1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 51: Bất đồng

      Bọn họ cũng nhanh, là vì chờ Hàn Lâm, mặt khác cũng phải nghỉ ngơi thêm.

      Tiêu Lan phân phó người đến thành gần nhất đặt mua chút đồ dùng cần thiết và hai chiếc xe ngựa, chiếc cho Thái Hòa đế, chiếc cho Diên Mi.

      Thái Hòa đế còn chưa tỉnh táo lại từ trong bi thảm bị bắt làm tù binh, ngày ông ta khóc hết nửa ngày rồi, khóc mệt mỏi lại ngã đầu ngủ, trong mộng còn gặp phải cảnh bị quất roi, chạy trốn khỏi con chó ngao lần trước.

      Ông ta ngủ sâu, nhưng do bị bức ép gần mười ngày được chợp mắt nên ngủ liền muốn tỉnh lại, giống như bị bóng đè. Đáng tiếc bên cạnh lại có thái giám, cung phi hầu hạ, cũng có được hoàng tử nào tâm ý lòng, chỉ có thể lăn lộn giãy giụa trong mộng cảnh.

      Diên Mi cũng ngủ.

      Sau khi mơ mơ màng màng uống chút nước vào buổi sáng Diên Mi liền mê man mãi đến bây giờ.

      Tiêu Lan lúc nào cũng yên tâm, đường cho Mẫn Hành tới bắt mạch ba lần, cách nửa canh giờ lại thăm dò hơi thở Diên Mi chút, Tiêu Lan cũng vài đêm ngủ, nhưng lại khắc cũng dám nhắm mắt.

      sắp tới hoàng hôn, xe ngựa dừng lại, đầu Diên Mi lắc lư cái theo xe, Tiêu Lan vội vàng ôm lấy nàng.

      Tiêu Lan nhìn chằm chằm người trong ngực hơn nửa ngày, lúc này người trong lòng chợt động đậy, cảm thấy Diên Mi có khả năng tỉnh dậy.

      Nhưng, nàng lại hề mở mắt ra.

      Bên ngoài Trình Ung bẩm tiếng, Thái Hòa đế còn chưa tỉnh, phái người tìm chút củi, Ngụy Hưng cách còn xa, Hàn Lâm đến cũng nhanh, chờ đội ngũ và lương thực vừa đến tạm hạ trại nghỉ ngơi trước.

      Tiêu Lan lướt nhìn ra ngoài, quân lính đốt lửa lên, Mẫn Hành khập khiễng chuẩn bị thuốc.

      Tiêu Lan lại trở lại chiếc giường chật hẹp bên trong xe, nghiêng người về phía trước, giọng gọi: "Mi Mi?"

      Lông mi Diên Mi run run rất ràng, - - quả tỉnh .

      Tiêu Lan chưa từng khẩn trương như vậy.

      Nếu như Diên Mi cứ tiếp tục giả vờ ngủ như vậy, bất luận có gọi như thế nào cũng chịu mở mắt ra sao? phải làm sao bây giờ? Rất nhiều lời muốn phải như thế nào đây?

      Tâm Tiêu Lan treo lên cao, cổ họng bắt đầu căng lên, hơi thẳng đầu gối dậy, lại gọi tiếng: "Mi Mi."

      Có lẽ do Diên Mi lần đầu tiên nghe gọi mình như vậy, cũng có thể đối với loại chuyện giả vờ ngủ này nàng hề thích nên nàng trốn tránh nữa, trong giọng của mà mở mắt ra.

      Nàng giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn Tiêu Lan.

      Ánh mắt Diên Mi rất thanh tỉnh, có mông lung, có sợ hãi, biết mình ở đâu, cũng biết trước mắt chính là Tiêu Lan.

      Nhưng là, nàng cũng giống như trong tưởng tượng của Tiêu Lan ủy khuất rơi lệ, càng có mặt đầy nước mắt bổ nhào vào trong lòng , nàng chỉ nhìn , tựa như cũng chỉ vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài.

      Làn môi Tiêu Lan mím chặt lại, nghĩ, phải là mình có rất nhiều lời muốn sao? Nên cái gì đây? Trước tiên là câu về chuyện kia có đúng ?

      , giờ phút này, cái gì cũng muốn , cái gì cũng đều nên lời.

      biết đối mặt bao lâu, hai người lại cũng có ý tứ dời ánh mắt , trong lòng Tiêu Lan lại có càm giác kỳ quái nổi lên, vừa cảm thấy Diên Mi vô cùng quen thuộc, nàng giống như mỗi bô phận người , nhưng lại vừa có cảm giác bộ phận này tồn tại, rất là lạ lẫm.

      Tiêu Lan nhịn được duỗi tay ra muốn chạm vào mặt nàng, nhưng lúc này Diên Mi lại lập tức nghiêng đầu né tránh.

      Thời điểm nàng tránh cũng có rũ mắt cố ý che giấu tâm tình của mình, vẫn là thản nhiên như cũ.

      Tiêu Lan thu tay lại, cũng thấy lúng túng, ngưng chút rồi hỏi nàng: "Muốn đứng lên sao? người nàng có đau hay ?"

      Diên Mi động động, lưng nàng hôm đó đâm vào lồng sắt, xương cốt gãy là tốt lắm rồi, nhưng sưng lên rất to, lúc Tiêu Lan ôm nàng sờ đến, xe ngựa lót ba tầng chăn mền mới tinh, Diên Mi giãy giụa ngồi dậy, mặc dù nhíu mi lại, nhưng hề tiếng đau.

      Lông mày Tiêu Lan nhảy lên, hàm răng khó chịu tựa như bị mũi thép khoan xoáy vào.

      Diên Mi thở ra, Tiêu Lan rướn người ra giúp nàng đệm chăn mền ra sau lưng, bên ngoài gõ cửa xe, bẩm : "Hầu gia, phu nhân, thuốc nấu xong rồi."

      Tiêu Lan: "Bưng vào ."

      Mẫn Hành bưng thuốc khom lưng vào, Tiêu Lan còn kiểm tra xem đệm lưng Diên Mi kê đủ dày chưa, thấy liền bảo: "Đến bắt mạch lần nữa ."

      ... Khoảng cách so với lần trước mới chỉ qua có canh giờ.

      Mẫn Hành nhiều, đặt chén thuốc lên bàn , nửa ngồi xổm xuống bắt mạch cho Diên Mi, ở bên ngoài tránh được nhiều chuyện như vậy, trước chữa bệnh là chính.

      Mạch tượng vững vàng, ước chừng cũng là nhờ ngủ giấc, sắc mặt Diên Mi tốt hơn chút.

      Mẫn Hành liền đưa chén tới, thuốc kia đắng chết người, Diên Mi mới uống hớp giật mình, cổ rụt lại về phía sau, cuối cùng cũng mở miệng ra câu đầu tiên từ lúc Tiêu Lan thấy nàng tới giờ: "Nóng."

      Nhưng mà, lời này cũng phải là với Tiêu Lan, mà là với Mẫn Hành.

      "Ta xem chút", Mẫn Hành đưa tay ra muốn nhận lấy cái chén, nhưng tay Tiêu Lan nâng đáy chén, cúi đầu nhấp miếng, : "Ừ, hơi nóng chút."

      xoay mặt hỏi Mẫn Hành: "Thuốc này phải uống nóng mới tốt sao?"

      Mẫn Hành rút tay về, lui về sau bước, lắc đầu : “Cũng cần, bên ngoài gió lớn, ta sợ nguội lạnh nên bưng tới ngay."

      Tiêu Lan gật đầu, cầm chén trong tay, : "Chờ nội tử khỏe lên, ta và nàng tạ ơn cứu hộ của Mẫn đại phu."

      Giọng Tiêu Lan đầy thành ý, cũng có chút lạnh lẽo hay kỳ quái nào, nhưng Mẫn Hành cũng nghe thấy những lời Tần Uyển , Tiêu Lan lại là chữ nhắc tới, Mẫn Hành đoán ra ý tứ của Tiêu Lan, thu tay áo : "Hầu gia..."

      muốn giải thích riêng với Tiêu Lan vài câu, nhưng là, cũng biết phải giải thích như thế nào.

      Nhưng Tiêu Lan cũng có ý tứ tiếp, chỉ chỉ chân , "Thương thế của Mẫn đại phu như thế nào? Chuyến này có mang theo đại phu, sợ là chỉ có thể để ngươi tự chăm sóc."

      " có gì đáng ngại", Mẫn Hành , "Ta thấy thương thế của Hầu gia giống như là được tốt, lát nữa ta nhìn chút, xem trong những dược liệu mua sáng nay có loại nào hữu dụng ."

      Lúc này ánh mắt Diên Mi nhìn chằm chằm miệng vào vết thương Tiêu Lan dạo qua vòng, lại nhìn Mẫn Hành, gì nữa.

      "Làm phiền Mẫn đại phu", Tiêu Lan khách khí gật đầu cái: "Mẫn đại phu có chuyện gì hãy phân phó với Trình Ung."

      Mẫn Hành khom lưng xuống xe.

      Tiêu Lan bưng chén thuốc lại nhấp hớp, "Bây giờ còn nóng nữa rồi, vừa vặn."

      Diên Mi thu hồi ánh mắt nhìn về phía cửa xe, chuyển hướng sang Tiêu Lan, vẫn là trong suốt bình thản, nhưng lại làm cho Tiêu Lan có chút hoảng hốt.

      Diên Mi rầm rì uống thuốc, nàng từ trước đến nay sợ đắng, cái này Tiêu Lan biết , nhưng buổi sáng vẫn cố ý phân phó người vào thành mua hai hộp mứt.

      Diên Mi cầm miếng hạnh khô ăn, Tiêu Lan ngoài ý muốn hỏi: "Sao ăn mứt bích đào?"

      Diên Mi tựa hồ chỉ là nếm thử, ăn ngụm, phát ra mình cũng thích hương vị của hạnh khô, nhưng nàng vẫn ăn hết, sau khi ăn xong nàng lấy hạnh khô đổ ra, đẩy ra xa.

      Sau đó nàng nhìn Tiêu Lan.

      Tiêu Lan bị nàng nhìn sững sờ lát, đột nhiên ngộ ra, hỏi: "Muốn rửa tay?"

      Diên Mi tay giơ lên, đúng là ý của Tiêu Lan đoán .

      Chỉ chút xíu như vậy, Tiêu Lan cơ hồ muốn được hét lên sung sướng! vội vàng nhảy xuống xe, tự mình bưng chút nước đến, mặc dù hiểu vì sao Diên Mi ăn xong hạnh khô phải rửa tay, mà phải ăn xong mứt bích đào rửa luôn.

      Nhưng tất ca những chuyện này đều quan trọng.

      Ăn vài miếng mứt, Diên Mi tự mình vuốt ngực thuận khí, nhìn ra ngoài qua khe rèm, muốn ra ngoài hít thở khí.

      Tiêu Lan nhìn ra, nhưng chỉ sợ thân thể nàng tốt, lo lắng: "Có thể cử động ?"

      Diên Mi vẫn lên tiếng, nhưng đứng lên, - - tình huống thân thể nàng so với trong tưởng tượng Tiêu Lan tốt hơn nhiều.

      Tiêu Lan chỉ có thể xuống xe trước đỡ nàng, Diên Mi cũng có cự tuyệt.

      Đúng lúc hoàng hôn mênh mông, bầu trời xuất ngôi sao đầu tiên, Trình Ung dẫn người chặt cột gỗ, đống lửa bên cạnh còn có mùi thơm thức ăn truyền đến, Diên Mi quét mắt vòng, ra bên ngoài.

      Trình Ung muốn cùng, Tiêu Lan phất tay, ý bảo xa, cần theo.

      Thể lực Diên Mi tốt, quả thực là thể quá xa, khi đến con sông bên cạnh dừng lại, nàng ngồi xổm người xuống, nhìn vừa đơn vừa bé, yếu ớt.

      Tiêu Lan ở bên nhìn nàng, có chút luống cuống, ngực ngàn vạn câu trào ra, nhưng vẫn chỉ có thể hóa thành câu kia: "Mi Mi…"

      Diên Mi tiện tay nhặt viên đá, ném vào trong dòng sông.

      Tiêu Lan bước lên bước, cũng ngồi xổm xuống, bỗng nhiên, mãnh liệt ôm lấy Diên Mi ngã vào trong lòng sông, trong nháy mắt sau đó, thanh trường kiếm đâm ra từ bên dưới, thẳng đến chỗ trí mạng!

      quảng cáo: mn đọc truyện này thử nhé, chộ ôi cute kinh hồn luôn:062: hanikamu honey
      Last edited: 18/9/17
      Tiểu Ly 1111, MaiAnhSF, pOn37 others thích bài này.

    2. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Tại sao ngay khúc hay là cứ cắt vậy huhu
      A Huyền 152 thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ngược vậy là dành cho Tiêu Lan rồi. Cũng đáng ăn chút đắng nhỉ. Nhưng Mimi đáng ngây thơ của ta cũng mất tiêu rồi, huhu. Trả lại Mimi đáng iu trước kia .
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 52: Đáp án

      Tiêu Lan ôm Diên Mi lăn lộn ở trong lòng sông, kịp rút kiếm, thuận tay mò đến tảng đá đánh qua, kiếm phong bị đánh lệch , cắt nhát vào lưng Tiêu Lan.

      Kiếm kia rất bén, Tiêu Lan chỉ mặc áo giáp mỏng, miếng giáp bị đâm xuyên qua, mũi kiếm được tưới máu.

      Tiêu Lan kéo Diên Mi đứng lên, tay phải rút kiếm ra, cúi thấp người tránh thoát kiếm xoẹt ngang, chẳng mấy chốc tiếp liền ba chiêu.

      Kẻ đến che mặt, thân hình cao lớn, mặc phục trang Hung Nô, thấy trong mười chiêu mà vẫn chưa lấy được tính mạng Tiêu Lan hơi ngoài ý muốn, kiếm lại lóe lên cái, lần này nhắm Tiêu Lan mà lại chuyển hướng sang Diên Mi.

      Diên Mi ở bên trái Tiêu Lan, Tiêu Lan duỗi cánh tay ra đỡ lấy, hai kiếm chạm vào nhau, "keng" tiếng, nhưng kiếm của thích khách lại như cầu vồng bạc, dư thế chưa tiêu, lưỡi kiếm đâm thẳng về phía trước. Tiêu Lan kịp chặn lại, bất ngờ đẩy Diên Mi ra, cứng rắn dùng cơ thể ngăn cản, cây kiếm trực kiếp đâm vào bả vai , đúng vào miệng vết thương cũ, vết thương đó vẫn chưa lành, nay lại bị nhát xuyên thấu!

      Cùng lúc đó, thuận nước sông lại có mấy kẻ nữa xông đến.

      May mà bọn họ xa, Trình Ung nghe được động tĩnh lập tức mang người tới, Tiêu Lan hét lên: "Cẩn thận điệu hổ ly sơn!"

      Truy sát lúc này, hoặc là hướng về Tiêu Lan, hoặc là hướng về Thái Hòa đế.

      Trình Ung ngừng chân, lập tức quay đầu phân phó: "Bảo vệ xe ngựa!" Chính lại vẫn mang người chạy về phía Tiêu Lan.

      Tiêu Lan trúng nhát kiếm, lung lay sắp đứng vững, nhưng trong giây lát thấy Diên Mi tiến tới chỗ mình lại nhanh chóng bò dậy, lần mò tìm kiếm nhánh cây khô, vung lên loạn xạ tiến lại gần nàng.

      Những kẻ xuôi dòng đến nhanh hơn Trình Ung bước, đảo mắt tới phụ cận, cũng chào hỏi kẻ trước đó mà trực tiếp ra tay giết.

      Lúc đầu Tiêu Lan cho là bọn chúng nhắm vào mình, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại phát ổn.

      Trong mắt mấy kẻ này nhắm tới, là Diên Mi!

      Chỗ đao kiếm hướng tới đều là muốn hại Diên Mi. Nhân số bọn chúng nhiều, khoảng dưới năm mươi tên, có thể bọn chúng cũng biết thời gian có hạn nên đều xuất ra hết công phu, tất cả đều là sát chiêu.

      Diên Mi được Tiêu Lan che chở, chuyển trước chuyển sau, chạc cây khô trong tay bị đao chém mất, cánh tay còn bị đánh cái, nhưng trong mắt lại kích thích ra cỗ tàn nhẫn liều mạng sợ hãi bất cứ điều gì.

      Trong phút chốc, Trình Ung mang người bao vây, năm mươi kẻ kia tuyệt đối dễ chọc, nhưng người bên cạnh Tiêu Lan lại có ưu thế tuyệt đối về số lượng, bọn họ chia thành ba nhóm vậy lại thành vòng tròn, bảo vệ Tiêu Lan và Diên Mi ở bên trong, còn lại bao vây năm mươi kẻ kia.

      Trùm thích khách nhíu mày, tả xung hữu đột, nhưng thể lại gần Diên Mi được nữa.

      Cứ tiếp tục như thế chỉ có nước đánh đến kiệt sức, bọn chúng rất có thể bị bắt giữ, gã ra hiệu cái, toàn bộ đều tụ lại xung quanh gã, rất ràng là tụ lực công kích chỗ, mở đường máu.

      Trình Ung hét: " cho bọn chúng thoát!"

      Hai ngón tay Tiêu Lan lại tách ra, hướng làm thủ thế, ý là " cần, nhân cơ hội thả bọn chúng ", Trình Ung cho rằng Tiêu Lan bị thương quá nặng, chịu nổi nữa, hai tay vội vòng vòng ra hiệu cho đội hình thay đổi, nhân lúc đội hình biến hóa, thích khách bắt lấy chỗ trống, liều mạng xông ra!

      Cuối cùng có hai kẻ vẫn bị vây ở bên trong, liền ngay tại chỗ xuống kiếm tự vẫn chết.

      Trình Ung thở mạnh, hỏi trước: "Hầu gia bị thương?"

      Tiêu Lan khoát khoát tay, phân phó : "Chọn vài thủ hạ giỏi theo dõi, đuổi theo. cần chặn giết, theo từ xa, thăm dò bọn chúng đâu là được."

      Toàn bộ bả vai trái của Tiêu Lan thể cử động được nữa, cơ thể lảo đảo, kiếm vừa nãy đâm vào xương tỳ bà, đau đớn phải người bình thường có thể chịu đựng nổi.

      Diên Mi vẫn gì, nhưng lại trầm mặc mà mạnh mẽ vịn lấy Tiêu Lan, Tiêu Lan để ý vết thương người nàng nên cũng dám đem sức nặng cơ thể đè lên.

      Lên khỏi con sông, Mẫn Hành cũng chờ sẵn bờ, sốt ruột chạy qua, vạt áo còn vắt lung tung bên hông, nghiêng đầu nhìn vết thương cánh tay Diên Mi trước, đa phần là sốt ruột lắng lòng, thần thái che giấu chút lo lắng nào đều rơi vào trong mắt Tiêu Lan

      Trình Ung nhanh chóng phái nhóm người ra ngoài, lại sai người vớt mấy thi thể dưới sông dặt lên bờ: "Lũ khốn Hung Nô lại còn dám lưu lại đội nhân mã!"

      Tiêu Lan kéo Diên Mi vào trong lòng, tay đè lên gáy nàng, để nàng dìu. Nhìn xuống thi thể cỏ : "Có thể phải là Hung Nô. Mở y phục chỗ ngực và cánh tay ra xem."

      Trình Ung làm theo, giọng khàn hiếm thấy: "Hầu gia, quả có hình xăm."

      Tiêu Lan cũng nhìn lướt qua, "Mặc dù bọn chúng mặc y phục này, nhưng cách động thủ giống với Hung Nô, người Hung Nô am hiểu dùng đao, còn bên trong bọn người này lại tám phần là dùng kiếm."

      Trình Ung nghĩ tới chuyện này, sợ phía sau còn có người tới nữa nên hỏi: "Hầu gia, chúng ta nhổ trại sao?"

      Tiêu Lan suy nghĩ chút, : " cần. Nếu bọn chúng có đủ người dã ra tay rồi, cần phải lợi dụng sơ hở của ta. Tăng cường phòng thủ là được."

      Chuyện Tiêu Lan cân nhắc bây giờ là, ai muốn ra tay với Diên Mi?

      Diên Mi là nữ tử, có nhiều khả năng có cừu gia. Phó gia nhân lại làm việc cẩn thận chặt chẽ, chưa từng gây thù hằn.

      Nghĩ ra.

      Tiêu Lan suy có chút nhập thần, Diên Mi trong lòng giãy giãy, tay đụng phải vết thương của , Tiêu Lan đau xót, lúc này mới hoàn hồn, Trình Ung gọi vài tiếng, vội vàng chữa trị miệng vết thương.

      Bên trong xe quá hẹp nên rửa vết thương và băng bó ở bên ngoài.

      có rượu, Mẫn Hành liền dùng nước muối, miệng vết thương là cái lỗ, trực tiếp xối vào, Trình Ung nhìn mà chịu nổi, hít sâu rồi : "Hay là phu nhân vào trong xe trước?"

      Diên Mi nhúc nhích, nàng nhìn vết thương tràn ra máu, bàn tay trong tay áo từ từ nắm chặt.

      Mặt Tiêu Lan trắng bệch, nhìn nàng cười cười, : " sao, băng bó xong là tốt rồi."

      - - Đương nhiên phải chỉ cần băng bó xong là tốt được, vai trái của ít nhất trong vòng ba tháng thể bị thương thêm lần nào nữa, thể cầm vật nặng, càng thể múa thương, nếu bị phế.

      Đúng lúc Tiêu Lan và Diên Mi xử lý xong vết thương Hàn Lâm mang đội ngũ còn lại tới.

      Bọn họ trải qua hết mấy trận ác chiến liền, đối với mùi vị giết chóc cực kỳ nhạy cảm, lập tức hỏi: "Hầu gia, có truy binh sao?"

      " ít", Tiêu Lan nâng nâng cái cằm, " tính là chuyện lớn."

      Lại hỏi : "Hán Trung như thế nào?"

      Hàn Lâm trả lời: "Lúc chúng ta rất hỗn loạn, sau khi thu dọn xong tàn cuộc hơn nửa đến đây."

      "Ừ", Tiêu Lan nhiều lời, phân phó: "Nấu ăn tại chỗ, đáp doanh trướng đơn giản mấy chỗ, cuối canh bốn lại tiếp tục gấp rút lên đường."

      Lúc này là canh hai, sắc trời tối đen, bên trong hai chiếc xe đàng sau là Hoắc thị và Mẫn Hinh, Phó Tế và Phó Trường Khải.

      Hoắc thị xuống xe trước, bà biết chuyện Thái Hòa đế được Tiêu Lan mang theo, cũng hỏi trước, tự ý mở ra màn xe của Thái Hòa đế, nhưng ông ta vẫn còn ngủ chưa tỉnh.

      - - Trong dược buổi sáng có thuốc an thần.

      Hoắc thị lộ ra nụ cười đắc thắng, dùng sức phẩy cái rèm xuống.

      Vết thương của Phó Tế còn chưa tốt lắm, đường được thuận tiện, Phó Trường Khải đỡ ông, từ xa nhìn thấy Diên Mi, lệ rơi đầy mặt, thân thể ngừng phát run.

      - - Phó Trường Khải đến trước chỉ biết Phó Tế bị thương, Hàn Lâm dám với chuyện Diên Mi bị người Hung Nô bắt , nếu chừng xách đao chém cửa thành mất.

      Diên Mi cũng kinh ngạc nhìn qua, tựa hồ biết nên như thế nào.

      Phó Tế chống nạng, Phó Trường Khải khom lưng đỡ ông, nhưng giờ phút này, ông vứt cái nạng , giống như Phó Trường Khải, đều giang hai tay ra với Diên Mi.

      Diên Mi thở gấp hai cái, thấy Phó Tế còn sống, trong lòng nàng hơi thả lòng, quay đầu lại nhìn Tiêu Lan cái, bỗng dưng hai chân chạy nhanh!

      Thẳng tới khi chạy tới bên cạnh hai người, nàng mới dừng lại, thở từng ngụm từng ngụm, chân như nhũn ra, nhưng bởi vì nàng có thói quen ôm Phó Tế và Phó Trường Khải, nên dù hết sức kích động, nhưng cũng có nhào vào lòng phụ thân và huynh trưởng khóc lớn.

      tay Phó Trường Khải dùng sức đặt lên bả vai gầy teo của nàng, vành mắt đỏ bừng, tay Phó Tế dùng sức sờ đầu Diên Mi: " có việc gì có việc gì, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Đều qua, có việc gì."

      Tiêu Lan cũng bước mau tới chuộc tội, Phó Tế khoát khoát tay, chuyện này cũng phải là lỗi của .

      Hoắc thị đến đây mới biết Diên Mi cũng bị người Hung Nô bắt , trong khi giãy chết, Tiêu Lan thế nhưng cứu nàng trở về!

      - - Thằng con trai này mãi mà chẳng nghĩ thông được, quả thực là muốn tức điên!

      Hoắc thị lạnh lùng nhìn Diên Mi, giọng cũng lớn, nhưng từng chữ : "Ngươi thế nhưng tuẫn tiết?!"

      Ánh mắt bà ta lại đe dọa nhìn Tiêu Lan, ý tứ rất ràng: Diên Mi vừa bị Hung Nô bắt , liền phải tuẫn tiết; nếu nàng chết ngay vào lúc Tiêu Lan vào thành phải tự tay giết để giữ vững thanh danh. Sao lại còn dẫn người trở về!

      Cơ hồ ngay khi Hoắc thị xong câu đó, Tiêu Lan chú ý tới, sắc mặt Diên Mi thay đổi.

      Cả ngày sau khi được cứu, vẻ mặt Diên Mi đều có biến hóa gì, nhưng giờ phút này, lông mày nàng nhíu lại, trong mắt như có hai ngọn lửa, còn có tâm tình cực kỳ phức tạp.

      Ánh mắt của nàng từ từ chuyển hướng sang Tiêu Lan, tựa hồ như hỏi lại, huynh cũng nghĩ như vậy sao?

      Tiêu Lan bất chấp mọi thứ, trực tiếp bế ngang nàng lên, với Hoắc thị: "Mẫu thân tốt nhất là thu hồi lại lời vừa ."

      Bên cạnh vừa mới dựng cái chủ trướng, lúc này Tiêu Lan có cách nào để Diên Mi và Phó Tế nhiều lời được, gật đầu, sau đó ôm Diên Mi về phía chủ trướng, Phó Tế hơi há mồm, Phó Trường Khải nâng ông đến bên.

      Vào trong chủ trướng, có cái sập gỗ chỉ vừa mới dựng, bên cái gì cũng có, Tiêu Lan đặt Diên Mi ở , phân phó Trình Ung: "Canh giữ ngoài trướng, cho phép ai được vào!"

      Trình Ung nhìn thấy đúng lắm, vội vàng thả mành trướng xuống, tự mình cùng Hàn Lâm trái phải phòng thủ.

      Diên Mi ngồi ở sập, hai tay chống lên tấm ván gỗ, cuối cùng cũng chịu mở miệng, nàng hỏi: "Huynh cũng cho rằng, ta nên sống sót sao?"

      Nàng có gọi Lan ca ca, thậm chí cũng có xưng tiếng Hầu gia.

      "", Tiêu Lan : "Nàng phải sống sót, ta muốn nàng phải sống!"

      Diên Mi nhìn , hai ngọn nửa vừa nãy còn nhìn thấy nữa, ánh mắt lại như lúc trước, như hai vì sao bầu trời đêm, sâu xa lại sáng trong tĩnh lặng.

      Tiêu Lan cơ hồ bị ánh mắt này của nàng phong ấn, đột nhiên hiểu ra chuyện, - - có thể Diên Mi sớm nghĩ tới chuyện này, nàng muốn có đáp án, sau khi có được đáp án rồi, nàng liền mặc định nó.

      "Mi Mi, nhìn ta", Tiêu Lan ngồi xổm người xuống, ánh mắt ngang bằng với nàng, lời vừa nãy là bất chợt thốt ra, sợ Diên Mi nghe , khuôn mặt nghiêm túc, trịnh trọng : "Mi Mi, nàng nghe ta , ta muốn nàng sống, sống tốt. Mặc kệ tuẫn tiết là đúng hay sai, rơi ở người nàng, cũng chỉ có sống mới là đúng, cho dù là nàng muốn chết, vậy cũng được!"

      Diên Mi nháy mắt nhìn , Tiêu Lan cùng nàng đối mặt, thực tế tại thời khắc này, vô cùng muốn ôm lấy nàng, nhưng biết tại sao, lại dám.

      lâu.

      Diên Mi yên lặng : "Ta nghĩ chết, ta muốn sống. Cho dù huynh muốn tự tay giết ta, cũng được."

      Trong lòng Tiêu Lan đột nhiên sục sôi cuồn cuộn.

      phải vì câu này của Diên Mi, mà là tại thời khắc này, nhìn Diên Mi như vậy, vô cùng ràng cảm giác chạm được đến tình cảm mãnh liệt trong lòng mình.

      Diên Mi như vậy.

      Diên Mi người có loại tình cảm như vậy.

      nhất thời thể loại tình cảm này là cái gì, nhưng biết , vào thời điểm nào đó, thứ tình cảm này xuất mặt Diên Mi, xuất ở trong mắt nàng.

      Khả năng là cắm rễ ở trong lòng nàng rồi.

      Ngực Tiêu Lan khống chế được phập phồng, nhưng quen khắc chế chính mình, cho dù này tình cảm ở ngực từng đợt từng đợt khuấy động, trong mắt cũng lưu chuyển hào quang, nhưng là mặt vẫn là bình tĩnh, Tiêu Lan : "Mi Mi, nàng hãy gọi ta tiếng."

      Khóe môi Diên Mi giãn ra, nhưng lại mím trở về, chính là chịu gọi lại tiếng "Lan ca ca."

      Tiêu Lan nghiêng người tới trước, lúc này vô cùng tưởng niệm loại xưng hô này của nàng, vậy nên lặp lại lần nữa: "Gọi ta tiếng, được ?"

      Lúc này Diên Mi đột nhiên nhấc chân lên, đạp môt cái lên bả vai , Tiêu Lan lảo đảo cái, ngồi bệt xuống.

      Diên Mi chống tay lên tấm ván gỗ, hai chân đạp loạn, "Aaaaa!" Nàng dùng sức lắc lắc đầu, cuối cùng khóc lớn lên, làm càn khóc ra thành tiếng.

      Lập tức, nàng lên phía trước trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Tiêu Lan, liều mạng cắn ngụm lên bả vai , quyền đấm cước đá, trong miệng tố cáo: "Muộn như thế! Muộn như thế muộn như thế muộn như thế...!"

      Để nàng phải chờ tới mười ngày.

      Nàng chưa từng trải qua mười ngày dài đằng đẳng như thế.

      "Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi…", Tiêu Lan liên tục đáp lời, đưa tay ôm chặt lấy nàng, tùy ý nàng đánh cắn loạn xạ lên người mình, cảm thấy ở cái trướng cũ rách mờ tối này, bốn phía còn có gió thổi rít lạnh, là nơi tốt đẹp nhất thế gian.
      [​IMG]

      Editor: hết ngược ràu.:th_95:

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Haiz.. sau cơn mưa trời lại sáng.. Thanks Nàng
      A Huyền 152 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :