1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Phó thám hoa - [Hồ Điệp Seba] (33)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 5
      Edit: Nhi Huỳnh
      Nhưng chỉ có một ngày sảng khoái như thế, cách một ngày, phu tử giữ Kỷ Yến lại, lé mắt trừng hắn một hồi lâu.

      Thời gian hẳn đã qua một chung trà nhỏ, nhưng Kỷ Tam công tử vẫn cảm thấy đã qua rất lâu, hơn nữa trong lòng còn thấy lạnh đến tận xương. Lực uy hiếp của phu tử thật sự mạnh đến ai theo kịp, hơn nữa còn khó mà bắt chước làm theo.

      Bởi vì, hắn đã thử dùng cách trừng người giống như vậy để uy hiếp áp chế nha đầu Giai Lam, chỉ lại thu được vẻ mặt nhàm chán thở dài, “… Tam công tử, mắt người thoải mái sao?”

      “Mắt ngươi mới bình thường! Ngu ngốc!” Kỷ tam công tử rống giận.

      Giai Lam nói gì, nhưng cho dù nàng có hạ mắt xuống vẫn thể giấu được ánh mắt nhìn người ngu của nàng.

      Làm người ta rất là tức giận!

      Nhưng mà, lời dặn dò của phu tử còn ở bên tai, ngày mai mà giao “bài tập”, đại khái hắn so với ai cũng sẽ thê thảm hơn.

      “Vào thư phòng hầu hạ!” Hắn rống Giai Lam, “Đừng làm tốn thời gian, chỉ còn hai canh giờ là tới bữa tối, đến lúc đó ta ăn cơm tối, rảnh làm bài tập!”

      … Vậy có liên quan gì tới ta? Giai Lam tràn ngập bất lực nghĩ. Thẳng đến khi Tam công tử đem mấy trang sách luận viết đầy chữ đỏ ném ra, nàng mới thật sự thay đổi sắc mặt.

      Tại sao? Rõ ràng đã để lẫn vào mấy tờ giấy hỏng kia rồi phải sao? Sao lại bị đào ra chứ?

      “Đừng giả ngu.” Kỷ Tam công tử hất cằm nhìn nàng, “Ngươi muốn nói ngươi biết chứ gì? Ta đã kiểm tra sổ sách và bút tích của ngươi rồi!”

      … Thì ra “công tử non choẹt” mà nàng nghĩ, thật có ngốc như tưởng tượng. Nàng vẫn là… sai lầm rồi. phải người làm bài tập tốt mới là người thông minh. Có người sẽ là thiên tài ở mặt khác, hoặc là còn chưa mở mang đầu óc thôi.

      “Tự tiện dùng giấy mực của công tử, là lỗi của nô tỳ.” Nàng dứt khoát thừa nhận, đánh cược với sức quan sát của nàng về Kỷ tam công tử, sẽ tố giác lỗi sai với thị nữ bên người hay bà vú.

      Kỷ Yến có vài phần hỗn loạn, thậm chí chân tay luống cuống. Bị lừa gạt bị dỗ ngọt bị cho là một đứa ngốc mới là thái độ bình thường, chưa từng có người dứt khoát cúi đầu với hắn mà thừa nhận lỗi lầm.

      Trong một thời gian ngắn, hắn biết phải phản ứng thế nào.

      “Vốn… vốn… vốn là lỗi của ngươi!” biết vì sao mặt hắn lại đỏ lên, “ cần nhiều lời! Tóm… tóm lại! Phu tử nhìn qua, hơn nữa còn phá lệ phê chữa qua.” Hắn gắng gượng trấn ̣nh lại, dùng tức giận che giấu bối rối, “Phu tử nói, cái này phê chữa rồi, ngươi phải sửa chữa đàng hoàng, viết lại một lần. Còn có đề mục mới này, ngươi phải viết xong trước giao cho ta!”

      … Là sao?

      “Phu tử cảm thấy ta… nha hoàn ta viết được sao?” Giai Lam muốn hiểu rõ tình hình.

      “Ai mà biết!? Dù sao phu tử nói như thế nào thì ngươi cứ làm như thế đấy là được… Khoan đã, ngươi muốn đâu?”

      Giai Lam cầm sách luận phê chữ đỏ và đề mục, “À, nô tỳ phòng trà viết…”

      “Ngồi xuống! Thư phòng của ta thiếu bàn hay thiếu ghế dựa? Phòng trà có sách coi được sao? Ngươi muốn ta mất mặt phải ? Chuyện phu tử giao cho cũng làm xong? Viết nghiêm túc cho ta! Lấy ra bản lĩnh của ngươi mà viết!”

      hiểu nổi… Đúng là hiểu nổi. Phu tử triều Đại Yến này chơi trò gì? Chẳng lẽ là người tài? Nhưng mà có mến người tài cũng vô dụng, nữ nhân lại thể thi khoa cử, huống chi còn là một nha đầu mang nô tịch như nàng.

      “Nô tỳ trước mài mực cho công tử, hay là dâng trà?” Nàng quyết ̣nh trước tiên nên chấp hành nghĩa vụ phù hợp với thân phận cái đã.

      “Ngươi ngồi cho ta! Ta đứt tay đứt chân sao? Ai mà tự làm được? Nhưng mấy cái bài tập này, trước bữa tối ngươi phải viết xong hết cho ta!” Kỷ tam công tử đập một quyền lên bàn, làm cho đồ vật bên đều nảy lên.

      … Làm ơn, hai canh giờ là bốn giờ, chỉ có hai bài văn nghị luận, làm gì cần nhiều thời gian như vậy? Huống chi còn một đống việc chờ làm.

      Dù sao chính là đề bài của tiểu hài tử. Đề mục bài sách luận bị phê đầy chữ đỏ, “Căng quả độc phế tật giả giai hữu sở dưỡng” (!) trích từ Lễ ký. Đề mục mới là “Cư thượng bất khoan, vi lễ bất kính, lâm tang bất ai, ngô hà dĩ quan chi tai?"(!!) trích từ Luận ngữ.

      (!) Kính trọng người quả bơ vơ, bệnh tật và nuôi dưỡng họ.

      (!!) Cấp thiếu khoan dung kẻ dưới, hành lễ thiếu kính cẩn, gặp việc tang đau buồn, làm sao ta có thể chịu họ được ?

      Bất quá giáo viên triều Đại Yến này đúng là lợi hại. Tuy rằng lúc trước chỉ viết chơi lung tung mấy tờ giấy hỏng thôi, nhưng mà cảm thấy đọc tệ. nghĩ tới phu tử trường học gia tộc này học rộng hiểu nhiều, cũng trực tiếp phủ ̣nh luận điểm của mình, mà là dấn thân hướng dẫn đến chỗ kiệt tác khác, hơn nữa còn chu đáo bao hàm lại, phạm vi này thì có chút khó khăn rồi.

      Hiếm khi nàng bị làm cho tin phục, thậm chí rất muốn được nghiên cứu với vị phu tử này.

      Cuộc sống mưu sinh khom lưng đến mức này, vì sống sót mà đúng là đều vứt bỏ hết tôn nghiêm. Đống giấy lộn từng khiến nàng lấy làm kiêu ngạo mà dốc lòng, thật ra lại dùng được.

      So với giáo viên thế kỷ hai mươi mốt còn lợi hại hơn, thật hy vọng có thể trở thành đệ tử của phu tử này. Cho dù thể, nhưng được phê chữa chỉ dạy như này… thật sự đã rất xa hoa xa xỉ.

      Nàng chỉ tốn nửa canh giờ đã viết xong bản nháp, dường như có gì cần sửa chữa, cũng sao chép xong. Kỷ Yến trừng mắt nhìn Giai Lam một hồi lâu, tức giận kêu nàng biến, nhìn bản nháp mà mình mới viết xong phần mở đầu.

      Thật muốn nhìn xem nàng viết cái gì. Nói chừng chỉ làm qua loa, có lệ với hắn thôi.

      Nhưng ấm ức phục, hắn đầu đầy mồ hôi tra sách và tác phẩm, gắng gượng viết xong trước bữa tối.

      Tuyệt đối có khả năng viết tốt hơn hắn. Kỷ Yến cắn răng, nàng một quyển sách cũng chưa lật qua.

      Nhưng mà mở ra hai bài sách luận của nàng… Hắn lập tức đem bài tập của mình xé nát. Rách nát, hoàn toàn thể so sánh. Thậm chí thể phủ nhận đó là nàng… bởi vì nàng viết ngay trước mắt hắn.

      Hắn quay đầu giả bộ bệnh đến chỗ mẹ cả ăn tối, cũng trốn thoát nhiệm vụ sao chép kinh phật mỗi đêm. Làm mẹ cả tức giận như vậy nhất ̣nh sẽ rất thảm, hắn biết chứ.

      Nhưng mà, phục. Một tiểu nha đầu giống như cọng giá. Một tiểu nha đầu gần như chưa từng học tư thục. Sao mà chịu được việc mình còn bằng nàng.

      Đến khi ánh nến làm mắt hắn đau nhói mới phát hiện ra đã qua giờ tý. Giai Lam đến thắp thêm nến vẻ mặt hoang mang và khó hiểu.

      “… phải viết như vậy. Ngươi hiểu… Công tử hiểu khởi, thừa, chuyển, hợp sao?” (!)

      (!) Bố cục thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật.

      “Ai cần ngươi lo!” Kỷ Yến bực bội đến cùng cực cuối cùng phát hỏa.

      “Đương nhiên là phải lo chứ.” Mặt Giai Lam chút thay đổi nhìn mắt Tam công tử tràn đầy tơ máu, “Công tử ngủ, đám nha hoàn cũng thể ngủ.”

      Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm đó.

      “… Ngươi giỏi.” Kỷ Yến 12 tuổi mạnh mẽ chống đỡ, hốc mắt vẫn đỏ, giọng nói cũng có chút đục ngầu.

      xong, bạn nhỏ sắp khóc rồi. Đúng là, sao lại so đo với bạn nhỏ ham học hỏi chứ… Cũng phải thật sự là một nương 12 tuổi đầu.

      “Thật ra rất đơn giản. Nô tỳ đoán, phu tử cũng từng nói qua rồi, chỉ là có vẻ sâu xa khó hiểu.” Giai Lam làm giọng mình mềm xuống, lấy ra sách luận của mình, để ý gì mà chú thích ở bên , “Khởi thừa chuyển hợp, nói một lần là hiểu. Nắm giữ nguyên tắc này, còn lại tùy theo ý thích của mình mà khai triển ra thôi.”

      “Ai thèm quan tâm ngươi!” Miệng nói vậy, hắn vẫn lặng lẽ dùng bả vai lau nước mắt, gian nan vụng về viết xong một bài sách luận với kích thước thô to.

      Trời cũng sắp sáng, Kỷ Yến mới ngã vào giường, ngay cả giày cũng cởi mà lập tức ngủ.

      Ngay cả đề mục cũng hiểu kiểu ông nói gà bà nói vịt. Giai Lam buồn cười. Giải đề thì giải tràn đầy sơ hở, kết luận lại hoang đường. Giống như những bạn nhỏ nàng từng dạy qua, mặc kệ là đề mục gì, đều viết thành “thế giới hòa bình” là xong chuyện.

      Nhưng bằng sự quật cường này, thì có khả năng đến vô hạn.

      nên nôn nóng trong nhất thời.

      Nhưng tiểu hài tử tuổi này, có thể nôn nóng nhất thời sao? Nàng thật sự nghi ngờ hơn nữa vẫn còn giữ thái độ bi quan.

      Đúng là vẫn còn quá nhỏ, biết chính mình có giáo viên quý giá đến mức nào… Là giáo viên mà nàng tha thiết ước mơ.

      Ngày hôm sau, Kỷ Yến ngủ quá trễ, tinh thần lúc thức dậy đúng là tệ, đến trường cũng trễ. Phu tử phá lệ đánh mông hắn, chỉ là lúc tan học giữa trưa, giữ hắn lại.

      Xem xong hai bài sách luận của Giai Lam rồi, sau đó xem xong sách luận của Kỷ Yến… Phu tử nói một câu, hứng gió mà rơi lệ.

      Tâm linh yếu ớt của Kỷ Yến, gặp phải vận mệnh nát bấy.
      Last edited: 1/10/17

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 6
      Edit: Nhi Huỳnh
      Vốn Giai Lam còn có chút lo lắng… Nhưng nàng phát hiện ra cách mà Khổng phu nhân khống chế Kỷ tam công tử. Quả thật rất cao minh, đúng là biện pháp hay hề bắt được nhược điểm nào.

      Tính tình Tam công tử rất dễ bị chọc giận, nhưng dưới cá tính nóng nảy kỳ quặc kia dù sao vẫn có những khát khao như những đứa trẻ khác, đối với mẹ cả vẫn muốn quấn quýt, kính sợ và lấy lòng. Khổng phu nhân liền lợi dụng điểm này, dùng sao chéo kinh thư cùng phạt quỳ phật đường để hắn “thu lại tính tình”, còn có thể quang minh chính đại nói là vì tốt cho hắn.

      Người khác còn khen ngợi nàng là mẹ hiền.

      Cái này thật ra là một loại hình thức vũ lực tàn nhẫn đúng ? Giai Lam yên lặng nghĩ.

      Khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn, là Khổng phu nhân cũng buông tha Tam công tử giả bộ bệnh, mà để cho hắn đến phật đường quỳ chép kinh phật đến tận đêm khuya, còn bị nhị lão gia ngẫu nhiên đến thượng phòng phát hiện, bị trách cứ một chút.

      Vốn Giai Lam nghĩ là, nhị lão gia cuối cùng nhớ ra mình là phụ thân chứ phải là người xa lạ của Tam công tử, Khổng phu nhân cũng vì tranh thủ tình cảm mà cúi đầu… Kết quả là chính nàng còn rất ngây thơ.

      Quả thật, Khổng phu nhân hề kêu Kỷ tam công tử sao chép kinh phật hay quỳ phật đường, mà là hoàn toàn thèm nhìn Kỷ Yến. Kèm theo đó, là nô bọc bên chi thứ hai cũng bỏ mặc Tam công tử, làm như hoàn toàn thấy hắn.

      Cuối cùng ngay cả bữa tối cũng trực tiếp đưa đến phòng Tam công tử… Ngay cả biểu tiểu thư còn có thể hòa thuận vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, người duy nhất bị lập bên ngoài chỉ có Kỷ Yến mà thôi.

      Kết quả, Kỷ tam công tử càng cáu kỉnh dễ giận dữ, hơn nữa càng ngày càng phân rõ phải trái. Giai Lam tự nhận mình là một người có độ khoan dung rất lớn, nhưng vẫn còn có giới hạn, Kỷ tam công tử cứ liều mạng chạm vào cực hạn của nàng, ngay cả phật đều phải phát hỏa, mèo ghét chó chê.

      Vừa khéo lúc đó hầu phủ có một cái sinh nhật rất ầm ĩ, nàng chuẩn bị lễ vật kỹ càng đau hết cả đầu, hoàn toàn đem Tam công tử quăng ra sau đầu.

      Đến khi Kỷ tam công tử trộm tiền, say rượu, đánh bạc, trốn học vô số tội cùng lúc bị phát hiện, bị Nhị lão gia trói lại đánh dữ dội một trận, hấp hối bị nâng trở về. Giai Lam khiếp sợ lại giận dữ, mà hơn nửa là giận dữ với chính mình, hơn nửa lại phát hỏa với thiếu niên rất chịu thua kém này.

      Nàng miễn cưỡng bình tĩnh lại, lau chùi mệt vết thương sưng phù dữ tợn, mặt mũi nhăn chặt.

      Có chút kỳ lạ.

      Tam công tử trộm tiền ở chỗ nào? Chỗ nàng phải tốt hơn sao? Tuy là số vào vẫn bằng số ra, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của công tử vẫn là nàng nhận. Nha hoàn trong phòng Khổng phu nahan nhiều như vậy, nha hoàn quản sự giữ chìa khóa làm gì? Vì sao lại để Tam công tử ít khi ra vào trộm tiền được?

      Say rượu? Đánh bạc? Tam công tử rất ít lui tới với đám hoàn khố trong tộc… thực tế hắn cũng đủ bạc để quấn lấy đám kia. Con vợ lẽ có tiền, được xưng là công tử hầu phủ, thực tế cũng chỉ là con vợ lẽ chi thứ hai thể thừa tước.

      hề có giá trị qua lại nào.

      Là ai dẫn hắn ?

      Nửa tháng trước còn chịu phục mà viết sách luận đến mặt trời hiện lên, nửa tháng sau ăn uống cờ bạc đều có, còn thêm tật xấu trộm tiền… Sự thay đổi này cũng quá nhiều.

      Thuốc thượng hạng, nhìn Tam công tử hôn mê, gương mặt sốt đến đỏ bừng, phát ra tiếng rên rỉ thật thấp, Giai Lam đỡ tráng, nhẹ giọng phân phó Đào Nhi đổi khăn lạnh đắp trán Tam công tử, vén rèm cửa ra.

      “Quất Nhi”, nàng gọi nha hoàn ít tuổi nhất, “ gọi tên sai vặc Mặc Trì của công tử.”

      “Mặc Trì đến chuồng ngựa rồi.” Quất Nhi ngây thơ nói, “Hiện tại là Ngọc Nghiễn ca ca theo công tử. Giai Lam tỷ tỷ muốn tìm Ngọc Nghiễn ca ca sao? Hắn nói chuyện cười với mấy tỷ tỷ Hạnh Nhi đó.”

      Giai Lam dừng chân. Mấy gã sai vặt là người ở ngoại viện, khả năng điều hành nhân sự của nàng đúng là rõ lắm.

      “Đổi bao lâu rồi? Tại sao lại đổi?” Nàng hỏi Quất Nhi.

      “Bao lâu à… hình như hơn mười ngày? Muội nghe Kiền ma ma nói, Ngọc Nghiễn ca ca thông minh lại khiến mọi người thích, vốn là Nhị công tử muốn hắn, nhưng phu nhân lại cho Tam công tử, Nhị công tử còn tức giận một trận đó.”

      … Ánh mắt của Kỷ nhị công tử, vậy tuyệt đối sẽ phải là thứ tốt lành gì.

      Vội vàng ra, chỉ nghe thấy tiếng cười thanh thúy của Mận Nhi Hạnh Nhi, còn có một giọng vịt đực vừa vỡ giọng nói cười.

      Quả nhiên là mi thanh mục tú, có chút giống bé gái, nhưng khí chất lại hoàn toàn lòe loẹt. Đúng là loại hình nàng ghét nhất… giả gay làm bộ như nữ nhân.

      “Giai Lam tỷ tỷ!” Ngọc Nghiễn nịnh hót tươi cười sáp đến, “Quả nhiên mấy tỷ tỷ muội muội trong phòng Tam công tử đều là tiểu mỹ nhân.”

      Chỉ là Giai Lam rõ ràng tiếp nhận lời này, gương mặt lạnh lẽo có thể cạo xuống hai lượng sương giá, liếc mắt đánh giá cao thấp hắn một cái,
      “Ngọc Nghiễn phải ? Hẳn mới qua mười lăm tuổi?”

      “Giai Lam tỷ tỷ mắt sáng như sao nha! Tiểu đệ ta vừa mới mười lăm.” Ngọc Nghiễn nháy mắt với nàng.

      Giai Lam cũng nhìn hắn nữa, nghiêm giọng hỏi Mận Nhi Hạnh Nhi, “Nhanh như vậy đã quên quy củ? Gã sai vặt qua 12 tuổi thể ở hậu trạch lộn xộn, chỉ có thể ở nhị môn đợi lệnh.” Nàng nâng cao giọng, “Là ai đưa hắn vào?! nói đến khả năng có thể đụng phải các phu nhân, biểu tiểu thư ở trong vườn, chạm phải biểu tiểu thư chẳng phải sẽ tội đáng chết vạn lần hả? Sai lầm này ai gánh?”

      Mận Nhi Hạnh Nhi cực kỳ sợ hãi, “ phải! Giai Lam tỷ tỷ, là hắn tự mình vào!”

      “Gia Phong lâu của Tam công tử là cái chợ sao, con mèo con chó gì đều có thể vào hả?” Giai Lam trầm mặt xuống, “Xem ra phải hỏi nương tử quản sự một chút.”

      Mận Nhi Hạnh Nhi một tiếng cũng dám nói, bùm một tiếng song song quỳ xuống.

      “… Nha đầu thối, cho mặt mũi là lên mặt hả?!” Ngọc Nghiễn thẹn quá hóa giận, “Ngươi kêu ! Ta xem ngươi có thể kêu ai! Biểu của ta là người được phu nhân trọng dụng, vườn này ngày nào ta lủi vào mười lần trăm lần, trong miệng ngươi còn có nhiều quy củ thúi như vậy!”

      Giai Lam bễ nghễ nhìn hắn. Tuy Ngọc Nghiễn cao hơn nàng ước chừng một cái đầu, nhưng xét về khí thế Giai Lam tuyệt đối thắng lợi áp đảo.

      “Phu nhân thì sao? Vậy tự ta đến Hầu phu nhân thỉnh tội. Đúng rồi, biểu ngươi là ma ma nào? Ta nhận tội với nàng luôn.”

      Ngọc Nghiễn đầu tiên là đỏ mặt lên, nhanh chóng tụt xuống thành trắng bệch, lúng ta lúng túng nói nên lời.

      Đây là Khổng phu nhân chi thứ hai chỉ điểm hắn bịt tay trộm chuông. Gia nô già yếu kêu nàng là phu nhân, nhưng coi Hầu phu nhân ra cái gì… Nhưng lại đủ sức lực, dám công khai làm cái gì.

      nhớ ai là biểu ?” Giai Lam lạnh lùng cười, “Đừng lo, ma ma bên người Hầu phu nhân cũng nhiều đến mức hỏi ra.”

      “Ngươi bớt kiêu ngạo nha đầu thúi! Gia đem ngươi bán tin ?” Ngọc Nghiễn đe dọa.

      Giai Lam càng cười lạnh lùng, “Ta sợ quá… ta phải trước cầu tình với Hầu phu nhân mới được. Dù sao khế ước bán mình của ta ở chỗ vú nuôi của Hầu phu nhân phải sao? Nhớ lầm thì, khế ước bán mình của hạ nhân trong phủ đều ở chỗ đó, đúng ?”

      Nụ cười của nàng chợt tắt, thanh rất nhẹ, chỉ có Ngọc Nghiễn nghe thấy, “Tiểu tử thúi, chúng ta đến chỗ nương tử quản gia nhờ phân xử, nhìn xem quy củ này có cần nữa hay . Ngươi là sai vặt bên người Tam công tử đúng ? Tam công tử bị đánh động đậy được, cũng lý nào có ai đến một gậy cũng hầu hạ ngươi được.”

      Rõ ràng là một tiểu nha đầu toàn thân gầy yếu, nhưng ánh mắt tập trung của nàng, lại đáng sợ như vậy.

      Nhịn bóng dáng Ngọc Nghiễn chạy trối chết, Mận Nhi Hạnh Nhi dùng vẻ mặt cầu xin. Tuy rằng thật sùng bái Giai Lam tỷ tỷ lợi hại, nhưng lại rất sợ sự lợi hại của nàng.

      “Nhớ kỹ quy củ sao?” Giai Lam lạnh lùng hỏi.

      Mận Nhi Hạnh Nhi liều mạng gật đầu, Hạnh Nhi có chút chần chờ nói. “Cái đó, Ngọc Nghiễn hắn… Biểu của hắn là ma ma bên chỗ nhị phu nhân.”

      “Đúng rồi. Ai biết đâu, cái tên ngu ngốc lòe loẹt kia lại nói rõ ràng.” Giai Lam chút nào để ý.

      Loại quan hệ xa tám trăm dặm biểu với cháu trai này cũng biết xấu hổ mà nói ra cho được. Hơn nữa, nếu đã bị phái đến chỗ Tam công tử, Khổng phu nhân cơ bản đã muốn đem tên sai vặt này vứt rồi.

      Chỉ là lợi dụng tên này, nghĩ cách khiến Kỷ tam công tử trở nên vặn vẹo mà thôi.

      … Gấu con này sao lại nghe lời thế chứ, nói nghiêng liền nghiêng thành như vậy?!

      Nàng tự mình ra khỏi viện để an bài căn dặn một phen, lúc trở về, Tam công tử còn phát sốt nói mê sảng. Giai Lam canh giữ ở đầu giường, suy nghĩ thật lâu.

      Kỷ Yến tỉnh lại, thấy Giai Lam nghiêm túc nghiêm mặt có chút đăm chiêu.

      Hắn thích loại ánh mắt này. Hắn nghĩ muốn quay mặt , chỉ là vừa động nhẹ, lưng và mông lập tức đau nhứt làm hắn kêu thảm thiết một tiếng.

      “Uống rượu vui ? Bài bạc vui ?” Giọng nói của Giai Lam bình tĩnh đến kỳ lạ.

      Kỷ Yến trợn mắt nhìn nàng, “Đường nào cũng vui hơn viết sách luận!... Trừng cái gì mà trừng? Trừng cái gì hả?! Dù sao ta có ́ gắng đến thế nào cũng vậy, ngay cả ngươi ta cũng bằng! Vui chưa?!” Tiếng rống giận của hắn cuối cùng còn mang theo tiếng khóc.

      Ai da. Còn là nóng vội nhất thời… Thì ra là bị ta đả kích sao? So với tỷ tỷ ta được đâu, ta tốt xấu gì cũng là nhân tài hệ tiếng Trung ở thế kỷ hai mươi mốt, giỏi hoàn toàn phải vì thi thố, mà là vì hứng thú.

      Nhưng Tam công tử chôn vào gối đầu khóc nức nở.

      Có đôi khi, nói dối có thiện ý cũng là chuyện nên làm.

      “Tam công tử, ngươi cảm thấy kỳ lạ sao?” Giai Lam thản nhiên cười, “Nha hoàn vì sao lại am hiểu sách luận?”

      Tiếng khóc nức nở của Tam công tử hoãn lại.

      chỉ là sách luận, tứ thư ngũ kinh, các loại tạp học, nô tỳ hơn phân nửa đều có thể thuộc nằm lòng.” Giai Lam dựng thẳng ngón trỏ lên, “Đương nhiên phải là trời sinh đã vậy, hay được trời cho năng khiếu khác thường.”

      Tam công tử cọ nước mắt vào gối đầu, nghi ngờ nhìn Giai Lam.

      Tốt lắm, cắn câu rồi.

      Dù sao bị mua bán lại qua nhiều người như vậy, ai cũng thể kiểm tra chuyện thật giả.

      “Cha ta cũng là một con cháu thế gia đại tộc.” Giai Lam nghiêm trang nói bậy bạ, “Tuy là con vợ kế, lúc tổ phụ còn sống cũng là cẩm y ngọc thực. Phụ thân và Hầu gia giống nhau thích vùi vào biển sách, ta mới có thể khiến cho người mang ta theo học chữ nghĩa.”

      Hai mắt Tam công tử mở to, “Thế sao ngươi lại… lại… bị bán…”

      “Bởi vì, trừ bỏ đọc sách phụ thân ta cái gì cũng biết. Sau khi tổ phụ qua đời đã bị phân nhà… Mọt sách học được một điều là sống phóng túng thì xong đời đặc biệt mau. Thứ cuối cùng còn có giá trị là thê tử và nữ nhi, bán còn có thể đến chỗ trăng hoa hoang đường vài ngày.”

      Giai Lam dừng một chút, “Đáng tiếc một tay viết sách luận hay như vậy… lại tự cho mình là phong nhã, khinh thường chuyện phàm tục, cuối cùng rơi vào kết cục bán thê bán nữ hoang đường.”

      … À thì, hình như bịa chuyện có chút thuận miệng thì phải? Tam công tử run như cái rây bột luôn rồi.

      “Ta... ta muốn ngủ.” Giọng nói của Tam công tử cũng thật run, “Đừng... đừng quấy rầy ta.” Hắn tựa đầu vào gối nằm.

      Còn run. Hao tâm tổn trí… lấy độc trị độc, có thể bị độc đến sa ngã luôn ? Thật là làm cho người ta lo lắng yên.
      Last edited: 2/10/17

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Lâu lắm r mới đc gặp chị nhà này
      Mìn cực thích truyện này luôn í
      Thank editor nhiều nhé
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 7
      Edit: Nhi Huỳnh
      Nhưng rất nhanh sau đó, Giai Lam từ lo lắng chuyển thành phiền lòng.

      Nhân thủ vẫn cứ đủ như vậy, bốn tiểu thủy quả cũng phải chia lượt chiếu ́ Tam công tử còn chưa rời được giường. Nhưng mà bốn tiểu thủy quả bị Tam công tử mắng đến phát khóc, chén thuốc chung trà cùng bát cơm đều chịu khổ mắc phải vận mệnh bị tiêu diệt, khiến cho thiếu hụt ngày càng được mở rộng.

      Thời điểm duy nhất có vẻ yên tĩnh, chính là lúc Giai Lam trấn giữ quản lý.

      Đúng là họa vô đơn chí, Giai Lam thật sự cảm thất quá mệt mỏi.

      giống với các nha hoàn nhất đẳng khác ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm cho qua ngày của các phòng công tử khác, tính toán ra tình hình thiếu hụt, còn phải duy trì quan hệ giao tiếp bình thường, triển khai hoạt động trong phòng, chuyện cần phiền não của nha hoàn quản sự nhất đẳng phòng Tam công tử nhiều vô ̣ch.

      Tuy rằng Tam công tử con vợ lẻ này như là người vô hình, nhưng lúc cần bày tỏ tâm ý lại nói gì, sẽ làm loại trạng thái trong suốt này càng thêm tệ hại. Chủ tử càng vô hình thì càng có ̣a vị, chủ tớ cùng chịu họa này, ai cũng có thể đạp một cái. Lâm muội muội tạm trú ở Kỷ hầu phủ… phải, là Lữ biểu tiểu thư, tương đương chú ý mấy chi tiết kiểu này, mà người ta còn là cháu ngoại của Dung thái quân.

      Đây là một loại phép tắc ngầm, thể tránh.

      Sinh nhật của lão gia, phu nhân, thái quân, công tử, tặng lễ. Giữ thể diện của quản gia cùng ma ma quản sự, tặng lễ. Ngay cả đại nha hoàn có uy tín danh tự của các phòng cũng thể xem nhẹ. Sinh nhật quanh năm suốt tháng đã là tương đối ́ hết sức rồi, tiền hàng tháng của Tam công tử đều dùng đủ, huống chi còn có việc vặt này nọ, cùng các yến hội tiệc trà xã giao của công tử tiểu thư lâm thời hưng trí mà làm, cũng phải xuất tiền.

      Đó là còn chưa đề cập đến thói quen thưởng tiền của các nha hoàn bà tử, thưởng thì đúng là nửa bước cũng khó .

      Khó trách bà vú quản sự trước kia rõ ràng là giả câm vờ điếc, dù sao ứng phó được thì đơn giản là làm trung gian kiếm lời vào túi tiền riêng thôi.

      Nhưng như vậy thật sự được, tuyệt đối phải phong cách làm việc của Giai Lam. May mắn nàng đọc Hồng Lâu Mộng đọc đến nát, rốt cục cũng hấp thu được chút linh cảm cùng cách phá giải trong đó.

      Bạc tuyệt đối đủ, nhưng mà bạc đổi thành tiền đồng, thực tế tính ra cũng đủ. Thưởng năm tiền bạc, cầm nhẹ nhẹ sẽ bị người ta ghét bỏ, thưởng tiền đồng nhiều nhất cũng chỉ hai mươi đồng, để trong hà bao cầm nằng nặng, cảm giác sẽ thấy bên trong có rất nhiều.

      thực tế, năm tiền bạc là nửa lượng, ít nhất là năm trăm tiền đồng. Đây là một loại phương pháp lừa gạt vận dụng độ nặng nhẹ tiền thường cùng tiền kim loại hiếm.

      Còn nữa, sân của Gia Phong lâu có diện tích rất lớn, nhưng hoa cỏ nhỉ có một góc tường vi cùng một cây hoa ngọc lan, một cái hồ sen nho nhỏ, những thứ khác đều là cây ăn quả cần chăm sóc nhiều như đào, mận, hạnh, quất.

      Những cây ăn quả này đã đủ ăn hết, tự nở hoa tự ra quả, thực tế cũng rất quý giá, là nguồn tài nguyên chỉ thuộc về Tam công tử.

      Gom lại đem ra ngoài đổi bạc là có khả năng, nhưng mà cùng nhóm ma ma quản vườn lén lút giao dịch, để cho các nàng đến thu trái cây, thu một bộ phận nhỏ mứt hoa quả tự làm cùng rượu trái cây, vậy là có vấn đề nữa. Mấy thứ sản xuất ra này còn có thể dùng như lễ vật, ứng phó người lui tới náo loạn một năm bốn mùa.

      Lễ vật thật là keo kiệt… Giai Lam đến từ thế kỷ hai mươi mốt may mắn là nàng sinh ra ở một thời đại bao bì quá độ, hơn nữa thủ công còn tao nhã. Mấy nguyên liệu như nhành liễu lá cây, trong sân tùy tiện hái hái cũng ra một đống lớn, tay nghề kết dây kiểu Trung Quốc của nàng cũng tệ lắm.

      Cho nên luôn đóng gói cực kỳ xinh đẹp: Cành liễu tươi mới bện thành rổ nhỏ, một đóa hoa cẩn thận tỉ mỉ đặt ̃a, túi lưới được thắt tuyệt đẹp, bình gốm để mứt hoa quả trắng thuần. Toàn bộ đều nâng giá trị cấp bậc cao quý lên rất nhiều.

      Dường như phải xài đến tiền, hiệu quả lại rất lớn. Ít nhất Kỷ hầu phủ phú quý quá độ, bắt đầu coi trọng phong nhã vừa ý mấy thứ này.

      Nhưng thế này cũng có nghĩa mỗi ngàng nàng đều bận rộn túi bụi, nhưng Kỷ tam công tử lại đúng lúc này giở chứng tính khí tiểu hài tử.

      Đây là ngược đãi lao động trẻ em đó. Xúc vật. Nếu lão nương phải là người xuyên , ai mà chịu nổi loại lao động vừa lao lực vừa lao trí thế này… Phó Giai Lam ở triều Đại Yến còn chưa tròn mười hai tuổi biết hả, f*ck!!!

      Cho nên nàng mặt chút thay đổi nhìn Quất Nhi thu thập bát vỡ, lạnh lùng phân phó, “Đừng ném, bằng phía kiểm toán lấy cái gì mà đối chứng? Gia Phong lâu ở khố phòng bên kia đã sớm vượt quá khả năng chi trả rồi.”

      Quất Nhi nháy đôi mắt to vô tội, “Nhưng mà đã còn bát ăn cơm.”

      Giai Lam cầm một đống chén sành trong tay liên tiếp để xuống, “Một cái tốn ba tiền đồng. Ném vỡ cũng đau lòng.” Đánh quan hệ tốt với ma ma chăm sóc hoa có ưu điểm lớn nhất là: Thường có tiện nghi tốt kiểu này.

      Tam công tử vừa phát giận làm chính mình đau đến nhe răng trợn mắt trừng nàng, “A Phúc dùng bát cho chó ăn là loại này!”

      “Bẩm công tử, bát ăn cơm cho chó chủa A Phúc mẻ một góc, nhưng cái này nguyên vẹn sứt mẻ, bát còn vẽ hai đóa hoa.” Giai Lam bình tĩnh trả lời.

      Tam công tử nổi trận lôi ̀nh, bốn tiểu thủy quả hốt hoảng trốn , chỉ có Giai Lam tỷ tỷ có dũng khí giằng co với Tam công tử rít gào.

      thực tế Kỷ Yến chẳng những đau ̉ họng, mà còn động tới vết thương sau lưng và dưới mông, đau đến mức nước mắt lưng tròng. Nhưng Giai Lam lại quen lối quen chỗ, dựa vào bản lĩnh khỏe mạnh nhanh nhẹn, đem đồ sứ mà Tam công tử muốn đập, nhanh một bước thay đổi thành bát sành ba tiền đồng một cái.

      Nha đầu đáng giận! Kỷ Yến đau đến mức đứng được ngồi cũng xong, tức giận trừng mắt nhìn nàng.

      Thật ra đùa cũng rất vui. Giai Lam miễng cưỡng kéo khóe miệng xuống, lại phát hiện ra chuyện nhịn xuống cười ra tiếng này rất dễ dàng.

      “Công tử ngài vẫn nên nằm úp sấp xuống .” Nàng tốt bụng đề nghị.

      “Câm miệng! Gia mắc gì phải nghe lời ngươi!” Kỷ Yến giận dữ ngồi xuống, đau thiếu chút nữa lại bắn người dậy, vì mặt mũi nên cũng nhịn được. Kêu gào quá lâu, Kỷ tam công tử miệng khô lưỡi khô nhào chụp đến cái bàn… chụp được ấm trà, mà vẫn là một cái bát sành thô to.

      Cuối cùng Kỷ Yến cũng bại trận. Dù sao bị đánh phải nhẹ, hắn có thể rời giường nhanh như vậy đã là có năng lực tự lành hơn người, có thể nói là sức trẻ của thiếu niên thật tốt, nhưng muốn khôi phục đến mức có thể bám theo nha đầu Giai Lam khỏe mạnh là chuyện tuyệt đối có khả năng.

      Mắng nàng, vẻ mặt nàng chính là nhàm chán, chút nào sợ hãi. Đe dọa muốn đánh nàng, Kỷ tam công tử hành động tiện đuổi kịp.

      Chung quy hắn vẫn phải bưng bát sành mà uống thuốc, dùng bát sành mà uống trà, hơn nữa còn phải dùng bát sành mà ăn cơm.

      “… Ta muốn dùng bát của A Phúc.” Hắn mệt mỏi kháng nghị, lượng nhỏ rất nhiều.

      “Chờ đến lúc tay công tử an ổn ném đồ nữa rồi nói sau.” Giai Lam lạnh nhạt trả lời.

      Rất lâu sau này, Kỷ Yến đau thương nhớ lại năm xưa, cảm thấy “sự kiện bát của A Phúc” hắn thể kiên trì tiếp tục, chính là nơi bắt đầu cho khí thế áp đảo hắn của Giai Lam.

      Từ đây, hắn đã ̣nh là cả đời bị đè, số kiếp vĩnh viễn thể trở mình.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thank editor nhiều lắm. Truyện thực rất hay. Mình vô cùng thích. Hí hí
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :