123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      nhìn trộm người mà cũng có khí thế bừng bừng. Ngưỡng mộ Lý Ca quá. Thanks Nàng
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 28 Đêm do thám


      Nếu là "Quang minh chính đại" Lý Dụ muốn trốn trốn tránh tránh trong bóng tối, cần phải , càng muốn hai tiểu nha hoàn bên cạnh Tô Nhược Tuyết biết đến hữu của mình, đương nhiên nếu Tô Nhược Tuyết cho phép, Lý Dụ ước gì toàn bộ Tô gia đều biết đến có mặt của , đáng tiếc vẫn còn lý trí nên làm ra chuyện thể tưởng tượng nổi như vậy.


      Tử Yên nhìn nam tử nghênh ngang tới trước mặt, tiểu nương thể tưởng tượng nổi, nếu như tinh ý có thể nhìn ra chút sợ hãi, "Người...Sao người đến đây?"


      Tử Oanh vẫn luôn cố thủ trong nhà suy nghĩ đơn giản hơn nhiều, nam tử xa lạ, nửa đêm nửa hôm lẻn vào Lãnh Mai Các, phải dê xồm là gì? Trực tiếp đánh thôi!


      "Ngươi là người phương nào? Sao hỏi thăm xem nơi đây là đâu, ngươi ăn gan hùm mật gấu dám tới đây quấy rối, bà ta đánh gãy chân chó của ngươi!" Tiếng quát lớn còn chưa dứt Tử Oanh vọt tới.


      Ban đầu Tử Yên còn hơi bận tâm, ánh mắt Lý Dụ đêm qua hết sức khủng bố, khiến cho nàng khắc sâu ấn tượng, mặc dù nhìn mặt Lý Dụ có vẻ ôn hòa, thậm chí còn hơi vui vẻ nhưng nàng vẫn thấy khiếp đảm như trước. Thấy Tử Oanh chưa hiểu chuyện gì mà xông ra ngoài, nàng cũng lo lắng lắm. Nhưng nàng lập tức nghĩ tới, Tử Oanh nhà nàng có võ công phòng thân đấy, nếu như Lý nhị công tử chỉ là miệng cọp gan thỏ vừa hay dạy cho bài học!


      Nhưng mà đợi nàng vui vẻ quá lâu, hi vọng vừa dâng lên giống như bọt biển dưới ánh mặt trời, đùng cái tan biến.


      lát sau, thậm chí Tử Yên đứng ngay bên cạnh còn chưa kịp nhìn Tử Oanh nhà nàng bị Lý nhị công tử nổi điên khống chế dễ như trở bàn tay.


      Hôm nay Lý Dụ đến thăm Tô nhị tiểu thư nhà nên chẳng có hứng thú chơi đùa với hai tiểu nha hoàn tận tâm bảo vệ chủ tử này.


      Đẩy Tử Oanh ra phía sau, "Triệu Vô Minh, hai tiểu nha hoàn này giao cho ngươi, nếu ai trong hai người dám đến quấy rầy ta ngươi đợi chết ."


      Triệu Vô Minh: "..." Thù oán gì mà phải như thế chứ? Tiểu nha hoàn thân cận Tô nhị tiểu thư ngăn cản cho thiếu gia người vào, chuyện này phải rất bình thường à? Bất cứ nô tài tận tâm nào cung đều như vậy cả, có liên quan gì đến y chứ?


      Triệu Vô Minh mệnh khổ đưa mắt dõi theo thiếu gia nhà mình vô cùng thản nhiên bước vào chính phòng của người ta, y đành phải lộ diện, y cảm thấy rất xấu hổ, khổ thẹn, dù sao y cùng theo thiếu gia nhà mình xâm nhập vào khuê phòng nương nhà người ta, với tư cách là thanh niên có phẩm chất chính trực tốt đẹp, tuy y phải chủ mưu nhưng cũng là đồng lõa, nghĩ nghĩ lại y chỉ có thể cố dùng khuôn mặt nghiêm túc cản Tử Yên và Tử Oanh có ý đồ ngăn đường Lý Dụ lại.


      Lần đầu tiên bước vào khuê phòng nương nhà lành, dù cho người này là Tô nhị tiểu thư của trong lòng Lý Dụ vẫn gợn sóng tầng tầng lớp lớp, luồng khí nóng biết bắt nguồn từ đâu lan tràn khắp cơ thể, hiếm khi thấy mắc cỡ, song lại muốn bỏ qua điểm nào, Lý Dụ gần như say mê đánh giá từng cái bàn chiếc ghế trong phòng. Tuy nhiên, hành động này rơi vào trong mắt Tô Nhược Tuyết lại trở thành ý vị khác.

      Phòng của nàng, ngoại trừ nam tử thân thích qua lại thân thiết chưa có nam nhân nào bước vào. Lúc trước mặc dù có đến đây vào đêm khuya nhưng vẫn xem như có phép tắc, lúc hai người gặp mặt đều ở hoa viên Tô gia, có điều hôm nay lại kiêng dè gì mà xông thẳng vào, có ý gì cần nàng cũng biết.
      như thế, ngay cả che giấu cũng muốn...
      Tô Nhược Tuyết hít sâu hơi, kết thúc suy nghĩ, cũng để bối rối trong lòng tản vài phần, nàng lên tiếng cắt đứt đánh giá của Lý Dụ đối với phòng mình, ‘Lần này Lý nhị công tử đến đây, biết lại có chuyện gì?’
      Lý Dụ lần theo tiếng đến, xuyên qua bình phong gỗ tử đàn chạm khắc ngà voi và hoa mai lạnh lẽo thấy Tô nhị tiểu thư ngồi giường ấm, nàng mặc bộ váy màu chàm vạt áo thêu trúc mai màu vàng nhạt, làn da trắng mịn như tuyết, đôi môi mộng bởi vì bị thương mà đỏ tươi như thường ngày, dung nhan cũng tìu tụy ít, nhưng trong mắt nàng vẫn xinh đẹp như vậy, đôi tròng mắt nàng như được phủ lớp sương mờ khiến hận thể say luôn trong đó, bao giờ ra nữa.
      Tô Nhược Tuyết cần nghĩ cũng biết thần trí người này phiêu diêu đến tận đâu rồi. Hơn nữa, khó xử nhất là, nhìn bên ngoài có vẻ như liên quan đến nàng.
      Ho tiếng, cố gắng che giấu cảm giác ngượng ngùng xông tới trong lòng, mặt Tô Nhược Tuyết tiếp tục đổi sắc, nàng lên tiếng: ‘Nếu như Nhị công tử có việc gì vậy mời quay về. Hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, mong Nhị công tử tự trọng.’
      Nàng trắng ra như thế, vả lại còn rất nặng lời, Lý dụ muốn giả vờ hiểu cũng khó.
      Có điều định là nàng rồi, há để cho dăm ba câu loại này đuổi ? nương nhà lành da mặt rất mỏng, điểm này biết.
      Phớt lờ ý đuổi người của Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ vô cùng tự nhiên tới, cẩn thận quan sát nàng lát, vừa mở miệng quan tâm: ‘Hôm nay nàng có uống thuốc đầy đủ ?’
      Lúc trước khi còn ở y quán Đới gia, tuy rằng có Tử Yên gần gũi chăm sóc nàng, nhưng lúc nàng uống thuốc người này lại rất cố chấp, những cố ý phải nhìn tận mắt nàng uống hết chén thuốc đắng cực kì đáng ghét kia, mà còn đưa cho nàng mấy viên mứt mơ. Bây giờ nhắc đến chuyện này làm miệng nàng tự giác được tiết ra nước miếng...
      Có lẽ bởi vì luyện võ từ nên thực chất bản tính của Tô Nhược Tuyết mạnh mẽ kiên cường hơn các nương nhà lành bình thường rất nhiều, chỉ là mấy chén thuốc đắng, mặc dù mỗi lần nhớ tới là nàng muốn nôn, nhưng mặt Tô Nhược Tuyết vẫn đổi sắc hơi uống cạn, lưu loát còn hơn uống nước. Bởi thế, trong mắt người ngoài Tô Nhược Tuyết mạnh mẽ như vậy cần phải phí công quan tâm đến nàng như những nương nũng nịu khi uống thuốc đắng là bắt đầu chơi xấu khác. Biết kiềm chế, hiểu chuyện là những đức tính người ngoài đánh giá nàng từ lâu, Mà Lý Dụ lại giống như dụ dỗ trẻ con, lần nào cũng cố chấp kín đáo đưa mứt mơ cho nàng, tuy ngoài mặt Tô Nhược Tuyết gì song trong lòng nàng hiếm khi có cảm giác được người ta thương, dù cho nàng muốn thừa nhận, cũng dám thừa nhận.
      Hai mắt Lý Dụ vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Tô Nhược Tuyết, vừa móc gì đó từ tay áo ra hưng phấn : ‘Nhìn xem đây là gì?’
      Tô Nhược Tuyết vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thấy trước mặt nàng có thêm chiếc khăn tay trắng, bên trong có sáu viên mứt mơ tròn vo khiến người ta thèm thuồng.
      ‘Đêm khuya, nàng ăn hai viên là được rồi, ăn nhiều tốt cho răng, còn lại bốn viên, sáng mai nàng ăn hai viên, buổi trưa lại ăn hai viên, còn về phần buổi tối ta đến đưa cho nàng, nếu để lâu quá mứt mơ ngon nữa.’ Lời Lý Dụ vô cùng chính đáng, có thể thấy là tận tình khuyên bảo, đương nhiên nếu phải trong đó để lộ mấy phần tính toán càng có sức thuyết phục hơn.
      Tô Nhược Tuyết cúi đầu trốn tránh, nhìn nam tử trước mắt cũng chẳng nhìn mấy viên mứt mơ, trong lòng có chút bối rối, nàng biết đó là gì nhưng lại vô cùng cảm động.
      Bây giờ nghĩ lại, bất luận là khi mới bắt đầu theo dõi, hay là tiếp theo được tìm hiểu nhắc nhở, thậm chí là hết lòng chăm sóc khi nàng bị thương, từng màn từng màn, giống như thợ săn giăng cái lưới lớn để con mồi như nàng cảnh giác, nhưng đến khi phát ra muộn rồi...
      Dòng suy nghĩ miên man suýt chút ngừng lại được, Tô Nhược Tuyết nhân lúc nhiệt tình mà mạnh mẽ ngẩn đầu lên, có chuyện nàng rất muốn biết, và nhất định phải xác định ràng, ‘Chuyện Trương Thịnh mất tích là...Người làm ư?’
      Ánh mắt nàng u, sâu trong đáy mắt là mấy phần kiên quyết cố chấp, tuy Lý Dụ biết tại sao tự dưng nàng lại đến chuyện này, nhưng nếu nhận định là nàng cũng muốn che giấu.
      Đối với nàng, lâm vào tình thế bắt buộc. Bất luận ngày nào đó nàng phát bản thân mình muốn gì, có chấp nhận hay , cũng khiến cho nàng phải chấp nhận, bởi vì vốn thích bị người ta từ chối, đặc biệt đối tượng là nàng càng được.
      Lý Dụ vừa đưa viên mứt mơ đến đôi môi đào đỏ tươi của Tô Nhược Tuyết, vừa chút đếm xỉa trả lời, ‘Là ta làm, ta dám đả thương nàng, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?’
      Xác nhận xong, Tô Nhược Tuyết càng biết giờ khắc nàng trong lòng nàng có cảm giác gì, bởi vậy khi Lý Dụ đút mứt mơ nàng kịp phản ứng, cứ theo bản năng mà nhận lấy.
      ‘Ngoan.’ Thấy dáng vẻ ngây ngô của nàng, ngoan ngoãn như búp bê vải tinh xảo, Lý Dụ hận thể đóng gói mang nàng về nhà ngay, bàn tay to khống chế được lại đưa lên, vuốt vuốt mái tóc dài suông mềm của nàng, trong lòng vô cùng quyến luyến.
      Nếu phải biết bây giờ thể muốn nếm thử mùi vị của viên mứt mơ kia...
      Cảm xúc đầu quá mức mãnh liệt, nháy mắt hồn Tô Nhược Tuyết trở về vị trí cũ, khi ý thức được tư thế của hai người lúc này, soạt cái, hai gò má vốn trắng như tuyết đỏ rực, ánh mắt né tránh, hoàn toàn biết phải nhìn chỗ nào. Dáng vẻ xấu hổ biết làm sao kia khiến Lý Dụ rất thỏa mãn, rốt cuộc cũng uổng công nửa đêm mang mứt mơ đến cho Tô nhị tiểu thư...
      Tô Nhược Tuyết hơi nghiêng đầu, nàng ho tiếng, phá vỡ bầu khí lúng túng khó xử, cũng ngăn lại trái tim loạn nhịp, ‘Mứt mơ ta nhận rồi, đa tạ Lý nhị công tử, có điều sau này ta bảo các nha hoàn trong nội viện chuẩn bị, dám phiền đến Lý nhị công tử nữa.’
      Nàng lại gọi là ‘Lý nhị công tử’, còn đuổi . Lý Dụ thở dài quen lối ngồi xuống giường ấm, ‘Tuyết Nhi, nàng thể cứ mãi trốn tránh như vậy được, ta thích nàng, là lòng dạ.’
      đột ngột tỏ tình, thoáng cái đánh tan tâm tư Tô Nhược Tuyết vất vả lắm mới ổn định được, mới chớp mắt mà mặt nàng giống như bị phỏng, tim đập ngày càng nhanh, càng vang đến dọa người, nếu phải có mấy phần lý trí kéo lại nàng đứng ngồi yên rồi.
      Nàng lại ngẩn ngơ...
      Lý Dụ vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của nàng, mềm mềm, nong nóng, vô cùng thoải mái.
      Lý Dụ đâu có ý định bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy, nhếch môi tiếp tục : ‘Tuyết Nhi, ta lấy nàng có được ?’
      câu ...
      Vẻ đỏ ửng mặt Tô Nhược Tuyết bỗng chốc bị quét sạch, nàng cụp mắt cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt, trong mắt vô cùng lạnh lẽo, xót xa, châm chọc, sao nàng có thể nhớ...
      Last edited by a moderator: 25/5/18
      Yoolirm Park, Parvarty, Halong-ngoc15 others thích bài này.

    3. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Hiuhiu giật tem nha nàng :3 ca vẫn còn phải ́ gắng dài dài a
      Tồn Tồn thích bài này.

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Con đường này còn dài lắm, thí chủ thỉnh bảo trọng a~~~~

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 29 Từ chối


      Sắc mặt Tô Nhược Tuyết lạnh hẳn, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dụ trước mắt, chút dao động, "Tình cảm sâu sắc của Nhị công tử chỉ sợ Nhược Tuyết có phúc hưởng, mong rằng từ nay về sau Nhị công tử đừng nhắc tới nữa."


      ràng lúc nãy còn rất tốt, sao bây giờ trở mặt là trở mặt ngay thế? thích nàng, quan tâm nàng, để nàng trong lòng, thậm chí lúc trước còn hôn nàng, nếu lấy nàng là đồ dê xồm à? Lý Dụ hiểu tại sao lại như vậy, lập tức hỏi ngay cần suy nghĩ, "Nàng muốn ta lấy nàng?"


      biết tại sao, vừa xong Lý Dụ chợt nhớ tới bản điều tra mà có, nàng có biểu ca thanh mai trúc mã, nháy mắt cơn ghen tuông che mất lý trí .


      Đôi mắt phượng của Lý Dụ híp lại, sắc mặt cũng trở nên quái dị, ràng độ cong nơi khóe môi vẫn thay đổi nhưng lại khiến người ta có cảm giác thoải mái, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Nhược Tuyết, gằng từng câu từng chữ, " muốn ta lấy nàng, chẳng lẽ nàng muốn người khác lấy?"


      Người khác...Tô Nhược Tuyết hơi mơ màng, biết "Người khác" trong miệng là ai, có điều bất luận là hay là ai nàng cũng muốn tái giá, đời này nàng chỉ muốn chăm sóc phụ thân, quản lý Tô gia mà thôi.


      Tuy nhiên, những lời này nàng cách nào ra khỏi miệng, nữ tử khuê các sao lại có ý nghĩ kinh hãi thế tục như vậy được? Cho nên, nàng im lặng.


      Mà cử chỉ này rơi vào trong mắt Lý Dụ, hề nghi ngờ là biến chất.


      Nàng cam chịu...


      Lý Dụ cảm thấy như có mồi lửa thiêu đốt cả người mình, ngay lập tức bao phủ chút lý trí còn sót lại của . đột nhiên đến trước mặt Tô Nhược Tuyết, tay phải nhấc lên nắm lấy cằm nàng.


      Lại hôn môi, lần này hoàn toàn chỉ gậm cắn, Tô Nhược Tuyết cảm thấy môi mình đau rát, nàng đưa tay đẩy ra, thế nhưng tay vừa chạm vào vai bị dễ dàng khống chế. Hơn nữa tay kia của còn vòng qua eo Tô Nhược Tuyết kéo nàng ôm sát vào lòng, Tô Nhược Tuyết càng thể nào giãy giụa.


      lâu sau mới lui ra chút, đôi con ngươi như vẽ nhìn thẳng vào Tô Nhược Tuyết, mặt đối mặt với nàng, "Nàng đừng nghĩ nữa mắc công, đời này, nàng là người Lý Dụ ta chọn rồi."


      xong, đợi Tô Nhược Tuyết kịp phản ứng, cúi đầu tiếp tục ôm cổ nàng hôn xuống. Cũng may lần nay giảm bớt sức lực, vừa hôn vừa dụ dỗ, dịu dàng hơn rất nhiều, chớp mắt bầu khí giương cung bạt kiếm, khẩn trương đối chội gay gắt trong phòng bỗng trở nên triền miên ái muội. Trong đêm khuya tĩnh lặng, từng thanh cắn mút hút nuốt hết sức sinh động khiến người ta miên man bất định.


      Lần này, Lý Dụ còn trúc trắc và tham luyến như lúc đầu nữa, khi nhìn thấy khuôn mặt vốn rất lạnh lùng từ từ đỏ lên, đôi con ngươi ngập nước mê ly, hai gò má đỏ ửng như ráng chiều, biết nên nhưng vẫn kiềm chế được nổi cơn ác liệt cười cười, "Nàng cũng thích mà, đúng sao?"


      Tô Nhược Tuyết vẫn chưa hoàn toàn phục hồi trong cơn sóng tình lúc nãy, nàng mơ màng nghe câu này, cả người như bị sét đánh, xấu hổ, ão não, hổ thẹn, tự chán ghét bản thân mình, đủ loại tâm tình xông lên não khiến cho nàng thể động đậy.


      Lý Dụ nhìn biểu cảm da dạng của nàng, cuối cùng vẫn đành lòng, có điều biết chắc rằng nếu hoàn toàn đánh nát bức tường nàng cố gắng xây dựng trong tim vĩnh viễn bao giờ tiến vào được nơi mà muốn chiếm hữu.


      cúi đầu lần nữa hôn cái vang dội lên môi đỏ hồng của nàng. Khóe môi Lý Dụ cong lên, đôi con ngươi vẫn ngập tràn lửa giận tối tâm phiền muộn như trước nhưng khi nhìn Tô Nhược Tuyết lại rất thương, "Đêm khuya, người nàng có thương tích, nên thức đêm, nàng mau ngủ , ta về đây, ngày mai ta lại đến thăm nàng."


      Dứt lời còn đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Tô Nhược Tuyết, cẩn thận giúp nàng thu xếp ổn thỏa rồi mới nhấc chân rời .


      Ngoài cửa Triệu Vô Minh cẩn tuân theo lệnh thiếu gia nhà mình, mực canh giữ hai tiểu nha hoàn tận tâm bảo vệ chủ nhân có ý đồ xông vào, nhưng đến khi thấy Lý Dụ mang vẻ mặt u ra, tâm trạng vốn rất vui vẻ của y bỗng chốc trầm xuống, cần phải , thiếu gia nhà y chắc chắn lại làm chuyện hư hỏng rồi...

      Mắt phượng của Lý dụ híp lại, làm như lơ đãng liếc ba người ngoài cửa, chỉ vẻn vẹn như thế khiến Tử Oanh chuẩn bị mở miệng mắng phát ra được thanh nào.

      Tử Oanh thầm run sợ, ánh mắt người này quá khủng khiếp, giống như rắn độc nhìn chằm chằm mình, khiến người ta thể nào phản kháng được, chịu nổi lạnh run...
      Last edited: 16/11/17
      Yoolirm Park, Parvarty, Halong-ngoc13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :