Chương 3: Người và chó Nữ bác sĩ tin nổi vào tai mình. Đây là lần đầu tiên gặp phải việc như thế này. Để nhanh chóng "tách" người và chó ra, nữ bác sĩ phải lấy hết bình tĩnh, đeo găng tay y tế, dùng panh kẹp những miếng bông tẩm thuốc sát trùng lau lượt quanh khu vực cần xử lí. Sau đó, có dùng lưỡi dao lam, nhìn Khuyển Nha chút thiện ý, lạnh nhạt bảo: "Phải cạo bớt lông!" Khuyển Nha giữ chặt chú chó bàn, mặt cắt còn giọt máu, run rẩy : "... định cắt từ đâu? Đừng cắt tôi... cắt nó ấy!" Kim Xán ngừng tay, giọng dửng dưng: "Chỗ tôi là phòng khám , có thuốc gây tê, ca này của tôi sợ làm nổi đâu!" Khuyến Nha cuống cuồng van nài: "Xin đấy! Mau cứu tôi với! lúc nữa nó sưng quá lên chết!" Khuyển Nha vẫn giữ chặt con chó, để nó giãy giụa, rồi dùng giọng ngon ngọt dỗ dành: "Thiên Kim ngoan, nằm yên nhé, cố chịu tí là xong!" Điều kiện làm việc tại phòng khám rất sơ sài, có cả thuốc gây tê. Kim Xán dùng dao phẫu thuật cẩn thận rạch đường vào chỗ mắc kẹt phía dưới đuôi Thiên Kim. Con chó đau quá bốn chân đạp loạn xạ, Khuyển Nha giữ chặt lấy nó, hông giật mạnh cái về phía sau, thoát khỏi chỗ mắc kẹt. Nữ bác sĩ lau hết vết máu rồi khâu qua loa lại cho Thiên Kim. Sau khi trả tiền, Khuyển Nha câu nào, tay ôm chó, tay vịn vào tường rời khỏi phòng khám. Ngày hôm sau, Kim Xán mang chuyện tối trước kể lại cha ông chủ tiệm tạp hóa bên cạnh nghe. Ông này với bằng giọng châm biếm: "Các cụ cấm có ai, bất kể trai , "dính" đến chó khó mà ra. Ha ha! Thằng cha đó đúng là đồ đáng chết, lại còn ra bộ tử tế nhờ khâu vết thương cho con chó nữa, định sau này còn dùng tiếp chăng? Hay là muốn cưới chó làm vợ luôn?" Mấy hôm sau, cảnh sát tìm thấy chủ nhân của Thiên Kim. Họa Long và các cảnh sát địa phương khắp huyên, thông báo những gia đình mất chó trong thời gian gần đây đến đăng kí nhận lại. Chủ nhân của Thiên Kim là người phụ nữ xinh đẹp và giàu có, sống trong khu biệt thự cao cấp mới xây dựng trong trung tâm huyện. Theo điều tra của cảnh sát, người phụ nữ này có nghề nghiệp gì, nhưng lại chiếc Volkswagen Beetle màu đỏ đắt tiền, người đeo đầy châu ngọc, thường ngày chẳng có việc gì làm, nên thường xuyên tập thể dục thẩm mĩ, mua sắm, spa uống cà phê. Khi chú chó cưng mất tích, ta thuê rất nhiều người dán đầy những tờ thông bão tìm chó lạc khắp các con ngõ. Thế nhưng khi cảnh sát đưa Thiên Kim đến để người phụ nữ này nhận dạng, ta lại mực phủ nhận, mình biết con chó này là của ai. Thiên Kim nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp tỏ ra vô cùng phấn khích gắng sức thoát ra lao về lòng chủ nhân. Tô My : "Chị nhìn cho kĩ , đây chính là con chó chị mới mất, giống hệt trong bức ảnh chị đăng những tờ thông báo còn gì." Người phụ nữ giàu có bỏ chiếc kính râm xuống nhìn Thiên Kim rồi lắc đầu : " phải!" Họa Long gỡ miếng vải băng vết thương dưới đuôi Thiên Kim ra, đôi mắt người phụ nữ giàu có ngấn nước, đó lên, sống mũi cay cay, ta quay người , ; "Trông rất giống, nhưng phải!" Tô My vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Hay là... gọi thử tên nó xem sao. Nó tên Thiên Kim." Người phụ nữ giàu có đeo kính lên, bước quay đầu lại. Thiên Kim nhìn theo bóng ta sủa lên mấy tiếng. Có lẽ nó hiểu vì sao chủ nhân lại bỏ rơi mình như thế. Theo suy luận của tổ chuyên án, người phụ nữ giàu có chịu nhận Thiên Kim nhất định là có lí do khó , loại trừ khả năng ta có liên quan đến vụ án điều tra. Để tránh đánh rắn động cỏ, cảnh sát bí mật điều tra lượng lớn thông tin bên ngoài, cuối cùng cũng làm được chân tướng việc. Người phụ nữ xinh đẹp và giàu có này là bồ nhí của Cục trưởng Cục Tài chính huyện nhiều năm, có con trai học tại trường tư thục tỉnh. ta nhất định chịu nhận chó cưng của mình vì ngại vướng vào rắc rối, lộ ra thân phận thực sự. Theo kết quả điều tra, trong thời gian xảy ra vụ án, Cục trưởng Cục tài chính huyện phải họp ở nơi khác, có thời gian gây án. Giáo sư Lương : "Đầu mối này nhất định phải điều tra kĩ, cho dù hiệu quả cao, cũng phải làm đây có phải là vụ thuê người hành thích hay ?" Tô My : "Vì con chó mà giết chết mạng người, thế cũng li kì quá." Sở trưởng Phùng phân tích: "Tại nhà Khuyển Nha ngoài con Poodle, còn có con Husky nữa, giờ vẫn chưa tìm thấy chủ nhân của con chó này." Bao Triển thêm: "Con Husky này là con đực." Sở trường Phùng : "Chúng tôi còn điều tra ra, trước đây Khuyển Nha từng có lần tìm làng chơi, và bị cảnh sát trị an giam giữ mấy ngày." Họa Long thở dài, : "Cái trò gì đây biết Cục trưởng bà hai, tên này với... chó của bà hai, sao có thể cách biệt đến thế chứ. Cục trưởng có bà nọ bà kia, cùng lắm cũng bị quy vào vấn đề đạo đức lối sống. Hẳn ta tìm làng chơi bị tống giam, phạt tiền, quy kết thành tội phạm. Cũng là trao đổi về thể xác, tôi hiểu nổi pháp luật này lập ra là để bảo vệ ai nữa." Tô My : "Mấy năm trước, Cục trưởng Cục Tài chính mua căn nhà cho bồ nhí ở, lúc mua chỉ mất bốn mươi vạn tệ. Năm nay, ông ta bán căn nhà đó với giá trăm hai mươi vạn tệ, mua căn biệt thự cao cấp. Tính ra vừa có bồ mấy năm mất tiền, vừa kiếm được thêm mấy chục vạn tệ. Xem ra, có bồ cũng là cách đầu tư đấy chứ!" Họa Long bằng giọng châm biếm: "Mấy tên tham quan có ba việc đại hỉ: Thăng chức, phát tài và... Vợ chết." Giáo sư Lương phân công lại lực lượng, chia làm hai nhóm mới. nhóm do Sở trưởng Phùng dẫn đầu, điều tra các manh mối liên quan đến Khuyển Nha, nhóm do tổ chuyên án phụ trách, tiếp tục tìm kiếm những gia đinh từng bị Khuyển Nha trộm chó, hi vọng có thể lần ra tung tích những kẻ đáng nghi. Khi tổ chuyên án điều tra đến khu tập thể của xưởng dệt Đông Quan, họ có phát quan trọng. Khu tập thể này cũng là nơi gần với trường vụ án nhất, ở đó có bé tên Kỉ Đóa, vừa lên lớp sáu. Trong đêm xảy ra vụ án, Kỉ Đóa cãi nhau với cha nên bỏ xuống sân khu nhà mình ở, ngồi chiếc xích đu rất lâu. Dạo gần đây tinh thần bé có phần hoảng loạn, rất có thể bé chứng kiến toàn bộ quá trình vụ hung án. Theo lời kể của người hàng xóm, tối đó họ nghe thấy tiếng cãi vã của hai cha con Kỉ Đóa, sau đó bé tức giận nửa đêm bỏ ra ngoài, nhưng bé trở về lúc nào. Hàng xóm còn cho biết, Kỉ Đóa từng ôm về nhà chú chó lang thang, nhưng cha có nhất định cho nuôi, bé đành đưa chú chó về chỗ cũ. Lãnh đạo xưởng dệt đích thân đưa tổ chuyên án đến nhà Kì Đóa. Kỉ Đóa buộc tóc đuôi gà, đôi mắt to tròn trong sáng, dáng người nhắn đáng . Mẹ Kỉ Đóa mất sớm, bé lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của cha. Cha là công nhân sửa máy trong xưởng dệt, nhưng mấy năm gần đây xưởng dệt làm ăn thua lỗ, cuộc sống hai cha con cũng gặp nhiều khó khăn. Cha Kỉ Đóa lấy thuốc, pha trà, mời tổ chuyên án và cán bộ xưởng. Lãnh đạo xưởng dệt : " đừng lo lắng hay áp lực tâm lí gì cả, các đồng chí đây chỉ muốn hỏi mấy câu thôi, sao đâu." Cha Kỉ Đóa từ tốn đáp: "Vâng! Có liên quan đến vụ giết người vừa rồi phải ạ? Tôi cũng có nghe qua loa, mấy hôm trước cảnh sát đến đây lần rồi." Kỉ Đóa ngồi làm bài tập trong phòng. bé có vẻ thích gặp người lạ, đứng lên nhàng đóng cửa phòng lại. Họa Long hỏi cha Kỉ Đóa: "Dạo này tình cảm cha con thế nào?" Cha Kỉ Đóa trả lời: "Vẫn bình thường thôi. Mẹ con bé mất sớm, mình tôi sống cảnh gà trống nuôi con. Mấy hôm trước tôi còn đưa nó xem xiếc, xem khỉ kheo, voi thổi kèn, gấu đá bóng, con bé còn viết cả vào bài văn, được giáo khen ngợi, dán bài văn biểu dương bảng tin lớp cơ đấy!" Bao Triển hỏi: "Đêm ngày 24 tháng 10 hai cha con cãi nhau vì việc gì?" Cha Kỉ Đóa trả lời: "Việc này kể ra cũng xấu hổ. Con bé học hành cũng bình thường, lại suốt ngày đòi tiền, tôi cho, thế là nửa đêm nó mò đây lấy trộm." Họa Long hỏi: "Trộm tiền để làm gì?" Cha Ki Đóa trả lời: "Cái đó tôi cũng . Con bé rất cứng đầu, có đánh chết cũng chẳng chịu khai." Cán bộ xưởng : "Trẻ con trộm vặt cũng là chuyện thường tình mà." Bao Triển nhớ lại hình mặt cười tường xi măng tại trường vụ án. Khuôn mặt đó trông rất giống nét vẽ của đứa trẻ. Bao Triển quay sang hỏi cha Kỉ Đóa: "Con có hay vẽ tranh ? Ngoài khả năng viết văn ra, bé có thích vẽ ?" Cha Kỉ Đóa ấp úng: "Cái này... thực tôi cũng ." Tô My : "Để tôi chuyện riêng với bé lúc?" Tô My gõ cửa phòng Kỉ Đóa, trong phòng chút động tĩnh, đành tự đẩy cửa vào. Tô My bước vào phòng, đóng cửa lại, chốt khóa của căn phòng đóng, thể khóa trái phía trong. Chiếc đèn học đặt bàn vẫn sáng, Kỉ Đóa ngồi đó chăm chú viết bài. Tô My ngồi xuống mép giường. Để làm thân với bé, Tô My chủ động bắt chuyện: "Hồi còn chị cũng từng nuôi chú chó lang thang, nhưng cha mẹ chỉ đồng ý. Lúc phải cho người khác, chị khóc mất mấy ngày đấy!" Kỉ Đóa bặm môi, quay lại nhìn Tô My, rồi lại im lặng quay . Tô My hỏi: "Cha em bảo em nửa đêm dậy trộm tiền nên hai cha con mới cãi nhau, phải ?" Kỉ Đóa lí nhí: "Em !" Tô My hỏi tiếp: "Đêm hôm đó, em bỏ đâu thế. " Kỉ Đóa trả lời: "Em ngồi mình dưới sân." Tô My vẫn nhàng hỏi: "Ngồi đó làm gì?" Kỉ Đóa trả lời: "Khóc!" Tô My lân la hỏi: "Kỉ Đóa, em giúp chị việc này được ? Em vẽ cho chị hình mặt cười nhé!" Kỉ Đóa trả lời: "Em muốn vẽ mặt cười." Tô My năn nỉ: "Coi như giúp chị , được ?" Kỉ Đóa mở ngăn kéo, lôi ra tập giấy viết thư. bé xé lấy tờ giấy cùng, rồi dùng bút vẽ hình mặt cười. Tô My cầm tờ giấy viết thư lên, trong đầu ập đến cảm giác sợ hãi đến dựng tóc gáy. Hình mặt cười mà Kỉ Đóa vừa vẽ chỉ có ba nét, là hai lông mày và miệng y hệt hình vẽ bằng máu tường tại trường gây án. Tô My cố lấy hết bình tĩnh, dò hỏi Kỉ Đóa có nhìn thấy hay nghe thấy gì trong đêm hôm đó ? Kỉ Đóa chỉ lắc đầu, tiếp tục làm bài tập, dường như bé muốn nhớ lại cảnh tượng xảy ra đêm đó. Tô My vẫn gắng hỏi: "Chắc chắn là em nhìn thấy gì chứ?" Kỉ Đóa trả lời: "Em chỉ ngồi dưới sân lúc, rồi về nhà thôi!" bé Kỉ Đóa cãi nhau với cha, nửa đêm bỏ nhà xuống ngồi mình xích du trong sân khu tập thể. Trời về đêm tối đen như mực, pha chút lạnh lẽo, có lẽ chính bé cũng biết ngay cạnh mình vừa xảy ra vụ hung án vô cùng đáng sợ, càng hay rằng rào chắn cạnh đường có xác chết ngồi quay lưng về phía bé, nhưng hai mắt... lại nhìn chằm chằm.
Chương 4: Bức thư gửi từ thiên đường Tổ chuyên án lập tức mở cuộc họp khẩn cấp ngay trong đêm, mỗi người ý kiến, các điểm nghi vấn có thể khái quát như sau: bé Kỉ Đóa mười ba tuổi, mới vào lớp sáu. Với sức lực của đứa trẻ, bé thể nào vặn gãy cổ người trưởng thành, còn bỏ cái xác ngồi rào chắn đường cao như thế được, nhưng... Kỉ Đóa có phải là đồng phạm hay ? Nếu Kỉ Đóa là đồng phạm, liệu cha bé có phải là hung thủ ? Nhưng cả hai cha con đều có động cơ giết người, họ chẳng có lí do gì để sát hại Khuyển Nha cả. Hình mặt cười Kỉ Đóa vẽ giấy và khuôn mặt bằng máu để lại tại trường vì sao lại giống nhau đến kì lạ như thế? Phải chăng đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên? Hình mặt cười tại trường có phải do Kỉ Đóa vẽ hay ? Bao Triển tay cầm bức ảnh chụp hình mặt cười bằng máu tại trường gây án, tay cầm tờ giấy có hình vẽ của Kỉ Đóa lên, hai hình vẽ giống nhau như đúc. Trong lúc mọi người vẫn bàn bạc phân tích, Bao Triển bỗng đưa tờ giấy vào sát mũi, ngửi hết lượt rồi lại giơ tờ giấy lên, quan sát kĩ, bỗng lên tiếng: "Mọi người trật tự! Tôi vừa có phát mới!" Mọi người trong phòng họp đều im bặt, quay lại nhìn Bao Triển cách tò mò. Bao Triển cẩn thận đặt tờ giấy lên bàn, cứ như đó là quả mìn, chỉ cần sơ suất phát nổ luôn ấy. Sở trưởng Phùng cũng cúi lại gần quan sát hồi, mảnh giấy chỉ có mỗi hình mặt cười Kỉ Đóa vẽ, chẳng còn nội dung gì khác. Tờ giấy đó mọi người đều xem rất nhiều lần, ai thấy có gì bất thường cả. "Sao? Mặt cười này có vấn đề gì hả?" Sở trưởng Phùng hỏi. "Mọi người đừng tập trung vào hình vẽ, nhìn kĩ cả tờ giấy xem." Bao Triển . Họa Long cũng nhìn kĩ lại lượt, : "Đây chỉ là tờ giấy binh thường thôi!" "Xung quanh hình vẽ là gì?" Bao Triển hỏi. "Trắng trơn!" Sở trưởng Phùng trả lời. " vùng trắng trơn đó có gì." Bao Triển tiếp tục hỏi. "Chẳng có gì cả." Sở trưởng Phùng trả lời. "!" Bao Triển quả quyết: " vùng trắng trơn đó là rất nhiều những con chữ." Mọi người bấy giờ mới để ý, tờ giấy có rất nhiều vết hằn của bút viết. Đây có lẽ là những vết hằn từ tờ giấy bên khi Kỉ Đóa viết. Do bé viết tương đối tay nên những nét chữ để lại ràng, mắt thường khó mà phát được. Trong muôn vàn các vụ án lớn , thường xuyên nhắc tới vết hằn chữ viết. Với những vụ án đó, cảnh sát đều phải tiến hành giám định vết hằn. Để hiển thị được các vết hằn giấy, trước tiên cảnh sát có thể sử dụng kĩ thuật chụp tạo khối bằng ánh sáng xiên. Sau khi chụp từ các góc sáng khác nhau, tiến hành quan sát độ lồi lõm hai bên vết hằn, cuối cùng sử dụng khúc xạ ánh sáng để hiển thị các vết hằn này. Với những trường hợp khó, cần phải sử dụng đến thiết bị tĩnh điện chuyên dụng. bộ phận những nét chữ quá mờ, chỉ còn cách suy luận từ các nét bút còn thấy được, hướng và cách giao cắt giữa các nét, độ mờ của từng nét bút để suy đoán về nội dung giấu giấy. Những con chữ mảnh giấy này có thế chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với công tác điều tra phá án, những việc vô ích hơn thế này còn nhiều hơn nữa, những chiến sĩ cảnh sát phải qua rất nhiều "đường vòng", mới có thể vén màn sương che phủ . Bao Triển và Tô My bận rộn suốt đêm, đến tận khi gần sáng mới hoàn thành công việc giám định vết chữ. Bao Triển từ tốn : "Chị Tô My, chị nghỉ lát , để tôi in nội dung ra cho." Tô My vươn vai cái dài, vừa ngáp vừa đưa tay vỗ vỗ miệng, ; "Cậu mệt à? Thế tôi ra ghế nghỉ lát nhé!" Bao Triển in xong phần nội dung, quay ra thấy Tô My nằm co ro ghế bành như chú mèo con hai mắt nhắm tịt, chìm vào giấc ngủ. Hình ảnh Tô My khi ngủ khiến người ta phải say đắm, mái tóc mềm mượt chảy xuống che nửa khuôn mặt, tiếng thở đều đều và nhàng, đôi môi hồng như trái đào vừa chín, lớp mi dài khiến khuôn mặt càng thêm quyến rũ. Bao Triển bất giác chìm đắm trong vẻ đẹp đó, rồi bỗng thấy xót xa, vội cởi chiếc áo khoác cảnh sát người xuống, nhàng đắp lên cho Tô My. Tô My lim dìm mắt, cười đùa: "Nhìn tôi chằm chằm làm gì hả? Mặt dày!" Bao Triển bỗng đỏ mặt, ấp a ấp úng biết phải trả lời ra sao. Khi mọi người đến đầy đủ, buổi họp lại tiếp tục. Các buổi họp là trong những "món đặc sản" của các cảnh sát hình mỗi khi phá án. Những cảnh tượng được vẽ ra trong các cuốn tiểu thuyết trinh thám cũng chỉ có thể nằm trong tiểu thuyết, thể nào xuất ngoài thực tế. Đại đa số các vụ án tại Trung Quốc đều được phá bằng những buổi họp khô khan và vô vị như thế này. Nội dung tờ giấy được in ra, dưới đây là những gì mà Kỉ Đóa viết: "Xin chào! Chắc chắn (chú) thấy rất lạ khi nhận được bức thư này phải ? Vì (chú) biết cháu là ai và cháu cũng chưa bao giờ quen (chú) cả. đấy! Thậm chí cháu còn biết bức thư này về tay ai, là nam hay nữ, còn trẻ hay có tuổi, tất cả đều chỉ là tình cờ. (chú) có thể cho cháu biết tên được ạ? À phải rồi, cháu xin tự giới thiệu, cháu là Kỉ Đóa, qua sinh nhật sắp tới đây cháu tròn mười ba tuổi. Cháu học lớp sáu, là con trong gia đình ở nông thôn, nhưng sau này khi tốt nghiệp cháu mong muốn có cơ hội lên thành phố để phát triển, đến khi đó chắc phải nhờ (chú) giúp đỡ nhiều. Cháu có máy di động, nhà cũng có điện thoại bàn, nên cháu chỉ có cách viết thư... Cha mẹ cháu đều là nông dân, trong nhà chẳng có mấy tiền bạc, chỉ đủ sống qua ngày. Nhưng cũng may, cháu có gia đình hạnh phúc, chắc (chú) cũng thế chứ ạ? Cháu cũng muốn vòng vo nhiều, thực ra cháu muốn mượn của (chú) năm mươi tệ, vì các thứ tiền phải dùng ở trường học rất nhiều, mà cháu muốn xin cha mẹ, thế nên... biết có được ạ? Cứ cho đây là bí mật nho của (chú) cháu mình, tiết lộ cho ai biết có được ạ? Thực ra cháu rất thích vẽ, từ trước tới giờ cháu luôn ước có chiếc giá vẽ nhưng vì điều kiện kinh tế eo hẹp nên chưa thể mua được. biết (chú) có giúp được ? (chú) cứ yên tâm, cháu phải là đứa trẻ lừa đảo, cháu chỉ là học sinh thôi ạ. Cháu hi vọng (chú) bớt chút thời gian bận rộn để trả lời thư của cháu, nhưng phải nhanh lên nhé! Về thời gian trả tiền, chắc phải đợi tới khi cháu kiếm ra tiền có được ạ? Tháng lương đầu tiên cháu dùng để trả tiền mượn của (chú). Xin hãy tin tưởng cháu! Cháu học lớp 6A6 trường trung học cơ sở số thị trấn Thành Quan, huyện Bội. (chú) cứ ghi người nhận là Kỉ Đóa là được ạ. Cháu tin (chú) là người nhiệt tình, (chú) nhất định phải gửi tiền cho cháu đấy nhé! À, mà cháu muốn thay đổi chút! Cháu muốn mượn trăm tệ có được ạ? Mong (chú) giúp đỡ! Chân thành cảm ơn! (chú) nhớ gửi sớm nhé, nếu tiện có thể chuyển phát nhanh được ạ? Chúc (chú) có nhiều sức khỏe, vạn như ý!" Nội dung bức thư khiến mọi người đều vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ Kỉ Đóa viết thư cho người lạ để... mượn tiền? bé còn dối rằng cha mẹ mình là nông dân, thực mẹ bé mất từ lâu. Kỉ Đóa mượn tiền mua giá vẽ có thể cũng chỉ là lí do ngụy tạo, cần phải điều tra kĩ hơn nữa mới có câu trả lời chính xác. Vì sao bé lại viết thư cho người lạ? Bức thư này gửi cho ai? Kỉ Đóa mượn tiền để làm gì? Giáo sư Lương lần nữa phân chia công việc Tô My và Sở trưởng Phùng quay lại nhà Kỉ Đóa lần nữa, còn Bao Triển và Họa Long tới trường của bé điều tra, nhất định phải làm tất cả các điểm nghi vấn liên quan đến bé này. Nhà Kỉ Đóa có ai, gọi cửa có tiếng trả lời. người phụ nữ trung niên sống bên cạnh cho cảnh sát biết thông tin bất ngờ Kỉ Đóa tự sát. Kỉ Đóa mở bình ga trong phòng, khi cha bé phát ra, bé hôn mê bất tỉnh, vẫn cấp cứu tại bệnh viên. Tô My hỏi người hàng xóm: "Tại sao lại tự sát? Bác có biết nguyên nhân ?" Sở trưởng Phùng hỏi tiếp: "Lần này lại là vì trộm tiền sao?" Người phụ nữ trung niên thở dài, giọng trầm xuống: "Đứa bé đó và cha nó có mối quan hệ bất bình thường. Tôi biết ngay là sớm muộn gì cũng có chuyện mà." Người phụ nữ này có lần hỏi Kỉ Đóa câu rất nhiều người từng bị hỏi. số người khi sắp đến tuổi già thường thử thái độ của con cháu với tình thân gia đình, bằng cách hỏi câu cũ rích: "Nếu cha và bạn trai cùng rơi xuống nước nhưng chỉ có thể cứu người bạn cứu ai?" Kỉ Đóa chẳng ngần ngại trả lời: "Bạn trai!" Người phụ nữ hàng xóm lắc đầu, cho rằng đứa trẻ này chẳng có chút hiếu thuận nào. Kỉ Đóa trước khi rời còn thêm câu. "Cha cháu chính là bạn trai của cháu!" Lời kể của người phụ nữ hàng xóm khiến cả hai đều vô cùng kinh ngạc. Tô My nhớ ra căn phòng Kỉ Đóa thể khóa trái của từ phía trong, biết giữa hai cha con có xảy ra chuyện gì hay . Sở trưởng Phùng cho rằng, Kỉ Đóa tự sát có thể do thể nhẫn nhịn mãi những hành động quá giới hạn của người cha. bé tuổi dậy như Kỉ Đóa cần có gian riêng tư và những tôn trọng nhất định về mặt thể xác cũng như tinh thần. Những hành động có thể chỉ vì thương của người cha khiến bé từ sợ hãi đến buông xuôi, từ mơ hồ đến ngượng ngùng khó xử, để đến cuối cùng bé mới lớn lựa chọn con đường tiêu cực nhất - tự sát. Trong lớp học, chỗ ngồi của Kỉ Đóa giờ trống , Bao Triển và Họa Long sau khi điều tra biết được Kỉ Đóa và bạn cùng bàn từng có đoạn chuyện thế này: Kỉ Đóa: "Ở đâu nhiều người có tiền nhất?" Bạn cùng bàn: "Cậu hỏi cái đó làm gì?" Kỉ Đóa: "Cậu đừng quan tâm chuyện đó." Bạn cùng bàn: "Cậu muốn có viên trợ sao?" Kỉ Đóa: "Viện trợ là sao cơ?" Bạn cùng bàn: "Ha ha! Cậu còn non và sượng lắm. Cái đó mà cũng hiểu. Thế cậu tìm người có tiền làm gì." Kỉ Đóa: "Tớ muốn mượn tiền mua đồ ăn cho Tommy, nó ốm rồi, mỗi ngày phải ăn cái xúc xích với uống sữa mới khỏe lại được." Bạn cùng bàn: "Tommy là ai?" Kỉ Đóa: "Là chú chó lang thang tớ nhặt về. Cái tên Tommy là do tớ đặt đấy, có hay ? Tommy còn lắm, trông rất đáng thương, tiền tiêu vặt của tớ ít quá đủ dùng." Bạn cùng bàn: "Cậu biết chỗ làm của cha tớ ? Ở Cục Tài Chính ấy, có rất nhiều người giàu có." Kỉ Đóa: "Tớ muốn viết bức thư gửi cho người giàu có nào đó." Bạn cùng bàn: "Gửi kiểu gì bây giờ?" Kỉ Đóa: "Tớ thả thư dưới đất, hi vọng có ai đó giàu có nhặt được, nếu đó là người tốt, họ nhất định cho tớ mượn tiền." Sau này khi điều tra ra mới biết, bé Kỉ Đóa ngây thơ viết bức thư mượn tiền cho người lạ mặt. bé đứng thập thò bên ngoài Cục Tài chính hồi định thả thư xuống đất, hi vọng có ai đó nhặt được cho bé mượn trăm tệ. Nhưng bé lại lo những người làm vệ sinh vứt bức thư của mình vào thùng tác, như thế thành công cốc, và bé quyết định nhét bức thư vào trong hòm thư góp ý trước cửa Cục Tài Chính. Mục đích viết thư mượn tiền của Kỉ Đóa vì muốn cứu giúp chú chó lang thang. Từ góc độ nào đó bức thư của Kỉ Đóa chính là bức thư đến từ thiên đường, đến từ lòng từ bi bác ái của Thượng Đế. Thế nhưng, hòm thư góp ý của Cục Tài Chính chưa bao giờ được mở ra kể từ khi nó có mặt ở đó. Cục trưởng Cục Tài chính, vị lãnh đạo lãi được cả căn nhà nhờ bao nuôi bồ nhí, chính ông ta có lẽ cũng chẳng còn nhớ rằng trước cửa cơ quan của mình còn có hòm thư như vậy. Tại hầu hết các thành phố đều lắp đặt những hòm thư dành cho quần chúng, ví như hòm thư Chủ tịch huyện, hòm thư Viện trưởng, hòm thư kỉ luật, hòm thư tố cáo.v.v... Những hòm thư này sau thời gian đều bắt đầu hoen gỉ, vì chúng chưa bao giờ được ai đụng tới. Sau những tháng ngày "ngủ yên", mặt các hòm thư phủ những lớp bụi dày. Những hòm thư hoan gỉ đó dần trở thành "vành tai thằng điếc", chỉ còn tác dụng trang trí mà thôi. Mục đích xuất của những hòm thư công cộng như thế này là để nhân rộng và công khai quyền lợi tự do ngôn luận của nhân dân, thế nhưng sau khi treo chúng lên tường, chẳng còn ai của cơ quan chức năng thèm để mắt tới, như thế xuất của chúng nào còn ý nghĩa gì nữa? Hòm thư tố cáo có lẽ chỉ còn hai mục đích, là để tự lừa người tự lừa mình, hai là để chúng tự hoen gỉ. Tác dụng duy nhất của hòm thư Chủ tịch huyện là để người ta nhìn vào đó mà thở dài. Khi chúng ta ngang qua đó ngày hôm qua, thấy nó nằm im lìm, ngày hôm nay ta lại ngang qua đó, thấy chiếc hòm bắt đầu hoan gỉ, ngày hôm sau khi chợt nhìn thấy, chúng ta mới phát hòm thư đó thực ra chưa từng được mở khóa. Lúc chuẩn bị rời khỏi trường học, Bao Triển bỗng nhớ ra điều gì quan trọng, lôi tay Họa Long chạy mạch quay lại lớp học. chiếc bảng tin treo cuối lớp, có treo những bài làm văn xuất sắc của học sinh, trong đó có bài viết của Kỉ Đóa. Cha Kỉ Đóa từng với tổ chuyên án, rằng con ông được giáo tuyên dương về bài viết xuất sắc. Kỉ Đóa trước đây vốn là học trò vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn, nhưng sau này vì lí do nào đó ai , thành tích học tập của bé ngày càng giảm sút, đời sống tâm lí cũng gặp nhiều vấn đề. Bao Triển đọc lượt bài viết của Kỉ Đóa, cảm thấy rất ư kinh ngạc, chỉ vào bài văn viết về đoàn xiếc của Kỉ Đóa mà : "Hung thủ... nằm trong chính bài văn này."
Chương 5: Kẻ tạp chủng Kỉ Đóa miêu tả lại cả quá trình hai cha con xem xiếc thú. Từng câu chữ sống động như , phần miêu tả vô cùng chi tiết và cuốn hút, hình ảnh những chú khỉ cà kheo, chú voi to lớn thổi kèn harmonica, chú gấu xám chơi bóng rổ như ra trước mắt. Kỉ Đóa cảm thấy vô cùng hưng phấn, vỗ đỏ cả tay suốt buổi biểu diễn. Ngồi cạnh cha con Kỉ Đóa hàng ghế khán giả là người đàn ông mồm nhọn mặt xương, chính là Khuyển Nha. Những hành vi biến thái của ta chỉ như mỏm ngọn núi băng mặt nước biển, phần khổng lồ chìm dưới mặt nước kia mới chính là thế giới nội tâm đầy ghê tởm, chứa đựng biết bao nhiều bí mật ghê người. Nếu lôi cả tảng băng ấy lên khỏi mặt nước, chắc chắn chúng ta còn thấy những cảnh tượng man rợ gấp bội. Thế giới nội tâm của thủng 16 chỗ, trong mỗi lỗ hổng đó là thế giới lạnh lẽo và đáng sợ. chiếc xe xích lô của Khuyển Nha có chiếc loa phóng thanh cũ, cả ngày phát phát lại câu: Ai đồng nát sắt vụn bán ! Ai lon bia, nước ngọt, giấy vụn bán !" Khi đạp xe dong qua những con ngõ lớn rao mua phế liệu, từng thấy mấy đứa 9x lột da con chó còn sống chỉ để tìm kiếm cảm giác phấn khích. đứa lột da, mấy đứa xung quanh giữ chân chó, đứa con đứng bên cạnh cười thỏa mãn. Sau hồi, chúng xòe những bàn tay vẩy máu, lấy điện thoại, rồi cùng nhìn vào ống kính thè lưỡi trợn mất, giả làm những khuôn mặt quỷ mà giới trẻ thời nay vô cùng ưa chuộng. Nhìn cảnh tượng man rợ đó, trong lòng Khuyển Nha lại cảm thấy vô cùng hưng phấn. dẫm phanh chân, dừng xe lại gần chỗ đám thanh niên, châm điếu thuốc, hỏi: "Bán thịt chó ?" đứa trong đám đó trả lời cộc lốc: " bán! Lột da chơi thôi!" đứa con ăn mặc sành điệu : "Đây là chó nhà người khác, bọn này giết chơi thôi!" Đứa cầm đầu cả hội tuyên bố: "Mang đăng hết đống ảnh này lên Blog, cho bọn cuồng chó tức chết!" Khuyển Nha chỉ cười nhếch mép, khiêu khích: "Giết chó nhà người khác ăn thua gì, tự tay giết chó nhà mình mới gọi là sướng!" Con chó đầu tiên Khuyển Nha xuống tay sát hại chính là con bẹc giê mà tự tay nuôi suốt ba năm trời. Trong sân ngôi nhà chất đầy đồ phế liệu, chú chó đáng thương chẳng hay biết rằng đời mình sắp bị kết liễu, vẫn vẫy đuôi ngả ngướng dựa vào chần chừ, thỉnh thoảng ngẩng đầu rồi tiến mấy cái vào ống quần. Khuyển Nha vuốt đầu chú chó, rồi quay người sang chiếc giỏ bên cạnh, rút ra chiếc dao thuôn dài và sắc nhọn. Hẳn cúi xuống ôm đầu chú chó vào lòng, rồi bất ngờ dùng dao găm nhát vào cổ chú chó. Chú chó kêu lên tiếng thất thanh rồi lập tức vùng ra, chạy dúi dùi về phía đống hộp giấy. Khuyển Nha đưa tay vẫy vẫy, gọi chú chó lại. Chú chó trung thành co túm người nhưng vẫn chạy về, tiếp tục gục vào chân chủ, cơ thể chú ta run lên cầm cập. Khuyển Nha lại vuốt đầu chú chó như an ủi đứa trẻ bị thương, nhưng chẳng mấy chốc, những thương ấm áp kia lập tức biến mất, con dao trong tay lần nữa đâm vào cổ chú chó. Lần này khi được gọi lại, chú chó còn đứng vững, nó bò lê lết để trở về dưới chân chủ. Cứ như thế thêm hai lần nữa, chú chó mới chết đường bò trở lại, những vết máu của nó kéo thành hàng dài nền đất. châm điếu thuốc, lấy dao lột lớp da chó, chặt thịt chó, cuối cùng dập điếu thuốc hút đó vào mắt chó. Khuyển Nha đặc biệt thích ăn thịt chó, đó là lí do giết chó của mình, và sau này còn trộm của người khác. Trong nhà vệ sinh công cộng của khu tập thể xưởng dệt, hẳn từng tóm con mèo hoang để thay cho giấy vệ sinh. lông mèo dính đầy thử chất thải hôi thối, chỉ đến khi trời đổ trận mưa lớn, những thứ xú uế kia mới được gột sạch. Khi vệ sinh ở nhà mình, có lúc giải quyết xong lại gọi con Husky tới, giúp "dọn dẹp sạch ". Mỗi lần chú chó liếm lên người mình, có cảm giác thỏa mãn đến lạ kì. Chúng ta đến từng nghe đến "tiếng sét ái tình", nghe đến " từ cái nhìn đầu tiên", thứ cảm giác tim đập rộn ràng ấy chắc chắn đời người thể có đến lần thứ hai. Đó chính là tình cảm mà Khuyển Nha dành cho Thiên Kim, đời hẳn chưa bao giờ thấy con chó đẹp đến thế. Hôm đó, Cục trường Cục Tài Chính đưa bồ nhí mua sắm, vừa hay lúc Khuyển Nha mua phế liệu trong bãi đỗ xe, thấy người phụ nữ giàu có ̣t con chó cưng của mình bên cạnh xe rồi vào bên trong. Người phụ nữ đó xinh đẹp vô cùng, hương thơm bay ra đầy mê hoặc, có lẽ ta xịt nước hoa khắp người chừa chỗ nào. Khuyển Nha là kẻ rất tự ti, chẳng dám ngẩng đầu nhìn thẳng về phía người phụ nữ ấy, đành đẩy xích lô ngang qua đôi tình nhân tình tứ. nàng" Poodle" nhìn rồi sủa lên mấy tiếng, quay đầu lại nhìn rồi hiểu vì sao bước chân bỗng chậm lại tim đập rộn ràng, hơi thở gắp gáp như vừa chạy quãng đường dài. Người phụ nữ giàu có quay lại dặn dò chó cưng: "Thiên Kim ngoan, đứng dây chờ mẹ nhé. Mẹ vào lát rồi ra ngay." Cục trường Cục Tài Chính vòng tay qua eo người phụ nữ của mình, đôi tình nhân dần dần khuất khỏi tầm mắt. Khuyển Nha bước nhanh tới gần chiếc ô tô, cởi dây xích rồi ôm Thiên Kim lên xích lô, đạp thục mạng rời khỏi khu trung tâm mua sắm trở về nhà. Ngày hôm sau, Khuyển Nha ra phố mua rượu thịt, lại mua thêm đôi nến đỏ, chữ hỷ lớn, đôi gối cưới và chiếc ga trải giường mới. Người chủ của hàng trẻ tuổi còn tò mò hói: "Ái chà chà! Chú cưới vợ cho con trai đấy hở?" Khuyển Nha nhếch mép, cười tiếng ngại ngùng, : "À... Tôi cưới vợ!" Chủ của hàng tỏ vẻ ngạc nhiên, : "Vợ chú xinh ?" Khuyển Nha trả lời: "Hề hề! Cũng tương đôi trắng trẻo, mỗi tội được cao cáo cho lắm, nhưng được cái thơm tho." Có chi tiết cần bổ xung thêm: Trước kia từng trộm con chó Husky. Trước kia từng đánh quả bĩnh mà bung ra chiếc bao cao su. Sau khi gặp được Thiên Kim, xác định được thiên hướng giới tính của mình . Con người ai cũng có bản tính có mới nới cũ, Khyển Nha dần lạnh nhạt với chú chó Husky, dồn hết tình cho Thiên Kim. dành cho " nàng" của mình cả tuần trăng mặt đúng nghĩa. Sau tuần trăng mặt, những ngọt ngào ngày đầu dần dần biến mất, trong đầu lại nảy ra ý tưởng biến thái hơn gấp bội. muốn trộm bầy chó cái nuôi trong nhà, mong có được cảm giác của bậc đế vương giữa hậu cung muôn ngàn mĩ nữ. Mỗi khi dạo qua các ngõ phố mua phế liệu, ngắm nhìn những con chó lại ven đường bằng ánh mắt của hàng vua chúa chọn phi tần. Thế nhưng chẳng thấy con chó nào đẹp bằng "nàng Poodle" ở nhà nên những con chó trộm về đều bán hoặc thịt ăn hết. Chỉ có "nàng" là nữ hoàng của lòng . bà cụ ngang qua ngôi nhà thu mua phế liệu của Khuyển Nha, thấy đóng đinh bốn chân môt chú chó xuống phản, chú chó kêu lên đau đớn, dùng hết sức cố gắng thoát ra nhưng vô ích. Bà cụ vốn là người tin phật, thấy cảnh tượng oan nghiệt đó cũng chỉ biết chắp tay niệm A Di Đà Phật rồi lắc đầu : "Đúng là tạo nghiệp mà!" Khuyến Nha thấy thế đành giải thích: "Giết chó có khác gì giết gà vịt lợn bò đâu cụ?" Bà cụ chỉ câu trước khi bỏ : "Rồi cậu gặp quả báo!" Lời bà cụ chẳng mấy chốc ứng nghiệm, ngày Khuyển Nha trả giá cho những hành vi của mình đến. Nếu thời gian có thể quay trở lại, để những thứ hôi thối lông chú mèo quay trở về người Khuyển Nha, để những chiếc bao cao su quay lại hiệu thuốc, để chúng ta trở lại cái đêm xảy ra vụ án, mọi việc được giải thích ràng. Hôm đó, đoàn xiếc đến dựng rạp biểu diễn chính khu đất trống tại khu tập thể của xưởng dệt. Đoàn xiếc này thực ra chỉ là nhóm tự phát biểu diễn khắp nơi để kiếm tiền. Khung rạp biểu diễn được lắp đặt ngay khu đất trống, xung quanh vây lại bằng vải bạt và các sợi dây thép mảnh. Khách đến xem chủ yếu là lũ trẻ và số người vô công rỗi nghề khác Khuyến Nha và Kỉ Đóa đều ngồi hàng ghế khán giá, đó cũng là lần gặp mặt duy nhất của hai con người như ở hai thế giới khác biệt, Khuyển Nha thích ngược đãi chó, còn Kỉ Đóa thương chúng. Nếu bỏ qua những quy tắc tính toán khoảng cách của con người, mà thay bằng những thứ bình thường của thế giới tự nhiên, nhà Khuyển Nha và nhà Kỉ Đóa cách nhau cả cánh rừng, còn giờ này, họ chỉ ngồi cách nhau đúng... hai con mèo. Cảnh sát luôn nghi ngờ hung thủ có liên quan đến Kỉ Đóa, nhưng chân tướng việc khiến mọi người đều vô cùng bất ngờ. Kỉ Đóa miêu tả rất kĩ buổi biểu diễn xiếc trong bài làm văn của mình. Bao Triển chỉ vào bài văn treo hàng tin, : "Nếu nhầm hung thủ ở trong chính bài văn này." Họa Long cũng gật đầu đồng ý, lấy điện thoại gọi cho Sở trưởng Phùng, thông báo họ tìm ra hung thủ . Họa Long với Sở trưởng Phùng: "Có lẽ chúng ta phải chuẩn bị chiếc xe tải lớn để bắt hung thủ đấy!" Sở trưởng Phùng tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: "Sao cơ? Hung thủ là cả nhóm người? Phái dùng đến cả xe tải ư?" Họa Long trả lời: "Chúng ta khổ sở cày ngày cày đêm như ngựa để điều tra, cuối cùng hung thủ lại chẳng phải người." Sở trưởng Phùng càng thấy khó hiểu, hỏi lại: "Chẳng lẽ là... ma quỷ?" Họa Long : "Là con voi!" Trong bài làm văn của Kỉ Đóa miêu tả đoạn chú voi thổi kèn harmonica, sau đó còn thêm câu quan trọng nữa: "Chú voi ngậm bút vẽ hình mặt cười đáng !" Hình mặt cười bằng máu tường tại trường vụ án khiến cảnh sát lạc hướng điều tra, tất cả mọi người đều cho rằng hình mặt cười đó là lấy mất, đùi có nhiều vết máu, có dấu bị xâm hại, nhưng theo kết luận của cảnh sát đây là hành động do chú tinh tinh gây ra. Tô My thông qua hệ thống mạng, lấy được thông tin ghi hình của trạm thu phí đường bộ gần đó. Qua những thước phim có thể dễ dàng thấy được huớng của đoàn xiếc. Sau này, cảnh sát tìm thấy ngà voi có số vết máu của Khuyển Nha, hình vẽ của chú voi cũng giống hệt hình mặt cười bằng máu tại trường, chân tướng việc được làm sáng tỏ. Những người của đoàn xiếc hề hay biết về việc xảy ra, họ cho biết buổi tối lúc xảy ra việc, có người định ăn trộm chú voi, nhưng chú voi được huấn luyện nên tự tìm được đường trở về sau đó. Tổ chuyên án suy đoán, khi Khuyển Nha đến xem xiếc, có thể động lòng tham vì những chiếc ngà voi giá trị liên thành, mà ta lại có sở thích sưu tập và đeo các sản phẩm làm từ răng động vật, vì vậy đêm đó quay lại rạp xiếc định dắt trộm chú voi, cắt ngà giết thịt. Loài người từng làm rất nhiều việc tàn nhẫn đến cực độ đối với các loài vật. Chỉ vì hai chiếc ngà mà con người ra tay hạ sát chú voi vô tội. thế giới mỗi năm có đến bốn ngàn chú voi bị giết trộm. Chỉ vì bộ lông thú mà biết bao chú chồn, cáo bị giết hại. Vì nhu cầu chữa bệnh của bản thân, con người cầm tù những chú gấu đen, rồi hết tháng này qua tháng khác, rút dần mật gấu từ trong cơ thể vẫn sống đau đớn của chúng. Các thiết bị của đoàn xiếc vô cùng thô sơ, gần như có tác dụng chống trộm. Có thể Khuyển Nha dùng thuốc lú khống chế tạm thời chú voi lớn, để chú ta ngoan ngoãn theo mình. ta dắt chú voi mò mẫm trong đêm, đến đoạn đường có hai hàng cây lớn thuốc hết tác dụng, chú voi nổi giận lấy vòi cuốn chặt lấy cổ Khuyển Nha. ít kẻ trộm chó từng bị chó cắn, lần này Khuyển Nha trộm voi, chú voi được huấn luyện chỉ bằng đòn phản kích lấy mạng . Chú voi sức mạnh kinh người, dùng chiếc vòi có thể quật đổ cây lớn của mình vặn gãy cổ kẻ trộm, rồi lăng lên rào chắn, vẽ hình mặt cười theo đúng bài học, rồi chạy về với chủ. Đến khi trời sáng, đoàn xiếc nhổ trại rời nơi khác, chỉ để lại đống tro tàn bị gió cuốn bay. Hình mặt cười mà Kỉ Đóa về có lẽ do bé học được khi xem xiếc, nên hai hình mới giống nhau đến thế. Nếu có bài làm văn của Kỉ Đóa, có lẽ cần rất nhiều thời gian nữa để phá vụ án này. Kỉ Đóa được các bác sĩ cấp cứu kịp thời. Mặc dù bé ra nguyên nhân tự sát, nhưng cảnh sát tin rằng bé bị chính cha mình quấy rối. Buổi tối hôm Kỉ Đóa tự sát, ngoài trời sấm nện vang dền nhưng mưa vẫn trút nổi. Cha Kỉ Đóa thức dậy, đứng trước cửa phòng con hồi lâu. Ông ta đứng giữa đêm tối, trong đầu dạo lên những suy nghĩ hoang đường khiến ông ta thở gấp. Cha Kỉ Đóa bỏ ra phòng khách, ngồi xuống ghế hút điếu thuốc cố gắng nhấn chìm những bấn loạn trong đầu, nhưng cuối cùng ông ta vẫn quyết định đẩy cửa phòng con bước vào. tiếng sét lớn xé toang bầu trời đêm, khiến bé ngủ phải giật mình tỉnh giấc. Kỉ Đóa đứng dậy đóng cửa sổ rồi quay lại giường. Vừa nằm xuống kéo chăn lên, bé thấy cha mình đẩy cửa bước vào, cảm giác kinh ngạc xen lẫn sợ hãi bỗng dâng lên. Cha Kỉ Đóa : "Con ! Ngoài trời sấm chớp to quá, chắc sắp mưa lớn rồi. Đừng sợ, có cha đây!" Kỉ Đóa hỏi: "Cha, sao cha vẫn chưa ngủ?" Cha Kỉ Đóa tiến lại, thò tay vào trong chăn, vỗ về: "Ban đêm đừng đạp chăn ra, mai lạnh bụng lại dễ ngoài đấy!" Kỉ Đóa như chú nai ngây thơ bị uy hiếp, khẽ chùn người vào phía trong, giọng lí nhí: "Cha, đừng..." Cha Kỉ Đóa vẫn tiếp: "Để cha ôm con ngủ. Hồi còn con sợ sấm chớp lắm." Kỉ Đóa cự tuyệt: "Nhưng con thích như thế này nữa." Cha Kỉ Đóa kéo chăn chui vào, rồi lại ngồi dậy cởi đồ, chỉ mặc duy nhất chiếc quần đùi, : "Bé con này, có gì mà phải ngại, hồi ngày nào cha chẳng ôm con ngủ." Kỉ Đóa bắt đầu chuyển sang sợ hãi, : "Cha, con thích!" Cha Kỉ Đóa vờ như nghe thấy, vẫn nằm xuống, rồi tìm chủ đề chuyện cho con đỡ sợ: "Tiểu Đóa, con có bạn trai chưa? Con được sớm đâu đấy nhé." Đầu óc Kỉ Đóa chìm trong sợ hãi và nghi hoặc, nghĩ ngợi được gì. bé lùi sát vào góc tưởng, lên tiếng. Cha Kỉ Đóa bỗng hỏi câu: "Con có còn trong trắng thế?" Kỉ Đóa trừng mắt nhìn cha mình thấy ông ta xa lạ, rồi lí nhí đáp: "Con sớm!" Cha Kỉ Đóa cách vô liêm xỉ: " tin! Để xem nào!" Kỉ Đóa cắn răng cắn lợi, cơ thể đơ cứng, biết làm cách nào để thoát khỏi đó. Cha Kỉ Đóa đưa tay qua, rồi biết chạm phải gì, ông ta chỉ than tiếng: "Con cha sắp lớn rồi!" Kỉ Đóa giật mình kinh sợ, lật người lại, cố gắng tránh khỏi tầm tay cha mình, trong giây phút đó trong đầu bé chỉ muốn chết. Cha Kỉ Đóa vẫn chịu dừng lại, bé chỉ còn cách vừa đẩy tay ông ta vừa thút thít van xin: "Con xin cha đừng làm thế!" Cha Kỉ Đóa : "Nếu trời mưa to chắc phải cả đêm mới tạnh, cha chỉ thơm cái rồi ngủ chứ có gì đâu." Chưa hết câu, cha Kỉ Đóa thở mạnh cái rồi ôm bé vào lòng. Kỉ Đóa giật mình sợ hãi, đẩy ra rồi hét lên tiếng: "..." rồi vùng dậy chạy khỏi nhà. Sau khi Kỉ Đóa ra viện, tổ chuyên án và Sở trưởng Phùng đến nhà thăm bé. Họa Long giúp Kỉ Đóa sửa lại chốt khóa cửa phòng mình. Trước mặt cha Kỉ Đóa, Họa Long nện từng nhát búa uy lực vào khung cửa như lời cảnh cáo. Họa Long : "Sau này nếu cửa hỏng cháu có thể đến nhờ Sở trưởng Phùng giúp đỡ." Sở trưởng Phùng cúi xuống với Kỉ Đóa: "Sau này có vấn đề gì cháu có thể đến tìm chú bất cứ lúc nào." Kỉ Đóa gật đầu, rồi quay sang nhìn cha mình, cha Kỉ Đóa quay sang hướng khác trốn ánh mắt mọi người. Giáo sư Lương với Kỉ Đóa: "Cháu có thư này! Mấy hôm cháu nằm viện các chú lấy từ trường về giúp cháu đấy" Kỉ Đóa vui mừng nhận lấy bức thư rồi chạy mạch về phòng mở phong bì ra rồi hét lên sung sướng. bé từng viết thư gửi cho người lạ này mang thư nhét vào hòm thư bao giờ mở tới, giờ này mới nhận được thư phản hồi. Kỉ Đóa có bí mật , bé giấu mọi người nuôi chú chó lang thang. bé tìm thấy chú ta đường học về, chú chó cứ thế chạy theo Kỉ Đóa, đuổi mãi cũng chịu . Chú chó chạy tới trước mặt Kỉ Đóa, ngồi xuống chặn đường , ánh mắt long lanh đáng thương vô vàn. Kỉ Đóa cầm được lòng bế chú chó lên, : "Cún con, em có nhà hả? Thế chị đưa em về nhà với chị nhé." Cha Kỉ Đóa cho phép bé nuôi chó, bé đành giấu cún con trong căn nhà gần đường tàu, vốn là nơi trước đây người ta để máy biến áp nhưng nay bỏ hoang. Kỉ Đóa đặt tên cho chú chó rồi hàng ngày đến thăm và mang đồ ăn cho chú chó hai lần khi học và tan trường. Mỗi cuối tuần, Kỉ Đóa lại đến đưa chú chó ra gần đường tàu nô nghịch, rồi lại chạy sang khu rừng phủ đầy lá khô chạy nhảy. Tiền tiêu vặt của Kỉ Đóa rất ít, vì thế bé ngốc nghếch này mới nghĩ đến chuyện viết thư cho ai đó giàu có để mượn tiền, bé luôn tin đời vẫn có người tốt. Hỡi bé đáng , mong em mãi giữ được trái tim trong sáng và nhân ái ấy. Trước khi tự sát, Kỉ Đóa ôm chú cún con vào lòng : "Chị có bạn bè Tommy ạ, em là người bạn duy nhất của chị. Chị có tiền, em cứ , tìm người chủ tốt, vì chị chẳng muốn sống nữa. Haiz! Chị cũng chẳng muốn kể nữa, chúng ta phải vĩnh biệt ở đây rồi, em nhớ chị đúng ?" Chú chó chẳng hiểu thế nào là "tự sát", chú ta cũng bỏ tìm chủ mới. Trong mấy ngày Kỉ Đóa nằm viện, chú chó đáng thương có gì vào bụng, ngày nào cũng ngồi đó chờ đợi, chờ bé đáng đeo ba lô, tóc đuôi gà kẹp nơ, có tấm lòng nhân ái đến tìm mình.
Phần 7: Tảng băng da mặt Lời dẫn Đôi chân chúng ta tới đích đến mà ta chọn - Milan Kundera Tại các cơ quan an ninh thường xuyên xuất những người sứt đầu chảy máu đến báo án, cũng vì thế mà đối với các cảnh sát, điều đó còn gì là lạ, và chẳng mấy khi có phản ứng bất ngờ hay sợ hãi gì. Thế nhưng, tại đồn cảnh sát thành phố Trung Nguyên từng có cảnh sát trực ban sợ đến ngất lịm, trông thấy cảnh tượng ghê sợ nhất mà mình từng gặp trong đời. Đêm đó, gió bắc thổi rít lên từng hồi, người cảnh sát trực ban pha tách trà nóng hổi. Từ trong phòng trực nhìn ra sân đồn cảnh sát, thoáng thấy có bóng của người phụ nữ tiến vào, người phụ nữ đó bước khó nhọc, tay phải xách theo chiếc núi nilon màu đen. Cảnh sát trực ban nghĩ bụng: "Giữa đêm khuya khoắt thế này, chắc lại đến báo án đây! " ta giật công tắt, bật bóng đèn ngoài cửa phòng trực, đứng dậy định ra mở cửa. Người phụ nữ lật đật tới trước cửa sổ rồi bỗng dừng lại, đứng yên bất động. Bỗng nhiên, ta từ từ xoay khuôn mặt sang bên, người cảnh sát trực ban nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ, thấy mặt người phụ nữ. Khuôn mặt ta hề có da, xương măt như lột ra trắng dã, mấy phần cơ thịt màu đỏ phơi ngoài khí. Có kẻ nào đó dùng dao khoanh hình tròn mặt người phụ nữ đó, lấy toàn bộ phần da thịt, số phần thịt còn lại cũng bị khí lạnh làm cứng lại, chuyển sang màu đỏ sẫm. Phần mũi và môi bị lấy , từ trong khoang miệng những bọt bong bóng pha lẫn máu ngừng chảy ra, nhuốm đỏ cả hàm răng. Khuôn mặt đó khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đều bị ám ảnh. Hai chân người cảnh sát trực ban bỗng nhiên nhũn ra, chỉ kịp đưa tay sờ lên trán mình cái rồi ngất ngay tại chỗ. Người phụ nữ trông thấy khuôn mặt mình thấp thoáng phản chiếu trong tấm kính cửa sổ, cơ thể ta bỗng nhiên chao đảo, ngã gục xuống nền tuyết rồi chết ngay sau đó. Chương 1: Người mặt báo án Trong lịch sử điều tra tội phạm của Trung Quốc, có tên ác quỷ giết người biến thái khét tiếng thời mà ai cũng nhớ, đó là "người rạch mặt Bạch Ngân". Tất cả những chiến sĩ công an, cảnh sát bốn mươi tuổi đều từng nghe về tên hung thủ giết người hàng loạt này. Thế nhưng sau rất nhiều năm điều tra, hao tốn biết bao nhiêu nhân lực vật lực, vụ án này vẫn chưa được phá giải, tên sát thủ "người rạch mặt Bạch Ngân" vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cảnh sát thành phố Trung Nguyên lập tức báo cáo vụ việc lên Bộ Công an, phó Bộ trưởng Bạch Cảnh Ngọc vô cùng xem trong vụ án lần này, lập tức cho gọi các thành viên tổ chuyên án tới làm việc. "Liệu có phải lại do "người rạch mặt Bạch Ngân" gây ra ?" Tô My hỏi. "Vào thời gian đó, cảnh sát lấy dấu vân tay của toàn bộ các đối tượng nam giới tại thành phố Bạch Ngân bao gồm cả những người tạm trú để so sánh, nhưng đến nay cảnh sát vẫn chưa thể xác định được danh tính của đối tượng, thể đăng lệnh truy nã. Hung thủ rất có thể trốn sang vùng khác, thậm chí khắp nơi gây án, thời gian gây án của tính ra cũng phải được đến mười mấy năm." Bạch Cành Ngọc . "Nhưng xem ra giống thủ đoạn của tên người rạch mặt Bạch Ngân" kia lắm, vì khi ra tay, ta chưa bao giờ để ai sống sót." Họa Long phân tích. "Người phụ nữ bị mất mảng da mặt, chết trong sân đồn cảnh sát, điều này vô cùng kì lạ. ta tự mình chạy tới đồn cảnh sát bảo án, hay có ai đó đưa nạn nhân tới nơi?" Tô My thắc mắc. "Nạn nhân lúc đó cận kề cái chết, khả năng tự mình chạy báo án gần như thể." Họa Long . "Nếu nạn nhân may mắn gặp được người tốt bụng, người đó phải đưa ta đến bệnh viện mới phải, lí nào lại để ta mình lê lết vào đồn cảnh sát tự báo án được. Hơn nữa, những người tốt như thế thời nay gần như tuyệt chủng rồi, đến bà cụ ngã dọc đường còn chẳng ai đỡ dậy, gì đến trường hợp này. Vì thế, theo tôi chỉ còn khả năng duy nhất..." Bao Triển . Giáo sư Lương tiếp: "Hung thủ lột phần da mặt của nạn nhân, rồi đưa ta đến trước cổng đồn cảnh sát, để ta tự mình vào báo án." số tên hung thủ to gan và hiếu chiến rất thích khiêu khích và xỉ nhục cảnh sát. tên tội phạm tại Mĩ vượt ngục chỉ bốn ngày trước khi chính thức được trả tự do, ta còn đập bẹp chiếc xe cảnh sát đỗ ven đường. đám Hooligan* do bất mãn với công tác an ninh trật tự, liên tục gửi những thứ bẩn thỉu cho cảnh sát qua đường bưu điện. Sát thủ Zodiac** nổi tiếng thời sau mỗi lần gây án đều gửi cho cảnh sát bức thư được viết bằng mật mã, phô trương kinh nghiệm và khả năng gây án của mình, thậm chí còn gửi cả chiếc áo đẫm máu của nạn nhân tới đồn để hạ nhục cảnh sát, đồng thời để lại ở cuối mỗi bức thư hình ngôi sao, còn tuyên bố ai có thể giải mã những bức thư đó, biết được thân phận thực của . Thế nhưng hàng loạt vụ án mà Zodiac gây ra đến nay vẫn chưa thể phá giải, đó trở thành vụ án giết người hàng loạt lớn nhất trong lịch sử nước Mĩ. Suốt ba năm liền thành phố Trung Nguyên có tuyết, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Những bông hoa tuyết bay rợp trời đẹp như những cánh bướm tinh khôi dập dờn khắp chốn, người dân nhìn thấy cảnh tượng này sau nhiều năm vắng tuyết cũng tỏ ra vô cùng phấn khích, chuẩn bị đón cái tết cổ truyền cát tường như ý. Thế nhưng, vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra, gây chấn động lớn, khiến cả thành phố ngập trong khí u ám và thấp thỏm. Những người dân rỉ tai nhau: "Tên hung thủ sau khi sát hại nạn nhân lột phần khuôn mặt ta rồi ném cái xác trước cổng đồn cảnh sát hình của thành phố." Đội cảnh sát hình tiến hành kiểm tra trường trong chính sân đơn vị mình, đây thực là chế nhạo lớn đối với họ. Đồn cảnh sát lẽ ra phải là nơi điều tra các vụ án, nay lại trở thành trường vụ hung sát man rợ. Hung thủ ngần ngại đùa giỡn với cảnh sát, thái độ ngông cuồng cực độ. Chuyên gia điều tra dấu vết phát trước cổng dẫn vào sân đồn cảnh sát có dấu nạn nhân nằm nền tuyết, chiếc túi nilon khi bị ném xuống cũng để lại vết hằn, nền còn có đoạn lết bằng đầu gối tương đối rệt, nhưng có dấu chân của nạn nhân lúc đến vết nằm tuyết mới tan chảy phần , chứng tỏ nạn nhân từng nằm tại đó trong quãng thời gian tương đối dài. Nhiệm vụ của việc điều tra dấu vết tại trường là phát , cố định, lấy mẫu và bảo toàn tất cả các vết tích liên quan đến vụ án, đồng thời loại bỏ các dấu vết liên quan. Bằng những vết tích tìm thấy tại trường, cảnh sát có thể hình dung ra cảnh tượng thê thảm của nạn nhân lúc bấy giờ. Hung thủ lái chiếc xe đưa nạn nhân tới khu vực phía ngoài tường bao của đồn cảnh sát, rất có thể hung thủ cho rằng nạn nhân chết nên cố ý chọn nơi này để ném xác. Hung thủ đẩy nạn nhân ra khỏi xe quẳng chiếc túi nilon đen đựng miếng da mặt xuống bên cạnh cái xác, rồi nhanh chóng rời khỏi trường. Cơ thể nạn nhân co quắp, nằm nghiêng nền tuyết, có thể do quá đau đớn nên ta tỉnh lại sau cơn hôn mê. Nạn nhân gắng sức bò dậy cách khó nhọc, lê từng bước đau đớn về phía sân đồn cảnh sát, cuối cũng chết trước cửa phòng trực ban. Tổ chuyên án lập tức tới hỗ trợ điều tra. Theo báo cáo của Đội phó Đội Cảnh sát hình thành phố Trung Nguyên, nạn nhân chừng ba mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, thân hình đầy đặn, nhưng vẫn chưa xác định được danh tính. Tô My buông câu cảm thán: "Tinh thần của người phụ nữ này đáng khâm phục, vô cùng kiên cường." Bao Triển ngạc nhiên, hỏi: "Chị khâm phục ta ở điểm gì cơ? Hiếm khi thấy chị khen ai lắm đấy!" Tô My trả lời: "Cậu thấy sao? ta bò dậy trong đau đớn như thế, mà còn quên cầm theo cái túi nilon." Họa Long chen vào: "Đấy là tại trong túi đựng da mặt của ta thôi!" Đội phó cắt ngang cuộc trò chuyện, bảo: "Các vị từ xa đến đây chắc cũng mệt rồi, cứ ăn trưa trước rồi tiếp tục công việc, được ?" Giáo sư Lương trả lời: "Chúng tôi xem miếng da mặt trước ." Cái xác nằm bất động bản nghiệm xác lạnh giá, vị bác sĩ pháp y già với nhiều năm kinh nghiệm vừa kết thúc công tác giải phẫu, vẫn chưa kịp viết báo các pháp y. chiếc bàn bên cạnh đặt hộp chuyên dụng bảng thủy tinh, miếng da mặt đóng băng rẽ đông hoàn toàn, trôi nổi trong làn nước lờ nhờ màu đỏ . Vị bác sĩ làm xét nghiệm nhóm máu và phân tích thành phần trong dung dịch hóa nghiệm, hi vọng có thể tìm ra những đầu mối dù là nhất trợ giúp công tác điều tra. Vị bác sĩ pháp y già , theo hình dạng của miếng da khi còn đóng băng, có thể phán đoán sau khi lột da mặt nạn nhân, hung thủ ném miếng da vào vật chứa hình tròn, chẳng hạn như chậu rửa mặt. Nước trong chậu khi đông làm đông cứng luôn cả miếng da, hung thủ lấy cả tảng đá tròn động ra, bỏ vào chính chiếc túi nilon đen mà người phụ nữ cầm tới đồn cảnh sát. Quần áo nạn nhân đều còn chỉnh tề, nhưng quần trong tụt xuống quá mỏng. Người phụ nữ này trong những ngày nhạy cảm của nữ giới, trong lúc giằng co, miếng băng vệ sinh tụt xuống đến ngang đùi nạn nhân. Hung thủ có ý định xâm hại, nhưng biết vì lí do gì làm thế, còn giúp nạn nhân kéo quần lên. cổ tay nạn nhân có vết còng số tám hằn lên rất , dấu vết này chắc chắn cảnh sát nào cũng vô cùng quen thuộc, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhân ra. Đầu nạn nhân chảy máu, hộp sọ có vết vỡ , căn cứ vào kết quả kiểm tra, có thể phán đoán đầu nạn nhân bị đập bởi cản súng K92. Họa Long lôi khẩu súng lục của mình ra, : "Mẹ kiếp! Tôi dùng K92 đây, đây là súng cảnh sát. cổ tay nạn nhân còn có cả vết còng số tám, có khi nào vụ này do chính em trong ngành gây ra ? " Bác sĩ pháp y : "Tôi dám kết luận gì ngay lúc này, những vụ án liên quan đến súng đạn, lại còn có liên quan đến cảnh sát, tính chất nghiêm trọng tăng lên nhiều bậc rồi!" Giáo sư Lương vẫn bình tĩnh hỏi: "Nạn nhân bị lột da mặt trong trạng thái nào?" Bác sĩ pháp y trả lời: "Trong lúc hôn mê do bị ngạt thở." Giáo sư Lương hỏi tiếp: "Nguyên nhân ngạt thở là gì? Dùng tay bóp cổ hay dùng thứ gì thắt cổ nạn nhân?" Bác sĩ pháp y trả lời: "Tôi đoán có thể hung thủ trùm chiếc túi nilon lên đầu nạn nhân rồi buộc kín rồi cho đến khi ta ngạt thở mà ngất ." Tô My gật đầu : "Coi như ta vẫn còn may mắn, nếu bị lột da mặt khi còn tỉnh có khi còn đau đến chết luôn ấy chứ!" Bao Triển hỏi bác sĩ pháp y: "Vết dao có điểm gì đặc biệt ?" Bác sĩ pháp y trả lời: "Hung khí hung thủ sử dụng có thể chỉ là lưỡi dao thông thường, có điểm gì đặc biệt. Việc lột da mặt nạn nhân cũng giống như gọt vỏ hoa quả, khi chúng ta gọt hoa quả mà giữ nguyên được cả lớp vỏ, bị đứt, chúng ta có cảm giác thành công, và hung thủ cũng vậy. Tuy nhiên, kẻ này vẫn còn khá non tay, nếu đó là tôi, phần mí mắt chắc lột đẹp hơn thế này nhiều, trông chẳng khác gì chiếc mặt nạ hoàn hảo cả. Hung thủ biết cách xử lí khu vực da quanh mắt, phần gò má bị lột rất dầy, nên xương chỗ đó mới lộ ra ngoài như thế, tại vùng trán cũng có những chỗ lộ cả xương, chẳng trách cậu Đường cảnh sát trực ban hôm đó lại sợ đến chết ngất. Cậu này trước đây là cảnh sát kinh tế, mới được điều về đây chưa bao lâu." "Tốt nhất chúng ta đừng dây vào mấy vị bác sĩ Pháp y." Họa Long . "Chắc lại nhớ đến bác sĩ pháp y trong vụ án đôi vợ chồng ngày xưa ấy gì?" Tô My vừa hỏi vừa cười tinh ranh. "Ha ha ha! ta quá là nàng cuồng nhiệt, nhưng chắc Bao Triển có ấn tượng khó phai hơn tôi." Họa Long quay sang nháy mắt với Bao Triển. "Tôi lại nhớ đến vụ khác, chính là vụ bù nhìn da người mà chúng ta từng phá án." Bao Triển ngượng ngùng, chỉ còn biết cười ngốc nghếch rồi cố gợi sang chuyện khác. " tội nghiệp! Trông này còn thê thảm hơn người phụ nữ bị axit phá hủy toàn bộ khuôn mặt mà tôi từng giải phẫu ngày xưa." Vị bác sĩ pháp y già thở dài. "Thế mới thấy mấy người phụ nữ sẵn sàng dao kéo thẩm mĩ để làm đẹp quả là kiên cường và đáng khâm phục." Tô My bằng giọng châm biếm. "Mình ơi! Mình cần đến dao kéo đâu, giờ mình tự phá hủy khuôn mặt cũng có thể coi là lần nâng cấp sắc đẹp rồi!" Họa Long trêu chọc Tô My. Tô My nghiến răng nghiến lợi, quát câu "Đáng ghét!" rồi cầm ngay lấy cốc trà của vị bác sĩ pháp y, định để lên đầu Họa Long. Họa Long nhanh chân trốn ra phía sau giáo sư Lương, vừa cười vừa thập thò hết bên trái bên phải "né đòn", nhưng cuối cùng vẫn bị dội ướt khắp người. "Nguyên nhân tử vong là gì?" Giáo sư Lương hỏi bác sĩ pháp y. "Mọi người thử đoán xem!" Bác sĩ pháp y hỏi lại. "Mất máu quả nhiều?" Tô My . "! ta bị chính mình dọa chết." Bác sĩ pháp y trả lời. Đêm hôm ấy, lớp tuyết mặt đất vẫn chưa tan hết, khí lạnh lẽo vô cùng, con đường trước cổng đồn cảnh sát vắng tanh bóng người, nạn nhân bị xe đẩy ra khỏi xe, sau đó tỉnh lại và cầm chiếc túi nilon đen đựng bộ da mặt từ từ lết vào trong sân đồn cảnh sát. Đến trước cửa sổ kính của phòng trực ban, ta đứng lại, rồi bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của mình phản chiếu kính cửa số. Nạn nhân vốn có tiền sử bệnh tim mạch, nên khi nhìn thấy hình ảnh hãi hùng đó nên quá sợ hãi mà đột tử. ---------------------------------------- * Thuật ngữ tiếng ám chỉ những người hay nhóm người thường xuyên có các hành động côn đồ và phá hoại xung quanh các trận đấu bóng đá. ** Tên giết người hàng loạt khét tiếng sống ở Bắc California vào cuối năm 1960 và đầu những năm 1970. Danh tính của y đến nay vẫn chưa được xác định.
Chương 2: Đôi mắt Từ khi nào chúng ta bắt đầu mất cảm giác an toàn? Có lẽ là từ khi ta chứng kiến quá nhiều điều ghê rợn thế giới này. Tổ chuyên án mở cuộc họp kín, do vụ án lột da mặt vô cùng biến thái và tàn nhẫn này có thể có dính líu đến cảnh sát, nên cuộc họp chỉ có góp mặt của đại diện phía công an địa phương và lãnh đạo đơn vị quản lí cảnh sát, các cảnh sát thông thường khác đều được thông báo về cuộc họp. vị lãnh đạo cấp cao của cơ quan quản lý cảnh sát qua về tình hình phạm pháp và vi phạm kỉ luật của cảnh sát tại thành phố này. Mấy năm gần đây, tình trạng cảnh sát sử dụng các vũ khí sai mục đích, trang bị và xe chuyên dụng có xu hướng gia tăng trong thời gian gần đây, các hành động biết luật mà vẫn phạm luật ngừng xảy ra. Tuy nhiên, chỉ xảy ra vài vụ sử dụng súng trái pháp luật hoặc mất súng, trong đó có vụ cảnh sát để mất súng nhưng báo cáo, gây hậu quả nghiêm trọng, cảnh sát này bị phạt ba năm tù giam. "Mất loại súng gì?" Giao sư Lương, hỏi. "Đầu nạn nhân có dấu vết bị đập bằng cán của khẩu K92 " Tô My thêm. Lãnh đạo cấp cao trả lời: "Ở chỗ chúng tôi chưa từng mất khẩu K92 nào, chỉ mất KS4 và K64 thôi, nhưng số súng mất trộm đều được tìm lại đầy đủ. nay tại nhiều nơi, muốn mua dao chặt loại lớn cũng phải đăng kí tên tuổi, nên việc quản lí súng cảnh sát vô cùng nghiêm ngặt, ngày thường tất cả đều được khóa trong kho súng, chỉ khi nào có nhiệm vụ cần sử dụng mới được lấy ra." "Bình thường, ai muốn đeo thứ ấy làm gì, chỉ tổ vướng víu." Đội phó . "Thành phố này có bao nhiêu cảnh sát sử dụng K92?" Bao Triển hỏi. "Việc này chúng tôi phải thống kê lại, vì K92 là loại vũ khí tương đối cao cấp trong số các vũ khí của cảnh sát Trung Quốc, thuộc hàng khá tân tiến." Lãnh đạo cấp cao trả lời. "Các đồng chí phải nhanh chóng lập danh sách những cảnh sát có K92. À phải rồi, đồng chí bị phạt tù vì làm mất súng ra tù chưa?" Giáo sư Lương hỏi. "Để tôi nhớ xem, việc đó cũng xảy ra cách đây mấy năm rồi, bây giờ có lẽ cậu ta mãn hạn tù, tôi gọi cậu ta đến." Lãnh đạo cấp cao trả lời. " phải tôi muốn chống đối, nhưng tôi hiểu các đồng chí có ý gì. Chúng ta điều tra hung thủ chứ đâu phải làm báo cáo nội bộ ngành? Tôi tin vụ án lột da mặt này là do cảnh sát gây ra, có là cảnh sát chăng nữa cũng chẳng tên nào dại gì mà dùng súng của mình để lại thương tích người nạn nhân, tôi thấy ràng có kẻ muốn vu oan cho cảnh sát." Đội phó tỏ vẻ hài lòng. Lãnh đạo Cục Công an xoa dịu khí căng thẳng: "Chỉ cần có 1% khả năng, chúng ta cũng phải nỗ lực 99% để phá án." "Những khẩu súng là thứ khiến cảnh sát chúng ta vừa vừa hận, trước khi nổ súng vẫn còn là cảnh sát, sau khi bóp cò rất có thể trở thành tội phạm. Cảnh sát làm mất súng, nếu khẩu súng đó xảy ra chuyện người cảnh sát cũng tránh khỏi bị liên lụy. Rất nhiều cảnh sát đôi khi cảm thấy mang theo súng là gánh nặng, cần chú ý cao độ mọi lúc mọi nơi, được phép để xảy ra mất mát, vì điều đó có ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ và nghiệp của họ. Nếu có ai đó tốt bụng nhặt được, trao trả lại cho cơ quan công an , trong trường hợp lọt vào tay kẻ xấu rồi gây án, người cảnh sát cũng bị vạ lây." Họa Long . "Mất súng là việc tày đình, chỉ thể tắc trách nghiêm trọng của người cảnh sát, mà còn là nỗi xấu hổ. " - Lãnh đạo cấp cao . Họa Long đồng tình: "Cảnh sát mất súng chẳng khác nào thiếu nữ mất trong trắng, chẳng những được đồng tình, mà còn bị cười chê, trừng phạt" Tô My tủm tỉm cười, hạ giọng rỉ tai Họa Long: "Này, còn trong trắng đâu đấy nhé! Có lần tôi xem hồ sơ của rồi!" "Có những cảnh sát cả đời cần dùng đến súng nên chẳng lo bị mất." Đội phó . Giáo sư Lương bỗng hào hứng với mọi người: "Rất lâu rồi tôi bắn súng, hồi trẻ tôi cũng từng đứng thứ ba giải bắn súng của ngành đấy! Trong Cục cảnh sát của các vị có phòng tập bắn ? Sau buổi họp chúng ta luyện súng lúc cho đỡ căng thẳng." Họa Long nứa nứa đùa: "Bao Triển đúng là cần luyện thêm khoản bắn súng ... còn Tô My ... thôi khỏi." Tô My tròn mắt, vẻ mặt đáng thương hỏi: "Tại sao lại thế? Các dám kì thị nữ cảnh sát hả?" Họa Long ra bộ nghiêm nghị, trả lời: "Mỗi lần giương súng, đến người đứng sau lưng cũng phải biết thân biết phận mà chạy khỏi trường bắn, uy phong như thế là đủ rồi. " Cả phòng hợp bật cười, mặc dù vụ trọng án lần này rất có thể liên quan đến cảnh sát, nhưng buổi họp vẫn phải tiến hành cách cởi mở và vui vẻ. Cảnh sát gây án là điều thể xem thường, các cảnh sát mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều hành vi phạm tội đơn giản đến phức tạp, họ được trang bị kĩ năng phản trinh sát rất cao, điều đó khiến cho công tác phá án gặp rất nhiều khó khăn. Tố chuyên án phân tích, hung thủ nằm ngoài các khả năng cảnh sát, cảnh sát bí khai trừ, hoặc tội phạm từng bị cảnh sát bắt giữ và xử lí. Kẻ gây án do bất mãn, thù hận trong lòng, ném xác trước đồn cảnh sát, đó là hành động trả thù cảnh sát. Sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát địa phương phải thực rất nhiều công việc liên quan. Vị bác sĩ pháp y già nhanh chóng có báo cáo pháp y, ông còn làm thêm bản báo cáo kiểm tra các vật chứng khác. Tảng đá tròn có miếng da mặt tan hết, trong phần nước thu được phát thấy vảy cá. Chiếc túi nilon màu đen dùng để đựng miếng đá là loại thường thấy tại các chợ, nhiều người thích dùng nó để đựng cá. cảnh sát suy đoán hung thủ có thể là kẻ bán cá, nhưng giờ sát tết, mọi người mọi nhà đều mua cá, nên suy luận đó đủ thuyết phục. Bộ phận kĩ thuật tiến hành dựng lại khuôn mặt nạn nhân bằng cách mang miếng da đắp lại mặt cái xác. Nạn nhân là phụ nữ đẹp, có phần giống Mami Đình Vĩ , đôi mắt to, khuôn mắt thanh tú. "Xinh như thế này, tại sao lại bị xâm hại?" Tô My hỏi cách khó hiểu. "Có thể là do người quen gây án, nên có hứng với ta." Họa Long trả lời. Bao Triển lại có ý kiến khác: "Tôi nghiêng về khả năng cảnh sát gây án hơn, đây là kĩ năng phản trinh sát." " xâm hại nạn nhân, để lại DNA." Giáo sư Lương . thế giới này có vụ án mạng nào là hoàn hảo, vì vốn dĩ "nhân vô thập toàn", dù có kín đáo đến đâu, cũng nhất định phải có kẽ hở. Tổ chuyên án kiểm tra kĩ lưỡng quần áo nạn nhân. Người phụ nữ này mặc chiếc áo khoác màu trắng, quần bò, đôi bốt dày, bên trong còn mặc bộ đồ giữ ấm rất mới, có thể là vừa mua xong. Đó là hàng của nhãn hiệu nổi tiếng tại Trung Quốc, cả thành phố này chỉ có duy nhất cửa hàng bán lẻ. Họa Long và Tô My lập tức tới ngay cửa hàng đó. Trong cửa hàng có camera theo dõi, điều đó khiến cả hai vô cùng vui mừng. Camera chỉ ghi lại được hình ảnh nạn nhân đến mua hàng vào mấy ngày trước, mà còn thấy cả chiếc Cadilac ta đỗ trước cửa. Căn cứ vào biển số xe, cảnh sát nắm được các thông tin quan trọng liên quan đến nạn nhân. Nạn nhân tên Như Nghệ, sống tại khu chung cư đường Văn Hóa trong trung tâm thành phố, mới li hôn chưa lâu. Trong ngày xảy ra vụ án, Như Nghệ lái xe sang thành phố bên cạnh, từ đó mất tích. Người nhà tìm kiếm bằng nhiều cách khác nhau, nhưng đều thấy cả người lẫn xe. Mất tích cùng nạn nhân còn có cậu con trai vừa lên lớp mẫu giáo lớn. Tổ chuyên án nhìn nhau lo ngại, cậu bé chắc chắn lành ít dữ nhiều. Vụ án này chỉ liên quan đến vũ khí, còn có thể có liên quan đến cảnh sát, người mẹ bị lột da mặt, tìm thấy chiếc xe, cậu con trai tuổi tung tích, tất cả những điều đó khiến tính chất vụ án trở nên vô cùng nghiêm trọng, vụ hung án mất hết nhân tính. Giáo sư Lương hạ lệnh, cầu cảnh sát thành phố Trung Nguyên lập tức gửi cầu hỗ trợ điều tra đến các thành phố lân cận, cần nhanh chóng tìm ra tung tích cậu bé. Ngày hôm sau, tin mừng lập tức được chuyển đến, cảnh sát thành phố lân cận tìm thấy cậu bé. Trong đêm xảy ra vụ án, người mẹ bị bỏ lại phía ngoài tường bao của đồn cảnh sát thành phố Trung Nguyên, cậu con trai nạn nhân cũng bị vứt lại trước cửa Phân cục Cảnh sát thành phố lân cận. Trong điện thoại, Tô My hỏi dồn dập: "Đứa trẻ thế nào rồi? Còn sống ? Mặt đứa trẻ có bị sao ? Da mặt...", đến đây Tô My ngập ngừng lát rồi nói tiếp: "... Có bị lột mất ?" "! Nhưng mà..." Viên cảnh sát trả lời. "Nhưng mà sao?" Tô My hỏi gấp. "Các đồng chí mau đón đứa trẻ về , mấy hôm nay nó cứ khóc suốt, khàn cả giọng nổi nữa rồi. Chắc thằng bé nhìn thấy cảnh tượng gì đáng sợ quá nên mới bị sốc tinh thần như thế." Viên cảnh sát . Cảnh sát thành phố Trung Nguyên phái người đón cậu bé về và lập tức thông báo cho người nhà nạn nhân. Hai mắt đứa trẻ thâm quầng, ánh mắt lạc thần, giọng khàn đặc nổi vì khóc quá nhiều. Cậu bé lập tức được đưa tới bệnh viện, nghe tin tìm thấy con, người cha chạy ngay tới bệnh viên, cậu bé nhìn thấy cha tinh thần có vẻ ổn định hơn, nhưng cả ngày chỉ ôm lấy tay cha, nhất định chịu buông. Đến khi cậu bé có thể trở lại, hai nữ cảnh sát mới bắt đầu nhàng hỏi chuyện. Tổ chuyên án vô cũng lo lắng, biết đứa trẻ có nhìn thấy cảnh hung thủ lột da mặt mẹ mình hay . Người mẹ từng hỏi cậu bé câu: "Sau này nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu, con định hét lên nhưng lại bị kẻ đó dùng tay bịt miệng, con làm gì?" Cậu bé nghiêng đầu sang bên, suy nghĩ trong giây lát rồi : "Con liếm tay !" Người mẹ lắc đầu, : "Con phải cắn vào tay hẳn mới đúng chứ. ' " Cậu bé cúi mặt, lí nhí đáp: "Con... Con dám đâu!" Người mẹ lái xe đưa cậu con trai ra ngoài, cậu bé ngủ gục xe. Bỗng chiếc xe dừng lại, người mẹ bị khống chế, cậu bé giật mình tỉnh giấc, hung thủ lấy hai chiếc túi nilon đen chụp lên đầu hai mẹ con. Hung thủ lái chiếc xe của nạn nhân , nhưng cậu bé thế hào nhớ được kẻ đó lái bao lâu, chỉ nhớ loáng thoáng rằng chúng có bốn hay năm người gì đó. Cậu bé và mẹ bị bắt lên hai chiếc xe khác nhau, sau khi xuống xe chúng đưa hai mẹ con đến căn phòng kín. Chiếc túi nilon trùm mặt được lột bỏ, cậu bé sọ hãi nhìn khắp xung quanh. Căn phòng rất lớn, trông giống như cái kho. Người mẹ nằm chiếc giường khung sắt, hai tay bị còng, hai chân bị trói, vẫn ngừng giằng co và gào thét. người đàn ông cầm dao đứng bên cạnh cúi đầu nhìn người mẹ. Sau lưng cậu bé cũng có người đàn ông, giữ chặt vai cậu bé, bắt cậu ta phải mở to mắt nhìn tất cả mọi việc diễn ra. Tô My nhàng hỏi cậu bé: "Kẻ cầm dao đó... làm gì mẹ cháu thế?" Cậu bé trả lời câu khiến mọi người đều nổi da gà: "Liếm mắt! ta...liếm mắt mẹ cháu." Mọi người nhìn nhau vẻ mặt trầm ngâm, thứ hành vi biến thái đó khiến ai cũng phải bất ngờ. Người mẹ khi bị hại với cậu bé câu, câu đó chắc chắn khiến cậu suốt đời quên, trong cả quãng đời còn lại, cậu cần có dũng cảm rất lớn để đối diện với nó, chỉ có điều cậu còn quá , phải gánh chịu bóng đen tâm lí và đáp lại tình của mẹ như thế nào đây? Người mẹ nhìn cậu bé, hai mắt đầy tình thương , với cậu con trai câu cuối cùng: "Nhằm mắt lại con!" Có thể cậu bé nhắm mắt lại, nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình bị lột da mặt, hoặc cũng có thể, cậu quá sợ hãi mà dám nhắm mắt, cứ thể chứng kiến cả quá trình man rợ đó. Cậu bé còn quá , thể miêu tả hung thủ cách chính xác hay kể ra những đặc điểm nhận dạng của . Lúc bị tấn công, đầu cậu bé bị trùm túi nilon màu đen, nên cậu bé thể xác định được địa điểm gặp nạn. Giáo sư Lương sau nhiều lần gợi mở, để cậu bé nhớ ra nhiều manh mối hơn nữa, nhưng câu trả lời vẫn chỉ là những cái lắc đầu, nếu chỉ là im lặng. "Mấy người đó mặc quần áo màu gì, cháu có nhớ ?" Bao Triển hỏi. Cậu bé rụt rè đưa ngón tay trỏ, chỉ về phía Đội phó Đội Cảnh sát hình , lúc đó Đội phó mặc đồng phục cảnh sát. Đội phó tiến lại gần, giáo sư Lương xua tay ra nhắc Đội phó dừng lại, tránh để cậu bé bị kích động thêm lần nữa. Giáo sư Lương hỏi: "Bé con, cháu nghĩ kĩ lại xem, lúc bọn người xấu đẩy cháu xuống xe, chúng có gì ?" Cậu bé lại khóc thét lên, lát sau cậu ôm chặt lấy cánh tay cha mình, nghĩ lúc rồi , "Chúc mừng năm mới!" Cảnh sát suy đoán mấy tên hung thủ mặc cảnh phục, bắt cóc hai mẹ con, lột da mặt người mẹ, rồi cố ý ném hai mẹ con xuống trước cổng đồn cảnh sát để các nạn nhân tự báo án. Những kẻ to gan đó biết chắc chắn rằng cảnh sát hỏi đứa trẻ tất cả các manh mối liên quan, nên chúng mượn lời cậu bé để thách thức cảnh sát - "Chúc mừng năm mới!" ---------------------------------- Nữ ca sĩ nổi tiếng của Đài Loan.