1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 86:

      Editor: huyetsacthiensu

      “Cho đến hôm nay ta mới hiểu hết được con ta.” Liễu thị (trong bản raw) vắt khăn cho A Đoàn lau mặt, cả khuôn mặt đỏ rực, khóc quá lâu, hai mắt sưng lên, nhìn rất đáng thương, lại làm nàng vừa tức vừa bực mình, vẻ mặt vô cùng vui, nhìn bộ dáng như là muốn tìm người đánh nhau.

      Cũng nhìn lại thân thể bé này có thể đánh được ai chứ.

      A Đoàn rất tức giận, mặc dù bàn tay kia của phụ thân đánh xuống, nhưng mà vẫn tức giận, lúc này chỉ cảm thấy cả người là lửa giận thể dập tắt, mẫu thân còn châm chọc mình! “Mẫu thân, người có ý gì đây, chẳng lẽ con là do người nhặt về, người cũng hiểu con sao?” Tay Liễu thị bóp bóp chóp mũi của A Đoàn.

      “Làm loạn cùng phụ thân con xong lại đến đây làm loạn với ta phải ?”

      “Đến hôm nay ta mới biết được tính tình con mạnh mẽ như vậy, bình thường giả vờ tốt.”

      Vừa rồi sau khi tranh cãi ầm ĩ sau khi Đại lão gia tông cửa xông ra ngoài, A Đoàn cũng có tâm trạng ở lại nhìn Trịnh thị kinh ngạc đến ngây người, vung tay áo cũng về phòng. Trần thị lo liệu mọi việc xong mới đến tiểu viện của A Đoàn. Vốn A Đoàn còn tưởng mẫu thân mình đến đây để thuyết giáo, ai biết lại câu liên quan đến chuyện vừa rồi.

      Vốn dĩ là giả vờ muốn dập tắt lửa giận để đánh đòn phủ đầu (ý là muốn giả vờ bộ dáng tức giận muốn dặp tắt lửa giận để Trần thị gì được nữa), kết quả tốt rồi, câu cũng nòi đến.

      Ngồi ở giường, ôm đầu gối của mình, buồn bực phải là con giỏi giả vờ, chỉ là những chuyện trước đây con cảm thấy đáng kể, được ngày nào hay ngày đấy, ai àm muốn yên yên ổn ổn sống qua ngày chứ? Nhưng mà chuyện này thể bỏ qua. Việc này nhị thúc gây ra quá nghiêm trọng, tất nhiên phải giải quyết tốt.”

      Thở dài hơi, đến cuối cùng lại lộ ra chút yếu đuối “Mẫu thân, con làm sai rồi sao?”

      Ôm đầu gối cho thành cục, A Đoàn nhìn thấy mặt Trần thị có chút đăm chiêu cùng chút sảng khoái lóe lên, qua lúc lâu mới nghe được tiếng cười khẽ, Trần thị lấy tay làm lược giúp A Đoàn sửa lại tóc mái bị rối “Con làm sai, trong truyện này phụ thân con đúng là hơi quá đáng, chỉ là con ở sai chỗ.”

      “Sai chỗ?” A Đoàn kinh ngạc ngẩng đầu, ràng lắm nhìn Trần thị.

      “Đứa bé ngốc.” Trần thị bất đắc dĩ lại cưng chiều mắng câu.

      “Ông ấy là phụ thân con, nhưng mà con đừng quên, ông ấy cũng là người đàn ông.”

      “Phụ thân con hôm nay vốn phiền lòng vì chuyện của nhị thúc con, lại có nhị thẩm con ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, con lại chừa cho ông ấy chút mặt mũi nào mà thẳng ra. Nhiều nha hoàn ma ma đều ở đó nhìn thấy, ông ấy lại là chủ nhân của cái nhà này, đương nhiên ông ấy nổi giận lớn như vậy rồi.”

      “Lấy hiểu biết của ta với phụ thân con, nếu con tìm chỗ kín đáo mình trò chuyện với ông ấy, chuyện uyển chuyển chút, tuyệt đối việc này.”

      Nghe Trần thị như vậy, A Đoàn mới giật mình, hình như mình làm mất hết mặt mũi của phụ thân rồi phải? Bĩu môi chịu thừa nhận mình sai “Con vốn dĩ muốn đến thư phòng chuyện với phụ thân, là Đại ca cho con !”

      Còn đẩy sai lầm lên người con trai cả nữa sao? Trần thị lại đưa tay chỉ chỉ trán A Đoàn “Vậy đại ca con còn cho con bất cứ chuyện gì nữa cơ mà! uổng phí lòng tốt của đại ca con, nếu để Đại ca con ra, sao mọi chuyện có thể biến thành như vậy chứ?”

      Mẫu thân biết bản thân mình chuyện với Đại ca A Đoàn cũng thấy ngạc nhiên, dù sao sáng sớm lúc chuyện với Trình thị mẫu thân cũng nghi ngờ, vậy mà buổi chiều người hỏi đến, nhất định là Đại ca với mẫu thân. Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần thị “Con biết Đại ca là vì muốn tốt cho con, nhưng mà con nhịn được.”

      “Nếu như Đại ca nhận lấy chuyện này, trước tiên đến áy náy, con biết đối mặt phụ thân như thế nào.”

      “Nếu chuyện này ra, mặc dù con cũng nhịn được, nhưng mà về sau con sợ ngay cả tiếng phụ thân cũng gọi ra khỏi miệng được.”

      Với tính tình của mình, nếu cứ nhịn chuyện này xuống, thời gian lâu cũng có thể phai nhạt chút, nhưng mà nếu vừa nhìn thấy người hoặc việc có liên quan đến chuyện này nhất định lại nhớ đến, bời vì chuyện này là cái gai! Nhị thúc ở đây nhưng còn nhị thẩm và Hứa Tâm Dao sao, cho dù ăn cùng nhau, nhưng mà ở cùng nhà, đường bất cứ lúc nào cũng có thể tình cờ gặp nhau.

      Cái gai này, nếu sớm nhổ , nhất định cắm càng sâu vào trong lòng.

      Trần thị vốn cũng có ý định khuyên A Đoàn, lúc này nghe dược lời của A Đoàn lại càng có ý định khuyên nhủ, huống chi trong lòng mình còn có chút tính toán. Sau khi nghe A Đoàn chỉ gật gật đầu, sau đó cười nhạt “Ta chuyện khác, ta chỉ ông ấy là phụ thân con, việc này thể thay đổi được.”

      tại tức giận tức giận, nhưng về sau cũng nên để chuyện này trong lòng.”

      “Phụ thân con, ông ấy…”

      Dừng chút vẫn câu tiếp theo ra khỏi miệng, chỉ là đột ngột đứng dậy ra lệnh cho Bán Đông “Nhớ chăm sóc tốt mắt của tiểu thư, đừng để ngày mai học mà mắt sưng lên thể gặp người khác.” Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý mà phải ở yên trong nhà.

      Chỉ là bây giờ A Đoàn rất tức giận, muốn ở dưới mái nhà với Đại lão gia, ngày mai muốn trốn đến trường học yên tĩnh.

      Dặn dò Bán Đông vài câu mới xoay người nhìn A Đoàn “Bây giờ ta phải về, còn nhiều việc chờ ta giải quyết, con đắp mắt xong nghỉ ngơi , ta về đây.” Trong lòng A Đoàn cũng rát loạn, để ý đến giọng điệu mất tự nhiên rệt của Trần thị vừa rồi, gật đầu, đứng dậy tiễn Trần thị ra đến cửa.

      Tối nay trăng cũng sáng, có thể nhìn thấy hơn nửa vầng trăng. Cẩm Sắt tay cầm đèn lồng, tay đỡ Trần thị chậm rãi trở về. Trần thị nghiêng đầu nhìn ánh trăng trời, mặc dù có hơi lành lạnh, lại thấy tâm trạng cảm thấy rất tốt cách khó hiểu, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng được giải thoát. Vừa rẽ vào hành lang gấp khúc liền nhìn thấy Hứa Tiêu Nhiên đứng mình.

      “Mẫu thân, người việc kia cho tiểu muội chứ?”

      Ngay cả thỉnh an cũng có, Hứa Tiêu Nhiên trực tiếp hỏi ra khỏi miệng.

      Biết quan tâm loạn, Trần thị cũng để ý, chỉ buồn cười mở miệng “Trong mắt con mẫu thân có đầu óc như vậy sao? Sao ta có thể chuyện này cho A Đoàn biết chứ. chỉ cho nàng biết, ta còn có thể hạ lệnh cho tất cả người cũ trong phủ, tuyệt đối cho A Đoàn biết chuyện kia.”

      Nghe được Trần thị như vậy, mày Hứa Tiêu Nhiên vẫn hơi nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra, bước lên trước bước đỡ tay còn lại của Trần thị bước về phía trước “Sao con có thể nghĩ như vậy được chứ? Chỉ sợ mẫu thân quan tâm quá loạn sai chút, tiểu muội thông minh như vậy, nếu bị nàng tra ra được tốt.”

      Hứa Tiêu Nhiên vẫn nhận là hiểu A Đoàn mấy phần. Lần này nàng làm loạn như vậy là bởi vì phụ thân xử lý chuyện này thỏa đáng, đúng lý. Nhưng nếu A Đoàn biết chuyện kia, vì phụ thân, nhất định nàng ra trực tiếp như vậy.

      Nhưng mà trong lòng nàng bỏ qua được, cuối cùng nhất định tích tụ trong lòng. Khi còn bé biết A Đoàn giấu suy nghĩ rất sâu, nếu chuyện này bị nàng biết được, tính tình vất vả mới hoạt bát được chút lại bị đánh về nguyên trạng.

      Trần thị lại suy nghĩ với Hứa Tiêu Nhiên, nghĩ đến A Đoàn tích tụ trong lòng, chỉ đơn giản là muốn để nàng hối hận với áy náy mà thôi. Hơn nữa, bây giờ trong lòng cũng nghĩ như vậy. Trời đêm mát lạnh, nhưng mà Trần thị cảm thấy toàn thân vui sướng ra được, nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng được giải thoát rồi.

      Cẩm Tú là tâm phúc của mình cần kiêng dè, con trai lớn cũng biết tất cả cũng cần kiêng dè.

      “Mấy năm nay ta sớm chịu đủ rồi, ta vì phụ thân con, xử lý bao nhiêu chuyện hỗn loạn? Lúc vừa thành thân, ta còn muốn nâng đỡ nhị thúc ngươi, nếu cũng có chúng ta ngày hôm nay. Nhưng mà là bùn nhão thể trát tường! Ngay cả phụ thân con cũng muốn bỏ mặc , cho ăn ngon mặc đẹp là được.”

      “Những năm này, ân sủng của Hoàng Thượng cho nhà chúng ta ngày càng nhiều, nhị thúc ngươi càng biết bớt phóng túng lại!”

      phải là ta biết ơn , chỉ là ta phải là thánh nhân! lần hai lần cũng thôi , nhưng hơn mười năm qua, được tấc lại muốn tiến thước, cho dù là thánh nhân cũng bị làm cho tức chết.”

      “Chuyện lần này A Đoàn làm ra, ta cũng được giải thoát rồi.”

      Hứa Tiêu Nhiên cũng biết mẫu thân mấy năm gần đây, quả bị nhị phòng làm cho yên ổn, chỉ là thực mở miệng mắng chửi người được, cũng chuyện, chỉ là lẳng lặng nghe Trần thị lẩm bẩm, yên lặng đưa người về phòng.

      Sau khi Trần thị rồi, A Đoàn có tâm tư ngủ, cả người đều cảm thấy thoải mái, nhưng mà lại có chỗ xả ra, vui là giả, nhưng mà kèm theo đó là thất vọng và bất an. Bản thân đến mức này, nhưng phụ thân lại chưa cái gì cả.

      Ông ấy đánh mình, nhưng cũng về chuyện của nhị thúc.

      Chuyện hôm nay các nô tài hầu như đều biết, Bán Đông cũng hiểu . Biết lúc này tâm trạng A Đoàn tốt, cũng biết nên khuyên như thế nào, đều là chủ nhân, hạ nhân cũng thể gì, chỉ yên lặng chấp hành lời căn dặn của Trần thị, đắp mắt cho A Đoàn. Giang Vạn Lí chắp tay sau lưng bước vài từ bên ngoài.

      Cười hì hì đến trước mặt A Đoàn “Tiểu thư?”

      A Đoàn ngẩng đầu nhìn thoáng, có tinh thần ừ tiếng.

      Núi dựa ta ta đến dựa núi vậy! (ý A Đoàn quan tâm mình mình quan tâm A Đoàn vậy) Giang Vạn Lí vẫn cười hì hì, chỉ đưa đồ vật giấu sau lưng ra “Tiểu thư nhìn xem đây là cái gì?”

      A Đoàn ngẩng đầu nhìn về phía lòng bàn tay Giang Vạn Lí, là đứa bé bằng gỗ, thân hình tròn vo, đỉnh chóp vẽ đứa trẻ ngày tết, nhưng lại vẽ thêm cho nó hai bên ria mép màu trắng, nhìn rất buồn cười làm cho người ta thích.

      A Đoàn nhìn tượng đứa bé kia, lên tiếng.

      Sắc mặt Giang Vạn Lí thay đổi, chỉ đặt đứa bé bàn cạnh tay A Đoàn “Tiểu thư, người xem, nô tài chơi cho người xem!” xong trực tiếp tát đứa bé bằng gỗ đứng thẳng bạt tai. A Đoàn cùng Bán Đông đều bị hành động của Giang Vạn Lí hấp dẫn, đồng thời nhìn về phía bàn.

      Chỉ thấy con búp bê gỗ bị Giang Vạn Lí đánh cho lảo đảo, trái nghiêng nghiêng phải ngả ngả, sau vài lần lại có thể đứng dậy được,

      Nhìn thấy trong mắt A Đoàn cuối cùng cũng có chút kinh ngạc giống vừa rồi khí xung quanh đều trầm lặng, Giang Vạn Lí càng ra sức “Tiểu thư, cái này gọi là con lật đật, cho dù người đánh nó như nào nó cũng ngã xuống, người thử xem?” Vừa vừa túm lấy cổ tay áo A Đoàn, để nàng chạm vào con lật đật.

      A Đoàn theo ý Giang Vạn Lí, nhàng đẩy con lật đật, quả nhiên, nó lắc lư vài cái lại đứng thẳng dậy. Bên môi lên ý cười, ngược lại có vài phần vui vẻ. Lúc này Giang Vạn Lí mới thở ra hơi, xoay người với Bán Đông “Tiểu thư còn chưa ăn tối, phòng bếp vẫn hâm cháo, ngươi gọi nười làm mấy thứ thanh đạm cho tiểu thư ăn lót dạ.”

      Đêm nay, chưa ai ăn cơm, Bán Đông muốn để A Đoàn ăn gì đõ cũng dám . Lúc này nghe được lười dặn dò của Giang Vạn Lí, cũng nhìn A Đoàn, lên tiếng, trực tiếp chạy ra ngoài.

      A Đoàn nghiêng đầu, tay chơi với lật đật, cười khẽ “Thái Tử ca ca để ngươi mang cái này đến sao?” xong lại bất đắc dĩ. Thái Tử ca ca cũng là, nếu muốn để mình có chỗ phát giận nên đưa đến đồ gì xấu xấu chút, đứa bé đáng như vậy, làm sao nhẫn tâm xuống ta đánh nó chứ?

      Nhưng mà tâm trạng khá hơn nhiều, phiền muộn giống vừa rồi.

      “Tất nhiên là Thái Tử đưa đến, nô tài có đầu óc thông minh như vậy, nghĩ được đến những cái này!”

      Lại ghé sát vào tai A Đoàn giọng “Gia hôm nay có việc bận nên đến tìm tiểu thư được, tiểu thư nghỉ ngơi tốt trước.” Vừa vừa lấy từ trong ngực đưa cho A Đoàn tấm lệnh bài “Cái này cũng là gia tiểu thư hãy cầm lấy.”

      Để mình cầm lấy, phải cho mình sao?

      A Đoàn vẫn nhìn con lật đật bàn, chú ý đến Giang Vạn Lí lấy gì ra. Nghe được lời mới có chút kỳ quái, nhận lấy cầm tay cẩn thận nhìn, là tấm lệnh bài đen xì hình vuông cỡ bàn tay, ở mặt khắc hình đầu hổ với thân người biết là của con gì, nhìn có chút quái dị.

      Cái đầu hổ này khắc rất giống , nhìn rất hung dữ.

      Nhìn lúc lâu cũng biết đây là cái gì, trực tiếp hỏi Giang Vạn Lí “Đây là cái gì? Vì sao Thái Tử ca ca để ta cầm cái này?” Cái này nhìn thế nào cũng thấy phải là đồ nữ tử nên đeo. Cũng phải là lệnh bài bình thường, lệnh bài tiến cung A Đoàn cũng có, là Hoàng Hậu tự mình đưa cho.

      Tấm lệnh bài kia ràng kém hơn lệnh bài cầm trong tay này.

      Sắc mặt Giang Vạn Lí có chút trịnh trọng, nuốt nước miếng cái mới nhìn thẳng vào A Đoàn.

      “Tiểu thư, đây là binh phù.”

      A Đoàn: …

      “Gia , tại chưa dùng đến thứ này, trước hết để cái này ở chỗ người, lúc cần dùng tìm người để lấy.”

      A Đoàn trực tiếp im lặng.

      Nếu như nhớ lầm, mấy năm nay Vệ Trường Hận ở biên quan, mặc dù có cái gì mà Vệ gia quân, nhưng mà cũng có quân đội của riêng , ngay cả Hoàng Thượng cũng thể tùy ý điều khiển, chỉ nghe lời mình . Mặc dù bây giờ ở Kinh Thnh, nhưng mà cái này để ở chỗ mình là làm sao?

      Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Vạn Lí.

      Khóe miệng Giang Vạn Lí run rẩy, do dự nửa ngày cuối cùng nhắm mắt hơi “Gia , cái này để ở chỗ của tiểu thư. Về sau tiểu thư có gì hài lòng, trực tiếp lấy tấm lệnh bài này ra, cam đoan chỉ đâu đánh đó, tuyệt đối nghiêm túc!”

      xong cúi đầu lấy tay che mặt.

      Người hồ nháo như vậy tuyệt đối phải là Thái Tử điện hạ thông tuệ hơn người của mình, tuyệt đối phải!

      Vào đêm, A Đoàn lăn qua lăn lại giường ngủ được. phải khổ sở phải phiền muộn, mà là ở giường mím môi cười. Ở giường nghịch lúc, đưa tay sờ xuống dưới gối, cầm binh phù lên tay cẩn thận nhìn, cẩn thận vẽ lại lần dọc theo hoa văn binh phù trong tay.

      Cười rất chi là vui vẻ.

      Thái Tử ca ca, cho dù huynh chuyện, ngay cả huynh làm gì, chỉ cần huynh ở bên cạnh muội, muội cảm thấy vô cùng an tâm. Vật ngoài thân cũng quan trọng, chỉ cần huynh có lòng này là được rồi. A Đoàn biết Thái Tử ca ca vì muốn làm mình yên lòng mới hồ nháo như vậy, nhưng mà khóe miệng vẫn hạ xuống được, vẫn giương lên.

      Cho du trong đầu lặp lặp lại những lời kia vẫn kéo khéo miệng xuống được!

      Hưng phấn cùng vui vẻ ra được, cả người cực kỳ vui sướng, thận chí còn muốn thét chói tai, muốn cho mọi người, cho Đại ca, huynh nhìn , Thái Tử ca ca như vậy còn đáng tin sao? Huynh ấy giao tất cả cho muội rồi.
      Hòa Yên Linh, anne3112, DLinhKa44 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 87:

      Editor: huyetsacthiensu

      mình ở giường tự vui vẻ hơn nửa buổi tối mới vào giấc ngủ được, nhưng cũng có được giấc ngủ tốt, thậm chí ngay cả Bán Đông còn chưa dậy A Đoàn tỉnh. Mắt còn chưa mở ra hai hàng lông mày nhăn lại, hai mắt dưới mí mắt cam lòng đảo qua đảo lại mấy vòng, rất lâu sau mới mở mắt ra.

      Đôi mắt hơi ửng hồng hơi híp lại xuyên qua bức màn màu xanh đậm nhìn về phía cửa sổ.

      Hạt mưa mùa thu tí tách rơi, lá rụng xào xạc, hơn nữa gió thu thổi qua cửa sổ, là đầu sỏ ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon của A Đoàn. Tầng tầng lớp lớp hoa văn của màn giống như những làn sóng lăn tăn, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng than của nử tử, giống như thở dài cũng giống như đầu hàng, càng ra hình ảnh tiểu nương xinh đẹp kiều.

      ngày là phiền não mà!

      Từ trong màn lộ ra đầu ngón tay trắng noãn tình tế, bàn tay xinh đẹp của A Đoàn vén màn lên, móc màn lên hai chiếc móc bạc ở hai bên, cũng gọi người vào, tự xỏ giày, cầm lên bộ quần áo tối hôm qua Bán Đông xếp ngay ngắn bên cạnh lên mặc vào, mặc quần áo cẩn thận bao bọc bản thân kín kẽ mới về hướng cửa sổ.

      Cửa sổ vừa mở ra được cánh, cơn gió đem theo hơi lạnh cùng mùi mưa đến làm đầu óc mơ hồ của A Đoàn tỉnh ra ít. Đầu ngón tay xanh nhạt khép chặt lại áo lông Hồ ly trắng ngắn tay người, đôi mắt mông lung mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Bây giờ là cuối mùa thu, trời sáng muộn hơn, lúc này bên ngoài bầu trời vẫn còn đen kịt.

      A Đoàn nhìn chăm chú lúc lâu mới nhìn mọi thứ bên ngoài.

      Đau lòng nhín lá ngô đồng trong viện bị mưa làm ướt đẫm, đôi môi hơi trắng nhợt mím lại, tâm trạng tốt đẹp tối hôm qua bị cảnh tượng này phá hỏng gần hết. Mùa thu là mùa ngô đồng, cũng là mùa mưa triền miên. Lá ngô đồng vàng rực rỡ bị cơn mưa mùa thu dội qua rụng hết xuống đất.

      Thích mùa thu nhất cũng ghét mùa thu nhất.

      Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Bán Đông nhàng đẩy cửa phòng A Đoàn ra, nhìn về phía giường mà trực tiếp nhìn về phía cửa sổ, sau đó hai mày nhíu lại, bất đắc dĩ gọi “Tiểu thư!” A Đoàn ngồi bên cửa sổ, bàn trước mặt bày bầu rượu chói lọi.

      Chén rượu trong tay chuẩn bị đưa lên miệng A Đoàn.

      “Nô tỳ nghe thấy tiếng mưa rơi lập tức chạy đến, ngờ tiểu thư tỉnh trước rồi.”

      Vừa vừa đến bên cạnh A Đoàn, cầm bầu rượu bàn khẽ lắc, nửa, lên tiếng nữa, sắc mặt trầm xuống nửa, giành lấy chén rượu trong tay A Đoàn.

      A Đoàn bị cướp chén rượu cũng tức giận, tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Bán Đông vui, hai má đỏ bừng, phần cầu xin tha thứ, hai phần say, ba phần mơ hồ nhìn Bán Đông, bên môi cũng lên nụ cười cầu xin tha thứ, bộ dáng mười phần vô tội.

      Bán Đông…

      Thở dài hơi, Bán Đông đưa tay lên xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mở miệng “Tiểu thư sao phải như vậy chứ? Lá rụng là do ý của ông trời, nô tỳ cũng ngăn cản được. Huống chi là ngô đồng tuy bị mưa làm ướt nhưng năm sau là chẳng lẽ có thể mọc nữa sao?” dừng chút lại càng bất đắc dĩ “Nô tỳ từng nghe uống rượu dưới ánh trắng, nhưng cũng chưa bao giờ nghe tiểu thư nhà ai uống rượu vì lá rụng cả, còn luôn luôn uống lúc sáng sớm.”

      Người say luôn vì có chuyện đau lòng, còn tiểu thư nhà mình đau lòng vì chuyện gì? Chỉ vì mưa mùa thu làm ướt lá rụng?

      Lúc ngủ tiểu thư thích yên tĩnh nhưng lại dễ tỉnh giấc, cũng biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần thu đến, chỉ cần tiểu thư bị mưa thu làm tỉnh giấc nhất định uống rượu. Cũng may mặc dù mưa mùa này triền miên, nhưng phải lần nào mưa cũng là lúc tiểu thư ngủ. Mỗi mùa thu có khoảng năm sáu lần gì đó.

      Chờ lá ngô đồng rụng hết tật xấu này cũng biễn mất.

      Trần thị cũng biết hũ rượu nhà mình còn có thói quen này, Bán Đông cũng mở mắt nhắm mắt.

      A Đoàn thèm nghe Bán Đông lẩm bẩm, khép hờ mắt lại ngiêng đầu nhìn về phía cây ngô đồng, con ngươi nhìn như rất bình tĩnh lại giấu ỷ lại cùng quyến luyến sâu sắc. Khóe miệng lại khống chế được nhếch lên, người khác cần biết cũng cần hiểu, chỉ cần bản thân hiểu là được rồi.

      Bộ dáng biết hối cải này làm Bán Đông càng mệt tim.

      Lúc A Đoàn vừa dùng điểm tâm xong rửa tay, Hứa Tiêu Nhiên từ ngoài vào. thân quần áo màu xanh làm nhìn càng thêm ấm áp lương thiện lại khiêm tốn, nhưng mà A Đoàn cũng bị vẻ ngoài của mê hoặc, nhìn đưa ô cho người đứng bên ngoài, lạnh lùng mở miệng “Đại ca đến để tính sổ sao?”

      Đánh đòn phủ đầu!

      Động tác bước lên trước của Hứa Tiêu Nhiên bị làm cho dừng lại, hồi phục lại buồn cười mở miệng “Hôm nay ta hiểu được thế nào là có lòng tốt cho chó con ăn còn bị nó cắn rồi.” xong người cũng đến bên cạnh A Đoàn ngồi xuống, ngón tay cong lại búng lên đầu A Đoàn cái “Nếu ta muốn tính sổ, tối hôm qua còn để muội sao?”

      Làm sao có thể tim phổi như vậy chứ.

      Chỉ cần phải đến để tính sổ chuyện gì cũng dễ chuyện rồi. A Đoàn vung tay lên ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, tay kia lắc lắc tay Hứa Tiêu Nhiên làm nũng, giọng ngọt ngào như phết mật “Đại ca là tốt nhất ~” đợi Hứa Tiêu Nhiên trả lời kiêu ngạo tự khen mình câu “Thấy muội thông minh chưa, biết Đại ca có việc muốn , chờ huynh hạ lệnh cho tất cả mọi người lui xuống rồi!”

      Bộ dáng kiêu ngạo, nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng làm người ta thích.

      Vừa sáng sớm Hứa Tiêu Nhiên đến, tất nhiên là có việc. Nhưng cũng yên tâm sợ chuyện hôm qua ảnh hưởng đến A Đoàn. Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của nàng cũng giống giả vờ, chưa phát ra chuyện gì, tưởng là Trần thị khuyên nhủ nàng tốt. Nếu tâm trạng của nàng bị ảnh hưởng tất nhiên cũng dừng lại tâm tư muốn trêu ghẹo nàng.

      “Ta đến đây chỉ là muốn cho muội chuyện này, ta với mẫu thân là chuyện này muội biết từ trước rồi báo lại cho ta, ta lại lại với Vệ Trường Hận. Muội phải nhớ kỹ, đừng để lộ ra bên ngoài. Nếu để mẫu thân biết muội liên hệ với ta cũng bảo vệ muội được đâu.

      “Đương nhiên, lần này là ngoại lệ, đợi chuyện này được giải quyết xong, ta xử lý muội sau.”

      phải nhắc nhở, là trần thuật.

      Cái này mới là tính sổ. Nhưng mà A Đoàn cũng sợ, thèm để ở trong lòng, chỉ gật gật đầu hứa cái gì. Bộ dạng này của nàng cũng làm tâm tư Hứa Tiêu Nhiên trầm xuống chút, việc này khó giải quyết hơn việc của nhị phòng nhiều. Mọi việc đều có nặng , việc này bản thân cũng chưa điều tra, đương nhiên cũng tiếp tục chất vấn.

      Chờ giải quyết xong chuyện của nhị phòng .

      “Còn nữa, mặc dù ngày hôm qua phụ thân chưa gì, nhưng mà ông ấy cũng sử dụng các mối quan hệ.”

      Đây là ông ấy muốn mặc cho số phận sao?

      A Đoàn cười cười, vui cũng tức giận, gật đầu “Muội biết rồi, ông ấy làm như thế nào là chuyện của ông ấy.” Sắc mặt trầm xuống, còn ự vui thích như vừa rồi.

      Việc này vừa mới xảy ra, mặt hai người cũng lên tức giận, lúc này Hứa Tiêu Nhiên cũng khuyên nhủ. Lúc này mà mở miệng ra khuyên bị phản tác dụng, chỉ câu này rồi cũng nhắc lại chuyện này nữa. Lại chuyện phiếm cùng A Đoàn vài câu, xong dặn dò như mọi lần rồi đứng dậy rời .

      Nếu quyết địn hôm nay đến trường, mặc dù đầu óc phiền muộn, A Đoàn vẫn lên xe ngựa nhà mình đến trường; nhưng mà xe ngựa mới chuyển động được vài vòng dừng lại, còn chưa ra khỏi cổng mà? Còn chưa hỏi ngoài xe vang lên giọng của Hứa Tâm Dao “Hôm nay ta có thể ngồi cùng xe ngựa với tam muội đến trường được chứ?”

      Ngồi chung xe ngựa cũng sao, cho cùng nhị phòng cũng bị xét nhà. Nhưng mà, Hứa Tâm Dao còn có tâm trạng học sao? Bộ dáng của nàng ta ngày hôm qua cũng giống giả vờ, qua đêm tốt hơn rồi sao?

      “Đương nhiên.”

      Nếu phải sắc mặt Hứa Tâm Dao hơi tái nhợt cùng với đôi mắt ra tơ máu, chỉ nhìn quần áo của nàng ta trước sau cùng với nữ trang, nhìn giống như người liên quan. A Đoàn nâng khóe miệng vẫn an đơn giản, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tuy là tỷ muội, nhưng cũng chưa bao giờ thân thiết, bây giờ lại xảy ra việc này, quan hệ lúng túng đến đỉnh điểm, ngay cả mở miệng cũng là mạo muội.

      thanh xe ngựa lăn bánh lại vang lên, chậm rãi ra khỏi cổng, được lát ra đến phố xá sầm uất. Nhưng hôm nay trời đổ mưa, tiếng người nhộ nhịp bình thường qua có thể nghe thấy hôm nay nhiều, gần như bị tiếng mưa rơi lấp mất. A Đoàn lười biếng tựa vào bên cửa sổ, cũng đưa tay ra, dựa vào rung động của xe ngựa mà rèm che bị vén lên nhìn ra bên ngoài.

      “Tam muội, muội có gì muốn với ta sao?”

      Giọng của Hứa Tâm Dao vang lên, phá vỡ trầm mặc trong xe.

      Mí mắt A Đoàn rũ xuống che giấu kinh ngạc chợt lóe lên, rồi sau đó cười nhạt ngẩng đầu “Nhị tỷ thấy ta nên cái gì đây?” Nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Tâm Dao, kinh ngạc trong lòng càng sâu.

      Hứa Tâm Dao bây giờ, bình tĩnh chút nào.

      nhiều năm như vậy, việc nhị nương tính tình lạnh nhạt mọi người đều biết, luôn cười nhạt khách khí xa cách với mọi người, lạnh lùng trong mắt làm cho người ta cảm thấy dễ dàng thân thiết, cho dù nàng lớn lên ngày càng xinh đẹp. Nhưng Hứa Tâm Dao của tại, trong mắt tràn đầy cảm xúc, gần như sắp tràn ra ngoài.

      được tâm tình gì, vô cùng phức tạp.

      giống A Đoàn miễn cưỡng dựa vào thành xe, lưng Hứa Tâm Dao vẫn thẳng tắp “Ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao chúng ta lại trở thành tỷ muội, vì sao chúng ta lại ở cùng nhà.” Vì sao cho dù ta muốn trành giành, nhưng luôn có người so sánh ta với ngươi.

      Trực giác nhận thấy Hứa Tâm Dao chưa hết lời, nhưng đây phải là điều A Đoàn muốn biết, hời hợt gật đầu “Điều này cũng phải do ta và tỷ quyết định, đầu thai vào trong bụng ai, đều là ý trời.”

      Cảm giác đấm vao vải bông làm cho cảm xúc của Hứa Tâm Dao càng kịch liệt hơn, A Đoàn nhìn nàng ta hít thở sâu mấy lần, ràng là cực lực áp chế. A Đoàn cũng thúc giục, bình tĩnh chờ Hứa Tâm Dao hết. ngờ bộ dáng này càng giống như chọc giận Hứa Tâm Dao? Hai tay đặt đùi nắm thành nắm đấm.

      “Ta rất ghét ngươi.”

      “Mọi thứ của ngươi làm ta nhìn thấy nhưng với tới được, ta tự biết lượng sức mình, ta cũng chưa từng nghĩ lấy thứ gì từ trong tay ngươi. Ta biết như vậy là đúng, nhưng ta khống chế được!”

      Ánh mắt nhìn thẳng về phía A Đoàn, cảm xúc kịch liệt đến mức trong mắt bị bịt kín tầng sương mù.

      “Ta chỉ muốn sinh hoạt như người bình thường, nhưng cầu như vậy của ta cũng phải dùng trăm phương nghìn kế. Cho dù ta cố gắng như thế nào ta cũng trốn thoát được! Mẫu thân làm sai muốn ta gánh vác, phụ thân làm sai cũng muốn ta gánh vác, nhưng ta chưa nhận được thứ gì từ người họ. Đó là bởi vì ta là con của bọn họ sao? Đó là bởi vì bọn họ cho ta cơm ăn sao?”

      “Tỷ muội chúng ta buồn cười biết bao, thứ ta muốn có ngươi khinh thường; thứ ngươi có được là thứ ta cả đời thể có được.”

      “Làm sao ta có thể ghen tị, hận!”

      So với Hứa Tâm Dao kích động, từ đầu đến cuối sắc mặt A Đoàn đều đổi, hoặc là hề bị xúc động “Cho nên? Ngươi những điều nay là do ta tạo thành sao? Việc chuyện của nhị thúc ra, ta có hơi áy náy với ngươi nhưng hề hối hận.”

      “Những cái khác, hề liên quan với ta, tỷ muốn nghĩ như nào là chuyện của tỷ.”

      Hứa Tâm Dao kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của A Đoàn, đây là tam muội của mình, nàng còn hơn mình, mặt còn có chút ngây thơ trẻ con. Nhưng mà trừ đêm qua, thời gian lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy nàng kích động. Ngay cả bây giờ, nàng nghe được những lời mình chưa bao giờ ra khỏi miệng cũng có phản ứng gì.

      Đột nhiên sức lực bị rút hết, kích động vừa rồi giống như lập tức biến mất, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, bên hàng dấu móng tay, là vừa rồi bị kích động quá mà tạo thành.

      Bên môi lên nụ cười tự giễu, run rẩy mở miệng “Ta, ta chỉ là… cam lòng mà thôi.”

      Trong khoang xe lại yên tĩnh xuống, ai lên tiếng nữa. Hứa Tâm Dao cúi đầu kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, A Đoàn nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào thành xe, biết ngủ hay tỉnh. lúc lâu sau Hứa Tâm Dao hồi thần trước, cũng hẳn là hồi thần, chỉ là nghiêng đầu kinh ngạc nhìn A Đoàn.

      A Đoàn hơi nhíu mi, than tiếng, mở mắt nhìn về phía Hứa Tâm Dao.

      cam lòng cũng được, ghen tị cũng được, ta quan tâm. Tỷ cũng cần phí sức để hãm hại ta, tuy rằng điều này có ác ý gì, nhưng ta lòng thích. Ta trực tiếp với tỷ, cho dù lần này nhị thúc có kết quả như thế nào, cũng ảnh hưởng đến tỷ.” Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Hứa Tâm Dao, khóe miệng nhếch lên.

      “Có lẽ, như những gì tỷ , tỷ có thể cảm thấy may mắn, cảm thấy bản thân được giải thoát, mẫu thân ta thu nhận tỷ.”

      xong tất cả A Đoàn mím môi khép mắt lại lần nữa, bộ dáng muốn bàn tiếp chuyện này nữa. Hứa Tâm Dao gần như là kinh hãi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của A Đoàn, thậm chí hai tay cũng run.

      Tam muội sao lại biết mình muốn xin điều này…
      Last edited: 24/9/17
      Hòa Yên Linh, DLinhKa, midnight40 others thích bài này.

    3. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Rạch mặt nhau hết rồi :yoyo49:
      Nàng ơi, đoạn " Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Ngô đồng (bán đông) đẩy cửa phòng A Đoàn ... " đọc vẫn hiểu nhưng báo nàng biết 1 tiếng:yoyo52:
      huyetsacthiensuMup12022010_ thích bài này.

    4. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Đúng biết chả đánh giá đc thế nào. Nhưng trong truyện của đại lão gia và A Đoàn vẫn nghiêng về phía A Đoàn hơn. Hứa Tâm Dao tự tìm đường lui cho mình nhưng k biết có an phận hay nữa??
      tart_trunghuyetsacthiensu thích bài này.

    5. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Nhà mình lại nhầm Ngô đồng vs Bán Đông . Bạn @oanhoanh thắc mắc giống mình nè

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :