1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 59

      Hạ Duy biết trường học là sân khấu điện ảnh.

      Dù giữa và Đào Dự thực chất có gì cả, nhưng Giang Chi Châu cứ khăng khăng chỉ nhìn thấy mỗi bức thư tình chưa kịp gửi.

      Có thể y như tình tiết của vợ kịch.

      cố gắng nở tụ cười tươi tắn nhất, phá vỡ bầu khí bế tắc này: “Hôm nay là sinh nhật mẹ em nên bọn em về thăm mẹ.”

      Đào Dự khẽ gật đầu: “Vậy...” Sau đó lại nhìn Giang Chi Châu, “Giang tiên sinh về cùng em luôn sao?”

      Giang Chi Châu để Hạ Duy mở miệng lên tiếng trước: “Về để còn bàn bạc chuyện hôn với gia đình ấy.”

      Đào Dự sửng sốt lúc, Hạ Duy từng kể với rằng hẹn hò với Giang Chi Châu, nhưng nghĩ đến bọn họ nhanh chóng tiến tới hôn nhân như vậy. Nhưng chẳng qua ở độ tuổi này, đúng là có ít người ‘đánh nhanh thắng nhanh’, chuyện này cũng có gì to tát cả.

      khẽ cười với Hạ Duy, nụ cười này khiến cảm thấy hề thay đổi chút nào so với lúc còn học: “Vậy chúc mừng hai người, hai người định tổ chức hôn lễ ở thành phố A hay thành phố D?”

      “À, bọn em chưa nghĩ đến chuyện này.” thực tế là còn chưa cân nhắc đến hôn lễ, à đúng, chắc hẳn là chọn thời gian lĩnh giấy chứng nhận trước nhỉ?

      Giang Chi Châu : “Chuyện này được hai bên gia đình thương lượng nhưng tôi nghĩ cử hành hôn lễ ở thành phố A, sau đó về đây tổ chức tiệc rượu là được.”

      Hạ Duy hơi bất ngờ, suy tính sâu xa đến vậy sao? Nhưng chưa cầu hôn cơ mà? có muốn suy nghĩ chút về chuyện cầu hôn hả?! Đến cả nhẫn cưới còn chưa thấy nữa là!

      Trong lòng Hạ Duy suy nghĩ lung tung nhưng bên ngoài vẫn điềm nhiên như có chuyện gì. Đào Dự lên tiếng muốn thương lượng với họ về chuyện mèo hoang trong trường: “Lần trước em bảo triệt sản mấy con mèo hoang này, mời các công nhân viên của nhà trường thành lập hoạt động quyên góp quỹ tài chính, ít học trò lẫn giáo viên quyên tiền ủng hộ.”

      “Woa, vậy đủ tiền chưa?”

      “Đủ rồi, còn dư chút, sau này bọn lập hẳn quỹ riêng cho mấy con mèo hoang, sau này nếu tụi nó có bị bệnh có thể dùng số tiền này.”

      “Nghe tuyệt ấy, học sinh của trường chúng ta quả rất có lòng hảo tâm.”

      Giang Chi Châu : “Như vậy phải dùng tiền vào việc trong sáng, phải để mọi người biết tiền dùng vào việc gì.”

      Hạ Duy đơ người: “ đừng làm bọn em tụt hứng như vậy được , các giáo viên và học sinh của trường em ham số tiền này đâu.”

      Đào Dự cười cười, : “Giang tiên sinh cũng sai, tiền phải được dùng vào việc trong sáng. tại quản lý số tiền đó, nhớ kỹ từng đồng được chi ra vào việc gì.”

      Ba người bọn họ trò chuyện hồi, sau đó có mấy học sinh tò mò chạy ra đây cho mèo ăn, thấy bọn họ đứng đây liền hiếu kỳ nhìn thêm vài lần.

      Hạ Duy bị bọn họ nhìn chằm chằm như thế cũng hơi xấu hổ, thế nên quyết định trước: “Vậy bọn em trước đây, lần sau lại tiếp.”

      “Được, chúc dì sinh nhật vui vẻ hộ .”

      “Được ạ.”

      Hạ Duy kéo tay Giang Chi Châu vào trường,Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn , hỏi: “Em định khi nào chuyện với ta tiếp?”

      Hạ Duy sửng sốt giây lát mới phản ứng được khó chịu với câu ‘lần sau lại tiếp’ ban nãy của . Trong lòng cạn lời với , nhưng Hạ Duy vẫn đáp: “Đó chỉ là thuận miệng thôi, là lời khách sáo đó hiểu ?!”

      Giang Chi Châu nhướng mày, gì thêm.

      và Hạ Duy ở lại thành phố D 3 ngày, Hạ Duy dẫn tham quan hết những chỗ nổi tiếng của thành phố D, đương nhiên cũng ăn các món ăn vặt ngon nhất của thành phố D. Hạ Duy vốn thấy các quán ăn vặt gần trường rất ngon, nhưng có can đảm dẫn đến trường nữa, hơn nữa bây giờ cũng là lúc dùng bữa.

      Ngày thứ 4, đưa chó, mèo về thánh phố A.

      Mấy ngày có mặt ở nhà, nên Giang Chi Châu định dọn dẹp chút. Hạ Duy lười biếng làm ổ ở ghế salon, muốn nhúc nhích chút nào: “Sức khoé của tốt, chơi ba ngày mệt mỏi sao? Ngày mai hẵng dọn cũng được mà.”

      Giang Chi Châu nhíu mày, tỏ vẻ đồng ý: “Ngày mai mới dọn dẹp còn ý nghĩa gì nữa? Còn em nữa, đừng tựa vào ghế salon, ba ngày lau chùi rồi, biết có bao nhiêu vi khuẩn ở đó.”

      “.... Giang tiên sinh, chúng ta mới có 3 ngày, phải 3 năm, có thể có bao nhiêu vi khuẩn chứ?!”

      Giang Chi Châu tự ý thức được trong vấn đề này bọn họ có tiếng , nên đành xăn tay áo lên tự mình dọn dẹp. Khiến Hạ Duy cảm thấy đúng là có bệnh thích sạch , nhớ hồi đó phòng tắm chỉ bị rỉ nước, để hai ngày giải quyết, liền xù lông lên.

      Nếu như vậy căn phòng 3 ngày chưa được lau dọn, chắc chắn chịu đươkc.

      Vì Hạ Duy còn ở ngoài phòng khách nên Giang Chi Châu dứt khoát dọn dẹp phòng ngủ trước. Sau khi lau chùi sạch phòng ngủ của mình rồi, định cầm khăn chuẩn bị lau chùi phòng ngủ chính của Hạ Duy chút.

      Hạ Duy lăn lộn ghế salon lúc mới chợt nhớ ra trong phòng mình còn phơi đồ lót liền bật dậy từ ghế salon rồi lao vào phòng ngủ như tên bắn.

      Mắn mắn là Giang Chi Châu để ý đồ lót của , nhưng may rằng tay cầm tờ giấy luyện viết thư pháp lúc trước.

      đó phải viết kinh phật Đại Bi Chú, càng phải Tam tự kinh, mà là tên của Giang Chi Châu.

      lý do tại sao mình muốn viết tên Giang Chi Châu, có thể là từ có đam mê này, thích viết tên người khác đẹp, như thế khiến có cảm giác tự hào và thoả mãn nên lời.

      Nhưng mà!! Tờ giấy này lại bị người của tên ấy nhìn thấy, cực kỳ xấu hổ!!

      “Á, làm gì vậy, sao lại sờ mó lung tung đồ đạc của người ta chứ!” Hạ Duy hét lên, tiến tới giật lại tờ giấy tay Giang Chi Châu. Hình như bị giật mình, lúc quay đầu nhìn vẫn còn vẻ ngạc nhiên. Nhưng càng quá đáng hơn là còn trêu chọc : “Em viết tên nhiều lần như vậy sao?”

      Mặt Hạ Duy ngượng chín mặt, ngừng tự với lòng mình nhất định phải bình tĩnh: “Do tên tương đối dễ viết, nên nhân dịp viết nó để luyện tập thôi. Còn sờ mó đồ đạc của người ta lung tung làm gì chứ hả!”

      Giang Chi Châu : “ có sờ mó lung tung, em bày hết cả bàn, vừa bước vào là nhìn thấy.”

      Hạ Duy: “.....”

      trông thấy đồ lót phơi mà lại nhìn thấy thứ này, ánh mắt này xảo quyệt.

      Giang Chi Châu giơ tay kéo Hạ Duy vào lòng, cúi đầu nhìn , hơi thở như có như khẽ lướt qua gò má của như sợi lông vũ: “Em có biết hành động này của em cực kỳ giống với dụ dỗ người khác ?”

      Hạ Duy: “......”

      “Chỉ là viết tên của thôi, đừng nghĩ sâu xa nữa được !” Hạ Duy nổi đoá, đầu óc của Giang tiên sinh ảo tưởng sức mạnh quá mất!

      Giang Chi Châu cười : “ thể nghĩ sâu xa, từng nét bút của em đều như lên em rất thích .” cầm tay đặt lên lồng ngực của , “Nhịp tim của đập rộn lên rồi.”

      Hạ Duy: “........”

      Rốt cuộc là ai dụ dỗ ai vậy hả?

      “Hạ Duy....” Giang Chi Châu khẽ gọi tên , sau đấy cúi đầu hôn lên môi . Hạ Duy như bị lây bệnh, nhịp tim cũng đập rộn cả lên. Giang Chi Châu ôm lên giường, cơ thể rắn chắc của đè lên người , dùng ngón tay nhàng phác hoạ gương mặt của Hạ Duy, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể tan chảy thành nước.

      Hạ Duy có thể nghe tiếng trái tim đập rộn ràng của mình, đây phải lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Chi Châu. khẽ đẩy ra, biết là muốn thuyết phục hay muốn thuyết phục bản thân : “Chiếc giường này chưa được lau dọn 3 ngày rồi, vi khuẩn rất nhiều....”

      Giang Chi Châu khẽ cười , lại hôn khoé môi của cái: “Chuyện này còn quan trọng vào lúc này nữa.”

      Hạ Duy: “........”

      cảm nhận được tay hề khách sáo gì luồn vào trong vạt áo của , Hạ Duy xoay đầu nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ: “Bây giờ là ban ngày đấy....”

      “Chuyện này cũng quan trọng....” Giang Chi Châu hôn lên môi , ngăn chặn những câu kế tiếp.

      Nụ hôn của rất sâu, cứ như muốn hút hết khí trong phổi Hạ Duy. dính sát người mình vào , như rằng chỉ thế này mới làm giảm ngọn lửa dục vọng muốn nuốt chủng lấy .

      Ngọn lửa dục vọng người Giang Chi Châu trực tiếp lan đến người Hạ Duy, chưa từng trải nghiệm cảm giác này, hơi khó chịu, nhưng cũng rất kích thích, khiến nhịn được mà duỗi thẳng đầu ngón chân.

      “Thả lỏng chút, em căng thẳng như vậy rất dễ bị thương....” biết Giang Chi Châu cởi hết cúc áo từ khi nào, cởi áo sơmi của mình ra rồi thuận tiện cởi luôn của Hạ Duy. Hạ Duy suýt nữa là chết ngạt trong nụ hôn ban nãy, bây giờ khó khăn lắm mới được hít thở, nên chỉ cố gắng hô hấp theo bản năng, hoàn toàn để ý Giang Chi Châu cởi quần áo của .

      Bức rèm cửa trong phòng chỉ được kéo lớp, ánh nắng xuyên qua bức lụa trắng, hắt lên đôi mắt đen như mực của Giang Chi Châu. Các bụi bẩn bay bay trong khí như tinh linh nhảy múa dưới ánh mặt trời, trông như giấc mơ thể nào tưởng tượng được. Hạ Duy vươn tay chặn bàn tay tác quai tác quái của nhưng liền phát chỉ rỗi hơi tốn sức mà thôi.

      Giang Chi Châu lại hôn lần nữa, vô thức nhắm mắt lại. Mỗi bộ phận người đều thét gào như bị lửa thiêu cháy, chỉ khi Giang Chi Châu đưa tay vuốt ve mới làm dễ chịu hơn đôi chút.

      Sau đấy khi Giang Chi Châu hoà làm với , cảm giác khó chịu mãnh liệt ấy lại khiến phải nhíu chặt mày. Giang Chi Châu cố gắng phân tán lực chú ý của để cảm thấy khó chịu, bèn khống chế lực để làm bị thương nhưng lại phát khống chế bản thân trong chuyện này còn lâu mới tận hứng.

      Ngọn lửa này biết cháy bao lâu mới dần dập tắt, cả người Hạ Duy như vừa vớt trong nước ra, cả đầu tóc đều ẩm ướt mồ hôi. Giang Chi Châu nằm bên cạnh hít thở lúc mới chống tay ngồi dậy, giúp lau mồ hồi mặt: “Em cảm thấy thế nào?”

      Hạ Duy mệt mỏi uể oải trả lời chữ: “Đau....”

      Giang Chi Châu nhíu mày: “Còn đau ?”

      “Dĩ nhiên rồi! Dĩ nhiên là dễ chịu rồi.” Được lợi mà còn khoe mẽ, khiến Hạ Duy nổi đoá lên mắng chửi như còn mệt mỏi gì.

      Giang Chi Châu bật cười, khẽ : “Đúng là rất dễ chịu.”

      Hạ Duy: “......”

      mau cút được ? Đừng nghĩ có lần sau nữa! Hơn nữa tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt còn là con người sao?! đúng, là cầm thú!

      “Lạ , ràng hôm nay uống rượu, nhưng sao lại cảm thấy mình say mất rồi.” Giang Chi Châu giữ tư thế trán áp trán , khẽ liếm lên khoé môi của Hạ Duy. Nhịp tim của Hạ Duy vừa bình thường lại, nhưng lại vì câu này của mà vô thức đập loạn xạ lên nữa. mở mắt, kéo chăn che cơ thể mảnh vải của mình: “ tránh ra, em muốn tắm.”

      “Em có thể tắm mình được chứ?”

      “Được nhiên là được rồi.”

      Giang Chi Châu suy nghĩ lát mới đứng dậy từ giường. Cơ thể của cũng lớp che đậy, Hạ Duy nhìn thấy đôi chân dài của liền cảm thấy hít thở thông, máu huyết lại cuồn cuộn. Giang Chi Châu nhặt quần áo dưới đất, vừa mặc vào vừa cúi đầu hôn Hạ Duy: “Vậy tắm nhanh chút, đừng để bị cảm. nấu cơm trước.”

      “Được....” Hạ Duy nhìn bóng lưng của , đến bây giờ mới cảm thấy xấu hổ.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 60

      Giang Chi Châu tắm qua loa ở phòng tắm bên ngoài rồi mới mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm tối. Hạ Duy lề mề trong phòng lúc lâu, tắm rửa xong Giang Chi Châu nấu xong cơm tối.

      “Em xong đúng lúc, có thể bắt đầu ăn cơm luôn rồi.” Giang Chi Châu đặt đĩa thức ăn trong tay lên bàn, “Dùng nguyên liệu mẹ em cho đó, chắc hương vị cũng tệ.”

      Mẹ Hạ Duy có trồng ít rau của trong vườn nhà mình nên bà cố ý hái ít cho bọn họ đem về.

      “À...” Hạ Duy tắm xong vẫn cảm thấy người thoải mái chút nào, đến ngồi ở chiếc ghế quen thuộc của mình, bất chợt nhảy dựng mày ngạc nhiên.

      “Đây là cái gì?” Hạ Duy chất vấn Giang Chi Châu, cố gắng dằn xấu hổ và tức giận trong lòng.

      Nhưng Giang Chi Châu hề cảm thấy có gì sai, “Nệm êm đó, phải em còn đau sao? cố ý tìm ra cho em đó.”

      Hạ Duy: “..........”

      tưởng chuyện trước là cực hạn của xẩu hổ rồi, nhưng quả nhiên còn ngây thơ lắm! Chuyện này mới là cực hạn của xấu hổ!!

      “Em thích chiếc nệm này.” Từ giọng điệu của cũng có thể nhận thấy ghét bỏ với nó, định lấy chiếc nệm ra lại bị Giang Chi Châu đứng dậy đè tay lại, “Dùng chiếc nệm này dễ chịu hơn.” Vì ở khoảng cách gần với nên thấy vành tai đỏ đỏ của , mới hiểu bài xích thứ gì, “Có gì phải xấu hổ chứ, trong nhà chỉ có hai người chúng ta thôi.”

      Hạ Duy: “...........”

      Dù trong nhà chỉ có mỗi mình , cũng cảm thấy xấu hổ lắm đó được ?!

      Tuy bình thường hay chiều theo Giang Chi Châu, nhưng lại phá lệ giữ vững lập trường của mình trong chuyện này, rồi sau đó lay chuyển được nên đành chịu nhục ngồi xuống.

      Tuy chịu nhục là chịu nhục nhưng đúng là thoải mái hơn chút.

      Giang Chi Châu thấy rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống mới xoay người vào phòng bếp bưng những món ăn còn lại ra. Hạ Duy chôn đầu vào bát cơm, cắm cúi ăn thèm để ý đến Giang Chi Châu. Giang Chi Châu nhìn chằm chằm lúc mới : “Hồi đó lúc chúng ta vừa hôn, em cũng xấu hổ thế này, sau này thân mật nhiều hơn em quen thôi.”

      ..... Cho nên?

      Rốt cuộc Hạ Duy cũng ngẩng đầu lên, im lặng chất vấn . Giang Chi Châu cười cười với , gắp miếng thịt vịt sốt mật ong cho —— Đây cũng là do mẹ Hạ Duy mua cho bọn họ đem về, bảo Hạ Duy rất thích ăn món này.

      Hạ Duy nhìn đùi vịt trong chén rồi lại nhíu mày nhìn : “Bây giờ mới nghĩ đến chuyện lấy lòng em sao, trễ rồi. Em cho biết, đừng suy nghĩ sâu xa nữa, có lần sau đâu.”

      Giang Chi Châu phụ hoạ với : “Ừm, lần sau nhất định đợi đến lúc em thoải mái hơn, yên tâm .”

      Hạ Duy: “.........”

      nghe hiểu tiếng người sao?!

      Dù trong lòng Hạ Duy phẫn nộ vô cùng, nhưng nhanh chóng phát ra vẫn có chỗ tốt sau chuyện đó —— như là cơm nước xong xuôi cần rửa bát, Giang Chi Châu dọn dẹp phòng cho chỉ làm ổ ghế salon xem phim ăn vặt.

      Hạ Duy được hầu hạ như thế vài ngày,Giang Chi Châu mới đề nghị tranh thủ mua vật dụng cho nhà mới. Nhà của bọn họ bắt đầu trang trú, mỗi ngày Giang Chi Châu đều dành chút thời gian tới đó xem chừng, Hạ Duy hề quan tâm. Nhưng nhất định phải tham gia vào quá trình chọn vật dụng trong nhà, với gu thẩm mỹ của thẳng nam Giang Chi Châu, biết mua gì về.

      Ừ, nhìn ngôi nhà đơn giản vắng vẻ là biết ngay!

      và Giang Chi Châu hẹn lịch sau đó cùng đến công ty trang trí nội thất lớn nhất thành phố A, Hạ Duy xem qua cũng thích nhiều bản mẫu trang trí nhưng hai người xem lúc rồi quyết định vẫn là tự mình trang trí hơn.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [hình ảnh]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình chọn nội thất trang trí ngôi nhà với Giang tiên sinh, ấy bảo chiếc kệ tivi này đẹp,

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ha ha ha ha, quả nhiên hổ là trai thẳng.

      gầy mười cân giảm cân: Hơn 10 năm trước nhà mình có dùng chiếc kệ tivi này, rất hoài cổ.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .........

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nhưng mà cũng phải lại, hai người bắt đầu trang trí nhà mới rồi sao?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ừ.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .....

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Khi nào hai người mới lĩnh giấy kết hôn?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Chắc tầm tháng 8 á.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Bất kể thế nào cũng ngờ được, Hạ Duy lại là người đầu tiên kết hôn trong đám chúng ta! Cậu mình hợp đương rồi còn gì!

      gầy mười cân đổi tên: Trong thực tế loại người này thường là người kết hôn sớm nhất [ngoáy mũi]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Nhưng mà phải đợi đến mùa xuân năm sau mới làm hôn lễ, các cậu còn nửa năm để tích luỹ tiền mừng ~\\(≧▽≦)/~

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ...... có tiền, cút.

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Lĩnh giấy kết hôn trước hôn lễ sớm như vậy sao?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình cũng cảm thấy cần gấp gáp như vậy, nhưng Giang tiên sinh bảo chọn được ngày tốt [ngoáy mũi]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [hình ảnh] mình thấy bộ kệ tivi này đẹp hơn nhiều!

      gầy mười cân đổi tên: Bộ này tệ, cho nên chuyện trang trí nhà cửa này tuyệt đối thể giao cho đàn ông.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nhưng đầu tiên, cậu phải có người đàn ông ...
      _:)з」∠)_

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: được, mình thể tiếp tục chơi chung với các cậu nữa, mình phải tìm đàn ông.

      Hạ Duy còn định nhắn tin dài chọc ghẹo Bát Bảo Giang Chi Châu giật điện thoại trong tay : “Suốt ngày chơi điện thoại.”

      Hạ Duy bĩu môi, giật lại điện thoại của mình: “Em vừa gửi hai bức ảnh về hai chiếc kệ tivi cho đám bạn của em, bọn họ đều bộ kệ em chọn đẹp hơn.”

      Giang Chi Châu : “À, vậy cũng gửi hình cho đám bạn , chắc chắn bọn họ đều bộ kệ chọn đẹp hơn.”

      “......” Hạ Duy nhướng mày, đợi , đám bạn của là đám gì? đám trai thẳng sao? Đừng đáng sợ như vậy được chứ?!

      “Vậy chúng tôi đặt bộ tôi chọn.” Hạ Duy cười với nhân viên bán hàng. Nhân viên ấy khẽ gật đầu, : “Nhưng màu chọn chưa có hàng, phải đợi khoảng thời gian nữa.”

      “Chuyện này sao, nhà của chúng tôi còn chưa sắp xếp xong nên vội lắm.”

      Giang Chi Châu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Nhà là của hai chúng ta ý kiến của cũng có giá trị tham khảo chứ.”

      Hạ Duy thấy có lý, liền nhân từ : “Vậy phụ trách ổ mới của A Quất và A Hoàng .”

      Giang Chi Châu: “........”

      Giang Chi Châu và Hạ Duy chọn hết những nội thất to trong nhà rồi quyết định đợi nhà sửa xong mới chọn vài món đồ trang trí.

      Ngày 16 tháng 7 là sinh nhật của Giang Chi Châu, Hạ Duy buồn rầu suy nghĩ phải tặng gì cho Giang Chi Châu từ mấy ngày trước, nhưng đến lúc rầu rĩ đến đỉnh điểm chợt nhớ Giang Chi Châu —— Qùa cáp cần đắt tiền, quan trọng là tấm lòng.

      Ừ, lúc trước dụ dỗ tặng bánh ngọt cho mẹ như vậy.

      Do chính miệng câu này nên Hạ Duy quyết định tuân theo. tìm công thức làm bánh kem trái cây đơn giản mạng để chuẩn bị tự mình làm bánh sinh nhật cho Giang Chi Châu.

      Giang Chi Châu rất ít khi tổ chức sinh nhật, nhưng năm nay là năm đầu tiên cùng trải qua sinh nhật với , nên trong lòng cũng có vài phần mong đợi.

      Lần trước nhắc mình là cung Cự Giải, hẳn là quên nhỉ?

      nghĩ nghĩ lúc, gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “Tối hôm nay ra ngoài ăn cơm được ?

      Hạ Duy: Em đâu, thời tiết nóng như thế này sao phải ra ngoài ăn chứ.

      Giang Chi Châu: “...........”

      nhớ sao?

      vừa nghĩ nếu quên ngay khi về nhà nhất định giáo huấn nhớ đến khắc cốt ghi tâm, mẹ chợt gọi điện đến hỏi có muốn về nhà ăn cơm .

      “Con về đâu, con phải là trẻ con, tố chức sinh nhật gì chứ.” Giang Chi Châu lời thoại hệt như những năm trước. Mẹ Giang cũng biết thích tổ chức sinh nhật, bèn thêm: “Vậy hôm nay con phải ăn ngon chút, nhớ phải ăn mỳ trường thọ đó.”

      Giang Chi Châu cười : “Mỗi ngày con đều ăn rất ngon mẹ ạ.”

      Mẹ Giang cũng bật cười tiếng, chúc sinh nhật vui vẻ rồi làm phiền nữa.

      Sau khi tan làm, lái xe về nhà, Hạ Duy bảo hôm nay đến ca nghỉ của nên đến cửa hàng. Sau khi về đến nhà, A Hoàng luôn luôn chào đón về nhà đầu tiên, xoa đầu A Hoàng rồi thay dép vào nhà.

      Hạ Duy làm xong bánh kem, vừa thấy Giang Chi Châu về nhà liền trực tiếp bưng ra: “ về rồi, em làm bánh kem nè, sinh nhật vui vẻ!”

      Giang Chi Châu hơi giật mình, sau đó khẽ mỉm cười: “Em trực tiếp bưng ra như vậy sao, phải nên cho bất ngờ sao?”

      “Bất ngờ gì chứ? Chẳng lẽ bắn pháo giấy chúc mừng sao?” Trong lòng Hạ Duy thầm phỉ nhổ phen, trai thẳng Giang tiên sinh sao còn trẻ con thế này chứ.

      Giang Chi Châu bước lại gàn nhìn bánh kem do Hạ Duy làm, phết kem hơi sần sùi, vừa nhìn biết là lần đầu tiên làm, nhưng trái cây trang trí bên cũng tệ lắm, ít nhất là phối màu rất hợp: “Chỉ có mỗi chiếc bánh kem này thôi sao?”

      “Đúng rồi, chẳng phải tặng quà quan trọng là tấm lòng sao, em tốn mấy tiếng đồng hồ làm chiếc bánh kem này đó.”

      Giang Chi Châu gì, chỉ đưa tay quệt kem bơ nếm thử.

      Hạ Duy khó chịu: “Chưa chụp hình, chưa đốt nến cầu nguyện nữa, phá hỏng chiếc bánh kem rồi.”

      “.... chỉ là nếm thử mùi vị tấm lòng của em mà thôi.”

      thể đợi chụp hình xong rồi nếm sao?”

      Giang Chi Châu: “.......”

      Hạ Duy thầm đau lòng cho chiếc bánh kem, lấy nến ra cắm vào bánh rồi : “Được rồi, ước .”

      cần phải ước chứ?” Giang Chi Châu cảm thấy chuyện cầu nguyện với chiếc bánh kem rất xấu hổ đó. Hạ Duy lại cảm thấy bánh sinh nhật đương nhiên phải cầu nguyện rồi: “Nguyện vọng sinh nhật mà!”

      Giang Chi Châu im lặng lúc lâu, quyết định thoả mãn nguyện vọng này của Hạ Duy. Hạ Duy thấy lầm bầm gì đó, tò mò hỏi : “ ước gì vậy?”

      “Muốn biết sao?” Giang Chi Châu vòng tay ôm lấy eo , giọng điệu trở nên mập mờ hơn, “Hy vọng tối nay chúng ta rất ân ái.”

      Hạ Duy: “.......”

      Giang Chi Châu dứt lời lại hỏi : “Có cần mượn rượu trợ hứng ?”

      Hạ Duy: “........”

      cảm thấy quả nhiên mình vẫn hợp đương.

      định đẩy Giang Chi Châu ra bất chợt cúi đầu hôn . Nụ hôn của lúc nào cũng mê hoặc được Hạ Duy, khiến bất tri bất giác mà sa vào phối hợp với .

      Trước đây chưa từng biết hôn là chuyện tốt đẹp như thế, Giang Chi Châu mang đến cho những trải nghiệm tuyệt vời biết bao.

      Mặc dù hình như hợp đương, nhưng cố gắng học nó vì !

      Tác giả có lời muốn : Các bạn à, chính văn kết thúc rồi dó. Ngày mai bắt đầu viết phiên ngoại

      Phiên ngoại chủ yếu là cuộc sống thường ngày sau khi cưới và có cả bánh bao nữa! gia đình khách mời họ Tiêu khác, vì là hàng xóm mà! [doge]

      Phiên ngoại mèo cam (2)

      Bãi đỗ xe lúc nào cũng có người ngang qua, đối với tôi mà phải là chỗ an toàn, mà bầu khí ở đây cũng tốt lắm, tôi thích nằm dài băng ghế đá ở chung cư phơi nắng hơn.

      Nhưng để tìm người chịu mua thức ăn cho mèo, tôi liền chịu đựng hết tất cả.

      Mà chuyện lại đơn giản như tôi tưởng tượng, vì phải ai cũng thích mèo. Tôi gặp người cố ý lái xe đụng tôi, cũng gặp qua người giả nhân giả nghĩa dùng thức ăn dụ dỗ tôi.

      Hừ, con người ngu ngốc, các người nghĩ mánh khoé đó có thể qua mắt được tôi sao? Tôi chính là con mèo cam trải qua sóng to gió lớn rồi đó.

      Nhưng tôi vẫn bỏ cuộc tìm người tốt bụng cho mình ăn, rốt cuộc thời gian phụ lòng tôi, tôi gặp người đàn ông ấy.

      Dáng người rất cao, cũng rất đẹp trai, hay mặc âu phục sang trọng, có xe đắt tiền, lần đầu tiên tôi thấy tôi biết chính là . Nhưng đáng tiếc người đàn ông này rất lạnh lùng, thấy tôi nhiều lần nhưng đều im lặng lướt qua.

      Nếu nhưng là con mèo bình thường hẳn bỏ cuộc nhưng tôi phải con mèo thông thường, tôi là mèo cam trải qua sống to gió lớn rồi đó.

      Tôi biết người đàn ông này lạnh lùng như bề ngoài, mà bên trong rất áp, chỉ là rất khó phát ra.

      May mắn tôi là con mèo cam trải qua sóng to gió lớn, từ trước đến nay tôi nhìn người rất chuẩn.

      Lần thứ 4 thấy tôi, người đàn ông ấy rốt cuộc nhịn được đành cho tôi ăn, từ lúc đó tôi biết cơ hội của mình đến. Trong khoảng thời gian này, tôi thường thăm dò thời gian ra ngoài và vị trí đỗ xe của , hôm sau tôi liền đứng trước xe tỏ ra vẻ đáng .

      Ánh mắt của người đàn ông đó lập tức thay đổi, tôi biết mình thành công tóm được người Trái đất rồi.
      Thùy Dương95, ParvartyAnhdva thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Ngoại truyện 1

      Hôn lễ của Giang Chi Châu và Hạ Duy đúng hạn cử hành vào tháng 4, sau đó bọn họ quyết định hưởng tuần trăng mật ở quốc gia ven biển. Thời tiết tháng 4 khi nóng khi lạnh, hơn nữa mỗi ngày đều dạo chơi ở bờ biên nên kết quả là Hạ Duy vừa về nước liền đổ bệnh.

      bảo em khám bệnh ở nước ngoài, em trả lời hai ngày nữa khỏi thôi, bây giờ khỏi chưa hả?” Giang Chi Châu đưa ly thuốc nước cho , “Buổi chiều khám bệnh đàng hoàng cho .”

      “Khụ khụ khụ.” Hai ngày này Hạ Duy càng ho khan dữ dội hơn, ngay cả bản thân cũng cảm thấy khám được, “Em biết rồi, nhiều quá!”

      nhiều sao? Nếu em sớm nghe lời khám bệnh bây giờ nghiêm trọng như thế này sao?”

      “Chỉ làm bị cảm chút thôi, làm gì nghiêm trọng như chứ!”

      “Em sợ gặp bác sĩ sao?” Giang Chi Châu chợt nhớ đến lúc trước, bị mèo cào vào tay, sau đấy cũng là áp giải khám bệnh viện.

      “Em có sợ đâu, lát nữa em khám! cứ làm !” Hạ Duy uống hết ly thuốc nước, rồi đẩy Giang Chi Châu ra cửa làm. Giang Chi Châu vẫn yên tâm, quay lại nhìn , “ nên đưa em khám tốt hơn.”

      “.... cần đâu, đối diện khu nhà mình có phòng khám bệnh tư nhân mà, tự em được rồi.” Đến từng này tuổi rồi, chỉ bị cảm mà còn để người nhà dắt sao?!

      “Vậy được rồi, nếu chiều về phát em chưa khám tự mình dẫn em chích đó.” Giang Chi Châu cảnh cáo .

      “Em biết rồi mà, bye bye, đường cẩn thận.”

      Giang Chi Châu: “.........”

      Sau khi Giang Chi Châu bước chân ra cửa, Hạ Duy lại ngủ trưa lát mới thay quần áo khám bệnh. Phòng khám bệnh mới mở xa nhà bọn họ lắm, bộ 10 phút là đến. Nhưng khoảng thời gian này là mùa bệnh cảm cúm nên lúc đến ít người đợi.

      đợi lát, bác sĩ mới bảo ngồi xuống ghế: “ thấy khoẻ chỗ nào?”

      Hạ Duy đáp: “Ho khan, viêm họng và hơi có đàm.”

      “Há miệng tôi xem chút.” Bác sĩ kiểm tra lúc, rồi bảo ho tiếng để nghe thử thế nào.

      “Khụ khụ.” Hạ Duy phối hợp ho hai tiếng.

      những có đàm mà còn có ít đó biết ?!” Bác sĩ vừa vừa ghi toa thuốc cho , “Đây phải chỉ viêm họng , là viêm phế quản mãn tĩnh, phải xông mũi họng thôi.”

      Hạ Duy đơ người: “Xông mũi họng là xông thế nào?”

      “Tức là phải đặt ống thở vào miệng, thuốc theo đường thở hấp thụ vào cơ thể . Sử dụng phương pháp này có hiệu quả rất tốt, chưa từng làm sao?”

      “À chưa....” Nghe hơi đáng sợ, “Có thể dùng phương pháp ấy được ?”

      “Vậy viết toa thuốc cho uống trước xem sao.”

      “Được.”

      “Ăn uống phải kiêng cữ, thể ăn mặn, ăn cay, đồ nướng lẩu gì đó càng thể ăn, hơn nữa cổ họng có đàm, thể ăn đồ ngọt.”

      “À....” Chi bằng bác sĩ trực tiếp với còn gì có thể ăn được luôn ?!

      Hạ Duy trả tiền, lấy thuốc rồi về, nhưng đường về vẫn lấy điện thoại search phương pháp xông mũi họng là gì. mạng có người rằng có cảm giác gì, nhưng nhìn hình ảnh... làm sao có thể có cảm giác được chứ! mấp máy môi, lại search căn bệnh viêm phế quản mãn tính.

      ——Là giai đoạn chuyển biến từ viêm phế quản cấp tính, căn bệnh này thường được bắt gặp ở người có độ tuổi trung niên...

      Hạ Duy: “......”

      Người có độ tuổi trung niên gì chứ! 18 tuổi như tổn thương lắm đó nha!

      Bởi vì đả kích này nên cả buổi chiều, tâm trạng của Hạ Duy vẫn luôn u ám. Giang Chi Châu về đến nhà nhìn thấy thế này nên cho rằng bệnh của rất nghiêm trọng, căng thẳng hỏi: “Sao rồi? Buổi chiều em khám chưa? Bác sĩ thế nào?”

      Hạ Duy nhanh chậm ngẩng đầu lên, vẻ bi thương trong ánh mắt lại càng ra rệt hơn: “Bác sĩ .....”

      gì?” Giang Chi Châu cảm thấy trái tim của cũng bị siết chặt theo.

      “Bác sĩ em bị viêm phế quản mãn tính, đây là căn bệnh thường gặp của người ở độ tuổi trung niên....” Huhuhu muốn khóc quá thôi!

      Giang Chi Châu: “.......”

      “Nhưng sao em mới 18 tuổi bị bệnh này rồi, bác sĩ có chuẩn đoán sai ?” ra vẻ đáng thương nhìn Giang Chi Châu.

      Giang Chi Châu tháo cà vạt, cười cười với : “Tỉnh lại , em là phụ nữ có chồng rồi.”

      Hạ Duy: “.......”

      ! từ chối!

      Giang Chi Châu xắn tay áo sơmi, chuẩn bị làm cơm tối: “Bác sĩ có bảo phải kiêng cữ gì ?”

      “À... Chỉ được ăn cay.”

      “Chỉ như vậy thôi à?” Giang Chi Châu nhướng mày, có vẻ tin .

      “À, tốt nhất cũng đừng ăn mặn.”

      “Còn gì nữa?”

      còn gì nữa.” Hạ Duy trả lời chắc chắn.

      Giang Chi Châu hơi nheo mắt, hỏi nữa: “Vậy bữa cơm này em ăn canh là được rồi.”

      Hạ Duy: “........”

      Tại sao chứ! Tại sao chỉ được ăn canh thôi chứ, mới kết hôn lâu ngược đãi rồi sao?!

      “Em muốn ăn thịt!” phẫn nộ nhìn Giang Chi Châu, nhếch miệng cười, cúi đầu hôn cái, “Em muốn ăn thế nào?”

      Hạ Duy: “......”

      ăn canh vẫn tốt hơn.

      Bữa tối, Giang Chi Châu nấu nồi canh củ cải, hề thấy giọt dầu nào trong đó. Ngay cả các món ăn bàn cũng nhạt, hề cay chút nào.

      “Em ăn canh .” Giang Chi Châu múc chén để trước mặt Hạ Duy , sau đó cũng ngồi xuống giám sát ăn canh.

      Chén canh này cực kỳ nhạt, chừng còn hề nêm nếm chút muối nào. Hạ Duy phổng mang trợn má, với : “Có phải tay nghề của bị thụt lùi rồi ? Nếu như quay lại lúc em mới quen , tay nghề của chỉ có thể này chắc chắn em để ý đến đâu.”

      Giang Chi Châu cười cười, nhìn : “Lúc mới quen em, càng nghĩ đến sau này em như thế này đâu.”

      Hạ Duy: “...........”

      cho rằng dùng lời ngon tiếng ngọt em ăn canh sao, canh ngon hơn sao? Xí!

      Giang Chi Châu biết nguyên nhân bị bệnh nên nêm nếm rất ít vào thức ăn, khiến Hạ Duy ăn bữa cơm tối này có chút mùi vị gì.

      Hơn nữa ăn xong, còn bị Giang Chi Châu giám sát phải uống mớ thuốc đắng ngắt.

      Hạ Duy cực kỳ hiểu, tại sao thức ăn lại có mùi vị gì nhưng thuốc vẫn đắng đến khó nuốt như vậy chứ!

      Sau đó nhân cơ hội lúc Giang Chi Châu tắm, lén lút lấy hộp chocolate vào phòng ngủ.

      Đây là chocolate mua ở nước ngoài từ hồi tuần trăng mật, vốn là dự định về nhăm nhi phen, kết quả là vừa về liền đổ bệnh nên có cơ hội ăn. Mặc dù bác sĩ dặn được ăn đồ ngọt nhưng ăn viên cũng sao chứ nhỉ?

      mở hộp chocolate ra, cầm cẩn thận cắn miếng. A, ngon quá mất!! Qủa nhiên chỉ có đồ cay và đồ ngọt mới là đồ ăn ngon đúng ngữa.

      chụp hình lại thanh chocolate rồi gửi cho đám bạn thân.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Chocolate mua ở nước ngoài, ngờ lại ngon đến vậy! Hì hì!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình cũng muốn ăn! Qùa của cậu đâu!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình vốn tính mua cho cậu, nhưng suy xét cho việc chó thể ăn chocolate nên mình mua~

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ...... Cậu lăn chỗ khác, sao mình lại là chó chứ [mỉm cười]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Chó FA cũng là chó mà, hì hì!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ........

      gầy mười cân đổi tên: Mình nhịn được nữa, nụ cười hì hì của cậu đê tiện quá mất!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Tình bạn của chúng ta đến cuối con đường rồi [bye bye]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Tại sao chứ? Tình bạn chân chính phải là lúc có đồ ăn ngon nghĩ đến đối phương rồi chụp ảnh gửi cho người đó sao?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Hình như mình nhớ cậu có cậu lại ho khan nữa đúng ? Vậy có phải cậu thể ăn cay đúng ?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Dạo gần đây mình ăn nồi lẩu bốc khói nghi ngút, đồ nướng đây nè, mình gửi hình cho cậu, lắm thương lắm [bắn tim]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...... [mỉm cười]

      gầy mười cân đổi tên: Ha ha ha mình thích xem các cậu đấu đá với nhau ghê [bắn tim]

      “Còn tám chuyện sao, em bị bệnh nên ngủ sớm chút .” Giang Chi Châu tắm xong, bước ra ngoài vừa lau tóc vừa cúi đầu nhìn . Hạ Duy ngạc nhiên vì xuất bất ngờ của , hộp chocolate vừa ăn còn để bàn, trường vụ án bị phát rồi!

      “Khụ khụ, em ngủ ngay đây.” bình tĩnh thong thả cầm hộp chocolate xuống lầu dưới bỏ lại vào tủ lạnh. Ừ, người bình thường hẳn nghĩ tới thể ăn đồ ngọt đâu nhỉ? Đúng là hữu kinh vô hiểm(*).

      (*)Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng có hiểm nguy. (nguồn: leosansutu.wordpress.com)

      vừa bước chân vào phòng liền thấy Giang Chi Châu ngồi giường cầm máy tính bảng, giống như search tìm gì đó. Giang Chi Châu nghe tiếng bước chân của liền ngẩng đầu lên : “ vừa search thông tin chút, bệnh này của em thể ăn dầu mỡ, thể ăn đồ ngọt, ngày mai thể ăn chocolate nữa, em ăn chay vài ngày .”

      Hạ Duy: “.......”

      “Tại sao chứ, là nhân tài của thế kỉ mới, sao có thể ngu ngốc như vậy chứ? bao nhiêu lần rồi, đổ bệnh đừng nghe những gì mạng , nghe lời bác sĩ dặn mới là con đường đúng đắn.” Hạ Duy ra vẻ vô cùng đau đớn nhìn Giang Chi Châu.

      “Vậy bác sĩ có em được ăn đồ ngọt ?”

      “À....” Hạ Duy giả vờ suy nghĩ chút mới đáp, “Em nhớ lắm, hình như có , mà hình như .”

      Giang Chi Châu cười cười, tắt máy tính bảng rồi bỏ nó qua bên: “ sao cả, dù sao bắt đầu từ ngày mai làm đồ chay cho em, chocolate cũng kiểm soát số lượng em ăn.”

      .... khụ khụ khụ khụ.” Hạ Duy nôn nóng muốn liền ho khan dữ dội. Giang Chi Châu nhíu mày rót ly nước ấm đưa đến bên miệng , “ ho thế này rồi còn muốn ăn sao? Em khó chịu nhưng nhìn thấy đau lòng lắm.”

      “Ơ...” Hạ Duy ho đến chảy nước mắt, uống mấy hớp nước mới dễ chịu hơn, “Đều tại , biển chơi gì chứ! Lâu lắm rồi em chưa bị bệnh lần nào đó!”

      “Em vui vẻ vọc nước đến quên hết mọi thứ, kêu em chịu về, chuyện này cũng trách sao?”

      “Đương nhiên là trách rồi! Sao kiên trì kêu em về chứ! Phải kêu đến khi em về mới thôi chứ!”

      “.....” Nhưng lúc kêu em về, em lại mắng mà! Giang Chi Châu dùng vẻ mặt phức tạp nhìn . Cuối cùng, nhớ lại hôm kết hôn, Hạ Duy chỉ bảo ——bà xã luôn luôn đúng, nếu như bà xã sai ha ha, chuyện này tồn tại.

      “Xin lỗi, là lỗi của , vợ à.” Giang Chi Châu cười cười với Hạ Duy, chủ động thừa nhận sai lầm, “Bây giờ dễ chịu hơn chưa? Ngủ sớm chút !”

      “Hứ!” Hạ Duy cắn răng nghiến lợi, bò vào trong chăn.

      Giang Chi Châu tắt đèn, nằm xuống bên cạnh . Hạ Duy nhích sát lại gần , buồn rầu lên tiếng hỏi: “Em là người ở độ tuổi trung niên sao....”

      Giang Chi Châu cảm giác câu hỏi này như cạm bẫy: “ phải em là chỉ cần tâm trạng tốt 80 tuổi vẫn còn là thiếu nữ sao?”

      “Nhưng hình như cơ thể của em theo kịp tâm trạng.”

      “Em chỉ bị cảm mà thôi, lâu sau khoẻ lại mà.” Giang Chi Châu vuốt tóc rồi cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , “Em mãi mãi luôn là tiểu công chúa 18 tuổi trong lòng .”

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Ngoại truyện 2

      Kết hôn được nửa năm Hạ Duy mang thai. Trước đây Giang Chi Châu ước mong có con lâu rồi, bây giờ mang thai nên dĩ nhiên là rất vui mừng: “Ngày dự sinh vào tháng 6, nên rất có thể chung cung hoàng đạo Cự Giaỉ với , em muốn đặt tên gì cho con của mình đây?”

      Hạ Duy : “ chắc chắn là con , cũng có thể là con trai sao?”

      Giang Chi Châu vẫn khăng khăng là con : “Chẳng lẽ em muốn con đáng như Mạn Mạn sao?”

      “Em cũng muốn nhưng chuyện này chính xác được.”

      có linh cảm nhất định là con .”

      Hạ Duy: “...........”

      Vậy có linh cảm vé xổ số đặt giải nhất lần sau là số mấy ?

      Hạ Duy mang thai là chuyện lớn trong nhà, hai bên gia đình đều chạy đến thăm hỏi phen, mẹ Hạ Duy còn lo lắng Giang Chi Châu thể chăm sóc tốt cho nên bảo muốn đón về nhà ở. Giang Chi Châu cố hết sức thể mình có thể chăm sóc tốt cho Hạ Duy mới thuyết phục được mẹ bỏ suy nghĩ này .

      Bố mẹ Giang Chi Châu cũng đến ít lần ân cần hỏi han, hôm nay còn đưa Giang Mạn Mạn đến chỗ Giang Chi Châu chơi để Hạ Duy tiếp xúc với con bé nhiều chút, còn bảo với Hạ Duy: “Mạn Mạn tới chơi với con nhiều chút, chừng có thể bị lây nhiễm, sinh được đứa con giống như con bé.”

      Hạ Duy: “.............”

      Định lý này mẹ học được của nước nào vậy, con chưa nghe bao giờ!

      Giang Mạn Mạn hớn hở cười cười: “Sau khi dì út sinh em bé có thể chơi với Mạn Mạn rồi. Mạn Mạn mặc váy cho em, còn thắt bím tóc cho em nữa.”

      Hạ Duy nhìn con bé: “Mạn Mạn còn biết thắt tóc nữa sao?”

      “Biết chứ ạ!” Giang Mạn Mạn gật đầu như giã tỏi, “Dì út muốn thất tóc sao? Mạn Mạn thắt cho dì nha.”

      Giang Mạn Mạn dứt lời làm , Hạ Duy ngồi yên ghế salon phối hợp với con bé, để con bé thắt tóc cho . Mẹ Giang Chi Châu ngồi đối diện bọn họ, ân cần khuyên bảo biết bao nhiêu lần: “Ba tháng đầu nhất định phải ăn uống kiêng cữ cẩn thận, càng tuyệt đối thể động vào các bột gia vị.”

      Giang Chi Châu trả lời: “Con biết rồi mẹ ạ, các bữa ăn đều là tay con làm mà, mẹ yên tâm .”

      Mẹ Giang : “Bởi vì là do con nấu nên mẹ mới yên tâm, rất khó ăn kiêng cữ, lúc đầu còn được nhưng qua thời gian, chỉ cần vợ con làm nũng con cưng chiều từ chối được rồi.”

      “......” Giang Chi Châu im lặng lúc, sau đấy mới bảo đảm với bà, “ đây, mẹ cứ yên tâm .”

      Giang Mạn Mạn thắt tóc cho Hạ Duy, nghe thấy liền bật cười: “Có phải trước đây bà ba cũng từng làm vậy đúng ạ?”

      “...........” Ha ha ha ha ha ha – trong lòng Hạ Duy cười điên cuồng, hay lắm Mạn Mạn!

      Mẹ Giang hơi biến sắc, trừng mắt nhìn Giang Mạn Mạn: “Con bé Mạn Mạn này, đúng là nghịch ngợm.”

      Giang Mạn Mạn lại cười ha ha ha: “Trước đây Mạn Mạn bị ốm, bác sĩ cũng bắt Mạn Mạn kiêng cữ đủ thứ, sau đó Mạn Mạn nhõng nhẽo với bố bó liền lén lút cho con ăn.”

      Hạ Duy chớp mắt, chiêu này tệ nha, phải nhớ kỹ mới được!

      Mẹ Giang nhìn A Hoàng và A Quất, lại thêm: “ tạm thời để chó mèo ở chỗ bố mẹ , Hạ Duy mang thai tiện chăm sóc, hơn nữa mẹ còn nghe nuôi chó dễ sinh non.”

      Lúc vừa biết Hạ Duy mang thai, Giang Chi Châu cũng từng lo lắng vấn đề này, nhưng hỏi bác sĩ rồi, mạng cũng có ít tài liệu tham khảo nên cuối cùng bọn họ vẫn quyết định để A Hoàng và A Quất ở nhà nuôi: “A Quất và A Hoàng đều được tắm rửa và kiểm tra sức khoẻ định kỳ mà mẹ, chúng nó rất sạch và khoẻ mạnh, hơn nữa chúng nó cũng rất ngoan, làm loạn đâu.”

      như thế nhưng mẹ vẫn yên tâm.....”

      “Bây giờ là do con phụ trách chăm sóc tụi nó, Hạ Duy rất ít tiếp xúc, hơn nữa phạm vi hoạt động của chúng nó chỉ loanh quanh ở lầu trệt thôi, sao đâu mẹ.”

      Mẹ Giang liếc cái: “Mẹ yên tâm bằng con, con thể cẩn thận chút với vợ con của mình sao.”

      Hạ Duy vội vàng phụ hoạ đỡ cho Giang Chi Châu: “Bọn con có cẩn thận mà mẹ, hơn nữa con còn hay khám thai định kỳ nữa, bọn con hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo sao cả mẹ ạ.”

      Mẹ Giang thở dài, đành : “Được rồi, mình mẹ lại hai người các con.”

      Hạ Duy làm mặt quỷ với .

      “Xong rồi xong rồi, thắt xong rồi, dì út thấy đẹp ?” Giang Mạn Mạn vui vẻ xoay đầu Hạ Duy qua, hấp dẫn chú ý của mọi người.

      “Để dì xem con thắt thế nào nha.” Hạ Duy cầm điện thoại tự chụp bức ảnh, “Mạn Mạn khéo tay đó, thắt đẹp quá , sau này dì giao cho con chuyện đầu tóc của em nha.”

      “Được ạ được ạ.”

      Giang Mạn Mạn ở chơi nhà bọn họ cả ngày, ăn cơm tối xong mới theo bố Giang mẹ Giang về nhà, lúc gần về mẹ Giang lại ngại phiền phức căn dặn bọn họ lần nữa ăn uống phải kiêng cữ.

      Ăn uống kiêng cữ đối với người tham ăn như quả là cực hình, lúc mới đầu Hạ Duy còn dựa vào bản năng của người mẹ mà cố gắng kiêng cữ, nhưng sau đó.... chịu đựng được nữa.

      Hạ Duy nhìn bàn toàn các món ăn thanh đạm liền cảm thấy mình sống nổi nữa: “Mỗi ngày đều ăn những món này phiền phức quá mất, hồi em bị ho ăn kiêng cữ có nửa tháng cảm thấy dài đằng đẵng như thế kỉ rồi, bây giờ phải kiêng cữ tận hai tháng, cuộc đời của em sắp nhạt nhẽo vô vị như chén canh này rồi.”

      Giang Chi Châu hứa hẹn bảo đảm với mẹ, tuyệt đối mềm lòng: “ còn cách nào khác, những người phụ nữ khác khi mang thai đều ăn thế này mà, em ráng chịu đựng tháng nữa thôi có thể ăn thoải mái hơn rồi.”

      Hạ Duy phục: “Ở đâu có chuyện những người phụ nữ khác đều ăn thế này chứ? đâu phải ăn thế này đâu! đến chuyện mang thai, từ đầu đến đuôi đều là phụ nữ chịu khổ đó! Kiêng cữ, buồn nôn rồi nôn mửa, bị phù thũng, v...v.. đều là do phụ nữ chịu đựng hết, cuối cùng phải vất vả chịu đau đớn sinh em bé ra! Còn đàn ông sao, chỉ đóng góp tinh trùng là xong rồi!”

      Giang Chi Châu: “...........”

      “Em muốn sinh nữa, em muốn ăn lẩu!”

      Giang Chi Châu: “.............”

      Giang Chi Châu an ủi : “Em nghĩ đến Mạn Mạn chút , nếu như sau này có thể sinh con đáng như con bé có phải cảm thấy mọi đau khổ chịu đựng bây giờ đều đáng giá đúng ?”

      “..... Nếu sinh con đáng như Mạn Mạn xem như huề vốn, còn nếu sinh ra đứa con nghịch ngợm sao?”

      Giang Chi Châu bảo đảm: “ đâu, dạy dỗ con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như Mạn Mạn.”

      “.... Hừ!” Hạ Duy nghĩ đến Mạn Mạn quả là dễ chịu hơn nhiều, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy công bằng, “Nhưng dựa vào gì mà cần làm gì hết con đáng như Mạn Mạn chứ?! Còn em chịu khổ như vậy mới sinh ra được con như vậy.”

      Giang Chi Châu: “........”

      À, khống chế được chuyện này, nếu như có thể cũng bằng lòng chịu đựng cùng .

      Hạ Duy nổi đoá nhìn , “Em mặc kệ, thể chỉ có mình em chịu khổ được, vợ chồng nên có hoạ cùng hưởng có khổ cùng chịu đúng ?”

      .... Hình như nhớ nguyên văn câu này là có phước cùng hưởng có nạn cùng chịu mà.

      hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”

      Hạ Duy trả lời: “Từ giờ trở , em ăn gì ăn nấy, em phải ăn uống kiêng cũ ư cũng vậy, cho phép ăn lén.”

      “....... Được.”

      “Sau này khi đứa bé ra đời, chịu trách nhiệm thay tả, cho uống sữa và dỗ ngủ, em chỉ chơi với nó, xem như đây là bù đắp của với em.”

      “.... Được.”

      “Còn lại đợi em nghĩ ra rồi tiếng. Đúng rồi, miệng bằng chứng, chi bằng chúng ta lập bản giao ước , lỡ đến lúc đó đổi ý sao đây, ha ha ha.”

      dám đổi ý....” Giang Chi Châu nhìn viết bản giao ước rồi ký tên xác nhận lên đó.

      “A—” Hạ Duy nhìn giấy trắng mực đen trong tay, rốt cuộc cũng nở nụ cười, “Bây giờ em thấy trong lòng thoải mái hơn rồi.”

      Giang Chi Châu: “..........”

      Bắt đầu từ hôm nay, thực đơn ăn uống của Giang Chi Châu y hệt như của Hạ Duy. Đồng thời cũng nghiên cứu xem phụ nữ có thai được ăn những gì, cố gắng tránh xa các loại bột gia vị, làm các món ăn càng ngon hơn.

      Tay nghề của Giang Chi Châu đương nhiên là khỏi phải , Hạ Duy biết ăn ngon hơn các bà bầu khác nhiều nhưng ... vẫn được ăn đồ cay, nên cứ ăn thanh đạm mãi cũng dễ khiến cáu kỉnh.

      Hạ Duy từng bày tỏ ý kiến với Giang Chi Châu là mình rất muốn ăn lẩu, tự nấu ở nhà nên nêm nếm nhiều gia vị. Giang Chi Châu vẫn khăng khăng đợi sau ba tháng. Nhưng có lần, rất vui mừng với Hạ Duy: “Người xưa có câu chua nam cay nữ, em muốn ăn cay như vậy nhất định là con .”

      Hạ Duy: “.......”

      chỉ đơn giản là thèm ăn cay thôi mà.

      Ngoại trừ về phương diện ăn uống phải kiêng cữ quá nhiều rất may mắn hề bị phản ứng mang thai nghiêm trọng gì hết. Chẳng hạn như nôn nghén thường thấy ở các bà bầu, các phụ nữ mang thai khác rất khổ sở nhưng mấy tháng nay Hạ Duy hề nôn nghén chút nào nên trong lòng mới cảm thấy công bằng hơn chút.

      Ngoài ra còn có A Hoàng sầu não về chuyện mang thai, dạo gần đây nó khá u uất. Vì mang thai em bé nên dù chó mèo vẫn giữ nuôi trong nhà nhưng số lần tiếp xúc chơi đùa với bọn chúng giảm rệt. Có thể là do đó nên A Hoàng cảm thấy Hạ Duy gần gũi với nó nữa, tâm trạng tụt dốc phanh.

      Mỗi lần Hạ Duy ôm nó nó đều cực kỳ vui vẻ, nhưng Giang Chi Châu lo nghĩ đến em bé trong bụng nên dám để bọn họ gần gũi quá mức, do vậy nên A Hoàng còn ầm ĩ lần.

      Hạ Duy cũng buồn rầu chuyện này: “ xem đến khi sinh em bé, A Hoàng có còn để ý đến em nữa ?”

      đâu, cùng lắm là nó để ý đến thôi.”

      “Ha ha ha ha ha.” Hạ Duy nhịn được bật cười, “Vẫn là A Hoàng tốt, xem A Quất , hề có chút biểu bị ra rìa luôn.”

      “Nó vốn bám người khác như A Hoàng, nhưng nó còn thích hơn em.”

      Hạ Duy: “.......”

      Ha ha nghĩ lại xem, ràng ngày đó là cho nó ăn trước mà!

      “Đúng rồi, nghĩ chúng ta có thể bắt đầu suy nghĩ đặt tên cho con rồi đó.” Giang Chi Châu lấy quyển từ điển từ giá sách rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Duy, “ tìm mấy chữ trước, ý nghĩa và đọc cũng tồi, em xem thử .”

      Hạ Duy: “.........”

      Chuyện này có sớm quá , mang thai chưa được ba tháng nữa mà... Nhưng nếu sinh con trai chẳng phải uổng phí công sức hay sao?

      “Em , nếu như sinh con trai làm sao đây?” hỏi Giang Chi Châu.

      Giang Chi Châu chau mày, nghiêm túc suy nghĩ vài giây mới trả lời: “Vậy chúng ta tiếp tục sinh thêm đứa nữa.”

      Hạ Duy: “...........”

      Ha ha ha, thể nào, sinh đứa bao dung cực hạn của rồi.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Ngoại truyện 3

      Cả nhà vô cùng căng thẳng khi gần đến ngày dự sinh của Hạ Duy, mẹ của Hạ Duy cũng đến thành phố A, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Sau đấy vào ngày đầu tiên của tháng bảy, trước ngày thành lập đảng ngày, công chúa của nhà họ Giang ra đời. Hạ Duy biết mình sinh con liền thở phào nhõm, nếu là con trai sợ Giang Chi Châu lại quấn lấy sinh đứa thứ hai, đến lúc đó chừng họp gia đình tranh cãi nữa đây.

      Bác sĩ và y tá trong bệnh viện lén lút bàn tán, kiểu bố mẹ như thế này hiếm thấy, biết minh sinh con liền kích động suýt khóc.

      Hạ Duy ở bệnh viện vài ngày rồi xuất viện về nhà. Mẹ Hạ Duy vẫn ở đây, đến khi Hạ Duy hết ở cữ mới về.

      Vì mẹ và Giang Chi Châu chăm sóc em bé, mà mỗi ngày mẹ Giang Chi Châu cũng đến nên Hạ Duy càng nhàn hạ hơn, thoải mái ở nhà hồi phục sức khoẻ. Mãi đến khi kích động qua, Giang Chi Châu mới chợt nhớ hình như bảo bối nhà họ chưa được đặt tên, mọi người cứ luôn miệng kêu bảo bảo khiến cũng quên bét mất!

      “Con tên Giang Duy Duy được ?” Buổi tối trước khi ngủ, Giang Chi Châu ngồi bên cạnh thương lượng với Hạ Duy về chuyện này. Hạ Duy bị sặc sữa bò trong miệng, nhưng còn chưa lên tiếng Giang Chi Châu tự hỏi tự trả lời: “Cũng ổn lắm, nếu kêu Duy Duy hai mẹ con biết gọi ai.”

      “....À.” ra Giang Chi Châu chưa đặt cái tên Giang Ái Đảng cho con nhà mình là thấy an ủi lắm rồi.

      “Vậy em có ý gì ?”

      “Chuyện này....” Hạ Duy nghiêm túc suy nghĩ lúc mới lên tiếng. “Chúng ta lật từ điển ! Chọn trúng chữ nào chúng ta lấy chữ đó!”

      Giang Chi Châu: “.........”

      Đây là ý kiến của em sao?

      Trong lòng thầm sỉ vả như vậy nhưng vẫn lấy quyển từ điển từ giá sách. Hạ Duy ôm từ điển thành kính cầu nguyện, sau đó tung quyển từ điển lên như tiên nữ vẩy hoa.

      Quyển từ điển rơi xuống sàn nhà vang tiếng đùng.

      Hai người đều hồi hộp, Hạ Duy bĩu môi nhìn Giang Chi Châu, ra hiệu lật ra xem chút. Giang Chi Châu bước tới lật quyển từ điển ra xem.

      “Chữ gì vậy?”

      “Di, ‘di’ trong ‘di nhiên tự đắc’.”

      “Giang Di à? Nghe cũng tệ lắm!” Hạ Duy thấy vận may của mình tốt, vừa tung cái liền ra cái tên như thế.

      Hôm nay bọn họ công bố tên con cho hai bà mẹ, chính thức đặt tên là Giang Di. Mẹ Giang tinh tế bình phẩm phen: “Giang Di, chữ này có ý nghĩa khong tệ, đọc cũng thuận miệng.”

      Hạ Duy nghiêm túc : “Vậy ạ, bọn con lật từ điển rất lâu mới quyết định dùng chữ này.”

      Giang Chi Châu: “............”

      Thứ gọi là ‘lật từ điển’ của hơi khác biệt với cách hiểu ‘lật từ điển’ của người bình thường. Tiếng Trung đúng là uyên thâm .

      “Ừm, vậy đặt tên là Giang Di .”

      Con bọn họ ngây ngốc cười cười giống như nghe hiểu.

      Đến hôm thôi nôi của Giang Di, gia đình bọn họ chuẩn bị cho con bé hoạt động chọn đồ vật đoán tương lai long trọng. Hạ Duy vắt hết chất xám chuẩn bị rất nhiều váy áo xinh đẹp và nhiều lọ sơn móng tay, hi vọng con cũng cái cái đẹp như . Ông bà ngoại ông bà nội cũng chuẩn bị bút lông nghiên mực và sách thơ văn, hi vọng trở thành tiểu thư khuê các từ bên trong lẫn bên ngoài.

      Chỉ có bố ruột của Giang Di là Giang Chi Châu chuẩn bị cho đống đồ làm bếp.

      Hạ Duy: “..... :)

      Trước ngày đó tuần, Hạ Duy nghĩ trăm phương nghìn kế muốn vứt bộ đồ bếp chướng mắt đó , nhưng vừa vứt Giang Chi Châu lại làm nó quay về chỗ cũ.

      Cuối cùng Hạ Duy cũng mặc kệ, tin con của thích búp bê và váy áo xinh đẹp mà thích bộ đồ làm bếp này!

      Nhưng nhanh chóng phát ra mình sai rồi, vừa bắt đầu Giang Di gần như bò đến chỗ đồ làm bếp ấy, cười ha ha cầm cái sạn mini.

      Hạ Duy: “.....”

      Giang Chi Châu sung sướng đến phát điên, ôm lấy Giang Di bé bỏng, hôn cái lên gương mặt mềm mại của béL “A Di thích nấu ăn sao? Bố nhất định truyền hết tay nghề cho con, đào tạo con thành đầu bếp tuyệt nhất.”

      Hạ Duy: “...........”

      thể nào! Sao con đáng của lại muốn làm đầu bếp chứ! Đầu bếp nhiều dầu mỡ như vậy mà!

      Đúng là Giang Chi Châu bắt đầu đào tạo Giang Di, nhưng có lẽ là do gen của nhà họ Giang quá mạnh nên từ bé Giang Di cực kỳ hứng thức với chuyện bếp núc. Hạ Duy nghe 8 tự điển món ăn(1) về các món ăn Quảng Châu, Tô Châu, Phúc Kiến, Chiết Giang, Hồ Nam, An Huy, Tứ Xuyên, Sơn Đông mà nhức đầu, nhưng mỗi lần Giang Di nghe lại cười khanh khách.

      1. Tự điển món ăn: hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, phương thức, phong vị về những kiểu chế biến thức ăn của các địa phương khác nhau.
      “Con bé còn như vậy, có thể nghe hiểu gì sao?” Hạ Duy chịu được nữa liền phàn nàn với Giang Chi Châu, vừa nghĩ đến con đáng của sau này thể mặc quần áo hợp mốt, làm móng tay xinh đẹp , mỗi ngày đều phải làm bạn với nồi niêu xoong chảo và dầu mỡ liền cực kỳ đau lòng.

      Giang Chi Châu : “ nên xem thường con bé, bây giờ trẻ con vô cùng thông minh, vài tuổi có thể học ít rồi đó, nên mưa dầm thấm đất rất quan trọng.”

      Dù bây giờ Giang Di còn quá bé, chưa cầm nỗi chiếc nồi nhưng có thể dạy lý thuyết trước, xem như là bồi dưỡng hứng thú trước.

      Hạ Duy vẫn cam tâm: “Nhưng tại sao con bé phải làm đầu bếp chứ, được ích kỉ như vậy chứ!”

      Giang Chi Châu bật cười nhìn : “Có thể là do người mẹ sinh thành và nuôi nâng con bé về già vẫn còn muốn ăn món ngon nên con bé mới có hứng thú với nấu ăn như vậy.”

      Hạ Duy: “.........”

      Ăn và nấu ăn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đó được !

      “Em nhìn con của chúng ta ngoan ngoãn biết chừng nào, biết em thích ăn món ngon nên học nấu ăn từ khi bé. chừng sau này con bé trở thành đầu bếp ưu tú hơn nữa, em có lộc ăn rồi.”

      Hạ Duy: “..........”

      Nghĩ nghĩ lại cũng có chút mong đợi.

      Đến lúc Giang Di vào lớp 1 biết hết kiến thức và phương pháp rồi, nhưng do còn bé nên Hạ Duy cho phép con bé đụng đến chuyện bếp núc, cùng lắm chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát Giang Chi Châu nấu ăn mà thôi.

      “Woa woa woa, bố lợi hại .” Mặc dù thấy bố nấu ăn ít lần nhưng lần nào Giang Di cũng tâng bốc.

      Giang Chi Châu lập tức vểnh đuôi kiêu ngạo: “Động tác xóc chảo đòi hỏi cần có kỹ thuật mới làm được, từ động tác này có thể nhìn ra bản lĩnh của vị đầu bếp ấy.”

      “Vâng ạ.”

      “Con phải khéo léo khi xóc chảo, dùng lực ở cổ tay, phải nhanh nhưng đồng thời cũng phải ổn định.” vừa vừa thị phạm lầm, “Con thấy chưa? Dù cơm trong chảo bị xóc lên nhưng nó gom lại chỗ, rải đều chảo như ban nãy.”

      “Khó quá , mà con cũng có lực lớn như vậy.”

      Giang Chi Châu cười với bé: “Động tác này phải luyện tập từ từ mới được, đừng sốt ruột. Mẹ con thích nhất là món cơm trứng chiên do bố làm, sau khi quen mẹ con bố ngày càng thành thạo động tác xóc chảo.”

      Giang Di: “............”

      Chỉ nhìn bố làm cơm chiên trứng thôi mà sao cũng bị bố mẹ khoe ân ái vào mặt vậy nè!!

      “Được rồi, bưng ra ngoài cho mẹ con .”

      “Vâng ạ.” Giang Di nghe lời bưng hai bát cơm chiên ra ngoài, để lên bàn ăn rồi lớn tiếng kêu, “Mẹ ơi, lại đây ăn cơm .”

      “Mẹ đến đây.” Hạ Duy vuốt vuốt đầu A Hoàng, rửa tay rồi ra ngoài ăn cơm. A Hoàng thấy bọn họ ăn cơm liền thè lưỡi muốn ăn ké, Hạ Duy với nó: “A Hoàng, em ăn rồi, thể ăn nữa, đợi lát dẫn em ra ngoài dạo, phải ngoan nha.”

      Giang Di học theo giọng điệu của với A Hoàng: “Phải ngoan nha.”

      “Gâu!”

      Giang Di cười khanh khách, rồi quay sang Hạ Duy: “Mẹ ơi, hôm nay con tập viết xong rồi, con muốn dẫn A Hoàng dạo nữa.”

      “Được chứ.”

      “Béo Béo muốn cùng chúng ta ?”

      Béo Béo chính là A Quất, bởi vì bé thấy nó rất béo nên cứ khăng khăng luôn miệng gọi là Béo Béo.

      Hạ Duy : “Nó càng ngày càng thích nằm lì ghế salon hơn.”

      Giang Di nhướng mày : “ giáo vận động khoẻ mạnh, Béo Béo rất béo rồi, con sợ nó bị béo chết.”

      Hạ Duy: “..........”

      ra đây phải là thời kỳ đỉnh cao của nó, con bé chưa thấy lúc A Quất còn béo hơn bây giờ.

      Giang Chi Châu nghĩ nghĩ lúc mới : “Vậy dẫn A Quất ra ngoài dạo loanh quanh luôn /”

      Hạ Duy khỏi lo lắng: “Nó có chịu ?”

      “Nếu nó chịu ôm nó về.”

      “Vậy được.”

      Cơm nước xong, bọn họ nghỉ ngơi chốc lát mới dẫn , con mèo và con chó dạo. Khu Quốc tế Khải Thuỵ rất lớn, dạo vòng cũng tốn ít thời gian. Giang Di cực kỳ vui vẻ, trong miệng luôn ngân nga bài hát thiếu nhi được dạy trong trường.

      Hạ Duy nhìn A Hoàng phía trước, với Giang Chi Châu: “Thể lực của A Hoàng còn tốt như lúc trước nữa.”

      Giang Chi Châu : “Tuổi của A Hoàng và A Quất cũng còn nữa, nếu tính theo tuổi con người có thể bọn chúng còn lón tuổi hơn chúng ta nữa.”

      Hạ Duy bỗng nhiên hơi xúc động, vòng đời của chó mèo ngắn ngủi như vậy, chừng có ngày nào đó bọn chúng bỏ bọn họ mà .....

      Giang Chi Châu đưa tay vuốt tóc , im lặng an ủi.

      Bọn họ lúc nữa bắt gặp đôi vợ chồng và con của họ cũng dắt chó dạp. Giang Di nhìn thấy bé trai ấy liền vui vẻ chào hỏi: “ Tiêu Mạch, cũng dắt chó dạo sao?”

      Bé trai được Giang Di gọi là “ Tiêu Mạch” thấy con bé ngại ngùng cười cười, rồi chào hỏi từng hỏi.

      Sau khi nhà bọn họ chuyển đến đâu lâu quen biết gia đình của Tiêu Cố, vì hai nhà thường xuyên gặp nhau lúc dẫn chó dạo, càng trùng hợp hơn nữa, vì chuỗi nhà hàng gần Quốc tế Khải Thuỵ là do Tiêu Cố mở.

      Tiêu Cố và Giang Chi Châu, người sở hữu nhà hàng cơm tây, người là chủ của nhà hàng cơm Trung nên có ít chủ đề chung, còn Mễ Tình vợ của Tiêu Cố cũng có ít đề tài chung với —— giống như sở thích làm móng tay, mà người lại vừa đúng là chủ cửa hàng làm móng.

      Hai gia đình đều cảm thấy rất có duyên, có duyên nhất chính là sau này Giang Chi Châu và Hạ Duy còn sinh đứa con .

      Nếu như phải bây giờ xem trọng tự do đương hai bên gia đình đều muốn kết thông gia, dù bây giờ chưa thế nào nhưng bên trong được.

      “Hoá ra nhà em còn nuôi mèo sao?” Lần đầu tiên Tiêu Mạch nhìn thấy con mèo cam, hiếu kỳ nhìn nó. Giang Di nhiệt tình giới thiệu cho cậu bé: “Đúng rồi, nó tên là Béo Béo, bình thường thích ra ngoài dạo chút nào nhưng giáo phải vận động sức khoẻ mới tốt được.”

      “Ừm, nó nên vận động nhiều hơn.” Tiêu Mạch cúi người, cười với A Quất, “Xin chào Béo Béo.”

      A Quất: “.........”

      Ngươi mới béo! Cả nhà ngươi đều béo!
      Thùy Dương95, Parvarty, inbeibe3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :