      “Tình hình của em bản thân em hiểu nhất. Nếu nghiêm trọng em trốn tránh.” thu lại đôi mắt sáng nhìn . “Thư tổng, đừng tức giận mà!”

      tức giận?” Thư Luật điềm tĩnh nhìn . “Thân thể là của em, giận cái gì?”

      Trì Tịnh chu môi, thuận cột bò lên hoàn toàn như trước đây: “ tức giận hả?” cười tủm tỉm nhìn hỏi. “Vậy chuyện bọn xem cơ sở em có thể chen chân vào ?”

      *****

      Đưa Trì Tịnh đến trước cửa tiểu khu, Thư Luật hề xuống xe, quay đầu chạy .

      Trì Tịnh đứng tại chỗ trong chốc lát, đến khi nhìn thấy bóng dáng xe mới quay người về nhà.

      Khi Văn Mạc Sơn từ bệnh viện ra nhận được điện thoại của Trì Tịnh.

      “Sư phụ, tuần này con về thăm thầy được ?”

      đây là tham cơm chị Ngọc làm chứ gì?”

      Trì Tịnh vẻ vui: “Con là nhớ thầy mới trở về.”

      Bước chân thong thả, Văn Mạc Sơn đến bên cạnh thùng rác, vò nát báo cáo xét nghiệm cầm trong tay rồi ném vào.

      “Muốn ăn cái gì? Thầy kêu chị Ngọc chuẩn bị trước.”
      1012, Phong nguyet, Mai Trinh4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :