1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Hóa ra là vì vụ bạch tuyết hoàng tử nên mới giậnn :))) chym ghen rất đáng nhé :)))))
      Ba Minh đúng là khủng hoảng luôn nếu biết truyện này rồi cơ mà biết bạn Tử Hằng có với nhiều người câu đấy nữa
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 16

      Chu Tự Hằng nhẩm nhẩm lại câu tiếng Minh Nguyệt dạy mình, còn chưa kịp hỏi nghĩa bị Chu Xung giục lên xe ra sân bay rồi.

      giờ Chu Xung còn như xưa nữa, đưa cả vệ sĩ, trợ lý và phiên dịch cùng, nhìn rất hoành tráng.

      Tháng bảy năm nay Hồng Kông chính thức sát nhập về Trung Quốc, sân bay Nam Thành cũng mở đường bay, đoàn của Chu Xung coi như là đoàn đầu tiên chuyến này.

      Trợ lý Tưởng Văn Kiệt cũng ở trong đoàn, có nghe loáng thoáng là mục đích lớn nhất của Chu Xung là thăm người thân.

      Tưởng Văn Kiệt biết về thân thế của Chu Xung, là trẻ mồ côi, cha mẹ, lớn lên ở thôn trang ở núi Đại Hưng An.

      Trong lòng lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng lúc sau dứt khoát từ bỏ nghĩ sâu xa nữa, đây là chuyện riêng của nhà ông chủ, chỉ là trợ lý, nên hỏi nhiều hay tò mò làm gì.

      Máy bay lên cao, giữa những tầng mây trắng và ánh nắng sáng rực rỡ của tháng chín, màu sắc biến hóa đa dạng, uốn lượn tựa như dải lụa.

      Chu Tự Hằng lần đầu máy bay nên khỏi cảm thấy mới mẻ, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi.

      Nếu Tiểu Nguyệt Lượng mà ở đây nhất định vui sướng kêu to lên cho mà xem, Chu Tự Hằng bỗng nghĩ tới bé.

      Thế nhưng nhìn quanh bốn phía đều chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của người lớn thôi, thế là cậu lại quay chỗ khác.

      Chu Xung nghiện thuốc lá nặng, tay cứ sờ vào túi áo mãi, nhưng lại được hút, nhai kẹo cao su cũng thể dứt cơn thèm, thế là cầm bật lửa đứng lên định lén vào toilet hút, đúng lúc bị Chu Tự Hằng bắt gặp, Chu Xung đành gượng cười rồi cất cái bật lửa .

      “Bố chỉ lấy bật lửa ra nghịch thôi mà.” Chu Xung cho có lệ, “Ừm, hay là để bố dạy cho con mấy câu tiếng nhé? Có khi lại cần dùng đến đấy.”

      Chu Tự Hằng bĩu môi : “Bố mà cũng biết tiếng cơ à?” phải cậu khinh bỉ ông già nhà cậu đâu, nhưng chuyện Chu Xung ít học là có .

      Chu Xung cũng chỉ biết hai ba câu, vốn định khoe khoang trước mặt con trai chút, ai ngờ lại bị con xem thường, liền hùng hổ : “Sao lại biết? Bố mày biết hơi bị nhiều đấy nhé, này ‘Gụt bai’ này, ‘Ha la’, ‘Thanh sờ du’, còn cả ‘Hanny’ ‘Ai la vờ du’ ‘sweet’ ‘hot’ ‘sexy’ ‘amazing’…” (Editor: Vốn tiếng của doanh nhân thành đạt đây sao :)))

      được nửa bỗng nhiên dừng lại, gượng gạo cười.

      Đó là mấy từ và tình nhân bé hay với nhau lúc ve vãn đưa tình, nhất thời chú ý nên lỡ với con trai.Chu Xung lặng lẽ cúi đầu nhìn con, thấy con phản ứng gì thở phào nhõm.

      Chu Tự Hằng hỏi: “I love you nghĩa là gì bố?”

      “Là tôi bạn.” Chu Xung hơi chột dạ nên đáp rất nhanh.

      xong liền nhắm mắt giả vờ ngủ, dùng cả bịt mắt để che, ngay cả cơn nghiện thuốc lá cũng biến mất từ lúc nào hay.

      [Tôi bạn.]

      Chu Tự Hằng cứng đờ cả người.

      Cậu chậm chạp quay mặt ra ngoài cửa sổ, bầu trời tràn ngập đủ các loại màu sắc, ràng quang cảnh rất êm đềm, nhưng lại làm cho lòng Chu Tự Hằng dậy sóng, mỗi đám mây đều giống như Tiểu Nguyệt Lượng vậy.

      Nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm kính, nụ cười có phần ngốc nghếch, Chu Tự Hằng thoáng đỏ mặt.

      Tưởng Văn Kiệt ngồi ngay sau cậu, thấy cậu tò mò về tiếng liền nghiêm túc : “I love you, viết như thế này.” phát rất chuẩn, còn viết câu đó ra giấy cho Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng có hứng thú học với , chỉ liếc nhìn cái, thầm ghi nhớ trong đầu.

      “Thế những từ còn lại bố tôi nghĩa là gì?” Chu Tự Hằng nghĩ chút rồi hỏi.

      Tưởng Văn Kiệt nhạy cảm phát ra là ông chủ chưa ngủ, lúc nghe tiểu thiếu gia hỏi xong, thấy toàn thân ông chủ cứng hết cả lại rồi.

      Từ trợ lý chỉ biết bưng trà rót nước đến tận ngày hôm nay, Tưởng Văn Kiệt thành thục lắm rồi, sao mà biết chuyện ông chủ nuôi tận mấy bồ nhí chứ, hơn nữa mỗi tuần đều gặp khác nhau chứ bao giờ trùng.

      Nhưng tất nhiên Tưởng Văn Kiệt thể cho Chu Tự Hằng nghe được, mặc dù cậu bé này rất kiêu ngạo và tỏ ra như người lớn, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là trẻ con thôi, hiểu được chuyện nam nữ. chỉ đáp: “Chú để ý Chu tổng gì, nếu cháu thấy hứng thú khi đến Hồng Kông chú dạy tiếng cho cháu, được ?”

      rất thích cậu bé Chu Tự Hằng này.

      thấy tuy Chu Tự Hằng luôn tỏ ra kiêu căng hống hách, nhưng lại có tâm hồn yếu đuối nhạy cảm. mãi thể quên được hình ảnh của mấy năm trước, hình ảnh cậu bé con ngồi bậc thang vừa thầm vừa rơm rớm nước mắt đó.

      Chu Tự Hằng nghe thế cũng hỏi thêm nữa.

      Cơ thể cứng ngắc của Chu Xung thoáng thả lỏng, thầm thở hắt ra cái.

      Máy bay hạ cánh, qua cửa an ninh là thấy có người đứng đón, là người đàn ông trung niên, lớn tuổi hơn Chu Xung, mặt mũi khá giống nhau, đều rất tuấn và lạnh lùng, thân hình cao lớn.

      Chu Xung ôm lấy người đàn ông kia, dáng vẻ khá nhiệt tình, gọi người đàn ông đó là “ họ”.

      “Đây là con trai em, tên là Chu Tự Hằng, con trai, chào bác con.” Chu Xung giới thiệu với Chu Tự Hằng, vừa vừa xoa đầu con.

      Chu Tự Hằng khá ngạc nhiên, người này cậu chưa gặp bao giờ, ra cậu vẫn còn có người thân khác, cậu gật đầu, : “Cháu chào bác.”

      Cả đoàn có mấy người, Chu Xung bảo bọn họ tìm khách sạn ở, còn mình và Chu Tự Hằng theo người đàn ông kia.

      Khi xuống xe đến lưng chừng núi, từ căn biệt thự nơi đây có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới của Hồng Kông, hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ được bật lên, những ngọn đèn vàng những chiếc thuyền chài hòa cùng ánh sáng của những cửa hiệu, nhưng căn biệt thự này vẫn là nổi bật nhất.

      Chu Tự Hằng theo Chu Xung vào cửa, cậu giả bộ ngoan ngoãn giống như Minh Nguyệt, rất ít .

      Chu Xung cũng thấy thèm thuốc, dọc đường thấy hút điếu nào, đây là chuyện cực kì hiếm thấy.

      Chủ nhà chuẩn bị cho hai người bữa cơm thịnh soạn, phòng ăn rất đông người, ai cũng vui vẻ cười rất tươi.

      Nhưng Chu Tự Hằng lại có cảm xúc gì cả.

      Mọi người tiếng Quảng Đông, nghe hiểu lắm, còn lẫn vào cả tiếng nữa nên càng khó nghe hơn.

      Chu Tự Hằng chỉ ngồi yên ăn cơm, khó khăn lắm mới nghe hiểu được mấy câu.

      Người ngồi ở ghế chủ tọa tiếng phổ thông: “Chu Xung, bố cháu dạo này thế nào?”

      “Cảm ơn chú quan tâm, bố cháu vẫn bình thường, sức khỏe tốt ạ.” Chu Xung chân thành đáp.

      Trong lòng Chu Tự Hằng lên muôn vàn suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chữ nào.

      *

      Chu Tự Hằng ở lại ngôi biệt thự giữa lưng chừng núi, còn Chu Xung được mấy người trong nhà mời dự tiệc.

      là người Đại Lục, nhưng vì Hồng Kông mới sát nhập về nên ai dám tỏ ra khinh thường người Đại Lục cả.

      Chu Tự Hằng được giao cho vợ của người bác đón hai bố con ở sân bay chăm sóc, cậu gọi người đó là “Bác ”.

      Bác có hai đứa con , đứa lớn tầm mười mấy tuổi, đứa bé bằng tuổi Chu Tự Hằng.

      Chu Xung đến đêm mới về, thấy Chu Tự Hằng tựa vào cửa sổ nhìn trăng sáng.

      Trăng hôm nay vừa to vừa tròn, núi gió mát lại ô nhiễm khói bụi, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới bầu trời.

      Chu Tự Hằng nhớ Minh Nguyệt vô cùng, mà nhớ quá chỉ biết ngẩng đầu ngắm trăng thôi, vì Chu Xung cho cậu gọi điện thoại.

      Nơi này ngôn ngữ xa lạ, người cũng xa lạ, ngay đến cả thức ăn cũng hợp khẩu vị, Chu Tự Hằng chỉ muốn được về nhà ngay thôi.

      Chu Xung nới lỏng cà vạt, ra đứng trước cửa sổ cùng con trai, châm điếu thuốc, hút hơi dài rồi mới : “Mẹ nó chứ, làm bố mày nhịn khổ muốn chết rồi.”

      Chu Tự Hằng rũ mắt xuống, hỏi: “Bố, bố cũng có bố sao?”

      Động tác tay Chu Xung bỗng dừng lại, lúc lâu sau, mới đáp: “Ừ.”

      nghiêng đầu nhìn con trai mình, ngũ quan quá giống , nhưng góc nghiêng như từ khuôn đúc ra vậy.

      “Sao con chưa gặp bao giờ?” Chu Tự Hằng im lặng lát rồi mới hỏi tiếp.

      “Con cần phải gặp.” Chu Xung xoa đầu con, “Có mà như ấy mà.”

      Chu Tự Hằng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn bố.

      Chu Xung nhìn vào đôi mắt con, đôi mắt đẹp vô cùng, trong đó như thể có đủ các loại màu sắc, sáng rực như những ánh sao, trong veo và thuần khiết.Mười năm trước, Chu Xung cũng vì nhìn vào đôi mắt này nên mới bế con trai về từ cục cảnh sát.

      ôm con trai : “Bố chăm sóc con tốt, chỉ có hai chúng ta mới là người nhà.”

      Chu Tự Hằng ghi nhớ lời của bố, lặng lẽ nhắm mắt ngủ.

      Hôm sau, Chu Tự Hằng được bác đưa tham quan phố xá.

      Hồng Kông phồn hoa đô hội, bất cứ điều gì cũng khiến cho người dân nơi đây vô cùng tự hào.

      Bác rất thích Chu Tự Hằng, nhiệt tình hỏi cậu bé muốn mua cái gì.Chu Tự Hằng chỉ cười rồi chuyện mấy câu với bác.

      Bác mua cho cậu mấy món đồ chơi, tiếp theo lại đến cửa hàng thời trang mua đống quần áo, sau đó lại vào cửa hàng mỹ phẩm.Bà đứng ra trước gương đánh thử thỏi son mới mua, con bà cũng mua đồ ở đây rồi.

      Chu Tự Hằng đưa tay sờ lên mặt, nhớ lại trước đó lâu Minh Nguyệt hôn lên má mình cái.Môi của bé rất mềm, tuy để lại dấu vết mặt, nhưng lại khắc sâu vào trong tim Chu Tự Hằng.

      Nếu Tiểu Nguyệt Lượng cũng đánh son hồng rồi hôn mình, có phải để lại dấu son ?

      Chu Tự Hằng nghĩ mãi, càng nghĩ mặt càng đỏ, sau khi xem xét giá cả, cậu quyết định mua mấy cây son.

      “Bác , chị họ, tặng hai người này.” Chu Tự Hằng đưa hai thỏi son cho họ.

      “Thế thỏi còn lại cháu tặng ai vậy?” Bác vui vẻ .

      Chu Tự Hằng xấu hổ cười đáp: “Tặng giáo ạ.”

      Nghe vậy bác càng thêm có cảm tình với cậu bé vừa ngoan vừa học giỏi này.

      Chu Tự Hằng cất thỏi son vào túi áo, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

      Cậu dối đấy, thỏi son này cậu tặng cho Tiểu Nguyệt Lượng.

      Trở lại căn biệt thự, vừa mới đến cửa nghe thấy tiếng cãi vã.

      chị họ vào, dáng vẻ khinh bỉ với Chu Tự Hằng: “Ba bà vợ này suốt ngày chỉ cãi nhau thôi, chả khác gì mấy bà chanh chua ngoài chợ.” này có khẩu Hồng Kông, nhưng tiếng phổ thông khá tốt.

      “Bác trai có tận ba vợ cơ ạ?” Chu Tự Hằng nghĩ lát rồi hỏi.

      chị họ bĩu môi : “Bốn!” bé giơ bốn ngón tay ra, lại : “Thế mà bố chị vẫn chịu yên, còn ở bên ngoài nuôi thêm vợ bé.”

      Có thể là do được cậu em trai mua quà tặng nên bé liền coi cậu em này là người của mình, thầm: “Bố chị có vợ bé nuôi ở bên ngoài, còn có con rồi cơ, nhưng biết có phải là của bố chị nữa!”

      ràng chỉ là bé chưa đến 12 tuổi, nhưng biết thể căm hận rồi.

      Chu Tự Hằng cắn môi, lại nhìn ba người phụ nữ cãi nhau trong phòng, thỏi son môi bất giác bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.

      *

      Chu Tự Hằng được khoảng mười ngày Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy nhớ.

      bé cứ trầm tư mãi, Giang Song Lý đưa học múa, bé cũng tập trung học được.

      Giang Song Lý giận Chu Tự Hằng lắm, : “ Hồng Kông làm gì biết nữa, còn gọi lấy cuộc về cho Tiểu Nguyệt Lượng, làm con bé cứ rầu rĩ vui.”

      Minh Đại Xuyên cầm quyển thơ, muốn Minh Nguyệt đọc thuộc lòng, nghe vợ chỉ đáp: “ Chu thăm người thân.”

      “Thăm người thân?” Giang Song Lý cao giọng, lại hỏi: “Tìm được mẹ của Chu Tự Hằng rồi sao?”

      Tuy giảng viên, nhưng vẫn thích buôn chuyện giống mấy trẻ, sốt ruột bắt Minh Đại Xuyên hơn.

      phải, là họ hàng thôi.” Minh Đại Xuyên .

      “Chu Xung có người nhà ư?” Điều này làm cho Giang Song Lý rất ngạc nhiên.

      Minh Đại Xuyên lấy quyển sách đập vào đầu vợ: “ ta chỉ với người ngoài mình là trẻ mồ côi, chứ phải là có bố, ở cái đất Nam Thành này, nếu có gia thế bối cảnh làm sao mà cải tạo xây dựng nhà cửa dễ dàng thế được.”

      Giang Song Lý nghe thế mới ngộ ra.

      *

      đến ngày sinh nhật Minh Nguyệt mà Chu Tự Hằng vẫn chưa trở lại.

      Minh Nguyệt ngồi nhìn cái bánh gato lớn ăn hết, buồn bã thôi.

      Bao năm nay quen với việc chơi cùng Chu Tự Hằng rồi, đây là lần đầu tiên mà hai đứa gặp nhau trong thời gian dài. có ai đến gõ cửa nhà bé mỗi buổi sáng, có ai ở lớp cười bé là bé ngốc, cũng có ai về nhà cùng bé vào mỗi buổi chiều…

      Minh Nguyệt cảm thấy rất trống trải.

      Vào giờ phút cuối cùng của ngày sinh nhật, khách đến nhà về hết, nhưng Minh Nguyệt vẫn đứng ở cổng khu nhà đợi.

      Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý đành phải kệ cho bé đứng đợi, đợi mãi đợi mãi, đến khi sương mù làm ướt cả áo Minh Nguyệt mới thở dài, xoay người về nhà.

      Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng người gọi bé…

      “Tiểu Nguyệt Lượng ơi!”

    3. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Tương tư rồi ❤❤❤

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      May mà bạn "chim " về kịp, k mất vợ như chơi
      Ngân NhiA fang thích bài này.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      ở Hồng Công, em ngóng trông
      Ôi trời cứ ngỡ mấy mùa đông :tt1:
      Con đường chim chinh phục đường lên cung Trăng giờ trải thảm đỏ, rắc hoa hồng rồi. Mẹ vợ tiếc con gụ, mắng thầm con rể vô lương tâm, chi hỏng biết, mà lỡ rồi chả biết facetime về gì cả hừ hừ. Còn bố vợ là tấm gương sáng loáng luôn, dạy hai đứa tỉnh tò với nhau, này Ai Nhớp Nhu bặc bặc đồ ha :025:. Con hư tại Cha mà. Xuyên hông nên nết, hỏi sao... hỏi sao Nguyệt nên thân đây. Tui chỉ im lặng khinh bỉ ở đây, và hông gì nữa.
      Còn ông Bu già thôi quên , mấy câu Ính-Lịch của ổng chưa có dịp dùng, đợi tiểu Hằng phát triển canxi, mọc thêm mấy khúc xương nữa hẵng tính tiếp. May á, may mà ông Bu chưa sổ tiếng Chờ-Pan-Ni (Japanese) đó
      Last edited: 1/10/17
      Suuuly, tieunai691993, Hoa bé nhỏ9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :