Trúc mã chọn Thanh mai - Batsinhsinh

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 13

      "Thi Thi à, cậu có định tham gia vào thiết kế phần mềm của tiến sĩ Tống hay , tôi thấy đây là cơ hội rất tốt cho tương lai khi cậu học tiếp hệ nghiên cứu đó". Trương Bằng nghiêm túc .

      "Tôi tham gia, cậu cũng biết tôi thực bài nghiên cứu về hệ thần kinh não, nó chiếm khá nhiều thời gian rồi, tôi muốn tập trung vào nó".

      "Tôi biết cậu muốn có bài nghiên cứu riêng cho mình, nhưng mà cơ hội lần này cũng hề chút nào, tôi nghe giáo sư Trịnh qua ai nằm trong nhóm cùng hợp tác lần này có cơ hội thực tập tại bệnh viện y học tại Mĩ. Cậu tham gia sao?"

      Triệu Tử Thi cười khẽ, giọng :"Tôi biết cậu là có ý tốt, rất cảm ơn cậu. Nhưng tôi thay đổi quyết định của mình. Tôi tin vào khả năng của mình, tin mình thành công. Quan trọng nhất đó phải là thành công của chính tôi".

      Trương Bằng nghe vậy cũng cố khuyên nữa, cậu biết là con người rất kiên định, luôn hoàn thành mục tiêu của mình, dù biết rằng nó hề dễ chút nào.

      ...

      Trở lại ký trúc xá, Triệu Tử Thi hề ngạc nhiên khi thấy hai mặt hàng trong phòng, miêu tiểu cẩu dẩu môi đầy tức giận, ma nữ toàn thân đầy ý tứ thâm sâu khó lường. cũng giả vờ làm gì:

      "Các cậu ai có bất mãn gì cứ kêu, ai có ý đồ gì... tốt nhất nên khai ra"

      Triệu Mẫn thẹn với cái danh cáo trạng hàng đầu, oai oái than:"Cậu còn dám làm cái vẻ mặt chính nhân quân tử đấy. Quan tài tớ cậu có phải là quên mất tớ là bạn nối khố của cậu hay . Vừa rồi trong phòng họp, cậu mẹ nó bỉ ổi a".

      "Trưởng bối khuyên xúc động được tục, nghĩ trong đầu là được rồi". Trịnh Nhu gõ gõ bàn, đồng ý lên tiếng.

      "..."

      Triệu Tử Thi để ý, bỏ áo khoác ngoài treo lên giá. Ngồi vào ghế đối diện với Triệu Mẫn, Trịnh Nhu ngồi giữa, phiên tòa cứ thế bắt đầu.

      "Cái gì gọi là bỉ ổi, tớ cũng làm gì cậu"

      "Cậu còn dám có, nếu phải tại cậu cậu ta kêu tên tớ, tớ cũng đứng lên a"

      "Tớ là nghĩ ấy kêu tên cậu "

      "Phi, cậu cũng biết dối quá chứ, cậu biết là tớ có tên trong danh sách, nhờ giáo sư Trịnh mới được qua thẳng còn gì"

      "Tớ quên"

      Triệu Mẫn xì khói:"Vậy được, vậy còn chuyện Trương bằng thay cậu, làm hại tớ tức giận mất khôn mất mặt lần hai cậu giải thích thế nào?"

      "Cái này vô lý, tớ cũng bảo cậu ta mà"

      "..."

      Trịnh Nhu gõ bàn, thanh giọng:"Kết án, từ đầu tới cuối miêu tiểu cẩu tự mình làm lại chịu nhận, đổ lỗi cho bạn bè, tội nặng thể tha, phạt làm lao động công ích cho phòng A.303 tuần. Thế nào?"

      "Mẹ nó, thể nhịn, đám nhị hàng các cậu giám hợp tác bắt nạt tớ... đánh chết các cậu".

      Triệu Mẫn vừa tức vừa thẹn, hậu quả là phòng đuổi đánh nhau đến thở nổi... Sau trận, cả ba nằm giường, im lặng nhìn trần nhà.

      "Thi Thi, Tống Hồ Ly trở về, cậu định thế nào?"

      "Thế nào là thế nào, có liên hệ gì sao?"

      "Quan tài ngu ngốc, ý ma nữ là hỏi cậu có định nối lại tình xưa với cậu ta ?"

      "À, tất nhiên là có"

      Hai người giật mình, chồm người dậy, đồng thanh:"? Dễ dàng vậy? Tình thanh mai trúc mã à?"

      "Hai cậu làm gì ngạc nhiên vậy, thanh mai trúc mã gì?"

      " cậu vừa thừa nhận đó, nối lại tình xưa còn gì?"

      " đúng rồi, chúng tớ là em từ mà, cậu cũng vậy thôi, còn hỏi tớ câu đó à tiểu cẩu?"

      Triệu Mẫn và Trịnh Nhu ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta cái lại nằm xuống, thở phào nghĩ: đây mới là chân tử thi a, vừa rồi làm giật mình.

      "Hai cậu sao tự dưng thở phào cái gì?"

      " có gì, mà cậu xác định đó là tình cảm em à?". Trịnh Nhu lại hỏi.

      "Chứ em là cái gì, đó giờ tớ vẫn gọi ấy là mà"

      "Phi, đây lại là cái kiểu logic gì, gọi cậu và cậu ta là em. Vậy bây giờ tớ gọi giáo sư Trịnh là cháu, chả lẽ tớ thành à!"

      Triệu Tử Thi cau mày:"Rốt cuộc là hai người các cậu muốn gì. Tớ và ấy quan hệ thế nào quan trọng lắm sao?"

      "Quan trọng"

      Trịnh Nhu là nghĩ đến nhiệm vụ sếp Triệu giao. Triệu Mẫn ... chẳng có lý do gì cả, trước giờ trong đầu hai người họ luôn dính với nhau, nên cho rằng hẳn bây giờ cũng phải vậy.

      " hiểu các cậu nghĩ gì, mặc kệ. Tớ tắm trước, ngày mai tớ phải đăng kí đề tài nghiên cứu, rảnh ở đây chơi đoán ý đồng đội với các cậu".

      Nhìn người nào đó về hướng phòng tắm. Hai người trong đầu đồng thanh: là ngu ngốc.

      ...

      Sáng hôm sau, Triệu Tử Thi theo đồng hồ sinh học của bản thân mà thức dậy. Nhìn hai chiếc giường còn lại trong phòng, ma nữ từ sớm, miêu tiểu cẩu người chăn đống ngủ rất ngon. lắc đầu, kéo chăn lại cho con tiểu cẩu này chút mới vào phòng tắm.

      Hôm nay quyết định mặc chiếc váy mới màu xanh lam, Triệu Mẫn như vậy mới mang lại may mắn khi bắt đầu thực kế hoạch, mê tín nhưng làm theo cũng mất mát gì. Tóc cột đuôi ngựa tự nhiên, khuôn mặt khả ái trang điểm càng làm trông như tiểu thiên thần.

      Nhìn bản thân trong gương chút, thấy có gì sai mới bắt đầu lấy đề tài nghiên cứu soạn đến phòng giáo sư Trịnh. Thông thường những bài nghiên cứu của sinh viên do giảng viên trong khoa hướng dẫn thực , tuy nhiên và Triệu Mẫn được đặc cách, lí do trái ngược nhau. là do tài năng nên được ưu ái, còn Triệu Mẫn là do độ may mắn nghịch thiên nên mới bị ưu ái. đến giáo sư lẫn giảng viên trong khoa vẫn rất đau đầu về vấn đề này. Triệu Mẫn lớp kiến thức luôn lơ mơ, mấy lần thực tập đều trầy da tróc vẩy mới qua được, nhưng mỗi lần thi cử qua giấy cậu ta lại lúc nào cũng học trúng tủ. Thế mới , học sinh kém khó giải quyết, nhưng học sinh kém lại luôn đoán trúng đề đáng lo.

      Triệu Tử Thi chậm rãi , bụng khá đói nhưng muốn ăn, muốn thưởng thức màn sương sớm chút. Cuối cùng khi đến phòng giáo sư, trong phòng ngồi sẵn ba người, có vẻ vừa mới tới.

      "Chào buổi sáng, giáo sư Trịnh". lẽ phép chào. Lại quay sang hai người kia gật đầu.

      "Tiến sĩ Tống, bạn học Phương, sớm"

      Phương Tử Nhiên hề hề đáp:"Sớm".

      Tống Hồ Ly khẽ gật đầu đáp lại, gì chăm chú nhìn sấp tài liệu tay.

      Ai đó thấy vậy thầm khinh bỉ nghĩ: biết tên nào cả đêm ngủ để hoàn thành công việc cho hôm nay, sáng sớm vội vội vàng vàng kéo ông đây còn ngon giấc từ trong chăn đến thẳng phòng giáo sư, bụng đói chết. Muốn gặp người ta đến thế mà giờ còn giả vờ giả vịt bận rộn cái gì.

      Giáo sư Trịnh cười tươi, hướng gọi:"Được rồi tiểu Thi, em cũng ngồi xuống , đề tài chuẩn bị xong rồi à?".

      "Dạ, xong rồi thưa thầy, đây là bản khái quát em gửi thầy". Hai tay đưa cho ông, Triệu Tử Thi nghĩ ở lại cũng nên lắm, dù sao người ta cũng tới trước, có lẽ nên hẹn giáo sư vào giờ khác:"Vậy em xin phép trước ạ, em xin giờ sau".

      định đứng lên Tống Hồ Ly cũng vừa bỏ tài liệu xuống, nhìn cười:"Em cần , vốn lần này chuyện cũng có liên quan đến em, ở lại chút".

      "Đúng đó tiểu Thi, vừa rồi thầy cũng định gọi em đến, vừa lúc em đến nộp đề tài nghiên cứu, vậy ở lại họp luôn ".

      ngạc nhiên biết có chuyện gì:"Có chuyện gì vậy thưa giáo sư?"

      "À, trước tiên thầy muốn hỏi em nghĩ sao về phần mềm của tiến sĩ Tống?"

      suy nghĩ liền trả lời:"Thưa thầy, phần mềm này rất có khả năng thành công, và nếu thành công lợi ích của nó tất nhiên hề . Em cảm thấy nó là sản phẩm đỉnh cao của hai giới trong tương lai. Về phần kĩ thuật máy em hiểu nên thể nhận xét nhiều, tuy nhiên về hệ y học áp dụng vào phần mềm này rất hay, những giúp bệnh nhân quan sát tình trạng bệnh của bệnh nhân mọi lúc mà còn giúp bác sĩ theo dõi bệnh nhân của mình thông qua phương pháp gián tiếp này. Em rất khâm phục tài năng của tiến sĩ".

      "Vậy em có định hợp tác với tiến sĩ Tống hay ?

      "Dạ thưa thầy, phải em muốn chỉ là đề tài của em cần rất nhiều thời gian, em nghĩ mình đủ khả năng cùng thực hai kế hoạch lúc". nghiêm túc trả lời, dứt khoát ngập ngừng chút nào.

      Giáo sư Trịnh nghe vậy gì chỉ cười, nhìn sang Tống Hồ Ly ý là: cậu .

      nhìn , ánh mắt sâu thẳm:"Ý của giáo sư và phải là muốn em cùng tham gia hoàn thành phần mềm này của . Mà là phần mềm khác, phần mềm nghiên cứu song song".

      "Nghiên cứu song song?"

      "Đúng, trong phần mềm này em vẫn nghiên cứu đề tài của mình có gì thay đổi. Khác ở chỗ thay vì trước đây các nghiên cứu đa phần viết lại bằng chữ, bằng hình ảnh hay video nghiên cứu trực tiếp, cũng có thể dùng đồ họa... còn ở đây muốn làm ra phần mềm phục vụ cho việc nghiên cứu. Các thông tin đều được hệ số hóa... (*** tác giả chỉ biết nghĩ ra tên phần mềm chứ biết chi tiết, mù CNTT T_T). Có nghĩa em chỉ cần cung cấp thông tin nghiên cứu cho , dùng nó để lập trình phần mềm, nó được bảo mật hoàn toàn ảnh hưởng tới nghiên cứu của em".

      Triệu Tử Thi kinh ngạc, ngờ lại có cái ý tưởng lớn như vậy, tuy nhiên vẫn thắc mắc:"Tại sao lại là nghiên cứu của em, có rất nhiều bài nghiên cứu phải sao?"

      "Có rất nhiều nhưng thể dùng. Trong quá trình thiết kế phần mềm cần có giải thích cặn kẽ về bài nghiên cứu đó cho nên thể dùng bài có sẵn, còn lí do chọn em! Vì em là người duy nhất có tài năng nhưng tham gia vào phần mềm kết hợp y khoa".

      à tiếng hiểu, nhưng vẫn chưa đưa ra kết luận đồng ý hay .

      dường như biết băn khoăn điều gì, giọng nhu hòa hơn:" ép em, em có thể suy nghĩ, thời gian là 2 ngày. Cũng đừng lo đến vấn đề em mắc phải, tin bản thân có thể khiến em hợp tác với cùng nhau thành công".

      Nhìn vào đôi mắt màu lam sáng rực rỡ, kìm được tim nhảy cái, đầu cũng gật theo.

      Cuộc chuyện đến đây kết thúc, hai người còn lại trong phòng cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, nhất là Phương đầu gỗ.

      "Tôi này tiến sĩ, rốt cuộc là cậu kéo tôi tới đây để làm gì?"

      trả lời, cũng thèm nhìn, kính trọng gật đầu với giáo sư Trịnh:"Rất xin lỗi vì chiếm nhiều thời gian của thầy?"

      Giáo sư Trịnh cười haha mấy tiếng:"Cậu khách sáo cái gì, vốn dĩ là cậu tìm người hợp tác, tôi chỉ tiến cử người, cũng có gì để , còn về bản đề tài này của tiểu Thi, thầy xem và cho bài hướng dẫn cụ thể sau, nhiều nhất là 2 ngày, vừa lúc để em suy nghĩ có muốn hoàn thành phần mềm song song kia hay ".

      Vừa trong đầu giáo sư vừa suy nghĩ: lão từng này tuổi làm sao nhận ra tình ý dạt dào của mấy đứa trẻ đây. Có điều học trò này của ông lơ mơ như vậy... càng nghĩ ông càng cảm thấy hả hê, luôn coi là con mình, nhìn thấy tương lai khó khăn của chàng rể, đương nhiên rất hưng phấn rồi.

      "Khụ, thầy tiểu Thi a, em nên bỏ qua lần này đâu đấy".

      Triệu Tử Thi dạ đáp tiếng đồng ý.

      "Vậy được rồi, em cũng về trước , nhân thể đôn thúc việc học hành của tiểu Mẫn chút, nhất là về vấn đề thực tập sắp tới, thầy yên tâm chút nào, nhờ em thôi".

      "Vâng thưa thầy, cậu ấy cũng rất chăm chỉ hoàn thành bài tập của thầy giao, em nghĩ cậu ấy cố gắng ngừng".

      Giáo sư Trịnh ngạc nhiên:"Bài tập gì, thầy có giao đâu?"

      Triệu Tử Thi chột dạ chút nào, bộ mặt kinh ngạc kém:"Kì lạ , em ràng nghe cậu ấy vậy, còn rất vui khi thầy giao bài tập cho cậu ấy nữa mà?"

      "Con bé này lại nghĩ cái gì? Nếu thế thầy nên phụ lòng em ấy, với tiểu Mẫn thầy sớm gửi bài".

      thầm gỡ cho Triệu Mẫn thêm cái ghim, coi như hết nợ. Lại hướng giáo sư cười, nhu nhu :"Được vậy tốt, cậu ấy hẳn rất vui".

      Sau khi , giáo sư Trịnh cười nhìn Tống Hồ Ly:"Khiến cho tiến sĩ Tống chê cười rồi, chuyện xấu trong nhà cả".

      " có gì, dù gì tôi giờ cũng là người trong nhà". ý vị sâu xa .

      Giáo sư Trịnh lại cười haha lớn. Phương Tử Nhiên hết kiên nhẫn, oai oái la:"Giáo sư a, người cũng thể quên em như vậy được, em làm tượng cũng rất mệt mà". Lại nhìn Tống Hồ Ly, đanh giọng:"Còn cậu rốt cuộc kéo tớ đến làm cái gì hả?"

      lại lần nữa thèm để ý hướng giáo sư :"Như hẹn trước, hôm nay là muốn cùng giáo sư bàn về phần mềm kết hợp y khoa. Đáng lý tôi phải cùng người trực tiếp trao đổi, tuy nhiên lại chợt nhớ còn vấn đề quan trọng chưa với sinh viên Triệu, nên xin người thứ lỗi cho tôi thể nán lại. Có điều về chi tiết Phương Tử Nhiên nắm rất khác tôi là mấy, do đó cậu ấy thay tôi bàn với người. Có được , thưa giáo sư?"

      "Tất nhiên là có gì rồi, lát nữa giáo sư Lưu cũng qua đây, thiếu cậu lần này cũng sao, đến lúc khảo bài báo cáo cậu xuất là được rồi. Dù sao phần mềm song song đó cũng quan trọng kém. Cậu cứ lo cho nó ".

      Tống Hồ Ly vẻ mặt vui mừng cảm ơn, sau đó hề liếc mắt nhìn Phương đầu gỗ chào giáo sư ra ngoài, đuổi theo Triệu Tử Thi.

      Phương Tử Nhiên rơi nước mắt, cuối cùng cậu biết tại sao mình có mặt ở đây rồi... mẹ nó thâm, mẹ nó rất đói a.

      ...

    2. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 14

      Triệu Tử Thi vừa vừa băn khoăn, ra rất muốn chuyện với , trước giờ ít chuyện với người khác, phần lớn thời gian dành để nghiên cứu. Nhưng khi biết trở về có lúc quên mất việc nghiên cứu mà mình say mê nhất, chỉ nhớ đến . nghĩ đó là tình cảm em, vì cũng hay nhớ về ba mình như vậy mỗi đêm, dù cho mặt của ông chỉ được nhìn qua ảnh.

      Tống Hồ Ly lặng lẽ theo lúc, nhìn bóng lưng bé hơi khom xuống, biết có chuyện buồn, tim bất giác cũng đau theo. muốn chỉ đứng phía sau nhìn, nhanh bước đến bên khẽ gọi: "Thi Thi, nghĩ gì vậy, cũng cần nhìn đường à".

      lơ đãng, nghe giọng ấy giật mình, ngước khuôn mặt nhắn lên nhìn, vì cao hơn nhiều nên khi ngước lên, chiếc cổ thon dài mịn màng cũng theo đó mà ra dưới ánh mặt trời. Muốn bao nhiêu gợi cảm liền có bấy nhiêu.

      Sau thoáng ngẩn người, cười, nụ cười tươi hơn nắng, gọi: " hồ ly!"

      "Lâu lắm rồi mới được nghe em kêu hồ ly đấy". cũng cười, trong ngực tim đập rộn ràng.

      "Ừm, đúng là rất lâu, lâu đến mức xém nữa em quên luôn rồi".

      "Em còn dám quên ? thiếu đòn mà". , cũng quên cốc đầu cái đầy sủng nịch.

      Hai người vừa vừa trò chuyện, dưới tán cây xanh lốm đốm những bóng nắng nhạt màu, bầu trời, hai người kề bên thân thiết đến lạ, khiến đường bao ánh mắt cùng hướng về nơi đây.

      "Nhóc, em ăn sáng chưa?"

      "Vẫn chưa, em định nộp đề tài mới ăn sau".

      "Vậy ăn với "

      "Em cũng định rủ , ăn ở cantin trường được ?"

      "Được".

      Đến nhà ăn, chọn cho mình phần cháo, nhìn định mua bánh mì kẹp, đồng ý nhéo tay trừng phạt.

      "Ăn sáng nên ăn khô, tốt cho hệ tiêu hóa. Điều căn bản mà cũng biết hả?".

      càu nhàu, nhanh chóng lấy thêm phần cháo nữa. cười đến nở hoa, trong lòng thỏa mãn đáp ừm rồi bưng đồ ăn về phía bàn trống. Vị trí này gần cửa sổ, cũng biết vì hay vì , ngày càng nhiều người hướng về hướng này... hóng hớt.

      Còn nhân vật chính... căn bản thèm quan tâm.

      " về sao báo với em tiếng, làm hại em bị miêu tiểu cẩu cùng ma nữ tính kế"

      Thấy khẽ nhướng mày, dùng đũa gắp rau thơm từ chén của mình qua cho , giải thích: "Hai người họ là bạn cùng phòng với em, ma nữ học luật bọn em quen nhau khi lên đại học. Còn miêu tiểu cẩu... người này biết rồi".

      Tống Hồ Ly từ nhướng chuyển thành cau, nghi hoặc: " có nghe Phương Tử Nhiên sơ qua về họ. Nhưng em biết là ý gì?".

      "Triệu Mẫn. Chẳng lẽ ?"

      gì. Trong đầu refresh lại bộ nhớ xem có bỏ xót nhân vật nào . Sau vài phút, kết quả quá ràng, ngoài tên và mặt chả biết gì nữa.

      " biết ấy à?". vẫn chưa tin lắm hỏi lại. Ai mà tin được chứ, khi luôn là cái đuôi của sai. Có điều là cái đuôi im lặng được , so với Triệu Mẫn con tiểu cẩu lúc nào cũng gâu gâu sủa, mức tồn tại của ấy với người khác phải cao mới đúng sao lại nhớ gì được?

      " biết". Vô cùng khẳng định, .

      Triệu Tử Thi nghẹn: " ấy là con của bác Triệu, nhà ở bên phải nhà , lúc nào cũng theo gọi cẩu hồ ly, quên à?"

      Tống Hồ Ly mày chau lại đủ kẹp chết con muỗi. Nhìn xong lại nhìn tô cháo ăn gần hết, ra vẻ ảo não: "Thi Thi, nghĩ em nên đưa vào đề tài nghiên cứu hệ thần kinh não bộ của em. Có vẻ nó bị lỗi".

      nhịn được, cười haha: " khổ cho ấy luôn nhớ , vậy mà lại bị quên mất. Chuyện này mà tiểu cẩu biết làm loạn lên mới lạ đó".

      nhún vai vô tội: "Cũng thể trách , với bộ não bé lúc ấy, nhớ em là đầy rồi".

      Trái tim lần nữa tinh tinh ngừng. Ho mấy tiếng để điều chỉnh, thầm thấy lạ hiểu sao cảm xúc dạo này hơi khó chiều.

      Trong khi thầm hỏi trái tim mình bệnh tình ra sao ăn xong, thấy muốn ăn nữa, trong chén còn ít cháo, có lẽ bị dính rau thơm nên chừa ra. Từ trước biết ghét nó, cũng cần . Kéo chén về phía mình, việc gì ăn hết cho .

      "Em sao, cuộc sống có tốt , sếp Triệu vẫn "giang hồ" chứ?"

      "Rất tốt, có sếp Triệu như cũ vẫn "giang hồ", em sao khổ được!". cười híp mắt trả lời.

      "Ừm, nhìn béo tốt như vậy, đúng là khổ".

      "Xùy, lại dùng từ béo tốt, cũng phải bữa ăn của hồ ly ".

      "Haha, phải ?". Miệng cong lên đẹp, ánh mắt thoáng lóe lên gì đó chưa kịp nhìn.

      "Tất nhiên rồi, trừ việc thời gian đủ ra, mọi thứ đều tốt".

      buồn cười, mở chai nước bàn cho : "Là đủ để nghiên cứu , nghiện như vậy?"

      uống ngụm , chúm chím : "Nghiện gì a, là say mê. Đừng hỏi em nữa, quay tới quay lui cũng chẳng có gì để kể. cho em nghe cuộc sống của chút ở bên đó . Có phải em có chị dâu rồi ?".

      Cầm chai nước, cũng uống rồi mới trả lời: "Ở bên đó tất nhiên bằng ở đây rồi, cũng thường , lúc ở nhà với ông ngoại, sau rồi học ở lại ký trúc xá của trường, cuối tuần mới về nhà. Cũng giống em say mê lập trình... cho nên vẫn là thân mình".

      " Ba mẹ và ông vẫn khỏe chứ?"

      "Khỏe, ba từ ngày đón mẹ và về Mĩ liền lập kế hoạch chu du khắp thế giới. Giờ họ ở Ai Cập. Còn ông của ... ngày nào cũng sang nhà hàng xóm để chơi, thiếu điều đem chăn gối sang đó ở nữa thôi".

      Triệu Tử Thi đẩy gọng kính, muốn hỏi lại thôi.

      vừa nhìn liền biết băn khoăn chuyện gì, cười gọi tiếng ngốc: "Em là muốn hỏi năm về Mĩ, gia đình xảy ra chuyện gì phải ?"

      Triệu Tử Thi tháo kính xuống, mắt hoa đào nhìn chăm chú.

      Bàn tay dịu dàng gạt lên cho lọn tóc rối. Giọng trầm ấm : "Chuyện này phải kể từ sau khi mẹ sinh ra..." chợt lại lắc đầu, cười nhạt: "Đúng hơn là lúc mang thai , vì ông và ba người bận kinh doanh, người lo cho quân đội. mình bà ở nhà với dì quản gia, ra trong biệt thự còn rất nhiều người từ bộ phận bếp, lau dọn đến chăm sóc cây cảnh... rất đông nhưng lại chẳng ai được bước vào nơi mà bà ở. Có lẽ với ba , đó là tình mà ông dành cho bà, cái tình chiếm giữ. Em biết đấy, những tháng đầu là thời kì nhạy cảm của người phụ nữ mang thai, suy nghĩ của họ phức tạp hơn, đứt quãng hơn, phần lí trí cũng lu mờ hơn. Mẹ cũng vậy, bình thường bà là con người mạnh mẽ nhưng trong khoảng thời gian đó, bà yếu đuối, cái yếu của người phụ nữ. Vấn đề là bà lại chia sẻ mà giữ lại trong mình. Ba , ông ngoại thậm chí người sớm chiều bên cạnh là dì quản gia cũng phát bà có dấu hiệu của chứng trầm cảm".

      đến đó, dừng lại hít sâu hơi như để ổn định lại cảm xúc. nhìn gì, nhẫn nại chờ. Đây cũng là lần đầu tiên thấy nhiễm chút bi thương lên khuôn mặt luôn bình tĩnh, thanh tao của mình. biết những chuyện này hiểu từ lâu, tim đau khi tưởng chừng như được chứng kiến thân hình gồng gánh tâm tình của người mẹ mà suốt những năm ở trấn A. Có phải lúc đó cũng khổ sở vì có ai để dựa vào!

      lặng nhìn vào đôi mắt hoa đào của . Nó lẳng lơ, ngược lại trong veo như giọt sương sớm. Tâm tình theo đó cũng bình yên dần, lại đẩy chai nước về phía , tiếp: "Bệnh tình của mẹ cứ như vậy ai biết, ngay cả chính bản thân bà. Vào 2 tháng gần sinh ba quyết định gác lại công việc về lại bên cạnh mẹ, khi đó ông là nguồn sáng thắp lại mảnh trời u tối bị bà giấu kín. Tưởng chừng như mọi thứ đều tốt đẹp, cho đến ngày mà mẹ trở dạ. Hôm đó trước dự sinh 3 ngày, trùng hợp lại là ngày mà ba ra ngoài. Cũng từ ngày đó cảm giác an toàn của bà còn nữa, chứng trầm cảm vừa giảm chợt cháy mạnh hơn. Mạnh đến nỗi bà mang khi mới 3 tháng tuổi. Có lẽ bà tìm cái gọi là an toàn".

      "Dì ấy đưa đến trấn A sao?". đau lòng, thể tin lại trải qua những chuyện như vậy.

      vẫn bình tĩnh, chỉ có nơi đáy mắt nhìn nhiều thêm tia nhu tình: "Đúng vậy, mẹ đưa đến trấn A. Mọi người trong nhà ai biết cả, cũng điều tra được vì mẹ dùng giấy tờ giả để . Nhưng cũng cảm thấy bà làm vậy là đáng trách. Vì lí trí khi bị cảm xúc che mất chẳng ai điều khiển được bản thân mình huống chi là người mắc chứng trầm cảm như mẹ. thậm chí cảm thấy may mắn khi bà đưa đến đó".

      Quay ra tấm kính trong suốt, nhìn lên bầu trời, khoé miệng nhếch lên độ cong tuyệt đẹp: "Có những người hàng xóm như gia đình em cũng là loại hạnh phúc. cảm ơn nhiều vì điều ấy".

      Triệu Tử Thi xoa xoa chai nước trong tay mình, ánh mắt chưa hề rời khỏi : "Vậy mẹ tại thế nào, sức khỏe của dì ấy có tốt ?".

      Gõ gõ ngón tay xoa chai nước của , ý bảo uống , thấy nhấp ngụm mới trả lời: "Những năm sống ở trấn A chứng trầm cảm của bà khá hơn nhiều. Về sau khi ba tìm đến và đưa hai mẹ con về Mĩ sức khỏe của bà gần như hồi phục. Ba phải lên núi đao xuống chảo dầu mới làm được điều đó đấy. tại hai người rất hạnh phúc". câu này trong mắt niềm hạnh phúc cũng trào dâng.

      Triệu Tử Thi thở sâu nhớ lại dáng vẻ hiền dịu của mẹ Tống. người phụ nữ ấm áp luôn thích cười, nụ cười của người làm mẹ. Khi còn hay bám theo nên thường xuyên gặp được bà, có lần bà vuốt tóc thầm về cái tính ông cụ non của là xấu, bà ấy trách mình rất nhiều rất nhiều. Ngày ấy nghe hiểu, nhưng bây giờ hiểu, cũng đau lòng.

      "Vậy tốt quá rồi. Em cũng rất muốn gặp lại dì ấy". Triệu Tử Thi mắt long lanh mỉm cười đáp.

      " nên với em, còn có người trai nữa, từ được ông ngoại đưa vào quân đội, đến lúc về Mĩ mới thấy mặt ".

      tròn mắt ngạc nhiên: " vậy à, kể cho em chút về ấy cả ông và ba của nữa".

      "Từ từ nào, kể cho em nghe hết. Có điều trước tiên phải cho họ nhìn mặt em chút "

      "Nhìn làm gì a?"

      "Tất nhiên là vì nhân quyền rồi. Họ phải biết mình sắp bị phơi bày trước mặt của ai chứ đúng ?"

      Thấy có lý, hơi gật đầu.

      "Vậy chụp tấm nào, gửi cho họ." nhiệt tình .



      chu môi đáng , khéo : "Hôm nay em xấu như vậy, chụp rồi lỡ họ chê sao?"

      "Ai dám chê em". bằng giọng khẳng định. Lại nhéo má quay tới quay lui, gật đầu khen: "Rất đáng , nhà nhìn thấy chắc chắn ngay lập tức muốn đem em về nuôi đấy".

      Bĩu môi xem thường , vuốt lại tóc, ngón trỏ ngoắc ngoắc : "Được rồi, vậy tấm ".


      Có vẻ như biết trước cho nên điện thoại cầm mở sẵn chế độ selfie rồi, vừa dứt lời liền di chuyển qua ngồi cạnh, tay trái tự nhiên vòng qua đặt lên vai , miệng cười soái, ánh mắt hồ ly chút nào che dấu nhìn thẳng vào camera. Về phần , có hơi bất ngờ về tốc độ của , còn những chuyện khác, chẳng hạn như tay, mắt... gì gì đó đều là phù du. Bản tính lơ mơ thể .

      Tách tiếng, nhìn ảnh lên màn hình điện thoại, tim hai người cùng đập, cùng ấm áp.

      Tống Hồ Ly lưu hình lại, cũng về lại chỗ cũ mà ngồi luôn bên cạnh . Ai đó vẫn biết gì, cho đó là điều theo lẽ tự nhiên tiếp tục chuyện với .

      "Ba mẹ Ai Cập khi nào mới về, em rất muốn gặp họ đấy".

      "Haha, gấp được, cũng biết khi nào họ trở về. Có điều muốn gặp họ, đưa em !"

      "Xùy, ba hoa. Em còn phải làm nghiên cứu đây, thân mình lo còn chưa tốt. đâu mà . Để sau thôi".

      "Được rồi, để sau để sau. Nhưng mà đừng chỉ chuyện về . cho nghe, em có nhớ ba mình ?". Tống Hồ Ly nhìn vào mắt , kiên định trìu mến mà hỏi.

      Bất ngờ nghe hỏi về ba mình, ngẩn ra lúc mới cười gượng trả lời: "Em cũng biết mình có nhớ , nhưng mỗi đêm khi có đề án để nghiên cứu em luôn nghĩ đến sếp Triệu ở nhà, chỉ muốn bay về với bà ngay lập tức. Xong lại ước trong nhà giá như có ba, vậy mẹ cũng phải mình đơn nữa. Lại có những lúc nhìn ba Triệu chăm sóc cho tiểu Mẫn, trong lòng em dường như bị trống ra khoảng...".

      nghe giọng dần khiến trái tim chậm đập đến ngừng hẳn. Rất đau. Thầm mắng bản thân có chuyện gì làm khiến buồn như thế.

      nhìn , thấy trong mắt áy náy, bật cười chống cằm trêu ghẹo : "Vẻ mặt thiếu soái này của là thế nào. Em còn chưa có cảm ơn đâu, chuyện về ba mình em giấu kín rất lâu rồi. Bây giờ em muốn tìm người nghe em tâm . biết là có rảnh hay a?".

      Nhéo mũi , nụ cười theo đó mà ra: "Rất sẵn lòng, bé cưng của ".

      Hai người vẫn ngồi như vậy cho đến khi Mặt Trời trú sang chỗ khác, cho đến khi người đến cantin mỗi lúc đông hơn, cho đến khi hình của hai người có lẽ đầy ắp trong điện thoại của những người lạ... Cho đến khi họ chia sẻ với nhau tất cả cảm xúc trong lòng mình.

      "Thi Thi à, số công việc phải sang bên đó. Em có muốn với ?"

      Triệu Tử Thi cứng người, rất lâu sau mới thả lỏng ra, đáp: "Em biết muốn em gặp ông ấy lần, nhưng mà em sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc của ông ấy tại. Dù sao ông mất rất nhiều cho tổ ấm bây giờ của mình".

      thở dài, vuốt tóc : "Em cần nghĩ nhiều như vậy, nhất thiết em phải gặp ba mình. Em biết , ở Việt Nam có rất nhiều thắng cảnh đẹp và món ăn ngon. Bỏ lỡ tiếc đấy?"

      Triệu Tử Thi nhìn cười: "Em cũng tham ăn đâu. Nhưng mà chắc chắn em đến đó trong tương lai. Nhưng phải bây giờ".

      "Được rồi, nghe theo em. Tốt nhất là để đến lúc em cùng bạn trai đến đó là tốt nhất".

      "Bạn trai, còn biết đến năm nào tháng nào em mới tìm được nữa".

      "Haha, lại lo tìm được bạn trai à. sao, tìm giúp em".

      "? Vậy cũng phải để em tìm cho đấy!"

      cười hạnh phúc, khuôn mặt tuấn tú càng đẹp trai hơn. Có điều nó duy trì được lâu lắm khi cười khúc khích tiếp: "Em luôn xem trai tốt, cho nên phải thể sao cho đúng với cái tốt đấy".

      Tống Hồ Ly đen mặt, quay sang , nhấn mạnh từng chữ: "Em vừa cái gì? trai?".

      ...

    3. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 15

    4. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 15
      Triệu Tử Thi tròn mắt: "Vâng, có gì đúng sao ạ?"

      "Em xem trai?"

      lại vâng tiếng chắc nịch. Hai người cứ thế mắt to trừng mắt . Tống Hồ Ly vuốt mi mắt, lúc sau giọng cũng trầm ấm trở lại, giống như chưa từng bị đả kích, : "À , tưởng em xem hàng xóm chứ, thăng cấp đến trai trong nhà luôn cơ à?"

      suy nghĩ chút, mắt vẫn mở to nhìn như vậy: "Ừm, em rất thích , rất tin tưởng cũng rất muốn có trai như . ra trước đây em nghĩ trai em đâu. Mà sếp Triệu luôn nhắc đến , mỗi lần nhắc lại bảo em trai con thế này, trai con thế kia cho nên em..."

      Tống Hồ Ly vừa ngọt ngào lại vừa đau thương. thầm sếp Triệu cũng biết gọi a, hay là bà biết tương lai thế này cho nên mới làm đề khó đây. Nhưng cũng vì vậy mà chùn bước chân, trái lại tâm lí phòng bị ngày càng cao hơn. Bây giờ phòng lang sói bên ngoài chưa đủ, còn phải phòng cả người nhà vợ nữa. Nghĩ con đường này cũng chả trải hoa hồng gì.

      "Em gọi tiếng trai, vậy cũng thể phụ tâm ý của em. Cho nên việc sau này có buồn vui, khó khăn gì cứ với nhé. Quan trọng nhất là việc tìm em rể, cái này phải thông qua mới được".

      cười đáp: "Tất nhiên ạ".

      "Hôm nay em có phải làm gì hay ?"

      "Cũng có gì, em chỉ định thư viện xem chút tài liệu, dù sao đề tài vẫn là cần giáo sư duyệt mới bắt đầu thực được".

      "Tốt, vậy với em".

      nghi hoặc nhìn: "Em tưởng phải bận rộn lắm chứ?"

      "Bận rộn có nhưng mà là 2 ngày nữa, tại vô cùng rảnh rỗi".

      "Vậy được, nhưng mà trước hễ em dính vào sách là dứt ra được, đến lúc đó sợ buồn". ngập ngừng.

      " cũng như em".

      Hai người đứng dậy, Tống Hồ Ly dẹp lại bàn sau đó cùng ra ngoài. đường đến thư viện điện thoại của Triệu Tử Thi vang lên. Triệu Mẫn gọi.

      "Này Thi Thi, cậu đâu sáng giờ chưa thấy về vậy. Có phải tình tình với Tống Hồ Ly !"

      thầm mắng miêu tiểu cẩu lại lên cơn điên gì. Thấy nhìn, ngại ngùng kéo khoảng cách chút mới trả lời Triệu Mẫn: "Cậu linh tinh cái gì vậy, tớ nộp đề tài, vừa lúc gặp ấy nên ăn sáng chung thôi".

      "Xùy, lý . Thế giờ cậu có về ?"

      "Có chuyện gì à".

      "Có, chuyện lớn".

      tò mò, có thể là chuyện lớn gì? : " trọng tâm".

      "Tớ phát ma nữ cứ lén la lén lút thế nên liền theo dõi, nhờ đó mới phát tin động trời. Ma nữ có tiểu tình nhân rồi a".

      Đúng là bất ngờ. Triệu Tử Thi tay cầm điện thoại run run mấy cái: "Cậu chắc chứ miêu tiểu cẩu".

      "Chắc nhé. Về nhanh lên".

      "Trưa tớ mới về, giờ phải thư viện"

      "Mẹ, cứ có trai là biết đường về".

      Tiếng tút tút vang lên, Triệu Tử Thi co rút khóe miệng, cũng rất muốn về nhưng mà cũng thể bỏ trai lại được mà.

      Tống Hồ Ly nhìn ý hỏi có chuyện gì. lắc đầu, : " sao, mình đến thư viện ".

      Buổi sáng thư viện thường ít sinh viên ngồi lại, đa phần mượn sách xong là ngay. nhìn quanh quyết định chọn chỗ ngồi gần cuối dãy, đây là chỗ ngồi thích của và ma nữ, rất yên tĩnh.

      " định đọc sách gì, em giúp tìm".

      "Em định tham khảo tài liệu liên quan đến đề tài của mình phải ?"

      "Đúng rồi"

      "Vậy giống em , cũng phải nghiên cứu nó mới hoàn thành dự án được".

      gật đầu đồng ý, cùng về phía dãy chuyên ngành y. Sau lúc lựa chọn, Tống Hồ Ly tay ôm 10 cuốn sách dày, tay áo sơ mi cũng cuộn lên ngay ngắn để lộ cơ bắp săn chắc, nếu trực tiếp nhìn rất khó để tin bề ngoài trông có vẻ cao ráo, thon dài này bên trong lại hấp dẫn như vậy.

      Triệu Tử Thi nhìn chằm chằm cánh tay , trong đầu leo đến vai,eo... rồi. Nước miếng xém tí cũng trào ra.

      Thấy dừng lại tiếp, nghi hoặc. Nương theo ánh mắt nhìn tay mình đến xuất thần, tò mò cũng cúi xuống xem thử. Như hiểu ra, khoé miệng kéo lên đường cong xinh đẹp.

      "Em nhìn gì vậy bé cưng". Nhịn được lên tiếng trêu ghẹo.

      Triệu Tử Thi nghe tiếng giật mình, ngước đầu lên liền bắt gặp cặp mắt màu lam của , tim bất giác đập mạnh. Đồng thời mặt cũng đỏ bừng, xấu hổ biết chui đâu được.

      Lấy tay đẩy gọng kính, miệng lắp bắp đáp: "Em... em là nhìn chồng sách cầm, xem có thiếu gì nữa . được nghĩ lung tung đâu đó".

      Tống Hồ Ly chớp mắt nhìn . Trong lòng lớn tiếng sao mà đáng thế. Chỉ muốn ngay lập tức hôn lên cái miệng chúm chím kia mạnh. Có điều lý trí vẫn là cho phép.

      Thấy như vậy lại càng muốn xỉu quách cho xong, quá mất mặt rồi. Cũng tại cái tính xấu mê body đẹp của bản thân mà ra cả.

      làm khó nữa, gõ đầu , dịu dàng : "Nếu đủ rồi vậy thôi, về bàn bắt đầu nghiên cứu nào". xong bê chồng sách về chỗ ngồi.

      lại lấy tay cốc đầu mình cái nữa mới lẽo đẽo theo sau. Ngồi đối diện nhau chiếc bàn , mỗi người 5 cuốn sách bắt đầu xem, xem gì xem đó, có chỗ nào cần hiểu nhờ giải thích. Vốn đây phải ngành học của nên cũng cần nghiên cứu sâu, trước đó ở bên Mĩ nhờ giáo sư trong trường giảng cho những kiến thức cần thiết đối với phần mềm nghiên cứu song song này. Ngược lại tiếng của tốt lắm, khi gặp những thuật ngữ khó nếu là bình thường tra từ điển, còn bây giờ căn bản cần vì cái máy phiên dịch tự động là ở đây rồi... Hai người cứ như vậy ăn ý với nhau, chẳng quan tâm đến thời gian và mọi thứ xung quanh.

      Sắp đến giờ cơm trưa, thư viện cũng đông hơn. Tuy nhiên chỗ hai người ngồi vẫn yên tĩnh. phần vì đây là góc khuất, phần vì ai nỡ phá hủy bức tranh ấm áp đấy. Có lẽ nó còn đẹp hơn nữa nếu như xuất giọng đầy ngạc nhiên của Trương Bằng.

      "Thi Thi, cậu... cậu và tiến sĩ Tống biết nhau à?"

      Triệu Tử Thi nhìn cậu ta gật đầu: "Ừm, ấy là..."

      "Là hàng xóm của ấy lúc ". Tống Hồ Ly cắt lời, mới muốn giới thiệu mình là trai đâu.

      Trương Bằng hơi thất thần à tiếng, lại ngại ngùng gãi gãi đầu hướng hai người hỏi: "Vậy có thể cho tôi ngồi chung được , tôi có chuyện muốn ".

      "Tất nhiên được rồi, cậu ngồi đây , sao hôm nay khách sáo quá vậy". Triệu Tử Thi xích qua chút, ý bảo cậu ta ngồi xuống cạnh . ra cũng muốn gần gũi với nam sinh cho lắm dù Trương Bằng là bạn nghiên cứu lâu, có điều ngồi cạnh Tống Hồ Ly... hay là thôi . Tối nào Triệu Mẫn cũng ê a cái gì mà công công, tiểu thụ gì đó. hiểu nhiều nhưng mà chút ít kiến thức tiếp thu rồi, kết hợp với cái bộ dạng thẹn thùng này của cậu ta... càng phải bảo vệ trai cho tốt.

      Còn về Tống Hồ Ly, cần nghĩ cũng biết. Dấm chua đổ rồi nên mặt cũng xuống, quăng cho Trương huynh đệ ánh mắt cảnh cáo. Có trời biết chân bây giờ chỉ muốn đá Trương kì đà bay ra khỏi thư viện ngay lập tức.

      Trương Bằng sống lưng lạnh buốt, cậu cảm thấy bầu khí ngày càng quỷ dị này đáng sợ mà. Ngay khi định ngồi cạnh Triệu Tử Thi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của ai đó, chân mất tự chủ di chuyển ngồi với Tống Hồ Ly. Đến cái lúc đặt mông rồi lại chả hiểu sao da gà rủ nhau nổi lên ngừng nghỉ. Thâm tâm cậu hét lên: rốt cuộc hai người có muốn để cho tôi ở đây hay a. Nội tâm gào thét nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh đối mặt với hai ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng vào mình.

      Nếu Trương Bằng biết Tống Hồ Ly xem cậu ta là lang sói mà phòng bị, nhất định kêu tiếng oan uổng quá. Có giáo sư Trịnh làm chứng cả đời cậu cũng dám tơ tưởng gì với Triệu Tử Thi...

      Vào cái ngày chuyển vào trường đại học S, lúc ấy cậu là học sinh năm 2 theo gia đình đến đây sống và học tập. Bước vào trường với đầy tự tin, hào hứng tràn trề nhưng đau đớn thay cậu lại gặp . với bề ngoài khả ái, xinh đẹp, có lẽ trong phút giây đầu khi nhìn thấy trái tim cậu rung động. Mà đó chỉ thoáng qua thôi, , còn nhanh hơn cả tia chớp. Hôm đó cậu phải đến phòng thực hành nhưng lại biết nó nằm ở đâu, loay hoay nhìn bản sơ đồ trường có người dừng trước mặt, cũng chính là Triệu Tử Thi. rất tự nhiên hỏi cậu có phải là sinh viên mới hay . Cậu vì bị sắc đẹp mê hoặc vội ừ tiếng. Thế là ấy bảo đưa cậu , khỏi phải cũng biết cậu lúc đó vui mừng thế nào, nghĩ đúng là thiên thần mà. Đến phòng thực hành bảo cậu vào trong chờ chút, cậu lại ngu ngốc ừ, vào phòng rồi mới thấy lạ, trong phòng có ai, đèn phòng lại tối. Tâm lí đâm ra hoảng hốt, bỗng nhiên có tiếng tích tích vang lên, hơi giống tiếng đồng hồ hoạt động, nhưng nghe kĩ lại phải. Não cậu bắt đầu tập trung vào thanh đó, cơ thể rơi vào trạng thái ngủ. Ở trong phòng họp 15 phút, cứ 5 phút thanh thay đổi, đèn phòng cũng tối dần. Cậu rơi vào ngủ say.

      Khi tỉnh dậy, thấy mình trong phòng y tế của khoa, bên cạnh là và giáo sư Trịnh. Đầu óc vẫn hơi mơ hồ nghe giáo sư :

      "Bạn học này, làm em giật mình rồi, xin lỗi, cũng tại học trò này của thầy làm việc có quy tắc".

      Ông quay sang Triệu Tử Thi lúc ấy híp mắt nhìn cậu quát: "Còn mau xin lỗi, em xem em làm người ta sợ thế nào rồi".

      chu chu môi tỏ vẻ đồng ý lắm nhưng vẫn tâm xin lỗi cậu. Lại quay sang phân trần với giáo sư: "Thầy a, em chỉ muốn làm thí nghiệm não bộ chút, độ an toàn là tuyệt đối, hoàn toàn ảnh hưởng đến sức khỏe và yếu tố tâm lí của người được làm thí nghiệm mà".

      "Vậy em phải tìm người phù hợp chứ, bạn ấy là sinh viên mới đấy".

      "Thưa thầy, em biết cậu ta là sinh viên mới nên mới chọn. Rất dễ dụ lại biết gì về em, thí nghiệm cho kết quả càng chính xác. Thầy cũng biết trong khoa tại đều đề phòng em cả..."

      Đó cũng chính là lí do, Trương Bằng cậu cũng như toàn nam sinh khoa y giám tơ tưởng gì đến . Triệu Tử Thi là tồn tại đáng sợ, nghiên cứu cuồng. Rất nhiều người công nhận điều này.

      Quay lại với ba người áp suất lẫn nhau. Thấy khí ngày càng lạnh, Triệu Tử Thi hỏi Trương Bằng: "Vừa rồi cậu bảo có chuyện muốn mà, là gì vậy?".

      "À, chuyện có liên quan đến cậu và Tống tiến sĩ đây". Ổn định lại cảm xúc, cậu trả lời đồng thời liếc mắt sang người bên cạnh, thấy nhíu mày vội tiếp.

      " diễn đàn trường xôn xao chuyện hai người có quen biết. Có người đăng dòng trạng thái cậu dựa vào mối quan hệ để dành lấy vị trí trong lần hợp tác tới của hai khoa. Cũng có người nhìn ra cậu ràng tham gia đăng kí, nhưng số người đó rất ít. Cho nên tình hình bất lợi".

      Trương Bằng thẳng hơi ngừng tí nào, sợ ai đó lại hài lòng.

      Triệu Tử Thi ngạc nhiên, ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Nhưng thấy chuyện ảnh hưởng lớn tới mình, cười : "Dù Sao tớ cũng tham gia, họ thích cứ để họ ".

      Trương Bằng biết nghĩ như vậy, khẽ ho: "Vấn đề là, có tin khác đẩy cậu lên đầu gió".

      Cậu vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén lại đảo qua. Tống Hồ Ly sắp hết kiên nhẫn với mặt hàng này, nghĩ: thể cho hết?

      Trương Bằng biết ai đó lại hài lòng, lập tức máy phát thanh hoạt động với tần suất cao.

      " biết ai là người đầu tiên tung ra tin cậu cùng tiến sĩ Tống hợp tác phần mềm song song, tin này khiến mọi người càng nghi ngờ hơn. Lại thêm chuyện mấy hôm trước cảnh cậu bỏ khi thằng nhóc năm 3 tới hỏi nhờ giúp đỡ bị ghi hình lại phát tán diễn đàn. Tình hình hết sức căng thẳng".

      nhíu mày, cảm thấy có chút phiền. Hướng mắt đến . Bình thường ỷ lại như vậy, nhưng bây giờ rồi việc gì phải căng não suy nghĩ đây. Quan trọng hơn cũng liên quan trong chuyện này, hẳn phải có biện pháp.

      Tống Hồ Ly thấy nhìn mình trong lòng vui vẻ, chuyện với Trương Bằng cũng nhàng hơn: "Chuyện này tôi giải quyết, cậu cần lo".

      "A, vậy tốt rồi". Đổ mồ hôi, cậu sợ rồi, Triệu Tử Thi kinh khủng nay lại thêm Tống Hồ Ly nữa. Đừng cho là cậu thấy, vừa rồi khi nhắc đến mấy tin diễn đàn cái vị ngồi cạnh đây từ ánh mắt đến nụ cười khẩy đều nham hiểm cực độ đó. Cảm giác nếu còn ngồi đây, tối nay có khả năng gặp ác mộng rất cao, sớm chuồn là tốt nhất.

      "Làm phiền hai người rồi, tôi có việc trước. Ở lại vui vẻ nhé. Cậu cũng đừng lo lắng quá Thi Thi".

      Triệu Tử Thi nhìn bóng lưng vội vã kia, thầm nghĩ: tôi là lo cho cậu đấy, ràng nóng mà lưng áo lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, có bệnh?

      Trong lúc còn lo lắng cho bệnh tình của bạn, bên này Tống Hồ Ly lấy điện thoại ra, nhắn tin gửi .

      ...

    5. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 16

      "Chuyện này nghĩ sao?". Triệu Tử Thi chống cằm nhìn Tống Hồ Ly, trong lòng thầm khen sao mà đẹp trai thế.

      tiếp tục lật sách, giọng hơi trầm đáp: "Kế hoạch có chủ đích! Em cũng biết phần mềm song song là bảo mật, trừ giáo sư hướng dẫn của , giáo sư Trịnh, Tử Nhiên và em ra ai biết nữa cả. Mà tất nhiên họ tiết lộ cho người ngoài vì làm mấy bản kí kết bảo mật rồi, còn em lại càng thể".

      "Cho nên..."

      " Cho nên việc này ràng là có IT động tay động chân, nhưng vượt qua được tường lửa của Tử Nhiên, kẻ này cũng có chút tài mọn".

      "Tại sao lại đưa cậu ta làm, yên tâm vậy sao?". khó hiểu cau mày, phần mềm mà coi trọng như vậy tại sao tự làm tường lửa bảo vệ, trình độ của ràng cao hơn Phương Tử Nhiên ít.

      Tống Hồ Ly gấp sách lại, lấy thanh làm dấu kẹp vào trang định bụng để lúc khác đọc tiếp. Động tác tay tao nhã đẹp mắt, chậm rãi làm xong mới ngước lên nhìn , nhưng vẫn trả lời, là muốn chọc mất kiên nhẫn chút, bộ dạng đó rất đáng .

      Quả nhiên thấy chỉ nhìn mình chằm chằm mà , con sâu tò mò bắt đầu ngọ ngoạy, bẹp môi bất mãn: " còn mau a".

      "Haha, trông em kìa, chẳng có tiền đồ gì cả". buồn cười, đầu ngón tay sạch nhéo nhéo bên má bầu bĩnh.

      Gạt cái tay làm loạn mặt mình ra, chu môi tròn mắt tiếp tục trừng .

      Bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc, nhìn : "Phần mềm này rất quan trọng với nên tất nhiên thể chỉ có tường lửa đơn giản như vậy. Phần mà chúng phá được chẳng qua chỉ là cái tên mà thôi, còn bên trong có gì... có mơ cũng thấy".

      nghe vậy cũng gật đầu yên tâm. Lại nghĩ đến việc này mình mạc danh bị dính vào nhíu mày: "Vậy rốt cuộc việc em cùng hợp tác bị lộ là cố ý hay vô tình?"

      "Là cố ý, tuy nhiên lại có chung mục đích với người muốn đánh cắp phần mềm của , đồng thời kẻ đó cũng chỉ nhất thời thấy mà nghĩ ra việc để lộ tên em mà thôi. Bằng chứng là thời gian và cách thực ".

      "Thời gian và cách thực ?"

      "Việc và em hợp tác chỉ mới được xác định vào sáng nay thôi, giáo sư Trịnh thêm tên em vào hồ sơ điện tử cũng là thời gian đó. Còn người muốn ăn cắp phần mềm ra tay từ lúc còn ở bên Mĩ. Em hoàn toàn liên quan gì đến chuyện này".

      "Theo như , vậy kẻ đó tấn công nhưng thất bại, bây giờ lại tiếp tục". khẳng định , đầu mày cũng nhíu vào nhau.

      "Đúng, vì tài liệu ở bên Mĩ của được bảo vệ rất tốt nên thất bại, cho đến tối hôm qua khi gửi tài liệu cho giáo sư ta tiếp tục nắm lấy khoảng trống này".

      " thả dây dài câu cá lớn!". Ngoài lí do này nghĩ ra tại sao lại làm những chuyện như vậy.

      Tống Hồ Ly cười tán thưởng: "Thông minh, dù sao cũng đói bụng, câu con xem như lót dạ".

      Bĩu môi xem thường, lấy tay gõ gõ bàn: "Còn cách thực là gì, luôn ". rất ghét cái cách lấp lửng này của , nó khiến cả người rất ngứa ngáy a.

      Tống Hồ Ly trong lòng cười nhưng ngoài mặt vẫn bộ trai tốt phân tích tiếp: "Cách thực non kém, tin đồn em vì có mối quan hệ với nên mới được ưu ái vào đội nghiên cứu, cái này hoàn toàn có sức uy hiếp. Chỉ cần đưa ra danh sách người ứng cử là dập tắt. Còn việc phần mềm song song, nó cũng khiến em bị ảnh hưởng. Thứ nhất cầu về sinh viên hợp tác phải là sinh viên năm cuối, ưu tú và trải qua lựa chọn của giáo sư Trịnh sau đó mới đến , cầu này lưu lại rồi. Thứ hai, theo như biết cho đến nay cũng chỉ có em là nộp đề tài nghiên cứu, ngay cả Trương Bằng cũng chưa. Từ hai điểm , việc em được chọn hoàn toàn hợp lí. Thứ ba nữa , nếu điều tra ra được kẻ tung tin gió này tự khắc chọn người đó lên đứng đầu".

      Triệu Tử Thi im lặng nhìn , bỏ kính xuống, đôi mắt trong veo chớp, bên trong phản chiếu khuôn mặt đẹp trai, tao nhã.

      chìm vào đôi mắt ấy chờ lên tiếng.

      " biết trước phải , chuyện phần mềm song song bị rò rỉ thông tin!".

      vẫn nhìn .

      "Vậy có tính luôn em vào kế hoạch của mình ?".

      "". Giọng mạnh mẽ khẳng định :"Tin , làm gì tổn hại đến em. Cũng bắt em bước vào bất cứ cái lồng nào. Đề tài nghiên cứu của em toàn bộ nội dung đều được bảo mật trong thời gian tiến hành, điều này đảm bảo. Việc phát sinh lần này là ngoài dự đoán, nhanh chóng xử lí". nhìn , ánh mắt sâu thẳm: "Em tin !"

      "Em tin!". cười đến rực rỡ, hai mắt híp lại thành vòng cung dịu dàng. Trái tim ngày càng ấm áp. ra ngay từ đầu chưa hề nghi ngờ lợi dụng bài nghiên cứu của để làm mồi nhử, chỉ muốn nghe ra mà thôi, thích cảm giác hạnh phúc khi trấn an mình, giống như trở về lúc vậy...

      Thấy cười vui vẻ, tâm của cũng ngọt ngào theo, Tống Hồ Ly cũng biết luôn tin , đôi mắt nhìn lên điều đó. Và thề với lòng mình bao giờ phụ tin tưởng của . cần quá nhiều, hành động. Bảo vệ trong vòng tay này.

      ...

      Sau lúc chuyện cũng tới giờ cơm trưa, rủ cùng nhưng ngặt nỗi miêu tiểu cẩu cắn mãi tha liên tục gọi về, cơm trưa đều mua cả rồi. bất đắc dĩ phải quay về, mượn giúp mấy cuốn sách xong trước, còn ở lại làm thẻ thư viện. định giúp nhưng bảo cần, ăn sai giờ tốt...

      đường trở về phòng khoé miệng Triệu Tử Thi vẫn kéo cao. Khi có người qua vẫn là khuôn mặt khả ái lạnh lùng, lúc ai miệng khó nhịn cứ thế kéo lên. Nhìn qua rất thú vị.

      Lại đến Triệu Mẫn ngồi chờ về từ sáng đến trưa, đứng ngồi yên, vài ba phút lại cầm điện thoại lên xem giờ, làm hoài biết chán. định giơ lên nhìn tiếp cạch tiếng cửa phòng mở ra. Bước vào là Triệu Tử Thi thần thanh khí sảng trông hết sức khoan khoái, hoàn toàn đối lập với bầu khí bí bách trong phòng. Cơn tức của Triệu Mẫn bất chợt dâng cao.

      "Mẹ nó quan tài , cậu tình tình hay làm tình, lâu như vậy mới chịu quay về". Vừa vừa kẹp cổ Triệu Tử Thi, đây là hành động mà Triệu Mẫn tự hào nhất, nó chứng tỏ sức mạnh chiều cao của hề chút nào.

      "Cậu còn buông, muốn chết hả".

      "Tớ cứ buông đấy". Triệu Mẫn hăng hái kẹp chặt hơn, hứng chí cười to, có điều ấy quên mất điều...

      Triệu Tử Thi dùng tay vòng qua eo Triệu Mẫn, chân đồng thời tạo thế móc, dùng lực gạt chân sau đó ném Triệu Mẫn chẳng khác nào bao cát lên giường.

      Triệu Mẫn lăn lộn la oai oái mặc dù chẳng đau đớn gì: "Sao tớ có thể quên mất việc đồ chết tiệt cậu là cao thủ trong võ đường của Phạm sư phụ a".

      "Hừ, cho cậu đắc ý. Tưởng cao hơn tớ là ngon à".

      "A, Thi Thi a, mới có buổi sáng mà cậu trở nên thô bạo như vậy rồi?". Triệu Mẫn mắt cá chết, sau lưng ra sức mắng Tống Hồ Ly lại dám làm ảnh hưởng đến quan tài đáng nhà .

      Nếu ma nữ nghe được những lời này của miêu tiểu cẩu cũng đủ để ấy cười mấy ngày.

      "Bớt giả vờ, rốt cuộc cậu có chuyện gấp gì, vẫn là của ma nữ?". bẻ bẻ tay, ngồi xuống ghế sô pha nhâm nhi tách trà ấm.

      "Tớ cậu còn bình thản như vậy? đến chuyện của ma nữ. cậu trước, rắc rối đến đầu rồi mà vẫn chưa biết à? ".

      "Chuyện diễn đàn đấy hả!"

      "Cậu biết rồi?"

      "Ừ, Trương Bằng tớ biết, cậu cũng cần lo. Hồ Ly giải quyết chuyện này". nhìn Triệu Mẫn chỉ rót thêm ly trà để phía đối diện.

      Triệu Mẫn thấy hành động của , cổ họng có chút khát vì vậy liền nhảy xuống giường, ngồi vào phía đối diện.

      "Hừ, Hồ Ly ~~~, gọi thân thiết như vậy".

      cho là đúng nhăn mày : "Trước giờ tớ vẫn gọi ấy là Hồ Ly có gì sai đâu. Có cậu đấy, phép tắc, lúc nào cũng cẩu hồ ly này cẩu hồ ly kia, muốn đánh cho cậu cái mà".

      "Tớ này Thi Thi, cậu còn chưa vào nhà người ta đâu, bênh vực thế làm gì. biết lúc ta bắt nạt tớ thế nào à. Hừ, đồ mê trai bỏ bạn". Triệu Mẫn bĩu môi khinh thường, lại rót thêm mấy ly uống cho bỏ tức.

      " ấy bắt nạt cậu cái gì?"

      "Cậu còn hỏi tớ? Lúc trước dì Tống rất hay làm kẹo mạch nha, tớ chỉ cần ngửi thấy mùi là chạy qua liền, kết quả cái tên cẩu hồ ly đấy cho tớ vào nhà, cái gì mà tiện nọ kia đuổi tớ về, bảo lát nữa mang sang cho tớ. Thế mà tớ còn ngu ngốc tin lời lon ton về nhà chờ, chờ đến meo ruột. Sợ quên nên lại chạy sang nhắc, vừa vào liền thấy cậu và hai người trễm chệ ăn ngon lành. Cậu bảo phải bắt nạt là gì?"

      "Nào đâu, hôm đó tớ nhớ ấy bảo cậu thích ăn kẹo mạch nha".

      "Bà nó chứ. Thế cậu tớ có nên thù !"

      "Chuyện có chút xíu".

      "Chút xíu". Triệu Mẫn cơ hồ muốn dựng lông: "Thế mà còn chút xíu. Được, vậy còn chuyện chơi ở hồ Kim Bích thế nào. Bảo ta bắt cá cho tớ, chả ừ hử gì, đến cậu chưa nhờ chỉ mới nhìn thôi vác cần câu lập tức ra trận. Lúc nướng cá cũng vậy, còn thèm nhìn tớ đưa hết cá cho cậu. May nhờ có dì Tống nếu chắc hôm đó tớ chết đói rồi".

      "Cậu quá lên vậy? ấy cậu thích ăn cá mà".

      "Đệt, tớ phải chém , bà nó chứ thể chấp nhận được". Triệu Mẫn hùng hổ đứng lên, bộ dạng trừng trị kẻ ác xông về phía cửa.

      Triệu Tử Thi vội ngăn nàng này lại: "Này, cậu định làm gì a, xúc động hại thân. ấy cũng chưa hẳn cố ý mà, toàn mấy chuyện ăn uống thôi, cậu làm sao phải tức như vậy làm gì?"

      "Cậu còn dám , hai người kẻ tung người hứng tức chết tớ. May là mới ăn uống thôi đấy, cậu còn muốn thế nào nữa mới để tớ đánh hả?" Triệu Mẫn trừng mắt nhìn .

      "Cậu đánh lại ấy à?"

      " đánh lại cắn".

      "..."

      Trịnh Nhu về phòng chính là thấy cảnh như vậy, Triệu Tử Thi cố hết sức đè Triệu Mẫn vùng vẫn gân cổ chửi rủa sô pha. Hai người đầu rối mặt đỏ ai thua ai, Trịnh Nhu ho vài tiếng thu hút chú ý xong mới lên tiếng: "Các cậu đây là "làm tình" sao?"

      Ngắn gọn nhưng vô cùng hiệu quả, hai người lúc nãy còn khí thế hừng hực nghe xong liền tách ra chà sát cánh tay nổi da gà của mình.

      "Cậu cái gì vậy ma nữ, miêu tiểu cẩu tớ còn lâu mới này kia với đồ chết tiệt".

      "..."

      "..."

      "Đừng có mà ngốc nữa, vừa rồi tớ nghe Triệu Mẫn la hét cái gì mà chém chém, định xử lí ai à?". Trịnh Nhu bỏ chồng sách vừa mượn xuống bàn học, bỏ áo khoác ngoài ra quay người hỏi.

      "Cậu ấy bị bệnh". Triệu Tử Thi bỏ kính, lấy tay xoa xoa mắt. Khinh thường liếc ai đó ngồi đối diện xong mới kể lại cho ma nữ nghe.

      Kết quả, lúc lâu sau.

      "Tớ này ma nữ, cậu có thể đừng cười nữa được . Nỗi đau khổ của tớ đáng để cậu cười ngoác mồm như vậy à".

      Trịnh Nhu nhịn nổi tiếp tục cười lớn. Giọng đứt hơi trả lời: "Đồ ngu ngốc nhà cậu, là làm tớ cười chết mà". Haha. Cười đủ no, lại liếc thấy ai đó đỉnh đầu tóc muốn dựng ngược rồi, biết điều liền chậm rãi bình ổn cảm xúc chuyển chủ đề: "Khụ, cười nữa được chưa, làm cái bộ dạng muốn cắn người đó cho ai xem. Vừa rồi tớ nghe thiên hạ bàn tán việc Thi Thi nhà mình bị đưa lên diễn đàn hứng gió đông. Chuyện này là sao thế?".

      Triệu Mẫn đầu óc đơn giản vừa nghe đến vấn đề khác liền quên mất vấn đề ban đầu, hăng hái trả lời thay: "Chuyện đó à, sớm cần lo rồi".

      Triệu Tử Thi cũng tiếp lời: " Hồ Ly giải quyết. Nghe ấy chuyện này có hai người làm. người nhắm vào ấy, người nhắm vào tớ".

      "Kể hơn chút , để tớ mở diễn đàn lên xem". Máu luật sư trong người Trịnh Nhu lại nổi, nhanh chóng đặt máy tính lên bàn mở lên.

      Cả ba xúm lại xem, ngay cả Triệu Mẫn đầu óc mơ hồ cũng chăm chú.

      ...

      Bên này Tống Hồ Ly và Phương Tử Nhiên cũng quan sát màn hình máy tính. Nhưng phải tin tức diễn đàn mà là chuỗi hệ số chương trình phức tạp. Đối với hai người những tin tức kia chẳng có gì phải lo sợ cả. Họ bây giờ phải bắt cho được kẻ đứng sau mới là quan trọng.

      "Sao rồi". Giọng trầm thấp của Tống Hồ Ly vang lên, khác với dáng vẻ tao nhã thường ngày, tại nhìn hết sức nghiêm túc, khóe mắt còn chứa nét lạnh lùng nhìn người bên cạnh hỏi.

      Phương Tử Nhiên mười đầu ngón tay múa bàn phím, trả lời: "Từ lúc cậu gửi tin nhắn tôi ngay lập tức lần theo dấu vết của , lần này mọc cánh cũng khó thoát. Theo cậu trước đó, tôi cho lưu toàn bộ mã truyền lại. Để xem còn chối được nữa hay !". Cậu ta vừa xong thao tác tay cũng dừng lại, hoàn thành.

      "Đứng lên". vỗ vai cậu ta .

      Phương Tử Nhiên nhường chỗ nhìn Tống Hồ Ly tiến hành truy mã của đường truyền khác tò mò: "Cậu định làm gì?".

      "Tôi muốn tìm người". Tay nhanh chóng di chuyển bàn phím, sắc mặt trầm.

      "Ai?"

      "Kẻ muốn làm hại Thi Thi". Sau dãy mã số chạy liên tục màn hình. dừng tay, khóe miệng hơi nhếch: "Tìm được rồi".

      Phương Tử Nhiên kinh ngạc thốt lên: "Sao lại là ta?"

      "Cậu biết à". nhíu mày, nhìn thông tin mà mình vừa tìm được nghi ngờ hỏi.

      ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :