1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Anhdva hem chơi spoil nữa :063:
      @Vy RuRi ta rất ko thích cái loại nam nhân như Tiêu Đồng, thích phải vượt qua chính mình chứ, như Diệp Tiềm ý, thế mới có tương lai, chứ còn đứng chỗ làm bộ kìm nèn, đau đớn cho ai xem.


      Chương 7 Thế gian đẹp nhất hậu đình hoa


      Dù rằng Triêu Dương công chúa ôm cảm tình phức tạp thế nào đối với phụ hoàng lâu chưa gặp mặt, làm trưởng công chúa Đại Viêm triều, phụ hoàng băng hà, nàng vẫn về Đôn Dương Thành.

      Phu quân của nàng Bình Tây Hầu Phùng Kiệt vội vã chạy về, mũ áo có chút chỉnh.

      Triêu Dương công chúa đạm nhạt liếc cái, biết mũ áo người rơi xuống chỗ nào?

      Phùng Kiệt ái muội cười: "Công chúa, Lộng Ngọc kia, là nhuyễn ngọc cực phẩm đó!"

      "A." Triêu Dương công chúa nhàng a tiếng, cũng gì, trong lòng bất giác buồn cười. Bắt đầu từ khi nào, Bình Tây gia vốn là thiên hạ trường tình, thế nhưng lại để ý Lộng Ngọc này lâu như vậy.

      Mặc kệ Lộng Ngọc trước kia có phải cực phẩm nhuyễn ngọc , tại nhất định là cực phẩm nhuyễn ngọc.

      Đông xuân đến, Lộng Ngọc bị Bình Tây Hầu đại danh lừng lẫy dạy bảo nửa năm như vậy, thân mình kia sợ là so với nữ nhân còn mềm mại hơn vài phần rồi?

      Phùng Kiệt thấy công chúa có chút vui, ha ha cười vài tiếng, nhìn trái phải lại nhìn Tiêu Đồng đứng hầu bên, liền bất đắc dĩ lắc đầu : "thị vệ Tiêu Đồng này của ngươi, hương vị cũng hẳn là sai, chỉ tiếc tuổi hơi lớn!"

      Tiêu Đồng cúi đầu, người khác nhìn thấy sắc mặt của .

      Nhưng Diệp Trường Vân ra vẻ tùy ý nhìn qua, lại phát sắc mặt Tiêu Đồng xanh mét, hai nắm đấm gắt gao nắm chặt, trong mắt phảng phất muốn toát ra lửa.

      Đúng rồi, thân là nhất đẳng nhất thị vệ trong cung ngày xưa, thời trước mặt đám người bị như vậy, đó là loại sỉ nhục nào a!

      Diệp Trường Vân trong lòng lạnh lùng cười, nhưng tính sao? Tiêu Đồng đời này chỉ trung tâm với Triêu Dương công chúa thôi? Chỉ tiếc tại ra đến cùng người này đúng là hôn phu danh chính ngôn thuận của Triêu Dương công chúa.

      chỉ sợ vĩnh viễn làm ra cái gì với hôn phu của chủ nhân mình.

      thời Diệp Trường Vân cũng nhìn ràng, dù ngày xưa là thị vệ trong cung, bất quá giống Diệp gia bọn họ, là con chó người khác nuôi giữ cửa thôi.

      Diệp gia bọn họ làm chó, đó là từ thế, nhưng Tiêu Đồng này phải làm chó trông cửa người khác, cũng là người ta cam tâm tình nguyện, người ta vui vẻ chịu đựng.

      ===========================

      Lần này, là Diệp Tiềm đánh xe cho Triêu Dương công chúa.

      Lúc này, dĩ nhiên Diệp Tiềm lên xe ngựa, đợi mệnh xuất phát, nghe lời này của Phùng Kiệt, tay nắm dây cương trắng lên. Bất quá đương nhiên cũng dám gì, chỉ có thể thầm rũ mắt xuống.

      Ai biết nội tâm Bình Tây Hầu Phùng Kiệt còn chút cảm khái chưa ra. liếm liếm môi, rốt cục với Triêu Dương công chúa: "Kỳ thực, nếu lãng phí, đáng tiếc, ngươi vì sao dứt khoát thử xem hương vị thế nào?"

      Tiêu Đồng đầu cúi càng thấp, thân hình phảng phất phát run.

      Diệp Tiềm ngồi ghế trước xe ngựa, trong mắt đột nhiên phát ra cỗ hàn ý sâu thấy đáy. Làm sao có thể đây? Bình Tây Hầu người này làm phu quân, làm sao có thể với phu nhân mình, với công chúa đương triều ra lời như vậy?

      Công chúa, bất kể làm gì, nàng đều xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, ở trong lòng , đều là công chúa cao cao tại thượng gì sánh kịp. Nhưng Bình Tây Hầu này, làm sao có thể như vậy, làm sao có thể chuyện như vậy với công chúa!

      kỳ thực là tiểu nô theo bổn phận, ngày thường chỉ cúi đầu, yên lặng làm chuyện chủ nhân phân phó. Nhưng mà, thiếu niên trong giờ khắc này, bỗng nhiên cảm thấy huyết mạch nhảy lên, cỗ lửa giận thể ức chế nổi lên trong lồng ngực, phảng phất bộc phát ra. Nhưng vẫn cường mãnh tự khắc chế, cắn răng, yên lặng cúi đầu.

      Triêu Dương công chúa nghe phu quân nhà mình , lại đạm nhạt liếc mắt nhìn , chút để ý : " còn sớm, thôi."

      xong, liền cất bước đến bên cạnh xe.

      tiểu nô hèn mọn nhanh tiến lên, nằm sấp mặt đất, làm kê chân cho nàng.

      Nhưng mà, Triêu Dương công chúa lại theo thói quen vươn tay, giờ phút này, hẳn là nên có người tới đỡ cổ tay trắng noãn, dìu nàng lên xe ngựa.

      Nàng hơi hơi dừng lại, tại người này, vì câu vừa rồi kia, mà cứng đờ ở nơi đó hề động sao?

      Hiểu rồi, bên môi nàng gợi lên chút cười lãnh diễm cao ngạo, định tự bước lên, ai biết lúc này, phía trước xuất bàn tay.

      Bàn tay kia, thô ráp, nhưng hữu lực.

      Triêu Dương hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu.

      Đập vào mắt, là ánh mắt có chút nóng bỏng. Lại nhìn kỹ, mặt mày tuấn lãng, mũi thẳng môi mỏng, đúng là Diệp Tiềm.

      Thiếu niên mười lăm tuổi, nhảy xuống xe, chậm rãi đưa tay ra cho nàng.

      Bất quá mấy tháng đông xuân đến, đích xác biến hóa rất nhiều.

      yên và khẩn trương lúc trước còn nữa thấy, tại Diệp Tiềm, trầm mặc, bình tĩnh, nhưng cũng cung kính.

      Triêu Dương công chúa khẽ cười, nàng nghĩ nghĩ, đưa bàn tay mảnh khảnh, đặt vào trong tay .

      Bàn tay to ấm áp, nhưng đúng là có chút thô ráp, khiến nàng cảm thấy hơi tốt. Nhưng trong nháy mắt, dùng chút lực, kéo nàng lên, lại dùng bàn tay to khác đỡ lưng nàng cái, đưa nàng lên xe.

      Đưa công chúa vào xe, Diệp Tiềm đạm liếc nhìn chủ nhân Bình Tây Hầu, nội liễm lãnh ý trong mắt khiến Bình Tây Hầu sửng sốt. Nhưng đợi Bình Tây Hầu phản ứng lại, Diệp Tiềm mạnh mẽ nhảy lên ghế ngồi, vung roi trong tay. Xe ngựa vang lên tiếng thanh thúy, chậm rãi xuất phát.

      Tiêu Đồng chậm rãi thu liễm thống khổ che giấu trong mắt, tay mở ra lại nắm vào, cuối cùng mạnh mẽ xoay người lên ngựa, theo.

      Diệp Trường Vân và thị nữ cũng vội tới chiếc xe ngựa phía sau.

      Chỉ có Phùng Kiệt, có ý tứ hàm xúc khác hồi tưởng thiếu niên đánh xe vừa rồi kia. Tựa hồ, thiếu niên này có phong vị khác!

      --

      Triêu Dương công chúa lười nhác dựa lên ghế ngồi thoải mái trong xe ngựa, tế mâu nửa mở.

      Ở ghế ngồi phía trước xe ngựa, là thiếu niên tên Diệp Tiềm.

      Triêu Dương công chúa nghĩ lại Diệp Tiềm vừa rồi vươn tay ra, nâng mình lên xe.

      thiếu niên tuấn tú, có cái mũi cao thẳng, cùng môi mỏng hơi nhếch. Như lời Bích La phu nhân , cái mũi cao thẳng, thuyết minh có bản lĩnh xâm nhập vào chỗ sâu nhất, nhưng môi mỏng, có phải hẳn là biểu vô tình hay ?

      Triêu Dương công chúa lông mi khẽ động vài cái, trong lòng lại nhớ tới ít chuyện xưa năm đó, bên môi gợi lên chút cười lạnh mơ hồ. Đường đường Đại Viêm triều có nam nhi tốt, chính là có người nam nhi tốt nào hiểu được cách quý trọng tâm thiếu nữ, bởi vì, bọn họ ngực mang thiên hạ, chí ở bốn phương.

      Nhưng dù là nam nhi cực tốt này ngực mang thiên hạ, năm lại năm, đưa các nữ nhi Đại Viêm đến Kỳ Liên sơn.

      Hung Nô chưa diệt, Đại Viêm chưa an, các nữ nhi thân hình mềm mại, lại thay bọn họ làm bình phong thủ thành.

      Về phần Diệp Tiềm này, Triêu Dương công chúa lười nhác dựa vào phía trước, vươn ngón tay ngọc thon thon nhấc mành.

      Lúc này Diệp Tiềm tay nắm dây cương, tay giữ roi ngựa, dè dặt cẩn trọng, cẩn thận tỉ mỉ. Từ phía sau nhìn, lưng gày yếu như ngày đó, có vài phần dày rộng của nam tử trưởng thành. Trong mắt Triêu Dương công chúa có hứng thú đánh giá, bỗng nhiên cảm thấy ngay cả phía sau lưng, cũng có hương vị cung kính cẩn thận.

      Nàng nhàng rút ngón tay ngọc về, tiếp tục lười nhác tựa vào ghế, hơi hơi nheo con ngươi.

      Về phần Diệp Tiềm này, bất quá là Tiêu Đồng thứ hai thôi. Thậm chí so với Tiêu Đồng còn bằng.

      đứa được gia nô đương vụng trộm với người khác sinh ra, đê tiện đến mức ngay cả từ đường của phụ thân cũng thể tiến vào.

      Triêu Dương công chúa nghĩ đến đây, đạm cười tiếng, liền đem Diệp Tiềm này ném ra sau đầu.

      Đây là mùa xuân ấm áp, trong xe ngựa xóc nảy rất ít, Triêu Dương công chúa thân mình dần dần mềm yếu, chút mềm yếu nhè trong lòng dập dờn dâng lên. Vì thế, nàng bắt đầu có chút hối hận, hối hận mang Phủ Đào và Phẩm Liên theo.

      --

      Liên tục mấy ngày đường, đoàn người này có chút mỏi mệt, nhưng ai cũng có cách nào gì. Dù sao đế vương băng hà, đây là Đại Viêm công chúa và hôn phu vội vàng tiến về kinh chịu tang.

      Đối với Bình Tây Hầu Phùng Kiệt mà , buồn rầu, lại đường mệt nhọc, mà là tà hỏa đầy người có chỗ phát tiết.

      Vì thế, cặp mắt đầy kinh nghiệm sa trường bắt đầu tìm kiếm trong đám kỵ nô và thị vệ theo, cuối cùng ánh mắt chăm chú vào người Diệp Tiềm. Vào ngày khởi hành đó, cảm thấy thiếu niên này rất có hương vị. thời, ngồi lưng ngựa, xa xa nhìn thiếu niên đánh xe kia, trong lòng liền ngứa ngáy, trong đầu bắt đầu nghĩ làm thế nào áp ở dưới thân đùa bỡn phen. Nghĩ nghĩ, dưới thân nhiều lần cứng rắn lên, ngồi lưng ngựa càng khó chịu hơn.

      ngày này, lúc hoàng hôn, bọn họ đứng ở trạm dịch nghỉ ngơi. Phùng Kiệt thừa dịp ai chú ý, lặng lẽ đến chuồng ngựa hậu viện, quả nhiên gặp Diệp Tiềm mình quản lý ngựa.

      Diệp Tiềm thấy Phùng Kiệt nghênh ngang tới, vội khom mình hành lễ.

      Phùng Kiệt khoát tay, cười : "Miễn lễ." xong, đôi con ngươi hối nhìn Diệp Tiềm từ xuống dưới.

      Diệp Tiềm biết ý này, cúi đầu cung kính hỏi: "Hầu gia có gì phân phó?"

      Phùng Kiệt nheo con ngươi lại, gì, vươn bàn tay to, gắt gao nắm cằm Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm theo bản năng muốn tránh, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cố nén xuống, cúi mắt cung kính hỏi: "Hầu gia?"

      Phùng Kiệt nhìn chằm chằm thiếu niên Diệp Tiềm khuôn mặt tuấn tú, cùng với trong mắt lóe ra nhẫn, khỏi ha ha nở nụ cười.

      "Diệp Tiềm, bản hầu hôm nay hảo hảo thương ngươi phen, thế nào?"

      Diệp Tiềm vừa nghe, đột nhiên minh bạch ý tứ của , trong mắt nháy mắt bắn ra đạo hàn quang, bất quá nháy mắt thấy nữa.

      Khuôn mặt tuấn tú bởi vì nhẫn mà hơi có chút vặn vẹo, cắn răng : "Hầu gia, thỉnh tự trọng!"

      Phùng Kiệt thâm trầm nhìn chăm chú vào Diệp Tiềm, thở dốc dần dần dồn dập lên, trong miệng lại mềm hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi có biết thế gian hoa đẹp nhất, là gì sao?"

      Cằm Diệp Tiềm bị giam cầm gắt gao, thể động đậy. nắm chặt bàn chải lông ngựa trong tay, hơi nghiêng đầu, chịu đựng hơi thở nóng bỏng phun lên mặt, đem khuất nhục cùng oán giận đều nuốt vào trong lòng, cắn chặt hàm răng : "Diệp Tiềm biết."

      Phùng Kiệt ánh mắt càng ngày càng ám trầm tối tăm, thở dốc cũng càng ngày càng gấp, dùng loại thanh run run khác thường : "Thế gian đẹp nhất hậu đình hoa."

      xong, mãnh liệt tiến lên, gắt gao ôm thiếu niên trước mắt vào trong ngực.

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      A A:031::031::031::031::031:Hóng diễn biến tiếp theo editor ơi.
      phương1311 thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Nàng cho ta làm châu quan phóng hoả xíu . Keke thích mọi nhân vật xung quah câu chuyện lầu vàng giấu nàng a Kiều mà.
      heavydizzy thích bài này.

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      wtf.... đừng bảo t DT bị ăn nhá :die::die:
      heavydizzy thích bài này.

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Ừa, tớ cũng thích tính Tiêu Đồng. phải vì là nam phụ, hẳn là tính cách, kiểu như rất muốn nhưng cứ tỏ ra thanh cao, cao lãnh ý. Bởi thế mới có câu, có giữ, mất đừng tìm mà.
      A Tiềm cần nỗ lực hơn, giờ trong mắt Triêu Dương, Tiềm vẫn còn bé, haizzz. Mà chị của a Tiềm, Trường Vân ấy lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng nhở? Có dã tâm cao...
      ra.... hậu hoa đình... là tổ tiên đời trước của cụm từ cúc hoa (y)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :