1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tiết Ngũ làm phiền Điền Vân ah. Thanks Nàng

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Mk có suy nghĩ ích kỷ chỉ muốn xem chuyện của Nam Nữ chính thui. =_=
      Carol thích bài này.

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762

      ☆ Chương 64 – ấy rời khỏi tớ.



      Luân Đôn.

      Đường Y Y tìm thấy Lưu Đình Vân ở bệnh viện, ngồi ôm cánh tay của mình, đầu rũ xuống thấp hết mức, cả người lộ ra cảm giác hoảng loạn và bất lực cùng cực.

      “Đình Vân.”

      Nghe thấy tiếng Trung Quốc, còn là giọng điệu vô cùng quen thuộc, Lưu Đình Vân ngẩng đầu lên nhanh chóng, đôi mắt khóc đến sưng đỏ ngước lên nhìn Đường Y Y ánh lên vẻ khó tin.

      lúc lâu sau, đôi môi Lưu Đình Vân khẽ mấp máy – “Sao cậu lại tới đây?”

      Đường Y Y phải đến mình, bên cạnh còn có hai người bạn nước ngoài – “Tớ yên tâm về cậu.”

      Sau khi nhận được điện thoại lập tức đặt mua vé máy bay, nhìn thấy người trong lòng an ổn được.

      Mũi Lưu Đình Vân chợt dâng lên cảm giác đau xót, Lưu Đình Vân cảm động đến mức biết nên gì, tựa như có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung được tâm trang của ngay lúc này.

      Lưu Đình Vân ôm chầm lấy Đường Y Y, hàng loạt cảm giác uất ức và mê mang đều được trút ra ngoài ngay thời khác này.

      Đường Y Y vỗ vỗ lưng Lưu Đình Vân, im lặng động viên.

      Sau khi tâm tình trở lại bình thường, Lưu Đình Vân nhìn kỹ hai người nước ngoài hơi quen mắt trước mặt mình – “Đây là ai?”

      “Chuyên gia khoa não.” Đường Y Y trả lời cách ngắn gọn, rồi hỏi – “Ben đâu?”

      Lưu Đình Vân đưa Đường Y Y gặp bạn trai của .

      Chàng trai người Pháp thương lượng với bác sĩ, mẹ của ta nằm bàn phẫu thuật, bệnh viện cho ta biết xảy ra biến cố, từ ngữ chuyên ngành y học mù mờ khó hiểu, ta có cảm giác bản thân mình thể nào tỉnh táo được.

      Người đàn ông từ trước đến giờ luôn mang dáng vẻ lịch thiệp nho nhã, lúc này lại qua lại liên tục, trong miệng phun ra đầy những từ ngữ thô lỗ.

      Khi ta nhìn thấy Lưu Đình Vân, ánh mắt xanh thẳm lập tức bắn ra tán loạn những tia nhìn tức giận đến mức đáng sợ, ta sải bước lướt qua Lưu Đình Vân.

      Lưu Đình Vân vô thức núp phía sau Đường Y Y, trong mắt Đường Y Y toát lên vẻ kinh ngạc dễ gì thấy được.

      Người đàn ông người Pháp to con vô cùng, ta mặc áo T-shirt màu xám, cả người đầy cơ bắp, mỗi khối cơ người ta đều cho thấy sức bật của sức mạnh.

      ta nhìn rất tuấn tú, ngũ quan nét, hơi thở nam tính nồng nặc, thua gì người mẫu tạp chí, nhưng vẻ mặt hề tốt chút nào, thậm chí hơi dữ tợn, tựa như muốn động tay động chân với Lưu Đình Vân.

      chuỗi tiếng Trung lưu loát đầy tiết tiếng Pháp nhảy ra từ miệng ta, ta dùng tay múa may để diễn tả những điều mình muốn thể , cử chỉ táo bạo vô cùng – “Lưu Đình Vân, tình hình của mẹ tôi xấu vô cùng, em làm tôi quá thất vọng!”

      Lưu Đình Vân ngước đầu nhìn lên – “ còn muốn tôi bao nhiêu lần nữa, phải tôi làm!”

      Người đàn ông người Pháp định túm lấy y phục của Lưu Đình Vân, nhưng bị Đường Y Y đứng bên đẩy ra.

      Bầu khí giương cung bạt kiếm, Đường Y Y và Lưu Đình Vân đứng trước mặt ta, vừa gầy vừa , hoàn toàn có tí cân lượng nào.

      Hai người bạn ngoại quốc bước lên, đẩy người đàn ông người Pháp trong cơn thịnh nộ ra xa, sau trận võ mồm nảy lửa, thân phận của hai người bạn ngoại quốc cũng nhận được tôn trọng cần thiết, sau đó hai người mới cùng bác sĩ thảo luận tình hình của bệnh nhân.

      Lưu Đình Vân thở ra hơi đầy bức bối trong lòng, giọng với Đường Y Y – “Y Y, tớ đẩy mẹ ta.”

      Khi đó hai người nảy sinh mâu thuẫn dẫn đến tranh chấp, biết xảy ra chuyện gì, mẹ Ben đột ngột té xuống cầu thang.

      Lưu Đình Vân bị chuyện xảy ra đột ngột dọa đến mức bối rối.

      Trong cơn hoảng loạn thông báo tình hình cho Ben, cho tới lúc này đầu óc của Lưu Đình Vân vẫn nằm trong mớ hỗn loạn.

      Đường Y Y đột ngột vén tóc trán của Lưu Đình Vân lên.

      Lưu Đình Vân muốn cản kịp.

      Trong thấy những vết máu ứ đọng trán của Lưu Đình Vân, Đường Y Y hít sâu hơi, trách được vừa rồi Lưu Đình Vân sợ người đàn ông kia đến như vậy.

      Trước khi đến, hai người bọn họ nhất định xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trải qua trận khắc khẩu còn giữ được giới hạn bình thường nữa.

      Tất cả tín nhiệm, lòng bao dung, tình , tôn trọng đều biến mất, thay vào đó là gương mặt đáng ghét của đối phương.

      Đường Y Y xoa xoa tay vào nhau, trước đây gặp người đàn ông người Pháp lúc nãy, cũng nghe Lưu Đình Vân kể về ta rất nhiều lần, hạnh phúc thể nào ngụy trang được. Lưu Đình Vân ở cạnh ta hạnh phúc.

      Trong lúc nhất thời, Đường Y Y bỗng dưng trầm mặc xuống.

      Lưu Đình Vân cũng gì.

      “Cậu đừng suy nghĩ lung tung.” Đường Y Y – “Đợi người tỉnh dậy, chuyện gì cũng ràng ra.”

      Lưu Đình Vân cười cười tự giễu.

      Cách hai người xa, người đàn ông người Pháp chuyện điện thoại bằng tiếng Pháp, Lưu Đình Vân nghe hiểu, nhưng Đường Y Y nghe ràng, sắc mặt bỗng dưng trở nên khó coi vô cùng.

      “Cậu ngồi đây chờ tớ.”

      Đường Y Y đứng dậy, bước về phía người đàn ông người Pháp.

      Lưu Đình Vân nghe được tiếng của Đường Y Y vang lên, hai người lời qua tiếng lại.

      Lưu Đình Vân thích tiếng Pháp, cũng học được, khi tiếng Pháp tựa như đầu lưỡi bị xích lại, mở miệng chuyện được, giọng điệu hai người lại quá nhanh, nghe thôi lộn xộn gì đến hiểu.

      Bỏ qua những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu mình, Lưu Đình Vân nhìn thấy Ben ngừng khoa tay múa chân, đây là động tác ta thể trong tình huống bị áp chế đến cùng cực.

      Sau khắc, Lưu Đình Vân nhìn thấy Ben ghìm chặt cổ tay Đường Y Y, lập tức đứng lên.

      tiếng “Chát” vang lên, Đường Y Y mạnh tay đánh qua.

      Lưu Đình Vân ngu ngơ đứng sững lại, chưa bao giờ gặp Đường Y Y như vậy, gương mặt lạnh như băng, khí áp quanh người trầm như từ địa ngục.

      Đến cùng lời của Ben khó nghe đến mức nào mà làm ấy chịu được đến mức như vậy? Mới khiến cho Đường Y Y lộ ra biểu như thế?

      Lưu Đình Vân cất bước tới gần, vuốt mặt, lạnh lùng lên tiếng – “Ben, đây là bạn tốt của tôi, cũng biết.”

      Người đàn ông người Pháp trợn mắt lên nhìn Lưu Đình Vân.

      Lưu Đình Vân cười lạnh – “Sau khi mẹ tỉnh lại, thu dọn đồ đạc rồi cút .”

      Đường Y Y kéo tay Lưu Đình Vân – “Đình Vân, nên xúc động.”

      Lưu Đình Vân – “Tớ rất tỉnh táo.”

      “Y Y, đường đến bệnh viện, hai người chúng tớ thể chuyện bình tĩnh với nhau.”

      Nhưng ngờ được người đàn ông người Pháp đề nghị muốn cùng Lưu Đình Vân thanh toán tài sản.

      Vẻ mặt Đường Y Y như bị nghẹn lại, hiển nhiên bị kinh hãi tột cùng.

      Thanh toán tài sản? Hai người vẫn chưa kết hôn, sao có thể đến mức này?

      Lưu Đình Vân cũng phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cười rộ lên, nghiến răng nghiến lợi – “Được thôi.”

      Hai người ở cùng nhau năm lẻ ba tháng, cũng muốn biết, người đàn ông này có phải nhớ hết tất cả những khoản thanh toán chi ra, muốn đem từng món từng món ra tính toán với hết thảy.

      thực tế, người đàn ông này lại làm cho Lưu Đình Vân lần nữa đại khai nhãn giới.

      Khi được người đàn ông này liệt kê ra từng món từng món ở từng thời điểm, với dáng vẻ đầy nghiêm túc nghiêm cẩn, gương mặt của ta khiến chán ghét cùng cực.

      người đàn ông tính toán đến trình độ như này, quả là hiếm có.

      Lưu Đình Vân toàn đụng phải hàng cực phẩm đời.

      Người đàn ông này sau khi ra tất cả những vật phẩm mua ra, còn trả lại, còn qui ra giá, Lưu Đình Vân giận quá hóa cười, hỏi thêm bất cứ điều gì, tất cả những món ta tặng cho mình xem như rác rưởi ném trả lại cho ta.

      Ben bắt chéo đôi chân dài, bộ dạng như quý ông lịch lãm – “Nhà là của em, tôi trả tiền thuê nhà.”

      Lưu Đình Vân nhìn ta như người bị bệnh thần kinh, muốn nhào lên tát ta vài cái, lúc này hoàn toàn cảm thấy bản thân mình thương tâm khổ sở ra sao, mà chỉ cảm thấy buồn cười.

      Và cũng cảm thấy mình may mắn.

      Khi phát ra điều này cũng tính là quá muộn.

      Đường Y Y tiện can thiệp vào, ngồi ở phòng khách, trong lòng yên.

      Sau lúc, Lưu Đình Vân bước ra, người đàn ông người Pháp cũng mang theo hành lý của mình rời khỏi.

      Khi đóng cửa lại, Lưu Đình Vân đến ngồi bên cạnh Đường Y Y – “Hôm nay tớ thực ghét ta vô cùng.”

      “Ngay cả chiếc váy mấy tháng trước ta tặng cho tớ đến bây giờ ta vẫn còn nhớ giá tiền.”

      Khóe miệng Đường Y Y giật giật.

      “Tớ đúng là bị thiệt.” Lưu Đình Vân chậc lưỡi – “Trí nhớ của tớ quá kém.”

      Đường Y Y hỏi – “Có cảm thấy khó chịu ?”

      khó chịu.” Lưu Đình Vân thở dài – “Trước hôn nhân thấy được bộ mặt của người đàn ông, đối với tớ mà điều may mắn.”

      Hơn năm ở cạnh nhau, chẳng khác nào người bạn qua đường.

      “Xem như là tùy duyên .”

      Lưu Đình Vân buộc tóc lên – “, hai chúng ta ra ngoài kiếm gì ăn .”

      Đường Y Y xoa xoa ấn đường, tựa như bản thân quên mất điều gì mà vẫn nghĩ ra.

      Buổi chiều, khi Ben tìm đến Lưu Đình Vân, cho biết mẹ ta ở bệnh viện tỉnh, hơn nữa bà cho tình hình thực tế như thế nào.

      xin lỗi.”

      Sau khi xong bước tới ôm Lưu Đình Vân, điệu bộ như muốn hôn .

      Lưu Đình Vân đẩy Ben ra.

      Ben cúi đầu, lưng khom xuống, ấn bả vai Lưu Đình Vân, nhìn sâu vào mắt , ánh mắt ta như biển rộng sâu thẳm, đây thâm tình trong đôi mắt ấy.

      Đường Y Y đứng ngoài quan sát, thể thừa nhận, người đàn ông người Pháp này rất có mị lực.

      Nhưng là người phân biệt tốt xấu động tay động chân, quả người thích hợp để gắn bó dài lâu.

      Lưu Đình Vân ôm cổ người đàn ông người Pháp, thừa dịp ta chú ý, hung hăng lên gối.

      "FUCK!"

      Người đàn ông người Pháp đau đến mức phát điên.

      Lưu Đình Vân kéo tay Đường Y Y quay về nhà.

      Lúc rạng sáng, Đường Y Y nằm giường, đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức mở túi xách, cầm di động lên nhìn, thấy trong điện thoại có mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tần Chính gọi đến.

      Đường Y Y vuốt vuốt mái tóc, cho đến khi ý thức được mình làm gì điện thoại gọi qua đầu dây bên kia.

      Chuông reo tiếng đầu tiên có người nhắc máy, nhanh đến mức tựa như đối phương lúc nào cũng cầm điện thoại tay, chờ lâu, lâu.

      “Di động để ở chế độ im lặng.” – Đường Y Y mở miệng giải thích trước – “Em vừa nhìn thấy báo cuộc gọi nhỡ.”

      Thành phố C lúc này là buổi sáng, chuông reo lập tức có người nghe máy, chỉ sợ đêm ngủ.

      Giọng cất lên từ đầu dây bên kia, thanh khàn vô cùng – “Khi nào em về?”

      Đường Y Y xoay người, nằm lỳ xuống giường – “Em muốn ở đây vài ngày.”

      vừa xong, trong óc đột nhiên lên hình ảnh người đàn ông bên đầu dây bên kia nhíu mày hút thuốc

      “Vài ngày là bao lâu?” Tần Chính trầm giọng hỏi – “Hai ngày? Ba ngày?”

      Đường Y Y bị ép hỏi cảm thấy bất đắc dĩ – “Ngày kia em về.”

      Giọng của Tần Chính càng trầm xuống – “Ngày kia?”

      Đường Y Y nghe thấy tiếng nhanh chậm bên đầu dây kia, cảm thấy bản thân mình hơi uể oải.

      Cho đến khi có cụm từ chui vào màng nhĩ của cơn buồn ngủ lập tức bay biến đâu mất – “Hẹn hò?”

      Tần Chính đáp – “Ừm.”

      hi vọng hai người giống như tất cả những đôi trai nhau đời này, cùng nhau xem phim, cùng nhau mua sắm, cùng nhau dạo, cùng nấu ăn.

      …lần đầu tiên làm những việc thế này, nếu em thấy có gì ổn, cho biết.”

      Đường Y Y sờ sờ tìm ly uống miếng nước, cũng lần đầu làm những chuyện như thế này á.

      quên mất.” Tần Chính cúi đầu nở nụ cười, trong tiếng cười của nén được sung sướng – “Em cũng là lần đầu tiên.”

      Lầm bầm vài câu, Đường Y Y – “Bên này là rạng sáng.”

      Tần Chính vẫn cười như cũ – “Ngủ ngon.”

      Nhưng có ý định cúp máy.

      Đường Y Y nghe tiếng hít thở từ đầu dây bên kia vọng vào tai mình, dần dần thiếp .

      Buổi sáng, Đường Y Y còn mơ mơ màng màng nhìn di động của mình, phát điện thoại hết pin, lẩm bẩm – “Chẳng lẽ mình ngủ tắt điện thoại đến mức hết pin?”

      Ngoài cửa vang lên tiếng của Lưu Đình Vân – “Y Y, Tần Chính đến đây.”

      Đường Y Y nghe – “Ai?”

      Lưu Đình Vân cười – “Tần Chính.”

      Động tác chỉnh sửa lại quần áo lúc vừa ngủ dậy của Đường Y Y dừng lại.

      chàng này, cậu vừa đến đây ngày thôi đuổi theo đến tận đây rồi” – Lưu Đình Vân giục – “Nhanh , mau ra đây, tớ chịu nổi khí áp phát ra từ ta.”

      Đường Y Y bước ra ngoài, dùng ánh mắt hỏi thăm Tần Chính.

      Tần Chính nhét tay vào túi, đôi môi mỏng mở ra đóng lại, phun ra vài chữ - “Đến hẹn với em.”

      Đường Y Y ngạc nhiên – “ là hôm nay.”

      Tần Chính bĩu môi cái – “Có.”

      Đường Y Y hoang mang, tối hôm qua sao?

      Chuyện đó hình như lúc này còn quan trong nữa, quan trọng là hình như có đồng ý phải?

      Cánh tay dài của Tần Chính vươn qua, đem người con mong nhớ cả đêm ôm vào trong ngực, khắc chế cảm xúc của bản thân mình muốn xiết chặt đến tận xương vào người mình xuống.

      Đường Y Y cảm giác đôi tay Tần Chính cọ cọ lên người , cảm giác ấy xuyên qua áo sơ mi khiến cảm thấy mất tự nhiên vô cùng.

      đè tay Tần Chính lại, gỡ nó ra.

      Tần Chính nhíu mày lại thành khe rãnh, dùng sức gấp đôi ôm Đường Y Y, lần này muốn tránh cũng tránh thoát.

      Tiếng ho khan bỗng vang lên phá vỡ bầu khí áp lực trong phòng, Lưu Đình Vân cười – “À, tôi có hẹn với bạn, hai người…”

      Đường Y Y nhíu mày – “ phải cậu với tớ là sáng nay trang trại làm rượu hay sao?”

      “A?” Lưu Đình Vân nháy mắt – “Trang trại làm rượu?”

      nhìn qua Tần Chính, thầm quan sát thần sắc của .

      mặt Tần Chính có biểu gì, nhìn ra có nổi giận hay .

      Đường Y Y sờ sờ khuyên tai xanh ngọc của mình – “Vậy trang trại làm rượu trước .”

      Nửa câu sau tiếp.

      Nhưng ý tứ vô cùng ràng.

      Lập tức Lưu Đình Vân thấy được đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của Tần Chính càng thêm trầm.

      Hơi thở lạnh lùng quanh người cũng trở như nhu hòa hơn.

      lúc lâu sau, Lưu Đình vân mới hoàn hồn trở lại.

      “Vậy tớ gọi điện thoại.”

      Tiếng bước chân vừa biến mất, Tần Chính lập tức ôm Đường Y Y, giam trong vòng tay của mình, cằm để đỉnh đầu .

      “Tối hôm qua em có mơ thấy ?”

      “Hôm qua có nằm mơ.”

      Vẻ mặt của Tần Chính xụ xuống, thở dài, tựa như bản thân đáng thương vô cùng – “Em ở cạnh, ngủ được.”

      Đường Y Y – “Quen rồi hết.”

      Tần Chính thấp giọng – “ muốn quen.”

      Đường Y Y hết cách với .

      chuyện xong, Lưu Đình Vân mang Đường Y Y và Tần Chính xem trang trại rượu của .

      Xe chạy đến mười phút đồng hồ, Tần Chính tựa đầu vào Đường Y Y, hô hấp đều đặn.

      Lưu Đình Vân nhìn qua kính chiếu hậu, giọng hỏi – “ ta ngủ thiếp ?”

      Đường Y Y ừm tiếng, hơi thở của phun lên cổ , làm ngứa vô cùng, xê dịch thân mình, nhưng eo bất thình lình bị ôm chặt, buộc cả người lại.

      “Đừng động đậy.” Người đàn ông đó mắt vẫn nhắm lại, lông mi dài rũ xuống, quầng thâm do nghỉ ngơi tốt hoàn toàn phô bày ra bên ngoài.

      Cho dù bản thân ngủ thiếp , cũng giữ lại tia ý thức, bảo đảm vẫn ở cạnh .

      Đường Y Y cử động nữa, tay chân tê dại.

      Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

      biết qua bao lâu sau, Lưu Đình Vân chuyển tay lái, đột nhiên hỏi – “Y Y, cậu thích Tần Chính ?”

      Tuy là câu hỏi nhưng lại hỏi bằng giọng điệu chắc chắn.

      số việc, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.

      Từ ánh mắt của Đường Y Y nhìn Tần Chính có thể nhìn thấy được được điều đó, ánh mắt còn giống như trước kia, còn phản cảm và chán ghét.

      Đường Y Y im lặng, rất lâu sau mới nghe thấy giọng của chính mình cất lên – “Phải, thích.”

      Hơi thở của người đàn ông bên cạnh ngưng nhịp, nhưng lại khôi phục rất nhanh như lúc ban đầu.

      Lưu Đình Vân lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, mà là vẻ lo lắng – “Tần Chính có với cậu người phụ nữ ta tìm là ai ?” Người đó giống Đường Y Y như tạc, nhớ rất .

      Sắc mặt Đường Y Y cứng đờ - “ có người phụ nữ đó.”

      Trong giọng của đầy vẻ áy náy – “Đình Vân, là tớ lừa cậu.”

      “Người phụ nữ đó là tớ.”

      Lưu Đình Vân sững sờ - “ Tớ bảo mà, làm gì có người giống như vậy…”

      “Vậy cậu và Tần Chính là dây dưa .”

      Lưu Đình Vân hỏi những chuyện xảy ra với Đường Y Y, mặc dù Lưu Đình Vân là người hiếu kỳ, nhưng muốn vạch trần vết sẹo của Đường Y Y, đành tự để bản thân tiêu hóa lòng hiếu kỳ của chính mình.

      Đường Y Y nhắm mắt lại – “Cho nên tớ và ấy biết nhau.”

      “Cả đời người dài cũng dài, ngắn cũng rất ngắn.” Lưu Đình Vân – “Tớ nhìn Tần Chính thế này, ta căn bản thể rời khỏi cậu.”

      Đường Y Y cong khóe môi – “Tớ biết điều đó.”

      ấy rời bỏ tớ, tớ cũng có cách rời khỏi ấy.”

      Lưu Đình Vân nhìn vào kính chiếu hậu, phát khi Đường Y Y những lời kia vẻ mặt của ấy vui cười, có bi quan, càng tự giễu.

      Người với người, uống nước tự biết ấm lạnh, ai cũng hiểu được cảm nhận của Đường Y Y ngoại trừ bản thân ấy.

      Lưu Đình Vân chợt nhớ ra điều gì, bật thốt – “Hôm nay cậu và ta hẹn hò mà, chuyến này cũng là dịp.”

      Mình hẹn hò với Tần Chính, bản thân Đường Y Y tưởng tượng nổi ra tình cảnh như thế nào.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Sau cơn mưa trời l.ại sáng rồi. Thanks Nàng. Lúc rầy editor chăm quá thể.
      Carol thích bài này.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 65 - cho chạm vào.



      Xe chạy đến trang trại rượu, tay chân Đường Y Y tê dại, đẩy đẩy người đàn ông ngủ cả đoạn đường dài dậy.

      “Đến nơi rồi?”

      Tần Chính lười biếng mở mắt ra, mặt chôn cổ Đường Y Y nhàng cọ xát.

      Động tác trong vô thức của khiến bầu khí trong xe thay đổi.

      Lưu Đình Vân nháy mắt về phía Đường Y Y, xoay người bước xuống xe trước.

      Đường Y Y nhận lấy ánh mắt đầy ái muội của Lưu Đình Vân, cảm thấy bản thân mình còn gì để .

      Hai tai nóng lên, Tần Chính hôn lên vành tai , mút lấy nó cách mạnh yếu.

      Đường Y Y hít sâu hơi, nhéo lên bàn tay muốn duỗi sâu vào trong áo mình – “ muốn làm gì?”

      Giọng Tần Chính khàn khàn, chứa dục vọng đầy lôi cuốn – “Muốn làm em.”

      Từ lúc chính tai nghe được tiếng “thích” kia, máu trong người Tần Chính sôi trào, có trời mới biết phải dùng biết bao nhiêu sức lực mới có thể khắc chế bản thân lập tức ập đến hôn , âu yếm , mà phải tiếp tục giả bộ ngủ, tựa như nghe thấy gì hết.

      Vẻ mặt Đường Y Y lạnh lùng băng sương.

      Tên già này càng ngày càng vô sỉ.

      Sau lưng đột ngột chợt lạnh, Đường Y Y thấy Tần Chính nhìn mình chớp mắt, ánh mắt thâm trầm nên lời, trong đó có điều gì đó phun trào mãnh liệt khiến cho tóc gáy dựng đứng lên.

      Phát sợ, Tần Chính bỗng dưng thối lui, dựa lưng vào ghế da, cười mê hoặc – “Đừng tức giận, chỉ nhớ lại số chuyện.”

      Sắc mặt của Đường Y Y cũng chuyển biến tốt đẹp, bởi vậy cảm thấy nguy cơ vẫn còn tồn tại.

      biết vì sao, cảm thấy người đàn ông này muốn đem ra ăn tươi nuốt sống.

      cho chạm vào, cũng cho tưởng tượng sao?” Tần Chính duỗi tay sửa sang lại cổ áo của Đường Y Y, lòng bàn tay xẹt qua cổ , rồi đến xương quai xanh, mở miệng, giọng từ tính có vài phần tủi thân thở dài – “Rất đau lòng.”

      Ánh mắt lạnh cùng của Đường Y Y quét qua, mặt đỏ tim nhảy – “ tự mình xoa xoa.”

      Mặt mũi Tần Chính đen thui, cởi bỏ hai nút áo sơ mi người, hầu kết lăn lên lộn xuống, tựa người lại gần, đôi môi chạm vào vành tai Đường Y Y – “Em giúp , được ?”

      thanh cuối cùng vọng ra từ cuống họng, vô cùng gợi cảm, quyến rũ và dụ hoặc, rất dễ khiến người khác ý loạn tình mê, kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình.

      Đường Y Y quay đầu lại, nhanh chóng mở cửa xe, quên quăng lại câu cho – “Khi nào đầu óc tỉnh táo rồi xuống xe.”

      Tay Tần Chính chống thái dương, lắc đầu cười cười.

      Chỉ có người con này mới có thể hành hạ đến mức này.

      Dường như nhớ ra điều gì đó, khóe môi Tần Chính giương cao, trong đôi mắt ánh lên tình cảm ôn nhu.

      Mắt khép hờ, tự bản thân lẩm nhẩm lại từ “thích” kia, trong ngực như có luồng nước ấm len đến toàn thân.

      Loại cảm giác tốt đẹp này khiến Tần Chính kiềm chế được, nụ cười bật ra khóe môi.

      chờ tiếp nhận , chờ .

      Đến ngày đó, Đường Y Y còn dè chừng , còn cố kỵ, chần chừ, sợ hãi, khi đó đứng trước mặt , ràng rành mạch, khi đó cho biết, thích , muốn cùng trải qua quãng đời còn lại.

      Đường Y Y và Lưu Đình Vân đứng giữa vườn nho mênh mông hưởng thụ cảnh đẹp trước mắt.

      “Sao rồi? Mọi chuyện ổn ?”

      “Rất tốt.”

      Lưu Đình Vân – “Trước kia tớ biết uống rượu nho, trang trại làm rượu này là lấy từ ý tưởng của Ben.”

      Đường Y Y nhìn trang trại phía sau lưng – “ định mở nhà hàng sao?”

      Lưu Đình Vân lấy sợi tóc rối ra – “Vài năm nữa xem sao.”

      Lần đầu tiên Lưu Đình Vân gây dựng nghiệp, khó khăn tầng tầng, Ben giúp rất nhiều, cung cấp cho tài nguyên ở nhiều phương diện khác nhau, nhiều lần khích lệ , hướng dẫn vào thế giới của rượu vang.

      Từ từ, Lưu Đình Vân dần dần trầm mê vào nó.

      tại trang trại rượu nho vận hành ổn định, ngày càng tốt, quan hệ của hai người lại bị đóng băng.

      Đường Y Y híp híp mắt, rồi bỗng sáng rực lên – “Nho chín!”

      Vẻ mặt Lưu Đình Vân thoải mái – “Đến mùa rồi.”

      “Dãy nho này rất ngọt, dãy phía bên kia có chút chua, lát nữa cậu nếm hết xem.”

      Đường Y Y rất hào hứng – “Được.”

      Lưu Đình Vân nhìn về phía xe – “Tần Chính còn ngồi trong xe làm gì vậy?

      Vẻ mặt Đường Y Y có chút kỳ lạ.

      “Có lẽ là gọi điện thoại.

      Lưu Đình Vân nghi ngờ nhìn Đường Y Y, Đường Y Y bị nhìn chằm chằm có chút tự nhiên.

      “Đình Vân, nơi này cậu chỉ trồng nho thôi sao?”

      “Đỏ và xanh đều có trồng.” – chú ý của Lưu Đình Vân bị dời – “Tớ nhớ là cậu thích vang trắng phải ?”

      “Đợi lát nữa tớ lấy vài bình cho cậu thưởng thức, nếu cậu thích uống mang về ít.”

      Đường Y Y cười – “Vậy tớ khách sáo.”

      Cửa xe mở ra, Tần Chính bước xuống, hai đầu lông mày bao hàm loại khí chất chững chạc và lãnh đạm, cao quý lạnh lùng, cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm, khác trời vực với người đàn ông có tiết chế lúc nãy.

      sải bước lại gần Đường Y Y, ngẩng đầu – “ thôi.”

      Đường Y Y lườm cái, Tần Chính ngoéo khóe môi với nàng cái, bộ dạng ôn tồn lễ độ.

      Tiếng di động vang lên, Tần Chính chậm lại vài bước lùi về phía sau nghe điện thoại, biểu cảm mặt chút thay đổi, nhưng trong giọng lại trầm có chút nhiệt độ.

      Đường Y Y và Lưu Đình Vân ở phía trước.

      ta bây giờ làm gì cũng hỏi ý cậu sao?”

      “Đúng vậy.” So sánh với con người trong quá khứ, tốt hơn khá nhiều.

      “Vậy còn được.” Lưu Đình Vân giọng – “Loại người như Tần Chính, luôn có thói quen được người khác ngưỡng mộ, luôn ở vị trí cao cao tại thượng, luôn thích khống chế mọi thứ trong tay, phải từ từ dạy dỗ mới được.”

      Đường Y Y nghe thấy từ quỷ dị, hỏi lại – “Dạy dỗ?”

      Lưu Đình Vân gật đầu – “Đúng vậy.”

      Lưu Đình Vân vừa muốn cất cao giọng thao thao bất tuyệt đột ngột im bặt.

      “Tớ lúc nào cũng thất bại, chưa khi nào thành công.” – Vẻ mặt Lưu Đình Vân đầy vẻ tiếc nuối – “ có kinh nghiệm để truyền đạt lại cho cậu.”

      Lưu Đình Vân nhếch miệng cười – “Bạn tốt, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”

      Mặt Đường Y Y đơ lại.

      Muốn dạy dỗ Tần Chính, chỉ sợ đây là vấn đề khó khăn lớn nhất mà từng gặp phải.

      Hơn nữa, loại gạo nuôi ra trăm loại người, thể nào nhất nhất đúng như sách giáo khoa tu chỉnh, hiệu chỉnh, cải biên.

      Vì Lưu Đình Vân thông báo từ trước, nên nhân viên trong trang trại sớm chuẩn bị và mang rượu nho đến.

      Đường Y Y nhấp ngụm rượu nho, để cho vị chua khuếch tán ở đầu lưỡi, từ từ thẩm thấu rồi vị ngọt lan ra.

      “Đến thứ bảy trang trại tổ chức buổi hoạt động phẩm rượu.” – Lưu Đình Vân lắc ly rượu – “Cậu có muốn ở lại tham gia ?”

      Đường Y Y trầm ngâm, vậy là hai ngày sau – “Cũng được á.”

      Hai người chạm cốc, vừa vừa cười, Tần Chính ngồi ghế, ánh mắt luôn luôn rời khỏi Đường Y Y.

      dạo vòng trang trại rượu, Đường Y Y và Tần Chính rời .

      “Hương vị của vang trắng ở đây được, em rất thích.”

      Tần Chính nghiêng đầu nhìn , .

      Đường Y Y lái xe – “Em dự định cùng hợp tác với Lưu Đình Vân.”

      Lông mày Tần Chính nhíu lại vài phân, đường cong sắc bén – “À?”

      nhích người đến gần hơn – “Em thuyết phục gia nhập liên minh sao?”

      “Thuyết phục ?” Đường Y Y cảm thấy vô cùng cổ quái, cất tiếng hỏi – “Sao? cũng có hứng thú?”

      Nếu như SLM đầu tư, quả là có lợi rất lớn cho trang trại rượu nho.

      Tần Chính thản nhiên – “ có hứng thú với rượu vang.”

      “Nhưng hứng thú đối với em vĩnh viễn bao giờ giảm.”

      lát sau, Đường Y Y gọi điện cho Lưu Đình Vân đem chuyện .

      Lưu Đình Vân nghe được Đường Y Y và Tần Chính muốn đầu tư, kích động thiếu chút nữa làm ngã ly rượu.

      “Hay là hai người nhập cổ phần , mặc dù trước mắt trang trại rượu nho của tớ có gì đặc sắc, nhưng tớ rất có lòng tin với nó, tương lai nhất định có thể có chổ đứng trong ngành.”

      được, chúng tớ phải là người lành nghề trong việc kinh doanh rượu.” – Đường Y Y đùa – “Chỉ muốn thu tiền thôi.”

      Lưu Đình Vân chao ôi tiếng, tiền trong tay đập hết vào trang trại này vào giai đoạn trước, sao hai người này có thể như cứu tinh giải nạn khó khăn thế này.

      “Tối nay tớ mời hai người ăn cơm, lúc đó cặn kẽ chi tiết.

      Trước khi tắt điện thoại, Lưu Đình Vân chợt nhớ ra điều gì – “Y Y, hôm nay hai người định xem phim phải ? Tớ đề cử vài rạp chiếu phim cho cậu nhé: Electricme ở hàng đầu tiên là giường dành cho hai người nằm xem phim, cảm giác mới lạ vô cùng, còn có The Lexi, vừa bí vừa tình cảm, có kèm theo rượu vang rất…”

      “Cắt.”

      Đường Y Y nhấn nút tắt điện thoại.

      Khóe mắt liếc nhìn qua Tần Chính cúi đầu lướt điện thoại, rồi thu lại tầm mắt của mình, có lẽ ấy nghe thấy.

      Tần Chính nghe thấy.

      chữ cũng sót.

      Hơn nữa lướt điện thoại tìm thông tin từng rạp chiếu phim lớn ở Luân Đôn.

      Ánh mắt dừng lại đoạn quảng cáo giới thiệu giường thiên nga dành cho hai người, Tần Chính tuyệt đối muốn người khác nhìn thấy Đường Y Y nằm giường.

      Cho nên rạp chiếu phim đó nằm trong chọn lựa của .

      Với lại, cho dù muốn ngủ, hai người bọn họ có thể đóng cửa lại ngủ, cần gì ngủ trước mặt công chúng.

      Sau khi chọn được rạp chiếu phim, Tần Chính lại tìm thông tin xem phim tại chiếu là phim gì, xem phản hồi của công chúng ra sao, tránh phải việc xem nhằm bộ phim nát.

      Lần đầu tiên xem phim cùng người con , cảm giác xa lạ vô cùng, có chút kích động, có chút hưng phấn, có chút căng thẳng và cũng có chút kích thích.

      Ở trung tâm mua sắm tráng lệ, nơi thời thượng và tiền tài hòa hợp với nhau, sau khi dạo hơn nửa giờ, Tần Chính giữ Đường Y Y lại – “Em mua gì sao?”

      Đường Y Y – “ có gì muốn mua.”

      Lông mày Tần Chính nhíu lại, tựa như việc Đường Y Y mua được gì đó khiến vô cùng khó chịu.

      “Túi xách, giày, quần áo, trang sức, tất cả đều muốn mua?”

      Đường Y Y đáp trả hai chữ - “ thiếu.”

      Tần Chính vỗ trán, đáp án của hoàn toàn nằm trong dự đoán của .

      Đôi mỏng của khẽ nhếch, im lặng nhìn Đường Y Y.

      Khóe môi Đường Y Y khẽ động đậy – “Nếu mua được gì, vậy rời khỏi nơi này .”

      Giọng điệu Tần Chính nguội lạnh – “ muốn mua.”

      Đường Y Y ngẩng đầu – “Cái gì?”

      Vài phút sau, hai người đứng trước cửa hàng quần áo độc quyền dành cho phái nam.

      Nhãn lực của nhân viên trong cửa hàng xuất sắc vô cùng, nhiệt tình giới thiệu cho Tần Chính vài kiểu trang phục, gương mặt xinh đẹp lại thoáng đỏ ửng.

      “Tiên sinh, với vóc dáng của ngài, những kiểu dáng này rất thích hợp.” – Nhân viên cửa hàng ngoa, hoàn toàn , chân dài như vậy, dáng người lại đẹp, khiến người khác khống chế được nhìn nhiều thêm vài lần.

      Hai tay Tần Chính nhét vào túi, nhìn qua ý bảo Đường Y Y xem quần áo cho mình.

      Đường Y Y chỉ nhìn cái rồi – “.”

      ra cái số đo.

      Hành vi của là vô thức, quen thuộc thành loại bản năng của mình.

      Người trong cuộc thấy gì, người ngoài cảm thấy kinh ngạc.

      Đáy mắt Tần Chính thoáng chốc sâu thẳm, trong ánh mắt đó tình cảm ôn nhu lưu chuyển.

      Trước mắt Đường Y Y bỗng dưng xuất bóng râm, hơi thở mát lạnh đột ngột xông đến.

      Môi khẽ nhếch, thanh trong cổ họng còn chưa kịp nhảy ra bị chặn lại, sau đó là hương vị của Tần Chính xộc vào trong đó trộn lẫn hương vị thuốc là nhè .

      Tay ôm ngang hông áo sơ mi , nhiệt độ nóng hổi, Đường Y Y càng phản kháng, sức mạnh của Tần Chính càng tăng.

      Tuyệt đối đầy áp bức và khống chế.

      Gương mặt của nhân viên trong cửa hàng lập tức thay đổi thành năm màu rực rỡ, đến khi kịp phản ứng lại vội vã lấy quần áo.

      Đến khi hít lại được khí vào lồng ngực, Đường Y Y trừng mắt nhìn Tần Chính, đôi mắt vì kích động mà đỏ ửng, còn có chút ẩm ướt.

      Ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, người đàn ông này chịu để ý hoàn cảnh xung quanh là gì, xúc động đến mức này, căn bản là loại người trầm ổn, lãnh khốc, lúc nào cũng lý trí – tóm lại phải là Tần Chính lúc trước biết.

      phát điên phải ?”

      “Đúng vậy.” Tần Chính đè lại cánh môi Đường Y Y, xóa vết ẩm ướt còn vương lại – “ nổi cơn điên từ rất sớm.”

      Đường Y Y muốn bỏ lại bị kéo lại.

      “Xin lỗi, vừa nãy nhịn được.” – Đầu lưỡi Tần Chính quét qua vách miệng – “Lần sau được cắn .”

      Phát thấy vài nhân viên trong cửa hàng đỏ mặt nhìn qua phía bên này, Đường Y Y ngại tới mức muốn đào cái hố mà nhảy xuống.

      Tần Chính tay cầm quần áo, tay còn lại kéo Đường Y Y bước bước trong ánh mắt vừa soi mói vừa hâm mộ của mọi người.

      Sau đó Tần Chính lại kéo Đường Y Y mua đồ đạc từ tới dưới cho .

      Đường Y Y nhìn bao lớn bao tay – “ nhiều tiền tới mức có chổ tiêu xài phải ?”

      Nụ cười thấp thoáng mặt Tần Chính, rất dễ biết để biết rằng tâm tình lúc này khá tốt.

      Hai người đến tiệm bánh ngọt, dạo đông dạo tây lúc lâu, hai người mới ngồi trong rạp chiếu phim.

      Cảm giác đầu tiên của Đường Y Y là trống trải.

      Tần Chính lấy mắt kính xuống, vuốt vuốt tóc rồi lại đeo lên.

      Sau vài chục phút quảng cáo, phim được bắt đầu, là bộ phim tình cảm kinh dị, bầu khí có chút rờn rợn, bầu khí thích hợp ngay từ lúc ban đầu khiến người xem cảm thấy căng thẳng thần kinh.

      bé nữ sinh bên cạnh bổ nhào vào lòng bạn trai, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

      Bạn trai vừa ôm vừa hôn, ôn nhu trấn an bé.

      Thu hồi lại ánh mắt, gương mặt Tần Chính xụ xuống, người con ngồi bên cạnh lạnh nhạt vô cùng.

      cho rằng Tần Chính bị tình huống bên cạnh ảnh hưởng, nên cất tiếng – “Chỉ là hiệu ứng thôi.”

      Tần Chính được an ủi mà dở khóc dở cười – “ biết.”

      thừa nhận, bản thân mình ghen tỵ với thằng nhóc bên cạnh.

      Nếu như Đường Y Y cũng bổ nhào vào lòng tốt biết bao.

      Có lẽ do phải là cuối tuần, nên người xem chỉ có 1/3 rạp, còn trống hơn phân nửa rạp.

      màn hình lớn có phụ đề của phim, chỉ cần thất thần có thể theo kịp nội dung phim.

      Chỗ ngồi tùy ý chọn, Đường Y Y và Tần Chính ngồi ở góc xó xỉnh uống ly nước cốc-tai được nhân viên phục vụ đưa đến, mắt dán chặt vào màn hình.

      So với những người đàn ông lười nhát như có xương, ngồi rung chân, nghiêng người dựa vào thành ghế Tần Chính ngồi thẳng lưng, tư thế vô cùng đoan chính.

      dịch người về phía Đường Y Y, thấy có chút ý hợp tác nào, chút ý tứ dựa vào cũng có, dứt khoát ấn đầu lên vai mình.

      Đường Y Y vừa muốn giãy giụa, nghe thấy giọng đầy mệnh lệnh cất lên đầu mình – “Đừng động đậy.”

      Khóe miệng giật giật – “Ngồi thế này em thoải mái.”

      Tay Tần Chính luồn qua eo siết chặt lại – “Dựa vào lúc là thoải mái.”

      lúc sau, giọng xuống rất nhiều – “Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần tiên hẹn hò, có điều gì làm tốt, em cho biết.”

      Dần dần, cảm giác người con trong lòng mình còn mất tự nhiên nữa, Đường Y Y chủ động nhích người lại gần Tần Chính, mí mắt trầm xuống.

      cảm giác cổ mình bị ẩm ướt, cơ thể Tần Chính chấn động, hô hấp hơi nặng nề, khàn giọng – “Đừng làm rộn.”

      Nhưng chợt phát có điều gì đó bình thường, Tần Chính cúi đầu nhìn lại, mặt đen thui – Người con trong lòng ngủ thiếp , còn chảy nước miếng, vậy mà còn tự cho là hôn .

      Cảm giác căng thẳng phấn khích nửa ngày, chuẩn bị kéo người vào xe “xử lý” ai ngờ là bản thân mình tự mình đa tình.
      Last edited: 6/10/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :