1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Bình thường Bùi Hạo trầm ổn. Nhận tin Nhược U có thai có khi nào Bùi Hạo vòng quanh doanh trại suốt đêm . Thanks Nàng
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 76 Liên tiếp thất bại


      Chờ đến khi Bùi Hạo nhận được tin này là giữa tháng tám.


      Lúc này, lần giao chiến đầu tiên của Đại Hạ và Man Quốc cũng bắt đầu. Thư nhà Bùi phủ qua tay rất nhiều người cuối cùng mới được đưa tới tay Bùi Hạo, lúc này Bùi Hạo vẫn ở trong lều quân doanh.


      Dưới ánh mắt bất mãn của mọi người, Bùi Hạo liếc nhìn lượt, rất hiểu mấy ánh mắt này, đây là ghen ghét đố kỵ trắng trợn đấy, nhưng hề tức giận, ai bảo chỉ có mình nhận được thư nhà chứ, rất rộng lượng!


      "Ai gửi thư thế? Có chuyện gì mà gấp dữ vậy?"


      Giọng điệu ghét bỏ kia càng khiến người đưa thư dám khinh xuất, y cung kính trả lời: "Hồi thiếu gia, là thư thiếu phu nhân gửi cho người ạ."


      Lời vừa ra, động tác xé thư tay Bùi Hạo càng nhanh hơn, đồng thời ngoài miệng còn cứng: "Mới được có mấy ngày mà gấp gáp gửi thư cho ta rồi."


      Giọng điệu vẫn ghét bỏ như vậy nhưng ánh mắt ràng rất vui vẻ, bây giờ người đưa thư Bùi phủ mới yên tâm.


      Có điều cái kiểu đắc ý này của Bùi Hạo lại khiến chúng tướng lĩnh trong lều hận thể đấm cho cái, dù cho đơn thân độc mã đánh lại cả đám hợp sức. Nương nó chớ, miệng sắp kéo tới chân trời rồi mà còn bày đặt ghét bỏ. Chết tiệt, khinh người quá đáng!


      Tuy nhiên sau khi Bùi Hạo đọc thư xong, bỗng nhiên nổi điên, "Ta sắp làm cha, ta sắp làm cha!"


      Lúc này chỉ có chúng tướng lĩnh muốn đánh hội đồng mà ngay cả Phụ chính vương gia ngồi nghiêm chỉnh ghế chủ vị cũng cảm thấy tay mình ngứa ngáy.


      Ngay sau đó, Bùi Hạo còn cười lớn tiếng tuyên bố, "Quả nhiên ta trẻ trung khỏe mạnh, bách phát bách trúng!"


      Lần này tất cả mọi người đều chịu nổi nữa, phải đánh! Đánh chết !!!


      Buổi tối, trong lều chỉ còn lại hai người Phụ chính vương gia và Bùi Hạo.


      Huynh nghĩ cho kỹ, nhiệm vụ lần này lành ít dữ nhiều, Đại tỷ lại mang thai, hay là..."


      "Vương gia, bố trí lần này đại doanh chúng ta thống nhất, hơn nữa có ta được, người cũng biết mà, cần gì phải thêm nữa."


      đợi Mẫn Hoành Duệ hết câu Bùi Hạo cắt ngang, muốn , sao lại nghĩ tới chuyện đó? Chỉ là hành quân đánh giặt, liên quan đến an nguy của toàn bộ dân chúng Đại Hạ, sao có thể vì chuyện riêng của Bùi Hạo mà thay đổi được.


      Lại , nếu lúc trước Bùi Hạo dám con đường này phải có bản lĩnh bảo vệ tính mạng của mình, hơn nữa đời này của còn có thêm cục cưng phải bảo vệ, chỉ có thể càng kiên trì hơn mới được!


      "Muội phu, ta biết người lo lắng cho ta, nhưng tỷ phu của người phải kẻ bất tài, đến lúc đó người chỉ cần đứng ngoài quan sát là được rồi!"


      Ban đầu Mẫn Hoành Duệ đối xử với Bùi Hạo giống như đối xử với vãn bối của mình, như thế rất tốt, nhưng sau khi y lấy tiểu nương tử nhà mình chỉ trở thành huynh đệ cột chèo với , mà vai vế còn thấp hơn bậc. Trong lòng Mẫn Hoành Duệ vốn cũng tức giận gì, bình thường khi Mẫn Hoành Duệ và Bùi Hạo gặp gỡ đều dùng địa vị ngang hàng để chuyện màng lễ nghĩa quân thần, hôm nay lại bày đặt lên giọng, y nhìn hồi, thằng nhãi này dám lên mặt với y nữa, "Mau cút !"


      là nhìn thêm hai giây phiền lòng, ràng y đón dâu trước , dựa vào cái gì mà có con trước chứ, nghĩ tới là bực mình. Nương nó, ức chế chịu nổi!


      Tất cả đều là ghen ghét hết đây mà, hiểu! hiểu! Mắt Bùi Hạo đầy ý cười, bước chân như gió, cứ như vậy mà nghênh ngang "Cút" ra ngoài.


      Thế là thời gian rất dài sau đó, Bùi Hạo luôn mang vẻ mặt cười ngây ngô trước mặt toàn quân, hết lần này đến lần khác khiêu chiến sức chịu đựng cực hạn của nam nhân độc thân trong quân doanh. Đương nhiên, nhìn ở góc độ khác, chuyện này cũng góp phần làm tăng năng lực chiến đấu của binh sĩ toàn quân. Bởi vì khi lên đài tỉ thí mọi người đều bị hình ảnh khiêu khích của Bùi Hạo kích thích, tuy ai có thể đánh thắng , nhưng điều này ảnh hưởng đến ý nghĩ muốn đánh trong lòng mọi người chút nào!


      Đối với chuyện này, Mẫn Hoành Duệ vui vẻ xem kết quả đạt được, dù sao dưới góc độ nào đó y rất hài lòng. Dĩ nhiên nếu tên tiểu tử kia bị đánh, vậy càng khiến người ta hả dạ hơn nữa!


      ******

      Mà tại Bùi phủ trong kinh thành, từ khi xác nhận Tô Nhược U mang thai, Bùi phủ đều trong tình trạng đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ những yến tiệc thể từ chối, Tiểu Phương Thị mới dẫn hai tỷ muội Bùi Nhàn và Bùi Ninh tham gia.

      Chiến ngoài tiền tuyến hết sức căng thẳng, ngay cả dân chúng trong kinh thành luôn sống trong cảnh thanh bình cũng đứng ngồi yên. Từ khi Đại Hạ và Man Quốc khai chiến đến nay, trừ trận đầu quân mình đột kích thắng được trận cho đến bây giờ, năm tháng hơn mà Đại Hạ liên tục bại trận, tình hình này khiến lòng người trong kinh bàng hoàng, mấy hộ phú quý cũng bắt đầu dự trữ lương thực, chuẩn bị đường lui cho mình.

      Bên trong Bùi phủ, Tô Nhược U nghe Lưu An đại ca báo cáo, nàng im lặng lát mới : ‘Nhà kho ở thành Tây của chúng ta tạm thời niêm phong dự trữ, ngoài người canh gác được để bất kỳ ai lại gần khu vực đó.’

      ‘Dạ, Đại tiểu thư.’

      Kể từ khi Tô Nhược U xuất giá, Lưu An liền trở thành Lưu chưỡng quỷ của tiệm gạo, theo lý mà y làm việc cho Tô gia, , chính xác là giờ y hết lòng giúp Tô Nhược U quản lý các cửa tiệm hồi môn.

      Do mấy năm gần đây Đại Hạ mưa thuận gió hòa, quốc khố phong phú nên bây giờ xảy ra tượng thiếu thốn lương thực, nhưng chuẩn bị trước mọi chuyện cũng thừa.

      Tô Nhược U vẫn quên được chuyện ba tỷ muội nhà nàng suýt chút nữa là bị uy hiếp, tại Phụ chính vương gia đại giá thân chinh, đương kim Thánh thượng lại còn , biết đám người nấp trong bóng tối kia có thừa cơ làm loạn hay , nếu có ngày đó, nhà kho thành Tây tích trữ lương thực cũng có chỗ dùng.

      Lúc này Lưu An thầm giúp nàng quản lý cửa tiệm cũng cần phải cố ý che giấu, dù sau quan hệ giữa Lưu gia và Tô gia bày rành rành ra đó, người có tâm chỉ cần nghe nghóng chút là biết chuyện gì xảy ra.

      Sau khi Lưu An cáo từ, Tô Nhược U mới đứng dậy, tại nàng mang thai năm tháng, nhưng bụng nàng lại lớn hơn các phu nhân nhà khác rất nhiều. Trước đó lâu, lúc Đới Xuân Lôi đến bắt mạch định kỳ cho nàng, y xác nhận nàng mang song thai, chuyện này khiến mọi người trong Bùi phủ bị giày vò trận, là chuyện khiến người ta vừa vui mừng vừa lo lắng.

      Nhất là Tô phụ, ông thể lo lắng, có thể chuyện Tô mẫu mất vì khó sinh vẫn là bóng ma trong lòng ông, nỗi đau này cả đời khó phai, bây giờ nữ nhi của ông cũng trải qua hoàn cảnh như thế, quả Tô phụ dám tưởng tượng, nếu như đến lúc đó đại nữ nhi của ông...

      Bất luận thế nào, lần này ông nhất định phải chọn bảo vệ nữ nhi của mình!

      Trái lại, Tô Nhược U vẫn ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày nàng đều trò chuyện với hai cục cưng trong bụng, gần đây nàng bỗng có hứng thú kể lại quá trình quen biết của mình và người nào đó cho các cục cưng nghe, phụ thân chúng thể ở bên cạnh nhưng nàng thể để bọn chúng có cảm giác phụ thân tồn tại, nàng muốn các cục cưng biết, phụ thân của chúng là đại hùng, giờ bảo vệ quốc gia của bọn họ, bảo vệ con dân Đại Hạ.

      Mặc dù mọi người đều gạt nàng, muốn để nàng biết tình hình chiến liên tiếp thất bại, song làm sao Tô Nhược U cam tâm làm nữ nhân nơi khuê phòng, nam nhân của nàng chinh chiến bên ngoài, dù bây giờ nàng thể giúp được được gì, nhưng nàng hi vọng nếu xảy ra chuyện mà nàng lại là người cuối cùng biết được.

      Tuy lòng người hoang hoang, nhưng Tô Nhược U vẫn cảm thấy tình hình này kéo dài lâu, chỉ bởi vì nàng tin tưởng đương kim Phụ chính vương gia -- Nam nhân từng giống như vị thần ra quyết định chính xác cứu lấy Đại Hạ trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Trực giác cho Tô Nhược U biết, y phải là người cam chịu thất bại.

      Đương nhiên, còn có phu quân của nàng, nàng càng tin tưởng hơn nữa. Tuy lớn lên ở Bùi gia theo nghiệp đèn sách, nhưng võ tướng thiên tài, võ học của , mưu kế của , niềm kiêu ngạo của , kể cả bá đạo của cho phép thất bại, hơn nữa còn là thất bại nhục nhã chịu nổi.

      Vì thế, cục diện như nay, Tô Nhược U cảm thấy đó là kết quả do người ta tỉ mỉ sắp xếp, đây hổ là kế sách hay, bất luận là người cầm quyền Man Quốc tự mãn vốn bốn lời, hay những kẻ có mưu rục rịch trong nội bộ Đại Hạ mà , chỉ có thể là đợi rắn ra khỏi hang, thừa dịp đánh úp, thẳng tay thu lưới là được.

      Tuy nhiên, lần này người nào đó có thể kiềm chế tính tình của mình, chịu đựng đến bây giờ vượt qua dự liệu của nàng, xem ra, quả thực nàng đánh giá thấp rồi.

      Cục cưng, có phải phụ thân các con rất tài giỏi ...

      ‘Thiếu phu nhân, phu nhân đến thăm ạ.’ Thanh Nhạn giọng .

      Vừa dứt lời, Tô Nhược U còn chưa kịp đứng lên, Tiểu Phương Thị thẳng đến chỗ Tô Nhược U, đưa tay ra phủ lên bụng nàng, ‘Hôm nay hai tiểu bảo bối có ngoan ? Có quậy mẫu thân các con đấy?’

      Từ sau khi Tô Nhược U có thai, thái độ của Tiểu Phương Thị đối với Tô Nhược U có thể là thay đổi trăm tám mươi độ. Tuy mọi người đều biết do các cục cưng trong bụng Tô Nhược U nên mới thế, nhưng chuyện này đối với Tô Nhược U, có gì tốt hơn nữa chứ?

      Ngày xưa dù Tiểu Phương Thị có hơi quá đáng, với tư cách là con dâu nàng cũng dám khẳng định nàng tốt hoàn toàn, thậm chí bà còn hao tổn tâm tư muốn làm nàng tổn thương, nhưng kết quả ngược lại khiến Tô Nhược U rất vui vẻ, dù sao con của nàng phải gọi bà tiếng tổ mẫu sao? Bà thương chúng nó nên kết quả này là hiển nhiên thôi.

      ‘Hai cục cưng đều rất ngoan, có quấy con đâu ạ.’ đến hai tiểu gia hỏa trong bụng mình, sắc mặt Tô Nhược U dịu dàng tả được.

      ‘Tức nhiên rồi, hai tôn tử của ta là bảo bối ngoan nhất đời mà...’

      Tô Nhược U mỉm cười lắng nghe, nàng cũng vội đáp lời, dù sao mình Tiểu Phương Thị vẫn có thể tự hỏi tự trả lời hơn nửa ngày cũng được.

      Quả nhiên, sau gần thời gian uống cạn chén trà Tiểu Phương Thị mới chịu dừng lại, bà uống ngụm trà rồi bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ‘Ta có bảo nhà bếp hầm canh nhân sâm và cẩu kỉ cho con, hầm cũng được nửa ngày rồi, để ta sai người mang đến cho con chén.’

      Chính là vậy đó, bất luận là cái gì bây giờ Tiểu Phương Thị cũng lòng tốt với nàng, Tô Nhược U phải người lòng dạ hẹp hòi, bà tốt với nàng, nàng ghi nhớ.

      ‘Cảm ơn mẫu thân, để con sai Thanh Loan lấy là được rồi ạ.’

      Nghe Tô Nhược U Tiểu Phương Thị rất thỏa mãn, nhi tử thân mình chinh chiến sa trường, làm mẫu thân bà nhất định phải giúp nó bảo vệ cốt nhục của mình, còn có thê tử nó nữa...
      Last edited: 2/7/18

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đối với Bùi gia. Nhược U là công thần. Chờ Bảo Bao ra đời thôi. Thanks Nàng

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 77 Bắt đầu phản kích


      Chớp mắt đến lễ mừng năm mới, có điều tình hình chiến nơi tiền tuyến căng thẳng nên toàn bộ kinh thành hề có bầu khí náo nhiệt của năm mới như những năm trước. Năm nay Đương kim thánh thượng hạ chỉ, do cảm động và nghĩ đến chúng tướng sĩ bảo vệ quốc gia ở Tây Bắc, chinh chiến sa trường, dưới Hoàng cung giản lược hết mọi hoạt động năm mới, ngay cả tiệc tùng cũng miễn luôn.


      Hoàng đế tổ chức yến hội dân chúng càng tổ chức, chiến nổ ra biết phải kéo dài bao lâu, ai cũng dám phô trương lãng phí, mọi người chỉ mua số vật dụng ngày tết cho có chút khí là được rồi.


      Đương nhiên Bùi phủ cũng ngoại lệ, có điều Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân xét thấy trong nhà sắp có thêm hai cháu cố chưa chào đời, có thể xem là kiện đại hỉ, cho nên khí trong Bùi phủ ngược lại lạnh lẽo như bên ngoài, mặc dù đến mức giăng đèn kết hoa, vui mừng trắng trợn, nhưng có Bùi lão phu nhân quản lý nên mọi chuyện trong phủ cũng được sắp xếp thỏa đáng.


      Bên trong Quân Trúc Uyển, Tô Nhược U ngồi giường ấm, nàng may y phục cho các cục cưng, trẻ con nào cũng lớn nhanh, thời gian dự sinh của nàng vào khoảng tháng tư sang năm, trời cũng nóng dần lên, đến lúc đó cũng thể đặt chậu băng, cho nên y phục của trẻ sơ sinh phải dùng loại vải bông thoáng khí hút mồ hôi, ngoài ra thêu chút hoa văn nào, mỗi đường kim mũi chỉ đều phải tỉ mỉ chứ tùy tiện giống y phục bình thường được, làn da trẻ sơ sinh vô cùng mền mại nên phải vô cùng cẩn thận mới được.


      Ước chừng thời gian uống cạn chén trà, Thanh Nhạn bắt đầu nhắc nhở Tô Nhược U, "Thiếu phu nhân, người đứng lên vận động chút ạ."


      Trong bụng Tô Nhược U có hai cục cưng nên đương nhiên bụng nàng lớn hơn các phu nhân có thai khác rất nhiều, tại khi đứng thẳng nàng cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy mũi chân mình, vì để có sức khỏe tốt đến khi sinh các cục cưng được thuận lợi, Tô Nhược U dựa theo lời dặn dò của Đới Xuân Lôi và Vương ma ma, nên ngồi lâu chỗ mà phải thường xuyên đứng dậy tới lui lát.


      ra lúc mới vừa có thai, mỗi ngày Tô Nhược U đều kiên trì luyện bộ quyền pháp thích hợp cho nữ tử mà Ngô sư phụ dạy lúc trước, có điều bây giờ thân thể nặng nề nên nàng dám tập nữa. Tuy nhiên nàng vẫn duy trì phương pháp vận khí điều hòa hơi thở, thế nên nàng cảm thấy thân thể của mình cồng kềnh là mấy.


      Hơn nữa, dưới săn sóc của Vương ma ma, chẳng những Tô Nhược U bị phù và các tượng như da vàng như nghệ, tóc khô sơ các loại mà còn ngày càng mượt mà mềm mại như nước, các ma ma có kinh nghiệm và đại phu đều biết, thời kỳ mang thai chính là thời gian điều dưỡng cơ thể tốt nhất.


      Trong lúc Tô Nhược U mang thai, Vương ma ma cũng vội vã bổ sung thức ăn nhiều thịt cho nàng, mà chủ yếu uống canh bổ dưỡng là chính, chỉ sợ ăn nhiều quá béo lên, sau này khó giảm xuống mà hơn nữa nếu ăn quá nhiều, đến lúc đó thai nhi quá lớn khó sinh, vì thế Tô Nhược U mang thai sáu tháng nhưng khuôn mặt vẫn nhắn mượt mà hơn chút, thoạt nhìn tươi đẹp mơn mởn hơn rất nhiều.


      Nếu như trước đây cả người Tô Nhược U tràn ngập hơi thở ngô nghê và thẹn thùng của thiếu nữ, bây giờ nàng chỉ có thêm nét trưởng thành, tình cảm thiên liêng của người làm mẫu thân, mà càng ngày nàng càng trở nên hấp dẫn hơn, vẻ mặt quyến rũ cộng thêm đôi mắt đào hoa mờ hơi sương, đúng là "Ánh mắt câu hồn nhiếp phách", nhất là dáng người của nàng, vẫn có lòi có lõm như trước, giống như bông hoa xinh đẹp nở rộ lúc sớm mai vẫn còn mang theo vài giọng sương đọng, kiêu hãnh khoe sắc dưới ánh mặt trời.


      Cũng may ở phương diện này cả Bùi lão phu nhân và Tiểu Phương thị đều có chung nhận thức, hai người cũng ầm thầm dặn dò Tô Nhược U cứ ăn uống thoải mái. , khi Bùi lão phu nhân mấy lời này Tô Nhược U còn có thể chấp nhận được, dù sao Bùi lão phu nhân vốn thương nàng có thừa, song Tiểu Phương Thị có thể được như thế khiến Tô Nhược U khiếp sợ thôi, thậm chí còn có chút "Được thương mà lo sợ."


      Tiểu Phương Thị hài lòng về nàng phải ngày ngày hai, chuyện này Tô Nhược U đoán dưới Bùi phủ được mấy người thay đổi thái độ với mình, nếu có cũng chỉ do nể mặc các cục cưng trong bụng nàng thôi, còn đối với mình, nàng cho rằng chẳng qua là người ta chỉ thuận tiện quan tâm mẫu thân của Đại tôn tử chút, có điều ai tốt với nàng nàng nhận, sau này chắc chắn có cơ hội báo đáp.

      Nhưng mà, khi Tiểu Phương Thị dặn dò nàng nên ăn quá nhiều, miễn cho thai nhi lớn dẫn đến khó sinh, hơn nữa sau khi sinh xong còn khó lấy lại vóc dáng, Tô Nhược U mình có cảm giác gì nữa, nàng biết Tiểu Phương Thị như thế hẳn là do thích đứa con dâu là nàng, song dù vậy, bà dặn nàng ăn ít lại, cho nên nàng đành phải ‘Bạt đãi’ đại tôn tử quý giá của bà thôi!

      Về sau, Tô Nhược U nghĩ thông suốt, có lẽ tính tình của mẹ chồng quá ‘Ngây thơ’ nên mới thế, cho dù bà ở tuổi này, cho dù cái từ ‘Ngây thơ’ này nên xuất người đương gia chủ mẫu gia đình quyền quý, song ai bảo cha chồng nàng nguyện ý thương bà, đương nhiên điều này cũng có liên quan đến ‘Dung túng’ của Tổ phụ và Tổ mẫu. Có thể thấy mẹ chồng nàng rất tốt số, cho nên bà mới có thể khắc trước còn rất chán ghét người ta nhưng chỉ khắc sau là móc tim móc phổi đối tối với người ta rồi.

      Tô Nhược U đứng dậy ra khỏi phòng, lúc này bên ngoài tuyết bay đầy trời như lông ngỗng, mùa đông năm nay vô cùng rét lạnh, Tô Nhược Tuyết nhớ tới người nào đó vẫn còn chiến trường Tây Bắc, biết tình hình bên đó thế nào, thời tiết phương Bắc lạnh hơn ở đây rất nhiều, biết áo bông nàng làm cho có đủ ấm hay ...

      ******

      Lúc này, Bùi Hạo dẫn đầu hơn trăm binh sĩ chiến đấu trong thôn trang ở phía đông Định Châu.

      Bởi vì năm nay đại hàn, người Man Quốc ở phương Bắc chủ yếu sống theo kiểu du mục là chính, trải qua nửa năm chiến , quân đội Man Quốc kiệt sức, mấy năm qua, vào mùa đông quân sĩ Man Quốc thường giả trang thành thổ phỉ cướp bóc các thôn trang ngoài biên giới Đại Hạ, năm nay tình hình càng nghiêm trọng hơn.

      Bởi thế trong thời gian này, quân đội đóng quân ở Định Châu phái ra hai ngàn tinh binh, chia làm hai mươi phân đội đánh đột kích, mỗi đội đều có đội trưởng và đội phó, ngày đêm tuần tra xung quanh các thôn trang giáp ranh với biên giới Man Quốc, chỉ cần gặp thổ phỉ đến cướp lương thực, giết cần luận tội!

      Bùi Hạo dẫn theo trăm tinh tinh thuộc Kiêu Kỵ Doanh mai phục ở thôn Thanh Hà mấy ngày nay, vì để binh lính địch dò la phát , đội quân Bùi Hạo núp ngọn núi trước thôn, như vậy ngay cả thôn dân cũng phát có mặt của bọn họ.

      Quả nhiên, hôm nay trời mới vừa sụp tối, phía đông liền xuất ‘Bọn cướp đường’, hai mắt Bùi Hạo sáng lên, trời rất lạnh, chỉ sợ người đến thôi!

      Chờ bọn chúng sắp đến gần thôn Thanh Hà, Bùi Hạo hoàn toàn cần gióng trống khua chiên mà trực tiếp ra lệnh mọi người đánh úp xuống, có thể thấy đối phương nhân lúc trời đến cướp lương thực, bọn chúng ỷ y dẫn theo bao nhiêu người, bên phía Bùi Hạo hề kinh địch, hơn nữa khả năng người nào cũng hạng nhất, trận chiến này hoàn toàn nghiêng về bên, vừa đánh bao lâu kết thúc, mọi người nghiêm túc thu dọn thi thể trở về quân doanh, đừng thấy ngạc nhiên, những thi thể này đều có chỗ hữu dụng hết đấy.

      ‘Lão đại, đám người này hề có kinh nghiệm chiến đấu, bọn tiểu Man Quốc này cũng quá yếu rồi, phái người đến cướp lương thực ít ra phải có năng lực chút chứ, toàn mấy tên tôm tép yếu nhớt, chưa kịp chơi đùa gì cả!’

      Người chuyện mặt có râu quai nón, nhìn mặt mũi ra sao, thân hình cao to gấp đôi Bùi Hạo, cách chuyện rất nhiệt tình thô lỗ, thể nào so sách với khí chất thiếu gia ngấm vào máu của Bùi Hạo, hành động cử chỉ đều lỗ mãng thô tục, có thể thấy là người cẩu thả.

      Bọn họ phân đội được hơn tháng, trải qua thời gian chung đụng, mọi người đều biết tuy Bùi Hạo trẻ tuổi giữ chức vị cao nhưng kiêu ngạo chút nào, mọi người chỉ tạm thời chia đội nên gọi thẳng Bùi Hạo là ‘Lão đại’, Bùi Hạo nghe xong cũng có ý kiến gì, lâu dần gọi riết thành quen.

      ‘Chỉ biết chơi, nhiệm vụ Nguyên soái giao để tâm, nếu có bản lĩnh ngươi giết hết đám Man Quốc ở phía đối diện kìa.’

      Tuy Bùi Hạo cũng cảm thấy đánh chưa ghiền, nhưng với tư cách là đội trưởng, điều đầu tiên là phải đặt mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ và an toàn của cả đội lên hàng đầu.

      ‘Vầy , chúng ta chuyển những thi thể này về trước, sau đó người với Nguyên soái để chúng ta sang Man Quốc giết hết đám cướp đó đoạt lại lương thực .’

      Nhắc đến chuyện này, mặt mày Hoắc Thanh sơn vô cùng hưng phấn, những ngày qua đều là bọn Man Quốc ngừng sang quấy rối Đại Hạ, lão đại đúng, chúng ta nên đánh cho bọn chúng kịp trở tay.

      Đúng là biết động não, cả ngày đánh đánh giết giết, làm sao y trở thành đội phó được nhỉ? Tiểu muội phu Mẫn Hoành Duệ có mắt, biết người như vậy mà còn sắp xếp vào đội của ! cái gì có thể đánh nhau, cái gì trung thành, cái gì vào thời khắc mấu chốt phát huy năng lực, tất cả đều là cái rắm! Quả thực phái người tới để làm khổ có! Còn muốn sang Man Quốc quấy rối? Làm như muốn vậy!

      để ý tới Hoắc Thanh Sơn gào thét, Bùi Hạo dẫn đầu hơn trăm người nhanh chóng trở về quân doanh rồi chỉ thị binh sĩ ném những thi thể này vào bãi đất trống chuẩn bị từ trước, dù sao trời lạnh như vậy nên sợ thối rữa gì đó, băng tuyết giăng đầy trời chỉ lát là đóng băng hết.

      Bùi Hạo vào lều nguyên soái, bên trong chúng tướng quân đều có mặt.

      ‘Bùi phó tướng đến, biết hôm nay Bùi phó tướng mang về bao nhiêu ‘Cộc gỗ’ đây?’

      Vừa trong thấy Bùi Hạo mọi người liền kiềm được muốn trêu ghẹo, ai bảo ngày nào cũng diễu võ dương oai khiến người ta phiền hết sức.

      Bùi Hạo hoàn toàn quan tâm đám người nhàm chán này, từ khi đám người này đấu võ đọ sức với chẳng những có ngày ngày oán hận nhắm vào , mà ngược lại còn biến thành dáng vẻ đứng đắn, lười để ý đến bọn họ.

      ‘Bẩm Nguyên soái, lần này tiểu đội của ti chức mang về bảy mươi thi thể.’

      Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của mọi người, vừa mới bắt đầu bọn họ cũng dám phái quá nhiều người, miễn cho lọt vào tai mắt của bọn chúng, có điều tiếp theo khó mà được.

      Quả nhiên, hơn mười ngày sau, thấy bên này có động tĩnh, phía bên Man Quốc phái ít đội quân người ngựa đến cướp lương thực, lần này quân đội Đại Hạ chuẩn bị tốt từ trước, phần lớn đám ‘Thổ phỉ’ kia chỉ có có về, cảnh tượng tàn sát thôn trang cũng xảy ra nữa.
      Last edited: 2/7/18

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 78 Lễ mừng năm mới


      Hai mươi ba tháng chạp, người người trong kinh thành bắt đầu nhộn nhịp bắt tay chuẩn bị lễ mừng năm mới, mà bên này, trong đại doanh Quan Châu, các binh sĩ đều tập trung bên bờ sông Giang Nam, tuyết lông ngỗng nhàng bày dày đặc, bóng người mờ ảo di chuyển nhìn ràng, bầu khí vô cùng nghiêm túc.


      Các con sông lớn vốn là nơi hiểm yếu, bình thường nước chảy rất xiết thể vượt qua được, ven bờ mấy ngàn dặm trở thành ranh giới giữa Đại Hạ và Man Quốc, mấy ngày nay tuyết rơi nhiều biến dòng nước chảy xiết trở thành dòng sông băng nối liền hai bờ sông, Đại Hạ điều binh lúc này cần cũng biết.


      Lúc trước bọn họ thua quá nhiều, Man Quốc chắc chắn cũng bỏ qua cho bọn họ trong thời cơ thiên thời địa lợi tuyệt vời như thế này đâu, thay vì ngồi chờ bọn chúng đánh tới, dĩ nhiên Mẫn Hoành Duệ suất lĩnh tám mươi vạn đại quân vượt qua sông đánh trước.


      Có điều sĩ khí nhất định là thể thiếu, lúc trước cố tình để thua nửa năm, tuy hiệu quả như mong muốn, đám binh sĩ Man Quốc ngày càng cuồng vọng chúng bách chiến bách thắng, nhưng bên quân mình sĩ khí giảm sút, đây cũng là nguyên nhân Mẫn Hoành Duệ sắp xếp từng phân đội tiêu diệt "Thổ phỉ" phải đem thi thể về.


      bao lâu sau, chỉ mới mười ngày binh sĩ nhận được lệnh mang thi thể binh sĩ Man Quốc chất thành đống trong bãi đất trống đối diện lãnh thổ Man Quốc, mặc dù chỉ tạm thời chia đội, song mười ngày thu hoạch cũng ít, thi thể trong bãi đất trống nhanh chóng xếp thành ngọn núi .


      Nếu như lúc mới vừa bắt đầu tướng lĩnh Man Quốc biết bọn họ làm gì, bây giờ mà chưa nữa quả phí cơm gạo ăn nhiều năm như vậy, nhưng mà chuyện này là thế nào đây? Bọn chúng phái hơn ba ngàn binh sĩ cướp lương thực nhưng số trở về được có mấy người, càng tới số lượng lương thực mang trở về, ràng người Đại Hạ động tay động chân.


      Từ khi hai nước giao chiến đến nay, Man Quốc chưa từng bị thiệt hại lớn như vậy, cho nên bọn chúng làm sao cam lòng, bây giờ còn phải trơ mắt nhìn binh sĩ Đại Hạ phía đối diện hỏa thiêu thi thể huynh đệ mình. Thế này còn chuyện gì có thể nhục nhã hơn? tại biết đối phương cố ý muốn trêu tức quân mình, các tướng sĩ Man Quốc đều trừng đỏ mắt.


      Trái lại bên này, từng bó đuốc hừng hực ném vào đống thi thể binh sĩ Man Quốc chất thành núi, nháy mắt các binh sĩ Đại Hạ hăng như cắt tiết vịt, nhiệt huyết sôi trào, loại cảm giác hãnh diện này, quả thực thoải mái biết bao nhiêu mà .


      "Đám oắt con Man Quốc bên kia, trời rất lạnh đấy, qua đây sưởi ấm chút !"


      Tướng lãnh có bộ râu quai nón ngồi lưng ngựa, sau khi quăng cây đuốc vào đống thi thể kia hô lớn cho đám binh sĩ Man Quốc phía đối diện nghe, giọng điệu rất vui vẻ.


      "Lão Hoắc, ngươi rất đúng, chúng ta có rất nhiều "Cộc gỗ", rất thích hợp với thời tiết giá rét nay, Đám tiểu tử Man Quốc, nếu các ngươi đủ "Cộc gỗ" sưởi ấm chúng ta phát miễn phí cho nè."


      vậy vẫn chưa chính xác lắm, những chúng ta đưa miễn phí mà chúng ta còn đưa đủ ngàn tám trăm cộc! Miễn cho khi khai chiến lần nữa, đám oắt con Man Quốc các ngươi lạnh run rẩy mất, ngay cả binh khí cũng cầm được, đến lúc đó lại chúng ta ức hiếp, thắng vẻ vang, giậu đổ bìm leo!"


      "Lão Triệu rất đúng, đám oắt con Man Quốc, nếu các ngươi thiếu cộc gỗ cứ , chúng ta đều là người quen cũ, đừng bắt chước mấy nàng dâu , nghẹn ngào cả buổi mà vẫn xấu hổ dám mở miệng, gia đây cũng rảnh đoán mò tâm tư của bọn ngươi!"


      .....

      Trong lúc các tướng lĩnh Đại Hạ hét vang trời, các binh sĩ Man Quốc hận thể đánh qua ngay lập tức.

      ‘Tam hoàng tử, thần nguyện dẫn binh qua dạy dỗ cho đám tiểu tử Đại Hạ biết trời cao đất dày kia trận, đánh cho bọn chúng tè ra quần, để xem bọn chúng còn rảnh rỗi ăn ngạo mạn nữa !’

      Tướng lĩnh dẫn binh của Man Quốc lần này tính ra cũng là người quen cũ -- Tam hoàng tử Mộ Dung Tề lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, Đại Hạ xuất binh lần này cũng là mưu kế của gã đấy, từ trước đến giờ người Man Quốc dũng mãnh hiếu chiến, trước kia bị Lý Lão Hầu gia đả thương nguyên khí quốc gia nghiêm trọng, suýt chút nữa thể trở thành nước. Mấy mươi năm nay Man Quốc nghỉ ngơi dưỡng sức, lần nữa Hoàng thất Man Quốc cam lòng, vọng tưởng chiếm được Trung Nguyên, trong đó Tam hoàng tử Man Quốc là người có dã tâm nhất.

      Mộ Dung Tề nhớ đến lời hứa của phụ hoàng trước khi trận chiến diễn ra, tuy Đại ca ngồi ở vị trí thái tử nhiều năm như vậy thế nào? Chỉ cần gã đem chiến thắng trở về, ngôi vị Hoàng Đế đối với là chuyện dễ như trở bàn tay.

      Vì thế, lần này gã chỉ được thành công được phép thất bại. Nửa năm nay Đại Hạ liên tục bại lui, tuy nhiên các phân đội nằm ngoài dự tính của gã, có điều nếu cẩn thuận suy nghĩ phải hiểu được, dù sao ở phía bên kia bọn họ còn có nội gián, chắc hẳn bây giờ Mẫn Hoành Duệ dẫn đầu tám mươi vạn đại quân , cũng may có tay chân bên kia chứ nếu bọn họ cũng nhận được nhiều tin tức như vậy, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là mỗi binh sĩ Man Quốc đều cao lớn dũng mãnh.

      Lần cướp lương thực này, chẳng những bọn họ chiếm được chút lợi ích nào mà ngược lại còn tổn hao hai ngàn binh lính, Mộ Dung Tề vốn khống chế cơn giận trong lòng, song bây giờ đám người Đại Hạ dám khiêu khích như thế, dù biết bọn chúng cố ý thế nào, Mộ Dung Tề tin tưởng, với thực lực vô đối trước mặt, mọi mưu quỷ kế đều vô nghĩa.

      ‘Gia Luật Hòa, ngươi dẫn theo năm vạn binh sĩ tiêu diệt đám người biết trời cao đất dày kia , Gia Luật Vinh, ngươi dẫn năm vạn binh sĩ đánh bọc từ bên trái, Quan Phách, ngươi dẫn năm vạn binh sĩ đánh bọc từ bên phải.’

      Thấy Man Quốc bên kia có động tĩnh, bên này Đại Hạ từ từ nổi trống lên, tiếng trống mạnh mẽ vang xa, từng hồi, từng hồi, cỗ vũ tinh thần binh sĩ.

      ‘Các huynh đệ, chúng ta giết hết đám súc sinh Man Quốc này , đánh cho chúng tơi bời tan tác, để xem hôm nay ai giết được nhiều hơn, ta cho các người lập công đầu, buổi tối có rượu uống!’

      Tiếng rống vang như sấm, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, đây là chiến trường đẫm máu, cũng là nơi khởi đầu cho hòa bình.

      ******

      Đêm ba mươi, Bùi phủ đèn đuốc sáng trưng, năm nay Thánh thượng cảm động nhớ thương chúng tướng sĩ Đại Hạ vất vả sa trường nên mở cung tiệc, cả triều văn võ cũng cần tham gia, buổi tối này hôm nay bá quan văn võ có thể ở nhà cùng trải qua đêm cuối của năm cũ bình an bên người nhà của mình.

      Những đêm ba mươi tết trước đây, Bùi lão gia và Bùi phụ đều ở trong phủ, Bùi lão phu nhân và Tiểu Phương thị đều có phẩm vị mệnh phụ, năm nào cũng phải vào cung dự tiệc, tính ra, nhiều năm nay Bùi phủ chưa từng trải qua đêm trừ tịch với người nhà, chưa từng đón giao thừa chung với nhau.

      Năm nay hiếm khi có cơ hội, ngoại trừ Bùi Hạo ở nhà, toàn gia đều tập trung lại, cũng may năm nay phải đón cháu dâu về mà còn có thêm hai chắt trai, vì thế dưới Bùi phủ ai cũng tươi cười vui vẻ, tràn ngập khí của lễ mừng năm mới.
      Tô Nhược U đến Vinh An Đường từ sớm, bốn gốc phòng đều đặt chậu than, đối lập với băng tuyết phủ đầy trời bên ngoài, nơi đây ấm hơn ít.
      ‘Thanh Nhạn, Thanh Loan, hai tiểu nha đầu các ngươi đỡ thiếu phu nhân cẩn thận, coi chừng dưới chân, coi chừng xảy ra chuyện may, phi, phi, phi, sắp sang năm mới, được gỡ, cũng thể xảy ra chuyện may!’

      Thanh Nhạn và Thanh Loan cùng đến với Tô Nhược U đương nhiên là vâng dạ từng chuyện .

      ‘Cảm ơn Tổ mẫu quan tâm, Thanh Nhạn các nàng rất cẩn thận vững vàng, còn nữa, các ma ma trong viện của người là chịu khó, đường chút tuyết đọng cũng có, sợ trượt đâu ạ.’

      Tô Nhược U được Bùi Nhàn và Bùi Ninh đỡ ngồi xuống giường ấm, nàng nhanh chậm .

      ‘Tẩu tẩu, hôm nay chất nữ của muội có quấy tẩu ?’

      Kể từ khi biết Tô Nhược U mang song thai, ai vui vẻ hơn tiểu nha đầu Bùi Ninh này cả, tiểu nương chắc chắn nàng mang long phượng thai, như vậy cùng lúc có cháu trai nghịch ngợm hoạt bát, cháu mềm mại đáng , có gì hoàn mỹ hơn nữa! Vì vậy, trong khoảng thời gian này mặc kệ người khác thế nào, bé vẫn kiên trì gọi như vậy.

      ‘Bọn nó rất ngoan, có điều bây giờ được gặp tiểu nên bắt đầu ầm ĩ lên rồi.

      Tiểu nha đầu rất đáng , bình thường rất hay tới Quân Trúc Uyển thăm nàng, hai người từ từ quen thuộc, Tô Nhược U cũng rất thích trêu chọc tiểu nương.

      ‘Tẩu tẩu!’ Biết Tô Nhược U chọc mình nhưng Bùi Ninh cũng so đo, tiểu nương chớp mắt, ‘Vậy mới phải chứ, cháu trai cháu ngoan của tiểu , bây giờ đến đây, mau chào hỏi .’

      rồi, bàn tay bé của Bùi Ninh liền che bụng Tô Nhược U, từ khi biết các cục cưng trong bụng Tô Nhược U có thể động đậy, tiểu nương bèn rất thích làm động tác này, ngừng mong mỏi hai cục cưng nhúc nhích lật qua lật lại, hoạt động gân cốt chút, dùng bàn chân hoặc bàn tay chào hỏi tiểu .

      Có lẽ hôm nay hai cục cưng cũng cảm nhận được bầu khí vui mừng của năm mới, chúng nó hình như hiểu được lời Bùi Ninh nên rất nể tình duỗi lưng cái, đưa bàn tay ra gồ lên bụng Tô Nhược U.

      ‘Tổ mẫu, mẫu thân, tỷ tỷ, mọi người nhìn này, cháu trai cháu chào hỏi con đấy!’

      Dáng vẻ đắc ý kia khiến mọi người buồn cười thôi, tuy nhiên trong lòng mọi người cũng rất chờ mong.
      ‘Bà cố xinh đẹp của các cháu đây!!! Mau chào hỏi với bà .’
      ‘Cục cưng, ta là Tổ mẫu, các con mau chào tổ mẫu .’
      Ngay cả Bùi Nhàn chững chạc cũng sáp lại, tay dán lên bụng Tô Nhược U, ‘Hai cục cưng, ta là đại , chào hỏi đại .’
      biết có phải do ngủ đủ rồi , lúc này các cục cưng rất nể tình hào phóng nhích tới nhích lui trong bụng Tô Nhược U, hết sức hoạt bát, nể mặt tất cả mọi người. Tô Nhược U mỉm cười nhìn xung quanh, nàng cảm thấy ồn ào chút nào, dù có khi hai cục cưng hào hứng đạp mạnh, nàng vẫn mỉm cười chịu đựng, đành lòng với bọn họ, cũng nỡ làm bọn họ mất hứng.
      Cũng may, lát sau, Bùi lão phu nhân liền ngăn lại hành vi trêu đùa hai cục cưng, trong lúc Tô Nhược U mang thai, dưới Bùi phủ mọi người ít nhiều gì cũng bổ sung ít kiến thức về thai phụ và thai nhi, mặc dù muốn nhưng ngay cả Bùi Ninh tính tình trẻ con cũng dừng lại, nỡ để Tô Nhược U mệt nhọc.

      Bữa cơm tất niên đương nhiên rất phong phú, có điều phong phú cỡ nào cũng thể thiếu sủi cảo, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Tô Nhược U chậm rãi ăn viên sủi cảo có chứa đồng tiền may mắn, tất cả mọi người mới thở phào hơi.

      ‘Rất tốt, điềm lành, điềm lành, năm sau khi U Nhi sinh con nhất định bình an!’
      Last edited: 2/7/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :