1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      @xukem trong bản raw là Liễu thị bạn ạ. Hình như chỉ xó hai chỗ như thế thôi đoạn sau vẫn là Trần thị. Chắc tác giả nhầm.

    2. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 88
      Editor: Tống Thiên Ân


      Ở Thái Nam, trừ khi có tình huống đặc biệt, nam nữ khi tham gia khóa học đều được mang nô tài hay sai vặt vào. Cũng may nữ học so với nam học tốt hơn nhiều, ngày mưa có thể dùng xe ngựa, tuy chỉ là màn che xuống, nhưng các tiểu thư cũng phàn nàn gì. Bỗng nhiên thiếu thùng xe ấm áp, gió lạnh thổi qua khiến A Đoàn rùng mình cái, đưa tay rũ rũ áo ngoài.

      Vừa xuống xe mọi người đều đem chú ý đặt lên người A Đoàn, Hứa gia gần đây an tĩnh chút nào. Mọi người thấy Tam tiểu thư có gì khác so với ngày thường, cười nhạt chào hỏi với người bên ngoài, giống như phải chịu chút ảnh hưởng nào. Biểu như vậy làm những người muốn tiến đến hỏi thăm cũng do dự mà bước lên nữa.

      Ai cũng biết Tam tiểu thư cùng mẹ kế của Nhị tiểu thư thích nhau, gặp mặt cũng chỉ lãnh đạm gật đầu mà thôi.

      Hứa Tâm Dao cũng từ xe ngựa của A Đoàn xuống.

      Mọi người: ...

      Hứa Tâm Dao nhìn biểu tình như gặp quỷ của người ngoài, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của A Đoàn, sóng vai nàng cùng , nghiêng đầu nhìn, sau đó "Việc ta qua phải là cố ý." A Đoàn gật đầu, gì thêm, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía hành lang mưa, đợt lại đợt, như tấm rèm.

      A, rèm trong phòng cũng nên thay thôi, lần sau phải đổi lấy tấm rèm tốt hơn.

      Hứa Tâm Dao mím môi nhìn bộ dạng bị chút ảnh hưởng nào của A Đoàn, im lặng hồi rồi lại quay đầu nhìn thẳng về phía trước, nắm chặt lấy tay áo, cảm giác thất bại tràn dâng trong lòng. Mình làm gì cũng thế mà Nhị phòng có nháo như thế nào căn bản cũng ảnh hưởng đến Tam muội, căn bản cũng chỉ là... đám tôm tép mà thôi.

      Hứa gia Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư cùng học! Tin tức này từ lúc Hứa Tâm Dao cùng A Đoàn xuống xe ngựa, chưa đầy phút đồng hồ lan ra khắp trường nữ. Hai vị tiểu thư của Hứa gia, lúc trước quan hệ hình như được tốt cho lắm, gặp nhau ở trường cũng chỉ gật đầu thay lời chào.

      Hôm nay lại cùng nhau học?

      Hơn nữa gần đây Nhị phòng gặp chuyện may, hai vị này lại xuất cùng lúc, chuyện này có chút vi diệu nha. Nghe , Quốc công gia lòng muốn cứu Nhị lão gia ra, hôm nay Tam tiểu thư cùng Nhị tiểu thư là đại biểu cho phòng lớn?

      Mọi người vẫn còn suy đoán hai người tiến vào phòng học, liền nhao nhao dừng hết mọi việc mình làm lại nhìn về phía hai người, muốn nhìn ra chút dấu vết. Nhưng đều thất vọng. Hai vị này khác ngày thường là mấy, đều trực tiếp ngồi về vị trí của mình, với nhau lời nào.

      ai dám hỏi Tam tiểu thư, nhưng trước mặt Tam tiểu thư cũng dám đến hỏi Nhị tiểu thư, tuy là người nhà nhưng việc vợ kế của Nhị lão gia làm khiến cho người khác xem thường. Tâm mọi người nhanh chóng ngứa, thời gian này trôi qua quá yên tĩnh, kiện trọng đại như vậy mà nhân vật chính đến điểm phản ứng cũng có!

      Tiết học đầu tiên của trường nam là đọc, tiết đầu của trường nữ lại là tĩnh tâm, hoặc là yên lặng đọc sách, hoặc là luyện chữ. A Đoàn trải giấy Tuyên Thành trước mắt, nghiền mực rồi bắt đầu viết. Tiểu thư khuê các thường luyện chữ , A Đoàn lại luyện lối viết thảo (kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh), chỉ là được đẹp. Lối viết thảo thường là lối viết của nam nhân, là thiên phú trời cho, nếu so với cách viết của nữ nhân hào phóng hơn nhiều, đó là cách viết chữ thảo. Chữ của A Đoàn, dù luyện đến thế nào cũng đều lên chút thanh tú.

      Cũng may A Đoàn để ý đến chuyện này lắm, nàng quan tâm chữ mình xấu hay đẹp, chính mình vui vẻ là được rồi.

      A Đoàn chỉ viết mấy chữ qua loa rồi dừng bút. Lông mày thanh tú hơi nhăn lại, trong mắt lên tia phiền não, dừng chút rồi cầm bút lên đặt xuống bàn, sau đó lấy quyển sách. Tùy ý mở trang để đọc nhưng lại đọc chút nào, nhìn giống chuyên tâm đọc, kì thực suy nghĩ trôi từ lúc nào.

      Hứa Tâm Dao có chút giống như mọi ngày.

      Hôm nay nàng vô cùng kích động, bình tĩnh ngày trước như bị phá vỡ, việc xảy ra ở Nhị phòng có lẽ chỉ là phần dạo đầu, nhưng tuyệt đối phải là việc chính. Tuy ngày hôm qua nàng mực quỳ chỗ nhưng cũng chỉ là thái độ thể ra bên ngoài thôi, từ đầu đến cuối đều câu. cầu xin gì, chỉ là bắt buộc phải quỳ nên nàng mới quỳ.

      Cha ruột gặp chuyện may, nàng là nữ nhi ruột thịt thể có thái độ quan tâm như vậy, nàng chỉ tỏ thái độ của mình ra thôi, căn bản cũng cầu xin.

      Như vậy tại sao nàng lại mất bình tĩnh? Nàng là tiểu thư chưa lấy chồng, chuyện của Nhị thúc có thể coi là tham ô, chắc chắn làm liên lụy đến con đường cưới xin của nàng. Những năm gần đây tuy thân thiết, nhưng mẫu thân đối với nàng tệ, cho dù nàng xin mẫu thân cũng chăm sóc nàng chu đáo. Khoảng hai năm cùng bộ đồ cưới là xong thôi.

      Nàng biết điều đấy nhưng vì sao còn tùy tiện như vậy, như là sợ thứ gì đó, muốn chắc chắn.

      Hơn canh giờ sau, A Đoàn cùng Hứa Tâm Dao lại ngồi xe ngựa về nhà, điều gì đến cũng đến, việc của Nhị lão gia tuyên án rồi. Hai người trái phải ngồi trong xe, hoàn toàn tách biệt nhau. A Đoàn chống khuỷu tay lên cửa sổ, nghiêng đầu đánh giá Hứa Tâm Dao.

      Lúc này bên ngoài mưa phùn, cả vùng Giang Nam như được bao bọc trong hương khói mơ hồ mông lung. Hứa Tâm Dao hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, chút lo lắng cũng có, ánh sáng chiếu vào mặt nàng, từng sợi lông tơ mặt đều có thể thấy .

      "Có phải Nhị thẩm nắm quyền quyết định việc hôn của tỷ?"

      A Đoàn đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Hứa Tâm Dao rùng mình cái, quay đầu nhìn về phía A Đoàn, trong mắt lên tia kinh ngạc, mở lớn mắt gật đầu. Sau đó hơi nhướng mày nghi hoặc nhìn A Đoàn, chờ nàng tiếp tục . A Đoàn hơi nhếch khóe miệng, đùa cợt cười "Tỷ gả cũng tốt, đối với Nhị phòng càng có lợi, vậy mà nàng còn buông tay?"

      Cũng chỉ có Nhị thẩm mới có thể chà đạp đích nữ của vợ trước như vậy. Bây giờ Nhị phòng xuống dốc, con trai vẫn còn nên có thể dựa vào, lúc này Hứa Tâm Dao có thể xuất giá rồi, vậy mà nàng còn...

      Quả thực ngu ai bằng.

      mặt Hứa Tâm Dao cũng tràn đầy chế giễu "Nàng ước gì ta khổ sở cả đời, sao có thể gả ta ra ngoài. Bây giờ nàng sống tốt tất nhiên nàng cho ta sống tốt hơn nàng rồi."

      A Đoàn gật đầu, nghiêng người nhìn về phía ngoài cửa sổ "Nàng tuy là mẹ kế của tỷ nhưng nữ nhi Hứa gia cũng phải nàng muốn là có thể chà đạp được." Rướn người về phía cửa sổ, thò tay ra cảm nhận mưa bụi rơi vào lòng bàn tay, có chút mát lạnh. "Tỷ bây giờ cần làm gì cả, chỉ cần thuận theo tự nhiên thôi, mẫu thân ta làm chủ cho tỷ."

      Hơn nữa bây giờ Trình thị ốc cũng mang nổi mình ốc rồi.

      việc của Nhị thúc, cuối cùng là do chính mình gây ra. Tuy là do chính Nhị thúc làm nên, có thể Hứa Tâm Dao đúng, nàng nên bị liên quan. Đền bù tổn thất cũng được nhiều lắm, chỉ có thể tìm cho nàng nhà môn đăng hộ đối để thành thân. Thành thân rồi có sống tốt hay , là do nàng thôi.

      Hứa Tâm Dao tiếp, tầm mắt hạ xuống, biết suy nghĩ gì.

      Về đến nhà, Hứa Tâm Dao đến phòng chính, A Đoàn sớm bị Bán Đông cản lại. Bán Đông cũng chậm trễ mà thẳng "Phu nhân , lúc này ở phòng chính có quan sai đến kiểm tra đồ, Nhị tiểu thư là người của Nhị phòng nên nhất định phải có mặt, tiểu thư cần , tránh hiềm nghi."

      A Đoàn gật đầu, đứng yên tại chỗ nhìn về phía Nhị phòng, có thể loáng thoáng nghe được tiếng nha hoàn ma ma ồn ào, vừa về phòng mình vừa hỏi "Sao lại để Nhị phòng tự làm mà lại muốn mẫu thân làm?" Bán Đông trả lời ngay " là hai phòng ở riêng, ở chung mái nhà nên muốn phòng lớn kiểm tra lại chút."

      "Có phải ta cũng cần phải kiểm tra đồ hay ?"

      Lông mày Bán Đông nhướng lên "Làm sao lại thế được? Ai dám kiểm tra đồ của tiểu thư?" Thở ra hai tiếng mới tiếp "Phu nhân rồi, tiểu thư chỉ cần ở trong phòng là được, chỉ là làm dáng chút thôi."

      xong đột nhiên cười, như trộm ghé sát vào bên tai A Đoàn hả hê "Tiểu thư, người biết đâu, nô tỳ mới chạy qua bên Nhị phòng. Tiền đến tay Nhị lão gia đều tiêu bằng hết, trong tay Nhị phu nhân cũng có tiền, xoay sở mãi mới được hơn hai trăm lượng bạc, căn bản là bổ sung được số tiền Nhị lão gia tham ô."

      Nghĩ đến bộ dạng chật vật của Nhị phòng, A Đoàn nhịn được nữa liền cười "Vậy làm sao bây giờ?"

      Mẫu thân tuyệt đối thay Nhị phòng bổ sung khoản tham ô đó.

      "Còn có thể làm sao nữa? Tất nhiên là đem đồ cưới của Trình thị lấp vào rồi, ngay cả đồ trang sức của Nhị tiểu thư cũng bị lấy để bổ sung vào nha. Tiểu thư người biết bây giờ Nhị phu nhân chật vật đến thế nào đâu, ngay cả cái trâm cũng có, mà đến quần áo cũng còn! Nô tỳ vừa rồi đứng từ xa nhìn xiêm y Nhị phu nhân mặc là do Đại phu nhân đưa qua đấy!"

      Gieo gió gặt bão, kết cục hôm nay là do chính Trình thị tạo nên, ai bảo nàng luôn cố tình muốn động vào gia đình mình? Những năm nay tiền hoa hồng từ cửa hàng, ruộng đồng đều có thể đủ để bổ sung cho khoản tiền kia, nàng tốt rồi, đem tất cả những thứ đó tiêu cho bằng hết, đến cuối cùng giữ lại cái gì, chỉ có thể câu là đáng đời rồi.

      Trong mắt lên tia sảng khoái, đột nhiên dừng bước lại, nhìn Bán Đông "Chuyện này sao lại diễn ra nhanh vậy? Phán quyết cho Nhị thúc là gì?"

      Lo nghe Bán Đông mà quên mất vấn đề chính.

      "Nô tỳ vừa rồi nghe Cẩm Tú tỷ tỷ , Đại thiếu gia đem tất cả chứng cứ giao lại cho Đại lão gia, sau đó hôm nay lúc vào triều Đại lão gia đưa lên cho Hoàng thượng."

      "Tài sản của Nhị lão gia bị tịch thu, bị điều đến Từ Giang Châu, vĩnh viễn được quay lại kinh thành. Về phần Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư cùng Tứ thiếu gia, Hoàng thượng có thể theo hoặc ở lại kinh thành, chỉ là Tứ thiếu gia sau này được tham gia khoa cử, thể làm quan."

      Từ Giang Châu? Đây là nơi hỗn loạn, gần như là toàn phạm nhân hoặc quan lại tham ô bị điều đến, bên đó lại thừa thãi khoáng thạch, những người bị điều đến đều ngày ngày đào khoáng thạch. Nhị thúc có thể chịu khổ như vậy? Điều đó là thể nào, ở đó được bao lâu chừng đến mạng cũng chẳng còn. Vợ con có việc gì, chỉ là đường làm quan của Tiểu Tứ bị chặt đứt, Nhị phòng có khả năng vực dậy nữa rồi.

      Chuyện này là bởi vì phụ thân nộp chứng cứ? Dù sao cũng là người nhà, tốt xấu gì cũng phải bảo vệ huyết mạch của Nhị thúc, tuy thể làm quan nhưng cũng có thể sống được đời yên ổn. Xem ra hôm qua chuyện với phụ thân phải là vô ích. Tuy chuyện những người bị chết oan làm to chuyện nhưng Nhị thúc đến nơi kia, vài năm sau phải đền mạng cho họ rồi.

      Hứa Tâm Dao cùng Tiểu Tứ nhất định ở lại kinh thành, vậy Trình thị sao? Ngày hôm qua vì muốn mình khó chịu mà trước mặt phụ thân diễn cảnh tình thâm với Nhị thúc, giờ bị báo ứng rồi.

      thể chờ đến khi nhìn thấy bộ dạng chật vật bây giờ của nàng.
      Hòa Yên Linh, midnight, nhung_rose40 others thích bài này.

    3. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      Chương 89
      Editor: Tống Thiên Ân


      Cước bộ nhanh hơn thường ngày hướng phía đại sảnh tới, A Đoàn phủ nhận bị bộ dạng hả hê của Bán Đông lây sang, chỉ là biết khống chế hơn, ràng như nàng. qua đoạn hành lang gấp khúc, vừa tới chỗ rẽ gặp Hứa Tiêu Nhiên, A Đoàn cười "Đại ca!"

      Sau đó ánh mắt tối , lửa giận nhanh chóng ngập tràn trong lòng. nhanh đến trước mặt Hứa Tiêu Nhiên, nhìn chằm chằm vào má , tin nổi hỏi "Phụ thân đánh huynh?" khuôn mặt tuấn tú của Hứa Tiêu Nhiên hằn dấu bàn tay, vì dùng lực mà bên má đỏ ửng lên.

      Hứa Tiêu Nhiên gì, chỉ kéo A Đoàn về phía phòng khác.

      "Ừ."

      giống với A Đoàn bừng bừng lửa giận, Hứa Tiêu Nhiên ngược lại lại rất bình tĩnh. Thậm chí còn cười " cái tát đổi lại là việc Nhị phòng thể xoay người được nữa vẫn rất lợi nha." A Đoàn cắn chặt môi dưới, đau lòng cùng day dứt "Muội còn tưởng, hôm qua phụ thân chỉ là nhất thời bị tình cảm làm mờ mắt mà thôi, hôm nay chắc chắn nghĩ thông suốt rồi, vậy mà..."

      Cúi đầu xuống tự trách "Đại ca, thực xin lỗi, muội làm liên lụy đến huynh rồi."

      Sớm biết như vậy hôm qua để phụ thân ra ngoài, sớm biết như vậy ngày hôm qua dù có bị đánh cũng phải ràng với phụ thân, sớm biết như vậy hôm qua nên mềm lòng để cho phụ thân có thời gian suy nghĩ cẩn thận, sớm biết như vậy tối qua đưa chứng cứ cho phụ thân...

      Như vậy Đại ca bị đánh.

      đỉnh đầu đột nhiên bị xoa toán loạn, Hứa Tiêu Nhiên thực dùng lực vò tóc A Đoàn thành ổ. A Đoàn nhanh chóng tránh khỏi ma trảo của Hứa Tiêu Nhiên, vừa sửa đầu tóc vừa trừng mắt "Đại ca huynh làm cái gì vậy! Lúc này muội có tâm trạng đùa!"

      Hứa Tiêu Nhiên sợ A Đoàn nổi giận, đưa tay nhéo nhéo má A Đoàn, cười mắng "Tuổi còn suốt ngày lo lắng cái này cái kia, muội sắp thành bà lão được rồi đấy."

      "Việc này vốn là trách nhiệm của huynh, liên quan gì tới muội? Chuyện gì cũng ôm hết lại phía mình."

      "Trách nhiệm của huynh?" A Đoàn nghi hoặc nhìn Hứa Tiêu Nhiên, việc này phải là do nàng gây ra sao?

      Bộ dạng ngu ngơ này lại làm cho vui vẻ mặt Hứa Tiêu Nhiên càng hiển hơn.

      "Ta là ai?"

      "Là Đại ca của muội nha." A Đoàn chút do dự trả lời.

      Hứa Tiêu Nhiên bình tĩnh gật đầu, cũng đến nỗi quá ngốc. "Ta là Đại ca của muội, ta cũng là người thừa kế của phủ Quốc công, vậy nên trách nhiệm của ta là phải chăm lo cho Quốc công phủ. Tuy tại chủ nhân vẫn là phụ thân nhưng ta cũng có trách nhiệm." Ấn vai A Đoàn "Cho nên, việc này phải là việc của muội, mà vốn dĩ là của huynh."

      "Tuy lần này chỉ là việc của Nhị phòng nhưng có số việc phải lúc nào cũng đồng ý được, chúng ta cùng Nhị phòng, vốn chính là vinh nhục cùng hưởng. Phụ thân lần này làm cho người khác thất vọng, sáng nay còn với ta làm sao để bảo toàn mạng của Nhị thúc, muốn dựa vào ân sủng của nhà chúng ta để cho Hoàng thượng mềm lòng."

      Hướng tầm mắt xuống dưới, muốn A Đoàn nhìn thấy đùa cợt trong mắt mình.

      Giọng lạnh lùng "Chúng ta thánh sủng lâu, nếu như phụ thân muốn bảo vệ Nhị thúc, cũng có thể bảo vệ được. Nhưng phụ thân muốn cùng được, đó là Hoàng thượng đấy! Hoàng thượng cho ngươi ân sủng chính là ban thưởng, nếu ngươi lấy cái này trả nợ, dù Hoàng thượng ra nhưng chắc chắn trong lòng cũng thoải mái."

      " tại được thánh sủng, khi còn thánh sủng nữa chuyện gì cũng có thể xảy ra được, ta cho phép có mầm mống gây họa như thế!"

      Mọi người thế gian là như thể, thời điểm như ý cái gì cũng tốt, nhưng đến lúc được như ý nữa chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

      "Hơn nữa bây giờ gia thế nhà chúng ta hưng thịnh, cho dù có kẻ muốn phá đám cũng dám đến, nhưng sau này sao? Ai có thể cam đoan rằng nhà chúng ta vĩnh viễn mãi nhận được ân sủng? Dù việc này đến mức làm chúng ta thể mưu sinh nhưng ta cũng thể để nó làm nhà chúng ta tan nát, nhất định phải đem việc này dọn dẹp cho sạch , phải tự mình xử lí."

      "Nhà chúng ta vì Nhị phòng dọn dẹp nhiều cục diện rối rắm như vậy, bây giờ vì việc nước quên tình nhà để đổi lấy thanh danh tốt, cũng quá phận. Hơn nữa việc những người bị chết kia đưa ra ánh sáng, biến thành tội phạm giết người Hình đài là may rồi."

      Hứa Tiêu Nhiên lạnh nhạt , mắt A Đoàn càng mở to hơn, nghĩ lại có nhiều chuyện vòng vo như vậy. Chỉ đơn thuần cho ràng Nhị thúc sai nên bị phạt, những gì Đại ca vừa đều nghĩ đến. Ngu ngơ hồi mới ấp úng mở miệng "Vậy nếu muội gây nên việc kia Đại ca định lúc nào động thủ?"

      Khóe miệng khẽ nhếch, chút do dự trả lời "Sau khi qua kì thi Hương."

      có công danh lại cùng phụ thân đối nghịch? Nhi tử xuất sắc cùng huynh đệ chỉ biết gây phiền toái, xem ngươi chọn cái nào! Sao? biết xếp thứ mấy? Thừa lời, Đại ca nhất định đứng đầu bảng vàng rồi!

      "Đại ca lợi hại!" A Đoàn lập tức sùng bái .

      Cái này gọi là tính toán kĩ lưỡng rồi mới hành động, như mình, vừa nghĩ tới là làm luôn, xúc động quá cũng tốt.

      Ôn nhu cười cười "Cho nên được đem mọi việc ôm hết vào người mình, những việc này vốn dĩ là việc Đại ca nên làm. Muội cũng đừng giận phụ thân nữa, tuy ta biết rằng muội qua việc lần này đối với phụ thân cảm thấy thất vọng, nhưng cũng chỉ có việc này là phụ thân xử lí hồ đồ, còn những thứ khác đều tốt cả. Đừng vì việc này mà giận dỗi với phụ thân, nên bỏ qua tốt hơn."

      "Phụ thân chỉ là nhất thời khó xử mới vậy thôi."

      Vừa đúng lúc nghe thấy tiếng cầu khẩn của Trình thị ở phòng , A Đoàn nhếch khóe miệng, đợi nha hoàn vào bẩm báo xốc mành vào. "Đại ca đại tẩu van cầu các người, Tiểu Tứ còn như vậy sao ta có thể yên tâm mà rời khỏi được? Hài tử như vậy có phụ mẫu bên cạnh sống thế nào!"

      Lần này khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi giàn dụa, hề giống ngày hôm qua giả khóc.

      Trần thị thở dài hơi "Ta nuôi bốn đứa bé rồi, ngươi còn sợ ta chăm sóc tốt cho đứa thứ năm?" hề đả động đến lời của Trình thị. Trình thị khóc càng lợi hại hơn, liên tục lắc đầu "Đại tẩu ý ta phải như vậy! Ta biết Đại tẩu có phương pháp nuôi dưỡng nhi tử của ta tốt nhưng đến cùng ta là mẫu thân ruột thịt của !"

      A Đoàn im lặng tới, lúc này liền có thể nhìn bộ dạng chật vật của Trình thị. Dưới chân đôi giày thêu đính ngọc màu xanh đậm, nhưng đồ người lại là đồ mà mẫu thân hay mặc, áo khoác thêu hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm, nhìn sơ qua cũng thấy có gì chật vật. Khuôn mặt trắng bệch, nếp nhăn ở khóe mắt lên ràng, thoạt nhìn già rất nhiều.

      Tóc tai bù xù, mặt đầy nước mắt, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu.

      Về phần Hứa Tâm Dao vẫn im lặng đứng cạnh Trần thị, lời nào.

      A Đoàn cười nhạt "Nhị thẩm lời này là có ý gì? Nhị thúc sắp nơi khác chịu khổ, người bên cạnh cũng có, Nhị thẩm muốn vứt bỏ Nhị thúc sao?" Lúc này những người khác mới phát ra A Đoàn tới, Trình thị kinh ngạc quay đầu, trong mắt lên tia nham hiểm nhưng rất nhanh liền che dấu . Há hốc mồm muốn giải thích nhưng A Đoàn lại cho nàng cơ hội, tiếp tục "Hay là hôm qua bộ dạng lo lắng của Nhị thẩm cho Nhị thúc là giả vờ, mục đích là muốn để phụ thân giận ta?"

      Dứt lời liền nhìn Trình thị mà hướng về phía chủ vị thỉnh an "Phụ thân, mẫu thân."

      Đại lão gia chỉ nhìn A Đoàn lên tiếng, mày nhíu lại, cũng tức giận. Có Trần thị ở đây tất nhiên A Đoàn có khả năng chịu thiệt. đến trước mặt A Đoàn kéo nàng đứng lên, nhìn Đại lão gia mà chỉ hỏi "Đầu tóc sao lại lộn xộn thế này, cho dù ở nhà cũng được để rối như vậy chứ."

      "Đau đầu nên muốn để Bán Đông chải đầu sao?"

      Vừa vừa lấy tay sửa lại tóc cho A Đoàn.

      A Đoàn cũng muốn theo bậc thang của Trần thị xuống, nhìn thoáng qua sắc mặt trầm của Đại lão gia, nở nụ cười xinh đẹp "Nào có sao đầu, con vẫn khỏe mà. Chỉ là lúc nãy mệt quá nên ngủ giấc, tỉnh dậy muốn chải đầu, dù sao hôm nay cũng cần ra ngoài, người trong nhà cả nên cần câu nệ nhiều như vậy."

      Vừa dứt lời mu bàn tay liền bị Trần thị bấm cái, A Đoàn cũng quan tâm, chỉ nhìn Đại lão gia.

      Từ lúc A Đoàn bắt đầu , Đại lão gia đều cố tình nhìn A Đoàn, sau khi nghe nàng xong liên tục hít sâu, gân xanh ở huyệt thái dương nổi lên, chắc chắn cực kì nhẫn nại. A Đoàn nheo mắt lại, muốn tiếp tục thêm dầu vào lửa đột nhiên mu bàn tay truyền đến đau đớn, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

      Quay đầu trừng mắt với Trần thị.

      Mẫu thân người làm gì vậy!

      Sức tay vẫn vì vậy mà giảm bớt, còn muốn gây sao, xem mẫu thân xử lí ngươi như thế nào!

      A Đoàn đau đến độ miệng cũng bắt đầu méo , đầu hơi lắc gì, lúc này Trần thị mới buông lỏng tay.

      Lúc này Đại lão gia cố gắng kìm nén lửa giận nên đương nhiên thấy được hành động của A Đoàn cũng mẫu thân, Trình thị lại chứng kiến hết. Chớp chớp mắt, khóc càng dữ dội hơn "Đại ca, phải là ta muốn ở bên cạnh lão gia, mà là lão gia bị phạt nên mới phải rời , ta theo có nghĩa lí gì? Tiểu Tứ lại là con ruột của của lão gia, ta chăm sóc tốt cho lão gia còn có người để nối dõi."

      "Đại ca huynh xem ta có đúng hay ?"

      A Đoàn hừ lạnh tiếng, lạnh nhạt mở miệng "Nhị thẩm cũng biết là Nhị thúc bị phạt nên mới phải rời sao, cả ngày phải làm việc tay chân và có người hầu hạ?"

      Trình thị vốn muốn kích để A Đoàn tiếp, quả nhiên thấy nàng mắc câu, lại thấy sắc mặt Đại lão gia càng trầm hơn, trong lòng cười thầm, còn ngoài mặt kịch liệt khóc "Hài tử còn như vậy sao ta có thể nhẫn tâm mà rời khỏi được! A Đoàn ngươi còn , sao ngươi có thể hiểu được lòng của mẫu thân như ta chứ? Tách ta với Tiểu Tứ ra, thực còn đau hơn bị đao chém vậy!"

      A Đoàn bình tĩnh gật đầu "Vậy được thôi, Nhị thẩm đem Tiểu Tứ cùng mình ."

      Trình thị...

      Nha đầu kia chuyện giống ngày thường!

      chút nghĩ ngợi phản bác "Làm sao có thể? Tiểu Tứ còn như vậy, sao có thể chịu được chỗ như thế? Chỗ kia người trưởng thành chưa chắc cũng chịu đựng nổi!"

      A Đoàn nở nụ cười "Ồ? Người lớn cũng chưa chắc chịu được? Vậy Nhị thẩm còn yên tâm để Nhị thúc mình sao? Ngày hôm qua còn thâm tình lắm, hôm nay lại ngồi trơ mắt ếch nhìn Nhị thúc mình đến nơi người trưởng thành còn chưa chắc sống được, thẩm là tốt."

      "Ý ta phải như vậy, ngươi đừng đổi trắng thành đen!"

      Trình thị nóng nảy phủ nhận. muốn thêm gì nữa đột nhiên Đại lão gia lớn tiếng quát "Đủ rồi!" Biểu tình mặt giống như bị dọa đến sợ mất mật, nhưng thực ra trong lòng lại điên cuồng cười. Nhanh nổi giận , nhanh nổi giận với con của ngươi , như vậy ngươi có thời gian mà để ý đến chuyện của ta rồi!

      Chỉ tiếc rằng lần này lại như dự đoán của Trình thị. Đại lão gia căn bản nhìn đến A Đoàn, chỉ nặng nề nhìn Trình thị "Ngươi theo lão Nhị , đường và đến nơi chăm sóc tốt cho ."

      Tính toán của Trình thị vỡ tan.

      Hôm qua Đại lão gia nổi giận với A Đoàn, mặc dù là Trình thị châm ngòi nhưng cũng còn là vì Đại lão gia quan tâm đến Nhị lão gia nữa. tại việc của Nhị lão gia thể thay đổi được gì nữa, Trình thị ở hay đối với Đại lão gia hoàn toàn quan trọng. Nàng ta và A Đoàn hợp nhau rời là tốt nhất.

      Mọi thứ đột nhiên im lặng đến kì lạ.

      "Cái gì?!!" Trình thị choáng váng, hoàn toàn biết chuyện gì vừa xảy ra.

      A Đoàn lạnh nhạt liếc nhìn, Trần thị nở nụ cười. Đúng là biết tốt xấu gì cả, chuyện của lão Nhị thay đổi được gì ngươi sống hay chết ai quan tâm? Lúc này còn châm ngòi ly gián lão gia cùng con mình, muốn chết cũng cần phải lằng nhằng như vậy. Lão Nhị với nữ nhi, lão gia tất nhiên do dự. Ngươi với A Đoàn, tuyệt đối có cái gọi là do dự.

      A Đoàn thủy chung lên tiếng, da mặt Đại lão gia hơi run rẩy, hoàn toàn bị bẽ mặt. có tâm tư nghe Trình thị khóc lóc, hất tay áo lên, kiên nhẫn gầm "Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó! Tuy lão Nhị bị điều đến nơi như vậy như là trượng phu của người, ngươi là nương tử của , cùng sai sao?"

      "Quyết định như vậy , ngươi dọn dẹp chút, hôm sau cùng lão Nhị!"

      xong phất tay áo quay người bước ra khỏi phòng.

      Trình thị bị tình huống này làm cho ngây cả người, thấy Đại lão gia bắt đầu rời mới hoàn hồn, nhanh chóng chạy tới quỳ trước mặt Đại lão gia "Đại ca! Nể tình ta gọi ngươi tiếng đại ca, van xin ngươi đừng nhẫn tâm chia rẽ mẫu tử chúng ta được , ta thể rời bỏ Tiểu Tứ!" Vừa vừa dập đầu, từng tiếng dập đầu xuống nền đất vang lên. Trình thị sợ đến địa phương kia phải bỏ mạng!

      Đại lão gia bất vi sở động ( bị thuyết phục) "Hầu hạ trượng phu mới là bổn phận của ngươi, ta thay ngươi chiếu cố tốt cho Tiểu Tứ, cần lo lắng." xong bước qua Trình thị tiếp tục về phía trước, Trình thị kinh ngạc nhìn Đại lão gia về phía trước, càng đến gần cửa càng sợ hãi, giống như Đại lão gia chỉ cần bước ra khỏi cửa liền đại biểu cho việc mình chết rồi!

      " được!"

      "Ngươi thể , ta thể chết được, ta thể chết được, được!"

      khống chế được la lớn, thanh bén nhọn chói tai.

      Đại lão gia bực bội xoay người lại, muốn răn dạy Trình thị mạnh mẽ từ dưới đất đứng lên, hai con ngươi điên cuồng "Ta muốn hòa ly (ly hôn)! làm sai muốn tìm cái chết sao lại lôi ta theo cùng? Ta tuyệt đối đến nơi đó với , ta tuyệt đối ! Ta muốn hòa ly, ta muốn hòa ly!"

      "Hoàng thượng còn chưa ta phải theo , ngươi có quyền gì mà bắt ta phải theo ?"

      "Ta !"

      A Đoàn dựa vào người Trần thị, nghiêng đầu nhìn Đại lão gia bị dọa đứng ngây người, lại nhìn về phía Trình thị điên cuồng la hét, khóe miệng nhếch lên đầy giễu cợt. Lành lạnh mở miệng "Nhị thẩm sao lại tiếp tục lấy Tiểu Tứ làm cớ nữa , sao tiếp tục diễn mẫu tử tình thâm nữa? Tiếp tục chứ, chừng phụ thân mềm lòng đấy."

      Cho ngươi đánh Đại ca! Vì loại người như thế này mà đánh Đại ca!

      " đúng, ngươi muốn hòa ly nên cũng nên gọi ngươi là Nhị thẩm nữa, là ta sai rồi."

      Đại lão gia lúc nãy bị bộ dạng điên cuồng của Trình thị dọa đến ngây người, nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Nghe A Đoàn đứng bên châm chọc, sắc mặt lại càng đỏ hơn, nhìn Trình thị cười lạnh "Hừ, ngươi muốn hòa ly? Muốn hòa ly sao?" Lười nhiều với loại người ngu xuẩn này.

      Quay người phân phó " cần cho nàng thu dọn đồ đạc, trói và bịt miệng lại, khi nào tống luôn ."

      xong bước ra khỏi phòng, liếc Trình thị cái. Nhóm ma ma trong phòng nghe thấy lời Đại lão gia phân phó nhanh chóng lên ấn Trình thị còn muốn phản kháng xuống, nhét khăn vào trong miệng rồi kéo ra ngoài. Miệng Trình thị bị nhét khăn, hai tay cũng bị túm chặt nhưng vẫn ngừng giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ, giầy cũng rơi ra.

      Từ lúc nhóm ma ma bắt đầu làm việc A Đoàn quay đầu nhìn. hồi lâu sau, vai bị vỗ , quay đầu lại, thấy khuôn mặt trấn an cùng lo lắng của Trần thị cười rồi lắc đầu, ra hiệu chính mình sao. Dời ánh mắt chỗ khác chỉ nhìn thấy chiếc giày thêu nằm trơ trọi mặt đất.

      Làm việc ác nên phải tách đôi.

      Nếu làm việc thiên, có thể theo chủ nhân du sơn ngoạn thủy, thăm thú mọi nơi.

      Làm việc ác, hoặc là biến mất cùng chủ nhân, hoặc là trơ trọi mình đến lúc mục nát.

      Trần thị nhìn theo ánh mắt của A Đoàn, thấy nàng vẫn nhìn giày của Trình thị, sắc mặt có chút nhợt nhạt, cho rằng nàng bị dọa sợ, liền vội "Nàng bị trừng phạt là đúng rồi, con nên vì thế mà có khúc mắc trong lòng. Người như vậy thế gian còn nhiều lắm. Về sau con nơi khác, gặp được vô số người so với Trình thị còn độc ác hơn, được mềm lòng!"

      Mềm lòng chắc chắn ngươi mất mạng.

      "Con có mềm lòng, là nàng gieo gió gặt bão thôi."

      A Đoàn vẫn nhìn chiếc giày thêu, đôi mắt đen nhánh lặng yên như hồ nước "Con chỉ tự nhủ với chính mình, tuyệt đối được biến thành người như Trình thị."

      Làm người nên độc ác, giữ vững lòng mình, quên con người của mình, đó mới là làm người.

    4. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      ❤❤❤
      Tống Thiên Ânhuyetsacthiensu thích bài này.

    5. Phùng Linh Nhi

      Phùng Linh Nhi Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      26
      Thanks nàng edit nhìu nha :yoyo45::yoyo45::yoyo45: học cả tuần mệt mỏi mà có truyện như vậy là tốt :yoyo40:
      Tống Thiên Ânhuyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :