1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 25

      Vì lúc học thiết kế bàn ăn cần có phối hợp của màu sắc nên Giang Chi Châu tự nhận mình vẫn có thể phân biệt được các màu khác nhau, nhưng đối với các tông hồng khác gì nhau lắm trước mắt khiến biết màu hồng nào là hồng san hô....

      Giang Chi Châu: ... Cái này ở đâu ra?

      Hạ Duy: Trước đây mạng có share bài kiểm tra cho người đàn ông thẳng đấy, đây là đề khó nhất [ doge ]

      Giang Chi Châu: .... Đề kiểm tra muốn giết người à?

      Hạ Duy: hahaha cũng hiểu biết nhiều quá nhỉ [ doge ] ra tôi cũng biết màu nào là màu hồng san hô ┑( ̄Д  ̄)┍

      Giang Chi Châu: .....

      Giang Chi Châu: Bao giờ về?

      Hạ Duy: muốn làm gì?

      Câu hỏi này khiến Giang Chi Châu phải sững sờ trong giây lát, muốn làm gì hết, sao phải quan tâm khi nào về chứ?

      Hạ Duy: Tôi về thăm trường nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập trường, tôi muốn ở đây chơi tầm 1 tuần.

      Giang Chi Châu: Kỉ niệm ngày thành lập trường mà phải chúc mừng trong vòng 1 tuần?

      Hạ Duy: Nếu tôi vui ở đây chơi 1 tháng cũng được. [ mỉm cười ]

      Giang Chi Châu: mặc kệ cửa hàng làm móng của mình luôn à?

      Hạ Duy: bàn giao công việc xong rồi, cần quan tâm, vẫn nên suy nghĩ tặng quà sinh nhật gì cho Tôn Kiều Kiều .

      Giang Chi Châu: “.......”

      lại đưa mắt nhìn các tông hồng rối mắt kia.

      Hạ Duy: ra nhắm mắt chọn đại là được rồi, tôi thấy dù tặng gì Tôn đại tiểu thư cũng rất vui.

      Giang Chi Châu trả lời tin nhắn, Hạ Duy cất điện thoại nhìn A Hoàng đối diện mình. Nó vẫn còn ăn chân giò hun khói được cho lúc nãy, muốn tiến lên chút nhìn nó nó liền cảnh giác lùi về sau vài bước.

      Hạ Duy cười cười với nó, : “A Hoàng à, ngày mai chị lại đến cho em ăn nha, em phải cẩn thận chút đừng để bị người khác bắt đó.”

      biết A Hoàng có nghe hiểu lời , chỉ ‘gâu’ tiếng với . Hạ Duy vẫy tay với nó rồi đứng dậy vào nhà.

      Buổi tối bố mẹ đều ở nhà, quả nhiên là bàn cơm lại thảo luận chuyện chung thân đại của . Hạ Duy rất bất đắc dĩ: “Bố, mẹ, chuyện này phải dựa vào duyên phận đó, con cũng vội.”

      Mẹ Hạ hứ tiếng: “Bây giờ con vội nhưng đợi đến lúc bạn bè xung quanh đều kết hôn rồi con mới sốt ruột.”

      Hạ Duy nhếch miệng, nghĩ thầm bọn Sấu Sấu dễ dàng kết hôn đâu... nhỉ?

      tưởng tượng viễn cảnh đám bọn họ đều kết hôn cả rồi, chỉ còn mỗi mình vẫn ế, tiếp tục tưởng tượng viễn cảnh ăn cơm mình nữa... Hạ Duy lập tức nhắn tin cho đám bạn thân: “Bạn bè ở bên nhau cả đời, ai kết hôn trước người đó làm chó [mỉm cười]”

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Để kết hôn chó làm chó thôi, ai muốn làm bạn bè với cậu [mỉm cười]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... [bye bye] [bye bye] [bye bye]

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Về nhà bị hối kết thúc đúng ha ha ha

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Nó đấy :)

      gầy mười cân đổi tên: Kể tình sử của cậu cho dì nghe [ icon móc mũi ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Vậy cậu ấy có thể bị đánh chết.

      gầy mười cân đổi tên: Nếu về nhà rồi cố gắng tiến tới với Đào Dự . Nhưng mình cảm thấy cuối cùng cũng vô dụng.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hahahahahahaha

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .... [mỉm cười]

      ngày nào đó là người đầu tiên kết hôn để hù chết bọn họ, ừ :)

      Ăn chực trong nhà hai ngày cuối cùng cũng đến ngày kỉ niệm thành lập. Vì về trường cũ có thể gặp lại thầy với bạn học cũ nên hôm nay Hạ Duy ăn mặc chỉnh chu phen, còn làm tóc ở tiệm làm tóc gần nhà. hẹn Đào Dự 8h gặp ở ngay cổng trường, Hạ Duy lâu lắm rồi chưa dậy sớm như vậy, bỗng nhiên có cảm giác như được quay về thời học.

      Vì sợ kẹt xe nên Hạ Duy trực tiếp kêu taxi đến trường, quả nhiên xe taxi vừa chạy đến gần trường bị chặn.

      “Hôm nay kỉ niệm ngày thành lập trường nên nhiều xe lắm, người đẹp xuống xe ở đây .”

      “Được.” Hạ Duy trả tiền taxi rồi bộ đến cổng trường. Cổng trường cũng đậu đầy xe, Hạ Duy tới lui ngừng trước mặt học sinh và phụ huynh, cố gắng tìm hình ảnh của Đào Dự trong trí nhớ.

      “Hạ Duy.” giọng quen thuộc xa truyền đến, Hạ Duy nhìn theo hướng đó liền thấy Đào Dự.

      mặc chiếc áo sơmi trắng phối cùng chiếc quần jean, vẫn sạch như lúc còn học cấp 3, chỉ có điều là cao hơn rất nhiều, đôi chân dài thẳng tắp khiến người khác ganh tỵ chịu được. Đôi mắt của rất đẹp, chỉ là cặp kính sóng mũi làm cho mọi người chú ý đến, nhưng nhiều năm trôi qua, cũng đổi kính mới mà Hạ Duy vẫn chú ý đến đôi mắt của .

      Năm đó đẹp và trong veo, nhưng bây giờ càng sâu sắc hơn.

      Thời gian trôi qua để lại dấu ấn nào đó người bạn.

      “Haha, ngờ vừa nhìn nhận ra em rồi.” Hạ Duy bước đến chỗ , nếu phải vừa kêu mình còn dám nhận mình quen biết .

      Đào Dự cười mỉm : “Em thay đổi gì so với lúc học cấp 3.”

      “Chẳng thể nào thay đổi được, em thấy em xinh hơn nhiều đó!”

      “Haha!” Đào Dự thấp giọng cười ra tiếng, “Ừ, đúng là ngày càng xinh đẹp hơn. Lễ kỉ niệm sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào sân trường .”

      “Được.”

      Lễ kỉ niệm ngày thành lập trường trung học long trọng như ở đại học, nhưng ít bạn cũ trở về. Sân trường đầy đủ các học sinh, giáo viên và cán bộ lớp tích cực giữ trật tự cho lớp.

      “Năm đó chúng ta tập thể dục cũng là đứng ở đó nhỉ!” Hạ Duy chỉ về bên trái phía trước, còn nhớ tranh thủ mỗi lần đổi động tác đều lén lút xoay đầu nhìn Đào Dự.

      “Thầy Đào!” Hai em học sinh nam mặc đồng phục cấp 3 ôm ghế dài chạy từ bên ngoài vào, thấy Đào Dự liền kêu tiếng. Đào Dự gật đầu, “Nhanh vào tập hợp .”

      “À...” Ánh mắt của hai em học sinh nam hẹn mà cùng nhìn Hạ Duy, dùng giọng điệu mờ ám : “Thầy Đào, đây là bạn của thầy à?”

      Đào Dự : “ được lung tung, đây là đàn chị của mấy em, về tham gia kỉ niệm ngày thành lập trường đó.”

      “À——” Hai em học sinh nam đó trả lời rất có hàm ý, “Chào đàn chị, chị xinh đẹp!”

      Hạ Duy: “........”

      Đào Dự đợi hai em ấy rồi mới với Hạ Duy: “Em đừng để ý tới, học sinh bây giờ giống với chúng ta trước kia đâu.”

      “Ừ...”

      Hai em học sinh đó tìm được lớp sau đó cả đám học sinh của lớp đó quay đầu qua nhìn và Đào Dự.

      Hạ Duy: “.......”

      Lễ kỉ niệm ngày thành lập trước chính thức bắt đầu vào lúc 8h30, phân đoạn đầu tiên đương nhiên ban giám hiệu lên phát biểu. Hạ Duy đứng ở dưới nhìn vị giáo viên quen thuộc đài, liền hoảng hốt trong phút chốc. Học sinh thay đổi vài lần, nhưng thầy chủ nhiệm vẫn là thầy chủ nhiệm.

      biết là do sáng thức dậy quá sớm hay do ban giám hiệu chuyện quá tẻ nhạt mà Hạ Duy nhịn được ngáp cái. Đào Dự nhìn thấy liền khẽ cừi: “Có phải cảm thấy mặc kệ trường học có như thế nào ban giám hiệu phát biểu vẫn gây mê như trước?”

      “Khụ, là do sáng em dậy sớm quá.” Hạ Duy ngượng ngùng ho tiếng, rồi lại hiếu kỳ hỏi Đào Dự, “Lúc dạy tiết Vật Lý có học sinh nào ngủ gật ?”

      Đào Dự : “Có chứ, là kiểu học sinh như em đó.”

      Hạ Duy: “.........”

      “Nhưng lúc học nghĩ là em cảm thấy rất hứng thú với vật lý, vì em thường đến hỏi cách giải đề vật lý.”

      Hạ Duy: “.........”

      Có lẽ thầy Đào.... cũng thua kém gì so với người đàn ông thẳng Giang tiên sinh đâu.

      Khó khắn lắm mới qua màn ban giám hiệu phát biểu, sao đó MC lại , sau đây mời cựu học sinh đại diện lên phát biểu. Với tư cách là trong những trường trung học trọng điểm của thành phố D, đào tạo ít nhân tài cho đất nước, đậu vào các trường đại học, cao đẳng toàn quốc. Hôm nay các cựu học sinh thành tài về trường, coi như là đúng với câu khẩu hiệu của trường ta —— Hôm nay tôi dùng vinh quang của trường xưa, ngày mai trường xưa dùng vinh quang của tôi.

      Hạ Duy chụp hình vị phát biểu bục rồi gửi cho đám bạn thân, lại cảm thấy tiếc nuối cho Đào Dự: “Nếu như học lên cao nữa bây giờ người đứng bục phát biểu là rồi.”

      Đào Dự cười cười: “ cảm thấy bây giờ rất tốt, hơn nữa cũng phải chưa từng đứng bục phát biểu.”

      Hạ Duy nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng đó là lúc còn học lên bục phát biểu với tư cách học sinh.

      “Đó phải Hạ Duy sao, về tham gia lễ kỉ niệm ngày thành lập trường à?”

      Đột nhiên có giọng khiến Hạ Duy nổi hết da gà người, những sợ hãi được chôn vùi khá lâu trong lòng lại chỉ bởi câu mà bị đào ra tận gốc.

      Hạ Duy nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là thầy chủ nhiệm cũ, giáo viên vật lý đáng sợ —— lão Triệu.

      “Chào.... chào thầy Triệu.” Tuy còn là học sinh của thầy từ lâu nhưng Hạ Duy vẫn còn tâm trạng giống y như trước. Đào Dự cũng chào tiếng: “Thầy Triệu.”

      Thầy Triệu hào hứng đánh Hạ Duy: “Trưởng thành rồi, thành phụ nữ rồi nhỉ. Bây giờ con vẫn còn quan hệ tốt với Đào Dự sao? Thầy nhớ lúc còn học cấp 3 em thường xuyên đến hỏi cậu ấy cách giải đề Vật lý, nhưng em thi vẫn thi có 9 điểm.”

      Hạ Duy: “.....”

      Tại sao trí nhớ của thầy Triệu lại tốt như vậy, ngay cả bài thi vật lý 9 điểm của mà cũng còn nhớ chứ.

      Đào Dự thấy xấu hổ, liền lên tiếng hoà giải: “ sao, bây giờ học sinh thi cũng có người 9 điểm.”

      Hạ Duy: “.......”

      Cũng an ủi được chút nào đâu thầy Đào à.

      Thầy Triệu cười ha ha hai tiếng, lại nhìn Đào Dự: “Khó trách trước kia giới thiệu bạn cho em em đồng ý, hoá ra là có chuyện này từ lâu rồi.”

      phải đâu thầy, Hạ Duy trở về tham gia lễ kỉ niệm ngày thành lập trường thôi ạ.”

      Thầy Triệu hoàn toàn để lời giải thích của từ tai này qua tai kia: “Được rồi thầy hiểu mà, bọn người trẻ tuổi các em đều sợ xấu hổ.”

      Đào Dự: “.......”

      “Bây giờ Hạ Duy làm việc ở đâu?”

      Thấy thầy Triệu lại chĩa họng súng về mình, Hạ Duy vội vàng đáp: “Em có mở cửa hàng làm móng....”

      “Cửa hàng làm móng à? Tự mình làm chủ, tốt lắm.”

      “Ha ha ha ha.”

      Thầy Triệu lại trò chuyện với thêm hai câu rồi về phía lớp của mình, cuộc chuyện vui vẻ này cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Duy thở dài hơi.

      Đào Dự đứng bên cạnh mỉm cười: “Bây giờ em còn sợ thầy Triệu như vậy sao?”

      Hạ Duy quẹt miệng : “Đương nhiên là sợ rồi, chưa từng bị thầy mắng mà. Nhưng thầy Triệu thích đấy, thời học truyền thụ kiến thức cho , bây giờ trưởng thành lại giúp tìm vợ nữa.”

      Đào Dự: “.......”

      Đợi phát biểu xong cuối cùng đến tiết mục được học sinh mong đợi nhất, nhạc vừa mở lên Hạ Duy liền co rút khoé miệng.

      “Các mở bài《 Cực Nhạc Tịnh Thổ 》à?!” Ban giám hiệu nhà trường cũng mặc kệ ư!

      Đào Dự cười : “Cho nên mới học sinh thời nay giống chúng ta ngày xưa nữa đâu.”

      Hạ Duy: “...........”

      nhớ ngày xưa bọn họ đều là những tiết mục cực kỳ đứng đắn, lần nọ có học sinh nhảy điệu của Micheal Jackson khiến cả trường xôn xao. Học sinh bây giờ, bài đầu tiên là Cực Nhạc Tịnh Thổ.....

      mở điện thoại tìm biểu tượng hình con chim cánh cụt rồi đăng status: “Cảm giác như mình chưa từng học cấp 3 :)

      Bạn cũ trong QQ ít, nên rất nhanh sau đó có nhiều người like, thuận tiện cảm thán ở trường bây giờ cởi mở. Tên của Giang tiên sinh lẫn trong đống tên này, Hạ Duy vừa liếc mắt là nhìn thấy.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 26

      "Em nhìn cái gì vậy?" Đào Dự thấy nhìn chằm chằm vào điện thoại đến xuất thần, liền mở miệng hỏi. Hạ Duy cất di động , cười cười với : " có gì, rất nhiều bạn học đều nhớ lại thời học ở trường cấp 3 của mình.”

      Đào Dự cũng cười : "Thời gian đó của chúng ta trôi qua cũng dễ dàng gì."

      "Đúng vậy, lúc ấy ngay cả điện thoại chúng ta cũng có, còn bằng cả học sinh tiểu học bây giờ."

      Trong mắt Đào Dự lên vui vẻ, thảo luận với đề tài này nữa: " đưa em xem mèo hoang ở chỗ nghỉ chân tự học, rồi đến căn tin ăn thịt dê nướng nhé?”

      "Được!"

      "Đúng buổi trưa nên mời em ở lại ăn cơm trưa ở đây luôn."

      "..." Tuy cảm thấy có hơi qua loa, nhưng rất lâu rồi được ăn đồ ăn căn tin, vẫn cảm thấy rất thú vị!

      Còn hai giờ nữa tiết mục mới kết thúc, Đào Dự chuyển ghế ra để cho Hạ Duy ngồi xem. Hạ Duy lắc đầu, ý bảo ngồi: "Đây là ghế của , ngồi ."

      " có cũng sao, dạy vẫn thường xuyên phải đứng, thành thói quen rồi. Em giày cao gót, ngồi nghỉ lúc ."

      Đúng là đứng nhiều nên chân Hạ Duy hơi đau chú, nên cũng từ chối nữa, vừa ngồi xuống, có học sinh quay đầu với Đào Dự: "Thầy Đào, chăm sóc bạn tốt nhé!"

      Mấy học sinh đằng sau đều giọng ồn ào, Dào Dự vừa thể khí thế của thầy giáo chủ nhiệm, mấy đứa liền yên tĩnh lại: "Tập trung xem các tiết mục, nếu như muốn xem nữa, thầy cho các em đề vật lý để làm nhé."

      Cách này rất có tác dụng, vừa mới xong đề vật lý, tất cả học sinh đều yên tĩnh trở rồi, cuối cùng lớp trường chạy tới, với : "Thầy Đào, thầy ngồi ghế của em ạ, em ngồi chung với Ngô Phỉ Phỉ rồi ạ."

      " sao, các em cần lo cho thầy."

      Lớp trưởng do dự mà nhìn cái, rồi vẫn trở về chỗ ngồi của mình, Hạ Duy ngồi ở ghế của Đào Dự, có cảm giác cưu chiếm thước sào (1): "Thầy Đào, ngồi ."

      (1) nghĩa là chim cưu (chim gáy) chiếm tổ chim thước (chim khách). Ý chỉ việc phải vất vả khó nhọc mà chiếm được chỗ tốt.

      Đào Dự cúi đầu nhìn cái, cười hỏi: "Có phải hay em cũng muốn cho em đề vật lý ?”

      Hạ Duy: "..."

      Thôi nhé, tuy trở về trường học nhưng cũng phải cái gì cũng đều muốn ôn lại lần đâu.

      Tất cả các tiết mục đều biểu diễn xong, hôm nay Hạ Duy chân chính cảm nhận được phong thái học sinh cấp 3, nếu như cho thêm cơ hội... cũng muốn học lại trường cấp 3 lần nữa. Thầy giáo dạy thể dục đứng đài hội nghị tổ chức học sinh tất cả các lớp theo thứ tự ra lối vào khu kỷ niệm ngày thành lập trường, Đào Dự dặn học sinh buổi trưa lúc nào tập hợp theo lớp rồi đưa Hạ duy căn tin.

      "Nhân lúc học sinh trở về phòng học, chúng ta trước ăn cơm."

      Hạ Duy nghe Đào Dự như vậy, khỏi bật cười: "Thầy Đào, còn định tranh ăn với học sinh à?"

      Đào Dự : "Tất nhiên là sao cả, nhưng nếu đến muộn, bán hết thịt dê nướng rồi cũng chịu trách nhiệm đâu."

      Nghĩ đến lúc còn học, thịt dê nướng ở căn tin rất đắt hàng, Hạ Duy tự chủ bước nhanh hơn.

      Trong phòng ăn tại rất ít người, Đào Dự dẫn Hạ Duy, quen thuộc tìm được cửa sổ bán thịt dê nướng. Đầu bếp nhận ra Đào Dự, nhìn thấy liền nhiệt tình mời đến: "Thầy Đào, hôm nay tới dùng cơm sớm vậy?"

      "Vâng, cho tôi mười xiên thịt dê nướng." lấy phiếu ăn ra, nghiêng đầu hỏi Hạ duy, "Nhiều ớt đúng ?"

      "Đúng!" Hạ Duy có chút ít ngoài ý muốn, nghĩ tới đến chuyện ăn nhiều ớt cũng nhớ . Đầu bếp ở cửa sổ cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Duy cái, sau đó hỏi Đào Dự: "Thầy Đào, đây là bạn của thầy à? Sao lại mời người ta đến quán ăn bên đường thế này?"

      Hạ Duy ở bên cạnh buồn bực cười tiếng, Đào Dự trấn định tự nhiên : " ấy là bạn học của tôi nên muốn ăn ở căn tin."

      Hạ Duy: "..."

      phải như thế chứ! có thể ăn thịt dê nướng xong rồi ăn tiệc tiếp được đấy! Đừng dùng tư duy trai thẳng của mình để phỏng đoán tâm tư thiếu nữ chứ!

      Đầu bếp hình như bị cảm động, nghĩ tới vị bạn học này trường học như vậy nên hào phóng cho thêm rất nhiều ớt vào thịt dê nướng của .

      Mua xong thịt dê nướng, Đào Dự lại mua hai suất cơm, mang đến bàn. Hạ Duy giải quyết nửa thịt dê nướng bàn, biết có phải do mấy năm nay khẩu vị ngày càng cao cảm giác hình như thịt dê nướng này cũng ngon như trong trí nhớ.

      Thịt dê nướng của Giang tiên sinh tầng dưới còn ngon hơn.

      Đúng nguyên tắc ăn , Hạ Duy cúi đầu chăm chú ăn cơm, ngược lại là Đào Dự bỗng nhiên hỏi câu: "Em có nghĩ đến chuyện trở lại thành phố D làm việc ?"

      Hạ Duy ngẩn người, tự hỏi: "Thời gian trước có suy nghĩ dứt khoát đóng cửa hàng sơn móng tay, trở về tìm việc làm, nhưng mà bây giờ vượt qua rồi, tạm thời chắc có lẽ trở về."

      Đào Dự trầm mặc hồi, hỏi : "Thành phố A như vậy có tốt ?"

      Ánh sáng trong mắt Hạ Duy khẽ chuyển động, thành phố A có tốt ? ra cũng thể , thành phố này lạnh lùng, chen chúc, ngập trong vàng son, đồng nghĩ với việc nó cũng phồn hoa, huy hoàng, tràn ngập hấp dẫn.

      " tính là quá tốt, kinh tế tuy phát triển, nhưng hoàn cảnh tốt như thành phố D, lúc mùa đông còn có sương mù buổi sáng sơm."

      "Vậy tại sao suy nghĩ đến chuyện trở về, mấy năm nay thành phố D cũng phát triển rất nhanh."

      "Ừ, em biết, nhưng mà cảm thấy..." muốn cứ bỏ toàn bộ cố gắng của mình ở thành phố A như vậy, thế nhưng cố gắng ở thành phố A cũng được cái gì? Hay là cửa hàng làm móng hơn mười mét vuông kia?

      Đào Dự nhìn , như là hiểu ra chuyện gì: "Có phải em có bạn trai ở thành phố A ?"

      "Khụ khụ." Hạ Duy nghĩ tới đột nhiên lại câu như vậy, làm cho giật mình đến mức cơm bị sặc vào trong khí quản. Đào Dự thấy thế, lấy giúp bát súp, đưa tới trước mặt : "Uống chút nước ."

      "Ừ, cám ơn..." Hạ Duy nâng bát lên uống hớp, hắng giọng cái, "Bây giờ em có có bạn trai..., trước có qua lại với mấy người bạn trai, nhưng mà cuối cùng đều chia tay rồi."

      "Tại sao lại chia tay?"

      "À... ra chắc cậu cảm thấy rất kỳ lạ đấy, ha ha." Hạ Duy để bát xuống, cười với , "Hình như em thích hợp với chuyện đương, khi quan hệ quá thân mật với người khác, em cảm thấy được thoải mái. Ôi chao, sao cả..., bây giờ em cũng chỉ muốn như thế này, đương gì nữa, cũng tránh gây tai họa cho người khác."

      Đào Dự nghe xong liền yên lặng rất lâu, hình như suy nghĩ về những điều vừa nghe được, Hạ Duy lại cầm thìa ăn tiếp vì nghĩ câu chuyện này đến đây là kết thúc, bỗng nhiên Đào Dự lại : "Vậy cậu gây tai họa cho , sợ."

      Tay Hạ Duy cứng ngắc dừng ở giữa trung, ngơ ngác nhìn , hô hấp cũng dừng lại. Vẻ mặt Đào Dự vô cùng chăm chú, tựa như trước đây từng giảng bài cho , còn nhớ , thích nhất là vẻ mặt này của .

      Hai người ngồi ở ghế đầu của căn tin, nhìn nhau hơn mười giây, cuối cùng vẫn là Hạ Duy phá bầu khí ngột ngạt này trớc: "Ha ha, đừng giỡn chứ."

      " giỡn."

      Hạ Duy: "..."

      biết hay giỡn, cũng mang việc này ra để giỡn.. Chỉ là, tại sao đến giờ mới ? Nếu như mười năm trước như vậy với có lẽ bây giờ bọn họ sớm kết hôn, con cũng có thể chạy mua xì dầu rồi đấy?

      Lúc điền nguyện vọng hồi cấp ba, mang theo sách bài tập vật lý mà mượn trả cho Đào Dự, còn kẹp ở bên trong bức thư tình. nghĩ sau khi thi Đại Học xong muốn tình cảm của mình với , như vậy chắc cũng sao đâu nhỉ?

      Đáng tiếc cả đời chỉ viết duy nhất bức thư tình, lại được đáp lại. Mùa hè đó vô cùng buồn bã, nhưng cuộc sống đại học lại đến nhanh chóng khiến cho dần dần quên chuyện này .

      ngờ nhiều năm sau, lần này đổi lại lại tỏ tình với mình.

      Hạ Duy cũng muốn hỏi tại sao mười năm trước lại trả lời, chuyện ấy còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cười, tỏ vẻ có lỗi với , mang theo vẻ tự giễu: " được rồi, em tạm thời muốn ai, hơn nữa, em cũng thích người khác rồi."

      Sau khi xong, mặt Đào Dự nhìn ra có gì thay đổi, im lặng rất lâu rồi mới mở miệng hỏi : " thích người khác rồi, vậy tại sao muốn ?"

      "À... Bởi vì em là loại người ấy thích nhất." Hạ Duy nở nụ cười buồn, "Hơn nữa, em cũng thể đảm bảo em có thể bên ấy lâu, cho dù ấy em, cũng có thể bị em bỏ, như mấy người bạn trai trước đây của em. Ha ha, nghe thấy em rất bỉ ổi, nên em vẫn nên độc thân thôi."

      Đào Dự : " có ai có thể đảm bảo mình vĩnh viễn ở bên cạnh người."

      "Đúng là như thế..., nhưng mà em thể quá thân mật cùng người khác, ôi, có lẽ em cũng phải khám bác sĩ tâm lý thôi."

      Gần đến 12h, trong phòng ăn ngày càng nhiều người, Đào Dự thu dọn bàn ăn chút, bưng lên, rồi với Hạ Duy: "Chúng ta chỗ nghỉ ngơi tự học xem mèo lang thang nhé."

      "Được." Hạ Duy cũng thu dọn bàn ăn, rồi theo về hướng cửa ra vào căn tin.

      Hôm nay ánh mặt trời cũng quá chói chang, ghế dài ở chỗ nghỉ chân tự học, tốp năm tốp ba mèo lang thang nằm có, ngủ có, liếm lông cũng có. Hạ Duy cầm điện thoại ngồi xổm ở bên, lấy máy ảnh ra chụp bọn chúng, đầu tiên là con mèo trắng kêu tiếng với màn hình điện thoại, rồi lại tiếp tục thè lưỡi liếm lông của mình.

      " đáng ." Nhìn xem những con mèo này, Hạ Duy lại nghĩ tới A Hoàng lang thang, biết buổi trưa hôm nay nó có cơm ăn .

      Đào Dự lấy thức ăn mèo ra, vài con mèo đều nhảy xuống, vây tại chỗ bắt đầu ăn.

      "Mỗi ngày đều đến cho mèo ăn sao?" Hạ Duy nhìn Đào Dự hỏi. Đào Dự gật gật đầu, : "Giữa giờ ăn cơm trưa, tiện tới cho chúng ăn."

      "Chung cư em ở cũng có rất nhiều mèo lang thang, em cũng hay cho con ăn, nhưng tại nó bị Giang tiên sinh mang về nhà nuôi rồi."

      Đào Dự nghiêng đầu nhìn nhìn , hỏi: "Giang tiên sinh là ai?"

      Hạ Duy : "Là người ở tầng dưới nhà em, tên trai thẳng vô cùng đáng ghét."

      Đào Dự nghĩ một lát, hỏi : "Người em thích chính là ta à?"

      Hạ Duy: "..."

      biểu ràng như vậy à? Trực giác của trai thẳng đểu nhạy cảm như vậy sao?

      từ mặt đất đứng lên, đến ghế dài ngồi xuống: " ra lúc đầu em rất ghét ấy, còn từng cãi nhau, nhưng mà sau này… Em phát ra, ấy cũng phải người đáng ghét như vậy, lần trước lúc em vô cùng mệt mỏi, ấy còn nướng thịt dê cho em."

      "Là chuyện cửa hàng làm móng lần trước đấy à?"

      "Ừ, thời gian đó rất may, em muốn ăn thịt dê nướng, mà mấy lần đều mua được, cuối cùng cũng được ăn. Thịt dê nướng đó như là rau chân vịt của thủy thủ Popeye, sau khi ăn xong em cảm giác mình tràn đầy năng lượng, có thể tiếp tục chiến đấu rồi."

      Đào Dự đứng ở bên nhìn , gì nữa, Hạ Duy nhìn mèo ăn lát, rồi biết ý đứng lên với : "Em về trước đây, buổi chiều mọi người còn có việc, em quấy rầy nghỉ trưa nữa.”

      Đào Dự trầm ngâm lát, cuối cùng chỉ gật đầu: "Ừ."

      Hạ Duy vẫy vẫy tay bảo về , Đào Dự vẫn đứng nhìn bóng lưng của biến mất tại dãy nhà dạy học phía trước, rồi mới quay người rời . Sau khi Hạ Duy ra khỏi cổng trường, cũng đăng mấy tấm hình vừa chụp lên: "Mèo ở chỗ nghỉ chân tự học, trường học của chúng ta cũng là danh lam thắng cảnh nổi tiếng đấy [ cười trộm ] "

      Nhóm bạn học lập tức nhao nhao tới khen, khích lệ con mèo đáng , lát sau, chượt xuất bình luận mới.

      Giang Chi Châu: đáng bằng mèo hoang ở chung cư.

      Hạ Duy: "..."

      Hạ Duy trả lời Giang Chi Châu: đúng đúng đúng, đặc biệt là A Quất trong nhà , đáng thứ hai vũ trụ :)

      Giang Chi Châu trả lời Hạ Duy: tại sao phải thứ nhất?

      Hạ Duy trả lời Giang Chi Châu: bởi vì tôi là thứ nhất :)

      Giang Chi Châu trả lời Hạ Duy: ... ...

      Bởi vì bình luận ở bài đăng công khai trong nhóm bạn thân tất cả mọi người có thể nhìn thấy, nên đoạn đối thoại này của hai người lập tức khiến mọi người tấp nập đến xem.

      "Giang Chi Châu là bạn trai của cậu à? [ nghi hoặc ] "

      "Hạ Duy, lúc nào giới thiệu bạn trai thế? !"

      "Ối chà! Thế mà hôm nay trong trường học tớ còn trông thấy cậu ở cùng Đào Dự!"

      Hạ Duy: "... ..."

      Quả nhiên, nên đăng bài trong nhóm bạn bè.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 27

      đường về nhà, Hạ Duy cố ý xem A Hoàng thế nào rồi. Nó vẫn nơm nớp lo sợ đứng cạnh công trường, ràng là rất sợ hãi nhưng lại chịu .

      Sao A Hoàng lại ngu ngốc như vậy chứ hả? Người chủ của em cần em nữa rồi.

      biết hồi trưa nó có ăn uống gì nên Hạ Duy lại siêu thị mua chút gì đó cho nó ăn. Hai ngày nay ở nhà, hầu như ngày nào cũng đến cho nó ăn lần, cuối cùng mới khiến nó thân thiết với , cảnh giác với như ngày đầu nữa.

      Nó gâu gâu hai tiếng, bắt đầu ăn đồ mua, Hạ Duy ngồi xổm trước mặt nó, bắt đầu bài thuyết giải dài dòng mỗi ngày: “A Hoàng à, em có lương tâm chút , người chủ của em cần em cứ việc cần , em phải sống thoải mái, sao còn ở đây chờ người đó nữa chứ! Chó còn trách khỏi gặp phải mấy người chủ cặn bã, em thể cứ treo cổ ở cành cây phải ?”

      “Gâu!”

      “Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, có lẽ em nên học hỏi A Quất chút, tìm người dễ lừa gạt tỏ vẻ đáng chút, người đó mềm lòng đem em về nhà nuôi.”

      “Gâu gâu.”

      “Ôi chao, bây giờ có chị cho em ăn còn may, 2 ngày sau chị rồi em phải làm sao bây giờ.”

      “Gâu gâu gâu.”

      Hạ Duy thở dài hơi, mỗi ngày chuyện với nó biết nó có nghe lọt được bao nhiêu, nhưng bây giờ thói đời hư hỏng như vậy, muốn ngày mai nó biến thành món thịt kho tàu bàn ăn.

      “Chị đây, ngày mai lại đến cho em ăn, em phải cẩn thận đó nha.” Hạ Duy phủi tay đứng dậy rồi định A Hoàng sủa tiếng, ngẩng đầu nhìn rồi vẫy đuôi theo.

      Hạ Duy băng qua vạch đường dành cho người bộ, hình như nghe được tiếng chó sủa sau lưng, xoay đầu lại nhìn thấy A Hoàng nhắm mắt theo đuôi(*) mình. Hạ Duy ngẩn người, dừng lại nhìn nó: “Hết đồ ăn rồi, cho em hết rồi.”

      (*) nguyên văn là diệc bộ diệc xu: Có nghĩa là: thầy trò cũng , thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.

      “Gâu!” A Hoàng ngẩng đầu vẫy đuôi với .

      còn nữa.” Hạ Duy mở túi xách ra cho nó xem, “Em xem , nếu ăn chưa no tối chị đem ít cơm cho em.”

      “Gâu.” Nó vẫn vẫy đuôi nhìn .

      Hạ Duy: “..........”

      xoay người tiếp tục thêm 2 bước rồi quay đầu lại nhìn, quả nhiên A Hoàng vẫn theo .

      “....tìm người dễ lừa gạt tỏ vẻ đáng chút, người đó mềm lòng đem em về nhà nuôi.”

      Hạ Duy: “.........”

      Nhìn có dễ lừa gạt lắm ? Lần trước A Quất chọn , bây giờ A Hoàng cũng chọn .

      im lặng tiếp, A Hoàng cũng theo, đến khi đến trước cửa nhà .

      Hạ Duy: “..........”

      “Mẹ ơi, con về rồi đây.”

      Mẹ Hạ Duy vừa ngủ trưa được chút nghe tiếng về, nhìn về phía cửa nhà: “Sao về nhanh vậy?” Bà vừa dứt lời hơi sửng sốt khi nhìn thấy con chó hoang sau lưng Hạ Duy: “Con mang chó về nhà à?”

      ạ, nó theo con về đó mẹ ơi, làm sao bây giờ?”

      “Gâu.” A Hoàng tội nghiệp đứng ở cửa ra vào, vẫy đuôi với và mẹ. Mẹ Hạ Duy thấy nó tội nghiệp cũng đành lòng ném nó ra ngoài: “Có thể làm sao được nữa, con cứ nuôi nó , ai bảo con trêu chọc nó chứ.”

      Hạ Duy: “........”

      phải do thấy nó đáng thương sao!

      nhíu mày, với mẹ mình: “Nhưng con sắp phải về thành phố A rồi, ở đây bố mẹ nuôi ?”

      , khó khăn lắm mới nuôi lớn con, muốn nuôi thêm con chó khác nữa. Để con chó theo con , nó có duyên với con con mang về thành phố A nuôi .”

      Hạ Duy: “........”

      hiểu quy luật nhưng mẹ à mẹ có thể giải thích thoáng hơn được , con chó khác nữa’ là ý gì đây? :)

      xoay đầu nhìn A Hoàng, nó thành ngồi xổm ngoài cửa, tha thiết mong chờ giương mắt nhìn .

      Hạ Duy: “.........”

      Đuọc rồi, có thể là loại người dễ lừa gạt trong mắt động vật.

      quyết định nuôi A Hoàng rồi nên Hạ Duy đem nó đến bệnh viện thú y kiểm tra, tiêm vắc-xin phòng bệnh, sau đó lại đến cửa hàng thú nuôi để tắm rửa cho nó. Tắm rửa cho chó phiền phức, Hạ Duy chưa từng nuôi chó nên luôn đứng cạnh chủ tiệm học tập.

      “A, cuối cùng cũng chỉnh đốn em sạch rồi.” Hạ Duy mang A Hoàng về nhà, nó từ con chó hoang bẩn thỉu trở thành con chó đấy vô cùng tuấn, “Ổ nằm, thức ăn cho chó gì đó về thành phố A hãy mua.”

      “Gâu.” A Hoàng nhảy lên, nằm đùi liếm bụng .

      “Ha ha.” Hạ Duy bị nó liếm hơi nhột, lấy điện thoại ra với A Hoàng: “A Hoàng, nhìn màn hình nào, cười cái nào.”

      “Gâu.”

      Hạ Duy chụp được bức hình về tư thế oai hùng của A Hoàng, đăng lên QQ với caption là: “Nhặt được con chó hoang và quyết định mang về nhà nuôi (*≧▽≦*) , A Hoàng có gương mặt cực ngầu, hề quê mùa(*) chút nào, sao lại gọi nó là chó đất(*)?”

      (*) nguyên văn của chó đất là thổ cẩu. Tác giả chơi chữ từ ‘thổ’ gồm 2 nghĩa là đất và quê mùa.

      Status này nhanh chóng được người like và bình luận, nhưng thế giới này luôn tồn tại loại người giống như người bình thường.

      Giang Chi Châu: chữ ‘đất’ trong chó đất chính là bộ lông màu đất, phải là ý quê mùa.

      Hạ Duy trả lời bình luận của Giang Chi Châu: .... À [ mỉm cười ]

      Giang Chi Châu trả lời bình luận của Hạ Duy: ...... Con chó đáng thế này, chỉ là chủ của nó có văn hoá thôi.

      Hạ Duy trả lời bình luận của Giang Chi Châu: Được rồi tôi biết có văn hoá rồi, tiếp theo [mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ha ha ha ha cười chết mình rồi.

      Tô phở biết bay: Người mê chó như mình chết mất, còn cọ đầu vào người cậu nữa chứ :)

      Đào Dự: Em muốn đem nó về thành phố A để nuôi à?

      Hạ Duy trả lời bình luận của Đào Dự: Nhưng hình như gửi vận chuyển hơi phiền, hơn nữa nó bị chủ vứt bỏ lần, hơi nhạy cảm nên em lo gửi vận chuyển khiến nó bị sợ hãi.

      Hạ Duy còn suy nghĩ làm thế nào để đưa A Hoàng về thành phố A Đào Dự gửi tin nhắn riêng cho : “ đưa em về thành phố A.”

      Hạ Duy: À cần đâu, làm phiền quá.

      Đào Dự: phiền, lái xe nhanh hơn, tầm 3 tiếng là đến nơi rồi, chừng nào em ?

      Hạ Duy: Ngày kia, nhưng để em thử nghĩ cách thế nào, làm phiền quá [ dở khóc dở cười ]

      Đào Dự: Ngày kia vừa đúng thứ 7, coi như là thuận tiện cuối tuần đến thành phố A chơi [cười trộm]

      Hạ Duy: Cuối tuần có tiết à?

      Đào Dự: Có mấy học trò học bổ túc, nhưng có thể đổi sang thứ 6. Lâu rồi cũng chưa đến thành phố A, coi như là chơi vậy.

      Hạ Duy: À.... vậy được, cảm ơn trước nha [đáng ]

      Đào Dự: cần khách sáo như vậy với .

      Hạ Duy: Đến thành phố A em mời ăn cơm 23333

      Từ lúc Hạ Duy đăng status này trong group bạn thân của bắt đầu ầm ĩ cả lên.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: @ Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát, cậu kết bạn với Giang tiên sinh ở lầu dưới khi nào thế?

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Bây giờ cậu mới phát sao? Mình biết từ hai ngày trước rồi [cười trộm]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Để tiện liên lạc thôi, vì dù sao bọn mình cũng cãi nhau suốt, tìm quản lý hoài hay.

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: hhhhhh

      gầy mười cân đổi tên: Lông mày của mình bị nhíu lại, mình cảm thấy chuyện này đơn giản đâu.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ha ha ha ha + 10086

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đừng chau mày, coi chừng có thêm nếp nhăn [mỉm cười]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Sấu Sấu sờ thịt thừa bụng mình cũng cảm thấy chuyện đơn giản.

      gầy mười cân đổi tên: ... [mỉm cười] Bát Bảo, cậu tự out QQ hay để bọn mình kick ra.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình chọn tự tha thứ cho bản thân mình :)

      Hạ Duy nhìn màn hình cười tiếng, Bát Bảo tự hi sinh bản thân để chuyển chú ý của Sấu Sấu, quả nhiên hổ danh nữ hiệp.

      Sáng thứ 7, Đào Dự lái xe đến trước chung cư nhà , mẹ Hạ Duy thấy Đào Dự đến đón dùng giọng điệu mập mờ : “Mẹ thấy cậu Đào Dự này rất tốt, công việc ổn định IQ lại cao, tương lai sinh con nhất định rất thông minh.”

      Hạ Duy im lặng kéo vali và ôm A Hoàng ra ngoài: “Con đây, lần sau về thăm mẹ.”

      Mẹ Hạ Duy : “Nếu tìm được đối tượng đừng về nhà nữa.”

      Hạ Duy: “..........”

      có cần điều tra xem mình có là con ruột .

      Mẹ Hạ Duy tiễn xuống lầu, đường còn nhắc nhở: “Mẹ nhớ lúc con còn học phải rất thích Đào Dự sao, mẹ cảm thấy nó cũng có ý với con, hai đứa thử tiến tới xem sao.”

      “Mẹ đừng cảm thấy gì nữa, từ đến lớn, người mẹ vừa ý đều thích con.”

      Mẹ Hạ Duy: “......”

      Sao lại biết xấu hổ mà thẳng thừng ra được nhỉ.

      Mẹ Hạ Duy đưa lên xe rồi mới lên nhà, Hạ Duy ôm A Hoàng ngồi ở ghế xấu, hề ngượng ngùng với Đào Dự: “Mẹ em chuyện cái đúng cái sai, đừng để trong lòng.”

      Đào Dự mỉm cười: “ sao, mẹ cũng hay như vậy.”

      Hạ Duy vốn định với điều kiện của có nhiều thích, nhưng lại chợt nhớ đến cuộc trò chuyện hôm đó của hai người ở trường liền ngậm miệng.

      3 tiếng đường tính là dài, nhưng cũng ngắn. Đào Dự ngừng đỗ xăng lần, còn lại là vẫn luôn chạy đường.

      Hạ Duy sợ A Hoàng làm quậy tung xe của Đào Dự, nhưng cũng may là nó ngoan ngoãn ngồi bên, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào khung cảnh thay đổi ngừng ngoài cửa sổ. Hạ Duy xoa đầu nó, nhịn được nghĩ nó có nhớ đến người chủ cũ của nó , vì dù sao bọn họ cũng sắp đến nơi ở mới.

      “Sao lại muốn đưa chó về thành phố A để nuôi?” Đào Dự nhìn trong kính chiếu hậu rồi hỏi.

      Hạ Duy đáp: “Gần chỗ chúng ta có cửa hàng được xây dựng, người chủ nhà dọn rồi và để nó lại, cực kỳ đáng thương. ràng người chủ cũ cần nó nữa, nó cứ ngu ngốc đứng đợi ở đó.”

      “Con chó này rất trung thành và có trách nhiệm.”

      “Đúng đó, mẹ em chó đất dễ bị vứt bỏ lắm, chứ nếu là loại chó đắt tiền người chủ đó chắc chắn mang nó rồi.”

      Đào Dự nhớ đến status trước đây của , bật cười : “Qủa A Hoàng rất ngầu.” nghĩ nghĩ hồi rồi lại hỏi: “Người bình luận đầu tiên có phải Giang tiên sinh ở lầu dưới nhà em phải ?”

      “Vâng ạ... Là người rất xấu xa.”

      Đào Dự lên án nhân phẩm của , chỉ hói” Vì sao em lại mình là mẫu người con ta thích?”

      “Ha ha, vị Giang tiên sinh này chỉ có tính tình xấu xa, mà còn có tính sạch , ta chấp nhận con quen bạn trai. Đàn ông các có phải đều như vậy ?”

      “Được nhiên phải rồi, ngại đâu.”

      Hạ Duy lại im lặng. Đào Dự thấy nữa cũng miễn cưỡng , tiếp tục im lặng lái xe. Cuối cùng hơn 12h bọn họ cũng đến chung cư chỗ Hạ Duy ở.

      Đào Dự dừng xe lại, theo Hạ Duy xuống xe: “ giúp em đem hành lý lên.”

      Qủa là tay Hạ Duy còn phải ôm A Hoàng nên thuận tiện xách hành lý, liền khẽ gật đầu với Đào Dự. Hai người đứng trong thang máy lên lầu.

      Lúc cửa thang máy được mở ra, Giang Chi Châu liền thấy Hạ Duy, sững sờ lúc mới hỏi: “ về rồi sao?”

      Cảm xúc mừng rỡ còn chưa kịp thể lên mặt nhìn thấy người đàn ông lạ lẫm đứng bên cạnh , khoé miệng cong lên chợt sững lại.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 28

      Đây là lần thứ bao nhiêu trông thấy dẫn đàn ông về nhà rồi? Tại sao lại luôn nhìn thấy ở cùng với người đàn ông khác, hơn nữa mỗi lần lại là người khác nhau.

      Hạ Duy nhìn thấy cũng giật mình trong chớp mắt, rồi mới lấy lại tinh thần: "Đúng vậy, ha ha."

      bắt đầu cảm thấy thang máy nơi đáng sợ rồi.

      Đào Dự nhìn thoáng qua Giang Chi Châu, rồi xách vali của Hạ Duy vào thang máy. Giang Chi Châu cảm thấy người này nhìn quen quen, người này... nhìn thế nào cũng thấy giống em trai của chút nào?

      "Khụ." Hạ Duy ho tiếng, giới thiệu với Giang Chi Châu, "Đây là Đào Dự, bạn học cùng trường cấp 3 với tôi, bởi vì tôi mang theo chú chó về khá bất tiện, nên cậu ấy đặc biệt đưa tôi trở lại."

      Bạn học cấp ba? Đặc biệt? Lông mày Giang Chi Châu khẽ nhếch lên, người này chính là Đào Dự? Trong phần bình luận của bài Hạ Duy đăng từng nhìn thấy qua cái tên này: "Chào ."

      Nghe câu chào Đào Dự, trong lòng Hạ Duy ha ha hai tiếng, cần đoán cũng biết Giang tiên sinh lại nghĩ ra cái chuyện đen tối gì.

      "Vị này chính là Giang tiên sinh ở tầng dưới nhà em." nghiêng đầu, cũng giới thiệu với Đào Dự.

      "Chào ." Đào Dự gật đầu với , tầm mắt hai người chạm nhau.

      Vị này chính là Giang tiên sinh sao?

      Hai người nhìn nhau vài giây, rồi đồng thời thu hồi ánh mắt.

      Giang Chi Châu ra khỏi thang máy ở tầng mười tám, sau khi khỏi, Hạ Duy cảm thấy cuối cùng khí cũng trở lại bình thường. Đào Dự nhìn nhìn , hỏi: "Vị Giang tiên sinh này làm việc gì?"

      Hạ Duy : "À, ấy chính là nhà tư bản ác độc, mở nhà hàng, Thiên Hạ Cư chính là của nhà ấy mở ra đấy! Nhưng mà thỉnh thoảng ấy cũng nấu ăn, tay nghề cũng tệ lắm."

      Đào Dự khẽ gật đầu, lúc cửa thang máy mở ra ở tầng mười chín, với Hạ Duy: "Trước tiên em thu dọn lại đồ đạc chút , rồi thuận tiện nghỉ ngơi lúc, buổi chiều chúng ta ra ngoài sau."

      "Được, vậy bây giờ đâu?"

      " vào khách sạn, thuận tiện ngủ trưa tí."

      "Ừ... Buổi tối em mời ăn cơm nhé."

      "Được, vậy đến Thiên Hạ Cư ăn ."

      Hạ Duy: "..."

      đến chuyện ăn ở Thiên Hạ Cư rất đắt, Đào Dự đưa xa như vậy, mời ăn bữa ngon cũng có gì, chỉ là...

      "Tại sao lại muốn ăn ở Thiên Hạ Cư?"

      " có gì, chỉ là muốn nếm thử tay nghề của Giang tiên sinh."

      Thế nhưng mà... Giang tiên sinh ngày chỉ làm món thôi.

      Lúc này, Giang tiên sinh ở tầng mười tám bất giác ngẩng lên đầu nhìn trần nhà. Bây giờ có lẽ hai người họ đến nơi rồi, ở đó làm cái gì vậy?

      nhìn nhìn mèo vàng nằm sấp ghế sa lon, cầm lấy điện thoại gửi cho Hạ Duy tin nhắn: " có muốn đến thăm mèo vàng ?"

      lát sau, Hạ Duy trả lời: "Có, vài ngày gặp, tôi rất nhớ nó!"

      Mấy phút đồng hồ sau, tiếng chuông cửa nhà Giang Chi Châu vang lên, Giang Chi Châu mặc tạp dề ra mở cửa, nhìn nhìn phía sau : "Bạn học cấp ba của đâu rồi?"

      "Về khách sạn rồi."

      " ta ở khách sạn à?"

      Hạ Duy nhếch khóe miệng: " ở đâu? Tôi biết ngay lại nghĩ đến những chuyện đen tối mà!"

      Giang Chi Châu: "..."

      thong dong lấy đôi dép nữ trong nhà ra, để bên cạnh chân Hạ Duy: " vào."

      "Được." dép xong, trong tay còn nắm xích của A Hoàng, "A Hoàng cũng có thể vào chứ? Nó vừa tắm rửa rồi, rất sạch ."

      "Ừ." Giang Chi Châu cúi đầu nhìn A Hoàng, A Hoàng thấy nhìn mình, liền sủa với tiếng.

      Hạ Duy vui vẻ dắt A Hoàng đến trước mặt mèo vàng, thần thần bí bí với nó: "A Quất, chị dẫn theo đặc sản đất của quê hương chị đến cho em!" xong, ôm A Hoàng ra phía trước: "Woa…! Chó vàng – chó bản địa quê chị!"

      "Gâu!" A Hoàng phối hợp kêu tiếng, còn lắc lắc cái đuôi.

      Mèo vàng: "..."

      Giang Chi Châu cảm thấy ánh mắt của mèo vàng lúc này minh họa rất tốt cho câu "Ánh mắt tỏ vẻ quan tâm đến mấy kẻ tâm thần(1)".

      (1) Nguyên văn: 关爱智障的眼神 - Quan ái trí chướng đích nhãn thần

      "Tôi nấu cơm." Giang Chi Châu đành lòng nhìn nữa. vừa xoay người, Hạ Duy gọi lại: " nấu cơm à? Đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm!"

      "... Ừ, là đúng lúc."

      Lúc Giang Chi Châu nấu cơm, Hạ Duy vẫn giúp A Hoàng và A Quất gia tăng tình cảm. A Hoàng rất nhiệt tình, ngừng vẫy đuôi với A Quất, còn A Quất vô cùng lạnh nhạt, từ đầu chí cuối đều là dáng vẻ lạnh lùng như ông hoàng.

      "A Quất, tuy bây giờ râu của em bị cắt rồi, nhưng có A Hoàng bảo vệ, có con mèo nào dám cười nhạo em đâu!"

      Mèo vàng: "..."

      Nhất định phải nhắc đến râu của nó sao? Bực mình hơn là tên chó ngốc kia còn rất phối hợp sủa theo.

      Sau khi Giang Chi Châu nấu xong, Hạ Duy vô cùng tự giác rửa tay rồi mới ngồi ở bàn ăn cơm. Giang Chi Châu chỉ : "Ở đây tôi có thức ăn cho chó, nên tạm thời chỉ có thể cho nó ăn chút cơm của .”

      "Ừ, chiều tôi mua thức ăn cho chó, còn phải bố trí cho nó cái ổ nữa."

      Giang Chi Châu nâng mắt nhìn nhìn : "Buổi chiều ra ngoài chơi với bạn cấp ba của à?"

      "Có chứ, dạo phố rồi tiện mua luôn thức ăn cho chó."

      À, ra là thế.

      "Tình cảm của với bạn cấp ba rất tốt đấy, xa như thế còn đưa ."

      Hạ Duy liếc mắt nhìn : "Người ta tất nhiên là người tốt rồi, cho rằng ai cũng lạnh lùng vô cảm(2) như à?"

      (2)Nguyên văn: lãnh tâm lãnh phế - tim phổi đều lạnh

      Giang Chi Châu nhíu nhíu mày: " có biết đồ ăn ăn là ai nấu ?”

      "Khụ." Hạ Duy vô ý thức bảo vệ bát cơm của mình, "Đừng chuyện của tôi nữa, sinh nhật của Tôn đại tiểu thư qua rồi, tặng ấy cái gì vậy?"

      " bộ váy."

      "Thế à... ấy có thích ?"

      " ấy rất thích."

      "Vậy là tốt rồi." Hạ Duy cúi đầu lắc lắc bát cơm, "Sinh nhật là cơ hội tốt để phát triển tình cảm."

      Giang Chi Châu : "Coi như tồi, ấy mời cả mấy người bạn nữa."

      "A, gặp bạn bè rồi à..., vậy bước tiếp theo nên chính thức gặp người lớn rồi."

      Mắt Giang Chi Châu khẽ lóe sáng, như là tự hỏi cái gì, Hạ Duy cũng tiếp, chỉ là nhịn được nghĩ đến chuyện liệu có phải sau khi Giang tiên sinh và Tôn đại tiểu thư kết hôn có phải Tôn đại tiểu thư cũng chuyển đến đây ở nhỉ? Vậy chẳng phải là thường xuyên gặp phải bọn à? Còn có thể nhìn thấy con của hai người họ nữa...

      Cmn quá hành hạ rồi.

      Sau khi về đến nhà, vẫn còn ám ảnh vấn đề này trong lòng, thế nên ngủ trưa có nửa giờ ngắn ngủi, vậy mà liền mơ thấy Giang Chi Châu và Tôn Giảo đưa con tản bộ ở vườn hoa chung cư, vô tình gặp vẫn còn độc thân.

      Giấc mơ này vô cùng chân thực, lúc Hạ Duy tỉnh lại mũi còn có chút cay cay. thể ở bên Giang Chi Châu thôi , nhưng cũng muốn ở bên nhìn và người khác kết hôn sinh con em em. còn chưa mạnh mẽ đến mức như vậy.

      Nếu như tương lai nhất định như vậy, chi bằng sớm biến mất trong cuộc sống của nhau.

      ngồi dậy từ giường, gửi cho Siêu Gầy tin nhắn: "Siêu Gầy, tớ định chuyển khỏi nhà của cậu."

      gầy mười cân đổi tên: sao thế?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ cũng thể ở nhà cậu mãi

      gầy mười cân đổi tên: đột nhiên chuyển cũng phải có lý do chứ?

      gầy mười cân đổi tên: cậu cứ thẳng , có phải liên quan đến Giang tiên sinh tầng dưới .

      Hạ Duy hạ mắt xuống, cười tiếng, lại nhớ ra, lúc ở trường cấp 3 người phát thích Đào Dự sớm nhất cũng là Siêu Gầy.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: với cậu, gần đây đúng là tớ phát có hơi thích ấy, nhưng mà Giang tiên sinh có đối tượng rồi, hơn nữa trước mắt xem ra tiến triển cũng rất thuận lợi.

      gầy mười cân đổi tên: ... Cậu để cho tớ yên tĩnh suy nghĩ chút.

      gầy mười cân đổi tên: biết là cậu dễ có tình cảm với người khác, tớ cũng phải biết chuyện ấy, nhưng đến mức phải chuyển chứ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ muốn trở thành thức ăn của chó cho ấy và bạn của ấy [ mỉm cười ]

      Ý chỉ cẩu lương: thức ăn cho chó - người đứng ngoài nhìn hai người thể tình cảm.

      gầy mười cân đổi tên: tớ từng trải rồi, tớ cho cậu biết, nhau đâu có dễ dàng như vậy, cậu cho là ngày mai bọn họ kết hôn được ngay à?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: bọn họ kết hôn cũng đến lượt tớ, hình như tớ còn chưa với cậu, Giang tiên sinh là người thích sạch , chấp nhận bạn có tình sử. :)

      gầy mười cân đổi tên: ... ...

      gầy mười cân đổi tên: thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành hai chữ, báo ứng.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...

      gầy mười cân đổi tên: cậu muốn chuyển cũng cần vội vã như vậy, tìm được nơi thích hợp chuyển. Đúng rồi, có phải Đào Dự đưa cậu trở lại thành phố A ? Tuy muốn cậu ấy gặp tai họa, nhưng ai bảo tớ thân với cậu hơn chứ, cân nhắc chút về cậu ấy .

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ra lúc trước ở trường học, tớ cũng từng thổ lộ với cậu ấy_:)з" ∠)_

      gầy mười cân đổi tên: ... ...

      gầy mười cân đổi tên: rút lại toàn bộ đồng cảm vừa rồi của tớ với cậu, mời cậu nhanh chóng rời khỏi nhà của tớ , tạm biệt [ mỉm cười ]
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 29

      Tuy Hạ Duy rạo rực ý định muốn chuyển nhà nhưng thuê nhà là chuyện rất phiền phức, tìm được căn nhà phù hợp lại càng phải là chuyện dễ dàng gì, tính đợi Đào Dự về thành phố D tìm từ từ.

      rời giường rửa mặt sạch , thay quần áo rồi ngồi trước gương để trang điểm lại. A Hoàng cứ chạy loanh quanh chân , chốc chốc ngước lên tò mò nhìn , đến lúc xong xuôi chuẩn bị ra ngoài nó lại bám dính muốn cùng ra ngoài. Hạ Duy đứng ở cửa mang giày, rồi xoay người an ủi nó: “A Hoàng phải nghe lời, chị phải mua ổ chó và thức ăn cho em, em ngoan ngoãn ở nhà canh nhà nha, chị về nhanh thôi.”

      “Gâu.” A Hoàng vẫy đuôi nhìn , ra vẻ đáng thương mong mỏi muốn được dắt ra ngoài dạo.

      thể dẫn em ra ngoài được, tối chị về chị dẫn em dạo được nào?” Hạ Duy mở cửa thấy nó định chạy ra ngoài dùng chân chặn lại, “Chị đây, buổi tối mang đồ ăn ngon về cho em.”

      thấy ánh mắt đáng thương của A Hoàng lúc đóng cửa đành lòng. Nếu như có thể cùng nuôi nó với mèo A Quất tốt biết mấy, nó còn có bạn nhưng tiếc là... quyết định chuyển nhà rồi.

      Đào Dự đặt khách sạn ở gần quảng trường Tinh Quang nên hai người hẹn gặp ở cửa hàng Tinh Quang, thuận tiện vào trong đó mua đồ cho A Hoàng.

      Hạ Duy vốn cho rằng đàn ông thích dạo phố với phụ nữ, nhưng Đào Dự vẫn luôn mực kiên nhẫn dạo với , thậm chí còn giúp đưa ra ý kiến nữa. Mua sắm xong cũng gần đến giờ ăn trưa nên hai người trực tiếp đến Thiên Hạ Cư. Hôm nay Điền Điềm cũng đến chung vui, bọn họ còn chưa đặt chân đến cửa ra vào của Thiên Hạ Cư nữa Điền Điềm gửi tin nhắn có mặt.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Hôm nay sao cậu tan tầm sớm vậy? (⊙0⊙)

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Hôm nay là thứ 7 được ? [mỉm cười] Tăng ca cũng có giờ giấc đó nha [mỉm cười]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ha ha được rồi, tầm 5 phút nữa bọn mình tới.

      Bọn họ đặt phòng bao kiểu bình thường, khi người phục vụ dẫn đường cho bọn họ vào đúng lúc bị Giang Chi Châu nhìn thấy. xuống đây để gặp khách hàng nên vẫn mặc đồng phục bếp, nhìn thấy Hạ Duy cùng với Đào Dự vào phòng vô thức dừng bước lại.

      Bọn họ đến đây ăn cơm à? đặc biệt chú ý, căn phòng bọn họ vừa bước chân vào có tên là Thính Nguyệt Viên.

      ... có cảm giác như tên của căn phòng này bỡn cợt phải?

      “Tổng giám đốc Giang, có chuyện gì sao ạ?” Người phục vụ theo phía sau thấy bỗng nhiên đứng lại nữa, nên chị ta nghĩ là cách bọn họ phục vụ khách hàng có vấn đề gì đó.

      .” Giang Chi Châu trả lời, sắc mặt của bình thường lại nhưng chưa có gì xảy ra, “Lúc khách hàng trong thính Nguyệt Viên gọi đồ ăn đưa phiếu gọi món cho tôi.”

      “Vâng ạ.”

      Người phục vụ đó lúc vừa ghi món vừa đồng thời suy đoán nguyên nhân tại sao Tổng giám đốc Giang muốn phiếu gọi món để làm gì chứ, sau đó Giang Chi Châu nhận được phiếu gọi món nhìn chăm chăm vào tên món ăn được ghi trong đó.

      Lại là món cơm chiên trứng, Hạ ở lầu thay đổi đàn ông rất nhanh nhưng ăn cơm vẫn lòng chung thuỷ với món này. Đám đầu bếp bất ngờ khi nhìn thấy bước chân lần thứ 2 vào phòng bếp: “Tổng giám đốc Giang, hôm nay phải làm món rồi sao?”

      “Ừ, nhưng đột nhiên lại muốn làm cơm chiên trứng.”

      “.....” Qủa nhiên Tổng giám đốc Giang có tình mãnh liệt với món ăn này.

      làm xong món ăn đưa cho phục vụ bê , sau đó tiếp tục ở lại phòng bếp nữa, trực tiếp vào phòng trong thay quần áo. Khi mở cửa tủ ra chợt nhìn thấy bản thân mình trong gương. thoáng sững sờ, ánh mắt khẽ trầm xuống.

      Sao phải cau mày chứ? Là chuyện gì vui sao?

      cẩn thận nghĩ nghĩ lại chốc, mới phát hình như cảm xúc này xuất từ lúc nhìn thấy Hạ ở lầu cùng xuất với bạn học cũ.

      Nhưng chuyện này có gì ghê gớm đâu chứ? Chẳng qua chỉ là bọn họ cùng nhau ăn cơm thôi, huống hồ chi đây cũng phải là lần đầu tiên thấy lại với người đàn ông khác.

      đóng cửa tủ lại nhưng sau lát chân mày vẫn chưa giãn ra. Tại sao lại phải để ý chuyện của Hạ ở lầu như vậy chứ?

      Trong lòng Giang Chi Châu mơ hồ xuất đáp án, nhưng nhanh chóng bác bỏ khả năng này. có bệnh thích sạch , mà hẹn hò nhiều bạn trai như vậy, thể nào thích được.

      Có thể là do trong khoảng thời gian này tiếp xúc khá nhiều với nên mới để ý như vậy.

      Cũng ngay lúc đó trong phòng bao, Hạ Duy lại nếm thử món cơm chiên trứng của Thiên Hạ Cư lần nữa. ra hơi đau lòng, nếu như muốn ăn cơm chiên trứng cố gắng mè nheo với Giang tiên sinh có thể được ăn miễn phí rồi, sao lại phải dùng tiền đến Thiên Hạ Cư ăn chứ....

      “Hử?” vừa ăn muỗng cơm chiên trứng vào miệng chợt cảm thấy là lạ, nghi ngờ nhai chầm chậm để nghiên cứu.

      “Xin hỏi là hương vị có vấn đề gì sao ạ?” Người phục vụ đứng gần đó ân cần hỏi thăm. Món cơm chiên trứng này là do ông chủ Giang tự tay đích thân làm, thể có vấn đề gì mới đúng.

      Hạ Duy ngước đầu lên hỏi người phục vụ: “Đây là do ông chủ của tự tay làm à?”

      Người phục vụ mỉm cười đáp: ‘Đúng ạ.”

      Hạ Duy: “.........”

      Dạo gần đây Giang tiên sinh rất thích làm món cơm chiên trứng này à?

      “Được đó Hạ Duy, bây giờ cậu ăn đến mức có thể nhận ra tay nghề của Giang tiên sinh rồi, có phải thường xuyên xuống lầu dưới ăn chực hả?” Điền Điềm mờ ám cười như cười nhìn . Hạ Duy ho tiếng, ngượng ngùng trả lời: “Đâu có thường xuyên đâu.”

      Chỉ là thỉnh thoảng thôi.

      Điền Điềm trêu chọc nữa, ngược lại quay qua bắt chuyện với Đào Dự: “Đồ ăn của Thiên Hạ Cư rất nổi tiếng ở thành phố A đó, cả Hạ Duy nỡ phí tiền ăn đâu, hôm nay mời nên phải ăn nhiều chút đó.”

      Đào Dự nghe đến quy tắc mỗi ngày chỉ làm món của Giang tiên sinh, nhìn các món ăn bàn lượt rồi nhìn đến món cơm chiên trứng của Hạ Duy: “ có thể nếm thử món cơm chiên trứng được ?”

      “.... Được chứ.” lấy chén sạch khác múc ra phân nửa cho Đào Dự. Đào Dự ăn thử muỗng, im lặng hồi mới : “Qủa nhiên tay nghề tệ.”

      Điền Điềm tò mò hỏi: “Thầy Đào, biết nấu ăn à?”

      Đào Dự gật đầu: “Ừ, lúc được nghỉ ở nhà đều là tự nấu ăn, nhưng tay nghề cũng thể nào so sánh với Giang tiên sinh được.”

      Điền Điềm : “Sao phải so sánh với ta chứ, nghề nghiệp của ta vốn là đầu bếp, kỹ thuật chuyên nghiệp.”

      Đào Dự nở nụ cười và lên tiếng.

      Điền Điềm im lặng chốc rồi cũng gì thêm. Cơm nước xong vẫn còn sớm nên Hạ Duy muốn mời Đào Dự karaoke hay ăn khuya gì đó. Điền Điềm đề xuất ý kiến: “Chúng ta uống rượu !”

      Hạ Duy bất ngờ nhìn , trong đám bọn Điền Đièm là người thích uống rượu nhất, thậm chí ấy còn có thành kiến với quán bar nữa, sao hôm nay lại hào hứng vậy chứ?

      phải cậu uống rượu sao?”

      Điền Điềm trả lời: “Hiếm lắm Đào Dự mới có dịp đến đây, hơn nữa mình cứ tăng ca hoài nên mình muốn thư giãn chút! Chi bằng bọn mình Thanh Nam Hạng , uống xong ăn đồ nướng luôn!”

      Hạ Duy có ý kiến gì, nhưng biết thầy Đào có thích mấy chỗ như quán bar : “ muốn ?”

      Đào Dự nghĩ nghĩ hồi rồi trả lời: “ chứ, ngay cả nơi xa xôi như thành phố A cũng đến rồi, muốn về khách sạn sớm như vậy.”

      Đào Dự lái xe tới nên lúc này đến Thanh Nam Hạng cũng khá dễ dàng. Thanh Nam Hạng là tụ các quán bar nổi tiếng nhất thành phố A, ở đây có thể chứng kiến được các loại quán bar và các loại người khác nhau.

      Bọn họ chọn quán bar trông cũng khá đàng hoàng, cảm nhận cuộc sống về đêm của thành phố A. Vì Đào Dự phải lái xe nên chỉ gọi ly nước giải khát có gas, Hạ Duy uống cũng biết chừng mực, còn Điền Điềm bao lâu sau liền uống đến say bí tỉ. ấy như thế này nên Hạ Duy có ý định ăn đồ nướng nữa, trực tiếp bảo Đào Dự lái xe về.

      xin lỗi , có lẽ trong thời gian này Điền Điềm phải chịu áp lực lớn, đám người bọn họ ở công ty chịu buông tha cho nhân viên.” Hạ Duy đỡ Điền Điềm ngủ thiếp , giải thích với Đào Dự. Đào Dự để ý, : “ sao, ở thành phố lớn áp lực cũng lớn, mình ấy ở đây, ắt hẳn chịu ít khổ sở rồi.” đến đây lại muốn ôn chuyện xưa với Hạ Duy: “Thành phố D luôn luôn là nhà của em, nếu như mệt mỏi cứ quay về.”

      “Vâng.” Hạ Duy nhìn Điền Điềm ngủ vai , trong lòng hơi xúc động. Lúc trước các phải liều mạng thế nào mới thi đậu trường ở thành phố A này đây, sau khi tốt nghiệp cũng khăng khăng làm việc ở thành phố A, nhưng những chuyện này xứng đáng sao? đến Bát Bảo thường xuyên chạy đến công trường, hơi phải công tác ở thành phố khác, mỗi ngày Điền Điềm đều phải tăng ca tăng ca, công việc tay giống như làm mãi hết, còn sao chứ? Kinh doanh cửa hàng làm móng nho , tuy nhìn bên ngoài là tự mình làm chủ, nhưng mỗi ngày vẫn làm việc sớm về tối....

      10 năm trước, cuộc sống mà các tưởng tượng ở thành phố A là như thế này hay sao? Các chỉ nhìn thầy vẻ phồn hoa bên ngoài của thành phố A, nhưng quên thành phố này cho phép bạn được sống thông thả.

      Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần chìm vào màu đen, những toà cao ốc sáng rực ánh đèn, đường phố tấp nập những con người muôn hình muôn vẻ, ngừng lướt qua mắt .

      Mỗi ngày bọn họ phải cần cố gắng bao nhiêu mới có thể khiến cho cuộc sống của mình trông ‘thong thả’ ở thành phố này đây?

      Chỗ ở của Điền Điềm là ký túc xá gồm phòng 2 người do công ty cung cấp, Đào Dự tới nơi dừng xe lại, Hạ Duy đánh thức Điền Điềm, đỡ ấy xuống xe: “Hôm nay làm phiền rồi, em đỡ ấy lên được rồi, về trước .”

      sao, em mua nhiều đồ như vậy, xách tiện, chờ em xuống.”

      “Vậy được, em xuống ngay.”

      Bây giờ Điền Điềm tỉnh táo hơn rồi, tựa vào người Hạ Duy cũng có thể miễn cưỡng bước . May mà toà nhà này có thanh máy, nếu Hạ Duy phải đau đầu rồi.

      Người còn lại ở ký túc xá chưa về, Hạ Duy rót ly nước cho Điền Điềm, rồi cầm khăn lau mặt cho tỉnh rượu. Điền Điềm bỗng nhiên nắm lấy cổ tay , hỏi: “Bây giờ cậu còn thích Đào Dự ?”

      Hạ Duy nhìn , hỏi ngược lại: “Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này chứ?”

      Điền Điềm cười hì hì hai tiếng: “Vì mình cảm thấy giống như Đào Dự còn thích cậu.”

      cứ như ấy từng thích mình vậy....”

      Điền Điềm im lặng lúc rồi ôm cái gối nằm nhìn : “Cậu luôn đàn ông hiểu tâm tư phụ nữ, nhưng ra cậu cũng phát ra tâm tư của người khác.”

      Hạ Duy sững sờ, sao? có ngu ngốc như vậy sao?

      “Lúc cấp 3, Đào Dự có thích cậu đó.”

      Hạ Duy nhíu mày: “Nhưng mình có viết thư cho ấy, nếu ấy thích mình sao trả lời lại chứ?”

      Điền Điềm đảo mắt, hai gò má đỏ bừng nhìn : “Cậu về bức thư kẹp trong cuốn sách tham khảo vật lý à? Bức thư này bị mình lấy rồi, Đào Dự chưa từng thấy nó.”

      Hạ Duy: “.........”

      cố gắng tiêu hoá lúc lâu rồi mới : “Cậu uống say rồi phải ?”

      “Ha ha, mình say.” dứt lời lảo đảo đứng dậy, kéo thùng giấy dưới bàn sách ra, lục lọi tìm hồi: “Tìm được rồi!”

      xoay người đưa bức thư hồng nhạt cho Hạ Duy.

      Phía có viết 3 chữ ‘gửi Đào Dự’ bằng bút máy.

      còn nhớ, mình luyện viết cái tên này rất nhiều lần để nhìn nó đẹp hơn.

      Hạ Duy ngơ ngác nhìn bức thư này, trong cuộc đời này chỉ viết thư tình đúng lần duy nhất, cách đây 10 năm, bây giờ nó lại trở về tay lần nữa.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :