1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 10 Diệp Trường Vân nhảy múa

      Tỷ đệ hai người chậm rãi từ Trường Nhạc Cung thong thả bước ra, Triệu Trệ nhớ tới sắc mặt Úc thái phi vừa rồi, liền thuận miệng hỏi. Triêu Dương chỉ cười , cũng đến nữa. Triệu Trệ thấy vậy, hỏi lại, chậm rãi tản bộ cùng tỷ tỷ hành lang dài uốn lượn.

      hành lang gấp khúc u tĩnh, đèn cung đình từng cái sáng lên, Triêu Dương công chúa cùng đương kim Hoàng thượng Triệu Trệ vai kề vai chậm rãi qua, phía sau là đám cung nữ cẩn thận hầu hạ.

      "Hoàng tỷ, phụ hoàng trước khi lâm chung còn nhắc tới người."thiếu niên thiên tử Triệu Trệ vừa mới đăng cơ nhìn tỷ tỷ mình, trong mắt có thâm ý.

      Triêu Dương công chúa cười lạnh tiếng, phảng phất chút để ý : "Triêu Dương hẳn là may mắn, phụ hoàng thế nhưng còn nhớ ta nữ nhi này!"

      Triệu Trệ nhàng thở dài: "Hoàng tỷ, ngươi cần như vậy, có số việc phụ hoàng cũng là bất đắc dĩ."

      Triêu Dương công chúa thu hồi cười lạnh: "Phụ hoàng có khổ sở, Triêu Dương đương nhiên có thể thông cảm, trong lòng Triêu Dương thời vẫn cảm kích phụ hoàng, có thể để ta ở Túc Ninh thành, sống tạm đến cuối đời, hoang đường qua ngày! Chẳng qua --" nàng mị mâu vừa chuyển, buồn bã : "Triêu Dương chính là ngẫu nhiên cảm thán, dưới đại mạc Kỳ Liên sơn kia, có bao nhiêu lệ của nữ nhi Đại Viêm?"

      Triệu Trệ khẽ thở dài cái, đưa tay nắm tay Triêu Dương công chúa, khuôn mặt trẻ trung chậm rãi toả ra ý chí chiến đấu kiên quyết.

      nhìn tỷ tỷ mình, trịnh trọng mở miệng : "Ngươi phải tin tưởng ta, bắt đầu từ Triệu Trệ ta, bao giờ có hòa thân nữa; cũng từ Triệu Trệ, thiên hạ Đại Viêm ta bao giờ mặc cho Hung Nô ngông cuồng như thế nữa!"

      Triêu Dương công chúa nghiêm cẩn nhìn chằm chằm thiếu niên hăng hái này, nhàn nhạt nở nụ cười: "Ta tin tưởng ngươi, Trệ, từ ngươi chính là đế vương."

      Triệu Trệ nghe tỷ tỷ như vậy, vừa rồi ý chí chiến đấu sục sôi bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, khẽ cười : "Tỷ tỷ, nếu ngươi thân là nam nhi, thiên tử Đại Viêm này Trệ nhất định nhường cho người hiền."

      Triêu Dương công chúa có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Trệ, miệng ngươi càng ngày càng ngọt, trách được Hi Ninh mỗi ngày cười như uống mật đâu!"

      Hi Ninh là trưởng nữ của Trấn Bắc hầu cầm giữ binh quyền trấn thủ phương, cũng là thê tử chỉ phúc vi hôn của Triệu Trệ từ khi còn , thời dĩ nhiên là hoàng hậu.

      Triệu Trệ nghe tỷ tỷ đến Hi Ninh, mặt có tia bất khoái: "Hoàng tỷ, ngươi xem vừa rồi mẫu hậu cũng nhắc tới, Hi Ninh luôn có tin vui, lời bên trong hơi có chút bất mãn!"

      Triêu Dương công chúa thấy mặt Triệu Trệ hơi có chút ý tứ hàm xúc làm nũng, buồn cười, cười : "Trệ, ngươi xem ngươi, làm Hoàng thượng sao còn giống tiểu hài tử đâu! Hậu cung giai lệ ba ngàn, người nào thể lưu lại thừa tự cho ngươi!"

      Triệu Trệ con ngươi tinh lượng nhìn tỷ tỷ, thấp giọng : "Hậu cung giai lệ ba ngàn bất quá là chút dung chi tục phấn thôi, có mấy ai như Hoàng tỷ đâu..." xong lời cuối cùng, thanh càng trầm thấp, thể nghe thấy.

      Triêu Dương công chúa mị mâu lưu chuyển, liếc đệ đệ cái, mím môi .

      Triệu Trệ cúi đầu gọi: "Hoàng tỷ..."

      Bóng hoa u ám mà thâm thúy, sâu trong con ngươi Triệu Trệ có loại ý tứ hàm xúc làm cho người ta khó có thể đoán được, tiếng gọi khẽ, tiếng thở dài, có chút làm nũng, có chút phiền muộn, càng cũng có chút hương vị nên lời, cứ như vậy phiêu tán trong gió, rơi xuống bụi hoa, tịch mịch tiếng động.

      cung nữ phía sau dĩ nhiên dừng bước chân, người người cúi đầu liễm mục, phảng phất các nàng bất quá là lúc này quần áo bóng hoa bên cạnh hành lang.

      Diệp Trường Vân tay cầm đèn lồng, cũng cúi đầu, lại nhịn được vụng trộm nâng con ngươi, liếc về thiếu niên đế vương kia.

      Người kia, đó là người có quyền thế lớn nhất thiên hạ này.

      , trong tay nắm đại quyền sống chết bao nhiêu người.

      Lúc này Diệp Trường Vân khỏi nhớ tới tình cảnh nhà bản thân mình thời, trong lòng thêm vài phần sầu lo. Đệ đệ tuổi biết sâu cạn, rơi xuống tai họa như thế, còn biết nên kết thúc như thế nào đâu!

      Tháng tư gió thổi qua, ống tay áo nhàng tung bay, đèn đuốc lay động.

      Triêu Dương công chúa cúi đầu thở dài tiếng, mềm yếu lành lạnh : "Ta muốn nghỉ ngơi."

      Triệu Trệ thấy tỷ tỷ phải , hoảng hốt túm tay áo của nàng: "Đừng, chờ lát."

      Triêu Dương nhíu mày cười khẽ: "Trệ, chờ cái gì?"

      Triệu Trệ mặt ửng đỏ, cũng cười : "Ngày mai Hoàng tỷ phải rời khỏi, Trệ chủ muốn thêm mấy câu cùng Hoàng tỷ thôi."

      Triêu Dương mím môi cười nhìn đệ đệ: "Trệ, vẫn nên nhanh hồi cung , đừng để Hi Ninh mình trông phòng a!"

      Triệu Trệ như đứa bĩu môi : "Mặc kệ nàng!"

      Triêu Dương nhàn nhạt thở dài, cười : "Ngươi a, từ như thế này, ăn trong chén xem trong nồi, tham đến đòi mạng!"

      Triệu Trệ tháy tỷ tỷ mình như vậy, hơi có chút vừa ý, dẫn theo vài phần ủy khuất hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tỷ tỷ thế?"

      Triêu Dương công chúa ngờ Triệu Trệ thế nhưng hỏi lại mình, mày đẹp hơi nhíu, nhàng a tiếng.

      Triệu Trệ ra, liền mím môi, ràng cỗ não : "Tỷ tỷ ở Túc Ninh Thành, dưỡng bao nhiêu người?"

      Triêu Dương công chúa vạn nghĩ tới Triệu Trệ thế nhưng đem loại chuyện này hỏi thẳng mình, hơi có chút được tự nhiên : "Chuyện của ta, ngươi cần lo nhiều như vậy. Chính ngươi mỗi ngày làm chuyện hoang đường, cẩn thận chút, bằng Trấn Bắc hầu biết, lại khó coi!"

      xong xoay người rời .

      Triệu Trệ thấy tỷ tỷ vội vã , vội lôi kéo ống tay áo nàng : "Hoàng tỷ, đêm nay ta chuẩn bị lễ vạt tốt cho ngươi, ngươi nhất định phải thu a!"

      trong lòng Triêu Dương công chúa thực có chút giận, hơi dùng chút lực, từ trong tay Triệu Trệ kéo tay áo mình ra, bước nhanh rời .

      Tùy thị cung nữ thấy thế, cũng vội nhấc đèn lồng theo công chúa.

      Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại thiếu niên kia lẻ loi mình, nhìn nơi bóng lưng rời mà than thở.

      Diệp Trường Vân cắn môi dừng bước chân lại, ngoái đầu nhìn lại thiên tử hành lang có chút đơn chiếc bóng.

      thiếu niên này đứng ở hành lang gấp khúc lộ ra đơn, chẳng phải giống như đệ đệ Diệp Tiềm nhà mình, thiếu niên đơn thuần.

      Thiếu niên này, chấp chưởng vận mệnh người trong thiên hạ, ôm lấy non sông bát ngát tráng lệ.

      trong hành lang gấp khúc u ám, nhìn chằm chằm bóng lưng tỷ tỷ rời , vẻ mặt đơn làm cho người ta khó có thể hiểu. Nhưng đơn này, cũng như đứng tại đại điện phía bách quan, loại cao ngạo làm cho người ta khó có thể tiếp cận.

      dưới ánh trăng mông lung, gió lạnh nhàn nhạt, trong mắt nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh do dự cắn môi tái nhợt, hoặc là, cho dù nhìn thấy căn bản cũng để ý.

      Diệp Trường Vân quay đầu, theo sau Triêu Dương công chúa rời .

      Nàng biết người phía sau căn bản chú ý tới mình, nhưng vẫn thẳng lưng, ra dáng vẻ duyên dáng nhất.

      Nàng thân thể mạn diệu, lại nhàng, hành lang gấp khúc dài dần dần xa.

      *********************

      Sắc trời tối muộn, Diệp Trường Vân tối nay đến phiên nghỉ ngơi, cũng cần trực đêm, mắt thấy Triêu Dương công chúa nghỉ ngơi, nàng liền giọng lui ra ngoài cửa.

      Ai biết quay đầu nhìn thấy kiệu được hai người nâng chớp mắt, lặng yên tiếng động tới ngoài điện, bên cạnh còn theo thái giám hơi có tuổi. Trong lòng Diệp Trường Vân nghi hoặc, thấy lão thái giám kia và thủ vệ thái giám ngoài cửa giọng vài câu, sau đó thủ vệ thái giám liền nhanh vào thông bẩm.

      Diệp Trường Vân trong lòng cảm thấy nghi hoặc, vốn phải rời khỏi lại dừng bước chân, ra vẻ vô tình đến ngoài cửa, làm lễ chào hỏi lão thái giám, giọng nhắc nhở : "Công chúa nghỉ ngời, có chuyện gì ngày mai lại tới cũng giống nhau."

      Lão thái giám biết Diệp Trường Vân là thị nữ bên người công chúa, giấu diếm ý tứ, giọng thần bí : "chuyện đêm nay, dù thế nào cũng phải quấy nhiễu công chúa."

      Diệp Trường Vân nghe xong lời này, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhớ tới Hoàng thượng Triệu Trệ vừa rồi đêm nay có lễ đưa tiễn, nhìn phía cỗ kiệu kia, hay là lễ vật đó ở trong kiệu?

      Nàng tinh tế xem, bên trong kiệu cũng có thanh gì, biết bên trong đến cùng là nhân vật nào?

      Sau lát, thủ vệ thái giám trong điện mở cửa, nhìn nhìn Diệp Trường Vân, trực tiếp đối với lão thái giám: "Công chúa phân phó xuống, trực tiếp đưa vào thôi."

      Lão thái giám nghe vậy, nhanh chóng vẫy vẫy tay với hai người nâng kiệu, mắt thấy cỗ kiệu được nâng vào trong điện, bản thân mới chậm rãi lui xuống.

      Diệp Trường Vân nghi hoặc hơn, nhưng nàng lui ra cũng thể vào, liền ràng ra vẻ có việc, cùng thủ vệ thái giám chờ ở ngoài điện.

      Rất nhanh, kiệu kia lại được nâng ra, nhưng phòng trong cũng có động tĩnh gì, chỉ có tiểu thị nữ ra, tiếp đón người chuẩn bị chút nước ấm chờ gọi.

      Diệp Trường Vân vội vàng kéo tiểu thị nữ, giọng hỏi đến cùng sao lại thế này, tiểu thị nữ nhìn bốn phía phen, mới ái muội cười, thấp giọng : "Ta cũng thấy là dạng người gì, giấu giếm nhanh!"

      Diệp Trường Vân thầm nghĩ quả nhiên như mình đoán, hoàng đế Triệu Trệ này đưa nam nhân cho tỷ tỷ sao?

      Sau lát, trong điện quả nhiên tràn ra tiếng thân ngâm đứt quãng, vang vang như thủy triều trong đêm, ái muội vô hạn. Nghe thấy, tâm thần Diệp Trường Vân dập dờn, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu .

      Tiếng thân ngâm thanh ban đầu còn đứt quãng, phảng phất như tàu lá chuối bị mưa đêm đánh kêu vang, lại như gió lay động chuông gió lắc lư. Sau này thanh dần dần cao vút mị hơn, lúc cao vút phảng phất như hồ cầm cao cao gầy huyền, đến chỗ cao nhất muốn ngừng chưa ngừng, lại phong hồi lộ chuyển, làm cho người ta nghe thấy, trái tim phảng phất có ngọn lửa. Mà trong đó lại thường thường xen lẫn hai tiếng nam tử gầm , càng làm cho người ta tâm động thần bay, miên man bất định, khỏi đoán nam tử bên trong dũng mãnh ép buộc nữ tử mị thân ngâm như thế nào, mới khiến nàng kêu mất hồn như vậy.

      Mà Diệp Trường Vân cũng tính là nữ tử, cũng bị tiếng động kiều kia trêu chọc, miên man suy nghĩ phen, lại nghĩ tới mình và Tiêu Đồng đêm hôm đó, mình nhíu mày cắn môi, nào dám phát ra chút tiếng kêu đâu! Hôm nay nghe tiếng nữ tử này mị nhân, nàng mới biết hóa ra giường trong lúc đó còn có tiếng động mất hồn liêu nhân như thế.

      Tức thời nàng đương nhiên nhịn được miên man suy nghĩ phen, lại khỏi nghi hoặc, công chúa ngày thường người nuông chiều cũng ít, sao chưa bao giờ có tiếng động phóng đãng giống như thế này đâu?

      Tối nay người sạp chủ nhân, là người ra sao, thế nhưng trong thâm cung cấm viện lấy cỗ nhuyễn kiệu đưa tới, tư hội cùng công chúa, làm công chúa phát ra tiếng động khiến người mơ màng? Công chúa trước kia mặc dù làm việc cố kị, ngay cả Phủ Đào, Phẩm Liên cũng chưa từng khiến công chúa vong tình ngâm kêu như thế.

      Đêm hôm đó, trong điện tiếng vang xấu hổ kia kép dài đến sau nửa đêm mới dần dần ngừng lại. Diệp Trường Vân đứng ở ngoài điện, nghe từng đợt kiều vang động trong đêm tối chậm rãi dập dờn mở ra, trong lòng lại ngàn hồi trăm chuyển.

      Nàng chờ đợi cả đời, cuối cùng có thể nở hoa?

      Lúc này nàng cũng biết, đóa Bỉ Ngạn Hoa của nàng ở ngay tại đó xa.

      *********************

      Thời gian trôi rất nhanh tới năm Kiến Nguyên thứ hai. Mùng ba tháng ba là tiết thượng tị, tân đế Triệu Trệ Vị thủy thực nghi thức tế lễ, đường về Đôn Dương, đặc biệt đến Túc Ninh Thành vấn an tỷ tỷ Triêu Dương công chúa.

      Thiên tử giá lâm, nhất thời Bình Tây Hầu phủ lên lên xuống xuống vội thành đoàn. chính đường, rượu ngon món ngon, ti trúc quản huyền, cũng có Triêu Dương công chúa, đôi mắt mê hoặc tựa tiếu phi tiếu.

      Triệu Trệ ngồi phía kéo tay tỷ tỷ nhà mình, thấp giọng cười : "Trẫm hôm nay cố ý đến thăm Hoàng tỷ trước, biết Hoàng tỷ chuẩn bị đại lễ nào cho trẫm?"

      Triêu Dương công chúa bật cười, dùng ngón tay ngọc gõ trán Triệu Trệ, nghễ : "Ngươi a, là thiên tử, sao còn tính toán chi li lễ hay lễ với tỷ tỷ đâu!"

      Triệu Trệ đương nhiên thuận theo, làm như thấy tỷ tỷ nhà mình, trong mắt phảng phất có chờ mong.

      Triêu Dương công chúa mím môi cười đáp, đôi tay ngọc mềm như có xương nhàng vỗ, liền có tiếng nhạc vang lên, trong tiếng nhạc nhàng, đám vũ kỹ eo như liễu duyên dáng chậm rãi vào sảnh đường. Các nàng thủy linh thanh lệ, kỹ thuật nhảy nhàng tuyệt đẹp, lúc xoay tròn y phục rực rỡ tung bay, nhàng khởi vũ phảng phất như hoa dại đầu xuân bàn, lại như quả đào kiều diễm ướt át đầu cành, dẫn người ta ngón trỏ đại động.

      Triêu Dương công chúa lười nhác bưng chén rượu, tà nghễ liếc đệ đệ, cười yếu ớt .

      Thiên Tử Triệu Trệ tuổi trẻ, thân mình hơi dựa vào ghế, đầy phòng ca múa cũng giống như nhìn như nhìn, nghe như nghe, đôi mắt sáng thường thường hàm chứa ý cười nhìn về phía tỷ tỷ mình.

      " khẩu vị ngươi dĩ nhiên là soi mói." Triêu Dương công chúa uống rượu trong chén, thanh có chút khàn khàn.

      "Là tỷ tỷ quá mức keo kiệt." thanh Triệu Trệ trầm phảng phất như thầm.

      Triêu Dương công chúa, ngón tay ngọc khẽ vuốt luồng tóc bên mặt, lúc nhấc tay phong tình vô hạn, môi đỏ mọng giọng phun ra: "Chỉ người có tính nhẫn nại tốt, mới thưởng thức được mỹ ngọc vô thượng."

      Triệu Trệ hơi hơi co tay: "Được, trẫm chờ."

      Vừa dứt lời, tiếng nhạc chợt thay đổi, vốn nhàng bỗng nhiên uể oải, mềm yếu ngấy ngấy, như tơ như miên, như thiếu nữ động tình bên gối. Trong tiếng nhạc nhu ngấy triền miên, nữ tử hồng y che mặt bằng sa mỏng, bước chân nhàng lên. người nàng hồng y mỏng phảng phất như có gì, lúc nàng bắt đầu chậm rãi khởi vũ, như như khiến người ta mơ màng, mái tóc nàng như thác nước theo tiết tấu vũ khúc dập dờn ở trước ngực, hồng y và tóc đen dập dờn mị hoặc.

      Triệu Trệ trước mắt sáng ngời, ngẩng đầu nghiêm cẩn đánh giá.

      Nữ tử hồng y che mặt, đúng là Diệp Trường Vân.

      Diệp Trường Vân đong đưa hông, giống như đêm hôm đó ở dưới thân Tiêu Đồng thẹn thùng đón ý hùa, đôi mắt nửa mở nửa khép, muốn cầu còn đợi, phảng phất mang tất cả tâm như dòng nước chảy qua tim.

      Cảm giác được con ngươi thiên tử gắt gao nhìn chằm chằm mình, như chim ưng nhìn thấy con mồi, trái tim nàng khỏi trận dập dờn, đẩy mông, ưỡn người, xoay thắt lưng, ngẩng đầu, nâng cánh tay, kỹ thuật nhảy của nàng càng thêm liêu nhân, con ngươi cũng càng thêm mê say.

      Giờ khắc này, nàng đợi lâu, mới đợi được đóa hoa của mình chậm rãi nở rộ.

      Nàng tư lắc lư bộ ngực lớn, vòng eo như dương liễu dập dờn, bộ ngực từng có đôi bàn tay to thô ráp vuốt ve mà càng tròn, vòng eo vì trái tim có mối tương tư mà càng hao gầy. Lúc nàng như dương liễu lay động trong sảnh, đôi con ngươi như chim ưng gắt gao dõi theo vòng eo nàng.

      Nàng trong lòng cười khẽ, môi nàng hồng nhuận sáng bóng, chỉ đợi người hái hoa nhàng nhấm nháp; mắt nàng khiến người say mê, giống như thiếu nữ tư xuân dấu muôn vàn ai oán sầu triền miên.

      Đúng vậy, môi nàng tịch mịch nở hoa người nhấm nháp, đoạn tâm phong lưu sớm dã tràng xe cát.

      Nàng mềm cười tịch mịch, môi hồng nhuận nhàng khép mở, cúi đầu ngâm xướng.

      Ngâm xướng kia, kiều trầm thấp, như khóc như than, uyển chuyển trăm hồi, thành vận, phảng phất như đêm hôm đó đoàn tụ trong điện đứt quãng ngâm nga, trong đêm tối chậm rãi dập dờn mở ra.

      "Lúc phương huyên mới sinh, là cỏ lo sầu. Lông mày chưa vẽ xong, sao ôm được lang quân."

      Trong đường thiếu nữ chưa hiểu chuyện xấu hổ đỏ mặt, nữ tử hiểu được huyền diệu trong đó vụng trộm tràn ra vẻ cười ái muội.

      Triệu Trệ chậm rãi thu hồi con ngươi, quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ, lại nhìn thấy Triêu Dương công chúa cười yếu ớt nhìn mình.

      "Hoàng tỷ tỷ, thanh của ca kỹ này, rất giống người đấy!"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười khẽ, ý tứ hàm xúc 'a' tiếng.

      Triệu Trệ ánh mắt lại chuyển tới ca kỹ hát hay múa giỏi kia, nhàn nhạt : "Kỹ thuật nhảy của nàng, cũng rất giống người đấy."

      Triêu Dương công chúa lần này đến tiếng 'a' cũng có, chỉ thiên kiều bá mị cạn chén rượu.

      Triệu Trệ nhìn chằm chằm ca kỹ kia lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngay cả mắt nàng, cũng cực kỳ giống người." xong, thanh bỗng nhiên phảng phất trầm thấp: "Kỳ thực càng giống bộ dáng nàng mười bốn tuổi!"

      bộ dáng mười bốn tuổi?

      Năm nay Triêu Dương công chúa, mười chín tuổi.

      Triêu Dương công chúa mười chín tuổi, nghe được tiếng trầm thấp đó, hơi hàm ý châm biếm nở nụ cười.

      Trong sảnh, Diệp Trường Vân múa mị mà nhàng, con ngươi dấu vô hạn phong tình lại dẫn theo tia hồn nhiên.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hắc, lại có mùi tỉ luyến. Dễ mà ông chồng xáu xa lại ham nam sắc là do vị đệ đệ này cố tình giao cho công chúa lắm.
      hikari2088heavydizzy thích bài này.

    3. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      À.... ra là.... :04(1)::060:
      Ko biết bí mật người trong kiệu này có đc lộ ra ? Mình nghic chắc là có
      Tác giả ví Trường Vân là Hoa Bỉ Ngạn, đỏ rực rỡ nhưng độc nơi hoàng tuyền, có lá hoa, nở hoa lá? nhẽ số mệnh bi thương vậy sao ta?
      Mi Han Mo Yu, heavydizzyHale205 thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 11 Diệp gia có nữ nhân gọi là Trường Vân

      khúc kết thúc, Triệu Trệ hàm chứa tươi cười ý vị thâm trường, nhìn tỷ tỷ, cười : "Có chút nóng, trẫm muốn thay quần áo!" xong liền đứng dậy ra ngoài.

      Triêu Dương công chúa mị mâu đưa ánh mắt về phía Diệp Trường Vân, Diệp Trường Vân dĩ nhiên biết ý này, cũng bước chân, theo Triệu Trệ vào hậu viên thay y phục.

      Triệu Trệ mắt thấy vưu vật mị vũ đó cũng theo mình vào, cố ý giận tái mặt : " có ý chỉ của trẫm cũng dám tự tiện xông vào, ngươi to gan!"

      Diệp Trường Vân nghe vậy hoảng hốt, vội cúi người quỳ xuống: "Hoàng thượng xin thứ tội, nô tì chỉ muốn tiến vào hầu hạ Hoàng thượng thay quần áo."

      Triệu Trệ hơi nhíu mày, buông con ngươi xuống nhìn xuống vưu vật thanh tú mị nhân quỳ mặt đất kia, nhàn nhạt hỏi: "Hầu hạ trẫm thay quần áo? khi như vậy, sao còn chưa bắt đầu?"

      Diệp Trường Vân nơm nớp lo sợ đứng dậy, nâng hai tay có chút run run, mềm cởi xuống vạt áo cho thiên tử thiếu niên.

      Triệu Trệ sâu thấy đáy con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm phía trước cái kia cúi đầu xấu hổ thiên hạ, đột nhiên trầm hỏi: "Vừa rồi ngươi kia kỹ thuật nhảy rất là phóng đãng liêu nhân, thế nào tại có người, ngươi nhưng là xấu hổ lên? Lạt mềm buộc chặt?"

      Diệp Trường Vân cảm giác được hơi thở ấm áp từng trận phun lên gò má, khỏi hơi hơi cắn môi, nâng lên con ngươi như nước vụng trộm liếc nam phía trước.

      Triệu Trệ chỉ cảm thấy người kia thoáng nhìn như nai con kinh hồng, trêu chọc chút rung động nổi lên ở chỗ sâu nhất trong lòng, bỗng nhiên hắc hắc cười tiếng xấu xa, vươn cánh tay mạnh mẽ nắm eo , tay kia chợt nâng cằm nàng, bắt buộc nàng ngước mặt nhìn mình.

      Eo vào tay quả nhiên giống như tưởng tượng mỏng manh chịu nổi nắm chặt, cằm nàng nhẵn nhụi bóng loáng xúc cảm tuyệt vời.

      Triệu Trệ dùng ngón tay cái nhàng vuốt ve kiều môi của nàng, vừa lòng nhìn người này run rẩy trận, cười ha ha: "Hoa kiều mị như vậy, biết từng có người nhấm nháp trước trẫm bước?"

      Triệu Trệ hỏi lời này, tự nhiên cũng muốn Diệp Trường Vân trả lời, chỉ dần dần cúi đầu xuống, thấp giọng : "Ngươi phải muốn giúp trẫm thay quần áo sao? Thế nào lại ngốc hồ hồ bất động?"

      Triệu Trệ vừa lẩm bẩm, vừa cúi đầu áp lên môi mềm của Diệp Trường Vân.

      lúc đầu chỉ tinh tế nhấm nháp chút, như bướm vờn hoa. Nhưng chậm rãi hút, động tác dần dần kích cuồng lên, giống như cuồng phong mưa rào chà đạp nàng kiều diễm, có tâm thương hương tiếc ngọc. Diệp Trường Vân chưa bao giờ nhận kích cuồng như vậy, nàng hơi thống khổ nhắm mắt lại, giờ khắc này nàng cảm thấy mình như bị ép khô hút cạn, nhưng nàng thể lui, nàng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

      Triệu Trệ kích cuồng chợt dừng lại, hơi hơi rời khỏi Diệp Trường Vân, con ngươi thâm trầm cúi đầu tinh tế ngắm nàng. Chỉ thấy Diệp Trường Vân nhíu mi, than , mặt đỏ ửng như hoa nở đồng. Triệu Trệ con ngươi tràn ra tia hồi ức, thế kiềm chế trầm thấp : "Ngươi như vậy, tốt lắm, tốt lắm..."

      bỗng nhiên hét lên tiếng, kéo mạnh sa mỏng người Diệp Trường Vân. Chỉ nghe tê tiếng, vũ y vốn che được nhiều lắm triệt để cởi ra. Thân thể Diệp Trường Vân mỏng manh xinh đẹp ra trước mặt Triệu Trệ. Thân mình tiêm tú trắng nõn, trong phòng thay quần áo hơi u ám tản mát ra mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt.

      Con ngươi Triệu Trệ nhiễm tầng ảm sắc, trầm thấp hạ lệnh: "Dựa vào tường."

      Trong tháng ba, thân mình Diệp Trường Vân xích lõa run nhè , nhưng nghe thấy mệnh lệnh kia, vẫn nhẫn xuống hổ thẹn quỳ dựa vào tường.

      Cánh tay tinh tế nhu nhược bám tường lạnh như băng, vòng eo từng múa ra tư thái mị nhân bởi vì phủ nằm sấp mà đưa phía sau toát ra đường cong rung động. Xuôi theo vòng eo mảnh khảnh là đôi mông trắng nõn cân xứng, mông kia trắng nõn cong tròn lấy tư thái mềm mại nịnh người mân mê về phía sau, cái khe tối mờ ở giữa kia phảng phất mời quân nhấm nháp thương.

      Triệu Trệ cũng cởi y quan xuống, chỉ tùy tay kéo long bào, lôi tiết khố xuống đầu gối, thong dong trấn định tiến lên, tách hai chân nữ tử tinh tế run nhè ra, để chỗ thần bí mị hoặc hề che lấp ra trước mắt. Con ngươi ám trầm gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đó, chỉ thấy ở giữa, thiếu nữ tiêm tú cân xứng trắng nõn, có phương thảo như ở trong mưa tháng ba mơ màng, thê lương ai oán, hơi hơi run rẩy, trong đó cũng có hồng châu trơn bóng sáng như như . Nàng ràng ngượng ngùng muốn khép hai chân che chỗ xấu hổ, lại bởi vì quân vương ở phía sau mà thể nhẫn xuống hổ thẹn để cho quân hái. Triệu Trệ bên môi gợi lên chút cười, hơi hơi ngồi xuống, dùng lực đẩy vào phía trước, chậm rãi chìm vào trong thân thể nàng.

      Diệp Trường Vân chỉ cảm thấy có lực lượng cường đại thô cứng mãnh liệt xâm nhập, hơi thở nàng hào hển, nhắm mắt thừa nhận, lại nhếch mông lên đón ý hùa. Dùng cách thúc từ vị lão ma ma trong cung ra, hi vọng có thể che giấu diếm được thiên tử, vì mình cầu thêm chút thương tiếc.

      Triệu Trệ cảm giác được cái gì như có như chặn đường tiến của mình, hơi dùng chút lực, vật kia liền biến mất, thế như chẻ tre tiến quân thần tốc, bị ngăn trở nữa. Dũng đạo chặt chẽ cắn nuốt, tư vị tốt đẹp như trong tưởng tượng.

      cúi đầu, có tia màu đỏ dọc theo chỗ ái ân chảy ra, dọc theo đùi ngọc cân xứng chậm rãi rơi xuống, uốn lượn đỏ tươi cùng nhẵn nhụi trắng nõn tôn nhau lên thành mị hoặc kinh người.

      Ảm sắc trong mắt Triệu Trệ càng đậm, nhàn nhạt : " nghĩ tới, thiên hạ như ngươi, thế nhưng còn chưa từng có người hưởng qua tư vị này." dưới thân dũng mãnh dùng thêm chút lực, đỉnh nhập sâu, làm Diệp Trường Vân bất lực dựa tường phát ra tiếng kêu kiều, vừa lòng : "Như thế rất tốt, trẫm muốn nghe thanh vừa rồi kia của ngươi, tựa như -- "

      bỗng nhiên dừng lại, hơi run sợ chút, nháy mắt phản ứng lại, cúi đầu cười : "Bé con này, hôm nay trẫm sủng hạnh ngươi phen."

      Triệu Trệ tay nắm chặt vòng eo thiên hạ dưới thân, tay kia vòng lên phía trước bắt lấy kia chỗ mềm mại dập dờn lên xuống, cắn chặt hàm răng , hạ thân cuồng động phen, cuồng phong mưa rào căn bản để ý người dưới thân có chịu được .

      phần mềm mại trước ngực của Diệp Trường Vân bởi vì tư thái nằm sấp nên đung đưa lắc lư, bên khác lại bị bàn tay to nắm chặt bừa bãi vuốt ve. Vòng eo bị túm chặt cơ hồ chịu nổi đại lực va chạm phía sau mà lắc lư bất lực, mông tròn cũng theo từng đợt công kích mà nước chảy bèo trôi, lay động trước sau, dập dờn phóng đãng rung động. Cặp đùi thon dài xinh đẹp kẹp chặt, phảng phất vô thức muốn vì mình cầu cơ hội ngưng nghỉ, lại bởi vì bị xiết chặt ngược lại khiến nam tử phía sau biết thoả mãn, càng thêm cuồng mãnh tiến công.

      Diệp Trường Vân nhíu mày, tay mảnh khảnh bám chặt lên tường, vươn cái cổ kiều, bất lực trong thế công cường ngạnh bá đạo, như khóc như ngâm, thành câu. Dù có thị nữ thị bên ngoài đợi, dù biết bản thân phát ra tiếng vang xấu hổ hội rơi tiến vào tai người khác, nàng vẫn là để cổ họng phát ra tiếng kêu phóng đãng nhất. Bởi vì nàng biết thế gian này, thanh làm nam tử động tâm nhất phải tiếng ca tuyệt vời, cũng phải nhạc động lòng người, mà là tiếng khinh ngâm phiêu đãng hồn người của nữ tử kia trong đêm hôm đó.

      Nàng phải chưa từng hưởng qua tư vị mất hồn kia, vô số đêm mấtt ngủ, bao nhiêu lần mơ thấy đêm hôm đó nàng ở dưới thân thể cường tráng mà động tình. Bởi vì tình động, vòng eo kia mới có thể mất hồn.

      Nhưng thời nam tử sau lưng nàng bừa bãi tứ cuồng phải , cũng chịu cho mình.

      Tối nay, trong phòng thay quần áo u mật, bên tai nghe tiếng động bên ngoài qua lại, nam nhân khiến nàng quỳ dựa tường, lấy tư thế khuất nhục nhận sủng hạnh là thiên tử ở ngôi cửu ngũ, có quyền thế cao nhất thiên hạ.

      mẫu thân nàng từng , gả cho người, mặc quần áo ăn cơm.

      Nhưng Diệp Trường Vân biết, ình chỉ muốn mặc quần áo, ăn cơm, nàng muốn càng nhiều càng nhiều hơn.

      Nàng có mẫu thân, cả đời lao khổ còn ở trong phủ Triêu Dương hầu giặt quần áo, đôi tay già nua thô ráp luôn sung tấy chịu nổi.

      Nàng còn có hai tỷ tỷ, đến nay chưa gả đến nhà thích hợp, chỉ có thể cùng người tằng tịu, chỉ vì ít lợi cực phải khúc ý nịnh hót.

      Nàng còn đệ đệ, ràng mang võ nghệ bất phàm lại vì xuất thân ti tiện mà suýt bị người vấy bẩn.

      Phía sau thế công càng thêm hung mãnh, nàng bất lực dựa vào tường theo từng đợt thế công lắc lư thân mình.

      nhàng ngẩng đầu lên, trong cổ họng tràn ra tiếng ngâm phiêu hồn, trong mắt là mảnh kiên định sáng .

      Nàng muốn, trời biết đất biết, Diệp Trường Vân biết!

      ====================================

      Triệu Trệ giữ tay Diệp Trường Vân mạnh mẽ dùng sức, Diệp Trường Vân phát ra tiếng thét kinh hãi, đảo mắt liền phát mình bị cuốn lại, kinh hoàng ngước mắt về phía trước, phía đúng là nam tử nhìn xuống thiên hạ.

      Diệp Trường Vân thấy thân mình mỏng manh bị áp mặt đất, đất có chút lạnh lẽo, nhưng Diệp Trường Vân cũng biết lạnh.

      Trái tim có trận hỏa diễm, chậm rãi dâng lên.

      quần áo người Triệu Trệ, trừ tiết khố tuột tới bên hông, cơ bản hoàn hảo, chẳng qua thời hành động điên cuồng, có hơi hỗn độn.

      chỗ sâu trong con ngươi trầm định của Triệu Trệ dần dần nóng lên, nữ tử dưới thân kia, hai luồng trước ngực, thủy nộn, ngọc sơn, đúng là lúc thiếu nữ mới nảy nở diệu kỳ.

      Y quan hoàn hảo Triệu Trệ áp lên thân mình, che kín hở chỗ nào.

      đời này, nam và nữ lúc đó căn bản là ngang nhau.

      Triệu Trệ và Diệp Trường Vân lúc đó đương nhiên càng ngang nhau.

      Thí dụ như trong phòng thay áo u mật, lúc Triệu Trệ quần áo coi như chỉnh tề bình tĩnh tiết ngoạn nữ tử dưới thân nhàng run run, làm sao có ngang nhau?

      Triệu Trệ nhìn xuống nữ tử dưới thân réo rắt thảm thiết xinh đẹp, cảm thụ được nàng ôn ngấy ẩm ướt hàm chưa mình, cúi đầu mệnh lệnh: "Ôm ta."

      Diệp Trường Vân dưới thân lạnh lẽo, người lửa nóng, trong băng hỏa giao hòa, nhàng vươn cánh tay bất lực, leo lên cổ nam tử.

      Leo lên... Đúng vậy, đây là leo lên, nàng dùng tay ngọc mềm mại leo lên nam nhân có quyền thế nhất thế gian, cũng dùng thân mình mềm mại nhất bao dung cuồng mãnh mạnh nhất thế gian.

      Lúc nàng bất lực leo lên người nam tử kia, tựa như lục bình tìm được căn cơ, tử đằng chạm vào đại thụ, rốt cuộc, bao giờ muốn buông ra nữa.

      Trong mắt Triệu Trệ có loại cảm xúc có thể gọi là thương tiếc hơi hơi tràn ra.

      nữ tử dưới thân kia, vươn tay, đặt lên mình, phảng phất giao ra tánh mạng, phảng phất giao ra cả đời.

      là thiên tử Đại Viêm, là đế vương thiên hạ này.

      Có rất nhiều người nguyện ý đem mình giao phó cho , nhưng mà nữ tử này ở giờ khắc này lại khiến tia thương tiếc.

      Bởi vì sao... Bởi vì sao...

      Triệu Trệ nhắm mắt lại, biết, nhưng vĩnh viễn có cách nào ra miệng.

      Đây vĩnh viễn là bí mật.

      Triệu Trệ cảm nhận được nữ tử dưới thân nhàng thở dốc, lại mở mắt, ánh mắt rơi xuống hai điểm đào dồn dập phập phồng, khỏi cười ra.

      Tay ác ý nắm lấy, khiến nàng kiều nhượng, quan tâm, bừa bãi thưởng thức.

      "Ngươi tên là gì?" khàn khàn hỏi.

      "Họ Diệp, tiện danh Trường Vân." ánh mắt thẹn thùng của Diệp Trường Vân dũng cảm vọng tiến vào mắt nam tử phía , thở gấp cúi đầu trả lời.

      "Hảo, Diệp Trường Vân, trẫm nhớ kỹ!" Trong mắt Triệu Trệ kiên định, đồng thời dưới thân lại dùng chút lực, tung hoành ngang dọc hơn.

      Tư vị này cực kì tuyệt vời, phảng phất như cưỡi lương câu bảo mã tung hoành sa trường, bất đồng là, bên tai có tiếng sắt thép va chạm, mà là tiếng nữ tử kiều cầu xin tha thứ.

      .......

      Ngoài phòng thay quần áo, bọn tiểu thị nữ nghe tiếng vang bên trong làm cho người ta tai nóng mặt đỏ, khỏi tai đỏ lên. Trong đó, có tiếng va chạm lớn, cũng có giọng nữ tử kiều cầu xin tha thứ thành tiếng, thường thường xen lẫn tiếng nam tử gầm , cần đoán cũng biết bên trong phát sinh cái gì.

      Hai tiểu thị nữ nhìn nhau, cảm thấy hiểu.

      "thanh này, có chút giống chủ nhân đâu..." Thị nữ Giáp thấp giọng thầm với thị nữ Ất.

      "Ai nha, Diệp Trường Vân kia lòng ở bên người chủ nhân, chẳng lẽ vì học được cái này đến mị hoặc Hoàng thượng sao?" Thị nữ Ất cũng kề tai , trong giọng hơi có chút khinh thường.

      "Cũng phải sao, ngươi xem thời hấp tấp ở trong phòng thay quần áo làm việc đó, cũng biết liêm sỉ a!" Thị nữ Giáp cũng tiếp.

      "Ừ ừ, cả nhà nàng ấy sao hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ này đó, tỷ tỷ nàng ấy phải là sớm cùng người tư thông sao!" Thị nữ Ất lập tức có sách, mách có chứng.

      " đến đây, Diệp gia kia..." Thị nữ Giáp cũng hưng trí hơn.

      Ai biết còn chưa dứt lời, Cẩm Tú vừa đúng qua, nhàn nhạt nhìn nhìn cửa phòng khép chặt, lại liếc mắt hai tiểu thị nữ kề tai , banh mặt ra.

      Hai thị nữ vội vàng ngừng tiếng, dám nữa.

      Các nàng còn , chưa lây dính bụi trần. Cẩm Tú trong lòng cười khổ.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 12 cầu nhuyễn ngọc ôn hương

      Triệu Trệ sau trận thế công thống khoái đầm đìa, cỗ sôi nổi đè nén trong bụng đột nhiên trào ra, thô thanh thở hào hển, khép con ngươi cảm nhận tư vị. lâu sau, hơi thở dần dần bình ổn, lần nữa mở mắt nhìn xuống thiên hạ dưới thân.

      Nữ tử này, tóc đen tràn đầy, ngọc thể đầy đặn, người mảnh bừa bãi. Nàng mở đôi mị mâu nhìn mình, môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, phảng phất còn chưa bình phục lại từ trong ý vị hoan ái vừa rồi kia.

      Triệu Trệ khỏi gợi lên chút cười, nhàn nhạt : "Diệp Trường Vân, ngươi là càng lúc càng khiến trẫm kinh hỉ." xong kéo tiết khố bị rơi, thoáng sửa sang lại y quan, thẳng ra ngoài.

      Đầy đất mảnh lạnh lẽo, Diệp Trường Vân cả người xụi lơ nằm mặt đất, kinh ngạc nhìn nóc nhà khắc rồng vẽ phượng, vài phần nghi hoặc vài phần chờ mong, đều ở trong tim.

      ..................

      tế mâu Triêu Dương công chúa nhàn nhạt đảo qua đệ đệ lần nữa trở lại đại sảnh, giồng như thú ăn no i, hàm chứa ý cười thỏa mãn.

      Nàng cúi mắt bưng rượu lên tự uống, cũng gì thêm.

      Triệu Trệ ngược lại có chút được tự nhiên, cúi đầu ho khẽ, cũng bưng chén rượu lên che giấu : "Hoàng tỷ tỷ, rượu chỗ ngươi nơi này, so với rượu ở hoàng cung có tư vị khác!"

      Triêu Dương công chúa nhàn nhạt kêu 'a', cười : "Ngươi là rượu sao? Ta cho rằng hẳn là người đâu!"

      Triệu Trệ thấy Triêu Dương công chúa toạc ra, đầu tiên là mặt ửng hồng lên, lập tức hắc hắc nở nụ cười: "Hoàng tỷ, người nơi này, tự nhiên cũng được dạy dỗ như nước trong veo, làm cho người ta vừa gặp liền luyến tiếc buông ra!"

      Triêu Dương công chúa nhíu mày đạm cười, lại gì.

      Triệu Trệ qua giọng năn nỉ: "Tỷ tỷ, đem nàng cho trẫm !"

      Triêu Dương công chúa cúi đầu thưởng thức chén rượu trong tay, cười .

      Triệu Trệ ghé tai thấp giọng : "Tỷ tỷ, ngươi cho ta thôi! Chỉ cần ngươi cho ta, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng." Lần này tự xưng ta mà phải trẫm, gọi nàng là tỷ tỷ mà phải Hoàng tỷ.

      đám người Cẩm Tú bên cạnh nghe như thế, người người cúi đầu, đỏ mặt theo.

      Triệu Trệ xong, tự giác cũng cảm thấy trong lời này rất có nghĩa khác, khiến mơ màng, hơi mím môi nữa, chỉ mở to con ngươi tinh lượng nhìn tỷ tỷ.

      Triêu Dương công chúa cảm giác được hơi thở nóng hầm hập bên tai, bỗng nhiên cảm thấy giống như về hồi , hồi luôn dính bên người nàng, năn nỉ xin cái này cái kia.

      Triêu Dương công chúa nhíu mày tà tà liếc qua: "Từ đến lớn, phàm là ngươi nhìn trúng cái gì, tỷ tỷ có từng đưa cho ngươi sao?"

      Triệu Trệ nghe như thế, dường như nhớ tới cái gì, trong mắt hơi hơi buồn bã, ngừng cúi xuống hỏi ngược lại: "Tỷ tỷ muốn cái gì, Trệ có từng muốn đưa cho ngươi sao?"

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, trầm mặc lát, bỗng nhiên cười lạnh tiếng, giọng hỏi: "Ngươi cũng biết ta muốn cái gì?"

      cằm Triệu Trệ nháy mắt cứng lại, con ngươi mảnh ngưng trọng, mặt cũng dần dần đứng đắn lên. mặt lúc này đột nhiên ra thiên tử thiếu niên uy nghi.

      chậm rãi, như hứa hẹn: "Ngươi yên tâm, ngươi thể làm, ta đương nhiên thay ngươi làm được!"

      ..................

      Thiên Tử Triệu trệ rồi, cùng nhau rời theo xe tứ mã loan thừa của là thị nữ bên người Triêu Dương công chúa, Diệp Trường Vân.

      Lúc thân mình Diệp Trường Vân nhàng được đỡ lên xe ngựa, Triêu Dương công chúa mỉm cười nhìn nàng, thấp giọng : "Trường Vân, như vậy, lần sau gặp nhau, ngươi còn là Diệp Trường Vân hôm nay."

      Diệp Trường Vân ngoái đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm nữ tử tươi đẹp trong tháng ba kia, cúi đầu cung kính : "Nếu như có ngày như vậy, Trường Vân dù thế nào cũng quên đại ân của công chúa."

      Triêu Dương công chúa đánh giá Diệp Trường Vân, đế vương sủng hạnh mấy ngày, tiểu thị nữ ngày xưa cử chỉ kính cẩn ngôn hành, nay có khí thái khác.

      Triêu Dương công chúa bên môi ý cười càng sâu.

      Trường Vân, trong Trường Nhạc Cung liệu có chỗ của ngươi?

      Xe tứ mã loan thừa dần dần xa, tro bụi tung lên sau bánh xe cũng dần dần mơ hồ.

      Triêu Dương công chúa đứng trong xuân hàn tháng ba se lạnh, kinh ngạc nhìn phương xa, lâu gì.

      Chim bay từ rừng, mỗi con có tương lai tốt đẹp hoặc tốt đẹp của mình. Còn Triêu Dương công chúa lại nhất định cả đời canh giữ trong Túc Ninh Thành, cùng với Hầu gia kia, chưa từng đồng tẩm cũng chưa từng đồng tâm.

      Ở mắt góc bên người nàng đứng chớp, là nhà Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm đỡ mẫu thân lau nước mắt, ngừng nhìn về phía phương xa tỷ tỷ biến mất.

      Tỷ tỷ vào cung.

      vẫn còn có thể tiếp tục canh giữ ở Túc Ninh Thành, canh giữ bên người nữ tử kia, vì nàng vung roi, vì nàng dẫn ngựa. Lúc nàng cần, quỳ gối trước mặt nàng cho nàng dẫm đạp lên.

      Bởi vì, người đó, là chủ nhân .

      ....................

      Đối với nhà Diệp Tiềm mà , ngày qua như có gì biến hóa, chẳng qua là lúc ăn cơm thiếu đôi đũa, lúc ngủ hơn phần chờ mong, còn trong lòng mỗi người hơn chút vướng bận nồng đậm.

      Đối với Triêu Dương công chúa mà , lúc Cẩm Tú ngẫu nhiên nhắc tới, nàng nhớ lại kia ngày Diệp Trường Vân lấy tư thái thế nào câu dẫn Triệu Trệ. Có đôi khi bên môi nàng lộ ra tươi cười nhàn nhạt, tràn ra thở dài như có như .

      Có lẽ đời này nữ nhân dù cao thấp quý tiện, đều làm cùng việc.

      Bọn họ muốn nắm chặt tâm người nam nhân.

      Triêu Dương công chúa sinh trong nhà đế vương, từ dùng quỳnh tương ngọc lộ nuôi dưỡng, nhưng mà nàng càng minh bạch, ý nghĩa của nữ nhân đối với nam nhân.

      lâu trước kia, nàng tuổi cũng sao hiểu nổi, các nàng, xinh đẹp bi ai thế nào ra khỏi Trường Nhạc Cung, ra khỏi Đôn Dương Thành, dẫm lên bình nguyên xanh tươi, vượt qua nước song chảy chậm, lướt qua sa mạc hoang vắng tận xương, đến nơi xa ngàn dặm dưới Kỳ Liên sơn?

      Thiên hạ Đại Viêm bình thuận, là dùng bao nhiêu thân mình oánh bạch của nữ nhi Đại Viêm kia đổi lấy!

      Tướng lĩnh vô kế, thiếu nữ hổ thẹn!

      Quân thần vô kế, hoàng thất hổ thẹn!

      Đối diện bàn trang điểm Triêu Dương công chúa bỗng nhiên có cảm giác hít thở thông, nhớ tới chuyện cũ, sỉ nhục kia từng như cây đao chậm rãi nghiền nát ở trong lòng nàng, như loại lăng trì, từng chút cắt tâm nàng.

      Trong khuê các, gặp gỡ man nhân, đêm hoang đường, đổi hơn mười năm an bình cho Đại Viêm.

      Triêu Dương công chúa ở trước gương chậm rãi nhắm lại con ngươi hẹp dài, lông mi như quạt lông nhàng run run.

      Nàng tránh được kiếp, nhưng thể xác và tinh thần sớm vỡ nát, suốt đời vô pháp chữa khỏi!

      Cẩm Tú hầu hạ bên cạnh sớm biết tính tình chủ nhân nhà mình, thấy cảm xúc chủ nhân có chút phập phồng, liền dừng tay chải tóc, im lặng đứng hầu bên.

      Triêu Dương công chúa hít hơi sâu, lại mở mắt, trong đó sớm có gì vô thố, chỉ có con ngươi trong suốt như nước, ba quang liễm diễm, khiến song suối thất sắc, khiến nữ tử thiên hạ mất mặt.

      Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, có lá thu phiêu linh bay bay.

      "Lại là ngày mùa thu a!" Nàng nhàn nhạt thở dài.

      Cẩm Tú vội đáp: "Đúng vậy, là mùa thu rồi!"

      bên môi Triêu Dương công chúa chậm rãi páht ra chút tươi cười gợi nhớ, chậm rãi : "Trệ giờ làm hoàng đế, nghe ban ít mệnh lệnh, suy yếu thế lực chư hầu, đem khai mỏ, nấu muối thu về cung doanh, cấm quận quốc đúc tiền, Hầu gia chúng ta biết được, phỏng chừng là vui nổi!"

      Cẩm Tú lần này chỉ nhàn nhạt mỉm cười đứng thẳng bên, dám tiếp lời. Hoàng đế muốn làm cái gì, chủ nhân có thể tùy tiện , nàng lại dám.

      Triêu Dương công chúa đương nhiên biết những lời này có ai dám tiếp, trái lại tự : "Ta còn nghe , muốn làm trường săn bắn hoàng gia!"

      Cẩm Tú tiếp tục cúi đầu .

      trong con ngươi Triêu Dương công chúa bỗng nhiên có vài phần sáng rọi, quay đầu phân phó: "Truyền lệnh xuống, ngày mai Bản cung chuẩn bị ngoại ô săn bắn."

      Đúng lúc này, bên ngoài thanh lạnh lùng hỏi: "Công chúa là có hứng trí a!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :