1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 36 Mạo phạm


      Từ lúc biết được tâm tư của Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị luôn cố ý cho Khương Khánh Trạch có cơ hội tiếp xúc với Tô Nhược Tuyết, lần này đương nhiên cũng ngoại lệ.


      Hôm nay, Khương Khánh Trạch muốn tìm cơ hội tin mừng có Tô Nhược Tuyết nhưng đều được.


      Mùa đông ngày ngắn đêm dài, sau giờ thân mọi người Tô gia xin phép cáo từ, hoàng hôn giăng đầy tứ phương, ngoài trời biết có tuyết rơi từ lúc nào, từng bông tuyết bay bay, dày lắm nhưng cũng đủ để làm nổi bậc đèn lồng đỏ treo trước cửa, cực kỳ tinh khiết, cực kỳ rực rỡ.


      Do trời lạnh nên Tô phụ bèn sai người chuẩn bị lẩu dê, Tô Nhược Nhị ngồi trong phòng cảm thấy nhàm chán nên cho người vén rèm che cửa độn bông ra, vừa thưởng thức cảnh tuyết rơi vừa ăn lẩu, trong lòng có mùi vị khó tả.


      "Tuyết Nhi, hôm nay cữu cữu và cữu mẫu đề cập đến hôn của con..." Nhân lúc mọi người vui vẻ, Tô Phụ đột ngột lên tiếng.


      Tuy ông chỉ phân nữa, nhưng mọi người ở đây ai ngu dốt, nửa câu sau cần các nàng cũng biết.


      "Ồ!" Tô Nhược Tuyết làm ra vẻ chẳng liên quan gì tới mình, thậm chí đôi đũa tay cũng dừng lại, "Con thích biểu ca, con gả đâu."


      Đây là người nhà của nàng, là người thân nhất cuộc đời này, Tô Nhược Tuyết muốn vì nàng mà họ có chút xíu ấm ức hay khó xử nào, huống chi đời này nàng thích người kia, nàng tránh y như tránh rắn rết, sao lại chui đầu vào lưới được?


      Năm đó Tô phụ đồng ý với Tô mẫu, hôn của nữ nhi nhất định phải được chúng nó gật đầu, cho nên dù hài lòng nhưng bởi vì đó là ý nguyện của nữ nhi nên lúc trước ông mới đồng ý lời cầu thân của Bùi phủ và Phụ chính vương phủ.


      Chỉ là bây giờ thấy Tô Nhược Tuyết thẳng thắng vô tư ra như thế, Tô phụ thở dài hơi đồng thời hiểu sao trong lòng ông rất lo lắng, làm như vô tình Tô phụ lại hỏi thêm câu, "Nếu Tuyết Nhi thích Khánh Trạch, vậy con cho cha biết, con thích nam nhân như thế nào, sau này cha chú ý chút."


      So với các gia tộc khác, Tô phụ có thể xem là cha hiền, ông thương nữ nhi, cũng tôn trọng các nàng, vừa là phụ thân vừa là mẫu thân.


      kỳ lạ, tự nhiên trong đầu Tô Nhược Tuyết ra khuôn mặt nên xuất , Tô Nhược Tuyết thầm hoảng sợ, hiếm khi nàng ngây ngẩn cả người, lát sau nàng mới phục hồi tinh thần, vội vàng trả lời câu hỏi của Tô phụ, "Làm phiền cha phí tâm rồi, giờ con muốn gả cho ai, chuyện này mấy năm nữa hãy nhé."


      Nghe thế, Tô phụ và hai người vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Tô Nhược Tuyết là Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị đồng thời nhìn nhau, mọi người đều im lặng giấu tò mò nơi đáy mắt.


      Sau khi dùng bữa tối xong, mọi người uống trà trò chuyện lát, cho đến khi tuyết rơi ngày càng nhiều Tô phụ mới để ba nhi nữ trở về nghỉ ngơi.


      Sau khi tạm biệt đại tỷ và tiểu muội, bước chân Tô Nhược Tuyết càng lúc càng chậm. Bởi vì lễ mừng năm mới nên từ sau đêm ba mươi chưa từng tới đây, hôm này là lần đầu tiên nàng nhớ tới , hơn nữa Tô Nhược Tuyết có linh cảm, tối nay rất có thể đến...


      Quả nhiên, vừa về đến Lãnh Mai Các, Tô Nhược Tuyết nhìn thấy bóng dáng đứng trước cửa chính phòng, bóng dáng ấy cao to, như tùng như bách, gương mặt sáng rỡ, nhất là đôi mắt phượng, lúc híp lại khiến người ta có cảm giác cao cao tại thượng nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng khi hình ảnh nàng khắc sâu vào mắt đôi mắt đó sáng lung linh như sao trời, tràn ngập đủ các loại màu sắc, xinh dẹp dị thường.


      "Tuyết Nhi, cuối cùng nàng cũng trở về."


      Trước khi tiểu nha hoàn Tử Yên nóng lòng muốn lên tiếng, Lý Dụ bày ra vẻ mặt tươi cười trách móc trước, tiếp theo bước nhanh ra đón, hoa tuyết rơi đầy trời bám vào phía ngọc quan, song thể sánh bằng lúm đồng tiền hõm sâu bên má, khiến người ta ấm lòng.


      Tô Nhược Tuyết giật mình thất thần, lác sau hồn mới về vị trí cũ, nàng liếc nhìn tiểu nha hoàn cũng ngây người bên cạnh, Tô Nhược Tuyết bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng chỉ có mình nàng nông cạn, nàng hắng giọng tìm lại giọng của mình, "Tử Oanh, chúng ta tiếp."


      Nếu phải sợ tiểu nha hoàn bên cạnh tự trách khi ánh mắt nóng bỏng kia chiếu lên người mình, nàng muốn bỏ cho xong.


      "Dạ, tiểu..." Tử Oanh còn chưa hết phát chiếc dù giấy dầu trong tay mình còn nữa.


      "Tuyết Nhi, nàng có lạnh ?" Lý Dụ giương dù lên che tuyết, chiếc dù được bung ra che hết tầm nhìn dưới gốc mai, làm cho nhìn đến xuất thần mảy may quan tâm đến mọi thứ bên cạnh.


      Tô Nhược Tuyết vô thức kép lại vạt áo choàng màu tím nhạt, dưới ánh mắt nóng bỏng của Lý Dụ, giọng nàng lành lạnh, mang theo vài phần bối rối biết làm sao mà người khác dễ nhận ra, " lạnh."


      rồi, nàng nhấc chân về phía trước, Lý Dụ vừa giơ cao cây dù trong tay vừa nhìn bóng dáng bước nhanh bên cạnh, khóe môi cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại lan tràn như mật ngọt.


      Bỗng nhiên, bàn tay Tô Nhược Tuyết bị người ta kéo lại, nàng giãy giụa vài cái thành công, lại sợ tiểu nha hoàn bên cạnh phát , Tô Nhược Tuyết đành im lặng ngẩng đầu nhìn người khởi xướng.


      Cảm giác trong tay mềm mịn nhẵn nhụi, Lý Dụ nỡ buông, giống như lưu luyến, ánh mắt cực kỳ thỏa mãn mãi tan, "Tuyết Nhi, tuy hôm nay tuyết lớn nhưng nếu nàng lạnh chúng ta ngắm cảnh lát nhé."


      Hai gò má Tô Nhược Tuyết hơi nóng lên, lời từ chối lượn lờ quanh môi nhưng thể thốt ra được.


      Thời gian nửa chén trà sau đó, trong vườn mai ở hậu viện Tô gia xuất hai thân ảnh, chiếc dù hai người cùng che, giọng nam nhân ríu rít ngừng, như ngọc thạch va chạm, du dương réo rắt.


      "Tuyết Nhi, hai ngày nay ta thể đến đây, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta ?" nghiêng đầu nhìn ngắm nữ nhân bên cạnh rồi đột ngột mở miệng.


      Tô Nhược Tuyết biết phải trả lời thế nào, từ khi bọn họ mọi chuyện, nàng ra vẻ như hoàn toàn quen biết , thế nhưng càng như thế, càng về sau, ngược lại nàng thể được câu từ chối nữa.


      từng bước bức nàng lùi về phía sau, Tô Nhược Tuyết biết mình có thể trốn tránh đến khi nào, nàng muốn nghĩ, cũng dám nghĩ.


      Nàng trả lời, Lý Dụ tập mãi thành quen, cũng quá để ý mà tiếp tục kể hai ngày qua nhớ nàng đến nhường nào, còn nàng giấu nổi vẻ thẹn thùng, đây chính là câu trả lời tốt nhất.


      trận gió thổi tới mang theo bông tuyết lướt qua gò má, Lý Dụ kiềm chế rồi kiềm chế, cuối cùng kiềm chế nổi nữa mà đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng ra sau tai, trong tích tắc đầu ngón tay vô tình chạm vào da thịt nàng, lòng Lý Dụ tràn đầy cảm giác được an ủi.


      muốn chạm vào nàng, muốn hôn nàng, hôn lên đôi mắt gợn sóng, hôn lên mũi ngọc xinh đẹp cao cao, hôn hai gò má lạnh như băng, hôn lên đôi môi đỏ mọng làm tim ngứa ngáy... Tất cả của nàng, đều xem như châu báu, hận thể lập tức chiếm làm của riêng rồi mang giấu .

      ‘Làm sao bây giờ, Tuyết Nhi, có lẽ ta muốn mạo phạm nàng...’

      đồng ý với nàng làm những chuyện nàng thích nữa, có điều thời gian gặp ngắn ngủi kia khiến lòng nảy sinh loại khát vọng lớn lao, giống như dã thú thức tỉnh, muốn ngẩng đầu lên nhưng lại cố gắng đè xuống, muôn vàn khó khăn, vô cùng khổ sở.

      Mà mấu chốt là, phải lòng muốn áp chế.

      Trán đối trán, tựa như khẩn cầu, nàng giống như trúng độc, ràng có thanh từ đáy lòng nhắc mình nên, song có lẽ do ảnh hưởng hơi ấm mà truyền đến khiến nàng như lạc vào sương mù, hoàn toàn nghe được cũng nhìn thấy gì.

      Nụ hôn này, lúc mới bắt đầu còn có mấy phần thăm dò và kiềm nén, nhưng khi phát ra nàng ngầm cho phép, Lý Dụ càng hôn càng mãnh liệt, càng hôn càng điên cuồng, tựa như muốn thể hết thảy tình say đắm trong lòng mình, thông qua nụ hôn này cho nàng biết.
      Gió lạnh nổi lên, bông tuyết rơi đầy, Tô Nhược Tuyết bị người nào đó ôm chặt vào lòng, nàng cảm thấy lạnh chút nào, chỉ vì toàn bộ tâm hồn nàng còn ở đây.
      Nàng còn nhớ nổi quyết tâm ban đầu của mình, cũng nhớ đến nhiều lần từ chối , trong khoảnh khắc này, đầu óc nàng trống rỗng, nàng chỉ biết mình thích cái hôn phóng túng ngoài ý muốn của ...
      ‘Tuyết Nhi, nàng vẫn muốn gả cho ta ư?’
      Kích tình qua, hai mắt Lý Dụ càng thêm tối tâm, mà nơi đuôi mắt vẫn chứa hình ảnh đôi môi đỏ mọng khiến mất bình tĩnh cỡ nào, cái rồi lại cái, liên tục mổ hôn lên cánh môi mềm mại đỏ tươi kia, vẫn chưa thỏa mãn.
      Tô Nhược Tuyết vẫn còn đắm chìm trong chiếc hôn nóng bỏng vừa rồi nên đẩy ra, giống như hoa tuyết liên đỉnh núi bị nhiễm hơi người, ngây thơ, tò mò, quyến luyến... Hết thảy hết thảy, thể sót chút nào.
      Nàng thế này làm sao chịu nổi?
      Cúi đầu lần nữa, ngặm chặt đôi môi đỏ mọng lúc nào là hấp dẫn , Lý Dụ để mặc cho dã thú trong lòng mình thức tỉnh lần nữa...
      Hai khắc sau, dưới ánh mắt lo lắng thôi của hai tiểu nha hoàn Tử Oanh và Tử Yên, Lý Dụ che dù dẫn Tô nhị tiểu thư trở về đúng hẹn.
      Giờ khắc này tiểu thư nhà mình đội mũ choàng, vành mũ quá rộng khiến Tử Yên và Tử Oanh nhìn thấy nét mặt nàng, thế nhưng trực giác báo cho hai người biết có gì đó ổn lắm nên vội vàng tới.
      ‘Tiểu thư...’
      Vành mũ hạ xuống, khuôn mặt Tô Nhược Tuyết đỏ bừng như ráng chiều, đôi mắt ngập nước chứa đầy gió xuân, giọng cũng nhiễm màu sắc khác chứ trong trẻo lạnh lùng như thường ngày, rơi vào tai tựa như tơ như mật.
      Bản thân mình như thế, vừa xuất trước mặt người khác, người ta chỉ cần liếc cái là có thể đoán được vừa rồi bọn họ xảy ra chuyện gì, Tô Nhược Tuyết vừa xấu hổ vừa e sợ, thế nhưng nếu bây giờ nàng lên tiếng, chỉ sợ hai tiểu nha hoàn dễ dàng buông tha, hai tay nàng nắm chặt để móng tay mượt mà trắng muốt đâm sâu vào thịt, Tô Nhược Tuyết cố gắng điều chỉnh giọng , ‘Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.’
      xong, Tô Nhược Tuyết hề do dự bước thẳng vào phòng.
      Lúc này hiếm khi Lý Dụ ngăn cản, chờ khi bóng dáng Tô Nhược Tuyết hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mới có lòng dạ miễn cưỡng quay đàu nhìn thoáng qua hai tiểu nha hoàn đề phòng bên cạnh.
      giống với ấm áp dịu dàng lúc nãy, khóe môi Lý Dụ cong lên thành nụ cười cực , tràn đầy châm chọc và khinh thường, lòng đối tốt với nàng, cũng biết nàng coi trọng hai tiểu nha hoàn, vì nàng, có thể chịu đựng hai tiểu nha hoàn vướng chân này, tuy nhiên, giả sử các nàng cả gan phá hư tình cảm giữa với nàng, đừng trách nể mặt.
      ‘Chăm sóc tiểu thư các ngươi cho tốt.’
      Để lại câu như vậy, Lý Dụ xoay người bước nhanh, hôm nay nhận được phần thưởng này khiến cực kỳ thoải mái, đến khi đến chỗ tối, phi thân cái, chỉ lát sau biến mất khỏi tầm mắt của tên hầu cận Triệu Vô Minh.
      Triệu Vô Minh cũng gấp, thiếu gia nhà mình vui đến nổi phân biệt được phương hướng, y hồi phủ chờ cũng được.
      Chờ khi Triệu Vô Minh trở về Ngọc Sênh Cư sau chén trà y mới thấy thiếu gia nhà mình về tới.
      ‘Thiếu gia, tâm trạng người có vẻ rất tốt...’
      Trời rất lạnh, vòng lớn như thế mà thiếu gia nhà mình vẫn tươi cười, chỉ thiếu khắc hai chữ ‘Vui vẻ’ mặt nữa thôi, tuy Triệu Vô Minh rất kính trọng vị chủ tử là Lý Dụ, có đôi lúc y rất dè dặt cẩn thận, nhưng khi tâm trạng Lý Dụ tốt, y cũng gò bó.
      ‘Đúng thế!’ Lý Dụ thản nhiên, đây là lần đầu Tô nhị tiểu thư đáp lại , nếu vui mới là chuyện kỳ lạ đấy!
      Triệu Vô Minh là người hầu cận của Lý Dụ, đương nhiên y biết Lý Dụ lòng dạ với Tô Nhược Tuyết, thấy thiếu gia nhà mình như thế, y cũng lòng vui cho .
      ‘Vậy thuộc hạ chúc mừng thiếu gia đạt được ý nguyện!’
      Mặc dù Tô Nhược Tuyết chưa cho câu trả lời chắc chắn, nhưng đáp lại là câu trả lời tốt nhất rồi, Lý Dụ nghe vậy miệng ngoác càng lớn, ‘Thế tiểu gia ta nhận lời chúc tốt lành của ngươi.’
      Hôm nay lẽ ra phải cùng mẫu thân về nhà ngoại, theo lý ngoại tổ mẫu giữ ở lại mấy ngày, thế nhưng vừa nghe được tin hôm nay Tô gia đến Khương phủ, nếu Lý Dụ có thể ngồi yên, vậy có lỗi với bản thân mình rồi.
      Phớt lờ ánh mắt thất vọng của ngoại tổ mẫu, lúc chiều Lý Dụ phóng lên ngựa trở về, rốt cuộc trước khi trời tối cũng về đến Kinh thành, chưa kịp uống chén trà là tới Tô gia ngay.
      Lúc chờ ở Lãnh Mai Các, trong đầu Lý Dụ có muôn ngàn suy nghĩ, ánh mắt lúc tối lúc sáng, khiến cho Tử Yên ở lại nội viện run rẩy thôi.
      Lý Dụ thể nào quên, nàng vì tên biểu ca bỏ kia mà từ chối lần nữa.
      Trước đây Vương thị coi thường Tô gia xuất thân thương hộ, giờ nữ nhi Tô gia đứa sau gả cao hơn đứa trước, bên là Bùi phủ, bên là Phụ chính vương phủ, trong kinh thành này biết có bao nhiêu người ôm lòng riêng tìm cách làm quen, khổ nỗi giờ, chỉ cần lấy Tô nhị tiểu thư là có thể bắt lấy cơ hội làm thông gia với Bùi phủ và Phụ chính vương phủ, Vương thị giỏi luồn cúi như vậy sao lại buông tha?
      Từ lúc phát bản thân mình động lòng, vì Tô nhị tiểu thư của mình mà Lý Dụ sớm đề phòng Khương phủ, đề phòng tên biểu ca có ý tốt, đề phòng Vương thị mắt chó nhìn người, khi tay trong ở Khương phủ báo cáo tình hình Vương thị muốn hỏi Tô nhị tiểu thư của cho đại thiếu gia Khương phủ, cả người Lý Dụ đều chìm ngập trong trạng thái nổi cơn thịnh nộ.
      Cũng may, Tô phụ từ chối, nàng cũng hoàn toàn thích tên biểu ca vứt kia, cũng may đêm nay nàng vừa mềm mại vừa nghe lời.
      Bây giờ nghĩ lại, Lý Dụ cảm thấy vô cùng may mắn, muốn vì cơn giận của mình mà làm ra mấy chuyện gì đó với nàng...
      Có điều, nghĩ đến tên biểu ca bỏ dám có ý xấu nhớ thương Tô nhị tiểu thư của mình, khóe môi Lý Dụ cong lên tươi cười sáng lạn, nàng muốn ra tay, vậy dùng khả năng của mình cướp tương lai của người kia, phải ta muốn lấy nàng à?
      Muốn đánh bại người, khiến ta đau đớn về mặt thể xác là ngu xuẩn nhất đấy.
      Đầu ngón tay Lý Dụ nhàng gõ lên thư án, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ, Khương Khánh Trạch, trong giải nguyên lần trước, ta là người sáng giá nhất được đề cử cho ngôi vị Trạng nguyên, Lý Dụ ... Từ giờ trở khiến ta lần lượt nếm thử mùi vị thất bại.
      Last edited by a moderator: 26/5/18

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 37 Đòi nợ


      Mới ngày mùng chín tháng hai mà kỳ thi mùa xuân bắt đầu, chờ thêm mười lăm ngày nữa, các sĩ tử tham gia kỳ thi hội ba năm lần sắc mặt tái mét rời khỏi trường thi, chỉ có sắc mặt Lý Dụ hồng hào phơi phới, hết sức nổi bật.


      "Thiếu gia, người lên xe ngựa uống miếng nước trước , An Hi Cư bày tiệc chỉ chờ người về thôi ạ." Lý Hải đến chờ trước trường thi từ sớm, với tư cách là gã sai vặt kim thư đồng của Lý Dụ, đương nhiên Lý Hải biết rất tài nghệ văn chương của thiếu gia nhà mình, cho bên giờ Lý Hải hoàn toàn lo lắng.


      Vấn đề của thiếu gia nhà cậu chính là có nguyện ý thi hay thôi, tuyệt đối có chuyện thi mà thi rớt.


      Nếu như trước kia Lý Hải có chút cam lòng bây giờ cậu rất có lòng tin, khoảng thời gian trước thiếu gia nhà cậu chủ động ôn bài, chuyện quan trọng như thế nếu phải LÝ Hải lo lắng bị diệt khẩu cậu la làng cho tất cả mọi người trong Vĩnh Định Hầu phủ biết rồi.


      Để cho những người từng chê cười thiếu gia nhà mình trắng mắt ra, tuy thiếu gia nhà cậu ít xuất , nhưng khi xuất nhất định ai nấy đều ngạc nhiên lé mắt!


      Dù Lý Dụ hồi hộp gì, song cũng khó tránh khỏi có chút ảnh hưởng, bây giờ rốt cuộc cũng thi xong, có thể là vô cùng nhõm, nhìn gã sai vặt ân cần trước mặt, Lý Dụ hiếm khi tốt tính khen ngợi, "Lý Hải, có tiến bộ rồi đấy."


      Lý Hải tía lia: "Dạ nên thế mà, nên thế mà, thiếu gia vất vả rồi, Lý Hải giúp được gì cả, nhưng ít chuyện này nô tài vẫn làm được ạ."


      Lý Dụ vỗ vỗ vai Lý Hải, vẻ mặt hài lòng, "Chờ Hoàng bảng công bố thưởng cho ngươi."


      Nghe thế, miệng Lý Hải càng rộng, "Nhất định thiếu gia đậu Trạng nguyên mà!"


      Ngay tại lúc Lý dụ vui mừng hớn hở nở phụ lòng tốt của gã sai vặt nhà mình mà bước lên xe ngựa, đuôi mắt bỗng lướt qua bóng dáng mặc y phục xanh nhạt bước khỏi trường thi, đôi mắt phượng ngập tràn niềm vui hơi hơi nheo lại, miệng nhếch lên đầy vẻ khinh thường.


      Hạng người buồn nôn như vậy Lý Dụ buốn làm bẩn mắt mình, chân dài duỗi ra bước lên xe ngựa, "Lý Hải, !"


      Lý Hải nhìn theo ánh mắt thiếu gia nhà mình nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt kia, cậu lập tức thở dài hơi, ràng bầu khí rất tốt thế mà bị phá hỏng rồi, giận chó đánh mèo trừng mắt cái, Lý Hải chóng tay trèo lên xe ngựa, "Xa phu, chúng ta mau về thôi, Lão Hầu gia và Trưởng công chúa chờ đấy!"


      Giọng cậu , thí sinh đến tham gia kỳ thi mùa xuân này cũng nhận ra xe ngựa của Vĩnh Định Hầu phủ, Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa phu thê hòa hợp, tuy có đến tám tôn tử nhưng hai người lại thương Nhị công tử Lý Dụ tiếng xấu đầy mình này nhất, điều này người người đều biết, vốn có gì nhưng kỳ thi lần này người trong Vĩnh Định Hầu phủ đến tham gia chỉ có mình Nhị công tử Lý Dụ, mà còn có Tam công tử Lý Lâm hơn Lý Dụ bốn tháng nữa.


      Khẽ liếc nhìn về phía bóng dáng xanh nhạt kia, ánh mắt mọi người ít nhiều gì cũng có thâm ý khác.


      "Thiếu gia, chúng ta hồi phủ ." Gã sai vặt Lý Đường của Lý Lâm cảm thấy thiếu gia nhà mình rất đáng thương vì bị đối xử bất công, thế nhưng dù sao cậu chỉ là gã sai vặt, hơn nữa chuyện năm đó cậu nhiều cũn hay.


      Có điều tục ngữ rất đúng, chuyện qua nhắc lại, nếu Hầu gia để thiếu gia tồn tại đời y chính là tam thiếu gia của Vĩnh Định Hầu phủ và là chủ tử của cậu. Từ thiếu gia nhà mình có ý chí phấn đấu, lần thi hương trước đó cũng nằm trong mười thứ hạng đầu, điều này rất hiếm thấy trong con cháu thế gia, kỳ thi hội này Lý Lộ rất có lòng tin với thiếu gia nhà mình, còn về phần Nhị thiếu gia ngang tàng kia, mặc dù đến nổi là công tử bột nhưng tài trí hoàn toàn thể nào so sánh với thiếu gia nhà mình được.


      Bây giờ cứ tự cao tự đại , ngày sau mất mặt cho chừa! Nhìn Lý dụ khoan thai bước lên xe ngựa, tuy ngoài mặt Lý Lộ thể gì nhưng trong lòng thầm mắng mấy câu rồi.


      Lý Lâm bình tĩnh đưa gói vật dụng đơn giản cho Lý Lộ, trông y có vẻ như những ánh mắt xung quanh chẳng liên quan gì tới mình cả, "Chúng ta ."


      Từ khi còn Lý Lâm biết, danh phận Tam thiếu gia Vĩnh Định Hầu phủ của mình khác gì người ngoại tộc, thậm chí còn là thứ bẩn thỉu tối tâm nhất trong lòng phụ thân, chỉ có như thế hơn...


      ra thân thế của y cũng có chút buồn cười, thô tục chút chính là thối nát. Nha hoàn thừa dịp chủ mẫu mang thai nghĩ cách bò lên giường Hầu gia, trăm cay nghìn đắng thay đổi số phận của mình, bà ta muốn mang thai để ép chủ mẫu cho là di nương, thế nhưng nội dung cốt truyện lại giống như tưởng tượng của bà ta.


      Tuy chủ mẫu làm như dự liệu của bà ta, nhưng qua chuyện này chủ mẫu và Hầu gia xảy ra mâu thuẫn, cho đến nay vẫn chưa giải quyết được, còn di nương kia hoàn toàn bị hầu gia thương thê tử thù hận, ngay từ đầu Hầu gia vốn có ý định giết chết ả tỳ nữ dám cả gan tính kế ông, con cái chỉ cần thê tử ông sinh là được, nghiệt chủng này ông cần.
      Tuy nhiên trong thời điểm đó chủ mẫu vẫn công bằng bảo vệ mẫu tử bọn họ, bà ra mặt để nha hoàn kia lên làm di nương, để bà ta thuận lợi sinh con --- Đứa con đó chính là y ngày hôm nay.

      muốn mấy chuyện này quấy nhiễu tâm tư mình nữa, Lý Lâm hít sâu hơi đến chiếc xe ngựa phía trước, nhấc chân bước lên.

      ‘Lý Lộ, về nhanh chút, đừng để Tổ phụ Tổ mẫu đợi lâu.’

      Thiếu gia nhà mình hiếu thảo như thế, nghe xong Lý Lộ càng cảm thấy đau xót, toàn bộ Hầu phủ gần như chẳng có ai quan tâm thiếu gia mình cả. Lý Lộ bình tĩnh trả lời rồi quay qua dặn dò xa phu bên cạnh.

      Sau khi Lý Dụ hồi phủ, đầu tiên trở về Ngọc Sênh cư tắm rửa thay y phục rồi mới đến An Hi Cư.

      giờ, kể cả Lý Lâm, tất cả mọi người trong Vĩnh Định Hầu phủ đều có mặt đông đủ.

      ‘Nhị ca. rốt cuộc huynh tới, chúng ta đợi rất lâu rồi đó!’ Với tư cách là người nhất trong phủ nên trình độ được thương ngang ngửa với Lý Dụ. Trong nhà ngoại trừ Lý Dụ ra chỉ có cậu chuyện kiêng nể gì cả.

      Lý Dụ vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa, ‘Sao thế? Đệ muốn chờ ta à?’

      Lý Nhiên nghiêng đầu muốn trốn, vừa cười vừa tố cáo, ‘Đại bá phụ, Đại bá mẫu, Nhị ca bắt nạt con kìa!.’

      Tính Tĩnh ngồi bên cạnh Lý lão hầu gia liếc nhìn thê tử của mình, ngoài dự đoán, lúc này thê tử vẫn thèm nhìn ông cái, Lý Tĩnh biết làm sao thở dài hơi, ông đành lòng để cháu chờ lâu nên phải lên tiếng trách cứ con thứ hai suốt ngày gây chuyện, ‘Nếu đến rồi mau ngồi xuống , lần sau được như vậy nữa, hôm nay cả nhà đặc biệt chuẩn bị tiệc cho con, Tổ phụ và Tổ mẫu vẫn mang bụng đói chờ con kìa.’

      Tuy phụ thân làm chuyện có lỗi với mẫu thân nhưng tình thương đối với và Đại ca vẫn giảm chút nào, giờ Lý Dụ trưởng thành, hơn nữa là nam nhân, tuy hài lòng với cách làm của phụ thân, ngay cả ‘Đồ đạc’ mình mà quản được còn có thể làm gì? Nhưng lại là phận con cái, thể với phụ thân mình như thế được.

      Do có khúc mắc nên bình thường Lý Dụ cũng quan tâm gì mấy đối với phụ thân nhà mình.

      Lời phụ thân hề để tâm, song Tổ phụ Tổ mẫu vì chờ mà đói bụng, trong lòng Lý Dụ biết có mùi vị gì, vội vàng bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, sau đó sai hạ nhân nhanh chóng dọn thức ăn lên.

      Do được Lão Hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cưng chiều nên trong lòng Nhị phu nhân và Tam phu nhân biết có mùi vị gì, có điều ngoài mặt các bà dám để lộ điều gì, bữa cơm này trải qua vô cùng yên tĩnh, chỉ có Tam phu nhân sót nhi tử bị bắt nạt vừa rồi lên tiếng, ‘A Dụ, sang năm con cũng mười bảy rồi, nếu lần này được đề tên Bảng vàng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại rồi.’

      Trước kia Lý Dụ ghét nhất là nhắc đến chuyện này, thậm chí từ đầu năm trước vì chuyện này mà Lý lão hầu gia cãi nhau trận lớn với phụ thân , còn ngừng nhắc đến tiếng xấu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài của , chỉ sợ nương thế gia nào đồng ý lấy , trách còn kịp nữa là.

      Lời này của Tam phu nhân là cố ý muốn tạo thêm hiềm khích cho Hầu gia và Lý Dụ, có điều giờ khắc này chẳng những Lý Dụ tỏ vẻ gì thích mà ngược lại còn vui vẻ đồng ý, ‘Cảm ơn Tam thẩm quan tâm, A Dụ suy nghĩ ạ.’

      vừa xong, ngoại trừ Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, tất cả mọi người ngồi đây đều rất ngạc nhiên, chỉ có đại ca Lý Nguyên phản ứng nhanh nhất, ‘ vậy sau này A Dụ phải chính chắn hơn mới được.’

      Tâm trạng Lý Dụ rất tốt, nâng chén rượu trước mặt lên kính huynh trưởng ly, ‘Đại ca, đa tạ.’

      tiếng đa tạ này, vượt qua tất cả thiên ngôn vạn ngữ, Lý Nguyên cười phóng khoáng giơ chén rượu lên uống hơi cạn sạch.

      Nhìn thấy phụ thân có vẻ mất mát bên cạnh, Lý Dụ tốt tính rót thêm chén kính tới.

      Trong lòng Lý Tĩnh gợn sóng, vô cùng cảm khái, lúc trưởng tử sinh ra, tình cảm giữa ông và thê tử rất nồng nàn, tình nồng ý mật, bởi vì xót thê tử mà ba năm sau bọn họ mới muốn có đứa thứ hai, thế nhưng chỉ lần say rượu mà đẩy thẳng ông xuống địa ngục.

      Ông hận ả nha hoàn tính kế ông, hận thê tử tuyệt tình nên bất tri bất ông thờ ơ với nhi tử mới sinh. Đợi mấy năm sau khi ông phát ra muộn, nhi tử lớn cần người phụ thân này nữa.

      Ông muốn bù đấp cho nhi tử, có điều dù sao ông cũng là người làm sai, bây giờ nhi tử kính rượu mình, trong lòng Lý Tĩnh rất hưởng thụ, ông ngửa cổ uống hơi cạn sạch, giữ phụ tử hai người thiếu thân thiết, mà chén rượu ngày hôm nay khiến nụ cười trong mắt Lý Tĩnh còn châm biếm như xưa.

      Sau bữa tối, phớt lờ vẻ mặt cảm động của phụ thân, Lý Dụ thể chờ được nữa nên đứng dậy trước.

      Thi hội chia làm ba ngày là mười, mười ba và mười lăm, dưới kiên quyết của Tô Nhược Tuyết, khoảng thời gian này Lý Dụ thể tới Lãnh Mai Các hàng đêm nữa, hết sức mong chờ buổi gặp tối nay.

      Sau thời gian chén trà, trong Lãnh Mai các xuất thêm bóng dáng quen thuộc.

      Tử Yên và Tử Oanh vẫn canh giữ ngoài cửa, có điều hôm nay còn cản trở như trước đây nữa.

      Nhìn hai nha hoàn trông như thần giữ cửa, Lý Dụ nhướng mi, bởi vị uống rượu nên đôi mắt phượng ngập tràn các loại màu sắc, hết sức mê người.

      ‘Tử Yên, muội xem, tiểu thư thích...’ Tử Oanh nhìn theo bóng lưng xa của Lý Dụ kiềm được hỏi.

      ‘Đừng nữa!’ Lần đầu Tử Yên nghiêm túc nhìn Tử Oanh, ‘Quản miệng của tỷ lại , tiểu thư tự có quyết định của mình, chúng ta nên linh tinh.’

      Tử Oanh cũng biết mình lỡ lời, nhưng đáy lòng vẫn lo lắng, giả sử, giả sử tiểu thư thích người kia, mặc dù có tư cách nhưng Tử Oanh vẫn muốn khuyên nhủ vài câu.

      Nàng sợ người nọ, song lại càng sợ tiểu thư được hạnh phúc.

      Mà trong phòng, Tô Nhược Tuyết hề hay biết tâm tư rối bời của tiểu nha hoàn nhà mình, nàng ngồi ngay ngắn trường tháp, ánh mắt tập trung vào khăn gấm trong tay, nếu phải hai gò má ửng hồng kẻ hở.

      Sau khi Lý Dụ bước vào phòng, giống thường ngày bước vội đến trước mặt nàng, có lẽ do hơi men rượu bốc lên não thiêu đốt thần kinh , cũng thả lỏng tính tự chủ của . Giờ khắc này, Lý Dụ nghiêng người dựa vào tấm bình phong gỗ lim được sơn màu xanh nhạt khắc hoa mai tinh xảo, ánh mắt như có lửa, từng đốm từng đốm ngừng nhảy nhót, dường như có thể thiêu đốt nàng còn mảnh.

      Ánh mắt cực nóng, cũng cực kỳ nguy hiểm, theo phản xạ rốt cuộc Tô Nhược Tuyết duy trì vẻ lạnh lùng nổi nữa, nàng lên tiếng xíu lắp ba lắp bắp, ‘Huynh...Huynh đứng đó làm gì?’

      Lý Dụ bỗng nở nụ cười, vừa tùy ý vừa đường hoàng, ‘Tuyết Nhi, hôm nay ta tới là để đòi nợ...’
      Last edited by a moderator: 26/5/18

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tuyết Nhi nợ gì nhỉ
      Tồn Tồn thích bài này.

    4. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      đọc hai chuyện của U Nhi với Nhị Nhi, cặp nào cũng dễ thương. Ba như thần giữ cửa vậy đó, chưa là con rể trong nhà mà tự động sáp vào cùng chung chuyến tuyến với nhau, tự nhận là em cột chèo rồi. Chưa định thân là cài ảnh vệ bảo vệ, xông vào phòng khuê nữ người ta rồi. Mình thích lém cố lên.

    5. Heoiues

      Heoiues Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      56
      Đòi nợ rồi, cố lên Dụ ca ca :yoyo17:
      Chờ có tên bảng vàng rồi để xem còn ai dám xem thường nữa :yoyo1:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :