1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 60: Tầm thường

      Khi đó trượng phu và tiểu nữ nhi đều trong hiểm cảnh, trong kinh vừa nhận được thư trong nhà lập tức loạn, Phó phu nhân gấp đến còn hình dáng, bệnh này có thể là bởi vậy mà ra.

      "Đại ca có bệnh tình mẫu thân như thế nào ?" Tiêu Lan lo lắng: "Là ta sơ sẩy, lẽ ra phải cho người trở về báo tin trước."

      Phó Trường Khải thở dài tiếng: "Trong thư cũng tường tận, chỉ bảo mau trở về, khi ta đến Ngụy Hưng bởi vì thấy thương thế phụ thân quá nặng nên nhất thời dám rời , đưa đến đây mới dám yên tâm chút, giờ phải rồi."

      "Ta phái người cùng Nhị ca, thu thập vài thứ, cưỡi khoái mã."

      Phó Trường Khải gật gật đầu rồi nhìn về phía Phó Tế, Phó Tế uống liên tục hơn mười ngày thuốc, mặt có huyết sắc hơn, chỉ là dù sao cũng lớn tuổi nên khôi phục chậm, chuyện còn yếu ớt, khuôn mặt ông đau khổ, cắn răng : "Hầu gia, nếu , hôm nay hãy để Trường Khải trực tiếp mang A Mi về cùng luôn."

      Tiêu Lan nhíu mày, "Ý phụ thân là?"

      Phó Tế lắc lắc đầu, vuốt mặt : "A Mi trở về từ chỗ của bọn Hung Nô, chuyện này Hầu gia cũng ràng... Nhưng Phó gia chỉ là tiểu hộ, chỉ cầu con có thể bình an sống tốt, danh tiết gì đó cũng chú ý được nhiều như vậy. Nếu Hầu gia còn nhớ tới tình cảm năm qua hãy cho phép Diên Mi được trở về, chúng ta dẫn nàng về nhà..."

      Lời này của Phó Tế phải là giả bộ, ông có tâm lý chuẩn bị đối với chuyện này.

      Tiêu Lan nghe ông xong vén tà áo thẳng tắp quỳ xuống đất: "Để phụ thân bất an là lỗi của tiểu tế. Nhưng xin phụ thân và nhị ca hãy tin tưởng ta, Mi Mi là thê tử của ta, vô luận xảy ra chuyện gì, Tiêu Lan cũng trân trọng nàng, cả cuộc đời."

      xong, dập đầu cái vang đất.

      Phó Tế nén lệ, ông là người từng trải, mặc dù chưa chắc có thể nhìn thấu lòng người, nhưng tình ý trong mắt Tiêu Lan thực giả ra sao ông vẫn có thể nhìn thấy ràng, thế nên nhận lễ này của , lại hỏi: "Hầu gia nghĩ kỹ chứ?"

      Tiêu Lan: "Thực ra chuyện này cần nghĩ, nhưng vậy phụ thân nghĩ là ta chỉ thuận miệng ra, tóm lại, người cứ quan sát ta."

      Phó Trường Khải thở phào cái, Phó Tế bước tới đỡ Tiêu Lan, lau lệ: "Gả cho phu quân như vậy, A Mi cũng nên thấy đủ." Phó Trường Khải cười tiếng, "Như vậy, ta cũng có thể an tâm trở về."

      vừa dứt lời đúng lúc Diên Mi vào, là lạ nhìn ba người bọn họ.

      Phó Trường Khải ở phía dưới lặng lẽ khoát tay, ý đừng cho Diên Mi biết chuyện Phó phu nhân bị bệnh vội, Diên Mi làm qua lễ, nhìn bộ dáng Phó Tế còn dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Lan liền lại đây kéo tay Tiêu Lan: "A cha?"

      Tiêu Lan cầm ngược lại tay nàng, động tác này rơi vào mắt Phó Tể làm ông cực kỳ vui mừng, trong lòng chiều khuê nữ, nhưng miệng lại khiển trách: "Nhìn xem là giờ nào rồi? Quá lười! người Hầu gia có thương, con phải dậy sớm hơn để hầu hạ mới phải, còn có chỗ lão phu nhân nên sớm hỏi han chút, bây giờ nôn nóng chạy thành cái bộ dáng nào rồi hả?"

      Tiêu Lan vội : "Là ta thấy người nàng cũng có vết thương nên bảo nàng ngủ thêm chút, nếu phụ thân muốn trách cứ trách ta."

      Phó Tế được trấn an, mặt còn trừng Diên Mi cái.:yoyo11:

      Diên Mi rất ít khi thấy ông nghiêm khắc như vậy, cũng biết hôm nay mình dậy muộn nên nhu thuận cúi đầu: "Con biết sai."

      Phó Tế thấy nàng như vậy vẻ mặt nghiêm khắc cũng duy trì được nữa, khụ tiếng : "Được rồi, cần ở đây tốn thời gian, thân thể ta còn gì đáng ngại, con mau vấn an mẹ chồng ."

      Phó Trường Khải cũng nên chào Hoắc thị, liền cùng với bọn họ.

      Vợ chồng son hôm qua nháo đến nửa đêm nhưng hôm nay hoàn toàn thấy dấu vết, ngược lại còn giống như là có chuyện vui.

      Tiêu Lan hỏi Diên Mi: "Mới vừa dùng điểm tâm sao?"

      Diên Mi gật gật đầu: " chén cháo hạt ý dĩ (hạt bo bo), hai cái bánh nướng." Nàng ngừng chút, từ trong tay áo lấy ra cái khăn, đưa cho Tiêu Lan, hếch cái cằm : "Ăn hết.":th_82:

      - - Bên trong khăn có bốn cái bánh nóng hổi.

      Tiêu Lan còn chưa có ăn điểm tâm.

      nén cười, cũng trêu đùa nàng, gật đầu : "Ăn được vừa vặn giữ lại cho ta, ta đói.":th_92:

      Diên Mi hừ tiếng, ý là tiện nghi cho chàng đó.:th_116:

      Phó Trường Khải phía sau, vốn còn nghĩ xen vào hai câu, nhưng nhìn thấy tình hình này trong lòng tự nhủ ta vẫn là nên câm miệng hơn, quả nhiên gả muội muội ra ngoài như tát nước đổ .:th_99:

      Muội tử có tốt đến đâu cũng vậy thôi.:th_22:

      Chao ôi...
      :th_60:
      Đến sân của Hoắc thị, bà cũng mới vừa dậy lâu, bởi vì trước khi ăn điểm tâm phải uống thuốc, Liên mới vừa bưng thuốc vào, trong phòng đầy mùi thuốc, thấy bọn họ vào gật đầu hỏi: " dùng điểm tâm chưa?"

      Tiêu Lan: " dùng qua, tối qua mẫu thân ngủ ngon ?"

      "Uống thuốc ngủ còn được", Hoắc thị trông thấy Phó Trường Khải, đường thấy qua, : "Cữu lão gia cũng ở đây sao."

      Phó Trường Khải đoan đoan chính chính hành lễ, : “Thỉnh an lão phu nhân, vãn bối hôm nay trở về kinh, đặc biệt đến từ biệt với ngài."

      Hoắc thị lộ ra chút ý cười, "Sao gấp như vậy? Trong nha môn có chuyện gì sao?"

      Phó Trường Khải bật cười lớn, : "Vãn bối phải là người mưu cầu trong nha môn, lại tự tại, chỉ là trong nhà có chút việc vặt phải xử lý, thể về trước. Tiểu muội ở đây, đến cùng vẫn còn tuổi, nếu có chuyện gì ổn thỏa, còn thỉnh lão phu nhân người thứ lỗi nhiều hơn."

      Hoắc thị ừ tiếng, hơi thở có chút đều đặn, : "Đều là người nhà, cữu lão gia cần khách khí như vậy."

      Phó Trường Khải nháy mắt với Diên Mi, Hoắc thị nên uống thuốc, chút ít lễ này Diên Mi vẫn biết , làm con dâu phải hầu hạ mẹ chồng, nên cũng tiến lên, theo Liên giúp bà vây khăn yếm, Liên bưng thuốc, nàng liền bưng nước.

      Hoắc thị liếc nhìn nàng cái, cũng thể ra hài lòng.

      Bọn họ ngồi lát, tinh thần Hoắc thị tốt, mấy người thỉnh an xong liền ra, Phó Trường Khải cũng sửa soạn xong, đúng canh giờ xuất phát, Tiêu Lan phái hai mươi người cùng , lúc ra khỏi Hầu phủ tới đầu phố thấy Mẫn Hinh chờ ở đó.

      Diên Mi nhìn nhìn, hỏi: "Tìm ta?":th_21:

      Vẻ mặt Mẫn Hinh như ăn phải hoàng liên, gật đầu "Ừ, phải phải", sau đó lại lắc đầu, ", phải.":frozesweat:

      Diên Mi nhìn về phía Tiêu Lan, Tiêu Lan chợt nhíu mày, "Phụ thân bị thương khi ở Ngụy Hưng còn nhờ có Mẫn tiểu nương tử, nên để Nhị ca ở trước mặt người ta tiếng cám ơn."

      Diên Mi nháy mắt mấy cái, sau khi nàng trở về cũng biết , nhưng khi đó Phó Trường Khải cũng ở Ngụy Hưng, mấy lời cảm ơn phải nên xong rồi sao?:th_96:

      Tiêu Lan cũng mặc kệ, phối hợp lấy bánh mà Diên Mi cho mình lúc trước ra, ngồi ở bên trong xe ăn, Diên Mi nhìn ăn đến cực kỳ mĩ vị, giống như cùng loại với bánh mà mình ăn lúc sáng, liền chu môi: "Muốn ăn.":th_125:

      Tiêu Lan bẻ ra cho nàng, Diên Mi nhích tới gần, ăn vài ngụm mà vẫn thể nếm ra được có gì khác nhau, kỳ quái nhìn chằm chằm.:th_114:

      Bên ngoài.

      Mẫn Hinh nâng cái túi tiền lên, đưa cho Phó Trường Khải, Phó Trường Khải: "Đây là?"

      Mẫn Hinh rất ngại, cắn môi : "Trước ta qua, nếu lần này ca ca ta có thể được cứu ta cũng cần bạc này nữa, đây là lần trước huynh đưa, tổng cộng năm mươi lượng, trả lại cho huynh."

      Phó Trường Khải nhớ tới khi đó nàng ở Ngụy Hưng, khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, lúc hứa nguyện thút tha thút thít, liền bật cười khoát khoát tay, "Mẫn tiểu đại phu là sau đó, đây là trước kia, tính."

      Mẫn Hinh cúi đầu nhét vào trong tay : "Đều tính, ta thề rồi."

      Phó Trường Khải nhận, biết làm thế nào mới nhét lại cho nàng đươc, đành phải cầm túi tiền ở trong tay, ngừng chút rồi : "Chỗ tiền này là Mẫn đại phu kiếm được, nàng cầm mới phải."

      Mẫn Hinh cười cười với : "Huynh yên tâm , ta vẫn giúp huynh chăm sóc tiểu phu nhân, cho người khác bắt nạt nàng."

      Phó Trường Khải cũng cảm thấy nàng dễ dàng, bình tĩnh liếc mắt nhìn, : "Ta có ý như vậy."

      Mẫn Hinh dùng mũi chân chà xát hòn đá , "Vậy, vậy là có ý gì?":th_12:

      Phó Trường Khải khẽ than tiếng: "Tiền này nương cứ giữ lại, vạn nhất vẫn có tác dụng..."

      Mẫn Hinh: "Ta cần!"

      "Nhưng người ta có cầm phiếu nợ ngày đó Mẫn đại phu viết."

      Mẫn Hinh "Ừ" tiếng: "Vậy lần tới huynh đến đưa ta."

      Phó Trường Khải nhìn nàng trong chốc lát, chỉ có thể cầm tiền, thở dài: "Được rồi."

      "Vậy huynh... ", Mẫn Hinh hạ thấp giọng, "Đường xa, bảo trọng."

      Phó Trường Khải cười cười: "Mẫn tiểu nương tử cũng bảo trọng."

      Mẫn Hinh nghe cuối cùng cũng gọi mình là Mẫn đại phu nữa, hé miệng cười cái, giày dùng sức chà xát xuống đất, xoay người bước nhanh.

      Diên Mi xa xa nhìn , chờ Phó Trường Khải trở về nhìn chằm chằm lúc, Phó Trường Khải cũng ngại, cười ha ha tùy ý nàng quan sát.:058:

      Đưa thẳng đến ngoài thành, đến khi Phó Trường Khải còn nhân ảnh, Diên Mi mới theo Tiêu Lan trở về.:yoyo3:

      Hôm sau, Thường Tự dẫn người từ Lạc Thủy trở về thành.

      Mẫn Hinh
      [​IMG]
      Last edited: 4/10/17

    2. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Má ơi, các bạn trẻ ai cũng cute vô đối hết vầy nè, chịu ko nỗi aaaaaa.....

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 61: Mạo hiểm

      Thường Tự nhận được thư báo nên trở về thu thập sơ qua phen rồi thẳng đến Dĩnh Hầu phủ.

      Tiêu Lan chờ ở bên trong Viễn Hương Đường, Trình Ung nhìn nhìn màn trướng hai bên, thấp giọng : "Hầu gia, cần sai người mai phục phía sau sao? Màn trướng này tương đối dày, hai mươi người nín thở, Thường Tự phát giác ra, vạn nhất..."

      Tiêu Lan xem bản đồ Kim Lăng, cũng ngẩng đầu lên, hỏi: "Thường Tự dẫn theo bao nhiêu người đến?"

      "Nhìn từ xa chỉ nhìn thấy gã phó tướng."

      Tiêu Lan “ừ”, Trình Ung hiểu ý của nhưng vẫn : "Nhưng cũng có thể là phải, Hầu gia thể có sơ xuất."

      "Chuyện này quan trọng, đáng giá để bất chấp", Tiêu Lan ngẩng đầu lên khỏi tấm bản đồ, cười nhìn về phía Trình Ung, "Chúng ta nay thân ở trong thành Bộc Dương, nếu như thể thu phục mười vạn quân phòng thủ này cho dù có giết Thường Tự, khi binh biến nổ ra, cho dù là dùng biện pháp đơn giản nhất cũng có thể vây khốn chúng ta chết tại bên trong Hầu phủ này."

      "Nhưng..." Trình Ung muốn bọn họ sớm kết thành khối với Bộc Dương, qua chút thời gian nữa có thể thăm dò động tĩnh trong quân, nếu như có binh biến, ít nhất có thể có phần ba quân đổi hướng sang bọn họ.

      Tiêu Lan khoát khoát tay: "Cũng phải là rất mạo hiểm, trừ Viễn Hương Đường, thủ vệ nơi khác vẫn tăng như cũ. Động tĩnh chỗ này của ta tạm thời cần quản, nhưng sau nửa canh giờ, nếu có tiếng của binh đao ngươi hãy mang người vào, giết chết Thường Tự ngay tại chỗ."

      Lúc này Trình Ung mới yên tâm hơn chút, lĩnh mệnh lui ra.

      Lúc Thường Tự vào phủ, quả nhiên chỉ đem theo gã phó tướng, sau khi vào Viễn Hương Đường cũng dừng ở ngoài cửa.

      "Hầu gia", Thường Tự sải bước tới, trước chạm quả đấm với Tiêu Lan rồi mới thi lễ : "Có thể tính là trở về rồi!"

      Tiêu Lan ra từ phía sau bàn, tự mình rót cho chén nước, "Nhờ có tướng quân ở phía sau chặn viện quân Hung Nô, nếu còn rất khó , chúng ta có thương vong ?"

      "Có, nhưng nhiều", Thường Tự : "Phân chia phục kích, đánh xong bỏ chạy, cuối cùng quân mai phục dọc đường còn chưa dùng tới, người Hung nô nghi thần nghi quỷ, dừng lại dám tiến lên phía trước, cuối cùng chỉ có thể trở lại trong kinh. Ta mang người đuổi theo cũng dám đuổi quá sát sao, chỉ phô trương thanh thế, chủ yếu đánh mà là đuổi bọn chúng trở về."

      xong cầm chén nước trong tay lên rầm rầm uống hơi cạn sạch, Tiêu Lan gật đầu, tạm thời chuyện này nữa, ngược lại : "Trước khi tướng quân vào phủ có thể biết lần này chẳng những ta trở về mà Thái Thượng Hoàng cũng bị ta mang tới Bộc Dương."

      Thường Tự cầm cái ly trong tay, bên mày rậm nhướng lên: "Biết, lần này đến phủ cũng muốn được yến kiến thánh giá."

      Tiêu Lan cũng vòng vo, nhìn Thường Tự ngay vào điểm chính: "Thánh giá sợ là thể cho tướng quân gặp."

      Thường Tự xoay xoay cái ly sứ men xanh trong tay, "Lời này của Hầu gia là có ý gì?"

      Tiêu Lan cười tiếng: "Đến đây ta cũng giấu diếm tướng quân, sau khi đánh trận ở Hán Trung, cứu Thái Thượng Hoàng ra vốn nên lập tức hộ tống hồi kinh, nhưng ta vẫn chưa thông báo cho người khác, trực tiếp trở lại Bộc Dương, tất nhiên là có tâm tư gây rối loạn."

      Thường Tự yên lặng ngồi nghe, nghe vậy bật cười ha hả, đây là lần đầu tiên nghe có người chính mình "có tâm tư gây rối loạn”, lại còn thản nhiên như vậy.

      Nhưng cười xong, sắc mặt chợt trầm xuống, tay phải cầm chuôi đao bên hông, "Hầu gia, đây là muốn tạo phản?"

      "Phải", Tiêu Lan chấp cái lễ sâu, "Thỉnh tướng quân cùng đường với ta."

      Thường Tự híp mắt, ánh mắt chậm rãi quét qua màn trướng hai bên: "Nếu như Thường mỗ muốn sao?"

      và Tiêu Lan cùng trải qua sinh tử, giao tình cạn sâu, nhưng thưởng thức chuyện, theo tạo phản lại là chuyện khác.

      Tiêu Lan chỉ vào bội kiếm bàn: "So chiêu thôi, nếu tướng quân giết được ta, tự nhiên có thể ra khỏi đây."

      "Vậy còn nhiều lời cái gì!" Thường Tự khắc trước trong mắt còn mang ý cười, nháy mắt tiếp theo rút đao ra khỏi vỏ, cái quét ngang ngàn quân cắt thẳng eo Tiêu Lan!

      Tiêu Lan liên tục xoay người, nhanh chóng tránh thoát chiêu này của , tay phải đưa tay ra rút bảo kiếm bàn xuống đỡ, Thường Tự quét đao vào chân bàn, răng rắc tiếng, chân bàn bị chặt rớt nửa, ngã ầm xuống.

      Thế đao chậm, chỉ muốn đánh bại Tiêu Lan.

      Đảo mắt qua hơn ba mươi chiêu, Tiêu Lan dần dần rơi vào thế hạ phong.

      - - phải là võ nghệ tinh mà do Tiêu Lan thể động tay trái, chỉ dùng tay phải đón địch.


      Thường Tự tất nhiên cũng chú ý tới, vì thế thế công những giảm mà còn càng lúc càng dồn dập, sau năm mươi chiêu, tìm ra chỗ sơ hở, sau đó dùng sống dao vỗ mạnh vào tay Tiêu Lan, cổ tay Tiêu Lan tê rần, khó khăn cầm lấy kiếm, lưỡi đao của Thường Tự đặt lên cổ Tiêu Lan!

      Chỉ cần nhích lên hai tấc lấy tính mạng .

      Tiêu Lan tiếng cũng .

      Thường Tự hơi nhíu mày lại thể nhận ra, trong lúc nổi giận đó, đao của rút lại, lướt qua trước người Tiêu Lan, quét cái về phía cái chén bàn, choảng tiếng, chén chén rơi xuống đất, vỡ tan.

      Nội đường yên lặng lát, Thường Tự "hừm” tiếng, bước tới hai bên màn che, đại đao vung lên, màn che bị chém đứt nửa, đằng sau trống .

      - - chưa từng mai phục người.

      Tiêu Lan ở phía sau nhặt bản đồ lên, trong đó có tấm bị cắt rách làm đôi trong lúc đánh nhau, cười : "Thường tướng quân, ta thua rồi."

      Thường Tự thu đao nhìn , nhướng mày: "Hầu gia là can đảm."

      Tiêu Lan nghiêm mặt : "Ta mặc dù tính là cùng quân với tướng quân, nhưng ở đây hơn năm, nghĩa đồng đội lại sâu, này là nên làm ."

      - - có mười phần thành ý. Lúc đánh nhau cũng như thế, huynh đệ như tay chân, cho nên dùng toàn lực.

      Thường Tự hiểu được, đây là đánh cuộc, tiền đặt cược để lên người .

      chậc tiếng lại hỏi: "Ta vừa mới đả thương Hầu gia như vậy, ta còn có thể sống ra khỏi Hầu phủ sao?"

      Tiêu Lan chút giấu giếm: "Tất nhiên thể."

      Cái này đúng rồi!

      Tiêu Lan cười tiếng lại : " thực, hôm nay ngoại trừ cùng với ta Thường đại ca thể ra ngoài nếu có lựa chọn khác. Đương nhiên, vừa rồi ngươi có thể giết ta, như vậy ít nhất cũng bị lỗ vốn, nhưng ngươi làm, giờ có lựa chọn khác nữa rồi."

      Thường Tự mặt thay đổi đứng tại chỗ, hồi sau bỗng dưng cười ha hả.

      thu đao vào vỏ, chỉnh lại tà áo, sải bước tới, quỳ chân xuống đất hành lễ của võ tướng: "Người Dĩnh Xuyên Bộc Dương, Thường Tự, gặp qua Hầu gia."

      Tiêu Lan nhận lễ này của , rồi bước tới đỡ dậy, lấy ra miếng ngọc bội xuyên dây đỏ từ trong ngực ra, treo lên chuôi đao của Thường Tự, Trình Ung và Hàn Lâm yên tâm, đợi nửa canh giờ trôi qua lập tức mang người tới. Nhìn thấy phòng bừa bộn, lại nhìn thấy ngọc bội chuôi đao Thường Tự Hàn Lâm cười hắc hắc, lấy thứ tương tự ở cổ mình giơ ra, hướng về phía Thường Tự ra hiệu.

      Thường Tự đạp cước, cẩn thận cất kỹ miếng ngọc.

      "Hầu gia dự định lúc nào bắt đầu hành động?" Thường Tự vòng vo, nếu có lựa chọn liền bắt đầu lo lắng chính .

      "Vào thời điểm hộ tống Thái Thượng Hoàng hồi kinh", Tiêu Lan đặt bản đồ lên nửa mặt bàn bị đổ: "Bản đồ trong kinh ta sai người vẽ chi tiết, tướng quân cần ghi nhớ cặn kẽ."

      Bản đồ kia xém nữa bị hủy mất, Thường Tự xấu hổ xoa xoa cổ, bước tới gần nhìn. Bản đồ có tổng cộng ba phần, phần so với phần càng tỉ mỉ, "Có thể thấy được Hầu gia dự tính chuyện này rất lâu rồi."

      Tiêu Lan gật đầu: " sai, lúc ở Kim Lăng muốn, ra khỏi Kim Lăng lại càng muốn."

      Trong đầu Thường Tự vẫn rất thực tế, ai cũng muốn theo chủ tử có mục đích, có kế hoạch cả.

      cuộn bản đồ lại: "Vậy ta đây, Hầu gia có sợ sau khi ta ra khỏi Hầu phủ đổi ý ?"

      Tiêu Lan cười nhìn , Thường Tự cười ngoan, : "Hầu gia hãy để ta mang vài người, đều là thủ hạ của ta sai nhưng cũng tránh khỏi có kẻ phải lòng, tối hôm nay cũng là đề phòng chút."

      Tiêu Lan dùng người nghi ngờ người: "Ngươi tự chọn người ."

      Thường Tự chỉ chỉ vào Hàn Lâm, "Hàn huynh đệ có tài ăn , để dẫn theo vài chục người cùng ."

      "Ngươi cứ thẳng là ta có khả năng lừa gạt ”, Hàn Lâm lau mặt, ", tối hôm nay để cho ngươi nhìn chút vì sao ta có tài ăn tốt!"

      Cho đến lúc này, Thường Tự mới rốt cục có thể xem như người của mình.

      Trình Ung đưa bọn họ ra cửa phủ, khi trở về thấy Tiêu Lan đứng ở trong nội đường nhìn hàng cây đào con mà cười, Trình Ung nhìn thoáng qua, mới năm, cành đào còn mảnh, thời tiết này lá cây cũng rụng hết, nhìn trụi lủi, cũng biết Tiêu Lan nhìn thấy có gì để mà vui vẻ nữa, quan tâm hỏi: "Vừa rồi hầu gia bị thương chứ?"

      " sao", Tiêu Lan hoàn hồn, dừng chút lại : "Hai ngày nay Thái Thượng Hoàng như thế nào?"

      "Khá là yên tĩnh", Trình Ung trả lời: "Chỉ là thương thế hơi nặng, có chút chuyển biến xấu."

      Tiêu Lan mím môi: "Thỉnh Mẫn đại phu tới nhìn ông ta chút, mấy ngày nữa về kinh, đường vẫn phải giữ được mạng sống của ông ta."

      ... ...

      Trở lại nội viện, Mẫn Hinh ở đây, mới vừa xoa xong thuốc lên lưng Diên Mi, muốn rời thấy Tiêu Lan, liền cười : "Tôi , chuyện xoa thuốc giao cho Hầu gia thể tốt hơn."

      Tiêu Lan nhận hộp thuốc nàng đưa tới, ngửi chút, vị thuốc nồng, có mùi hương thoang thoảng.

      Vị Mẫn đại phu này trước muốn tìm ra bí truyền độc nhất vô nhị, hôm nay cuối cùng cũng tìm được.

      "Việc trừ bỏ vết ứ bầm này đồ của tôi là tốt nhất đó", Mẫn Hinh đắc ý hếch cằm, " tay Hầu gia có công phu, xoa thuốc cho phu nhân dùng lực đạo thích hợp tốt lên nhanh hơn."

      Diên Mi nằm sấp ở giường, sau lưng che kín kiện quần lót tơ lụa, thấy trở về liền hừ hừ tiếng.

      "Có thủ pháp đặc biệt gì ?" đôi tay Tiêu Lan cầm kiếm đề bút đều lành nghề, chỉ là xoa bóp chưa bao giờ thử qua.

      "Cái đó cũng có", Mẫn Hinh : "Chỉ cần khống chế được lực đạo, dùng bàn tay xoa ấn là được, sáng sớm tôi thoa cho phu nhân lần, buổi chiều sau khi tắm rửa lại thoa lần nữa, khi nào cảm thấy nóng lên, đó là thuốc phát huy tác dụng."

      Tiêu Lan gật đầu, Mẫn Hinh liền giọng với Diên Mi: "Phu nhân, vậy tôi đây."

      Diên Mi nghiêm túc ừ tiếng, Mẫn Hinh ngâm nga điệu hát dân gian ra cửa.


      Thường Tự

      [​IMG]

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Sao đưa lên hình toàn Mỹ nam, mỹ nữ thế này. thanks Nàng
      A Huyền 152 thích bài này.

    5. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Chúc mừng Thường ca đã lên thuyền nhà Lan Ca... Lan ca nham hiểm quá, cơ mà ta thích:059:
      A Huyền 152 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :