1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 45

      Hạ Duy câm nín biết nên gì.

      Chẳng lẽ ước mơ còn bé của Giang tiên sinh là trở thành giáo viên dạy ngữ văn à?

      Giang Chi Châu cởi tạp dề người ra rồi với Hạ Duy: “ về đây, em viết xong đến tìm .”

      “..... Biết rồi, thầy Giang.”

      Giang Chi Châu đưa mắt liếc rồi quay người . Hạ Duy ngơ ngác đứng đó, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi lấy cuốn sổ và cây bút từ trong ngăn kéo.

      Hạ Duy cầm bút và sổ đến ngồi ở phòng khách, sau đó bắt đầu quá trình nặn chất xám. 5 phút sau, bực bội vò tóc. Cảm giác này y như lúc viết được chữ nào trong kỳ thi đại học môn ngữ văn vậy!

      cho cùng sao phải viết thư tình cho chứ? Còn phải dùng phép bài tỉ(1) nữa sao? Có cần dùng tên của danh nhân để làm dẫn chứng đây?

      (1)Phép bài tỉ: là phương pháp tu từ, dùng các song song ( từ ba câu trở lên) hoặc các đoạn song song (có từ 2 đoạn trở lên) có ý nghĩa, kết cấu, cụm từ chủ vị gần giống hoặc giống nhau để tăng cường hiệu quả của từ ngữ.

      viết nữa!

      Hạ Duy rất có khí thế đặt bút xuống, đóng sổ tay lại.

      tức giận ôm chân dựa vào ghế salon, tầm phút sau mới để ý căn phòng được dọn dẹp nửa, nếu chỉ dựa vào mình thể dọn dẹp hết vào hôm nay, còn A Hoàng nữa, nó ở dưới lầu, Giang Chi Châu giận cá chém thớt nó chứ?

      ..... Càng nghĩ càng lo lắng.

      Vì Sấu Sấu và A Hoàng... vẫn nên chịu nhục chút viết cho xong!

      Hạ Duy cầm bút lên, lập tức ý tưởng tuôn ra như nước chảy ——

      Giang tiên sinh em thích . ^o^

      Em thích món cơm chiên trứng của làm. ^o^

      Em thích món cá bột chiên của làm. ^o^

      Em thích món sườn xào chua ngọt của làm. ^o^

      Em thích món trứng đặc sắc của làm. ^o^

      Em thích món thịt bò hầm của . ^o^

      Em thích món củ sen nhồi cơm của . ^o^

      Tất cả các món của làm, em đều thích hết. ^o^

      Từ khi quen , mỗi ngày em có thể ăn đến ba bát cơm. ^o^

      Hạ Duy viết xong đọc lại tác phẩm của mình lượt, cảm thấy văn phong đơn giản nhưng lại hoàn hảo! chỉ ngôn ngữ trôi chảy mà còn dạt dào tình cảm chân thành tha thiết, hơn nữa dùng tận 6 phép bài tỉ, gấp đôi nội dung bức thư năm đó viết cho Đào Dự.

      vui vẻ cầm bức thư tình này xuống lầu dưới tìm Giang tiên sinh.

      Hạ Duy hồi hộp nhấn chuông cửa nhà 1808. vô thức hắng giọng tiếng, sửa sang đầu tóc lại.

      bao lâu sau Giang Chi Châu liền mở cửa cho , đưa mắt nhìn , lên tiếng gì. Hạ Duy cười nịnh nọt với , hai tay dâng tác phẩm vừa viết xong cho xem: “Giang tiên sinh, em viết xong rồi nè!”

      Giang Chi Châu nhìn cuốn sổ trong tay , đầu mày hơi nhíu lại: “Nhanh như vậy sao?”

      “Đúng rồi! Vì tình cảm của em dành cho cần suy nghĩ dài dòng.”

      Giang Chi Châu: “.........”

      thấy cuốn sổ này đẹp bằng bức thư màu hồng nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy: “ xem trước .”

      mở cuốn sổ ra xem.

      Đọc từng dòng chữ , đầu mày của lại càng nhíu chặt hơn. 5 giây sau, ngẩng đầu lên nhìn , sắc mặt rất khó coi: “Em gọi thứ này là thư tình sao?”

      Nếu phải vứt hết các thư tình nhận được muốn lấy ra cho học hỏi.

      “Đúng vậy, tình cảm chân thành tha thiết như vậy đương nhiên là thư tình rồi. Hơn nữa em còn dựa theo cầu của , dùng gấp đôi phép bài tỉ đó! Ngay cả icon mỉm cười cũng từ ngậm miệng cười thành hé miệng cười!”

      Giang Chi Châu: “...........”

      im lặng nhìn icon ^o^ lúc rồi mới với Hạ Duy: “Há miệng to như vậy chẳng qua là đói bụng rồi muốn ăn gì đó thôi."

      Hạ Duy: “..........”

      Hai người im lặng nhìn nhau lúc, Giang Chi Châu mới lên tiếng: “Bức thư tình em viết cho Đào Dự đâu rồi?”

      “Ở nhà em, sao thế?”

      Giang Chi Châu thay dép lê, thuận tiện đóng cửa lại: “Xử lý nó.”

      Hạ Duy: “..........”

      Giang Chi Châu lên nhà lần nữa, ném bức thư tình vào chậu hoa trống và châm mồi lửa.

      Hạ Duy: “.........”

      Bức thư tình nho nhanh chóng bị cháy rụi, sau đó Giang Chi Châu trút hết tàn tro vào bồn cầu rồi xả nước trôi sạch .

      “Được rồi.” Giải quyết xong chuyện thư tình, tâm trạng của Giang Chi Châu bỗng tốt hơn nhiều.

      Hạ Duy luôn giữ vẻ mặt ‘ vui là được’ từ suốt buổi đến giờ, nhưng nhìn Giang Chi Châu tử hình bức thư tình đó, trong lòng như trút được gánh nặng. nghĩ bức thư tình này bị Giang Chi Châu nhìn thấy, nếu biết có cảnh tượng như bây giờ cũng đốt rụi nó từ lâu rồi.

      “Giang....” Hạ Duy vừa mở miệng Giang Chi Châu bỗng kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên môi .

      Hạ Duy sững sờ vài giây, nụ hôn của Giang Chi Châu còn dịu dàng như những lần trước, thậm chí còn kịch liệt cạy mở miệng , tấn công đầu lưỡi và mỗi ngóc ngách trong khoang miệng .

      Nhịp tim của Hạ Duy lại đập loạn xạ, cảm thấy thể thở nổi, như sắp chết ngạt trong nụ hôn này. vô thức khẽ đẩy vai cái, Giang Chi Châu lại hôn lúc nữa mới buông ra.

      Hai người thở hổn hển, Giang Chi Châu hôn xong ôm vào lòng, hô hấp vẫn chưa bình thường lại: “Bây giờ em còn cảm giác với Đào Dự ?”

      Hạ Duy thở hổn hển trả lời : “ còn nữa, nhưng mà....”

      Giang Chi Châu nghe đến chữ ‘nhưng mà’ liền cau chặt mày hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

      “Nhưng mà lần sau có thể đừng hôn nhau ở phòng tắm ?”

      Giang Chi Châu: “...........”

      Đến lúc hô hấp của hai người bình thường lại, Giang Chi Châu mới buông ra, nhìn : “Em bức thư tình đó bị Điền Điềm giấu nên Đào Dự chưa từng nhận được đúng ?”

      Hạ Duy gật đầu: “Đúng rồi.”

      Giang Chi Châu : “Dù biết Điền Điềm giấu bức thư này vì lý do gì nhưng vẫn nên cảm ơn ấy. Em hẹn ấy lúc nào để mời ăn cơm .”

      Hạ Duy: “............”

      Giang Chi Châu lại mang tạp dề bắt đầu công việc tổng vệ sinh căn hộ, Hạ Duy lấy điện thoại nhắn tin cho Điền Điềm: “Giang tiên sinh bảo muốn mời cậu ăn ....”

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: phải đợi Bát Bảo và Sấu Sấu về mới mời cơm sao?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: phải chuyện đó, ấy muốn mời mình cậu ăn thôi.....

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: .... Tại sao ( ⊙ o ⊙ )!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ấy phát bức thư tình mình viết cho Đào Dự rồi, nên muốn cảm ơn cậu năm đó giấu bức thư .

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: ........

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Bây giờ cậu vẫn ổn chứ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Vừa mới bị Giang tiên sinh phạt phải viết lại bức thư tình cho ấy đây.

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Ha ha ha ha

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Giang tiên sinh mời ăn, dù trốn việc mình cũng phải , hai người hẹn thời gian địa điểm .

      Hạ Duy: “........”

      “Điền Điềm bảo lúc nào cũng được, xem có bận gì ?!” Hạ Duy ngẩng đầu với Giang Chi Châu rồi cũng đứng dậy dọn dẹp.

      Giang Chi Châu gật đầu: “Vậy hai ngày sau , để đặt chỗ rồi báo cho em.”

      “Được.”

      Hai người dọn dẹp miệt mài cả buổi trưa cũng tạm xem như là xong, các thùng đồ của Hạ Duy còn nằm ngả nghiêng sàn, lười biếng dọn nữa nên bỏ đó xuống nhà Giang tiên sinh để ăn cơm.

      A Hoàng thấy liền vẫy đuôi chạy tới, Hạ Duy vuốt lông nó, hỏi: “Giang tiên sinh có bắt nạt em lúc chị ở đây ?”

      “Gâu!” A Hoàng vẫn vui mừng nhìn , còn ngoắt ngoắt cái đuôi.

      “..... Chị biết em muốn dạo buổi chiều, nhưng hôm nay mệt quá rồi, sáng mai chị dắt em nhé?!”

      Giống như nghe hiểu gì, A Hoàng còn vẫy đuôi nhiệt tình nữa.

      Giang Chi Châu ở phòng bếp làm bữa tối, Hạ Duy ở phòng khách chơi với A Quất và A Hoàng. có thể dỗ dành A Hoàng nhưng A Quất có ý định nể mặt chút nào.

      biết nó phải cần bao nhiêu ngày nữa mới chấp nhận được này.

      Giang Chi Châu bê món ăn từ phòng bếp ra bàn, thấy vẫn ngồi phòng khách trêu chọc A Quất nên lên tiếng nhắc nhở: “ rửa tay ăn cơm .”

      “Vâng ạ.” Hạ Duy trêu chọc A Quất nữa, rửa tay rồi bước ra với Giang Chi Châu: “ xem A Quất còn định giận dỗi bao lâu nữa? Hơn tuần rồi, nó có bị trầm cảm ?”

      “........ Để mai làm cho nó món cá ăn, chắc từ từ cũng ổn thôi.” ra cũng hơi lo lắng A Quất có bịtrầm cảm , thế nên xem ra chỉ dành đồ ăn để dụ nó.

      Cơm nước xong, Hạ Duy bỏ chén bát vào máy rửa bát, thế là hoàn thành xong công việc rửa chén. nhìn Giang Chi Châu chơi với A Quất và A Hoàng ở phòng khách, nghĩ ngợi chốc rồi với : “Hay chúng ta xem bộ phim , hôm nay mệt mỏi như vậy nên thư giãn chút.”

      “Ừ.” Giang Chi Châu nhìn , “Em muốn xem gì?”

      “Hừm...” muốn trả lời là phim của Mạc Trăn nhưng sợ Giang Chi Châu giận dỗi như lần trước nên đáp: “ muốn xem gì xem đó, đừng xem phim hoạt hình là được rồi.”

      Cuối cùng Giang Chi Châu chọn bộ phim cũ của Pháp để xem, dù Hạ Duy thích loại hình ảnh cũ thế này nhưng buổi tối làm ổ ghế sofa xem phim cũng rất thoải mái.

      ôm gối dựa vào vai Giang Chi Châu, nhìn cảnh phim đen trắng trước mặt. A Quất và A Hoàng đều nằm bò dưới chân ghê, bầu khí trong phòng chợt yên lặng đến bất ngờ. Ánh đèn trong phòng chỉnh hơi tối, Hạ Duy vươn tay lấy miếng khoai tây chiên khẽ cắn, thanh răng rắc vang cả căn phòng.

      Ôi chao, bầu khí bây giờ thoải mái, cảm giác mệt nhọc cả ngày đều dịu ít.

      nghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, liền phát ... thiếp từ lúc nào.

      Hạ Duy: “..........”

      ràng là muốn xem loại phim này, sao lại thiếp mất thế này...

      Hạ Duy nhìn chằm chằm vào gò má của lúc mới khẽ bật cười. điều chỉnh tư thế của Giang Chi Châu cho ngủ thoải mái hơn rồi sau đó dùng ngón trỏ chọc lên mặt .

      Giang tiên sinh là đàn ông mà sao làn da đẹp như vậy chứ, khá mịn màng và đàn hồi, nhưng khiến người khác ganh tỵ nhất chính là lông mi của , dài cong vút đến bất ngờ.

      Giang Chi Châu hoàn toàn phát ra mấy hành động của Hạ Duy, vẫn ngủ say như thường. Hạ Duy chớp chớp mắt, lén hôn lên gương mặt cái.

      Hôm nay Giang tiên sinh vất vả rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.

      đỡ Giang Chi Châu nằm xuống sofa, rón rén tắt TV rồi tìm chiếc chăn mỏng đắp lên cho .

      “A Hoàng, chúng ta về thôi.” khẽ thầm với A Hoàng.

      A Hoàng vẫy vẫy đuôi với tỏ vẻ hiểu.

      Lúc Hạ Duy ôm nó định về thoáng thấy bức thư tình hôm nay viết cho Giang Chi Châu.

      Cuốn sổ ấy mở ra đúng ngay trang ấy, nằm ngay ngắn khay trà ở phòng khách.

      Hạ Duy nhìn về phía hồi mới bước tới, cầm bút lên bổ sung thêm hai câu.

      Cho nên em thể rời xa được. ^o^

      Hi vọng sau này mỗi ngày em đều có thể ăn món ăn làm. ^o^
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty2 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 46

      Sáng sớm hôm sau, A Hoàng đánh thức Hạ Duy dậy, vẫy vẫy đuôi đòi dắt nó xuống dưới tản bộ. Bộ ngực vô cùng bất hạnh của Hạ Duy lại bị giẫm cái, lúc này vô cùng hâm mộ Giang tiên sinh tầng dưới nuôi mèo, tuy có hơi lạnh lùng nhưng ít ra cũng cần phải dắt dạo.

      Căn cứ vào nguyên tắc thể để mình mình chịu thiệt thòi, Hạ Duy quyết đoán gọi điện thoại đánh thức Giang Chi Châu, đòi dắt chó dạo với mình.

      Hai người hẹn nhau rồi ra ngoài, thuận lợi gặp nhau trong thang máy. Hạ Duy dắt chó dạo thường phải vận động nhiều nên bình thường đều mặc cả bộ quần áo thể thao, Giang Chi Châu biết là cố ý hay là vô tình, cũng mặc bộ quần áo thể thao kiểu dáng gần giống .

      Hạ Duy nhìn bộ quần áo rồi chau mày, nghĩ thầm như vậy có rêu rao quá hay , nhưng tin đồn hai người sắp kết hôn cũng truyền khắp nơi rồi, mặc quần áo tình nhân cũng là chuyện bình thường.

      "Buổi sáng tốt lành." Giang Chi Châu vào thang máy, đứng ở bên cạnh nói.

      "Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ có ngon ?" Hạ Duy hỏi.

      Giang Chi Châu khẽ chau mày, tỏ vẻ hơi bất mãn: "Ngủ ghế sa lon, theo em ngủ có ngon ?"

      "... Ôi chà, em xin lỗi, nhưng mà em chuyển vào giường được." biết là đánh giá thấp cân nặng của mình hay là đánh giá cao sức khỏe của nữa.

      Giang Chi Châu : "Em có thể đánh thức mà."

      "Là do em thấy ngủ ngon quá, đành lòng quấy rầy ."

      Giang Chi Châu mím môi, gì nữa, Hạ Duy cũng tiếp, trong thang máy liền yên tĩnh trở lại. Đúng lúc này Hạ Duy chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua viết thêm hai câu trong bức thư tình. Tối hôm qua tình cảm dâng trào nên mới viết được hai câu buồn nôn ấy... giờ nhớ lại, chính mình còn cảm thấy xấu hổ nữa, cũng biết Giang tiên sinh có nhìn thấy ...

      Chắc là phát ra, nếu bình tĩnh như vậy đâu nhỉ?

      Hạ Duy do do dự dự nhìn Giang Chi Châu, có nên hỏi câu ?

      "Sao thế?" Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn lại .

      Hạ Duy "Vèo" cái quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy: " có gì."

      Giang Chi Châu nhìn lúc, bỗng nhiên khóe miệng cong lên khẽ nở nụ cười thoáng: "Lúc em học, chắc mỗi lần viết văn đều là điểm tối đa hả?"

      Hạ Duy: "..."

      Quả nhiên là nhìn thấy!

      "Đúng vậy, những viện pháp như dục dương tiên ức(1) hay họa long điểm tình(2), em đều có thể vận dụng xuất thần nhập hóa."

      (1)欲扬先抑 : muốn phát triển mở rộng cao hơn xa hơn trước tiên phải kìm nén, thu gọn.

      (2)画龙点睛: thành ngữ về những điều đặc biệt, những khoảnh khắc xuất thần (thường là trong thơ, văn, truyện, phim ảnh) khiến cho toàn bộ vật, tượng, tác phẩm trở nên như , sống động, phi thường và làm rung động, xúc động cho người đọc.

      "... Toàn bộ thư tình em đều dùng biện pháp dục dương tiên ức đó, chẳng phải câu nào cũng khen sao!"

      "Em chắc chắn đó là khen à? Đó phải là cái thực đơn à?"

      " chiếm được lợi mà còn dám khoe mẽ à!" Bây giờ mới cảm thấy mình bị lỗ rất lớn đấy! Sau này rất có thể tên trai thẳng này còn sợ nữa!

      Giang Chi Châu cười cười, nhanh chóng xoay người hôn cái lên môi như chuồn chuồn lướt nước: "Nhưng mà rất thích."

      vừa xong, cửa thang máy "Đinh" tiếng mở ra. Ngoài cửa hai gia đình ở tầng đứng, chào hỏi bọn họ mấy câu rồi vào thang máy lên. Hạ Duy đứng bên ngoài cửa thang máy, sợ đến mức choáng váng.

      Chậm chút nữa thôi bị người ta nhìn thấy rồi!

      " xấu tính quá!" Hạ Duy chỉ mong có thể thả chó ra cắn , lần trước chỉ ôm cái nồi xuống dưới rửa bằng máy rửa bát bị đồn như thế này, lúc nãy nếu như bị nhìn thấy biết đồn thành cái tin gì nữa!

      Giang Chi Châu lại rất thong dong bình tĩnh: "Yên tâm , bọn họ nhìn thấy đâu."

      Hạ Duy tức giận nhìn , trầm ngâm trong chút rồi hỏi: "Trong thang máy có camera ?"

      ... Có.

      "Bảo vệ chung cư cũng phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào camera đâu, yên tâm."

      Hạ Duy: "..."

      nào có bình tĩnh được thế!

      "Cái này có phải là mưu kế nghĩ ra để em dọn đến chỗ , xem."

      Giang Chi Châu ngẩn người, : "Hóa ra còn có thể dùng mưu kế như vậy à? Hiểu rồi."

      Hạ Duy: "..."

      "Đúng rồi, cũng định chuyển đến phòng phụ ở bên cạnh ngủ."

      Hạ Duy hơi sững sờ: "Vì sao?"

      "Bởi vì em chuyển sang phòng phụ rồi, mình nằm ở phòng chính, lúc ngủ nhìn lên trần nhà cảm thấy rất đơn."

      Hạ Duy: "..."

      Chẵng lẽ có khả năng nhìn xuyên tường à?

      Giang Chi Châu sớm có kế hoạch: " chuyển đồ khá đơn giản thôi, hôm nay tan tầm trở về là có thể làm xong hết, ngày mai mời bạn của em ăn cơm, được ?"

      "... Được ạ, nhưng mà có nhất định phải chuyển đến phòng phụ ?"

      "Nhất định phải chuyển."

      "..." Được rồi.

      Giang Chi Châu vẫn là người làm việc rất có hiệu suất, đêm nằm ngủ ngủ ở phòng phụ rồi, phòng phụ có phòng vệ sinh riêng, gian phòng cũng hơn, nhưng Giang Chi Châu đều chịu được. Mỗi lần mở mắt ra nghĩ đến ở ngay tầng , cảm thấy rất thỏa mãn. Có được cảm giác thỏa mãn này tất cả những thứ tiện kia đều đáng gì.

      Nhưng mà cần phải nhanh chóng mua phòng tân hôn thôi, còn phải bắt tay vào lắp đặt nội thất đồ đạc nữa.

      Buổi tối ngày hôm sau, Điền Điềm trốn buổi tăng ca đến chung cư Giang Chi Châu ở theo lời mời. Trước kia có xem ảnh chụp của Bát Bảo, biết vẻ ngoài của Giang Chi Châu cũng khá ổn, nhưng sau khi được gặp người liền cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của Bát Bảo vô cùng thê thảm.

      Hạ Duy cũng cảm thấy xấu hổ, tuy trước kia cũng có vài người bạn trai, nhưng dẫn gặp bạn bè như thế này cũng là lần đầu tiên. Cũng may biểu của Giang Chi Châu vô cùng tự nhiên, vì thế vô tình áp lực của Hạ Duy cũng giảm bớt rất nhiều.

      Điền Điềm lòng cảm thấy mừng cho Hạ Duy, có thể gặp được người ưu tú như Giang tiên sinh, nhất định cuộc sống rất hạnh phúc.

      Lúc Hạ Duy toilet, trong phòng chỉ còn lại Điền Điềm và Giang Chi Châu. Điền Điềm nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cười cười với : "Giang tiên sinh, tôi nghe Hạ Duy muốn cảm ơn tôi năm đó giấu thư tình nên mới mời tôi ăn bữa cơm này à, nhưng mà tôi thấy tôi mới là người nên cảm ơn đấy."

      "Sao lại nghĩ như thế?"

      " ra lúc trước giấu thư tình của Hạ Duy là hành động vô cùng ngây thơ, vì chuyện này nên tôi cũng cảm thấy có lỗi rất lâu. Nhưng bây giờ nhìn thấy và cậu ấy ở bên nhau tôi có thể tự an ủi mình là có lẽ năm đó tôi giấu phong thư tình ấy chính là để mười năm sau cậu ấy có thể gặp được nhỉ? Ha ha, như thế còn cảm thấy rất lãng mạn đấy."

      Tuy Điền Điềm nở nụ cười nhưng vui vẻ mặt cũng dần dần biến mất, ấy nhìn Giang Chi Châu, ánh mắt đặc biệt chăm chú: “Tôi có lập trường để như vậy, nhưng với tư cách là bạn tốt của Hạ Duy, tôi lòng hi vọng cậu ấy có thể sống hạnh phúc. Cậu ấy rất cố gắng, rất chân thành muốn cùng với đến cuối cùng, vì thế tôi cũng hi vọng rằng có thể đối xử tốt với Hạ Duy, đừng phụ lòng cậu ấy."

      Giang Chi Châu ngờ ấy như vậy, cho dù nghĩ tình cảm của mình với Hạ Duy cần phải hứa hẹn cái gì với bất kì ai khác, nhưng vẫn gật đầu với Điền Điềm rồi : “Tôi biết rồi.”

      Sau khi ăn cơm xong Hạ Duy muốn dạo phố với Điền Điềm lúc nên mình Giang Chi Châu trở về nhà trước. A Hoàng và A Quất đều ở nhà , lúc ra ngoài có đặt lên bàn mấy quyển tạp chí quảng cáo, lúc này nửa đều nằm sàn nhà phòng khách.

      cười cười cởi áo khoác ra, qua xoa đầu A Hoàng: "Những thứ này phải do mày làm đúng ?"

      "Gâu!" A Hoàng vô tội lắc lắc cái đuôi, còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng lạnh lùng như trước của A Quất. A Quất quay đầu lại, liếc mắt lườm nó.

      "Gâuu..." Khí thế của A Hoàng lập tức yếu ít.

      Giang Chi Châu nhìn A Quất lườm lườm, cúi đầu nhặt tạp chí lên.

      "Gâu gâu."

      A Hoàng còn vẫy đuôi nhìn , Giang Chi Châu cười cười xoa đầu của nó, : "Đợi lát nữa mẹ Hạ Duy trở về, chờ trở lại chúng ta tản bộ nhé?"

      "Gâu!" Nghe được hai chữ tản bộ, tinh thần A Hoàng lập tức tỉnh táo lại.

      Giang Chi Châu để sách báo trong tay xuống bàn, tuy bị nghịch hơi rách rưới nhưng cũng may là xem xong rồi. Những thứ này đều là gần đây mua để xem nhà, có vài chỗ cũng tệ lắm, suy nghĩ tìm thời gian đưa Hạ Duy xem thực tế chút.

      Điện thoại đặt lên bàn vang lên, hơi sửng sốt, Hạ Duy dạo phố nhanh như vậy về rồi hả? Cầm điện thoại lên mới phát là dì út lâu có liên lạc.

      cầm điện thoại suy nghĩ lúc mới nghe điện thoại rồi trả lời: "Chào dì út, buổi tối vui vẻ."

      "Buổi tối vui vẻ." Nghe qua điện thoại giọng dì út rất vui, “Chi Châu à, lần trước cháu tạm thời muốn gặp gỡ ai, lâu như vậy rồi, cháu có thay đổi ý định ?"

      Giang Chi Châu cũng đoán được trong thời gian này hề xem mắt, người lớn trong nhà cũng lo lắng, nhưng mà cũng hề có ý định xem mắt nữa: "Dì út, sau này cần giới thiệu đối tượng xem mắt cho cháu nữa, bây giờ cháu có bạn rồi."

      biết đột nhiên chuyện mình có bạn cho người nhà biết có khiến Hạ Duy cảm thấy khó chịu hay , nhưng chuyện này rồi cũng đến lúc nên với người nhà thôi.

      Dì út giật mình sửng sốt trong chớp mắt, dì ngờ Giang Chi Châu lại thoải mái thừa nhận như vậy. Thực tế bao lâu sau khi Giang Chi Châu trở về từ thành phố S, dì cũng nghe mọi người Giang Chi Châu có bạn . Chuyện này mẹ Giang Chi Châu cũng biết, lúc đầu hai người đều cảm thấy thể tin được, nhưng sau khi nghe được thông tin từ chỗ bác cả Giang Chi Châu, rồi Mạn Mạn cũng như vậy, lúc này dì mới cảm thấy kỳ lạ, chắc là rồi.

      Hai người bàn bạc với nhau rồi quyết định để dì út dò xét trước, dì út vốn cho là phải tốn chút sức mới có thể lấy được thông tin từ Giang Chi Châu..., ngờ dì còn chưa vào vấn đề, Giang Chi Châu tự mình thừa nhận.

      "Việc này..." Dì út ổn định tinh thần, hỏi , "Tại sao có bạn với cả nhà?"

      Giang Chi Châu : "Lúc đầu tình cảm còn chưa ổn định nên chưa giới thiệu với mọi người."

      Dì út nghĩ nhanh, vì thế bây giờ tình cảm ổn định rồi sao? Dì cười hai tiếng rồi hỏi : "Là thiên kim nhà ai à? Lúc nào đưa về cho cả người gặp mặt nhé?"

      Giang Chi Châu nghĩ ngợi, : "Đợi cháu bàn với ấy chút, sau khi quyết định gặp mặt mọi người."
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty5 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 47

      Sau khi dạo phố với Điền Điềm, lúc Hạ Duy về đến nhà tiếng sau. vừa vừa khẽ ngân nga câu hát vu vơ, sau đó lại chợt nhớ phải dẫn A Hoàng dạo nên gọi điện cho Giang Chi Châu bảo dẫn nó xuống.

      đứng đợi lát liền thấy Giang Chi Châu dẫn A Hoàng xuống. Hạ Duy đùa giỡn với A Hoàng khiến nó vui vẻ thôi, sủa tiếng khiến Hạ Duy cũng phải bật cười theo.

      Giang Chi Châu thấy như vậy liền hỏi: “Hình như tâm trạng của em tệ nhỉ?”

      “Đúng rồi!” Hạ Duy giơ túi đồ trong tay cho xem, “Lúc nãy dạo phố với Điền Điềm, em mua được chiếc váy em muốn mua rồi nè. Trước đây em thấy nó hơi đắt nên em nỡ mua, bây giờ đổi mốt mới nên nó sale lại, chỉ còn cái thôi, hơn nữa vừa đúng size của em, may ~”

      “À, vậy nhân lúc tâm trạng tốt của em, có chuyện này muốn .”

      “Chuyện gì?”

      “Người nhà của muốn gặp em.”

      Hạ Duy: “.......”

      Đời người lên voi xuống chó, đây quả ví dụ điển hình.

      “Tại sao... bọn họ lại muốn gặp em?”

      Giang Chi Châu trả lời: “Sau khi về. bên gia đình nghe có bạn , dì út của vừa gọi hỏi lúc nãy nên thừa nhận rồi.”

      “À... Nhưng thừa nhận đâu có nghĩa là phải gặp mặt người lớn ngay lập tức đâu chứ?” Hạ Duy cảm thấy cần bĩnh tĩnh suy nghĩ lại.

      Giang Chi Châu: “ chỉ muốn thương lượng với em chút, nhưng sớm hay muộn gì em cũng phải gặp người lớn thôi.”

      “.....” Hạ Duy nuốt nước miếng, tâm trạng bây giờ hệt như là hy sinh vì việc nghĩa vậy: “Em hiểu rồi, để em suy nghĩ .”

      “Ừ.”

      Hạ Duy dẫn chó dạo vòng rồi nhanh chóng lên nhà nhắn tin cầu cứu đám bạn thân: “Toi rồi toi rồi, bên gia đình của Giang tiên sinh biết chuyện của bọn mình rồi, bọn họ đòi gặp mình kìa!”

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Vậy gặp thôi.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình sợ!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cậu còn có tự tin minh 18 tuổi gặp người lớn có gì phải sợ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ..........

      gầy mười cân đổi tên: Gặp người lớn là thử thách ai cũng phải trải qua. Nhưng Giang tiên sinh đưa cậu gặp người lớn, vậy có phải hai người sắp kết hôn ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .... Còn lâu lắm. Aaaa các cậu hiểu đâu, trước đây Giang Chi Châu từng xem mắt rồi, mình cũng gặp hai đối tượng xem mắt của ấy rồi, đều là dạng thiên kim tiểu thư khuê các xinh đẹp đó, đặc biệt là Tôn tiểu thư, nếu xuyên về cổ đại chắc chắn là thiên kim của phủ Thừa tướng! Tinh thông hết cầm kỳ thư hoạ đó nhé!”

      gầy mười cân đổi tên: Mình nhớ hình như cậu có học thư pháp mà?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...... Nhưng đáng là gì so với ấy.

      gầy mười cân đổi tên: Đừng lo, cậu còn chuyên môn làm móng mà.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ....... Cậu hả?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nên mình có thể bắt đầu mong chờ tình tiết cậu bị quăng sấp chi phiếu vào mặt ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Dựa vào điều kiện của các đối tượng xem mắt hẳn cầu của nhà ấy rất cao.

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Mình nghĩ như vậy đâu, hai người tự do đương chứ đâu phải dựa vào xem mắt, nên coi trọng điều kiện như vậy.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: _:)з" ∠)_ Sợ quá mất!!!

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: cậu thương lượng với Giang Chi Châu trước , để ấy về lại với gia đình, ấy cũng gặp với cậu mà, đừng sợ~

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .... Mình vẫn sợ QAQ

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ......

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ăn mặc trang điểm đẹp chút, chọc mù mắt bọn họ! Duy Duy!

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Cố lên (^ω^)

      “Aaaaaaaaa” Hạ Duy nằm lăn lộn ghế salon, cũng muốn cố lên nhưng trong lòng tự tin chút nào, hay là luyện lại thư pháp nhỉ?

      nhảy khỏi ghế salon, chạy lật tung hết căn hộ nhưng tìm được cây bút lông hay tờ giấy Tuyên Thành nào. Bút lông là ký ức quá đỗi xa xưa với rồi.

      Ngày hôm sau, liền sắm ngay cây bút lông và bình mực nước, còn thêm chồng giấy Tuyên Thành, chuẩn bị luyện thư pháp lại từ đầu.

      biết nó có ích gì .

      “Ớ, viết gì đây nhỉ?” cầm bút lông nghĩ nghĩ hồi mới đặt bút viết nét.

      Nét đầu tiên của chữ “Giang” trong Giang Chi Châu.

      dùng hết công sức cả đời mới viết được ba chữ này, thậm chí còn nghiêm túc hơn lúc luyện viết tên Đào Dự, nhưng kết quả... lại khiến người khác cảm thấy đáng tiếc.

      con mẹ nó xấu quá !!!

      • Đây là lời đánh giá của Hạ Duy đối với ba chữ ấy.
      “A, được rồi, quả nhiên là lâu rồi viết.” Hạ Duy bực bội vuốt tóc, ngay lúc này chuông điện thoại chợt vang lên.

      Hạ Duy thấy màn hình hiển thị người gọi là Giang Chi Châu liền buông bút lông để nghe máy: “Có chuyện gì .”

      Giang Chi Châu hỏi: “Tối nay cần dẫn A Hoàng dạo sao?”

      “À, cần chứ.” thoáng nhìn qua A Hoàng ngồi cạnh chân , quyết định từ bỏ thư pháp: “Bây giờ em dẫn nó xuống, đợi em chút.”

      “Được.”

      Lúc Hạ Duy vừa dẫn A Hoàng xuống Giang Chi Châu cũng vừa đến, hai người im lặng hồi, Giang Chi Châu mới mở miệng hỏi : “Em suy nghĩ thế nào về chuyện hôm qua với em?”

      “Em....” Hạ Duy đứng lại, nắm tay Giang Chi Châu : “Em sợ QAQ.”

      Giang Chi Châu: “.........”

      đưa đầu xoa đầu , an ủi: “Đừng sợ, chỉ là ăn bữa cơm thôi, địa điểm ở Thiên Hạ Cư , cùng với em.”

      Dù là vậy nhưng Hạ Duy vẫn sợ: “Trong gia đình ai đến?”

      “Bố mẹ , có thể còn có thêm dì út và chú út của nữa.”

      “Aaaa, nhiều người như vậy, bọn họ có thể thích em ?”

      Giang Chi Châu cúi đầu nhìn , màn đêm vô tận bao trùm lấy bọn họ khiến thể nào nhìn ánh mắt của . Hạ Duy nghe được câu trả lời mong muốn mà lại nhận được nụ hôn bất ngờ: “ có thể đảm bảo thích em, vô cùng vô cùng thích em.”

      Hạ Duy thoáng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như pháo hoa rực rỡ trong màn đêm của , nhưng ngoại trừ ánh mắt ấy còn có nhịp tim đập liên hồi của , bầu khí dần trở nên nóng bỏng hơn.

      “Gâu gâu!” A Hoàng bất mãn sủa vài tiếng, phải dẫn nó xuống dạo sao, sao bây giờ bỗng dưng lại nữa?!

      Nó dùng sức kéo dây xích muốn kéo Hạ Duy nên Hạ Duy chỉ kịp chớp mắt cái bị nó lôi . Giang Chi Châu nhanh chóng đuổi theo bắt kịp , hai người cùng sóng vai dạo con đường .

      “Vậy hẹn thời gian .” Hạ Duy nghiêng đầu với Giang Chi Châu, “Còn nữa, bố mẹ thích gì để em chuẩn bị quà cáp.”

      Giang Chi Châu nghĩ nghĩ hồi mới : “Mẹ thích bánh ngọt của Trì Thanh Hiên nên em mua hộp bánh ngọt là được rồi.”

      Hạ Duy nhíu mày: “Chỉ như vậy thôi à? Có keo kiệt quá ?”

      Giang Chi Châu cười cười: “Bánh ngọt của Trì Thanh Hiên dễ mua đâu em, mỗi ngày đều phải xếp hàng đó. Quan trọng là tấm lòng thôi, cần mua quà cáp quá đắt.”

      Hạ Duy khẽ gật đầu: “Có lý.”

      “Vậy ngày mai đến Trì Thanh Hiên mua bánh ngọt giúp em, tối đem về cho em.”

      Hạ Duy khẽ nhíu mày nhìn : “Ơ? phải vừa quan trọng là tấm lòng sao? Sao lại là mua chứ?”

      Giang Chi Châu rất biết nguỵ biện: “Tấm lòng của em hay tấm lòng của đều như nhau thôi, ở đấy phải xếp hàng lâu lắm, nên mua hơn.”

      Hạ Duy bỗng thấy rạo rực trong lòng, Giang tiên sinh đau lòng phải xếp hàng ư, biết muốn lấy lòng mẹ nhưng lại nỡ để phải xếp hàng, Giang tiên sinh vất vả rồi: “Vậy mai em tan làm sớm dẫn A Hoàng dạo trước, đến tối phải vất vả nữa!”

      Giang Chi Châu khẽ cười : “ còn tưởng em muốn em về sớm nấu cơm chứ.”

      “..... À, em cũng có thể nấu cơm mà, chỉ cần bằng lòng ăn thôi.” Nghĩ lại bình thường còn ghét bỏ mấy thứ thái nữa, sao có thể ăn món ăn làm chứ, “Nếu dạy em nấu ? Sau này phải vất vả như thế nữa!”

      Giang Chi Châu nhướng mày nhìn : “Muốn lừa gạt dạy em nấu ăn sao, trước cho em là học phí rất đắt đó nhé! Hơn nữa bọn truyền cho người ngoài!”

      “.... À, ha ha, có phải còn quy định chỉ truyền nam truyền nữ ?”

      Giang Chi Châu nhìn cười : “Điều này có, em muốn học chỉ cần tên của em xuất hộ khẩu nhà thôi.”

      Nụ cười của đẹp quá mất, đôi mắt híp lại cong cong như hai vầng trăng xinh đẹp.

      “......” Nhịp tim của Hạ Duy lại nhảy dựng lên, “Hừ, muốn dụ dỗ em chứ gì, dễ như vậy đâu.”

      dứt lời liền dắt A Hoàng nhanh hơn, gần như là chạy trối chết.

      Hạ Duy lên đến nhà, nhìn thấy đống giấy bút vẫn còn bày bàn thở dài hơn, vẫn nên tắm trước hơn.

      Tầm buổi chiểu Giang Chi Châu về nhà với túi bánh ngọt của Trì Thanh Hiên trong tay, mua tất cả hết ba hộp, bảo đây là thứ ba vị mẹ thích ăn nhất. Hạ Duy thích ăn bát ngọt, nên dù nghe đến Trì Thanh Hiên từ lâu nhưng chưa mua bao giờ: “Bao bì của hộp bánh này trông cao cấp đấy, hẳn là đắt lắm nhỉ?”

      “Cũng tạm.” Giang Chi Châu vừa vừa lấy chiếc túi khác đưa cho Hạ Duy, bên trong cũng là hộp bánh ngọt của Trì Thanh Hiên: “ còn mua phần cho em nữa nè, ăn thử .”

      “Woa, ngờ em cũng có phần nữa.” Hạ Duy nhận lấy, tuy hộp bánh ngọt này được gói đẹp như hộp ban nãy, chỉ là hộp bánh bình thường nhưng chắc chắn là cùng vị. mở ra xem chút, bánh ngọt bên trong được làm rất khéo léo, vừa mở ra ngửi thấy hương thơm.

      “Ngon !” Dù Hạ Duy thích ăn bánh ngọt nhưng thỉnh thoảng ăn cũng thấy tệ. bỏ miếng bánh trong tay xuống, kiễng chân vòng tay qua cổ Giang Chi Châu, hôn lên mặt cái: “Cảm ơn ~”

      Giang Chi Châu hơi ngẩn ra, ôm eo , đáp trả lại bằng cái hôn khác: “ có gì.”

      Hạ Duy kề sát Giang Chi Châu ở khoảng cách gần như khiến mặt hơi nóng lên, Giang Chi Châu nhịn được lại hôn thêm cái: “Hình như bây giờ em hôn rất tự nhiên.”

      Hạ Duy: “.......”

      Chủ yếu là do da mặt của quá dày thôi.

      “Qủa nhiên là nên luyện tập nhiều ....” Giang Chi Châu , ánh mắt lơ đãng lướt qua cổ áo của . Hôm nay mặc chiếc áo sơmi màu sáng, cổ áo khá thấp nên từ tư thế này, góc độ này, có thể nhìn thấy viền áo lót màu hồng ren.

      Hạ Duy khó hiểu nhìn , sau đó nhìn theo ánh mắt của liền nhanh chóng hiểu ra nhìn gì: “ cho phép nhìn! Đồ biến thái!”

      nhanh chóng lui về sau, túm chặt cổ áo lại.

      Giang Chi Châu lúng túng ho tiếng rồi : “Vậy em đừng mặc áo sơmi thấp cổ như vậy.... Hơn nữa thấy đồ lót này của em hai lần rồi.”

      Hạ Duy nhớ lại chuyện đồ lót của từng rớt xuống ban công nhà càng xấu hổ và giận dữ hơn. sai, mặc cái đó! À khoan, chờ ....

      “Hai lần? Lần thứ hai vẫn thấy đồ lót của em sao?”

      Giang Chi Châu: “........”

      nhất thời bị nước vào não mới lỡ miệng.

      Hạ Duy tức muốn khóc: “Giang Chi Châu biết xấu hổ à?! Còn giả vờ trước mặt em nữa! Em gặp bố mẹ nữa đâu!”

      Giang Chi Châu: “........”
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 47

      Sau khi dạo phố với Điền Điềm, lúc Hạ Duy về đến nhà tiếng sau. vừa vừa khẽ ngân nga câu hát vu vơ, sau đó lại chợt nhớ phải dẫn A Hoàng dạo nên gọi điện cho Giang Chi Châu bảo dẫn nó xuống.

      đứng đợi lát liền thấy Giang Chi Châu dẫn A Hoàng xuống. Hạ Duy đùa giỡn với A Hoàng khiến nó vui vẻ thôi, sủa tiếng khiến Hạ Duy cũng phải bật cười theo.

      Giang Chi Châu thấy như vậy liền hỏi: “Hình như tâm trạng của em tệ nhỉ?”

      “Đúng rồi!” Hạ Duy giơ túi đồ trong tay cho xem, “Lúc nãy dạo phố với Điền Điềm, em mua được chiếc váy em muốn mua rồi nè. Trước đây em thấy nó hơi đắt nên em nỡ mua, bây giờ đổi mốt mới nên nó sale lại, chỉ còn cái thôi, hơn nữa vừa đúng size của em, may ~”

      “À, vậy nhân lúc tâm trạng tốt của em, có chuyện này muốn .”

      “Chuyện gì?”

      “Người nhà của muốn gặp em.”

      Hạ Duy: “.......”

      Đời người lên voi xuống chó, đây quả ví dụ điển hình.

      “Tại sao... bọn họ lại muốn gặp em?”

      Giang Chi Châu trả lời: “Sau khi về. bên gia đình nghe có bạn , dì út của vừa gọi hỏi lúc nãy nên thừa nhận rồi.”

      “À... Nhưng thừa nhận đâu có nghĩa là phải gặp mặt người lớn ngay lập tức đâu chứ?” Hạ Duy cảm thấy cần bĩnh tĩnh suy nghĩ lại.

      Giang Chi Châu: “ chỉ muốn thương lượng với em chút, nhưng sớm hay muộn gì em cũng phải gặp người lớn thôi.”

      “.....” Hạ Duy nuốt nước miếng, tâm trạng bây giờ hệt như là hy sinh vì việc nghĩa vậy: “Em hiểu rồi, để em suy nghĩ .”

      “Ừ.”

      Hạ Duy dẫn chó dạo vòng rồi nhanh chóng lên nhà nhắn tin cầu cứu đám bạn thân: “Toi rồi toi rồi, bên gia đình của Giang tiên sinh biết chuyện của bọn mình rồi, bọn họ đòi gặp mình kìa!”

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Vậy gặp thôi.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình sợ!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cậu còn có tự tin minh 18 tuổi gặp người lớn có gì phải sợ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ..........

      gầy mười cân đổi tên: Gặp người lớn là thử thách ai cũng phải trải qua. Nhưng Giang tiên sinh đưa cậu gặp người lớn, vậy có phải hai người sắp kết hôn ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .... Còn lâu lắm. Aaaa các cậu hiểu đâu, trước đây Giang Chi Châu từng xem mắt rồi, mình cũng gặp hai đối tượng xem mắt của ấy rồi, đều là dạng thiên kim tiểu thư khuê các xinh đẹp đó, đặc biệt là Tôn tiểu thư, nếu xuyên về cổ đại chắc chắn là thiên kim của phủ Thừa tướng! Tinh thông hết cầm kỳ thư hoạ đó nhé!”

      gầy mười cân đổi tên: Mình nhớ hình như cậu có học thư pháp mà?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...... Nhưng đáng là gì so với ấy.

      gầy mười cân đổi tên: Đừng lo, cậu còn chuyên môn làm móng mà.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ....... Cậu hả?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nên mình có thể bắt đầu mong chờ tình tiết cậu bị quăng sấp chi phiếu vào mặt ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Dựa vào điều kiện của các đối tượng xem mắt hẳn cầu của nhà ấy rất cao.

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Mình nghĩ như vậy đâu, hai người tự do đương chứ đâu phải dựa vào xem mắt, nên coi trọng điều kiện như vậy.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: _:)з" ∠)_ Sợ quá mất!!!

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: cậu thương lượng với Giang Chi Châu trước , để ấy về lại với gia đình, ấy cũng gặp với cậu mà, đừng sợ~

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .... Mình vẫn sợ QAQ

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ......

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ăn mặc trang điểm đẹp chút, chọc mù mắt bọn họ! Duy Duy!

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Cố lên (^ω^)

      “Aaaaaaaaa” Hạ Duy nằm lăn lộn ghế salon, cũng muốn cố lên nhưng trong lòng tự tin chút nào, hay là luyện lại thư pháp nhỉ?

      nhảy khỏi ghế salon, chạy lật tung hết căn hộ nhưng tìm được cây bút lông hay tờ giấy Tuyên Thành nào. Bút lông là ký ức quá đỗi xa xưa với rồi.

      Ngày hôm sau, liền sắm ngay cây bút lông và bình mực nước, còn thêm chồng giấy Tuyên Thành, chuẩn bị luyện thư pháp lại từ đầu.

      biết nó có ích gì .

      “Ớ, viết gì đây nhỉ?” cầm bút lông nghĩ nghĩ hồi mới đặt bút viết nét.

      Nét đầu tiên của chữ “Giang” trong Giang Chi Châu.

      dùng hết công sức cả đời mới viết được ba chữ này, thậm chí còn nghiêm túc hơn lúc luyện viết tên Đào Dự, nhưng kết quả... lại khiến người khác cảm thấy đáng tiếc.

      con mẹ nó xấu quá !!!

      • Đây là lời đánh giá của Hạ Duy đối với ba chữ ấy.
      “A, được rồi, quả nhiên là lâu rồi viết.” Hạ Duy bực bội vuốt tóc, ngay lúc này chuông điện thoại chợt vang lên.

      Hạ Duy thấy màn hình hiển thị người gọi là Giang Chi Châu liền buông bút lông để nghe máy: “Có chuyện gì .”

      Giang Chi Châu hỏi: “Tối nay cần dẫn A Hoàng dạo sao?”

      “À, cần chứ.” thoáng nhìn qua A Hoàng ngồi cạnh chân , quyết định từ bỏ thư pháp: “Bây giờ em dẫn nó xuống, đợi em chút.”

      “Được.”

      Lúc Hạ Duy vừa dẫn A Hoàng xuống Giang Chi Châu cũng vừa đến, hai người im lặng hồi, Giang Chi Châu mới mở miệng hỏi : “Em suy nghĩ thế nào về chuyện hôm qua với em?”

      “Em....” Hạ Duy đứng lại, nắm tay Giang Chi Châu : “Em sợ QAQ.”

      Giang Chi Châu: “.........”

      đưa đầu xoa đầu , an ủi: “Đừng sợ, chỉ là ăn bữa cơm thôi, địa điểm ở Thiên Hạ Cư , cùng với em.”

      Dù là vậy nhưng Hạ Duy vẫn sợ: “Trong gia đình ai đến?”

      “Bố mẹ , có thể còn có thêm dì út và chú út của nữa.”

      “Aaaa, nhiều người như vậy, bọn họ có thể thích em ?”

      Giang Chi Châu cúi đầu nhìn , màn đêm vô tận bao trùm lấy bọn họ khiến thể nào nhìn ánh mắt của . Hạ Duy nghe được câu trả lời mong muốn mà lại nhận được nụ hôn bất ngờ: “ có thể đảm bảo thích em, vô cùng vô cùng thích em.”

      Hạ Duy thoáng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như pháo hoa rực rỡ trong màn đêm của , nhưng ngoại trừ ánh mắt ấy còn có nhịp tim đập liên hồi của , bầu khí dần trở nên nóng bỏng hơn.

      “Gâu gâu!” A Hoàng bất mãn sủa vài tiếng, phải dẫn nó xuống dạo sao, sao bây giờ bỗng dưng lại nữa?!

      Nó dùng sức kéo dây xích muốn kéo Hạ Duy nên Hạ Duy chỉ kịp chớp mắt cái bị nó lôi . Giang Chi Châu nhanh chóng đuổi theo bắt kịp , hai người cùng sóng vai dạo con đường .

      “Vậy hẹn thời gian .” Hạ Duy nghiêng đầu với Giang Chi Châu, “Còn nữa, bố mẹ thích gì để em chuẩn bị quà cáp.”

      Giang Chi Châu nghĩ nghĩ hồi mới : “Mẹ thích bánh ngọt của Trì Thanh Hiên nên em mua hộp bánh ngọt là được rồi.”

      Hạ Duy nhíu mày: “Chỉ như vậy thôi à? Có keo kiệt quá ?”

      Giang Chi Châu cười cười: “Bánh ngọt của Trì Thanh Hiên dễ mua đâu em, mỗi ngày đều phải xếp hàng đó. Quan trọng là tấm lòng thôi, cần mua quà cáp quá đắt.”

      Hạ Duy khẽ gật đầu: “Có lý.”

      “Vậy ngày mai đến Trì Thanh Hiên mua bánh ngọt giúp em, tối đem về cho em.”

      Hạ Duy khẽ nhíu mày nhìn : “Ơ? phải vừa quan trọng là tấm lòng sao? Sao lại là mua chứ?”

      Giang Chi Châu rất biết nguỵ biện: “Tấm lòng của em hay tấm lòng của đều như nhau thôi, ở đấy phải xếp hàng lâu lắm, nên mua hơn.”

      Hạ Duy bỗng thấy rạo rực trong lòng, Giang tiên sinh đau lòng phải xếp hàng ư, biết muốn lấy lòng mẹ nhưng lại nỡ để phải xếp hàng, Giang tiên sinh vất vả rồi: “Vậy mai em tan làm sớm dẫn A Hoàng dạo trước, đến tối phải vất vả nữa!”

      Giang Chi Châu khẽ cười : “ còn tưởng em muốn em về sớm nấu cơm chứ.”

      “..... À, em cũng có thể nấu cơm mà, chỉ cần bằng lòng ăn thôi.” Nghĩ lại bình thường còn ghét bỏ mấy thứ thái nữa, sao có thể ăn món ăn làm chứ, “Nếu dạy em nấu ? Sau này phải vất vả như thế nữa!”

      Giang Chi Châu nhướng mày nhìn : “Muốn lừa gạt dạy em nấu ăn sao, trước cho em là học phí rất đắt đó nhé! Hơn nữa bọn truyền cho người ngoài!”

      “.... À, ha ha, có phải còn quy định chỉ truyền nam truyền nữ ?”

      Giang Chi Châu nhìn cười : “Điều này có, em muốn học chỉ cần tên của em xuất hộ khẩu nhà thôi.”

      Nụ cười của đẹp quá mất, đôi mắt híp lại cong cong như hai vầng trăng xinh đẹp.

      “......” Nhịp tim của Hạ Duy lại nhảy dựng lên, “Hừ, muốn dụ dỗ em chứ gì, dễ như vậy đâu.”

      dứt lời liền dắt A Hoàng nhanh hơn, gần như là chạy trối chết.

      Hạ Duy lên đến nhà, nhìn thấy đống giấy bút vẫn còn bày bàn thở dài hơn, vẫn nên tắm trước hơn.

      Tầm buổi chiểu Giang Chi Châu về nhà với túi bánh ngọt của Trì Thanh Hiên trong tay, mua tất cả hết ba hộp, bảo đây là thứ ba vị mẹ thích ăn nhất. Hạ Duy thích ăn bát ngọt, nên dù nghe đến Trì Thanh Hiên từ lâu nhưng chưa mua bao giờ: “Bao bì của hộp bánh này trông cao cấp đấy, hẳn là đắt lắm nhỉ?”

      “Cũng tạm.” Giang Chi Châu vừa vừa lấy chiếc túi khác đưa cho Hạ Duy, bên trong cũng là hộp bánh ngọt của Trì Thanh Hiên: “ còn mua phần cho em nữa nè, ăn thử .”

      “Woa, ngờ em cũng có phần nữa.” Hạ Duy nhận lấy, tuy hộp bánh ngọt này được gói đẹp như hộp ban nãy, chỉ là hộp bánh bình thường nhưng chắc chắn là cùng vị. mở ra xem chút, bánh ngọt bên trong được làm rất khéo léo, vừa mở ra ngửi thấy hương thơm.

      “Ngon !” Dù Hạ Duy thích ăn bánh ngọt nhưng thỉnh thoảng ăn cũng thấy tệ. bỏ miếng bánh trong tay xuống, kiễng chân vòng tay qua cổ Giang Chi Châu, hôn lên mặt cái: “Cảm ơn ~”

      Giang Chi Châu hơi ngẩn ra, ôm eo , đáp trả lại bằng cái hôn khác: “ có gì.”

      Hạ Duy kề sát Giang Chi Châu ở khoảng cách gần như khiến mặt hơi nóng lên, Giang Chi Châu nhịn được lại hôn thêm cái: “Hình như bây giờ em hôn rất tự nhiên.”

      Hạ Duy: “.......”

      Chủ yếu là do da mặt của quá dày thôi.

      “Qủa nhiên là nên luyện tập nhiều ....” Giang Chi Châu , ánh mắt lơ đãng lướt qua cổ áo của . Hôm nay mặc chiếc áo sơmi màu sáng, cổ áo khá thấp nên từ tư thế này, góc độ này, có thể nhìn thấy viền áo lót màu hồng ren.

      Hạ Duy khó hiểu nhìn , sau đó nhìn theo ánh mắt của liền nhanh chóng hiểu ra nhìn gì: “ cho phép nhìn! Đồ biến thái!”

      nhanh chóng lui về sau, túm chặt cổ áo lại.

      Giang Chi Châu lúng túng ho tiếng rồi : “Vậy em đừng mặc áo sơmi thấp cổ như vậy.... Hơn nữa thấy đồ lót này của em hai lần rồi.”

      Hạ Duy nhớ lại chuyện đồ lót của từng rớt xuống ban công nhà càng xấu hổ và giận dữ hơn. sai, mặc cái đó! À khoan, chờ ....

      “Hai lần? Lần thứ hai vẫn thấy đồ lót của em sao?”

      Giang Chi Châu: “........”

      nhất thời bị nước vào não mới lỡ miệng.

      Hạ Duy tức muốn khóc: “Giang Chi Châu biết xấu hổ à?! Còn giả vờ trước mặt em nữa! Em gặp bố mẹ nữa đâu!”

      Giang Chi Châu: “........”
      nkhanh3324, Thùy Dương95Parvarty thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 48

      Tuy Hạ Duy muốn gặp cha mẹ Giang Chi Châu, nhưng vào buổi sáng trong xanh của ngày tốt lành, vẫn bị Giang Chi Châu kéo gặp cha mẹ.

      Có thể là do quá lo lắng nên cả đêm Hạ Duy đều ngủ ngon, thậm chí còn gặp ác mộng, mơ cha mẹ Giang Chi Châu ăn được nửa bữa cơm, đột nhiên biến thân thành Godzilla, còn phóng hỏa về phía .

      ... Hạ Duy sờ lên mồ hôi trán của mình, nhấc điện thoại xem giờ. Vẫn chưa tới sáu giờ.

      Giang Chi Châu hẹn giữa trưa mười giờ gặp mặt, nhưng cũng ngủ được nữa, dứt khoát bắt đầu tắm rửa gội đầu sửa soạn chính mình.

      Ngồi ở bàn sấy khô tóc xong, Hạ Duy xé cái mặt nạ do Phạm Băng Băng và Lý Thần quảng cáo(1), là cái đắt tiền nhất trong đống mặt nạ rồi dán mặt. tìm được điện thoại di động của mình, mở nhóm bạn thân ra.

      1. Là cái này:
      [​IMG]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: các cậu dậy chưa? Hôm nay tớ phải gặp cha mẹ Giang Chi Châu rồi, các cậu tớ nên mặc cái gì bây giờ! À, còn nữa, tớ biết đeo trang sức gì!

      gửi xong tin tức này ngửa mặt lên, đến tủ quần áo, mở ra, cầm điện thoại quay lượt toàn bộ quần áo trong tủ.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: đây là tất cả váy mùa hè của tớ, mặc cái gì bây giờ?

      đợi lúc, thấy ai trả lời mình, dứt khoát gửi mỗi người lần.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Cmn, hôm nay là chủ nhật, giờ mới tám giờ!

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tớ vừa ra tàu điện ngầm.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Bát Bảo xem cho tớ, Điền Điềm nữa!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cậu ấy phải tăng ca:)

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: :)

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: cái bộ váy cổ sen kia được đấy, rất nhã nhặn, phù hợp với buổi đến ra mắt người lớn.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: có hơi đơn giản ?

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: , rất ổn mà, hơn nữa váy dài khiến cho chân dài hơn, màu dương đào hồng nhạt này năm nay rất phổ biến đây, đường tớ thấy rất nhiều người mặc màu này.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Hạ Duy mặc quần áo giống phong cách của mấy trẻ quá :)

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ vốn chính là trẻ mà, dùng kinh nghiệm mấy năm làm biên tập cho tạp chí thời trang của tớ để cho cậu biết, cái thế giới này, phụ nữ 30 tuổi mặc quần áo của nữ sinh hai mươi tuổi, phụ nữ 40 tuổi mặc quần áo của phụ nữ 30 tuổi đấy.

      gầy mười cân đổi tên: Bát Bảo còn mặc quần áo của con đâu, thường xuyên mặc đồng phục công trường đấy, nhiều phong cách.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... ...

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Siêu Gầy, mau cho tớ biết tớ nên trang điểm như thế nào bây giờ!

      gầy mười cân đổi tên: trang điểm đơn giản thôi, gặp người lớn đừng trang điểm đậm quá, điểm chút hồng nhạt thôi

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: các cậu chờ chút, tớ bỏ mặt nạ rồi thay quần áo, sau đó trực tiếp trang điểm ở trong nhóm nhé Hihihi...!

      gầy mười cân đổi tên: ...

      Hạ Duy mở camera điện thoại, vừa nghe các chỉ đạo, vừa trang điểm xong toàn bộ, soi gương, lại hỏi: "Tóc làm thế nào? Thả ngang vai hay là buộc lên? Để thẳng hay làm xoăn?"

      gầy mười cân đổi tên: thả ngang vai , dùng máy làm xoăn hơi uốn chút

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Được! Chờ tớ!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Tớ cảm thấy cậu hơi lo lắng quá rồi, chỉ là gặp người lớn thôi, cũng phải bước lên thảm đỏ đâu [ ngoáy mũi ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: phải cậu tớ phải ăn mặc đẹp để chọc mù mắt người ta à!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ...

      Lúc Hạ Duy làm tóc trước gương, A Hoàng thể chờ đợi được đòi đưa chơi. Hạ Duy vừa né tránh nó quấy rối, vừa : "A Hoàng ơi, hôm nay chị phải tham gia cuộc phỏng vấn rất quan trọng, thể chơi với em được! Em đừng làm lông dính váy chị!"

      "Gâu Gâu!" A Hoàng vẫn kêu, Hạ Duy có cách nào, đành phải buông tóc làm xoăn ra, gọi điện thoại cho Giang Chi Châu để đưa A Hoàng tản bộ.

      Lúc Giang Chi Châu đến, Hạ Duy vẫn còn làm tóc, tuy tổng thể chưa xong nhưng cách ăn mặc vẫn làm cho hai mắt Giang Chi Châu tỏa sáng: "Hôm nay em rất đẹp."

      Tay Hạ Duy cầm lọn tóc xoăn hơi dừng lại, sau đó hừ tiếng : "Tất nhiên, chưa 6h em tỉnh dậy rồi!"

      "Vất vả rồi." Giang Chi Châu cười cười, nhịn được kéo eo của , hôn cái lên môi của . Hạ Duy vội vàng đẩy ra: "Môi của em hồng!" xong nhìn thoáng qua môi của Giang Chi Châu, may quá dính màu son của lên.

      "Gâu Gâu!"

      A Hoàng kêu hai tiếng gọi, Giang Chi Châu dắt nó, hỏi Hạ Duy: "Em xuống à?"

      "Em được, tóc em còn chưa làm xong, lúc trở về mua cho em chút đồ ăn sáng nhé."

      "Em còn chưa ăn sáng à?" ràng trời chưa sáng nghe thấy tầng tiếng động rồi.

      "Vâng, mua cháo cho em nhé, nhớ lấy cả ống hút."

      "Ừ..."

      Sau khi Hạ Duy làm tóc xong liền chụp bức ảnh toàn thân mình trong gương, gửi vào nhóm bạn thân: "Thế nào?"

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: đẹp đẹp đẹp!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: đôi giày cao gót này hay đôi màu trắng [ hình ảnh ]

      gầy mười cân đổi tên: cậu vào tớ xem

      Hạ Duy dứt khoát chọn lấy bốn đôi giày cao gót đủ màu ra, cũng có cùng màu nhưng kiểu dáng lại khác nhau. đeo vào chân theo thứ tự, sau đó chụp ảnh gửi đến nhóm bạn thân.

      gầy mười cân đổi tên: đôi đầu tiên, đôi thứ hai và đôi thứ tư đều được, cậu tất màu gì?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: a đúng rồi, còn tất nữa!

      xong lại gửi ảnh đống tất vào trong nhóm.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Đột nhiên tớ cảm thấy, Hạ Duy rất có tiền.

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: ha ha ha dù thế nào trước kia cậu ấy cũng làm về thời trang.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ hình ảnh ] thế này ổn rồi chứ!

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: siêu đẹp!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: đẹp quá QAQ tớ cũng muốn mua váy QAQ

      gầy mười cân đổi tên: [ hoàn hảo ]

      Hạ Duy thở phào hơi, cuối cùng cũng có thể bước ra chiến trường rồi!

      Sau khi Giang Chi Châu từ xe xuống trước, còn tô lại son môi. Giang Chi Châu mở cửa xe giúp , tay để xe, xoay người nhìn cười: "Được rồi mà, em nhìn rất đẹp rồi."

      "Haizzz" Hạ Duy cất son môi, cầm lấy bánh ngọt của mẹ Giang Chi Châu, chân giày cao gót bước xuống xe, " thôi!"

      Giang Chi Châu vẫn đặt căn phòng lần trước bố mẹ từng đến, nắm tay Hạ Duy từ dưới tầng lên, hầu nhưu tất cả nhân viên phục vụ đều suy đoán quan hệ của hai người.

      " xinh đẹp kia là bà chủ à?"

      "Tớ thấy tám chín phần mười là như thế."

      "Trời! Tổng giám đốc Giang có chủ rồi hả? ?"

      " cho mọi người biết, nơi Tổng giám đốc Giang đưa ấy đến chính là phòng vip, ngồi bên trong hình như là ba mẹ của Tổng giám đốc Giang đấy nhé."

      "Thế à! Hôm nay ai phụ trách phòng vip thế? Nhớ phải gửi thông tin biết được vào trong nhóm chat đấy!"

      Đứng ở ngoài cửa phòng Vip, Hạ Duy hít sâu lần nữa, Giang Chi Châu nhìn rồi hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

      Hạ Duy nghiêm túc gật gật đầu.

      Giang Chi Châu ra hiệu với nhân viên phục vụ bên cạnh, nhân viên phục vụ mỉm cười đẩy cửa giúp hai người: "Tổng giám đốc Giang, mời."

      Trong phòng có bốn người ngồi, là ba mẹ của cùng với dì út và chồng dì út mà Giang Chi Châu lúc trước qua với Hạ Duy. Cửa phòng vừa mở ra, bốn ánh mắt của bốn người đều chuyển đến người Hạ Duy.

      Hạ Duy nắm chặt lấy tay Giang Chi Châu, ngược lại mặt lại cười khá tự nhiên chào hỏi bốn người. Bà Giang đứng dậy, tới cửa chào đón hai người: "Vị này chắc là Hạ tiểu thư rồi, rất xinh đẹp. Tới đây tới đây, ngồi xuống rồi chuyện sau."

      Hạ Duy cười đưa bánh ngọt được gói đẹp và tinh xảo đưa cho bà: "Cháu chào dì, có chút quà tặng dì ạ, là chút tâm ý của cháu, hi vọng dì ghét bỏ."

      Mẹ Giang Chi Châu nhìn qua thấy là bánh ngọt Trì Thanh Hiên, biết chắc là Giang Chi Châu cho biết. Bà cười cười, nhận lấy bánh ngọt, với Hạ Duy: "Sao có thể ghét được, đây là bánh ngọt dì thích ăn nhất đấy, Hạ tiểu thư vất vả rồi."

      " có gì ạ, dì thích là cháu vui rồi." Trong lòng Hạ Duy khẽ thở phào, trước mắt có lẽ ấn tượng đầu tiên của mấy vị trưởng bối đối với về cũng tệ lắm.

      Giang Chi Châu nắm tay Hạ Duy ngồi xuống bàn, nhân viên phục vụ liền đến đưa trà cho hai người: "Tổng giám đốc Giang, bây giờ bắt đầu mang thức ăn lên hay là lại chờ lát nữa ạ?"

      Giang Chi Châu : "Mang đồ ăn lên ."

      "Được." Nhân viên phục vụ nhàng để ấm sang bên rồi lui ra ngoài. Mẹ Giang Chi Châu và dì út nhìn nhau cái, sau đó cười hỏi Hạ Duy: "Dì nghe Chi Châu , Hạ tiểu thư phải người ở thành phố A đúng ?"

      "Vâng, đúng ạ..." Trong lòng Hạ Duy bắt đầu lo lắng, đến rồi đến rồi, các câu hỏi bắt đầu rồi, "Quê của cháu ở thành phố D, từ lúc bắt đầu học đại học mới đến đây."

      "À, thành phố D rất tốt, phong cảnh đẹp, trước kia dì cũng từng du lịch ở đấy rồi." Bà Giang xong nhìn về phía dì út của Giang Chi Châu, dì út cũng cười phụ họa.

      Bà Giang nhấp ngụm trà , lại hỏi: "Sau khi tốt nghiệp Hạ tiểu thư vẫn làm việc ở đây à?"

      "Đúng vậy ạ, bây giờ cháu mở cửa hàng sơn móng tay." Hạ Duy cảm giác lòng bàn tay mình đều ướt mồ hôi rồi, "Dì cần gọi cháu là Hạ tiểu thư đâu, cứ gọi cháu là Hạ Duy thôi ạ."

      "Được được, Hạ Duy. Tuổi còn trẻ như thế này mà tự mình làm bà chủ, giỏi quá."

      Hạ Duy nghe bà thế cảm thấy hơi chột dạ: " tính là bà chủ gì đâu ạ, quy mô cửa hàng làm đẹp của cháu cũng lớn lắm."

      Bà Giang gật đầu, lại hỏi : "Bây giờ cha mẹ của cháu đều ở thành phố D à?"

      "Vâng, bố mẹ cháu đều làm việc ở thành phố D ạ."

      "À, biết ông bà nhà làm công việc gì thế?"

      "Chỉ là nhân viên bình thường thôi ạ..."

      "Mẹ, mẹ hỏi nhiều vấn đề như vậy, giống hệt điều tra hộ khẩu vậy." Giang Chi Châu nhịn được nữa lên tiếng cắt đứt cuộc chuyện của hai người. Bà Giang ho khan tiếng, : "Sao lại điều tra hộ khẩu, mẹ tâm với Hạ tiểu thư chút để hiểu hoàn cảnh của ấy mà."

      Giang Chi Châu mở hộp bánh Trì Thanh Hiên ra, lần lượt cắt cho mỗi người miếng bánh ngọt: "Chắc là thức ăn chưa xong ngay đâu, mọi người nếm thử bánh ngọt trước."

      Bà Giang cũng hỏi gì nữa, nghiêng đầu liếc nhìn dì út của Giang Chi Châu. Dì út cười cười, để Giang Chi Châu cắt miếng bánh ngọt cho Hạ Duy.

      "Cháu cảm ơn ạ." Hạ Duy nhận lấy bánh ngọt, cắn cái.

      "Đừng khách khí." Dì út cười hỏi , "Bình thường Hạ tiểu thư thích ăn bánh ngọt ?"

      "A..., có ạ, cháu cũng khá thích bánh ngọt."

      "Dì cũng thích ăn bánh ngọt, và vài món điểm tâm nữa, trước kia còn học làm mấy món hoa quả sấy, nhưng chỉ học được chút bên ngoài thôi, ha ha. Hạ tiểu thư có biết làm hoa quả sấy khô ?"

      Hạ Duy : "Trước kia cháu cũng muốn học, nhưng công việc bận rộn quá nên có thời gian học ạ."

      Dì út khẽ gật đầu: "Vậy bình thường Hạ tiểu thư có thích việc gì ? Hoặc là có năng khiếu gì ?"

      Hạ Duy chợt nhớ tới vị Tôn đại tiểu thư tinh thông cầm kỳ thư họa kia. Trước kia Giang Chi Châu với , đối tượng xem mắt của đều là dì út tìm giúp, nên bữa cơm hôm nay dì út mới tới. Giờ phút này, Hạ Duy vô cùng hi vọng trước kia mình luyện tập viết thư pháp tốt, nếu như thế giờ đối mặt với vấn đề của dì út, cũng có thể tự tin trả lời là, biết viết thư pháp, có phải là được khen rồi .

      "Bình thường cháu thích đọc sách, và nghe mấy bài nhạc ạ." Ôi chao, câu trả lời có gì đặc sắc, đến mà còn cảm thấy như thế.

      "Xin lỗi làm phiền, tổng giám đốc Giang, rau trộn mang lên rồi ạ."

      Bởi vì thức ăn bắt đầu mang lên, nên dì út cũng hỏi gì nữa, chỉ nở nụ cười với Hạ Duy.

      Hạ Duy ngồi ở ghế, nhưng lòng lại chưa bao giờ mơ hồ như thế này.

      Cho dù tốn nhiều thời gian, nhiều tâm tư hơn nữa vào cách ăn mặc của mình, cũng thể lấy được hảo cảm từ người nhà của Giang Chi Châu.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :