1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 175

      chuyện chính là Tạ Nhân.

      Vừa rồi ở xa, Tạ Nhân nhìn thấy nhà ba người Lục Lưu và Giang Diệu.

      Xưa nay ả ta thấy Lục Lưu lúc nào cũng là bộ dáng lãnh đạm. Nhưng Vương gia quyền cao chức trọng lại che chở thê nhi như vậy, ngay cả Lục Hành Chu tính tình ôn hòa kia, cũng nghe Mạnh thị, ôm cháu ôm con,cũng rất ít khi lén lút ôm Tề nhi của ả, chưa từng giống như Lục Lưu,ở bên dưới đại đình rộng rãi ôm nhi tử trắng mập trong lồng ngực tử, khuôn mặt đều là sủng ái.

      Liếc mắt nhìn bộ dáng tiểu nam hài trong ngực Lục Lưu,trong lòng Tạ Nhân lại trầm mấy phần. Đứa này giống Lục Lưu như vậy, với công trạng của Lục Lưu, đứa này chỉ cần hưởng phúc là được , còn Giang Diệu , cũng được mẫu bằng tử quý. Còn Tề nhi của ả ? Cha đẻ là người phong lưu có năng lực, Lục Hành Chu cũng biết lúc nào có thể làm quan to, tuy Lục Hành Chu vào Hàn Lâm Hiên được thể diện phong quang, nhưng làm sao so được với Lục Lưu? Sao giống hài tử của Giang Diệu, vừa sinh ra là tiểu Thế tử cao quý, ngày sau được kế thừa tước vị của phụ thân, chính là Vương gia.

      Đến cùng là thể so sánh...

      Tạ Nhân hành lễ với hai người, liền với Giang Diệu: "Lần trước chất tức muốn hẹn tam thẩm thẩm cùng , ngờ tam thẩm thẩm quý nhân nhiều việc bận rộn..."

      Giang Diệu cũng trực tiếp, : "Lúc trước ta muốn cùng Vương gia đến Pháp Hoa Tự bái Bồ Tát." Đó là nàng hẹn trước với Lục Lưu, Tạ Nhân này hẹn nàng đến Pháp Hoa Tự, liền .

      Tạ Nhân biết nàng bày ra giá của trưởng bối, ả tiện gì, : "Tất nhiên, Vương gia và tiểu Thế tử là quan trọng..." Tạ Nhân thấy ngôn từ của hai người đối với mình lạnh nhạt, cũng tự chuốc lấy nhục nhã ,, "Vậy chất tức liền quấy rầy tam thúc thím ba ." xong, liền thức thời trở về phòng khách .

      Tiểu tử bắt đầu a a a a ồn ào.

      Giang Diệu tiện tay bẻ cành hoa quế nhét vào tay tiểu tử, liền thấy nhếch miệng làm bộ dáng muốn liếm, chỉ tiếc mài sắt thành thép véo véo khuôn mặt của tiểu tử, trách cứ: "Cái gì cũng muốn ăn, thói xấu này biết được là giống ai." lời này, Giang Diệu cười tủm tỉm nhìn Lục Lưu chút. Tiểu tử cái gì cũng muốn ăn, Giang Diệu đơn giản đem hoa quế cho .

      Mới vừa cầm được ở trong tay lại lập tức bị mẫu thân lấy , tiểu tử "A" tiếng, vô tội nhìn mẫu thân chút.

      Giang Diệu để ý tới , lén lút nhìn quanh có ai, thuận lợi kéo cánh tay Lục Lưu, : "Tạ Nhân đúng là hẹn ta, nhưng ta thích nàng..."

      Lục Lưu thấy tính tình thê tử như tiểu hài tử, cảm thấy đáng thẳng thắn, bênh vực nàng : " thích gặp. Ánh mắt người kia lấp loé, phải là người tốt để sống chung, nàng là trưởng bối, muốn gặp cần giao thiệp." Cũng hỏi vì sao thê tử thích.

      Giang Diệu "Ân" tiếng, lúc sau hồi thần, mặt mày mỉm cười nhìn phía Lục Lưu : "Trước kia ta cảm thấy chàng xem thường những nữ tử khác, làm sao hôm nay lại để ý quan sát?" Giang Diệu cũng phát , giọng điệu này có mấy phần mùi vị ghen tuông.

      Lục Lưu dừng chút, nhất thời biết nên giải thích như thế nào, bản năng chỉ cảm thấy thê tử đối với cái kia Tạ Nhân có chút đối địch, liền lưu ý mấy phần.

      Nhìn ánh mắt này của Lục Lưu, Giang Diệu cũng ghen tuông. Nếu nàng ở bên cạnh , muốn để ý những nương đúng là có khả năng. Hơn nữa trong lòng trong mắt Lục Lưu chỉ có nàng, tự tin như thế, ở trước mặt Tạ Nhân, nàng vẫn có. Giang Diệu biết , Lục Lưu xem Tạ Nhân, khẳng định là vì duyên cớ của chính nàng.

      Giang Diệu : "Được rồi, ta suy nghĩ nhiều. Chúng ta nghỉ ngơi ."

      Thấy thê tử cố ý trêu đùa, Lục Lưu lập tức liền mỉm cười.

      Bên này Tạ Nhân trở về phòng khách, liền thấy Lục Hành Chu cùng Mạnh Miểu ăn bánh hoa quế ở trong viện , hai người chuyện, đúng là tình chàng ý thiếp, rất ấm áp.

      Lúc trước Tạ Nhân oán hận Mạnh Miểu, nhưng từ khi biết Mạnh Miểu chỉ là thế thân mà Lục Hành Chu an ủi tương tư, cũng có chút đồng tình với nàng ta . Tạ Nhân qua, Mạnh Miểu liền đứng lên hành lễ. Tạ Nhân khách khí để Mạnh Miểu ngồi xuống, lúc này mới giơ tay giúp Lục Hành Chu rót trà, : "Vừa rồi thiếp thân ra ngoài gặp phải người phương nào,phu quân biết ?"

      Lục Hành Chu lên tiếng, suy nghĩ chút cũng nể tình : "Là tỷ tỷ của ngươi?"

      Tạ Nhân lắc đầu, tiếp tục : "Vừa rồi ở trong vườn hoa quế thiếp thân gặp được ba người nhà tam thúc thím ba, đúng là khiến người hâm mộ."

      tới Tuyên Vương và Tuyên Vương phi, Mạnh Miểu cũng cong môi kính trọng hâm mộ, : " Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi đúng là phu thê tình thâm."

      Môi mỏng Lục Hành Chu mím thành đường, câu cũng .

      Tạ Nhân mỉm cười.

      Mạnh miểu nhất thời cũng biết mình sai cái gì, chỉ ngoan ngoãn im lặng, đôi mắt to chăm chú nhìn mặt Lục Hành Chu, thấy mắt cũng nhìn nàng ta chính mìn. Vốn là người được nuông chiều nhất thời bị lạnh nhạt , trong lòng Mạnh Miểu cảm giác khó chịu, thấy được Lục Hành Chu cũng lạnh nhạt đối với Tạ Nhân, nhất thời tâm trạng liền dễ chịu hơn nhiều.

      Ba người ngồi lúc, thấy đằng trước bỗng nhiên có tiếng ồn ào, Tạ Nhân liền sai nha hoàn Tử Phiến xem.

      Tử Phiến xem, vội vàng trở về : "Phòng khách bên kia bị cháy , hình như Tuyên Vương phi còn ở bên trong."

      Vừa dứt lời, tay Lục Hành Chu run lên, chén trà cầm tay nhất thời "Choang" tiếng rơi xuống mặt đất, nhìn Tử phiến muốn rách cả mí mắt: "Ngươi cái gì!"

      Tử phiến : "Nô tỳ cũng là nghe người ta , hình như Tuyên Vương phi vẫn ở bên trong..."

      Lục Hành Chu ngẩng đầu, nhìn khói đen bốc cao ở cách đó xa, cũng ngồi yên được nữa, vội vàng chạy ra sân.

      Mạnh Miểu cũng bị phản ứng của Lục Hành Chu dọa sợ hết hồn, thấy Lục Hành Chu chạy ra ngoài, cũng đuổi theo.

      Tạ Nhân mỉm cười,chậm rãi theo sau.

      Vốn cái phòng khách phía đông nam kia, nay được các hòa thượng Pháp Hoa Tự mang theo vại nước chữa cháy. Chỉ là phòng khách này hôm nay có ai ở,đúng là may mắn trong bất hạnh,mà mùa thu khô hanh,bị hỏa hoạn cũng phải là việc lạ.Nhưng mọi người cố gắng chữa cháy,liền thấy nam tử tuấn tú mặc áo gấm đường vào trong phòng.

      tiểu hòa thượng vội vàng kéo lại: "Thí chủ chớ vào..."

      Lục Hành Chu thấy lửa cháy hung hãn, trong lòng chỉ nghĩ tới Giang Diệu ở bên trong, làm sao để ý đến tiểu hòa thượng, liều mạng giãy dụa, vội vàng lao vào...

      Giang Diệu ở bên trong...

      Chỗ này cháy , tất nhiên cũng kinh động đến viện tử của Giang Diệu ở cách đó xa. Giang Diệu để Bảo Cân tới xem . Còn tiểu tử trong lồng ngực Lục Lưu, cầm báng hoa quế, tay mũm mĩm chưa linh hoạt, thoáng run lên, khiến bánh hoa quế rơi xuống áo bào của Lục Lưu. Lục Lưu cầm bánh hoa quế lên, nhìn áo choàng dính bánh hoa quế có nước miếng của nhi tử mập, sắc mặt vô cùng khó coi.

      Áo choàng này là Giang Diệu tự mình làm.

      Tiểu tử hoàn toàn biết chính mình làm sai chuyện, vươn tay muốn lấy bánh hoa quế trong tay Lục Lưu, thấy cha cho, liền mỉm cười với . Nhưng Lục Lưu mới mềm lòng với bộ dáng ngốc này của nhi tử, ném bánh hoa quế lên bàn đá, liền muốn đánh mông của nhi tử.

      Lúc này tiểu tử đúng là biết sợ , cổ co rụt lại, nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân bên cạnh.

      Giang Diệu nhíu mày : "Triệt nhi còn , chàng nên so đo với con..." Lại nhìn áo bào của Lục Lưu bị làm bẩn, Giang Diệu thuận thế tự bênh đạo, "Nước miếng Triệt nhi cũng dơ, chàng lau chút là được rồi..."

      Đúng nha, lau chút là được. Tiểu tử biết chuyện, nhưng giống như hiểu mẫu thân , tán thành khẽ mỉm cười với mẫu thân.

      Nhưng Giang Diệu lại rất thích bộ dạng này của ,ôm lấy nhi tử bảo bối,hôn mấy lần lên gương mặt của .

      Lục Lưu trầm mặt, nghiêng đầu nhìn thê tử cười tủm tỉm, trong mắt chỉ có nhi tử. Mà nhi tử mập kia, được thê tử liên tục hôn mấy lần, đôi mắt to đen như mã não nhìn mỉm cười.

      Lục Lưu thấy đúng là ánh mắt chiếm được tiện nghi còn ra vẻ khiêu khích.

      ... Con vật này, trong ngày thường là ai dọn phân,lau nước tiểu chăm sóc !

      Lục Lưu hít hơi sâu, liền tự cầm lấy ấm trà rót chén trà. Hoa trà này trong ngày thường Giang Diệu thích uống, Lục Lưu thích mùi vị ngọt ngào thơm ngát này, nhưng uống theo thê tử, cũng thấy quen . chén nước chè xanh vào bụng, tức giận cũng tiêu chút.

      cúi đầu nhìn nước miếng dính áo choàng của mình chút, thấy thê tử chỉ lo đùa nhi tử, căn bản có ý lau giúp , chỉ có thể tự mình móc khăn tay ra đem áo choàng quý giá này lau đến sạch sành sanh.

      Sau Bảo Cân vào bẩm báo , : "Phòng khách phía đông nam kia bị hỏa hoạn , đại công tử biết vì sao chạy vào trong,may là được hòa thượng trong chùa vào cứu đại công tử ra."

      Lục Hành Chu...

      Giang Diệu cũng thích Lục Hành Chu, vẫn hỏi câu: "Bị thương có nghiêm trọng ?"

      Bảo Cân lắc đầu: "Chỉ bị sặc khói , nằm nghỉ ngơi ở giường."

      Vậy là sao rồi.

      Tâm trạng Giang Diệu bình tĩnh, nhìn Lục Lưu : "Chúng ta có tới nhìn xem?" Dù sao cũng là thúc cháu, Lục Hành Chu cũng là nhi tử của Lục đại gia.

      Lục Lưu nhìn vào đôi mắt của thê tử, thấy mặt nàng có tâm tình gì khác, nhân tiện : "Ừm."

      Giang Diệu liền đúng dậy, cùng Lục Lưu tới phòng khách của Lục Hành Chu nhìn chút. Cùng ở tại Pháp Hoa Tự,xảy ra chuyện như vậy, bọn họ làm thúc thúc thẩm thẩm mà quan tâm, còn gì để .

      Hai phu thê đến sân của Lục Hành Chu, liền nghe được thanh Mạnh thị khóc sướt mướt trong phòng. Mạnh thị vừa nghe Lục Lưu cùng Giang Diệu đến, vội vàng dùng khăn lau mắt, tự mình đón hai người vào.

      Mạnh thị biết có lẽ thái độ ân cần vài lần của mình có tác dụng, nếu là ngày thường, với tình tình lãnh huyết của Lục Lưu, sao có thể tới nơi này nhìn Chu nhi của bà ta?

      Mạnh thị nhìn Lục Hành Chu mê man giường nhỏ, thương tâm : "May mà đại sư kia cứu Chu nhi ra,vừa mời đại phu đến xem qua,chỉ bị sặc, người cũng bị bỏng,cũng coi như Bồ Tát phù hộ." xong, xưa nay Mạnh thị keo kiệt, cũng hào phóng sai ma ma bên cạnh đưa cho Pháp Hoa Tự thêm năm mươi lượng tiền dầu mè, cũng coi như thay nhi tử cầu phúc.

      Giang Diệu : "Người có chuyện gì là tốt rồi."

      Mạnh thị gật đầu, : "Cũng phải sao, ta bị dọa sợ ..."

      , liền thấy Lục Hành Chu giường nhỏ chuyển động đôi mắt, mơ màng tỉnh lại, trong miệng lẩm bẩm gọi tên.

      Mạnh thị vừa nghe, biết nhi tử là gọi Mạnh Miểu.

      Sau khi Mạnh Miểu vào cửa,ở cùng nhi tử cũng tốt, nếu phải Mạnh Miểu chỉ là con thứ, Mạnh thị lòng dự định, chỉ cần Mạnh Miểu có thể sinh ra nam hài, liền để nhi tử hưu Tạ Nhân. Thấy nhi tử vừa tỉnh lại, gọi đến phải mẫu thân là bà ta,mà gọi Mạnh Miểu,trong lòng Mạnh thị có chút chua, nhưng vẫn xem như rộng lượng.

      Mạnh miểu lo lắng đến hỏng rồi, thấy Lục Hành Chu rốt cục mở mắt, mới ôm cánh tay Lục Hành Chu, nước mắt như mưa : "Biểu ca, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi..."

      Vốn ý Giang Diệu là cùng Lục Lưu qua thăm, nay cũng thấy người ,Lục Hành Chu cũng tỉnh rồi, liền muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, nói tạm biệt với Mạnh thị.

      Mạnh thị muốn tự mình tiễn hai người nhưng, Giang Diệu khách khí khéo léo từ chối .

      Lúc này Mạnh thị chỉ nghĩ tới nhi tử, cũng kiên trì đưa tiễn, tới bên cạnh nhi tử, thân thiết hỏi thăm phen.

      Lục Hành Chu mở mắt ra, ngờ ngợ nghe được thanh của Giang Diệu , lại thấy Mạnh Miểu bên cạnh khóc sướt mướt ra lời, mới nhìn về phía Mạnh thị : "Mẫu thân, vừa rồi đó là..."

      Thấy nhi tử khỏe mạnh, Mạnh thị mừng đến phát khóc, : "Là tam thúc thím ba con, nghe con xảy ra chuyện, liền tới đây thăm con chút. Đứa này, trong phòng cháy, người ta đều chạy ra bên ngoài, làm sao con lại liều mạng chạy vào trong..."

      "Tam thúc thím ba..."

      Lục Hành Chu lẩm bẩm , biết nàng bình an vô , liền thêm gì nữa. Nàng... Nàng có chuyện gì là tốt rồi.

      Xưa nay trong tim Lục Hành Chu là Mạnh Miểu, nhưng ràng là...

      Vừa rồi biểu ca liều lĩnh vọt vào, là bởi vì nghe được tên của Tuyên Vương phi. cho rằng, Tuyên Vương phi ở bên trong...

      Nghĩ tới điều gì,nước mắt Mạnh Miểu ở mi mắt chưa rơi xuống, "tách" tiếng rơi xuống mu bàn tay.

      Mạnh Miểu thấy Mạnh thị cầm tay Lục Hành Chu hỏi liên tục, lập tức sợ chính mình mất khống chế, liền tìm lý do ra ngoài.

      Mạnh Miểu tuy là thứ nữ của Mạnh phủ, nhưng có thể được Mạnh thị thích, cũng có bộ dáng của chính mình, tất nhiên cũng phải người ngu si, lúc này trong lòng đoán được điều gì, tay gắt gao chộp vào cây khô,thịt lòng bàn tay mềm mại liền bị cọ sát đến tổn thương, cũng phát .

      Nghe phía sau có tiếng bước chân, Mạnh Miểu mới vội vàng lau nước mắt, quay người lại, thấy là Tạ Nhân, mới sững sờ : "Tỷ..."

      Tạ Nhân thấy đôi mắt Mạnh Miểu đỏ hồng, bộ dáng điềm đạm đáng , liền nhớ tới lúc nàng ta mới vừa vào cửa được Lục Hành Chu nuông chiều, trong bụng ả ta sinh ra đố kị, hận thể xé nát khuôn mặt nhắn này!

      Tạ Nhân : "Ngươi vốn thông minh, chắc cũng hiểu."

      Mạnh Miểu biết Tạ Nhân cũng phải là người lương thiện, càng hận ả ta cố ý sai nha hoàn Tuyên Vương phi ở bên trong, làm hại Lục Hành Chu lâm vào hiểm cảnh, kích động : "Ngươi sao có thể làm như vậy... Nếu biểu ca xảy ra chuyện, ngươi... Biểu ca là phu quân của ngươi !"

      Nhưng Tạ Nhân nghĩ, dù Lục Hành Chu xảy ra chuyện, cũng quan trọng. Ả ta có nhi tử hộ thân, nếu còn Lục Hành Chu, Mạnh thị chắc chắn coi Tề nhi là vàng là bạc, tuy bây giờ cũng rất quý, nhưng nếu ngày sau Mạnh Miểu cũng sinh nhi tử, cũng biết thế nào .

      Tạ Nhân : "Trước mắt phải có chuyện gì sao? Ta làm tỷ tỷ, muốn cho ngươi xem chút, vị biểu ca ôn nhu thâm tình này, trong lòng rốt cuộc là ai..."

      Tạ Nhân biết, dù Giang Diệu biết chính xác, nhưng chắc chắn trong lòng có nghi ngờ, chỉ cần điều tra, sớm muộn bị nàng biết được. như vậy, ả ta chỉ có tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước mới chiếm lợi thế) . Nhưng có Lục Lưu ở đây, ả ta thể thương tổn được Giang Diệu , ngày ấy hẹn nàng (GD) ra ngoài, cũng thành dám quang minh chính đại ra tay với nàng(GD). Lúc đó, ả ta chỉ có thể tìm người trợ giúp .

      Đôi tiểu phu thê trở về Tuyên Vương phủ, vừa vào phủ, liền nghe tin Cảnh Huệ đế đích thân tới. Nhất thời Giang Diệu vội vàng theo Lục Lưu tới phòng khách gặp Cảnh Huệ đế.

      Cảnh Huệ đế mặc thân liền bào, ngồi đàng hoàng ở bên chủ vị, thấy Lục Lưu đến, cũng giống như trước nhiệt tình đứng lên đón tiếp, mà ngồi yên tĩnh ở đó, mỉm cười với Lục Lưu: "Đường ca về ."

      Giang Diệu ôm tiểu tử trong lồng ngực, đứng bên cạnh Lục Lưu , cùng hành lễ. Phụ nhân ít ra ngoài,sau khi trở lại Vọng Thành,lần đầu tiên Giang Diệu nhìn thấy Cảnh Huệ đế.

      Thấy vị này ngày xưa là thiếu niên nụ cười đơn thuần, nay người đúng là có chút uy nghiêm của ngôi cửu ngũ, khí chất này có thể dọa người hơn nhiều so với lúc trước.

      Cảnh Huệ đế cười tủm tỉm chào hỏi với Giang Diệu , lại liếc nhìn tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu , mới tới trước mặt tiểu tử, cầm trong tay chuỗi phật châu,đưa cho tiểu tử, : "Xuyến phật châu này là vật thiếp thân của trẫm, có thể bảo đảm Triệt nhi bình an."

      Là đồ vật thiếp thân của Cảnh Huệ đế, Giang Diệu làm sao muốn nhi tử mập của mình nhận lấy ? Lập tức liền cầm phật châu, muốn trả lại Cảnh Huệ đế.

      Cảnh Huệ đế : "Đường tẩu khách khí . Hôm nay Trẫm có tất cả,là do đường ca giúp đỡ rất nhiều, ở Dân Châu năm, đường tẩu cũng chịu khổ ,này phật châu này phải là vật hiếm có ,nhưng là trong những đồ vật trẫm thích nhất,đây là tấm lòng trưởng bối của Trẫm,mong rằng đường tẩu từ chối."

      Giang Diệu tự mình cần chú ý, nghiêng đầu nhìn Lục Lưu chút, nhìn thấy Lục Lưu khẽ gật đầu, liền tạ onw Cảnh Huệ đế, nhận lấy phật châu.

      Giang Diệu biết hai người có chuyện muốn , liền ôm nhi tử trở về nhà.Trong đầu lại nghĩ tới việc của Lục Hành Chu, cả việc gặp phải Tạ Nhân... Tạ Nhân kia tất nhiên là biết được nàng nhìn ra gì đó, nếu nàng đoán lầm, lấy tính tình gan to bằng trời của ả ta, nhất định nghĩ cách ngăn chặn miệng nàng(GD)...

      Tạ Nhân bên này cũng làm được điều gian trá gì, nàng lo lắng nhất, vẫn là Cảnh Huệ đế bên này.

      Hôm nay tự mình đến Tuyên Vương phủ, chắc chắn là việc .

      Nhất thời Giang Diệu sờ sờ nhi tử mập mềm mại. Mông mềm mại, mày liễu nhíu lại, trong lòng liền lo lắng.

      Nhi tử mập trong lồng ngực ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, cũng học bộ dáng của mẫu thân, nhíu mày lại, nhất thời gương mặt thịt của tiểu bánh bao có nếp gấp.

      Đợi gần nửa canh giờ, mới nghe được thanh của Lục Lưu, Giang Diệu đặt nhi tử mập ngủ vào trong nôi, vừa thấy Lục Lưu tiến vào, liền vội vàng tiến lên nghênh đón, lo lắng hỏi: "Hoàng thượng tìm chàng, rốt cuộc là có chuyện gì?"

      Nàng thấy lông mày Lục Lưu cau lại, càng thêm lo lắng đề phòng, gấp đến độ muốn khóc, : "Chàng mau mau a."

      Tâm trạng Lục Lưu tốt, cũng phải đơn thuần là do Cảnh Huệ đế tìm bàn bạc tình, còn có phần, là lúc Lục Hành Chu hôn mê ở Pháp Hoa Tự ,trong miệng gọi tên... Lục Lưu vội ôm thê tử muốn khóc vào trong lồng ngực, nâng gò má của nàng hôn cái, : "Hoàng thượng tìm ta, là cùng ta thương lượng, muốn ta thay ngự giá thân chinh..."

      Cảnh Huệ đế từ Tuyên Vương phủ ra, liền trực tiếp trở về cung. Vừa vào cung, liền nghe trưởng công chúa chờ , nhớ đến tỷ đệ hai người nhiều ngày gặp, nhất thời lộ ra nụ cười, xoải bước vào, thấy phụ nhân kia, ung dung hoa quý trưởng công chúa, tính trẻ con vui vẻ : "Hoàng tỷ sao lại đến đây?"

      Vậy mà trưởng công chúa cho sắc mặt tốt, bỗng nhiên đứng lên : "Đệ Tuyên Vương phủ ?"

      Cảnh Huệ đế chỉ cười, có phủ nhận.

      Trưởng công chúa mới : "Đệ để đường ca thay đệ ngự giá thân chinh? Tử Hằng, đến tột cùng đệ nghĩ như thế nào ? Đường ca vất vả trải qua ngày tháng bình an, vì sao đệ phải làm như vậy? Lần này , biết có bao nhiêu hung hiểm, nếu có chuyện gì xấu, đệ—— "

      Mặt mày Cảnh Huệ đế lạnh lùng, lạnh nhạt : "Hoàng tỷ, đường ca túc trí đa mưu, văn võ song toàn, có thể nâng đỡ trẫm leo lên ngôi vị hoàng đế, có thể trung thành tuyệt đối, vì trẫm mà san bằng tất cả cản trở. Lần này trẫm là tin , mới lựa chọn để thay thế trẫm . Hoàng tỷ chiến trường hung hiểm,nhưng phải hoàng tỷ phu cũng tắm máu chiến đấu hăng hái ở Đại Lương bình định biên cương hay sao?"

      Trưởng công chúa : "Hoàng tỷ phu của đệ là võ tướng, vốn thuộc về chiến trường, mặc dù là hung hiểm, dù chết trận sa trường, đó cũng là vinh quang của . Nhưng đường ca như thế, sao có thể so với Tiết Đằng?"

      Cảnh Huệ đế mỉm cười : " đến , hoàng tỷ vẫn lo lắng đường ca xảy ra chuyện. Nhưng hoàng tỷ ——" nhìn vị bào tỷ từ che chở ,chậm rãi từng câu từng chữ , "... Tính mạng của đường ca quý giá,mạng của trẫm, lẽ nào quý giá sao?"
      Happyanh, Tang Ca, Sô Cô la Đắng40 others thích bài này.

    2. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 176

      Trưởng công chúa làm sao nghĩ được, xưa nay Cảnh Huệ đế dịu ngoan ra lời vô liêm sỉ như thế này.

      Người này vẫn là đệ đệ hồi trước tấm lòng lương thiện,đơn thuần thẳng thắn sao? Lúc này ánh mắt hơi cứng lại, khó có thể tin : "Tử Hằng, đệ..."

      Cảnh Huệ đế nhàn nhạt hiểu ánh mắt của trưởng công chúa, rũ mắt, giọng điệu thất bại : "Trẫm biết, ở trong lòng hoàng tỷ, trẫm chút nào bằng được đường ca. Trẫm cũng hiểu ràng ân huệ của đường ca đối với trẫm, chỉ là hoàng tỷ, bây giờ trẫm là vua của nước, chớ lại coi trẫm là hài tử..." Cảnh Huệ đế lần nữa nhìn mặt trưởng công chúa, lúc này còn né tránh, lời nghiêm túc, "Trẫm hỏi tỷ,dù có trẻ con như vậy, hoàng tỷ lựa chọn để trẫm , hay là để đường ca ?"

      cũng biết , điều nào nàng cũng chịu!

      Trưởng công chúa hé môi, : "Chiến đến nông nỗi như vậy,cần ngự giá thân chinh mới được?" Hai năm qua, trưởng công chúa gả tới Tiết gia, thay Tiết Đằng sinh con dưỡng cái, Tiết Đằng ở chiến trường tắm máu chiến đấu hăng hái, bảo vệ quốc gia, nàng thuận lợi làm người con dâu hiếu thuận, bày ra cái giá của trưởng công chúa, phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc nhi tử, làm sao giống như trước đây, có nhiều thời gian quan tâm những việc này?

      Nghĩ Tiết Đằng vài tháng chưa trở về, tâm trạng trưởng công chúa căng thẳng, lập tức có chút tự trách. Nếu nàng thận trọng hơn chút có thể phát Tiết Đằng khác thường, người như , xưa nay oán hận gì với nàng, mỗi lần trở về, chính là ôm nàng thân cận phen, miệng đầy lời thô tục, cái bộ dạng như vậy, là nhớ nàng đến vội vàng. Tiết đằng quen viết thư, cùng nàng thành thân, liền thường xuyên viết thư cho nàng,việc tới đều quá quan trọng, nhưng nam nhân nhung nhớ nàng lại trực tiếp nóng bỏng...

      Lòng bàn tay Trưởng công chúa đầy mồ hôi, có quyết định, mở miệng : "Tử Hằng..." Nàng hít sâu hơi, , "Để ta thay đệ, có được hay ?"

      Cảnh Huệ đế đột nhiên mở to mắt, lạnh lùng : "Hoàng tỷ!"

      Trưởng công chúa chậm rãi : "Đại Lương chúng ta phải có nữ tướng quân, chính là mẫu hậu của chúng ta,cũng từng có chiến công hiển hách. Đệ cũng rồi,ta thuở che chở đệ, đệ là thân đệ đệ của ta, cõi đời này chúng ta là người thân nhất, những việc ta làm cho đệ đều là nên làm.Nhưng đường ca vì chúng ta mà làm nhiều lắm rồi, bây giờ thành thân, nên trải qua ngày tháng bình an. nay nếu có người trọng yếu , ta thay đệ , cũng giống như vậy... Ta từ tập võ, lo có đất dụng võ đây, nếu ta có thể , cũng coi như là chồng hát vợ theo, cùng hoàng phu của đệ phu thê đồng lòng, thay Đại Lương bảo vệ biên giới an bình."

      Cảnh Huệ đế đáp ứng, "Hoàng tỷ phu thay trẫm bán mạng, trẫm thể cũng để cho tỷ lâm vào hiểm cảnh, tỷ là nữ tử, nên ở quý phủ giúp chồng dạy con, tỷ suy nghĩ cho tỷ cũng nên suy nghĩ cho Uy nhi.Tin tức về chiến trường,mấy ngày nữa truyền khắp Vọng Thành, khi đó Tiết phủ cần tỷ ổn định lòng người, trẫm tuyệt đối cho phép tỷ ..." Thấy trưởng công chúa còn muốn lên tiếng, Cảnh Huệ đế liền gọi thiếp thân thái giám, tự mình tiễn trưởng công chúa về Tiết phủ.

      Cảnh Huệ đế ngồi ở long ỷ trầm mặc hồi lâu, nhìn hoàng hôn bên ngoài chút, liền Khôn Hòa cung của Hoàng hậu.

      Tuy Cảnh Huệ đế mở rộng hậu cung, nhưng cũng chỉ thêm chín tần phi, đại thể là dựa theo gia thế xuất thân để sắc phong cấp bậc, số người vẫn quá ít, ngày cả vị trí tứ phi cũng thiếu hai người. Lúc này Cảnh Huệ đế đến Khôn Hòa cung, liền thấy hai vị phi tần phẩm cấp cao chút Lương phi và Thục phi chuyện với Hoàng hậu. Những hậu phi này ở chung,bầu khí so với ngày xưa giương cung bạt kiếm,lục đục đấu đá cũng giống nhau. Hai vị phi tử tuy vào cung nửa năm, nhưng chưa từng được hưởng mưa móc, giữa hai lông mày vẫn tràn đầy ngây thơ của thiếu nữ, lúc này cùng Hoàng hậu chơi đùa với Thái tử điện hạ.

      Đợi Cảnh Huệ đế vào, hai người mới đứng phía sau Hoắc Tuyền, cùng nhau hành lễ với Cảnh Huệ đế.

      Hoàng thất Đại Lương sinh ra mỹ nam, Cảnh Huệ đế nhìn nhã nhặn thanh tú, cao to kiên cường, trẻ măng, giữa hai lông mày có quý khí của đế vương,nam tử bình thường cử chỉ hành động thể so sánh cùng được.

      Thấy sắc mặt hờ hừng, liền thấy tiểu Thái tử mặc thân tiểu bào màu vàng phớt đỏ, môi hồng răng trắng nhếch môi,đôi chân ngắn chạy về phía Cảnh Huệ đế...

      "Phụ hoàng..."

      thanh mềm mại non nớt khiến người nghe tâm cũng mềm nhũn.

      Lúc này, Cảnh Huệ đế mới lộ ra nụ cười, thoáng khom lưng, liền ôm lấy tiểu Thái thử mới học này, với Hoắc Tuyền: "Đều đứng lên ."

      Hoắc Tuyền liền đứng dậy.

      Hai vị phi tần phía sau cũng đứng dậy theo.Tiến cung lâu như vậy cũng hiếm khi gặp được Cảnh Huệ đế, lúc trước còn có chút oán giận Hoàng hậu độc chiếm hoàng thượng, nhưng từ lúc ở chung cùng vị hoàng hậu này, mới phát cũng thể oán giận được nàng. Dù sao cũng xuất thuân là danh môn quý nữ, sao lại thấy được, phải Hoàng hậu này độc chiếm hoàng thượng, ràng hoàng gia là kẻ si tình, trong mắt trong lòng đều là Hoàng hậu, dù trong hậu cung có nhiều sắc màu rực rỡ, tiểu hoàng đế si tình này, cũng chỉ nhìn thấy mình Hoàng hậu... Sủng ái như thế này ngay cả Vệ Bảo Linh ngày xưa cũng chưa từng nắm giữ.

      Các Tần phi thức thời hành lễ lui ra, là người đồng bệnh tương liên, mấy vị phi tần hậu cung này cũng thường xuyên thăm nhà,gặp nhau tán gẫu. Tháng ngày quạnh cũng biến thành nhàn nhã, so với hồi còn khuê các còn thoải mái tự tại hơn mấy phần.

      Đợi hai vị tần phi rồi, Cảnh Huệ đế mới để ma ma đem tiểu Thái tử ra ngoài chơi, mình ở chung với Hoắc Tuyền.

      Dù sao cũng là phu thê, Hoắc Tuyền chút có thể nhìn ra được Cảnh Huệ đế có điều phiền lòng, liền tự mình giúp rót trà, đặt chén trà vào trong tay , lại nghe Cảnh Huệ đế ôn nhu : "A Tuyền, ngồi xuống cùng trẫm trò chuyện ."

      Hoắc Tuyền đáp lại, biết từ xưa đến nay ở trước mặt mình bày ra cái giá đế vương, cũng ngồi xuống cùng chuyện, thấy lông mày nhíu chặt, Hoắc Tuyền suy nghĩ chút, mới : "Thần thiếp mới vừa nghe , hoàng thượng có việc xuất cung ..."

      Cảnh Huệ đế đưa tay nắm lấy bờ vai mềm của thê tử, động tác mềm , khẽ mỉm cười, lẩm bẩm : "Trẫm còn tưởng nàng có chút nào quan tâm đến hành tung của trẫm."

      lời này Cảnh Huệ đế giống như hài tử có ai quan tâm, giữa hai lông mày có chút đơn.

      Nhìn ra trong lòng Hoắc Tuyền run lên, thấy đôi mắt Cảnh Huệ đế thẳng tắp nhìn mình, chặn lại : "Là thần thiếp thường ngày thất trách ."

      Cảnh Huệ đế thở dài, : "A Tuyền, nàng sai, là trẫm đủ tốt..." xong liền ôm người vào trong lòng, dán vào mặt nàng , "Nhưng trẫm thích nàng, A Tuyền, ta chưa từng thích người như thế... Biết nàng hư tình giả ý, biết nàng vốn xem thường trẫm, nhưng trẫm vẫn thích nàng..."

      "Ta, ta có..." Nàng có. Hoắc Tuyền rũ mắt, trầm giọng , "Hoàng thượng nghĩ quá nhiều rồi."

      Cảnh Huệ đế khẽ cười : "Đừng là nàng, ngay cả trẫm cũng xem thường chính mình. Nhưng ngày, trẫm nhất định chứng minh cho nàng thấy, trẫm có năng lực che chở mẫu tử nàng, cũng có tư cách được nàng thích."

      mỉm cười, vốn là nam tử tuấn tú thẳng thắn, đôi mắt trong suốt, vẫn như ngày đó sạch đơn thuần. thoáng cúi đầu hôn cái thê tử trong lồng ngực của mình, lẳng lặng nhìn nàng cảm thấy trong lòng đều là ngọt ngào. Trước đây nghĩ tới mình có thể có thành tựu gì, nhưng hôm nay lại giống vậy , muốn nhìn trong mắt nàng có sùng bái đối với mình...

      Hoắc Tuyền thấy mặt mày ưu sầu, tuy biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn quỷ thần xui khiến đưa tay ra, nhàng vuốt lên mi tâm nhăn nheo của .

      Giang Diệu nghe Lục Lưu , tới bên giường , đều là trằn trọc bất an.

      Buổi tối ngày mùa thu có chút lạnh, hôm nay Giang Diệu mang nhi tử mập tới giường nhỏ, mà chỉ cùng Lục Lưu hai người chỗ. Lục Lưu tắm rửa xong xuôi, từ tịnh phòng ra, thấy lông mày của thê tử nhíu chặt, hai chân trắng nõn trơn bóng như ngọc để trần, ôm đầu gối ngồi ở giường nhỏ. Người vừa tắm rửa qua,mái tóc để tùy ý, trâm gài tóc biết rơi ở nơi nào, mái tóc rối tung ngồi ở đàng kia, càng khiến khuôn mặt thêm tinh xảo xinh đẹp đặc biệt khéo léo...... Bộ dáng như vậy, sao có thể nghĩ tới là làm mẫu thân ?

      Lục Lưu mỉm cười, chậm rãi qua ngồi ở bên cạnh thê tử, tiện tay mở ra chăn gấm, bọc lấy thê tử,tay mang theo vết chai mỏng vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, ngón cái nhàng vuốt . Da thịt trơn bóng mềm mại giống như quả vải bóc vỏ,bất cứ lúc nào cũng bấm được ra nước.

      lát, Lục Lưu mới trêu ghẹo nh : "Dung mạo buồn phiền như vậy, nếu để cho nhạc mẫu biết , liền muốn trách cứ ta đối với nàng tốt ."

      Lại còn có tâm trạng đùa giỡn đây...

      Giang Diệu thầm nghĩ,mẫu thân nàng khi gặp người liền khen con rể Lục Lưu,quả thực xem như con ruột mà đối xử, chỉ cảm thấy nàng làm thê tử hiền lành, làm sao hoài nghi Lục Lưu đối với nàng tốt?

      Nghĩ đến chuyện hôm nay,trái tim Giang Diệu có chút bất an,hai tay từ trong chăn bằng gấm đưa ra ngoài, nhào tới trong ngực của , chặt chẽ ôm lấy , chỉ muốn mãi như vậy, mãi mãi cũng xa rời nhau. Ở trong trí nhớ của nàng, đời trước Lục Lưu vốn có việc này, nhưng đời này chung quy là giống nhau, có ít thay đổi rất , có thể ảnh hưởng đến chuyện sau này, dù nàng sống lại lần, cũng thể đoán trước sau này xảy ra chuyện gì.

      Hiếm thấy thê tử dính người như vậy, Lục Lưu được lợi hơi nhếch khóe môi lên , : "Diệu Diệu, đừng lo lắng..."

      Giang Diệu hít sâu hơi, : "Sớm biết như vậy, chúng ta cứ đợi ở Dân Châu tốt rồi."

      Lục Lưu cười, vò vò đầu của nàng : "Nếu như vậy được gặp nhạc phụ nhạc mẫu ."

      Giang Diệu thở dài hơi,thế khó song toàn, bây giờ cũng được lĩnh giáo . Nàng suy nghĩ chút, biết Lục Lưu là người trọng tình nghĩa, Cảnh Huệ đế lên tiếng , nhất định . Lúc này, Giang Diệu lẩm bẩm : "Ta thà rằng chàng bình thường chút..." có bản lãnh gì,cũng cần ôm đồm những việc này .

      Lục Lưu chống cằm vào đầu của nàng, : "Nếu ta bình thường, nàng còn nguyện ý gả cho ta?"

      Lục Lưu hỏi như vậy, Giang Diệu liền nhớ tới lúc hai người bọn họ mạc danh kỳ diệu tốt hơn, tự hỏi lòng,lúc đầu nàng có hảo cảm với Lục Lưu, có chút quan hệ cùng thân phận và bản lĩnh của , nàng cũng tin. Nàng cũng thích có bản lĩnh có thành tựu, cũng thưởng thức rộng rãi, mơ ước ngôi vị hoàng đế, ngôi vị hoàng đế kia đưa đến trước mặt , cũng nhìn nhiều... Đây chính là nam tử mà Giang Diệu nàng ái mộ.

      Nhưng hôm nay đây?

      Nàng mỉm cười, sờ mặt : "Chàng có bản lĩnh quan trọng lắm, mẫu thân từng với ta, nam nhân có bản lĩnh quan trọng, biết thương người là được, nếu bộ dáng sinh ra đẹp đẽ hơn chút, ngày tháng trải qua càng tốt đẹp..."

      Lục Lưu cười, nghĩ đúng là khẩu khí nhạc mẫu của .
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, cuncon51 others thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      :yoyo59:mới làm xong cái phiên ngoại dài dằng dặc nên hận đời đăng luôn 6 chương :yoyo25:
      biu~biu~biu, thuyle, Mup12022010_9 others thích bài này.

    4. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Ta ước gì nàg cứ luôn hận đời như vậy:yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      biu~biu~biu, Khiết Nguyễn, oanhoanh2 others thích bài này.

    5. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      vào nhìn thấy ngay 6 chương, giật mình tưởng mình nhầm truyện
      biu~biu~biu, Khiết NguyễnNganPhuong214 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :