1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 157 Đại kết cục

      Kế tiếp A Nghiên cũng an nhàn, có việc gì trêu chọc tiểu hoàng thái tử, bình thường chú ý bảo dưỡng thân thể của mình, tranh thủ có thể sống lâu hơn. có gì lo lắng, ngày cũng trôi mau, đảo mắt đến ngày tiểu hoàng thái tử trăm ngày.

      vừa sinh hạ định là người thừa kế Vương Triều, tiệc trăm ngày đương nhiên phải làm lớn long trọng. ngày trước đó, Tiêu Đạc còn lấy ra vài cái tên cho đứa bé, để A Nghiên chọn .

      A Nghiên tự mình xem đến xem , chọn chữ "An".

      Đứa này sinh ra là mệnh đại phú đại quý, thay đổi được, A Nghiên chỉ hy vọng đời này nó có thể sung sướng hưởng đời thái bình thịnh thế, bình định an nhiên làm hoàng đế tốt, phải giống phụ thân của nó.

      Tiêu Đạc thấy A Nghiên chọn chữ "An", cũng gì, đương nhiên nghe theo.

      Kỳ là con , tên gì cũng quan trọng. chỉ hy vọng đứa con này về sau ngoan ngoãn theo nhũ mẫu, bớt quấy rầy và A Nghiên là được.

      Vừa tròn ba tháng, Tiêu An đương nhiên biết phụ thân nhà nó nghĩ gì, nó ôm chân của mình cắn cắn, vui quên trời đất. Nay thời tiết ấm áp, thân mình nhắn trắng trẻo của nó mặc tầng áo lụa đỏ, phía thêu hình rông vàng năm móng đặc trưng của thái tử. Da thịt oánh nhuận trắng noãn giống như bánh bao mềm mại vừa ra lò. người áo đỏ rực rỡ cùng với hình rồng vàng năm móng, hợp với chân ngắn ngủn béo mập, là chọc người trìu mến.

      Nó lười biếng nhét chân vào miệng, sau đó vui vẻ cắn quên trời đất, nước miếng trong suốt chảy ra chút, chọc ma ma bên cạnh vội vàng cầm khăn lau giúp.

      A Nghiên với con trai của mình đương nhiên là đau sủng tận xương, xem bộ dạng nó kia, khỏi nở nụ cười, trước giải cứu chân trắng noãn từ trong miệng nó, sau đó mới ôm lấy thân mình mềm mại béo trắng, ôn hòa cười : "An nhi, qua mấy ngày nữa chính là tiệc trăm ngày của con, đến lúc đó con phải ngoan a."

      A Nghiên như vậy, Tiêu An dường như là nghe hiểu, dùng đầu cọ xát gò má A Nghiên, thần thái có chút muốn xa rời, cái miệng nhắn giống như đào hồng nhuận còn tràn ra cái cười ngọt ngào.

      Nó cười lên, cái mũi cũng chun theo, hết sức nghịch ngợm đáng .

      A Nghiên thấy vậy, từ trong đáy lòng tràn ra ngọt ngào, bên môi tràn ra ý cười ôn nhu, trong mắt cũng tràn đầy hạnh phúc.

      Đời này, có được đứa bé nhu thuận đáng như vậy, đúng là mọi hoàn mỹ. Dù lúc trước sinh nó ra đường suýt nữa rời khỏi nhân thế, về sau theo bên người Tiêu Đạc có khả năng bị liên lụy chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

      Tiêu Đạc thấy A Nghiên ôm con, vẻ mặt sủng, lập tức trong lòng có chút vừa ý. đành phải an ủi mình, đó là đứa bé con, cũng là con ruột mình a.

      Ai biết nghĩ tới đây, thấy bé con trắng noãn mềm mại ghé vào đầu vai A Nghiên, chậm rãi nâng mí mắt dài lên, dường như mang theo vài phần đắc ý lườm chút.

      Tiêu Đạc giờ khắc này có chút kinh ngạc, chỉ cho rằng mình nhìn lầm, nhưng nhíu mày nhìn kỹ lại, quả nhiên là giả, con dùng ánh mắt đắc ý nhìn , ràng là khoe khoang, giống như nhìn bại tướng dưới tay.

      Tiêu Đạc nhíu mày, trong mắt bắn ra nhuệ quang, lấy ánh mắt uy hiếp.

      Tiêu An lại trả về ánh mắt khinh thường, khuôn mặt nhắn đầy hưng phấn ngọt ngào tựa vào đầu A Nghiên, cái bộ dáng kia, dường như là thèm quan tâm Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc trong lòng thầm sinh nghi.

      Con , từ trong bụng mẹ đối với các loại đá đạp lung tung bất mãn, sau này sinh ra, cũng hòa hợp với mình, mỗi khi mình muốn ôm cái, tất nhiên xảy ra chuyện xấu. phải nước tiểu đồng tử trực tiếp tưới vào vai , chính là dùng móng vuốt nôn ra sửa bôi bẩn áo choàng , thậm chí còn có thể dùng tay bé dính nước miếng bôi lên mặt .

      Hết thảy đều nhịn.

      Bởi vì A Nghiên nhà cho , trẻ con đều là dạng này a!

      Nhưng tại thế nào cũng tin nổi, trẻ con bình thường mới phải như thế đâu, cho dù thông tuệ từ , hồi cũng phải cái dạng này !

      Tiêu Đạc trong lòng sinh nghi, liền vươn tay ra muốn nắm cằm con trai mình, tính toán ép hỏi phen. Ai biết tay vừa duỗi, bé con nhà bỗng nhiên ngoác miệng.

      Miệng Tiêu An vốn , nhưng lúc mở ra, lại chiếm cứ non nửa cái mặt . Nó giương miệng đột nhiên phát ra tiếng khóc cao vút, khóc bén nhọn mà thương tâm.

      A Nghiên ôm con nhất thời sợ hãi, vội vàng ôm ngang ra, cẩn thận kiểm tra, lại phát kéo thối hay tiểu. Vài ma ma bên cạnh cũng sợ , các bà theo giúp đỡ nhìn xem, cũng phát cái gì.

      Cuối cùng vẫn là nhũ mẫu nghi hoặc : "Hay là bị dọa?"

      Nhũ mẫu như vậy, A Nghiên lại nhìn con trai của mình, thấy hai cái tay bé run run, cái miệng nhắn xanh mét, con ngươi chứa lệ dường như lộ ra kinh hoàng, thường thường nhìn về phía.

      Nàng theo tầm mắt hài tử nhìn qua, thấy con sợ hãi khiếp đảm nhìn phía Tiêu Đạc.

      Nàng nghi hoặc nhìn Tiêu Đạc: "Chàng, vừa rồi chàng làm cái gì ?"

      Tiêu Đạc nghĩ tới con mình giảo hoạt như thế, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nghe A Nghiên hỏi, khỏi hừ lạnh tiếng: "Hỏi con trai của nàng!"

      "Hỏi con?”A Nghiên nhất thời hết chỗ rồi: "Nó mới bao lớn, chỉ ba tháng, chàng bảo ta hỏi nó?"

      Tiêu Đạc nhíu mày, mắt lạnh nhìn con mình ghé vào trong lòng nhũ mẫu khóc ủy khuất. Được nhũ mẫu vỗ về dỗ dành, nó kêu khóc giống lúc ban đầu, chỉ ủy khuất khóc nức nở, khóc đến nhũn cả thân mình bé, vừa vặn vẹo vừa kịp thở.

      Cái dạng này, là khó có thể tưởng tượng vừa rồi nó còn hướng về phía mình đắc ý cười a.

      Tiêu Đạc hừ lạnh tiếng: "Bớt giả bộ !"

      Lúc trước Khâm Thiên Giám khắc thê khắc tử, đứa bé này sinh ra đến nay, còn chưa để Khâm Thiên Giám phê mệnh. Nay xem ra, phải tìm người xem thử, đứa con này đến cùng là lộ thần tiên nào?

      thích phật lý, vừa nghe phật phiền chán chịu nổi đá đạp lung tung, còn hết sức hợp với mình, nhìn thấy mình trợn mắt, hư hỏng thêm quyền cước, đây nên là thần thánh phương nào?

      Tiêu Đạc ràng, đứa con này tất nhiên phải người qua đường hạ phàm đầu thai, vì pháp lực quá mức cường đại, mới tới nhân thế, kiếp trước đủ loại trí nhớ sợ là còn còn sót lại ở trong đầu, mới khiêu khích mình các kiểu.

      Đợi thời gian dài, đương nhiên quên hết hồng trần kiếp trước thôi.

      Dù sao thế gian có mấy người như A Nghiên đâu.

      Tiêu Đạc nghĩ như thế, lúc đầu đương nhiên là vì trong đầu đứa bé này còn có kiếp trước mà vui, nhưng sau này nghĩ lại, cũng tiếp nhận rồi.

      Dù sao chính mình quả là từ mệnh cách tinh, khắc thê khắc tử, nay mạnh mẽ buộc A Nghiên bầu bạn bên cạnh, tương lai thế nào còn biết. tại thêm con trai như vậy, thế nào cũng là thân sinh cốt nhục của mình, mình đương nhiên để nó có gì hay xảy ra. Nếu là phàm thai tục tử, sợ là khó có thể sống được lâu dài, chừng sớm chết non. Ngược lại có chút lai lịch, cố nhiên mình vì thế đau đầu, nhưng ít nhất hẳn là có thể giữ được tính mạng, chống đỡ được sát khí hung ác người mình.

      Dù nó trời sinh tính tình bất hảo, sao, chỉ cần mình giáo dưỡng tốt, khiến tính tình nó bất hảo phải phục tùng, lại thỉnh danh sư hướng dẫn tiếp, tương lai tất nhiên có thể trở thành thế hệ minh quân.

      nghĩ tới đây, thấy A Nghiên ôm Tiêu An vào trong lòng, ôn nhu dỗ dành, còn quên quay đầu kể lể Tiêu Đạc phen.

      "Nhất định là vừa rồi chàng dọa đến nó, cũng phải ta chàng, bình thường chàng chuyện với văn võ bá quan nghiêm khắc, người khác đều sợ chàng cũng có gì, quân là quân, thần là thần. Nhưng đây phải người khác, là cốt nhục ta tân tân khổ khổ sinh hạ, là hài tử thân sinh của chàng a. Chàng xem mặt mày nó này, thấy thế nào cũng giống chàng. đời này, chàng thương nó, còn có thể thương ai? Lại , nó còn như vậy, chàng hù dọa nó làm gì, nhìn nó đáng thương thế này."

      A Nghiên đến đây, Tiểu An Nhi ghé vào vai mẫu thân, ủy khuất quệt miệng , cúi đầu, là có bao nhiêu đáng thương.

      Tiêu Đạc nghe xong, cũng hơi có chút hối hận, nghĩ rằng đây là con trai của mình, nó có nghịch ngợm ít sao? Đến cùng mới trăm ngày mà thôi, mình so đo với nó làm gì.

      Lập tức muốn vài câu mềm mỏng, ai biết còn chưa ra miệng, thấy ở chỗ A Nghiên và nhũ mẫu nhìn thấy, Tiểu An nhi liền còn dáng vẻ ủy khuất.

      Nó nâng tay mập mạp, ôm lấy cổ A Nghiên, sau đó nhếch môi, thỏa mãn cười cười. Lúc cười còn thè lưỡi với Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc vừa thấy, sắc mặt nhất thời khó coi xuống.

      sao lại có con trai như vậy a, xem ra về sau biết thế nào là đau đầu.

      Nhìn chằm chằm con trai, trầm ngâm, bắt đầu nghĩ, nên thỉnh danh sư nào đến làm thái tử thái phó, dạy dỗ tiểu tử này. Nhất định phải già cả kinh nghiệm, phải khắc nghiệt ngay thẳng, càng có thể quản chặt được tiểu tử này...

      Đáng thương Tiêu An, đắc ý thè lưỡi rồi, thỏa mãn ghé vào vai mẫu hậu nó nhắm mắt lại. Đến cùng chỉ là bé con mấy tháng, khóc nửa ngày, nó cũng mệt mỏi, bao lâu ngủ.

      Bên này Tiêu An ngủ say, A Nghiên tay chân giao nó cho nhũ mẫu, để nhũ mẫu đưa nghỉ. Còn nàng nhìn Tiêu Đạc: " , vừa rồi đến cùng sao lại thế?"

      Tiêu Đạc đạm : " ."

      A Nghiên thấy vậy, khỏi mím môi nở nụ cười: " ."

      Tiêu Đạc sắc mặt khó coi, phất áo choàng đứng dậy: "Ta còn phải tiếp tục xem tấu chương."

      Làm hoàng đế, chính là mệnh xem tấu chương, nhận mệnh.

      Ai biết A Nghiên lại tiến lên, kéo tay áo , dịu dàng : "Chàng mà."

      Giọng mềm mại, như ướp hương mật, nghe vào tai cũng ngọt.

      Tiêu Đạc quay người lại, thấy nàng hai gò má phảng phất như hoa đào tháng ba, hai tròng mắt như nước xuân tháng hai, bớt nở nang lúc mang thai, nàng khôi phục dáng người như miêu như tước, lung linhđứng tại chỗ, sóng mắt mỉm cười động lòng người, tư thái kiều mị.

      Tiêu Đạc trái tim cứng lại, cảm thấy thân thể nơi nào đó bắt đầu cứng rắn, đăm đăm, bắt đầu có cách nào khống chế, ngay cả hô hấp cũng khỏi nặng nề lên.

      trước khi gặp A Nghiên, chưa bao giờ hưởng thụ nam nữ hoan ái, cũng biết gì. Sau này có A Nghiên, ba ngày có liền cảm thấy hết sức nhớ nhung tư vị đó. Nay A Nghiên mang thai sinh con rồi, thân mình so với trước kia nở nang no đủ, giống như quả đào no trướng lộ ra phấn nộn, làm cho người ta hận thể ngụm cắn xuống. Nhưng lại dám, biết nàng lúc sinh bị thương nguyên khí, sợ như vậy đối với thân mình nàng tốt, cho nên luyến tiếc để nàng ngủ riêng, đêm đêm vẫn ôm ấp cùng nhau, là quá mức tra tấn mình.

      Quá mức tưởng niệm tư vị kia, là giống như vạn kiến cắn xương, tâm ngứa khó nhịn.

      Mấy ngày này, cũng biết mình chạy tắm nước lạnh bao nhiêu lần,

      Thậm chí đêm hôm ra ngoài luyện kiếm cũng có.

      Vì vậy, đám thị vệ đau đầu thôi, bởi vì hoàng thượng luyện kiếm, bọn thị vệ cũng chỉ đành đả khởi tinh thần theo cùng a.

      Nhìn hoàng hậu nhà mình bên cạnh xinh đẹp động lòng người, mũi cảm nhận được hương sữa người nàng phát ra trong veo, ngực nóng lợi hại, cơ hồ khắc chế được, muốn xúc động làm chút gì.

      "Cẩn thận bảo dưỡng thân mình ." đến cùng vẫn nhịn xuống, tiếng càng nặng nhọc.

      Ai biết A Nghiên căn bản là lửa cháy đổ thêm dầu, nàng tới, thân mình mềm nhũn, ôm lấy ngực , còn thuận thế kéo cổ .

      Giống như dây mây leo lên, nở nang no đủ, kề sát dấu nóng bỏng, nhất thời giống như thiên lôi đánh xuống, Tiêu Đạc căn bản cầm giữ được.

      bàn tay to hữu lực hung hăng nhéo vào vòng eo mảnh khảnh, mắt tối lại khàn khàn khác thường : "Nàng, nàng là tự tìm..."

      A Nghiên từ trong lòng ngửa mặt nhìn, đôi môi hơi mở, hai mắt vẫn hàm chứa tầng sương mù, mang theo vài phần kiều mị của nữ nhân, vài phần ngây thơ của tiểu hài tử, hơi nghịch ngợm nhìn , nghiêng đầu nghi hoặc : "Ta muốn a, chàng đối với ta có hiểu lầm gì sao?"

      Nàng câu này, là cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, mồi lửa dẫn theo núi lửa xúc động bùng nổ mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, như trời sụp đất nứt bẻ gãy nghiền nát, nàng chóng mặt quay vòng, biết chính mình bị ném tới long sàng thế nào.

      Nàng cảm thấy mình biến thành cọng cỏ trong gió, bị mưa rền gió dữ tùy ý tàn phá, thống khổ phát ra tiếng kêu, nhưng trong tiếng kêu lại đầy sung sướng.

      Nàng là cỏ, là gió, nếu nàng là thuyền con bằng lá, chính là người cầm bánh lái, thậm chí có khắc, nàng bị nhấc lên đầu sóng lớn, suýt nữa ném vào giữa trung, nàng cảm thấy khả năng mình sắp chết.

      loại cảm giác liều chết hít thở thông đập vào mặt, như thủy triều tập kích bao phủ nàng.

      Nàng bỗng nhiên nhớ tới vận mệnh cuối cùng của nàng.

      Khâm thiên giám, Sài đại quản gia, còn có Ninh Phi Hoắc Khải Căn, bọn họ đều , nếu theo Tiêu Đạc, nàng tất nhiên chết.

      Thậm chí chính nàng từng hạ nguyền rủa với mình.

      Nàng là người sợ chết như vậy, nằm mơ cũng khát vọng trường mệnh trăm tuổi, nhưng nàng tình nguyện ở lại bên Tiêu Đạc, cùng xem hết thế gian trăm cảnh, cùng canh giữ ở hoàng cung đại viện, trải qua thế gian vui buồn, cùng đối mặt với tử vong cuối cùng đến.

      Vì thế nàng ở trong sóng to ngập trời, nghe thấy mình nức nở dùng thanh khàn khàn : "Ta đời này nhất định vì chàng mà chết. Nhưng vì thế mà chết, cũng cam tâm tình nguyện."

      Tiêu Đạc nghe thế, thân hình cuồng động nhất thời giống như bị giữ chắt, cứng đờ tại chỗ, cúi đầu yên lặng nhìn A Nghiên nửa ngày, cuối cùng nổi lên sóng gió lớn hơn nữa, khiền nàng lâm vào vũng bùn của , cũng có cách nào tự kềm chế.

      Ta đời này nhất định vì ngươi mà chết. Nhưng vì thế mà chết, cũng cam tâm tình nguyện.

      Đây là lời nàng với , sau này, nàng nhắc lại. Nhưng nàng biết, nàng luôn nhớ, Tiêu Đạc cũng luôn nhớ.

      Thế cho nên rất nhiều, rất nhiều năm sau, lúc Tiêu Đạc truyền ngôi hoàng đế cho con trai của mình, buông bỏ hết thảy, cùng nàng khắp ngũ nhạc tam xuyên, nàng ở cạnh cây khô, bỗng nhiên thào lên những lời này.

      Lúc đó, bọn họ ngồi cạnh gốc cây khô, xa xa là dãy núi mênh mang trập trùng, gần đó còn có cầu nước chảy, cũng có khói bếp nhà ai lượn lờ bay lên.

      Đúng lúc trời chiều ngã về tây, thời khắc hoàng hôn, nàng và lưng tựa lưng ngồi ở đó.

      Cúi đầu, nàng thấy gió thu thổi bay tóc .

      Vẫn nhớ được, lúc mới gặp , đầu tóc đen cuồng vọng kềm chế được khiến mình kinh diễm thế nào, lúc đó nàng cũng nghĩ tới, nàng tận mắt thấy sợi tóc đen kia dần dần nhuộm thành sương trắng.

      Gió thu thổi, nàng và , tóc bạc trộn vào nhau, ở trong gió nhàng rung động.

      dường như phát cái gì, nâng tay lên, ôm nàng, ôn thanh hỏi: "Cảm thấy lạnh sao?"

      A Nghiên lắc đầu, cũng chuyện.

      Bọn họ già , có thể buông hết thảy, tùy ý khắp nơi.

      Hoàng đế nhi tử tuy rằng xưa nay hòa hợp với Tiêu Đạc, bất quá vẫn thực hiếu thuận, vài lần lo lắng thân thể của nàng, thương nghị cùng Tiêu Đạc muốn bọn họ mang thêm ít nhân mã, nhưng nàng đều cự tuyệt.

      Nàng già , tóc đen thành sợi bạc, bất quá cũng có gì mất hứng.

      Hơn nữa cả đời này, nàng sống tám đời, còn chưa hưởng thụ tư vị già .

      Đặc biệt có phu quân mình thương làm bạn, hai người cùng nhau dần dần già .

      A Nghiên cảm thấy kiếp này là đủ.

      Vì A Nghiên mãi chuyện, Tiêu Đạc quay mặt nhìn qua: "Thế nào?"

      A Nghiên nở nụ cười, rồi : "Ta bỗng nhiên nhớ tới năm đó Ninh Phi và Sài Hỏa với ta, bọn họ , ta ở lại bên cạnh chàng, ngày nào đó chết."

      "Ừ hừ." Nhắc tới hai người kia, Tiêu Đạc tuổi già vẫn vui như cũ.

      A Nghiên lại càng lộ ra nụ cười thỏa mãn, nàng ngửa mặt lên, để mình ôm lưng , nheo con ngươi, nhìn tịch dương phương xa hừng hực khí thế chậm rãi rơi vào khe núi, nàng lẩm bẩm:

      "Ta bỗng nhiên hiểu được, bọn họ cũng sai, theo chàng, ngày nào đó ta chết."

      Mới gặp Tiêu Đạc, nàng cho rằng tử kỳ của mình tới, như bình thường bị Tiêu Đạc sát hại mà chết.

      Tiếp theo nàng vài lần kháng cự tình cảm của Tiêu Đạc, lại cùng rơi xuống núi, trải qua chiến loạn khổ sở, càng cho rằng mình bị Tiêu Đạc liên lụy mà chết.

      Sau đó nàng làm thiếp thất của Tiêu Đạc, lần đầu tiên cùng Tiêu Đạc, suýt nữa cảm thấy mình trở thành người đáng thương đầu tiên bởi vì cá nước thân mật mà chết , là vì Tiêu Đạc mà phải chết ở giường.

      Sau này nàng gả cho Tiêu Đạc vào hậu cung, mở ra sách sử, nàng cho rằng mình giống như bao nhiêu hoàng hậu Đại Hạ Quốc đời trước, ở trong hậu cung của Tiêu Đạc đấu đá thê thảm chết .

      Lúc nàng mang thai sinh con, nàng càng cho rằng mình chết ở giường sinh, là vì Tiêu Đạc sinh con mà chết.

      Sau bao nhiêu lần, nàng cùng Tiêu Đạc trải qua nhân sinh, kỳ cũng trải qua rất nhiều nhấp nhô, mỗi lần nàng đều cảm thấy tử kỳ đến.

      Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn sống rất tốt.

      Mặt trời đỏ rốt cục thong thả rơi xuống khe núi, chỉ để lại chút ánh chiều tà sáng lạn.

      A Nghiên nhắm đôi mắt, khe khẽ thở dài, rốt cục với Tiêu Đạc.

      " bao nhiêu năm, ta rốt cục minh bạch, đời này ta vẫn phải ứng chú vì chàng mà chết. Chẳng qua lúc này đây là cùng chàng chậm rãi già , đến lúc chết già."

      Sống cùng giường, chết cùng huyệt.

      [​IMG]
      Last edited: 28/8/20
      thuyt, inbeibe, aaatieen49 others thích bài này.

    2. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Tung bông:yoyo14::yoyo14::yoyo14:chúc mừng nàng lấp đầy hố.
      heavydizzy thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chúc mừng Nàng hoàn thành sứ mệnh. :yoyo55::yoyo55::yoyo14::yoyo14:
      heavydizzy thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      con trai quỉ quyệt nhà a Đạc là thần thánh phương nào a.
      heavydizzy thích bài này.

    5. SiAm

      SiAm Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      90
      Hoàn rồi ahhh, chúc mừng nàng lấp đầy hố :yoyo52:
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :