1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 50:


      Edit: Tiểu Huân


      Beta: Mira


      Tuy lúc này hai mắt bị che lại, nhưng nàng phảng phất vẫn có thể đoán được người kia là ai.


      trở về.


      Kỳ thực nàng phải là người vô tâm vô phế, Lục Tông hơn năm, ngoại trừ thời gian đầu nàng có chút nhớ , nhưng sau đó cũng có cảm giác gì. Chỉ là khi gửi thư đến, tâm tình của nàng tốt hơn chút. Nhưng những nỗi nhớ đó giai dẳng như thời gian đầu. Nàng thậm chí còn hoài nghi, nếu như lần này Lục Tông rời phải là năm rưỡi mà là bốn năm, năm năm, nàng quên mất.


      Nhưng bây giờ Khương Lệnh Uyển chỉ cảm thấy như mũi nàng bắt đầu lên men.


      Nàng giơ bàn tay lên, kéo vải che mắt xuống, chậm rãi ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt, còn chưa hồi thần, Lục Bảo Thiền hưng phấn nhào tới: “Ca ca! Rốt cục ca ca cũng về!”


      Lục Bảo Thiền ôm chặt lấy cánh tay Lục Tông, dáng vẻ vô cùng hài lòng.


      Gương mặt của Khương Lệnh Uyển sững sờ chút, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Lục Tông, thấy mặc bộ xiêm y màu xanh ngọc, dáng người cao cao gầy gò, ràng là chỉ mới rời năm thôi, nhưng đường viền gương mặt lại trở nên góc cạnh, gò má tuấn lãng cũng đen nhiều hơn trước, nhưng tính tình lại hề đổi, vẫn thích chuyện như trước. chỉ liếc mắt nhìn Lục Bảo Thiền, sau đó về phía nàng, nhấc tay xoa xoa đầu của nàng, : “Xán Xán cao hơn nhiều a.”


      Lục Bảo Thiền ôm lấy Lục Tông cẳn bản là chịu buông tay, nhếch môi : “Muội cũng cao hơn rất nhiều nha.”


      Lúc trước nhận được tin, ràng là nửa tháng sau ca ca mới trở về, ngờ lại trở về trước, có thể khiến mọi người cảm thấy vui mừng sao?


      Lục Bảo Thiền liên lục lải nhải, với ca ca những chuyện của bản thân hơn năm nay, sau đó lại cong miệng than oán : “Cha đúng là, muội muốn đến Cẩm Châu thăm ca ca, vạn nhất cữu cữu chăm sóc tốt cho ca ca sao bây giờ? Lúc này nhìn , ca ca gầy đen rất nhiều, biết là cữu cữu chăm sóc ca như thế nào.”


      Lục Bảo Thiền còn tuổi, là cái tuổi thiện lương, quan tâm tới mọi người, huống chi nàng chỉ có ca ca là Lục Tông, đương nhiên là vô cùng quan tâm .


      Lúc này Vinh Vương cũng vui mừng tới, phía sau là Phan trắc phi, gương mặt tràn đầy tươi cười. Vinh Vương tới bên người Lục Tông, thấy nhi tử cao lớn hơn rất nhiều, lúc này mới vui mừng vỗ vỗ vai , quay qua với Lục Bảo Thiền: “Thiền Nhi, con xem ca ca quan tâm con như vậy, vừa hồi phủ lập tức liền đến thăm con.”


      Gương mặt Lục Bảo Thiền dương dương tự đắc, đôi mắt loan thành hình vòng cung, nghiêng đầu : “Ca ca chỉ có muội muội ruột là Thiền Nhi, nhớ con còn nhớ ai được chứ?”


      Sau đó, Khương Lệnh Uyển liền thấy Lục Tông theo Vinh vương tiến vào thư phòng, lúc này mới lời từ biệt với Lục Thiền Bảo.


      Đôi mắt Lục Thiền Bảo trợn trừng lên, có chút muốn nàng rời : “ phải Xán Xán chỉ vừa mới tới thôi sao? Hớn nữa hôm nay ca ca rốt cuộc trở về, muội chuyện với ca ca chút rồi lại cũng có sao đâu?”


      Khương Lệnh Uyển lắc đầu, giải thích: “Ta đột nhiên nhớ tới vẫn còn bài tập Tạ tiên sinh bố trí nhưng vẫn chưa làm, sợ lát nữa về bị nương nhắc tới.”


      Lục Bảo Thiền thất vọng “À” tiếng, lúc này mới nhìn qua Chu Lâm Lang : “Vậy còn Lâm Lang sao?”


      Chu Lâm Lang dịu dàng nở nụ cười, tâm tình tự hồ rất tốt: “ lâu rồi chưa gặp Tông biểu ca, ta có chút nhớ , ở thêm lúc rồi lại .” Nàng nhìn về phía Khương Lệnh Uyển , “Nếu Xán Xán có chuyện phải làm cứ để muội ấy trở về trước . Hôm nay Tông biểu ca trở về, sợ là quý phủ rất náo nhiệt, chừng thể quá để tâm đến Xán Xán, như vậy tốt.”


      để tâm nổi đến ta chẳng lẽ để tâm nổi tới ngươi? Khương Lệnh Uyển thầm oán giận, sau đó liền về phía tiền viện.


      Đào ma ma hiểu tiểu thư nhà mình nhất, Lục tiểu thư tuy rằng còn , nhưng cũng có tâm tư của riêng mình, giống với những nữ oa sáu tuổi khác. Đào ma ma tiến đến, thoáng cúi người, với Khương lệnh Uyển: “ phải Lục tiểu thư rất nhớ Vinh thế tử hay sao? Chúng ta gặp Vinh thế tử lát rồi lại có được ?”


      Khương Lệnh Uyển vênh miệng lên, thanh non nớt : “Người ta đoàn tụ với người nhà, ta ở lại xem náo nhiệt làm gì?” Nếu Luc Tông muốn viết thư cho nàng, vậy nàng cần gì phải nghĩ nhiều? Bây giờ nàng còn , nếu cứ dán buông, vậy sau này lớn lên rồi, Lục Tông chẳng phải biết quý trọng hay sao?”


      Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càng tức giận.


      tiểu nương lại nghiêm mặt nhíu mày, trời cao còn ban cho nàng dáng vẻ ngọc tuyết đáng như vậy, quả là khiến người xem đau lòng.


      Đào ma ma hiểu được Lục tiểu thư lúc này lại khó chịu. Lục tiểu thư luôn là như vây, tức giận đến nhanh, mà hết giận cũng nhanh, thực tế lại cực kỳ dễ dỗ, lại là người quan tâm hiểu biết người khác. Lúc trước Vinh Thế tử đúng là rất có tâm, cứ cách hai tháng là gửi phong thư. Viết thư cho nữ oa năm sáu tuổi, cũng có thể được Vinh thế tử có đặt tiểu thư ở trong lòng, chưa đến nội dung trong thư viết gì, tóm lại là có nhớ tới tiểu biểu muội này. Nhưng đến nay hơn nửa năm, ngoại trừ phong thư được gửi vào tháng giêng ra sau đó liền bặt vô tín, cũng khó trách Lục tiểu thư cảm thấy vui.


      Đào ma ma thấy nàng nhanh như vậy, lập tức khẩn trương theo sát phía sau, : “Lục tiểu thư chậm chút, cẩn thận té.”


      Dù có khác biệt như thế nào chung quy cũng là nữ oa nha.


      Khương Lệnh Uyển lại chịu nghe theo, nghĩ tới dáng dấp như mây như gió của Lục Tông, phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ câu “Cao hơn nhiều” sau đó cũng thèm gì nữa, cũng bởi vì nàng còn tuổi, nên căn bản là cần giải thích gì cho nhiều. Kì thực lúc trước nàng cũng có nghĩ, Lục Tông đối với nàng rất tốt, quan hệ của hai người còn là biểu huynh muội, nhưng nếu từ ban đầu Lục Tông viết thư cho nàng, sau này nàng cũng suy nghĩ nhiều, nàng suy nghĩ là quãng thời gian mà viết kia.


      Hành động này của là có ý gì?


      tới cửa, xe ngựa của Vệ Quốc Công phủ chờ sẵn.


      Khương Lệnh Uyển tùy ý để Đào ma ma ôm nàng , lúc vừa lên xe nàng lập tức liền có chút hối hận rồi, nhưng nàng xưa nay rất sĩ diện, sao có thể quay lại tìm Lục Tông?


      Khương Lệnh Uyển yên lặng ngồi trong xe, đầu hơi rũ xuống.


      Nàng nghe thấy tiếng người tới, theo quán tính giương mắt lên, vừa thấy là Lục Tông, nàng càng kinh ngạc sững sờ há miệng, gương mặt bánh bao tròn tròn có vẻ như ngốc manh: “Lục Tông?”


      Lục Tông “Ừm” tiếng, sau đó tiến vào ngồi bên cạnh nàng, : “Ta đưa muội về.” cúi đầu thấy bánh bao hôm nay có vẻ yên lặng, phảng phất như muốn gặp , cũng biết là xảy ra chuyện gì.


      Xưa nay nàng rất thù dai, điều này sớm biết.


      Đào ma ma chỉ lo lắng Lục tiểu thư tức giận muốn , vội vàng tiếp lời: “Vinh Thế tử ngài có tâm, trước đây Lục tiểu thư nhà chúng ta vẫn luôn nhắc tới Vinh Thế tử.”


      Khương Lệnh Uyển giương mắt, đôi mắt to đen láy liếc nhìn Đào ma ma, Đào ma ma cũng nhìn nàng cười cười, ho tiếng, sau đó liền .


      Nhất thời, bên trong xe ngựa lại trở nên yên lặng.


      Tính tình Lục Tông vốn yên tĩnh, ngày xưa khi hai huynh muội ở cũng nhau, vẫn luôn là Khương Lệnh Uyển thích cười, thích . Lục Tông nhìn bánh bao ngồi bên cạnh, thấy gò má nàng vẫn tròn tròn mập mập, hôm nay mặc bộ xiêm y màu hồng nhạt, tóc búi thành hai nụ hoa nho tinh tế, cài chiếc trâm trân châu, cổ đeo chiếc vòng mảnh làm bằng vàng ròng, hai bàn tay đặt đầu gối, móng tay màu hồng phấn, nếu lời nào quả có mấy phần khí khái thục nữ.


      Lục Tông mở miệng.


      Xe ngựa như gặp phải chướng ngại, bỗng nhiên lay động.


      Lục Tông phản ứng nhanh, lập tức ôm tiểu nữ oa vào trong lòng.


      Đào ma ma sợ hết hồn, chờ xe ngựa ngừng lại, mặt mày lập tức cũng trắng bệnh, vén rèm lên hỏi: “Làm sao vậy?”


      Mã phu lập tức xuống kiểm tra xe, là bánh xe bị hỏng.


      Khương Lệnh Uyển nhấc đầu ra khỏi lòng Lục Tông, đôi mắt to nhìn . Lục Tông thấy đôi mắt ngập nước của nàng, thanh ôn hòa hỏi: “Sợ sao?”


      Khương Lệnh Uyển lắc đầu, nằm nhoài trong ngực lên tiếng.


      Xe ngựa bị hỏng rồi, tuy rằng phải là vấn đề lớn gì, nhưng muốn sửa lại cũng cần có thời gian. Lục Tông suy nghĩ chút, cúi đầu, nhàng nặn nặn gò má nộn nộn mềm mại của tiểu bánh bao, đề nghị hỏi: “Có muốn cưỡi ngựa ?”


      Cưỡi ngựa?


      Vẻ mặt Khương Lệnh Uyển liền trở nên hưng phấn, đôi mắt to trở nên linh động.


      Nàng đương nhiên muốn cưỡi ngựa, trước đây xin cha và mẫu thân mấy lần, nhưng tuổi nàng quá , chờ thêm mấy năm nữa mới có thể học cưỡi ngựa. tại nghe Lục Tông như vậy, con mắt Khương Lệnh Uyển híp lại, gật gù, thanh mềm mại : “Muốn.”


      Lục Tông liền ôm người xuống xe ngựa.


      Đào ma ma nhìn điệu bộ của Lục Tông, trái tim như muốn ngừng đập, vội vàng : “Vinh Thế tử, như vậy được, Lục tiểu thư còn tuổi, nếu như xảy ra chuyện…”


      Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn nằm tựa đầu vai Lục Tông, nhìn về phía Đào ma ma gạt gạt tay : “Đào ma ma tâm, Tông biểu ca cưỡi ngựa rất lợi hại.”


      Chuyện này đương nhiên Đào ma ma cũng biết, lúc trước nàng từng thấy tư thế oai hùng của Vinh Thế tử lưng ngựa. Chỉ là khi nhìn tiểu thiếu niên này, đừng có bao nhiêu lợi hại, chỉ là tuổi của vẫn còn , sao có thể yên tâm giao lục tiểu thư cho : Tiểu nữ oa cưỡi ngựa? Vạn nhất tiểu thư bị té ngã, nàng bị trách phạt cũng sao, nhưng nếu Lục tiểu thư xảy ra mệnh hệ gì, phu nhân và quốc công gia sao có thể an tâm?


      Trước kia Đào ma ma còn cảm thấy vị Vinh Thế tử này là người thận trọng, nhưng lúc này nàng lại nghĩ: Cho dù có thận trọng đến mức nào cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi.


      Nhưng Khương Lệnh Uyển ngược lại rất hưng phấn, tùy ý Lục Tông ôm nàng lên ngựa, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy bờm ngựa, chỉ sợ té xuống.


      Lục Tông dám mang nàng cưỡi ngựa đương nhiên là có nguyên nhân, là bởi vì có tự tin, hai là vì muốn dỗ nàng. Chỉ là sau khi lên ngựa, phát tiểu bánh bao quả thực còn quá , thân thể tròn vo bé ngồi đại mã,


      cúi đầu dặn dò: “Phải ôm chặt.”


      Khương Lệnh Uyển vô cùng phối hợp “Vâng” tiếng, ngoan ngoãn ôm chặt lấy eo .


      Lục Tông nhíu mày lại, vẫn có chút yên lòng.


      Sau khi suy nghĩ chút, mới rút thắt lưng gấm của ra, vòng qua nách nàng buộc chặt lại vào eo .


      Khương Lệnh Uyển nhìn điệu bộ này của Lục Tông, trong lòng khỏi bất đắc dĩ, nhưng vì có thể cưỡi ngựa, nàng cũng đành nhận mệnh vùi mặt vào trong ngực của .


      Trong lòng lại thầm : lúc này Lục Tông cột nương tử vào thắt lưng của chàng rồi.
      fear, Sweet you, dhtt58 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 51:


      Edit: Tiểu Huân


      Beta: Mira

      Áo choàng của Lục Tông sượt mặt nàng có chút khó chịu, Khương Lệnh uyển nhíu nhíu mày lại, sau đó liền quay mặt qua bên. Lục Tông biết nàng quá thoải mái, dù sao tuổi nàng vẫn còn quá , bàn tay như vậy, nếu nắm chặt té xuống lúc nào cũng . Lúc này phải buộc chặt bánh bao vào thắt lưng mới yên tâm.


      Lục Tông điều khiển tốc độ của ngựa lại cho phù hợp với Khương Lệnh Uyển, sau khi cưỡi được đoạn đường, gương mặt trắng nõn của Khương Lệnh Uyển cũng bị gió thổi cho đầu tóc ngổn ngang, bên tai nàng là tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng gió vù vù, còn có tiếng tim đập của Lục Tông.


      Thình thịch, thình thịch.


      Nàng nắm chặt lấy áo của , khóe miệng thoáng nhếch lên, hai mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.


      Lúc này Lục Tông vẫn chưa vội đưa người về Vệ Quốc công phủ, mà dừng lại ở sạp hàng ven đường. Ghìm cương ngựa lại, sau đó cởi dây lưng cho nàng rồi ôm người xuống ngựa.


      Khương Lệnh Uyển giơ tay sửa lại tóc mái ngổn ngang, ngẩng đầu hiểu nhìn Lục Tông.


      Lục Tông buộc ngựa lại, lên tiếng, chỉ nắm tay nàng vào.


      Sạp hàng chỉ là cái lều đơn giản, bên trong có đôi vợ chồng trạc tuổi trung niên.


      Nam tử mặc bộ xiêm y màu xám cổ tròn, bên ống tay áo có mấy miếng vá, luộc bát mì vằn thắn nóng hổi, còn vị phu nhân kia búi kiểu tóc đơn giản, cài cây trâm bằng gỗ mộc mạc, lúc này vén áo lên bận bịu làm việc. Vóc dáng của người nữ nhân hơi thấp, nụ cười mặt có vẻ hòa khí, vừa thấy thiến niên dắt theo tiểu nữ oa vào liền hỏi: “tiểu huynh đệ, có muốn bát mì vằn thắn ?’


      Lục Tông cúi đầu nhìn tiểu bánh bao, hỏi: “Có muốn ăn mì vằn thắn ?”


      Khương Lệnh uyển tinh tế đánh giá sạp hàng này, chỉ có cái bếp đơn giản để hai vợ chồng làm việc, phía trước bày mấy cái bàn và bốn cái ghế con, nhìn vô cùng đơn sơ. Nàng là Lục tiểu thư kim tôn ngọc quý của Vệ Quốc Công phủ, những sạp hàng đơn giản như vậy chưa từng đến bao giờ. Huống chi xưa nay nàng luôn là người soi mói, nhìn thấy cảnh này trong lòng liền dán cho cái mác sạch .


      Gương mặt đáng của Khương Lệnh Uyển ngước lên nhìn Lục Tông, lắc đầu cái, thấp giọng : “ muốn.”


      Lục Tông nghe xong gật đầu, chỉ gọi bát mì vằn thắn và đĩa bánh bao lá sen.


      Hai người tìm bàn người ngồi xuống, Lục Tông thấy nàng nhíu mày nhăn nhó nhìn bàn, liền lấy khăn tay lau qua hai lần sau đó mới , “Muội ngồi .”


      Lúc này Khương Lệnh Uyển mới miễn cưỡng ngồi xuống, lắc lư chân ngắn, bộ dạng rất buồn chán.


      Nàng giương mắt nhìn Lục Tông, cũng hiểu tính tình của hai người bọn họ quả là khác nhau rất nhiều —— Lục Tông làm việc trước này câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng quen sống những tháng ngày được nâng niu chiều chuộng, mọi thứ thể qua loa. Ví dụ như tại, mặc dù bụng nàng rất đói, nhưng chỉ cần nghĩ đây là món ăn bên lề đường nàng còn chút khẩu vị gì với bát mì vằn thắn kia. Lúc này nàng biết nên gì với Lục Tông, ban nãy nàng còn thầm quyết định thể bám dính lấy , tránh sau này còn cảm thấy mới lạ, cần nàng nữa.


      Nàng lời nào, đôi mắt to hiếu kì nhìn xung quanh, thấy vị phụ nhân cúi đầu làm vằn thắn.


      Thấy nàng rửa hai tay rất sạch , tay trái cán mỏng bột, tay phải múc nhân thịt bỏ vào sau đó gói lại thành hình con bướm rất đẹp. Sau đó bỏ vào nồi nước sôi, miếng vằn thắn kia rất nhanh liền trở nên lóng lánh mềm mại. Cuối cùng vị phụ nhân kia vớt ra bỏ vào bát mì, rưới thêm nước dùng, sau đó rắc vừng lên, nhanh chóng bưng tới.


      Vị nữ nhân có khuôn mặt vui vẻ hòa ai, nhìn hai đứa trẻ tuy tuổi, nhưng trang phục lại vô cùng phú quý, vừa nhìn cũng biết là hài tử gia đình giàu có, cũng nhiều, chỉ thấy hai đứa bé này quá mức xinh xắn đẹp đẽ, giống như Kim đồng Ngọc nữ bên cạnh Quan bồ tát, liền khỏi nhìn nhiều thêm chút.


      Khương Lệnh Uyển nhìn về phía bát mì vằn thắn của Lục Tông ——


      , bát mì này hề xấu xí như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại nó được trình bày rất đẹp, da bánh mỏng mềm, nước dùng bốc khỏi hi hút, chỉ cần ngửi, cũng biết là mùi vị rất ngon.


      Tuy rằng vẻ ngoài sai, nhưng lòng nàng vẫn vượt qua khỏi cái lằn ranh kia, ngồi thẳng lên tiếng.


      Sau lúc vị phụ nhân kia mang bánh bao lá sen lên cho Lục Tông.


      Bánh bao lá sen cũng phải là nặn bánh bao thành hình lá sen, mà bánh được gói bằng lá sen, nên khi hấp xong có màu xanh đậm ướt át, bên trong nhân bỏ rất nhiều thịt, sau đó dùng lá sen gói lại đem hấp.


      Khương Lệnh Uyển mím mím môi, ngồi bất động.


      Lục Tông dùng đũa gặp cái bánh bao, nhàng thổi, chờ đến kia còn nóng mới đưa đến bên miệng Khương Lệnh Uyển, : “Nếm thử xem.”


      cho nàng nấc thang, nàng đương nhiên xuống.


      Khương Lệnh Uyển há miệng, cẩn thận cắn miếng , chậm rãi nhai: Sau khi nghiền ngẫm hồi, mày mới chậm rãi giãn ra.


      Bánh bao mềm, nhân bánh cũng vô cùng đạm đà, cắn cái thấy nhân bên trong, nhân thịt cũng khiến người ta cảm thấy chán, bên trong còn có vị lá sen nhàn nhạt, mang theo mấy phần nhàng khoan khoái, khiến người ăn xong cái thứ nhất lại muốn ăn cái thứ hai. Bánh bao tuy lớn, nhưng miệng của nàng cũng phải cắn bốn năm miếng mới ăn xong hết cái.


      Luc Tông lấy đôi đũa sạch từ trong ống đũa ra cho nàng, : “Muội yên tâm, đũa được hai người hơ qua than, đều rất sạch , ăn bị đau bụng.”


      Nghe vậy, Khương Lệnh Uyển cũng rụt rè, tiếp nhận đũa tay Lục Tông, vùi đầu ăn.


      Lục Tông thấy nàng chuyện với , trong lòng cũng có mấy phần bất đắc dĩ, lại nghĩ, chuyện gì cứ phải ăn no trước rồi tính sau.


      Khương Lệnh Uyển ăn bánh, hai gò má phình phình lên, lại nhìn cách đó xa có người bán bánh hoa quế, khỏi thèm thuồng nhìn qua, bộ dáng hoàn toàn là vẻ ăn trong bát, nhìn trong nồi. Lục Tông thấy vậy, : “Chờ lát nữa chúng ta ăn xong rồi lại qua mua có được ?”


      Khương Lệnh Uyển giọng lầm bầm: “ tại được sao?”


      Lục Tông là người luyện võ, nhĩ lực của hơn hẳn người thường, đương nhiên là cũng nghe được thanh oán trách của nàng, nghiêm túc : “Muội còn tuổi, nếu để mình muội ở lại đây an toàn.” Tuy rằng Tấn thành nằm ngay dưới chân thiên tử, nhưng đường cái cũng biết có bao nhiêu người xấu. Bánh bao xinh xắn đáng như vậy, người lại mặc trang phục phú quý, vô cùng hấp dẫn tầm mắt mọi người.


      Khương Lệnh Uyển lại cảm thấy Lục Tông quá mức cẩn thận. Sạp hàng bánh ngọt kia cách chỗ này cũng xa, qua rồi trở lại chỉ mất chút thời gian, sau có thể xảy ra chuyện nhanh như vậy được?


      Nhưng mà nàng cũng hiểu tính cách của Lục Tông, loại bỏ tất cả những thứ có thể gây nguy hiểm cho nàng ra ngoài.


      Nghĩ như vậy, tâm tình phảng phất cũng trở nên tốt hơn chút, tiếp tục vùi đầu ăn bánh bao.


      Khương Lệnh Uyển vốn có chút đói bụng, ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng ăn xong lại phát bánh bao quá ngon, ăn chút lại dừng được. Đợi đến khi nàng ăn no rồi, mới ngẩng đầu lên mới thấy cái chén trống trơn trước mặt Lục Tông, biết ăn xong từ khi nào. Lục Tông thấy cái miệng vừa ăn xong của Khương Lệnh Uyển có chút bóng, định lấy khăn tay lau mặt cho nàng, nhưng lại nghĩ chiếc khăn kia vừa dùng để lau ghế, đành hỏi nàng, “Có mang khăn theo ?”


      Khương Lệnh Uyển lắc đầu cái, xưa nay nàng quen mang theo khăn, chỉ cần Đào ma ma mang theo là được rồi.


      Lục Tông thấy vậy, chỉ có thể dùng tay áo lau miệng cho nàng, vừa lau vừa : “Ta mang lễ vật cho muội, nàng mai ta sai Đỗ Ngôn mang đến.”


      Khương Lệnh Uyển bĩu môi, bộ: Ta mới cần đâu.


      Lục Tông thấy nàng quá hứng thú, lúc này mới : “Chuyện lúc trước là ta đúng, với muội là phải bao lâu, chỉ sợ rằng về kịp khiến muội khó chịu ngờ muội lại thù dai đến như vậy, đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, lúc này ta xin lỗi muội có được ?”


      Thấy ngoan ngoãn nhận lỗi như vậy, càng có vẻ như là nàng phóng khoáng. Khương Lệnh Uyển hạ mắt, lông mi như hai cái quạt , thanh mềm mại : “ phải bởi vì chuyện này…”


      Lúc trước ràng, nhưng dù sao là cũng có , xem như là có thành ý. Chỉ là khi đó nàng suy nghĩ quá nhiều, cũng bởi vì nghĩ lâu. Nàng phải người cố tình gây , nhưng nếu muốn nàng qua loa tha thứ, có cửa đâu. Nàng như vậy, thấy vẫn hiểu, quai hàm liền phồng lên, trong lòng tuôn ra cỗ oan ức, hốc mắt nhịn được hồng lên: “... Sao huynh lại chịu viết thư cho muội?”


      Hoặc là từ ban đầu đừng viết, còn viết phải viết đến nơi đến chốn, nàng ghét nhất là viết được nửa rồi dừng.


      Nhìn thấy viền mắt của bánh bao hồng hồng, Lục Tông đúng là bị dọa sợ rồi, lập tức thanh minh: “Thư ta viết rất đúng hạn, khôn biết là trung gian xảy ra sai lầm gì, hại muội thấy được. Ta vốn tưởng rằng muội cũng biết hôm nay ta trở về, nên mới đến quý phủ chờ ta.”


      Khương Lệnh Uyển bật thốt lên, nổi giận : “Ai muốn chờ huynh chứ!”


      Thấy tiểu hài tử tuổi tuy nhưng hỏa khí lại , nhưng dáng vẻ khi nổi giận lại quá mức đáng , Lục Tông chỉ cảm thấy buồn cười, nhàng nặn nặn gương mặt của nàng, ôn nhu : “Được rồi, coi như ta đúng. Hôm khác ta dắt muôi thả diều có được ? Đợi muội lớn lên chút, nếu muội thích cưỡi ngựa, ta đích thân dạy cho muội.”


      Khương Lệnh Uyển sớm biết, chờ đến khi nàng đủ tuổi học cưỡi ngựa, Lục Tông cũng vội mang binh đánh giặc, nào có thời gian dạy nàng cưỡi ngựa? Chỉ là hôm nay thấy thái độ thành khẩn nhận sai của Lục Tông tốt như vậy, hơn nữa nay nàng cũng chỉ là tiểu nữ oa, đối với nàng đương nhiên là thể tốt như đời trước được, dù sao thân phận giống nhau.


      Nghĩ như vậy, Khương Lệnh Uyển cũng quá tức giận, viền mắt hồng hồng nhìn , sau đó nhấc gương mặt lên.


      Lục Tông cười cười, cúi đầu hôn cái lên gương mặt nhắn mập mập của nàng.


      Lúc Lục Tông đưa người về Vệ Quốc Công phủ, đoàn người của Đào ma ma vẫn chưa trở lại, nghĩ cũng biết là sửa lại xe ngựa. Nếu đến rồi, Lục Tông đương nhiên phải đưa người đến tận nơi, tiện đường cũng bái phỏng các vị trưởng bối trong phủ.


      Lão thái thái vừa nghe Lục Tông đích thân đưa bảo bối tôn nữ của nàng về, liền rất vui mừng đến sảnh chính.


      Khương Lệnh Uyển thấy lão thái thái, lập tức nào vào lồng ngực của bà, mềm mại gọi tiếng: “Nãi nãi.”


      Lão thái thái thương tiểu tôn nữ nhất, hai năm qua thấy tiểu tôn nữ càng ngày càng trở nên hiểu chuyện, lời ra phảng phất như bôi mật vậy, rất được lão thái thái thích, ôm tôn nữ hồi, sau đó mới nhìn qua phía Lục Tông.


      Lúc trước tuy rằng lão thái thái gặp qua Lục Tông vài lần, nhưng ấn tượng với lại quá sâu, chỉ cảm thấy là tiểu thiếu niên lang, có được bộ khí chất hào sảng, cùng với bộ tướng mạo dù có phóng mắt kháp Tấn thành cũng kiếm được người thứ hai.


      Lời này tuyệt ngoa, dù sao hai đứa con trai của nàng cũng bộ dung mạo xuất chúng, nhất là con trai lớn, khí chất nho nhã tuấn lãng, lúc chưa thành thân, những vị biểu tỷ biểu muội nhìn cũng mặt đỏ tới mang tai, cho dù thành thân nhũng cũng được nhiều nữ tử ái mộ. Cho nên lão thái thái cũng coi như là người từng trải, bộ dạng này của Lục Tông, quả là tốt còn gì để .


      Bây giờ nhìn thấy , cũng rất vui vẻ cười tít mắt, nhịn được khen ngợi: “Đứa bé này lớn nhanh, ngày thường chắc là rất chăm chỉ luyện võ nên mới rắn chắc như vậy. Ta thấy, nhà chúng ta phải mời sư phụ cho Dụ Nhi rồi, thằng bé này tuy hào hoa phong nhã, nhưng cũng nên luyện chút công phu phòng thân.”


      Hào hoa phong nhã, chính là chỉ Khương Bách Nghiêu.


      Khương Bách Nghiêu nghe xong cười cười, chỉ là bây giờ nhìn Lục Tông, xác thực là thích từ nội tâm, đồng ý : “Đúng vậy, qua mấy ngày nữa nhi tử hỏi thăm chút, tìm vị sư phụ tốt cho Dụ Nhi.”


      Ban đầu Khương Bách Nghiêu cũng tính tìm vị sư phụ cho nhi tử, nhưng con trai này của tính tình vốn hoạt bát bướng bỉnh, lo nhi tử học võ xong sau này càng quản được. Có điều… nếu như tìm được vị sư phụ có thể khắc chế được nhi tử, có thể phong tỏa được nhuệ khí của , vậy cũng coi như là chuyện tốt chừng.


      Sau khi Lục Tông bái kiến lão thái thái và các vị trưởng bổi, liền cáo từ rồi rời . Lão thái thái tuy rằng thích đứa Lục Tông này, nhưng cũng biết là cần phải trở về đoàn tụ với người nhà, đương nhiên cũng lưu lại ăn cơm.


      Khương Lệnh uyển thấy Lục Tông ra ngoài, lúc này mới với lão thái thái, thanh của nàng giòn tan: “Nãi nãi, Xán Xán tiễn Tông biểu ca.” Sao đó liền chui ra khỏi lòng lão thái thái, nhắc lên chân ngắn chạy đuổi theo.


      Lão thái thái nhìn theo tiểu tôn nữ ngây thơ khả ái, cười khép được miệng, quay sang với Chu thị: “Xán Xán thích Tông Nhi như vậy, ta thấy sau này bằng gả cho Tông Nhi làm nương tử cũng được đấy.”


      Thấy lão thái thái dùng ngữ khí vui vẻ như vậy đến Xán Xán.


      Chu thị nghe xong cũng nhịn được cười, trong lòng lại thầm : Nếu như Lục Tông hơn hai ba tuổi tốt rồi.


      Khương Lệnh Uyển “Thịch thịch thịch” chạy đuổi theo Lục Tông, Lục Tông thấy vậy, dừng lại bước chân cờ nàng, sau đó khom lưng ôm mông của nàng lên, thấy gương mặt đổ chút mồ hôi, sắc mặt ôn hòa : “Sao lại chạy đến đây rồi?”


      Khương Lệnh Uyển nhìn , có chút lưu luyến ôm lấy cổ , suy nghĩ chút mới giọng : “Nương để Xán Xán ra tiễn Tông biểu ca.”


      Nếu như nàng là nàng chủ động tiễn , có phải là quá rụt rè?


      Lục Tông cười cười, cũng vạch trần.


      Khương Lệnh Huệ ở cách đó xa nhìn hai người thân cận như vậy, gương mặt có chút đăm chiêu, nhìn mà nhìn qua Tô Lương Thần : “Lục muội muội mới tuổi thích chơi với nam hài tử… Sau này lớn hơn chút, có phải thành hồ ly tinh mà người lớn thường hay tới?”


      Tô Lương Thần lên tiếng, chỉ là đôi mắt vẫn lẳng lặng nhìn thiếu niên mặc trường bào màu xanh lam.


      Khương Lệnh Huệ thấy Tô Lương Thần lời nào, đành : “Nhưng mà… Lương Thần, phải muội , nếu Lục muội muội nhận được thư của Lục Tông muội ấy chắc chắn buồn sao? Nhưng bây giờ muội ấy lại cười hài lòng như vậy nha."
      fear, Sweet you, dhtt55 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 52:


      Edit: Tiểu Huân


      Beta: Mira


      Sau khi đưa Lục Tông , Khương Lệnh Uyển liền để Đào ma ma gọi Tân ma ma quản lại đây.


      Tân ma ma cũng biết tính cách của Lục tiểu thư, lúc này đột nhiên gọi nàng đến, chỉ sợ rằng bị làm khó, nhất thời lo lắng đề phòng, hoàn toàn vì Lục tiểu thư tuổi còn để nàng vào mắt.


      Tân ma ma theo Đào ma ma vào trong phòng thấy Lục tiểu thư ngồi giường lắc lắc hai bàn chân .


      thể , vị Lục tiểu thư này xác thực vô cùng ngây thơ đáng , cả người trắng nộn như bánh bao, mặt mày của nàng cực kì giống quốc công phu nhân, tinh xảo như bức họa, tuy tuổi còn , nhưng ngày sau khẳng định là đại mỹ nhân . Tân ma ma cúi người hành lễ, vô cùng quy củ, có chút nào thất lễ: “Nô tỳ tham kiến Lục tiểu thư.”


      Đôi mắt to tròn ngây thơ của Khương Lệnh Uyển nhìn thẳng Tân ma ma.


      Vị Tân ma ma này hơn bốn mươi, gương mặt cũng xấu, nhìn ra được lúc còn trẻ cũng là vị giai nhân thanh tú. Tân ma ma quản lý tất cả việc vặt ở hậu viện, thu phát thư tín của các vị tiểu thư cũng do nàng quản.


      Thanh của Khương Lệnh Uyển tuy rằng non nớt, nhưng lại rất nghiêm túc hỏi Tân ma ma về chuyện liên quan đến những lá thư gửi cho nàng.


      Tân ma ma vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi, sau đó mới hoang mang hoảng loạn : “Lục tiểu thư, việc này xác thực là do nô tỳ sơ sẩy, lúc trước bởi vì có quá nhiều chuyện nên nô tỳ trộm lười, để nha hoàn Mi Nhi thay nô tỳ đưa thư, chuyện này nô tỳ về hỏi Mi Nhi mới biết được.”


      Khương Lệnh Uyển sao có thể chờ lâu như vậy? Lập tức cho người gọi Mi Nhi đến đây.


      Mi Nhi vừa nghe là thư của lục tiểu thư xảy ra sai xót, vừa vào trong nhà lập tức “Phù” tiếng quỳ xuống, đem tất cả mọi chuyện ra: “Lục tiểu thư, lúc trước xác thực là có thư của tiểu thư, chỉ là ngày ấy nô tỳ tình cờ gặp được Tam tiểu thư, tam tiểu thư với nô tỳ rằng nàng đích thân chuyển cho lục tiểu thư, còn rằng tất cả thư của Lục tiểu thư cứ giao cho Tam tiểu thư chuyển giúp. Nô tỳ còn cách nào, đành phải giao cho Tam tiểu thư. Mấy ngày trước cũng có thư gửi đến cho lục tiểu thư, vốn dĩ… nô tỳ thấy Lục tiểu thư cho người đến thông báo rằng nhận được thư nên cho rằng ngài nhận được nên sau đó cũng giao lá thư này cho Tam tiểu thư, ngờ rằng… nô tỳ đáng chết, mong lục tiểu thư trách phạt, ngàn vạn lần đừng trách tội Tân ma ma, là nô tỳ sai.”


      Trong hậu viện, việc chủ nhân nhận được thư tín gửi tới bị xử phạt rất nghiêm trong, lúc trước Tân ma ma được tín nhiệm của Chu thị nên mẫu thân mới giao chuyện này cho nàng, Tân ma ma dám giao cho Mi Nhi xử lý, hiển nhiên cũng vì hoàn toàn tín nhiệm nha hoàn này.


      Tân ma ma nghe xong, tim liền đập “Thình thịch” tiếng.


      Tuy rằng Lục tiểu thư còn tuổi, nhưng trong phủ ai mà biết trong hai năm qua, Tam tiểu thư và Lục tiểu thư có chút xích mích, lúc trước hai vị tiểu thư tường hay chơi chung, tuy rằng cũng có cãi nhau, nhưng tóm lại cũng là tỷ muội nhà. Nhưng những năm gần đây, Lục tiểu thư lại chơi thân với Tứ tiểu thư hơn, còn vị Tam tiểu thư, từ khi Nhị tiểu thư chuyển đến biệt viện, Tam tiểu thư lại thân cận với Tô tiểu thư hơn. Tân ma ma thầm : nha hoàn Mi Nhi này là hồ đồ, biết là Tam tiểu thư và Lục tiểu thư có xích mích lại còn giao thư cho Tam tiểu thư.


      Khương Lệnh Uyển nghe xong, cũng quá kinh ngạc.


      Vệ Quốc Công phủ, ngoại trừ Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần, còn có ai nhàn rỗi đến mức lấy cắp thư của nàng? Hại nàng cho rằng Lục Tông muốn tiếp tục viết thư cho nàng, nàng cũng cho nha hoàn hỏi, cũng bởi vì bỏ được mặt mũi, trong lòng nghĩ, nếu như Lục Tông viết thư cho nàng, vậy nhất định là tận tay đưa cho nàng, phải là nhận được, chỉ là người đó viết. ngờ bọn họ lại lợi dụng sĩ diện này của nàng, khiến cho Khương Lệnh Huệ chui vào chỗ trống. Theo tính tình của Khương Lệnh Huệ, sợ là những bức thư kia thể tìm lại được…


      Tuy là chuyện này cũng có gì quan trọng, nhưng lòng nàng tóm lại là thoải mái.


      Khương Lệnh Uyển lưu loát trèo xuống giường, Đào ma ma thấy là lạ, nhanh chóng đến hỏi: “Lục tiểu thư là muốn…”


      Khương Lệnh Uyển ra ngoài, : “ tìm Khương Lệnh Huệ.”


      Nhìn điệu bộ này, Đào ma ma lập tức đuổi sát theo, đến tên cũng gọi ra đầy đủ, ,chắc chắn là bị chọc tức .


      Lúc Diêu thị mang thai rất chịu khó bồi bổ, Khương Hữu sinh ra đương nhiên là vô cùng trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn khiến người khác thích. Diêu thị thấy lão thái thái ôm được lúc lâu, đành phải : “Khổ người của Hữu Nhi có hơi lớn, ôm lâu mỏi tay, ngài để con dâu ôm , ngài mệt mỏi.”


      Lão thái thái vô cùng hài lòng người con dâu này, vừa vào cửa năm thứ hai liền sinh được nam oa, đương nhiên là nhìn kiểu gì cũng thấy thích. Lão thái thái chuyển tôn nhi kháu khỉnh đáng cho Diêu thị, nhìn về phía Chu thị : “Con và Bách Nghiêu cũng nên xem xét lúc nào sinh cho Xán Xán vị đệ đệ , khiến cho quý phủ chúng ta càng thêm náo nhiệt hơn.”


      Chu thị vừa nghe, nguyên bản vốn đoan trang hào phóng lại lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng : “Chỉ mới có Dụ Nhi và Xán Xán khiến cho con dâu bó tay, nếu như thêm đứa nữa, con dâu chịu nổi…”


      Lão thái thái lại : “Nếu như con thể quản nổi, vậy có lão thái bà ta tự tay nuôi giúp con phải được rồi sao?”


      Chu thị bị điệu bộ này của lão thái thái dọa sợ, biết rằng lúc này chỉ có thể theo tâm ý của nàng, nhân tiện : “Chờ Xán Xán lại lớn thêm chút , ai da… nương ngài đừng chỉ thúc dục mình con, đệ muội còn ở đây, ngài thêm nữa, con dâu rất xấu hổ.”


      Nhìn dáng vẻ này của Chu thị. lão thái thái cười cười, cũng nữa, dơ tay nặn nặn cánh tay mập mạp của Hữu Nhi, híp mắt : “Vẫn là Hữu Nhi của chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, có đúng ? Nhìn Hữu Nhi của chúng ta , sau này khẳng định biết nghe lời hơn cả Dụ Nhi và Lộc Nhi.”


      Vệ Quốc Công phủ lâu chưa có con trai, lão thái thái đương nhiên là vô cùng thích tiểu tôn nhi, huống hồ, Hữu nhi xác thực là vô cùng đáng , dung mạo giống Khương Nhị gia, tính tình lại giống mẫu thân Diêu thị, rất yên lặng, khi đói bụng chỉ khóc vài tiếng, sau khi ăn no liền ngủ, lúc tỉnh dậy cười ha ha, muốn bao nhiêu đáng có bấy nhiêu đáng .


      Hữu Nhi a a a gọi lớn vài tiếng, càng ngày càng được lão thái thái thích, mở miệng liền nhắc: “Nghe Xán Xán mỗi ngày đều chạy đến chơi với Hữu Nhi, Xán Xán tuy tuổi, nhưng lại biết cẩn thận hơn các vị tỷ tỷ khác trong nhà.”


      Lời vừa dứt, ý cười mặt Diêu thị liền thu liễm, sau lúc mới : “Con dâu và Nhị gia đề cập tới, thân thể Dung nhi tốt hơn, vẫn nên ở lại biệt viện, mấy ngày nữa Khương Nhị gia đến đón Dung nhi về… Dù sao, Dung nhi vẫn chưa gặp mặt Hữu nhi.”


      Vừa nhắc đến Khương Lệnh Dung, lão thái thái cũng chỉ thở dài hơi.


      Con dâu này quả là lựa chọn sai.


      Nhà bình thường, chỉ sợ kế mẫu vừa vào cửa đối xử tốt với các hài tử trước, nhưng ở nhà bọn họ, vị kế mẫu này ngược lại còn suy nghĩ mọi cách cho bọn . Lão thái thái làm sao có thể hiểu, con trai thứ của nàng là người chỉ thích con trai, thích con , trước đây khi Từ thị còn ở, Từ thị luôn sủng mấy hài tử, nữ nhi cũng coi là bảo bối, Từ thị vừa , chuyện của hai khuê nữ, con trai thứ của nàng cũng thèm để tâm đến, cũng vì có Lộc nhi là ca ca nên còn hơi chút quan tâm đến các nàng.


      Lão thái thái nhìn khuôn mặt tinh xảo thanh lệ của Diêu thị, trong lòng than thở: May mà lúc trước nàng đồng ý mối hôn này, nếu con trai thứ lúc này phỏng chừng còn lêu lổng bên ngoài. Lão thái thái nhấc tay nắm lấy mu bàn tay của Diêu thị : “Khổ cho con, vừa chăm sóc cho Hữu nhi lại còn phải để tâm chuyện của bọn .”


      Diêu thụ lắc đầu cái, thanh ôn hòa, nhìn nhi tử trắng mập trong ngực, : “Người nhà phải cùng đoàn tụ mới vui vẻ, nương, ngài có đúng ?”


      Lão thái thái liên tục : “Đúng".


      Ngay vào lúc này, tiểu nữ oa mặc thân xiêm y màu xanh nhạt thong dong bước vào, có mấy phần khí chất đại gia khuê tú. Lão thái thái nhìn thấy Tô Lương Thần đến, lập tức : “Lương Thần, có chuyện gì vậy?”


      Gương mặt thanh tú của Tô Lương thần trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, tiến lên hành lễ, vô cùng quy củ : “Lương Thần chào ngoại tổ mẫu, mợ và mợ hai.”


      Lão thái thái thấy nàng như vậy, vội vàng gọi nàng đến, nhìn người cháu ngoại ngoan ngoãn này lát, nhíu mày lại : “Đều là người nhà, sao lại khách khí như vậy?”


      Tô Lương Thần chỉ cười mà : “Lương Thần biết ngoại tổ mẫu và hai mợ đều xem con là người nhà, chỉ là hôm nay…” Tô Lương Thần dần thu hồi nụ cười, thoáng cúi đầu, sau đó mới , “Hôm nay Lương Thần phạm lỗi, mong ngoại tổ mẫu trách phạt.”


      Cháu này của nàng trước đến này vẫn luôn ngoan ngoãn, hai năm qua chưa từng phạm sai lầm nào. Lão thái thái nuôi dưỡng đứa bé này bên người, mọi cử động của Lương Thần nàng đều như lòng bàn tay, cũng biết nàng là tiểu nương an phận thủ thường, tuổi còn những vô cùng hiểu chuyện, nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng. Lão thái thái thấy tôn nữ càng lớn càng giống như ái nữ qua đời, giọng càng trở nên ôn hòa: “Có chuyện gì cứ với ngoại tổ mẫu, có ngoại tổ mẫu che chở cho con.”


      Tô Lương Thần lắc lắc dầu, : “Là do bản thân Lương Thần làm sai.”


      xong, nàng liền cầm lấy hai phong thư đưa cho Chu thị ngồi ở bên, : “Mợ, đây là thư của Uyển biểu muội… Lúc trước Huệ biểu muội có chút giận dỗi Uyển biểu muội nên giữa hai người có sinh ra chút xích mích, trùng hợp thấy nha hoàn cầm thư định giao cho Uyển biểu muội nên lén lút giấu . Lương Thần biết nên làm như thế nào, nếu ra sợ là Huệ biểu muội và Uyển biểu muội càng thêm xích mích, cũng sợ Huệ biểu muội tức giận, nhưng mà… Nhưng mà Lương Thần vẫn luôn rất tự trách, hôm nay rốt cục cũng thuyết phục được Huệ biểu muội trả lại thư cho Uyển biểu muội, hi vọng mợ đừng trách phạt Huệ biểu muội, nàng chỉ có chút tính khí của hài tử, muốn trách ngài chứ trách con, con làm tỷ tỷ đáng lẽ ra nên khuyên nhủ muội ấy mới đúng.”


      Bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể khiến người ta nỡ lòng trách cứ? Hơn nữa Tô Lương Thần chỉ lớn hơn Huệ nhi hai tháng, sao có thể quản được Huệ nhi?


      Chu thị hạ mắt xuống, thủ đoạn này của Tô Lương Thần đặt ở trong mắt nàng hoàn toàn là dư thừa, nàng chỉ lặng yên , xem ý của lão thái thái như thế nào.


      Lão thái thái lập tức : “Chuyện này làm sao có thể trách con được dây? Huệ Nhi có chút quá —— "


      Tô Lương Thần lập tức : “ phải, Huệ biểu muội tuổi còn phải xa mẫu thân, trong lòng muội ấy khẳng định là rát khó chịu… Kỳ thực Lương Thần vẫn luôn mong có thể giống như Huệ biểu muội, ít nhất cũng có được vị mẫu thân tốt giống như mợ hai vậy. Việc hôm nay, mong ngoại tổ mẫu và mợ trách phạt mình con là được.”


      Lão thái thái thái nhìn đứa cháu ngoại ngoan ngoãn hiểu chuyện này của nàng, tuy rằng tuổi cũng còn nhưng ở trong phủ lại vô cùng quy củ, ngàu thường luôn theo Huệ Nhi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, kỳ thực trong lòng nàng hẳn là rất tự ti. Cháu này nuôi bên người mấy năm, đương nhiên là phải có cảm tình, huống hồ đây còn là cháu ngoại ruột.


      Lão thái thái nghe xong, liền nghiêng đầu nhìn Chu thị, : “Con nghĩ nên làm gì bây giờ”


      Chu thị cũng do dự, nàng sớm ý của lão thái thái, chỉ cười : “Đây chỉ là việc của hài tử, sao phải nhọc đến nương? Bây giờ nương lên tiếng, con dâu thấy, chuyện này cứ bỏ qua , trách phạt tụi làm gì, tránh làm mất tình cảm tỷ muội trong nhà. Con thấy Huệ nhi chỉ lén giấu thư , nhưng lại ném mất, sợ là lúc đó cũng chỉ nổi giận tức thời, bây giờ biết sai vẫn có thể sửa, lúc này có thể giao thư ra, chứng tỏ Huệ Nhi vẫn là đứa trẻ ngoan, nương, ngài có đúng ?”


      Lời của Chu thị ra vô cùng rộng lượng.


      Lão thái thái vô cùng hài lòng, nhưng nghe ngữ khí ấy, làm sao biết trong lòng con dâu vẫn còn chút phục? Dù sao con dâu thương tiểu tôn nữ này của nàng nhất. Nàng cũng đau lòng a, nhưng nếu truy cứu truyện này ra, quả giống như lời ngoại tôn nữ , làm thương tổn cảm tình tỷ muội trong nhà. Hơn nữa ngoại tôn nữ đến mức này, nếu nàng trạc phạt, chẳng phải để cho người ta rằng lão già này xem xét tình huống chỉ thương cháu nội mà quan tâm đến cháu ngoại sao?


      Tô Lương Thần nghe xong lời của Chu thị, liền ngoan ngoãn : “Con cám ơn mợ, hi vọng sau khi Uyển biểu muội nhận được thư vui vẻ hơn chút.”


      Diêu thị là người có tâm cơ, bây giờ nàng làm mẫu thân, lòng dạ lại vô cùng mềm mại, chịu được khi hài tử bị oan ức. Lúc trước Khương Lệnh Huệ rất vất vả mới chịu thân cận kế mẫu là nàng, nàng đương nhiên nỡ trách phạt, bây giờ thấy Chu thị rộng lượng như vậy, nàng cũng thở phào nhõm, : “Tẩu tẩu đúng, Huệ Nhi cũng là hài tử số khổ, coi như muội muội thay nàng xin lỗi tỷ, đừng trách tội Huệ nhi. Nếu như truy cứu sâu xa, sai lầm vẫn do người làm mẫu thân như muội…”


      Lão thái thái khá thiên vị Diêu thị, bây giờ thấy nàng như vậy, đương nhiên đau lòng khuyên: “Lúc trước con hoài thai mười tháng, bây giờ còn phải cực khổ chắm sóc Hữu nhi, chuyện quản giáo hài tử sao ta có thể trách con, muốn trách phải trách đứa con trai kia của ta —— "


      Diêu thị vội : “Nương, Nhị gia rất tốt, ngài đừng trách tội Nhị gia.”


      Thấy Diêu thị căng thẳng như vậy, lão thái thái vốn tức giận nhưng lúc này cũng nhịn được than thở: “Con nha, suốt ngày chỉ biết che chở cho . Bằng cái đức hạnh kia của , biết đời trước làm được bao nhiêu việc thiện nên đời này mới có thể cưới được nương tử tốt như con.”


      Lời này của lão thái thái khiến Diêu thị đỏ mặt, biết nên tiếp lời như thế nào.


      Chuyện hôm nay cứ như vậy bỏ qua.


      Sau đó Chu thị và Diêu thị cùng nhau ra khỏi viện của lão thái thái, Diêu thị quay sang Chu thị, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi: “Tẩu tẩu, Huệ nhi nhà ta có gì phải, tỷ cũng đừng quá để trong lòng.”


      Chu thị cầm hai phong thư trong tay : “Ta là người lớn, sao có thể tính toán với tiểu hài tử? Chỉ là đệ muội, có chút lời từ trong đáy lòng tỷ muốn với muội —— Huệ nhi mới tuổi phải xa nương quả thực là rất đáng thương, nhưng muội cũng nên quá dung túng cho con trẻ, lần tới nếu Huệ nhi làm sai, muội lại tiếp tục che trở khiến cho Huệ nhi bị nuông chiều quen, sau này lớn lên nếu làm ra chuyện sai lớn, còn ai có thể che chở cho nàng? Tiểu hài tử, lúc nên trách phạt cần phải trách phạt, lúc nào nên sủng ái sủng ái, giống như Xán Xán vậy, nữ nhi là bảo bối trong lòng tỷ, nhưng khi con làm sai, tỷ cũng nhắm mắt mở mắt, lúc cần giáo huấn phải giáo huấn, nếu đứa trở nên hư đốn, ta lại mực che trở, vậy tuyệt đối phải thương con, mà là hại con.”


      Diêu thị gật gù, : “Tẩu tẩu, muội biết, sau khi về muội để mắt nhiều hơn đến các con.”


      Chu thị : “Vậy là được rồi, nếu muội sợ hài tử ghi hận muội, vậy chuyện trách cứ giao cho Nhị đệ làm. muội ở bên cạnh che trở, như vậy, chỉ dạy dỗ được hài tử, mà còn có thể khiến con ghi nhớ những điều tốt của muội, càng ngày càng thân cận hơn, như vậy nhất cử lưỡng tiện.”


      Diêu thị mỉm cười : “Muội nhớ kỹ, vẫn là tẩu tẩu có biện pháp giúp muội răn dạy hài tử, mình muội quả là thể làm được.”


      Hai người vừa mới tách ra, Chu thị dọc theo đương mòn trở về Đông biện, thấy nữ nhi trắng trẻo mũm mĩm cách đó xa. Nàng tiến lên, thấy nữ nhi nhíu mày, lúc này mới hỏi: “Sao vậy? Ai làm Xán Xán nhà chúng ta tức giận?”


      Khương Lệnh Uyển nhìn mẫu thân hồi, nhưng lại có ý định cho nương chuyện Khương Lệnh Huệ lấy trộm thư của nàng, dù sao nàng cũng phải đứa trẻ , chuyện này nàng vẫn có thê tự giải quyết.


      Khương Lệnh Uyển bĩu môi, thanh mềm mại : “Nương, con có chuyện gấp muốn tìm Tam tỷ tỷ, nương chờ con lát, con trở về ngay.”


      Ngày thường nữ nhi đến Tây viện, ngoại trừ tìm Tứ nha đầu cũng là đến thăm Hữu nhi, có bao giờ chịu chơi với Tam nha đầu? Chu thị suy nghĩ chút liền đoán ra được nữ nhi chắc là biết được chuyện này, trong lòng thầm nghĩ nữ nhi nhà nàng quả là tiểu nương thông tuệ.


      Chu thị nhìn dáng vẻ này của nữ nhi, cũng biết là nữ nhi có chủ ý riêng nên dự định chuyện ra cho nàng, liền hơi cong lưng, ôm nữ nhi lên.


      Khương Lệnh Uyển theo bản năng ôm lấy cổ của mẫu thân, thấy mẫu thân ôm mình lên, nàng hơi nghi hoặc mím môi hỏi: “Nương?”


      Chu thị tươi cười : “Hai phong thư của con nương lấy lại cho con rồi.”


      Khương Lệnh Uyển hơi kinh ngạc, là vì nương biết chuyện này, hai là vì Khương lệnh Huệ thế nhưng lại ném thư của nàng mất.


      Chu thị tiếp tục về Đông viện, thấy nữ nhi lời nào, mặt mày còn vui vẻ, lúc này mới hơi dừng chân lại, nhịn được hỏi: “ cảm thấy oan ức?”


      Khương Lệnh Uyển chớp chớp đôi mắt long lanh, khóe miệng mang theo nụ cười, với mẫu thân: “Trước khi Xán Xán còn tưởng rằng thể tìm lại được thư nên kiểu gì cũng phải làm cho Tam tỷ mất thứ gì đó để xả giận trong lòng, nếu con thoải mái. Bây giờ thấy nương tìm được thư cho Xán Xán, vậy tâm tình Xán Xán tốt hơn rồi, đương nhiên là đại nhân đại lượng thèm tính toán với tam tỷ, hơn nữa… Xán Xán muốn khiến nương phải ra mặt thay Xán Xán, người lớn mà tính toán với tiểu hài tử, nương bị người ta gièm pha…”


      Nàng tới đây dừng lại, cuối cùng vui vẻ hôn cái lên mặt của mẫu thân nhà mình, tiếp: “Nếu như Xán Xán cảm thấy oan ức, lần sau tự mình tìm cách đòi lại, thể làm phiền mẫu thân.”
      fear, dhtt, Pe Mick56 others thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ùi ui. Tô Lương Thần quá đáng ghét. Nhưng có làm gì Tông Tông cũng chả thèm nhìn đến đâu mà.
      Tiểu Huân thích bài này.

    5. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      " Con mụ " Tô lương Thần đúng là xảo trá đáng gét. Còn mà tâm cơ, cáo già đáng gét nà
      Tiểu Huân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :