1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trọng Sinh Nữ Phụ - Mỉm Cười Wr

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 139: Chết sống
      Edit: Lan Chi
      "Trước kia từng xem diễn ti vi." Trong mắt Ninh Vân Hoan lộ ra vẻ chán ghét, ấn tượng của đối với gã tên Bạch Minh Ngọc này có gì tốt, mặt lập tức liền biểu ra, gương mặt hiển vê chán ghét nhưng cố nén, vẻ mặt đó lại cực kì được lòng Lan Lăng Yến, làm nở nụ cười:

      "Người này còn có chút giá trị lợi dụng, Lan Bưu làm tệ, nếu như biết điều tất nhiên cho cơ hội, nhưng nếu phải thức thời, để xem có giá trị hay , trói bán ra nước ngoài thu về khoản, sau đó trực tiếp giết."

      Chính bản thân Lan Bưu cũng là người tốt gì nên đối với ý kiến của Lan Lăng Yến đương nhiên cũng thấy cực kì hợp lí. Nhưng nhớ đến chuyện mình vừa điều tra, ta cũng cười theo: "Chủ nhân sai, người này thuộc hai điều tra xong, trừ bản thân ta do mấy năm qua làm minh tinh có số tài sản, còn có trai, cả hai mới xem như tạm đủ chi cho mấy thuộc hạ bỏ công sức mấy hôm nay…”

      Mặc dù thích Minh Ngọc, nhưng Ninh Vân Hoan đối với phương thức tàn nhẫn của Lan Lăng Yến cách nào giữ được bình tĩnh, loại chuyện bắt nhạn vặt sạch lông còn chưa tính, lại còn định giết người diệt khẩu nữa làm mí mắt giật giật, nhưng khi chứng kiến bộ dạng như cực kì phục ý kiến chủ nhân của Lan Bưu khỏi cứng ngắc quay mặt .

      "Nếu là như vậy, xem lựa chọn như thế nào." Lan Lăng Yến nghĩ đến phản ứng vừa rồi lúc Ninh Vân Hoan nghe được cái tên Minh Ngọc, trong mắt lại càng lạnh hơn: "Nếu như thức thời, cứ theo lời tôi vừa mà làm ."

      Đây vốn là lần đầu tiên Lan Bưu lần đầu thay Ninh Vân Hoan làm việc lại bị

      Vốn là Lan Bưu lần đầu thay Ninh Vân Hoan làm việc lại bị Minh Ngọc ngông cuồng tự đại làm mất mặt, tại cũng là lúc tâm trạng được vui, trước kia ta cũng từng nghĩ có nên thả Minh Ngọc ra hay , bởi ta chẳng qua chỉ muốn cho tên tiểu tử biết trời cao đất rộng như Minh Ngọc bài học mà thôi, tàn nhẫn như ý kiến Lan Lăng Yến vừa đưa ra, bây giờ nghe chủ nhân hạ lệnh, cho dù Minh Ngọc có là ca sĩ nổi danh, nghe thiên hạ đồn đại là có chút liên quan đến ngự y thế gia Đường gia ở Hoa Hạ này. Nhưng Lan Lăng Yến tỏ ý kiến là chỗ cựa cho mình, có chủ nhân gánh vác trách nhiệm, Lan Bưu tất nhiên cự tuyệt.

      Ninh Vân Hoan nén cười, còn ý kiến đối với loại chuyện thế này. Nhưng càng lên tiếng cầu tình cho Bạch Minh Ngọc càng làm cho Lan Lăng Yến cảm thấy cực kì hài lòng nên kéo tay bước ra khỏi phòng làm việc. Đám người Lan Bưu theo sau lưng bọn họ , đưa mắt nhìn hai vợ chồng Lan Lăng Yến lên xe, sau đó người trẻ tuổi bên cạnh lúc này mới bước đến gần: " Bưu, họ Bạch có lẽ lát nữa mới đến, hay ăn cơm trước, mới thoải mái cùng vui đùa chút?"

      Sau khi bắt được Minh Ngọc, hai người hề trì hoãn trực tiếp liền mang gã lên máy bay, nhưng từ Hawaii đến Hoa Hạ ít nhất cũng phải mất khoảng tám chín giờ, tuy mấy người lên máy bay từ trước đấy vài giờ, nhưng tính thời gian xác thực còn phải chờ thêm lát, Lan Bưu vui vẻ đồng ý.

      Sau trận hành trình xóc nảy, Minh Ngọc tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức. Hai tay bị người ta trói ra phía sau, giống như ngay cả chân cũng có biện pháp nhúc nhích, vừa rồi nhúc nhích thử, đau nhói đến tê liệt cả người, làm cho gã kiềm được khẽ rên tiếng. Mới vừa vặn phát ra ít thanh mà thôi, 'Phốc' tiếng. Nước lạnh buốt bị người xối từ đầu đến mặt gã, làm đầu óc có chút hỗn độn của gã bắt đầu nhanh chóng tỉnh lại, mái tóc ướt đẫm theo chân tóc rơi xuống mật, loại tình cảnh chật vật thế này làm cho Bạch Minh Ngọc giận dữ, lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn chút, kiềm được cất tiếng mắng: "Hoắc Hi, làm gì vậy?" Bên cạnh gã chỉ có người đại diện theo, gã nghĩ có ai dám to gan lớn mật đến hất nước vào người gã, lúc này gã vừa mới tỉnh lại, nên chỉ cho là mình ngủ say, Hoắc Hi vì công việc gấp mà gọi mãi mình dậy nên mới mang nước đến tạt vào gã. Bạch Minh Ngọc càng nghĩ càng giận tím mặt, quyết định sau khi tỉnh táo lại điều đầu tiên mà gã làm đó là lập tức gọi điện thoại cho công ty sa thải Hoắc Hi, cũng đảm bảo từ này về sau tên khốn này vĩnh viễn ngóc đầu lên được!

      "Minh, Minh Ngọc." giống trong tưởng tượng của Bạch Minh Ngọc, lúc này giọng của Hoắc Hi run rẩy. Gã có chút phiền chán nhíu mày, sống chung vài năm, nếu phải tính tình của người đại diện này ôn hoàn lại ngoan ngoãn dể sai khiến có lẽ gã sa thải loại đàn ông vô dụng này từ lâu, đầu tiên dám ăn tim gấu mật hổ mang nước đến dội lên đầu , bây giờ mới biết sợ hãi ư?!

      "Có phải muốn chết hay ?" Theo suy nghĩ dần dần ràng, Bạch Minh Ngọc nhìn xuyên qua làn tóc vẫn còn nước thấy tình cảnh trước mắt, dường nhi gã bị ai trói lại, tư thế trói của hai chân được tự nhiên hơn nửa ngày khó trách vừa mới nhúc nhích chút liền đau như kim châm . Hoắc Hi chỉ là dám lấy nước giội gã, bây giờ lại còn dám trói gã thành bộ dáng này, Bạch Minh Ngọc cũng phải người ngu, gã sao có thể hiểu vì sao trước đó mình bị mê man, tại gã biết mình bị người ta ám hại.

      Có thể ở trước mặt gã bỏ thuốc, đúng là làm cho Bạch Minh Ngọc thầm cười lạnh đồng thời lại cảm thấy có chút thú vị, gã tự cho mình phải nhân vật tầm thường, nên rơi vào tình cảnh này rồi gã cũng cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy thập phần thú vị.

      "Tỉnh rồi sao?" Lan Bưu ngồi ở ghế sofa, nhìn Bạch Minh Ngọc bị trói mặt đất giống như chó rơi xuống nước, cười cười,

      trong tay cầm cái tẩu thuốc, vừa hướng người trẻ tuổi bên cạnh cười mắng khẽ: "Bạch thiếu gia tỉnh, còn đỡ thiếu gia dậy." Lời của Lan Bưu làm cho Bạch Minh Ngọc kinh hãi giật bắn người, đôi mắt lập tức trợn to. Gã lắc lắc đầu, cố nén cảm giác choáng váng nhìn chung quanh. Đây là gian phòng làm việc trang trí thập phần xa hoa, khoảng ba bốn mươi mét vuông, ghế sa lon có bốn năm thanh niên cao to vạm vỡ mặc âu phục màu đen, đeo mắt kính, người đại diện Hoắc Hi lúc này chật vật ngồi bệt đất, quần áo đầy nếp nhăn, mặt thấp thỏm, y tại bị người ta trói chặt hai tay, tình huống khác mình bao nhiêu.

      Thực là phế vật! Thầm mắng Hoắc Hi tại cũng bị trói như mình vài câu. Bạch Minh Ngọc cố chịu đựng khó chịu khắp toàn thân l, bị hai thanh niên trẻ tuổi thân hình cao to xách lên như bắt gà con, gã vốn muốn giãy giụa, nhưng dưới tình huống bị người ta trói chặt như bánh chưng thế này, ngay cả muốn động đầu ngón tay cũng khó có khả năng, làm sao giãy giụa được, chỉ có thể mặc cho người ta bắt gã nhấc lên, sau đó ném vào ghế sofa, Bạch Minh Ngọc chật vật lăn vòng ghế sofa, nhiều lần cố gắng muốn đứng dậy, nhưng hoàn toàn giãy giụa nổi, sau lúc lâu chỉ có thể buông tha, thở dốc vài đợt mới hỏi:

      "Các người là ai?" Lúc này mắt của gã lộ ra tia lãnh, từ đến lớn gã cũng từng nếm qua đau khổ như thế này, hôm nay những người này lại dám đối xử với gã như thế, trong đầu của Bạch Minh Ngọc tại có rất nhiều kế hoạch lướt qua, nhưng lại tìm được bất kì phương pháp nào có thể sử dụng trong tình huống này.

      "Chỉ là muốn thỉnh đại minh tinh đến đây làm khách mời, trước đó hình như chỉ gọi điện thoại liên lạc nên có chút thất lễ, tại tôi tự mình phái người mời. Bạch thiếu gia, ký tren vô phần văn kiện này ." Lan Bưu cười, từ bàn làm việc lấy ra xấp văn kiện dầy, đứng dậy về hướng Bạch Minh Ngọc.

      Ngay lập tức Bạch Minh Ngọc hiểu thân phận của Lan Bưu, gã nhớ lúc gã vẫn còn ở Hawaii nghỉ ngơi Hoắc Hi từng qua lần này hẹn mình là kẻ nên đắc tội. Lúc ấy gã cũng hề đem Lan Bưu để ở trong lòng, dù sao với thân phận đại minh tinh của gã nay, có thể là Con Cưng của tất cả mọi ngươig. Rất nhiều công ty tư nhân, tập đoàn lớn đến thỉnh mời gã nhưng vẫn chưa từng có ai dám đối xử với gã như thế này. Gã cho rằng ai cũng phải mang tiền đến cầu xin gã, nhưng thể ngờ đời này còn có Lan Bưu, kẻ này đạo lý, lúc này ngoài có chút hoảng sợ đồng thời lại biết thân phận của Lan Bưu cho là ta cũng muốn cầu cạnh mình, trong lòng gã lúc này mới ổn định lại.

      "Thả tôi ra trước rồi sau." Bạch Minh Ngọc lần đầu tiên gặp phải chuyện bắt cóc thế này, trong lòng run lên đồng thời cuối cùng cũng thu lại thái độ ngông cuồng vài phần, hướng Lan Bưu khẽ gật đầu liền lên tiếng cầu cởi trói tay chân cho gã.

      Lan Bưu giống như loại người cực kì dễ dãi, cười đem cái tẩu để xuống, bên cạnh ta người trẻ tuổi vội vàng đưa điếu thuốc qua, đưa tới tận tay Lan Bưu, lại cầm bật lửa châm thuốc cho ta. Lúc này mới có người sau khi nhận được lệnh của Lan Bưu bước đến cắt dây trói Bạch Minh Ngọc.

      Bạch Minh Ngọc vuốt vuốt đôi tay bị trói tím xanh lạnh buốt, bởi vì bị trói thời gian quá dài, máu thông, lúc này màu sắc bàn tay của gã cực kì đáng sợ, mà ngay cả khớp xương đầu ngón tay cũng lạnh buốt tê dại, chỉ sợ nếu trói thêm thời gian nữa đôi tay này của gã chắc chắn bị tàn phế. Dầu gì có ông làm bác sĩ thiên tài, Bạch Minh Ngọc đương nhiên ít nhiều cũng biết chút y lý, vừa cố nén loại cảm giác kim châm khắp người, gã hoạt động cánh tay và cơ thể cho máu lưu thông. Sau khi cảm thấy đỡ hơn liền ra hiệu cho Lan Bưu mang hợp đồng gì đó của ta đưa tới tay của mình.

      Vừa mới xem trang đầu tiên, sắc mặt của Bạch Minh Ngọc liền có chút khó coi, đây là công ty giải trí tên Lan Ninh gì đó mà trước đây gã chưa từng nghe qua, bây giờ lại ngạo mạn bắt buộc gã kí hợp đồng . Mà bên trong hợp đồng chỉ cầu gã biểu diễn lần, mà là muốn sau này tất cả hoạt động của gã đều trực thuộc công ty này. Sau đó đọc thêm xuống phần dưới, thời hạn hợp đồng là hai mươi năm sắc mặt lập tức liền đen hơn phân nửa, vung tay ném sấp hồ sơ xuống đất, gầm khẽ:

      "Làm sao có thể, bảo tôi kí hai mươi năm!" Loại hợp đồng này quả thực chính là ký hợp đồng nô lệ. Rất nhiều người muốn nổi danh đến mức đúng là từ thủ đoạn nào, cho dù là người mới vào nghề nhưng khi nhìn thấy loại hợp đồng này cũng đều biến sắc chứ đừng với thân phận và địa vị nay của gã. Loại công ty ngay cả cái tên còn chưa từng nghe thấy lại dám đối xử với gã như thế, mặt sau của hợp đồng gã thèm xem nữa, trực tiếp đem hợp đồng dẫm dưới chân, ngạo nghễ :

      "Tôi đồng ý."

      Lan Bưu rít hơi thuốc, nhả ra ngụm khói nhìn gương mặt tao nhã tuấn tú như như sau làn khói thuốc, thanh của ta ôn hòa như mang theo ý cười: "Bạch thiếu gia suy nghĩ chút sao?"

      Hoắc Hi ngã nhào bên cạnh cách đó xa chứng kiến ý định muốn giết người trong mắt của ta, toàn thân run cầm cập, y lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, lại theo chủ nhân như Bạch Minh Ngọc, tính cách bị mài giũa cực kì khéo léo. Y giống Bạch Minh Ngọc giống như bụi hoa cao ngạo lạnh lùng khó có thể đến gần. Y tuy lăn lộn trong giới xã hội đen nhưng y cũng từng nghe qua về thân phận của Lan Bưu, người chưởng quản các quan lại quyền quý nay

      ở đế đô này, trừ lai lịch thần bí ra, có người từng qua dường như người này bước ra từ thế giới ngầm, trong tay cũng nắm thế lực cực kì khổng lồ, vì thế ở Đế Đô này hoàn toàn ai dám trêu chọc ta, nhưng Bạch Minh Ngọc vào nghề thời gian lâu dài, được người ta tâng bốc đến cực cao, hơn nữa gã lại tự cao có lá chắn hậu thuẫn ở phía sau, bởi vậy hoàn toàn hề đem lời khuyên của y để ở trong lòng, hôm nay rước lấy tai họa như thế này, gã chết xũng thôi nhưng hết lần này tới lần khác còn muốn liên lụy đến mình.

      Nghĩ đến đây tính tình của Hoắc Hi có tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi sinh ra vài phần oán hận, nhớ tới những năm qua mình tận tâm tận lực vì gã, kết quả cuối cùng ở trong mắt gã ngay cả con chó cũng bằng, trong mắt Hoắc Hi cũng sinh ra ác ý, Bạch Minh Ngọc bản thân làm việc phóng đãng đắc tội người khác, nhưng dựa vào cái gì y phải bị liên lụy theo, nếu như gã xem mình như người hy sinh vì gã cũng sao, nhưng khi ở Hawaii lúc Bạch Minh Ngọc y là con chó, câu đó tổn thương lòng tự trọng của Hoắc Hi, lúc này độc ác từ trong lòng nổi lên, hận cũng lớn dần theo.

      Cứ xem như là con chó, tại bị Bạch Minh Ngọc làm liên lụy cũng phải cắn gã cái, cùng lắm có mất việc mất, với loại cuộc sống trước kia, y cũng thèm. Chịu đựng nhiều năm như thế gần như đem tự ái và tính tình y mái mòn hết. Nhưng hôm nay Bạch Minh Ngọc tự mình tùy hứng còn muốn liên lụy y, Hoắc Hi cảm thấy mình thể chịu nổi nữa, trước kia xem y là người cũng thôi, bây giờ trước khi chết cũng muốn kéo mình theo để hầu gã!

      Ánh mắt Hoắc Hi hung ác, rốt cục vào lúc này chịu nổi tính tình của Bạch Minh Ngọc nữa, chuẩn bị muốn bỏ đá xuống giếng lần. Y biết kẻ hẹn Bạch Minh Ngọc, Lan Bưu này phải là người bình thường, huống chi Bạch Minh Ngọc dấu nghỉ ngơi tại Hawaii, rất nhiều người cũng biết chuyện như vậy, nhưng người này chẳng những điều tra được , hơn nữa lại có bản lĩnh trong thời gian ngắn như vậy đem Bạch Minh Ngọc thần biết quỷ hay trở về, có thể thấy được thủ đoạn của người này cao đến mức nào.

      Bạch Minh Ngọc người này tâm cao khí ngạo hận nhất người ta ra lệnh bắt gã phải làm chuyện này chuyện kia, lúc này gã bị bắt cóc trong lòng nhất định rất giận, nếu mình khuyên gã thỏa hiệp, theo tính tình của gã nhất định nổi trận lôi đình. Hoắc Hi có chút dè dặt mở miệng:

      "Minh Ngọc, Lan tiên sinh cũng mang thành ý đến mời cậu, hay là cậu đồng ý ." mặt y vờ lộ ra vẻ nôn nóng, quả nhiên Bạch Minh Ngọc nghe xong lập tức nổi cơn tam bành, vừa nỗ lực đứng lên, thân hình cao lớn dường như mang theo vẻ bất khuất quật cường, cười lạnh : "Thứ vớ vẩn đó xứng để tôi hợp tác sao…”

      Lan Bưu nghe thế , nở nụ cười: " Các cậu hãy ‘’ cho Bạch thiếu gia hiểu, chúng ta phải ‘mời’. Mà là thông báo với cậu ta.”

      Mấy thanh niên cao to dùng tay đè Bạch Minh Ngọc xuống, mặc dù Bạch Minh Ngọc vóc dáng cao to, dù mặc quần áo nhìn thấy nhưng sau khi cởi quần áo nhìn thấy những cơ bắp vạm vỡ của gã, nhưng sức mạnh của gã so với mấy chàng mặc Âu phục này lại giống như kiến càng lay cổ thụ, gã vốn cũng học Thái quyền, boxing… nhưng lúc này lại biến thành hươ chân múa tay, căn bản còn xuất nổi hai chiêu, bị người ấn ngã ngồi xuống ghế sofa.

      "Hiểu chưa?" Lan Bưu nhặt hợp đồng mặt đất lên cầm trong tay lật lên cái, tay còn lại lấy điếu thuốc ở miệng xuống, lúc này thuốc cháy hết nột đoạn nhưng vẫn chưa búng để tàn thuốc rơi xuống. Nhìn thấy động tác của ta, người thanh niên bên cạnh lập tức lôi tay của Bạch Minh Ngọc đến, Lan Bưu cười cười, thuận tay đem tàn thuốc búng xuống lòng bàn tay của Bạch Minh Ngọc, còn dúi điếu thuốc còn cháy dở vào lòng bàn tay của gã.

      ‘Xèo’ tiếng tia lửa từ thuốc bị dập tắt, mùi thịt cháy khét cũng bay ra. Bạch Minh Ngọc rên khẽ tiếng, gã theo bản năng muốn giãy dụa nhưng hoàn toàn thể thoát được, lòng bàn tay nóng hừng hực đau dữ dội, làm cho trán gã thoáng chốc đẫm ướt mồ hôi lạnh. Tính cách gã vốn ngông cuồng cao ngạo nhưng từ đến lớn vốn cũng chưa từng nếm trải chút đau khổ nào, lúc này khi bị hành hạ như thế mặc dù kêu thành tiếng nhưng dắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

      "Ở trước mặt tôi từ trước đến giờ thích nhất là những người tuổi còn trẻ mang theo thái độ ngông cuồng ngạo mạn. Tôi cho cậu hai lựa chọn, là ngoan ngoãn ký hợp đồng này, tôi nể tình cậu dễ dạy và cá tính thích hợp tác với những người trẻ tuổi của tôi đồng ý cho cậu thêm cơ hội nữa. Nếu như muốn, bên Nhật Bản tôi có quen người bạn chuyên sản xuất phim theo thị hiếu của khán giả, tôi tặng cậu năm diễm phúc, đóng phim với đủ loại mỹ nữ hoàn phì yến gầy, cậu cảm thấy như thế nào?" Lan Bưu nở nụ cười, nhìn thấy ánh mắt oán hận cùng vẻ mặt bất khuất của Bạch Minh Ngọc, hung quang trong mắt lóe lên: "Cũng muốn luôn à? Nếu như cái đó cậu cũng muốn tôi cũng bó tay rồi. Chàng trai trẻ, cậu nên biết đời này hoạ phúc khó lường lắm.”

      Lan Bưu lười nó nhiều với kẻ vừa nhìn biết thuộc hạng người biết trời cao đất rộng như Bạch Minh Ngọc này, thậm chí ta cũng bắt đầu nghĩ đến việcn nên tìm người nào để thay thế gã, thay vì cùng gã tốn nhiều nước bọt. đời này cũng phải trừ gã ra còn minh tinh nào khác nữa , bằng bản lãnh của mình có khó khăn gì, tính tình của gã Bạch Minh Ngọc này thực làm cho ta thấy có chút khó chịu.

      Mắt ta lộ ra sát ý, mặt Bạch Minh Ngọc trầm: "Ông có biết tôi là ai ?"

      "Bác sĩ thiên tài khoa giải phẫu nổi tiếng nhất nay ở Mỹ, được xưng tụng là Bàn tay thần kỳ trẻ tuổi nhất trong lịch sử?” Lan Bưu cười lạnh, rồi tiếp: "Hay là nhà họ Đường ngự y thế gia nổi tiếng nhất Hoa Hạ, nơi thu nuôi cậu?”


      Dùng hướng mặt trước của huynh đệ sinh đôi cũng sao, Bạch Minh Ngọc chính mình cũng thua tại đại ca của mình, chừng đối với những người khác mà , phải là cái chuyên nghiệp kia , còn nhất định biết tên của Bạch Minh Xuân, ngược lại là danh tiếng của chính mình có thể so với Đại ca vang dội nhiều lắm, rồi sau đó người Đường gia bị Lan Bưu tra xét ra, Bạch Minh Ngọc kỳ ít đều ngoài ý, dù sao xuất thân tự Đường gia, người khác biết, có thể sợ hữu tâm nhân thăm dò. Lan Bưu nếu có thể đem từ Hawaii trở lại Hoa Hạ, khẳng định cũng có chút bản lãnh.

      Ở Đế Đô này ngoạ hổ tàng long ít, nhưng với loại người như Lan Bưu biết Đường gia lại còn có thể xem gã ra gì, có thể thấy được hoặc là Lan Bưu có ý định giết gã, hoặc là thế lực của lớn đến mức vốn m hề xem Đường gia ra gì.

      Nếu là vế trước gã đương nhiên dám cầm cái mạng của gã ra để đùa. Có đôi khi gã cũng định làm số việc mạo hiểm với cái danh mỹ miều là giải toả áp lực, nhưng ra gã biết Hoắc Hi chắc chắn ngăn cản gã, cho gã làm. Gã hưởng thụ khoái cảm bốc đồng đột ngột đó, thuận tiện tìm thêm lý do đem Hoắc Hi mắng xối xả. Khi nhìn thấy đám người vô dụng như những con kiến hôi phủ phục lấy lòng gã, Bạch Minh Ngọc có loại cảm giác sảng khoái lạ thường.

      Nhưng nếu quả gặp phải nguy hiểm, gã dám đen tính mạng ra để đánh cược. Hoắc Hi tại còn tác dụng, chừng chính bản thân y còn khó bảo vệ được tính mạng của mình, nhất định là cứu được gã, nếu như thực chọc cho gã quan lại quyền quý này sinh ra ý định muốn giết mình, như Hoắc Hi từng người này có xuất thân từ thế giới ngầm, Bạch Minh Ngọc đúng là sợ bọn họ dám làm bất cứ chuyện gì.

      Nếu biết bối cảnh của gã, Lan Bưu lại hoàn toàn hề sợ Đường gia, vậy gã có ương bướng cũng vô dụng, hảo hán sợ thiệt thòi trước mắt, chi bằng tạm thời đối phó với chuyện trước mắt trước, đợi khi gã thoát thân được, quay về Đường gia tìm người nghĩ biện pháp.

      Hai em Bạch Minh Ngọc mặc dù phải là ruột thịt của Đường gia, nhưng người nhà họ Đường đối với bọn họ luôn luôn tệ, thậm chí ngoại trừ chỉ khác mỗi cái họ, từ già đến trẻ ở nhà họ Đường coa bất kì ai xem hai em gã lac người ngoài. Gã tin Đường gia biết mình gặp phải khó khăn lại khoanh tay đứng nhìn! Đường gia mặc dù chỉ là y đạo thế gia, nhưng có lẽ Lan Bưu cũng biết đấy là thế gia tài năng từng cứu giúp biết bao nhiêu người với đủ loại cấp bậc khác nhau. Mặc dù bản thân Đường gia có thế lực lớn gì cho lắm, nhưng những thế lực mang ơn nghĩa với Đường gia lại cũng ít, gã tin thể trấn áp Lan Bưu.

      Nghĩ đến đây, Bạch Minh Ngọc mới đè nén oán hận thâm độc trong lòng xuống, quyết định tạm thời nhẫn nhịn lần này, đợi đến sau này coa dịp trả lại đầy đủ cả vốn lẫn lời. Gã gật đầu , tiếp nhận hợp đồng trong tay Lan Bưu, có người đem bút đưa tới, sau khi gã ký tên mình xuống, lập tức có kẻ khác cầm mực đến để lấy dấu vân tay, lúc này Lan Bưu mới đem hợp đồng thu về.

      "Hãy tin tôi, chuyện này đối với cậu mà đúng là quyết định sáng suốt." Lan Bưu thở dài nhìn hợp đồng. Có chút tiếc nuối vì thể giết Bạch Minh Ngọc ngay lập tức, nhưng dù sao cũng ký xong hợp đồng, Bạch Minh Ngọc cũng bị ta nắm trong lòng bàn tay. Tương lai để tìm thêm cơ hội giết ai đó còn dài, rất dài. Về phần ý nghĩ kí hợp đồng xong sau đó muốn đổi ý gì đó của gã, chẳng qua chỉ là tưởng tượng của gã mà thôi!

      Nghĩ đến đây, Lan Bưu cười lạnh tiếng, thu hợp đồng xong cũng lười quan tâm đến Bạch Minh Ngọc, trực tiếp phất phất tay, "Để cậu ta ."

      Bạch Minh Ngọc ban đầu còn có chút dám tin vào lỗ tai của mình, cho đến khi mấy thanh niên vóc người cường tráng thả gã ra, gã

      có chút chật vật giãy giụa ngồi thẳng thân, thử đứng dậy, nhìn thấy có ai đến cản mình, cảm thấy thở phào nhõm hơi đồng thời lại có chút nghi hoặc. Gã chưởng quản đám quan lại quyền quý này cũng biết là sơ sót hay là sơ ý , lại để mình như thế, ngay cả dặn dò cũng . Trong lòng gã theo bản năng cảm thấy có gì đó đúng nhưng đồng thời lại mừng rỡ như điên, cũng bất chấp Lan Bưu lại mưu gì, tại gã chỉ muốn nhanh chóng quay về tìm Đường gia giúp đỡ gã giải quyết chuyện này, sau đó gã tính toán món nợ hôm nay!

      Trong phòng làm việc mọi người thấy Bạch Minh Ngọc cuống quít chạy ra ngoài, ngay cả Hoắc Hi còn bị trói ngã lăn đất gần đó cũng thèm quan tâm, Lan Bưu bật cười chỉ vào Hoắc Hi: "Đến lượt cậu."

      Mặc dù ngay từ đầu Hoắc Hi kỳ cũng có ý định muốn kéo Bạch Minh Ngọc xuống nước, nhưng tại thấy gã bỏ chạy hề nghĩ đến người theo gã bao năm nay trong lòng vẫn run lên.

      Mình làm trâu làm ngựa hầu hạ gã nhiều năm như thế, nếu có công lao cũng nên có khổ lao, nhưng Bạch Minh Ngọc lại đối xử với mình như thế, lần này y là bị Bạch Minh Ngọc liên lụy, nhưng tại Bạch Minh Ngọc lại chỉ lo thoát thân bỏ lại mình y ở lại chỗ này, kết cục như thế nào Hoắc Hi cũng dám nghĩ tới .

      "Khụ, Lan gia muốn xử lý tôi như thế nào, đều là lỗi của tôi, nhưng nếu Lan gia muốn lưu tôi lại, tôi nguyện ý mình làm việc cho Lan gia.”

      Mặc dù trong lòng nặng nề, nhưng Hoắc Hi vẫn nở nu cười giả lả, chưa từ bỏ ý định muốn cầu xin đường sống. Trong miệng y mặc dù thế, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng đến. Ngoài dự kiến là Lan Bưu hề có ya định muốn làm khó y, hề để y chật vật như Bạch Minh Ngọc, Lan Bưu chỉ cho người thả ý ra, thản nhiên :

      "Tôi biết đây cũng phải là chủ ý của cậu, tôi cho cậu cơ hội, nếu Bạch Minh Ngọc chuyển sang đầu quân cho công ty chúng tôi. Cậu là người đại diện của cậu ta, chăm sóc cậu ta quen rồi nên cũng cùng theo một thời gian , làm cho tốt phận của mình đừng làm cho tôi thất vọng."
      AnnieNguyễn315, phương1311, Kemmut9 others thích bài này.

    2. anh8877

      anh8877 Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      phục tác giả sát đất, sao mà bả cài cắm được ngần đấy nhân vật não tàn với 1001 tình tiết cẩu huyết vô chung 1 truyện, giỏi dữ :yoyo68: đọc mắc ói với con điêng CDT mà vẫn háo hức đọc tiếp coi kết cục nó về đâu :yoyo50:cám ơn bạn editor nhìu nhìu, giải trí vãi luôn:yoyo45:
      Last edited: 4/10/17

    3. Tử Sắc Miêu Miêu

      Tử Sắc Miêu Miêu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      5
      Đợi mãi mới thấy truyện này edit lại :yoyo19::yoyo19::yoyo19:.... Chai zô nàng ơi :yoyo28:
      Mộng Cô Hàn thích bài này.

    4. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 140: Ác mộng

      Edit: Mộng Hàn

      Hoắc Hi quả thực có chút dám tin vào lỗ tai mình, vốn nghĩ bản thân y chết chắc rồi, ngờ sau khi đến đường cùng lại gặp được lối thoát thân.

      Mãi đến khi Lan Bưu cho người cắt dây trói cho y, lại có người đỡ y đứng dậy, y vẫn còn có chút mờ mịt, chân nhũn ra như nằm mơ, hai chân run rẩy, có chút sức nào.

      Lan Bưu bật cười, trực tiếp mang theo thuộc hạ bước ra khỏi văn phòng. Tuy ta , nhưng bên trong phòng vẫn còn người lưu lại, sợ Hoắc Hi giở trò gì, huống chi nếu Hoắc Hi có bản lĩnh trộm hợp đồng , ta vẫn có thể bắt Bạch Minh Ngọc ký lại bản khác, cho nên hoàn toàn có ý đề phòng người này.

      Chờ sau khi ta , lúc này Hoắc Hi mới run rẩy đưa tay sờ lên chân mình, sau khi thấy toàn thân đều lành lặn cuối cùng kiềm được nữa quỳ rạp mặt đất bật khóc.

      Bạch Minh Ngọc sau khi ra khỏi toà cao ốc mới nhớ đến việc gã quên mất Hoắc Hi vẫn còn ở lầu, nhưng gã lại hoàn toàn hề nghĩ quay lại cứu Hoắc Hi. Thứ nhất, mạnh mẽ hung tàn của Lan Bưu khiến gã sinh ra vài phần sợ hãi, thứ hai là gã bị bắt buộc phải ký hợp đồng nên vội vã trở về tìm người nhà họ Đường giúp mình giải quyết chuyện này, thời khắc mấu chốt, gã tự cứu mình còn kịp, làm gì có thời gian để cứu Hoắc Hi?

      Hơn nữa lần này Bạch Minh Ngọc bị bắt cóc, kỳ trong lòng gã có chút oán hận Hoắc Hi bất tài, nếu Hoắc Hi chịu liều mạng gã tin Hoắc Hi có cách cứu gã. tivi luôn chiếu những tình huống kiểu thế này nên Bạch Minh Ngọc vẫn luôn cực kì tin tưởng vào lí tưởng nhân định thắng thiên. Trong lòng gã tại cực kì tức giận vì Hoắc Hi liều mạng để cứu gã, nên tại đương nhiên thể cứu y.

      người Bạch Minh Ngọc xu, gã bị người ta bắt cóv từ Hawaii về. xu cũng , mà ngay cả hành lý, điện thoại ... Cũng mang theo, đều để lại trong khách sạn ở Hawaii. Lần này trở về người trống , bên cạnh lại có ai để gã sai khiến, trong lúc nhất thời gã ta thực bối rối.

      Lúc này ven đường phải có điện thoại công cộng, có buồng điện thoại gần đó, chỉ cần có tiền xu, có thể gọi điện thoại được. Nhưng Bạch Minh Ngọc làm đại minh tinh lâu, người có tiền cũng là tiền giá trị lớn chứ phải tiền xu, sau khi có người đại diện gã lại càng ít mang theo tiền mặt cũng cần mang theo thẻ, dù sao mọi chuyện đều có người đại diện và trợ lý ra mặt xử lí.

      người gã có tiền, mà cho dù có tiền, Bạch Minh Ngọc cũng biết số điện thoại của nhà họ Đường. Tính cách của gã luôn lãnh đạm, thích chủ động liên hệ với bất kì ai, ngoài số điện thoại của người sinh đôi, tất cả số điện thoại khác Hoắc Hi đều nhớ giúp gã. Khi cần thiết y nhắc nhở gã gọi cú điện thoại để ứng phó là được.

      Dù sao Bạch Minh Ngọc là diễn viên trời sinh, từ ăn chén cơm này. Hơn nữa từ đến lớn bởi vì dáng vẻ của gã tuấn tú, lại có cha mẹ, vì thương tiếc gã, nên mọi người đều rộng lượng bao dung với gã rất nhiều. Sau khi trưởng thành bước vào con đường diễn viên Fan của gã nâng niu cậu ta như quốc vương. Gần như ai nổi giận với gã

      Được người ta nâng niu bợ đỡ lâu đến mức thành thói quen, nên tại bị Lan Bưu đối xử lạnh lùng, bắt cóc ép buộc. người lại mang theo bất cứ thứ gì làm cho Bạch Minh Ngọc vô cùng giận dữ, giơ chân đá mạnh vào thùng rác bên cạnh!

      Tiếng đổ vỡ vang lên nhưng tại là buổi tối nên thu hút ánh mắt chú ý của người khác, ngược lại có chiếc xe taxi cho rằng gã vẫy tay gọi, nên tấp vào cạnh gã.

      Bạch Minh Ngọc vừa thấy có xe đâu còn quan tâm nhiều như vậy, vội vàng mở cửa xe ngồi vào. khí ngột ngạt trong taxi làm gã nhíu mày bực bội. Ghế được làm bằng da thuộc thấp kém làm gã cực kì khó chịu, ngồi cứng đờ ghế, hận thể để thân thể mình đừng chạm vào bất cứ thứ gì bên trong xe.

      Đôi chân sang quý như hoàng tử của gã giẫm lên thứ nhạt màu mà tất cả mọi người từng giẫm vào, làm gã ta cau mày chán ghét.

      "Đến Bắc Minh sơn." Lạnh lùng địa danh cần đến, tài xế ngồi ở phía trước vui vẻ đáp tiếng, xe bắt đầu khởi động.

      Tất cả các nơi ở Đế Đô này, ngoài bốn hướng đông tây nam bắc hay những góc khuất ngõ hẻm đều mọc lên những toà nhà san sát nhau. Người càng có thân phận địa vị, càng sống trong thành thị với nhịp sống quá nhanh như thế này, khí cũng thích hợp để sống bình thản.

      Đáng nhắc đến đầu tiên là Đông Nam, những người ở đó đều là những chính khách hàng cấp cao và các lão làng trong giới chính trị. Ở Tây Bắc lại là nơi của những kẻ thượng lưu, thiếu thốn bất cứ thứ gì. Nơi đó nếu thuộc hàng phú thương bình thường muốn mua căn hộ có thể cực kì khó khăn. chút quan hệ, cho dù có ôm cả núi tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

      Mấu chốt là từ trung tâm thành phố lái đến đây, ít nhất phải hơn giờ lộ trình, tài xế cho rằng đêm nay bản thân y tìm được khách hàng lớn, mừng rỡ thôi. Những người ở khu vực Đông Nam Tây Bắc này giàu cũng phú quý, những người này cực ít gọi taxi, nhưng khi ngồi vào tiền boa cũng ít. Tài xế cho rằng đêm nay gặp may, đường bắt đầu tán gẫu với Bạch Minh Ngọc.

      Bạch Minh Ngọc từ trước đến nay vốn ưa những người như thế này, nếu là ở trước kia, ngay cả liếc gã cũng chẳng thèm nhìn tên tài xế thấp hèn này, ngờ bây giờ lại rơi vào con đường phải ngồi taxi, người như vậy làm gì có tư cách chuyện với gã. Gã rằng, làm nghề tài xế thế này quan trọng nhất là phải có mắt biết nhìn người, lúc này sao có thể biết vị khách quý này xem thường y, trong lòng thầm mắng tiếng, dứt khoát mở radio nghe, nữa.

      "Tắt !" Nghe loại nhạc thấp kém này Bạch Minh Ngọc bực bội cau mày, quát tiếng, tài xế đè nén cơn giận, vừa định cười giả lả vài tiếng khi nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy Bạch Minh Ngọc nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng vài câu, kiềm rồi lại kiềm chế cơn giận, tự nhắc bản thân bản thân thể đắc tội với quý nhân, rồi tắt tiếng .

      Xe chạy thẳng ra khỏi trung tâm thành phố, chạy qua cầu thẳng đến phía bắc rồi khuất bóng trong ánh đèn neon.

      Mà có tâm trạng bất ổn như thế này của Bạch Minh Ngọc chính là Ninh Vân Hoan hiếm khi được Lan Lăng Yến buông tha, nhưng nửa đêm gặp ác mộng.

      Gần đây biết mình làm được chuyện gì tốt, dường như Lan Lăng Yến còn giận nữa, cũng giống như trước kia cần biết có đồng ý , chỉ cần đại gia muốn lập tức mang vác lên giường. Hai ngày này vất vả lắm mới chịu buông tha để có thể nghỉ ngơi, nhưng biết có phải do gần đây liên tiếp gặp phải người đáng ghét , thấy ác mộng cả hai ngày nay, nếu cũng nằm mơ thấy kiếp trước bị Ninh Vân Thành tát, hoặc mơ thấy Đông Phương Ngạo Thế chỉnh đủ kiểu, nhưng mỗi lần sắp tỉnh đều thấy mình nằm bàn thí nghiệm, thân thể trần trụi.

      thân thể có những lỗ to khác nhau, trong đó cắm ống, cơn đau thấu tim như được truyền đến từ bốn phương tám hướng, cơ thể như bị ngâm vào trong chất lỏng gì đó, lạnh như băng.

      Lan Lăng Yến bắn chết những người vô dụng đối với , lúc mỉm cười, môi và ánh mắt lạnh như băng làm cho cảm thấy luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân truyền đến tận tim. Ngón tay thon dài trắng nõn tao nhã kia dường như chỉ biết cầm rượu đỏ, đánh đàn dương cầm, nhưng do lúc giết người ở cự ly gần nên khắp người đều là máu tươi. chậm rãi cầm khăn lau vết máu, máu tươi nổ tung như mưa phùn làm Ninh Vân Hoan nhịn được hét lên tiếng.

      "Sao vậy?" Trong mộng là thét chói tai, nhưng kỳ thân thể chỉ hơi run rẩy, tựa như vừa bước hụt chân khỏi ngọn đồi, cơ thể hoàn toàn có trọng lượng. Lan Lăng Yến ôm , vốn hề ngủ say, lập tức mở mắt, trong lòng giống như được vớt lên từ trong nước. Tuy mặc đồ ngủ nhưng cơ thể mịn màng trơn mượt đó ướt đẫm từ trước ra sau.

      Ninh Vân Hoan miệng đắng lưỡi khô mở mắt ra, cổ họng sưng phồng lên, toàn thân giống như có lửa cháy cực kì khó chịu, đầu giống như có ai cầm búa đập vào làm cho kiềm bật rên thành tiếng.

      Lan Lăng Yến xoay người ngồi dậy, nhanh chóng mở đèn tường. Những sợi tóc rối tung của xoã đầy gối, khuôn mặt nhắn giữa những sợi tóc đen bóng đó đỏ bừng, vài sợi tóc mai dính vào , mí mắt nhắm chặt, dưới ánh sáng êm dịu của ánh đèn có thể nhìn thấy mạch máu đó.

      Vừa ôm vào lòng cảm thấy có gì đó ổn, Lan Lăng Yến quấn chăn quanh người cách cẩn thận, nhanh chóng gọi Lan Tứ tìm bác sĩ đến.

      Ninh Vân Hoan bị sốt cao. Tuy bình thường phải thuộc loại mạnh mẽ cường tráng,nhưng những năm gần đây thân thể vẫn liên tục được điều dưỡng, cảm mạo phát sốt như thế này vẫn cực ít. Lần này lại phát sốt vào giữa thời tiết thoải mái nóng lạnh giữa tháng Năm như thế này.

      Trận bệnh lần này vô cùng nghiêm trọng, những nghẹt mũi ngay cả đầu cũng vừa đau vừa choáng váng, nửa đêm có lúc Ninh Vân Hoan lạnh run cầm cập, lúc sau lại nóng đến mức đẫm mồ hôi, dần dần thiếp mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Khi tỉnh lại sắc trời sáng rồi, còn truyền nước biển, nhưng mu bàn tay vẫn còn vết kim, lúc này bớt sốt, nhưng người vẫn như nhũn ra, có sức lực.

      Khi vừa mở mắt cửa phòng bị người nào đó đẩy ra, nếu là người giúp việc muốn vào nhất định gõ cửa hoặc gọi điện thoại thông báo trước, bây giờ có người trực tiếp đẩy cửa vào, bóng dáng cao lớn của Lan Lăng Yến xuất ở cửa, xuyên qua lớp cửa kính bằng thủy tinh, Lan Lăng Yến thấy xoay đầu lại, gương mặt trắng bệch là đôi mắt đen láy trong suốt như ngọc quý sáng long lanh.

      Tướng ngủ của luôn tốt, chăn nệm bây giờ vùi thành đống ở góc giường, mái tóc xoã tung gối gần như ngay lập tức chạm đến trái tim ai đó.

      "Tỉnh rồi?" Lan Lăng Yến lúc này đẩy cửa kiếng bước vào, gian phòng ngủ của hai người được làm toàn bằng kính, ngoại trừ bồn rửa tay, và bên trái nhà vệ sinh và phòng thay quần áo được ngăn cách bởi tấm kiếng bằng thuỷ tinh khác
      Ngoại trừ hàng loạt cửa sổ sát đất bên cạnh giường ra, hai cánh cửa sổ ở phía nam mở toang, ánh sáng chiếu sáng ngời gian phòng, đuổi vài phần tối tăm u ám của bệnh tật, tăng thêm vài phần tĩnh lặng.

      Ninh Vân Hoan khẽ gật đầu, nhìn thấy tay Lan Lăng Yến cái mâm , đó vẫn còn nghi ngút khói, bụng bắt đầu rì rầm tiếng kháng nghị.

      Tuy lúc này bệnh, rèm cửa sổ màu vàng nhạt sát đất chỉ kéo tấm sa mỏng bên trong, có lẽ do muốn khí trong phòng thoáng đãng hơn, nên hai cánh cửa ấy đều mở toang, ánh mặt trời len lỏi vào bên trong phòng cho thấy tại còn sớm, lúc này chừng giữa trưa. Mấy năm nay cực kỳ chú ý thói quen sinh hoạt của mình, nếu buổi sáng ăn đến trưa nhất định đói, khi nãy biết vì sao khó chịu, tại vừa thấy Lan Lăng Yến bưng bát vào Ninh Vân Hoan lập tức cảm thấy đói đến mức hoang mang.

      Lan Lăng Yến bưng đến chỉ là bát cháo, nhìn qua khá thanh đạm, nhưng bên trong lại rất đặc biệt. Ngoài hương cháo thơm nồng, còn mang theo mùi dược liệu nhè . Có lẽ hầm nhừ lấy nước sau đó thêm chút dầu thực vật và hầm cháo đến nhừ.

      Như vậy sau khi cháo được nấu xong nhìn như thanh đạm, nhưng kì thực hương vị cực kì ngon, hơn nữa dùng nước súp để nấu giảm bớt độ hăng nồng của gạo rang, lại tăng thêm mùi thơm ngát của gạo, người vừa mới bệnh dậy thường nhạt miệng muốn ăn gì rất thích hợp với loại cháo thanh đạm thế này.

      Có lẽ sau khi nấu chín, múc ra ngoài được lúc nên nhiệt độ cũng quá nóng, cũng quá nguội làm cho người ăn thoải mái, nhiệt độ ấm áp rất vừa miệng, bát cháo ấm bụng làm Ninh Vân Hoan cảm thấy tinh thần đỡ hơn vài phần.

      Nhận lấy chén cháo ăn xong đặt sang bên cạnh, Lan Lăng Yến rút khăn giấy lau mặt cho , lúc này mới làm như bâng quơ đặt câu hỏi: "Tối qua gặp ác mộng sao? Mơ thấy làm gì em mà cứ luôn bảo được qua đây!’ thế?”

      May mà ăn cháo xong l, nếu Ninh Vân Hoan phun ra hết, ngây ngốc ngửa đầu nhìn chằm chằm Lan Lăng Yến, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhạt của , hoàn toàn thể nhìn ra ý định mặt tại.

      "Em..." nằm thấy ác mộng với đủ loại khổ sở gặp ở kiếp trước, bởi vì kiếp trước chết tay Lan Lăng Yến, nên đối với mang theo nỗi sợ hãi đến tận xương tuỷ. Nhưng hai người ở bên nhau lâu như thế, theo lý mà Ninh Vân Hoan có thể khống chế được bản thân mình. Nhưng cho dù là mới trọng sinh trở lại ác mộng của cũng nghiêm trọng như bây giờ, biết tại sao mình lại có thể kêu to thành tiếng, nhưng lúc này dưới ánh mắt Lan Lăng Yến, lại ra lời.

      Mặc dù trước kia Lan Lăng Yến vẫn luôn cảm thấy Ninh Vân Hoan dường như có chuyện gì đó gạt , nhưng vẫn biết rất đạo lí nóng vội quá hỏng việc, cho nên vẫn luôn thầm điều tra, nhưng chưa bao giờ chính thức hỏi . Nhưng bất luận điều tra như thế nào, tất cả các kết quả đều là Ninh Vân Hoan từ trước đến nay hề có chỗ nào kỳ lạ cả. Từ khi sinh ra dịu dàng ngoan ngoãn, cũng có gì mờ ám hay quen biết ai ở thế giới ngầm, theo lý mà ngay cả lưu manh côn đồ trong Đế Đô cũng chưa chắc biết mặt mũi bất kì ai. Nhưng kỳ lạ ở chỗ lại biết họ gì, mà còn đứng thứ chín trong nhà.

      đối với người mà chưa từng gặp mặt là Cố Doanh Tích lại có loại sợ hãi lẫn căm thù theo bản năng, nhưng điều tra rất kĩ từ trước đến nay ả họ Cố này lại chưa từng quen biết , kỳ lạ hơn nữa đó chính là dường như hề cảm thấy ngạc nhiên đối với chuyện tình cảm giữa Ninh Vân Thành và Cố Doanh Tích, thái độ cũng thay đổi đột ngột từ khi Ninh Vân Thành trở về từ nước . Trong khi đó hề có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, giữa , Ninh Vân Thành và Cố Doanh Tích, cũng hề có mâu thuẫn nào.

      Nếu phải tin tưởng trực giác của chưa bao giờ xảy ra sai lầm, có lẽ chính Lan Lăng Yến cũng hoài nghi bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi!

      Nhưng tối hôm qua từ sau khi này phát sốt vẫn luôn miệng hét lên bảo được đến gần , gọi Đường lão tiên sinh qua giúp bắt mạch, lại gọi thêm vài bác sĩ danh tiếng đến giúp kiểm tra thân thể, nhưng lúc nhìn thấy vẫn ngừng kêu to bảo buông tha , đừng giết .

      Lan Lăng Yến cũng phải để ý cái nhìn của người khác đối với mình, nhưng lúc nghe từ trong miệng này sợ đến thế, thậm chí sợ giết , trong lòng Lan Lăng Yến trăm mối cảm xúc ngổn ngang. biết từ đâu mà Ninh Vân Hoan lại có được kết luận là muốn giết , Lan Lăng Yến từng có thời gian phản nghịch, cũng từng giết người chớp mắt, cũng từng xem mạng người như trò chơi, thấy ai vừa mắt muốn giết ngay lập tức, nhưng chỉ riêng đối với này ngoài lúc ban đầu khi có chút dao động, chắc chắn với ý muốn của bản thân nên từng sinh ra ý định muốn giết khi biết vì sao lại ảnh hưởng đến như thế. Nhưng sau khi thực trở thành người phụ nữ của , chưa bao giờ sinh ra tâm tư như vậy.

      Nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn thấy được điều này, người ngoài cũng đều có thể thấy quan trọng đối với như thé nào, nhưng chỉ riêng Ninh Vân Hoan lại sợ hãi đến mức đó. Hàng loạt những nghi vấn lời giải đáp trước kia lại dâng trào lên, trong lòng Lan Lăng Yến đột nhiên sinh ra khả năng rất quỷ dị, loại ý nghĩ này cực kì viễn vông gần như thể nào xuất nhưng thực ngoài khả năng tưởng đó ra nghĩ được cách nào để giải thích cho tình huống kì lạ như thế này.

      Ninh Vân Hoan trước kia chưa từng gặp , nhưng lần đầu tiên nhìn thấy lại sợ hãi. Ở Đế Đô này hề khoa trương, phô bày thanh thế. Đối với xuất thân của Lan Lăng Yến mà , phô trương ầm ĩ phải là chuyện tốt với , thậm chí hành trình trở về Đế Đô của cũng cực kì mật, ngay cả nhiều quan lại quyền quý khác cũng nhất định biết thân phận chân chính của , nhưng biết, những biết họ Lan, dường như còn biết rất nhiều chuyện nữa.

      Lúc ấy, khi lần đầu tiên gặp mặt nhau Lan Lăng Yến lại còn khen thông minh vì vừa gặp nhauđã biết là người đáng sợ, nhưng hôm nay khi Ninh Vân Hoan bị sốt lại thốt ra câu đó làm cho khỏi tự vấn lại bản thân xem có phải từng bắt cóc hoặc từng muốn giết hay .

      Lan Lăng Yến nếu muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế, chỉ dựa vào chuý bản lĩnh đánh đấm gây rối này nọ vĩnh viễn đủ, nhà họ Lan còn rất nhiều chị em muốn xử lý , nếu nhanh chóng lớn mạnh, chắc chắn chỉ có thể trở thành đá kê chân của người khác mà thôi, mà nhà họ Lan là thế gia của thế giới ngầm, lúc Lan Lăng Yến còn vì muốn nhanh chóng tích lũy tiền tài, cũng từng hoạt động vài việc mờ ám thể lộ ra ngoài ánh sáng, khi đó bên cạnh cũng có bao nhiêu người, mỗi thành viên ở Lan thị trước mười hai tuổi đều được gia tộc phái người tận tâm dạy bảo, nhưng sau mười hai tuổi phải dựa vào bản lĩnh riêng.

      Thời niên thiếu của Lan Lăng Yến khi rời khỏi nhà họ Lan bên người ngoài 1000 đô la mà Lan ba ba cho, và cận vệ tử trung theo hầu từ đến lớn mà thôi. Mà thứ đầu tiên kinh doanh, chính là kinh doanh mạng người.

      lợi dụng xuất thân từ thế giới ngầm của mình, dùng 1000 đô la để mua khẩu súng từ tay buôn lậu. Khởi đầu là bắt cóc, lúc đầu chỉ bắt cóc những con em của phú nhị đại, để giấu kín hành tung, cũng từng có lúc cần phải giết người diệt khẩu, khi mới bắt tay vào làm có chút khẩn trương, càng về sau ngay cả lúc giết người cũng lãnh đạm đến mức mắt cũng hề chớp.

      Chỉ với thời gian cực ngắn như thế, dựa vào bắt cóc tích lũy được gia sản cao ngất trời, nhưng làm người khác tổn thương hoặc giết qua bao nhiêu người chính cũng nhớ nổi. Người bị bắt cóc nếu là người giàu có, chính khách nổi danh thế giới còn có thể có chút ấn tượng. Còn những người tầm thường bị bắt cóc lúc còn trẻ gần như còn nhớ . Giết qua ít người, cũng mỗi gương mặt đều nhớ . giống như đại đa số người sau khi tay nhuốm máu sợ đến mức thậm chí ngủ được, dường như trời sinh Lan Lăng Yến ra để lăn lộn trong thế giới ngầm này. Sau khi giết người xong lại hoàn toàn thảnh thơi hề quan tâm đến đương nhiên làm sao có thể nhớ mỗi chuyện mà từng làm?

      Ngay từ đầu cũng từng hoài nghi có phải Ninh Vân Hoan từng bị bắt cóc năm xưa hay , đấy cũng chính là nguyên do nảy sinh hứng thú với Ninh Vân Hoan. Nhưng điều tra qua này quá đơn giản, đơn giản đến mức gần như trong suốt, từng bị bắt cóc qua, mặc dù nhà họ Ninh có tiền, nhưng ở Đế Đô, nơi mà giới giàu có chỉ cần đưa tay quơ đại cũng có thể nắm ra đống giàu có bình thường như nhà họ Ninh quá mức tầm thường. Cho dù tin vào kết quả điều tra của thuộc hạ cũng tất nhiên tin vào ánh mắt của , nhà họ Ninh thực thể là con mồi béo bở đáng để nhắm trúng, nếu đem so với phi vụ tầm thường nhất của con mồi của có giá từ hàng triệu trở lên, nhà họ Ninh hoàn toàn thể là mục tiêu của .

      Sau khi loại qua khả năng từng bị bắt cóc ý nghĩ hoang đường đầu tiên mà nghĩ đến lại càng nét hơn nữa trong lòng Lan Lăng Yến. Nếu từng bị bắt hoặc giết hụt trong quá khứ chỉ còn lại khả năng gần như thể nào xuất được đó chính là hoặc Ninh Vân Hoan từng bị bắt, hoặc từng bị giết chết.

      Sau khi điều tra tất cả mọi việc từ lớn đến của Ninh Vân Hoan ở đời này và khả năng hoang đường kia kết luận có thể mọi việc xảy ra phải ở đời này.

      Tuy ý nghĩ này còn hoang đường hơn cả việc bắt cóc Ninh Vân Hoan vì tiền tài, nhưng biết tại sao, nhưng sau khi kết hợp với suy đoán trước kia và kết quả điều tra được ý nghĩ hoang đường kia lại biến thành loại chuyện có khả năng xảy ra nhất.

      Những suy đoán, và những chuyện từng xảy ra, cùng với kết quả điều tra lúc này bỗng dưng nối đuôi nhau cách hợp lí như hệ thống chằng chịt bao phủ khắp người Lan Lăng Yến, vốn cho rằng mình có thể nhịn được để tìm thời cơ thích hợp để lấy được đáp án mà hài lòng, nhưng biết tại sao tại lại thể chờ đợi được nữa, muốn biết đáp án ngay. Nếu điều phỏng đoán là , nếu có kiếp trước, này sao lại ở cùng , lại còn chết trong tay , tính mạng của có liên quan đến , loại cảm giác đó làm máu khắp người như muốn sôi sục cả lên.

      "Lần đầu tiên gặp nhau em rất sợ , biết họ Lan, và cũng biết đứng hàng thứ chín trong gia đình." Ninh Vân Hoan biết những tình huống cơ bản này của , nhưng nhà họ Lan lại hề giống như những gia tộc khác. Tất nhiên Lan Lăng Yến loại bỏ khả năng trước kia từng sinh sống ở nhà họ Lan. biết có chút thế lực ở Đế Đô, nhưng trước khi nhà họ Lâm chân chính diện lại hoàn toàn biết bọn họ là người nhà. Tình huống như thế chỉ có thể phát sinh với người có hiểu biết sơ lược về , hoặc từng có chung đụng với khoảng thời gian ngắn mới có thể giải thích được. Mà khoảng thời gian chung đụng ngắn ngủi như thế chỉ có thể là do từng bị bắt cóc mới tạo nên sợ hãi tại.

      Răng Ninh Vân Hoan bắt đầu va vào nhau 'lộp cộp', trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể ấm áp do vừa ăn xong chén cháo nóng lại càng ngày càng lạnh dần theo lời của Lan Lăng Yến.

      cố gắng muốn đem thân thể co rút lại nhất có thể, vùi mặt sâu vào gối, giống nhe nếu làm như thế, chỉ cần nhìn thấy mặt của , cơn sợ hãi bao trùm lấy nữa. co rúm người lại, cố hết sức thu tay và chân của mình vào lòng, hận thể để bản thân thu lại thành bé tí, giống như nếu làm vậy Lan Lăng Yến phát ra , giống như làm như thế mới có thể tìm được cảm giác an toàn.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Ôi
      Thương chị quá
      làm chị sợ rồi. Huhu
      Thank editor nhiều nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :