1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương Yêu - Tiểu Chước Vi Huân (57C+2NT) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 30]

      Mặt trời chói chan nhô lên cao, sau khi Thư Luật và Lục Diễm chuyện xong, hai người cùng trở lại phòng làm việc.

      Bên trong im lặng, hai người phụ nữ dưới ánh đèn trắng đều vô cùng chăm chú. trẻ vẫn vẽ, mà Trì Tịnh ngồi ở ghế bên cạnh , im lặng quan sát.

      Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

      Trì Tịnh quay đầu lại, nhìn thấy Thư Luật; trẻ cũng ngẩng đầu, tầm mắt cùng dừng hướng với Trì Tịnh.

      “Xong rồi?” Trì Tịnh hỏi.

      “Xong rồi.” Lục Diễm nhìn bọn họ cái. “ có chuyện gì khác các người .”

      Thư Luật nhếch nhếch môi, nhìn Lục Diễm đầy thâm ý: “Vậy .” Dứt lời, dùng ánh mắt ra hiệu Trì Tịnh lại đây.

      Trì Tịnh đứng dậy, theo sau Thư Luật bước lên thềm đá xuống. Khi khoác lên tay Thư Luật mới nhớ tới quên mang ra cây dù để ở thềm đá.

      Trì Tịnh đành phải quay lại lấy. Bước chân nhàng rơi đường lát đá gần như có tiếng vang. Mà giọng cãi lộn trong phòng làm việc ngược lại truyền ra rất ràng.

      “Đẹp ư?”

      “Đẹp.”

      Lục Diễm “Ha” tiếng: “Đẹp chỗ nào?”

      “Chỗ nào cũng đều đẹp.” với vẻ tức chết người đền mạng. “Nhất định nhìn đẹp hơn .”

      Trì Tịnh lấy cây dù, lại nghe nữa, bên trong còn động tĩnh. Trong mắt loé ra ý cười, nghĩ thầm người đàn ông “man” như thế ra là bình giấm.

      Ngồi lên xe lần nữa, Trì Tịnh vừa cài dây an toàn vừa hỏi Thư Luật: “ tới chuyến này là vì mua đồ sứ?”

      Thư Luật lái xe ra, chậm rãi mở miệng: “Vừa ý cái bình sứ ở chỗ Lục Diễm này, Trợ lý Hồng chuyện với ta lâu mới mua lại được.”

      Trì Tịnh: “…” Kiếm tiền cũng trâu bò như vầy?

      Thư Luật cười cười: “Con người ta tính tình kỳ quái, tuổi còn trẻ thành tựu lại cao, khó tránh khỏi kiêu căng tự hào.”

      “Thành tựu gì?”

      Trì Tịnh khỏi có chút tò mò.

      Tướng mạo của người đàn ông tên Lục Diễm kia thể soi mói, người lại mang vẻ lưu manh hiển nhiên. Nhìn thế nào cũng ăn nhập với “bậc thầy” hay “cao thủ” gì đó.

      ta khác em lắm.” Thư Luật cho Trì Tịnh biết. “Xuất thân thế gia gốm sứ nghệ thuật, từ tai nghe mắt thấy. Hẳn là thiên phú cao nhất của nhà họ Lục từ xưa đến nay.”

      Người như Lục Diễm, gọi ta là thiên tài cũng quá đáng. Tác phẩm của ta xem như là ngàn vàng khó cầu. Nhưng con người vô cùng kín đáo, truyền thông bình thường chỉ nghe thấy tác phẩm gặp được người.

      Thư Luật như vậy về người, Trì Tịnh thấy rất hiếm. Tuy nhiên ngược lại nghĩ tới cái gọi là “nhà họ Lục” này.

      Bọn họ hẳn có thể là lừng danh trong và ngoài nước. Brisbane đặc biệt si mê tác phẩm gốm sứ nghệ thuật xuất xứ từ nhà họ Lục.

      Trở lại khách sạn là sáu giờ tối

      Thư Luật hai ngày, nếu hôm nay chuyện thoả thuận xong rồi, như vậy ngày mai dĩ nhiên là dạo ở thành phố J.

      Dùng xong bữa tối, Trì Tịnh kêu nhân viên phục vụ đưa lên bộ bikini hoàn toàn mới cùng cái quần bơi cho Thư Luật. Sau đó lôi kéo câu lạc bộ hồ nước nóng ở tầng thượng của khách sạn.

      Trong câu lạc bộ trang trí xa hoa theo phong cách Âu, môi trường tao nhã và vắng vẻ. Hồ nước nóng của tầng này chủ yếu cung cấp cho khách VIP, cho nên quá nhiều người.

      Phòng thay đồ của nam nữ chia ra ở hai bên đông tây. Trì Tịnh cùng Thư Luật phân ra thay áo tắm. Khi ra hai người đều mặc áo choàng tắm trắng bằng cotton do khách sạn cung cấp.

      Bởi vì phải xuống nước, Trì Tịnh búi tóc thành cục. Thư Luật nhìn thấy, khoé miệng cong lên độ cong nhợt nhạt. Đưa dây đeo tay cho Trì Tĩnh rồi mang vào gian phòng hai người.

      Theo cửa gỗ bị đẩy ra, ánh đèn bên trong mờ mờ êm dịu chậm rãi tràn ra.

      Gian phòng chia làm hai khu vực khô và ướt. Gian bên ngoài là phòng trà nghệ kiểu Trung Quốc. Trước đầu giường gỗ kiểu thấp đặt hai cái chăn khô sạch màu trắng, ở giữa là chiếc bàn trà . bàn bày bộ trà cụ Tử Sa cùng vài hộp trà hảo hạng.

      Từ gian trà nghệ vào trong mới là phòng hồ nước nóng hai người.

      Trì Tịnh cởi áo choàng mắc lên giá áo bằng gỗ, bên trong lộ ra bộ bikini đen tuyền. Dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt toàn thân chỉ được vài mảnh vải làm nền trắng như sứ.

      “Vào ?” Trì Tịnh nghiêng đầu hỏi. Động tác này khiến chỗ lõm ở xương quai xanh càng sâu thêm.

      Thư Luật nhìn lại , sâu kín “Ừ” tiếng. cũng cởi áo choàng tắm người ra, máng bên cạnh cái của Trì Tịnh.

      Cơ thể to đẹp của Thư Luật hoàn toàn bày ra, Trì Tịnh nhìn, huýt sáo với vẻ lưu manh.

      sướng mắt.”

      Nhiệt độ trong phòng hồ nước nóng cao hơn bên ngoài mấy độ. Trì Tịnh lên bậc thang, có chút ghét bỏ nhìn những cánh hoa hồng lềnh bềnh mặt nước vài giây, rồi sau đó mới đưa chân bước vào.

      Thư Luật nối theo sau, mặt nước bởi vì bước vào mà dâng lên rất nhiều.

      Hai người vai kề vai ngồi, đầu Trì Tịnh vừa vặn có thể tựa vào vai Thư Luật.

      “Uống rượu ?” hỏi.

      Trì Tịnh nhìn thoáng qua rượu vang đặt ở bàn bên cạnh, gật đầu: “Được.”

      Phía hồ nước nóng có giếng trời. Trì Tịnh tựa vào người Thư Luật, lúc ngửa đầu uống rượu mới chú ý tới.

      nghiêng đầu, ánh mắt Thư Luật từ phía rơi xuống. Trong đôi mắt trắng đen ràng tất cả đều là bóng dáng của .

      “Thư Luật.”

      “Hửm?”

      Trì Tịnh nhìn : “ có phát , sao hôm nay đặc biệt sáng?”

      “Phải ?”

      ngẩng đầu nhìn. Hai ba ngôi sao bầu trời tối tăm, có vẻ lẻ loi và bướng bỉnh. Có ngôi sao đơn độc sáng chói hơn những ngôi khác.

      Thư Luật nhìn cảnh, Trì Tịnh nhìn .

      ngắm nhìn đường nét quai hàm , khỏi vểnh vểnh môi. Cũng ngẩng đầu lên theo, hôn cái ở cằm .

      Lại ngờ Thư Luật phản ứng cực nhanh, vào lúc định rút lui cánh tay kéo lại.

      Thư Luật nhìn người thành thành làm ổ ở trước ngực , tuỳ tiện đặt ly thủy tinh cầm trong tay lên bệ đá. Rồi sau đó, cả người Trì Tịnh bị kéo lên mình.

      Rượu vang trong ly bởi vì biên độ động tác quá lớn, bị chấn động đổ hết lên người Thư Luật. Dịch rượu đỏ sậm theo bờ vai chảy xuống, hoà vào nước.

      Tầm mắt của bọn họ chỉ nhìn vào ngắn ngủi. Giấy tiếp theo, ánh sáng trước mặt Trì Tịnh hoàn toàn bị che lại. Hơi thở quen thuộc tiến vào khoang miệng, vị rượu vang thuần khiết phân biệt là của ai.

      Trì Tịnh ngửa đầu, bị Thư Luật hôn nồng nàn. Ly rượu trong tay dần tách rời, rơi xuống trong nước, phát ra tiếng “tủm”.

      Nhiệt độ bên trong dường như ngày càng cao, người từng giọt từng giọt trong suốt biết là nước hay mồ hôi. Trì Tịnh ngồi khoá người Thư Luật, gần như là cùng da thịt dán vào nhau. bám lấy cổ , chỉ cảm thấy hít thở ngày càng khó khăn.

      “… muốn ngâm.” Trong lúc thở dốc, gấp gáp .

      Thư Luật giơ tay lau mồ hôi trán , cười tiếng: “Vậy trở về.”



      *****

      Ánh mặt trời sáng ngời chói mắt. Khi Trì Tịnh thức giấc chỉ biết kế hoạch dạo thành phố J hôm nay đại khái là bị hẫng.

      mắt ngái ngủ ngồi dậy ở giường, phát đống hỗn độn bị ném xuống đất tối hôm qua được thu dọn hết rồi.

      tủ đầu giường đặt ly nước, bên cạnh ly nước là hộp bao cao su mở ra, còn có mấy cái gói bạc trượt ra ngoài.

      Trì Tịnh bưng ly nước lên, uống hơi cạn sạch nước ấm bên trong. Cảm giác ẩm ướt giảm bới cảm giác khó chịu trong cổ họng khô khốc của . Uống nước xong, Trì Tịnh vén tóc, cầm lên chiếc áo ngủ sạch ở bên giường mặc vào. Lúc này Thư Luật tiếp điện thoại vào từ phòng ăn.

      mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây thường màu đen, người mang theo mùi tắm rửa nhàn nhạt, nhìn có vẻ tinh thần vô cùng sung mãn.

      Thư Luật nhìn Trì Tịnh, còn vài câu rồi mới cúp điện thoại.

      “Nghỉ ngơi tốt rồi?”

      “Ừm.”

      “Đến ăn cơm. Năm giờ chúng ta ngồi máy bay về.”

      Trì Tịnh đến trước mặt , giọng khàn khàn hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

      Thư Luật cong môi: “Hơn giờ.”

      Trì Tịnh lời

      Tình hình mãnh liệt ngày hôm qua còn rành rành trong mắt, bị “làm đến khóc” ra cũng phải là truyền thuyết gì. Đàn ông ba mươi đúng là tuổi như sói như hổ…

      Nhưng buổi tối dốc sức là Thư Luật, ngày hôm sau trạng thái tinh thần của Trì Tịnh lại xa đuổi kịp .

      Trì Tịnh ngáp cái, đến phòng tắm rửa mặt đánh răng. Khi ra, phục vụ đưa cơm nước đến.

      Mấy món nổi tiếng của thành phố J, nhìn khiến cho miệng người ta chảy nước miếng. Sau khi ăn xong, Trì Tịnh lại ăn dĩa xà lách trộn.

      Cơm no rượu đủ, lúc này mới coi như đầy máu sống lại.

      *****

      Trong đại sảnh sân bay vang lên tiếng phát thanh thông báo chuyến bay. Trì Tịnh cùng Thư Luật sóng vai vào terminal, phát hôm nay dường như người đặc biệt nhiều.

      Rất nhiều trẻ tụ lại với nhau, cầm trong tay bảng đèn chờ tiếp ứng gì đó. Tụm năm tụm ba giọng bàn tán, biểu cảm mặt có vẻ hưng phấn.

      Xem chừng chắc là đưa tiễn ngôi sao nào.

      Khu chờ VIP lác đác vài người, cách ly những ồn ào náo động này. Thư Luật nâng cổ tay nhìn đồng hồ cái, tin nhắn của Lục Diễm nắm bắt thời gian vào đến.

      màn hình chỉ có hai chữ ngắn gọn— — gởi.

      Trì Tịnh vô cùng buồn chán ngồi thoải mái ghế da lướt điện thoại di động. Vô tình thấy được khách hàng cập nhật tin tức— —Lễ chiếu ra mắt nóng, đoàn phim “Thời gian gặp gỡ” thành phố J làm tuyên truyền.

      Trì Tịnh điểm mở tin tức được nêu, thấy poster cùng trailer của “Thời gian gặp gỡ”. Số lượng share và comment đều vô cùng cao. Các công ty truyền thông cũng cực lực tạo thế làm tuyên truyền.

      Đối với những thứ này Trì Tịnh có hứng thú gì, nhìn chút liền tắt cập nhật của khách hàng.

      Trước đây Đồng Dao cũng chú ý tới tin tức của “Thời gian gặp gỡ”. Bởi vì nam chính là diễn viên ta thích lâu. Nhưng vì gần đây em trai bị bệnh, ta tâm sức quá mệt mỏi, để ý đến cái khác nổi.

      Bệnh tim bẩm sinh cần phải nhanh chóng phẫu thuật. Chi phí khổng lồ gần như đè ép trong nhà đến suy sụp.

      Bóng đêm rã rời, Đồng Dao cầm bình giữ nhiệt ra từ khu nội trú bệnh viện, sắc mặt tựa như đêm tối tăm này, tia sáng rọi.

      Đồng Dao hít hít mũi, chậm rãi đến bến xe buýt cách đó xa chờ xe.

      chiếc xe buýt dừng dừng, Đồng Dao vân vê thẻ xe ở trong tay, chợt có chút xót xa trong lòng.

      Có đôi khi ta cũng tức giận bất bình. Mới hơn hai mươi tuổi ta phải gánh vác nhiều hơn người khác rất nhiều.

      Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, Đồng Dao ổn định hô hấp, chậm rãi lấy điện thoại di động ra.

      màn hình là dãy số ta chưa từng thấy.

      “A lô, xin chào.” Đồng Dao nối máy.

      Bên kia im lặng chốc lát, sau đó giọng phụ nữ hết sức xa lạ từ microphone truyền tới.

      Đồng Dao?” Lời của người phụ nữ khiến Đồng Dao bất ngờ và có chút nghe hiểu. “Có hứng thú bàn mối làm ăn với tôi hay ?”
      Phong nguyet, Mai TrinhChris thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 31]

      Trở về từ thành phố J hơn mười ngày, trong đầu Trì Tịnh thỉnh thoảng còn nghĩ tới đề nghị của Thư Luật tối hôm đó.
      biết là vì nguyên nhân bọn họ xa cách lâu như vậy, hay là có gì để lo lắng ở nhà, thời gian Thư Luật bám lấy dường như nhiều hơn ít.

      Cuộc sống của hề chỉ có công việc giống như trước nữa.

      Hôm đó từ sân bay về đến nhà trời đầy sao. Bước chân dừng ở bên ngoài thang máy, đột nhiên hỏi Trì Tịnh có muốn dọn đến nơi ở hay .

      có chỉ ra. ở đây bất tiện là mặt, quan trọng nhất đây dù sao vẫn là nhà của người khác.

      Trì Tịnh cân nhắc vài giây liền từ chối.

      Trước khi chưa kết hôn, giữ cho nhau ít gian riêng tư là điều rất quan trọng.

      Mấy ngày nay bọn họ vẫn thỉnh thoảng hẹn hò, thỉnh thoảng ngủ cùng nhau hai giấc, ai nhắc lại chuyện hôm đó.

      Trước khi tan tầm, Trì Tịnh bỏ Perfectionist số 15 dán nhãn xong vào tủ cất. Ánh mắt của Đồng Dao dấu vết lởn vởn theo động tác của Trì Tịnh.

      “Hương điều chế số 15 vừa xong, ngày mai tìm thời gian sửa sang lại , trước tháng mười phải phối ra hai mươi bốn số để cho nhà đánh giá hương sàng lọc. Trong khoảng thời gian này chúng ta bề bộn nhiều việc.”

      Trì Tịnh xoay người, thấy Đồng Dao ngơ ngác nhìn nhưng có chút phản ứng. Trì Tịnh nhướn mày: “Đồng Dao?”

      “…Vâng?” Đồng Dao hoàn hồn, ánh mắt hơi lảng tránh.

      “Lời của tôi có nghe thấy ?”

      Đồng Dao mờ mịt nhìn Trì Tịnh, sau đó áy náy : “Vừa rồi em thất thần. xin lỗi.”

      Mười ngày nay, mỗi ngày Đồng Dao đều thất hồn lạc phách. Tình trạng mỗi ngày càng tệ hơn. Trì Tịnh hiểu, cho nên vẫn nhịn .

      Nhưng mà phải có mức độ.

      Lặp lại lời mới lần nữa, Trì Tịnh trực tiếp lưu ý ta: “Nếu tới làm việc, tôi hy vọng trong bảy tiếng rưỡi ở phòng làm việc này ít nhất có thể điều chỉnh tốt trạng thái của mình. Được chứ?”

      Đồng Dao lập tức đỏ mặt tía tai, giọng trả lời: “Được ạ.”

      xong mấy câu này, trong phòng làm việc vẫn duy trì im lặng. Đồng Dao cúi đầu bận rộn công việc Trì Tịnh phân phó, xuất tình trạng như trước đó nữa.

      Buổi tối Trì Tịnh cùng Hà Nhuế có hẹn, giờ tan ca vừa đến liền xách giỏ . Đồng Dao vẫn ngồi ở chỗ mình gõ bàn phím.

      Trì Tịnh khẽ gõ máy tính của ta cái. Đồng Dao theo tiếng ngẩng đầu lên.

      “Chẳng phải còn muốn bệnh viện sao? Nhớ tan ca đúng giờ.”

      “… Vâng.”

      Bước chân Trì Tịnh dần dần xa. Đồng Dao đỏ vành mắt gõ xuống chữ cuối cùng. Sau đó đứng dậy đến trước tủ cất đồ, đờ đẫn đối diện với cửa kính trong suốt.

      Bên trong bày ngay ngắn mười lăm bình thuỷ tinh màu nâu, nhãn là số 1 đến số 15.

      Đồng Dao nhìn chớp mắt, tiêu điểm của ánh mắt chậm rãi từ bình thuỷ tinh chuyển dời đến ảnh ngược của mình.

      ta cột tóc đuôi ngựa, thân là bộ đầm màu vàng chanh rẻ tiền. ta nhíu mày chán ghét nhìn bản thân mình, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng mình như vầy có chút ghê tởm.

      lát sau, Đồng Dao thu lại biểu cảm, kiên quyết trở về chỗ của mình ở bàn làm việc. cho mình cơ hội do dự, ta cầm lấy điện thoại dứt khoát ấn xuống dãy số kia.

      *****

      “Xin chào. Chuyện lần trước đề nghị, tôi đồng ý.”

      Đồng có thể đồng ý, cũng uổng công tôi chờ nhiều ngày như vậy.”

      Giọng của người phụ nữ vô cùng êm dịu, khi chuyện mang theo ý cười . Đồng Dao cau mày, bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ thân phận này bất kể là thanh hay giọng điệu đều khiến người ta chán ghét.

      ta im lặng, ngầm thở ra hơi. Tay đặt ở bên hông từ từ nắm lại: “Nhưng tôi có điều kiện. phải trả trước nửa tiền cho tôi.”

      “Cái này thương lượng được.” Người phụ nữ trả lời hết sức sảng khoái, sau đó chợt đổi đề tài. “Chỗ chuyện giờ của an toàn ?”

      Đồng Dao cười khẩy: “Ngài yên tâm, tôi còn chưa có ngu đến thế.”

      Người phụ nữ cũng cười: “Tiền tôi nhanh chóng gởi tới tài khoản của . Chờ tin tốt của .”

      Cúp điện thoại, Đồng Dao suy sụp tê liệt ở ghế. Thần kinh căng thẳng khi thả lỏng, cả người lại bắt đầu kềm được run rẩy.

      Sau hồi lâu, ta nâng tay lên lau nước mắt tràn ra ở khoé mắt.

      *****

      Vài ngày gặp, Hà Nhuế lại thêm nơi giải trí mới.

      Trì Tịnh từ cao ốc Thư thị ra ngồi lên xe của ta. Hà Nhuế mang câu lạc bộ phụ nữ.

      Trang hoàng lộng lẫy, lộ vẻ thổ hào* từ ngói cửa** đến bên trong.

      *từ mạng của Trung Quốc, chỉ người xài tiền như nước, (nhưng hẳn là người giàu )

      **là ngói cổng vào kiểu Trung Quốc-link tham khảo hình: http://img-cdn.jg.jugem.jp/fdf/2082941/20110512_2230781.jpg

      Hà Nhuế ở trước cửa nhá thẻ VIP vàng rực, người giữ cửa cung kính mở cửa cho hai người, đồng thời dùng bộ đàm thông tri bên trong đón khách.

      Mãi đến khi ngồi vào phòng bao, Trì Tịnh mới nhận thức được người phục vụ ở nơi này đều là soái ca.

      đám chân dài quần tây áo gi-lê, chất lượng nhìn tệ.

      “Phát thiên đường này hồi nào vậy?” Trì Tịnh cười nhạo nhìn Hà Nhuế.

      tệ phải ?” Hà Nhuế để cái giỏ hàng hiệu lên sa lon, mặt mày hớn hở . “Nơi như thế này chó độc thân như mình thích hợp đến nhất. Cậu nhìn xem, còn muốn tìm bạn trai gì chứ!”

      Trì Tịnh cười cười: “Thử rồi?”

      “Tạm thời còn chưa. Nhưng mà chính xác được ngày nào đó tâm huyết dâng trào gọi người.”

      Hà Nhuế sáp đến bên cạnh, nháy mắt với : “Muốn cùng thử xem ?”

      Trì Tịnh đẩy ta ra: “Thư tổng nhà mình bất kể diện mạo hay kỹ thuật đều bỏ xa bọn họ mấy con phố. Mình cần làm gì?”

      Hà Nhuế “Cắt” tiếng.

      “Phụ nữ chính là bại ở tình cảm.” ta lấy hai ly Baileys Irish Cream* tới, đưa cho Trì Tịnh ly. “Mình thấy cậu cũng kém mấy.”

      * hiệu rượu

      Lúc trước, tuy là Khương Thừa theo đuổi ráo riết Hà Nhuế, nhưng khi đoạn tình cảm này thành hình, Hà Nhuế là thân phụ nữ vô thức yên lặng trả giá cho tình cảm còn nhiều hơn ta có thể nhận thức được rất nhiều.

      Khi phát Khương Thừa phụ tình, ta chút lý do nào, quăng vài bạt tai vào bản mặt cặn bã kia cũng chưa hả giận.

      Rồi sau đó, Hà Nhuế cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa gì. Nếu là rác rưởi, sao lại cực khổ nắm ở trong tay khiến mình mắc ói.

      Trì Tịnh gắp vài viên đá bỏ vào ly rượu, đá cùng thuỷ tinh va chạm phát ra tiếng vang thanh thuý.

      “Bị bại mới có thể học thông minh. Ngược lại cậu, còn chưa có bỏ xuống được?”

      “Sao có thể?” Hà Nhuế hừ lạnh. “Chỉ là dạo này khắp nơi đều là tin tức của trà xanh nào đó khiến mình ngấy thôi.”

      “Trà xanh” trong miệng Hà Nhuế tất nhiên là chỉ Tân Nhã.

      Nghe phòng vé “Thời gian gặp gỡ” đắc đến khó tin. Tân Nhã cũng bởi vì thành công của bộ phim này mà đường xâm nhập thẳng vào hàng ngũ sao nữ. Trong các loại chương trình tạp kỹ đều có thể nhìn thấy bóng dáng của ta. Giá trị con người nước lên thuyền lên, quảng cáo cũng thừa dịp điện ảnh nóng sốt mà thay nhau quảng bá, quả rất tẩy não.

      Thời vận của con người, có đôi khi rất khó .

      Cho dù Hà Nhuế buông xuống, nhưng bị đoạt bạn trai, lại nhìn thấy Tân Nhã nổi như vậy, lòng khó mà nhịn được.

      Ngày hôm sau, Trì Tịnh tự mình đón xe công ty. Đồng Dao vào đại sảnh lầu , liếc mắt cái liền thấy bóng dáng Trì Tịnh mặc âu phục màu đen.

      Dáng người cao gầy, quần tây ôm sát khiến đôi chân vừa dài lại thon. Đôi giày cao gót chân kia mấy ngày hôm trước Đồng Dao còn mê mẩn ở trang web nổi tiếng nào đó.

      ta nhìn Trì Tịnh, tự chủ được cúi đầu nhìn thoáng qua trang phục của mình.

      Trì Tịnh cũng chỉ lớn hơn ta ba tuổi mà thôi.

      Ha.

      Đồng Dao túm túm quai giỏ, qua chào hỏi với Trì Tịnh: “Giám đốc Trì, buổi sáng tốt lành.”

      Trì Tịnh nghiêng đầu qua, nhàn nhạt : “Chào buổi sáng.”

      Thang máy đến, mọi người nối đuôi nhau mà vào. Trì Tịnh đứng ở trong cùng, cố sức từ trong giỏ lấy ra điện thoại rung.

      Trì, xin chào. Trưa chúng ta gặp mặt được ?”

      Bên kia điện thoại là Fournier.

      Hôm nay có cuộc họp, nhưng là vào buổi chiều. Trì Tịnh đồng ý: “ thành vấn đề, buổi trưa tôi đều ở phòng làm việc.”

      Đồng Dao nghe thấy hơi tiếng Pháp lưu loát của Trì Tịnh, mắt giần giật.

      Trước phòng làm việc, Đồng Dao lấy ra chìa khoá, ta cúi đầu mở cửa, chờ Trì Tịnh vào, mới theo ở phía sau yên lặng đóng cửa lại.

      “Giám đốc Trì.”

      “Hửm?”

      Đồng Dao xiết chặt cái chìa khoá trong tay: “Em có thể theo chị học điều chế hương được ?”

      Trì Tịnh mở máy tính ra, khi nghe thấy lời của Đồng Dao tay chợt ngừng chút.

      giờ được.” ngồi xuống ghế. “ muốn học cũng phải chờ phát hành sản phẩm mới kết thúc. cũng thấy đấy, giờ có thời gian.”

      Đồng Dao: “… Em biết rồi.”

      Khoảng mười giờ, Fournier mang theo máy tính tới phòng làm việc của Trì Tịnh.

      Đồng Dao dựa theo bản viết tay pha chế hương của Trì Tĩnh đưa vào máy tính. Tay làm đồng thời cũng mực dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ chuyện với nhau.

      Nếu là tiếng , ta ít nhiều có thể hiểu chút. Thế nhưng hai người vẫn luôn tiếng Pháp.

      Người đàn ông vừa cao lại lớn con này cách ăn mặc nhìn có vẻ rất thoải mái, nhưng tốc độ chuyện lại hết sức nhanh. Đồng Dao hoàn toàn đoán ra thân phận của ông ta là gì.

      Fournier chuyển màn hình máy tính hướng về phía Trì Tịnh, chỉ màn hình ra hiệu cho : “Đây là bước đầu bản thiết kế của thân chai. cảm thấy có chỗ nào cần sửa đổi hay ?”

      Thiết kế mà Fournier trình bày vô cùng sáng chói. Đậm vẻ thời thượng, vừa lại mang nét hấp dẫn độc nhất vô nhị của phương đông. Mà hoa văn hiếm thấy thân bình lại phá vỡ yếu tố thời trang ngày nay.

      Loại hình thiết kế này rất hiếm thị trường.

      Trì Tịnh nhìn tỉ mỉ lát, vẫn cảm thấy có vấn đề gì. Tuy nhiên…

      nhìn Fournier, trong mắt mang theo nghi vấn.

      Fournier cười, nhún nhún vai: “Ý của Thư.”

      Trì Tịnh im lặng, chỉ : “Tôi cảm thấy rất tốt.”

      và Thư đúng là ‘phu xướng phụ tuỳ’…” Fournier cười xác nhận với Trì Tịnh. “Tôi sai chứ?”

      Trì Tịnh cong môi, đáp lại ông ta ánh mắt “ rất giỏi”.

      *****

      Họp buổi chiều chủ yếu nhằm vào thảo luận người phát ngôn của nước hoa Zing khu vực châu Á.

      Thư Luật thân âu phục cao lớn ngồi ở chủ vị, chiếc đồng hồ màu bạc cổ tay khoác ở cạnh bàn ánh lên sắc lành lạnh.

      dựa vào lưng ghế, vẻ mặt khá lãnh đạm lắng nghe đề nghị của Trần Cách Phỉ.

      “Sau khi tôi cùng giám đốc Phòng kế hoạch bàn bạc, chúng tôi nhất trí cho rằng “Perfectionist” là hương thơm kiểu tuổi trẻ, giàu sức sống. Mà nhiều năm qua người đại diện phát ngôn của hiệu Zing khu vực châu Á vẫn đều là ngôi sao địa vị hơi cao nhưng tuổi ngoài ba mươi. Cho nên người đại diện phát ngôn lần này chúng tôi muốn lớn mật thử dùng tài năng mới.”

      Giám đốc kế hoạch tiếp lời, : “Tôi cùng giám đốc Trần nhất trí cho rằng nữ diễn viên Tân Nhã nổi tiếng gần đây, bất kể là khí chất hay điều kiện ngoại hình đều tương đối phù hợp với tiêu chuẩn của người đại diện phát ngôn.”

      Bức ảnh của Tân Nhã được đặt ở trang thứ nhất trong văn kiện. Khuôn mặt tươi đẹp ngọt ngào, khí chất sạch lại có vài phần cao thượng. Nhìn vào thoải mái.

      Thư Luật nhìn tỉ mỉ, trong phút chốc gì.

      Trì Tịnh ngồi ở cuối bàn, thả bút lên bàn. tiếng cực khẽ, hấp dẫn tầm mắt Thư Luật tới đây.

      dựa vào lưng ghế, lời ít mà ý nhiều: “Đối với việc chọn người này, tôi tỏ ý phản đối.”

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 32]

      Sau khi Trì Tịnh mở miệng, hầu như những ánh mắt trong phòng họp đều tập trung đến người .
      “Phản đối? Lý do đâu?”

      Trần Cách Phỉ cũng nhìn , khoé môi cong lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.

      Trì Tịnh dựa vào lưng ghế, hai chân bắt tréo, gót giầy còn khẽ đung đưa theo cổ chân: “Nước hoa của Zing phải là sản phẩm mì ăn liền. Tìm diễn viên mới nổi để đại diện phát ngôn… Thứ cho tôi thẳng, hề thích hợp.”

      “Trong kế hoạch phát triển cùng marketing, tỉ lệ sức nặng của người đại diện phát ngôn chiếm khoảng 8% tổng tỉ lệ. Đây là tỉ lệ tương đối lớn. cách khác, độ nổi tiếng của người đại diện phát ngôn có thể trực tiếp ảnh hưởng đến độ nhận biết cùng lượng tiêu thụ.” Giám đốc Phòng kế hoạch, Nguỵ Dĩ Châu lấy mắt nhìn Trì Tịnh. “ nay rất nhiều công ty tìm những ngôi sao nổi làm người đại diện phát ngôn là xu thế.”

      “Nếu người đại diện phát ngôn quan trọng như thế, vậy khi chọn lựa cần phải càng cẩn thận hơn mới đúng.” Trì Tịnh trề trề khoé miệng. “ Tân Nhã đúng là nổi. Nhưng tôi là nhà điều chế của Perfectionist, cầu các mặt của nghệ sĩ đại diện phát ngôn tác phẩm của tôi đều phải đạt tới trình độ thích hợp cao nhất, cầu này quá phận chứ?”

      Mười mấy người ngồi, ngoại trừ ba người tranh chấp, những người khác đều vô cùng thức thời giữ im lặng .

      Ai nấy đều nhìn ra đây là trận tu la giữa hai người phụ nữ.

      Thư Luật nắm cây bút máy trong tay, tầm mắt nhàn nhạt dừng mấy người. mặt kín như bưng nhìn ra cảm xúc gì.

      khí căng thẳng và xấu hổ im lặng vài giây sau cũng giảm chút nào.

      tiếng cười cực đủ châm chọc truyền ra từ miệng Trần Cách Phỉ. ta liếc Trì Tịnh, khoé môi nhếch lên ý cười tốt: “Giám đốc Trì dường như hết sức nhằm vào Tân Nhã. Lý do phản đối trước sau đều là chủ quan nhận định ấy thích hợp. Nếu tiếp tục công tư chẳng phân biệt được như vậy, tôi nghĩ hôm nay chúng ta cần phải tiếp tục thảo luận nữa.”

      Trì Tịnh vẫn duy trì tác phong nên có. Sau khi nghe xong lời của Trần Cách Phỉ sắc mặt nghiêm lại.

      “Chiếc mũ này của giám đốc Trần chụp khá lớn. Bày tỏ ý kiến phản đối của mình chút cũng là công tư chẳng phân biệt được? Vậy loại hành vi cực lực đề cử em họ của mình như tính là gì?”

      “Chọn Tân Nhã là tôi đề xuất.” Nguỵ Dĩ Châu ném kẹp văn kiện lên bàn, lạnh nhạt .

      Trì Tịnh đáp lại ông ta nụ cười giễu cợt; hai người các ông là , ông thế nào cũng đều được.

      “Nếu giám đốc Trì đồng ý, xem ra trong lòng có nhân tuyển thích hợp hơn. bằng ra để mọi người tham khảo chút.” Trần Cách Phỉ thờ ơ lật lật tài liệu.

      “Nhân tuyển của giám đốc Trì chắc hẳn rất đặc biệt.” Nguỵ Dĩ Châu ngoéo ngoéo khoé miệng.

      Hai chọi chói mắt như vầy Trợ lý Hồng sắp nhìn được. Càng khiến cậu ta sốt ruột chính là chẳng biết bởi nguyên nhân gì mà Trì Tịnh có lập tức phản ứng lại.

      Vài giây ngắn ngủi, phòng họp nháy mắt yên tĩnh đến bình thường.

      “Cạch” tiếng, bút máy trong tay Thư Luật rơi mặt bàn.

      Tay Trần Cách Phỉ lật văn kiện chợt dừng, cúi đầu mím môi. Nguỵ Dĩ Châu đáp lại Trì Tịnh ánh mắt giễu cợt, khoanh tay dựa vào lưng ghế. Những người khác cũng đều ngồi đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

      Trì Tịnh làm lơ những ánh mắt linh tinh, tầm mắt trực tiếp đối diện với Thư Luật.

      “Trước tới đây thôi.”

      Ánh mắt lạnh thấu xương của Thư Luật quét qua mỗi người ngồi. xong mấy chữ này liền đứng dậy ra ngoài.

      “Giám đốc Trì, đến văn phòng tôi chuyến.”

      Tất cả ánh mắt dấu vết rơi vào người Trì Tịnh. đợi giây lát, chậm rãi đứng dậy giẫm lên giày cao gót ra ngoài.

      biết trời cao đất rộng.”

      Giọng khinh miệt rơi vào tai Trì Tịnh rất khi ngang qua; bước chân của Trì Tịnh hơi ngừng chút, hít sâu, trực tiếp rời khỏi phòng họp.

      đến bên cửa, vẫn nhịn được mắng câu: “Rộng cái đầu ông!”

      *****

      Hồng Đông Đồng bên cạnh Thư Luật, thở mạnh cũng dám. Đừng ông chủ, với cái kiểu vừa rồi kia cậu ta cũng có thể cảm giác được trọng điểm Trần Cách Phỉ và Trì Tịnh tranh chấp người đại diện phát ngôn nữa.

      Quả nhiên núi thể chứa hai hổ á!

      Thư Luật vào văn phòng bao lâu, Trì Tịnh liền theo tới.

      đặt kẹp văn kiện trong tay lên bàn. Bình tĩnh nhìn Thư Luật: “Thư tổng có lời gì .”

      hài lòng với đề nghị của Trần Cách Phỉ là , có tư tâm cũng là . Trì Tịnh ngu đến mức nghĩ ngay cả những điều này Thư Luật cũng nhìn ra.

      Thư Luật để ý đến , trực tiếp cởi áo khoác âu phục máng lên giá áo gỗ. Tay thon dài thong thả chỉnh lại cổ tay áo, rồi sau đó bước chân dài ngồi vào đối diện Trì Tịnh.

      Hai người tiếng động đối mặt lát, Thư Luật thấy Trì Tịnh muốn mở miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

      “Vào .”

      Cửa theo tiếng mở ra, Trần Cách Phỉ giẫm giày cao gót từ bên ngoài vào. Trợ lý Hồng đứng ở cửa muốn lại thôi, nghĩ thầm, bắt đầu hiệp hai đàn bà phân cao thấp.

      Trần Cách Phỉ nhìn hai người ngồi đối diện nhau, thẳng lưng qua phía bọn họ.

      “Đây là tài liệu của nhân tuyển đại diện phát ngôn. Tổng giám đốc Thư chưa kịp xem, tôi đưa lại đây.”

      Trần Cách Phỉ đứng ở vị trí bên cạnh Trì Tịnh, để văn kiện lên bàn.

      “Đồng thời tôi cũng hy vọng giám đốc Trì có thể dùng góc độ khách quan để suy nghĩ vấn đề. Trước kia về mặt chọn lựa người đại diện phát ngôn tuy rằng ý kiến cũng thống nhất, nhưng cuối cùng đều cho ra kết quả. Tôi nghĩ chuyện này cần thiết biến thành giương cung bạt kiếm như vầy.”

      Trì Tịnh nhướn nhướn mí mắt, tỏ vẻ tán thành: “Tôi đồng ý lời này của giám đốc Trần. Nhưng ngại, tôi vẫn duy trì quan điểm ban đầu của mình.”

      “Hừ.” Trần Cách Phỉ giữ im lặng.

      “Tài liệu để đây, về trước .” Thư Luật mở miệng, với Trần Cách Phỉ.

      Đầu chân mày khẽ nhíu, như là đè nén cảm xúc gì.

      Tuy rằng cam lòng, nhưng Trần Cách Phỉ cũng biết tiếp tục tranh chấp như vầy có kết quả. Dù sao lời nên ta đều . Về phần Thư Luật, ta vẫn luôn tin phong cách làm việc của .

      Trần Cách Phỉ lại nhìn Thư Luật cái, xoay người rời . Trong văn phòng to như vậy khôi phục lại yên tĩnh; điều hoà im lặng thổi, thổi ra cảm giác mát nhè .

      “Thư Luật, nhân tuyển Trần Cách Phỉ đề xuất em tuyệt đối đồng ý.”

      đợi Thư Luật mở miệng lại, Trì Tịnh biểu lộ thái độ trước.

      Trần Cách Phỉ có thể cho rằng nguyên nhân chủ yếu phản đối là bởi vì bạn thân Hà Nhuế bị Tân Nhã giật bạn trai. Trì Tịnh thừa nhận có mặt này, nhưng chỉ là phần .

      Tác phẩm của hiểu nhất. Nếu muốn chọn lại người đại diện phát ngôn, vậy nhất định phải chọn nhân tuyển thích hợp nhất. Tân Nhã vừa có khí thế lại thiếu khí chất, hoàn toàn liền với Perfectionist.

      Nghe xong lời của Trì Tịnh, Thư Luật trầm ngâm lát. Cánh tay khoác lên tay vịn, đôi mắt trắng đen ràng dò xét : “Lý do là những điều em mới vừa rồi?”

      Đôi môi đỏ mọng của Trì Tịnh mím thành đường thẳng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đối diện với : “Đương nhiên còn có số nhân tố khác, ví dụ như mặt nhân phẩm em thấy được.”

      Thư Luật cười cái: “Nhiều người tụ lại họp với nhau như thế, em cho là cùng em ở nhà?”

      “Em có.”

      “Biểu của em chính là như vậy.” Người Thư Luật bỗng chồm về phía trước, nhìn thẳng Trì Tịnh, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chăm chú. “Em đưa ra ý kiến phản đối, phải chuẩn bị bị người ta cắn trả. Sau khi Trần Cách Phỉ tung câu hỏi, phản ứng của em là gì? Lưỡng lự cùng chần chờ.”

      Trì Tịnh mím môi .

      Khi đó có lẽ mọi người đều nghĩ hoàn toàn có chuẩn bị, chỉ biết ngốc nghếch công kích.

      xong những lời này, Thư Luật lại dựa vào lưng ghế, giọng điệu hơi lạnh: “Đánh trận hề có chuẩn bị, chẳng phải đùa giỡn sao? Trì Tịnh, tuỳ hứng phải phân biệt trường hợp.”

      Giọng điệu này thuần tuý là của thủ trưởng đối với cấp dưới.

      Trì Tịnh xiết chặt kẹp văn kiện trong tay, rũ mắt xuống đè nén cảm xúc của mình.

      Khoảnh khắc kia khi Trần Cách Phỉ hỏi , có lập tức trả lời phải là do dự. Mà là bản thân bỗng nhiên thất thần.

      Giữa tranh chấp vừa rồi, tức giận trong lòng chẳng những bởi vì bị Trần Cách Phỉ và Nguỵ Dĩ Châu liên hợp chống đối.

      Mà còn nghĩ là công tư chẳng phân biệt được.

      Phụ nữ chính là thua ở tình cảm. giờ Trì Tịnh vô cùng đồng ý với những lời này của Hà Nhuế.

      Trì Tịnh khẽ trề khoé miệng. Chợt cảm thấy có chút tiền đồ. thả văn kiện tới trước mặt Thư Luật, giọng bình thản: “Thư tổng có thời gian xem chút .”

      ở lại thêm nữa, xong câu đó Trì Tịnh rời khỏi văn phòng.

      Ánh chiều tà ở bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến trong văn phòng chuyển thành mảng đỏ.

      Hai kẹp văn kiện giống nhau như đúc bày ở trước mặt Thư Luật. bình tĩnh đưa tay cầm lấy cái đặt ở .

      Trang thứ nhất cũng là thông tin cá nhân.

      Người phụ nữ tên là Hàn Lộc, là nghệ sĩ chơi đàn violin nổi tiếng quốc tế.

      Mặt mũi khá khí chất, điều quan trọng nhất chính là ánh mắt vô cùng trong trẻo, trông có vẻ là người rất thanh khiết.

      Thư Luật nhìn tỉ mỉ lát, ném văn kiện tới bàn. Nhắm mắt lại, đầu dựa ra sau.

      *****

      Sau khi từ văn phòng ra, Trì Tịnh dọc theo hành lang yên tĩnh đến cuối.

      Giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề, từng tiếng từng tiếng vang vào tai .

      Cho nên đương văn phòng có cái gì tốt? là dính dáng càng nhiều mâu thuẫn càng nhiều.

      Đèn cảm ứng sáng lên theo tiếng bước chân , Trì Tịnh bị ánh đèn sáng lạnh chói đến híp mắt lại.

      ngang qua chỗ rẽ, Trợ lý Hồng từ thang máy ra.

      Cậu ta cầm văn kiện trong tay, thấy Trì Tịnh cười cười: “Bàn xong rồi?”

      “Coi như vậy .” Nếu đó cũng gọi là “bàn”.

      Thái độ của Trì Tịnh tính là thân thiện, chắc bàn được tốt lắm. Trợ lý Hồng nhìn lướt qua cậu ta về phía thang máy, vội vàng ra lời vẫn luôn nghẹn sau khi tan họp.

      “Trước kia Thư tổng chưa từng họp mà ngừng.”

      Trì Tịnh nhấn thang máy, nghe thấy lời của Hồng Đông Đồng đầu ngón tay chợt dừng chút: “Phải ? Tôi khiến ta tức giận rồi?”

      “Chắc là ấy muốn khó xử .”

      Trì Tịnh quay đầu lại.

      Hồng Đông Đồng nhíu mày với : “Câu hỏi giám đốc Trần đưa ra cũng có trả lời được, phải sao?”

      Thang máy đến, Trì Tịnh cất bước vào. nhếch môi cười nhìn Hồng Đông Đồng, : “Trợ lý Hồng, mỗi lần sau khi trò chuyện cùng cậu tôi đều cảm thấy nhận thức của tôi đối với với Thư Luật có lệch lạc.”

      Hồng Đông Đồng nhún vai: “Dù sao giới tính chúng ta khác nhau.”

      “Cái này sao. Cũng có thể làm chị em.”

      Cửa thang máy từ từ khép lại, Trợ lý Hồng giơ tay xoa xoa cổ.

      Chị em cái quỷ á!

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 33]

      Bóng đêm rã rời, trong khí oi bức mang theo chút hơi nước, bầu trời thấy ánh sao, chỉ có lớp ánh trăng màu xám bạc.
      Thư Luật bước xuống từ chiếc Bentley màu đen, ống quần tây với chất vải cực tốt rũ thẳng xuống theo động tác đứng dậy.

      Áo khoác bị để lại xe. Cổ áo sơ mi trắng được lật phẳng ra, bị cởi hai nút, lộ ra hầu kết khêu gợi.

      nâng cổ tay liếc nhìn giờ, lên thang máy, vào câu lạc bộ hẹn với Nghiêm Hạo.

      Nếu là mấy năm trước, nơi Nghiêm Hạo tìm nhất định là quán bar. Có chuyện gì vừa uống vừa tán gẫu, ngẫu nhiên còn có thể gặp gỡ vài người đến bắt chuyện.

      Giờ đây khẩu vị lại thay đổi ít.

      Người phục vụ dẫn Thư Luật đến trước băng ghế, Nghiêm Hạo hút thuốc, cúi đầu nghịch di động.

      Thư Luật qua, ngồi xuống ở đối diện cậu ta. Sau khi gọi rượu với người phục vụ, cầm lấy thuốc lá bàn rút ra điếu đưa lên miệng. “Tách” tiếng, ánh lửa chiếu sáng lên mặt mày sâu sắc của .

      “Tôi nhớ cậu trước kia rất ít hút thuốc.” Nghiêm Hạo nhìn .

      “Giết thời gian.”

      Nghiêm Hạo trề trề khoé miệng, đưa tập văn kiện đặt ở bên tay trái cho Thư Luật.

      “Đây là miếng đất tôi vừa ý ở thành phố Liễu. Cậu xem thử xem.”

      Hôm nay tìm Thư Luật ra chủ yếu là vì chuyện này. Lại tiếp, hai người bọn họ gần đây gặp mặt đều là rất “đứng đắn”, ít chêm chọc cười, tất cả đều là bàn bạc chuyện nghiêm chỉnh.

      Thư Luật nhận lấy lật xem vài tờ: “Tính làm cơ sở quay phim?”

      “Phải. Nơi này rất thích hợp, giá cũng hời. Hơn nữa sau khi xây xong chúng ta cần nữa vẫn có thể cho thuê hoặc xây thành công trình du lịch.”

      Thành phố Liễu vốn là thành phố du lịch, lượng du khách hàng năm cũng tệ. Tính khả thi của lời Nghiêm Hạo ra .

      “Xem ra cậu đều tính toán hết rồi.”

      Nghiêm Hạo lộ ra miệng răng trắng: “Tôi cần nhờ kịch bản này đổi đời.”

      Thư Luật bỏ tài liệu xuống, bưng ly uống ngụm.

      “Muốn đổi đời còn phải chờ hai năm sau? Nước hoa Zing tính quay ba tập phim tuyên truyền, có hứng thú ?”

      Nghe thấy lời này Nghiêm Hạo nao nao, xác nhận với Thư Luật: “Ba tập?” Vậy phải vượt qua phim truyền hình mini sao?

      Thư Luật “Ừ” tiếng: “Zing muốn đổi người đại diện phát ngôn mới.”

      chỉ người đại diện phát ngôn, ra hết thảy đều là mới.

      Năm đó Thư Nhược Chu mời Văn Mạc Sơn về lặp lại phong cách của Mai Phương Hoa, tuy rằng Thư Luật chuyện này ra ngoài miệng, nhưng đồng ý.

      Cho dù giống nhau, cũng phải ra từ tay cùng người. Chi bằng kiến lập phong cách mới hoàn toàn.

      Giữ lại kinh điển cùng kiến lập trào lưu mới cũng xung đột.

      Cho nên lần này, ngoài mặt kêu Trì Tịnh tiếp diễn phong cách của bà cụ, thực tế tất cả sớm thoát ly.

      Tuần tự mà tiến vĩnh viễn tạo ra kỳ tích.

      Nghe xong lời của Thư Luật, Nghiêm Hạo thể nào động tâm.

      Chuyện hiệu Zing muốn thay người đại diện phát ngôn cậu ta cũng có nghe thấy. Tuy nhiên đề nghị hôm nay của Thư Luật khiến cậu hơi bất ngờ.

      Danh tiếng của Thư thị bày ra kia, quảng cáo tung ra cũng cần nhiều lời. Quay phim quảng cáo cho Thư thị, nhận chẳng phải ngốc ư!

      Nghiêm Hạo uống xuống ngụm rượu trong ly, cười với Thư Luật: “Đương nhiên là có hứng thú.”

      *****

      Từ câu lạc bộ ra, Nghiêm Hạo cùng Thư Luật sóng vai vào bãi đậu xe.

      Xe của hai người phải trái, Nghiêm Hạo nhìn Thư Luật hỏi: “ cần gọi người lái thay?”

      “Tôi tự gọi.”

      Nghiêm Hạo gật đầu: “Vậy được.” Sau đó lại nhắc câu. “Hôm nào tìm thời gian thành phố Liễu nhìn xem.”

      Thư Luật trả lời lại.

      Lên xe, Thư Luật dựa vào lưng ghế ngồi im trong chốc lát. Khoé mắt quét tới đồ ghế phó lái, dừng chút.

      Cuối cùng, nhếch môi cười cười.

      *****

      Trì Tịnh mới vừa theo ti vi luyện yoga xong, lúc này đổ mồ hôi đầm đìa nằm tấm đệm yoga nghỉ ngơi.

      khẽ thở phì phò, nghe thấy sa lon truyền ra hồi tiếng chuông vui tai.

      Trì Tịnh đứng dậy, đưa tay cầm điện thoại lên.

      “Tới đây đón .” Giọng trầm thấp của Thư Luật tiến vào trong tai Trì Tịnh. “ uống rượu thể lái xe.”

      Trì Tịnh ngẩng đầu liếc nhìn thời gian cái, hơn chín giờ. nhăn mày: “ ở đâu?”

      “Câu lạc bộ Nhã Quân đường Hoài Bắc.”

      Thư Luật lái xe ra từ bãi đậu xe ngầm, ngừng ở chỗ trống bên cạnh câu lạc bộ.

      Sắc trời tối đen, mấy phút trước bắt đầu vang lên sấm rền.

      Thư Luật xuyên qua kính chắn gió thấy Trì Tịnh xuống xe taxi ở bên kia đường. mặc chiếc áo đầm dài màu đỏ hồng, làn váy đong đưa qua lại theo bước chân của .

      Lại tràng tiếng sấm vang lên, Thư Luật nhìn bóng dáng tới gần, mở cửa xuống xe.

      khí bên ngoài càng trở nên oi bức, như thể nghẹn hết sức muốn đổ xuống trận mưa to.

      Trì Tịnh đến trước mặt Thư Luật, nhìn đôi mắt đen láy trầm tĩnh của : “ đâu?”

      “Sắp mưa to, chỗ em .”

      Hơi lạnh thay thế khí bên ngoài khiến người ta thoải mái, tâm trạng bực dọc của Trì Tịnh thoáng giảm bớt ít.

      Kẹp văn kiện màu lam để ở phía dưới kính chắn gió, tay Trì Tịnh nắm chặt tay lái.

      Thư Luật từ sau khi lên xe cũng chuyện, thân thể cao lớn dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng phía trước biết suy nghĩ cái gì.

      Hai mươi phút sau, hai người trước sau vào cửa.

      Thư Luật thấy đôi dép kiểu nam sớm bày ra chỉnh tề ở cửa, khoé miệng ngoéo cái.

      tuỳ tiện .”

      Lúc Trì Tịnh ra cửa người còn mồ hôi. Bây giờ tuy rằng đều bốc hơi hết rồi, nhưng cảm giác quần áo dán vào người vô cùng thoải mái.

      định phòng tắm tắm rửa, cửa sổ sát đất để mở bỗng nhiên thổi vào cơn gió lớn. Bức màn bị thốc lên, tung bay trong trung, phát ra tiếng vải bị lay động.

      Trì Tịnh xoay gót, đành phải đóng cửa sổ sát đất trước.

      Gió bị ngăn ở bên ngoài, bức màn tung bay ngừng lại. Bên ngoài đổ mưa lớn. Giọt mưa to và dày đặc nện ở cửa kính, phát ra tiếng vang lộp độp.

      Trì Tịnh muốn lui người lại, bỗng nhiên bị Thư Luật ôm từ phía sau. Nhiệt độ thân thể xuyên qua quần áo truyền đến người Trì Tịnh.

      Lập tức, trong hơi thở của đều là mùi riêng biệt của .

      Trì Tịnh bị ôm ở trước ngực, khỏi quay đầu nhìn ; Thư Luật rũ mắt, đôi con ngươi tối tăm sâu thẳm như muốn hút vào.

      cúi đầu, ngậm lấy cánh môi Trì Tịnh. Hai tay mạnh mẽ siết chặt eo , cứ như vậy đứng ở sau lưng cùng hôn môi.

      Trì Tịnh từ trong miệng nếm được vị rượu nhàn nhạt, hương vị rượu cũng khiến người ta chán ghét. Có điều tư thế này khiến Trì Tịnh vô cùng thoải mái. muốn xoay người nhưng bị Thư Luật ôm chặt lấy.

      Đôi mắt của Thư Luật từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm Trì Tịnh, vừa hôn vừa ôm bước từng bước về phía trước.

      Thân thể Trì Tịnh dán lên kính.

      Xúc cảm vừa lạnh vừa cứng kích thích Trì Tịnh giật mình cái.

      “Nhìn bên ngoài.” Thư Luật khàn giọng .

      Cảnh vật bên ngoài cửa sổ sát đất bị mưa to tạo thành lớp nước bao phủ. Trong bóng đêm tối đen, tất cả đều trở nên mơ hồ . Tiêu điểm tầm mắt Trì Tịnh chậm rãi chuyển tới bóng của hai người kính.

      Chiếc áo đầm tay, nhấn eo màu đỏ hồng đẹp rực rỡ, cổ áo chữ v lộ ra cần cổ mảnh mai trắng nõn của . đôi cánh tay vòng qua eo , Thư Luật đứng ở đằng sau ôm lấy , đường nét sâu sắc hết sức ràng.

      “Thấy cái gì?” Thư Luật khom lưng xuống kề sát vào bên tai .

      Trong ảnh ngược có thể thấy khi khoé môi nhếch lên độ cong nhợt nhạt.

      .” .

      Bỗng dưng, Trì Tịnh cảm thấy dưới váy chợt lạnh.

      Đầu ngón tay của Thư Luật vạch ra đáy quần , nhàng ma sát. Sau đó, bị đặt lên kính lạnh lẽo, cánh tay eo gần như hung tợn ôm lấy .

      hùng hổ xâm nhập, có chút đường sống thương lượng.

      Thế giới trong mắt Trì Tịnh dần đong đưa, khoái cảm cực hạn khiến đầu óc hơi hỗn độn. Tiếng tình dục của Thư Luật cứ như vậy tiến vào trong tai .

      : “Trì Tịnh, em nên học nhất chính là phải hoàn toàn tin tưởng .”

      *****

      Từ sau lần đầu tiên, Thư Luật liền có thói quen để quần áo ở chỗ này của Trì Tịnh.

      Sáng sớm hôm sau, hai người đúng giờ công ty.

      Chuyện ngày hôm trước giống như tiêu tan theo đêm triền miên. Trì Tịnh làm điều thừa hỏi Thư Luật có xem tài liệu để lại hay . cầu đối với người đại diện phát ngôn cũng biểu đạt rất ràng. Cho nên cuối cùng chọn ai, chờ tin tức là được.

      Ngày hôm qua dưới tình huống hai đối lúc ấy, ra trong lòng Trì Tịnh có oán với thái độ câu của Thư Luật.

      Giữa nam nữ nhau dường như cách nào làm được công tư ràng. Trong lòng luôn nghĩ theo bản năng, bất kể tình huống gì, Thư Luật phải đứng về phía .

      Điểm này có lẽ là chỗ khác nhau giữa đàn bà và đàn ông.

      Khi gần đến trưa, Hồng Đông Đồng bị Thư Luật kêu vào văn phòng tổng giám đốc.

      “Đưa hai phần văn kiện này xuống dưới, ngoài ra thông báo giám đốc Trì bảo đích thân ấy liên hệ người. Tối mai phải được câu trả lời thuyết phục.”

      Hồng Đông Đồng cầm văn kiện ra ngoài, sau khi đóng cửa gỗ lại nhịn được mở kẹp văn kiện ra nhìn thoáng qua. Lập tức lắc lắc đầu nở nụ cười.

      *****

      Trần Cách Phỉ nhìn văn kiện trong tay, ước gì có thể bóp nát nó. Nhớ tới lời của Trợ lý Hồng, ta liền nổi giận hung hăng vứt kẹp văn kiện ở bàn làm việc.

      Trợ lý ở bên ngoài định vào báo cáo thấy tình huống này vội vàng tiếng động đóng cửa lại lui ra ngoài.

      Giây lát, cửa gỗ lim bị kéo mạnh ra từ bên trong. Trần Cách Phỉ mặt sa sầm, cầm trong tay kẹp văn kiện nhìn quen mắt kia hùng hùng hổ hổ ra.

      tới tầng ba mươi chín, Trần Cách Phỉ mặt biểu cảm đứng trước bàn làm việc của Hồng Đông Đồng.

      “Tôi muốn gặp Thư tổng.”

      Hồng Đông Đồng dừng công việc trong tay, nhìn Trần Cách Phỉ : “Ông chủ ở bên trong.”

      Trần Cách Phỉ lời thừa nữa, trực tiếp gõ cửa vào.

      Trong ánh nắng sáng rỡ, Thư Luật với dáng người nổi bậc ngồi ở ghế ông chủ. Áo sơ mi màu lam nhạt mặc chỉnh tề người , khiến nhìn có vẻ hơi dịu dàng cách khó hiểu.

      Trần Cách Phỉ qua, hai tay chống ở cạnh bàn, giọng điệu cứng ngắc với : “Thư tổng, tôi muốn lý do.”

      ta đến tìm mình là chuyện tất nhiên. Thư Luật trực tiếp đưa cho ta phần tài liệu khác.

      “Tự so sánh thử xem.”

      Trần Cách Phỉ thở sâu, đè nén cảm xúc mở ra kẹp văn kiện Thư Luật đưa cho ta.

      Bên trong nhất thời tiếng động.

      Thư Luật dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng ta hỏi: “Thế nào?”

      Hàn Lộc, nghệ sĩ đàn violin nổi tiếng quốc tế, bất kể là khí chất hay giá trị con người đều tục.

      Trong lòng Trần Cách Phỉ so sánh ra rồi, có điều cam lòng kia vẫn từ trong cổ họng ứa ra ngoài, nuốt cũng xuống được.

      “Hàn Lộc là giám đốc Trì tuyển ra?”

      “Tôi chỉ nhìn kết quả.” Ngụ ý là ai tuyển ra quan trọng.

      “Ha.” Trần Cách Phỉ bật cười. “Thư Luật, đối với những vấn đề có liên quan với Trì Tịnh làm được công bằng ?”

      Tựa như ta hỏi câu hỏi vô cùng buồn cười, Thư Luật trả lời vừa lạnh lùng lại châm biếm.

      “Khi nào tôi đối với ấy phải chú ý công bằng?”

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 34]

      Trần Cách Phỉ sống gần ba mươi năm, cho tới bây giờ ngờ rằng bởi câu ta suýt chút nữa mất khống chế ngay tại chỗ.
      Giọng điệu châm biếm của Thư Luật khiến ta chỗ nào trốn. Trong văn phòng cực kỳ im lặng, Trần Cách Phỉ kinh ngạc nhìn , bên tai chỉ có tiếng tim đập như trống dồn của mình.

      Thái độ của Thư Luật khiến ta cảm thấy mình như là chuyện cười. tuyên bố dung túng người kia hoàn toàn cần những người khác nghĩ thế nào.
      Ha.
      Trần Cách Phỉ đè nén cảm xúc, ổn định giọng : “Tôi hiểu rồi. quấy rầy tổng giám đốc Thư.”

      ta thẳng lưng giật cửa ra ngoài.

      Hồng Đông Đồng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Trần Cách Phỉ.

      Hoàn cảnh giữa người với người, có so sánh mới có thể càng nét hơn.

      Trần Cách Phỉ đứng ở trước thang máy, im lặng nhìn bóng mình trong cửa i-nốc.

      Bộ đồ vest công sở màu trắng sang trọng, giày cao gót tám phân khiến chân ta càng thẳng và thon dài. Tóc dài đen như mực vấn lên, vừa tô điểm cần cổ mảnh khảnh lại thêm vài phần lão luyện. Tuy sắp ba mươi tuổi, nhưng da thịt ở trạng thái rất tốt khiến trông ta trẻ hơn tuổi rất nhiều. Và diện mạo của ta cũng thuộc loại trung thượng đẳng.

      ta đợi ở bên cạnh Thư Luật gần bảy năm như thế, nhưng luôn bị cự tuyệt ngoài ngàn dặm.

      Đèn hiển thị lập loè, Trần Cách Phỉ vẫn mặt biểu cảm nhìn về phía trước. Chẳng qua là bóng dáng của ta bị cửa thang máy tách mở ra, trở thành xuất trước mắt ta chính là khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn kia của Trì Tịnh.

      ta cầm trong tay kẹp văn kiện giống với của mình. Nhưng Trần Cách Phỉ biết, vận mệnh của chúng nó lại trời vực.

      Trì Tịnh từ trong thang máy ra, lướt qua Trần Cách Phỉ nhìn chớp mắt.

      “Giám đốc Trì, chúc mừng nha!”

      Trì Tịnh dừng bước, giọng lạnh nhạt đáp lại: “Nhờ phúc.”

      đâu có nhờ phúc của tôi.” Trần Cách Phỉ dựa vào tường, môi đỏ mọng hơi nhếch lên. “Được chiếu cố của Thư Luật mới là .”

      “Lời này hề sai.” Trì Tịnh quơ quơ kẹp văn kiện trong tay, toét ra nụ cười mờ ám. “Cho nên bây giờ tôi muốn văn phòng tổng giám đốc cảm tạ ấy… gấp, xin lỗi tiếp được, giám đốc Trần.”

      Đến khi bóng dáng Trì Tịnh biến mất ở góc quẹo, tươi cười mặt Trần Cách Phỉ hoàn toàn vỡ tan.

      Trở lại văn phòng, kẹp văn kiện vô tội bị ta hung hăng ném lên bàn. Phát ra thanh chói tai.

      Trợ lý ở ngoài cửa nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền tới tiếng vang, khỏi rụt cổ.

      Trần Cách Phỉ đến bên cửa sổ, thở hổn hển.

      Câu kia của Thư Luật đâm vào tim ta. Trong nháy mắt kia ta cảm thấy mình dường như chưa từng nhận thức tính cách của Thư Luật.

      ra cẩn thận tỉ mỉ, trong công việc nghiêm khắc cùng công tư phân minh cũng là tuỳ người.

      Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ bị ánh mặt trời rực rỡ bao phủ, trong lòng Trần Cách Phỉ lại là mảnh khó hiểu.

      như vậy là che chở Trì Tịnh, hơn nữa là tỏ thái độ với ta . Thư Luật quen thấy ta “cắn nhả” đối với Trì Tịnh, cho nên cho câu trả lời gọn gàng dứt khoát nhất.

      Trần Cách Phỉ ngẩng đầu lên, nén lại nước mắt sắp rơi xuống.

      Điện thoại thích hợp mà vang lên. Khi người ta tâm trạng tốt, bất kể nhìn cái gì cũng cảm thấy vừa mắt. Ngay cả tiếng chuông mà ta cố ý chọn giờ phút này nghe thấy rất chói tai.

      Trần Cách Phỉ làm dịu cảm xúc lại, giẫm lên giày cao gót đến bên bàn làm việc cầm di động lên.

      màn hình hiển thị tên của Tân Nhã.

      Tay nắm điện thoại chợt siết chặt, Trần Cách Phỉ bình tĩnh bắt máy.

      “Tân Nhã?”

      “Chị, bận ?”

      Trần Cách Phỉ dựa vào cạnh bàn, tự giễu : “ bận, có cái gì mà bận.”

      Tân Nhã có nghe ra bất thường, “À” tiếng. Sau khi do dự lúc lâu mới mở miệng nhắc tới: “Vậy chuyện…”

      thành.” Trần Cách Phỉ ràng cho ta. “Trì Tịnh đồng ý. ta em đạt được cầu của ta.”

      “Chuyện này là ta quyết định?” Giọng của Tân Nhã nâng cao mấy độ, giọng điệu hơi gấp. “Cái gì gọi là đạt cầu? cầu của ta là cái gì?”

      Thái độ của Trì Tịnh đối với ta thay đổi là sau khi biết được ta và Khương Thừa cặp nhau. Lần này Trì Tịnh phải cố ý cản trở, đánh chết Tân Nhã cũng tin.

      Trần Cách Phỉ nghe giọng căm hận của em họ, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác sảng khoái. ta nhếch nhếch khoé miệng, với Tân Nhã: “Chuyện này chị giúp được em. Trì Tịnh phê bình em đến tệ, ta lại là nhà điều chế của Perfectionist, ta đồng ý, cũng chỉ có thể đổi người.”

      Tân Nhã nghe xong trực tiếp đen mặt.

      Chẳng lẽ người xung khắc với mình là Trì Tịnh? Ngoại trừ cái bà điên Hà Nhuế kia, cái tên Nghiêm Hạo lông bông biết suy xét thế mà cũng quen với Trì Tịnh.

      Tân Nhã từng chủ động đề xuất mang vốn vào đoàn phim của Nghiêm Hạo. ngờ ta chẳng những cảm kích mà còn dùng giọng điệu khá ghét bỏ với ta: đợi đến khi diễn hài kịch lại tới tìm ta.

      chuyện hoàn toàn lưu chút mặt mũi nào, khiến Tân Nhã lúc ấy tức giận thiếu chút nữa cau mặt.

      Giờ đây phòng vé “Thời gian gặp gỡ” kiếm bộn, Tân Nhã cảm thấy rốt cuộc nuốt được cục tức. Nghiêm Hạo nhận ta, ta dùng hành động thực tế đánh vào mặt ta. Cục tức này còn chưa có xuôi bao lâu, bị Trì Tịnh làm cho nghẹn lại.

      Trị số thù hận chồng chất. Từ Hà Nhuế đến Nghiêm Hạo, lại đến Trì Tịnh, trị số thù hận của Tân Nhã đạt tới cực điểm.

      Cách microphone cùng Trần Cách Phỉ mắng nửa ngày, Tân Nhã tức giận bất bình cúp điện thoại.

      Rốt cuộc yên tĩnh lại, Trần Cách Phỉ ném điện thoại lên bàn làm việc, lạnh lùng ngoéo khoé miệng cái.

      Giờ phút này trong văn phòng tổng giám đốc lại là cảnh tượng khác.

      Trì Tịnh xác định với Thư Luật thông tin liên quan Hàn Lộc, rồi lại đến vài điểm về Perfectionist. Bàn chuyện công xong, cũng có rời , mà là chống cằm nhìn Thư Luật làm việc.

      Bút máy viết ở văn kiện phát ra tiếng vang sàn sạt, rất dễ nghe. Thư Luật cúi đầu, vai lưng thẳng, hai tay khoác lên mép bàn, tư thế ngồi vô cùng chuẩn mực.

      Với tư thế này, thời học đốn tim ít nhỉ?

      “Thư tổng, đêm nay nhà được ?”

      Ngòi bút chợt dừng lại ở chữ “Ngày” cuối cùng, kềm chế này có thể là mười phần sức lực. Thư Luật nâng mắt nhìn : “Muốn?”

      Đủ trực tiếp.

      Trì Tịnh vểnh môi: “Em muốn xem hình thời học của . Có ?”

      có.” Thư Luật nắm bút dựa vào lưng ghế. “ có cất giữ hình.”

      Trì Tịnh biết thích chụp hình. Nhưng khỏi cứ cảm thấy hơi đáng tiếc.

      “Xem ra sau này chỉ có thể em cất giữ giúp .” đứng lên, phủi phủi thân váy định rời .

      Trì Tịnh cầm kẹp văn kiện lên, khi đẩy ghế ra lách qua bàn làm việc bước chân chợt dừng, sau đó xoay gót đến bên cạnh Thư Luật.

      Khom lưng, hôn cái ở khoé miệng .

      “Thư tổng à, hôm nay ngầu!”

      *****

      Trong khoảng thời gian này Đồng Dao bận gần như là xoay quanh. Ban ngày làm, sau khi tan làm ngựa dừng vó đến bệnh viện thay thế mẹ chăm sóc em trai.

      Tiền để dành của trong nhà sau khi em trai nằm viện nhiều ngày còn lại bao nhiêu. Đối với cuộc sống như thế này, Đồng Dao tê liệt rồi.

      Nhưng mừng là em trai rất hiểu chuyện. Nó biết bản thân mang lại bao nhiêu phiền phức cho gia đình nên luôn rất ngoan. Gần như là cố gắng thu lại cảm giác tồn tại của mình.

      Tuy Đồng Dao cũng từng oán, nhưng nguyện vọng lớn nhất vẫn là mong ước em trai có thể bình phục.

      Sáu giờ chiều, sắc trời tờ mờ, Đồng Dao mang đồ ăn mua cho em trai vào cổng bệnh viện thành phố.

      Bất kể lúc nào, trong bệnh viện đều là dòng người thoi đưa. ngang qua hồ phun nước, Đồng Dao nghe thấy điện thoại của mình vang lên tiếng. ta lấy điện thoại ra nhìn số, lập tức cảm thấy bối rối.

      Nhìn chằm chằm lúc lâu, ta nghiêm cứng mặt cất điện thoại lại, chậm rãi vào khu nằm viện.

      Vu Tiểu Mạn nhìn bóng dáng của Đồng Dao hoàn toàn biến mất ở cửa toà nhà, mới từ bên khác của hồ phun nước tới.

      ta mang thai sáu tháng, theo lý qua giai đoạn nguy hiểm. Tuy nhiên đến mười năm mới hoài được cái thai này, có chút gió thổi cỏ lay là tựa như trời sập xuống.

      Sau cơm chiều Vu Tiểu Mạn toilet phát quần lót có máu, lập tức sợ tới mức mất bình tĩnh. Thư Dư Chính vừa nghe cũng vô cùng căng thẳng, tức khắc mang ta đến bệnh viện kiểm tra.

      Viện trưởng của bệnh viện này là bạn học cũ cùng Thư Dư Chính, đều quen biết bác sĩ khoa phụ sản. Cho nên trực tiếp cửa sau.

      Kết quả nghiêm trọng, chỉ là progesterone* hơi bị thấp.

      *hóc môn giới tính duy trì thai

      Sau khi ra, Thư Dư Chính lấy xe, Vu Tiểu Mạn chờ ông ta ở trước cửa gặp Đồng Dao.

      đến cũng khéo, mới kêu người chuyển khoản cho ta liền gặp bản thân ta.

      bao lâu, di động của Vu Tiểu Mạn cũng vang lên. Nhưng là điện thoại dự bị khác của ta.

      ta nhìn nhìn xung quanh, đến bên nhận điện thoại.

      “Tiền chuyển, đồ cũng gởi cho .”

      Người kia chuyện quả nhiên hết sức ngắn gọn.

      Vu Tiểu Mạn nhếch nhếch môi, để ý thấy xe Thư Dư Chính chậm rãi lái lại đây. ta liền nhiều lời, “Ừ” tiếng rồi vội vàng cúp máy.

      Xe dừng lại, Vu Tiểu Mạn lên chỗ phó lái.

      “Mệt ?”

      Thư Dư Chính quan tâm hỏi.

      mệt. tới lui có đưa, có thể mệt gì chứ.”

      tri kỷ của Vu Tiểu Mạn luôn rất được Thư Dư Chính thích. Ông ta cười ôn hoà, lái xe ra.

      “Vừa rồi gọi điện thoại với ai vậy?”

      “…Mẹ em.” Vu Tiểu Mạn cười cười. “Bà ấy gọi lại hỏi kết quả kiểm tra của em. Em cho mẹ biết có vấn đề gì.”

      “Vẫn phải nghỉ ngơi nhiều.”

      “Em .”

      *****

      Sáng sớm hôm sau, Đồng Dao vừa đến công ty bao lâu liền nhận được chuyển phát khẩn. túi văn kiện hơi mỏng, có trọng lượng gì. ta cầm trong tay ước lượng chút, dùng dao rọc giấy rạch ra.

      Ngón tay thò vào, từ bên trong rút ra tấm giấy cùng tấm hình.

      Đồng Dao xem từng cái , sắc mặt thoáng chốc trắng đến doạ người.

      làm gì vậy?”

      Giọng đột nhiên vang lên khiến Đồng Dao sợ tới run lên. Ngẩng đầu nhìn thấy là Trì Tịnh từ bên ngoài vào.

      có gì.”

      ta làm như có việc gì gom đồ, bỏ vào ngăn kéo khoá lại.

      “Em toilet chút.”

      Đồng Dao trốn vào gian tận cùng bên trong toilet, lấy di động ra gởi tin nhắn.

      gởi những thứ này cho tôi là có ý gì?

      Bên kia hồi mau. tới phút đồng hồ Đồng Dao nhận được trả lời.

      có ý gì. Chỉ là làm sâu thêm tín nhiệm của chúng ta với nhau.

      Đồng Dao nhìn những lời này, cảm thấy phẫn nộ rồi lại bất lực. ta lau mặt định đáp lời nữa, lại nhận thêm tin nhắn.

      —Tôi làm khó dễ , chỉ cần làm tốt chuyện.

      Đồng Dao cắn chặt răng, hồi lại: Tôi được là làm được. Đừng quên chuyện đồng ý với tôi!
      Phong nguyet, Mai Trinh, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :