1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em gái, anh yêu em - Nguyệt Vịnh Mạt (6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      Editor: Linh Ngọc


      Duẫn Mạt còn học tiểu học, bởi vì được vợ chồng Duẫn thương, hơn nữa bọn họ cho rằng lúc còn nên nhàng, buồn lo mà trôi qua, vì thế bọn họ cũng sắp xếp cho Duẫn Mạt khóa học tăng cường bổ túc nào, con thành tích vượt bậc bọn họ cũng xem là chuyện gì, loại thành tích này rất nhiều người đến trung học mới , cho nên bọn họ vội.

      Chương trình tiểu học vốn cũng nhiều, thời gian rảnh của Duẫn Mạt rất nhiều, vì thế toàn bộ thời gian của đều chạy đến bên Duẫn Trạm.

      Bây giờ ngồi ở nhà thay vì học, căn nhà của Duẫn Trạm miễn cưỡng bị em chiếm phần.

      ", hai, em muốn ăn sữa chua."

      Duẫn Mạt lười biếng ngồi ghế salon kêu la, thân mật xem phim hoạt hình, ánh mắt lại nhìn hai đến phòng bếp, vội vã ồn ào tiếng.

      Duẫn Trạm ngẩng đầu trừng , nhưng này căn bản nhìn , ôm người cứng ngắt cười rất vui vẻ, bàn tay nắm cái ly của chặt, chặt, cuối cùng thất bại buông cái ly xuống.

      Xong rồi, thu triệt để!

      Bản mặt đen của căn bản chống lại dây dưa của này.

      ràng ở trường học, con đều sợ đột nhiên tái mặt lại, chỉ cần gương mặt tối sầm, trừng mắt, là có thể khiến kẻ khác lui ra ba mét, nhưng vì sao tiểu nha đầu yếu ớt Duẫn Mạt này lại sợ? Còn hăng hái đến gần , sau đó lại trở thành như hôm nay vậy.

      Mắng, mắng khỏi miệng được; đánh, ra tay được; đuổi, đuổi thèm ; bực bội, tức chết chính là mình!

      Hơn nữa càng bình thường là buổi tối mấy ngày hôm trước, xuất tinh trong mơ. . .

      Xuất tinh trong mơ rất bình thường, thế nhưng nếu như xuất tinh trong mơ đối với em mình mà , cái này còn bình thường sao?

      Đây phải có nghĩa là, lại có thể nổi dục vọng với chưa phát dục sao?

      Buổi sáng hôm đó ở cùng nhau, Duẫn Trạm chỉ cần vừa nghĩ tới giấc mộng buổi tối, cả khuôn mặt đều đỏ lên, sau đó biến thành màu tim, rồi lại biến thành màu đen, tâm tình cả ngày đều rất kém.

      đả kích này là quá lớn!

      " hai, còn đứng đó làm gì vậy? Sắc mặt sao khó coi như vậy."

      Duẫn Mạt thấy còn chưa có sữa chua, liền thăm dò nhìn vào phòng bếp, thấy lông mày hai nhà mình nhăn lại, gương mặt tuấn tú rầu rỉ, giống như con ruồi vậy.

      " có việc gì."

      Doãn Trạm khôi phục mặt biểu cảm, bình tĩnh mở tủ lạnh ra, cầm chai sữa chua ném cho Doãn Mạt.

      Doãn Mạt cũng để ý, vặn mở chai sữa chua uống hớp lớn.

      " hai, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn được ?"

      Nhà trọ của Duẫn Trạm gần trường học, mà gần trường học chính là gần các vùng đất ăn chơi, trường trung học trọng điểm này còn có cái rất nổi danh, đó chính là quán ăn ngon gần rất nhiều.

      Duẫn Mạt sớm muốn dạo xung quanh trường Duẫn Trạm chút, , đáng tiếc vẫn tìm được cơ hội. Vừa lúc, cuối tuần này cha mẹ công tac, Duẫn Mạt thuận theo đến ở nhà trọ của Duẫn Trạm.

      Thấy hai có dấu hiệu phản đối, đôi mắt Duẫn Mạt lóe sáng, lập tức nhảy xuống sô pha, chạy tới ôm cổ Duẫn Trạm, lung lay, " hai, có được --- ----" thanh ngọt ngào chết người.

      Đối với lần này, Duẫn Trạm hề có lực chống đỡ.

      bóp trán, thấp giọng phun ra hai chữ, "Buông tay."

      " ~~ Buổi tối cần để cho dì Trương cực khổ nấu cơm, có thể cho bà về nhà sớm nghỉ ngơi mà."

      Mặt Duẫn Trạm thay đổi, nhìn cái, " buông tay, được ."

      "Nha nha! hai, Tiểu Mạt chết mất!"

      vui sướng vung tay, kích động ra "Châm ngôn . . ."

      Vai nam chính được bày tỏ nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh trở về phòng, ngay tại lúc đóng cửa lại, dựa vào cửa trượt dài xuống đất, tiếng động thở dài

      Hương thơm ngọt ngào của người còn vẫn còn ở quanh chóp mũi , cánh tay mềm mại ràng như vậy, nhưng ôm lấy cánh tay của mình lại đặc biệt thoải mái như vậy....

      , lại kì quái nữa rồi....

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Vấn đề thầm mến.

      Editor: Linh Ngọc

      Hai người dọn dẹp xong, rồi cùng nhau lên tiếng chào dì Trương sau đó ra khỏi cửa, Duẫn Trạm dẫn theo em đến quán thức ăn ngon đường gần trường học, các loại ăn văt cần thiết đều có, nhìn Duẫn Mạt nhịn được nước miếng muốn chảy xuống.

      Duẫn Mạt chưa từng ăn qua quầy ăn vặt bên đường, mặc dù vợ chồng Duẫn tiến bộ, nhưng cũng vô cùng coi trọng thức ăn của con cái, tiệm thức ăn nhanh bên đường, hay các quán nào cũng để cho chạm vào, dù sao con mình còn , sức đề kháng cũng yếu, ăn đồ bậy bạ tốt lắm.

      Vì thế Duẫn Mạt đối với những món ăn ngon mình chưa thưởng thức qua cảm thấy rất mới lạ, lập tức nhịn được sinh lòng hướng đến.

      Đáng tiếc, bên cạnh còn có Duẫn Trạm.

      "Đừng nhìn, cha mẹ cho em ăn những thức ăn tiêu chuẩn này, dẫn em đến nhà hàng tốt phía trước.

      Duẫn Mạt vừa nghe, vui, " hai, thỉnh thoảng ăn cũng sao, đừng với cha mẹ là được mà."

      Duẫn Trạm nhàn nhạt nhìn cái, có dấu hiệu thỏa hiệp.

      " hai ~~"

      Duẫn Trạm chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ lần nữa ----- kỹ năng làm nũng vô địch.

      Tuy rằng kỹ năng này khiến cho Duẫn Trạm hề chống cự nổi, nhưng Duẫn Trạm cũng phải là mặc cho người ta định đoạt, từ lâu nghiên cứu ra đối sách.

      ", tự em ăn , nhà hàng." xong, mặc kệ Duẫn Mạt đứng tại chỗ, tự mình về phía trước.

      Duẫn Mạt nắm chặt quần áo, bĩu môi, nhìn bóng lưng của hai ba giây, sau đó căm hận theo.

      Cảm giác được động tĩnh sau lưng, Duẫn Trạm nhếch môi lên.

      Khung cảnh bên trong nhà hàng tệ, buôn bán rất đông, phòng hai người hết, Duẫn Trạm và Duẫn Mạt chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.

      Duẫn Trạm ghi món ăn xong, buồn cười nhìn về phía em còn giận dỗi đối diễn.

      -- đúng là đứa bé. . .

      "Duẫn Trạm, quả nhiên là ."

      Duẫn Trạm còn suy nghĩ có nên thoải mái chút hay , nghe được giọng quen thuộc của con .

      quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ủy viên trong ban thể dục kéo theo hai nữ sinh tới.

      "Mọi người cũng ăn ở đây sao?"

      Duẫn Trạm khách sáo hỏi câu, tuy rằng ủy viên trong ban thể dục là nữ sinh, nhưng lại tùy tiện, mà Duẫn Trạm cũng thấy đáng ghét gì, quan hệ với ta cũng coi như là khá tốt.

      "Đúng vậy. . . đây là em của ?"

      Thiệu Xảo Thục chú ý đến Duẫn Mạt lanh lợi đáng ngồi bên cạnh, lập tức tò mò.

      Duẫn Trạm gật đầu, "Em , Duẫn Mạt." Lúc này thấy mở to hai mắt tò mò nhìn Thiệu Xảo Thục, hề sinh hờn dỗi, khóe miệng Duẫn Trạm nhếch lên, trong mắt có ý cười.

      Trong nháy mắt, hình tượng lạnh lùng nghiêm túc còn tồn tại nữa, Duẫn Trạm khó có được vẻ mặt dịu dàng như vậy, làm cho ba người Thiệu Xảo Thục rất kinh ngạc, thậm chí người trong đó gò má cũng đỏ ửng lên, trong mắt che giấu được thích.

      Thiệu Xảo Thục thu hồi ánh mắt, trong lòng ngừng châm chọc: Cũng may trong trường Duẫn Trạm bao giờ cười, nếu gây tai họa cho các nữ sinh?

      "Em , chào em, chị là ủy viên ban thể dục của trai em ------ Thiệu Xảo Thục, hai người này là bạn của chị, rất hân hạnh được biết em."

      Thiệu Xảo Thục cắt mái tóc ngắn, đôi mắt to lại phát sáng, làm cho Duẫn Mạt sinh lòng mến, lập tức thích chị này.

      Hai người vui vẻ trò chuyện lát, thấy món ăn lên, ba người Thiệu Xảo Thục mới rời khỏi.

      ... ...... ...... ...... ........

      " hai, chị Thiệu kia tốt vô cùng."

      Duẫn Mạt ăn thịt ngon, sớm quên vừa rồi mình thèm dãi quán ăn bên đường kia.

      Duẫn Trạm nhàn nhạt ừ tiếng, vẫn quên lấy dĩa rau cho em , phòng ngừa thiếu chất dinh dưỡng, chỉ biết ăn thịt ăn rau.

      Đột nhiên, Duẫn Mạt đảo mắt, " hai, bạn của chị Thiệu buộc tóc đuôi ngựa hình như thầm mến đó."

      Duẫn Trạm ngẩng đầu buồn cười nhìn cái, "Em còn là con nít biết cái gì là thầm mến chứ?"

      "Đương nhiên làm em hiều, hơn nữa em cũng phải là con nít." Duẫn Mạt bĩu môi, phân tích : "Thầm mến phải là len lén thích sao, bạn cùng bàn của em thầm mến lớp trưởng chúng em, nhìn thấy cậu ấy đỏ mặt, vừa rồi chị buộc tóc đuôi ngựa luôn lén nhìn , còn đỏ mặt nữa, phải là vì thích thầm sao?"

      Duẫn Trạm nghe xong để bụng, giễu cợt cười tiếng, "Các em mới mấy năm, biết cái gì là thích thầm chứ, cùng lắm là trò chơi của con nít mà thôi."


      Chương 10: nhiệt tình.

      , Duẫn Mạt thực hiểu nhiều về vấn đề thầm mến của nam nữ, trường học này nam sinh nào cũng đều ấu trĩ cả, cáo mấy người cón giựt mái tóc của , thực tại làm cho người ta chán ghét.

      Muốn đến thích, ngoại trừ ba , người con trai thích nhất chính là hai!

      " hai, vậy có thích nữ sinh ?"

      Duẫn Trạm vừa muốn buột miệng ra " có", nhưng trong đầu chợt nhớ tới lần kia nằm mơ hình ảnh của mê người, gương mặt lập tức phình ra giống như heo, ngay cả mắt cũng dám nhìn Duẫn Mạt.

      Nhìn chằm chằm vào Duẫn Trạm Duẫn Mạt lập tức đến biến hóa của trai, trong lòng suy nghĩ: hai, cũng thầm mến nữ sinh.

      Bĩu môi, trong lòng Duẫn Mạt đột nhiên toát ra mùi chua, mùi vị rất được, nghĩ đến hai mình cũng bị người khác đoạt .

      "Duẫn Trạm! mới lớn có chút, muốn , cẩn thận em cho mẹ biết!

      Gần đây lá gan càng lớn, trong lòng thoải mái cũng dám tức giận với hai, còn gọi thẳng tên hai, là lớn mật mà.

      Duẫn Trạm nghe xong, nét đỏ mặt mặt lập tức lui , giơ tay lên cho Duẫn Mạt hạt dẻ xào đường."

      " biết lớn , xem ra gần đây quá dung túng em."

      "Hừ --"

      Duẫn Mạt vừa nghiêng đầu, để ý tới .

      Nhìn vẻ mặt được tự nhiên của , trái lại Duẫn Trạm thể nào tức giận, đột nhiên ôm lấy Duẫn Mạt cái, tay để ngay eo , tay nâng cái mông lên, cười : " , ghen tị sao?"

      Duẫn Mạt nghiêng đầu qua bên, nhưng nét ửng đỏ mặt che giấu được.

      -- lần đầu tiên, hai ôm .

      Nhìn khuôn mặt nhắn hồng hồng, vành tai trắng trẻo, ánh mắt Duẫn Trạm chìm đắm, bàn tay to cũng nắm chặt bàn tay của Duẫn Mạt, đột nhiên khống chế được nhàng hôn bên tai cái.

      Cái hôn này giống như chuồn chuồn lướt nước(hời hợt) vậy, lại làm cho Duẫn Mạt càng hoảng sợ, mặt đỏ rực mở to hai mắt tin được nhìn Duẫn Trạm.

      Duẫn Trạm cùng nhìn nhau, sắc mặt cũng tốt, che giấu ánh mắt được tự nhiên, giả vờ bình tĩnh để xuống đấy, dắt bàn tay bé của về nhà.

      Duẫn Mạt cũng gì, chỉ ngoan ngoãn theo, mặt vẫn còn đỏ ửng, khóe miệng cũng dần dần nhếch thành vòng cung.

      Nhanh đến nhà trọ, Duẫn Mạt nhăn nhó chút mới hỏi ra lời: " hai, sao lại hôn em?"

      Căng thẳng nắm chặt bàn tay bé của , Duẫn Trạm bình tĩnh : " em, hôn em mình có làm sao?"

      "A. . ." Duẫn Mạt gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu mở to đôi mắt sáng long lanh vui vẻ : "Em đây cũng có thể hôn hai sao?"

      Duẫn Trạm vừa nghe, nghẹn chút, mới chậm rãi gật đầu cái.

      Lúc này, vẫn cười toét miệng, trước khi ngủ chạy tới phòng Duẫn Trạm, lập tức nhảy lên người , hôn lên mặt ba cái.

      "Đây là hôn ngủ ngon, hai ngủ ngon."

      Sau đó liền chạy ra ngoài.

      Duẫn Trạm sững sờ vốt gò má bị hôn qua, sau đó bất đắc dĩ cười cười, này đúng là nhiệt tình.

      Nhưng mà, mấy ngày sau, cuối cùng Duẫn Trạm cũng phát này có kỹ năng giỏi nhất chính là --- ------- được voi đòi tiên!

      Đầu tiên là hôn chào sáng sớm và hôn ngủ ngon là phải có, cho hôn làm nũng, làm nũng vô dụng náo loạn, sau đó lại biến thành hôn lẫn nhau, Duẫn Trạm hôn, liền làm nũng, làm nũng vô dụng náo loạn.

      Như vậy như vậy, như vậy như vậy, cứng rắn như Duẫn Trạm cũng lại thế tiến công của Duẫn Mạt.

      Chỉ cần hai người ở cùng chỗ, buổi sáng và buổi tối có tình huống như sau:

      Duẫn Mạt: hai, buổi sáng tốt lành, chụt ~~

      Cười híp mắt đưa gương mặt tròn tới.

      Duẫn Trạm (mặt chút thay đổi): Chụt ~

      Duẫn Mạt: Chụt ~~ hai ngủ ngon.

      Cười híp mắt đưa gương mặt tròn tới.

      Duẫn Trạm (mặt chút thay đổi): Chụt ~

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      11, Rời khỏi

      Duẫn Mạt vì sao việc lại biến thành như vậy, đầu của thực có cách nào tự hỏi.

      Sân bay người đến người , bóng dáng quen thuộc rất nhanh biến mất thấy, cũng tìm được, là muốn khóc mà, vì sao hai cứ như vậy mà chứ? Là ghét sao? ràng rất tốt, sao chứ?

      Mãi đến khi Duẫn Mạt trở về nhà vẫn nghĩ ra.

      Lúc này hành khác trong máy bay Italy, Duẫn Trạm ngồi xuống dựa vào cửa số, đây tay nâng má, hai mắt nhìn chằm chằm đám mây ngoài cửa sổ của máy bay, gương mặt rất bình tĩnh, nhưng người nào biết được trong lòng từ lâu rối loạn.

      Xuất ngoại du học, Duẫn Trạm cũng nghĩ tới, chỉ là nghĩ tới ngày này đến như vậy sớm, từ khi quyết quyết định đến xuất phát cũng chỉ có nửa tháng, giống như là tội phạm trốn trại trại, hận thể nhanh chóng rời khỏi nơi phạm tội.

      Duẫn Trạm là người rất có mục đích, thời gian sớm trước đó cũng từng sắp xếp cuộc sống của mình.

      Lúc đó là trước khi Duẫn Mạt sinh ra, mục tiêu của là trở thành kiêu ngạo của vợ chồng Duẫn, thành tích vươn cao, nghiệp thành công, sau đó hợp lý thừa kế nghiệp nhà họ Duẫn, nhưng mục tiêu này bị quấy nhiễu bởi vì Duẫn Mạt sinh ra, hận đột nhiên xuất nhiễu loạn vốn tưởng rằng mình hạnh phúc, vì thế muốn cướp đoạt tất cả của , thế nhưng kế hoạch mãi mãi cũng thể biến hóa, theo Duẫn Mạt từ từ lớn, tất cả lại thay đổi, tim của trở nên mềm yếu, cũng luyến tiếc làm tổn thương dù chỉ chút, sớm tưởng rằng chuyện chung đụng sớm chiều của em là bình thường, nhưng nếu là nh em, làm sao hai có thể động dục khi ngắm em mình chứ?

      Duẫn Mạt là số đối với .

      Trước đây Duẫn Trạm còn có thể tiếp tục lừa gạt mình, Duẫn Mạt chỉ là em , thế nhưng ngày đó phát sinh chuyện cũng làm hoàn toàn luống cuống.

      Ngày đó là tối thứ sáu, Duẫn Trạm và mấy người bạn cùng nhau tụ hội, uống nhiều rượu, lúc trở về nhà trọ đầu rất là nhất, căn bản nghĩ ra lúc này Duẫn Mạt ở nhà mình.

      vừa mới thay giày xong, Duẫn Mạt lập tức từ phòng chạy ra nhảy lên người , dành cho cái ôm nhiệt tình

      lảo đảo chút, khó khăn lắm mới ổn định thân thể, cũng quên ôm lấy người nào để đề phòng té xuống.

      " hai, surprise!".

      Giọng giòn giã của Duẫn Mạt truyền tới tai Duẫn Trạm, chỉ cảm thấy trái tim đập hanh vài phần, thân thể thơm mềm trong lòng càng làm cho thân thể của nóng lên. hít sâu hơi, quy tội những thứ này về nguyên do là uống rượu.

      Có chút dồn dập đặt Duẫn Mạt xuống ghế sa lon, mù mịt : " hai uống rượu rất mệt, ngủ trước, em cũng mau ngủ ."

      Duẫn Mạt bĩu môi, vui gật đầu, còn quên dặn: "Sau này uống ít rượu chút, nêu bụng lớn như ba vậy."

      Duẫn Trạm cười cười, chìa tay xoa đầu của , trở về phòng.

      tắm nước lạnh nửa tiếng, mới phát giác được thân thể thể nóng như thế, tùy ý quấn chiếc khăn ra phòng tắm, thế nhưng vừa ra khỏi phòng tắm, thấy hai chân trắng noãn của lắc lắc trước giường nhíu mày tới hỏi: " phải là ngủ sao, còn đến phòng làm gì?"

      Duẫn Mạt cười hì hì đứng giường, đột nhiên lại nhào tới Duẫn Trạm, hôn lên mặt cái.

      "Còn chưa hôn chúc ngủ ngon mà." xong, lại đưa gương mặt nhắn tới.

      Ghé vào thân thể để trần, chút được tự nhiên, nhưng Duẫn Trạm lại khác, ánh mắt u ám, ôm lấy cánh tay của Duẫn Mạt chặt.

      " hai, sao còn chưa hôn?"

      Duẫn Mạt nghi ngờ quay đầu, chống lại ánh mắt nguy hiềm của Duẫn Trạm, sửng sốt chút, nghĩ hôm nay hai rất giống với ngày thường.

      " hai?"

      Duẫn Mạt khó chịu uốn éo người, hai ôm ngày càng chặt, có chút khó chịu, thấy Duẫn Trạm phản ứng, nhưng da lại càng ngày càng nóng, Duẫn Mạt lại càng hoảng sợ, cho rằng hai bị sốt, vừa định hỏi lại bị Duẫn Trạm ngăn miệng lại.

      Cái lưỡi nhắn bên trong trở mình được, Duẫn Mạt chỉ cảm thấy khó thở, khuôn mặt nhắn đều bị nghẹn đỏ.

      Còn chờ phản kháng, cảm giác hoảng hốt, ở ngoài phòng, sau đó cửa lập tức đóng lại, còn nghe thấy thanh khóa cửa.

      thở phì phò, , sững sờ đứng hồi mới phản ứng được, vội vàng vỗ cửa phòng hỏi: " hai, có phải bị sốt ?"

      Trong phòng lúc lâu mới truyền đến giọng khàn khàn của Duẫn Trạm: " có, là bởi vì uống nhiều rượu, muốn ngủ."

      "A. . ."

      Duẫn Mạt bĩu môi, thấy miệng vẫn còn có chút đau, lông mày nhíu lên, nghĩ thầm: " hai, muốn hôn hôn , cố sức làm gì chứ?"

      hoàn toàn coi chuyện này là gì, nhưng Duẫn Trạm suy nghĩ rất sâu, tuy rằng Duẫn Mạt phải là em ruột của mình, nhưng danh nghĩa cũng là em của , lại có thể đối với em mình như thế...

      Đầu rất loạn, trong đầu thấy Duẫn Mạt nhớ đến ý nghĩ xấu xa này, vì sau này này vẫn luôn ý tránh mặt Duẫn Mạt, mãi đến khi Duẫn Thiên Khánh tìm chuyện.

      Nhà họ Duẫn nhà ở Italy cũng có sản nghiệp, Duẫn Thiên Khánh mong muốn Duẫn Trạm có thể học ở Italy, trong lúc học đại học thử tiếp xúc chút, nếu làm tốt, sau này công ty bên kia giao cho Duẫn Trạm quản quản lý, tích lũy kinh nghiệm, trở về có thể chia sẻ cùng ông.

      Duẫn Thiên Khánh cũng cầu Duẫn Trạm nhất định phải theo như ý nghĩ của ông làm, chỉ là thương lượng chút với chút mà thôi, dù sao con trai lớn cũng có nghĩ của chính mình, nếu muốn ông cũng ép buộc.

      Thế nhưng Duẫn Trạm hai lời dồng ý, còn muốn nhanh chóng xuất phát, cái gì là phải thích nghi với hoàn cảnh ITaly trước.

      Đương nhiên, những thứ này đều là mượn cớ, chỉ muốn bỏ chạy tránh nơi có Duẫn Mạt, chừng còn có thể thay đổi trở lại bình thường.

      12, lâu gặp

      Editor: Linh Ngọc

      Sau khi sa sút hai ngày Duẫn Mạt cũng nghĩ thoáng hơn, mẹ đúng, hai chỉ là ra nước ngoài học tập, phải sau này gặp mặt luôn, nhớ có thể gọi video qua điện thoại, chờ xong việc trở về với Tiểu Mạt thôi.

      Những ngày có Duẫn Trạm, Duẫn Mạt yên tĩnh hơn rất nhiều, ngày nào này cũng đếm ngày để chờ đợi.

      Hoặc bao giờ nghĩ đến lần gặp lại đầu tiên, lớn rồi.

      Sau khi Duẫn Trạm nước ngoài công việc cũng bộn bề hơn, , điện thoại rất ít, càng chưa đến số lần gọi điện video, lần lúc điện thoại Duẫn Mạt chửi , cho dù cố gắng chừa thời gian trống để gọi điện thoại cho tiểu nha đầu này, nhưng số lần cũng tăng được.

      Duẫn Mạt rầu rĩ vui nhưng cũng có biện pháp, thậm chí trong lòng còn có nhiều uất ức và cam lòng, vì sao mỗi ngày đều nhớ đến hai, mỗi ngày đều đợi điện thoại của , nhưng lại để vào lòng chứ?

      sợ, có phải quên rồi ?

      Mấy tháng dần dần qua , Duẫn Mạt đếm số ngày chuẩn bị trở về của Duẫn Trạm, dự định hỏi chút, nhưng câu trả lời của khiến rất tức giận, sau này thèm để ý nữa.

      Nhưng mà năm này Duẫn Mạt vẫn cảm nhận được, là rất nhiều công việc.

      Duẫn Mạt lại sa sút, người nào cũng thế cũng bởi người đó rời khỏi mà cứ cho ngày trôi qua như thế, người cũng vậy, em lại càng như thế, có thể ngay cả bản thân Duẫn Mạt cũng phát được vô cùng cố chấp với hai, nhưng thế sao, tình cảm phải có qua có lại, nếu đối phương muốn rời khỏi, cần gì phải đau khổ chờ đợi?

      Cuộc sống ngày qua ngày, này cũng ngày càng lớn lên, năm nay Duẫn Mạt mười tám tuổi, gần vào đại học rồi, mà năm này, cuối cùng Duẫn Trạm cũng muốn trở về.

      Duẫn Mạt ngồi xe, trong lòng có chút khẩn trương, bao lâu gặp hai?

      Trong tám năm này, Duẫn Trạm cũng có trở về, nhưng lần nào hai người cũng bởi vì vài lí do mà gặp mặt, điện thoại cũng dần dần ít , thậm chí sau này cũng có, Duẫn Mạt giống như trước đây nữa, là náo loạn đòi hai, lúc đầu có lẽ vì hờn dỗi, nhưng sau đó sao? Vẫn là thói quen? cũng để ý, có thể những đều này còn rồi.

      Duẫn Trạm là đặc biệt, Duẫn Mạt phải thừa nhận, cho dù trưởng thành, vẫn thường mơ tới Duẫn Trạm khi còn bé, tưởng tượng sau khi lớn lên Duẫn Trạm mặc âu phục, thậm chí có nam sinh thổ lộ với , cũng so sánh cậu ấy với Duẫn Trạm, sau đó trong lòng châm chọc câu: Quá ngây thơ.

      ràng chỉ là em, nhưng vì sao mỗi khi nhớ tới lại có loại tình cảm ? Có phải là trai của mình?

      Duẫn Mạt bị ý nghĩ của bạn thân làm buồn cười, bọn họ là em, nên nghĩ nhiều như thế?

      " chủ lâu rồi chưa thấy cậu chủ phải ?" Tiểu Từ lái xe cười hỏi.

      Tiểu Từ gần bốn mươi tuổi, tính tình thà hiền hậu, từ khi Duẫn Mạt có kí ức Tiểu Từ là tài xế của nhà họ Duẫn, giống như là người nhà vậy, đều là tay ông đưa đón hai em, vài chục năm tình cảm, từ lâu Duẫn Mạt coi ông là người nhà.

      "Đúng vậy, tám năm rồi, bây giờ con cũng quên dáng vẻ của hai." Duẫn Mạt cười.

      "Lần trước cậu chủ trở về cũng là tôi đón, cậu ấy trưởng thành ít, lại rất đẹp trai giỏi giang, nhưng mà cũng đến tuổi kết hôn rồi, biết có bạn chưa?"

      Duẫn Mạt yên lặng cười cười, tiếp lời của bác Tiểu Từ, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tối xầm xuống.

      Duẫn Mạt đứng trong sân bay nhìn người đến người , bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Duẫn Trạm rời , trong lòng cảm thán: Thời gian trôi qua mau, ràng tám năm trời, vậy mà lại giống như chỉ trong nháy mắt.

      "Cậu chủ --- ---"

      Nghe được giọng của Tiểu Từ, trái tim Duẫn Mạt nhảy lên, nhéo lòng bàn tay của mình, tự chủ thở hơi dài rồi mới quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, tay cầm vali màu bạc, vóc người cao gầy rắn chắc, mái tóc đen được hất ra sau đầu, lộ ra cái trái trơn bóng, ánh mắt của lạnh lẽo, đôi môi nhếch lên, tức giận nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.

      Hình dáng vẫn như trước, nhưng lại là người đàn ông giỏi giang trưởng thành, ánh mắt càng thêm hấp dẫn.

      Duẫn Mạt nhìn đến ngây người, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót, vốn là người quen thuộc nhất, sao bây giờ lại xa lạ như thế?

      Người đàn ông ấy đến gần, Duẫn Mạt lập tức thu lại tâm tình, nở nụ cười, tiến lên.

      " hai, lâu gặp."

      Duẫn Trạm nhìn người con ngây ngô như hoa, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm thấp: "Tiểu Mạt, lâu gặp."

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Đại học
      Editor: inulovekagome

      Beta: Dung Cảnh

      Doãn Mạt vừa trở về phòng mệt mỏi nằm liệt ở giường, nhớ lại hành trình nhập học ngày hôm nay, đúng là mệt chết người mà, nào là đóng học phí, rồi làm thẻ sinh viên, nhận giường và chăn nệm, mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, nhìn những tân sinh viên khác đều có người nhà hay bạn bè giúp đỡ, mà bản thân chỉ có mình chạy tới chạy lui, đúng là hối hận muốn chết, sớm biết như thế này, cậy mạnh mà để cho Doãn Trạm cùng.

      Lúc ấy, còn dùng lời lẽ chính đáng để cự tuyệt :” , cũng dám mình chạy ra nước ngoài đó thôi, trường mới của em rất xa, sao đâu, sao đâu, tự em có thể giải quyết được.” Sau đó tiêu sái xoay người, nghênh ngang rời .

      Chỉ có trời mới biết lúc ấy khẩn trương như thế nào, nhân lực tốt như vậy mà biết nắm chắc trong tay, cuối cùng người mệt chết là cái tên ngốc đây!

      Doãn Mạt thở dài hơi, nằm giường lăn lộn mấy vòng, dùng hành động để phát tiết tâm tình buồn bực của bản thân.

      là trùng hợp, trường đại học mà Doãn Mạt sắp gắn bó nằm ở khu vực gần với trường trung học mà trước kia Doãn Trạm theo học, định ở lại trong căn nhà ấy.

      Kể từ sau khi Doãn Trạm rời , nhà trọ vẫn trống , Doãn Mạt cũng trở lại đó, nhiều năm như vậy, nhưng hôm qua bước chân vào nơi này, chẳng có chút cảm giác xa lạ nào, thích nơi này, bởi vì lúc trước có Doãn Trạm ở đây, còn bây giờ lại cảm thấy được nơi này sắp trở thành gian riêng tư của mình.

      biết, có lẽ Doãn Trạm bao giờ trở về căn phòng này nữa, nơi này hoàn toàn thuộc về .

      Bất tri bất giác, Doãn Mạt lại nhớ cái ngày đón Doãn Trạm tại sân bay, trong lòng bỗng hơi phiền muộn, Doãn Trạm măc tây trang, trầm ổn nội liễm, bên người còn có vị thư ký xinh đẹp cùng, dường như còn là người trai mà quen thuộc, thời gian và khoảng cách có thể thay đổi được nhiều thứ, chỉ cái chớp mắt thành cảnh còn người mất…

      Doãn Mạt nằm sấp ở giường, biết nỗi phiền muộn trong lòng là từ đâu mà đến.
      _ _

      Sáng hôm sau, Doãn Mạt thu thập toàn bộ quần áo, đồ dùng vào valy rồi xách hành lý đến trường học.

      Mặc dù nhà trọ ở gần trường nhưng vẫn chọn ở kí túc xá, năm nhất có ít giờ học, vì giảm bớt phiền toái lại giữa nhà trọ và trường học, lại , học đại học giống như học ở sơ trung và trung học, học sinh chỉ cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy***, trọ lại trong trường ít nhất đơn, còn tốt hơn so với việc ở mình.
      *** cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy: Có nghĩa là hai người cùng nhau thường phải gặp nhau, còn hơn mình chẳng quen ai.

      Đến trường, Doãn Mạt chạy thẳng đến khu kí túc xá, sau khi trình bày với dì quản lý kí túc, lại đau khổ nhìn cầu thang trước mắt.

      “Tầng sáu đấy___”

      Ngày hôm qua, cũng vì hai lần leo cầu thang nên mới mệt mỏi tới mức nằm úp sấp giường, tuy Doãn Mạt phải nuông chiều từ bé nhưng giới hạn cầu thang trước kia cũng chỉ ở tầng 4, từ tầng 4 trở thang máy có được vậy! Dì này chia phòng ngủ là cố ý đúng ?

      Doãn Mạt bất đắc dĩ liếc nhìn đống hành lý ở bên cạnh, trong lòng lại càng hối hận, cái gì mà tự lập bản thân chứ, con đúng là phải được nuông chiều mà~~~~

      “Chao ôi, , để cho tên nhóc này giúp cháu chuyển hành lý .”

      Đột nhiên giọng của dì quản lý ký túc xá truyền đến, Doãn Mạt quay đầu nhìn chút mới nhận ra dì ấy chuyện với mình, chỉ thấy nam sinh đeo kính, trông có vẻ lịch về
      [​IMG]
      Chris, linhdiep17ly sắc thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14:
      Editor:inulovekagome
      Beta: Dung Cảnh

      Doãn Mạt và Vạn Vũ Thần vừa trở lại phòng ngủ người bạn cùng phòng khác cũng đến, ấy tên là Tề Hiểu Lăng, có vóc dáng gầy, vóc người hơi thấp, so sánh với Vạn Vũ Thần đeo chiếc kính gọng đen, khuôn mặt tuy xuất sắc nhưng dáng người rất đẹp, nơi cần lồi lồi, nơi cần cong đều cong.

      Tề Hiểu Lăng tỉ mỉ quan sát Doãn Mạt và Vạn Vũ Thần, lúc sau, cặp mắt sau gọng kính sáng long lanh :” Uây ~ hai người bạn cùng phòng của mình thế mà lại là Lolita, là ngự tỷ, quá may mắn, vậy còn lại là cái gì? Em đáng ? Nữ vương?...”

      Doãn Mạt:…Mình chỉ trông trẻ con chút thành Lolita rồi hả?

      Vạn Vũ Thần: ngờ bạn này lại có thể thấy được bản chất của mình!

      “…. ấy nữ điểu ti *** đấy chứ?…”
      *** Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: tiền, chỗ dựa, nghiệp nhợt nhạt, đương thất bại.

      Doãn Mạt:…

      Vạn Vũ Thần:…

      bạn này nghĩ quá xa rồi.

      Thấy Tề Hiểu Lãng càng càng hăng, Doãn Mạt nhanh chóng cắt đứt lời của ấy :” Tiểu Lăng, cậu là người thành phố H à?”

      , mình là người thành phố N”

      “ Vậy cũng là gần rồi, hôm qua mình thấy cậu đến, sau đó cậu về luôn hả?”

      “Hì hì….” Tề Hiểu Lăng xấu hổ gãi gãi đầu:” Mình với bạn trai ở ngoài đêm.”

      Doãn Mạt và Vạn Vũ Thần bừng tỉnh hiểu ra, vốn còn thấy được bạn này là hoa có chủ, đúng là nhìn ra.
      _ _
      Bước vào đại học, hoạt động đầu tiên Doãn Mạt tiếp xúc là huấn luyện quân kéo dài nửa tháng.

      Đầu tháng chín, thành phố H vẫn còn nắng chói chang, mặc dù nhiệt độ giảm đôi chút, nhưng nếu phải đứng dưới ánh mặt trời vẫn có thể làm cho người ta nóng vã mồ hôi.

      Doãn Mạt mặc bộ trang phục rằn ri, đứng nghiêm trong đội ngũ, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, mồ hôi trán theo hai má chảy xuống từng giọt khiến cảm thấy dính dính khó chịu. cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau từ bụng truyền đến, đôi môi có chút trắng bệch.

      Tập quân mệt mệt nhưng vẫn có thể chịu được, chỉ là may, lần này,kinh nguyệt đến sớm hơn tuần, đúng vào lúc này. Thông thường nếu kinh nguyệt tới đúng lúc bị đau bụng kinh, cũng nghiêm trọng, chỉ cần nằm lúc là khỏe, mà lúc này Doãn Mạt vừa nóng vừa mệt, cơn đau bụng càng ngày càng đau đơn. Đứng tư thế quân đội thêm 30ph nữa là có thể giải tán ăn, nhéo nhéo lòng bàn tay, nghĩ tới 30ph nữa qua nhanh thôi nên chịu đựng.

      Hiển nhiên Doãn Mạt đánh giá quá cao bản thân, vốn bị huyết áp thấp, hôm nay chẳng những bị mất máu mà còn phải phơi nắng dưới ánh mặt trời, thân thể của sao có thể chịu được, tới bao lâu sau, hai mắt Doãn Mạt trợn ngược, sau đó lập tức hôn mê.
      _ _
      Doãn Mạt tỉnh lại thấy mình nằm ở phòng y tế, nhìn trần nhà màu trắng, vẻ mặt mờ mịt.

      “Tiểu Mạt, cuối cùng bạn cũng tỉnh lại rồi, làm mình sợ muốn chết.” Tề Hiểu Lăng vốn đứng ở

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :