1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[CỔ ĐẠI - ĐIỀN VĂN] ĐIỀN VIÊN MẬT SỦNG - ĐÔNG PHƯƠNG NGỌC NHƯ Ý

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. docnhatvonhi

      docnhatvonhi Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      44

    2. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      Thân gửi đến các tình , cảm ơn những bạn nào truy cập vào link sau và theo dõi truyện <3 Chúc các bạn có cuối tuần vui vẻ <3 <3 <3

      ĐIỀN VIÊN MẬT SỦNG - ĐÔNG PHƯƠNG NGỌC NHƯ Ý

      CHƯƠNG 4: MỀM MẠI

      Xa xa nhìn thấy cánh cổng đỏ của Ninh gia, trong lòng Cố Thanh Sơn liền vui mừng. Chỉ cần khoảng cách gần nàng chút, cũng khiến tâm tình của trở nên thư sướng hơn bao giờ hết. tới cửa, dừng bước để ổn định tâm tình của mình đôi chút, mới cất bước vào trong.

      “Ninh đại bá, đại nương….” Cố Thanh Sơn gọi lớn, rồi xách theo đồ vật này đến gần cửa chính.

      Ninh Hạo nghe được, mở cánh cổng ra: “Thanh Sơn ca ca, là huynh, từ xa nghe được giọng huynh rồi.”

      Cố Thanh Sơn cười ha hả, hỏi: “Mấy hôm nay sao đệ đến vườn rau?”

      “Hôm nay nượng đệ dẫn đệ lên trấn họp chợ, Thanh Sơn ca ca, huynh vào nhà ngồi .” Ninh Hạo mời tiến vào nhà.

      “Ừm” ra Cố Thanh Sơn hy vọng có thể hỏi rằng vì sao Ninh Hinh đến vườn rau, nhưng hẳn là giờ cũng cần hỏi, xem ra là cùng nương của nàng lên trấn họp chợ rồi.

      Vừa tiến vào nhà, thấy nương của Ninh Hinh từ trong phòng bếp ra: “Thanh Sơn đến rồi à, thằng này, để cho Ninh Hinh, Ninh Hạo bảo con đến dùng cơm con lại chịu, khách khí như vậy làm gì chứ”

      Cố Thanh Sơn cười, đưa hai bọc lá sen: “Đại nương, hôm qua con bắt được con chồn, biếu người hai cái đùi. Người hầm thịt cho Tiểu Hạo ăn

      Nương của Ninh Hinh sửng sốt: “Ôi! Cái đùi chồn này lớn nha, Thanh Sơn à, con giữ lại ăn , hoặc là đem lên trấn bán, bán được ít tiền đâu.”

      “Đại nương, người còn con khách khí, người như này chắc phải khách khí đâu. Người nhận, về sau con cũng dám đến ăn cơm nữa.” Cố Thanh Sơn cười đem đùi chồn đặt bàn.

      Nượng của Ninh hinh vốn muốn từ chối, lại thấy tâm ý của đứa này, nếu từ chối, chỉ sợ từ nay về sau lại dám đến nhà mình ăn cơm nữa, bây giờ nhận cũng sao, sau này có cái gì ngon đưa lại cho là được.

      Nghĩ vậy, nương của Ninh Hinh cũng nhún nhường nữa, cười : “Đứa ngoan, con có tâm vậy, tối nay ăn cơm ở đây , dù là cuối hạ rồi, nhưng thịt cũng để lâu được, vừa may hôm nay ta có lên trấn mua về nhiều đường phèn đỏ lắm, nấu giò hầm đường phèn đỏ, cho các con ăn đỡ thèm, sẵn cho Ninh Hinh bồi bổ cơ thể chút.”

      Nhắc đến tên Ninh Hinh, tâm Cố Thanh Sơn nhảy dựng lên, cố gắng ổn định tâm tình bình thản, : “Ninh Hinh muội muội làm sao vậy, mấy hôm nay cũng thấy muội ấy ra vườn rau, muội ấy sinh bệnh hay sao ạ?”

      Nương của Ninh Hinh ngượng ngùng cười: “ có gì đâu, chỉ là cơ thể thoải mái chút thôi, mấy ngày nữa là khỏi. Tiêu Hạo, con ngồi chơi với Thanh Sơn ca ca chút, nương nấu cơm”

      Cố Thanh Sơn nhìn theo nương của Ninh Hinh vào dãy phòng phía Tây, biết gian đầu tiên bên trong dãy phòng đó là phòng ngủ của Ninh Hinh, xem ra là nàng ở trong phòng nghỉ ngơi rồi, nấu ăn bồi bổ cho nàng, lại bảo nàng việc gì, rốt cuộc là nàng bị làm sao vậy chứ? (MasterQ: Mùa dâu rụng tới đó ngố ạ…mặt đần thối ra làm sao cua , theo gia , gia thương cưng như trứng mỏng :3 )

      Thanh Sơn ngồi yên, trong lòng cứ thấp thỏm, liếc mắt nhìn người cũng ngồi yên Tiêu Hạo, cười : “Tiểu Hạo, hai ngày trước vừa mưa, khẳng định thượng nguồn lại rất nhiều cá, chúng ta bờ sông lấy cái lộp đem về đây

      “Được đó, được đó” Ninh Hạo chuyện nương bảo ngồi chơi tiếp chuyện phải chuyện gì, nghe được lời này lập tức nhảy dựng lên, lôi kéo cánh tay to lộ ra khỏi tay áo của Thanh Sơn.

      “Đại nương, bọn con ra sông xem lộp có bắt được cá tôm nhé” Cố Thanh Sơn bị lôi kéo ra ngoài, liền hướng về phía phòng bếp vọng.

      Nương của Ninh Hinh xuyên qua cửa sổ nhìn ra sân nhà : “Được, nhanh , về sớm ăn cơm nữa”

      Nhìn theo bóng dáng của tiểu tử, nương Ninh Hinh lặng lẽ thở dài, đứa trẻ tốt, đáng tiếc mệnh khổ như vậy

      Ninh Hạo vung chân chạy như bay, đến nơi vắng người, Cố Thanh Sơn cố ý thả chậm cước bộ : “Tiểu Hạo, đệ có nhớ ngày tỷ của đệ chưng cá ? Ăn ngon , nhớ lại ta còn muốn chảy nước miếng”

      “Đúng vậy, đệ thích nhất là ăn cá, so với thịt ăn ngon hơn nhiều, chúng ta nhanh lên, chừng lại bắt được 5 con cá lớn đấy chứ” Ninh Hạo mặt mày hớn hở .

      “À, đúng rồi, Ninh Hinh bị làm sao vậy, bệnh à, có mời đại phu xem qua chưa?” Cố Thanh Sơn vờ lơ đãng hỏi

      Ninh Hạo nhìn chung quanh có ai, liền tiến lại gần hăn, thần bí : “Thanh Sơn ca ca, nương cho đệ kể với người ngoài, nhưng huynh phải người ngoài, đệ lén cho huynh biết. Tỷ tỷ của đệ xảy ra chuyện, hôm ăn cá xong đó, khi về nhà váy của tỷ thấm mảng máu, dọa đệ sợ muốn chết”

      Cố Thanh Sơn cả kinh, dừng bước chân, hai tay bắt lấy vai Ninh Hạo, mặt mày ngưng trọng: “Ninh Hinh bị thương sao? Có nặng lắm ? Tại soa lại bị thương?”

      Ninh Hạo bị đau đến nhe rang, trợn mắt: “Thanh Sơn ca ca, huynh mau bỏ đệ ra. Ui! Đau chết”

      Cố Thanh Sơn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng buông tay: “Ta nhất thời sốt ruột, thực xin lỗi đệ”

      Ninh Hạo cũng phải đứa yếu ớt, chẳng những oán trách, ánh mắt còn hâm mộ : “Thanh Sơn ca ca khỏe , đệ chỉ cần bằng phần của huynh thôi là tốt rồi”

      “Đệ còn , đợi đệ lên 17 tuổi, khẳng định còn khỏe hơn ta. Đệ nhanh lên, Ninh Hinh bị làm sao vậy?”

      Ninh Hạo lại nhìn quanh chút, thấp giọng : “Nương và tỷ tỷ trong phòng chuyện, đệ là nghe lén được mà thôi. Nương , nữ nhân khi trưởng thành đều đổ máu như vậy, đừng lo…cái này gọi là gì ấy nhỉ. Hình như là quỳ thủy. Mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, nương bị như vậy là có thể sinh tiểu oa nhi. Bất quá, đệ cũng , sinh tiểu oa nhi và đổ máu có liên hệ gì, Thanh Sơn ca ca, huynh có biết ?”

      Ánh mắt trong suốt của Ninh Hạo lướt đến, khuôn mặt gầy tuấn tú của Cố Thanh Sơn có chút phiếm hồng, hắng giọng cái để che dấu tâm tình, : “Ta cũng biết, chuyện của nữ nhân làm sao ta biết. Nếu đại nương đừng lo lắng, chắc hẳn cần lo lắng, nào chúng ta xem lộp cá , cược , đệ cược bao nhiêu con cá?”

      Thành công dời lực chú ý của Ninh Hạo, Cố Thanh Sơn yên lặng thở ra hơi, trong lòng có điểm mừng thầm. Ninh Hinh trưởng thành rồi, thành nương rồi, hai năm nữa thành thân, là có thể sinh tiểu oa nhi mập mạp rồi nha.

      cũng biết chút về những chuyện của nữ nhân. Ngày nương còn sống, thân thể cũng khỏe, trong tháng có vài ngày nằm giường dậy nổi. Có lần, thấy cha mình giặt cái váy dính đầy máu, sợ hãi, nghĩ đến mẫu thân sắp qua khỏi. Khi đó, cha của cười với , có việc gì, nữ nhân khi trưởng thành đều có vài ngày như vậy, nếu như thế, sinh được tiểu mập mạp. Còn sau này cưới nương tử, tuyệt đối được để nương tử làm việc trong những ngày ấy, lại còn phải bồi bổ thức ăn cho nàng. (MasterQ: -_- *lòng bồi hồi nhớ lại những mùa dâu qua* *rút khăn giấy* *thấm nước mắt* …cao sanh ơi ~~~~~~)

      Ngày đó, cha còn cười hề hề với , tương lai con phải tẩm bổ cho nương tử của mình tốt, hưởng sung sướng cũng là con thôi. Bộ dạng của cha luôn hàm hậu thành , duy chỉ có ngày đó là gian manh chút, Cố Thanh Sơn nhớ lại chỉ muốn cười.

      Ninh Hạo đem cái lộp lên, hôm nay bắt được ba con cá, con cá chép béo ú, hai con cá mè trắng và đống tép.

      “Thanh Sơn ca ca, có con cua nè!” Hai mắt Ninh Hạo tỏa sáng, cẩn thận cầm cái chân cua kéo lên. Con cua kia cũng cam tâm bị người ta lôi kéo, liền huơ cái càng lên kẹp tay cậu bé. Ninh Hạo giật bắn vung tay, con cua rơi xuống đất, hăn đứng bên cười ha hả.

      Cố Thanh Sơn mỉm cười, vừa liếc mắt nhìn cậu thiếu niên bướng bỉnh, vừa thu dọn lộp tôm tép, đưa cậu bé về nhà. Ninh Hinh cần bồi bổ cơ thể, vừa vặn đến đúng lúc, hết đùi heo rồi đến cá tôm, trong lòng sung sướng, giống như làm được chuyện đại trọng .

      Nương của Ninh Hinh là người nhanh nhẹn, rất nhanh làm xong món chân giò hầm đường phèn, cá mè hấp, cá chép ninh cách thủy, trúng chim xào mướp đắng, cá sốt cà. Đối với nhà nông gia mà , đây là bữa ăn tốt nhất, năm Cố Thanh Sơn ăn được bao lần.

      “Thanh Sơn à, ngồi con, ăn nhiều chút” Cha của Ninh Hinh cũng vừa về nha, nhiệt tình đón tiếp.

      Ninh Hạo nhìn người nhà, thấy mình với Cố Thanh Sơn mới là thân thiết nhất, cũng chịu thua kém mà lôi kéo ngồi cạnh mình: “Thanh Sơn ca ca, huynh đừng khách khí, mọi người đều là người thân cùng nhà.”

      Trong lòng Cố Thanh Sơn sốt sắng, có trời mới biết muốn trở thành người nhà với họ như thế nào. tay tiếp nhận đôi đũa mà cha của Ninh Hinh đưa đến, nhưng cũng vội ăn, ánh mắt tự chủ được mà liếc nhìn về phòng của Ninh Hinh,

      “A Hinh, nương lấy con mỗi thứ ít đồ ăn đây, con ăn ở kháng luôn ”. Nương của Ninh Hinh đẩy cửa phòng ra, đem chén đĩa vào phòng.

      “Nương ơi, con cũng thể nằm suốt ngày được, con ra ngoài ăn ngay đây.” Giọng của Ninh Hinh mềm mại, mang theo hơi hướng làm nũng, trôi vào tai Cố Thanh Sơn lại giống như thành con sâu , bò đến tận đầu quả tim của .

      MasterQ: -gia là gia thấy cưng bánh bèo quá rồi đó nha Hinh Nhi! Hai-gia là gia thấy cưng sến sẩm quá đấy Tiểu Sơn Tử!

      Hinh Nhi: Ứ ừ…người ta là con mới lớn :3

      Tiểu Sơn: Nàng cứ bánh bèo, bất quá ta làm nước mắm là được!!!

      MasterQ: Đệch!!!!


      phải là nghe theo lời nương sao, thể cảm lạnh, thể vất vả. Con đó, tính tính chịu yên ổn, cho con xuống giường, con lại tìm việc mà làm, ban đầu phải chú ý, bị bệnh chút về sau tốt. Nhanh ăn cơm , ăn nhiều chút” Nương của Ninh Hinh đau lòng nhìn khuê nữ, thấp giọng .

      Ninh Hinh nhìn những đĩa thức ăn như cái núi , ưu sầu kéo tay áo của nương mình : “Nương đúng là mẹ ruột của con đó, nương con được ăn ít, nhiều như vậy sao con ăn hết chứ, ít lại chút được sao?”

      Ngày thường Ninh Hinh chuyện cũng thùy mị điềm đạm lắm, nhưng cũng giống giọng điệu như hôm nay, Cố Thanh Sơn nghe mà muốn say đắm trong đó. (MasterQ: nghĩa là cưng chết chìm trong đống nước bọt ấy saooooo ~~~)

      cắn cái bánh bột mỳ, trong lòng yên lặng suy nghĩ: về sau cưới Ninh Hinh về, thời điểm nguyệt như này cũng để nàng làm việc, cũng làm thêm cho nàng đống đồ ăn bồi bổ, sau đó nghe nàng làm nũng, gọi là tướng công thân ái ~~~

      Cố Thanh Sơn tưởng tượng say sưa, rồi tự mình cười khúc khích, khiến cho cha Ninh Hinh và Ninh Hạo cùng khó hiểu mà nhìn.

      =/=

      Mời các bạn thoe dõi blog của bọn mình: https://dihoacungblog.wordpress.com/
      liên quan nhưng mà :3 đcm chúc cho DD LQD nhanh sập như A-ri-ăng-na Ren-đê hủy show :">

    3. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Tính ra nhà Ninh Hinh cũng khá giả quá ấy chớ
      Chưởng Quầy Q thích bài này.

    4. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      Và cá nhân gia thấy Ninh Hinh này khá là bánh bèo í chứ !!!! Kiểu này môn ko đăng hộ ko đối rồi :3

    5. Chưởng Quầy Q

      Chưởng Quầy Q Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      70
      CHƯƠNG 5: BẮT CÁ

      Edit by: Đèn lồng tháng chạp – Beta by Su

      Cố Thanh Sơn từ khuôn mặt tuấn tú màu lúa mạch có chút trở phiếm hồng, vội vàng che giấu :

      “Đại nương làm ăn là ngon, lâu lắm rồi ta được ăn ngon như vậy”

      “Ngon liền ăn nhiều chút, hôm nay Ninh Bân có nhà, cả cái bàn ăn lớn như thế này cứ thoải mái mà ăn, đừng chừa lại. Mấy hôm nay trời nóng, nếu mà để đến ngày mai hư.” Cha Ninh nhìn thấy Cố Thanh Sơn quả có chút gầy, hốc mắt lõm cả vào trong, tuy nhìn qua tinh thần tệ, bất quá mập lên chút mới gọi là tốt.

      “Ninh Bân ca ở trấn sao?” – Cố Thanh Sơn hỏi.

      “Đúng vậy, tại trong nhà có việc nhà nông, ở trong Phúc khách điếm, làm sổ sách thu chi cũng tốt”.

      Từ lúc 10 tuổi Ninh Bân lên trường tư cách đó vài dặm đọc sách tính ra cũng hơn 2 năm, cũng học xong viết chữ cùng tính toán sổ sách, ở Trữ Gia Trang này cũng được xem là người đứng đầu. Vì thế, liền thoát khỏi vận mệnh suốt ngày trồng trọt ngoài đồng lên trấn Phúc khách điếm làm thầy ký, chỉ khi vào những ngày mùa bận rộn mới phải về làm việc mấy ngày.

      bên chuyện, bên ăn cơm khí hài hòa tốt đẹp. Cố Thanh Sơn ăn hai cái bánh bao phải biết xấu hổ mà lại ăn thêm nữa, mà ở thời điểm sung sức, lực ăn cũng lớn, cha mẹ Ninh như thế nào lại biết, buộc ăn thêm cái bánh nướng lớn đem đồ ăn bàn quét vơi gần hết mới tạm vừa lòng mà cho về.

      Vào đêm trời sao thưa thớt, Cố Thanh Sơn nằm ra trước ruộng dưa nhàn nhã vắt chéo chân thả hồn mơ mộng tương lai tươi đẹp sau này. Chờ khi cưới Ninh Hinh, để cho nàng thoải thích mà chăm sóc hoa cỏ, những thứ như việc nhà nông nặng nhọc cũng cho nàng làm, sức lớn mình là có thể sắp xếp mọi thứ tốt. Sau khi thành thân, Ninh Hinh sinh ra tiểu hài tử mập mạp, vợ chồng liền chăm chú mà dõi theo tiểu tử ấy lớn lên lon ton đến trường, đến khi đó lại giống cái tiểu tử Ninh Hạo bướng bỉnh.

      đủ, như vậy chưa đủ còn muốn có thêm tiểu khuê nữ, xinh đẹp giống Ninh Hinh, như vậy mỗi ngày đều ôm tiểu nha đầu hái hoa sen, ngắt hoa lài, lại làm ngựa cho nha đầu ấy cưỡi.

      Liên tiếp vài ngày, Cố Thanh Sơn đều đắm chìm trong giấc mộng tuyệt vời vẽ mà thoát ra được. Ninh Hinh vẫn chưa tới ruộng rau, liền mỗi ngày nhìn qua mà ngây ngô cười. (Tiểu Đăng: Thôi, bó tay, hết thuốc chữa)

      Sáng sớm ngày nọ, Cố Thanh Sơn tỉnh dậy sớm kiểm tra ruộng dưa lần, tiếp đó ra bờ sông rửa mặt, thuận tay hái hái cái đài sen, thong thả ngồi bãi cỏ xanh mà bóc ăn.

      nương mặc y phục thêu hoa cầm cái làn từ trong thôn ra. Cố Thanh Sơn mắt mở sáng ngời, nhưng rất nhanh lại biến mất, ánh mắt lại ảm đạm mất phần. Đây Ninh Hinh, mà là Tiểu Hà.

      “Thanh Sơn ca, sớm như vậy huynh dậy rồi ư” – Tiểu hà qua cây cầu , tiếng tới gần .

      “ Đúng vậy, sao muội lại tới đây? Có chuyện gì sao?” – CỐ THANH SƠN nghi hoặc hỏi.

      “Hôm nay, nương muội muốn trấn bán trứng chim, ta nghĩ hái vài cái đài sen, theo nương cùng bán, chừng cũng có thể kiếm được ít”.

      Xung quanh các hồ nước của thôn luôn có thể hái đài sen dại để ăn, bán hẳn được. Bất quá đến trấn lại gần nguồn nước, nếu chọn đúng thời điểm cũng có thể bán được ít.

      “Đài sen gần bờ đều bị người khác hái hết rồi, phải lội ra ngoài mới hái được. Muội đừng xuống, ta xuống đó hái rồi ném lên bờ, muội ở đó đếm là được rồi”. Sáng sớm, nước có chút lạnh, Cố Thanh Sơn quan tâm, xắn quần lên lội xuống nước, hái ít đài sen ném lên bờ.

      cái lá rất lớn, phía dưới có cái đài sen khổng lồ, vừa nhìn qua thấy các hạt sen mập mạp, thập phần no đủ, Cố Thanh Sơn vui vẻ thân thủ cầm lên muối hái, rồi đột nhiên buông tha. chừng hôm nay Ninh Hinh đến đất trồng rau, cái này giữ lại cho nàng .

      “Tiểu Hà, sai biệt lắm, còn lại đều quá , vẫn chưa thể ăn, mấy ngày nữa hẵng hái tiếp ” – Cố Thanh Sơn hướng tới bờ hô lớn, sau đó nhanh chóng leo lên bờ.

      “ Đủ rồi, Thanh Sơn ca, hơn nửa làn, huynh vất vả rồi, hắc hắc…” – Tiểu Hà mở miệng cười rồi đậy làn quay về.

      Cố Thanh Sơn nhìn bóng dáng Tiểu Hà đến xuất thần, cái nha đầu này với Ninh Hinh tuổi sai biệt lắm, chính là tính tình kém nhau quá xa. Ninh Hinh giống như đóa hoa nhài kiềm diễm sau mưa, vừa nhàng khoan khoái vừa có hương vị ngọt ngào. Tiểu Hà khác, giống như cái hoa bí vậy, tính chất cũng giống thô sơ, chuyện thanh cũng là ngây ngô. Cái vòng eo đó so với Ninh Hinh ắt hẳn phải hơn gấp đôi, cái hông to uốn éo, người trong thôn như vậy mới là vóc người đẹp, khỏe mạnh, rất dễ sinh. Chính là, Cố Thanh Sơn vẫn cảm thấy là Ninh Hinh mới đẹp, mười tám dặm của thôn có công nương nào đẹp như Ninh HInh cả.

      “ Thanh Sơn ca, huynh nhìn gì vậy?” – Ninh Hinh mang theo thùng gỗ đứng ở phía sau , mỉm cười chào hỏi.

      Đột nhiên nghe được thanh người trong mộng, Cố Thanh Sơn vừa mừng vừa sợ, lập tức quay đầu lại, gặp được khuôn mặt ngày ngóng đêm trông, kích động mà chân đều muốn run lên. Nàng bao lâu rồi mới tới ruộng rau này? Chẳng lẽ là do bảo toàn đài sen kia đúng thời điểm?

      Chính là….

      Nàng vừa mới cái gì?

      Hỏi nhìn gì cơ? nhìn…. Tiểu Hà. Tuy nhìn Tiểu Hà, nhưng trong lòng là nghĩ đến Ninh Hinh nha. muốn cùng nàng giải thích ràng, rồi lại biết phải mở miệng như thế nào. Bị người trong lòng bắt được lúc này, quả có từ ngữ nào để hình dung.

      Nháy mắt trán Cố Thanh Sơn đổ đầy mồ hôi, liền đoạt lấy cái thùng gỗ trong tay Ninh Hinh nhanh chóng chạy đến bờ sông múc thùng nước đầy, rồi lại nhìn đến cái lá sen khổng lồ khắc trước, thẳng mạch mà hái xuống cái đài sen.

      “Ninh HInh muội, cái đài sen này là ta cố ý để lại cho muội”. đưa tay lên, đem đài sen ném lên bờ, Ninh Hinh vươn tay tiếp được, vừa vặn lọt vào hay lòng bàn tay.

      Ninh Hạo từ cầu hí hửng chạy tới, vừa chạy vừa hô tô gọi :

      “Thanh Sơn ca, ta nhìn thấy con cá là to từ thượng du bơi đến đây, huynh mau mau bắt

      Cố Thanh Sơn vừa nghe có cơ hội trổ tài, nhất thời tinh thần hung phấn, chạy lên bờ đem thùng nước cất kỹ, nhặt cây xiên lên rồi nhảy ngay xuống bờ sông nước trong vắt, quả nhiên thấy con lóc quả to đen tuyền xuôi dòng bơi đến.

      “Hắc”…. nắm chặt cái xiên đột ngột phát lực, hướng tới con cá lóc cắm qua, thế mà lại chính xác mà đem con cá xiên qua tại đáy sông.

      “Ninh Hinh, cầm” – Cố Thanh Sơn lấy cá ra khỏi cái xiên, vui mừng ném đến chân Ninh Hinh.

      con cá béo mập, chừng bằng cánh tay dài như vậy, tuy là người bị xuyên thủng, lại còn ương ngạnh mà nằm vặn vẹo. Ninh Hinh đưa tay lại bắt, lại bị nó uốn éo mấy cái mà trượt ra khỏi tay.

      Cố Thanh Sơn lại ném thêm mấy con lên bờ, Ninh Hạo hoan hô nhảy nhót đếm tới đếm lui trong thùng gỗ. Bầy cá bơi qua bơi lại, nước sông lại khôi phục lại dáng vẻ thanh bình trong suốt. Cố Thanh Sơn nhảy lên bờ, đem xiên cắm mặt đất, bước mấy bước chân đến bên người Ninh Hinh.

      “Để huynh giúp muội”.

      nhìn con cá xoay tới xoay lui đến vui vẻ tay Ninh Hinh, liền vươn đôi bàn tay to bao lại tay Ninh Hinh, hai người hợp lực đem con cá cứng đầu bỏ vào thùng gỗ.

      Ninh Hinh lấy ngón tay xoa xoa chóp mũi (Tiểu Đăng: vâng, tay mới bốc con cá -_- ), nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng xinh, hai cái lúm đồng tiền lúc lúc má. Cố Thanh Sơn khoanh tay đứng bên, vừa rồi cầm tay nàng, quả là bé.

      Ninh Hạo nhìn mấy con cá lớn cười đến múa may quay cuồng vui sướng:

      “Tỷ, mấy ngày nữa là sinh nhật tỷ, nếu cũng có thể bắt được cá lớn như thế tốt rồi. Thanh Sơn ca, tỷ của đệ sinh nhật vào đầu tháng 8, huynh có thể trước là cái sọt bắt cá ? Mẹ đệ nhất định làm bàn lớn đồ ăn, huynh cũng tới nhà đệ ăn cơm .”

      “Được” – Cố Thanh Sơn vội vàng đáp ứng, lặng lẽ liếc nhìn Ninh Hinh cái, quả nhiên thấy nàng dung ánh mắt cảnh cáo nhìn Ninh Hạo chuyện loạn.

      Đối với ánh mắt cảnh cáo của tỷ tỷ, Ninh Hạo cũng xem vào mắt, ngước cổ :

      “Làm sao vậy? Thanh Sơn ca cũng phải ngoại nhân, tới nhà chúng ta ăn bữa cơm cũng tính là gì, nhìn tỷ đúng là lòng dạ hẹp hòi”

      Ninh Hinh bất đắc dĩ nhăn mặt, quay đầu vừa cười vừa với Cố Thanh Sơn:

      “Thanh Sơn ca, huynh đừng nghĩ nhiều, muội phải có ý tứ đó”

      Cố Thanh Sơn ngây ngô cười cười, khoác tay chuyện gì. Ngoài miệng có chuyện gì nhưng ra trong lòng bắt đầu yên lặng mà tính toán. Trong vườn còn khoảng nửa xe dưa có thể bán, vừa vặn mấy ngày tới kéo lên trấn bán, mua cho Ninh Hinh món quà nho , nên mua cho nàng cái gì đây?

      Sờ soạng tay nàng cả ngày, đều cảm thấy trong lòng bàn tay quả ngứa ngáy, trong lòng lại càng ngứa. Thời điểm ngủ, thậm chí còn thấy được đôi tay ngay ngắn trước mắt.

      Tay nàng mềm mại, sờ sờ là thích… (Tiểu Đăng: ta cũng muốn thử sờ sờ… hức)

      Mấy ngày kế tiếp, đều ra sức mà làm cái sọt bẫy tôm. Cái này là dùng cây gỗ chống đỡ, lại dùng dây thừng vây xung quanh. Sau đó đem dây thừng chia làm các sợi chắc chắn, sợi dọc đan vào các thanh gỗ làm thành cái lưới, tạo thành cái lồ mà tôm có thể dễ dàng vào, cái lỗ phải tỉ mỉ tạo thành hình dạng khéo léo quay vòng, như vậy cá mới có thể bị nhốt ở trong ra được. Cho nên mới , cũng phải mỗi người đều có thể trở thành tay sát cá.

      Cố Thanh Sơn vừa thông minh lại khéo tay, còn dụng tâm tập trung mà làm việc, cho nên làm cái có thể bẫy được cả cá lẫn tôm. Nhưng dây thừng thời gian ngâm trong nước có hạn, qua chừng 10 ngày hư hỏng, lại phải kiên nhẫn mà ngồi đan lại lượt.

      Rốt cuộc trước sinh nhật Ninh Hinh ngày, liền đụng phải Mạnh Lực cùng mẹ chợ. Mạnh Lực nương có vóc dáng cao to, mạnh mẽ, giọng cũng lớn, thấy Cố Thanh Sơn liền hô lớn.

      “Thanh Sơn, ngươi cũng chợ sao? Hai chúng ta có thể nhờ xe của ngươi ?”

      Cố Thanh Sơn cười :

      “ Thím ngồi lên xe , này có đáng là bao” (Tiểu Đăng: ý là thím ấy nặng lắm)

      Mạnh đại nương liền leo lên đầu xe ngồi, Mạnh Lực leo lên cuối xe. Đại nương là người giỏi chuyện, lại là người hay làm mai mối, nhìn mặt nghiêng của Cố Thanh Sơn là tuấn tú, cười hì hì:

      “Thanh Sơn này, ta nhớ lầm ngươi hẳn là lớn hơn Mạnh Lực 2 tuổi, năm nay hẳn là 17 tuổi ?”

      “Thím đúng là có trí nhớ tốt, ta quả là 17 tuổi”

      “Chao ôi, nên phải kết hôn rồi, Ninh Bân cũng là mười bảy, chỉ so ngươi lớn hơn 1 tháng . Ta nhớ hình như là đầy tháng ngươi sinh ra. Tiệc đầy tháng ở nhà cha ngươi cũng được gọi đến. Ninh Bân vừa mới đính thân, nương chính là của nhà Hầu gia, đúng là khuê nữ. Chậc chậc, ngươi nhìn cái mà xem, ai trong thôn chú ý môn đăng hộ đối? Nhà của chúng ta Mạnh cha mà đương làm lý chính, ta cũng muốn thú cho cái khuê nữ về làm vợ”. Mạnh đại nương tâm tình khó chịu.

      Cố Thanh Sơn cười cười có nghĩ nhiều, thầm nghĩ mình thích chính là nương chứ phải nương ấy là con nhà ai.

      Nếu ngày đó gặp phải kiện kia khêu khích bên tai, có lẽ tỉnh lại từ trong chính cái mộng đẹp mà chìm đắng trong suốt thời gian qua, còn cho rằng là mình ôm được nương mà mình mến về nữa đấy.

      ==
      Đôngphong, Tôm Thỏ, Nhược Vân2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :