1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Nàng ơi ~~ 1 tuần rồi chưa thấy bóng nàng đóa ~.~ cầu truyện, cầu truyện, cầu truyện ~~ v:

    2. Tử Sắc Miêu Miêu

      Tử Sắc Miêu Miêu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      5
      Truyện hay quá nàng ơi ~~ cố lên nàn
      :yoyo40::yoyo14:

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 47:


      Edit: Mira

      Beta: Kye


      Lúc này tiểu nữ oa năm tuổi ngoan ngoãn cầm bút, nghiêm túc cẩn thận ngồi cạnh bàn vuông ba chân hoa sen, từng nét từng nét luyện chữ.


      Rốt cục cũng xong nhiệm vụ ngày hôm nay, Khương Lệnh Uyển nhàng thở hơi.


      Nàng nhàng đặt bút xuống, cầm chữ viết xong cho Chu thị ngồi bên cạnh xem, thanh mềm mại : “Nương, Xán Xán viết xong.”


      Chu thị chăm chú bận rộn rời tay, làm kiện trường bào hạ vũ thiên thanh.


      Trước đó vài ngày, buổi tối nàng ở cùng nữ nhi, người kia tất nhiên huyên náo vô cùng, cái gì mà muốn bồi thường, làm sao cũng chịu yên. Nàng có cách nào, mới đành đáp ứng làm thân ngoại bào cho , đỡ cho phải ăn dấm của nữ nhi. Vào lúc này nghe thanh mềm mại của nữ nhi bên tai, Chu thị liền nghiêng đầu nhìn nhìn, tinh tế nhìn chữ nữ nhi viết, gương mặt nhuộm ý cười, nhịn được tán dương: “Xán Xán tiến bộ rất lớn, sang năm thỉnh tiên sinh, chữ này nhất định được tiên sinh tán thưởng.”


      Khương Lệnh Uyển nhìn nụ cười rạng rỡ của mẫu thân mình, như thể mình đúng là tiểu thần đồng, liền rũ rũ mắt, trong lòng nhất thời cảm thấy hư ảo cực kì.


      Nàng vốn là chiếm tiện nghi, nếu còn kém hơn những tiểu nữ oa năm tuổi bình thường kia, vậy là mất mặt a.


      Chu thị cảm thấy tuy nữ nhi mình hơi lười, nhưng lại thông minh, bắt đầu học này nọ cũng nhanh, so với thời điểm nhi tử năm tuổi thông minh hơn nhiều.


      Nữ nhi thông tuệ, làm mẫu thân tất nhiên vui mừng.


      Chu thị sờ sờ đầu của nữ nhi, : “Con cũng mệt rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, ngày mai chúng ta luyện tiếp. Có điều Xán Xán, nương với con chuyện.”


      “Ân?” Khương Lệnh Uyển khó hiểu nhìn mẫu thân mình.


      Chu thị bỏ áo choàng trong tay qua bên, ôm nữ nhi lên, cúi đầu : “Lần trước Vanh biểu ca của con bị ủy khuất lý do, còn tưởng rằng con thích chơi đùa với đấy. Vanh biểu ca của con tính tình như tiểu nữ oa, sợ là trong lòng còn khó chịu hơn… Ngày mai chờ ca ca con học về, liền cùng ca ca con thăm Vanh biểu ca của con, đỡ cho phải suy nghĩ nhiều.”


      Hài tử Tiết Vanh này, Chu thị hiểu rất , tâm tư vô cùng đơn thuần, gặp chuyện đều nghĩ mình tốt, người khác phải.


      Trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng rất tự trách, lần trước Tiết Vanh nhất định là bị nàng dọa sợ, nàng động viên cũng là điều nên làm.


      “Nương, con biết rồi. Xán Xán nhất định cố gắng dỗ Vanh biểu ca.” Đối với Tiết Vanh, nàng vẫn có biện pháp.


      Chu thị cười cười, : “Vẫn là Xán Xán của chúng ta hiểu chuyện nhất.”


      Hai mẹ con tới đây, bên Tây viện truyền đến tin tức, là Diêu thị ở trong sân tản bộ cẩn thận, biết làm sao lại ngã, lúc này nằm giường .


      Chu thị vừa nghe nhất thời bị dọa đến mặt mày trắng xám, vội mang theo nữ nhi Tây viện nhìn cái.


      .


      Thời điểm Chu thị cùng nữ nhi tới bên ngoài phòng ngủ của Diêu thị, liền nghe thấy trận mắng chửi từ bên trong.


      Chu thị ngẩn ra, lập tức vào.


      Bước vào liền thấy Khương Nhị gia quở trách nha hoàn hầu hạ Diêu thị, điệu bộ khá là dọa người.


      Khuôn mặt nhắn của Diêu thị trắng xám, nàng nằm giường , hướng Khương Nhị gia kêu tiếng. Khương Nhị gia vừa nghe, lập tức ngồi vào bên giường Diêu thị, nắm lấy tay của nàng, vẻ mặt ôn hòa.


      Chu thị thầm nghĩ: là lỗ thủy điểm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn*.


      *hai câu này có nghĩa tương tự nhau, “lỗ thủy điểm đậu hũ” là đậu hũ ngâm trong nước muối, đến quy trình làm đậu hũ (cái này mấy bạn có thể search để tìm hiểu thêm), nước muối làm đậu hũ kết tủa thành từng mảng, ý câu này cũng tương tự vỏ quýt dày có móng tay nhọn.


      Sau khi đại phu vào, cẩn thận khám, mới cẩn thận động thai khí, chỉ cần tĩnh dưỡng giường vài ngày là được, chỉ là sau này cần cẩn thận chút, dù sao ba tháng đầu mang thai thể qua loa.


      Khương Nhị gia vừa nghe hài tử trong bụng thê tử bình yên vô , cũng thở phào nhõm, chỉ là khi nghĩ đến việc suýt chút nữa xảy ra chuyện, nhất thời giận mà có chỗ phát tiết, lại chửi ầm lên. Diêu thị nhìn Khương Nhị gia lo lắng như vậy, trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫn nhịn được khuyên: “Nhị gia, là thiếp thân tự mình cẩn thận…”


      Lúc này thiếp thân nhà hoàn của Diêu thị tiến lên bước, hướng Diêu thị cùng Khương Nhị gia : “Phu nhân, nô tỳ vừa mới viện tử lý nhìn qua, ở vị trí phu nhân ngã tìm được mấy hạt châu, nghĩ rằng việc này phải là ngoài ý muốn.”


      Dứt lời, Khương Nhị gia tức giận đứng lên.


      Chu thị thấy Khương Nhị gia sắp phát hỏa, liền tiến lên cầm hạt châu trong tay Lục Thược tinh tế đánh giá. Hạt châu này phẩm chất vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết chỉ có chủ nhân mới đeo nổi, như thế, chuyện này do người phương nào làm, cũng phải khó suy đoán. Chu thị nhìn Khương Nhị gia, : “Nhị đệ, chuyện này… vẫn là Nhị đệ tự mình xử lý .”


      Chuyện này phải Khương Lệnh Dung gây nên chính là Khương Lệnh Huệ.


      Khương Nhị gia cũng phải người hồ đồ, lúc trước thê tử lý do bị ngã, trong lòng cũng đoán được mấy phần, giờ nhìn hạt châu này, càng chắc chắn hơn. hướng nha hoàn quát: “Còn màu đưa Nhị nha đầu Tam nha đầu đến đây!”


      Khương Lệnh Uyển thoáng giương mắt, nhìn Nhị thúc mặt đầy lửa giận, biết rằng lúc này sợ rằng Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ tránh khỏi.


      Sáu bảy tuổi tiểu nữ oa nơi nào có lòng dạ này? Biện pháp hại người cũng là trắng trợn táo bạo, đám người lớn cũng phải ngốc, tất nhiên vừa nhìn liền nhận ra rồi.


      Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn đứng bên, lúc sau Khương lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ vào, nha hoàn ma ma theo phía sau hai người. Khương Lệnh Dung mặc thân váy mềm màu xanh nhạt thêu hoa lan, khuôn mặt xinh đẹp gầy gò ít, đôi mắt to, nàng giương mắt nhìn Diêu thị giường chút, cắn cắn môi, sau cùng Khương lệnh Huệ hướng Khương Nhị gia kêu tiếng “Cha”.


      Khương Nhị gia vốn để ý hai người này chút nào, thêm chuyện nữ nhi mặt mày có chút giống Từ thị, càng ngày càng khiến Khương Nhị gia thích. Gương mặt bình tĩnh, tay đem hạt châu đưa đến trước mặt hai người, lớn tiếng hỏi: “Đây là của ai? Còn tuổi liền hại mẹ cả mình, ai dạy các ngươi!”


      Khương Nhị gia đột nhiên nổi giận, gần như rống trận, Khương lệnh Huệ xưa nay nhất gan nhất thời bị dọa khóc, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.


      Khương Nhị gia trừng mắt, quát: “ được khóc!”


      Thân thể nho của Khương Lệnh Huệ run cầm cập hồi, liền trốn vào lòng ma ma bên cạnh, cả người run rẩy dừng được.


      Diêu thị nằm giường nhìn nổi, mày liễu nhíu lại : “Nhị gia, chàng giọng chút, đừng dọa tiểu hài tử.”


      Lúc này Khương Nhị gia lại nghe, tất nhiên biết mấy hài tử này cảm thấy kế mẫu là người dễ ức hiếp, mỗi người đều bò lên đỉnh đầu nàng, nếu còn quản, sau này biết còn hung dữ tới mức nào nữa.


      Khương Nhị gia : “Hôm nay nếu các ngươi ai chịu nhận, vậy chính là do hai người các ngươi cùng làm, cả hai đều bị phạt!”


      Khương Lệnh Dung vừa nghe, ánh mắt run rẩy, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Khương Lệnh Huệ vừa bị dọa, vừa muốn mở miệng chuyện, bên Nghiêm ma ma lại “phốc” tiếng quỳ xuống, hướng Khương Nhị gia : “Nhị gia, chuyện này… đây là do nô tỳ làm, là nô tỳ trộm hạt châu trong tráp của Nhị tiểu thư để hại phu nhân…”


      Nghiêm ma ma là thiếp thân ma ma hầu hạ bên người Khương Lệnh Dung, cũng là ma ma lúc trước theo Từ thị tiến vào Vệ Quốc Công phủ.


      Nghiêm ma ma run rẩy : “Nô tỳ thấy Nhị gia đối với tân phu nhân tốt như vậy, trong cảm thấy bất bình vì phu nhân trước kia, lại sợ… lại sợ tân phu nhân sinh hài tử đối với Nhị tiểu thư Tam tiểu thư tốt, cho nên mới ra hạ sách này. Nhị gia, Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư mới sáu bảy tuổi, cũng chỉ là tính tình tiểu hài tử, làm sao nghĩ ra loại biện pháp độc ác này? Nhị gia, ngài là người nhất tính tình hai vị tiểu thư, người có phải ——“


      Nghe xong lời này, Khương Nhị gia gì nhấc chân hướng ngực Nghiêm ma ma đá tới.


      cước này đạp vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp đạp người ra xa.


      Trong phòng đều là nữ quyến, tất cả bị đều bị dọa sợ, có người nhát gan nhịn được cả kinh kêu thành tiếng, dù là Chu thị cũng mau chóng che chắn cho nữ nhi đứng bên, đỡ đến lúc Khương Nhị gia nổi điên làm gì đó.


      Diêu thị chưa từng gặp mặt này của Khương Nhị gia, cũng bị tình cảnh này làm ngẩn ra, khuôn mặt vốn trắng xám giờ lại trắng hơn ba phần.


      Lúc này Nghiêm ma ma tự mình thừa nhận, nhưng Khương Nhị gia vẫn tức nhịn nổi, trực tiếp kêu người đưa Nghiêm ma ma kéo ra ngoài viện tử lý đánh ba mươi đại bản, đánh xong cần biết sống chết đều ném ra khỏi Vệ Quốc Công phủ.


      Đây là chuyện của chi thứ hai, Chu thị cũng tiện gì.


      Chỉ là Chu thị muốn nữ nhi thấy màn tàn nhẫn như vậy, động viên Diêu thị vài câu, sau đó liền dẫn nữ nhi trở về Đông viện.


      xa xa, vẫn có thể nghe được tiếng kêu thê thảm từ viện tử lý.


      Chu thị che tai nữ nhi, lông mày nhíu lại, bước chân cũng nhanh hơn.


      Chỉ là chuyện vừa rồi, người tinh ý cũng nhìn ra được là do Khương Lệnh Dung gây nên.


      Khương Lệnh Dung vốn là tiểu nữ oa cực kì ngoan ngoãn, ngờ Từ thị vừa , lại biến thành dáng vẻ ấy. Lúc này Nghiêm ma ma có thể thay nàng chịu oan ức, nếu ngày sau lại làm ra chuyện gì, vậy giấy cũng thể gói được lửa.


      Chu thị bất đắc dĩ thở ra hơi.


      tiểu nương yên lành lại biến thành dáng vẻ ấy, xét đến cùng còn phải do Từ thị là mẫu thân này hại?


      Chỉ là ——


      Chu thị cúi đầu nhìn nữ nhi ngoan ngoãn của mình, nghĩ đến chuyện phu quân hôm qua cùng nàng, đối với Khương Lệnh Dung cũng là thể đồng tình. Lần trước chuyện bàn đu dây đó, cũng là do Khương Lệnh Dung gây nên. Lúc đầu nàng tức nhịn nổi, chỉ là sau đó nghĩ nữ nhi cũng có chuyện gì, nàng lại cùng Diêu thị thân thiết, trong nhà bây giờ hòa hòa khí khí, nếu làm ra chuyện gì, quan hệ giữa hai phòng lại ồn ào.


      Ai ngờ rằng, có lần rồi có lần hai.


      .


      Tuy rằng Khương Lệnh uyển cực kỳ oán Lục Tông, thế nhưng mấy ngày này lại gián đoạn chuyện qua lại cùng Lục Bảo Thiền.


      Hai tháng này nàng chỉ cần có cơ hội liền hướng Vinh Vương phủ mà chạy tới, quả thực so với lúc Lục Tông ở trong phủ còn chịu khó hơn. Lục Bảo Thiền đối với Khương Lệnh Uyển lại hợp ý, vô cùng thích nắm bột tròn tròn mềm mại này. Lục Bảo Thiền biết Chu Lâm Lang cùng Khương Lệnh Uyển hợp nhau, nhưng tiểu nữ oa tâm tư đơn thuần, cảm thấy chỉ cần cùng nhau chơi đùa, dần dần thành bạn tốt, liền cực lực nghĩ biện pháp giúp hai người hòa hảo.


      Khương Lệnh Uyển có hứng thú, Chu lâm Lang lại mang dáng vẻ thục nữ, ngôn từ nhàn nhạt.


      Ngày hôm đó Lục Bảo Thiền nhận được thư của ca ca,hướng Khương Lệnh uyển ai oán : “Ca ca cũng là, vẫn như ngày thường, đến cả chữ cũng nỡ bỏ lòng viết thêm chút. Xán Xán ngươi xem, viết thêm chữ mất miếng thịt hay sao?”


      Nhìn Lục Bảo Thiền tức giận đến mức quai hàm phình ra, Khương Lệnh Uyển có chút thất thần. Nàng gật đầu phụ họa tiếng, hai tay quấn quýt, cũng thêm gì nữa.


      Chu Lâm Lang thấy Khương Lệnh Uyển vui, cong môi hướng Lục Bảo Thiền : “Tông biểu ca nếu nhớ viết thư về, liền là còn ghi nhớ trong lòng. Muội là muội muội ruột duy nhất của Tông biểu ca, huynh ấy nhớ muội có thể nhớ ai?”


      Chu Lâm Lang tuổi còn nhưng miệng lưỡi lại ngọt, là người dỗ dành người khác, dù Khương Lệnh Uyển tự nhận dẻo mồm, ở trước mặt Chu Lâm Lang, cũng chỉ có thể bái phục chịu thua.


      Quả nhiên, Lục Bảo Thiền nghe xong vui vẻ cười cười, lẩm bẩm : “Đúng vậy, ca ca cuối cùng cũng coi như nhớ kỹ người nhà.”


      Lục Bảo Thiền quen thuộc tính tình ca ca mình, lúc này nếu trong thư viết nhiều, mới khiến nàng cảm thấy khó tin.


      Nhìn dáng vẻ Chu Lâm Lang, người biết còn tưởng rằng Lục Tông viết thư cho nàng đấy, nếu là ngày thường, Khương Lệnh Uyển nhất định gì đó đả kích nhuệ khí Chu Lâm Lang, nhưng hôm nay nàng có tâm tư đấu miệng lưỡi với nàng ta, đầu rũ xuống như quả cà tím.


      Trở về sân mình ở Vệ Quốc Công phủ, vừa vào phòng liền đặt mông ngồi xuống, nhìn bánh ngọt được chuẩn bị bàn, cũng có hứng thú, khẩu vị dường như phai nhạt mấy phần.


      Chu thị vào, nhìn nữ nhi vẫy vẫy thư trong tay, cười dài : “Con nhìn cái xem đây là cái gì —— Xán Xán, Tông biểu ca gửi thư cho con, có muốn nhìn chút sao?”


      Hai mắt Khương Lệnh Uyển sáng lên, lập tức từ giường la hán ngồi dậy.


      Sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, mím mím môi, thẳng tới cạnh bàn, ra dáng nhấc bút, gương mặt bánh bao mập mạp có vẻ đặc biệt chăm chú, hấp háy môi lạnh nhạt : “Nương, người để đó , chờ ta luyện xong rảnh rỗi lại xem.”


      Nhìn đạo đức này của nữ nhi, Chu thị cảm thấy buồn cười, nhưng nàng biết nữ nhi sĩ diện, liền đặt thư bàn cạnh giường la hán, : “Vậy để đây cho con, nương ra ngoài trước.”


      Khương Lệnh Uyển gật gù, có nhìn nhiều, chỉ chăm chú viết chữ.


      Chờ nghe được thanh mẫu thân mình ra ngoài, lúc này mới lặng lẽ giương mắt, đôi mắt đen láy to tròn hướng về bức rèm che bên ngoài xem xét.


      Lúc sau ——


      Liền “bang” cái nhanh chóng buông bút, tiểu thân thể mập mạp cực kì linh hoạt nhảy xuống ghế thêu, bước chân ngắn hướng đến giường la hán, nụ cười gương mặt bánh bao xán lạn, cầm thư lên xem.
      fear, dhtt, Pe Mick52 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 48:


      Edit: Mira

      Beta: Kye


      Khương Lệnh Uyển nằm nhoài giường la hán, tỉ mỉ đọc thư Lục Tông viết cho nàng.


      Có lẽ bởi vì Lục Tông biết nàng còn tuổi biết chữ nhiều lắm, nội dung bức thư này viết đơn giản dễ hiểu, kể lại vài việc ở Cẩm Châu nghe thấy, cũng có cái gì khác.


      Chỉ là ——


      Với tính tình Lục Tông, có thể nhớ đến việc viết thư cho nàng, cũng xem như cực kì để ý.


      Nhất thời khuôn mặt tiểu bánh bao của Khương Lệnh Uyển cười tươi như hoa, so với ăn bát đường chưng tô lạc còn vui vẻ hơn. Khương Lệnh Uyển đem thư cất cẩn thận, sau đó nghĩ tới điều gì, lúc này mới vội vã bò xuống giường, lần nữa bước đến bàn vuông, cầm bút lên, từng nét từng nét viết chữ ——


      Lục Tông.


      Thân thể Diêu thị mang thai, nhưng lại làm cho lão thái thái vui đến hỏng rồi.


      Vệ Quốc Công phủ lâu rồi có thêm cháu chắt, nếu sang năm Diêu thị lần liền sinh nam hài, chính là đứng vững bước chân ở Vệ Quốc Công phủ.


      Trước kia hạ nhân ở Tây viện e ngại Từ thị, làm việc đều nơm nớp lo sợ. Bây giờ sau kji Diêu thị vào cửa, đối với hạ nhân rất ôn hòa, chỉ dung mạo xuất chúng, tính tình cũng cực kì tốt, như thế, tất nhiên là được hạ nhân cực kì thích. Chỉ là ba hài tử Từ thị lưu lại, mỗi người đều thích Diêu thị. Vì thế Diêu thị cũng hết biện pháp.


      Ngày hôm đó, Diêu thị làm ít bánh đậu đỏ đưa đến Đông viện.


      Khương Lệnh Uyển đối với tay nghề Nhị thẩm thẩm thực khâm phục, mỹ nhân vốn vui tai vui mắt, còn có thể làm ra nhiều loại bánh ngọt tinh xảo ngon miệng, có thể khiến người ta thích sao?


      Sau khi mang thai sắc mặt Diêu thị hồng hào hơn trước nhiều, Khương Nhị gia đối với vị kiều thê này có thể là sủng ái rất nhiều, mỗi ngày lệnh nhà bếp làm chút đồ ăn bồi bổ thân thể. Mới qua hơn hai tháng, vốn là thân yểu điệu tinh tế, Diêu thị trở nên đẫy đà hơn mấy phần. Bây giờ nhìn Diêu thị, đúng là ít vài phần ngây ngô lúc đầu, thêm chút xinh đẹp của thiếu phụ.


      Diêu thị nhìn nắm bột ăn đến nỗi quai hàm phình ra, liền nghĩ tới hài tử mình, than thở: “Nếu ta có thể sinh tiểu oa oa đáng như Xán Xán, là tốt biết bao nhiêu.”


      Hài tử trong Vệ Quốc Công phủ nhiều, mấy người ở chi thứ hai kia, Khương Lộc cùng Khương Lệnh Dung và Khương Lệnh Huệ đều hờ hững với nàng, Khương Lệnh Đề tuy rằng ngoan ngoãn, nhưng lại quá mức rụt rè, ít mấy phần hoạt bát; chi lớn có hai hài tử, Khương Dụ thích nghịch ngợm gây , chỉ có Khương Lệnh Uyển này, đáng mềm mại lại xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn liền thích.


      có mẫu thân nào thích nghe người khác khen hài tử mình, Chu thị nghe xong mặt vui vẻ, ngoài miệng lại : “Đệ muội biết tính tình Xán Xán, lúc nghịch ngợm ai cũng đỡ nổi.”


      Khương Lệnh Uyển quyệt quyệt miệng, tỏ vẻ phục.


      So với kiếp trước, kiếp này nàng ngoan hơn nhiều.


      Diêu thị nghe xong cười cười, : “Tiểu hài tử hoạt bát chút mới tốt…” Nàng nghĩ tới điều gì, ngưng cười, hướng Chu thị giọng, “Tẩu tẩu, hôm nay muội tới là có chuyện muốn cùng tẩu —— muội vừa vào cửa gần nửa năm, nhưng lại vô cùng hợp với tẩu tẩu, trong lòng coi tẩu như thân tỷ tỷ*, sở dĩ có số việc, muốn tẩu quyết định giúp, tự mình muội thực có kinh nghiệm.”


      *thân tỷ tỷ: chị ruột; thân muội muội: em ruột


      Chu thị vốn rất quý Diêu thị, bây giờ thấy Diêu thị thành với mình, có lý nào lại giúp đỡ?


      Chu thị : “Đệ muội có chuyện gì cứ , chỉ cần muội tin ta là được.”


      Diêu thị vừa nghe, chợt gật đầu “ân” tiếng, sau đó có chút ý tứ tốt, rũ mắt : “Muội biết trước khi muội vào cửa Nhị gia từng làm ít chuyện hồ đồ, nhưng đối với muội rất tốt, điểm ấy muội cảm nhận được. Những thứ kia sau khi động phòng đều có chạm qua nữa, mỗi ngày đều trở về sớm, qua đêm bên ngoài, nhưng nay muội mang hài tử, nên hầu hạ , tẩu xem… Muội có nên…”


      tới chỗ này, Chu thị tất nhiên hiểu ý tứ Diêu thị.


      Chu thị ngẩng đầu nhìn Diêu thị chút.


      Ban đầu nàng cũng cảm thấy Nhị đệ nhất định là coi trọng dung mạo của Diêu thị, lúc này mới khăng khăng muốn kết hôn, nhưng lúc này cưới về, lại đem Diêu thị như nhãn châu tử* mà đau. Lần Diêu thị ngã cái kia, nhìn xem Nhị đệ căng thẳng thành hình dạng gì? Nghĩ đến Nhị đệ nàng cũng coi như lãng tử, nếu có thể cố gắng sinh sống cùng vị đệ muội hiền lương dịu dàng, chính là thể tốt hơn.


      Chu thị : “Chuyện như vậy, tẩu vốn tiện , nếu đệ muội tin ta, vậy ta cũng vài lời từ đáy lòng. Tính tình Nhị đệ lúc trước xác thực là vô cùng hồ đồ, nương cũng làm gì được . Nhưng từ sau khi đệ muội vào cửa, Nhị đệ đối với muội như thế, quả ngoài dự liệu của ta. Hồi muội mới vào cửa, nương liền đề cập với ta, lo lắng tính tình muội quá mức dịu dàng, áp được Nhị đệ, nếu bị ủy khuất, nương cũng đau lòng. Lúc này nhìn hai người cùng nhau vui vẻ, lại mang thai hài tử, Nhị đệ lại cẩn thận từng li từng tí phủng muội trong lòng bàn tay, ta nghĩ rằng Nhị đệ là chân tâm đối với muội…” Chu thị bỗng nghĩ đến phu quân mình, mặt nhuộm ý cười, , “Nam nhân a, có ai hi vọng nữ nhân mình thích đem đẩy đến bên người nữ nhân khác? Nam nhân đều sĩ diện, bây giờ tốt với muội, nếu muội làm vậy, danh tiếng hiền lương đúng là có, nhưng nếu cẩn thận làm tổn thương , sau này muốn cứu vãn là rất khó khăn…”


      Diêu thị nghe chăm chú, cũng rũ mắt suy nghĩ chốc lát, sau đó khóe miệng tỏa ra nụ cười, : “Tẩu tẩu đúng lắm.”


      Chu thị cười cười, : “Lời ta cùng đệ muội xem như là xuất phát từ tận đáy lòng, nếu là bị người ngoài nghe thấy, chỉ sợ ta hẹp hòi ——”


      Diêu thị lại : “Mới phải. Tẩu có thể chuyện như vậy cùng ta, trong lòng muội thấy rất vui vẻ. Lúc trước muội còn sợ xử lí tốt mối quan hệ chị em dâu, tẩu cũng biết tuổi tác muội… Thế nhưng thực tế lại có bao nhiêu kinh nghiệm…”


      Cái này Chu thị tất nhiên biết.


      Vì danh tiếng khắc phu, mấy năm qua Diêu thị cửa lớn ra, ngay cả thân thích cũng cực ít qua lại, cũng khó trách tính tình ngày càng nhàn tĩnh.


      Diêu thị lại : “Mấy lời tẩu tẩu khiến muội nhất thời thoải mái*, kỳ thực , muội cũng muốn Nhị gia … Dù sao muội cũng hào phóng như vậy. Thấy tẩu cùng Quốc Công gia ân ái đến nay, xác thực khiến người ta ngừng hâm mộ, nếu sau này muội cùng Nhị gia cũng có thể như vậy tốt.”


      *chỗ này nguyên văn tác giả là “đề hồ quán đỉnh”, nghĩa nôm na hình như là đổ rượu đỏ lên đỉnh đầu :)))) nó hơi liên quan xí vì mị dịch từng chữ , theo gg đây là thành ngữ, dụ việc lắng nghe người thông minh hiểu được nhiều điều, hoặc cũng để miêu tả mát mẻ hoặc thoải mái :)))))


      Diêu thị nhìn nữ tử ngồi bên cạnh, thấy nàng dung mạo đoan chính thanh nhã, là dung mạo thế gian hiếm thấy, khuôn mặt tươi cười nhìn như lớn hơn mình bao nhiêu, lúc vung tay nhấc chân đều khéo léo hào phóng, khí chất càng hơn dung mạo. Trong lòng nàng vui mừng, tẩu tẩu có thể cùng nàng lời lòng, chính là coi nàng như thân muội muội. Từ lúc bắt đầu vào cửa, vị tẩu tẩu này liền dạy dỗ nàng rất nhiều, hơn nữa mỗi lần đều nhẫn nại, nữ tử như vậy, ai cũng thích.


      Nghe xong lời Chu thị , trong lòng Diêu thị cũng còn bận tâm, hoan hỉ vui mừng trở về Tây viện.


      Khương Lệnh Uyển yên tĩnh ngồi bên.


      Chuyện hai người vừa tất nhiên chữ cũng lọt khỏi tai nàng.


      Khương Lệnh Uyển loan môi, thẫm nghĩ mình chỉ dung mạo giống mẫu thân, ngay cả tính tình cũng giống mẫu thân.


      Nàng cũng vậy, mặc kệ những thứ ngổn ngang kia, phu quân mình làm sao có thể rộng lượng giao cho nữ nhân khác dùng? Nếu Lục Tông sau này dám cưới vợ bé, xem nàng làm sao trừng trị !


      .


      Diêu thị mặt vui mừng trở về Tây viện.


      Vừa vào phòng, thấy Khương Nhị gia trở về.


      Nàng kêu tiếng “Nhị gia”, sau đó hơi nhướng mày, tới giúp Nhị gia thu dọn xiêm y, bất đắc dĩ mỉm cười: “Nhị gia sao lại giống tiểu hài tử, xiêm y cứ vất bừa bãi?”


      Vẻ mặt Khương Nhị gia ngẩn ra.


      nhìn thê tử điệu trước mặt, có chút tự nhiên : “ chú ý.”


      Diêu thị nghe xong nhân tiện : “Cái kia chính là trách nhiệm của gã sai vặt theo sau Nhị gia, như vậy xuất môn phải là để người ta chê cười sao?” Nàng cẩn thận từng li từng tí vuốt lên nếp nhăn áo bào, nhìn về phía Lục Thược, , “Đứng đó làm gì, còn pha trà cho Nhị gia?”


      Lục Thược xưa nay cơ linh, làm việc cũng ổn thỏa, lúc này đúng là có chút mất tập trung, nghe Diêu thị xong sững sờ ngẩng đầu, đối mắt với Khương Nhị gia, khuôn mặt nhất thời nóng lên, sau đó lui xuống chuẩn bị nước trà.


      Trong phòng còn người ngoài, Khương Nhị gia mới ôm lấy thê tử trong lồng ngực, ôn nhu hỏi: “Lại đến chỗ đại tẩu?”


      Diêu thị biết tính tình Khương Nhị gia có chút trẻ con, cũng tùy theo , hai tay ôm eo , gật đầu : “Ân, thiếp thân đối với việc nhà chữ cũng biết, mỗi lần đều là tẩu tẩu chỉ dạy thiếp thân. Tẩu tẩu tính tình được, đối xử với thiếp thân như thân muội muội, thiếp thân tất nhiên cũng thích nàng. Nhị gia…” Diêu thị bỗng nhiên đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Khương Nhị gia, gò má hồng hào , “Nhị gia thích thiếp thân sao?”


      Khương Nhị gia nhìn thê tử e thẹn ướt át trong lồng ngực, trong lòng đột nhiên sinh ra mấy phần hổ thẹn.


      Tay vuốt ve mặt nàng, : “Tất nhiên thích.”


      Diêu thị thấy dường như có chút giống thường ngày, quy củ đàng hoàng trịnh trọng, đúng là có chút quen.


      Nàng cười : “Kỳ thực thiếp thân tuổi như vậy rồi, những lời này sợ là có chút kỳ quái, nhưng Nhị gia cũng biết chuyện của thiếp thân trước đây. Lúc trước gả cho Nhị gia, thiếp thân liền đem cả đời đánh cược, Cũng may...Cũng may thiếp thân lúc này thua.”


      Lúc trước tốt như thế nào? Chí ít có thể chậm rãi thay đổi. Nàng nguyện ý tốn thời gian cả đời.


      Khương Nhị gia biết nàng đọc đủ thứ thi thư, xưa nay làm việc đều có quy củ, hôm nay hiếm thấy lộ ra kiều thái tiểu nữ nhân như vậy, sợ là đại tẩu cùng nàng cái gì. Kỳ thực cũng thấy buồn bực, lúc trước nữ nhân đều chỉ là tùy tiện vui đùa chút mà thôi, như đại ca chăm chú như thế làm cái gì? Đại tẩu thực xinh đẹp tuyệt luân, nhưng mỹ nhân xinh đẹp, giữ mười năm cũng nên chán… Bây giờ, đúng là đến phiên tự mình té nhào.


      Khương Nhị gia giơ tay xoa đầu Diêu thị, nghĩ tới điều gì, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.


      .


      Chớp mắt cái, liền đến đầu tháng sáu năm sau.


      Diêu thị sinh tiểu tử béo, tên là Khương Hữu, Vệ Quốc Công phủ liền có thêm vị tam công tử.


      Kiếp trước có chuyện kia của Từ thị, Diêu thị tất nhiên chưa vào cửa, Khương Lệnh Uyển vẫn là bé nhất. Bây giờ có thêm tiểu đường đệ, liền khiến Khương Lệnh Uyển vui đến hỏng rồi, mỗi ngày đều muốn Tây viện thăm tiểu đường đệ.


      Khương Lệnh Uyển sáu tuổi vóc dáng tất nhiên là cao lên chút, chỉ là khuôn mặt bánh bao mập mạp làm sao biến hóa, vẫn là môi hồng răng trắng, khiến người người thích. Nàng cúi đầu, nhìn tiểu đường đệ trong nôi ngậm lấy đầu ngón tay.


      Vị tiểu đường đệ này của nàng khổ người lớn, sau này cũng là tiểu mập mạp tròn vo.


      Nhìn thấy nàng tới, tiểu đường đệ liền mở toa mắt long lanh nước nhìn nàng, khanh khách cười ngừng, a a a a rất là nhiệt tình —— đại khái là cùng gương mặt bánh bao, hai người nhìn nhau đều thấy thân thiết.


      Khương Lệnh Uyển cúi người hôn cái lên khuôn mặt bé non nớt trắng trẻo của Khương Hữu, lúc này rốt cục hiểu được vì sao người khác nhìn mình đều muốn xoa nắn, hôn mặt nàng.


      Quá đáng .


      Bàn tay mập mạp của Khương Lệnh Uyển cầm tay của Khương Hữu, thấy cầm lấy đầu ngón tay mình, sức lực cũng rất lớn.


      Tiểu oa oa là quá đáng , kiếp này nàng nhất định phải tranh thủ, cố gắng dưỡng tốt thân thể, sinh nhiều mấy đứa cho Lục Tông.


      Hữu nhi nhìn khuôn mặt bánh bao thịt của vị tiểu đường tỷ cũng rất thích, đến gần gặm gặm, chỉ là tiểu oa oa lúc này răng dài, gặm nửa ngày cũng gặm được gì, liền vui nhíu lông mày. Đôi mắt to nhìn gương mặt tiểu đường tỷ lưu lại ngụm nước của mình, duỗi cánh tay mập mạp ra mò, sau đó a a a a vui mừng gọi lên.
      fear, dhtt, Pe Mick53 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 49:


      Editor: Mira

      Beta: Kye


      Khương Lệnh Uyển vui đùa với tiểu đường đệ đáng , Khương Lệnh Đề thở hồng hộc chạy vào.


      Khương Lệnh Uyển xoay người, nhìn tiểu nữ oa trắng nõn mềm mại, năm qua, Khương Lệnh Đề thay đổi khá nhiều. Lúc này nàng chải lên búi tóc trái đào chỉnh tề, mang trang sức khác, ngay cả váy cũng chỉ có màu xanh nhạt.


      Khương Lệnh Đề hướng Diêu thị ngọt ngào hô tiếng “Mẫu thân”, sau đó mới quay về phía Khương Lệnh Uyển : “Lục muội muội, chúng ta thôi, Tạ tiên sinh sắp đến rồi.”


      Tạ tiên sinh trong miệng Khương Lệnh Đề chính là nữ tiên sinh Chu thị dùng mọi cách để mời về cho Khương Lệnh Uyển —— Tạ Cửu.


      Nếu về danh tiếng, tên tuổi Tạ Cửu so với Thẩm Như Ý lúc trước vang dội hơn nhiều. Tạ Cửu giống như Thẩm Như Ý thanh cao, lại là nữ tử khiến người ta nhìn thấu.


      Tạ Cửu vốn là quý nữ Tạ gia, từ chính là tiểu thần đồng, tài năng hơn xa những người được gọi là đại tài tử. Thời điểm Tạ Cửu năm mười lăm tuổi đem lòng thích nam tử lớn hơn nàng mười tuổi, nam tử kia ngoại hình phổ thông gia thế cũng phổ thông, nhưng lại cùng Tạ Cửu ngươi tình ta nguyện, sau tư định chung thân*. Nhưng Tạ gia thế nào cũng là gia tộc lớn tiếng tăm lừng lấy ở Tấn thành, làm sao có thể để hòn ngọc quý tay gả cho nam tử có gì như thế? Tạ Cửu thấy phụ thân muốn đem nàng gả cho biểu ca cùng tộc, liền dứt khoát rời khỏi Tạ gia, gả cho nam tử phổ thông kia. Điều này làm cho phụ thân Tạ Cửu tức giận đến mức trực tiếp cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, sau lần đó nhận Tạ Cửu là người nhà họ Tạ, càng cho phép nàng bước chân vào Tạ gia nửa bước.


      *tư định chung thân: tự ý kết hôn, thời xưa kết hôn là do cha mẹ mai mối, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nên việc tự ý kết hôn là đại nghịch bất đạo :))))) như bây giờ


      Kiếp trước Khương Lệnh Uyển thời điểm nghe được chuyện này, thán phục ngớt.


      Trong mắt nàng, những nữ tử kia đọc đủ thi thư đa phần đều cổ hủ gàn bướng, có thể làm ra chuyện khác người như vậy dĩ nhiên khiến người ta giật mình.


      Nàng khâm phục dũng khí của Tạ Cửu, nếu đổi lại là nàng, nàng đánh chết cũng ngớ ngẩn như vậy.


      Ví dụ như tại, phu quân của Tạ tiên sinh lâm trọng bệnh, mẫu thân nàng bỏ ra số tiền lớn, lúc này mới có thể thỉnh nàng đến quý phủ dạy cho mấy tiểu nữ oa chưa dứt sữa. Với Tạ Cửu mà , là đại tài tiểu dụng*. Nếu như lúc đó Tạ Cửu nghe theo lời cha mẹ gả cho biểu ca cùng tộc, bây giờ làm sao có chuyện vì kế sinh nhai mà xuất đầu lộ diện a? Có điều tính khí Tạ Cửu xác thực ngang bướng, là người cực kì khó tiếp xúc, dù nàng là tiểu nữ oa, đối với nàng cũng vô cùng nghiêm khắc, chút cũng cho cha mẹ mặt mũi, nên phạt liền phạt. Tính khí này, chẳng trách tới bằng hữu tiếp tế cũng có.


      *đại tài tiểu dụng: dùng tài lớn làm việc


      Khương lệnh Uyển nghĩ đến lần trước nàng đến muộn, Tạ tiên sinh cầm thước đánh lòng bàn tay nàng, sức lực quả thực khiến nàng đau đến ra lời.


      Tiểu thân thể của Khương Lệnh Uyển run lên, nghĩ tới uy nghiêm của Tạ Cửu, liền hướng Diêu thị : “Nhị thẩm thẩm, vậy Xán Xán học, chút nữa lại trở lại thăm Hữu nhi.”


      Sinh xong hài tử Diêu thị đẫy đà thướt tha hơn, khuôn mặt nhắn diễm lệ cũng nhiều hơn mấy phần từ ái, hướng Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề : “ , đừng để Tạ tiên sinh chờ các con.”


      Khương Lệnh uyển “Ân” tiếng, nắm tay Khương lệnh Đề quay về Đông viện, thay đổi thân váy xấu hoắc*.


      *à vâng đây chính là nguyên văn tác giả đấy ạ.


      Khương Lệnh Uyển nhìn chính mình trong gương ——


      nụ hoa kế chỉ buộc dây cột tóc, tất cả các loại châu hoa đều tháo xuống, chỉ có khóa trường mệnh mang trước ngực nàng mới được giữ lại, chỉ là thân váy xanh mượt này quá xấu. Như cái nắm màu xanh.


      Nhưng cũng có cách nào.


      Tạ Cửu là tiên sinh nghiêm khắc, cho hai nàng ở trong lớp mang đồ trang sức, khóa trường mệnh này vẫn là do mẫu thân khuyên can đủ đường mới đáp ứng cho nàng mang. Thấy khuôn mặt tiểu bánh bao của Khương Lệnh Uyển nhăn chặt, tràn đầy ghét bỏ, Khương Lệnh Đề cười cười : “Lục muội muội mặc gì cũng đều đáng a.”


      Khương Lệnh Uyển biết Tứ tỷ tỷ an ủi mình, cũng gì, chỉ cùng nàng đến Ngọc Thạch đường học tập.


      Ngọc Thạch đường là tiểu học đường bố trí trong Vệ Quốc Công phủ, chuyên để cho các tiểu thư Vệ Quốc Công phủ học. Bây giờ Vệ Quốc Công phủ có tổng cộng bốn tiểu thư, hai chi mỗi bên mời nữ tiên sinh, người ít, tất nhiên thể so sánh với đồng học bên ngoài, dưới mí mắt tiên sinh ngủ gật hay truyền giấy đều bị phát , quả thực ngáp cái đều bị Tạ tiên sinh gọi dậy hỏi vài câu, khiến người ta cảm thấy gò bó khẩn trương.


      Thời điểm Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề tới cửa, nhìn thấy Khương Lệnh Hụê cùng Tô Lương Thần cũng vừa mới đến.


      Còn Khương Lệnh Dung, từ lúc sinh bệnh năm ngoái vẫn chưa tốt lên. Khương Nhị gia cũng nhẫn tâm, thẳng thừng đưa Khương Lệnh Dung đến biệt viện dưỡng bệnh, năm ngoái lúc tết cũng đón về. Có điều mấy ngày trước nghe thân thể Khương Lệnh Dung tốt lên, Diêu thị lại thiện tâm, ở bên tai Khương Nhị gia nhắc tới, Khương Nhị gia tất nhiên mềm lòng, chọn thời điểm tốt liền đón Khương Lệnh Dung về.


      Khương Lệnh Huệ đứng trước mặt hai người, tinh tế đánh giá cách ăn mặc của hai người phen, lúc này mới “phụt” cười ra tiếng, hướng Tô Lương Thần bên cạnh : “Lương Thần, tỷ xem Tứ muội muội cùng Lục muội muội giống con sâu lông a, xanh mượt thế kia…”


      Tô Lương Thần chỉ liếc mắt nhìn, lên tiếng, mặt chỉ nhiều hơn chút ý cười, coi như là phụ họa.


      Khương Lệnh Huệ mỗi lần nhìn thấy Khương Lệnh Uyển ăn mặc thế này, liền vui vẻ liên tục, dùng sức cười cợt.


      Nàng biết Khương Lệnh Uyển tuổi còn thích trang phục, ngày thường đeo đầu mặc người, cái nào phải tinh mỹ vô song, giá trị ? Tuy cùng là tiểu thư Vệ Quốc Công phủ, nhưng nàng so với Khương Lệnh Uyển chính là chênh lệch vùng trời, chỉ là từ lúc Khương Lệnh Uyển mời tiên sinh năm nay, thấy nàng chỉ có thể mặc váy cùng trang sức đẹp đẽ sau giờ học, trong lòng tất nhiên cũng thấy thoải mái chút.


      Khương Lệnh Uyển nhìn bộ dạng đắc ý của Khương Lệnh Huệ, cũng lười tính toán cùng nàng, chỉ kéo Khương Lệnh Đề vào.


      vào bên trong, đôi mắt Khương Lệnh Đề cong cong, nhịn được cười khanh khách : “Lục muội muội quả thực lớn rồi.”


      Nếu là trước đây, vị Lục muội muội này của nàng khẳng định nhịn được tranh chấp cùng Tam tỷ tỷ, chiếm được tiện nghi quyết bỏ qua.


      Khương Lệnh Uyển đặt mông ngồi xuống trước bàn đọc sách bằng gỗ, ngẩng đầu nhìn Khương Lệnh Đề : “Nàng chỉ là ganh tị với muội thôi, muội tính toán với nàng ta làm cái gì?” Ánh mắt Khương Lệnh Huệ đầy tha thiết mong chờ nhìn vòng châu trang sức người nàng vòng qua vòng lại phải hai hồi, ràng trông mà thèm, nhưng lại cố gắng sỉ nhục nàng, tính tình này khiến người ta chút đồng tình cũng có. Có điều Khương Lệnh Huệ vẫn tính là dễ chịu, Nhị thẩm thẩm vì muốn nàng vui lòng mà mua ít xiêm y trang sức đẹp đẽ, vốn Khương Lệnh Huệ thích kế mẫu cũng dần bắt đầu thân cận Nhị thẩm thẩm, chỉ cần có trang sức đẹp đẽ, mở miệng gọi tiếng “Mẫu thân” ngọt tới mức muốn chảy nước.


      Khương Lệnh Đề cười cười, nhìn khuôn mặt bánh bao của Lục muội muội, càng nhìn càng khiến người ta thích. Nàng liền hiểu, vì sao Tam tỷ tỷ vẫn thích Lục muội muội.


      Nghe được động tĩnh bên ngoài, hai người liền biết là Tạ Cửu vào.


      Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề mau chóng ngoan ngoãn im lặng, nghiêm túc ngồi trước bàn đọc sách.


      Tạ Cửu dung mạo thanh lệ, nhưng tính là quá mức xuất chúng, chỉ là khí chất thanh lãnh, có chút khó thân cận, thấy nàng hôm nay chỉ mặc thân váy mềm phổ thông hơi cũ màu xanh nhạt, người đeo bất kỳ trang sức nào, ngay cả tóc, cũng chỉ chải cái uy đọa kế đơn giản, mang thêm cái trâm gỗ khắc. Trâm gỗ này dường như qua nhiều ngày, thấy Tạ Cửu mỗi ngày đều mang, tất nhiên khó đoán ra —— trâm gỗ này đai khái là do phu quân tặng nàng.


      Khương Lệnh uyển liếc mắt nhìn.


      Tục ngữ : bần tiện phu thê bách ai*. Vị Tạ tiên sinh này biết có khi nào hối hận về quyết định ban đầu ?


      *bần tiện phu thê bách ai: phu thê nghèo khổ trăm buồn, ý là cái nghèo mang đến trăm ngàn chuyện đau buồn khác.


      Khuôn mặt Tạ Cửu cảm xúc nhìn hai tiểu nữ oa ngồi thẳng trước bàn đọc sách, tới đằng trước, cũng gì thêm, liền bắt đầu kiểm tra nội dung hôm qua học.


      Tạ Cửu nhàn nhàn liếc mắt nhìn Khương Lệnh Uyển, : “Đọc thuộc lòng lần luận ngữ mấy ngày nay học được.”


      Hôm qua vừa mới học xong luận ngữ “Học nhi thiên”*, Tạ Cửu cố ý cho bài tập là bắt hai người học thuộc.


      *cái này tui cũng lắm nghĩa của nó, hình như là luận ngữ của Khổng Tử, dịch từng chữ theo sát raw là học và sách (?) chắc là học và hành í :)))) tui search gg cũng ra được cái gì nhiều nên mình cứ tạm hiểu là học và hành nha.


      Khương Lệnh Đề quy củ ngồi yên, nghiêng đầu nhìn Lục muội muội, nàng cũng biết tính tình Lục muội muội, học xong liền thăm Hữu nhi ở chỗ mẫu thân hồi, trở về sân mình, làm sao còn nhớ bài tập Tạ tiên sinh giao a? Dù là nàng ngàn dặn vạn dặn, Lục muội muội đại khái là nước đổ đầu vịt, sợ là để trong lòng.


      Khương Lệnh Uyển lại dùng thanh mềm mại, trước mặt Tạ Cửu cũng căng thẳng như Khương Lệnh Đề, chậm rãi đọc xong, sau đó mới ngoan ngoãn : “Tiên sinh, như vậy được chưa ạ?”


      Tạ Cửu nhìn tiểu nữ oa bụ bẫm trước mặt, thấy nàng còn tuổi có khuôn mặt tinh xảo dị thường, khuôn mặt trắng nõn có chút sợ sệt, đôi mắt to long lanh nước càng linh khí mười phần, nhìn liền biết là người thông tuệ. Chỉ là vị Khương Lục tiểu thư này còn tuổi liền bị chiều đến ngàn kiều vạn sủng…


      Khương Lệnh Uyển đọc vô cùng trôi chảy, vốn Khương Lệnh Đề cảm thấy lo lắng cũng nhịn được đưa đến ánh mắt khen ngợi.


      Có điều Khương Lệnh Uyển lại có chút chột dạ.


      Tạ Cửu khẽ vuốt cằm, có bất kỳ biểu dương* nào, chỉ câu: “Ngồi xuống .” Sau đó liền gọi Khương Lệnh Đề dậy đọc thuộc lòng. Khương lệnh Đề đối với chuyện học xưa nay chăm chú, mỗi ngày ngoại trừ lúc học xong chơi cùng Khương Lệnh Uyển, đều ngoan ngoãn ở Thanh Hà cư chăm chú đọc sách. Nội dung “Học nhi thiên” Khương Lệnh Đề sớm thuộc nằm lòng, chỉ là nàng xưa nay nhát gan, đối mặt với tiên sinh vẫn còn chút sợ sệt, vừa căng thẳng chút liền đọc có chút trôi chảy.


      *biểu dương: khen ngợi


      Tạ Cửu nhưng lại động viên : “Đừng nóng vội, từ từ đọc.”


      Đọc đến khúc sau, Khương lệnh Đề liền quên căng thẳng, trôi chảy đọc thuộc mấy câu ở mặt sau, đôi mắt to nhìn Tạ Cửu, có chút bất an.


      Tạ Cửu mỉm cười tán dương: “Đọc rất khá, chắc hẳn là dành ra nhiều công sức, ngồi xuống .”


      Được tiên sinh biểu dương, khuôn mặt của Khương Lệnh Đề nhất thời nhiễm ý cười, gật đầu : “Tạ ơn tiên sinh.” Sau đó liền hoan hỉ vui mừng ngồi xuống, dự định sau khi học xong liền cho mẫu thân biết, nàng được Tạ tiên sinh biểu dương.


      Tạ Cửu liếc mắt nhìn Khương Lệnh uyển, thấy nàng còn , mặt lại lộ ra bất kỳ cảm giác vui nào.


      Sau khi học xong, hai người ra khỏi Ngọc thạch đường, Khương Lệnh Đề nhìn Khương lệnh Uyển bên cạnh, lên tiếng. Khương Lệnh uyển thấy vẻ mặt Khương Lệnh Đề có gì đó đúng, lúc này mới trừng mắt nhìn : “Tứ tỷ tỷ làm sao vậy?”


      Khuơng Lệnh Đề dừng bước, nhìn khuôn mặt mập mạp đẹp đẽ của Khương Lệnh Uyển, cẩn thận hỏi: “Lục muội muội, muội… muội có thấy vui ?”


      Tuy Khương Lệnh Đề mới bảy tuổi, nhưng tâm tư so với tiểu nữ oa bình thường tinh tế hơn nhiều.


      Con mắt Khương Lệnh Uyển cong cong, : “Tứ tỷ tỷ sao lại hỏi vậy?”


      Khương Lệnh Đề rũ rũ mắt, có chút bất an, hấp háy môi bất mãn lầm bầm : “Lúc nãy ràng Lục muội muội đọc giỏi hơn ta, nhưng Tạ tiên sinh có biểu dương ngươi, nếu là tỷ, tỷ cảm thấy có chút công bằng…” Nàng biết mình cũng coi như thông minh, nhưng Lục muội muội này hơn nàng tuổi, so với nàng lại càng thông minh hơn. Chỉ là mỗi lần ở trong lớp, Tạ tiên sinh dường như có chút thích Lục muội muội, chưa bao giờ tán thưởng nàng câu nào, ngược lại đối với mình, lại thường xuyên biểu dương.


      Còn tưởng là chuyện gì.


      Khương Lệnh Uyển nghe xong, : “Tạ tiên sinh biểu dương muội thấy có gì hiếm lạ, trong mắt Xán Xán, Tứ tỷ tỷ vẫn luôn lợi hại nhất, lừa được người khác, chứ Tạ tiên sinh đâu phải người ngốc sao có thể dễ bị lừa như thế?* Được rồi, chúng ta thăm Hữu nhi , sau đó cùng Xán Xán trở về ăn điểm tâm, mấy ngày nay nữ đầu bếp học được thêm ít món mới, là Nhị thẩm thẩm tự mình dạy, sau khi ăn xong tiện mang ít về cho di nương, nàng nhất đinh thích.”


      *khúc này mị cũng hiểu XX gian lận kiểu gì nữa… Tác giả lại đề cập đến ở phía sau nên mị cũng bó tay…


      Thấy Lục muội muội vui, Khương Lệnh Đề cũng yên lòng, khuôn mặt thanh lệ cười đến xán lạn cực kỳ, sau đó cùng Khương Lệnh Uyển ăn điểm tâm.


      .


      Đào ma ma hầu hạ Khương Lệnh Uyển tắm rửa, xong rồi chọn thân tẩm y màu hồng nhạt đẹp đẽ, ôm nàng hướng về phía giường ngủ. Mái tóc dài của Khương Lệnh Uyển rối tung, giương mắt nhìn Đào ma ma, hỏi: “Đào ma ma, có phải Xán Xán nặng hơn a?”


      Đào ma ma đặt nàng lên giường , lấy khăn sạch tay nha hoàn lau chân cho nàng, thoáng giương mắt : “Lục tiểu thư thời kỳ phát triển, tất nhiên nặng hơn chút.”


      ?


      Khương Lệnh Uyển duỗi tay xoa xoa mặt.


      Bản thân nàng tất nhiên nhìn ra mình mập lên hay gầy , chỉ thấy khuôn mặt này vẫn toàn là thịt, chỉ sợ sau này gầy được. Hơn nữa… Khương Lệnh Uyển rũ rũ mắt, đếm đầu ngón tay, lần trước nàng đến Vinh Vương phủ tìm Lục Bảo Thiền, Lục Bảo Thiền cho nàng biết gần nửa tháng nữa Lục Tông trở lại. Nàng lại chút cũng biết gì về tin tức này —— bởi vì hơn mấy tháng nay Lục Tông viết thư cho nàng.


      Khương Lệnh Uyển ngả đầu xuống giường, theo thói quen lấy con rối bên gối ra, liền “đùng” cái ném trở lại.


      Thôi thôi, quên rồi thôi.


      Ngược lại cũng hơn năm, nàng cũng nhớ hình dáng ra sao.


      .


      Ngày kế là ngày nghỉ của Khương Lệnh Uyển, như thường ngày tới Vinh Vương phủ tìm Lục Bảo Thiền chơi đùa.


      Hơn năm nay, Khương Lệnh Uyển rất chịu khó đến Vinh Vương phủ, quen cửa quen nẻo liền tiến vào viện của Lục Bảo Thiền, nhìn thấy Lục Bảo Thiền bịt mắt bằng dây lưng màu lam cẩn thận đưa tay bắt người. Hôm nay Chu Lâm Lang cũng ở đây, vẫn như trước chơi cùng Lục Bảo Thiền, mà yên lặng đứng bên cạnh.



      Chu lâm Lang tám tuổi, mặc bộ váy mềm màu hồng nhạt thêu hoa lan trước ngực, khuôn mặt bé mang theo nụ cười nhạt, hào phóng đắc ý, nhưng ít mấy phần ngây thơ xán lạn tiểu nữ oa nên có.


      Khương Lệnh Uyển nhìn thêm, chỉ để ý Lục Bảo Thiền bị nha hoàn vây quanh, sau đó cong môi cười, cẩn thận từng chút tới.


      Nhưng lỗ tay Lục Bảo Thiền xưa nay vô cùng tốt, khóe miệng uốn cong, lập tức bắt lấy Khương Lệnh Uyển.


      Sau đó kéo bịt mắt xuống, thấy là Khương Lệnh Uyển, cười đến rạng rỡ: “Xán Xán, muội đến rất đúng lúc, đến lượt muội”


      Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ nhíu mày, thầm nghĩ mình thực xui xẻo.


      Có điều nàng cũng từ chối được Lục Bảo Thiền, mặc cho nàng bịt mắt mình lại, Lục Bảo Thiền đối với tiểu tẩu tẩu nàng cũng là thiết diện vô tư*, bịt quá chặt chẽ, khe hở cũng lưu lại cho nàng.


      *thiết diện vô tư: công bằng, thiên vị người có mối quan hệ riêng tư với mình


      Đôi mắt nhìn thấy, Khương Lệnh Uyển liền có chút ngốc.


      Tiểu thân thể mềm mại vòng tới vòng lui, duỗi dài tay, làm sao cũng bắt được người.


      Bên tai hình như có tiếng cười.


      Khương Lệnh Uyển vểnh tai lên nghe, thấy Chu Lâm Lang cũng chê cười nàng, nhất thời tâm trạng liền vui. Trong lòng nàng ảo não, cũng cẩn thận như trước, chỉ cố gắng bắt người. Nàng cũng sợ té —— viện tử này toàn là nha hoàn, nàng là chủ nhân, tất nhiên thể trơ mắt nhìn nàng ngã.


      Khương Lệnh Uyển vẫy vẫy bàn tay sờ xoạng lâu, rốt cục tìm thấy góc áo, lúc này mới mặt hưng phấn ôm lấy cánh tay của người nọ, tươi cười tiếng : “Bắt được rồi!”


      Chỉ là khắc sau, cánh tay nàng bắt được lại nhàng đưa tay nắm chặt tay của nàng.
      fear, Sweet you, dhtt51 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :