1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 30

      "Tại sao cậu phải lấy lại thư tình?" Hạ Duy ngẩng đầu, nhìn Điền Điềm ngồi đối diện, "Chẳng lẽ cậu cũng thích Đào Dự?"

      "Tớ thích..." Điền Điềm xong, còn nấc vài cái vì uống nhiều rượu.

      "Chẳng lẽ người cậu thích là tớ? Ặc, nhiều năm như vậy tớ lại chỉ coi cậu là bạn tốt thôi..."

      "..." Dù cho uống say, Điền Điềm vẫn bướng bỉnh hướng lườm , "Lúc tớ học cấp 3 tớ thích Tưởng Chấn Vũ."

      Hạ Duy: "..."

      À đúng rồi, cái tên uỷ viên thể dục đẹp trai cao ráo chơi bóng rổ siêu lợi hại, hơn nửa nữ sinh trong lớp đều thích cậu ta.

      "Vậy tại sao?" Hạ Duy nghĩ mãi mà , phải thích cũng phải thích Đào Dự, tại sao cậu ấy phải lấy phong thư tình kia ?

      Điền Điềm lại nấc cái nữa, lục lọi giường của mình, ôm lấy gối đầu lần nữa: "Lúc học cấp ba tớ bị áp lực rất lớn, bố mẹ kỳ vọng rất cao vào tớ, trường học cũng liên tục thi cử, kiểm tra tuần, kiểm tra tháng, kiểm tra giữa kỳ, kiểm tra cuối kỳ, vĩnh viễn hết thi cử, tớ cảm giác mình sắp thở nổi. Cũng may lúc ấy có các cậu ở bên cạnh tớ, chúng ta ở cùng chỗ tưởng tượng cuộc sống trong tương lai, ước mơ đến thành phố A phồn hoa tươi đẹp, chúng ta còn có kế hoạch mua khu biệt thự tại thành phố A, nuôi mấy chú chó, mỗi cuối tuần đều tụ tập cùng chỗ uống trà chiều..."

      Hạ Duy: "..."

      Những lời Điền Điềm đều nhớ , lúc đó thú vui duy nhất của các là mỗi ngày ngồi mơ mộng linh tinh. tại nghĩ lại, lúc đó các ngây thơ khờ khạo, đến giá phòng của thành phố A cũng biết, lại tưởng tượng mua khu biệt thự tại đó…

      "Giờ nhớ lại cảm thấy lúc ấy ngây thơ, nhưng lúc ấy tớ lại dựa vào những tưởng tượng thực tế này để chống đỡ qua những năm cấp ba. Nghĩ tới tương lai có thể sống cuộc sống như vậy, tớ mới có thêm động lực để tiếp tục cố gắng." Điền Điềm xong nhìn sang Hạ Duy đứng bên cạnh, mắt rơm rớm nước mắt, "Có thể cậu biết, từ lúc đầu Đào Dự quyết định về trường học cũ dạy học. Lão Triệu muốn cậu ấy trở thành học sinh đắc ý của mình, cậu ấy cũng như thế, trong lòng vô cùng khâm phục thầy Triệu. Có lần tớ đến văn phòng, nghe thấy thầy Triệu chuyện với cậu ấy, lúc ấy cậu ấy sau này muốn trở lại trường học để dạy học. Thầy Triệu cảm thấy cậu ấy có thể có tương lai rộng mở hơn, còn khuyên cậu ấy vài câu, nhưng thái độ của Đào Dự vẫn rất kiên quyết. Cậu ấy vô cùng tin tưởng vào quyết định của mình."

      Hạ Duy trầm mặc nghe, Điền Điềm sụt sịt, tiếp tục : "Nếu như cậu và Đào Dự nhau, chẳng phải nhất định lựa chọn ở thành phố D với cậu ấy hay sao? Lúc ấy Siêu Gầy quyết định xuất ngoại rồi, nếu như cậu cũng trở lại thành phố D, tớ kiên trì lâu như vậy là vì cái gì? phải là cùng ở căn phòng lớn rồi còn nuôi chó đấy ư? Chẳng lẽ cuối cùng lại chỉ còn mình tớ thôi sao?"

      Cuối cùng Điền Điềm cũng rơi nước mắt, mắt Hạ Duy cũng hơi hồng hồng. Điền Điềm vẫn là người chăm chỉ nhất trong mấy đứa, thành tích của cậu ấy cũng tốt nhất, thầy giáo và bố mẹ đều kỳ vọng rất nhiều, nên Điền Điềm chịu rất nhiều áp lực, chuyện này nếu cậu ấy tự ra có thể đến giờ bọn cũng biết.

      Gian phòng yên tĩnh trong chốc lát, rồi giọng Điền Điềm mới lại vang lên: "Lúc ấy tớ còn trẻ nên vô tâm, bây giờ nhìn lại mình khi đó thấy quá dại dột thuốc chữa. Cho dù nhất thời ích kỷ cầm thư của cậu thế nào, chúng ta có sống cuộc sống mà chúng ta mong đợi ? hề."

      Bạn bè vốn thể bên cạnh mình mãi mãi, chỉ là lúc ấy còn hiểu đạo lý này. của năm 17 tuổi, ngoại trừ mơ ước thực tế cùng với những người bạn thân của mình có cái gì cả. Kể cả giấu phong thư tình kia , tương lai cũng thể tốt đẹp như tưởng tượng.

      "Mấy năm này lúc nào tớ cũng cảm thấy có lỗi với cậu, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấychuyện tình của cậu lại thất bại, tớ lại nhịn được tự trách mình, nếu như lúc trước tớ giấu lá thư này , bây giờ có thể cậu kết hôn với Đào Dự, có gia đình hạnh phúc. Tớ vẫn luôn mang phong thư này người, chỉ muốn có ngày có thể thẳng thắn với cậu, nhưng tớ lại có dũng cảm. Hôm nay cuối cùng cũng ra, cậu quyết định như thế nào tớ đều chấp nhận."

      Hạ Duy hít hít mũi đỏ lên, hơi: "Nếu nghỉ hè năm đó cậu thẳng thắn với tớ, tớ nhất định tuyệt giao với cậu. Nhưng bây giờ mười năm trôi qua rồi, rất nhiều chuyện đều thay đổi."

      Điền Điềm sững sờ mà nhìn , vịn vách tường đứng lên: ", tớ thấy Đào Dự còn thích cậu, bây giờ cũng muộn. Cậu ấy vẫn còn dưới lầu, bây giờ tớ xuống dưới đưa thư cho cậu ấy."

      ấy xong định chạy về phía cửa ra vào, Hạ Duy nhanh tay đỡ ấy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. mặt Điền Điềm còn đầy nước mắt, Hạ Duy lấy chiếc khăn tay ra cho ấy, : "Bỏ lỡ bỏ lỡ rồi, bây giờ cho cậu ấy xem phong thư này cũng chỉ làm cậu ấy phiền não hơn thôi."

      Hạ Duy đến đây, bản thân cũng cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, "Vận mệnh trêu ngươi" cũng chỉ là việc như thế này mà thôi: "Lúc trước khi trở lại trường học, Đào Dự thổ lộ với tớ, lúc ấy tớ nghĩ, nếu mười năm trước cậu ấy như vậy với tớ tốt, con của chúng tớ chắc đều có thể mua xì dầu rồi. “Nếu như lúc ấy làm như thế tốt rồi " “Nếu như lúc ấy làm như thế tốt rồi " nếu cậu cứ mực ôm ý nghĩ này, thấy là cũng có cách nào tới."

      rút tờ khăn giấy ra, lau nước mắt giúp Điền Điềm: "Bây giờ tớ thích người khác rồi, cho nên phong thư này, cứ để nó vĩnh viễn là bí mật ."

      Điền Điềm sững sờ: "Cậu thích ai? Chẳng lẽ là Giang tiên sinh tầng dưới?"

      Hạ Duy: "..."

      ràng như vậy sao?

      "Trước tiên cậu nghỉ ngơi chút , tớ rót cho cậu cốc nước." Hạ Duy mượn cớ rời khỏi gian phòng này, thuận tiện gửi cho Đào Dự tin nhắn.

      Hạ Duy: em xin lỗi nhé, Điền Điềm say quá, bây giờ vẫn còn nôn [ cười cry] biết em phải ở đây đến lúc nào, về trước [ cười cry]

      Đào Dự: muộn quá em về mình an toàn

      Hạ Duy: nếu muộn quá em ngủ ở đây luôn _:)з" ∠)_

      Đào Dự: vậy được rồi, mang đồ để ở phòng bảo vệ cho em, lúc nào em rời khỏi đó nhớ cầm về.

      Hạ Duy: được, cám ơn [ đáng ] ngày mai lại liên lạc với sau

      Đào Dự: được [OK]

      Hạ Duy nhìn màn hình tối , thở dài cái.

      Điền Điềm nghỉ ngơi lúc, cảm xúc bình thường ít, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, Hạ Duy nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi: "Tớ về trước đây, A Hoàng còn ở nhà chờ tớ trở về."

      Điền Điềm ngẩng đầu lên nhìn : "Cậu nuôi chú chó hoang đấy sao?"

      "Ừ."

      Điền Điềm mở miệng cười tiếng: "Ở căn phòng lớn và nuôi chó, ngược lại cậu thực được."

      "... Ừ, chỉ có điều phòng ở là mượn, còn chó là nhặt được."

      "Ha ha ha ha ha, chúng ta đều lăn lộn với cuộc sống thảm quá." Khóe môi Điền Điềm nhếch lên cười giễu, với Hạ Duy, "Tớ sao đâu, cậu về ."

      Hạ Duy nhìn lúc, : "Nếu như áp lực quá lớn đổi công việc khác ."

      Điền Điềm trầm ngâm : "Công ty vừa thành lập, nội bộ vẫn còn tương đối loạn, đợi qua thời kỳ này tốt thôi, công ty của chúng tớ vẫn tương đối có tiềm lực phát triển đấy."

      "Vậy là tốt rồi, ngủ sớm chút nhé." Hạ Duy cầm túi của mình, trước khi đem phong thư tình kia cất vào.

      Lấy đồ của mình mua cho A Hoàng ở phòng bảo vệ ra, Hạ Duy liền lái xe trở về nhà. Vừa mở cửa, A Hoàng sủa gâu gâu nhào lên. Hạ Duy mở đèn, A Hoàng quấn quýt bên chân vào phòng khách.

      "A Hoàng nhìn này, chị mua cho em rất nhiều thứ!" Hạ Duy lấy từng cái đồ dùng của chó ra, "Em thích thức ăn cho chó này !"

      "Gâu Gâu!"

      "Còn cái ổ chó này, rất đẹp đấy!"

      Hạ Duy vốn định sắp xếp ổ của A Hoàng ở phòng khách, thế nhưng A Hoàng mặt dày chạy về phía phòng ngủ của , nên trước tiên đành phải để ổ cho nó trong phòng ngủ. Sau khi sắp xếp xong xuôi, A Hoàng hạnh phúc nhảy vào, bộ dạng nằm rất vui sướng.

      Hạ Duy tắm rửa xong ra ngoài, A Hoàng hình như ngủ rồi. mở phong thư hồng nhạt đặt ở đầu giường, lấy giấy viết thư ra.

      "Bạn học Đào Dự, tớ thích cậu."

      Hạ Duy cười khẽ tiếng, nhìn chằm chằm vào hàng chữ rất lâu, mở ngăn kéo ra cất phong thư cẩn thận vào trong.

      Có thể là buổi tối hôm trước trả qua quá nhiều loại cảm xúc, nên sáng thứ hai thức dậy cũng muộn hơn bình thường —— nếu phải A Hoàng đánh thức còn có thể ngủ đến giữa trưa.

      Rửa mặt rồi thay quần áo xong, mang thức ăn của cho ngày hôm qua mua cho A Hoàng ăn. Chuẩn bị bữa sáng cho nó xong, mới lấy túi sữa, và bột ngũ cốc, ăn sáng đơn giản mà vẫn no bụng.

      "A Hoàng, buổi sáng em ăn nhiều chút , giữa trưa chị trở về được, buổi tối mới được ăn bữa thứ hai đấy." Hạ Duy nghiêm túc suy nghĩ, mỗi ngày đều nhốt A Hoàng trong nhà cũng được, chó cũng phải hoạt động chứ, nếu sau này trước khi ra ngoài, cho cho A Hoàng dạo trước rồi mới đến cửa hàng sơn móng tay, "Hôm nay chị trở về sớm chút, buổi tối mang em dạo trong chung cư nhé! Ừ... Chúng ta sắp dọn rồi."

      "Gâu!"

      Lúc Hạ Duy ra cửa, A Hoàng cũng chạy theo ra ngoài, người chó so trí so dũng lúc, cuối cùng dùng Hạ Duy thắng lợi và kết thúc cuộc chiến. Đến lúc vào trong thang máy mới thở ra hơi, mỗi ngày A Hoàng đều ở trong nhà khẳng định rất đơn, hay là lại thuê thêm thợ làm móng nữa nhỉ? Như vậy có nhiều thời gian cùng nó hơn.

      Vừa nghĩ tới đây, cửa thang máy liền mở ra, Hạ Duy nhìn thấy Giang Chi Châu đướng ở bên ngoài, trong lòng sững sờ.

      "Chào buổi sáng." Giang Chi Châu tới rồi chào . Hạ Duy gật đầu, hỏi : "Hôm nay sao ra ngoài muộn như thế?"

      Giang Chi Châu hỏi ngược lại: " phải đến giờ cũng mới ra ngoài sao?"

      "À... Tối hôm qua ra ngoài uống chút rượu với bạn, nên ngủ hơi muộn."

      Bạn? Cái người tên là Đào Dự kia à? Giang Chi Châu mấp máy môi, : "Tối hôm qua tôi cũng ngủ muộn."

      Ngày hôm qua từ sau khi gặp Hạ Duy và Đào Dự ở Thiên Hạ Cư, vẫn vô cùng để ý, rồi suy nghĩ tại sao mình lại để ý chuyện đó nên buổi tối khó có khi lại mất ngủ.

      "À." Sau khi Hạ Duy lên tiếng, thang máy lại yên tĩnh. Vài giây sau, lại mở miệng : "Đúng rồi, tôi có ý định dọn , ở đây nữa."

      Giang Chi Châu sững sờ, quay đầu nhìn : "Tại sao?"

      Hạ Duy cười cười : "Phòng này vốn là phòng của bạn tôi, tôi cũng thểở chỗ này cả đời được? Hơn nữa ấy cũng sau khi tốt nghiệp trở về, nên tôi cũng muốn tìm được phòng mới."

      Giang Chi Châu nhìn gì, nếu như trước mặt có tấm gương, phát ra lông mày của mình nhíu lại. Im lặng lát, mở miệng : "Vậy có thể đợi sau khi bạn về nước chuyển nhà sau?"

      "Chuyển sớm hay chuyển muộn cũng thế thôi."

      sai, chuyển sớm chuyển muộn cuối cùng vẫn phải chuyển. Mắt Giang Chi Châu lóe lên, hỏi : " tìm được chỗ chuyển chưa?"

      "Chưa."

      "Nếu chuyển , còn được gặp lại mèo vàng nữa."

      "Đúng vậy, tôi nhớ nó."

      Giang Chi Châu tiếp nữa.

      Sau khi thang máy dừng lại tại lầu , Hạ Duy với : "Tôi trước đây, lúc nào dọn nhà tôi đến tạm biệt A Quất."

      Giang Chi Châu nhìn bóng lưng của xa, bỗng nhiên có cảm giác thở được, trong ngực cảm thấy khó chịu, buồn bực, như là bị hòn đá ngàn cân đè lên. Sau khi lấy được xe, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm thử: "Lúc thang máy bỗng nhiên thấy khó thở" .

      Chuyện này coi như là tượng hết sức bình thường, ít người đều gặp phải vấn đề này. Về cách giải thích vấn đề cũng rất nhiều, có phân tích tượng vật lý trong thang máy áp suất thay đổi, có đề nghị bệnh viện kiểm tra thân thể, còn có đây là chứng sợ hãi gian kín, phải trị liệu tâm lý.

      Giang Chi Châu nhíu nhíu mày, còn vấn đề tâm lý chưa giải quyết được, lại thêm vấn đề tâm lý nữa à?

      để điện thoại di động xuống, lái xe ra ngoài.

      Ngoại truyện: Tâm của mèo vàng

      Chào mọi người, tôi là chú mèo vàng, hôm nay là ngày thứ mười ba tôi trở thành mèo hoang.

      Tôi tới chung cư này, nhìn qua khá đẹp và sạch , bên trong còn có rất nhiều mèo hoang khác. Lý do chúng lựa chọn chung cư này có lẽ cũng giống tôi - bởi vì đây là chung cư cao cấp, nghĩa là, những hộ gia đình ở bên trong đều rất có tiền.

      Ngày đầu tiên sống ở đây, tôi gặp rất dễ lừa, chỉ cần ghé vào chân ấy tỏ ra đáng chút, ấy chịu được mà kêu tôi đáng .

      A, tôi đáng mà còn cần ư, con người ngu ngốc.

      Tôi quan sát vài ngày, phát mỗi ngày ấy đều đến khuya mới trở về, cho nên tôi quyết định nằm phơi ánh trăng trước lối vào tầng nơi ở của ấy để đợi được cho ăn.

      Sức hấp dẫn của tôi quả nhiên rất lớn, vừa mới bắt đầu ấy chỉ cho tôi ăn chút bánh mì khô, hai ngày sau, cho thức ăn chỉ dành cho mèo rồi. Hừ, coi như là con người thông minh.

      ấy có hơi nhiều lời, mỗi lần tôi ăn, đều thích chuyện với tôi, tôi ở bên nghe, thỉnh thoảng qua loa kêu hai tiếng, ấy rất vui.

      Sau khi biến ấy thành vé cơm miễn phí, tôi cảm thấy có lẽ tôi nên tìm người kế tiếp, dù sao nhìn ấy cũng phải người có nhiều tiền, thức ăn ấy cho tôi cũng chưa làm tôi no bụng lắm.

      Tôi đến bãi đỗ xe mà kia mỗi ngày đều đến, con người có xe ô tô để chắc là cũng có nhiều tiền hơn nhỉ?

      Về sau chứng minh, tôi quả nhiên là con mèo thông minh tuyệt đỉnh.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 31

      Sáng sớm Hạ Duy đến cửa hàng làm móng của mình, 1 tuần rồi làm nên cần phải đến xử lý công việc chút. hẹn ăn với Đào Dự vào buổi trưa, lần này rủ thêm Điền Điềm mà chỉ có hai người bọn họ.

      “Điền Điềm sao rồi?” Đào Dự thấy hôm qua ấy say bí tỉ, biết tình trạng của ấy thế nào. Hạ Duy đáp: “Lúc em về, cậu ấy đỡ hơn nhiều, nhưng hôm nay phải tăng ca, có thể bị hệ luỵ là nhức đầu đấy.”

      Đào Dự khẽ gật đầu, lại hỏi: “ ấy cứ tăng ca mãi như vậy sao? Có vẻ chịu áp lực rất lớn.”

      “Đúng đó, cho nên hôm qua mới đòi uống rượu, bình thường cậu ấy uống đâu.”

      Đào Dự khẽ cười: “Lúc còn học ấy rất ngoan, là hôm qua thấy ấy uống rượu khiến hơi bất ngờ.”

      Hạ Duy cười cười gì. Ăn cơm xong Đào Dự lái xe về thành phố D. Hạ Duy tiễn rồi mình đến trạm tàu điện ngầm. Điện thoại trong túi quần bỗng vang lên tiếng, lấy ra nhìn, màn hình hiển thị tin nhắn của Hạ Minh.

      Hạ Minh: Chị già, chị có biết triển lãm khăn lụa ở cửa hàng Tinh Quang ?

      Hạ Duy: Biết, hình như nhà thiết kế là Đường Chỉ đúng ?

      Hạ Minh: đúng đúng, chính là người đó, chị muốn xem ? Em có vé mời nè.

      Hạ Duy: Còn cần phải có vé mời nữa à? Chị cứ nghĩ là miễn phí vào cổng [đổ mồ hôi]

      Hạ Minh: Có người mẫu trình diễn đó! Còn có người nổi tiếng đến nữa! Nên có vé mời mới có thể vào ngồi xem được!

      Hạ Duy: À! Vậy Đường Chỉ cũng phải có mặt đúng .?

      Hạ Minh: Đúng! Thời gian là thứ 6 tuần này, chị đến sớm lấy vé mời nha!

      Hạ Duy: Bây giờ chị qua đó luôn, đúng lúc chị ở ngoài đường [ ha ha ]

      Hạ Duy đứng ở trạm tàu điện ngầm phía sau quảng trường Tinh Quang, đến cửa hàng Tinh Quang tìm Hạ Minh lấy thư mời trước, sau đó mới về cửa hàng. cực kỳ hài lòng với công việc tại của Hạ Minh, đợi đến khi cửa hàng Tinh Quang sale năm lần chắc em ấy cũng tìm được món tốt cho !

      Hạ Minh cũng rất hài lòng với công việc tại của mình, tuy hơi bận rộn chút nhưng làm việc rất vui, vì đồng nghiệp xung quanh cậu đều là người đẹp cả :)

      Lúc cậu sắp xếp triển lãm khăn lụa với đồng nghiệp xinh đẹp chợt nhìn thấy Giang Chi Châu dạo cửa hàng.

      “Giang tiên sinh!” Cậu ngạc nhiên và cả bất ngờ gọi tiếng, nhanh chân bước đến, “ lâu gặp!”

      Giang Chi Châu ngẩn người, rồi gật đầu với cậu: “ lâu gặp.”

      “Đúng rồi, từ khi em chuyển chưa gặp lại .”

      Câu này lại khiến tâm trạng của Giang Chi Châu hơi chùng xuống, chuyển gặp lại nữa sao?
      “Ồ, dạo với bạn à?” Hạ Minh nhìn thấy Tôn Kiều Kiều bên cạnh , mập mờ cười cười.

      Tôn Kiều Kiều lễ phép lên tiếng chào hỏi, Giang Chi Châu : “Đây là bạn của - Tôn Kiều Kiều.”

      Hạ Minh chớp mắt, phải bạn sao?

      Tôn Kiều Kiều cũng hơi ngỡ ngàng nhìn , tuy bọn họ đúng phải là người nhưng cũng được coi là đối tượng xem mắt có khả năng tiến tới. Nhưng lời này của Giang Chi Châu khiến phải suy nghĩ lại.

      “Em quấy rầy nữa, em còn phải làm việc đây.”

      Hạ Minh chuẩn bị rút quân Giang Chi Châu nhìn cậu hỏi: “Các em muốn tổ chức hoạt động gì vậy?”

      “Là triển lãm khăn lụa vào thứ 6 tuần này, có người mẫu trình diễn nữa.” Cậu lấy hai vé mời từ tập tài liệu ra đưa cho Giang Chi Châu: “Em có vé mời nè, hoan nghênh hai người đến xem, hôm đó chị em cũng tới nữa.”

      Giang Chi Châu dừng chút, nhận lấy vé mời: “Cảm ơn em, đến xem.”

      Hạ Minh cười : “Khăn lụa được thiết kế bởi bậc thầy Đường Chỉ đó, cực kỳ xinh đẹp, nếu thích cái nào có thể mua cái tặng cho phụ nữ.”

      Lúc cậu lời này tức là có hàm ý ám chỉ Tôn Kiều Kiều đứng bên cạnh , Tôn Kiều Kiều ngượng ngùng quay mặt .

      “Em làm việc đây, hai người chơi vui vẻ!” Cậu vẫy tay với họ rồi quay về tiếp tục làm việc. Vị đồng nghiệp xinh đẹp cùng xuống với cậu còn đứng đó chờ, thấy cậu quay lại tò mò hỏi cậu: “ đẹp trai kia là người quen của cậu sao?”

      “Ừ, là hàng xóm của chị mình.”

      “À, vậy cậu có số liên lạc của ta ? Tiết lộ chút .”

      ...........

      Hạ Minh nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng mà mình tự cho là đẹp trai với ấy, “Cậu phát bên cạnh ấy còn có người đẹp cùng hay sao? Người ta có đôi có cặp rồi, vậy cậu có muốn cách liên lạc của mình , mình còn độc thân nè.”

      Đồng nghiệp xinh đẹp: “..........”

      Bọn họ cũng khá xa rồi Tôn Kiều Kiều mới cười cười hỏi Giang Chi Châu: “Người vừa rồi là bạn sao? Cậu ấy rất thú vị.”

      “Ừ.” Giang Chi Châu gật đầu và gì thêm nữa. Nụ cười của Tôn Kiều Kiều chợt sững lại, sau đó dần biến mất: “Hôm nay có chuyện gì vui sao?”

      Giang Chi Châu ngờ hỏi như vậy, ngạc nhiên nhìn : “Sao lại hỏi vậy?”

      Tôn Kiều Kiều cười cười : “Em cảm thấy hôm nay rất ít, hơn nữa có vẻ như tập trung.”

      Giang Chi Châu mấp máy khoé miệng, suy nghĩ lại về bản thân mình hôm nay: “Xin lỗi.”

      sao.” Tôn Kiều Kiều lắc đầu, “Nếu như có chuyện gì cứ trước .”

      Giang Chi Châu hơi do dự, định nghe biểu diễn nhạc với Tôn Kiều Kiều, nhưng quả có tâm trạng nghe. áy náy nhìn Tôn Kiều Kiều, "Hôm nay thoải mái lắm, ư xin lỗi, lần sau nghe nhạc với em.”

      “Được.”

      Tôn Kiều Kiều buồn bực đứng đó nhìn bóng lưng xa dần của , bảo , lại ....

      Sau khi Hạ Minh làm xong công việc vơ lấy điện thoại kích động báo cáo cho Hạ Duy: “Giang tiên sinh ở lầu dưới nhà chị có phải quen bạn ?”

      Hạ Duy nhếch mày, hỏi ngược lại: “Sao lại hỏi vậy?”

      Hạ Minh: Hồi trưa em có gặp ấy ở cửa hàng Tinh Quang, ấy cùng người đẹp nào đó.

      Hạ Minh: ấy chắc cũng phải là đại tiểu thư nhà nào, vì cực kỳ có khí chất, nhìn cũng rất ngây thơ.

      Hạ Duy: À [mỉm cười]

      Hạ Minh: Aaaa, người đàn ông chất lượng như Giang tiên sinh tốt, luôn luôn thiếu người đẹp bên cạnh.

      .... Hạ Duy cực kỳ muốn bơ cậu!!!

      Hạ Minh: Hôm nay đồng nghiệp nữ của công ty em vô tình nhìn thấy ấy liền muốn nghe ngóng phương thức liên lạc của ấy QwQ

      Hạ Duy: Em phải cố lên, cố gắng em biết em bao giờ trở thành loại người như ta được.

      Hạ Minh: ....

      Hạ Minh: Mỉm cười uống bát canh gà có độc [mỉm cười]

      Hạ Duy tắt điện thoại, hai tay chống cầm thở dài hơi, Giang tiên sinh lại dạo cửa hàng với Tôn đại tiểu thư nữa sao? Tiếp theo bọn họ làm gì đây, cùng nhau xem phim, hay nghe biểu diễn nhạc? Xét sở thích tao nhã cao cấp của bọn họ chắc khả năng nghe biểu diễn nhạc cao hơn nhỉ?

      lắc đầu mạnh, quăng Giang tiên sinh và Tôn đại tiểu thư trong đầu mình ra ngoài. bật máy tính lên search tìm tên trang web cho thuê nhà. vẫn nên nhanh chóng tìm nhà rồi dọn khỏi nhà Sấu Sấu thôi.

      Hạ Duy tra tìm mạng suốt 3 ngày, cuối cùng cũng tìm được căn hộ phù hợp, giao thông thuận lợi, cũng xa cửa hàng của lắm.

      Tranh thủ thời gian rảnh lúc ấy hẹn người chủ cho thuê đến xem nhà luôn, Hạ Duy xem xong cảm thấy cũng tệ lắm, tuy tốt như nhà Sấu Sấu nhưng bây giờ có nuôi thêm A Hoàng nữa, quan trọng là đảm bảo nó có đủ gian để chơi . Trong khu này có thể nuôi chó, hơn nữa đối với cầu phòng ngủ khách diện tích thế này xem như rộng rồi.

      “Tôi về chuẩn bị hợp đồng, chúng ta hẹn thời gian ký hợp đồng luôn.”

      “Được.” Cuối cùng phải dọn rồi.

      Hạ Duy về đến nhà A Hoàng chạy ra chào đón , Hạ Duy xoa đầu nó và : “A Hoàng à, chúng ta phải chuyển nhà rồi, chỗ đó cũng tệ lắm, có lẽ em thích đó.”

      “Gâu!”

      “Đợi chị giặt quần áo rồi dẫn em xuống tản bộ được ?”

      “Gâu gâu!”

      “Nghe lời lắm!” Hạ Duy lại khen ngợi nó, rồi thay quần áo chuẩn bị tổng về sinh. Sau khi nuôi chó nhà có nhiều lông chó bay khắp nơi... đột nhiên cảm thấy mình chuyển cũng sáng suốt, nếu khi Sấu Sấu quay về thấy căn hộ trở thành thế này, chừng tuyệt giao với mất.

      A Hoàng cứ bám theo phá rối dọn dẹp, cuối cùng Hạ Duy tức giận phát nó đứng góc tường nó mới ngưng lại. giặt hết mớ quần áo rồi đem ra ngoài sân thượng phơi nắng, A Hoàng lại chạy ra ngoài đó với .

      “A Hoàng, được quậy phá, chị cho em ăn vặt bây giờ!”

      “Gâu!” A Hoàng giả vờ như nghe hiểu, dù sao nó cũng chỉ là con chó mà thôi. Nó vẫy đuôi, ngừng chạy loanh quanh chân .

      “Ha ha.” Hạ Duy phơi quần áo, A Hoàng nhõng nhẽo cọ cọ lên chân khiến đứng vững nên lỏng tay, quần áo rớt xuống dưới.

      ....

      cười nỗi nữa.

      Vì thứ vừa đánh rơi lại là đồ lót!

      sai, lại là đồ lót, lịch sử kinh hoàng ấy lại lặp lại nữa rồi. :)

      nhìn xuống dưới, đồ lót của vướng treo ở cành cây, cũng may mắn.

      “A Hoàng!” tức giận chỉ tay vào nó, “Em xem em đó, gây hoạ rồi biết ! Em xuống lầu dưới lấy quần áo lại cho chị mau!”

      “..... Gâu.” Ý thức được bản thân gây hoạ nên A Hoàng thành cụp tai xuống hối lỗi.

      “Bây giờ tỏ vẻ ngoan ngoãn có ích gì chứ, em xuống lầu tìm Giang tiên sinh .”

      “.... Gâu.” A Hoàng ngoan ngoãn ngồi xuống, ngốc nghếch lè lưỡi.

      Hạ Duy: “........”

      Chiều hôm nay Giang Chi Châu đến Thiên Hạ Cư, mấy hôm nay tập trung được, cảm thấy tình trạng thế này thích hợp để xuống bếp. Có lẽ cần gặp bác sĩ tâm lý thôi nhỉ?

      ngồi ở phòng khách, dùng gương mặt đau khổ nhìn khuôn mặt u sầu của A Quất, thoáng thấy có thứ gì đó rơi xuống từ lầu .

      món đồ rất quen mắt.

      có kinh nghiệm lần đầu tiên nên bây giờ Giang Chi Châu thành thạo hơn nhiều, ngay giây thứ 2 mơ hồ xác định được đó là thứ gì.

      Giang Chi Châu: “.........”

      Cái này, chẳng lẽ lại là của Hạ tiểu thư lầu nữa sao? Tại sao ấy luôn bị rơi đồ lót xuống đây chứ?

      Giang Chi Châu nghiêm túc ngồi đó nhúc nhích, bây giờ phải làm sao đây? với Hạ tiểu thư lầu hay giả vờ như mình chưa phát ra?

      thấy phản ứng lần trước của rồi, ấy muốn thấy đâu nhỉ?

      Vậy coi như chưa thấy gì cả.

      nghiêng đầu tiếp tục dùng gương mặt cảm xúc này nhìn con mèo vàng.

      Mèo vàng: “.........”

      bao lâu sau tiếng chuông cửa vang lên, Giang Chi Châu vô thức sững người, nghĩ thầm chắc là Hạ tiểu thư đến rồi sao?

      đứng dậy, cố gắng để mình nhìn về phía bên đó, chớp mắt ra mở cửa.

      Người đứng ngoài cửa quả nhiên là Hạ Duy, còn ôm theo con chó vừa nhận nuôi. miễn cưỡng cười cười, dáng vẻ càng mất tự nhiên: “À, Giang tiên sinh, ở nhà sao ha ha ha.”

      “Ừ.” Giang Chi Châu nhếch môi cười, hỏi : “... đến thăm A Quất à?”

      chợt cảm thấy có câu quả là đúng —— cuộc đời như vở kịch, toàn dựa vào diễn xuất.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty3 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 32

      Hạ Duy thấy Giang Chi Châu viện cớ này quá hay.

      “Đúng, tôi còn ôm A Hoàng đến chơi với nó nữa nè.” Lúc chuyện đều liên tục nhìn ra phía ban công, nhưng tiếc là dáng người Giang Chi Châu rất cao và hoàn hảo, cản trở tầm nhìn của .

      Giang Chi Châu lấy dép lê ra cho thay như thường ngày, sau đó tự hỏi tiếp theo nên diễn thế nào đây. Vào lúc này ắt hẳn là nên tạo cơ hội cho , mới nhân đó mà lấy đồ lót được chứ nhỉ? Nhưng phải làm thế nào để mình ở lại phòng khách đây?

      Trong phim thường có tình tiết nếu muốn giải vây cho người khác người nọ thường lấy nước cho người đó.

      Vì vậy Giang Chi Châu chủ động : “Tôi lấy nước cho .”

      “.... À được, được!”

      Giang Chi Châu xoay người vào phòng bếp, dù trong phòng khách có sẵn bình nước. Hạ Duy biết vì sao lại trở nên ân cần như vậy, nhưng mà.... mặc kệ! Là lúc này đây!

      như con ngựa hoang thoát dây cương, nhanh chóng chạy ra ban công, đồ lót của nổi bật như đoá hoa trong tán cây xanh mướt dưới ánh mặt trời.

      ... Bất kể như thế nào Giang tiên sinh vẫn chưa nhìn thấy, đó coi như là trong cái rủi có cái may!

      dám nghĩ nhiều nữa, lấy đồ lót rồi vọt khỏi nhà Giang Chi Châu như gió, ngay cả A Hoàng cũng quên ôm về.

      “Gâu!” A Hoàng nhìn về phía cửa đột ngột đóng lại rồi sủa tiếng, có phản ứng quá lớn về việc này. Giang Chi Châu ở trong phòng bếp chợt nghe thấy tiếng đóng cửa vô thức nhìn ra ban công. Đồ lót dễ chú ý đến biến mất.

      “Gâu gâu.”

      A Hoàng vẫn còn nhìn về phía cửa mà sủa, trông có vẻ rất sốt ruột. Giang Chi Châu bước tới, an ủi xoa đầu nó: “Đừng lo, ấy xuống ngay thôi.”

      sai, Hạ Duy nhanh chóng quay lại nhấn chuông cửa nhà , trong tay còn cầm theo mấy quả cam. Hạ Duy đợi Giang Chi Châu hỏi chặn miệng trước: “Tôi vừa nhớ mẹ tôi có cho tôi mấy quả cam ở quê, cực kỳ ngọt luôn, nên lên lấy mấy trái cho ăn thử!”

      “.... Ừ, cảm ơn.” Giang Chi Châu thầm nghĩ vị Hạ tiểu thư này chắc là người thuộc trường phái hành động, hơn nữa sắp xếp tình tiết vô cùng hoàn hảo.

      biểu diễn sân khấu của cuộc đời lâu như vậy rồi, ai mà chưa từng đoạt giải Ảnh đế, Ảnh hậu kia chứ!

      Giang Chi Châu bỏ cam vào tủ lạnh, Hạ Duy ngồi ở ghế salon uống nước nãy Giang Chi Châu đưa cho . May quá may quá, hoá nguy thành an rồi.

      A Hoàng nằm bò mặt đất tò mò nhìn A Quất, lấy hết can đảm nhích tới ngửi nó hai cái, A Quất ghét bỏ giơ móng vuốt lên chặn đầu của A Hoàng lại.

      “Gâu!”

      “Meow~”

      Hạ Duy nhìn bọn chúng, phát chòm râu của A Quất lại dài hơn chút, lại biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa —— đến khi râu của nó dài ra hết bị đưa triệt sản rồi.

      Mà nhắc mới nhở hình như A Hoàng chưa triệt sản, nếu cùng với A Quất nhỉ? À, sao lại quên mất, sắp chuyển rồi.

      “Muốn uống ? Nước cam làm từ cam cho đó.” Giang Chi Châu để ly nước cam trước mặt Hạ Duy, Hạ Duy ngạc nhiên : “ vừa ép nước cam sao? Máy ép nước của nhà cao cấp , hề có tiếng động nào!”

      “Ừ, còn có chức nặng tự động lột vỏ nữa.”

      “Bao nhiêu tiền?”

      “Rất đắt.”

      ..... À :)

      cầm ly uống hớp, ôi, quả nhiên là cam ở quê rất ngọt, đưa cho đúng là được hời rồi. “Đúng rồi, tôi tìm được phòng rồi, hai ngày nữa dọn .”

      Giang Chi Châu sững sờ: “Nhanh như vậy sao?”

      “Ừ, hôm nay xem phòng, tôi cảm thấy tệ lắm, chủ thuê nhà chuẩn bị xong hợp đồng có thể ký hợp đồng rồi.” Đến lúc dọn nhà có thể bảo Hạ Minh đến làm lao động miễn phí.

      uống hơi hết ly rồi để ly xuống bàn, “Tôi về đây, còn phải quét dọn vệ sinh nữa.”

      “Ừ.” Giang Chi Châu giữ , cảm giác buồn bực trong lòng lại ập đến như con sóng vỗ vào bờ, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc nãy trong thang máy.

      lấy tay đè lồng ngực, khẽ chau mày. Lần này thể là chứng sợ gian hẹp nữa rồi?

      ngồi suy nghĩ hồi điện thoại bàn bỗng vang lên.

      Là dì út gọi đến.

      “Dì út.”

      Giọng của Giang Chi Châu nghe khỏe lắm, dì út ngạc nhiên lúc, hỏi : “Chi Châu à, có phải dạo gần đây sức khoẻ con tốt ?”

      sao ạ.”

      sao là tốt rồi, bình thường đừng để bản thân quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi.”

      “Vâng, con biết rồi, dì gọi con có chuyện gì ?”

      đến đây, giọng dì út bỗng bớt phần quan tâm, lại thên phần chất vấn: “Dì nghe Kiều Kiều gần đây con gặp mặt con bé, gửi tin nhắn cho con con tích chữ như vàng trả lời lại.”

      Giang Chi Châu hơi do dự, sau đấy trả lời: “Con cũng muốn chuyện với dì về chuyện này, trong khoảng thời gian gặp gỡ này khiến con cảm thấy con phù hợp với Tôn Kiều Kiều, sau này đừng gặp nhau nữa, tránh lãng phí thời gian của mọi người.”

      “Sao lại phù hợp chứ?” Dì út cảm thấy mình bị chọc tức đến nhồi máu cơ tim mất thôi, “Kiều Kiều có chỗ nào tốt? Xinh đẹp lại còn có tri thức, gia đình môn đăng hộ đối với nhà mình, hơn nữa còn chưa từng quen bạn trai.”

      phải vấn đề này, chỉ là con có cảm giác với ấy.”

      “Hai đứa mới gặp nhau vài lần, có cảm giác cũng là bình thường, chơi chung vài lần dần dần có cảm giác thôi.”

      Giang Chi Châu thở dài tiếng: “Con vẫn cảm giác là đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, điều kiện của Tôn tiểu thư rất tốt, con muốn làm lỡ ấy.”

      “Con đó, ôi chao, dì biết con sao bây giờ.” Hình như dì út bị chọc giận rồi, im lặng hồi lâu sau mới : “Con xem mắt cũng khoảng thời gian rồi, có thể Kiều Kiều là người có điều kiện tốt nhất, con còn có cảm giác nữa, vậy con muốn cảm giác như thế nào?”

      Giang Chi Châu suy nghĩ lát mới trả lời: “Lúc gặp ấy nhớ nhung, lúc gặp được ấy lại thấp thỏm yên. Lúc trò chuyện với người đó đều cực kỳ căng thẳng. Người ấy nhích lại gần liền cảm thấy như khí bị người ấy hút hết, hít thở thông.”

      Dì út: “.......”

      Bà chưa từng nghĩ người cháu trai này lại có tâm trạng như cậu học trò thế này: “Chi Châu à, đó là cảm xúc đương của mấy đứa trẻ mười mấy tuổi, với tuổi này của con chỉ cần xem mắt tìm người có điều kiện và tính cách phù hợp có thể kết hôn ở bên nhau được rồi.”

      Giang Chi Châu đồng ý: “Với lứa tuổi này của con thể có tình sao?”

      “Dì thể, kết hôn với người mình đương nhiên là tốt, nhưng so với tình tìm người phù hợp bước vào hôn nhân tốt hơn. Con còn thời gian từ từ tìm hiểu đương nữa rồi, từ bồi đắp tình cảm nữa.”

      “Con hiểu, chẳng lẽ 30 tuổi chưa kết hôn Trái Đất đến ngày tận thế sao?”

      Dì út: “.........”

      “Con biết mọi người đều quan tâm đến chuyện hôn của con, nhưng người con muốn kết hôn phải chỉ là người phù hợp. Con nôn nóng trong vòng 1-2 năm phải kết hôn ngay, con bằng lòng dành thời gian tìm người ấy, đến khi tìm được mới thôi.”

      “.......” Muốn đương con nên sớm thực mới phải chứ, bây giờ tuổi bó to rồi còn muốn tìm người mình thích. Dì út trong lòng phụt máu, nhưng bà biết tính của Giang Chi Châu, chuyện quyết định gì cũng vô dụng, chỉ là đáng tiếc cho con bé Tôn Kiều Kiều.

      Sau khi quyết định gặp gỡ Tôn Kiều Kiều nữa, Giang Chi Châu mới suy xét phân tích quan hệ của với Hạ tiểu thư ở lầu . phát muốn chuyển chút nào, nhưng tại sao lại muốn chuyển chứ? Hơn nữa dựa vào gì cho chuyển ?

      tìm ra đáp án, trong lòng càng sốt ruột hơn, biết liệu ngày nào đó thức dậy, ở lầu còn người nữa. Giang Chi Châu biết dọn dẹp đồ đạc chuyển nhà phát ra tiếng động nên hai ngày nay hầu như đều ở nhà, để có thể là người đầu tiên biết chuyển chưa.

      Đến thứ 7 Giang Chi Châu còn nghe tiếng động gì ở lầu nữa mới yên tâm được phần nào. lấy vé mời của Hạ Minh cho đến cửa hàng Tinh Quang xem triển lãm khăn lụa.

      Buổi triển lãm khăn lụa lần này được tổ chức rất long trọng, người đứng chờ ngoài cửa xếp thành hàng dài. Lúc Giang Chi Châu đến nơi khán đài gần đủ người, nhìn mọi người xung quanh hồi liền thấy chỗ ngồi trống bên cạnh Hạ Duy.

      Vì vé mời của hai người họ đều là của Hạ Minh cho nên hai chỗ ngồi đúng lúc liên tiếp nhau. Hạ Duy thấy Giang Chi Châu bước đến chỗ ngồi bên cạnh mình ngạc nhiên hỏi: “ cũng đến xem buổi triển lãm khăn lụa sao?” xong tranh thủ liếc mắt phía sau Giang Chi Châu, chừng là cùng với Tôn tiểu thư đến đây.

      Nhưng phía sau có ai, Hạ Duy nghĩ ngợi, chẳng lẽ chọn mua chiếc khăn lụa làm bất ngờ cho Tôn đại tiểu thư sao? Bây giờ người đàn ông này cũng ý thức được rồi nhỉ?

      Giang Chi Châu biết suy nghĩ của , chỉ đơn giản ừ tiếng, ngồi xuống bên cạnh .

      Lúc mở màn buổi trình diễn khăn lụa có xảy ra chút cố, nhưng ảnh hưởng đến người mẫu trình diễn tiếp theo. người mẫu tạo dáng sàn catwalk chợt bị vấp ngã, Hạ Duy nhanh chóng nhìn theo hướng của Giang Chi Châu.

      “A, cái khăn lụa này đẹp quá! Nhưng người mẫu trình diễn thiết kế của bậc thầy Đường Chỉ chuyên nghiệp chút nào, đáng tiếc!”

      Hạ Duy kích động , Giang Chi Châu hiểu lời lắm, “Cái khăn lụa này có gì khác với cái ban nãy sao?”

      “Hoa văn giống nhau, nhìn ra được sao?”

      “...........” nhìn ra.

      Bầu khí ở trường bây giờ rất náo nhiệt, sau khi màn trình diễn của người mẫu kết thúc có nhiều người tranh nhau hỏi thăm và mua khăn. Hạ Duy cũng muốn đặt mua cái, nhưng đúng lúc sắp chuyển , tiền thuê nhà là khoản lớn, hơn nữa sắp đến kỳ hạn trả tiền thuê mặt bằng cửa hàng làm móng nữa, dạo này vẫn nên tiết kiệm hơn.

      Sớm biết như thề tốn tiền ăn Thiên Hạ Cư nhiều lần như vậy đâu!

      thở dài hơi, với Giang Chi Châu: “Tôi đây, bye bye.”

      Giang Chi Châu như bị hai chữ “bye bye” đâm vào tim nhói đau. cau mày nhìn theo bóng lưng của Hạ Duy. muốn nghe hai chữ “bye bye” này phát ra từ miệng nữa, muốn trải nghiệm cảm giác lồng ngực khó chịu hít thở thông như thế này.

      đứng lên đuổi theo hướng vừa .

      Lúc Hạ Duy đến đường lớn bỗng nghe sau lưng có người gọi mình, xoay người lại, ra là Giang tiên sinh ở lầu dưới.

      có chuyện gì sao?” Hạ Duy nhíu mày nghi ngờ, phải là muốn tham khảo ý kiến của để mua khăn lụa tặng Tôn đại tiểu thư chứ, ha ha ha.

      “Em...” Giang Chi Châu cứng họng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Em có thể đừng chuyển được ?”

      Hạ Duy sững sờ: “Tại sao?”

      “Bởi vì chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường và công việc của tôi.” Giang Chi Châu chăm chú nhìn , cảm xúc phức tạp khó nhận thấy trong ánh mắt, “Kể từ khi tôi biết em sắp chuyển ,tôi bị mất ngủ, lồng ngực khó chịu, tập trung được, hơn nữa mấy ngày nay chưa đến Thiên Hạ Cư rồi.”

      ..... Cho nên?

      “Nên tôi mong em tiếp tục ở lại lầu nhà tôi.”

      Hạ Duy im lặng nhìn lúc mới mở miệng : “Giang tiên sinh, có biết hành động và câu ban nãy... giống như tỏ tình chứ?”

      Giang Chi Châu mím môi : “Em có thể hiểu như vậy.”

      Hạ Duy lại im lặng hồi lâu nữa mới hỏi : “Ý của thích em đúng ?”

      “.... nghĩ chắc là như vậy đó.”

      ..... Cái gì gọi là nghĩ như vậy chứ, khoé miệng Hạ Duy co giật, “Nhưng em từng có bạn trai rồi, có thể chấp nhận được ? Đối với hình mẫu lý tưởng của chắc em phù hợp đâu.”

      Giang Chi Châu thở phào hơi, cố gắng hồi phục nhịp tim đập thình thịch mãnh liệt của mình: “Hình mẫu lý tưởng gì chứ? Trước khi con người chính thức đương luôn thích đặt ra rất nhiều tiêu chuẩn, phải xinh đẹp, tính cách dịu dàng, thấp hơn 15cm là tốt nhất, lúc cười phải có má lúm đồng tiền sao? Nhưng chứng minh ra người phù hợp các tiêu chuẩn như vậy tồn tại. Người mình mới là hình mẫu lý tưởng nhất.”

      Hạ Duy ngước mắt nhìn , trái tim cũng đập thình thịch. ngờ Giang Chi Châu tỏ tình với , cho rằng tuyệt đối thích mình đâu.

      “Nhưng chẳng phải chấp nhận bạn từng quen bạn trai sao?”

      “...........” Giang Chi Châu im lặng hồi, “Tôi cũng còn cách nào khác, tôi chấp nhận bạn quen bạn trai, nhưng tôi càng thể chấp nhận chuyện em chuyển .”

      Hạ Duy: “..........”

      Đây có phải mọt sách mà quen biết ... cảm thấy mình sắp đỡ nổi rồi.

      Hạ Duy cúi đầu ho tiếng, cố gắng tỉnh táo: “Được rồi, dù chấp nhận em nhưng em chắc chắn chấp nhận , cũng biết em có bệnh mà.”

      Giang Chi Châu đáp: “Tôi chấp nhận được chuyện em từng quen bạn trai rồi, tôi tin có ngày nào đó em cũng chấp nhận được tôi. Nếu tôi giới thiệu bác sĩ tâm lý của tôi cho em.”

      Hạ Duy: “.......”

      Đúng rồi, đây đúng là mọt sách quen biết rồi, ha ha.

      “Nhưng mà.... em thích .” Hạ Duy .

      Giang Chi Châu nhíu mày, hồi lâu sau mới giãn ra, “Em phụ nữ thích nhất là đằng nghĩ nẻo, tin.”

      Hạ Duy: “.........”

      hay lắm, Giang tiên sinh.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty5 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 33

      Hai người đứng ngoài đứng nhìn nhau, dường như những người lại đường hề liên quan đến họ. Bỗng nhiên Hạ Duy xoay bước về phía cửa hàng Tinh Quang. Giang Chi Châu sững sờ lát, sau đó mới kịp phản ứng đuổi theo , hỏi: “Em làm gì vậy?”

      Hạ Duy : “ mua chiếc khăn lụa em thích ban nãy.”

      “.... Sao vừa rồi em mua?”

      “Bởi vì vừa rồi em còn ý định chuyển nhà, mua khăn lụa phải dùng tiền thuê nhà.”

      Giang Chi Châu dừng bước: “Nên.... bây giờ em còn ý định chuyển nhà nữa sao?”

      “Vâng, cầu xin em như vậy sao em còn có thể biết xấu hổ mà chuyển chứ!”

      “......” Được rồi, cầu xin cầu xin, chỉ cần chuyển là tốt rồi, “Vậy tôi có thể hiểu là em chấp nhận lời tỏ tình của tôi sao?”

      “......” Hạ Duy cam tâm lắm, sao bây giờ mọt sách lại nhanh trí đến thế chứ, “ có thể hiểu như vậy.”

      Giang Chi Châu đứng yên tại chỗ nhìn , nhịn được cong khoé miệng.

      “Sao ?” Hạ Duy xoay người nhìn , với cảnh tượng nóng sốt chen lấn giành giật khi nãy có thể tối nay thể mua được gì rồi.

      Giang Chi Châu cười : “Chỉ là cảm thấy rất vui vẻ.”

      Hạ Duy: “........”

      Dôi mắt của Giang tiên sinh híp lại khi cười, nhìn rất đẹp. lại bị nụ cười này làm cho mê muội rồi.

      “Đồ ngốc.” xoay người bỏ , muốn để Thẩm Hiấy đôi gò má ửng hồng của mình.

      Lúc hai người quay lại, cửa hàng Tinh Quang vẫn đông nghẹt người như ban nãy. Hạ Duy thấy chiếc khăn lụa thích của mình vẫn còn hàng quầy nên vui vẻ bỏ tiền túi ra mua nó, nhưng lại bị Giang Chi Châu ngăn cả: “Để trả cho.”

      Hạ Duy chớp mắt nhìn , gì thêm.

      Giang Chi Châu : “Đây xem như là món quà đầu tiên tặng cho em .”

      mang ra quầy thu ngân thanh toán, trong lòng Hạ Duy vui sướng hết ý. Nhanh như vậy thực được nguyện vọng có bạn trai mua đồ cho mình rồi!

      Hờn nữa còn là người vừa đẹp trai vừa có tiền nữa chứ!

      Sau đó Hạ Duy giả vờ bình tĩnh nhận lấy túi đồ Giang Chi Châu đưa cho, “Cảm ơn.” xong còn nghĩ nghĩ thêm hồi lại hỏi tiếp: “Nhưng mà chiếc váy mua cho Tôn Kiều Kiều chắc đắt hơn chiếc khăn lụa này đúng ?”

      “.........” Giang Chi Châu im lặng lúc, đáp, “ cũng mua cái cho em nhé?”

      Hạ Duy kìm nén vài giây, cuối cùng nhịn được nữa bật cười thành tiếng, “Được rồi, thôi.”

      Giang Chi Châu hỏi : “Bây giờ em muốn đâu nữa? đưa em .”

      Hạ Duy: “Em vốn hẹn ký hợp đồng với chủ nhà vào buổi chiều, mai dọn đến nhưng bây giờ cần nữa, chi bằng....” vốn muốn là chi bằng đưa về cửa hàng , nhưng câu đến miệng lại sửa thành, “Chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó ăn .”

      “Được.” Gần cửa hàng Tinh Quang cũng có nhiều chỗ bán đồ ăn, nhưng vì hoạt động hôm nay nên cực kỳ đông người, có lẽ bây giờ ăn dễ có chỗ ngồi, “ chúng ta về nhà ăn , làm cho.”

      “Được!” Tâm trạng của Hạ Duy phấn khích nên lời, ban nãy lo là trả lời là “Nhưng phải về Thiên Hạ Cư”.

      Về đến chung cư, Hạ Duy dứt khoát lên lầu ôm A Hoàng xuống nhà Giang tiên sinh ăn chực với . Giang Chi Châu mở cửa cho , sau đó lấy đôi dép lê nữ ra cho thay. biết có phải là do tâm trạng thay đổi mà bây giờ nhìn đôi dép cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp.

      ra Giang tiên sinh là người rất cẩn thận đó nhé.

      “Sao vậy?” Giang Chi Châu thấy cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ ghét bỏ đôi dép xấu xỉ sao? Hạ Duy trả lời , chỉ cười cười lấy điện thoại ra đưa cho : “Đây là điện thoại của chủ thuê nhà, giải thích với ông ấy chuyện em thuê nữa , em nghe mắng đâu.”

      Giang Chi Châu: “...........”

      Ừ, là do cho chuyển , nên đón nhận cơn thịnh nộ của chủ thuê nhà cũng chỉ có thể là thôi, có vấn đề gì cả.

      nhận lấy điện thoại từ trong tay Hạ Duy, bước ra ngoài ban công tìm số gọi. Chủ cho thuê nhà là người đàn ông trung niên, sống ở thành phố A nhưng lúc mắng chửi lại kích động đến mức dùng cả từ địa phương, Giang Chi Châu tự biết đuối lý, thể cãi lại nên chỉ có thể buồn bực mà nghe.

      Đến khi chủ cho thuê nhà phát hoả xong mới cúp điện thoại, Giang Chi Châu thở phào hơi. chuẩn bị trả điện thoại lại cho Hạ Duy trêu chọc con mèo ở phòng khách thấy mản hình hiển thị tin nhắn đến.

      Đào Dự: Con mèo cái lần trước sinh mèo con rồi, đáng lắm.

      Đào Dự: [hình ảnh]

      Giang Chi Châu chau mày, chọn mở tin nhắn ra xem. Hình ảnh trong tin nhắn là đám mèo con mới sinh, tầm 4-5 con, vẫn chưa mở mắt ra, cực kỳ đáng .

      Giang Chi Châu im lặng chau mày, cố gắng kiềm chế cảm xúc, trả điện thoại cho Hạ Duy: “Đào Dự gửi tin nhắn cho em này, con mèo cái sinh mèo con rồi.”

      “Hả? vậy sao?” Hạ Duy vui sướng cầm điện thoại, đọc tin nhắn Đào Dự vừa gửi cho , “Ha ha ha, đáng quá mất.”

      Giang Chi Châu đứng bên cạnh sofa nhìn , “Em vẫn luôn chuyện với ta sao?”

      “Đương nhiên rồi, nhưng cũng chỉ chuyện về mấy con mèo hoang trong trường thôi.”

      “Em còn add wechat của ta sao?”

      “Vâng.”

      “Vậy em add thêm .”

      Hạ Duy sửng sốt, cuối cùng phát Giang Chi Châu tức giận, “ vui sao?” chỉ từng nghe Giang tiên sinh chấp nhận bạn từng quen bạn trai chứ đâu có nghe thể có bạn bè là nam đâu chứ.

      Giang Chi Châu cúi đầu nhìn , hỏi: “Em chưa từng nghĩ vì sao ta lại quãng đường xa để đưa em từ thành phố D về thành phố A sao?”

      Hạ Duy: “........”

      cần nghĩ, vì Đào Dự thẳng cho biết rồi.

      “À... em cho ấy em có bạn trai rồi.”

      Giang Chi Châu : “Thuận tiện ta phải triệt sản mấy con mèo hoang đó .”

      “Ồ!”

      Hạ Duy soạn đoạn văn gửi cho Đào Dự, sau đó nhận được cầu kết bạn của Giang tiên sinh. chấp nhận rồi sắc mặt của Giang Chi Châu mới dễ coi hơn chút: “Sau này có chuyện gì đừng gửi tin nhắn cho ta nữa.”

      “À....” Có phải ham muốn độc chiếm của Giang tiên sinh hơi mạnh rồi , bọn họ mới vừa hẹn hò được mấy tiếng mà kiểm soát việc chuyện với ai rồi.

      Còn kiểm soát cách tự nhiên như vậy.

      Nhưng dù sao Hạ Duy cũng là người từng hẹn hò rồi, tự giải thích cho bản thân về hành động đó của ổn thoả rồi nhích tới ngồi bên cạnh , chuyện trò với về mấy chuyện linh tinh khác.”

      “Chúng ta thay avatar couple , em có lưu nhiều lắm, để em gửi cho .”

      vừa dứt lời bên điện thoại của Giang Chi Châu ngừng vang lên bảo có tin nhắn mới, toàn là những bức ảnh biếm hoạ đáng có thể dùng làm avatar.

      Hạ Duy : “ chọn .”

      Giang Chi Châu chọn hồi mới với : “Bức ảnh lầu lầu dưới này có vẻ rất thú vị đấy.”

      “Ha ha, em hiểu được chỗ thú vị, y hệt như chúng ta.” Hạ Duy lục tìm mấy tấm ảnh rồi đưa điện thoại cho Giang Chi Châu xem, “Cái này thế nào?”

      “Ừ.”

      “Vậy để em đổi.” xong nhấn vào QQ và Wechat thay avatar, ôi, cảm giác rời khỏi hàng ngũ chó FA thoải mái gì đâu!

      Giang Chi Châu cũng thay avatar rồi đứng dậy vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa. Hạ Duy ngồi mình ở phóng khách, vừa ngây ngô cười vừa nhìn chăm chú vào avatar của hai người, lát sau khoe khoang với đám bạn thân: “Các bạn à, mình đương rồi, chúc phúc cho mình .”

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .....

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Mình biết nên gì, cậu @ gầy mười cân đổi tên.

      gầy mười cân đổi tên: Với Giang tiên sinh dưới lầu sao?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đó đó [thẹn thùng]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cmn! Cmn!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Sao cậu có thể quyến rũ ấy được? Hạ Duy Duy, cậu xem lại các tin nhắn trước , xem cậu xấu ấy như thế nào [mỉm cười]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... [đổ mồ hôi]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình xoá mấy tin nhắn trước từ lâu rồi [móc mũi]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình còn nè, cần mình chụp lại gửi cho cậu ? [mỉm cười]

      gầy mười cân đổi tên: Bát Bảo bình tĩnh, bình tĩnh nha, dù sao hai người bọn họ đều có bệnh, để bọn họ chữa lành vết thương cho nhau, rất tốt mà.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Giang tiên sinh cũng có bệnh sao?

      gầy mười cân đổi tên: Ừ, bệnh thích sạch , chấp nhận bạn từng quen bạn trai.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Vậy mắt ấy bị mù sao mà lại chấp nhận Hạ Duy chứ?

      gầy mười cân đổi tên: ╮(╯_╰)╭ Có trời mới biết!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Bọn mình cá cược , xem lần này bọn họ quen nhau được mấy ngày? :)

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [mỉm cười]

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Hy vọng lần này các cậu có thể đến cuối cùng [đáng ]

      Hạ Duy nhìn thấy tên nick của Điền Điềm sửng sốt hồi. Sau lần trước ấy thảng thắn với hai người còn chuyện qua lại nữa, Điền Điềm cũng lên tiếng nhiều trong group.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cảm ơn [đáng ]

      Hi vọng khúc mắc giữa hai người các có thể tháo gỡ được.

      vừa định để điện thoại xuống Sấu Sấu gửi tin nhắn riêng với : “Cậu hẹn hò với Giang tiên sinh ở lầu dưới sao?”

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ừ, hôm nay tự dưng ấy chạy đến tỏ tình với mình, mình cũng sợ phen hú vía đó.

      gầy mười cân đổi tên: .... Còn ổn chứ?

      gầy mười cân đổi tên: Vậy cậu chuyển nữa sao?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ừ, tạm thời chuyển nữa.

      gầy mười cân đổi tên: Được rồi, mình vẫn chúc phúc cậu, nhưng cậu đương nhiều lần như vậy hẳn có kinh nghiệm hơn mình, ở bên nhau phải là kết thúc, mà là rất nhiều vấn đề mới xảy ra.

      Hạ Duy chớp mắt, sau khi ở bên nhau mới có nhiều vấn đề mới xảy ra sao?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình hiểu rồi, nhưng Giang tiên sinh cũng có tật xấu, ít nhất mình phải mang gánh nặng tâm lý mình là người gây ra tai hoạ.

      gầy mười cân đổi tên: ..... [cậu rất giỏi.jpg]

      Buổi trưa Giang Chi Châu làm ba món mặn canh, Hạ Duy cảm thấy chỉ cần có tay nghề của ông chủ Thiên Hạ Cư vấn đề gì cũng vượt qua được.

      Dù sao ăn thêm bữa cơm là lời thêm số tiền, tính toán lại mình quả là phú bà tỉ phú.

      “Ăn xong em rửa chén.” Giọng điệu của đầu bếp Giang bình thản dặn dò.

      Hạ Duy: “........”

      Trước đây đến đây ăn chực rửa chén cũng có gì quá đáng, nhưng bây giờ thăng chức làm bạn , sao còn phải rửa chén chứ!

      Giang Chi Châu thấy muốn rửa chén chút nào, khó hiểu : “ nấu ăn, còn em rửa chén, rất công bằng mà.”

      ....

      Phải vậy , rất công bằng :)
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 34

      Trai thẳng thể thoáng cái biến thành cao thủ đương được, nên Hạ Duy cảm thấy mình nên thông cảm với Giang tiên sinh nhiều hơn. Ví dụ như buổi sáng hôm nay, sau khi nhận được điện thoại bên chuyển hàng vô cùng kích động gọi điện thoại cho Giang Chi Châu: "Giang tiên sinh, em mua tặng chiếc máy rửa bát, hàng sắp giao đến rồi, chú ý kiểm tra và nhận hàng nhé!"

      Giang Chi Châu: "..."

      "Sau này phụ trách nấu cơm, máy rửa bát phụ trách rửa bát, em phụ trách việc ăn, quá công bằng!"

      "..." Giang Chi Châu câm nín hồi lâu, hỏi , "Em từng nghe câu: ‘Máy rửa bát rửa bát, người rửa máy rửa bát’ bao giờ chưa?"

      Hạ Duy: "..."

      Lừa à! Cọ rửa máy rửa bát tất nhiên là đơn giản hơn rửa bát nhiều, hơn nữa phải ngày nào cũng phải cọ rửa máy rửa bát đâu!

      vào điện thoại mấy lời triết lý: "Giang tiên sinh, có biết có bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn, chỉ vì mâu thuẫn ban đầu là người nào muốn rửa bát ? Máy rửa bát là phát minh vĩ đại, xuất của nó giải quyết được phân biệt giới tính của nhân loại, giữ gìn tình cảm vợ chồng, tình cảm trai nhau, khiến cho gia đình hài hòa, đó là những cống hiến thể phủ định được. Mong hãy tôn trọng nó."

      Giang Chi Châu: "..."

      phải chỉ là vì lười thôi sao.

      "Máy rửa chén cũng phải lắp đặt à? Buổi trưa hôm nay được rồi, em tự trở về ."

      "Được." Từ sau khi hẹn hò với Giang Chi Châu, buổi trưa Hạ Duy đều về nhà ăn cơm. Lúc độc thân, thời gian của mình tất cả đều là của mình, thích làm gì cũng được, nhưng sau khi hai người ở bên nhau, phải tách bộ phận thời gian cho đối phương. Tuy có chút phiền phức, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc.

      Lúc dắt A Hoàng đến nhà Giang Chi Châu ăn chực, máy rửa bát lắp đặt xong rồi. Hạ Duy vốn nghĩ nhà chỉ có hai người ăn cơm mua cái máy xinh xinh lại tiết kiệm gian, nhưng nghĩ đến chuyện, nếu máy quá rửa được nồi, nên cuối cùng vẫn nhịn đau mua máy rửa bát có thể rửa lúc mười ba bộ bát đĩa.

      "Kích thước vừa vặn quá, mới đầu em còn lo nó hơi to." Hạ Duy đánh giá máy rửa bát trước mặt, hài lòng gật đầu.

      Giang Chi Châu ở bên cạnh trêu chọc: " nỡ mua kem dưỡng khóe mắt và dụng cụ làm thon gọn mặt cho mình, nhưng vì muốn rửa bát lại tiếc tiền mua máy rửa bát."

      Hạ Duy: "..."

      Còn phải là vì sau này có thể nắm chắc việc ăn chực à!

      "Vì mua cho em chiếc khăn lụa đắt như thế, cái này xem như là trả lễ ." Hơn nữa người được lợi vẫn là . Giang Chi Châu cười cười, lại bảo ra phòng khách chơi với A Hoàng và A Quất, còn mình mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm.

      Trong phòng khách, A Hoàng và A Quất đùa giỡn, sau khoảng thời gian này ở chung, A Hoàng và A Quất dần dần quen thuộc mà bắt đầu thân thiết hơn..., chỉ có điều chắc là A Quất muốn duy trì cao ngạo lạnh lùng của loài mèo nên muốn chủ động thân cận với A Hoàng.

      Hạ Duy nhìn chúng lát, với Giang Chi Châu ở phòng bếp: "Em thấy bây giờ A Quất gần khôi phục lại rồi, chuẩn bị mang nó và A Hoàng triệt sản nhỉ?"

      Giang Chi Châu : "Được, sắp xếp thời gian rồi mang chúng ."

      Hạ Duy quay đầu lại, thương nhìn A Quất chăm chú: "Yên tâm , mèo hoang trong chung cư đều triệt sản, sau khi em trở về cũng có con mèo nào kỳ thị em đâu."

      A Quất: "..."

      đến đây, Hạ Duy lại quay đầu hỏi Giang Chi Châu: "Sau khi A Quất triệt sản xong, muốn tiếp tục nuôi nó hay là thả nó ?”

      Giang Chi Châu suy nghĩ chút : " cảm thấy nó thích ứng với chuyện sinh hoạt trong nhà rồi, đến lúc đó để nó tự lựa chọn ."

      "Ừ." Hạ Duy chợt nhớ tới chuyện lúc trước trong thang máy, A Quất chọn Giang Chi Châu chứ chọn .

      đúng là con mèo ham hư vinh ham phú quý.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Hạ Duy xung phong nhận việc lần đầu dùng thử máy rửa bát. Ở trong nước, máy rửa chén cũng tính là phổ biến đây cũng là lần đầu tiên Hạ Duy, làm theo từng bước dựa vào trình tự hướng dẫn, càng thêm cảm thấy người phát minh ra vật này vô cùng vĩ đại.

      Đợi sau khi nghịch ngợm chán chê tại phòng bếp rồi ra ngoài, Giang Chi Châu nằm ngủ ghế sa lon rồi. luôn có thói quen ngủ trưa, chỉ có điều đây là lần đầu tiên Hạ Duy nhìn thấy dáng vẻ của khi ngủ.

      chân tay qua, Giang Chi Châu dựa vào ghế sa lon, mắt nhắm lại, cảnh giác người hầu như đều biến mất, ngay cả góc cạnh khuôn mặt đều nhu hòa hơn rất nhiều so với lúc tỉnh. Mèo vàng nằm sấp ở bên cạnh , cuộn tròn, cũng ngủ rất ngon.

      A Hoàng thấy ra liền lắc cái đuôi về phía , Hạ Duy làm hành động “Suỵt!” với nó, khẽ: " được đánh thức bọn họ nhé."

      A Hoàng ngửa đầu, im lặng vẫy đuôi.

      Hạ Duy lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Giang Chi Châu và mèo vàng nằm ghế sa lon, nhìn bức hình này cảm thấy rất ấm áp.

      khẽ cười tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại xoay người về phía A Hoàng khẽ: "Chị lấy ít đồ, em ở đây chờ chị nhé, chị lập tức quay lại ngay."

      Cầm chìa khóa cửa của nhà Giang Chi Châu, Hạ Duy rời đến năm phút đồng hồ ôm mấy cái mặt nạ trở về rồi. nhàng như trộm đến trước sô pha, chọn lấy cái mặt nạ geisha Pure smile (1) trong đống mặt nạ, xé mở, dán lên mặt Giang Chi Châu.

      [​IMG]

      [​IMG]

      "Ha ha." vỗ lên mặt nạ mặt Giang Chi Châu vài cái, rồi nhìn tác phẩm của mình thành công bật cười vui vẻ.

      Cảm giác được mặt có vật gì đó lạnh lạnh mát mát, Giang Chi Châu cũng tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy Hạ Duy cười như mèo trộm được cá, lông mày của liền giật giật.

      Cái gì đây? mặt hình như dán cái gì đó? giơ tay lên sờ mặt, lột mặt nạ ra: "Hạ Duy, em dán cái gì lên mặt thế?"

      "Ha ha ha ha." Cuối cùng Hạ Duy cũng nhịn nổi nữa mà cất tiếng cười to, "Đừng lo lắng, chỉ là mặt nạ thôi mà. Dưỡng ẩm, bổ sung nước, hạn chế da khô, tốt lắm đấy.”

      Giang Chi Châu: "..."

      Cảm giác mặt ẩm ướt dinh dính rất thoải mái, Giang Chi Châu cầm mặt nạ tay ném vào thùng rác, đứng dậy đến phòng vệ sinh. Hạ Duy theo phía sau , đứng tựa ở cửa ra vào cười: "Mặt nạ mới đắp được chút có hiệu quả đâu.”

      "... cần." Giang Chi Châu vừa rửa mặt vừa .

      Hạ Duy : "Đừng tưởng rằng dưỡng da chỉ là chuyện của phụ nữ, đàn ông cũng cần chăm sóc làn da đấy. cũng 30 tuổi, chăm sóc cẩn thận, nhan sắc tàn phai đấy."

      Giang Chi Châu: "..."

      vắt khô khăn mặt, rồi quay ra nhìn Hạ Duy: "Nhất định phải dùng mặt nạ như thế à?"

      "Ha ha ha ha." Hạ Duy qua, đem ảnh mình vừa chụp được cho xem, "Đây là mặt nạ geihsa rất hot ở mạng, có phải đắp lên có cảm giác mình rất xinh đẹp ?"

      "..." Vậy mà còn dám chụp ảnh lại, Giang Chi Châu nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh, "Xóa bỏ."

      Trong lòng Hạ Duy cảm thấy rất vui vẻ, nở nụ cười: " thích loại này? Em còn có mặt nạ màu đơn giản." xong liền kéo Giang Chi Châu đến phòng khách, lần lượt lấy từng cái mặt nạ còn chưa bóc ra cho xem, "Cái này, mặt nạ bạn trai cũ(3) vô cùng nổi tiếng, dùng thử nhé?”

      (3)Nó là cái này – đúng là nổi tiếng , nhưng nghĩ còn có cái tên như vậy…

      [​IMG]

      Lông mày của Giang Chi Châu nhếch lên: "Đắp xong biến thành mặt nạ bạn trai cũ?"

      "Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười quá!!" Hạ Duy muốn ôm bụng cười ra nước mắt rồi, "Tư duy của trai thẳng như quả nhiên rất thẳng."

      " có ý gì?"

      "Ý là, cái mặt nạ này dùng xong có hiệu quả rất tốt, sau khi dùng hết, bạn trai cũ thấy đều cảm thấy hối hận vì chia tay với mình."

      Giang Chi Châu: "..."

      Tư duy của người bình thường cũng lý giải thành ý nghĩa phức tạp như vậy chứ?

      nhìn Hạ Duy: "Em thường xuyên sử dụng mặt nạ này à?"

      "Đúng vậy, ở nhà, trong phòng của em còn rất nhiều mặt nạ đấy."

      "Em muốn làm cho bạn trai cũ hối hận à?"

      Hạ Duy vội vàng nháy mắt mấy cái: "Muốn hối hận điều kiện tiên quyết là ta vứt bỏ em, nhưng mà bạn trai cũ của em đều bị em vứt bỏ cơ mà."

      Giang Chi Châu: "..."

      " muốn đắp thử ? Đắp thử cái mà ~ "

      Giang Chi Châu: "..."

      Tại sao lại giống như là ông chủ của công ty sản xuất cái này thế nhỉ.

      Cuối cùng Giang Chi Châu chống cự được , đắp thử mặt nạ tinh chất gạo, đắp xong hình như còn thấy rất thoải mái?

      Buổi chiều sau khi Hạ Duy đến cửa hàng làm móng, cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm bạn thân: "Giang tiên sinh vừa mới là đắp mặt nạ bạn trai cũ lên là mặt biến thành mặt của bạn trai cũ, ha ha ha ha ha buồn cười chết mất!"

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ mỉm cười ]

      gầy mười cân đổi tên: [ mỉm cười ]

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: [ mỉm cười ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ muốn đem thỏi YSL cho ấy để xem ấy có thành Dương Thụ Lâm ha ha ha ha

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ mỉm cười ]

      gầy mười cân đổi tên: [ mỉm cười ]

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: [ mỉm cười ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ hình ảnh ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: vừa mới thừa dịp lúc ngủ vụng trộm đắp mặt nạ geisha cho ấy

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: đá thức ăn cho chó của hai người [ mỉm cười ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: lấy búa đập đầu chó của hai người [ mỉm cười ]

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: làm loạn ổ chó của hai người [ mỉm cười ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]

      Tuy từ đầu đến cuối đều bị trêu chọc nhưng sau khi phát xong thức ăn của chó trong nhóm, thể xác và tinh thần của đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.

      cười ha ha gửi tin nhắn cho Giang Chi Châu: "Buổi sáng ngày mai có muốn cùng đưa chó dạo ? [ đáng ] "

      Giang Chi Châu: Có, lúc bắt đầu gửi tin nhắn cho

      Hạ Duy vẫn ra ngoài như bình thường, đầu tiên mang A Hoàng dạo nửa giờ rồi mới đến cửa hàng làm móng. Lúc bắt đầu , gửi tin nhắn cho Giang Chi Châu, lúc thang máy xuống đến tầng 18 Giang Chi Châu vừa hay đứng ở bên ngoài.

      Lúc nhìn thấy Hạ Duy, hơi sững sờ. Hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, chiếc quần jean sáng màu và đôi giày lười màu hồng nhạt. Mái tóc dài bình thường hay thả vai giờ cũng buộc thành cái đuôi ngựa cao cao, nhìn tổng thể vô cùng trẻ trung và có sức sống.

      "Buổi sáng tốt lành." Hạ Duy dắt A Hoàng chào , A Hoàng cũng nhiệt tình kêu "Gâu" tiếng với .

      "Buổi sáng tốt lành." Giang Chi Châu được tự nhiên mà ho tiếng, vào trong thang máy, "Hôm nay tại sao lại mặc toàn màu hồng như thế này?"

      Hạ Duy nhíu mày: "Đây là màu quả dương đào(5) nhạt hot nhất của năm nay hạ gục cả giới trẻ, mặc vào trở thành màu hồng nhạt, vĩnh viễn đều mười tám tuổi."

      1. Quả dương đào
      [​IMG]

      Lại nghe được cụm từ "Mười tám tuổi" lần nữa, Giang Chi Châu buồn bực cười tiếng: " chỉ năm nay em phải mười tám tuổi, mà chỉ cần chừng hai năm nữa thôi mười năm trước em cũng phải mười tám tuổi."

      Hạ Duy bị đả kích nặng nề: "... ..."

      Có phải sáng sớm muốn cãi nhau ?

      nhếch khóe miệng cười hai tiếng: "Đau lòng quá, đồ lạnh lùng cứng rắn, em quyết định để ý đến trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ."

      Giang Chi Châu: "..."

      Hạ Duy để ý tới để ý tới , toàn bộ thời gian lúc đưa chó dạo đều coi như biết người này, Giang Chi Châu gửi tin nhắn cho , cũng trả lời cái nào. Đến tận trưa, Giang Chi Châu lại gửi tin nhắn cho lần nữa: "Vẫn còn giận à?"

      Hạ Duy vẫn trả lời, chỉ là chẳng được bao lâu, Giang Chi Châu định gửi tin nữa mới nhắn lại: "Thời gian muốn để ý đến còn bốn mươi bốn tiếng ba mươi lăm phút đồng hồ nữa (╯‵-′)╯︵┻━┻ "

      Giang Chi Châu: "..."

      ngờ lại nghiêm túc như vậy.

      Giang Chi Châu: buổi trưa hôm nay có bò hầm(7), trứng chưng hoa đặc biệt(8-), thịt thái sợi xào nước tương(9), em muốn uống canh gì?

      (7)Bò hầm Tứ Xuyên

      [​IMG]

      (8-)Là món này:

      [​IMG]

      Hạ Duy: ... Canh miến dưa chua(10)!

      [​IMG]

      Giang Chi Châu: được:)

      Hạ Duy: "..."

      Trận chiến tên là " để ý tới " này, Hạ Duy chỉ thủ vững hơn ba giờ hoàn toàn chiến bại.

      Lúc Giang Chi Châu tới đón ăn cơm, vẫn còn ra vẻ rất tức giận, Giang Chi Châu cũng gì, chỉ nhìn cười cười.

      Sau khi về đến nhà bắt đầu nấu cơm, chắc là do ngửi thấy mùi đồ ăn nên cuối cùng tâm tình Hạ Duy cũng tốt hơn.

      "Vẫn còn chưa xong à?" Hạ Duy chạy đến cửa phòng bếp, hai mắt nhìn khắp nơi, "Em đói quá rồi."

      "Xong ngay đây." Giang Chi Châu chuẩn bị bê đồ ăn ra bàn, chuông cửa liền vang lên.

      Hạ Duy nhìn về phía cửa ra vào, có chút nghi hoặc: "Ai nhỉ, sao lại đến đúng lúc này?"

      Giang Chi Châu buông cái thìa xuống : " xem."

      mở cửa ra, hơi giật mình: "Dì út?"
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :