Tình mới là sếp tổng (18+)- kimkimdao (Hiện đại- ĐÃ HOÀN)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      Khi e trai chuẩn bị lên kế hoạch cửa bà chị cùng huyết thống nghe tin chị ấy rơi vào lưới tình .
      Kimkimdao thích bài này.

    2. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      @Phong Vũ Yên : nam phụ đáng thương.
      @minmapmap2505 : lúc này em trai mới 15 tuổi thôi mừ :yoyo51:. Tự YY thoi.
      Ngoại truyện 1: chỉ ngược nam phụ ....nên các tình tiết chỉ ngược nam phụ .....:yoyo35:
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Bí mật vô tình bị lộ (2)

      Năm đó ông Bình giảng dạy lớp đại học tại chức tại tỉnh miền núi. Sợ vợ ở nhà buồn rầu vì chuyện chưa vô sinh mãi mà có kết quả, nên cương quyết mang bà theo.

      Hàng xóm cạnh nhà là đôi vợ chồng trẻ, vợ xinh đẹp non nớt bụng bầu vượt mặt, lúc nào cũng ríu rít như chim. Tuổi tác chênh lệch với ông bà Bình gần chục tuổi, nhưng tính tình hòa đồng vui vẻ dễ dàng kết thân với láng giềng. Lúc vui miệng, vợ chẳng ngại ngùng mà kể họ bỏ trốn khỏi nhà. Gia đình từ mặt cũng chia cắt được họ. ngây thơ tíu tít:

      - phải bây giờ em sống vẫn ổn đấy sao? Chúng em rất hạnh phúc. Con cũng sắp chào đời rồi. Khi nào ổn thỏa, chúng em cùng mang con về tạ tội với bố mẹ.

      Sáng nào cũng hái rau dưa tự trồng mang sang biếu vợ chồng bà. Nụ cười lúc nào cũng rực rỡ như ánh mặt trời.

      Hôm ấy là ngày nắng gắt. Năm giờ chiều mà thời tiết vẫn còn nóng hầm hập.

      bụng đau ỉ sắp sinh, bồn chồn chờ chồng về. Nghe bảo, sinh con so cần vội vàng vào bệnh viện, vì từ lúc đau cho đến lúc đẻ cũng rất lâu. chuẩn bị tâm lý rồi nhưng hiểu sao tâm trạng yên, chỉ mong chồng nhanh chóng trở về đưa vào bệnh viện. Cơn đau dồn dập, nhưng tim lại đập rất nhanh. vỗ vỗ ngực mình, tự :

      - Bình tĩnh, bình tĩnh. ấy về ngay thôi.

      Có hai người lạ mặt xuất ở cửa, nhìn sang thấy chị hàng xóm đứng ngay hàng rào hái rau mồng tơi. An tâm chút, ra mở cửa.

      Họ vào nhà, ái ngại nhìn bụng bầu của . Ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn . Tin tức rất xấu.

      Chồng là công nhân xây dựng nhà máy thủy điện. Tai nạn lao động bất ngờ xảy ra, ấy rơi xuống thác, bị nước cuốn trôi mất tích.

      nghĩ là mình mơ. Cơn đau chắc chắn gây ra ảo giác này. Sáng nay ấy còn hôn bụng , hẹn sớm gặp con.

      ngã xuống, nước ối vỡ thấm ướt cả váy.

      Bà Bình vô tình ngó sang, vội vàng lao qua. Ba người hợp sức mang nhập viện.

      trẻ sinh con nhanh lắm, dùng hết sức để em bé chào đời khỏe mạnh. Y tế ở miền núi tốt, nếu cố gắng, ai giúp được mẹ con cả.

      Nữ hộ sinh vui vẻ:

      - Giỏi lắm , con em xinh đẹp.

      mỉm cười.

      Ca sinh nở hoàn hảo, cũng bị mất máu nhiều nhưng hiểu vì sao người cứ lịm dần. Nữ hộ lý quay sang với bà Yến :

      - sao đâu, ấy mệt cứ để ấy ngủ lúc.

      Bà Yến ôm bé đứng ngay sát giường. mở mắt, quơ tay nắm lấy vạt áo bà. Cười bằng ánh mắt, nhưng giọi lệ nóng hổi lại trào ra:

      - Chăm sóc con hộ vợ chồng em. ấy đến đón em rồi.

      Cuộc sống con người đôi lúc như con gió như thế. Đến rồi , nhanh đến ngỡ ngàng.

      kỳ lạ khi đôi vợ chồng đẹp đẽ và đáng như thiên thần, thế mà ra người thân nào tìm đến. Ông bà Bình là hàng xóm, mới quen vài tháng ngắn ngủi, đứng ra lo liệu hết việc mai táng. Bé chưa tròn tháng, ông Bình xin được việc về lại thành phố. Kể từ đây, em bé trở thành con của họ. Giấy tờ khai sinh cho với bố mẹ “ruột” là ông bà Bình cũng dễ dàng, như ràng là thế.

      Hai người công tác xa, ba người trở về. Ai cũng chúc mừng. Mừng cho hai người cố gắng nhiều năm, cuối cùng có con. Chắc mẩm, “do phong thủy”.

      con của họ xinh đẹp như thiên thần. Bà Yến uống thuốc trị bệnh nữa. Cả nhà đầy ắp tiếng cười. Bảo Ngọc là bảo bối, là cuộc sống của họ.

      Khi tuổi, nụ cười lộ ra mấy chiếc răng sữa xinh, miệng bập bẹ : “Pa pa pa pa”.

      Khi hai tuổi, như chú chim non chân bước chưa vững , nghiêng ngả chạy khắp xóm. Nhìn thấy hàng xóm mang thai, cũng xoa bụng mẹ : “Em bé, em bé”. Làm ông Bình cười ngất. Bà Yến đùa:

      - Trong bụng mẹ có em bé, chỉ có cơm thôi.

      Bảo Ngọc chu cái mỏ nhọn hoắt, cãi:

      - Hông phải cơm. Em bé mà. Em bé mà.

      Thế mà , vài hôm sau bà Yến phát mình có thai. Khi họ mong mỏi từng ngày được, đến lúc còn bận tâm nữa niềm vui lại đến bất ngờ. Bảo Thiên ra đời như thế. Dù hơn Bảo Ngọc ba tuổi. lại được chiều bằng. Nhưng cậu chưa bao giờ lấy đó làm buồn, mà từ đó nảy sinh tâm lý bảo vệ chị . Bởi vì chị ấy là bảo bối của ba mẹ, cũng là bảo bối của cậu.

      Chuyện xưa tưởng mãi được chôn vùi, ngờ vô tình lại rơi vào tai Bảo Thiên, cậu bé tuổi dậy , tâm sinh lý chưa vững vàng. gây ra mối tình đơn phương đầy ray rứt.

      Kể từ hôm ấy, Bảo Thiên sôi nổi hẳn. Ở nhà ca hát líu lo, đến trường hào hứng cứ như uống phải chất kích thích. Tuy nhiên, cậu là người giữ được bí mật. Ngày đó, coi như cậu chưa từng nghe thấy gì.

      Bảo Thiên bám đuôi chị trở lại. Lần này, mọi đối tượng vo ve bên cạnh chị đều bị cậu đánh bật (nghĩa đen) còn manh giáp. Tuổi mới lớn sĩ diện, cũng thể tố với Bảo Ngọc là họ bị thằng em trai, vắt mũi chưa sạch của đánh được.

      Còn nữa, còn nữa, còn nữa.

      Hành trình ngược đãi chàng đẹp trai, hai lúm đồng tiền sắp bắt đầu…..
      Last edited: 22/9/17
      Phong Vũ Yênminmapmap2505 thích bài này.

    4. chucuoi

      chucuoi New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      11
      truyện này m đọc rồi.quá hay luôn
      Kimkimdao thích bài này.

    5. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      @chucuoi : cảm ơn bạn vì lời khen. Truyện vẫn còn tiếp phần ngoại truyện nhé. ^^
      Ngoại truyện 1: Bí mật vô tình bị lộ (3)

      Bảo Thiên và Bảo Ngọc có thần thái và biểu cảm y hệt nhau khiến người xung quanh thể nghi ngờ họ vốn cùng máu mủ.

      Bảo Thiên bước vào tuổi trưởng thành, cao to rắn chắc nhưng đường nét khuôn mặt lại thanh tú. Bảo Ngọc xinh, sống mũi cao thẳng, răng trắng đều như hạt bắp. Cả hai cạnh nhau, đẹp như tranh.

      Bảo Ngọc bước vào tuổi hai mươi vẫn hồn nhiên tới mức ngây ngô. hề nhận ra rằng Bảo Thiên luôn đối xử với rất đặc biệt. Bao bọc và chiều vô pháp vô thiên. Cậu hầu như bao giờ gọi là chị hai như ngày bé, mà đặt cho những biệt danh trời ơi đất hỡi (nhưng khá chính xác ). Tỷ như có lúc cậu gọi là Lùn, Còi,có khi lại là Tóc vàng hoe, Não phẳng. có cái tên nào hay ho, nhưng nghe riết thấy cũng bình thường. Thành ra, nếu hôm nào Bảo Ngọc được ưu ái gọi là Chị Hai khẳng định “ có vấn đề”, chắc chắn là có bẫy. Quá trình tẩy não diễn ra thầm như vậy. Bảo Thiên chờ đợi đến ngày cậu đủ trưởng thành, cho biết họ vốn phải chị em ruột. Cậu tin tưởng, với tình cảm từ tới lớn của họ, Bảo Ngọc dễ dàng mở lòng với cậu thôi.

      Sống với ảo tưởng đấy, thời gian vài năm trôi qua cũng chỉ như gió thoảng.

      Tuy nhiên, Bảo Ngọc ngây ngô có nghĩa là mẹ cũng vậy. Bản năng làm mẹ của bà Yến rất mạnh, bà nhận ra ánh mắt Bảo Thiên nhìn chị bình thường. Sau thời gian dài quan sát, càng lúc bà càng cảm thấy bất an. dám gì với ông Bình, bà thầm chuyện riêng cùng con trai. Khi đó Bảo Thiên sắp tốt nghiệp lớp 12.

      - Con có bạn chưa?

      Bảo Thiên ngạc nhiên:

      - Sao tự nhiên bữa nay lại quan tâm đến vấn đề này của con vậy?

      - Ở tuổi của con, có tình cảm với bạn khác giới là bình thường, mẹ quan tâm có gì đâu mà lạ.

      Cậu mỉm cười:

      - Thời điểm thích hợp, tự nhiên cho mẹ biết.

      Bà Yến ngập ngừng, rồi quyết định :

      - Con tuổi mới lớn, khó tránh đôi lúc có cảm giác tình cảm bất thường với “người xung quanh”. Nhưng phải biết đúng hướng con nhé.

      Bà nghĩ, bà khá uyển chuyển rồi. Hi vọng con trai mình đừng rơi vào thứ tình cảm trái luân thường.

      Bảo Thiên thu lại nụ cười. Cậu vốn rất thông minh, nên hiểu ngay mẹ mình gì. Nhưng vẫn hỏi lại:

      - Mẹ có ý gì?

      Bà Yến bối rối:

      - Mẹ…. vu vơ vậy thôi.

      - Mẹ biết rồi sao? Mẹ biết người con thích là ai sao?

      Bà Yến hốt hoảng. Vốn chỉ muốn đánh động để con trai thu lại những suy nghĩ sai trái, ngờ cậu như muốn thẳng thắn đối diện. Bà biết mình phải gì mới phải:

      - Mẹ…

      - Phải, người con thích đúng là người mẹ nghĩ. Nhưng con và mẹ đều , phải ruột thịt có gì là sai trái chứ?

      Bà Yến lúc này hoảng :

      - Con, con… Con cái gì vậy?

      - Con và chị, vốn cùng huyết thống.

      Bà Yến ngồi bệch xuống đất, thẫn thờ:

      - Con, con nghe được lúc nào? Chị con, chị con, nó có biết ?

      - Cách đây vài năm con nghe ba mẹ chuyện với nhau. Chị đương nhiên là biết gì.

      Bảo Thiên thẳng thắn. Rồi cũng đến lúc cậu công khai, nếu mẹ cậu biết cậu cũng chẳng ngại mà thể lập trường.

      Bà Yến nhắm mắt, hít hơn sâu để lấy lại bình tĩnh. Bà phải thế nào để con trai mình hiểu được nghiêm trọng của vấn đề? Bảo Thiên từ bé đến lớn đều thể lập trường kiên định. Nếu bà thuyết phục được cậu, gia đình này về đâu? Bảo Ngọc đau khổ đến thế nào nếu biết thân thế của mình? Bảo Ngọc là viên ngọc trong tim bà, bà thể để Bảo Thiên gây hại cho . Cậu ta dù là con trai ruột của bà, nhưng chỉ là cậu nhóc tuổi dậy , cảm xúc chưa vững và lòng tràn đầy hiếu thắng. Bà khuyên cậu, chỉ hỏi:

      - Hãy thử đứng ở vị trí của chị con.Nếu con biết mình chỉ là nhi cha, mẹ. Con cảm thấy thế nào?

      - Nếu con biết ngày sinh của con chính là ngày giỗ của cha mẹ mình, con vẫn vui vẻ chứ?

      - Nếu con biết để con được ra đời, cha mẹ ruột của con bị cả gia đình hai bên ruồng bỏ, con hạnh phúc chứ?

      - Dù hai con phải máu mủ, nhưng giấy tờ phát luật, hai con chính là chị em cùng cha cùng mẹ. Con nghĩ tình cảm của con có thể có kết quả thế nào?

      - Con là đàn ông, con mạnh mẽ, con kiên định, nhưng con nghĩ chị con cũng như thế hay sao? Tình cảm của nó dành cho con là chị dành cho em trai, con biết mà, phải ?

      Bảo Thiên trả lời, bà Yến thở phào, bà biết mình đúng trọng tâm rồi. Cậu dù còn trẻ người non dạ, nhưng cũng biết suy nghĩ. Huống hồ xưa nay, cậu luôn đặt Bảo Ngọc lên hết thảy. Đương nhiên cũng nghĩ cho nhiều hơn cho chính mình. Tình có thể thay đổi, nhưng tình thân ?

      Nếu cậu ra bí mật, có thể cậu có được tình của Bảo Ngọc, có thể ? Còn Bảo Ngọc, mất tất cả. Chỉ câu , cậu có thể đẩy chị mình xuống tận cùng đau khổ. Được, mất có đáng giá để thử ?

      Bảo Thiên bắt đầu có cảm giác mông lung. Suy nghĩ xưa nay của cậu là sai lầm sao? Họ thể có kết cục như cậu kỳ vọng sao? Mẹ cậu hỏi rất chính xác, từng câu từng chữ đánh đúng vào điểm xưa nay cậu cố tình xem . Ba năm rồi, cậu thầm nuôi thứ tình cảm nên có ấy ba năm. Cậu tự dệt nên chuyện tình đẹp,lãng mạn và say đắm. Cậu nghĩ, hàng đêm. tự xây dựng nhiều phương án để đưa mọi chuyện ra ánh sáng. Cậu thấy ngại ngùng hay xấu hổ khi bà Yến nhắc nhở mình. Cậu nghĩ mình rất tuyệt, rất đàn ông, rất chín chắn, rất dũng cảm, rất thẳng thắn. Nhưng hóa ra Bảo Thiên vẫn chỉ là đứa trẻ. Cậu còn quá trẻ, quá ít kinh nghiệm sống. Cậu tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho những câu hỏi của bà Yến. Cảm xúc Bảo Thiên dao động dữ dội. Mấy phút trước cậu còn hớn hở khi được cởi bỏ bí mật sâu kín của mình. Mấy phút sau, cậu nghĩ mình sai rồi, hóa ra cậu là người ích kỷ, ích kỹ đến tàn nhẫn.

      - Con…

      Bảo Thiên cảm giác trái tim mình như bị vặn lại, rất đau. Nếu Bảo Ngọc biết được thân thế của mình, có lẽ cũng đau hơn thế này gấp ngàn lần. NHưng tình cảm đâu phải buông là có thể buông?

      Bà Yến rất hồi hộp:

      - Mẹ biết con là đứa trẻ thông minh. Con hãy suy nghĩ kỹ, đừng vì phút bồng bột mà khiến chị con cả đời phải sống trong cảm giác đau khổ.

      Bà Yến biết con trai là cậu bé nhân hậu. Đối với người ngoài, cậu còn luôn suy nghĩ trước sau, bao giờ gây hại và làm ai phải buồn lòng. Sao cậu có thể tàn nhẫn phá vỡ chính gia đình mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :