1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 8 giang sơn có đại hùng

      Xa xa, Diệp Trường Vân đưa cơm cho đệ đệ, vừa vặn thấy màn này, nàng hoảng sợ lui về phía sau bước, hai tay mảnh khảnh run run che miệng mình.

      Nhớ ngày xưa nghe đủ loại tin đồn về Hầu gia và Lộng Ngọc, nếu như đệ đệ mình rơi vào tay Hầu gia, còn biết kết cục thế nào đâu! lòng nàng nóng như lửa đốt, nên làm thế nào mới cứu đệ đệ may mắn thoát nạn? Chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn đệ đệ bị chủ nhân đạp hư sao?

      lúc sốt ruột, linh quang chợt lóe lên, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Đồng.

      Tiêu Đồng, nàng từng đặt cả giấc mộng và kỳ vọng của thiếu nữ lên , nhưng sau này lại bị thất vọng, thất vọng qua , ngược lại từ đáy lòng dâng lên oán hận cùng khinh thường.

      thời, là lúc nguy nan, người thứ nhất nàng nghĩ đến lại là .

      Ngay cả đối với mình , nhưng những ngày nay quan tâm toàn gia mình là thể hoài nghi, lúc này nàng chỉ hơi do dự, vội chạy đến tiền viện chỗ Tiêu Đồng ở.

      Tiêu Đồng vừa mới rửa mặt, muốn nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, vội ra mở cửa, vừa thấy, dĩ nhiên là Diệp Trường Vân vẻ mặt kích động ửng hồng, thở hổn hển.

      có chút kinh ngạc, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"

      Diệp Trường Vân căn bản bất chấp, tiến lên giữ chặt tay áo , dồn dập thở hổn hển, run giọng : "Ta cầu ngươi, nhanh cứu Ttiềm, cứu !"

      "Diệp Tiềm? thế nào?" Tiêu Đồng vừa nghe, mày nhất thời nhíu lên.

      Diệp Trường Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cất giọng : "Hầu gia, ở hậu viện, chuồng ngựa, nhanh chút, cầu ngươi, cứu !"

      Tiêu Đồng cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi tay tái nhợt vẫn run run giữ chặt tay áo mình.

      Diệp Trường Vân thấy gì, gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống, cầu xin : "Tiêu thị vệ, Trường Vân thân bồ liễu, dám trèo cao Tiêu thị vệ. Nhưng khẩn cầu người vì Trường Vân đêm hầu hạ, cứu đệ đệ ta lần! Từ nay về sau, Trường Vân thề, tuyệt dám dây dưa ngài nửa phần!"

      Tiêu Đồng khẽ thở dài : "Diệp nương, phải Tiêu Đồng giúp, mà là Tiêu Đồng bất lực."

      Diệp Trường Vân nghe thấy, nhớ tới tình cảnh ban ngày, sắc mặt đột nhiên trắng bạch, nước mắt rào rào rơi xuống, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ có cách cứu Tiềm sao?"

      Đệ đệ này, từ rời khỏi mẫu thân, ở chỗ thân phụ chịu tra tấn, biết ăn bao nhiêu đau khổ. Đến bên người mẫu thân rồi, ít ít cười, mọi việc nhẫn, chỉ sợ chọc phiền toái cho mọi người trong nhà.

      Diệp Tiềm có hiểu biết như vậy, thế nhưng cũng bị đạp hư sao?

      Tiêu Đồng thấy nữ tử trước mặt lê hoa mang vũ, lại nghĩ đến ngày thường Diệp Tiềm cẩn thận nhẫn lại chăm học khổ luyện, tâm đành lòng, chợt nhớ tới cái gì, vội : "Diệp nương, mau cầu kiến công chúa!"

      Diệp Trường Vân nghe như thế, trong lòng nhất thời tỉnh ngộ, thời có thể cứu Tiềm từ trong Hầu gia, chỉ có chủ nhân! Nhưng mà chủ nhân nguyện ý ra tay cứu giúp hay ?

      Nàng nghĩ nhanh, quay ngược trở lại, thời cũng bất chấp tất cả, chỉ có thể van cầu trước, nghĩ đến đây nàng nhấc váy chạy tới chỗ công chúa.

      Tiêu Đồng hơi suy tư, về phòng lấy kiếm, bước nhanh đến chỗ chủ nhân bên kia.

      Diệp Trường Vân liên tục vấp ngã chạy đến trước cửa phòng Triêu Dương, đẩy cửa ra nhìn vào trong, Cẩm Tú và Mính Nhi thấy nàng như vậy, đều có chút kinh ngạc. Ngày thường Diệp Trường Vân tĩnh nhã đoan thục, khi nào có bộ dáng như vậy đâu!

      Triêu Dương công chúa tẩy trang trước gương, đầu tóc đen bóng như thác nước trút xuống sau người, nghe động tĩnh ngoài cửa, đầu cũng quay lại, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Làm sao?"

      Diệp Trường Vân bất chấp thở dốc, vào cửa, oành tiếng phục quỳ mặt đất, khóc cầu: "Chủ nhân, thỉnh cứu Diệp Tiềm!"

      Triêu Dương hơi nghiêng thân, đạm liếc Diệp Trường Vân đất, lạnh nhạt hỏi: "Diệp Tiềm làm sao?"

      Diệp Trường Vân ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt, khóc : "Hầu gia ở trong chuồng ngựa phía sau viện, Diệp Tiềm... , muốn..." Kế tiếp, nàng nữa, chỉ dập mạnh đầu vài cái.

      Triêu Dương đương nhiên minh bạch ý tứ của Diệp Trường Vân, mị mắt cụp xuống, hơi trầm ngâm, định cái gì, lại nghe cửa phòng bên ngoài mở, ngẩng đầu vừa thấy, là Tiêu Đồng.

      Tiêu Đồng tiến lên quỳ gối xuống, trầm giọng : "Chủ nhân, cứu Diệp Tiềm !" Ngẩng đầu, trong ánh mắt kiên nghị toát ra khẩn cầu.

      Diệp gia nguyên bản là gia nô của Bình Tây Hầu, Bình Tây Hầu xử trí Diệp Tiềm thế nào, Triêu Dương công chúa đích xác ngăn trở được. Nhưng mà... nàng sao nhẫn tâm nhìn đứa mười lăm tuổi gặp vận rủi như vậy!

      Triêu Dương công chúa bóng lưng kia trầm mặc thu liễm, đạm quét mắt nhìn nam nữ quỳ đất, đứng lên, chậm rãi : " thôi."

      =====================================

      Vì thế Diệp Trường Vân vội vàng dẫn đường ở phía trước, các thị nữ theo, Tiêu Đồng bảo hộ bên, chúng tinh phủng nguyệt cùng theo sau Triêu Dương công chúa bước vào chuồng ngựa sau viện.

      Ai biết vừa đến, mọi người thấy tình cảnh trước mắt này, đều hít hơi khí lạnh.

      Lúc này, trong tay Diệp Tiềm cầm bàn chải lông ngừa, trong tay Phùng Kiệt là bội kiếm của .

      Phùng Kiệt năm nay bất quá hơn ba mươi tuổi, lúc tráng niên, năm đó cũng từng lên chiến trường giết địch. thời bội kiếm bên hông vừa ra, khí thế giảm so với năm đó.

      Thiếu niên Diệp Tiềm mười lăm tuổi, vội nắm chặt bàn chải trong tay, lạnh lùng theo dõi chủ nhân Phùng Kiệt, cả người tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương bức người.

      Triêu Dương công chúa thấy thế, khỏi nở nụ cười, mị nhãn tà nghễ nhìn phu quân nhà mình, phong tình vạn chủng hỏi: "Hầu gia, ngài lại là ở đây diễn trò gì a?"

      Phùng Kiệt quay đầu nhìn Triêu Dương công chúa, cười hắc hắc : "Triêu Dương, nàng mới đến, xem ta đêm nay thu phục con ngựa hoang này như thế nào!"

      Triêu Dương công chúa bên môi nhêch lên nụ cười như có như , ung dung vuốt tóc dài rối tung, cười : "Có trò hay như vậy, Triêu Dương bỏ lỡ rất đáng tiếc!"

      Diệp Trường Vân thấy đệ đệ tuy rằng người có chút hỗn độn, nhưng quần áo còn hoàn hảo, biết vẫn chưa bị lăng nhục, cảm thấy nhàng thở ra, nhưng lại nghĩ đến lúc này mạo phạm chủ nhân như vậy, phạm vào đại sai, trong lòng khỏi lo lắng, vội la lên: "Tiềm, ngươi làm cái gì, sao có thể vô lễ như thế, nhanh quỳ xuống thỉnh tội với chủ nhân!"

      Dưới ánh trăng, thiếu niên thân hình cao ngất, nghe tỷ tỷ mình , vẫn chưa động, cắn răng lấy ngữ khí lạnh lẽo : "Tiềm tình nguyện chết."

      Diệp Trường Vân càng nghe càng gấp, còn khuyên nữa, Phùng Kiệt lại chút để ý xuy cười tiếng, cầm kiếm trong tay, con ngươi lòe ra hứng thú nồng đậm: "Yên tâm , ta cho ngươi chết, chỉ làm ngươi dưới thân ta cầu sống thể, muốn chết xong."

      Diệp Tiềm nghe vậy, trong mắt đột nhiên bắn ra sắc bén, lạnh lùng nhắc nhở: "Nếu ta có thể thắng, thỉnh ngươi vi phạm lời hứa!"

      Phùng Kiệt thấy Diệp Tiềm quật cường lãnh ngạo như vậy, ha ha cười, quay đầu với Triêu Dương: "Công chúa a, nàng đến, ngại làm chứng, hôm nay Diệp Tiềm này nếu có thể thắng ta, bản hầu tuyệt truy cứu tội xúc phạm chủ nhân!"

      Triêu Dương nhàng vỗ tay, mị mục lại cười : "Tốt lắm, hôm nay ta làm chứng, xem xem Phùng Kiệt ngươi làm thế nào thu phục con ngựa hoang này! Chẳng qua -- "

      Nàng tế mâu lưu chuyển, đảo qua thiếu niên hàn khí đầy người kia, giọng có chút mỉa mai : "Ngựa hoang tuy tốt, nhưng đá hậu rất mạnh, cẩn thận bị ngã!"

      Phùng Kiệt nghe vậy sang sảng cười to: "Đa tạ công chúa quan tâm, bản hầu chỉ cần có thể cưỡi được con ngựa này, dù bị ngã tan xương nát thịt cũng đáng giá!"

      ý trong những lời này hiển nhiên chọc giận thiếu niên vận sức chờ phát động kia, trong mắt phẫn ý càng đậm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Kiệt, phảng phất muốn giết cho thống khoái.

      Triêu Dương tế mâu khẽ đảo qua Diệp Tiềm, nhìn thấy trong tay cái bàn chải gỗ, cười : "Diệp Tiềm hình như cần thanh kiếm đâu!"

      Nghe thế, Tiêu Đồng lấy xuống bảo kiếm lưng, muốn đưa cho Diệp Tiềm.

      Triêu Dương khẽ lắc đầu, tiếp nhận thanh kiếm, dưới ánh trăng nhàng rút ra, chỉ thấy phượng vĩ dày đặc, hàn khí nghiêm trang.

      Nàng lần nữa cho kiếm vào vỏ, chậm rãi đến trước mặt Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm quay đầu, nhìn về phía chủ nhân đến bên mình.

      Khuôn mặt mộc mạc son phấn trang điểm, nàng chỉ mặc bộ áo trắng ngà, dưới ánh trăng có vài phần tĩnh nhã, so với ban ngày khác biệt. Tế mâu như thường qua lại hàm chứa vài phần quyến rũ, cười mỉm nhìn mình.

      chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên trào ra dũng khí, ngực cháy lên lửa nóng.

      "Chủ nhân." Diệp Tiềm kêu ra tiếng. Bởi vì quá mức oán giận kích động, thanh thế nhưng có chút khàn khàn.

      Triêu Dương nâng thanh kiếm trong tay, cười : "Diệp Tiềm, ngươi biết , thanh kiếm này gọi là Long Tuyền, là năm đó tiên hoàng ban cho nam nhi dung nhất Đại Viêm. Bây giờ, ngươi dùng thanh kiếm này, đả bại chủ nhân của ngươi, bảo vệ tôn nghiêm của ngươi !"

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm sâu vào chủ nhân xinh đẹp như tiên tử, lửa trong ngực phảng phất cháy càng vượng, trong mắt bắt đầu chậm rãi nóng lên.

      thở sâu, hai tay vươn ra, trịnh trọng tiếp nhận thanh kiếm kia: "Diệp Tiềm tạ chủ nhân!"

      Triêu Dương lại khe khẽ thở dài, trong đôi mắt mị hoặc có tia đau thương: "Ngươi tuy là con của nữ nô, nhưng cũng là nam nhi Đại Viêm! Sinh ra là nam nhi Đại Viêm ta, phải hiểu được, dùng kiếm trong tay bảo vệ bản thân hẳn là quý trọng."

      Lúc này Diệp Tiềm muốn bảo vệ, đương nhiên chính là tôn nghiêm của , làm nam nhi có tôn nghiêm!

      Diệp Tiềm cúi đầu sâu, cung kính : "Vâng, chủ nhân."

      Tiêu Đồng bên cạnh, nghe thế, giương mắt nhìn Triêu Dương công chúa, ánh mắt làm cho người ta khó có thể hiểu.

      Diệp Tiềm trịnh trọng rút kiếm, sóng mắt chậm rãi nhìn về phía chủ nhân Phùng Kiệt đối diện.

      Giờ phút này Diệp Tiềm đứng ổn định như tường đá. thu liễm kích cuồng oán giận vừa rồi vào trong ngực, thủ nhi đại chi, trấn định tự nhiên, bình tĩnh tự tin, thản nhiên sợ!

      Phùng Kiệt mặt vui cười cũng chậm chậm trầm định lại. nhìn thiếu niên cầm kiếm dưới ánh trăng, bên môi nổi lên chút cười lạnh, nhàn nhạt : "Tốt lắm, ngươi có thể trở thành đối thủ của bản hầu."

      Tiếng vừa dứt, xuất kiếm.

      Diệp Tiềm mắt lộ ra ý lạnh, bình tĩnh ứng chiến.

      Phùng Kiệt học võ từ , cũng từng lên sa trường, xuất kiếm lão luyện trầm định, chiêu thức qua lại lộ ra công lực.

      Còn Diệp Tiềm, mới học kiếm nửa năm, nhưng thiên phú cực cao, có chút thành tựu. Bởi vì tuổi trẻ, người có nhuệ khí của thiếu niên, nhưng cũng bởi vì đê tiện từ , người như đến trung niên mới có loại nhẫn và cẩn thận.

      Dưới ánh trăng, hai thân ảnh, cường tráng, cao ngất. Hai thanh kiếm, khi giao thoa khi triền đấu, phát ra từng tiếng vang, phát ra từng trận bạch mang.

      Hai người đảo mắt qua mấy chiêu, nhưng chẳng phân biệt được thắng bại.

      Diệp Trường Vân nhìn bên cạnh chỉ cắn chặt răng, nắm chặt khăn trong tay.

      Tiêu Đồng lại hơi hơi cúi đầu, cũng xem. Trận tỷ thí này, đoán được kết quả.

      Triêu Dương công chúa như thấy mùi ngon. Sớm có thị nữ bên cạnh lấy đến cho nàng áo choàng da điêu và ghế thêu, nàng liền phủ thêm áo choàng, ngồi ở chỗ đó nhàn nhã xem trận đấu kiếm này.

      Đúng lúc này, Diệp Tiềm bỗng nhiên thoăn thoắt nhảy lên, lợi kiếm trong tay như linh xà bay thẳng về cổ họng Phùng Kiệt. Phùng Kiệt vội tránh, cho rằng bản thân may mắn thoát được, lại phát lợi kiếm kia hướng vào ngực.

      thân hình đột nhiên ngưng trụ, lại dám động, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào thiếu niên cầm kiếm.

      Diệp Tiềm trấn định tự nhiên nhìn , trầm tĩnh, nhưng lạnh như băng : "Ngươi bại."

      Kiếm trong tay Phùng Kiệt keng tiếng rơi xuống đất, ngửa mặt tang thương cười to: "Giang sơn có đại hùng! Tốt!"

      xong, cũng quản kiếm đất, quay đầu bước nhanh rời .

      Diệp Trường Vân bỗng xông lên trước, cho Diệp Tiềm cái tát. Diệp Tiềm vừa mới đắc thắng bất ngờ kịp phòng bị, bị tỷ tỷ đánh cái bạt tai vang dội, khuôn mặt tuấn tú nhất thời xuất hồng ấn, nhìn tỷ tỷ rưng rưng căm tức, khỏi ngớ ra: "Tỷ tỷ?"

      Diệp Trường Vân cắn răng tức giận hỏi: "Ngươi còn biết ta là tỷ tỷ ngươi sao? Vậy ngươi còn biết chủ nhân ngươi là ai chăng? Ngươi có biết thân phận của mình sao!"

      Cỗ nhuệ khí mặt Diệp Tiềm kia đột nhiên tiêu tán, nhìn tỷ tỷ rơi lệ đầy mặt thất kinh, gặp rắc rối rồi, bất an dần dần ra khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi.

      Diệp Trường Vân túm tay áo , kéo đến trước mặt công chúa, phù phù tiếng quỳ xuống, chảy lệ cầu xin: "Công chúa, Tiềm trẻ người non dạ, va chạm Hầu gia, thỉnh công chúa trách phạt!"

      Nàng rơi lệ khóc cầu, thấy Diệp Tiềm vẫn kinh ngạc đứng tại chỗ, vội dùng lực túm ống tay áo của , túm được, khỏi khó thở, khàn cả giọng khóc mắng: "Ngươi phạm sai lớn như thế, còn muốn thế nào? Còn nhanh quỳ xuống!"

      đến đây, thanh khàn khàn, khỏi nghẹn ngào: "Chẳng lẽ còn chờ mẫu thân rơi lệ bồi tội cho ngươi sao?"

      Diệp Tiềm từ trong bất an vừa rồi chậm rãi tỉnh lại, mặt sớm còn trấn định tự nhiên lúc vừa nghênh chiến với Phùng Kiệt, nhanh chóng quỳ xuống theo tỷ tỷ, cúi đầu .

      @Anhdva truyện này hình như cũng ko gì đến A Kiều đâu, chỉ có nhắc qua hoàng hậu trước ko con nên bị phế. ra Hán Vũ Đế lấy A Kiều là vì muốn mượn ngoại thích này củng cố thế lực, sau này phế A Kiều cũng vì muốn phá bỏ thế lực ngoại thích. Đế vương càng vĩ đại càng bạc tình. Lời ước hẹn kim ốc tàng Kiều cũng tan vào dĩ vãng thôi.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta biết, nên đọc Kim ốc hận ba lần để nguôi tiếc hận cho a Kiều đó nàng.
      bachnhaty, heavydizzyHale205 thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 9 Chẳng qua chỉ là tiểu nô

      Dưới ánh trăng, Triêu Dương công chúa cúi đầu chăm chú ngắm nhìn mười ngón tay, tinh tế trắng nõn, mười đầu móng tay đỏ tươi đẹp mắt, nhàng chậm rãi co mười ngón tay vào trong tay áo, nàng mới từ từ nâng con ngươi, nhàn nhạt đảo qua đôi tỷ đệ quỳ đất kia, lành lạnh hỏi: "Lại làm sao?"

      Diệp Trường Vân cúi đầu, quỳ tiến về phía trước, đến trước mặt Triêu Dương công chúa, đụng vang đầu vài cái, vừa khóc liên tục vừa cầu xin: "Công chúa, Tiềm trẻ người non dạ, va chạm Hầu gia, thỉnh công chúa trách phạt."

      Diệp Tiềm thấy tỷ tỷ chật vật quỳ tiến về phía trước, chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất đau đớn như bị kim đâm, vội cũng đến phía trước, dập đầu, thấp giọng : "Thỉnh công chúa trách phạt, mọi tội lỗi, Tiềm nguyện mình gánh vác!"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy nhíu mày đạm cười, hơi có chút nghiền ngẫm hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi có lỗi gì?"

      Diệp Tiềm cúi đầu : "Tiềm mạo phạm Hầu gia."

      Triêu Dương công chúa ý tứ hàm xúc a tiếng, mới chậm rãi hỏi: "Vậy ngươi vì sao mạo phạm Hầu gia?"

      Diệp Tiềm đầu cúi càng thấp, tay quỳ mặt đất cũng dần dần lộ ra gân xanh, cắn răng câu cũng chưa .

      Triêu Dương lại cố tình cũng buông tha , nhàng vươn ngón tay ngọc thon thon vuốt mái tóc bay theo gió, nhàn nhạt truy vấn: "Như thế nào? !"

      tế mâu nàng hàm chứa hứng thú chọc ghẹo, cao nhìn xuống thiếu niên quỳ gối trước mặt này.

      quỳ sụp mặt đất, mười ngón tay lộ ra gân xanh cơ hồ muốn cứng rắn sát nhập vào trong đất, bởi vì đầu cúi quá thấp, tóc đen chạm đất, chỉ lộ ra cái cổ màu tiểu mạch, cổ căng cứng đỏ lên, lưng cong cứng ngắc.

      thân hình run nhè , tế mâu Triêu Dương công chúa hơi hơi nhướng lên, bên môi gợi lên chút cười châm chọc.

      Nàng lười nhác nâng chân lên, chân ngọc hơi cong, nâng cằm cúi xuống.

      Diệp Tiềm quỳ phục, chỉ cảm thấy có hương hoa mai xông vào mũi, lập tức có cái giày thêu vững vàng chạm vào cằm, nhàng mà cọ xát trêu chọc.

      Chân ngọc kia lực đạo rất , nhưng đối với Diệp Tiềm mà , lại phảng phất có lực đạo ngàn quân, khiến dám tùy ý lộn xộn, cố tình chân ngọc kia còn ở bên tai, ở bên cổ chậm rãi cọ xát, nhàng xoa vuốt.

      Diệp Tiềm cúi đầu xuống, mồ hôi chậm rãi rơi.

      "Ngẩng đầu lên." Triêu Dương công chúa nhàn nhạt phân phó.

      Diệp Tiềm dám kháng mệnh, kinh sợ ngẩng đầu.

      Ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi con ngươi kiều mị, lạnh lùng nhàn nhạt, phảng phất muốn vào trong lòng .

      Triêu Dương công chúa cười lạnh tiếng, chân ngọc nhàng lướt qua cần cổ Diệp Tiềm, ở lưu lại đường cong hoàn mỹ trung, sau đó vững vàng rơi xuống đất.

      "Diệp Tiềm..." Triêu Dương công chúa thấp giọng, trong lời có ái muội và dụ hoặc: "Ngươi vì sao đắc tội Hầu gia?"

      Tế mâu nàng tiến vào ánh mắt thiếu niên, cũng nhìn đến lòng .

      Trong con ngươi tuổi trẻ tuấn lãng, là bất an, yên, còn có tia hoảng loạn.

      Triêu Dương công chúa cúi đầu, môi đỏ mọng xinh đẹp nhàng phun ra từng chữ châm chọc: "Ngươi sợ hãi sao? Xem, ngươi sợ đến phát run! Nhưng mà, ngươi vừa rồi uy phong đó!"

      Diệp Tiềm nhìn con ngươi mị hoặc gần ngay trước mắt kia, đôi con ngươi thường xuyên xuất trong giấc mộng của .

      chưa từng nghĩ có ngày, đôi mắt này có thể gần như thế, cũng chưa từng nghĩ tới, môi đỏ mọng xinh đẹp, hơi thở như lan của nàng, nhàng thổi về phía gương mặt .

      Nhưng mà, trong đôi mắt mị đó, bản thân mình có bộ dáng gì đây?

      trong mắt nàng, chỉ là thiếu niên chật vật chịu nổi, thấp kém, ti tiện, khiếp đảm!

      Trong nháy mắt, Diệp Tiềm hốt hoảng dám nhìn thẳng nữ tử kia, đột nhiên cúi đầu, dằn lòng, mạnh mẽ : "Diệp Tiềm vì muốn lấy thân hầu hạ, do đó đắc tội Hầu gia, thỉnh công chúa trách phạt!"

      Triêu Dương công chúa nở nụ cười.

      Nàng cười châm chọc mà lãnh diễm khiến trăng còn ánh sáng.

      "Diệp Tiềm, ngươi là ai?" Nàng lãnh đạm mà khàn khàn mở miệng, thanh ghé vào lỗ tai nhàng vang lên, giống như gió thổi qua lá cây, sàn sạt rung động.

      mấp máy lâu, mới nhàng : "Diệp Tiềm là tiểu nô trong phủ chủ nhân."

      Triêu Dương công chúa bật cười, nửa châm chọc : "Diệp Tiềm a Diệp Tiềm, tiếc cho ngươi cầm thanh kiếm giống hùng, bất quá hóa ra là nô tài nho trong phủ ta thôi!"

      xong, mắt cũng liếc nhìn lại người quỳ đất cái, đứng dậy phất ống tay áo, bạch y tung bay tóc dài như dệt, thẳng.

      Diệp Tiềm quỳ ở đó, động cũng động, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời , biết nghĩ cái gì.

      Diệp Trường Vân bên cạnh quỳ tiến về phía trước, tay mềm khẽ vuốt bả vai Diệp Tiềm, gấp giọng hỏi: "Tiềm, ngươi sao chứ?"

      Diệp Tiềm phảng phất nghe thấy tỷ tỷ hỏi, vẫn như cũ ngơ ngác nhìn về phía người kia biến mất.

      Hình ảnh còn, chỉ mùi hương lưu lại.

      Tiêu Đồng thở dài, nhàn nhạt : " việc gì." Ít nhất thân thể bị thương.

      Diệp Trường Vân ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tiêu Đồng mặt biểu cảm, lại phảng phất câu vừa rồi kia phải .

      Diệp Trường Vân im lặng cúi đầu, trầm tư lâu sau, mới đứng dậy khẽ nâng đệ đệ lên, cảm thán : "Tiềm, đứng lên , nên đến đến."

      ========================================

      đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đối với Diệp Trường Vân và Diệp Tiềm mà , khác kiện lớn bằng rtời. Nhưng đối với Hầu gia và Triêu Dương công chúa mà , bất quá là việc đáng nhắc đến thôi, vì thế hàng xe ngựa vẫn như cũ về phía trước.

      trong lòng Diệp Trường Vân rất bất an yên. Xảy ra chuyện như vậy, nàng biết đệ đệ mình nhận trừng phạt thế nào, công chúa tính tình khó dò, Hầu gia tình bất định, toàn gia bọn họ này còn biết gặp tương lai thế nào.

      Tiêu Đồng ở trong lòng nàng dần dần đạm nhạt, ngẫu nhiên nàng liếc về phía , nhưng lập tức quay mặt sang chỗ khác.

      nam nhân này, cần nàng.

      nam nhân này, cũng cho được điều nàng muốn.

      Như thế đường tiếp, cũng trôi chảy, mấy ngày đến Đôn Dương Thành.

      Tiên đế băng hà, mọi việc rối ren, các loại lễ nghi phức tạp, Diệp Trường Vân tuy rằng là thị nữ bên người công chúa, bận đến thiên hôn địa ám, mệt đến mỗi ngày căn bản kịp nghĩ gì khác. Còn chủ nhân và Hầu gia cũng vẫn chưa từng muốn trừng phạt toàn gia thế nào. Diệp Trường Vân trong lòng an tâm hơn, nhưng có đôi khi lại lo lắng, sợ về sau tính sổ lượt, tâm luôn treo lên, an tĩnh. Bởi vậy chẳng qua mới hai tháng, người hao gầy rất nhiều, sắc mặt cũng dần tái nhợt hơn.

      Đêm nay, tiên đế vào lăng mộ, mọi việc cần làm cũng đều lo liệu thỏa đáng, Triêu Dương công chúa cùng mẫu thân ở trong cung ngồi nhàn tản. Từ lúc Triêu Dương gả , mẹ con hai người chia lìa, lần này gặp lại, là vì tiên đế băng hà. Vương Thái Hậu lôi kéo tay nữ nhi khỏi tuôn lệ: "Triêu Dương, ngày đó phụ hoàng con vì tình thế bức bách, để con chịu nhục với man nhân, ông ấy mấy năm nay luôn luôn hối hận, mỗi khi nhắc tới việc này với ta, luôn thở dài."

      Triêu Dương nghe vậy, trong con ngươi lại nổi lên lãnh ý, buông tay mẫu thân ra, đứng dậy nhàn nhạt : "Mẫu hậu, chuyện cũ năm xưa, ta sớm quên, thời ngài nhắc lại, là muốn nữ nhi vui sao?"

      Vương Thái Hậu thấy nữ nhi như vậy, biết việc đó với nàng vĩnh khó quên cả đời. Lại nghĩ tới Triêu Dương lúc niên thiếu, lại bất giác chảy nước mắt.

      Nữ nhi này của bà, lúc còn là kim chi ngọc diệp được nuông chiều trong cung, nếu có chuyện lúc đó, bà tìm hôn phu mỹ mãn cho nàng, mỗi ngày canh giữ ở bên người nàng, là có bao nhiêu tốt!

      Chỉ tiếc, thế khó vẹn toàn.

      Triêu Dương biết gặp mẫu thân khỏi nhắc tới chuyện xưa, trong lòng cực kỳ phản cảm, nhưng nghĩ đến phụ thân mới mất, nàng đành lòng nặng lời, cũng chỉ đứng đó .

      Đúng lúc này, thị nữ báo, là Úc thái phi dẫn Thuận Nghĩa công chúa đến thỉnh an thái hậu.

      Vương Thái Hậu nghe thế, vội lau nước mắt, sửa sang lại trang phục, rồi mới sai người mời Úc thái phi.

      Úc thái phi cùng Vương Thái Hậu thời, năm đó đều là phi tử được sủng ái bên người tiên đế. Lúc đó hậu vị có, dưới gối tiên đế con, hai vị phi tử này đều sinh công chúa, vì thế hai người bề ngoài tốt, kỳ thực ngầm phân cao thấp, so ai sinh hạ hoàng tử trước. Sau này, hai phi tử cơ hồ đồng thời có thai, lại trước sau sinh hạ long tử.

      Nghe năm đó lúc tiên đế lựa chọn ai làm thái tử, cân nhắc cẩn thận. Phụ thân Úc thái phi là Quốc An Hầu, quyền quý xưng bá phương, còn Vương Thái Hậu đương thời xuất thân nghèo hèn, nếu so thân thế, vạn vạn kịp Úc thái phi.

      Nhưng cuối cùng, có thể vinh đăng đại điển lại là hoàng tử Trệ do Vương Thái Hậu sinh ra, năm đó Vương phi cũng sửa lại xưng hô thành Vương Thái Hậu.

      Triêu Dương biết khúc chiết đó, thời ở trước mặt Úc thái phi và Thuận Nghĩa công chúa, tự nhiên muốn lộ dấu vết chọc người chê cười, cũng cười lên, ngồi xuống dưới mẫu hậu.

      Úc thái phi dung mạo đoan trang vào cửa, phí sau bà là nữ nhi ruột Thuận Nghĩa công chúa.

      Vương Thái Hậu và Úc thái phi tuy rằng năm đó ngầm đấu, ngươi chết ta sống, nhưng thời mọi việc định, lúc gặp nhau, cũng như tỷ muội vô cùng thân thiết. Úc thái phi đối với địch thủ ngày xưa, cũng có tâm nịnh bợ, lời thân thiết hơn.

      Thuận Nghĩa công chúa đứng bên, thu liễm mặt mày đoan chính tao nhã, cũng nhiều.

      Vương Thái Hậu thấy vậy, vớiTriêu Dương công chúa: "Triêu Dương, con gả cho ngoại hầu, cũng lâu gặp Thuận Nghĩa, tỷ muội các con hảo hảo chuyện."

      Úc thái phi vội hòa theo: "Thuận Nghĩa, thái hậu cực kỳ đúng. Phụ hoàng con dưới gối vắng vẻ, chỉ có vài tỷ muội các con, Triêu Dương công chúa là trưởng tỷ, con phải cùng tỷ tỷ lui tới nhiều hơn, cũng học nàng ít đạo lí xử ."

      Thuận Nghĩa công chúa mặt vốn yên lặng, lúc nghe xong lời này, hờ hững quét mắt nhìn Triêu Dương công chúa, cúi đầu : "Mẫu thân, Triêu Dương tỷ tỷ năm đó có thể thoát hiểm trong tay man nhân, Thuận Nghĩa kính nể đến cực điểm. thời mặc dù chuyển đến Túc Ninh Thành, nhưng kỳ danh vang vọng tới Đôn Dương, Thuận Nghĩa tuy vẫn ở khuê lâu, nhưng cũng có nghe thấy. Thuận Nghĩa còn , trí tuệ bằng tỷ tỷ, có tâm muốn học, nhưng chỉ tiếc có tuệ căn."

      Lời này ra làm sắc mặt Vương Thái Hậu nhất thời thay đổi.

      Triêu Dương nghe xong, lại lơ đễnh. Thuận Nghĩa muội muội này, từ theo khuôn phép cũ, tính tình lại quật cường, thời Trệ làm hoàng đế, bao nhiêu người cúi đầu nịnh hót mình, chỉ có muội muội ngốc này, thế nhưng còn dám lấy lời này ám phúng.

      nàng ấy quật cường cũng được, ngốc nghếch cũng tốt, chính là tính tình này.

      Huống hồ, người ta cũng là .

      Tuy rằng Triêu Dương thèm để ý, nhưng Úc thái phi mặt biến sắc, ân cần cười làm lành với Vương Thái Hậu, lại biết cái gì cho tốt. lúc xấu hổ, chỉ nghe thị nữ báo, Hoàng thượng đến thỉnh an thái hậu.

      Triệu Trệ tới đúng lúc, Úc thái phi gặp Triệu Trệ liền cáo từ, chỉ để lại mẫu tử ba người bọn họ ở trong này chuyện.

      Vương Thái Hậu nhớ tới lời vừa rồi Thuận Nghĩa công chúa , có tâm dạy Triêu Dương công chúa vài câu, nhưng lại nên lời, cuối cùng chung quy chỉ thở dài tiếng: "Ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các con đều ra ngoài trước ."

      Triệu Trệ cùng Triêu Dương thấy vậy, cũng cáo lui rời .

      Tác giả có chuyện muốn : Đây là truyện nặng khẩu vị, tràn ngập nhục dục hắc ám, H toàn văn chia làm sáu giai đoạn (ai chịu nổi từ đây xin mời lui lại, miễn cho chịu nổi bị dọa chạy):

      1. Lúc ban đầu là hình thức ngự tỷ và chính thái, Diệp Tiềm huyết khí sôi trào VS Triêu Dương công chúa xinh đẹp khêu gợi

      2. Quỳ bái

      3. H chuồng ngựa, Diệp Tiềm lần đầu tiên ở thân thể đảo khách thành chủ

      4. H ly biệt

      5. H ghen tị

      6. H tịch dương hồng ấm áp hòa hợp

      Lại , viết truyện này chẳng phải vì nữ nhân đó, mà là muốn viết vì nam nhân kia. Đây là chuyện xưa nam nhân xuất thân thấp kém, trưởng thành ở dưới làn váy nữ nhân, lại lớn mạnh chiến trường, cuối cùng tạo ra đoạn truyền kỳ. hèn mọn đê tiện, kiên cường lại khiếp nhược, lòng dạ dày rộng lại chứa chút oán giận, nỗ lực, lại thể khuất phục thực. Mà nàng cao quý xinh đẹp, lạnh bạc sa đọa, tuyệt vọng chảy xuôi trong máu.

      Hai người kia cùng nhau giãy dụa, từ hấp dẫn thân thể, đến linh hồn bổ khuyết lẫn nhau, cuối cùng thành đoạn nhân duyên tốt đẹp.

      Cá nhân ta phi thường thích chuyện xưa này, từ hơn hai năm trước lục tục bắt đầu ngẫu nhiên viết vài chương. gì ngăn cản nổi ta thích truyện này.

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      ngày ngày trông H đây ạ
      heavydizzy thích bài này.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Tiêu Đồng, Diệp Trường Vân
      Diệp Tiềm, Triêu Dương.. 4 người gói gọn trong mấy 1 câu 12 chữ
      Buông đành, nghĩ thông, nhìn thấu, quên được.
      Định mệnh tạo hùng mà. Nhờ Triêu Dương bổ não mà giúp Diệp Tiêm khơi thông đầu óc.
      Lời tác giả muốn là cảnh báo hay là mời gọi vậy :p:3
      Tuanh83, Cuồng Soái Ca, Mi Han Mo Yu4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :