1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hương Yêu - Tiểu Chước Vi Huân (57C+2NT) (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 25]

      Dạo này Thư Trữ Khải coi như là đường làm quan rộng mở. Cùng người bạn hùn vốn đầu tư sân golf, vừa mới ở bàn bàn chuyện rất tốt, căn bản là thành.

      Khi từ bãi đậu xe ra, nhường đường cho người bộ từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ khẽ cửa kính xe.
      Thư Trữ Khải vẫn duy trì tâm trạng tồi, sau khi nhìn thấy Vu Tiểu Mạn càng cười đầy thâm ý.
      Vu Tiểu Mạn cũng lên phía sau, ngồi vào bên phải Thư Trữ Khải.

      Thư Trữ Khải liếc mắt dò xét ta cái, nhàn nhạt phân phó tài xế: “Lái xe .”

      Bên trong xe mở máy lạnh, còn có thoang thoảng hỗn hợp mùi nước hoa nam cùng mùi rượu. Vu Tiểu Mạn nhíu nhíu đầu chân mày, đưa tay hạ cửa kiếng xe xuống chút.

      Thư Trữ Khải chú ý tới hành động của ta, khoé miệng cong lên châm chọc.

      “Sao cả yên tâm để ra ngoài mình?”

      “Tôi kêu bảo mẫu về trước.”

      vậy, nhờ xe ông ta là có mục đích khác.

      Thư Trữ Khải dựa vào lưng ghế, bắt tréo hai chân. Ánh mắt nhìn Vu Tiểu Mạn thêm chút hứng thú.

      Thư Trữ Khải và Vu Tiểu Mạn có thể cơ bản có giao tình gì. Gặp mặt vài lần ít ỏi, đều là Thư Dư Chính mang ta theo. Tuy nhiên, người phụ nữ biến người ta thành nhà tan cửa nát, còn có thể yên tâm thoải mái sống cuộc sống phú quý, chắc chắn phải là dạng vừa. Càng miễn bàn dã tâm sắp giấu được.

      Xe chạy đều đều, khí trong lành lưu thông rốt cuộc khiến Vu Tiểu Mạn thoải mái ít. Trong gian yên lặng, giọng nam trầm thấp vang lên lần nữa ở bên tai.

      “Trước kia, khi chị dâu mang thai, bất kể là ở nhà hay ra ngoài ít nhất đều có ba người theo.” Thư Trữ Khải cười. “ cả cũng cần phải đối đãi kém như vậy.”

      Vu Tiểu Mạn nắm tay lại, lộ ra nụ cười lấp liếm. Dáng vẻ hoàn toàn nghiêng về phía chồng: “ ấy từng đề cập đến, là tôi ngại làm phiền.”

      Thư Trữ Khải cười cười, ngược lại hỏi: “Sau khi ông cụ Pháp có liên lạc với cả ? Mấy hôm trước nghe A Luật nhắc tới ông cụ bên kia sống rất tốt.”

      Đúng là Thư Nhược Chu xuất ngoại vài ngày sau Vu Tiểu Mạn và Thư Dư Chính mới biết tin. Lúc hề thông báo cho bọn họ biết, càng đừng liên lạc gì.

      Làm sao Vu Tiểu Mạn nghe ra bóng gió trong lời của Thư Trữ Khải, nâng mắt nhìn ông ta, thuận theo hỏi tiếp: “Sao ông cụ đột nhiên Pháp?”

      Thư Trữ Khải như là cân nhắc lát, mới trả lời: “ ngoài muốn giải sầu, thăm người thân, hoặc là… trốn người. nghĩ là loại nào?”

      Thời gian rời đúng dịp như thế, ta nên nghĩ là loại nào?

      Vu Tiểu Mạn mím môi .

      Hơn mười phút sau, xe dừng lại trước khu nhà xa hoa.

      Thư Trữ Khải lười nhác nhìn Vu Tiểu Mạn: “Tôi tiễn. Tự cẩn thận.”

      Vu Tiểu Mạn khách sáo cảm ơn, mở cửa xe.

      “Zing đổi nhà điều chế hương mới, hội nghị phát hành đều tổ chức cùng ngày với đêm Giáng Sinh…” Thư Trữ Khải vuốt cái nút tay áo, thờ ơ nhắc nhở ta. “Còn đến sáu tháng nữa hứa hẹn của ông cụ thực .”

      Vu Tiểu Mạn duy trì động tác mở cửa xe, lẳng lặng nghe hết những lời này của Thư Trữ Khải, chậm rãi xuống xe.

      Trước cửa tiểu khu, bảo mẫu “trận địa sẵn sàng đợi địch” mà chờ Vu Tiểu Mạn.

      Bảo mẫu xấp xỉ tuổi ta, là người thành an phận, làm việc cũng vô cùng chặt chẽ cẩn thận. Vu Tiểu Mạn nhìn thấy ta luôn sinh ra cảm giác bực bội cách khó hiểu.

      “Phu nhân.”

      Vu Tiểu Mạn lạnh lùng liếc bảo mẫu cái, bình tĩnh lên lầu.

      Sau khi vào cửa, bảo mẫu lập tức bỏ đống lớn đồ đạc trong tay xuống chưng thuốc bổ cho Vu Tiểu Mạn. Vu Tiểu Mạn trở lại phòng, thoải mái dựa vào đầu giường, nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cưới ngón áp út.

      Lúc trước, khi cưới ta Thư Dư Chính hứa thừa hưởng cái gì từ nhà họ Thư. Ban đầu Vu Tiểu Mạn hề tin, sau đó nghe ngóng, mới trong khiếp sợ tiếp nhận .

      Đương nhiên, điều kiện bản thân Thư Dư Chính cũng tồi. Khi kết hôn mua căn hộ hai tầng hơn hai trăm mét vuông và chiếc xe hơi cao cấp, toàn bộ đều đứng tên Vu Tiểu Mạn.

      Khi đó, Thư Dư Chính ngoại trừ thường mang ta theo bên người, gần như tất cả đều nghe theo ta. Nhưng nhiều năm trôi qua, ông ta dường như quen với phân ta và nhà họ Thư ra.

      Vu Tiểu Mạn dùng sức nắm chặt chiếc nhẫn. Nhếch lên nụ cười lạnh.

      Cửa truyền đến tiếng gõ cực khẽ, bảo mẫu thận trọng vào, mềm mỏng với ta: “Phu nhân, thuốc bổ chưng xong rồi.”

      Vu Tiểu Mạn đầu cũng nâng, miễn cưỡng phất phất tay, ý bảo ta ra ngoài trước.

      Cửa đóng lại lần nữa, Vu Tiểu Mạn lấy di động ra gọi dãy số.

      *****

      Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây rơi xuống, ở cửa sổ bằng kính chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.

      Trì Tịnh bưng ly cà phê hơi híp mắt đứng ban công.

      đầu đội mũ lưỡi trai màu hồng nhạt, tóc dài hơi xoăn xoã ra ở sau lưng. Áo T-shirt màu trắng nhét vào quần jean yếm, ống quần cuốn lên, dưới chân là đôi giày boot Martin màu đen.

      Vừa khẽ uống cà phê vừa cách độ cao mười tám tầng lầu nhìn ra bên ngoài.

      Mãi đến khi chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái vào.

      Trì Tịnh từ trong túi lấy di động ra xem thời gian, cảm thấy Thư Luật hẳn là tới rồi. Mới rửa ly cà phê, khoá cửa xuống lầu.

      ở bên cạnh xe, cũng ăn mặc rất thoải mái.

      Áo polo màu xanh ngọc kèm với quần dài vải ka-ki, dưới chân là đôi giày business casual*. Phối hợp với chiếc đồng hồ kim loại cổ tay, tôn lên chín chắn tao nhã của .

      *Business casual shoes: Giày thời trang dành cho Mr.
      [​IMG]


      Trì Tịnh qua, hôn cái ở khoé miệng : “Nụ hôn chào buổi trưa, Thư tổng.”

      Cách ăn mặc này khiến Trì Tịnh hoạt bát hơn vài phần. Đồng thời cũng giảm tuổi xuống.

      Thư Luật gập ngón trỏ lại, nâng vành nón của chút. đôi mắt trầm tĩnh đối diện với ánh mắt đen láy của : “Như là gọi đại gia vậy.”

      Giọng ghét bỏ này khiến Trì Tịnh buồn cười: “Vậy gọi em là ‘giám đốc Trì’ , coi như em bao nuôi .”

      Thư Luật liếc xéo cái, để ý. Ngón tay điểm điểm ót : “Lên xe.”

      Đầu tuần hẹn rồi, hôm nay bọn họ muốn câu lạc bộ cưỡi ngựa.

      Thêm vào thời tiết trời xanh gió khiến toàn thân người ta dễ chịu. biết có phải bởi vì vừa rồi trêu ghẹo Thư Luật hay , tâm trạng Trì Tịnh tốt vô cùng.

      Ngay cả bản thân mình cũng phát , khoé miệng từ đầu tới cuối treo độ cong rất .

      Câu lạc bộ nằm ở ngoại ô thành phố S, đường náo nhiệt, lúc giữa trưa hai người đến nơi.

      Dừng xe xong vào, người đàn ông trung niên mặc âu phục ở đối diện liền lại đây.

      “Thư tổng, ngài tới rồi.”

      Thư Luật gật đầu. Tầm mắt chuyển tới người Trì Tịnh: “Đói ?”

      Trì Tịnh lắc đầu.

      chuồng ngựa xem trước.” Thư Luật nhàn nhạt với người đàn ông.

      Quản lý dáng người hơi mập, tóc húi cua dấu vết liếc nhìn về phía bên cạnh Thư Luật cái, lập tức sửng sốt: “… Trì?”

      Trì Tịnh vẫy vẫy tay với ông ta: “Là tôi, quản lý Lý. ông cho là ai đây?”

      Quản lý Lý xấu hổ khụ tiếng, thông minh nhiều lời nữa. Khẽ cười: “Thư tổng, Trì, mời theo tôi.”

      Câu lạc bộ do tập đoàn Thư thị khai thác đầu tư xây dựng lên. Trang trí rặt theo phong cách châu Âu. Trong đại sảnh tinh xảo xa hoa bày vài bộ bàn ghế để người ta nghỉ ngơi. Trong lúc rảnh rỗi cũng có thể xuyên qua cửa sổ sát đất xem biểu diễn trong trường đua ngựa.

      Ba người băng qua đại sảnh, ngồi xe ngắm cảnh. Khoảng năm phút đến chuồng ngựa.

      Trì Tịnh có khái niệm gì đối với ngựa, trong ấn tượng “Nhao Nhao” vẫn là con ngựa con. Bây giờ vừa nhìn, hoàn toàn trưởng thành thành con tuấn mã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

      Bờm ngựa xinh đẹp, bộ lông mịn sáng bóng tuyệt vời. cần sờ cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác tay. Nó kiêu ngạo ngẩng đầu, bộ dáng ngạo mạn nhưng đẹp mắt.

      Trì Tịnh đứng ở vị trí góc bốn mươi lăm độ với “Nhao Nhao”, nâng tay khẽ sờ sờ cổ nó. Xúc cảm quả nhiên giống với mình nghĩ.

      “Nhao Nhao” khẽ động miệng, vươn đầu lưỡi liếm liếm.

      “… Em bỗng cảm thấy tên ‘Nhao Nhao’ này có chút sỉ nhục nó.”

      Quản lý Lý hất hất đầu như là cố nhịn cười. Trì Tịnh gì cả, chỉ nhìn Thư Luật hỏi: “Muốn cưỡi ?”

      nghiêng đầu: “ mang em?”

      “Ừ.”

      “Được.”

      Quản lý Lý kêu người dắt “Nhao Nhao” đến trình diện, trước tiên vuốt vuốt lông nó. có làm thêm gì khác. Tuy rằng nó còn chưa quen Trì Tịnh, nhưng mà nhận ra Thư Luật.

      Lúc này Trì Tịnh và Thư Luật thay đồ cưỡi ngựa xong trở lại.

      Trì Tịnh sờ sờ cổ “Nhao Nhao” hai cái, sau đó lên ngựa. nắm lấy bờm ngựa cùng dây cương, vừa mượn lực nâng của Thư Luật ở dưới, toàn bộ động tác coi như dễ dàng.

      Phong cảnh lưng ngựa tồi.

      Hai tay Trì Tịnh túm sợi dây, cao nhìn xuống Thư Luật đứng ở bên.

      mặc bộ đồ cưỡi ngựa kiểu của , vai lưng dày rộng, thân hình cao thẳng, nhìn có vẻ như quý tộc quốc tràn đầy phong cách cao quý.

      Trì Tịnh hất đầu cái: “Lên mau .”

      Thư Luật ra hiệu người coi ngựa có thể buông tay ra. Ngay sau đó, ngựa di động. Trì Tịnh sợ tới mức nắm chặt dây cương. Tiếp theo cảm giác được lưng ngựa chợt lắc lư, sau lưng dán vào bộ ngực ấm áp.

      “Sợ à?” Giọng của Thư Luật truyền đến từ sau lưng Trì Tịnh, mang theo chút ý cười như có như .

      Hai người đồng thời cầm lấy dây cương, Trì Tịnh được hai cánh tay Thư Luật bao bọc. giương giương cằm lên: “Sợ cái gì?”

      Trì Tịnh rung dây cương vài cái, ra hiệu Thư Luật chuẩn bị tốt rồi. Nhưng mà người phía sau lại có phản ứng.

      Trì Tịnh quay đầu nhìn : “Sao còn chưa ?”

      Thư Luật nghiêng nghiêng mặt, thản nhiên liếc người coi ngựa cười toe toét cái. Thấp giọng bảo câu: “Nắm chặt.” Rồi sau đó dưới chân kẹp cái, giục ngựa phi nhanh.

      Cảm giác ngồi ngựa phi nhanh như bay rất khác biệt. Trong xóc nảy lờ mờ mang theo cảm giác sảng khoái vô cùng, là có loại cảm giác mình bay cao.

      Gió tung tóc lên, từng sợi nhè rơi người Thư Luật, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

      Dần dần, Trì Tịnh trầm tĩnh lại.

      dựa vào Thư Luật, chỉ lo ổn định bản thân, phương hướng và tốc độ đều giao cho nắm trong tay.

      “Nhao Nhao” vô cùng hưng phấn, chạy vòng quanh trường đua hai vòng mới từ từ giảm tốc độ. Tao nhã bước chậm chở Thư Luật và Trì Tịnh.

      Dưới bầu trời màu lam nhạt là mảnh xanh ngát bừng bừng sức sống, trong lành đến khiến người ta nỡ dời mắt.

      “Nhao Nhao” tựa như chịu đơn, chở bọn họ chậm rãi tới sân Polo ở bên cạnh.

      Trong sân có hai đội thi đấu.

      Khi đội đánh bóng vào, ba người kia lập tức giơ gậy hoan hô. Mà người đánh bóng kia điều khiển ngựa vụt về phía bìa sân.

      Bóng dáng lưng ngựa giữa trời đất có vẻ vô cùng đẹp. Tiếng vó ngựa dần đến gần, ngựa cách Trì Tịnh và Thư Luật ngoài thước bị kéo cương.

      Sau khi Trì Tịnh thấy ràng là ai, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười vẫy tay với ta: “Hi.”

      Lương Duệ Tư mặc quần áo chơi polo màu trắng, cười nhợt nhạt với .

      Thư Luật nhìn Lương Duệ Tư, khoé miệng mang ý tứ khó hiểu ngoéo cái.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 26]

      Hai con ngựa đen trắng bị hàng rào ngăn cách. Lương Duệ Tư ra dấu tay với Trì Tịnh, rồi lại gật gật đầu với Thư Luật


      Thư Luật nhìn bóng lưng Lương Duệ Tư, trong mắt có cảm xúc gì. Cũng điều khiển ngựa trở về.

      Đưa “Nhao Nhao” về chuồng ngựa, Trì Tịnh cùng Thư Luật tách ra phòng thay quần áo thay lại quần áo của mình.

      Lúc Trì Tịnh từ bên trong ra, Thư Luật ngồi sa lon da màu đen ở đại sảnh uống trà. Bên cạnh còn thêm người, là Thư Hàng mặc quần áo chơi polo.

      Áo trắng quần đen, hiển nhiên là cùng đội với Lương Duệ Tư.

      “Lão Đại, quen với người như vậy hồi nào thế? ngờ tên đó vừa điếc vừa câm nhưng còn chơi bóng rất giỏi.”

      Thư Hàng xong câu đó, thấy Trì Tịnh lại đây, nhíu mắt lại với .

      Từ sau lần trước ở trong phòng điều chế hương bị Trì Tịnh ghét bỏ, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Thư Hàng nhìn thấy Trì Tịnh quần jean cùng mũ lưỡi trai, khỏi có chút mắc cười.

      Đây quả là hai người nha!

      Trì Tịnh đến ngồi bên cạnh Thư Luật, rất nhanh có người lại châm trà cho . Bưng lên khẽ mím ngụm, để tách trà xuống, Trì Tịnh dựa người ra sau.

      nhìn Thư Hàng, chậm rãi mở miệng: “Lương Duệ Tư từng đặc biệt học môn polo, trình độ thua gì tuyển thủ chuyên nghiệp. Đoán chừng chơi với người nghiệp dư như là thủ hạ lưu tình. Đâu đến phiên ghét bỏ người ta?”

      “Ơ, tôi đâu có chọc tới ?”

      Thư Hàng hiểu được, mỗi lần này nhìn thấy cậu ta đều bộ dáng tràn đầy ghét bỏ, thấy cậu ta vừa mắt vậy sao?

      Mí mắt Trì Tịnh nhướn cái: “Vậy ta thể chuyện có quan hệ gì đến ?”

      “Lương Duệ Tư là bạn của Trì Tịnh.”

      Lúc này Thư Luật mở miệng, giọng lạnh nhạt, thản nhiên liếc Trì Tịnh cái. Sau đó để tách trà xuống, phát ra thanh lanh lảnh.

      Bấy giờ Thư Hàng mới hiểu được Trì Tịnh là để bụng cậu ta “vừa điếc vừa câm”.

      Cậu ta “Xuỳ” tiếng, cười khó hiểu nhìn Trì Tịnh: “Được, tôi lỡ lời. Phụ nữ á, chính là trái tim pha lê.”

      “Loại đàn ông nhiều như mới là tạo phúc cho xã hội.”

      “Trì Tịnh.” Thư Luật nhìn , môi mỏng nhếch lên, vui trong mắt hết sức ràng.

      Trì Tịnh nín, hất đầu qua, hề mở miệng nữa.

      Thư Hàng vốn định theo bọn họ cùng ăn cơm, nhưng ngờ vì câu của cậu ta mà khí cứng ngắc thành như vầy.

      Cậu ta sờ sờ mũi, đứng lên định rời .

      “Ba tôi đánh golf ở bên kia, lão Đại, có muốn ?”

      Thư Luật lắc đầu.

      Thư Hàng đút tay vào túi: “Vậy tôi trước.”

      Dưới đèn pha lê rực rỡ, khí càng trở nên nặng nề. Thư Luật thấy Trì Tịnh vẫn xoay đầu, mày khẽ nhíu lại. tính mở miệng, bóng dáng Lương Duệ Tư từ xa đến.

      ta thay lại thường phục. Áo sơmi trắng phối hợp với quần tây đen, trông có vẻ gọn gàng thoải mái.

      Hướng Trì Tịnh đối mặt vừa vặn có thể nhìn thấy ta, khoé môi cong lên, vẫy tay về phía .

      Lương Duệ Tư đến gần, giơ tay thon đẹp ra dấu.

      — —Buổi tối muốn cùng ăn cơm ?

      Trì Tịnh liếc Thư Luật cái, nghiêng đầu nhìn về phía khác. Vì thế Trì Tịnh với Lương Duệ Tư: “Để lần sau .”

      Lương Duệ Tư cười cười, ra dấu cái điện thoại trong tay với Trì Tịnh, lúc này mới xoay người khỏi.

      Trước cửa, có người đàn ông chờ ta. Người đàn ông nhìn thoáng qua về phía Trì Tịnh, khoé miệng nhếch lên, cùng Lương Duệ Tư rời .

      Bãi đậu xe, Lương Duệ Tư bỏ dụng cụ mang theo bên người vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế phó lái.

      “Cậu tạm thời huỷ bỏ chuyến hội triển lãm châu báu ở thành phố H là bởi vì ta?” Bạn thân cười như có như hỏi.

      Lương Duệ Tư ngoéo ngoéo khoé môi có phủ nhận.

      “Vậy sao khinh địch về thế?”

      Mất công lớn như vậy, mấy câu liền thoả mãn?

      Lương Duệ Tư: Tâm trạng ấy tốt.

      Tâm trạng tốt, Lương Duệ Tư lại có cách dỗ dành. Dù sao cũng thể nào trước công chúng mà ra dấu tay với . có thể ra dấu, Trì Tịnh cũng phải có kiên nhẫn nhìn mới được.

      Bạn thân im lặng, cười nổi.

      Lương Duệ Tư hơi hơi cong khoé miệng, cúi đầu cài tốt dây an toàn: thôi.

      *****

      Mặt trời khuất, ở chân trời ánh lên mảng đỏ, bao phủ cả trường đua ngựa. Có vẻ đẹp tột bật.

      Nhưng tâm trạng của Trì Tịnh và Thư Luật đẹp chút nào.

      Giờ phút này hai người ngồi bên cửa sổ, tư thế tao nhã dùng cơm. khí yên lặng đến chỉ có tiếng cắt thịt bò, giống như hai người chỉ ghép bàn lại ngồi với nhau.

      Trở lại nội thành hơn sáu giờ tối. Trì Tịnh thấy Thư Luật lái xe vào tiểu khu xa hoa nơi ở, rốt cuộc mở miệng trước: “ đưa em về à?”

      Thư Luật lườm cái, lái thẳng xe vào bãi đậu xe.

      Xe tắt máy, Trì Tịnh ngồi bất động ở ghế phó lái.

      “Xuống xe.”

      Thấy Thư Luật trước sau bộ dáng lạnh như băng, Trì Tịnh cau mày hỏi : “ tức giận là vì em ghét Thư Hàng?”

      “Ha.” Thư Luật dù bận vẫn ung dung nhìn . “Em cãi nhau với Thư Hàng, còn mặt dài với ?”

      “Lời ta lọt tai.”

      Nghe lời này Thư Luật bỗng nghiêm mặt. Ánh mắt nhìn Trì Tịnh trở nên thâm trầm.

      Tính cách của Trì Tịnh vẫn luôn là như vậy, tuỳ hứng, nuông chiều. Nhưng làm việc có chừng mực vừa lại vô cùng chú trọng trường hợp. Tình huống giống vừa rồi chưa từng xảy ra.

      “Bởi vì câu bất lịch của cậu ta, em liền giận thành như vậy?” Giọng chuyện của Thư Luật càng ngày càng lạnh. “Trì Tịnh, phản ứng của em vượt qua mức độ người bạn bình thường nên có.”

      Những lời này của Thư Luật vừa ra, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh lại. Trì Tịnh đưa tay cởi dây an toàn, cúi đầu, mím mím môi.

      Thư Luật mặt biểu cảm nhìn về phía trước, chợt nghe bên tai truyền tới tiếng của Trì Tịnh: “Làm trò cả nửa ngày ra là ghen. Ha! Ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty hôm đó em ôm bình dấm chua ngủ.”

      Thư Luật quay đầu nhìn . Trì Tịnh hếch hếch cằm: “Thư tổng, bó tuổi rồi còn được người ta thú nhận, cảm thụ này tốt ?”

      So với cái bình dấm bay lung tung này của , lại là bắt được tận tay nha!

      Cái bộ dạng “bắt được cái đuôi của ” của Trì Tịnh khiến Thư Luật bật cười. rút chìa khoá xe ra, chỉ nhàn nhạt quẳng cho câu: “Có chuyện lên .”

      Trì Tịnh hừ tiếng, mở cửa xe lên theo.

      Mấy chỗ bất động sản của Thư Luật, chỗ này là chỗ thường ở nhất. Trì Tịnh cũng tới ít lần.

      Hai trăm mét vuông, bốn phòng hai sảnh, trang trí theo phong cách đơn giản. Tất cả đều khác gì mấy với ba năm trước đây.

      Trì Tịnh vào cửa, quen đường quen lối từ tủ giày lấy ra đôi dép nữ màu hồng nhạt.

      còn giữ hả?” bỡn cợt nhìn Thư Luật.

      Thư Luật nhìn dép trong tay , lạnh nhạt : “Quên vứt .”

      Trì Tịnh mang dép vào, làm như có nghe thấy câu này của .

      Thư Luật mở máy điều hoà trung tâm lên, sau đó từ tủ lạnh lấy ra chai nước cho Trì Tịnh: “ thay đồ, em tuỳ tiện .”

      Trì Tịnh ngồi lên sa lon, vặn mở chai uống ngụm nước. bao lâu, Thư Luật từ phòng ngủ ra.

      thay bộ đồ ở nhà màu xám tro, cách ăn mặc như vậy khiến ít vài phần cảm giác áp bức.

      ngồi vào bên cạnh Trì Tịnh, đưa tay lau khoé miệng dính nước của . Tâm trạng ràng tốt hơn lúc ở trong xe rất nhiều.

      Hai người ngồi yên lặng trong chốc lát, di động của Thư Luật chợt vang lên. Trì Tịnh liếc nhìn cái, là điện thoại đường dài nước ngoài.

      Thư Luật nắm tay cái, đứng dậy vào phòng sách.

      Trì Tịnh chán muốn chết, gian phòng khách rất lớn, nhưng vô cùng trống trải. Vì thế đứng dậy, dạo vào phòng ngủ của Thư Luật.

      người đàn ông có kỷ luật tự giác hay , từ phương diện nhà ở có thể nhìn ra rất nhiều.

      Trong nhà Thư Luật mặc dù có người làm đến quét dọn theo thời gian cố định, nhưng ngày thường cũng có bừa bãi.

      Chiếc giường lớn màu trắng phối hợp đen theo kiểu Âu đơn giản nhìn gọn gàng và thoải mái. Trong phòng vô cùng sạch, chứng ám ảnh cưỡng chế * nhìn cũng cảm thấy hài lòng.

      *obsessive-compulsive disorder (OCD): người bệnh thể nào cưỡng chế được suy nghĩ và hành vi muốn lặp lặp lại chuyện gì đó. Ý chị là người có chứng thích sạch .

      Trì Tịnh quan sát hồi, sau đó phát cái hộp giấy ở tủ đầu giường.

      mặt chiếc hộp hình vuông bằng giấy kraft* dán tờ giấy nhắn tin ghi— — Bạn cũ ’s.**

      *giấy kraft: màu nâu, mịn, bền, thường dùng để gói đồ hoặc làm hộp, giỏ giấy. Link tham khảo hình: http://www.papyrusindustries.com/Images/kraft%20board2.jpg

      **đồ của bạn

      Trì Tịnh nhíu mày, qua, khom người nhìn.

      Thư Luật có mấy người bạn cũ? Nếu chỉ có , phải là đồ của — — có thể xem.

      Nếu còn có bạn cũ khác, vậy là bạn đương nhiệm của Thư Luật— — có thể cầu kiểm kê.

      Trì Tịnh ngồi lên bàn bằng gỗ, đưa tay kéo cái hộp tới trước mặt mình.

      Trước tiên xé xuống tờ giấy ghi “bạn cũ” chướng mắt kia vò thành cục. Tiếp đó mở hộp ra, nghiên cứu trong cái hộp nặng này đựng cái trò gì— —

      cái lắc tay, cặp kính mác, cây mascara chưa dùng hết…

      đống đồ linh tinh nhặt, đáng tiền gì, nhưng mỗi cái đều được cất lại tốt.

      ra, bất tri bất giác để lại ở chỗ này nhiều dấu vết như vậy.

      Cuối cùng, Trì Tịnh phát phong thư ở dưới đáy.

      Còn chưa mở ra, lờ mờ đoán được cái gì bên trong.

      Trì Tịnh trừng mắt nhìn, rút ra tấm giấy A4 được gấp tư lại. Nơi ghi tên người nhận dùng bút màu đen viết hai chữ thanh nhã: Gia quy.

      Ánh mắt thong thả nhìn mỗi chữ giấy. Khoé miệng cũng từ từ vểnh lên.

      Thời gian đó là “tuần trăng mật” của và Thư Luật. Cho nên lúc ấy có thể làm ra chuyện khiến cho người ta nổi đầy da gà này.

      biết lúc Thư Luật xem cảm xúc như thế nào, bây giờ Trì Tịnh nhìn nét chữ quen thuộc này chỉ cảm thấy rất mất thể diện.

      Quả nhiên phụ nữ khi đương cuồng nhiệt tụt chỉ số thông minh.

      là coi được.

      Trì Tịnh xếp “Gia quy” thả trở lại, nghe thấy tiếng bước chân vào của Thư Luật.

      vào đến, thấy đồ đạc sàn, nhíu mày. Rồi sau đó vươn tay về phía Trì Tịnh: “Đứng lên.”

      Trì Tịnh mượn lực đứng lên, nhướn đôi mắt trong veo nhìn : “Thư tổng, em hỏi vấn đề. rốt cuộc có mấy bạn cũ?”

      Thư Luật lườm cái, ánh mắt cực nhạt: “ tại có.”

      Trì Tịnh vểnh môi lên. Kiễng chân, hôn cái cằm .

      “Ui, lời này em thích nghe.”

      Thư Luật ôm chặt , thuận thế cúi đầu hôn lên môi .

      Trì Tịnh ngửa đầu nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của , đôi tay mảnh mai thành tiến vào trong vạt áo , mờ ám sờ lên cơ bụng rắn chắc của .

      Thư Luật mút mạnh môi Trì Tịnh vài cái, buông ra, giơ tay cởi áo của mình.

      cần tốn công như vậy.”

      Giây tiếp theo, Trì Tịnh bị ẵm lên thả giường.

      Tóc dài của tản ra gối đầu của Thư Luật, mặt mày quyến rũ nhìn .

      “Thư tổng, áp lên tự mình động nha!”

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 27]

      Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Trì Tịnh bị Thư Luật mạnh mẽ, chặt chẽ đè ở giường. Trong hít thở dồn dập chỉ cảm thấy toàn bộ khí trong lồng ngực bị ép ra ngoài.
      Mắt Trì Tịnh mờ mịt hơi nước, trong quá trình thích ứng khó chịu hừ vài tiếng.

      Thư Luật hôn khoé miệng , ôm chặt , bên tai Trì Tịnh vang lên ràng tiếng rên rỉ trầm thấp mà gợi tình của .

      …Khoái cảm hư hỏng là đây sao.

      Trì Tịnh cũng cùng thở hổn hển vài tiếng, ý thức dần dần trở nên mơ hồ .

      Sau khi kết thúc, Trì Tịnh tạm thời mất hết sức lực. làm ổ bên cạnh Thư Luật thầm châm chọc nghĩ, hổ là người thường xuyên bàn chuyện làm ăn.

      Sức chiến đấu mạnh mẽ nha!

      Thư Luật ôm Trì Tịnh vào trước ngực, tay vắt ngang người như có như khẽ vuốt ve hình xăm xương bướm của .

      Da thịt ma sát khiến Trì Tịnh thoải mái mà thở ra tiếng.

      “Vì sao muốn xăm?” Giọng khàn khàn đặc biệt của đàn ông sau khi xong việc vang lên.

      Trì Tịnh nâng mí mắt lên: “Nhìn đẹp sao?”

      thích.”

      Trì Tịnh hừ tiếng: “Em thích là được.”

      Thư Luật rũ đôi mắt sâu như hồ nước nhìn : “ cái lưng tốt để em biến thành như vầy, còn tự hào?”

      “Ay da. là ông già cổ hủ.”

      bó tuổi, ông già cổ hủ… Thư Luật nhìn hai má trắng nõn mịn màng của Trì Tịnh, im lặng.

      Bộ dáng khi mười tám tuổi của còn rất ràng, chỉ chớp mắt biến thành phụ nữ hai mươi lăm tuổi. Tưởng rằng thành thục rất nhiều, tại xem ra, ở trước mặt vẫn là như trước kia.

      Giọng Thư Luật bỗng dưng dịu xuống: “Đau ?”

      Trì Tịnh biết hỏi ở đâu, vẫn gật đầu giả bộ đáng thương: “Đau.”

      Thư Luật “Ha” tiếng, có chút ý tứ vui sướng khi người gặp hoạ.

      “Đáng đời.”

      Trì Tịnh giơ tay chọt chọt cằm : “… ấu trĩ à?”

      vừa động, cái chăn người liền trượt xuống. còn bị che lại, đường cong xinh đẹp, làn da trắng nõn hoàn toàn bị lộ ra.

      Thư Luật nhìn lướt qua, kéo chăn lên.

      “Trễ rồi, ngủ .”

      Trì Tịnh tựa đầu làm ổ bên cổ , chóp mũi toàn là mùi hương đặc biệt của thân thể . hôn lên hầu kết vài cái, bị Thư Luật xiết chặt người mới thu liễm.

      Trì Tịnh nhịn cười : “Thư tổng, em phát bây giờ chịu được khiêu khích.”

      “Ha.” Thư Luật vỗ cái mông . “Nếu em thành , vậy tiếp tục.”

      được.” Trì Tịnh lời lẽ nghiêm túc cự tuyệt. “Lâu rồi được cam lộ, căng em hơi đau.”

      Lời này có… Thư Luật được gì hồi, ôm chặt người vào trong ngực.

      “Nghỉ ngơi cho tốt.”

      *****

      Ngủ thẳng đến nửa đêm, Trì Tịnh đột nhiên giật mình thức giấc.

      Trong đêm yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều dài và khẽ của Thư Luật.

      Từng tiếng từng tiếng, khiến người ta yên tâm.

      Trì Tịnh im lặng nhìn trần nhà, đầu hơi hỗn độn nghĩ ra vừa rồi có phải là mộng hay .

      Chất lượng giấc ngủ mấy ngày nay tốt lên ít, vốn tưởng rằng trong trạng thái như hôm nay ngủ tốt hơn chút. Trì Tịnh nín ở giường trong chốc lát, ngủ vô. thở dài, động tác khe khẽ ngồi dậy xuống giường.

      Phòng khách được Thư Luật để lại ngọn đèn đứng. Ánh đèn dìu dịu bao phủ khoảng gian này, trong bóng tối tăng thêm màu sắc ấm áp.

      Trì Tịnh lê dép đến cạnh quầy bar, trong tủ rượu tuỳ tiện lấy ra chai rượu vang mở.

      Trong ly thuỷ tinh chân cao, màu dung dịch rượu đỏ sậm khẽ lay động, Trì Tịnh nâng tay, khẽ nhấp ngụm.

      Tiếp đó, tiếng mở cửa đột ngột vang lên. Dáng người cao ngất của Thư Luật từ từ xuất bên trong ánh sáng.

      biết có phải vì ánh sáng đủ hay , mặt ấy nhìn có vẻ sâu sắc hơn bình thường rất nhiều. Chân mày đen như mực nhíu chặt, khối cơ bắp được phân chia ràng thân thể trơn bóng của .

      Hơi thở dã tính toàn thân kết hợp với khuôn mặt bất hảo kia, thoạt nhìn gợi cảm đến cực điểm.

      cũng thức?”

      Trì Tịnh khẽ uống ngụm, nhìn hỏi.

      Thư Luật , liếc cái ly chân cao quầy bar cái.

      “Em có chút mất ngủ. Cho nên ra đây tìm chút rượu vang uống.”

      “Thường xuyên như vậy?”

      “Cũng phải.” Trì Tịnh uống ngụm rượu cuối cùng trong ly. “Thỉnh thoảng.”

      để ly xuống, nhảy xuống ghế đẩu: “Trở về ngủ thôi. Khuya rồi.”

      Hai người quay về nằm giường lần nữa, Thư Luật đưa tay kéo Trì Tịnh vào trong lòng.

      “Sao lại mất ngủ?”

      Trì Tịnh im lặng: “… Bỗng nhiên cứ như vậy.”

      “Tìm bác sĩ khám xem.”

      cần. Tác dụng lớn.” Trì Tịnh chui vào trong lòng . “Thức uống chút rượu vang, ngủ lại là ngủ được.”

      Thư Luật nhìn : “Rượu vang có tác dụng hơn bác sĩ?”

      cho rằng Trì Tịnh qua loa, cho nên hoàn toàn tin đối với lời của .

      Giọng Trì Tịnh nghiêm chỉnh chút: “ đó. Lúc em ở Pháp khám bác sĩ, mất ngủ là bởi vì tinh thần khẩn trương. Tự mình điều tiết là được.”

      Tựa như muốn tiếp cái này, Trì Tịnh chuyển đề tài: “ biết , mỗi lần uống rượu vang, điều thứ nhất trong đầu em nhớ tới đều là thiếu nữ Berlin* của Serge Lutens.”

      *La Fille de Berlin: là dầu thơm của hiệu Serge Lutens, có màu đỏ như rượu vang

      Thư Luật hỏi: “Bởi vì đều là màu đỏ?”

      “Có lẽ vậy.” Trì Tịnh giọng . “Giống màu máu. Perfectionist số 8 cũng là màu sắc bén như thế, em rất thích.”

      Trì Tịnh nhúc nhích người cái, .

      Thư Luật ngoéo ngoéo khoé miệng, khẽ hôn cái ở đầu Trì Tịnh.

      *****

      Sáng thứ hai, Trần Cách Phỉ đậu xe ở bãi đậu xe ngầm của cao ốc Thư thị. định xách giỏ xuống xe, điện thoại đặt ghế phó lái vang lên.

      “Chị họ, kính mát của chị rơi ở chỗ em hôm qua.”

      Đầu kia điện thoại là Tân Nhã.

      Trần Cách Phỉ đáp lại: “Chị có thời gian lấy.”

      Tân Nhã cười cười: “Em để cho trợ lý chuyển phát nhanh cho chị. Trong khoảng thời gian này chắc bề bộn nhiều việc, biết khi nào mới rảnh.”

      Trần Cách Phỉ đồng ý, lại nghe Tân Nhã : “Còn có vé bữa chiếu ra mắt. Em cùng chuyển phát nhanh cho chị luôn, nhất định phải tới nha!”

      Hai người bọn họ từ tình cảm tốt, càng đừng đây là bộ phim nhựa đầu tiên Tân Nhã là diễn viên chính. Trần Cách Phỉ khẳng định là phải cổ vũ.

      “Được.”

      Cúp điện thoại, Trần Cách Phỉ ngồi xe lát.

      Từ đến lớn, ta đều là “Học sinh xuất sắc” gương mẫu trong nhà. Bất kể là học hành hay công tác đều đứng đầu. Cho tới bây giờ chưa hề bị hạ xuống phía sau người ta.

      Tân Nhã có thể là lớn lên dưới hào quang của ta. Tuy rằng hai người kém bảy tuổi, nhưng người trong nhà mỗi lần giáo dục trẻ con đều “Nhìn xem chị Phỉ của mày thế nào thế nào”.

      Bây giờ, Tân Nhã chỉ tốt nghiệp trường nghệ thuật bình thường nhưng tình nghiệp đều gặt hái tốt đẹp, Trần Cách Phỉ rất mừng cho ta, cũng nhịn được so sánh ta với mình.

      Trong lòng cũng có chút mất cân bằng.

      Nhiều năm như vậy, chấp niệm của ta ở tại người người, nhưng trước sau cầu mà được.

      Khi Trần Cách Phỉ xuống xe, cổng vào bên phải chiếc Bentley quen thuộc lái vào. Xe màu đen chạy thẳng tới chỗ đậu chuyên dụng ở trong cùng.

      Trần Cách Phỉ chậm bước chân, do dự có muốn qua chào hỏi hay , thấy từ xe xuống hai người, nắm tay nhau tới trước thang máy chuyên dụng cho cấp cao.

      Trì Tịnh mặc bộ kiểu OL*, chân giày cao gót tám phân, cùng đứng với Thư Luật. So với ngày hôm qua dường như thay đổi thành người khác.

      *office lady: đồ công sở nữ

      tới đón em rất phiền phức, em muốn tự mua xe.”

      Thư Luật lườm cái: “Muốn mua xe gì?”

      Vừa nghe giọng điệu đại gia này, Trì Tịnh cười đáp: “Thư tổng muốn tặng em à? Áp lực hơi lớn nha.”

      Thư Luật nhìn chằm chằm lát, gì.

      Cách đó mấy mét ở ngoài, Trần Cách Phỉ dừng chân hồi lâu nghiêm mặt lạnh lùng bước về phía thang máy bên kia.

      Trì Tịnh xuống thang máy ở lầu ba mươi hai. Giày cao gót giẫm lên sàn đá cẩm thạch phát ra thanh lanh lảnh có tiết tấu.

      Cửa kính phòng làm việc mở ra, Đồng Dao tỉ mỉ sắp xếp ngay ngắn lọ lọ chai chai bàn điều chế hương.

      Thỉnh thoảng cũng tò mò ngửi thử chút.

      Ý nghĩ muốn học điều chế hương của Đồng Dao Trì Tịnh ít nhiều biết chút. Nhưng cho tới bây giờ Đồng Dao hề chủ động nhắc tới, mỗi lần đều hỏi bóng hỏi gió vài câu.

      Lòng cẩn thận quá nặng.

      “Chào buổi sáng giám đốc Trì.” Nghe thấy tiếng bước chân, Đồng Dao nở nụ cười chào hỏi Trì Tịnh.

      “Chào buổi sáng.”

      Trì Tịnh đến bên bàn làm việc, phát bên cạnh máy tính thêm chậu cây mọng nước nhìn vô cùng quen mắt.

      nhíu mày, hỏi Đồng Dao: “Cái này ở đâu ra vậy?”

      Đồng Dao quay đầu với : “Vừa mới lấy ở bàn tiếp tân. Bên có tấm thiếp, chắc là quà người ta tặng chị.”

      Trì Tịnh để giỏ lên ghế, cầm lấy tấm thiếp màu hồng nhạt đặt ở dưới chậu cây— —

      Tiểu béo còn sống, vật trở về nguyên chủ.

      Cái này vừa nhìn là biết điệu bộ của ai.

      Trì Tịnh nở nụ cười, cầm lấy di động gởi tin nhắn cho Lương Duệ Tư.

      Mười rưỡi có họp, Trì Tịnh ngồi vào chỗ lấy ra dự án từ trong máy tính. Sau khi xem xong tắt , khoá máy tính lại lần nữa.

      Trong các tác phẩm của bà cụ Mai, hương nữ chiếm đa số, trong series ngẫu nhiên có hai hương nam. Mùi hương phần lớn là êm dịu. Mà ý tưởng của Trì Tịnh là làm sâu sắc mâu thuẫn giữa điều chế trước và sau. Làm vậy tất nhiên phá vỡ lệ thường.

      bỏ tinh dầu nham mân khôi* vào cốc bê-se đun hoà tan nước nóng năm mươi độ, bên trong dần dần bay tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

      *hay còn gọi là hồng đá, có tên khoa học là Cistaceae. Link tham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/Họ_Nham_mân_khôi

      Mỗi lần điều chế, phương pháp pha chế thay đổi tuỳ theo. Mỗi loại nước hoa ra đời đều phải trải qua gọt giũa tỉ mỉ.

      Trì Tịnh đưa phương pháp pha chế số 9 vào máy tính, rồi để bình thuỷ tinh màu nâu đánh dấu số 9 vào tủ kính, sau đó đứng dậy phòng họp.

      Họp thường kỳ mỗi tuần, Thư Luật ra mặt, đều là Trợ lý Hồng thay thế chủ trì.

      Cậu ta đưa ra vài vấn đề. Sau đó, trước khi kết thúc họp nhấn mạnh chuyện.

      “Người phát ngôn cho nước hoa Zing khu vực Châu Á năm nay hợp đồng đến kỳ hạn. Bởi vì số nguyên nhân, công ty định tiếp tục hợp đồng này.” Ánh mắt Hồng Đông Đồng bình tĩnh quét vòng. “Cho nên, các vị giám đốc có nhân tuyển thích hợp có thể đề xuất làm tham khảo vào buổi họp tới.”

      Chuyện chọn người phát ngôn vẫn luôn thuộc về Phòng quan hệ xã hội, Trần Cách Phỉ dĩ nhiên là trả lời: “Tôi biết rồi.”

      Nhưng lần này, Hồng Đông Đồng là “các vị giám đốc”.

      Trì Tịnh nhìn thoáng về phía của ta, phát Trần Cách Phỉ nhìn .

      Trì Tịnh thu hồi ánh mắt, đứng dậy ra khỏi phòng họp.

      Tiếng chuông ngắn gọn truyền tới từ trong túi , là Lương Duệ Tư hồi tin nhắn của : nằm viện, buổi tối thể hẹn.

      Bước chân của Trì Tịnh chợt dừng: Chuyện gì xảy ra?

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 28]

      Sau khi biết được Lương Duệ Tư nằm viện, Trì Tịnh định buổi tối thăm ta. Trở lại phòng làm việc, Đồng Dao ngồi cạnh cửa vội vàng đứng dậy, theo sau .

      Trì Tịnh thấy ta vẻ đứng ngồi yên, muốn lại thôi nhíu nhíu mày.

      Đồng Dao vặn tay ngập ngừng lúc lâu mới chậm rãi ra: “Giám đốc Trì… Em trai em vào bệnh viện, em muốn xin nghỉ phép.”

      “Tim bị bệnh?”

      Đồng Dao đỏ vành mắt gật đầu.

      Trì Tịnh: “Mau .”

      tiếng cảm ơn, Đồng Dao cầm giỏ lên chạy ra ngoài.

      Trì Tịnh rót ly nước ấm, dựa vào bên bàn làm việc, đưa tay khẽ gảy chậu cây mọng nước kia vài cái.

      Đây là trước khi trở về để ở chỗ Lương Duệ Tư, ngờ người này lại mang về đem đến đây. Trì Tịnh vểnh vểnh môi, có chút hiểu suy nghĩ của Lương Duệ Tư.

      Trước khi tan làm, Trì Tịnh nhận được điện thoại của Thư Luật. Báo cho biết tối nay có việc, kêu tự giải quyết cái ăn.

      Trì Tịnh tỏ ý buổi tối cũng có hẹn, cần nhớ thương.

      Bên kia yên lặng phút chốc, Thư Luật chậm rãi mở miệng: “Giám đốc Trì, bây giờ đến văn phòng tôi chuyến.”

      Trì Tịnh cúp điện thoại, khoé miệng mang ý cười nhàn nhạt.

      Tới văn phòng tổng giám, Trì Tịnh ngờ chờ phần văn kiện.

      “Đem phần hợp đồng này dịch ra tiếng Pháp, Trợ lý Hồng vắng. Buổi tối em có thời gian dịch xong rồi gởi lại đây cho .”

      Trì Tịnh: “…” phải kêu lại đây play sao?

      Con ngươi Thư Luật quay vòng, nhìn : “Sao?”

      “Tại sao em phải làm cái này? Phiên dịch của đâu?” Trì Tịnh khoanh tay nhìn . “Với lại em buổi tối em có việc.”

      “Cần dùng gấp.” Thư Luật thong thả mở ra phần văn kiện khác. “Hơn nữa, em còn muốn so đo tại sao với ?”

      Trì Tịnh: “…”

      Thấy vẻ mặt kháng cự của , Thư Luật im lặng, lại mở miệng lần nữa: “Trả em phí tăng ca, thế nào?”

      “À? Gấp mấy lần?”

      “Vậy phải xem em buổi tối đòi hỏi mấy lần.”

      Trì Tịnh: “… Thư tổng, biến thái.”

      Thư Luật mắt mang ý cười: “Biến thái ở đâu?”

      Trì Tịnh hết cách. cầm lấy văn kiện quét mắt vài lần, mặt xị xuống hỏi : “Khi nào cần?”

      Thư Luật: “Càng nhanh càng tốt.”

      Trì Tịnh cầm văn kiện oán giận bỏ .

      Trợ lý Hồng gõ cửa vào, thấy chính là mặt Thư Luật lộ vẻ cười nhàn nhạt.

      “… Thư tổng?”

      Thư Luật liếc cậu ta cái: “Cậu có thể tan làm.”

      Hồng Đông Đồng mặt nghi vấn: “Văn kiện kia đâu?”

      *****

      Trần Cách Phỉ vội vã vào quán cà phê hẹn với Vu Tiểu Mạn.

      ta mặc bộ đồ vest công sở màu trắng, cắt may ôm thân hình tôn lên vòng eo mảnh mai cùng chân dài thẳng tắp của ta. Quanh năm lăn lộn trong nghề khiến trong ánh mắt ta lộ ra vài phần già giặn.

      Trần Cách Phỉ phóng tầm mắt quét qua chỗ ngồi bên trong quán, tiếp đó, cất bước đến bàn bên trong cùng.

      Vu Tiểu Mạn mặc bộ đầm bầu hàng hiệu nào đó, mái tóc dài đen nhánh xoã ở sau lưng. So với lần gặp trước, ta dường như lại mập lên chút. Thần sắc cũng rất tốt.

      Trần Cách Phỉ đến gần, dấu vết nhìn về phía bụng nhô lên của ta. Rồi sau đó mở miệng chào hỏi.

      “Ngại quá, tới trễ.”

      Vu Tiểu Mạn nghe tiếng ngẩng đầu, cười cười với Trần Cách Phỉ: “ trễ, mau ngồi xuống.”

      Trần Cách Phỉ ngoắc gọi ly lam sơn*.

      *là cà phê hiệu Blue Mountain của Jamaica, được chú ý là vị dịu, ít đắng, là trong những loại cà phê mắc nhất và được ưa thích nhất thế giới

      “Lần trước giúp đỡ, tôi còn chưa dành ra thời gian đến cảm ơn .”

      cần khách sáo như vậy. Bác trai bệnh khoẻ nhiều chưa?”

      Vu Tiểu Mạn dừng chút mới gật đầu: “ quá đáng ngại.”

      “Vậy tốt.”

      Đối với tình hình của nhà họ Thư, Trần Cách Phỉ đều dùng những tin tức vụn vặt chắp ghép lại. Nhiều năm như vậy, ta vẫn biết nguyên nhân chính xác vì sao Thư Luật thích Vu Tiểu Mạn.

      Trong tiệm bật khúc đàn dương cầm êm dịu, hai người ngồi yên lặng trong chốc lát, Vu Tiểu Mạn chủ động gợi lên chủ đề câu chuyện.

      “Mấy hôm trước cùng Thư Dư Chính viện an dưỡng thăm Thư Đông gặp Thư Luật. Cậu ta dẫn theo , hẳn là bạn của cậu ấy ?”

      Vẻ mặt Trần Cách Phỉ chợt đờ ra, mím môi: “Phải ? Tôi lắm.”

      Vu Tiểu Mạn rũ mắt xuống, hỏi ngược lại: “Giữa và cậu ta…”

      Trần Cách Phỉ bưng cà phê lên uống ngụm, sau khi để ly xuống chậm rãi mở miệng: “ phải như vậy. Là bạn bè, đồng nghiệp, cấp cấp dưới.”

      Vu Tiểu Mạn nhìn ra trong tươi cười của ta có mất mát dễ phát , bưng ly nước lên, khẽ nhấp ngụm.

      kia có thể trở thành nhà điều chế hương của Zing khiến người ta hơi bất ngờ. Dù sao ta nhìn có vẻ quá trẻ.”

      Trần Cách Phỉ trề trề khoé miệng: “ ta có sư phụ giỏi.”

      nhạy cảm giữa phụ nữ có đôi khi cái đối mặt là có thể thiết lập nên. Bọn họ thậm chí cần phải câu, chỉ nhìn ánh mắt là có thể biết tâm tính của đối phương.

      Ngày đó ở trước quầy chuyên doanh châu báu, Trì Tịnh chắc hẳn cũng là ý này.

      Hiển nhiên Vu Tiểu Mạn cũng là thân phụ nữ, làm sao hiểu lòng của Trần Cách Phỉ.

      ta khẽ nắm lấy ly, giương giương môi.

      Cuối cùng hai người chỉ hàn huyên vài câu trời dưới đất. Buổi hẹn lần này kết thúc trong cuộc gọi điện thoại đến của Thư Dư Chính.

      “Tôi tiện đường đưa .” Trần Cách Phỉ .

      Vu Tiểu Mạn tính gật đầu đồng ý, điện thoại lại vang lên lần nữa. ta liếc nhìn biểu gọi đến, ngón tay bên màn hình dừng vài giây. Sau đó, ta với Trần Cách Phỉ: “ cần đâu, bảo mẫu chờ tới đón tôi, tôi còn muốn mua vài thứ.”

      Chờ sau khi Trần Cách Phỉ khỏi, Vu Tiểu Mạn nhận điện thoại. Sau khi nghe xong lúc lâu, đuôi mắt từ từ nhướn lên.

      Vu Tiểu Mạn dựa vào lưng ghế, cười như như giả đáp: “Ngài đây làm việc năng suất, tôi rất thích.”

      Từ Thư thị ra, Trì Tịnh trung tâm thương mại gần đó.

      chọn ít trái cây Lương Duệ Tư thích ăn, rồi đặt bó hoa, sau đó đón xe bệnh viện thành phố.

      Xe taxi vào cổng khu nội trú của bệnh viện thành phố, từ từ dừng lại. Trì Tịnh trả tiền xe xong, cầm đồ xuống xe.

      Vội vã tới trước cửa phòng bệnh, còn chưa kịp giơ tay ra gõ cửa, cửa bị kéo mở từ bên trong.

      Trì Tịnh cầm đống đồ đối diện với Lương Phinh Đình.

      Lương Phinh Đình hoà nhã cười: “ Trì đến rồi.”

      Trì Tịnh cong môi: “Chủ tịch Lương.”

      “Mau vào, Dật Tư ở bên trong truyền nước biển.”

      Phòng bệnh đơn sạch gọn gàng, bàn cạnh cửa sổ bày bó hoa bách hợp tươi. Trì Tịnh cúi đầu nhìn thoáng qua của mình, cười cười bất đắc dĩ với Lương Duệ Tư.

      ta mặc quần áo bệnh nhân nửa dựa vào đầu giường, tay trái sạch thon dài treo ống kim. Sắc mặt hơi trắng, khoé miệng mang nụ cười nhợt nhạt nhìn về phía Trì Tịnh.

      Trì Tịnh để đồ xuống, đến ngồi xuống ghế dựa ở cạnh giường.

      “Viêm dạ dày cấp tính?”

      Mắt Lương Duệ Tư ngậm cười, gật gật đầu.

      “Bị bệnh còn vui vẻ như vậy?” Trì Tịnh ngẩng đầu nhìn nước biển cái.

      Lương Duệ Tư nghiêng nghiêng đầu, nâng lên hai tay thong thả ra dấu: Ừ. Vui vẻ.

      Bộ dáng ngoan ngoãn này của ta, lại thêm những lời này, khiến Trì Tịnh được nữa. bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách Hà Nhuế thể nào cự tuyệt được đối với diện mạo này của ta. Bây giờ ít nhiều hiểu được chút.

      Lương Phinh Đình vẫn đứng ở cạnh cửa, rốt cuộc chờ đến khi Lương Duệ Tư phân ánh mắt cho ta, ta mới chỉ chỉ thời gian với , sau đó lặng yên tiếng động rời .

      Cho dù xác suất mong manh, nhưng cũng muốn tạo chút cơ hội cho em trai nhà mình.

      tay Lương Duệ Tư có kim tiêm nên tiện cử động quá nhiều. Trì Tịnh cũng chỉ ngắn gọn tán gẫu với vài câu.

      — —cái cài áo, có thích ?

      Lương Duệ Tư vừa hỏi như vậy, Trì Tịnh mới chợt nhớ tới cái này còn để ở chỗ của Thư Luật.

      nhịn được muốn trợn trắng mắt phỉ nhổ, với Lương Duệ Tư: “Rất thích, cảm ơn .”

      Lương Duệ Tư cười cười, giải thích với Trì Tịnh vì sao lại đưa cho trước nhiều ngày như vậy: Tiệc đính hôn hôm đó thành phẩm mới vừa đến tay, bị em nhìn thấy bèn trực tiếp cho em.

      Trì Tịnh tựa như đùa giỡn : “Em còn tưởng nhớ lầm ngày.”

      Lương Duệ Tư rũ mắt xuống. Làm sao mà nhớ lầm?

      Trong phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh lại, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ bằng kính rơi vào, nét mặt của Lương Duệ Tư dưới ánh chiều tà có vẻ đặc biệt dịu dàng.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Trì Tịnh theo tiếng nhìn qua.

      Cửa bị đẩy ra, bác sĩ mặc áo khoác trắng vào đến, đằng sau là Nghiêm Hạo ăn cơm xong trở lại.

      “Đến rồi?”

      Cậu ta cười cười với Trì Tịnh, đến ghế khác ngồi xuống.

      Trì Tịnh “Ừ” tiếng: “Vừa tới bao lâu.”

      Nghiêm Hạo liếc nhìn Lương Duệ Tư bị bác sĩ cầu nằm thẳng, chuyện.

      Trước khi giao ca, bác sĩ xoa bóp bụng Lương Duệ Tư vài cái, hỏi xong tình hình viết lên phiếu bệnh án, dặn dò vài câu liền rời .

      Lương Duệ Tư nằm ở giường, vạt áo theo động tác kiểm tra của bác sĩ mà vén lên chút, lộ ra da sườn lưng bên trái.

      Màu da người ta hơi trắng, đường nét phần eo cường tráng căng chặt, chút mỡ thừa nào.

      Trì Tịnh vô tình liếc tới nửa đoạn vết sẹo dài mảnh, lập tức quên phản ứng. Bởi vì màu da hơi trắng cho nên vết sẹo càng dễ thấy.

      Ánh mắt Trì Tịnh vẫn dừng ở đó, mãi đến khi cái thẹo đó bị áo che lại.

      Lương Duệ Tư thong thả sửa sang lại quần áo cho tốt, sau đó ngồi dậy, ra dấu tay với Trì Tịnh: Em về , muốn toilet.

      ta đứng dậy gỡ xuống nước biển, thân hình thon dài khi ngang qua bên người Trì Tịnh ngừng lại giây, sau đó chậm rãi vào trong.

      Nghiêm Hạo ở bên vểnh chân bắt tréo nhìn hai người bọn họ hồi lâu, đến khi Lương Duệ Tư vào toilet mới bỏ chân xuống đứng lên.

      chưa? Tôi đưa .”

      Dọc đường từ khu nội trú ra đến bãi đậu xe Nghiêm Hạo câu nào với Trì Tịnh. Khó chịu mặt rất ràng.

      Hai người lên xe, Nghiêm Hạo đạp chân ga lái xe ra, theo dòng xe chầm chậm, bực bội trong lòng cậu ta mới rốt cuộc từ từ tiêu tan.

      ra, cậu ta có lý do tức giận Trì Tịnh, nhiều hơn hẳn là bất mãn đối với Lương Duệ Tư.

      Chuyện đều là nó tự nguyện, oán được ai?

      Có điều là em của mình, cậu ta vẫn nhịn được muốn che chở.

      “Tôi .” Nghiêm Hạo liếc Trì Tịnh cái, rồi lại nhanh chóng quay về phía trước. “Sau này đừng lộ ra cái vẻ mặt kia với nó nữa được ?”

      Trì Tịnh quay đầu nhìn ta, há hốc miệng: “Tôi…”

      có thể cái gì? đây là lần đầu tiên nhìn thấy cái sẹo kia, cho nên nhất thời trong đầu chỉ còn trống rỗng?

      Chỉ biết càng càng sai mà thôi.

      Nghiêm Hạo thở dài, cuối cùng ủ rũ “xuỳ” tiếng: “Quên quên , coi như tôi chưa .”

      Trì Tịnh có lên tiếng. Quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt thêm vài phần ảm đạm.

      Bên trong xe vẫn duy trì yên lặng.

      Đưa Trì Tịnh đến trước cửa tiểu khu, xe Nghiêm Hạo cấp tốc quay đầu rời .

      Cậu ta nhìn kính chiếu hậu, hừ tiếng: “Mẹ nó thằng nhãi xấu xa bớt lo! Con mẹ nó tính sao đây hả!”

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Hương [Chương 29]

      Bức màn cửa sổ sát đất của phòng khách bị gió khẽ cuốn lên.
      Trì Tịnh tuỳ tiện mặc chiếc áo hai dây bó người màu đen cùng quần short cực ngắn ngồi thảm ở phòng khách, hai tay gõ bàn phím nhanh như bay.


      Tựa như tinh thần bị đánh bại sau khi gõ vài chữ, Trì Tịnh buông phím delete ra, nhìn màn hình máy tính bắt đầu ngẩn người.

      Màn hình phản chiếu hình bóng , Trì Tịnh nhìn thấy vẻ mặt của mình, bên tai lại vang lên lời của Nghiêm Hạo.

      gục đầu khuỷu tay, nhìn hai chân vừa thon lại trắng của mình ở phía dưới cái bàn tròn . Lại nghĩ tới tình cảnh nhìn thấy trong phòng bệnh.

      Trì Tịnh ngồi dậy, lấy tay chà xát mặt.

      Tựa như là còn dơ.

      Sáng hôm sau, Trì Tịnh bị Thư Luật gọi vào văn phòng tổng giám đốc.

      Hôm nay bới tóc lên, phối hợp với chiếc váy dài nhấn eo màu nude, chân mang đôi giày cao gót mười phân.

      Đường cong của chiếc cổ mảnh khảnh càng tôn lên khí chất xinh đẹp của , tuy nhiên sắc mặt nhìn có vẻ hơi kém.

      Thư Luật thấy Trì Tịnh đẩy cửa vào, tầm mắt dừng ở người lát, rồi sau đó với người đàn ông ngồi đối diện ở bàn tổng giám đốc: “Đây là nhà điều chế hương đương nhiệm của Zing, giám đốc Trì.”

      Thư Luật miệng tiếng Pháp lưu loát, nghe hề khác gì với người Pháp chính cống. Trì Tịnh liếc cái, trong lòng đoán được thân phận của người đàn ông ngoại quốc này.

      “Giám đốc Trì, vị này là giám đốc thiết kế, Mr. Fournier. Chịu trách nhiệm thiết kế bao bì của Perfectionist.”

      Bởi vì suy nghĩ cho Fournier, khi Thư Luật giới thiệu ông ta với Trì Tịnh cũng dùng tiếng Pháp.

      Trì Tịnh ngồi xuống ở ghế khác, cười yếu ớt với Fournier: “Xin chào.”

      Diện mạo của Fournier chính gốc người Pháp. Mắt dài hẹp sâu, mũi cao thẳng, dưới mũi ông ta để râu liên tục đến tận màng tang. Cho nên trong vòng râu đó Trì Tịnh chỉ nhớ được hình dáng nửa khuôn mặt của ông ta.

      Fournier cũng cười lại cái với Trì Tịnh. Mang theo tao nhã của đàn ông Pháp.

      “Fournier lấy bản thiết kế, tiếp theo sau hai người có thể tự trao đổi với nhau. Có vấn đề gì hay ?”

      Fournier xoè xoè tay, tỏ vẻ có vấn đề gì.

      “Vấn đề đều là sau khi trao đổi mới xuất .” Trì Tịnh cũng dùng tiếng Pháp .

      Fournier tựa như hết sức đồng ý với những lời này, nở nụ cười câu: “Đúng vậy.”

      Thư Luật ngoéo ngoéo khoé miệng.

      Rồi lại vài câu về bản thiết kế, Thư Luật nâng mắt nhìn về phía Trì Tịnh: “Em về trước , và Fournier còn có chút chuyện cần .”

      Trì Tịnh đứng dậy, Thư Luật sâu kín bồi thêm câu: “Buổi tối thu thập hành lý, ngày mai theo nơi.”

      Lần này dùng tiếng Trung Quốc .

      Trì Tịnh quay đầu, nhìn vẻ hiểu.

      Khoé miệng Thư Luật chợt cong: “ .”

      Sau khi Trì Tịnh khỏi, Fournier luôn giữ im lặng mở miệng, thái độ rất thân quen: “ Trì nhìn chẳng hề giống nhà điều chế hương.”

      Thư Luật cầm lên hợp đồng Fournier mới vừa ký xong, chậm rì rì câu. Tiếp đó ràng thấy vẻ mặt của bạn già Fournier đờ ra.

      “Tôi lâu sau.” Trong mắt Thư Luật mang ý cười.

      Fournier hừ tiếng, sau đó vô cùng bất nhã chửi câu thô tục.

      “Tôi còn nghĩ nếu cậu , tôi đây đúng là bị cậu quên sạch .” Fournier trừng .

      Thư Luật đứng dậy đến trước tủ rượu, lấy cho mình cùng Fournier ly rượu vang.

      “Bắt đầu ngày mai tôi rời khỏi công ty hai ngày. Trợ lý Hồng ở lại thành phố, có việc gì có thể liên hệ cậu ta.”

      Fournier nhận lấy rượu, giọng điệu tốt lại có chút bất đắc dĩ: “Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp người đưa ra cầu giống cậu vậy.”

      Thư Luật nhìn thành phố S được ánh mặt trời bao phủ, với Fournier: “Trung Quốc chúng tôi có câu thành ngữ.”

      Fournier nhướn mày.

      Thư Luật ra bốn chữ. Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Fournier, cười .

      *****

      Mười giờ sáng hôm sau, Trì Tịnh cùng Thư Luật đến sân bay Viễn Hoa của thành phố S.

      Trợ lý Hồng đưa hai người vào Departure Terminal, sau khi Thư Luật dặn dò cậu ta vài hạng mục công việc dẫn Trì Tịnh khu chờ VIP.

      Hành lý xách tay của Trì Tịnh đặt ở bên chân, nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian: “Người bận rộn như khi nào nhàn rỗi như vầy?”

      Hành lý xách tay màu xám bạc của Thư Luật cũng để ở bên cạnh, nghe thấy lời của Trì Tịnh, : “Muốn dẫn em dẫn thôi.”

      Trì Tịnh giương giương môi: “Em đúng lúc cũng muốn chút.”

      Nửa giờ sau hai người đăng ký. Chỗ ngồi của Thư Luật và Trì Tịnh là ở hàng cuối cùng của khoang hạng thương gia.

      Máy bay cất cánh, Thư Luật hỏi tiếp viên hàng cái chăn.

      “Buồn ngủ ngủ lát .”

      Trì Tịnh mở chăn ra, phủ lên đùi hai người.

      tựa vào cửa sổ, phía sau là trời xanh ngàn dặm quang đãng. Mây trắng như hoá thành khói, tầng tầng bị xuyên qua. Nụ cười của trong bối cảnh này tươi đẹp và kiều.

      “Mới vừa lên máy bay ngủ cái gì mà ngủ.”

      Thư Luật mắt trắng đen ràng quan sát , thong thả buông tạp chí trong tay xuống: “Ừ. Vậy làm chuyện khác.”

      Rồi sau đó chồm người qua, tầm nhìn của Trì Tịnh lập tức chỉ có khuôn mặt tuấn tú của .

      Thư Luật hôn lên môi mềm mại của Trì Tịnh, cái lưỡi linh hoạt bá đạo tiến vào dò xét khoang miệng , dây dưa với lưỡi của .

      Trì Tịnh bị áp tại cửa sổ, chóp mũi đều là hơi thở của . vô thức hít sâu hơi, nghĩ thầm mùi vị này có lẽ cả đời cũng cảm thấy chán.

      *****

      Hai tiếng rưỡi sau, máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố J.

      Gần tháng bảy, nhiệt độ của thành phố J ở phía nam cao hơn thành phố S rất nhiều.

      Trì Tịnh và Thư Luật vừa ra khỏi Terminal bị khí hậu oi bức như phòng tắm hơi làm cho khó chịu.

      “Loại thời tiết như này quả khiến người ta muốn cởi truồng.”

      Thư Luật liếc cái: “Ở truồng bị cháy nắng.”

      Trì Tịnh: “…” chỉ là tuỳ tiện thôi.

      Cũng may chẳng mấy phút xe đón bọn họ đến.

      “Tổng giám đốc Thư.”

      Người tới mặc âu phục, diện mạo mày rậm mắt to, là người đàn ông rất trẻ. Nghe giọng chắc là người bản xứ thành phố J.

      Lên xe, Trì Tịnh mới thở phào nhõm.

      Thư Luật đưa cho chai nước khoáng lạnh ngắt, rồi sau đó phân phó tài xế: “Về thẳng khách sạn.”

      Tài xế tới đón bọn họ là nhân viên của công ty ở thành phố J phân công, Thư Luật vốn định mượn xe của công ty, nhưng thấy tình trạng của Trì Tịnh đổi ý giữ xe lại.

      Trì Tịnh tay kéo va ly hành lý, tay bị Thư Luật nắm, vào thang máy khách sạn.

      tắm rửa cái, chúng ta ăn trưa trước.”

      Thư Luật bật điều hoà lên, ra hiệu Trì Tịnh động tác nhanh chút.

      Trì Tịnh mở va ly ra lấy quần áo vào phòng tắm.

      Thư Luật đến đây là có chính , thuận tiện dẫn theo. Điểm này Trì Tịnh vẫn biết. Cho nên ghét thời tiết hôm nay ghét, nặng vẫn biết .

      Tắm xong ra, Trì Tịnh thoải mái ít. Thay chiếc váy lụa nhàng, vào phòng khách, đứng bên sa lon ôm vai Thư Luật.

      “Em được rồi. Có thể rồi.”

      Thư Luật quay đầu qua, đôi mắt đen như mực đối diện ở khoảng cách gần với của , trong mắt thấy ảnh ngược của mình.

      “Ừ.”

      đứng dậy, ôm eo Trì Tịnh. Mùi đàn hương bình thản pha lẫn với hương nước tắm người , hình thành mùi hương khác biệt.

      Ăn cơm trưa xong, Thư Luật lái xe mang Trì Tịnh trấn cổ của thành phố J.

      Từng toà từng toà kiến trúc gạch trắng ngói đen đầy cả trấn . Mấy cây tùng già trăm năm hiếm có càng tôn lên vẻ cổ xưa của trấn.

      Thư Luật đậu xe ở bãi đậu xe trước miếu thờ, dẫn Trì Tịnh bộ vào. Khi xuống xe, biết từ đâu biến ra cây dù che nắng cho .

      Trì Tịnh nhận lấy, cười hân hoan che ở đầu mình.

      Thành phố J thuộc vùng đồi núi. Hai người mấy sườn núi, bước chân dừng lại trước cửa tiệm phong cách cổ xưa.

      ra dọc đường tới đây Trì Tịnh sớm phát tất cả cửa tiệm nơi này đều bán sản phẩm thủ công. Quả đúng là “cao thủ ở dân gian” của miêu tả chân .

      Cái căn ở trước mặt này, tên tiệm càng lời ít mà ý nhiều— —Từ*.

      *瓷: đồ sứ

      Cửa gỗ màu nâu đỏ của tiệm mở rộng ra, Trì Tịnh dắt Trì Tịnh theo bậc thềm lên. Đập vào mắt đầu tiên là sân trước bày đầy đồ sứ các loại.

      Đủ loại kiểu dáng màu sắc, quang cảnh có chút đồ sộ.

      Hai người đứng ở trong sân lúc lâu, mới loáng thoáng nghe được tiếng bước chân truyền đến từ bên trong.

      với đầu tóc ngắn ra, thân mặc áo tank-top màu trắng bó sát ngực phối hợp với quần jean lưng thấp. Cái khuyên rốn bụng bằng phẳng bị ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh.

      ta cầm trong tay bút lông dùng vẽ tranh, đứng ngay trước cửa nhà nhìn hai người lạ.

      “Tôi tìm Lục Diễm.”

      Thư Luật nhàn nhạt với ta.

      trẻ nhìn thêm lát: “ ấy ở bên trong. Tôi gọi ấy ra.”

      Giọng của ta rất êm dịu, mang mềm mại của phụ nữ vùng Nam Giang Tô.

      Thư Luật gật đầu: “Cảm ơn.”

      Lời chưa dứt, phía sau liền xuất bóng dáng cao lớn của người.

      Người đàn ông mặc áo t-shirt đen cùng với quần jean lủng lỗ. Tóc rất ngắn, lộ ra vầng trán bóng loáng. Dưới mày kiếm là đôi mắt hoa đào đẹp, phối với gương mặt rất đàn ông này của ta, có vẻ rất khác.

      Ánh mắt sắc bén của ta dừng ở phía cổng, sau đó tiến lên hai bước, đến đằng trước . Tự nhiên như thế ngăn chặn tầm mắt của ta.

      “Vẽ xong rồi?”

      lắc đầu: “Chưa.”

      Lục Diễm lấy mắt liếc ta: “Còn vào vẽ?”

      vô thức lại nhìn thoáng qua hướng của Thư Luật, phát tầm mắt bị cái thân thể cường tráng của người trước mặt này cản lại, mới quay đầu vào trong.

      Cho đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, Lục Diễm mới thu hồi ánh mắt. ta nhìn về phía Thư Luật, đầu hơi hơi hất cái.

      “Chuẩn bị xong rồi, theo tôi.”

      Nhìn ra bọn họ có việc muốn , Trì Tịnh cũng muốn tham quan chung quanh chút, liền cùng.

      Trì Tịnh ở trong sân xem xét hồi, để cây dù lên thềm đá, bước vào trong phòng.

      Khác với bên ngoài, trong phòng rất sạch . Ở giữa đặt cái bàn làm việc hình tròn. trẻ dùng bút lông vẽ từng nét từng nét hoa văn tinh xảo mặt phôi*.

      *đồ sứ chưa nung

      ta thấy Trì Tịnh vào, ngừng bút, cười với : “Tuỳ tiện ngồi.”

      Bên kia, sau khi Thư Luật và Lục Diễm ra từ phòng cất giữ, hai người trực tiếp đứng ở trong sân chuyện.

      Lục Diễm móc ra điếu thuốc đưa cho Thư Luật, sau khi tự mồi cho mình đưa cái bật lửa cho .

      “Đề nghị của tôi đồng ý, tôi cũng quanh co với .” Lục Diễm ngậm điếu thuốc, dứt khoát : “Cho tôi phần của tổng số cơ bản.”

      Thư Luật kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, lắc đầu: “Tôi cho hai phần.”

      Mắt đào hoa của Lục Diễm hơi nhướn lên: “Còn có tiếp theo?”

      Thư Luật nở nụ cười.

      Làm việc với người thông minh là bớt lo.
      Phong nguyet, Mai Trinh, KisaragiYue2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :