1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hienyg

      hienyg New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5
      Đọc mấy ngày mới theo kịp tại.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【77】 Đều uống rượu say làm sao vào?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Quán cà phê.

      Cận Tử Kỳ mang ly trà giải rượu đưa tới trước mặt Tiêu Tiêu: " chút xem, tối qua xảy ra chuyện gì?"

      Mặt Tiêu Tiêu đỏ lên, ngượng ngùng sờ lên cổ của mình: "Chuyện này ra rất dài dòng ..."

      "Vậy tóm tắt ngắn gọn."

      Cận Tử Kỳ nhìn cười tủm tỉm, " đến, Kỳ Diễn cũng rất hiếu kỳ chuyện tình cảm của Trâu Hướng."

      Tiêu Tiêu lập tức sợ tới mức mặt mày xoám ngoét, vội giơ hai tay thanh minh: "Chúng em rất trong sạch, cho dù có, cũng chỉ đơn thuần đắp chăn chuyện phiếm, chuyện gì cũng xảy ra?"

      "Vậy sao?" Cận Tử Kỳ nâng cao giọng, nhướng lông mày, bưng ly sữa lên thưởng thức ngụm.

      "Đương nhiên!" Tiêu Tiêu chỉ kém vỗ ngực bảo đảm: "Dù sao hai đứa em cũng chỉ là quen biết sơ sơ."

      Cận Tử Kỳ đặt cái ly xuống, ngẩng đầu nhìn : " như vậy, quen thuộc là có thể phát sinh chút gì hả?"

      " phải phải ..." Mặt của Tiêu Tiêu đỏ tới mang tai, giải thích rất lâu cũng ra được nguyên do, cuối cùng nghẹn đủ hơi, ậm ờ : "Đều uống rượu say làm sao vào ..."

      "Khụ!" Ánh mắt của Cận Tử Kỳ quan sát Tiêu Tiêu đầy quái lạ, trước kia ai nương này đơn thuần đấy nhỉ?

      Tiêu Tiêu bị nhìn chằm chằm phải ngượng ngùng, khóe miệng giật giật: " phải em đây bị ép sao? Dù sao, em có thể giơ tay lên thề, giữa em cùng thư ký Trâu trong sạch, trời xanh chứng giám, nhật nguyệt có thể bày tỏ!"

      Cận Tử Kỳ liếc nhìn túi hành lý để ở bên: "Nếu là như vậy, em làm gì cần phải trốn tránh người nào đó?"

      "Em có trốn người nào, vả lại em làm gì sai, tại sao phải trốn người ta?"

      "Xem , ngay cả chính bản thân em cũng tin những gì mình , dựa vào cái gì cho rằng chị tin?"

      Vẻ mặt Tiêu Tiêu cứng đờ, hai vai rũ xuống, qua hồi lâu mới ủ rũ : " ra em có cố ý."

      Ngày hôm qua, sau khi cùng Cận Tử Kỳ chia tay, vẫn ở chỗ với Trâu Hướng.

      Có lẽ là đồng bệnh tương liên, càng nhìn Trâu Hướng càng thấy được là bản sao của mình, dứt khoát uống rượu với ở trong nhà hàng, hai người giống như chuyện trò chuyện nhà linh tinh chút cả buổi trưa, sau đó vẫn thấy chưa thỏa thuê, muốn tìm chỗ tốt để tiếp tục.

      nhớ tới chăn mền trong nhà mình còn phơi, liền chủ động đề nghị về nhà trước để cất chăn mền chút, Trâu Hướng phản đối, đường đến nhà hai người tới siêu thị gần đó mua thùng bia, kết quả chăn mền vừa được cất chịu cử động nữa nên hai người ra quyết định cuối cùng ở lại trong nhà vừa xem phim vừa uống bia.

      TV chiếu bộ phim điện ảnh kinh điển về tình , hai người ngồi sàn nhà, hết lon bia này tới lon bia khác, đến cuối cùng, quả thực là vì so ai với ai uống hay hơn, đến khi thân thể như bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt mà khó chịu mới dừng lại.

      " uống ... uống nữa ..."

      say khướt vẫy vẫy tay, sau đó chống sofa đứng dậy, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt cũng trời đất quay cuồng, lảo đảo cái, vừa sắp ngã về phía trước, có đôi tay từ phía sau ôm lấy .

      "Làm sao mà... cẩn thận như vậy ..."

      Thân hình của Trâu Hướng ổn định mà đỡ lấy , cười ha hả, lộ ra hai lúm đồng tiền má.

      "Con bé này, tửu lượng có chút xíu như vậy, cũng dám theo giúp tôi say về ..."

      lắc lắc đầu, tầm mắt vẫn mơ mơ hồ hồ, "Tôi muốn ngủ rồi thả tôi ra !"

      Trâu Hướng lại ngăn chặn tới phòng ngủ, có chút đồng ý nhíu mày: " cũng thành ra như vậy rồi? Còn có thể sao? Thôi, tôi làm người tốt đến cùng, bế qua đó ..."

      Tiêu Tiêu biết Trâu Hướng bế trở về phòng thế nào, ấn tượng sâu nhất chính là khi ngã vào chiếc giường mềm mại, Trâu Hướng cũng rời , mà theo đó cắm đầu ngã quỵ ở giường, sau đó cái gì cũng nhớ được.

      "Sau đó ... Sau đó điện thoại di động vang lên, em nhắm mắt tìm điện thoại di động, kết quả ... Bất cẩn liền mò tới lồng ngực bằng phẳng, thuận theo sờ lên , chính là gương mặt người đàn ông."

      Tiêu Tiêu rầu rĩ nắm tóc: "Em vừa mở mắt liền thấy mình cùng thư ký tứ chi quấn quýt dính chặt khít chỗ, thậm chí chân em đặt ở giữa hai chân ta còn ... ràng cảm nhận được cái kia của đàn ông lúc sáng sớm, khụ...khụ, bất quá phải là em cố ý ôm lấy ta leo lên giường của em mà!"

      Tiêu Tiêu xong mở to mắt nhìn Cận Tử Kỳ tha thiết, sợ tin những gì mình .

      Phản ứng của Cận Tử Kỳ lại có gì là kinh ngạc lắm, chỉ bình tĩnh hỏi câu: "Vậy sau đó sao?"

      "Sau đó em liền sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo, thư ký Trâu cũng tỉnh luôn, tiếp sau đó, ta giống như là gặp quỷ mà bò lăn xuống giường, ngay cả quần áo chưa kịp mặc vớ chưa kịp mang ôm đồ bỏ chạy ..."

      "Đợi chút!" Cận Tử Kỳ đưa tay ngăn
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【 78】 Bắt cóc hay là ... Đuổi giết? (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ hạ cửa sổ xe xuống thấy Phương Tình Vân đứng ở bên cạnh xe.

      "Có chuyện gì ?"

      Phương Tình Vân sững sờ, mắt nhìn thấy Thanh Kiều ngồi cùng Cận Tử Kỳ ở trong xe, sau khi do dự mới : "Tôi phải vội quay về chỗ ở gấp, nhưng bắt xe mãi vẫn chưa được, có thể cho tôi nhờ đoạn hay ?"

      Cận Tử Kỳ chậm rãi mở to mắt nhìn, nhìn mặt mày của Phương Tình Vân ở khoảng cách gần như vậy, thiếu chút nữa nhận ra.

      Phương Tình Vân ở trước mắt so với khi gặp ở Tam Á càng thêm tiều tụy, hai mắt thâm quầng rất nặng, làn da mặt có lẽ bởi vì bị mất ngủ mà lỗ chân lông rất to, cũng bởi vì trang điểm lại càng lộ vẻ tang thương.

      Thanh Kiều nhíu mày nhìn Phương Tình Vân cái, lại nhìn Cận Tử Kỳ: "Chị họ..."

      Cận Tử Kỳ khỏi nhìn Phương Tình Vân thêm vài lần: "Chỉ sợ thuận đường."

      " yên tâm, lãng phí của bao nhiêu thời gian."

      Phương Tình Vân cười khổ, "Tôi dọn ra khỏi nhà của Tần Viễn mà chuyển đến đây, tại ở gần vườn Kỳ Lân."

      Đối mặt với vẻ ngạc nhiên của Cận Tử Kỳ, Phương Tình Vân tỏ ra thản nhiên ít: "Tôi cùng Tần Viễn ly hôn rồi."

      "Thiếu phu nhân ..." Ông Trương tài xế nhìn về phía Cận Tử Kỳ hỏi ý, ông cũng định nổ máy xe.

      Phương Tình Vân lại tay mắt lanh lẹ mà níu giữ khung cửa xe: "Coi như tôi cầu xin lần, tôi ... Bụng của tôi được thoải mái lắm, nếu như vẫn bắt được xe, tôi sợ rằng ... Tôi muốn đứa có chuyện."

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm bụng của Phương Tình Vân vài giây, mới quay đầu lại với Thanh Kiều: "Em ngồi lên phía trước ."

      Phương Tình Vân thấy Cận Tử Kỳ buông lỏng, nhìn đầy cảm kích: "Cảm ơn , so đo hiềm khích lúc trước ..."

      Cận Tử Kỳ xê dịch qua chỗ ngồi bên cạnh, " cần cám ơn tôi, tôi chưa từng nghĩ giúp , cho lên xe, cũng chỉ là nể mặt đứa bé."

      Mặc dù đối với Phương Tình Vân có hảo cảm thậm chí mang theo thù ghét, nhưng đứa lại là vô tội, Cận Tử Kỳ xưa nay thiện ác ràng, đặc biệt là bây giờ đều là phụ nữ mang thai, càng đối với đứa càng thương trìu mến.

      Phương Tình Vân cũng nhảm nữa, ngoan ngoãn lên xe, sau đó báo cho địa chỉ cư ngụ.

      Cận Tử Kỳ muốn cùng Phương Tình Vân trò chuyện nhiều, căn dặn ông Trương ở dừng lại chỗ ở theo lời của Phương Tình Vân xong, sau đó liền nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với Phương Tình Vân trở nên sa sút như vậy câu giễu cợt cũng có.

      Phương Tình Vân nghiêng đầu nhìn mặt mày Cận Tử Kỳ sáng sủa hồng hào mịn màng, trong mắt là mảnh tối tăm, qua cả buổi, ta mới mở miệng: " biết ? Rất nhiều năm trước, tôi cảm thấy và Tần Viễn rất xứng lứa vừa đôi ..."

      Cận Tử Kỳ từ từ mở mắt ra, quay đầu liếc nhìn Phương Tình Vân, ánh mắt gợn sóng dấu vết, sau đó nhắm lại.

      Nhưng Phương Tình Vân làm như thấy được thái độ lạnh nhạt của , cứ thế tiếp: "Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Tần Viễn là tiết học làm gốm, lúc ấy ngồi ở nơi đó, tay cầm thành phẩm làm sắp xong, tay cầm dao khắc từ từ tạo hình, khi đồ gốm được nung xong mang ra, tôi mới phát hóa ra là con búp bê, tôi quên được nụ cười ấm áp lúc ấy của ."

      nụ cười, cuộc đời của ta liền lầm lỡ, cũng thay đổi quỹ đạo nhân sinh của ba người họ.

      "Đến tột cùng muốn cái gì?" Cận Tử Kỳ liếc ta cái, giọng điệu giống như muốn nhớ tới người đó.

      Phương Tình Vân nhìn chằm chằm: " đơn giản như vậy mà buông tay Tần Viễn ra sao?"

      Hóa ra là muốn từ chỗ người tiền nhiệm đây tìm chút an ủi, xoa dịu mất mát trong lòng mình?

      Cận Tử Kỳ cười khẽ mà nhìn xéo ta: "Tôi nhớ rằng tôi với nhiều lần, tôi là người có chồng."

      "Vậy Tần Viễn sao? ấy được xem là gì, ấy ở trong lòng rốt cuộc có còn phân lượng gì hay ?"

      Ngay lúc này Phương Tình Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn tranh đấu cùng cái bóng hình xinh đẹp lẩn quẩn trong lòng của Tần Viễn, cuối cùng liều đến vết thương chồng chất, nhưng ta thể nào biết điều....

      Suy cho cùng Cận Tử Kỳ so với ta tốt đẹp hơn ở chỗ nào, tại sao Tần Viễn có thể đặt ở trong lòng mười năm trời cũng thể quên?

      Nhưng ta sao chứ?

      ta cũng chỉ bởi vì quá mới làm ra chuyện sai lầm, nhưng ngay cả mắt cũng thèm chớp cái, thẳng thừng phân giới hạn với ta.

      Luận gia thế, luận diện mạo, Phương Tình Vân tự nhận là hề kém hơn so với Cận Tử Kỳ, hơn nữa ta còn tận tâm cúi thấp gập thân, vì Tần Viễn mà oán hối, nhưng vẫn
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【78】 Bắt cóc hay là ... Đuổi giết? (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc


      Lúc Cận Tử Kỳ dự liệu được nguy hiểm, liền vội vàng bảo vệ bụng của mình.

      Khi xe của bọn họ vừa dừng lại, chiếc xe ô tô màu đen đằng sau đuổi sát tới, chặn lại đường lúc đến.

      Vẫn còn muốn tới sao? !

      trận choáng váng vọt lên ngực, sắc mắt của Cận Tử Kỳ tái nhợt, giữa mày cũng nhíu chặt lên.

      "Trời, bọn họ có bao nhiêu người?"

      Thanh Kiều la lớn lên, thanh cũng trở nên có chút được bình tĩnh.

      Cận Tử Kỳ cũng khó có thể lạnh lùng bình tĩnh, xe tải cùng xe ô tô đều có người xuống, loáng thoáng đếm xuể được nhân số.

      Nhưng cũng có thể khẳng định là, tuyệt đối phải tầm hai ba người!

      Sắc mặt của ông Trương cứng ngắc, sau gáy tràn đầy mồ hôi, nhìn chăm chăm những tên đàn ông mang khẩu trang kia xào động, sau đó "Tách" cái khoá trái cửa xe từ bên trong: "Thiếu phu nhân, gọi điện thoại cho thiếu gia!"

      "Ừm!" Cận Tử Kỳ nhặt điện thoại di động lên, tìm được số của Tống Kỳ Diễn, nhấn xuống nút gọi.

      Chỉ là còn chưa chờ điện thoại được kết nối, thân thể của Cận Tử Kỳ liền cứng đờ, những tên đàn ông kia tay vung mạnh côn sắt, đến trước xe, nắm chặt điện thoại di động, người cũng càng thêm lạnh lẽo....

      Chiếc xe ô tô màu đen vốn cắt đường Tiêu Tiêu cũng đến, nhanh chóng nhảy ra bốn năm cái bóng đen!

      "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?"

      Trong mắt của Phương Tình Vân lóe lên tuyệt vọng, hai tay run run bắt lấy Cận Tử Kỳ, trong miệng tự lẩm bẩm.

      Cận Tử Kỳ bị ta làm cho phiền lòng thôi, quay đầu lại cúi đầu quát mắng: "Nếu như muốn chết lập tức yên lặng chút cho tôi!"

      Phương Tình Vân chưa từng thấy qua mặt mày Cận Tử Kỳ hung hăng dữ dằn như vậy, ánh mắt ấy lạnh lẽo tối tăm giống như phun loại độc về phía ta, ta lập tức ngậm chặt miệng lại dám lên tiếng gây rối loạn nữa, chỉ là sợ hãi mà nhìn ra ngoài xe.

      Điện thoại trong tay cuối cùng truyền đến thanh: "Alo...."

      "Kỳ ..." Cận Tử Kỳ vừa định mở miệng, bên cạnh vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụng chát chúa.

      Có hai tên đàn ông tay cầm côn sắt lớn lên, vọt tới bên chỗ tay lái, liền đập vào cửa kính xe "Ầm" tiếng vang lớn, cửa kính xe trong chớp mắt vỡ tan thành hạt, rơi rớt đất.

      "A ..."

      Phương Tình Vân sợ tới mức mặt mày xoám ngoét, rốt cuộc kiềm chế được sợ hãi trong lòng mà kêu to lên.

      "Tiểu Kỳ, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

      Giọng đầy lo lắng của Tống Kỳ Diễn vọng đến, thậm chí còn có thanh cái ghế bị lật ngã xuống đất vang lên.

      "Kỳ Diễn, em..."

      Cận Tử Kỳ cũng có đủ thời gian chuyện, bởi vì bên kia cửa kính xe của Phương Tình Vân bị đập tan.

      "A ..." toàn thân Phương Tình Vân run cầm cập nước mắt rơi đầy mặt.

      Sắc mặt của Cận Tử Kỳ trắng bệch, trái tim nhảy mạnh, mắt thấy có người thò đầu vươn tay vào mở cửa xe, trong cái khó ló cái khôn, hướng đến loa điện thoại di động câu "cầu vượt Tam Hoàn", sau đó cầm lấy điện thoại di động đánh ngay mặt tên đàn ông kia.

      Điện thoại di động cứng chắc, nện vào khiến tên đàn ông kia kêu đau mà rụt lại, trong mũi tuôn ra hai hàng máu mũi, "Mẹ kiếp!"

      "Như vậy cũng được sao?" Thanh Kiều trừng lớn mắt nhìn "Cục gạch" trong tay Cận Tử Kỳ.

      Có lẽ là hành động Cận Tử Kỳ dùng di động đập người chọc giận những tên kia, bọn họ do dự nữa, xách côn sắt muốn đập bể xe, để cho nhóm người Cận Tử Kỳ có cơ hội để xả hơi.

      "Chú Trương, đổi xe nhanh lên, cố gắng hết mức lao ra!" Cận Tử Kỳ gấp giọng chỉ huy.

      Ông Trương gấp đến độ hai tay phát run, vừa định khởi động xe, cánh cửa ghế lái bị những tên cường đạo kia chân đá văng, mà ông Trương cũng lập tức bị kéo ra ngoài cách thô lỗ, ngã xuống đất.

      "Chú Trương!" Cận Tử Kỳ căng thẳng mà hô to, mười ngón tay siết chặt lớp da ghế ngồi.

      ghế lái phụ, khi nhìn thấy ông Trương bị mang xuống, Thanh Kiều cúi đầu chửi bới tiếng, cởi dây an toàn ra, giơ giày cao gót lên, cước liền đạp vào tên cướp có đồ qua ghế lái.

      "Chị họ, chị nghĩ cách lái xe !"

      xong, Thanh Kiều đẩy cửa bên ghế lái phụ ra xuống, đập tan ý đồ phá cửa của bọn cướp hung hăng.

      Nhưng cử động kia cũng gây chú ý đến bọn cướp khác, chúng giơ côn sắt lên lũ lượt tuôn về phía Thanh Kiều.

      "Thanh Kiều!" Cận Tử Kỳ muốn ngăn cản , cánh tay lại bị Phương Tình Vân giữ chặt.

      Những trong bọn cướp kia, biết là ai quát lớn tiếng: "Bắt lấy đứa ngồi bên trong phía đằng sau cho tao!"

      Quả nhiên, những kẻ này đều nhắm tới !

      Tay chân của Cận Tử Kỳ lạnh như băng, mà Phương Tình Vân cũng lạnh run núp ở bên cạnh , thể động đậy.

      Bên ngoài, bởi vì ông Trương bị mấy côn, té ngã xuống đất ôm lấy cánh tay gãy xương, mà Thanh Kiều biết từ trong tay tên bắt cóc nào đoạt được côn sắt, cùng bọn cướp đánh nhau thành đoàn.

      Hình như Thanh Kiều có luyện qua Taekwondo, ngay từ đầu đánh nhau có bài bản hẳn hoi, nhưng bọn cướp nhân số quá nhiều, lại là thân con , thể lực theo kịp, rất nhanh lộ ra mệt mỏi, sau khi phía sau lưng Thanh Kiều bị bao vây chặt chẽ trúng côn, Cận Tử Kỳ ra sức mà lên ghế lái.

      " muốn đâu?" Phương Tình Vân kéo cánh tay của chịu để cho bỏ mình lại.

      "Nếu như cảm thấy có thể lái được xe, vậy ra là được rồi!"

      Cận Tử Kỳ cũng bất chấp ta là phụ nữ mang thai, dùng sức đẩy ta ra, mình ngồi xuống ghế lái.

      Mục tiêu của những kẻ bắt cóc này chính là , có lẽ đối với xuống tay lưu tình, nhưng đối với chú Trương và Thanh Kiều
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【79】 Chết cũng muốn kéo theo người chôn cùng! (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chiếc ô tô rục rịch ở phía trước chớp mắt, hai tay siết chặt tay lái.

      Ở sau lưng sớm bị mồ hôi thấm ướt, lúc đối mặt với uy hiếp của cái chết, người nào thấy sợ hãi.

      Thanh Kiều ở kế bên, nắm lấy tay cầm, lúc quay đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe, trái tim cũng ngừng tuôn ra khí lạnh.

      Vừa rồi quá căng thẳng, có phát , con đường này lại là đường lớn được xây dọc theo bờ sông!

      Hàng rào bảo vệ vừa rồi bị đâm trúng lõm sâu vào ít, chỉ sợ thể chịu nổi thêm lần va chạm nào nữa.

      Nếu như chiếc xe kia lại tông vào xe của họ, chắc chắn xe của họ bị đụng văng rơi xuống dưới dòng sông!

      Mà thời tiết rét lạnh thế này, khi rơi xuống sông, kịp thời nghĩ cách cứu viện, tuyệt đối chỉ còn đường chết!

      Huống hồ, đối phương lòng chỉ mang theo ý muốn giết chết bọn họ bỏ qua, làm sao có lòng tốt mà cứu giúp họ chứ?

      Thanh Kiều quay đầu nhìn lên bụng của Cận Tử Kỳ, có ai so với chị họ càng thêm nguy hiểm.

      Ở thời khắc nguy nan này, năng lực phản ứng nhất đẳng hơn người của Cận Tử Kỳ cùng tâm thái lạnh lùng bình tĩnh được phát huy vô cùng tinh tế, nhưng bây giờ trước tiên phải nghĩ cách quay đầu xe trốn thoát khỏi chiếc ô tô cố đuổi sát theo phía sau.

      tại so với việc chạy nhanh hết phải làm sao điều khiển tốt đầu xe!

      "A...." Phương Tình Vân chịu đựng nổi luân chuyển cực hạn mà nôn khan thét lên.

      Chỉ đến khi tiếng kêu gào ngưng lại, Cận Tử Kỳ nhanh chóng hoàn thành động tác, đánh hết vô lăng, chân ga vèo cái, chiếc xe xoay tròn lấy rồi bay ra ngoài!

      Hiển nhiên chiếc ô tô phía sau ngờ Cận Tử Kỳ là người phụ nữ có thai mà lá gan lớn như vậy, phản ứng nhanh như vậy, ngắn ngủi mấy giây, bọn chúng mới chớp mắt xuống, chiếc xe mà bọn chúng cho rằng bị ép đến con đường riêng thoát !

      "Mẹ kiếp, con đàn bà kia vẫn sợ chết!"

      "Còn nhảm nhiều như vậy, mau đuổi theo, nếu để cho bọn chúng chạy, xem mày chết thế nào!"

      Chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng quay đầu, hướng về phía chiếc xe của mấy người Cận Tử Kỳ bỏ mà bám đuổi theo chặt.

      "Nắm vững tay cầm!"

      Thời điểm Cận Tử Kỳ phun ra ba chữ kia, chiếc xe thoáng chốc liền tăng tốc đến cực hạn, như tia sấm chớp lao về phía trước, cảnh vật hai bên thoáng qua trong chốc lát, khiến người ta cảm thấy trước mắt là mảnh choáng váng mơ hồ.

      "Thoát khỏi rồi sao?" Thanh Kiều liếc nhìn ra phía sau cái, cả trái tim cũng sắp vọt lên.

      Chiếc xe ô tô màu đen phản ứng cũng chậm, dùng tốc độ tương tự nhanh chóng bám theo gắt gao từ phía sau.

      Hai chiếc xe ở đường lớn ngừng truy đuổi, trường cực kỳ mạo hiểm.

      May mắn là, loại khí trời này, lại là buổi tối, đường có xe cộ nào vãng lai cùng người đường.

      Chiếc xe của Cận Tử Kỳ lái rất nhanh, chiếc xe đằng sau cũng chậm, nhiều lần suýt chút nữa đuổi kịp tới.

      " lái chậm thôi, chậm thôi ... xảy ra chuyện!"

      Phương Tình Vân ôm ngực, sắc mặt vặn vẹo trắng bệch kêu gào thảm thiết, muốn Cận Tử Kỳ chậm lại.

      " câm miệng cho tôi!" Thanh Kiều phát bắt được tay của Phương Tình Vân, hất ta ra: "Người đàn bà ngu xuẩn!"

      Vào lúc này tinh thần của Cận Tử Kỳ tập trung cao độ, vứt bỏ hết tất cả tạp niệm vô ích trong đầu, chuyên tâm mà điều khiển chiếc xe, đến cả ông Trương là tài xế cũng phải đối với kỹ năng lái xe của Cận Tử Kỳ sinh ra kính nể.

      tại nơi họ chạy cũng kém gì đường Bàn Sơn, khi chú ý đụng gẫy hàng rào bảo vệ ngã xuống tan xương nát thịt, nhưng, ngay cả chớp mắt Cận Tử Kỳ cũng chớp cái, chứ đừng chi là giảm tốc độ lại!

      Đương nhiên ông biết rằng Cận Tử Kỳ cũng phải dùng tính mạng để lái chiếc xe này, nếu như vốn dĩ bản thân mình cũng dám chắc là để cho xe rơi xuống, chỉ là dựa vào cảm giác điều khiển, có lẽ ông Trương cũng sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.

      "Chị họ, chiếc xe đằng sau kia càng ngày càng gần!" Thanh Kiều thấp thỏm mà hô to tiếng.

      Cận Tử Kỳ nhìn sang kính chiếu hậu, nhưng lại chạy nhanh thêm, mà chậm rãi đạp phanh lại.

      " điên rồi, vào lúc này mà chậm lại!" Phương Tình Vân suýt chút nữa từ chỗ ngồi nhảy lên.

      Cận Tử Kỳ mặc kệ ta, hai mắt vừa chú ý con đường phía trước, vừa quan sát chiếc xe ô tô đằng sau sắp đụng vào đuôi xe mình, thậm chí có thể thấy được vẻ mặt dữ tợn của tên đàn ông ngồi ghế lái tươi cười đắc ý.

      Khoảnh khắc chiếc xe ô tô kia sắp đâm lên đuôi xe, Cận Tử Kỳ đột nhiên quẹo nhanh, tiện thể đạp xuống chân ga.

      Trong ghế của chiếc xe đuổi sát phía sau, đồng tử của
      [​IMG]
      ViCi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :