1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @La Thùy Dương Đề nghị đồng chí quay lại cái vựa của đồng chí tập trung mà bán chim nhé, đừng có hóng hớt ở đây rồi mất năng suất bên kia là tôi xử bắn đồng chí ngay và luôn đấy nhé
      La Thùy Dương thích bài này.

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 45.2: Trừng phạt đúng tội
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tin tức ồ ạt truyền về, chân tướng trong kiện Triệu Huệ Lan, Tiêu Thiểu Giác thậm chí còn ràng hơn cả mấy đương . Nhưng ngờ đến cuối cùng Lục Thần vẫn có thể tặng cho “ngạc nhiên mừng rỡ” như vậy!

      Lục Thanh Lam cũng nghe được tin này, sắc mặt biến đổi liên hồi. Người cha này của nàng cái gì cũng tốt, có điều lòng dạ quá yếu mềm. Cho dù tương lai có dấn thân vào quan trường, e là cũng khó mà làm nên nghiệp lớn.

      Đồng thời nhận được tin này còn có Cảnh ma ma tại Thúy Phong uyển, bà nghe mà mừng rỡ khôn cùng, quả thực đúng là sau cơn mưa trời lại sáng! Bà vào phòng Kỷ thị, thêm mắm thêm muối tuyên dương chuyện này hồi, cứ ngỡ rằng Kỷ thị nghe xong chắc chắn vui mừng khôn xiết, nào ngờ nàng chỉ hờ hững nghe bà thuật lại, hoàn toàn có vẻ gì là phấn chấn.

      Cảnh ma ma khuyên nhủ: "Tiểu thư, có thể để cho lão nô vài câu quá phận hay ?”

      Kỷ thị nghe vậy sắc mặt mới có chút thay đổi. Cảnh ma ma là nhũ mẫu của nàng, từ bé Kỷ thị uống sữa của bà mà lớn, tấm lòng thương bà dành cho Kỷ thị còn hơn cả con cái ruột thịt của mình. Nhưng bà lại hề được sủng mà kiêu, vô cùng tuân theo quy củ phép tắc, từ khi gả vào Hầu phủ đến giờ, bà luôn gọi Kỷ thị là phu nhân, chứ còn gọi tiếng tiểu thư như xưa nữa.

      Nay bà chợt sửa lại cách xưng hô, tất nhiên là có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng muốn với nàng. ra Kỷ thị cũng luôn xem Cảnh ma ma như người nhà của mình, chưa bao giờ khách sáo với bà như người ngoài, vì vậy liền cung kính đáp: “Ma ma có lời gì cứ việc , A Hành xin kính cẩn lắng nghe!"

      Cảnh ma ma : "Ta ở bên cạnh tiểu thư từ đến lớn, có thể trong số những người hiểu tính cách của tiểu thư nhất. Mặt ngoài tiểu thư thoạt trông rất hiền hòa, ra trong xương tủy luôn giấu nét ngạo mạn. Ta biết giờ trong lòng tiểu thư nghĩ gì, có phải là tiểu thư cảm thấy mặc kệ gia có từng lên giường với nữ nhân kia hay chưa, kiểu gì vẫn có lỗi với người, vì người trao trọn trái tim cho , mà lại làm ra chuyện như vậy trả lại cho người, khiến người cảm thấy thất vọng đau khổ, cảm thấy thể tha thứ. Lão nô sai chứ?”

      Kỷ thị chấp nhận gật gật đầu. Nàng tình có suy nghĩ như vậy, nàng có thể khoan dung cho Lục Thần khi có thông phòng trước khi thành thân, nhưng lại thể dễ dàng dung tha cho việc sau khi thành thân rồi mà lại vẫn phản bội nàng. Đây, là vấn đề về nguyên tắc cơ bản!

      Cảnh ma ma thở dài: "Nhưng bao nhiêu năm qua, theo như lão nô thấy, dù xét về mặt tính nết hay nhân phẩm, gia vẫn thuộc loại tốt nhất. gia xuất thân từ dòng dõi quý tộc, mặc dù có vài tật xấu điển hình của nhóm công tử nhà giàu, nhưng từ khi tiểu thư gả sang đây, gia cũng chấn chỉnh được kha khá rồi. Có câu, ai là người hoàn mỹ, gia có thể được như vây giờ là điều dễ, việc đời vốn thể nào mười phân vẹn mười, gia căn bản vốn định phản bội tiểu thư, hơn nữa cũng đầu ấp tay gối với Triệu Huệ Lan kia, thiết nghĩ người nên nhượng bộ bước, để có ấn tượng rằng người khoan dung rộng lượng, như thế phải tốt hơn là hàng ngày giày vò lẫn nhau sao? Huống chi cộng thêm cái thai trong bụng của người giờ người với gia có bốn đứa con, chẳng lẽ người nỡ vung đao chặt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người à? Sống đời, lúc nên cúi đầu hãy cúi đầu, lúc nên nhượng bộ hãy nhượng bộ. Lão nãi nãi phải là bài học của chúng ta đó sao?”

      Lão nãi nãi chính là của Kỷ thị, năm xưa từng là tài nữ nổi danh của Kỷ gia. Trượng phu của bà chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng với bà, sau khi hai người thành thân, cuộc sống vốn nên thuận hoà mỹ mãn, chỉ tiếc rằng lão nãi nãi là người mà trong mắt dung được hạt cát, cầu đối với trượng phu có thể là hà khắc vô cùng. Về sau, hai người có thể chỉ vì vài chuyện vặt vãnh bé bằng hạt tiêu mà cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng chỉ đành hòa ly.

      Lão nãi nãi bị chuyện tình cảm làm tổn thương, cả đời tái giá, độc sống nốt quãng đời còn lại, thê thảm vô cùng.

      “Vả lại, nếu hai người vẫn cứ bất hòa như vậy, chẳng phải tự tay dâng nhược điểm của mình cho lão phu nhân cùng Tam phu nhânrồi à?”

      Kỷ thị sững người, sau đó chầm chậm : “Ma ma, ta hiểu rồi.”

      Đêm về, Lục Thần lại như mọi ngày đến trước cửa chính viện, Kỷ thị rốt cuộc cũng cho vào. Bất kính với phu quân là tội lớn, nếu nàng vẫn cứ gây lộn với Lục Thần như thế, chỉ vô duyên vô cớ để cho lão phu nhân cùng Tam phu nhân thừa nước đục thả câu mà thôi, lúc này vợ chồng bọn họ phải đồng tâm hiệp lực, gắng sức dồn ép Triệu thị, khiến nàng ta bị hưu, cuốn gói về nhà mẹ đẻ.

      Kỷ thị để Lục Thần ở lại ăn cơm, Lục Thần quả nhiên mừng như bắt được vàng, liên tục : "Chuyện Triệu Huệ Lan là do lỗi của ta! Ta có lỗi với A Hành, hại nàng phải chịu nhiều uất ức đến vậy, ta lòng xin lỗi nàng. Có bài học này, từ giờ về sau ta nhất định khắc chế bản thân, lòng tu thân dưỡng tính, bao giờ liếc nhìn nữ tử khác dù chỉ cái.”

      Kỷ thị chỉ nhàn nhạt ừ câu, trong lòng Lục Thần cũng hiểu , muốn khôi phục trở lại trạng thái ân ái hòa thuận gắn bó như keo sơn giống khi trước, mình vẫn phải biểu cho tốt, dùng chân tình của chính bản thân mình hâm nóng lại trái tim nguội lạnh của Kỷ thị, từng chút từng chút .

      Về phần lão thái gia, ông cứ mãi do dự băn khoăn biết quyết thế nào. Vốn dĩ với hành động của Triệu Huệ Lan, có giết nàng ta trăm lần cũng đủ, nhưng mà thân phận của nàng ta lại đặc thù đến vậy, thể nào xử lý. Cuối cùng lão thái gia chỉ đành phải sai người tống nàng ta ra khỏi Hầu phủ, đưa trở lại thôn trang mà trước đó nàng ta ở. Đồng thời, ông thầm cắt đứt mọi đường cung cấp đến thôn trang, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt.

      Về phần gã tùy tùng Thần Phong, gã bị lão hầu gia lấy cớ phái ra ngoài làm việc, kết quả giữa đường xe ngựa gặp tai nạn, rơi xuống vách núi, chết cực kỳ thảm. Nực cười là lúc Lục Diệp nhìn thấy thi thể của tùy tùng của mình, ta sợ tới mức ngã bệnh, nằm liệt giường vài ngày.

      Đối với cách xử lý này của lão hầu gia, mỗi người có ý kiến riêng. Đám người hầu trong Thúy Phong uyển đều tức giận bất bình, Bồ Đào từng buông lời oán giận trước mặt Lục Thanh Lam chỉ lần: “Ả kỹ nữ Triệu Huệ Lansuýt hại phu nhân xác hai mạng, lại quấy nhiễu cả nhà chúng ta, làm cho Tam phòng có lấy ngày an bình. Kẻ hạ tiện độc ác đến thế màng lão hầu gia vẫn còn chừa lại cái mạng chó của ả, đúng là quá hời cho ả rồi.”

      Có thể , trong số mọi người ở đây Lục Thanh Lamhận nữ nhân này nhất, nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất bình tĩnh ung dung, chỉ sai Thạch Lưu gọi Trương tẩu tử đến đây.

      Trương tẩu tử theo Thạch Lưu vào chính phòng, thấy tiểu nươngxinh đẹp như phấn điêu ngọc màiđang ngồi nghiêm chỉnh giường la hán, trông trắng trẻo mập mạp hết sức đáng , có điều đôi mắt lại sáng ngời đến lạ, giống như chỉ cần liếc mắt cái có thể nhìn thấu bí mật của người đối diện, dù là bên ngoài hay tận bên trong. Trương tẩu tử dám nhìn lâu, vội vã cúi đầu cụp mắt xuống, nghe thấy Lục Thanh Lam với mình: “Ta đề cập về Hương Cẩn với mẫu thân rồi, tháng sau bảo nàng ấy vào viện ta đọc sách học cùng với ta .”

      Trương tẩu tử vui mừng quá đỗi, "Đa tạ đại ân của Lục nương, về nhà nô tỳ nhất định bảo Hương Cần tận tâm tận lực hầu hạ nương, dám xảy ra chút sai lầm nào.”

      Lục Thanh Lam khoát tay : "Ngươi đừng vội vàng cảm tạ ta, ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi giúp ta đây!"

      Trương tẩu tử vội đáp: " nương có chuyện gì cứ việc phân phó!”

      Lục Thanh Lamnói: “Ta nghe trượng phu của ngươi chính là quản trong phủ này, thường hay đây đó, thu được ít kiến thức?"

      Trương tẩu tử khiêm tốn: “Khẩu tử (1) nhà nô tỳ làm việc ở Hồi (2), về phần kiến thức cũng thấy có gì nhiều, dám nhận câu khen ngợi của Lục tiểu thư.”

      (1) Khẩu tử: Dùng để gọi trượng phu hoặc nương tử nhà mình với ý khiêm tốn.

      (2) Hồi : Hồi xưa, ở nhà riêng có đặt người canh cửa, giữ phận hỏi tên, họ... của khách đến thăm để đưa vào trình, gọi là "hồi ".

      "Vậy ngươi chuyển giúp ta câu.”

      “Chuyển câu gì ạ?”

      “Ngươi ghé lại gần đây!”

      Trương tẩu tử ghé tai lại gần, Lục Thanh Lam thầm với nàng ta vài câu, Trương tẩu tử nghe xong khỏi ngạc nhiên.

      Lục Thanh Lam : "Làm xong việc này, cả nhà các ngươi đương nhiên chiếm được nhiều cái lợi, nhưng mà các ngươi phải tuyệt đối ngậm chặt miệng lại, được hé răng với bất kỳ ai. Chỉ cần bên ngoài có bất kỳ chút phong thanh nào truyền ra, ta đều xem như là nhà các ngươi phạm lỗi, đến lúc đó, hừ hừ... “

      Hương Cần nay nằm trong tay Lục Thanh Lam, nếu bọn họ dám ra ngoài lung tung dù chỉ là nửa chữ thôi, người gặp nạn đầu tiên chắc chắn là Hương Cần.Lưng của Trương tẩu tử túa đầy mồ hôi lạnh, sâu sắc cảm thấy Lục Thanh Lam ngồi trước mắt đây hoàn toàn đơn giản, vì vậy càng thêm kính sợ nàng.

      Mấy ngày sau, trong phạm vi xung quanh thôn trang nơi Triệu Huệ Lan ở bắt đầu lan truyền lời đồn đãi, rằng người ở trong thôn trang đấy là nữ nhân đẹp như thiên tiên, hơn nữa trong thôn trang còn giấu lượng lớn tiền tài châu báu.

      Mỹ nhân, tài bảo, ái muội, hương diễm, dụ hoặc... tất cả như chắp thêm đôi cánh lớn cho những lời đồn kia, khiến tin tức này càng bay càng xa, càng truyền tai nhau càng thêm chân .

      Chưa qua được bao ngày tin báo truyền tới Trường Hưng Hầu phủ. Thôn trang nơi Triệu Huệ Lan ở bị băng tội phạm xông vào cướp sạch, hai chủ tớ Triệu Huệ Lan đều chết dưới đao đám tặc ấy.

      Lúc Lục Thanh Lam nghe được chuyện này, nàng ngồi bên bàn học do Lục Thần đặc biệt sai người làm ra cho nàng, cầm bút học viết chữ. Kiếp trước nàng là Thục phi cao quý, chẳng những có dung mạo tuyệt sắc, mà còn là tài nữnội tiếng bậc nhất trong cung, cầm kỳ thư họatất cả đều tinh thông, bộ chữ Trâm Hoa Tiểu Giai do nàng viết ra cũng rất mềm mại. Vì vậy, việc viết chữ đối với những đứa bé khác có thể là khá khó, nhưng với nàng cũng chỉ giống như ăn bữa sáng mà thôi.

      Từ nét chữ thể chữ cho đến cách cầm bút hay dùng lực thế nào, đối với nàng đều phải là vấn đề khó nhằn gì cả, khiếm khuyết duy nhất của nàng tại chỉ là cổ tay còn chưa có đủ lực mà thôi, đợi nàng lớn thêm chút nữa khuyết điểm này ắt khắc phục được.

      Lúc này nàng cẩn thận nắn nót từng nét bút, trang giấy trắng tinh là hai chữ “lương thiện” với màu mực đen tuyền vô cùng nổi bật. Nhưng nàng viết xong đứng ngắm nhìn nửa ngày, rồi hiểu sao lại vo giấy thành cục, ném ra đất.

      Đứng bên cạnh Lục Thanh Lam là nữ nhi của Trương tẩu tử, Hương Cần ——nay được Lục Thanh Lam đổi tên thành Mặc Cúc ——mặc bộ áo màu thiên thanh, búi tóc kiểu song nha kế giống như bao tiểu nha hoàn khác. Nàng thấy vậy liền vội vàng nhặt cục giấy kia lên, lẩm bẩm đọc từng chữ viết đó: "Lương —— thiện. Tiểu thư, chữ này viết đẹp lắm mà, sao người lại ném ?”

      Lục Thanh Lam cười mỉm.

      Lương thiện? Hai chữ này với nàng mà sớm bị chó ăn mất rồi. Kiếp trước Trường Hưng Hầu phủ chính vì quá mức lương thiện, nên mới phải gánh lấy thảm họa diệt môn. Để kiếp này mọi người trong nhà mình có thể sống cuộc đời hạnh phúc an khang, tất cả mọi tội lỗi cứ để mình nàng gánh vác.

      Đám cướp ấy ở ngay tại núi Ngưu Đầu, hôm ấy Lục Thanh Lam gọi Trương tẩu tử đến là vì muốn nàng ấy cùng trượng phu tung tin đồn ra ngoài, nhằm gây chú ý cho bọn họ.

      sống hai đời, nàng sớm còn là người lương thiện gì nữa. Hành động của Triệu Huệ Lan vượt quá điểm giới hạn trong lòng nàng, vì vậy nàng ta nhất định phải chết!

      ---

      Ngọc Minh điện.

      Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác hứng thú đọc tin tức do mật thám gửi về, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười rất nhạt.

      "Mượn đao giết người? ngờ nha đầu Bảo nhi kia còn thế mà thủ đoạn cao đến vậy... Thú vị! Thú vị!” Vệ Bân biết sao chủ tử nhà mình còn cười được. nhắn mới vẻn vẹn sáu tuổi mà có thể giăng ra cái bẫy đầy mưu mô như vậy, hại chết đến vài mạng người, lòng dạ quá là độc địa, thế mà bên ngoài thoạt nhìn lại còn rất ngây thơ vô tội, Vệ Bân càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.

      “Bảo cả nhà Trương tẩu tử làm việc cẩn thận chút, đừng để tiểu nha đầu ấy phát !” Bên này Vệ Bân còn miên man suy nghĩ, bên kia Tiêu Thiểu Giác ra lệnh.

      “Vâng!” Vệ Bân đáp lời rồi lui xuống.

      Trong thiên điện rộng bao la chỉ còn lại mình Tiêu Thiểu Giác, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích đeo ngón cái, trầm tư suy ngẫm.

      Triệu Huệ Lan chết, nhưng kẻ đầu têu là Tam phu nhân vẫn còn sống sót, hơn nữa còn sống rất ư là thoải mái. So với Triệu Huệ Lan, Lục Thanh Lam càng hận Tam phu nhân hơn. Nhưng nàng cũng biết, Tam phu nhân là đích nữ của Bình Lương Hầu phủ, lão hầu gia hiển nhiên tùy tiện xử lý Tam phu nhân giống như lúc giải quyết Triệu Huệ Lan. Mà giờ nàng còn , trong tay lại có thuộc hạ hay mật vệ gì, muốn đụng đến Tam phu nhân là chuyện cực khó.

      Vì vậy, nàng chỉ có thể cổ động thúc giục cha mẹ mình, nhất quyết được nhượng bộ Tam phòng.

      Mấy ngày qua Lục Thần cùng Kỷ thị cũng dồn hết tâm trí nã đạn về hướng Tam phòng, tuyệt đối để mặc cho Tam phu nhân bình an trót lọt qua cửa, tương lai Tam phòng cưỡi lên đầu Nhị phòng mặc sức chà đạp mới là lạ.

      Lục Thần ba ngày hai bận tìm đến lão hầu gia khiếu nại, Kỷ thị cũng "bị bệnh", lý do tuyên bố với người ngoài hiển nhiên là “khi biết được chân tướng trong chuyện Triệu Huệ Lan tức giận khó nguôi dẫn đến ngã bệnh”.

      Tất cả những việc này đều nhằm tạo áp lực cho Mục Nguyên đường.

      Thái độ của Nhị phòngbiểu thị rất ràng, Tam phu nhân phạm vào tội “lắm chuyện” trong thất xuất (1), nàng ta nên bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, bỏ độc phụ này , nếu Nhị phòng tuyệt đối để yên.

      (1) Thất xuất: Bảy cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến, bao gồm: con, dâm, thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.

      Trong thời gian ngắn, lão hầu gia cũng bị hành cho sứt đầu mẻ trán. Theo như những gì mà Tam phu nhân làm, quấy nhiễu khiến gia đình yên, hạ thuốc mê cho Nhị bá cùng chi với mình, thủ đoạn như thế quả nên đuổi . Hơn nữa lão hầu gia cũng khá là thiên vị Lục Thần, vì vậy cũng cảm thấy người con dâu này nên bị trách tội. Ngặt nỗi phụ thân của nàng ta là Bình Lương hầu, mấy ca ca của nàng ta cũng nắm thực quyền trong tay, nên cũng thể đắc tội với nhà thông gia bên ấy được.

      Sau khi lão phu nhân nghe được chuyện này cũng thấy luống cuống, nhưng phải do bà ta thích Triệu thị đến thế nào, mà chỉ đơn giản là vì Tam lão gia. Với cái “danh tiếng” của ta, nếu bây giờ mà hưu Triệu thị, còn mong gì đến việc cưới về thê tử khác môn đăng hộ đối nữa? Mà như thế gây ảnh hưởng cho việc kế thừa tước vị sau này.

      Bà ta hoảng hốt tìm đến lão hầu gia cầu tình, vừa mở miệng : “Thê tử lão tam chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, tôi thấy bằng cứ uốn nắn trước , chưa cần phải phạt nặng đâu. Còn về phần Nhị phòng, cứ để cho thê tử của lão nhị theo giúp tôi quản lý hậu trạch , coi như là bồi thường cho bọn họ.”

      “Tầm bậy!” Lão hầu gia lạnh lùng nhìn bà ta: “ gây ra lỗi lớn đến vậy rồi mà bà còn định dễ dàng tha thứ cho nàng ta à? Bao nhiêu năm rồi, nàng ta vẫn luôn tác oai tác quái hoành hành ngang ngược, bà tưởng là bản hầu bị mù rồi nhìn thấy gì chắc? Bảo hầu biết bao lần, bảo bà phải nhắc nhở dạy dỗ nàng ta nhiều chút, đừng để nàng ta gây chuyện sinh nữa, bà xem bà dạy ra như vậy đó hả? Nếu phải vì có bà dung túng, mặc kệ nàng ta muốn làm gì làm, sao nàng ta dám làm ra chuyện như vậy cơ chứ! Thế mà bà còn có mặt mũi đứng đây ra những lời này, đừng tưởng rằng bà thừa cơ lửa cháy thêm dầu mà bản hầu đây biết! Bản hầu còn chưa tìm đến bà tính sổ đâu đấy! Bà hãy nhớ kỹ câu này cho bản hầu, phải chỉ có lão tam mới là con của bà, mà lão nhị cũng là con của bà!”

      Trong chuyện này lão phu nhân cũng làm vài chuyện khá là chột dạ, bình thường mặc dù có lý nhưng bà ta nhất định cũng phải vặc lại lão thái gia vài câu, nhưng vào lúc này bà ta lại còn lời nào để .

      Lão hầu gia tiếp tục: “Bà có biết Kỷ lão gia viết thư cho ta ? Tuy trong đó hề có nửa chữ mắng chửi nào, nhưng ý tứ thể trong đó còn khiến ta thẹn hơn cả việc bị mắng!” Văn nhân nhu nhược chỉ có thể dùng bút làm vũ khí, ông ngoại của Lục Thanh Lam chưa đến hai mươi đỗ tiến sĩ, chính là đại tài tử đứng đầu Đại Tề. Nếu phải vì ông ấy chịu nổi gò bó đấu đá quan trường, từ quansớm về quê làm cụ ông nơi nông thôn chất phác, với bản lãnh của ông chắc hẳn sớm vào Nội các làm Tể tướng rồi.

      Tuy Kỷ gia thoạt nhìn có tiếng tăm lừng lẫy như Bình Lương Hầu phủ, nhưng thế gia thư hương trăm năm như thế, cho dù là xét về gốc gác gia đình, hay là về các mối quan hệ trong quan trường, đều chưa chắc kém hơn Bình Lương Hầu phủ.

      Lão phu nhân :“Vậy lão hầu gia xem nên làm thế nào đây?”

      Lão hầu gia :“Về lý, thê tử của lão tam phạm vào tội “lắm chuyện” được liệt kê trong thất xuất!”

      "Cái gì?" Lần này lão phu nhân là kinh hoảng, “Ông muốn bỏ thê tử của lão tam? Sao làm vậy được! Dù sao nàng cũng theo lão tam nhiều năm rồi, lại còn sinh con dưỡng cái cho lão tam nữa.”

      Lão hầu gia giận quá rống lên: “Đây còn phải do nàng ta tự chuốc lấy!” Dừng lại chút, ông mềm giọng hơn, “Ta gửi thư mời Bình Lương hầu gia cùng Kỷ đại nhân đến phủ thương lượng rồi, còn bà nên tỉnh ngộ chút , đừng có suốt ngày chỉ biết thiên vị con bé ngu đần đó, rồi lại làm cho cả Hầu phủ này sượng mặt!”

      Kỷ đại nhân chính là đường huynh Kỷ Thành của Kỷ thị, cũng là cậu của Lục Thanh Lam, giờ làm Thái Thường tự Thiếu Khanh chính tứ phẩm. Kỷ gia có mấy người nhậm chức ở kinh thành, nên Kỷ lão gia bèn nhờ tới giúp đỡ Kỷ thị. Mấy ngày nay Kỷ Thành ghé phủ rất nhiều lần, gây áp lực lớn cho lão hầu gia.

      Hai ngày sau, Bình Lương hầu Triệu Bình, Kỷ Thành cùng với Bình Lương hầu phu nhân Vương thị và mợ của Lục Thanh Lam là Trần thị đều tề tựu tại Trường Hưng Hầu phủ.

      Lão hầu gia cùng vài vị khách quý ở trong thư phòng bí mật chuyện hết canh giờ. Sau khira ngoài, Kỷ Thành cùng với Trần thị thẳng đến Thúy Phong uyển, Lục Thanh Lamnghe vậy liền đến chỗ của mẫu thân để gặp cậu mợ.

      Vừa bước vào cửa, nàng nghe thấy từ bên trong truyền đến giọng dịu dàng , buồn buồn : “Tẩu biết trong lòng tiểu (1) vui, cảm thấy uất ức, nhưng mà tiền đồ của gia vẫn quan trọng hơn cả...”

      (1) Tiểu : Em chồng.

      Chợt nghe Kỷ thị :“Muội phải là muốn ép Tam thúc bỏ Triệu thị, nhưng đại tẩu, tẩu biết bản tính của Triệu thị đâu, muội chỉ sợ ngày nàng ta quay lại, lại lôi mấy đứa con của muội ra để trút giận, làm vơi bớt oán hận trong lòng. Muội sợ nàng ta ra tay hại bọn !”

      Trần thị còn định gì đó, nhưng vừa quay đầu lại thấyLục Thanh Lam, cười : "Bảo nhi đến rồi à!” Buổi đàm thoại cứ thế bị cắt đứt.

      “Cậu, mợ!” Lục Thanh Lam giang hai cánh tay .

      Phụ thân của Kỷ Thành và phụ thân của Kỷ thị làhuynh đệ ruột thịt, quan hệ giữa hai nhà rất khắng khít, thường xuyên qua lại với nhau. Hai huynh đệ sinhđược tổng cộng tám người con trai, lại chỉ có duy nhất nữ nhi là Kỷ thị, vì vậy cả hai gia đình đều cực kì thương Kỷ thị, các ca ca của Kỷ thị chỉ có thể đứng sau.

      Kỷ Thành lớn hơn Kỷ thị mười hai tuổi, có thể là hoàn toànxem nàng như khuê nữ của mình, từ khi Kỷ thị gả đến kinh đô cũng rất thường hay qua thăm nhà . Kiếp trước Kỷ thị bị Triệu Huệ Lan độc chết, Kỷ Thành vốn định đón Lục Thanh Lam về Kỷ gia nuôi lớn, nhưng Lục gia đương nhiên là đồng ý.

      Sau này lão phu nhân cùng Tam phu nhân vạch ra độc kế, ly gián mối quan hệ giữa ba huynh đệ Lục Thanh Lam với nhà cậu, hơn nữa về sau Kỷ Thành được điều đến Linh Châu làm Bố chính sứ, vì vậy tình cảm giữa bọn họ cũng phai nhạt dần.

      Tiếp đó, dưới thời tân đế, Trường Hưng Hầu phủ gặp họa. Tất cả những gia tộc bình thường luôn xưng huynh gọi đệ với Trường Hưng Hầu phủ đều giống như rùa đen rút đầu, ai dám ra mặt hai câu công bằng. Khi ấy Kỷ Thành từ chức Tổng đốc Linh Châu về quê dưỡng lão, nhưng vẫn mạo hiểm liều lĩnh viết tấu chương muốn minh oan cho Trường Hưng Hầu phủ, nhờ đó Lục Thanh Lam mới biết được tính cách tốt đẹp của Kỷ Thành.

      Vì vậy, tiếng gọi “cậu” này được nàng phát ra từ tận trong tim.

      Kỷ Thành khoảng chừng dưới bốn mươi, mặc áo khoác màu xanh thẫm thêu hoa văn chìm, trông lịch nhã nhặn, khuôn mặt khá tuấn tú, có vài nét rất giống Kỷ thị, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết ông là người trí thức. Nghe được Lục Thanh Lam gọi mình, ông ha ha cười lớn, “Nửa năm gặp, Bảo nhi của chúng ta cao lên ít.” xong cúi người ôm lấy Lục Thanh Lam.
      Lazzy Le, Sweet you, pé nhỏ kute19 others thích bài này.

    4. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      tuy là vẫn thấy ưng lắm nhưng với bản tính của Kỷ thị và về tình về lý trong trường hợp này sớm muộn cũng tha thứ cho Lục Thần thoy. Thôi trước mắt vợ chồng đồng lồng à nhầm đồng lòng tán bật ngửa kẻ địch trước rồi vợ chồng mới đóng cửa cởi áo or quánh nhao mỏ máo gì cũng được :die:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Mình thấy ông Lục Thần may mắn giữ đc thân trong sạch thôi chứ còn như lời LTL đương nhiên ng ngợm tỉnh táo mà còn để ng xấu dụ tới nơi khác đánh thuốc mê, là vì đó là 1 nương nũng nịu đáng thương còn gì, nếu là 1 bà già hay 1 ng đàn ông chuyện xấu chả xảy ra, cho nên ông này chả oan, chả nửa nạc nửa mỡ j đâu chỉ là háo sắc mà k dám nhận.
      Diệp Nhược GiaiLa Thùy Dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :