1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Nàng @biu~biu~biu xinh đẹp, dễ thương, dễ mến, đáng ơi, ta tiêu hóa mấy chương nàng @NganPhuong214 uphắc mai lại đói rồi á, nàng đừng để ta đói quá lâu nha.
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Chị @biu~biu~biu ơi, mong chờ chương mới của chị
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. Khiết Nguyễn

      Khiết Nguyễn New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      15
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      LL mà biết Tạ Nhân muốn hại DD TN ăn đủ cho coi.
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 177: Đại kết cục ①

      Lục Lưu kéo thân thể thơm phức của thê tử vào trong lồng ngực, hai người cùng nhau vùi vào trong chăn.

      Có lẽ bởi vì hôm nay có nhiều tâm , Giang Diệu cau lông mày lại ngủ được, bèn bắt đầu kể đơn giản chuyện Tạ Nhân lại cho nghe.

      Xong xuôi ngượng ngùng kêu: “... Ta cảm thấy, chuyện như vậy nên với chàng.”

      Lục Lưu cúi đầu nhìn nàng cái, biết thê tử ở Trấn Quốc Công phủ được cha mẹ nuông chiều, tiểu thư nuôi trong nhà quen, có việc tìm mẫu thân. Bây giờ Tuyên Vương phủ vắng tanh, ngay cả trưởng bối cho lời khuyên cũng có. Về điểm này, xem như là có lỗi với nàng.

      Vừa nghe nàng hề bảo lưu rồi, Lục Lưu liền hỏi: “Vậy nàng tính sao?”

      Giang Diệu đem quyết định của mình cho Lục Lưu nghe.

      Chuyện của Tạ Nhân và Lục Hành Chu, nàng muốn quản, nhưng Tam thúc của nàng lại giống vậy, còn có Tam thẩm thẩm của nàng nữa, bà ấy xem nàng giống như khuê nữ ruột vậy, mà Lục Tư Tề kia cũng là dòng dõi của Tam thúc, dù gì nữa cũng phải nhận tổ quy tông, Trấn Quốc Công phủ yên lành, nào có chuyện để huyết mạch Giang gia sinh sống ở Lục gia? Tam thúc nàng phong lưu, nhưng chuyện như vậy tuyệt đối thể hàm hồ, nếu biết Lục Tư Tề là nhi thử của ông, thế tất phải mang Lục Tư Tề vè...

      “... Ta muốn dính líu gì tới bọn họ, chỉ đơn thuần muốn đem việc này báo cho tam thúc, xem ông ấy xử lý thế nào.”

      Lục Lưu ôm thê tử mềm mại vào trong ngực lâu, cúi đầu nhìn nàng, thấy cái miệng mở ra đóng lại, còn có đầu lưỡi nộn nộn bên trong, trong lòng chẳng nghĩ được gì nữa, tim bị nàng chọc đến ngứa ngáy, ừ vài tiếng cho có lệ, lập tức ngậm lấy miệng nàng bắt đầu hôn.

      Nếu là thường ngày, có lẽ Giang Diệu rụt rè mặc . Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Lục Lưu thay Cảnh Huệ Đế ngự giá thân chinh, sợ là thời gian nàng thể gặp .

      Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Diệu buồn phiền, ôm cổ của , ngẩng đầu lên nhiệt tình nghênh hợp .

      Dù gì nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường, tâm nguyện to lớn nhất, chính là hi vọng người nhà bình an, mong gì hơn.

      Lục Lưu hiểu được nàng lo lắng, dày đặc nụ hôn rơi vào mặt nàng, mặt ôn nhu động viên, mặt công thành lược trì, dùng thủ đoạn cả người, thoải mái tràn trề dằn vặt phen, mới ôm thê tử bắt đầu rơi vò giấc ngủ say. Chỉ là trong giấc mộng, Giang Diệu cũng nỡ buông tay nam nhân bên cạnh ôm mình ra.



      Mấy ngày sau, Lục Lưu bồi thê tử trở về Trấn Quốc Công phủ.

      Thấy khuê nữ con rể mang theo ngoại tôn đến, Kiều Thị rất vui mừng, vội vàng ôm tiểu ngoại tôn béo trắng từ trong lồng ngực khuê nữ, nâng mông lên. Ước lượng mấy lần, mới cười khanh khách : “Đúng là nặng thêm ít.”

      Đứa a a a a bắt đầu cùng ngoại tổ mẫu chuyện, tiểu bánh bao thịt rất là hưng phấn, có lẽ phần lớn còn nhớ vị ngoại tổ mẫu này đây.

      Giang Diệu nhìn này gò má phúng phính như heo con, hướng về phía Kiều Thị oán giận : “Mỗi ngày chỉ biết ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, tất nhiên phải lớn nhanh.”

      Kiều Thị thấy bên trong lời khuê nữ có chút ghét bỏ, bèn bênh vực phản bác: “Bảo bối ngoại tôn của ta còn , tất nhiên chỉ cần ăn ngủ là được, nhìn thử , lớn lên nhất định soái. Mẫu thân nhớ khi con còn bé cũng vậy, vừa đen vừa gầy, như con khỉ con, sao bì được với Triệt nhi mập mạp đáng đây?”

      Lời này chính là , khi còn bé thân thể Giang Diệu gầy gò yếu ớt, từ trong bụng mẹ sinh ra là con ma ốm, làm Kiều thị tốn ít tâm tư.

      Giang Diệu nghe xong gương mặt đỏ ửng, dù sao Lục Lưu vẫn còn đứng bên cạnh nàng mà. Nhưng khi còn bé xác thực nàng gầy, ngay cả kiếp trước, vẫn luôn mang thân bệnh yếu ớt, cộng thêm tính tình lạnh nhạt, tự đem chính mình nhốt trong góc , trở nên u thâm trầm. Mà bộ dáng kia, cho dù có đẹp hơn nữa, cũng làm người ta thích... Khó trách tại sao Lục Lưu đời trước chú ý tới nàng.

      Nhớ tới những chuyện này, Giang Diệu vừa vui mừng vừa mất mát...

      Hàn huyên lúc sau, Giang Diệu mới hỏi: “Tam thẩm thẩm, sao thấy Tam thẩm thẩm?” Mỗi lần nàng trở về, nhất định Tam thẩm thẩm rất vui vẻ đứng bên cạnh mẫu thân của nàng.

      Nhắc tới Thích thị, ý cười mặt Kiều Thị hơi ngưng lại, trả lời: “Mấy ngày nay thân thể Tam thẩm thẩm con được khỏe, tại nghỉ ngơi.”

      Vừa nghe tin Thích thị sinh bệnh, Giang Diệu lập tức tới thăm Thích thị.

      Lúc trước khi chưa lấy chồng, Giang Diệu rất chịu khó đến chỗ Thích thị, nên bây giờ thấy nàng đến đây, Cố ma ma hầu bên người Thích thị nở nụ cười tươi rói, thầm nghĩ Tam phu nhân uổng công lo lắng cho vị chất nữ này. Cố ma ma đón Giang Diệu vào trong, nghe Giang Diệu tỉ mỉ hỏi thăm bệnh tình Thích thị. Cố ma ma cũng năm mười khai ra, chờ bước vào phòng ngủ, lại nghe thanh nữ tử sau tấm bình phong vẽ hoa hồng mai dưới sương truyền ra --

      “... Diệu Diệu đừng nghe Cố ma ma bậy, thân thể Tam thẩm thẩm của con vẫn khỏe, nào có nghiêm trọng như thế?”

      Là giọng của Thích thị.

      Thích thị xinh đẹp, giọng cũng uyển chuyển êm tai, chỉ là vào lúc này, ràng có chút khàn khàn.

      Giang Diệu vòng qua bình phong, thấy Thích thị dựa vào cái gối lớn, mặc tẩm y khoác phát, trong tay cầm quyển du ký, trông thoải mái vô cùng. Giang Diệu ngồi xuống, ân cần hỏi: "Thân thể Tam thẩm thẩm khỏe, sao nghỉ ngơi cho tốt?”

      Thấy chất nữ, Thích thị rất hài lòng, tiện tay để thư tịch qua bên, mỉm cười trả lời: “Cũng chỉ là ho khan vài tiếng, phát sốt trận rồi thôi, con lo sốt vó như vậy làm cái gì? Có điều vẫn là Diệu Diệu con thương ta, ta hâm mộ mẫu thân con, ta mà có khuê nữ như con, tốt biết bao nhiêu.”

      Giang Diệu : “Tam thẩm thẩm đối xử với con có khác gì khuê nữ ruột đâu, mà con cũng rất thân thiết với Tam thẩm thẩm, người cần gì phải ước ao làm mẫu thân con?”

      Thích thị thấy nàng làm Vương phi, nhưng ở trước mặt mình vẫn cứ xinh đẹp đáng , khác lúc trước gì mấy. Thích thị cong cong môi, đôi mắt hoa đào kiều diễm chứa đựng ý cười, bà đáp: “Đúng nha, ta cũng có, cần ước ao nữa.” xong theo thói quen véo véo gò má tiểu chất nữ.

      Còn xem nàng là tiểu hài tử đây mà.

      Giang Diệu hơi buồn cười. Nhưng vẫn tùy ý bà véo, chỉ là nay nhìn bộ dáng Tam thẩm như vậy, làm nàng do dự có nên chuyện đó ra cho Tam thẩm biết hay .

      Nhưng Thích thị là ai? Trước giờ bà là người tâm tư cẩn thận, lại nhìn Giang Diệu lớn lên từ , cái ánh mắt liền có thể biết nàng suy nghĩ gì, tại thấy nàng do dự mờ ám, mị nhãn mỉm cười, : “Con có việc gì muốn với ta sao?”

      Rốt cuộc cũng gạt được Tam thẩm thẩm thông minh, Giang Diệu đơn giản kể chuyện Tạ Nhân cho bà ấy biết.

      Giang Diệu biết Tam thẩm thẩm có tình cảm với Tam thúc, cho nên mới trực tiếp như vậy. Mà xác thực như Giang Diệu suy nghĩ, Thích thị nghe xong chuyện này, cũng chỉ mỉm cười, : “Chuyện của hai tỷ muội này... Ngược lại ta lâu rồi xem chuyện vui.”

      Quả bà ấy quan tâm chút nào.

      Giang Diệu : “Chuyện này là Tam thúc sai, nếu bị tổ mẫu biết được, nhất định trách phạt Tam thúc. Tam thẩm thẩm người an tâm dưỡng thân thể, chuyện này, cứ để cho mình Tam thúc tự giải quyết rắc rối.” Nàng dừng chút, lại cảm thấy áy náy.

      Thích thị vẫn nhìn ra được, trả lời rằng: “Dù sao cũng chỉ là đứa con thứ, vào cửa thêm chút náo nhiệt.” Mặc dù Thích thị có tình cảm với Giang tam gia, nhưng cũng thích Tạ di nương, dưới cái nhìn của Thích thị, thêm cái con thứ cũng quan trọng, nhưng có thể nhìn thấy chuyện cười của đôi tỷ muội Tạ di nương và Tạ Nhân này, quả Thích thị còn muốn bày ghế ra ngồi cắn hạt dưa.

      Cũng bởi vì biết tâm tính Thích thị, cho nên Giang Diệu mới lựa chọn cho Thích thị biết.

      Kể xong, Thích thị ngắt mặt Giang Diệu cái, , “Người thế gian này nhiều nhất chính là nam tử phong lưu như Tam thúc con, cũng may con gả cho phu quân, là trăm dặm mới tìm được người si tình như vậy.”

      Giang Diệu mỉm cười, Lục Lưu biểu rất ràng sao? Mà ngay cả Tam thẩm thẩm nàng cũng nhìn ra điểm si tình của rồi...

      chuyện với Thích thị lúc lâu, Giang Diệu mới ra ngoài, mà trước khi lại căn dặn Cố ma ma phen mới an tâm.

      Ra khỏi Hạm Đạm Các của Thích thị, Giang Diệu vừa vặn đụng mặt Giang tam gia vừa mới trở về.

      Giang Diệu tinh tế đánh giá vị Tam thúc phong độ nhàng trước mặt mình.

      Thấy y vóc dáng cao to uy vũ, mặc bộ cẩm bào màu đỏ tía, xác thực bên trong có mấy phần hương vị phong lưu. Người nhà họ Giang ai sinh ra đẹp, mà nam nhân và nữ nhân giống nhau,nên vị Tam thúc này của nàng, dù chính trực tráng niên, nhưng vẫn rất có mị lực.

      Giang tam gia biết hôm nay chất nữ đến chơi, nhưng ngờ lại gặp nàng ở chỗ này, lập tức liền nở nụ cười tới, : “Diệu Diệu trở về rồi sao.”

      Giang Diệu khách khí kêu tiếng Tam thúc.

      Giang tam gia nhìn tiểu chất nữ ông thương từ bé, giờ lại lạnh nhạt với mình, cũng hiểu bởi vì những năm nay, chuyện Tạ di nương huyên náo với lão thái thái và Đại ca làm cả nhà vui. Giang tam gia : “Con gặp Tam thẩm thẩm con rồi, thân thể bà ấy có khỏe hơn ?”

      Giang Diệu biết Tam thúc thương nàng, cũng xa lánh ông, lập tức thẳng: “Nếu Tam thúc quan tâm Tam thẩm thẩm, tự mình thăm là được.”

      Giang tam gia mỉm cười, nghe giọng điệu chất nữ, có ý mấy phần bảo vệ người nhà. Giang tam gia biết quan hệ giữa tiểu chất nữ và thê tử tốt từ xưa đến nay, mà thê tử của ông, từ xem tiểu chất nữ như khuê nữ ruột mà đối xử. Giang tam gia : “Được, ta vào thăm bà ấy.” Tuy Giang tam gia thích con cọp cái ngạo mạn mạnh mẽ kia , nhưng nể mặt chất nữ, dù sao cũng phải đáp ứng.

      Giang Diệu cũng hiểu ràng, tính tình Tam thúc của nàng, sợ là cả đời này cũng thay đổi được, may là nhờ Tam thẩm thẩm có tấm lòng rộng lượng, nếu giống như Nhị thẩm thẩm, sợ là bị Tam thúc làm cho tức giận đến ói máu.

      Bởi vì nàng mới giả vờ giả vịt thăm thê tử, kiểu quan tâm này, Tam thẩm thẩm nàng mới cần.

      Giang Diệu : “Nếu Tam thúc tình nguyện, chất nữ cũng miễn cưỡng. Hôm nay chất nữ vốn có chuyện muốn với người.”

      Chất nữ có chuyện gì cần chuyện với ông nhỉ? Giang tam gia thắc mắc mỉm cười, hỏi: “Chuyện gì?”

      Giang Diệu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Giang tam gia, : “Liên quan đến Tạ Nhân.”

      Lời này vừa dứt, Giang tam gia lập tức thay đổi sắc mặt. Ông kinh ngạc vì sao chất nữ biết chuyện giữa ông và Tạ Nhân, muốn điều chỉnh tâm tình, nhưng nhìn vào ánh mắt chất nữ, biết là thể che giấu nổi, mới ho tiếng, : “Chuyện như vậy, con đừng quản nhiều...” Nam nhân mà, nào ăn trộm những thứ tươi ngon? Ông sớm đoán được sau khi Tạ Nhân kết hôn, hưởng qua dũng mãnh của ông giường , mang ra so sánh với phu quân, tất nhiên thể rời xa ông nổi. Nhưng chuyện như vậy, sao có thể ngồi ghế thích được?

      Giang Diệu trả lời ông: “Nếu chỉ như vậy, đương nhiên chất nữ thèm quan tâm, chỉ là Lục Tư Tề, Tam thúc từng gặp qua chưa?”

      Nghe tên, đúng là có chút quen tai.

      Giang tam gia nhíu mày lại, lúc này mới nhớ đến, Lục Tư Tề mà chất nữ chính là nhi tử của Tạ Nhân và Lục Hành Chu. Ông còn nhớ, Tạ di nương mấy lần muốn gặp ngoại sinh này, nhưng hài tử bảo bối của Mạnh thị chỉ ở trong Lục phủ, căn bản Tạ Nhân có cách nào mang ra được. gặp được ngoại sinh, nên Tạ di nương mới khó chịu hồi lâu, cũng nhờ ông an ủi mới nguôi ngoai.

      Giang tam gia có chút hiểu, yên lành, nhắc tới Tạ Nhân làm cái gì?

      Nhưng chắc chắn chất nữ lý do với ông những chuyện này...

      Tuy Giang tam gia phong lưu, nhưng dù sao cũng là người thông minh, chỉ điểm chút hiểu , nhất thời nghĩ đến phương diện kia, trợn to hai mắt kêu: “Cái kia là của ta...”

      Giang Diệu : “Chất nữ nhiều, Tam thúc tự mình xem biết.”

      Giang tam gia lập tức liền hiểu rõ ràng, nhất thời giận dữ! Quả ông nghĩ tới, Tạ Nhân kia lại dám gạt mình, mang thai hài tử gả cho Lục Hành Chu. Nếu biết lúc đó nàng mang thai cốt nhục của mình, cho dù ông làm Tạ di nương bất mãn, cũng nghĩ cách lấy Tạ Nhân, cho dù Tạ Nhân vào cửa, nhưng đứa này là của ông, ông tuyệt đối cho phép nó mang họ Lục!

      Giang tam gia nổi giận đùng đùng ra ngoài.

      Giang Diệu nhìn bóng lưng của ông, trong lòng thở phào nhõm.

      Chuyện này, xác thực nàng cũng có tâm tư riêng -- nàng muốn Tạ Nhân được thoải mái. Dựa theo tính tình Tạ Nhân, biết mình mọi lúc đều có thể chuyện đó ra, nhất định nghĩ cách hại nàng. Tuy nàng muốn suy nghĩ chuyện gì liên quan tới kiếp trước nữa, nhưng cũng thể tùy ý Tạ Nhân cắn nàng cái, xong nàng lại phản kích cắn cái. Nàng chỉ quan tâm đến mỗi cảm thụ cảm Tam thẩm thẩm nàng, nếu Tam thẩm thẩm đồng ý xem trò hay lần này, nàng cũng cần thiết thay Tạ Nhân dẹp bỏ mấy lời gièm pha.

      Giang Diệu chậm rãi bước tới, đến ngoài sân, mới nhìn thấy phía trước có nam tử cao lớn tiến lại đây, nàng lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý tới hướng nàng.

      Lục Lưu tiến lên, nắm tay thê tử, hỏi: “Tam thẩm thẩm bị sao?”

      Giang Diệu : “Đúng là tốt hơn so với suy nghĩ của ta. Ta hỏi Cố ma ma bên cạnh Tam thẩm thẩm, trước đó vài ngày bị bệnh phong hàn hơi nghiêm trọng chút, bây giờ dần dần khỏe , mấy ngày nữa khỏi thôi. Mà chàng, phải chuyện với cha sao?”

      Lục Lưu cười yếu ớt, bất đắc dĩ : “Chỉ hàn huyên lát... Có điều, nhạc phụ thấy ta mất tập trung, nên cho phép ta đến tìm nàng.”

      Nam nhân này...

      Trong lòng Giang Diệu ngọt ngào, nhịn được quan sát Lục Lưu thêm vài lần.

      Chờ sau khi Giang Diệu theo Lục Lưu trở về Tuyên Vương phủ, mà Lục phủ bên kia, tất nhiên cũng có tin tức.

      Giang Diệu ngồi ở giường la hán, nhìn phía có nhi tử mập nằm chổng mông lên trời như con rùa ngủ, nghe Bảo Cân chậm rãi kể lại: “... Tính tình Tam gia mãnh liệt, ngay ở trước mặt Đại phu nhân, liền cướp hài tử đến quan sát... Mà hai người rất giống nhau, lúc đó Tam gia lập tức có đáp án. Còn Đại phu nhân kia, lúc trước hề nghĩ tới, vừa nghe Đại thiếu nãi nãi có tư tình riêng với Tam gia, lập tức mang tôn nhi bảo bối ra đối chiếu với gương mặt Tam gia, liền tức giận đến hôn mê bất tỉnh...”

      Mạnh thị xem tôn nhi Lục Tư Tề còn hơn bảo bối, tại biết Tôn nhi phải là của mình, bị té xỉu ngược lại cũng là chuyện bình thường.

      Giang Diệu quan tâm, chỉ hỏi: “Còn Đại gia sao?”

      Bảo Cân : “Lục đại gia lại kích động giống như Đại phu nhân, nhìn Đại phu nhân muốn đánh chết Đại thiếu nãi nãi còn ngăn cản bà ta lại. Lúc này Đại thiếu nãi nãi bị giam vào phòng chứa củi, nhưng có lẽ sau này cũng bị hưu thôi.. . Còn hài tử kia, Tam gia trực tiếp mang về Quốc công phủ, mà để ở biệt viện bên ngoài nuôi.”

      Xác thực Giang Diệu cũng dự đoán được quyết định của Lục đại gia, chỉ là tại ông biết rồi nhất định bị đả kích, dù sao ở với nhau thời gian dài, ít gì trong lòng cũng phải có chút tình cảm, nhưng cũng hiểu chân tướng của việc.



      Ngày hôm sau, Lục Hành Chu liền viết hưu thư, cắt đứt quan hệ với Tạ Nhân.

      Tạ Nhân bị đuổi khỏi Lục phủ, chỗ dung thân, chỉ có thể mặt dày tìm Tạ di nương. Trước giờ Tạ di nương rất thương muội muội, nhưng nào ngờ nàng ta cả gan dám làm ra loại chuyện này, lúc đó cũng hôn mê bất tỉnh.

      Bây giờ thấy nàng ta lại lén lút đến tìm mình, lập tức giận đến nâng tay lên, tát lên mặt Tạ Nhân cái mạnh.

      Nhất thời mặt Tạ Nhân bị đánh đến sưng lên cục. Biết tỷ tỷ mình tức giận, Tạ Nhân khóc thành tiếng, mắt đỏ ửng : “Tỷ tỷ, lúc trước muội sợ tỷ tỷ thương tâm, mới gạt tỷ, gả cho Lục gia, chỉ vì hi vọng tỷ tỷ có thể yên tâm nhìn muội lập gia thất. Nhưng mà muội nghĩ tới... nghĩ tới trong bụng có hài tử... Muội có cách nào, cho nên mới... Tỷ tỷ, xin lỗi, xin lỗi...”

      Tạ di nương bị tức đên suýt chút nữa nôn ra máu, hôm qua nghe Giang tam gia , mới biết sau khi muội muội thành thân, lại dám lén lút với Giang tam gia...

      Mỗi khi nghĩ đến chuyện tỷ muội cùng hầu nam tử xảy ra người chính mình, Tạ di nương nhất thời cảm thấy có chút buồn nôn.

      Nàng là nương sinh ra từ thư hương môn đệ (1), trong xương luôn phải có gì đó thanh cao hơn các nương khác chút, làm thiếp là chuyện xấu hổ nhất cả đời nàng, nhưng bây giờ...


      (1) Thư hương môn đệ: Con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt.

      Chung quy cũng là muội muội ruột thịt, nhìn muội muội bây giờ bị phu gia (2) ruồng bỏ, cũng rất đau lòng. Tạ di nương ôm muội muội vào trong lồng ngực, hai người cùng nhau gào lên khóc lóc.

      (2) Phu gia: nhà chồng



      Chuyện Tạ Nhân bị hưu, ảnh hưởng chút nào đến sinh hoạt hàng ngày của Giang Diệu.

      Chỉ là nay Cảnh Huệ Đế ra thánh chỉ, xác định muốn Lục Lưu thay y ngự giá thân chinh.

      Mà Tuyên Vương phủ bởi vì chuyện Lục Bồng Bồng sắp xuất giá, cả phủ dưới đều bắt đầu được bố trí dần dần.

      Giang Diệu tin Lục Lưu có bản lĩnh, tất nhiên có thể chiến thắng trở về, lại nghĩ Lục Bồng Bồng sắp xuất giá, nên muốn cùng với nàng ấy Pháp Hoa Tự bái phật, dự định cầu cho Lục Lưu cái bùa bình an.

      Dọc theo đường , bởi vì Giang Diệu luôn cau mày lại, Lục Bồng Bồng biết Tam thẩm thẩm lo lắng cho Tam thúc, chỉ có thể ở bên an ủi: “Tam thúc luôn luôn lợi hại, Tam thẩm thẩm yên tâm, lúc này khẳng định cũng bình an trở về.”

      Giang Diệu gật đầu “Ừ” tiếng. Nàng nhìn thoáng qua bùa bình an trong tay, lông mày nhíu nhíu. Bởi vì chiến khẩn cấp, Lục Lưu thể uống rượu mừng của chất nữ Lục Bồng Bồng được. Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn hơi oán Cảnh Huệ Đế, mấy ngày trước đây trưởng công chúa tới rất nhiều chuyện với nàng, nhưng hiển nhiên, trưởng công chúa vì việc này, tìm Cảnh Huệ đế, nhưng Cảnh Huệ Đế tâm ý quyết, ngay cả trưởng công chúa cũng nghe...

      Mọi người đều ích kỷ, nàng muốn Lục Lưu ở trong cảnh nguy hiểm. Nhưng Lục Lưu , nhất định đổi thành người khác, có lẽ là Cảnh Huệ Đế, cũng có thể là trưởng công chúa... Nếu có quyết định, vậy nàng chỉ có thể làm thê tử tốt, yên tâm ở nhà chờ về.

      Chỉ là --

      Sau ba ngày nữa Lục Lưu rời , sao nàng đành lòng cho được.

      bước , thế nhưng thấy phía trước có nam nhân cao lớn tuấn tú bước đến.

      Giang Diệu ngước mắt, thấy Lục Hành Chu mặc bộ trường bào màu trúc thanh, làm tôn lên dáng dấp lịch hiền lành của y, đúng là giống như đúc thiếu niên luôn làm bạn với nàng trong trí nhớ kia. Giang Diệu hơi dừng bước chân, muốn mở miệng, lại nghe Lục Hành Chu nhàn nhạt mở miệng : “Diệu Diệu, ta muốn chuyện riêng với nàng.”
      Last edited: 22/9/17
      Happyanh, Tang Ca, Sô Cô la Đắng46 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :