1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Thế hóa ra các lại mong chúng cháu lớn nhanh để các được ăn thịt à :050: Thiệt tình... :013:
      Giang Amy, Vy RuRi, Tiểu Lộc Hàm3 others thích bài này.

    2. ViCi

      ViCi New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      Cp kute wa. Thik lúc , cưng ko chịu nổi. 2 babi ui đừng lớn mà :yoyo44:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Vâng, chỉ vì biết tết tóc mà Minh papa mất đứa con cho con sói nhà bên.:013::013::013:
      Công nhận là nhà có tiền nó cũng khác , vung tiền 1 cái đứa học muộn 1 năm k , cái đứa 5 tuổi cũng đc học lớp 1 cũng thôi , ấy vậy mà còn chung lớp. Tôi chết mất thôi, bố quăng lưới, con thả thính thế này con nhà người ta có mà chạy đằng trời:2one:
      ThiênMinh, A fangNgân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 14

      Nam Thành bước vào những ngày nắng nóng của mùa hè, cả thành phố bị bao phủ trong bầu khí oi bức, khắp các hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng nghe thấy những tiếng than vãn của mọi người.

      Nhưng ở trong nhà họ Chu mát lạnh, vì điều hòa luôn được bật, ngay cả những chậu cây nhìn cũng xanh mướt hơn những cây ở bên ngoài.

      trợ lý trẻ vừa suy nghĩ vừa ngồi nhìn tiểu thiếu gia.

      Mấy năm nay việc làm ăn của Chu Xung rất tốt, có thể coi là doanh nhân thành đạt.Mà càng thành đạt người ta lại càng có những thú vui mới đẳng cấp hơn, Chu Xung dần dần bỏ tác phong của đại ca xã hội đen ngày trước, xây dựng hình tượng tốt hơn, la cà các quán bar mỗi tối nữa, mà bây giờ ngày nào cũng chỉ thích đánh gôn thôi.

      chỉ ở bên ngoài, mà Chu Xung còn sửa sang lại nhà cửa, ở thư phòng để thêm mấy cây trúc đắt tiền, cành lá xanh như ngọc, đặt thành hàng thẳng tắp.

      Chu Tự Hằng vắt chân ngồi ghế, tay ôm ghita, điềm tĩnh đánh đàn.Cậu có gương mặt rất đẹp, đôi mắt sáng như lưu ly, bóng những nhánh trúc chiếu vào phần giữa hai lông mày, nhìn như bức tranh đen trắng tuyệt đẹp.

      trợ lý nghĩ, Chu Xung cần ngày ngày cố gắng làm mọi thứ để phô trương, chỉ cần dẫn tiểu thiếu gia cùng ra ngoài là cũng có thể tạo được danh tiếng rồi.

      Mà quả Chu Xung cũng hay đưa Chu Tự Hằng ra ngoài với mình, chỉ có đứa con trai này, thương con như trân bảo, lúc nhìn thấy người bảo vệ mà chướng mắt nhất ở công ty, cũng mỉm cười mà : “Đây là Chu Tự Hằng con trai tôi, nó học rất giỏi, năm nào cũng đứng nhất.” Lúc còn quên lấy điếu thuốc ngậm môi ra, vẻ mặt rất vui và tự hào.

      Chu Tự Hằng cũng phụ kỳ vọng của bố, mới mười tuổi mà cậu cao lớn hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, thành tích học tập xuất sắc, Chu Xung còn cho con học cưỡi ngựa, học đánh gôn, Taekwondo vân vân.

      trợ lý kìm được mà nhìn Chu Tự Hằng thêm lúc, trong lòng thổn thức, cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.

      Lần đầu tiên tới nhà họ Chu, Chu Tự Hằng vẫn chỉ là cậu nhóc bé kiêu căng mà cũng rất đáng thương, cái mặt bánh bao trắng trẻo, mặc đồ ngủ khủng long, bước nghênh ngang, thế mà dường như chỉ vừa mới chớp mắt thôi, tiểu thiếu gia lớn rồi.

      trợ lý vuốt mặt, thanh xuân của mình cũng hết rồi.

      “Này! Tôi gọi chú đấy! Ngồi đó than thở cái gì vậy?!” Chu Tự Hằng giơ chân đá vào ghế mà trợ lý ngồi, vẻ mặt có phần mất hứng, “Tiếp tục , chú tới đây để dạy tôi đánh ghita chứ phải đến để ngồi đâu nhé!”

      trợ lý mất tập trung, suýt nữa ngã lăn ra đất, lập tức lấy lại tinh thần dạy Chu Tự Hằng đánh đàn.

      Chu tiểu thiếu gia lớn rồi, trở thành đại thiếu gia rồi.

      Thư phòng được thiết kế rất kì công và nhiều nội thất đắt tiền của Chu Xung lại trở thành nơi vui chơi của Chu Tự Hằng, dưới sàn vương vãi đầy máy chơi game và mô hình lắp ráp, bừa bộn vô cùng.

      Mà lúc này, Chu Tự Hằng lại bảo trợ lý dạy ghita trong thư phòng, cũng bởi vì chỗ này là nơi cách tốt nhất.

      Thời gian dạy học là đến chiều tối.

      Chu Tự Hằng chỉnh đốn tư thế chuẩn, chân giậm xuống đánh nhịp, luyện tập lại bản nhạc mới học.

      trợ lý hết giờ nhưng dám ra về, đành ở lại lắng nghe.

      lúc sau, Chu Tự Hằng ngẩng lên, cười hỏi: “Này Tưởng Văn Kiệt, hồi đại học học kinh tế đúng ? Xong cũng học luôn ghita à?”

      Cậu chỉ thờ ơ hỏi câu thế thôi, còn chưa đến giai đoạn vỡ giọng nên tiếng của cậu nghe vẫn rất trẻ con, nhưng cũng lên bổng xuống trầm rất ra dáng người lớn.

      Nụ cười của Chu Tự Hằng có mà như , rất nhạt, cậu có gương mặt trông như con vậy, môi hồng răng trắng, nhưng cặp lông mày rất đen và sắc, làm giảm bớt non nớt và ngây ngô.

      Tưởng Văn Kiệt chính là tên của trợ lý, qua lại nhà họ Chu bao năm như vậy, thế mà đến tận ngày hôm trước đến dạy đàn cho Chu Tự Hằng, vị thiếu gia này mới tỏ vẻ chán ghét cầm lấy hồ sơ của đặt bàn, bĩu môi lôi ra đọc: “Tưởng…Cùng họ với hiệu trưởng Tưởng, Văn…” Đại thiếu gia liếc nhìn ta cái rồi tiếp: “Cũng có chút nho nhã đấy, Kiệt...Chả thấy có gì kiệt xuất cả.”

      Tưởng Văn Kiệt lúc đó chỉ muốn bỏ thôi.

      Chu Tự Hằng vừa cười vừa kiêu căng : “Văn Kiệt, tệ! Bố mẹ chú đặt tên giỏi hơn Chu Xung nhiều.”

      Tưởng Văn Kiệt dở khóc dở cười, nghĩ đến Chu tổng uy phong lẫm liệt như vậy mà lại bị con trai chê bai, trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười.

      Chu Tự Hằng dựa vào lưng ghế, chờ Tưởng Văn Kiệt trả lời.

      Tưởng Văn Kiệt hơi ngại ngùng vì mải suy nghĩ, tuy ra ngoài xã hội nhiều năm, nhưng lúc này vẫn thấy hơi bối rối: “Hồi đó giới trẻ thịnh hành chơi ghita mà, còn thích nghe nhạc Rock and roll, dân ca, nên chú cũng thử học theo người ta thôi.”

      “Thử học theo?” Chu Tự Hằng , “Nhìn chú có vẻ gì là như vậy cả.”

      ra , mấy năm nay Tưởng Văn Kiệt làm trợ lý cho Chu Xung, từ người còn non kinh nghiệm cho đến nay trở nên chuyên nghiệp, lúc bê thùng sữa tươi đến nhà cho Chu Tự Hằng vào mùa đông, lúc lại mặc tây trang đến dự hội nghị, từ cậu trai trẻ mặt vẫn có mụn cho đến bây giờ trở thành nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất của công ty, vậy mà Chu Tự Hằng lại hề nhớ đến .

      Cho đến buổi họp thường niên của công ty, Tưởng Văn Kiệt có lên đánh bài ghita, lúc đấy Chu Tự Hằng mới chú ý đến , bảo đến dạy ghita cho cậu.

      Tưởng Văn Kiệt đương nhiên phải học theo trào lưu, vì dành khá nhiều thời gian cho việc học đàn, chứ hời hợt như mấy nam sinh khác.

      Nghe Chu Tự Hằng hỏi, có phần mất tự nhiên, đáp: “ ra cũng học rất lâu…”

      “Vậy con có thích ?” Chu Tự Hằng chưa nghe xong ngắt lời.

      Câu hỏi quá trực tiếp khiến cho Tưởng Văn Kiệt rất ngạc nhiên.

      Chu Tự Hằng trong thời kì phát triển chiều cao, khuôn mặt bụ bẫm trẻ con mất , trở nên góc cạnh hơn, cậu ngồi rung đùi, đầu có nhúm tóc dựng thẳng lên, thỉnh thoảng lại lay động.

      Cậu nhóc này rất kiêu căng tự đại, năng như người lớn, cộng thêm việc sống trong gia đình bố đơn thân nên suy nghĩ có phần già dặn hơn.

      Tưởng Văn Kiệt suy nghĩ rồi đáp: “Có vẻ rất thích, con thường thích những người đẹp trai và lạnh lùng.” lấy góc độ của sinh viên ra để trả lời, những trẻ thường theo đuổi lãng mạn, buổi tối ngồi đánh đàn ghita bãi cỏ trông cực kì ngầu.

      “Đẹp trai? Lạnh lùng?” Chu Tự Hằng đá cái vào ghế Tưởng Văn Kiệt ngồi, “Chú nhìn tôi thấy thế nào?”

      Cậu bé mới mười tuổi, thể nào đạt đến mức độ đó được, nhưng vì muốn làm cậu tức giận, nên Tưởng Văn Kiệt đành dối lòng giơ ngón cái lên.

      Chu Tự Hằng được khen ngợi rất vui.

      “Vậy chú xem tôi nên đánh bài gì?” Chu Tự Hằng lại hỏi.

      Vấn đề này Tưởng Văn Kiệt trả lời được, Chu Tự Hằng mới học được ba ngày, chỉ nhận biết được nốt nhạc và thang , sao có thể đánh bản nhạc được?

      Tưởng Văn Kiệt hỏi: “Còn phải xem là cháu muốn đánh cho ai nghe nữa.”

      Chu Tự Hằng tự dưng đỏ mặt, nhúm tóc đầu cũng lắc lư theo, hai mắt nhìn xuống đất.

      Ấp úng mãi cậu mới : “Cho bạn cùng bàn nghe.”

      A, bạn cùng bàn, là kia.

      Tưởng Văn Kiệt hiểu ra rồi, trong đầu nghĩ ngay đến bé nhà bên, miệng khẽ mỉm cười.

      bé đó vừa ngoan lại vừa lễ phép.

      “Vậy đánh luôn bài ‘Bạn cùng bàn’ , mấy bé thích nghe lắm.” Tưởng Văn Kiệt xong liền đánh thử đoạn nhạc dạo, kèm theo hai câu hát.

      Mặc dù Chu Tự Hằng trưởng thành sớm, nhưng thể hiểu hết được hàm nghĩa trong những câu hát, chỉ cảm thấy tên bài hát rất phù hợp với cầu của cậu, liền gật đầu : “Được, ngày mai chú bắt đầu dạy luôn nhé, tôi phải học xong trước khi khai giảng năm học mới.”

      “Khai giảng á?” Tưởng Văn Kiệt bấm đốt ngón tay tính thời gian, khỏi kinh ngạc.

      “Tôi khai giảng là khai giảng, sao hỏi lắm thế!” Chu Tự Hằng biết xấu hổ mà tức giận, hậm hực quát lên.

      Tưởng Văn Kiệt lại hỏi thêm câu mà muốn hỏi từ trước: “Sao cháu học lớp cấp tốc ?” Cứ thích tìm đến mình làm gì cơ chứ!

      Còn phải vì sợ Tiểu Nguyệt Lượng phát ra cậu học ghita hay sao! Cậu phải vào thư phòng học là vì cái gì chứ? Để cách cho nhà bên nghe thấy chứ còn gì!

      Lại lần nữa bị đâm vào chỗ đau, Chu Tự Hằng tức tối : “ trợ lý này, muốn quản tôi đấy à?!”

      trợ lý dám nữa.

      Mấy ngày sau, Tưởng Văn Kiệt đều đặn đến ngồi điều hòa dạy đàn, còn được tổng giám đốc Chu Xung động viên khích lệ, cảm thấy nhiệt độ ở Nam Thành giảm xuống rồi.

      Chu Tự Hằng rất thông minh, đầu óc linh hoạt, tay cũng nhanh, học xong được bài “Bạn cùng bàn” trước ngày khai giảng.

      Chu Xung nhìn ngón tay đầy vết chai của con xót lắm, mu bàn tay còn có vết bị thương vì dây đàn, : “Chỉ là bản nhạc thôi mà, sao phải khổ thế con! Ngày nào bố cũng nghe con đánh đàn mà muốn nổ tung hai lỗ tai luôn! Khó nghe chết được!”

      Chu Tự Hằng nghe vậy cũng giận, cậu ngồi xuống ghế salon ăn táo, : “Con đánh đàn trong thư phòng mà bố cũng nghe thấy, vậy cửa cách nhất định là hàng giả rồi!”

      xong lại cười nhạo bố: “Chu tổng, phải ngài bị người ta lừa đấy chứ?”

      Chu Xung dám là mình nghe lén Chu Tự Hằng luyện tập, chỉ giả bộ tức giận rút thuốc ra hút.

      Chu Tự Hằng ăn táo xong lại lau tay rồi tập đánh đàn tiếp, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Minh Nguyệt rồi.

      Cậu tính toán xong, vào hôm đó có rất nhiều người đến dự sinh nhật của Minh Nguyệt, cậu muốn ở trước mặt mọi người đánh bản nhạc tặng Minh Nguyệt, chắc chắn Minh Nguyệt cực kì ngưỡng mộ cậu cho xem.

      Chu Tự Hằng chỉ mới tưởng tượng đến ánh mắt sùng bái của bé thôi là thấy vui rồi, trong lòng rất ấm áp.

      Năm nay Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt lên lớp bốn.

      Thời kì này bắt đầu có phân biệt giới tính giữa nam và nữ, biết người nào khởi xướng mà ở bàn học tự nhiên có đường kẻ ngăn cách gọi là “Vĩ tuyến 38”, dần dần được mọi người rất ủng hộ.

      Mấy bé trai ưa mấy bé yếu ớt, mấy bé cũng chẳng thích mấy cậu con trai đáng ghét.

      Ngay cả cục tẩy thôi cũng được vượt qua ranh giới vĩ tuyến 38.

      Các bé vây quanh Minh Nguyệt, nghiêm túc : “Minh Nguyệt, cậu phải tách Chu Tự Hằng ra , kẻ vĩ tuyến 38 bàn ý, bọn tớ chơi với cậu nữa.”

      Minh Nguyệt suy nghĩ lát rồi : “Được thôi.” (Editor: Ý bé là “Được thôi, chơi với tớ nữa cũng được.” đó :v)

      Mấy bạn vui lắm, định cầm tay Minh Nguyệt lại nghe : “Mình kẻ đâu, nếu kẻ Chu Chu vui.”

      Mấy bé nghe vậy ngạc nhiên lắm, còn thẳng Minh Nguyệt là đồ ngốc.

      “Chu Tự Hằng rất tốt với tớ, tớ thể làm vậy được.” Minh Nguyệt hơi buồn, nhưng cuối cùng bé vẫn chọn đứng về phía Chu Tự Hằng, bố bé luôn dạy bé là phải biết ơn những người đối tốt với mình.

      Minh Đại Xuyên là người trọng tình cảm và ân nghĩa, năm học đại học, người nào từng cho dù chỉ ít tiền để đỡ đần học phí, cũng đáp trả lại gấp nhiều lần.

      Sau này, lại dùng phương thức vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng để giáo dục con, hi vọng con trở thành người lạc quan và lương thiện.

      Cùng lúc Minh Nguyệt bị vây quanh, Chu Tự Hằng cũng bị đám đàn em quấn lấy.

      “Đại ca, và Minh Nguyệt phải vạch quan hệ , con trai chúng mình thèm chơi với bọn con !”

      “Đúng ạ!”

      “Đúng ạ!”

      “…”

      Chu Tự Hằng cảm thấy cái vĩ tuyến 38 kia quá trẻ con, định phản bác đám đàn em lại ồn ào: “Đại ca, là đại ca của bọn em mà, phải làm gương tốt chứ!”

      Chu Tự Hằng nhất thời rơi vào tiến thoái lưỡng nan.

      Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cầm lấy viên phấn.

      Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn cậu, im lặng .

      Chu Tự Hằng rũ mắt xuống, sau đó kẻ đường “Vĩ tuyến 38” thẳng tắp bàn.
      ---
      Ngân Nhi: và em, chúng ta bắt đầu ngăn cách từ đây, ngay tại cái bàn này, bằng cái vạch phấn này, ok am phai -_-
      "Đàn ông" mà, nhiều khi thích sĩ diện lắm các -_- Vợ nó ko theo nữa chết nhá -_-
      Last edited: 21/9/17

    5. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Ôi s e lại làm thế hả e:032::032:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :