1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      thiệt chuyện mà lộ ra đứa bé Tề Nhi của Tạ Nhân sinh ra mới là người chịu khổ nhất. Tội lỗi của cha mẹ con cái gánh chịu, nhất là thời xưa phải chịu mang tiếng là con hoang chịu biết bao nhục nhã ngóc đầu lên được nữa. Bởi con Tạ Nhân là thứ đáng hận nhất, " cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra" :nosepick::nosepick::nosepick::th_116::th_116::th_116:
      B.Cat, Nguyễnbình18, jennytruong2 others thích bài này.

    2. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 171

      Hôm nay Mạnh thị cũng cố ý trang điểm tỉ mỉ hơn chút,tóc đen nhánh búi cao, tóc cài trâm sợi vàng điểm thúy hồ điệp,ở ấn đường dán đóa hoa mai,bộ dáng cũng có vẻ của quý phu nhân.

      Tạ Nhân cùng tới đây cũng là do Mạnh thị tính toán.Vốn Mạnh thị thích ả ta xuất đầu lộ diện,luôn cảm thấy nữ nhân mà Lục gia bọn họ thú vào cửa rất chán nản,là việc được vẻ vang.Lúc trước Mạnh thị định đợi sau khi Tạ Nhân xuất giá, tìm lý do để nhi tử hưu ả ta,nhưng bụng của ả ta lại chịu thua kém,vừa vào cửa liền sinh con trai.Tuy thích Tạ Nhân nhưng Mạnh thị lại thích tôn nhi trắng trẻo mập mạp kia,nên vội làm nhi tử hưu thê.

      Hôm nay dẫn ả ta đến,cũng nghĩ khi còn bé,Tạ Nhân cùng Giang Diệu giống như cũng có chút giao tình, nếu như có thể mấy câu cũng tốt.

      Lúc này Mạnh thị cùng Tạ Nhân từ cửa hông tiến vào, theo nha hoàn vào phòng khách, dọc theo đường thưởng thức ngói xanh,đình đài lầu các của Tuyên Vương phủ, thở dài tiếng, vớiTạ Nhân: "Tuyên Vương phủ rất lớn, tòa nhà này phía nam bắt đầu từ phố Trường Nguyên ,phía bắc đến ngõ Định An,phía đông từ đường Hòe Nhai,phía tây đến ngõ Ngọc Hà , là phủ đệ số số hai ở Vọng Thành, lúc trước chúng ta từng ở tại phía tây vườn..." Thấy ánh mắtTạ Nhân bộ dạng chăm chú lắng nghe, trong lòng Mạnh thị cười nhạo, cảm thấy chuyện cùng loại người chưa từng va chạm xã hội này,sợ là ả ta cũng hiểu.

      Lần thứ hai bước vào Tuyên Vương phủ, khiến Mạnh thị càng hiểu được trạch viene ở ngõ Thái An của bọn họ quá mức khó coi...

      Đúng là để mấy vị Nhị phòng kia hưởng phúc.Trong lòng Mạnh thị nổi lên chút bất mãn.

      Cùng Tạ Nhân tiến vào phòng khách, sau khi ngồi xuống uống trà để chờ, trong tay Mạnh thị cầm chén trà bằng sứ trắng Nhữ Diêu, liền biết trà này là tốt nhất chuyên môn ngân châm, nhất thời lại cảm khái mấy phần.

      Ngay cả Tạ Nhân luôn lặng im ,làm sao biết trong lòng Mạnh thị suy nghĩ gì?Bà ta muốn khoe khoang gì với ả?Phủ đệ hoa lệ khí thế này cũng phải chỗ ở của bà ta?Chỉ muốn mặt ả lộ ra vẻ kính trọng người mẹ chồng này,ả cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng thôi. Lẳng lặng đợi lúc, mới thấy tiểu Vương phi kia ung dung vào.

      Tạ Nhân ngẩng đầu, thấy quần áo Giang Diệu mặc người chỉ đơn giản thanh lệ, giống như Mạnh thị ,ăn mặc giống như ngày tết.

      Liền bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.

      Ngày ấy ở đường, ả ta cũng nhìn được ràng, bây giờ thấy Giang Diệu vừa mới sinh hài tử lâu nhưng thân thể lại tinh tế,gương mặt hồng nhuận tươi đẹp, có thêm chút điềm tĩnh của ngườiđã làm mẫu thân.Khi còn bé vẫn bị so sánh với Giang Diệu , lại bị Giang Diệu đuổi ra Trấn Quốc Công phủ, mình đợi ở Bình Châu mấy năm, Tạ Nhân đối với Giang Diệu có thù hận ra được,mọi chuyện đều tự chủ được liền so sánh với nàng.

      Sau khi Tạ Nhân sinh xong hài tử , vóc người khôi phục cũng tốt, Giang tam gia cũng thường xuyên khen, tuổi trẻ cũng giống nhau,ả eo , thân thể mềm mại trắng mịn,ngay cả tỷ tỷ của ả khi còn trẻ cũng bằng. Nhưng nay so sánh với Giang Diệu ,vòng eo mà ả ta vẫn tự hào nhắn tinh tế,còn thô to hơn chút .

      Mà Lục gia cũng chỉ bình thường, Mạnh thị cũng thích ả,chi phí của vị trí thiếu phu nhân này của ả cũng hà khắc vô cùng. May Giang tam gia hay cho chút ngân phiếu, khiến ngày tháng Tạ Nhân trải qua cũng có chút dư dả.

      Hôm nay Tạ Nhân đến, cũng chuẩn bị đầy đủ. Ả trang điểm, dung mạo cũng tồi,biết lợi dụng sở trường người của mình,nhưng ánh mắt Mạnh thị thô tục thiển cận làm sao có thể so sáng với châu báu?Đôi khuyên tai trân châu của ả,cùng với đai lưng giày thêu rất hợp với nhau,tuy chói mắt nhưng cũng long lanh hào phóng,nhìn thanh lệ mà tầm thường. Chỉ là ——

      Tạ Nhân ngẩng đầu, nhìn quần áo Giang Diệu mặc người, quần lụa mỏng ba tầng màu nhũ bạch biết được làm từ vật liệu gì, cử động liền ra ánh sáng nhợt nhạt nhưng lộng lẫy,giống như hào quanh màu xanh ban đêm.Mà trùng hợp,hôm nay Giang Diệu cũng đeo đôi khuyên tai bằng trân châu.Nhưng trân châu kia mượt mà no đủ,màu sắc lại hơi phiếm hồng nhạt...So với trân châu bình thường trắng lóa càng xinh đẹp hơn mấy phần.

      Tay Tạ Nhân gắt gao nắm chặt hơn chút , sau khi Mạnh thị khách khí chào hỏi, bèn hành lễ với Giang Diệu : "Cháu dâu thỉnh an tam thẩm thẩm."

      Giang Diệu ngồi xuống, tất nhiên cũng nhìn thấy Tạ Nhân đứng lên, nàng nhàn nhạt đánh giá chút, bộ dạng ràng là thiếu nữ xinh đẹp tính tình trẻ con,nhưng lai dùng giọng điệu của trưởng bối lạnh nhạt : "Ngồi , cần đa lễ."

      Tạ Nhân tạ ơn, liền ngồi xuống.

      Lúc trước Mạnh thị đặt Giang Diệu ở trong mắt, chỉ cảm thấy nàng còn tuổi dễ bị lừa, nhưng hôm nay biết nàng dỗ dành sát tinh Lục Lưu đến dễ bảo, vừa mới vào cửa lại sinh được tiểu Thế tử, trong lời cũng có chút câu nệ, hàn huyên vài câu, nhân tiện : "... Mấy ngày nữa là đại thọ bốn mươi của đại gia, lúc trước cũng mong Vương gia Vương phi có thể trở về sớm hơn..."

      Mạnh thị thấy thái độ của tiểu Vương phi lạnh nhạt, mới nghĩ tới điều gì, , "Phu quân của ta thường xuyên mong nhớVương gia, Vương phi cũng biết, phu quân của ta có tình cảm huynh đệ rất tốt với Vương gia, lần trước ốm sốt thần trí mơ màng, trong miệng vẫn còn lo lắng cho Vương gia đấy."

      Lần này Giang Diệu mới chuyện , hỏi: "Thân thể Đại bá khỏe chưa ?"

      Mạnh thị biết, tiểu Vương phi chắc biết việc phu quân kia của bà cứu Vương gia khi còn bé cho nên mới quan tâm. Mạnh thị mỉm cười : " tốt lắm rồi. đến cũng sợ Vương phi cười, mấy ngày nay phu quân của ta, thường với ta việc hồi bé của Vương gia,rất là nhớ thời gian khi còn bé lo nghĩ. Chỉ là Vương gia trăm công ngàn việc,phu quân ta cũng dám tùy ý quấy rầy Vương gia, ta nghĩ tiệc mừng thọ ngày ấy, nếu hai huynh đệ có thể gặp gỡ, trò chuyện lúc, là tốt rồi."

      Giang Diệu hạ mắt suy nghĩ chút, cuối cùng cũng kính trọng Lục đại gia, : "Ta lại với Vương gia , tiệc mừng thọ của đại bá, ta cố gắng để Vương gia qua."

      Thái độ hôm nay của Giang Diệu khiến Mạnh thị mừng rỡ, mặt mày tươi cười : "Như vậy rất tốt." Vội tận dụng mọi cơ hội, thêm cùng Giang vài câu, muốn chữa trị tốt quan hệ, liền nghe được thanh khóc nỉ non của trẻ con từ bên ngoài truyền đến.Nghe thanh, đúng là oa nhi mạnh khỏe.

      Giang Diệu nghe được tiếng khóc của nhi tử mập, lập tức đứng dậy, liền thấy Hứa ma ma ôm tiểu tử khóc sướt mướt tới, : "Vừa rồi tiểu Thế tử khóc huyên náo đến lợi hại, Vương gia cũng dỗ được..."

      Giang Diệu nở nụ cười nhu hòa,nhận lấy tiểu tử trong lồng ngực Hứa ma ma,hôn cái gương mặt trắng mịn của .

      Tên tiểu tử này đúng là quỷ tinh quái, vừa được mẫu thân ôm vào lồng ngực, liền ngừng khóc, đôi mắt to đen, cười khanh khách nhìn mẫu thân, sau đó mới nhìn người xa lạ trong phòng chút, gương mặt mờ mịt,cọ cọ nhàng trong lồng ngực mẫu thân, hài lòng rầm rì chút.

      Hóa ra tiểu tử muốn mình ôm, Giang Diệu liền ôm ngồi xuống.

      Mạnh thị : "Tiểu Thế tử đúng là khỏe mạnh,tôn nhi kia của ta, cùng sinh non giống tiểu Thế tử, nhưng thân thể cũng tốt, khác gì với sinh đủ tháng."

      Mạnh thị coi tôn nhi như bảo bối, lúc trước Tạ Nhân sinh non, khiến Mạnh thị giật mình, đến khi thấy tôn nhi sinh ra khỏe mạnh, giống như sinh non, mới khiến Mạnh thị thở phào nhõm.

      Giang Diệu : "Hài tử kia đúng là có phúc."

      xong, tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu, liền a a a a chuyện, giống như vui mừng. Nhìn nhi tử mập của mình, Giang Diệu còn cảm giác thích khi đối mặt với Mạnh thị cvà Tạ Nhân, trong lòng,trong mắt chỉ có nhi tử.

      Tạ Nhân nhìn mẫu thân hòa ái như Giang Diệu , biết nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý của Tuyên Vương phủ, phu quân chịu thua kém, hài nhi ngoan ngoãn,phụ mẫu của Tuyên Vương lại mất sớm, Giang Diệu vừa vào cửa chính là đương gia chủ mẫu, phía có mẹ chồng ác như Mạnh thị đè nặng,mà Tuyên Vương lại tuấn mỹ vô song, lại nam nhân si tình thế gian hiếm thấy, thân phận như vậy, mà sân sau lại có thiếp thất... hâm mộ, đó là giả. Nhưng theo Tạ Nhân, Giang Diệu có những cái này, chỉ bởi vì xuất thân của nàng, mới gả được cho phu quân tốt như thế.

      Nếu là...

      Nếu ả ta xuất thân Quốc Công phủ, ngàn kiều bách sủng,ở Tuyên Vương phủ, tất nhiên làm tốt hơn so với Giang Diệu .

      Bởi vậy, Tạ Nhân nhìn oa nhi béo trắng,bộ dáng quá giống Tuyên Vương,liền mơ ước đến cảnh tượng ả ta thay Lục Lưu sinh con dưỡng cái,khóe miệng tự chủ được mà cong lên.

      Đợi tiếng cười của Mạnh thị truyền tới tai Tạ Nhân, mới khiến Tạ Nhân nhất thời phục hồi tinh thần... Lập tức hạ mắt, trong lòng trầm thấp than tiếng.

      Đến khi xong, Mạnh thị được đại nha hoàn bên cạnh Giang Diệu đưa tới cửa, cười khanh khách lên xe ngựa , sắc mặt mới đột nhiên biến đổi, với Tạ Nhân bên cạnh: "Thực mất mặt!"

      Nghĩ đến bộ dáng mộc mạc của con dâu , Mạnh thị liền quyết định, sau này dẫn ả ta ra ngoài nữa.

      Tạ Nhân cắn cắn môi : "Mẫu thân..."

      Mạnh thị lạnh lùng : "Trong ngày thường thấy ngươi có thể chuyện, làm sao đến trước mặt Giang Diệu kia, liền trở thành người câm ? Ngươi phải cùng nàng có chút giao tình sao? Dù lúc trước có quan hệ gì, ngươi mềm dẻo khéo léo làm sao? Chu nhi của chúng ta tuy chịu thua kém, nhưng nếu có Lục Lưu giúp đỡ,vậy tháng ngày phú quý của Lục gia chúng ta cũng có thể đến sớm, ngươi tốt rồi, bày sắc mặt cho ai xem đây!"

      Tạ Nhân muốn giải thích, đúng lúc Mạnh thị đầy bụng tức giận có chỗ phát tác, liền giống như pháo nổ ra toàn bộ: "Nhìn dáng vẻ khó coi của ngươi, cũng khó trách Chu nhi tahy đổi khẩu vị, hiểu ý bằng Miểu Miểu, nếu có Tề nhi, vị trí chính thê của cũng nên đổi ."

      Đây là lời vô nghĩa của Mạnh thị. Tuy bà thích cháu Mạnh Miểu này,nhưng dù sao Mạnh Miểu chỉ là con thứ,ở trong lòng Mạnh thị,cháu con thứ này,chỉ thích hợp làm thiếp thất cho nhi tử.

      Nhưng trong lòng Tạ Nhân lại hoảng hốt, tức giận đến suýt chút nữa nôn ra máu.

      Sau khi gặp Mạnh thị cùng Tạ Nhân, Giang Diệu thấy Mạnh thị thay đổi thái độ ngày xưa, đối với nàng rất thân mật, liền biết Mạnh thị có ý định cùng nàng giao hảo. Mục đích này nàng cũng biết ,nhưng Giang Diệu cũng hiểu, nàng cho Mạnh thị chút mặt mũi, cũng chỉ vì nể mặt Lục đại gia.

      Ngay cả Tạ Nhân kia, lúc trước nàng thích ả ta, nhưng từ khi biết ả cùng tam thúc của nàng có tư tình, càng xem thường ả.

      Ngày ấy nàng biết nên làm như thế nào, chỉ giống như nương, ngay lập tức nghĩ đến mẫu thân. Nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn thấy ổn, nên việc này cho mẫu thân biết.

      Giang Diệu dỗ xong nhi tử, liền bưng nước trà thư phòng xem Lục Lưu.

      Vừa vào nhà, liền thấy ngồi phía sau bàn bằng gỗ tử đàn, lúc này cũng xử lý công , chỉ cúi đầu nhìn lá thư. Giang Diệu chân bước vào, thấy phu quân của mình mặt mày tuấn tú, tình cảnh như vậy,giống như là thê tử tới đây quan tâm phu quân chăm chú đọc sách muốn đỗ công danh.

      Giang Diệu nhìn nhiều hơn mấy lần.

      Lục Lưu nhàn rỗi ở quý phủ, mặc thân áo choàng ở nhà đơn giản, lịch văn nhã,có mấy phần phong độ trí thức.

      Giang Diệu mím môi nở nụ cười, liền bưng chén trà qua, nhàng đặt ở bên bàn.

      Lục Lưu giương mắt nhìn thê tử chút.

      Giang Diệu qua, đứng ở phía sau Lục Lưu, khoát hai tay lên vai Lục Lưu, nhàng xoa bóp, : "Hôm nay đại tẩu lại đây, đối với ta lại thật khách khí, tới ít việc vặt, chỉ là thiếp mời kia ta nhận lấy . Chàng... a?"

      Lục Lưu hơi híp mắt hưởng thụ, nếu Giang Diệu có thể nhìn chính diện, liền có thể hiểu nhi tử mập của mình khi bú sữa bộ dáng híp mắt buồn cười là giống ai.

      Tay vai sức mạnh lớn,nhưng Lục Lưu cảm thấy thoải mái, lập tức mở miệng : " phải nàng đồng ý thay ta sao?"

      Giang Diệu dừng chút, lại tiếp tục xoa bóp, : "Ta nào có? Chỉ lời , ta vẫn hi vọng chàng có thể thăm đại bá, nghe trước đó vài ngày thân thể khỏe." Khi Mạnh thị Lục đại gia lúc bị bệnh lại hay kể với bà ta chuyện Lục Lưu khi còn bé, lời này Giang Diệu tuyệt đối tin tưởng. Nhưng chuyện sinh bệnh như vậy, Mạnh thị thân làm thê tử, khả năng lung tung bịa đặt. Hơn nữa bọn họ rời Vọng Thành năm ,bình thường Lục Lưu vốn ít thân thích, Lục đại gia lại là người hiếm thấy thực lòng quan tâm , nàng muốn quan hệ của hai người xa lạ.

      Chỉ cần Lục Lưu khỏe mạnh,dù cho nàng gặp Lục Hành Chu mà nàng muốn thấy, cũng sao cả.

      Cùng thành thân hơn năm, Giang Diệu tự nhận là hiểu . ra Lục Lưu rất quý trọng người thân.

      Giang Diệu ngừng tay, hai tay thân mật ôm cổ , vô ý thức sát lại gần, cúi đầu hôn cái lên tóc , ở là mùi vị thơm ngát Giang Diệu vô cùng thích lại quen thuộc, : "Lục Lưu..."

      Vốn nghiêm túc cẩn thận tình,nhưng phía sau lưng Lục Lưu lại bị hai đám đè ép cho thay lòng đổi dạ, thầm nghĩ ngày sau nếu muốn xử lý công , thê tử nẫy vẫn nên ít vào thư phòng. Nàng vừa đến, nào có tâm tư xử lý việc gì khác? Lục Lưu hít sâu hơi, thấy hình dáng xinh mềm mại kia còn chưa tự biết, lập tức liền nắm chặt đôi tay ôm cổ , nhàng lôi kéo, người sau lưng liền chặt chẽ vững vàng rơi vào trong ngực của .

      Giang Diệu gò má liền đỏ, thầm nghĩ nàng cùng chuyện, tại sao lại như vậy? Nàng ngẩng mặt lên, muốn oán giận, liền thấy gương mặt tuấn tú của phu quân nàng đột nhiên tới gần, dùng sức vùi vào nàng trong lòng. Điệu bộ này, quả thực giống nhau như đúc với nhi tử mập dính người kia. đúng... Nhi tử so với thành hơn nhiều.

      Mấy năm trước Lục Lưu cũng hay ở thư phòng xử lý công rất muộn, thư phòng này cũng bày trí đầy đủ mọi thứ,ở phía sau của cái mành kia, chính là cái giường để nghỉ ngơi. Giường kia rất lớn,thừa sức cho hai người lăn qua lăn lại ở . Lục Lưu lôi kéo thê tử ở ghế bành thân mật hồi, vừa bị trêu chọc khiến nổi lên dục hỏa,liền lập tức ôm tiểu thê tử chỉ còn cái yếm cùng áo lót trong lồng ngực trực tiếp tới phía sau mành

      Giang Diệu bị đặt ở giường nhỏ, thấy bộ dáng Lục Lưu thế này, biết nàng cũng có khả năng ngăn cản, liền theo hồ đồ hồi, đến khi áo lót bị lột ra từng mảng, cái chân bị nâng lên, Giang Diệu mới vươn tay đâm đâm vào lồng ngực rắn chắc của , sát phong cảnh : "Ai, chàng còn chưa hay đây."

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 172

      Trả lời Giang Diệu tất nhiên là phen lý đấu đá lung tung, trực tiếp đem Giang Diệu muốn đụng cho liểng xiểng.

      Nếu được tiện nghi, tất nhiên Lục Lưu cũng ngầm thừa nhận . Đợi đến lúc Lục đại gia làm tiệc mừng thọ, Giang Diệu liền chọn lễ vật từ phòng kho.

      Lục đại gia hào hoa phong nhã, là người thích văn chương, Giang Diệu biết được thưởng thức nhất là bức vẽ của họa sĩ Nghiêm Vị của Đại Lương. Trùng hợp là trong kho của Tuyên Vương phủ có bút tích của họa sĩ Nghiêm Vị, tất nhiên Giang Diệu làm ông vui lòng. Nhưng bức họa tất nhiên đủ, Giang Diệu lại cùng Hứa ma ma chọn thêm món khác.

      Dù sao Lục đại gia từng cứu mạng Lục Lưu, lại tâm quan tâm Lục Lưu. Nàng tất nhiên cũng coi ông là huynh trưởng kính trọng.

      Ngày hôm đó, đôi tiểu phu thê mang theo nhi tử tới ngõ Thái An.

      nhà ba người Lục Lưu ngồi ở xe ngựa phía trước.Lục nhị gia,Điền thị,Lục Bồng Bồng,Bình nhi bốn người ngồi ở xe ngựa phía sau.

      Tối hôm qua tiểu tử ngủ giấc ngon lành, sáng sớm hôm nay sinh lực dồi dào, rất là sung sướng, hưng phấn nằm nhoài bả vai của cha, nhìn đám người qua lại ngoài cửa sổ qua lại dứt, đôi mắt mở to, tình cờ cũng a a a a gọi, giống như chào hỏi với bọn họ.

      Nhìn nhi tử mập hoạt bát như vậy,lại đối chiếu với gương mặt tuấn tú của Lục Lưu, Giang Diệu càng có thể tưởng tượng lúc trước Tống lão thái gia , khi còn bé Lục Lưu hoạt bát bướng bỉnh, chắc cũng giống như vậy.

      Đến cửa nhà họ Lục ngõ Thái An, hơn nửa khách mời đến .

      Phía cao treo đèn lồng to màu đỏ, đều dán chữ Thọ, bên trong truyền đến tiếng hát hí khúc Thanh Nhi.

      Lục Lưu ôm nhi tử đỡ thê tử xuống xe ngựa.

      Lục đại gia liền tiến lên chào hỏi, đón Lục Lưu cùng nhà Lục nhị gia vào cửa.

      Tuy Lục Lưu thèm để ý, nhưng Giang Diệu vẫn cảm thấy, ở phủ của mình sao , nhưng ra bên ngoài, vẫn nên để Lục Lưu ôm hài tử —— làm sao ra bộ dạng gì.

      Lập tức ôm lấy tiểu tử trong lồng ngực Lục Lưu.

      Tiểu tử thích được mẫu thân ôm, người mẫu thân mềm mại thoải mái hơn, liền hưởng thụ vùi trong lồng ngực mẫu thân, thỏa mãn vui sướng.

      Lục đại gia nhìn tiểu oa nhi béo mập trong lồng ngực Giang Diệu , mặt ngăn được vui vẻ : " giốn với Tam đệ."

      phải sao, tuy tuổi còn , nhưng mặt mày cùng Lục Lưu giống như từ khuôn khắc ra,hơn nữa hôm nay Lục Lưu cùng tiểu tử mặc quần áo màu xanh lam giống nhau,hai cha con càng thêm tương tự .

      Tiểu tử kêu vài tiếng nha nha với Lục đại gia.

      Lục đại gia nhìn tiểu tử, có chút muốn ôm lấy , nhưng do dự chút vẫn là từ bỏ.

      Hôm nay tiệc mừng thọ của Lục đại gia, trong viện tử dựng lên sân khấu kịch từ trước, đài vừa ra ngũ nữ hát mừng thọ, dưới đài nữ quyến xem cuộc vui rất náo nhiệt. Tiểu tử thích nhất náo nhiệt , nghiêng đầu , đôi mắt nhìn chỗ ấy, liền có chút rời mắt, a a a a ngọ nguậy thân thể mập về phía đó.

      Mạnh thị tới, muốn dẫn Giang Diệu tới dưới đài xem cuộc vui,cùng các nữ quyến nói chuyện phiếm. Giang Diệu đối với xem cuộc vui có hứng thú, thấy được tiểu tử thích, liền với Lục Lưu: "Vương gia cùng đại bá chuyện , thiếp thân mang theo Triệt nhi qua chỗ đại tẩu."

      Lục Lưu mím mím môi,sờ tay của nhi tử mập : "Ừm. thôi."

      Mạnh thị tươi cười, nhiệt tình dẫn Giang Diệu tới dưới đài xem cuộc vui.

      Mạnh thị biết hôm nay phu thê Lục Lưu đến,muốn cùng Giang Diệu rút ngắn quan hệ, lập tức liền thay Giang Diệu lấy vị trí thứ nhất ở hàng giữa, ngồi sát bên Giang Diệu . Còn Điền thị ,Lục Bồng Bồng mẹ con ba người kia, liền để nha hoàn an bài các nàng ngồi ở phía sau. Trong lúc Mạnh thị cố ý cười với Giang Diệu, trong lòng muốn mọi người thấy dáng vẻ bà ta giao hảo tốt cùng vị Tam đệ muội, xem ngày sau còn dám xem thường bà ta .

      Tâm trạng Giang Diệu tốt, cũng nể tình vài câu với Mạnh thị.

      Tới khi tay trắng mịn của tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu cầm được cái bánh mừng thọ hình quả đào, run rẩy để bên mép liếm liếm. Tiểu tử có răng, nay có cách nào gặm bánh đào mừng thọ,liếm đến mức nước dài chảy ròng.So với ngày thường ngoan ngoãn hơn nhiều,yên lặng chơi bánh đào mừng thọ, khóc nháo.

      Lúc này, Tạ Nhân cùng Lục Linh Lung tới đây .

      Lục Linh Lung thấy Giang Diệu , khuôn mặt xúc động, liền vui mừng : "Tam thẩm thẩm..." Lại nhìn tiểu tử liếm bánh đào mừng thọ trong lồng ngực Giang Diệu , nhịn được vươn tay,đôi mắt cong cong ờ gò má mềm mại của tiểu tử,, "Vị này chắc là tiểu đường đệ, đáng ."

      Giang Diệu thấy Lục Linh Lung mặc trang phục phụ nhân,nhưng cử chỉ vẫn hoạt bát bình thường giống như trước khi xuất giá,biết nàng ta cuối năm ngoái gả cho người Lục Linh Lung gả là con thứ của Nhị phòng An Quốc Công phủ, Giang Diệu có ấn tượng gì.

      Giang Diệu hướng về phía nàng khẽ vuốt cằm, xem như chào hỏi.

      Nhưng Lục Linh Lung có tâm muốn nịnh bợ, tiếp tục chuyện với nàng.

      Giang Diệu mỉm cười qua loa, đợi đến khi ngẩng đầu thấy Tạ Nhân ôm hài tử ở bên,liền biết kia là Lục Tư Tề,nhũ danh Tề nhi,hài tử của Tạ Nhân và Lục Hành Chu,giống như ra đời sớm hơn tháng so với nhi tử mập của nàng.Lúc này thấy tiểu hài tử trong lòng ả ta mím mím miệng,chắc là sợ người lạ,liền ngừng oa oa khóc rống lên.

      Tạ Nhân muốn an ủi, Mạnh thị liền lạnh lùng : "Ngươi nhìn xem, cũng làm mẫu thân, toàn làm tôn nhi bảo bối của ta khóc..." xong liền đứng dậy ôm lấy tiểu hài tử khóc sướt mướt trong lồng ngực Tạ Nhân,lại nhắc nhởTạ Nhân vài câu.

      Mặt mày Tạ Nhân cung thuận, gì.

      Làm tổ mẫu thương Tôn nhi, Giang Diệu tất nhiên hiểu . Chỉ là nhìn Mạnh thị dụ dỗ tôn nhi, tuy trong ngày thường nàng thích bà ta, nhưng cũng phải thừa nhận Mạnh thị cũng giống như các tổ mẫu khác, đều coi tôn nhi là bảo bối.

      Cúi đầu nhìn tiểu tử trong lồng ngực gương mặt mờ mịt nhìn Tề nhi,cảm thấy tiểu tử này có tổ mẫu từ ái cũng đáng tiếc.Nhưng tiểu tử làm sao biết được trong lòng mẫu thân là thương cho ,vẫn cười ngọt,thấy Tề nhi khóc,rất nhiệt tình đưa bánh đào mừng thọ dính đầy nước miếng tới,nha nha kêu vài tiếng. Tề nhi trong lồng ngực Mạnh thị khóc đến gương mặt đầy nước mắt nước mũi, nhìn thấy tiểu tử đưa tới bánh đào mừng thọ, ánh mắt dừng chút, giống như hơi do dự, đến khi nhìn thấy nụ cười gương mặt trắng nõn của tiểu tử, liền thôi nức nở, vươn tay muốn cầm lấy.

      Tín nhiệm của tiểu hài tử chính là tới nhanh như vậy.

      Tạ Nhân nhìn,tay nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo. Nhìn bánh đào mừng thọ này dính đầy nước miếng như vậy lại đưa cho nhi tử của ả ta,lập tức liền vội vàng tới,giả vờ lơ đãng va phát vào cánh tay của tiểu tử.

      Tiểu tử mới có năm tháng, cầm còn chưa chắc, bị nhàng va chạm như vậy,bánh đào mừng thọ lóng lánh nước miếng nhất thời liền rơi mặt đất.

      "A..."

      Tiểu tử bối rối, đôi mắt to đen lay láy ngẩn người, nhìn Tề nhi chuẩn bị nhận lấy bánh đào mừng thọ, nhìn tay mình trống rỗng, mấy lần nắm lại, xác định còn, mới tiếp nhận này, vội vàng cúi đầu tìm bánh đào mừng thọ rơi xuống.

      tìm được, tiểu tử liền oan ức mím mím miệng, sau đó khóc lên.

      Tiểu tử khóc, Tề nhi vốn được trấn an trong lồng ngực Mạnh thị cũng khóc theo.

      Nhất thời hai tiểu tử oa oa khóc nháo, liên tiếp, giống như là so giọng ai lớn hơn.

      Mạnh thị sao lại biết Tạ Nhân cố ý ? Bà ta vốn nghĩ, nếu tôn nhi có thể từ quan hệ tốt với vị tiểu Thế tử này, lại nhiều , ngày sau cũng có ích đối với Lục gia bọn họ. nay bị Tạ Nhân làm như thế, giả vờ lơ đãng chạm phải, cảm thấy con dâu này là đến đòi nợ.

      Mạnh thị lại sợ Giang Diệu thích, liền ở trước mặt mọi người hung hăng mắng Tạ Nhân trận, trực tiếp mắng Tạ Nhân kiêu ngạo đến đỏ mắt, nước mắt rơi xuống, suýt chút nhịn được muốn trở mặt với Mạnh thị.

      Giang Diệu qua loa khuyên vài câu: "Chỉ là cái bánh đào mừng thọ,Triệt nhi cầm đồ vật cũng chưa chắc, rơi mất là bình thường, lấy thêm cái là được." Giang Diệu lại cầm cái nhét vào tay mập của nhi tử.

      Quả nhiên, cầm được bánh đào mừng thọ, tiểu tử liền khịt khịt mũi, khóc náo loạn.

      Đây cũng quá dễ dụ ...

      Mạnh thị mỉm cười với Giang Diệu , lại nghiêm mặt với Tạ Nhân: "Hôm nay nhờ tam thẩm thẩm của ngươi cầu xin, ta liền trách phạt ngươi . Còn mau tạ ơn tam thẩm thẩm ngươi."

      Tạ Nhân quả thực muốn bóp chết Mạnh thị này, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, với Giang Diệu : "Chất tức tạ ơn tam thẩm thẩm."

      thanh Tạ Nhân rất , Giang Diệu cúi đầu cùng nhi tử mập chơi bánh đào mừng thọ , cũng nghe thấy. Tạ Nhân lúng túng trận, Giang Diệu mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần, cười với Tạ Nhân: " có chuyện gì."

      Trong lòng Tạ Nhân có chút tức giận mà nở nụ cười,cảm thấy Giang Diệu cố ý làm cho ả ta lúng túng, thầm nói: Ngươi bị nhục nhã trước mặt mọi người, tất nhiên là có chuyện gì. Sợ là trong lòng còn vui mừng .

      Mạnh thị lo ngại Tạ Nhân làm mất mặt, liền để ả ta trở về nhà , lại nhìn ra hiềm khích lúc trước của Tạ Nhân cùng Giang Diệu rất khó tiêu tan, liền bỏ quên con đường này, đơn giản đứng bên phía Giang Diệu , lời hay về Tạ Nhân: "Con dâu này của ta, nếu phải lúc trước có biện pháp khác,Chu nhi của ta làm sao lấy nàng ta vào cửa..."

      Mạnh thị đối với Tạ Nhân có rất nhiều bất mãn, tự cho là tốt về Tạ Nhân, chính là cùng đứng phía với Giang Diệu , rút ngắn được quan hệ, càng thao thao bất tuyệt hồi lâu.

      Giang Diệu làm sao nghe vào tai. Chỉ cảm thấy chính Tạ Nhân tự mình nhận tội, nếu lòng thích Lục Hành Chu cũng thôi , ràng lén lút lui tới cùng tam thúc của nàng, nhưng lại gả tới Lục phủ này để bị khinh bỉ. Lúc này, Giang Diệu vui mừng chính nàng mẹ chồng ác như thế,bằng dù sinh được nhi tử,ở trong phủ cũng có địa vị gì.

      Cho tới khi Tề nhi trong lồng ngực Mạnh thị,ra đời sớm hơn tháng so với tiểu tử,cùng tiểu tử a a a a trò chuyện,khiến người lớn hai người đều nghe hiểu,nhưng tán gẫu rất hăng say.

      Mạnh thị vốn thích tôn nhi này, thấy tôn nhi tuổi như vậy, biết lấy lòng tiểu Thế tử, trong lòng cảm thấy được an ủi. với Giang Diệu : "Bộ dáng tiểu Thế tử giống Tuyên Vương, tôn nhi của ta, cái mũi mắt to,cũng rất giống với Chu nhi khi còn bé."

      Dù Giang Diệu thích Tạ Nhân, cũng ấu trí đến mức thích Tề nhi , nghe Mạnh thị, liền ngẩng đầu xem xét nhìn, thấy gương mặt Tề nhi thanh tú,bộ dáng tệ. Chỉ là... Nàng lại suy nghĩ chút gương mặt của Lục Hành Chu, cảm thấy hai cha con này giống nhau.

      Lúc này lục Linh Lung tiến tới, xoa bóp tay mềm mại của Tề nhi, : "Mẫu thân, người chất nhi giống như ca ca, nhưng nữ nhi cảm thấy, Tề nhi này làm gì có điểm nào giống ca ca ?"

      Mạnh thị liếc nàng chút, : " Con còn chưa làm mẫu thân, tất nhiên thấy được."

      Lục Linh Lung mím miệng, : "Giống ở đâu? Tiểu đường đệ này rất giống tam thúc..." xong, liền đùa với tiểu đường đệ đáng .

      Tiểu tử mỉm cười với nàng ta, lộ ra cái lợi răng hồng hào.

      Giang Diệu lấy khăn trong tay áo lau nước miếng cho tiểu tử , liền nghe Mạnh thị : "Con hỏi tam thẩm thẩm của con là biết? Tề nhi có phải là giống ca ca của con ."

      Lục Linh Lung nháy mắt mấy cái, nhìn Giang Diệu .

      Giang Diệu dù có ngốc, cũng giống như Lục Linh Lung, tùy tiện Tề nhi giống Lục Hành Chu , liền giả vờ nhìn Tề nhi chút, chỉ thấy gương mặt có chút quen thuộc.

      Lúc này mới gật đầu cười, hưu vượn phen: "Đôi mắt,lông mày này đúng là rất giống."

      Lúc này Mạnh thị liền nở nụ cười , ôm tôn nhi trắng trẻo mập mạp a a a vui vẻ liên tục.

      Thấy bà ta vui mừng, nụ cười Giang Diệu nhàn nhạt, liếc nhìn Tề nhi cười tủm tỉm. Lông mày liền cau lại... Xác thực như, nhưng nhớ ra được, cảm giác quen thuộc này đến tột cùng là giống ai.

      Trí nhớ Giang Diệu tốt,nhưng gặp chuyện này lại nhớ ra được tình huống,trong lòng cảm thấy khó chịu,chuẩn bị cố gắng nhớ lại,liền cảm giác được mông tiểu tử trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt,mới biết tên tiểu tử này lại tiểu. Tiểu tử muốn thay tã, Giang Diệu để Mạnh thị dẫn nàng vào trong phòng.

      Mạnh thị săn sóc, : "Tiểu Thế tử có quần thay ? Tề nhi lớn hơn tháng so với tiểu Thế tử, quần mới còn rất nhiều, ta bảo nha hoàn lấy cho tiểu Thế tử cái."

      Giang Diệu cảm ơn, mỉm cười : "Chỉ ướt tã, cần phiền phức đại tẩu ."

      Mạnh thị gật gù. Thấy thái độ Giang Diệu đối với mình cũng xa lạ giống như ngày trước, trong lòng liền dâng lên tự tin.

      Đến khi Giang Diệu theo Mạnh thị ở hành lang , mới thấy cách đó xa nam nữ tới——

      Nam tử mặc áo bào màu xanh da trời,chính là Lục Hành Chu,lần trước đường tới Trấn Quốc Công phủ Giang Diệu thấy qua,chỉ qua năm,đúng là thành thục hơn nhiều. Bên cạnh Lục Hành Chu là phụ nhân chải búi tóc xinh của nữ tử, Giang Diệu chưa từng thấy.

      Lục Hành Chu nhìn thấy Giang Diệu , cũng ngẩn ra, sau cực nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường, hành lễ với Giang Diệu , sau đó nhịn được ngước mắt, lại nhìn Giang Diệu chút.

      Bên cạnh Lục Hành Chu là thiếp thất Mạnh Miểu, thấy vị này chính là Tuyên Vương phi, cũng dịu dàng phúc thân.

      Được Mạnh thị giới thiệu, Giang Diệu mới biết vị nữ tử xinh này là biểu muội của Lục Hành Chu, cũng là thiếp thất vừa đưa vào cửa lâu. Giang Diệu hơi kinh ngạc, nhanh như vậy Lục Hành Chu nạp thiếp, hơn nữa nhìn thái độ của Mạnh thị, hiển nhiên là thích cháu này. Chỉ là đời trước... Nàng đúng là có ấn tượng gì, bên người Lục Hành Chu lại có biểu muội như thế, chỉ biết Lục Hành Chu giữ mình trong sạch, phong lưu giống như những công tử bột kia.

      so vẫn tốt, so sánh lại so sánh, càng làm nổi bật Lục Lưu của nàng là tốt.

      Vị Mạnh Miểu này, khí chất giống với Tạ Nhân, nhưng cũng là người xinh đẹp đáng .

      Lục Hành Chu cùng Mạnh Miểu gặp qua vị trưởng bối Giang Diệu này, liền nhìn theo nàng cùng Mạnh thị rời . Ánh mắt Mạnh Miểu tự giác bị vị Tuyên Vương phi này hấp dẫn , lại nhìn tiểu thế tử trong lồng ngực Tuyên Vương phi, là trắng trẻo đáng , liền tự chủ được : "Tiểu Thế tử đáng , Tuyên Vương phi là có phúc khí."

      , lại khẽ nâng cằm nhìn Lục Hành Chu, ánh mắt đầy si mê.

      Có thể trở thành thiếp thất của vị biểu ca này, là việc nàng ta tha thiết mơ ước, vốn tưởng trong lòng chỉ có Tạ Nhân, nạp nàng ta chỉ là ý muốn của ,nhưng sau khi nạp nàng ta, đối với nàng ta rất ôn nhu, ngay cả Tạ Nhân sinh nhi tử, đều được sủng ái bằng nàng ta.

      Nghĩ đến Lục Hành Chu ôn nhu giường, kêu nàng ta"Miểu miểu", Mạnh Miểu liền cảm thấy vì làm thiếp thất cũng đáng . Lúc này nhìn được tiểu Thế tử, càng muốn sớm sinh cho biểu ca tiểu oa nhi trắng trẻo.

      Nhất thời gò má Mạnh Miểu ửng đỏ, tự giác ước mơ đến.

      Lục Hành Chu nhàn nhạt ừ tiếng.

      Tiến vào buồng trong, Giang Diệu đặt tiểu tử ở bàn, mở tã ướp nhẹp của ra, động tác rất quen giúp đổi tã. Lúc này, Lục Lưu biết làm sao, cũng tới đây.

      Lục Lưu đến rồi, Mạnh thị liền thức thời lùi ra.

      Giang Diệu tùy ý tiểu tử ở bàn a a a a gọi, đạp hai bàn chân , cánh tay vung vẩy, giống như rùa đen bị lộn chổng bốn chân lên trời, rất đáng .

      Nhưng đối với rùa đen đôi mắt to ướt nhẹp, Giang Diệu chính là dạ, ôn nhu ôm nhi tử mập vào trong lòng, sau đó với Lục Lưu: "Chàng chuyện xong với đại bá?"

      Lục Lưu gật đầu, gì, gương mặt ôn hòa, nắm tay của tiểu tử chơi.

      Tiểu tử ôm bàn tay lớn của cha mình, liền muốn đưa vào trong miệng, làm sao cha cho ăn. Tiểu tử quyệt quyệt miệng, ghét bỏ đẩy ta cha ra,linh hoạt nghiêng đầu , đôi tay nghịch ngợm kéo vạt áo bào của mẫu thân, động tác này hiển nhiên là muốn mở áo bào ra tìm vật có thế giúp mình lấp đầy bụng.

      Tên tiểu tử này...

      Giang Diệu cười tủm tỉm, tâm trạng bất đắc dĩ lại vui mừng.

      Nhìn tiểu tử trong lồng ngực, lại nhìn gương mặt tuấn tú vô song ôn nhu của Lục Lưu, càng phát giác, ngày sau mập nhi tử nghịch ngợm như thế nào, chắc chắn khi còn bé Lục Lưu cũng như vậy. Nàng cực khổ mang thai lâu như vậy, nhưng lại có điểm nào giống nàng. Cũng may thiên tính của hài tử là thích mẫu thân hơn,khiến tâm trạng Giang Diệu được an ủi nhiều hơn chút.

      Giang Diệu : "Tã của Triệt nhi cũng đổi rồi, chúng ta đợi ở đây cũng được hay lắm, đến tiền viện thôi."

      "Ừm. Nàng cũng mỏi tay , để ta ôm con thôi."

      Tiểu tử lớn nhanh, đúng là , Giang Diệu có chút mỏi tay, liền đưa tiểu tử cho , sau đó chỉnh sửa vạt áo bị tiểu tử làm cho lộn xộn, nghĩ tới lúc sắp đến tiền viện ,nàng lại ôm tiểu tử.

      Đôi tiểu phu thê ở hành lang chậm rãi tới, chuyện, tiểu tử tình cờ a a a a chen vào vài câu.

      Khi Giang Diệu qua chòi nghỉ mát, nhìn thấy Tạ Nhân ôm Tề nhi chơi đùa, khuôn mặt đẹp tràn đầy từ ái của mẫu thân,khiến nữ tử càng thêm đẹp hơn ba phần. Giang Diệu dừng chân nhìn lúc, nhìn Tề nhi cười tủm tỉm trong lồng ngực Tạ Nhân, vốn hơi mỉm cười, sau bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong óc "Oanh" tiếng, vẻ mặt nhất thời cứng lại.

      ... Nàng rốt cục nhớ được, Tề nhi này đến tột cùng là giống ai !
      Happyanh, Tang Ca, Sô Cô la Đắng43 others thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 173

      Mặt của Tề nhi này cùng với Lục Hành Chu có nửa điểm giống nhau,nhưng lại rất giống tam thúc của nàng-Giang Chính Tuấn.

      Mà đôi lỗ tai của tam thúc bằng phẳng,nhĩ giáp to lớn,nhớ tổ mẫu nàng ,tam thúc khi còn bé hay được trưởng bối khen:có đôi lỗ tai như vậy là rất có phúc khí.Mà Tè nhi này,đôi lỗ tai lại giống y như tam thúc.

      Nếu bình thường,Giang Diệu nghĩ đến chuyện này,nhưng nhớ tới ngày đó tam thúc và Tạ Nhân lại thân cận trắng trợn,hành động kiêng dè, khỏi suy nghĩ nhiều hơn chút...

      Khuôn mặt của Giang Diệu trắng bệch. Chuyện như vậy phát sinh ở người tam thúc nàng vốn rất bình thường, tổ mẫu nàng hay trách ông phong lưu như vậy,dù ở bên ngoài có thêm hài tử,cũng có gì lạ....

      Nhưng đây là con trai của Lục Hành Chu và Tạ Nhân.

      Đến khi nghe được thanh của Lục Lưu, Giang Diệu mới hồi thần.

      Lục Lưu thấy sắc mặt thê tử được tốt, vừa liếc nhìn Tạ Nhân trong lương đình, hỏi: "Nàng sao vậy ?"

      Trong lòng Giang Diệu do dự, việc có căn cứ,nàng nên với Lục Lưu. Nhưng hành động của tam thúc nàng cùng Tạ Nhân, chính mắt nàng nhìn thấy,mà hài tử này,cũng rất giống tam thúc nàng... Vốn nàng còn muốn ,việc của Tạ Nhân và tam thúc cũng tới lượt nàng quản, nhưng nếu chuyện này liên quan đến vấn đề dòng dõi của Trấn Quốc Công phủ, nàng làm như biết gì cả, cũng được.

      "Nha nha nha..."

      Tiểu tử duỗi tay ra, toét miệng muốn mẫu thân ôm.

      Giang Diệu : " có chuyện gì." Nàng biết Lục Lưu thông minh, nàng có chuyện gì, chắc chắn biết là có chuyện. Giang Diệu dám nhìn vào đôi mắt của ,chỉ đưa tiểu tử vào trong lồng ngực của ,ở mặt mềm mại của tiểu tử hôn mấy cái. Lục Lưu mím môi, cũng hỏi nhiều, cùng thê tử tới tiền viện.

      Sau khi biết chuyện này, Giang Diệu cũng còn hứng thú, đợi tiệc mừng thọ tan , Mạnh thị ôm tôn nhi Tề nhi tiễn đôi tiểu phu thê ra cửa. Lúc này Giang Diệu tự chủ được liền đánh giá Tề nhi hồi.

      Đúng là càng nhìn càng giống!

      Tề nhi cũng mở to mắt nhìn Giang Diệu .Tính tình Tề nhi hoạt bát giống như tiểu tử,chỉ theo bản năng chui vào lồng ngực Mạnh thị để né tránh.

      Mạnh thị mỉm cười : "Tôn nhi của ta sợ người lạ..."

      Nhớ khi con trai bà khi còn bé rất tự nhiên hào phóng,bằng hữu thân thích ai cũng khen,thân là trưởng tôn(cháu trai trưởng) lại khiếp nhược như vậy tốt. Mạnh thị liền cảm thấy,tính tình đứa này phần là giống như Tạ Nhân được phóng khoáng.Nếu ả ta gần gũi tôn nhi bảo bối của bà,sợ là tôn nhi bị ả ta dạy dỗ ra hồn.

      Lúc này Mạnh thị liền quyết định —— ngày sau muốn tôn nhi bảo bối thành người phải cách xa người mẫu thân phóng khoáng này, trước mắt hài tử còn , nếu lớn hơn chút , còn khúm núm như vậy, chẳng phải để người ngoài chê cười Lục gia bọn họ?

      Tạ Nhân lẳng lặng đứng phía sau Mạnh thị, thấy hành động của Giang Diệu,trong đầu khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều hơn chút.

      Trong lòng ả ta lo lắng , sợ Giang Diệu nhìn ra manh mối gì. Người của Lục gia quen thuộc với Giang tam gia, tất nhiên nhìn ra điều gì, nhưng Giang Diệu như vậy, nàng là tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, Giang tam gia lại là tam thúc gần gũi với nàng ... Lòng bàn tay Tạ Nhân đổ mồ hôi, bản năng cảm thấy Giang Diệu nhìn ra được điều gì, nhất thời nhíu chặt lông mày, có chút lo lắng. Tủy ả ta lén lút qua lại với Giang tam gia, nhưng việc hài tử cũng chưa từng với Giang tam gia. Đứa này là lợi thế dừng chân ở Lục gia của ả ta, nếu bị Giang tam gia biết được , với tính tình của Giang tam gia, sao có thể để nhi tử của mình biến thành nhi tử của người khác?

      Tạ Nhân nắm chặt tay chút,hít hơi sâu.

      Mà Giang Diệu cũng vô tình hoặc cố ý thăm dò Tạ Nhân, thấy ánh mắt ả ta né tránh, hai tay gắt gao nắm khăn, lại theo bản năng cắn môi... Đây là biểu của ả ta lúc cực kỳ căng thẳng.

      Giang Diệu lại nhìn Tề nhi chút, cong môi mỉm cười. Nếu lúc trước chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ chắc chắn hơn nửa.

      —— Lục Tư Tề này đúng phải là nhi tử của Lục Hành Chu ,mà là của tam thúc nàng.

      Nhưng chuyện này tam thúc nàng biết ? Nếu biết,với tính tình của tam thúc,làm sao có khả năng để hài tử ở Lục gia?

      Từ trong tay áo Giang Diệu lấy ra cái ngọc hồ lô, đưa cho Mạnh thị,giống như trưởng bối quan ái(quan tâm, mến) : "Đồ chơi nhỏ này đáng giá, chỉ là đồ may mắn, phù hộ hài tử thân thể khỏe mạnh, nên đưa cho Tề nhi."

      Mắt Mạnh thị sáng rực thay tôn nhi nhận lấy, thấy ngọc hồ lô này được làm tinh xảo, vội : "Vương phi có tâm ." Liền vui mừng đeo ngọc hồ lô vào cổ tôn nhi.

      Lúc này Giang Diệu mới ôm nhi tử cùng Lục Lưu lên xe ngựa.

      Ở bên lầu các cách đó xa, Lục Hành Chu đứng ở nơi đó, nhìn nhà ba người ấm áp lên xe ngựa, ánh mắt dừng ở bóng dáng bé xinh đẹp nhiều hơn chút. Qua năm, Lục Hành Chu hiền lành lịch ngày xưa, người có thêm mấy phần thâm trầm, mơ hồ có vài phần hương vị giống tam thúc kia của .

      Mạnh Miểu tha thướt kiều nhấc làn váy lên,thấy Lục Hành Chu quả nhiên ở đây, liền lộ ra nụ cười, thanh điềm nhiên gọi: "Biểu ca."

      Nàng ta biết Lục Hành Chu hay đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn người đường bên ngoài, vốn là thiếu niên ấm áp dễ gần, theo thời gian trôi qua, khí chất đó cũng có thay đổi.

      Nhưng lại thành nam tử thâm trầm u buồn như vậy lại càng khiến nữ tử thêm động tâm.

      Mạnh miểu qua, đứng bên cạnh , : "Ở đây hơi lạnh. Biểu ca nhìn gì vậy..."

      thấy Lục Hành Chu bình tĩnh nhìn nàng lúc, đôi mắt trầm xuống, sau đó nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong phòng, áp lên giường nhỏ.

      là ban ngày...

      Mạnh miểu có chút bị doạ sợ, nhưng ở chung mấy tháng, cũng biết Lục Hành Chu bề ngoài ôn hòa,nhưng lén lút vẫn cực kỳ thô bạo, đặc biệt ở giường nhỏ. Nhất thời gò má Mạnh Miểu ửng đỏ, nhưng tâm trạng vui mừng, cẩn thận từng chút giơ tay vuốt ve mặt , : "Biểu ca?"

      Sau đó chính là dầy đặc nụ hôn của nam nhân rơi xuống,khiến Mạnh Miểu theo bản năng nghênh ra vùng cổ tinh tế trắng như tuyết,ôm chặt, thuận theo nhắm hai mắt lại.

      Chỉ lần này, vị biểu ca ôn nhu càng thô bạo hơn chút so với ngày thường.Từng tiếng ôn nhu lại thương tiếc "Miểu miểu", khiến Mạnh Miểu cảm thấy, chịu chút tội cũng sao cả. Nam nhân này nàng như vậy, nàng có thể cảm giác được.

      Dọc theo đường trong lòng Giang Diệu nghĩ tới việc của Tề nhi, nhất thời tìm ra được biện pháp giải quyết vấn đề. Suy nghĩ lúc, nghiêng đầu, liền thấy tiểu tử ngủ trong lồng ngực của Lục Lưu, mà Lục Lưu, từ lúc lên xe ngựa,cũng yên lặng, gì với nàng.

      Nhìn gương mặt hơi căng thẳng kia, Giang Diệu sao lại biết là cáu kỉnh .

      Liền giống như lấy lòng ôm lấy cánh tay của , : "Ta đúng là có chuyện gạt chàng,nhưng tại khó , đợi ta biết , với chàng, được ?"

      Nàng tin tưởng Lục Lưu. Việc nàng muốn , Lục Lưu hỏi nhiều, cũng lén lút điều tra. tôn trọng thê tử là nàng, nhưng có nghĩa là trong lòng ý tưởng khác.

      Lục Lưu nhàn nhạt "Ừm" tiếng.

      Quá khó dỗ .

      Giang Diệu nhíu mày, còn dễ dụ bằng nhi tử mập của nàng, cho cái bánh đào mừng thọ liền vui vẻ cười ngây ngô .

      Suy nghĩ chốc lát, Giang Diệu liền tới gần, muốn hôn lên mặt Lục Lưu chút, ngờ nam nhân giống như nhận ra được, nhanh chậm quay đầu lại, khiến cho nàng vốn muốn hôn gò má , miệng lại chặn bên môi mỏng của . Giang Diệu dừng chút, nhưng cũng khác thường,giống như lấy lòng mà hôn mấy lần. Trong tay nam nhân ôm hài tử, khó làm được gì khác, chỉ đem môi áp lại, đầu lưỡi đảo loạn ở trong miệng nàng.

      "Ừm... Ê a nha nha..."

      Nghe được thanh cực kỳ sung sướng của tiểu tử, Giang Diệu vội vàng tách ra khỏi Lục Lưu,hổn hển thở dốc. Nàng cúi đầu nhìn tiểu tử trong lồng ngực Lục Lưu, quả thực tỉnh rồi, thấy đôi mắt to của giống như hắc mã não trừng trừng nhìn bọn họ,giống như xem kịch vui,nhìn rất hăng say.

      Tiểu sắc bại hoại này.

      Tuy quen cùng Lục Lưu gần gũi, nhưng bị nhi tử nhìn cũng xấu hổ.Mặt Giang Diệu nóng bỏng, hơi nghiêng đầu liếc Lục Lưu, thấy bộ dáng hài lòng của ,giống như con sư tử lười biếng sung sướng,mà trong lồng ngực của ,chính là con sư tử con ngốc nghếch được bảo vệ. Sư tử con ngẩng đầu lên cười với nàng.

      Trong lòng Giang Diệu cảm thán, bộ dáng đơn thuần vô tri bé này, phải giống như ngốc sao.

      Ngày kế Giang Diệu Tiết phủ gặp trưởng công chúa.

      Lúc này chiếc giường la hán to lớn bằng gỗ hạch đào,hoa văn sư tử vờn tú cầu có tiểu nam hài đặc biệt khỏe mạnh,cầm chiếc cung đưa cho tiểu đệ đệ trắng nõn bên cạnh.

      Tiểu nam hài này chính là nhi tử của Trưởng công chúa và phò mã Tiết Đằng,được sinh ra lúc tháng mười năm ngoái,gọi là Tiết Uy,nhũ danh là Uy nhi.Uy nhi rất giống người cha Tiết Đằng của ,dáng người to hơn so với hài tử cùng lứa,khí lực cũng lớn,nhưng lúc này lần đầu gặp gỡ tiểu biểu đệ rất là nhiệt tình,hào phóng đem chiếc cung thích nhất nhét vào ngực của tiểu tử,hưng phấn : "Chơi... Đạn đạn."

      Tiểu tử nhận lấy chiếc cung , a a a a đống lời thoại, chắc là loại hình cảm tạ, sau đó cầm chiếc cung nằm nhoài giường chơi đùa.

      Trưởng công chúa rất hài lòng nhi tử của mình, sờ đầu nhi tử, : "Uy nhi rất ngoan, đúng là nên quan tâm đệ đệ."

      Uy nhi mỉm cười, vui vẻ : "Ngoan! Uy nhi ngoan."

      Giang Diệu thấy trưởng công chúa sinh hài tử, nhưng tính tình vẫn tùy tiện,mỉm cười, mới nghe được trưởng công chúa hỏi: "Hôm nay muội tới gặp ta, chắc là vì việc của Tử Hằng và đường ca?"

      Phóng tầm mắt khắp toàn bộ Đại Lương, chỉ có trưởng công chúa dám gọi thẳng tên Cảnh Huệ đế như vậy.

      Giang Diệu biết trưởng công chúa thông tuệ, cũng quanh co lòng vòng , gật đầu : "Hừm, ta... Có chút bận tâm."

      Trưởng công chúa thu lại nụ cười, nhìn vị tiểu đường tẩu trẻ đẹp này chút, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng thay cho đường ca. Nàng : "Muội yên tâm,tình cảm của Tử Hằng đối với đường ca giống nhau, dù có cái gì, cũng chỉ là tính tình tiểu hài tử náo loạn. Tử Hằng là người có tấm lòng lương thiện, đường ca bảo vệ hai tỷ đệ chúng ta nhiều năm như vậy, cũng biết cảm ơn. Nếu dám làm ra việc gì, ta là người làm tỷ tỷ, cũng đứng bên phía đường ca... Diệu Diệu, trước mắt nhìn ngươi cùng đường ca khỏe mạnh, lại có nhi tử Triệt nhi đáng như vậy, nên sinh sống khỏe mạnh, nên suy nghĩ quá nhiều."

      Tiểu tử rất mẫn cảm với tên của mình , nghe có người gọi mình, liền ngẩng đầu lên mỉm cười với trưởng công chúa,ngụm nước miếng óng ánh long lanh cũng khống chế được chảy xuống.

      Trưởng công chúa thấy tiểu tử này có gương mặt quá giống Lục Lưu,trong lòng cũng nhu hòa. Nghe trưởng công chúa như vậy, Giang Diệu cũng yên tâm , : "Việc kia, có lẽ do ta suy nghĩ nhiều ."

      Trưởng công chúa : " nên suy nghĩ nhiều, chỉ là ta hiểu tính tính của Tử Hằng. Còn có... Nếu Diệu Diệu có thời gian, nên khuyên nhủ A Tuyền. Ta cảm thấy, Tử Hằng cáu kỉnh, chỉ sợ là có quan hệ với A Tuyền."

      Giang Diệu ngẩn người, kinh ngạc : "Tuyền tỷ tỷ?"

      Trưởng công chúa chăm chú gật đầu, : "Ừm.Bên người Tử hằng có người có thân cận, khi còn bé có quan hệ tốt với Bảo Linh, liền đố xử với nàng ta giống như thân muội muội, lớn lên, tất nhiên cũng thay đổi được gần gũi quen thuộc này. Mặ dù ta biết tính tình Bảo Linh đơn thuần vô hại, nhưnh lại nghĩ, ngày sau tiến vào cung, quá đơn thuần, lại dễ dàng bị thương tổn. Nếu Tử Hằng thích nàng ta, nàng ta cũng thích Tử Hằng, ta cũng quản nhiều, chỉ cần Tử Hằng có thể vui vẻ, là được rồi. Nhưng sau khi săn bắn ở Tây Sơn, Tử Hằng với ta việc ngày ấy trong hang núi..."

      Trưởng công chúa nhìn Giang Diệu ,mỉm cười cợt, tiếp tục , "Sợ là muội biết, nhưng khi đó ta rất hài lòng,đệ đệ này của ta cuối cùng cũng coi như là thông suốt . Bộ dáng Tử hằng tinh thần phấn chấn như vậy, rất buồn cười, còn bảo đảm với ta, sau này cố gắng đối tốt với vị hoàng hậu này... Nhưng hơn năm nay, ta thấy vẻ mặt lần lượt thất bại, tại đau lòng. Diệu Diệu, muội và A Tuyền là tỷ muội từ đến lớn, nếu muội , nàng nhất định nghe lời muội."

      Quan hệ của Cảnh Huệ đế và Lục Lưu quan hệ lạnh nhạt, là bởi vì gặp khó khăn người Hoàng hậu, liền nổi giận với Lục Lưu sao?

      Giang Diệu suy nghĩ chút, có chút do dự.

      Trưởng công chúa lại : "Ta biết mình có chút ích kỷ, nhưng bây giờ A Tuyền là Hoàng hậu , hai người lại có Thái tử điện hạ. Cảm tình nam nhân chịu nổi làm chohao mòn, bây giờ A Tuyền bày cái giá, dù nam nhân có nhiều nhiệt tình, cũng chịu nổi nhiều lần gặp khó khăn. Muội và đường ca ân ái, sợ là hiểu đạo lý này, nhưng Diệu Diệu muội thông tuệ, cẩn thận ngẫm lại, hiểu ràng."

      Theo lý thuyết, lời này của trưởng công chúa là đúng. Cảnh Huệ đế và Hoắc Tuyền là phu thê, lại có hài tử, nếu như có thể ân ái,chắc chắn thân thiết hơn so với cả đời tương kính như tân. Cũng có thể như lời trưởng công chúa , Cảnh Huệ đế động tâm với Hoắc Tuyền, là từ lúc săn bắn ở Tây Sơn, Cảnh Huệ đế cảm động Hoắc Tuyền liều mình cứu ... Nhưng chuyện này là Hoắc Tuyền cố ý gây ra.

      Trong lòng Giang Diệu buồn phiền thôi, nhìn tiểu tử lo lắng buồn phiền giường la hán, cảm thấy là làm người vô tri như hài tử là tốt nhất. Nàng : "Ta nghĩ muốn ..."

      Nàng vốn cũng muốn Tuyền tỷ tỷ cố gắng sinh sống, nhưng hôm nay khuyên nàng(HT), lại vì cải thiện quan hệ của Cảnh Huệ đế và Lục Lưu, nàng liền cảm thấy chột dạ và ích kỷ.

      Việc kia lúc ở Tây Sơn săn bắm, Tuyền tỷ tỷ giúp Cảnh Huệ đế hút độc là diễn trò.

      Nhưng xe ngựa rơi xuống, từ sườn núi lăn xuống dưới,Tuyền tỷ tỷ liều mình che chở cho nàng,là xuất phát từ chân tâm và bản năng...Nàng thể có lương tâm.

      Trưởng công chúa gật đầu : "Hừm, vậy muội suy nghĩ kỹ ." Sau đó lại chậm rãi , "Ta và Tử Hằng thuở mất mẫu thân, tính tình Tử Hằng có chút giống với đường ca. Hai người bọn họ nếu lòng người, toàn lực cố gắng che chở người đó, nhìn giống như có tình người, kỳ thực lại rất trọng tình cảm. Nếu có tầng tình cảm này, dù năm tháng trôi qua, còn tình nam nữ, cũng vẫn che chở nàng(HT)."

      Điểm này, Giang Diệu là tán thành.

      Giang Diệu : "Trưởng công chúa, sau khi trở về ta suy nghĩ kỹ."

      Trưởng công chúa biết nàng thông tuệ, cũng nhắc lại việc này, chỉ : "Hừm, lần tới ta tiến cung, cũng hỏi chút vì sao Tử Hằng lại náo loạn. Từ rất nghe lời của ta ."

      "Ừm." Giang Diệu gật đầu, liền ôm tiểu từ kia lên, cùng trưởng công chúa hàn huyên vài câu, liền trở về .

      Uy nhi rất nỡ rời đệ đệ, nhiệt tình đem đồ chơi nhỏ mình thích đưa cho tiểu tử. Tiểu tử còn tuổi, nhưng nhìn ra được là người tham lam, chỉ lấy chiếc cung lúc đầu Uy nhi đưa cho , cười với , những đồ chơi khác đều cầm.

      Thấy tiểu tử ôm chiếc cung ,sau lại lấy ra món đổ chơi nhiều màu sắc. Theo lý thuyết tiểu hài tử rất thích màu sắc tươi đẹp ,nhưng tên tiểu tử này, chỉ mực lấy đồ giống như ở tay...

      Giang Diệu mỉm cười , cảm giác tính tình nhi tử này của mình, đúng là giống cha —— là là người trọng tình cảm.

      Cúi đầu nhìn gò má phấn nộn của tiểu tử trong lồng ngực, Giang Diệu có chút ước ao nghĩ tới con dâu sau này.

      Mang theo nhi tử mập lên xe ngựa, tiểu tử giống như biết mẫu thân mình có tâm , liền ngoan ngoãn nằm nhoài trong lồng ngực mẫu thân chơi cung , dọc đường đều yên lặng.

      Trở về Tuyên Vương phủ, hôm nay Lục Lưu vào trong cung, còn chưa trở lại. Giang Diệu ôm tiểu tử vào nhà, cảm thấy trong phòng quạnh quẽ, thấy Lục Lưu liền có chút vắng vẻ.

      Tiểu tử bắt đầu a a a a rầm rì , thanh kéo dài giòn giòn lập tức khiến trong phòng có náo nhiệt .

      Lúc này Giang Diệu mới cong khóe miệng.

      lát sau, bên kia Lục phủ ở ngõ Thái An, liền đưa thiếp mời tới.

      Lúc này phải là ý của Mạnh thị, mà là chất tức(cháu dâu)Tạ Nhân muốn hẹn nàng Pháp Hoa Tự dâng hương.
      Happyanh, Tang Ca, Sô Cô la Đắng42 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 174

      Đời trước nàng chết ở trong tay Tạ Nhân. Tạ Nhân tâm địa độc ác, chuyện như vậy, Giang Diệu tất nhiên thể để nó phát sinh lần thứ hai. Giang Diệu nhìn thiệp mời chút, cũng có phản ứng, chỉ lòng đùa nhi tử mập trong lồng ngực.

      Mãi đến tận nửa đêm thức tỉnh...

      Giang Diệu thở hồng hộc, trong đầu đều là hình ảnh nàng lẻ loi nằm ở trong giếng khô,cảm thấy cả người phát lạnh, nghĩ đến liền cảm thấy đáng sợ.

      Xưa nay Lục Lưu tỉnh ngủ,lúc thê tử hô hấp dồn dập ở trong giấc mộng, cũng tỉnh lại. Biết nàng nằm mơ, Lục Lưu muốn nhàng gọi nàng dậy, vậy mà nàng lập tức mở mắt ra, biểu lại cực kỳ hoảng sợ. Tâm trạng Lục Lưu chìm xuống, dùng môi hôn cái vào trán của nàng, bàn tay khéo léo nhàng vỗ về bả vai nàng, ôn nhu động viên : "Là ác mộng thôi, cần sợ."

      Thấy vẻ mặt nàng sững sờ, lúc này mới theo bản năng nắm chặt tay nàng, cảm giác được lòng bàn tay nàng lạnh lẽo, Lục Lưu liền dùng sức xoa bóp lúc.

      Giang Diệu chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn nam tử bên cạnh, ngửi mùi vị quen thuộc người , mới hơi thả lỏng chút. Nàng vùi đầu vào trong ngực của , ràng là việc trôi qua rất lâu, nhưng mỗi khi nàng nghĩ lại, đều có chút sởn tóc gáy... Giang Diệu hơi hé môi, gắt gao ôm eo của , : "Lục Lưu, ta có chút sợ."

      Lục Lưu nhàng nâng mặt nàng lên, thấy đôi mắt nàng có nước mắt, đau lòng : "Có ta ở đây, sợ cái gì ?"

      Giang Diệu mỉm cười. Đúng vậy, có ở đây, có gì nàng phải sợ?

      Sau đó Giang Diệu cũng ngủ được, Lục Lưu lẳng lặng chuyện với nàng, lại khi tỉnh lại, cũng là sáng sớm .

      Giang Diệu từ giường nhỏ ngồi dậy, người mặc quần áo ngủ ngồi ở mép giường,đung đưa hai chân trắng nõn như ngọc,ngay cả giầy cũng . Nàng nhìn ánh mặt trời sáng rực rỡ bên ngoài,lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua,hơi cong môi,mỉm cười.Giang Diệu chuẩn bị xỏ giầy gọi nha hoàn bên ngoài,lại nghe được thanh a a a vui sướng của nhi tử mập.

      Nhất thời nụ cười mặt càng sâu, thể chờ đợi được muốn đứng lên xem nhi tử.

      Nhưng có người ôm nhi tử mập nhi tử tới.

      Hôm nay tiểu tưt mặc bộ quần áo màu xanh lam,màu sắc quần áo của cha cũng như vậy. Mặt tiểu tử giống cha , nhưng mượt mà trắng nõn hơn,lúc này đôi mắt đen lay láy nhìn cha mình,được cha ra hiệu,mới nghiêng đầu,nhìn mẫu thân giường ,nhất thời liền a a a a khua tay múa chân.

      Giang Diệu cười nhận lấy tiểu tử, mặt vui cười ngừng, ngẩng đầu nhìn Lục Lưu trước mặt, mới : "Hôm nay sao chàng tiến cung?"

      Lục Lưu thấy thê tử nở nụ cười, trong lòng rất hài lòng nhưng lại cảm giác có chút vị chua, cảm thấy mị lực của mình cũng bằng tên tiểu tử này ,chưa cần phải gì, khiến thê tử vui mừng đến như vậy.Lục Lưu vuốt ve đầu thê tử,: "Tối hôm qua thấy tâm trạng nàng được tốt, liền muốn có nhiều thời gian ở cùng nàng. Ta mới vừa xem lại, cũng có việc gì cần gấp."

      Nếu là ngày thường,làm sao Lục Lưu lại rảnh rỗi như vậy?

      Nhưng Giang Diệu nghĩ kỹ,cùng phu quân và nhi tử ở nơi rất tốt,lại hỏi: "Chỉ hôm nay sao?"

      Lục Lưu hất vạt áo ngồi xuống, : "Mấy ngày nay đều ở cùng nàng."

      Lúc này Giang Diệu mới hài lòng, nghiêng đầu, nhàng hôn cái lên mặt Lục Lưu. Nàng hôn Lục Lưu , tiểu tử mập cũng an phận vặn vẹo thân thể trong lồng ngực. Giang Diệu có cách,cũng hôn cái gương mặt phấn nộn của nhi tử,lúc này nhi tử mập mới hài lòng híp híp mắt,miệng rầm rì...

      Lục Lưu buồn bực nhéo khuôn mặt tiểu tử hồi, nhưng cẩn thận tay dính nước miếng của tiểu tử, đến lúc Lục Lưu muốn đánh mông của tiểu tử, mông của tiểu tử lập tức vùi vào trong lồng ngực của mẫu thân.

      Giang Diệu nhìn có chút buồn cười,tiểu tử bé như thế quỷ tinh quái. Tuy Lục Lưu có tâm ở cùng thê tử, nhưng mỗi ngày Giang Diệu cũng có số việc làm.

      Hồi trước,trước khi Giang Diệu và Lục Lưu rời ,việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng cũng định ra rồi.

      Trử Đô úy gia lục công tử Trử Khiêm, là người thành hàm hậu, đáng để phó thác chung thân.

      Năm nay Lục Bồng Bồng mới vừa cập kê, Trử gia kia liền chờ đợi được muốn thú con dâu thú trở về nhà. Có điều trong lòng Giang Diệu hiểu —— phải là Trử gia gấp, mà là tân lang quan Trử khiêm gấp. Trử khiêm như vậy chính là rất thích chất nhi của nàng, việc này cũng là chuyện tốt.

      Trước đó vài ngày,người hai nhà người định tháng ngày, ngay ở trung tuần tháng mười .

      Tính toán đâu ra đấy, thời gian còn tháng.

      Điền thị là kế mẫu Lục Bồng Bồng, Lục Bồng Bồng xuất giá, mọi lễ nghi đều do bà chuẩn bị, nhưng Lục Bồng Bồng xuất giá ở Tuyên Vương phủ, phô trương tất nhiên thể quá mức khó coi, Điền thị có kinh nghiệm ở việc này, liền cùng Giang Diệu bàn bạc.Tuy Giang Diệu cũng chưa xử lý qua, nhưng dù sao cũng thương chất nhi Lục Bồng Bồng này, hy vọng có thể làm cho nàng mặt mày rạng rỡ xuất giá, mấy ngày kế tiếp, cả ngày đều cùng Điền thị bàn bạc việc xuất giá.

      Lúc này mặt trời sắp lặn,ánh tà dương chênh chếch rơi sườn núi, Lục Bồng Bồng tự mình đưa Giang Diệu trở về Ngọc Bàn Viện.

      Lục Bồng Bồng mười bốn tuổi,so với lúc trước dung mạo xinh đẹp hơn chút, nha hoàn ma ma bên người lại hầu hạ tốt , cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng, còn cảm giác nhát gan lúc trước. Nhưng do tính tính nên nàng yên tĩnh ít ,nhìn càng cảm thấy là nương gia nhã nhặn lịch .

      Lục Bồng Bồng thân mật kéo cánh tay Giang Diệu , : "Mấy ngày nay làm phiền tam thẩm thẩm lo lắng ."

      Lục Bồng Bồng biết, kế mẫu hiểu những chuyện này, mọi chuyện đều làm phiền tam thẩm thẩm, nhưng tam thẩm thẩm kiên trì, tuy chỉ lớn hơn nàng tuổi, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Quốc Công phủ , là người có chủ kiến. Có nàng(GD) ở đây, nàng(LB8-) cũng yên tâm .

      Giang Diệu : "Ngươi gọi ta là tam thẩm thẩm , những việc này ta cũng nên làm. Đợi lúc ngươi xuất giá, ta cho ngươi thêm chút đồ cưới —— "

      Lục Bồng Bồng vội : "Tam thẩm thẩm, cần , ta xem qua đồ cưới mẫu thân liệt kê, nhiều lắm rồi ..." Nàng cắn cắn môi, lại , "Chân cha ta tiện, tam thúc đồng ý thu nhận giúp đỡ chúng ta, rất tốt , ta làm sao có thể..." Hơn nữa Lục Bồng Bồng biết, Trử lục công tử là tâm thích nàng, để ý có bao nhiêu đồ cưới. Nghĩ tới vị hôn phu mắt to lông mày rậm kia,trong lòng Lục Bồng Bồng liền cảm thấy ngọt ngào.

      Giang Diệu biết cháu hiểu chuyện, : "Việc này phải ý của riêng ta, đấy cũng là ý của Vương gia."

      Lục Bồng Bồng kinh ngạc: "Tam... Tam thúc?"

      Giang Diệu gật đầu, chậm rãi : "Tuy ngày thường ngươi tiếp xúc nhiều với tam thúc ngươi,cũng ít chuyện cùng,nhưng tam thúc vẫn thương cháu như người.Ngươi là từ Tuyên Vương phủ ra ngoài,sau này gả tới Trử gia,nhìn vào điều này,người khác cũng phải kính ngươi chút.Đồ cưới của nương gia rất quan trọng,Trử gia nhiều người,nhưng dù sao cũng được giàu có,chi phí ăn mặc cũng phải theo bọn họ.Nhưng nếu trong tay ngươi dư dả,cũng dễ dàng làm việc."

      Lục Bồng Bồng khẽ mỉm cười, : "Vẫn là tam thẩm thẩm nghĩ chu đáo. Tam thẩm thẩm yên tâm, ta đến Trử gia, nhất định cố gắng hiếu thuận trưởng bối, hầu hạ phu quân."

      Giang Diệu trêu ghẹo: "Nhanh như vậy gọi phu quân ?"

      Da mặt Lục Bồng Bồng mỏng, chỉ ở trước mặt Giang Diệu , mới hoạt bát chút, lúc này bị nàng trêu ghẹo,mắc cỡ gò má đỏ ửng,chỉ thiếu mức đào hố tự mình nhảy xuống, vặn khăn tay xấu hổ : "Tam thẩm thẩm..."

      Lục Bồng Bồng , Giang Diệu cũng biết, năm qua, sợ là Trử lục công tử kia biểu ít ở trước mặt tiểu nương này. Như vậy cũng được,nếu Trử lục công tử có thể thích Lục Bồng Bồng như vậy, ngày sau gả tới, tháng ngày đôi tiểu phu thê trải qua cũng ngọt ngào, là việc khiến người ta rất hài lòng.

      Ngượng ngùng qua , Lục Bồng Bồng do dự chút, hỏi: "Tam thẩm thẩm, ta có thể cầu xin thẩm thẩm chuyện ?"

      Giang Diệu mỉm cười, : "Ngươi yên tâm, ta thay ngươi chăm sóc tốt cha mẹ ngươi và Bình nhi."

      Đúng là nữ tử thông tuệ, nàng (LB8-) chưa , nàng(GD) cũng nghĩ đến .

      Lục Bồng Bồng cười khanh khách : "Đa tạ tam thẩm thẩm." Sau lại nghĩ tới điều gì, giọng điệu trr con , "Trước đây ta còn nghĩ,sau này tam thúc lấy Vương phi như thế nào.Còn từng lo lắng,Vương phi có thích chúng ta hay ... Hồi tết Nguyên Tiêu kia,sau khi ở thuyền hoa thấy tam thẩm thẩm, ta liền cảm thấy , tam thẩm thẩm là người thiện tâm, nhất thời trong lòng cũng yên lòng ."

      Giang Diệu tinh tế đánh giá tiểu nương này, cảm thấy nàng mi thanh mục tú, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, nương như vậy khiến người thương , gả tới Trử gia, chắc chắn cũng khiến người thích.

      Lục Bồng Bồng biết mấy ngày nay tam thúc nhàn rỗi ở quý phủ, nên đưa tam thẩm thẩm đến cửa viện, vẫn chưa vào. Giang Diệu coi Lục Bồng Bồng là người mình, cũng khách khí, chỉ căn dặn vài câu, liền mình trở về nhà.

      Vừa vào nhà, liền nhìn thấy nam nhân cẩn thận từng chút nắm chân tiểu tử, thay tã cho .

      Tiểu tử nằm ở giường la hán nghiêng đầu nhìn nàng, hưng phấn kêu vài tiếng.

      Giang Diệu nhìn thấy , vội vàng qua giúp Lục Lưu tay, nhìn chim của tiểu tử ướt nhẹp, lại nhìn mặt Lục Lưu u, còn tưởng rằng Lục Lưu ghét bỏ tiểu tử, : "Để ta làm."

      Vậy mà Lục Lưu lên tiếng,động tác rất quen thuộc trực tiếp thay tã cho tiểu tử.

      Giang Diệu giờ mới hiểu được, từ lúc sinh ra tên tiểu tử này,thời gian Lục Lưu chăm sóc còn nhiều hơn nàng, làm sao có thể ghét bỏ?

      Nàng nhìn mặt đầy thịt của tiểu tử chút, trong miệng tiểu tử phun ra bong bóng, ân ân nha nha chuyện với nàng. Nhưng Giang Diệu sao hiểu được lời của nhi tử mập, nhất thời cũng biết vì sao tâm tình Lục Lưu tốt .

      Giang Diệu đứng tại chỗ suy nghĩ chút, mới bỗng nhiên hiểu , vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Lục Lưu, : "Bồng Bồng sắp thành thân, có số việc Nhị tẩu hiểu, liền cùng ta bàn bạc chút. Chàng cũng bạc đãi Bồng Bồng , hôn lễ này tất nhiên phải an bài náo nhiệt chút, công việc cũng nhiều hơn chút. Lục Lưu..."

      Lục Lưu vẫn lên tiếng.

      Quá hẹp hòi ,trong lòng Giang Diệu lầm bầm tiếng, : "Ta biết mấy ngày nay có chút lạnh nhạt chàng , nếu ngày mai chúng ta Pháp Hoa Tự bái Bồ Tát, được ?"

      Lục Lưu trong lòng cũng giận dỗi, có lòng tốt để trống mấy ngày ở cùng nàng, nàng tốt rồi, mỗi ngày đều bận rộn, chỉ đem nhi tử ném cho nàng, đúng là so với còn bận hơn!Lông mày nam nhân vẫn nhíu lại chưa giãn ra, bộ măt, phản cau có này, giống như là nợ nhiều bạc.

      Giang Diệu tự biết đuối lý, vốn muốn tiếp tục dỗ dành ,nhưng nghe thấy thanh Bảo Cân ở bên ngoài,mới buông tay ôm Lục Lưu,ôn nhu :"Ta ra bên ngoài xem..." xong xoa bóp tay của nhi tử mập,:"Triệt nhi ngoan ngoãn chơi đùa cùng cha."

      Lục Lưu làm sao tức giận với thê tử, chỉ làm dáng vẻ mà thôi, vốn nàng dỗ dành vài tiếng, giận dỗi cũng hết , thấy nàng chẳng quan tâm cứ như vậy mà ...

      Sắc mặt Lục Lưu tái nhợt, cúi đầu nhìn nhi tử mập trong lồng ngực mới vừa được thay tã, tinh thần thoải mái, ngoan ngoãn nghe mẫu thân xong,liền ngẩng lên đầu a a a a cùng chuyện...

      Lục Lưu nhíu mày, nhìn gương mặt thịt của tiểu bánh bao, thầm nghĩ: Ai muốn chơi cùng con vật này!

      Giang Diệu tới bên ngoài, thấy vẻ mặt của Bảo Cân, trong lòng cũng đoán được mấy phần, : "Tra được ?" Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu này là chắc chắn .

      Bảo Cân gật đầu, : "Nô tỳ tận mắt nhìn thấy Lục thiếu phu nhân và tam gia lén lút gặp gỡ trong trạch viện. Trạch viện kia là của tam gia,tam gia từng thu xếp cho Lục thiếu phu nhân ở đó, vừa mới nô tỳ theo Lục thiếu phu nhân ra cửa, thấy nàng ta lén lút vào tòa nhà từ cửa sau, sau canh giờ, Lục thiếu phu nhân mới ra, là tam gia tự mình tiễn đưa..."

      Đúng là trong dự liệu của Giang Diệu .

      Bảo Cân cũng cảm thấy chuyện như vậy đúng là xấu xa, cẩn thận : " Trong lòng Vương phi có tính toán gì?"

      là dự định, dù sao Giang Diệu cũng chưa trải qua những việc này, hơn nữa đó là việc của tam thúc và Tạ Nhân, tới lượt nàng nhúng tay. Nàng : "Còn chưa nghĩ tới,để ta suy nghĩ thêm ."

      Bảo Cân : "Đừng trách nô tỳ lắm miệng, chuyện này, Vương phi có thể coi như cái gì cũng biết, tốt hơn."

      Việc này Giang Diệu cũng hiểu .Nếu như có Lục Tư Tề kia,đúng là nàng quan tâm chuyện này.

      Giang Diệu : "Ta biết rồi, ngươi cũng cực khổ, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút, buổi tối để Mặc Cầm và Mặc Kỳ gác đêm."

      Bảo Cân hành lễ, liền lui ra .

      Ngày kế Giang Diệu cùng Lục Lưu ôm nhi tử tới Pháp Hoa Tự.

      Giang Diệu vốn muốn mang nhi tử mập tới,nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của Lục Lưu , Giang Diệu chỉ có thể để tên tiểu tử này chịu oan ức, đưa tới . Đáng thương tiểu tử kia, trong ngày thường nhất dính vào mẫu thân, nếu mẫu thân bận rộn, cũng có cha ôm, cũng có thể chấp nhận được, lúc này thấy cha cùng mẫu thân ra ngoài chơi, nhưng bỏ lại đơn bỏ, đúng là khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi đống, khỏi làm cho người đau lòng như thế nào . Giang Diệu thực đành lòng, cũng chỉ có thể đưa nhi tử mập cùng .

      Lúc này ở bên trong xe ngựa, chính là tình cảnh như vậy ——nhi tử mập vui cười hớn hở khua tay múa chân, nhưng gương mặt tuấn tú của Lục Lưu tái nhợt, câu cũng chịu với nàng.

      Tiểu tử chút nào tự biết, mở to đôi mắt long lanh nước "Ồ" tiếng, nhìn cha lời nào, lại nhìn mẫu thân chút, huyên thuyên biết gì đó với nàng.

      Giang Diệu nghe hiểu, nhưng nhìn bộ dáng hiểu ý của tiểu tử, chắc là muốn với nàng —— cha giống như có chút vui. Tiểu tử thiện lương hiểu chuyện như vậy, chắc chắn muốn nàng muốn nghĩ cách khiến cha hài lòng .

      Lúc này trong lòng Giang Diệu cảm thán: Nếu con khóc nhất định đòi theo, cha con làm sao có cái bộ mặt xấu này?

      ôm tiểu tử phiền não, biết làm sao xe ngựa này bỗng nhiên liền xóc nảy.

      Giang Diệu ôm tiểu tử, có tay đỡ, nam nhân bên cạnh ngay lập tức ôm lấy hai mẹ con bọn họ, bảo hộ vững vàng ở trong lồng ngực.

      Sau trận xóc nảy, bên ngoài Lục Hà mới : "Vừa rồi mặt đường lồi lõm, bánh xe qua mấy cái hố to, Vương gia Vương phi việc gì chứ?"

      Lục Lưu nhàn nhạt câu " có chuyện gì", ôm thê nhi vào lòng buông tay, chỉ ôn nhu hỏi: "Có chỗ nào khó chịu ?"

      Giang Diệu đôi mắt to mỉm cười, nhìn Lục Lưu lắc đầu cái, : " có chuyện gì."

      Tiểu tử được mẫu thân và cha che chở, cũng chớp chớp mắt to, tim phổi cười khúc khích : "Nha nha nha..."

      những chấn kinh, nhìn bộ dáng , còn rất vui vẻ đấy...

      Giang Diệu mỉm cười, lúc này mới cùng Lục Lưu chuyện. Cho bậc thang, Lục Lưu tất nhiên cũng thuận thế xuống, vốn gương mặt tuấn tú lạnh lẽo,giống như tuyết mùa đông được hòa tan,từ từ trở nên ôn hòa. Chỉ là ánh mắt tốt Lục Lưu cũng chịu cho con vật ở trong lồng ngực thê tử.

      Tiểu tử cũng có chút tức giận,cũng để ý tới, chỉ vùi đầu vào lồng ngực mẫu thân, hự hự bắt đầu ngủ.

      Đôi phu thê đến Pháp Hoa Tự,tiểu tử này ngủ giống như heo ,liền để Lục Lưu ôm .

      Hai người lạy phật, liền tới vườn hoa quế ở sau núi, tới chỗ nghỉ ngơi, Giang Diệu nhìn bàn ghế đá lạc lõng ở trong góc kia, mỉm cười với Lục Lưu, sau đó ngẩng đầu : "Chàng còn nhớ ?"

      Lục Lưu nghĩ, làm sao lại nhớ? Lúc đó ôm tiểu nương kia lên, để cho nàng xem bên trong tổ chim cây,vì là... Chỉ đơn thuần muốn nàng hài lòng. Đó là tiểu nương chỉ búi tóc sơ hình trái đào,toét miệng cười rất hài lòng,lộ ra răng cửa bị mất.

      Chỉ là nghĩ tới, nàng trở thành thê tử của ...

      Nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn nhi tử ngủ như heo con trong lồng ngực, Lục Lưu cũng cảm thấy thuận mắt hơn mấy phần.

      Giang Diệu cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, cũng nhịn được cười.

      thấy bên kia vườn hoa quế, nữ tử mặc sắc áo ngọc qua ung dung tới trước mặt, lễ phép với hai người bọn họ: "Tam thúc thím ba có hứng thú."
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai47 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :