1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 178: Đại kết cục ②

      Như là sợ nàng đồng ý, Lục Hành Chu lại : “Chỉ lát thôi…”

      Giang Diệu thấy vẻ mặt y rất nghiêm túc, trong lòng cũng chấp thuận. Theo y đến hậu viện, cùng đứng dưới gốc cây hoa quế. Giang Diệu ngước mắt nhìn Lục Bồng Bồng và nha hoàn thiếp thân đứng đợi cách đó xa, hướng về phía Lục Hành Chu : “Có chuyện gì, cứ .”

      Lục Hành Chu thấy nàng dùng vẻ mặt nhàn nhạt đối diện với mình, chút nào giống như chim nép vào người Tam thúc, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát. Chỉ là... Y cũng nghĩ tới, mình có thể sinh ra tình với nàng. Với thân phận của y, từ đọc đủ thứ chi thư, sau khi nhận ra loại chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là phẫn nộ, những khi đối mặt với nàng, mới nhịn được mất khống chế như vậy. Chờ sau khi Tam thúc rời , y cũng thành thân, nhưng mỗi khi lâm vào màn đêm yên tĩnh, y lại nhớ tới nàng. Nghiêm túc mà , y cũng gặp nàng nhiều lần, nhưng tại sao y lại có loại cảm giác như vậy —— cảm giác người trước mặt này, vốn nên thuộc về y...

      Cảm giác này quá hoang đường, nhưng y thể thừa nhận trong lòng y lại cảm nhận nó rất chân .

      Trong lòng Lục Hành Chu thở dài, nhìn phòng khách lần trước bị cháy cách đó xa, : “Nàng có biết, ngày ấy nhìn phòng khách cháy, vì sao ta liều lĩnh xông vào ?”

      Giang Diệu ngẩn người.

      Chuyện ngày ấy, nàng và Lục Lưu đều có chung suy nghĩ là tới thăm Lục Hành Chu, còn cụ thể y bị thương ra sao, đúng là để ý... Ai ngờ rằng, là y tự mình chạy vào sao?

      Giang Diệu là người thông minh, nhìn vẻ mặt Lục Hành Chu như vậy, song nghe giọng điệu của y, trong lòng cũng có mấy phần suy đoán... Nhưng lại cảm thấy loại suy đoán này thể tưởng tượng nổi.

      Lục Hành Chu là ai? Đời trước là thanh mai trúc mã với nàng, phải vốn nên nghe theo Tạ Nhân, hại nàng mới có chừng đó tuổi kết thúc sao.

      thể.

      Lục Hành Chu thu hồi ánh mắt, lẳng lặng rơi vào mặt của nàng, giữa hai lông mày là ý ôn hòa, mà y chưa bao giờ bộc lộ ở trước mặt nàng vào kiếp này.

      Nhưng loại ánh mắt này, Giang Diệu thể quen thuộc hơn được —— lúc Lục Lưu nhìn nàng, cũng là loại ánh mắt này.

      Giang Diệu nắm chặt tay trong tay áo, chỉ cảm thấy mấy năm Lục Hành Chu đọc sách biết chạy đâu, bây giờ nàng là tam thẩm thẩm y, những Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỉ (1) y đều quên rồi sao! Khi hiểu Lục Hành Chu muốn với nàng cái gì, Giang Diệu lập tức xoay người muốn rời .

      (1) Lễ, Nghĩa, Liêm Sỉ:

      Lễ là vượt quá chừng mực tiết độ.

      Nghĩa là hành động theo lối riêng tư (mà làm điều hợp lý).

      Liêm là thanh liêm, liêm khiết.

      Sỉ là làm điều sằng bậy.

      Xem thêm tại đây: http://nhantu.net/BienKhaoTongQuat/LeNghiaLiemSi.htm

      Lại nghe Lục Hành Chu lập tức gọi nàng lại, : “Ngày ấy ta nghe Tạ Nhân bảo là nàng ở bên trong, cho nên ta mới vào…”

      Giang Diệu nhàn nhạt nhìn về phía y, gằn từng chữ: “Lục Hành Chu, ngươi những thứ này để làm gì?”

      Lục Hành Chu ngờ tới, lời của y, đổi lấy là vẻ mặt lạnh nhạt của nàng. Cũng phải, y chuyện này để làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng xa vời cái gì nữa sao... Y suy nghĩ quá nông cạn, chuyện đến nước này, y còn có thể đòi hỏi cái gì đây? Mọi thứ y đều bằng Tam thúc, có tư cách gì làm nàng nhìn y bằng con mắt khác?

      Lục Hành Chu thất bại rũ rũ mắt, nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay, thê tử “hồng hạnh xuất tường” (ngoại tình), ngay cả nhi tử hoạt bát đáng kia, cũng phải thân sinh của y... Sao mọi thứ lại trở thành như vậy? Lục Hành Chu tự hỏi chính mình, chỉ cảm thấy thất bại cùng bất lực, nên mới muốn tới thăm nàng chút. Lúc trước chữ y cũng dám , bây giờ có thể thoải mái ra, cũng chỉ vì muốn xem phản ứng của nàng.

      Lục Hành Chu dám nhìn vào mắt nàng, lẩm bẩm : “Xin lỗi…”

      Giang Diệu dùng ngữ khí bình tĩnh trả lời: “Nếu còn chuyện gì nữa, vậy ta đây, Bồng Bồng còn chờ ta.”

      Dứt lời, chờ Lục Hành Chu thêm câu nào, Giang Diệu liền đến hướng Lục Bồng Bồng và bọn nha hoàn chờ.

      Vậy mà mới vừa được mấy bước, có người chạy ra từ bụi hoa phía sau Giang Diệu.

      Giang Diệu ngờ tới xảy ra chuyện này, chỉ cảm thấy cổ bị người ta siết chặt, cử động chút, liền chạm đến dao găm lạnh như băng.

      được nhúc nhích!” Người phía sau .

      Giang Diệu mím mím môi, kêu: “Tạ Nhân.”

      Lục Hành Chu cũng nghĩ tới, lại gặp Tạ Nhân ở chỗ này, thấy Tạ Nhân kề dao găm ngay cái gáy của Giang Diệu, trái tim y như yết hầu sắp nhảy ra khỏi cổ, vội vàng : “Tạ Nhân, ngươi thả nàng ra!”

      Lục Bồng Bồng và Mặc Cầm đứng đợi cách đó xa, hai nha hoàn Bảo Cân cũng chạy tới, thấy Tạ Nhân như người điên cầm dao găm kề chặt cổ Giang Diệu, ai ai cũng dám chuyện lớn tiếng, chỉ sợ Tạ Nhân làm bừa.

      Tạ Nhân siết cổ Giang Diệu cái, xoay người, chậm rãi lùi tới cái giếng bên cạnh, nhìn Lục Hành Chu đứng trước mặt, hét: “Ngươi đừng tới đây, ngươi tiến lên bước nữa, ta cùng nàng đồng quy vu tận (2)!”

      (2) Đồng quy vu tận: cùng nhau chết (mang nghĩa xấu)

      Nàng ta hoàn toàn có gan làm chuyện đó.

      Lục Hành Chu dám bước qua, nhíu mày, lòng như lửa đốt : “Rốt cuộc phải làm gì ngươi mới chịu thả nàng ấy ra?”

      Tuy Tạ Nhân có nhiều tình với Lục Hành Chu, nhưng dù sao cũng là phu thê, nhìn trong lòng Lục Hành Chu chỉ có mình Giang Diệu, Tạ Nhân càng muốn Giang Diệu chết sớm hơn chút.

      Mắt nàng ta ửng đỏ nhìn Lục Hành Chu, : “Nếu phải do nàng, chúng ta còn có thể vui vẻ tiếp tục làm phu thê, nếu phải do nàng, Tề nhi vẫn là cháu ruột Lục gia... Lục Hành Chu, là nàng hại chúng ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn che chở nàng sao?”

      Lục Hành Chu thấy bộ dáng Tạ Nhân như vậy chỉ lo nàng ta ra tay biết nặng , chậm rãi đáp: “Do nàng ấy hay do nàng ấy, chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra, biết sớm chút, tốt hơn khi biết chậm chút. Bây giờ ngươi và ta liên quan đến nhau, ngươi có thể mang theo Tề nhi tìm cha ruột của nó, an an ổn ổn sống hơn nửa đời sau.”

      Nghe Lục Hành Chu vô tình như vậy, tâm tình Tạ Nhân càng lúc càng mất khống chế, nàng ta gào lên: “Ngươi cho rằng ta muốn sao? Nhưng ngươi ngẫm lại xem, chuyện này dễ dàng như vậy sao? Ngay cả tỷ tỷ ta cũng xem thường ta, nhi tử ta tỷ ấy cũng thèm nhìn... Ta còn cái gì cả, Lục Hành Chu, cũng tại nàng ta, nên ta mới còn gì cả!” xong, Tạ Nhân liền nở nụ cười, “... Khi còn bé, ta vừa tới Trấn Quốc Công phủ, nhìn thấy tỷ tỷ ta bị Thích thị bắt nạt, ta cũng bị bọn họ xem thường. Ta lập tức biết rằng, muốn như muốn ở Trấn Quốc Công phủ phải cố gắng tiếp tục chờ đợi, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Diệu Diệu. Khi đó ta mới sáu tuổi, ngày nào cũng phải chơi với cây non bị bệnh... Mà nàng ta có xem ta là bằng hữu ? Từ nàng ta được cẩm y ngọc thực (3), cái gì cũng có, làm người khác luôn ước ao như nàng, nhưng nàng luôn xem thường, tiện tay vứt bỏ... Những việc này ta đều nhịn, nhưng ngờ tại vì nàng, ta bị đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, trở thành chuyện cười trong thành... Mấy năm ta ở Bình Châu, ngày nào cũng tâm tâm niệm niệm trở về Vọng Thành, phải đem nàng giẫm dưới chân, hạ thấp nàng xuống…”


      (3) Cẩm y ngọc thực: Sống trong cảnh nhung lụa, giàu sang.

      Nghe Tạ Nhân xong, Giang Diệu cảm thấy có chút buồn cười. Khi đó tuổi nàng còn , xác thực xem nàng ta là bạn tốt, nếu phải rơi xuống giếng sống lại, sợ là nàng vẫn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ như đời trước, luôn lòng với nàng ta, cuối cùng lại chết trong tay nàng ta.

      Do nàng ta tâm thuật bất chính (4), nhưng lại dùng lý do đó để trách nàng…


      (4) Tâm thuật bất chính: lòng ngay thẳng

      Giang Diệu rất muốn cãi với nàng ta trận, nhưng hiển nhiên, Tạ Nhân này điên rồi, nếu nàng nữa đả kích nàng ta, biết trước nàng ta làm ra hành động điên rồ gì...

      Tạ Nhân tăng thêm sức mạnh tay một chút, hai mắt ửng hồng nhìn Giang Diệu, : “Tại sao? Bây giờ ta còn gì cả, ta vui vẻ, ngươi cũng đừng hòng thoải mái!"

      Giang Diệu muốn chết tay Tạ Nhân thêm lần nữa, đơn giản liều mạng lần, liền cắn cổ tay Tạ Nhân cái. Thấy Tạ Nhân bị đau, dao găm trong tay rơi “Loảng xoảng” tiếng nằm ở mặt đất, lập tức nỗ lực tránh thoát ràng buộc của nàng ta.

      Thế nhưng Tạ Nhân lại nổi cơn điên, lôi kéo Giang Diệu muốn đẩy nàng vào trong giếng...

      biết Tạ Nhân ăn cái gì, mà sức lực lớn như vậy.

      Giang Diệu nhìn đáy giếng màu đen, đột nhiên nhớ tới chuyện đời trước, chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà, đầu lập tức trở nên mơ hồ. Nàng hít sâu hơi, liền dùng sức nắm cánh tay Tạ Nhân, đột ngột đẩy Tạ Nhân ra.

      Ai dè chỉ đẩy cái như thế, chân Tạ Nhân đứng vững, liền sợ hãi hét lên tiếng, trượt chân ngã vào trong giếng.

      ngờ Tạ Nhân nắm chặt cánh tay Giang Diệu, sắc mặt trắng bệch nhìn nàng.

      “... Kéo ta lên! Kéo ta lên!”

      Giang Diệu tùy ý Tạ Nhân nắm cánh tay của mình, nghe nàng ta xong, nhất thời phản ứng lại, ngờ ngay lúc này, Lục Hành Chu chạy đến bên cạnh nàng, kéo nàng qua bên.

      Còn Tạ Nhân nắm lấy tay nàng bị trượt , con ngươi phóng to, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức rơi vào trong giếng...

      Lục Hành Chu cũng thèm quan tâm, giống như là nhìn thấy, chỉ quan sát người yếu ớt đứng trước mặt, hai tay đỡ vai nàng, run giọng : “Diệu Diệu, nàng sao chứ?”

      Giang Diệu ngơ ngác đứng tại chỗ.

      Bên tai có rất nhiều thanh huyên náo, nào là Hứa ma ma, Lục Bồng Bồng, cũng có Bảo Cân, Lục Hành Chu, nhưng ràng nhất, chính là tiếng kêu cứu của Tạ Nhân trong giếng kia.

      m thanh giãy giụa vọng lên, chỉ trong chốc lát, dần dần im lặng... ...

      Giang Diệu sững sờ xoay người lại, nhìn giếng im ắng tối đen như mực, lẩm bẩm : “Tạ Nhân nàng…”

      Lục Hành Chu thấy sắc mặt của nàng được tốt, lại thấy cổ nàng bị thương, nơi đó đỏ bừng chảy máu nhìn thấy mà đau lòng, ôn nhu động viên : “Nàng cần lo lắng, ta xử lý.”

      Nghe xong lời này, giang Diệu mới ngước mắt liếc nhìn y.

      Nàng nghĩ, có phải đời trước lúc nàng bị hai người bọn họ ép rớt xuống giếng, khi đó Lục Hành Chu cũng an ủi Tạ Nhân như vậy .

      Giang Diệu bước chân nhanh, tùy ý Hứa ma ma và Lục Bồng Bồng đỡ mình đến phòng khách, xử lý vết thương cổ, chỉ để lại Lục Hành Chu ở đó giải quyết chuyện Tạ Nhân.

      Vết thương được xử lý xong, Giang Diệu ngồi ghế bành, lẳng lặng nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay.

      Lục Bồng Bồng bên cạnh cũng bị dọa cho sợ, may Tam thẩm thẩm có chuyện gì, có lẽ trước mắt Tam thẩm thẩm vẫn còn sợ hãi, vội động viên: “Tam thẩm thẩm yên tâm, chuyện qua rồi.”

      Thấy nàng ấy lo lắng cho mình, Giang Diệu nở nụ cười với nàng ấy, : “Ta có chuyện gì.”

      Lục Bồng Bồng thầm nghĩ, sao có chuyện gì được? Nếu phải may mắn, sao chỉ bị thương ngoài da? Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lục Bồng Bồng vẫn rất sợ hãi, nếu Tam thẩm thẩm của nàng xảy ra chuyện ở Pháp Hoa Tự, dựa theo tính tình Tam thúc... Lục Bồng Bồng dám tiếp tục suy nghĩ.

      Còn suy tư, thấy Hứa ma ma bước nhanh vào trong, hướng về phía Giang Diệu : “Vương phi, Vương gia tới đây.”

      Tác giả có lời muốn :


      Cả ngày làm sao cũng ngủ được, tâm trạng lúc gõ chữ cũng được tốt, nên chương tiếp theo có hay cũng khó … ╮(╯_╰)╭

    2. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Vậy chị @biu~biu~biu mai post tiếp cũng được mà, chị giữ gìn sức khỏe nka

    3. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Lần này chắc Lục Lưu lo lắng lắm đây, mong chờ ngày mai tới ❤❤❤

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Tên LHC này mang tiếng là thư sinh đọc sách mà lại vô liêm sỉ như vậy. vs TN dù gì cũng là vợ chồng, trc đó vẫn mê luyến TN vậy mà có thể gạt TN xuống giếng. Mặc dù TN đáng chết nhưng chết trong tay LHC vậy k đáng. TN kiếp trc đẩy Diệu Diệu xuống giếng, kiếp này bị trả giá vùi thân xuống giếng. Đáng lắm.

      Lưu chắc cũng nghe đc tin nên mới vội vàng chạy tới đấy nhưng muộn bước để LHC làm hùng cứu mỹ nhân mất rồi. Ta cứ nghĩ lúc DD bị TN uy hiếp Lưu xuất cho TN chưởng rồi cứu DD chứ. Giờ Lưu xuất xử đẹp tên LHC kia lun , cho nó theo bầy, theo đàn vs TN lun .

      Thanks nàng @biu~biu~biu nhé. Nàng tích cực quá ah.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 179: Đại kết cục ③

      Lục Lưu sải bước vào, gương mặt tuấn tú toàn là u, nhìn thấy Lục Bồng Bồng ngồi bên cạnh sợ hãi nhìn , vội vàng đứng dậy hành lễ với Lục Lưu: “Tam thúc”.

      Mà vị Tam thúc này, đôi mắt chăm chú quan sát người thê tử, trong đó toàn là băn khoăn, tỉ mỉ đánh giá xong xuôi, mới nhìn vào cần cổ thê tử, đột nhiên ánh mắt trở nên rét lạnh.

      Ngược lại Lục Bồng Bồng rất là thức thời, lập tức theo Hứa ma ma, Bảo Cân trong phòng lui ra.

      Đến khi ra tới bên ngoài, mới thấy nam tử đứng thẳng người ngoài sân, hình như là do dự có nên vào hay . Lục Bồng Bồng vẫn rất kính trọng vị đường huynh Lục Hành Chu này, trước giờ nể y là người tài hoa, mà nàng cũng tính là quá ngốc, cử chỉ vừa rồi của Lục Hành Chu và Tam thẩm thẩm nàng, nàng nhìn ra . Lục Bồng Bồng cảm thấy việc này hoang đường chút nào, dù sao tuổi Tam thẩm thẩm nàng còn trẻ, ngay cả đường huynh còn lớn hơn nàng ấy vài tuổi, coi như là đồng lứa nhưng bối phận lại rất chênh lệch, có số việc, có cách nào ngăn cản được.

      Lập tức Lục Bồng Bồng liền ra ngoài, cung cung kính kính kêu tiếng đường huynh.

      Lục Hành Chu thấy Lục Bồng Bồng, khẽ mím môi môi mỏng, hỏi: “Diệu…” Y dừng chút, tiếp tục , “Tam thẩm thẩm sao rồi?”.

      Lục Bồng Bồng trả lời: “ ổn rồi ạ”. Có thể tưởng tượng vừa rồi y nhẫn tâm như vậy, mà ngay cả sinh tử của vợ chẳng thèm quan tâm… Tuy bị hưu, nhưng ít nhiều vẫn có cảm tình. Hơn nữa, lúc đó cưới Tạ Nhân, chẳng lẽ chút tình cảm đường huynh cũng có?

      Lục Bồng Bồng cảm thấy nhìn thấu nam tử trước mắt, y vốn là người ngoan ngoãn biết điều, còn thiện lương rộng lượng, nhưng nếu là như thế, sao có thể làm ra chuyện nhẫn tâm này?

      Nam nhân, ai cũng như vậy sao?

      Lục Bồng Bồng nhịn được nhớ tới vị hôn phu mình sắp gả, đối với tình nam nữ nàng cảm thấy mình như thiếu nữ nửa tỉnh nửa mê, hôm nay nhìn thấy tất cả, khó tránh khỏi lo lắng trong lòng. Nàng thấy lông mày Lục Hành Chu nhíu lại, trông bộ dáng y như lo lắng đến hỏng rồi, y chang phu quân lo lắng cho thê tử vậy... Lục Bồng Bồng : “Tam thẩm thẩm chỉ bị thương ngoài da, vết thương sâu, đại phu xử lý, chỉ cần mấy ngày nay được đụng nước, vài hôm nữa khỏi hẳn thôi”.

      Vậy tốt.

      Lục Hành Chu thở phào nhõm.

      Lục Bồng Bồng lại tiếp: “Tình cảm giữa Tam thúc và Tam thẩm thẩm rất ân ái, bâu giờ có thêm tiểu đường đệ, nếu đường huynh lòng quan tâm Tam thẩm thẩm, sau này đừng đơn độc tìm nàng ấy như ngày hôm nay…” Lời này trắng ra. Trong lòng Lục Bồng Bồng hơi thiên vị Tam thẩm thẩm, nhưng đường huynh này nàng vẫn có cảm tình, ngày xưa y kiên trì dạy đệ đệ ngu si của nàng đọc sách tập viết, mà có nửa lời chê đệ ấy ngu ngốc. Trong lòng nàng, sớm xem y như là ca ca ruột.

      Tất nhiên Lục Hành Chu cũng hiểu, chuyện của Tạ Nhân, y thông báo cho tỷ tỷ của nàng ta, xử lý tốt xong, lại kiềm chế nổi muốn tới thăm nàng chút, nhưng từ rất xa, lại thấy Tam thúc y bước nhanh tới, thẳng vào trong... Dù sao y vẫn còn lý trí, theo vào.

      Nhưng mà tại, ngay cả đường muội đơn thuần trước giờ cũng nhìn ra rồi...

      mặt Lục Hành Chu nóng rát giống như là bị ai tát cái, xấu hổ chịu được. Y chuẩn bị trả lời, lại thấy bên trong truyền ra động tĩnh.

      Ngay sau đó, liền thấy Tam thúc của y trực tiếp ôm cơ thể xinh đẹp, ra ngoài sân.

      Trong lòng Lục Hành Chu than tiếng, nhìn bóng lưng cao lớn của Lục Lưu xa, trong tay áo nắm thành quyền, mới kêu: “Ta biết rồi”. Y quấy rầy nàng nữa.



      Còn bên này Giang Diệu cũng cảm giác tâm tình Lục Lưu tốt, sau khi vào, câu cũng chịu với nàng, trực tiếp cởi áo choàng xuống phủ lên người nàng, ôm nàng . Nếu là thường ngày, da mặt nàng rất mỏng, sao có thể để Lục Lưu ôm như vậy? Nhưng hôm nay nửa chữ nàng cũng dám , chỉ dịu ngoan dựa vào ngực , nghe từ lồng ngực nóng bỏng cường tráng của , truyền tới tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực, làm nàng chợt cảm thấy chân .

      Xuống núi, lên xe ngựa, trở về phủ.

      Dọc theo đường , Lục Lưu trầm mặt, Giang Diệu cũng biết nên làm gì để phá vỡ yên tĩnh này, đến cuối cùng, có lẽ do tâm tình căng thẳng được thả lỏng hơn, mới trực tiếp ngủ trong ngực luôn.

      Sau khi tỉnh lại, Giang Diệu liền phát mình nằm ở giường Ngọc Bàn viện của Tuyên Vương phủ.

      Giang Diệu giơ tay sờ sờ cổ mình bị quấn băng gạc, mới hồi tưởng lại, tất cả những chuyện xảy ra trước đây đều là .

      Tạ Nhân chết rồi.

      Kiếp trước nàng rơi vào trong giếng cạn, lẻ loi chết , đời này, rốt cục đến phiên Tạ Nhân nếm thử cảm giác này.

      Giang Diệu guộn lấy chăn người, cảm thấy có chút lạnh. Nàng quen ngủ bên cạnh mình, bây giờ chỉ có mình nàng, làm nàng cảm thấy xung quanh xa lạ. Giang Diệu xốc áo ngủ bằng gấm lên, thấy Bảo Cân vào, hầu hạ nàng thay y phục, hỏi: “Vương gia đâu?”.

      Bảo Cân là người từng trải nghiệm qua bộ dáng lúc Vương gia trầm mặt, mà , bộ dáng kia quá mức khiếp người.

      Bảo Cân đáp: “Vương gia chăm sóc tiểu Thế tử”.

      Giang Diệu cong cong môi, nam nhân này, luôn oán giận trong lòng nàng chỉ biết nhi tử, phải cũng vậy sao? Bình thường dính nàng cách nào cũng đủ, bây giờ ngược lại cũng tốt. Trong lòng Giang Diệu hơi chua xót, sắp xếp mọi việc thỏa đáng xong, mới cầm bùa bình an hôm nay cầu được ở Pháp Hoa Tự, tìm Lục Lưu.

      tới cửa, nghe thấy bên trong truyền ra thanh ê a của đứa .

      Bước chân Giang Diệu hơi dừng lại, thầm nghĩ: Con vật này, cả ngày luôn cười ngây ngô, biết có gì vui vẻ để mà cười nữa.

      “Nha nha nha, nha nha nha…”

      Đứa hát lên, hình như là vừa mới tè xong, tại nằm chổng vó bàn để cha mình thay tã, hai gót chân non nớt trắng trẻo đạp mặt Lục Lưu mấy lần, giống như càng đá càng vui vẻ.

      Tên tiểu tử này...

      Giang Diệu bước qua, thấy Lục Lưu thay tã xong xuôi, mới ôm nó lên hôn mấy lần, sau đó cẩn thận từng li từng tí quan sát Lục Lưu, thấy sắc mặt hờ hững qua chỗ khác rửa tay, chữ cũng chịu với nàng. Trong lòng Giang Diệu cuống lên, hôm nay nàng xảy ra truyện như vậy, cũng tại nàng quá mức bẩn cẩn… tại nhất định nhớ mãi trong lòng sao mà quên được? Nhìn đứa trong lồng ngực, Giang Diệu bèn an ủi mình, có lẽ phần lớn do mọi người thường lần mang thai ngốc ba năm”. Nàng đần độn suýt chút nữa xảy ra chuyện, trong lòng Lục Lưu lo lắng tức giận... Nhưng thà rằng mắng nàng, cũng muốn yên lặng, chịu chuyện với nàng.

      Với lại, ba ngày sau rồi, mà quan trọng là, nàng chỉ muốn được vui vẻ.

      Chờ Lục Lưu rửa tay sạch xong quay lại, ngồi xuống lần nữa , Giang Diệu nhìn con heo ngốc trong lồng ngực, đem bùa bình an được chuẩn bị kĩ càng nhét vào trong tay mũm mĩm, hôn cái mặt nó, : “Ngoan, Triệt Nhi đưa cho cha thay mẫu thân ”.

      “A…” Đứa giơ lên tay lên xem xét vài lần, thấy đồ chơi trong tay rất kỳ lạ nên thích, lập tức cố gắng nhét vào trong ngực mình, ý đây là đồ nó chiếm làm của riêng.

      Giang Diệu thấy nhi tử mập cúi đầu dùng sức nhét, ngay cả hai cằm cũng lên, nhất thời trong lòng than tiếng, con vật này nhờ được rồi, lập tức hơi di chuyển mông, ngồi gần Lục Lưu chút, sau đó hôn cái ở gương mặt của , thanh mềm mại : “Đừng giận mà…”

      Tiểu tử bị mẫu thân và cha kẹp ở giữa, thấy mẫu thân ăn gò má của cha, cũng hưng phấn kêu nha kêu vài tiếng, miệng chu ra, “Chụt chụt” mấy cái, hôn đến gò má Lục Lưu toàn là nước bọt.

      Lúc này Lục Lưu liền kềm được, ghét bỏ nhíu mày, liếc mắt nhìn con trai ngốc trong lồng ngực thê tử cười thành phật Tiểu Di Lặc.
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai43 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :