1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 33 Thông suốt


      Tô Nhược Tuyết cảm thấy hôm nay Lý Dụ có chút được bình thường, tuy nhiên lúc trước cũng bình thường cho lắm. Dù sao bị người ta từ chôi tuyệt tình như thế mà vẫn mặt dày mày dạn tìm đến khuê phòng nương người ta hằng đêm, loại chuyện này người bình thường làm được. Chỉ là mấy lần tời sau này, nếu cũng nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn tìm tòi suy nghĩ trong lòng nàng, quả Tô Nhược Tuyết biết làm sao cho phải.


      Người này lại muốn quậy cái gì nữa đây biết.


      Nàng đề phòng quan sát , chỉ thấy hai mắt càng ngày càng sáng, Tô Nhược Tuyết quyết định mặc kệ, thích làm gì làm đó , dù sao nàng cũng thuận theo ý .


      "Tuyết Nhi, nàng vẫn chịu để ý đến ta hả?" Lý Dụ quan sát cả buổi, ngày hôm nay lượng kiến thức mà tiếp thu quá nhiều, nhất thời biết bắt đầu thực từ đâu, nhất là lúc nào nàng cũng hờ hững lạnh nhạt, càng khiến cảm thấy thất bại.


      Tô Nhược Tuyết hiểu liếc cái, nhưng vẫn có ý định mở miệng như cũ.


      "Tuyết Nhi, ta lòng thích nàng, muốn thành thân với nàng cũng là lòng. Hôm nay, Tổ phụ và Tổ mẫu tìm ta, Tổ phụ hung hăng mắng ta trận, nàng đừng thấy Tổ phụ ta rất hung dữ, từ ông cụ che chở ta, cũng rất thương ta, đây là lần đầu tiên ông cụ mắng ta thảm đến vậy, Tuyết Nhi nàng có biết vì sao ?"


      biết do thổ lộ quá mức đột ngột hay là giọng điệu quá chân thành nên hiếm khi Tô Nhược Tuyết ngồi yên nghe .


      Đương nhiên Lý Dụ cũng nhìn thấy, lập tức càng nhiệt tình hơn, "Tổ phụ mắng vì ta quá vô dụng, ngay cả nương mình thích cũng theo đuổi được..."


      Tô Nhược Tuyết mấp máy môi, sắc mặt khó dò.


      Lý Dụ ngừng cố gắng, "Tuyết Nhi, nàng xem Đại tỷ và Hạo ca, hai người bọn họ định thân từ lâu, giờ tiểu muội và Thất biểu thúc... Khụ, khụ, Vương gia cũng định thân, với tư cách là Nhị tỷ, nàng thể thụt lại phía sau được, ta biết lúc trước ta làm số chuyện khiến nàng thích, song Tổ mẫu phê bình ta, có điều ta có kinh nghiệm, sau này ta nhất định đối xử với nàng tốt..."


      Trước kia Đại tỷ Tô Nhược U và tiểu muội Tô Nhược Tuyết đều thầm lo lắng cho Nhị muội (Nhị tỷ) nhà mình bị người ta bắt nạt, chuyện bắt nạt này đương nhiên phải là động tay động chân, dù sao Tô Nhược Tuyết võ công cao cường, bốn năm trai tráng cũng phải đối thủ của nàng, mà là bắt nạt mặt tình cảm. Đừng thấy ngoài mặt Tô Nhược Tuyết lạnh nhạt, kỳ trong lòng nàng rất yếu đuối, nếu ngươi lấy cứng đối cứng với nàng, dù cho có phải đầu rơi máu chảy nàng cũng chút sợ hãi, nhưng nếu ngươi xin nàng, chiều chuộng nàng, thương nàng, nàng xiêu lòng mặc người cầu xin.


      Lúc trước Lý Dụ lấy tính mạng Tử Yên uy hiếp khiến Tô Nhược Tuyết vô cùng tức giận, còn bây giờ giải thích, kể ra cũng tâm muốn lấy lòng nàng, cho nên Tô Nhược Tuyết mới biết làm thế nào cho phải....


      Lần đầu tiên, Tô Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát nam tử trước mặt, làn da trắng nõn, dáng người cao lớn, dung nhan tuấn tú khiến người ta nhìn có cảm tình, nhất là đôi mắt phượng kia, lúc vui vẻ như vầng trăng khuyết, giống như thu hết cả bầu trời sao vào đó, lúc vui hơi nheo lại, tối đen sâu thấy đáy, làm người ta biết tại sao hốt hoảng.


      Tô Nhược Tuyết gặp qua ít mỹ nam, Tô phụ, cữu cữu, huynh đệ Từ gia, biểu ca và biểu đệ Khương phủ, họ đều rất nổi bật trong đám người, chỉ cần người bất kỳ ra đường thu hút ánh mắt của biết bao nhiêu người, còn nam nhân trước mắt này, chỉ tính dung mạo hơn hẳn bọn họ bậc. Tô Nhược Tuyết coi bản thân nhưng nàng cũng tự cao tự đại, nàng nghĩ ra tại sao lại thích mình nữa? Nàng biết nhan sắc mình tệ, có điều nữ nhân Đại Hạ trước giờ ưa chuộng dịu dàng mềm mại khiến người ta thương, mà ràng toàn thân cao thấp của nàng hề có những điểm đó.

      Song hết lần này đến lần khác chính là trong mắt của có nàng, chỉ có mình nàng.

      Lần đầu tiên Tô Nhược Tuyết cảm nhận được từ tận đáy lòng, ... lòng thích mình, tối thiểu nhất bây giờ là thích.

      Đáng tiếc, cuối cùng nàng đành phải phụ tấm chân tình của , đời này của nàng, vô tình như thế...

      ‘Nhị công tử, tuy Nhược Tuyết hiểu người thích Nhược Tuyết, nhưng mà chuyện thể thế gian này có rất nhiều, có số chuyện có nguyên nhân hoặc câu trả lời chính xác.’

      Dứt lời, dường như nhớ ra gì đó, khóe môi Tô Nhược Tuyết cong lên thành nụ cười, cực , cực nhạt, có điều màn này Lý Dụ vẫn kịp nhìn thấy. Tự nhiên, khi Lý Dụ nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, trong lòng mơ hồ đau đớn, Tô nhị tiểu thư của cuối cùng trải qua những gì? Mà người nào khiến nàng trở nên như thế...

      Từ lần đầu tiên chú ý đến nàng, nghĩ lại cũng hơn năm tháng rồi, nhưng đối với họ mà , thành với nhau như vậy, tâm bình khí hòa chuyện thế này là lần đầu tiên. Từ tính tình Lý Dụ kín đáo, ngay cả đối với phụ mẫu cũng ít khi thổ lộ tấm lòng của mình, trước giờ những thứ thích nhất định phải có được, dù là làm nũng, chơi xấu, hãm hại, lừa gạt, chiêu gì cũng từ. Lý Dụ cảm thấy mình làm như vậy có gì sai cả, thế nhưng trải qua lần dạy dỗ của Tổ mẫu lần này, cộng thêm bây giờ đối với nàng như vậy, Lý Dụ bỗng hiểu ra những lời Tổ mẫu .

      Nàng quá mức tinh khiết, giống như băng sơn tuyết liên, mặc dù cánh hoa lạnh đến tận xương nhưng nhụy hoa lại vừa mềm vừa ấm. Nếu như lúc trước bị ‘Lạnh’ của nàng hấp dẫn, còn bây giờ lại vì ‘Ấm’ của nàng mà sinh lòng quyến luyến.

      Tô Nhược Tuyết đắm chìm trong nỗi phiền muộn tìm cách từ chối người lòng thích nàng trước mặt, rầu rĩ tìm từ thích hợp, rầu rĩ phải thế nào cho ràng, rầu rĩ tìm cách để buông tha mình, bởi thế lúc này nàng có tâm trạng lạnh nhạt kiêng dè người trước mắt, nàng tiếp tục : ‘Nhị công tử, Nhược Tuyết tin người lòng thích, cũng rất biết ơn chăm sóc của người trong suốt thời gian qua, thế nhưng đời này Nhược Tuyết vô tình, thể khiến người chậm trễ được.’

      Bị từ chối lần nữa, lần này Lý Dụ vô cùng xấu hổ, càng thêm bất đắc dĩ, cộng thêm khó hiểu, chịu đựng lửa giận, thầm nhắc nhở mình được gấp gáp, Lý Dụ cố gắng hết sức dùng giọng điệu hòa nhã hỏi nàng, ‘Nàng từ chối ta là vì Khương Khánh Trạch phải ?’

      Khương Khánh Trạch...

      Vừa nghe thấy cái tên này, nháy mắt Tô Nhược Tuyết hơi giật mình, bao lâu nàng chưa nghe thấy cái tên này rồi nhỉ? Còn có bao lâu nàng nhớ đến người này rồi?

      Nàng cho rằng cả đời mình thể nào quên được người này, liên quan đến tình y cũng có rất nhiều liên hệ, ngừng để ý, cắt đứt rất đau, song ngờ rằng mình có thể quên nhanh như thế. Quả nhân trong kiếp trước nữ nhân kia sai, trời sinh trái tim nàng lạnh lùng...

      Tô Nhược Tuyết nhếch môi nở nụ cười tươi, bởi vì trút bỏ được gánh nặng nên càng sáng lạn hấp dẫn, nhất là đôi mắt hoa đào trong suốt kia giống như chứa muôn ngàn ánh sao, khiến người ta hận thể say luôn trong đấy, ‘Nhị công tử hiểu lầm rồi, phải thế.’

      Lý Dụ hít hơi sâu, bây giờ mới phát vừa rồi vì hồi hộp mà quên hít thở, hề sợ trong lòng nàng có người khác, bởi vì cuối cùng chỗ đó chỉ có thể chứa mình , tất cả đều là ! Tuy nhiên giả sử nàng vì nam nhân khác mà thẹn thùng, vì nam nhân khác mà xấu hổ, Lý Dụ sợ rằng mình chịu nổi mà giết người. hứa với Tổ mẫu là quan tâm đến tâm tình của nàng, mọi chuyện đều lấy ước muốn của nàng làm trọng, muốn nuốt lời nhanh như thế.

      Cũng may, nàng làm thất vọng. Tên biểu ca thanh mai trúc mã vứt kia, hoàn toàn ở trong lòng Tô nhị tiểu thư!

      Bởi vì phát này mà Lý Dụ rất vui vẻ, miệng cười vô cùng sáng lạn, ‘Vậy là tốt rồi.’

      Tô Nhược Tuyết nhìn , nàng hiểu, phải nàng từ chối sao? Bây giờ bày ra vẻ mặt này là có ý gì đây?

      giờ Lý Dụ khôi phục tâm trạng bình thường, sau đó tràn đầy năng lượng nghiên cứu thảo luận chuyện Tô nhị tiểu thư từ chối lần nữa...

      Bởi lẽ nàng mới sáu chữ ‘Đời nàng vô tình như thế’

      Vừa mới lĩnh ngộ xong, chớp mắt tâm tình vừa thả lỏng của Lý Dụ lại khẩn trương, ‘Đời nàng’, ‘vô tình’, ‘Như thế’ là có ý gì?

      Tô nhị tiểu thư cho biết, cuộc đời nàng muốn xuất giá ư?

      ‘Vì sao? Vì sao muốn xuất giá?’

      Lý Dụ nghĩ mãi ra, nàng độ tuổi dậy , tuy tính cách hơi lạnh lùng chút nhưng nàng rất xinh đẹp, khí chất trong veo, thiếu nữ tư xuân, làm sao nàng có thể ra loại chuyện kinh hãi thế tục thế này?

      Tô Nhược Tuyết im lặng rất lâu, nàng phải nàng chết tâm cho hiểu như thế nào đây, nàng muốn trải qua chuyện kinh khủng đó lần nữa mà chỉ muốn an an ổn ổn, yên lặng sống hết phần đời còn lại. Suy cho cùng, đúng là do nàng quá mức nhu nhược...

      ‘Nhị công tử quên vừa rồi Nhược Tuyết gì sao? đời này ở đâu ra nhiều lý do như thế? Nhược Tuyết chỉ muốn gả cho người ta, thể coi là chuyện kinh thiên động địa gì.’

      ‘Nếu là người khác đương nhiên ta chẳng thèm hỏi.’ Lý Dụ tiếp tục , ‘Có điều là nàng, ta muốn lấy nàng cho nên làm sao ta muốn biết lý do cho được?’

      Tô Nhược Tuyết im lặng lần nữa, giả sử đổi lại là nàng, nàng cũng cam lòng...

      Lý Dụ quan sát sắc mặt nàng, vừa giận vừa vui, ‘Chỉ là, dù cho lý do của nàng là gì đều thay đổi được quyết tâm muốn lấy nàng của ta.’ Cho nên, Tô nhị tiểu thư ngốc nghếch, nàng tốt nhất nên tỉnh ngộ đồng ý gả đến Vĩnh định hầu phủ .

      Vừa dứt lời, thèm để ý đến vẻ mặt ‘ biết làm sao, cũng thể làm gì’ của Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ vuốt vuốt khuôn mặt nhắn buồn rầu của Tô Nhược Tuyết rồi mỉm cười bước nhanh ra ngoài, ‘Đêm dài trời lạnh, nàng mau nghỉ ngơi , lần này tới đây thôi, ngày mai lúc chuyện nàng nhớ kỹ phải gọi ta là Dụ ca ca đấy, Nhị công tử gì đó chói tai muốn chết.’

      Tô Nhược Tuyết nhìn theo bóng lưng rời , lâu sau nàng vẫn chưa bình tỉnh nổi, trong đầu người này chứa gì vậy? nghe nàng từ chối à? Thế mà còn rối rắm ‘Dụ ca ca’ gì đó...

      Vì vậy, những lời đêm nay đều là đàn gảy tai trâu, mình tự biên tự diễn, chẳng lẽ uổng công nàng nãy giờ hay sao?

      Trời đất! Lần đầu tiên trong đời Tô Nhược Tuyết phát , từ chối người lại khó đến thế...
      Last edited by a moderator: 26/5/18
      Yoolirm Park, Parvarty, xukem13 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Gặp người mặt dày là phải như thế đó Nhị tiểu thư ah. Thanks nang

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Last edited by a moderator: 26/5/18
      Yoolirm Park, Parvarty, xukem9 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 35 Ảo tưởng


      Ngày mùng hai năm mới, nữ nhi xuất giá phải hồi nương gia, tuy Tô mẫu mất nhiều năm, nhưng vào ngày Tô phụ đều dẫn ba tỷ muội Tô gia đến Khương phủ, năm nay cũng ngoại lệ.


      đường đều là xe ngựa tới lui thăm người thân, thỉnh thoảng truyền tới mấy tiếng cười khanh khách vui vẻ, Khương phủ cách Tô gia xa, khoảng hai con đường là đến Khương phủ ở phố Thuận An.


      " lão gia, ba vị biểu tiểu thư, mọi người đến, sáng sớm đại quản gia Khương Học đứng chờ trước Khương phủ, khi vừa nhìn thấy xe ngựa của Tô gia ông nhiệt tình ra đón.


      Đều là người quen cũ, Tô phụ khẽ gật đầu chào Khương Học, khách sáo chuyện trò vài câu, ba tỷ muội Tô gia cũng thân thiết gọi ông tiếng Học thúc.


      Mỗi khi đến Tô gia đều chuẩn bị quà tặng, lần này theo sát phía sau xee ngựa của ba tỷ muội Tô gia là hai xe ngựa chất đầy quà, đều là lễ vật mừng năm mới, Khương Học chào ba tỷ muội Tô gia xong sai người hầu cẩn thận ghi chép số lễ vật này vào sổ rồi chuyển vào khố phòng.


      " phụ, U Nhi tỷ tỷ, Tuyết Nhi tỷ tỳ, Nhị Nhi tỷ tỷ, mọi người tới."


      Còn chưa bước vào cửa nghe loạt thanh thể chờ đợi truyền tới, chớp mắt tiểu nương đầu chải hai búi tóc song nha kế, mặc áo khoác bông thêu bướm trắng chạy ào ra, nhìn mọi người vô cùng mừng rỡ.


      Tô Nhược Tuyết mỉm cười nhìn tiểu nương lôi kéo cánh tay mình, "Sao Dao Nhi gấp gáp thế hử?"


      "Còn phải , muội ấy sốt rột chờ quà mừng tuổi đấy!" Tô Nhược Nhị nhanh tới trêu ghẹo tiểu biểu muội nhà mình.


      Khương Dao nhăn mũi, cái miệng nhắn trề ra, thuận thế xòe tay, "Nhị Nhi tỷ tỷ rất đúng, muội chờ quà mừng tuổi, Nhị Nhi tỷ tỷ, quà của muội đâu?"


      Tô Nhược Nhị mỉm cười đánh lên lòng bàn tay của bé, "Mơ tưởng, có đâu!"


      Đúng lúc này, Khương phụ và Vương Thị dẫn Khương Khánh Trạch, Khương Di và Khương Khánh Ân cùng ra đón, nhìn thấy Khương Dao và Tô Nhược Nhị ầm ĩ, Vương Thị khỏi lắc đầu bật cười, "Hai đứa các con là, khi nào mới có thể trưởng thành được đây?"


      Tô Nhược Nhi bước lên ôm lấy cánh tay Khương thị cười ngọt ngào, "Chúng con mãi mãi vẫn là đứa của cữu mẫu, bao giờ lớn lên."


      Vương thị thương vuốt tóc nàng, trong lòng vô cùng dễ chịu, "Được được được, các con cứ ở bên cạnh cữu mẫu cần lớn lên, có điều sau khi xuất phủ được như thế nữa, sau này Nhị Nhi trở thành Phụ Chính vương phi cao quý, có biết bao ánh mắt nhìn chằm chằm vào con, nên để người ta bắt được nhược điểm."


      Trước đây Vương thị vì chiều lòng Khương phụ nên mới thương ba tỷ muội Tô gia mất mẫu thân từ , bà vốn tưởng rằng hôn của các nàng phải dựa vào Khương phủ, song ngờ Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị tốt số như vậy, ngay cả Di Nhi nhà bà cũng sánh bằng.


      Vương Thị thầm suy nghĩ, phải bà cảm thấy tiếc, có điều bà tỉnh ngộ rất nhanh, tuy Di Nhi gả cao bằng các nàng, thế nhưng qua quá trình quan sát thời gian, ràng Bùi phu nhân và Bùi tiểu thư ưa Tô Nhược U có xuất thân thấp hèn, mà Tô Nhược Nhị gả đến Hoàng gia, chỉ có hơn chứ kém.


      Di Nhi của bà như thế là tốt rồi. Có phụ thân và huynh trưởng làm chỗ dựa, nó có uất ức gì khi sống tại phu gia.


      Lại , chuyện hai mối hôn này, với tư cách là thân thích duy nhất của Tô gia, Khương phủ gì mới là tốt nhất.


      Trước đây vì tương lai của nhi tử, bà lòng muốn nhi tử lấy đích nữ của mẫu tộc, tuy nhiên giờ Tô Nhược U gả đến Bùi phủ, Tô Nhược Nhị gả đến Phụ chính vương phủ, nếu nhi tử thích Tuyết Nhi như thế, có lẽ bà có thể cho nó toại nguyện rồi.


      Dù tính tình Tuyết Nhi hơi lạnh lùng chút, với lại còn thích giao tiếp, nhưng chỉ cần có U Nhi và Nhị Nhi, hai tỷ muội ruột thịt còn ở đây bà biết , con của mình bước lên mây.


      Nghĩ thế, ánh mắt Vương Thị đảo qua người Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị, cuối cùng khóe môi bà chứa ý cười dừng lại người Tô Nhược Tuyết, hết sức dịu dàng.


      Có điều, lúc này Vương thị hoàn toàn nóng vội, kể đến lúc trước bà đánh tiếng cắt đứt hi vọng của Tô Nhược Tuyết, hơn nữa với quan hệ tình cảm thân thiết nhiều năm qua của bà và ba tỷ muội Tô gia, bà cần phải chèo kéo làm quen, huống chi trong lòng bà hiểu rất , Tô Nhược Tuyết phải là người thù dai, đừng thấy nàng lạnh nhạt, dễ gần, kỳ con người nàng phải quá tính toán.

      Con của bà tốt như thế, bây giờ lấy Tô Nhược Tuyết, đó là may mắn của nàng, chỉ cần nàng thầm kéo chân trưởng tử, Vương Thị tự nhận, sau này khi Tô Nhược Tuyết gả đến Khương phủ, người cữu mẫu này chắc chắn bạc đãi nàng.

      Chỉ hơn hai tháng nữa Khương Di gả vào Ngụy phủ, nàng và ba tỷ muội Tô gia có thể xem là cùng nhau lớn lên từ , khách quan mà so với đám biểu tỷ muội mắt cao hơn đầu, coi bọn họ ra gì bên nhà ngoại tổ mẫu, đương nhiên nàng thích các tỷ muội thiện lương Tô Nhược Tuyết hơn, quan trọng nhất là nàng biết người trong lòng đại ca là Tô Nhược Tuyết, với tư cách là muội muội, nàng luôn hi vọng bọn họ được hạnh phúc. Thế nên, vất vả lắm đại ca mới thuyết phục được mẫu thân, Khương Di cũng rất vui mừng thuận nước đẩy thuyền.

      Sau khi ăn trưa xong, chúng nữ nhi đến tiểu viện của Vương Thị nghỉ ngơi như ngày thường, thấy còn ai cản trở nữa, Khương Di mới sai nha hoàn bên người thông báo với Vương thị.

      Phòng khách trong nội viện.

      Mặt trời ngày đông treo cao, ánh nắng chiếu lên người ấm áp dễ chịu, cực kỳ thoải mái, Khương Di ngắm nhìn hoa mai nở rộ cành, trong lòng vui vẻ -- Nàng rất hi vọng đại ca và Tuyết nhi hai người có tình nên duyên phận.

      Thế nhưng, Khương Di rất hiểu tính tình của mẫu thân mình, đầy lát, Khương Di làm ra vẻ vô tình hỏi thăm, ‘Nương, tuy U Nhi, Tuyết Nhi, Nhị Nhi là sinh ba, cùng nhau lớn lên từ , song bây giờ Nhị Nhi sắp gả vào Phụ chính vương phủ rồi, với tư cách là Nhị tỷ, phụ có tính toán gì ạ?’

      Nữ nhi của mình, có tâm tư gì sao Vương thị lại biết, Vương thị nắm chặt lò sưởi trong tay, khóe môi cong lên tươi cười, bỗng nhiên bà muốn biết con làm thế nào, ‘Tính tình của phụ Di Nhi cũng biết rồi đấy, tại U Nhi và Nhị Nhi xuất giá sớm, trong lòng ông ấy nỡ bỏ biết bao nhiêu, mặc dù Tuyết Nhi là Nhị nương, có điều với tính cách của phụ con, chỉ sợ ông ấy muốn gả Tuyết Nhi cho người ta sớm như vậy đâu.’

      ‘Ồ.’ Mọi chuyện như mong muốn của mình, ngoài mặt Khương Di cũng thể điều gì, nàng bình tĩnh tiếp, ‘Cũng đúng, chắc phụ nỡ gả Tuyết Nhi sớm, còn nữa hôm nay có Phụ chính vương phủ và Bùi phủ nên Tuyết Nhi cần lo lắng chuyện xuất giá nữa, phụ phải lựa chọn rất kỹ cho mà xem.’

      Vương thị nuôi dạy hai nhi nữ, trước giờ bà đều hận thể mang tất cả những thứ tốt đẹp đến trước mặt bọn nó, bảo vệ bọn nó cả đời vô ưu vô lo. Giờ đây, nhi nữ định thân, tiếp theo phải gả cho người ta, Vương thị lại hận thể hết những ghê tởm thế gian này cho nó nghe, để nó biết người biết ta, gặp người, phòng người, lúc cần thiết còn có thể hại người, giết người.

      Còn hơn hai tháng nữa là nhi nữ gả cho người ta làm thê tử, Vương thị tránh khỏi u sầu, bây giờ nhìn thấy tâm tư nữ nhi kín đáo, thận trọng từng bước, bà đột nhiên có chút xót xa, nữ nhi của bà trưởng thành...

      thương vuốt ve mái tóc dài của Khương Di, hốc mắt Vương thị nóng lên, tuy nhiên cũng may bà vẫn còn lý trí, lúc này bà thể làm cho nữ nhi khóc theo, bà quay sang chỗ khác lấy lại tinh thần rồi mỉm cười, ‘Sang năm đại ca con cũng mười tám rồi, yết bảng xong thành thân là thích hợp, nương thấy tính tình Tuyết Nhi trong sáng nên muốn tìm thời gian thích hợp hỏi ý kiến của phụ con, giành lấy Tuyết Nhi sớm chút tránh cho người ta nhanh chân đến trước.’

      Đạt được đáp án mình muốn, nụ cười mặt Khương Di càng sâu, ‘Tốt quá, lúc nào Dao Nhi cũng ầm ĩ muốn Tuyết Nhi làm đại tẩu, biết mong muốn thành vui đến mức nào nữa.’

      ‘Đúng thế.’ Ánh mắt Vương thị cũng ngập tràn vui vẻ, trước kia bà thích Tô Nhược Tuyết, hôm nay thất sắc mặt mọi người, tất cả đều vui là tốt rồi. Do muốn nhi tử bõ lỡ tương lai, tính ra Vương thị phải là mẹ chồng hung ác, tuy thích con dâu chiếm hết tâm trí nhi tử, nhưng bà may mắn gả cho Khương phụ nên bà cũng hi vọng nữ nhi của mình có thể đạt được kết quả viên mãn.

      Hai người bao lâu trở vào, biết có phải do Khương Di tác động hay mà sau giờ nghỉ trưa, lúc mấy vãn bối cùng tụ tập thưởng mai trong vườn, còn Vương Thị và Khương phụ ngồi trong đình nghỉ mát trò chuyện với Tô phụ.

      Tô gia có nữ chủ nhân, với tư cách là cữu mẫu ba tỷ muội Tô gia, Vương thị tránh được việc thu xếp giúp đỡ cho hôn của Tô Nhược Nhị và Tô Nhược U, sau khi trò chuyện được lát, Vương thị nhìn lũ trẻ cách đó xa, bà ra vẻ cười đùa hỏi thăm: ‘Muội phu, ba tỷ muội U nhi có thể là lớn lên dưới mắt của ta, hôm nay U Nhi và Nhị Nhi sắp gả rồi, vậy còn Tuyết Nhi có thể giữ lại cho ta ?’

      Nghe thấy lời này, hai mắt Khương phụ sáng rỡ, tuy Tô mẫu và ông cùng mẹ sinh ra, nhưng tình cảm thua kém huynh muội ruột thịt chút nào, năm đó Khương gia gần như suy tàn, tục ngữ rất đúng, phân tiền có thể lam khó hùng, Khương phụ chỉ là thư sinh, cuối cùng phải nhờ vào giúp đỡ của muội muội mới có thể lên kinh thi, Tô mẫu qua đời khiến Khương phụ đau lòng dứt, vì thế đối với ba tỷ muội Tô gia ông luôn lòng thương, bù đấp tổn thất cho chúng nó.

      Hôm nay, Vương thị như thế, Khương phụ cảm thất rất khả thi.

      ‘Vậy cứ quyết định để Tuyết Nhi gả đến nhà chúng ta .’

      Vẻ mặt tươi cười của Tô phụ thay đổi chút nào, tâm ý của Khương phụ ông có thể hiểu, thay đổi của Vương thị cũng khó hiểu, tuy nhiên nữ nhi của ông, chỉ cần nó muốn, làm sao ông có thể cho phép người khác tự tính toán?

      ‘Đại ca, đại tẩu, hai người đừng vội, lần này U Nhi và Nhị Nhi gả đệ rất nỡ, dù thế nào đệ cũng muốn giữ Tuyết Nhi lại thêm mấy năm nữa.’

      Lời này của Tô phụ có vấn đề gì, song làm sao Vương thị nghe ra được ý từ chối trong đó, sau này Tô Nhược Tuyết gả vào Khương phủ họ thân càng thêm thân, cam lòng, nở bỏ? Chung quy nữ nhi là phải xuất giá, giữ lại chẳng khác nào giữ tiền lỗ vốn.

      Vương thị tự nhận mình bạt đãi Tô Nhược Tuyết, Tô phụ muốn là do ông ấy có chí lớn, bởi do hai mối hôn trước mắt nên mới hài lòng nhi tử của bà đây mà.

      Bỗng nhiên Vương thị cảm thấy quá buồn cười, cơn tức giận biết từ đâu ập đến, ông ấy cho rằng nữ nhi trèo cao mắt cao hơn đầu rồi đúng ? Nhờ lại lần về Quốc công phủ lần trước đạ tẩu của bà cũng ám chỉ bà như thế, đáy mắt Vương thị tối tăm, Bùi thượng thư thế nào? Phụ chính vương gia sao? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đợi sau này bọn họ thành danh chiếm lại hết thảy...
      Last edited by a moderator: 26/5/18

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ta tuc. K,huong Mau qua di. Thanks Nang

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :