1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Juliah

      Juliah Active Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      153
      Chương 48.2
      Tại ̉ng trước khách sạn, Phương Châm cùng Nghiêm Túc làm như hề quen biết đối phương, lời đều phần mình rời .

      Phương Châm theo Lô giáo sư thang bộ lên lầu 2, Nghiêm Túc được người đưa đến thang máy trực tiếp thượng đến tầng 10. Lúc thang máy Nghiêm Túc trong lòng thầm nghĩ: ông già kia là ai?

      Phương Châm lại kịp nghĩ đến quá nhiều, bởi vì vừa cùng Lô giáo sư vào phòng ăn, liền lập tức được diện kiến đống lớn "Đại nhân vật", chỉ chào hỏi thôi cũng đủ làm cho choáng váng cả đầu .

      Phương Châm ở xã hội kinh nghiệm giao tiếp đến cùng vẫn là nhiều, lúc trước cho dù có thì ở trong lao 5 năm cũng đã bị mài sạch. Trong khoảng thời gian này làm công việc đều cần phải xã giao, dẫn đến hôm nay vừa thấy cảnh tượng này trong long khỏi rùng mình, lúc đầu còn có chút e sợ.

      Nhưng đến cùng cũng là người trải qua nhiều biến ́, lúc ban đầu có chút bối rối nhưng rất nhanh sau đó liền trấn định trở lại. Khi cùng bàn đầy những người giới thiệu xong, thời điểm ngồi xuống nụ cười mặt trở nên phi thường tự nhiên .

      Vừa rồi nghe Lô giáo sư giới thiệu những người đó xong Phương Châm cảm thấy quả nhiên đều là những người rất có máu mặt trong giới xuất bản sách nước ngoài. Cùng nhiều người như vậy xã giao đối với tuyệt đối có lợi, chẳng sợ thể kiếm được tiền, chỉ cần cùng bọn trò chuyện để tăng thêm kiến thức cũng đã tốt rồi.

      bữa cơm ăn được coi như tận hứng. bàn cơm Phương Châm là người có quyền để lên tiếng cho dù câu, cho nên là người im lặng nhất. Bình thường chỉ có người khác hỏi mới đáp lại một hai câu. Đến nơi này lại bắt đầu cảm thấy chính mình may mắn khi đáp ứng Nghiêm Túc làm công việc kia.

      Giống như vậy trường hợp khỏi muốn bị người khác hỏi làm việc ở đâu, nếu còn vẫn như trước kia làm người vệ sinh vậy thì phải ́ lảng tránh nói, nhưng Phương Châm nhất định sẽ ngượng ngùng ra. Nếu biết xấu hổ thì ai cũng sẽ khỏi nghi ngờ, Lô giáo sư có học trò giỏi của khoa ngoại ngữ như thế nào làm công việc như vậy?

      khi đã hoài nghi thì sẽ có khả năng bị người ta tìm ra được quá khứ của . Giống như bây giờ người ta vừa nghe làm việc tại Thâm Lam lập tức liền lộ ra vẻ tin phục. Có hai người thích khoe khoang còn ở đó thổi phồng chính mình cùng chủ tịch Thâm Lam có quan hệ như thế nào, cùng Nghiêm gia giao tình sâu đậm ra sao.

      Phương Châm yên lặng nhớ kỹ tên người này, để ngày sau có thể hỏi Nghiêm Túc một chút, chừng còn có thể đào ra được chút ít gốc gác của người này.

      Trừ bỏ lúc chen miệng được vài câu, phần lớn thời gian Phương Châm đều là ngồi bên nghe người ta . Đương nhiên tham dự buổi tiệc như vậy bị mời rượu là thể tránh được . Phương Châm mình uống rượu, nhưng người mời rượu quá mức nhiệt tình. Hầu hết đàn ông đều xem việc được nhìn thấy phụ nữ uống say là một thú vui, ràng bàn so với rất nhiều người có thể uống được, nhưng hắn lại là nhìn chằm chằm buông.

      Lô giáo sư cũng ở bên cạnh dùng ánh mắt ý bảo đừng uống, lại chủ động thay giải vây: "Đây là học trò của ta, các người cũng nên nhìn mặt mũi của ta mà tha cho em ấy lần. Phương Châm em cũng thật là phải cho mọi người một chút mặt mũi chứ, uống ly , em ấy uống ly thì thế nào?"

      đến đây đã là nhân nhượng cho lắm rồi, Phương Châm khể uống được, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận ly rượu được đưa tới. Đó là hơn phân nửa ly rượu đỏ, Phương Châm nghĩ rằng nếu là toàn bộ uống sẽ ở chỗ này ngủ thiếp mất.

      Nhưng chuyện đã tới mức này uống được, chỉ có thể ́ gắng uống , uống xong sau nhanh chóng lấy cớ ra ngoài WC, thừa dịp cồn còn chưa khuếch tán đến toàn thân hãy nôn ra. Đỡ phải đến thời điểm uống say về nhà được , còn phải khiến Lô giáo sư phải đỡ ra khỏi khách sạn.

      Lô giáo sư như thế nào cũng là đàn ông, Phương Châm cảm thấy như vậy cũng quá thất lễ .

      rời khỏi ghế ngồi nghiêng ngả lảo đảo hướng đến WC bước , mới được đoạn ngắn đầu liền cảm thấy choáng cực kỳ, cẩn thận trực tiếp đụng vào tường hành lanh.

      Vừa lúc có một nữ phục vụ ngang qua, nhanh chóng lên đỡ : "Tiểu thư, sao chứ?"

      " có việc gì có việc gì, xin hỏi toilet ở hướng nào vậy?"

      "Phía trước rẽ trái là tới, có muốn tôi đỡ ?"

      Phương Châm vốn muốn cần, nhưng cảm giác được tại ở trong tình huống này phải là thời điểm cậy mạnh, vì thế gật gật đầu cảm ơn đối phương, đem tay đưa qua.

      Phục vụ đỡ lảo đảo , thời điểm đến khúc ngoặt Phương Châm cảm giác trước mắt bỗng tối đen, bàn tay khoát lên người phục vụ tựa hồ như có người nắm lấy, sau đó liền ngã vào lồng ngực rộng lớn, rắn chắc mà lại ấm áp.

      Cứ cho là có vài phần men say, nhưng vẫn lập tức ngửi ra hương vị của đối phương: "Nghiêm Túc?"

      "Là ."

      ", như thế nào ở chỗ này?"

      " tới dùng cơm. Chúng ta vừa mới gặp nhau tại cửa, em quên rồi sao?"

      Phương Châm nháy hai lần ánh mắt nghĩ tới: “ cũng ở đây tầng này ăn cơm sao?"

      Nghiêm Túc đương nhiên ở tầng ăn cơm, sở dĩ tới nơi này hoàn toàn là vì yên long cho Phương Châm. Phương Châm là người như thế nào hiểu vô cùng, bình thường hiếm khi ra khỏi cửa, là một trạch nữ điển hình. Mà lại đột nhiên chạy đến một nơi cách thành phố S giờ xe, hơn nữa buổi tối còn cùng người ta ăn cơm?

      Hơn nữa bạn bè của lại vô cùng ít ỏi, bình thường hay lui tới chỉ có vài người. Ông lão kia thoạt nhìn thập phần lạ mặt, Nghiêm Túc lúc điều tra bạn bè người thân của Phương Châm hề nhìn thấy một người như ông ta. Điều này làm cho có chút bất an.

      Phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại một thân một mình rất dễ dàng trở thành mục tiêu của những lão già. Nghĩ đến Phương Châm có khả năng rơi vào nguy hiểm, Nghiêm Túc nào còn có thê nuốt trôi cơm, liền lấy cớ xuống lầu tìm .

      Kết quả vừa xuống lầu liền nhìn thấy Phương Châm man đầy men say đến WC, vì thế lập tức đón từ trong tay người phục vụ, kéo vào trong ngực thấp giọng : "Em làm sao vậy, uống nhiều quá?"

      " có, chỉ uống ly, chỉ là choáng chút mà thôi. yên tâm tôi có say, tôi muốn toilet."

      "Muốn vệ sinh?"

      " phải, là muốn ói, ói ra hẳn là tốt hơn nhiều."

      ", vậy đưa em ."

      Nghiêm Túc xong liền ôm Phương Châm về phía trước. Phương Châm hoảng sợ, lập tức tỉnh rượu hẳn ba phần: ", khổng thể vào toilet nữ được."

      "Ai chúng ta muốn toilet nữ."

      "Nhưng ta cũng thể vào toilet nam a."

      "Yên tâm, chúng ta cũng toilet nam." Nghiêm Túc khi chuyện thì đã dừng lại ở trước cái kính mờ, ấn vào cái nút tường, cửa kính tự động mở ra, hiện ra bên trong là gian mấy mét vuông.

      Phương Châm nhìn nhìn bồn rửa tay bồn cầu cùng thủy tinh kính, mờ mịt hỏi Nghiêm Túc: "Đây là nơi nào?"

      "WC dành cho người khuyết tật. khóa cửa, em tại có thể yên tâm thoải mái nôn ra."

      Phương Châm nhìn theo phương hướng ngón tay Nghiêm Túc đến xem bồn cầu, vẻ mặt như bị táo bón biểu tình: " muốn tôi ở trong này nôn sao?"

      "Chẳng lẽ em còn muốn ra bên ngoài nôn?"

      Đương nhiên là phải, chẳng qua là khi Nghiêm Túc có mặt Phương Châm đột nhiên lại thể nôn ra. Phụ nữ rất coi trọng mặt mũi , cho rằng chính mình cùng Nghiêm Túc có tương lai, nhưng dù sao đối với cũng có chút cảm tình. Trước mặt nôn mửa một việc khiếm nhã như vậy làm được. Vì thế bỉu môi : "Thôi, tôi muốn nôn nữa, chúng ta vẫn là ra ngoài ."

      "Lúc này nôn, là muốn ra ngoài nôn người sao?"

      Nghiêm Túc khi chuyện đã tới vài bước, ôm lấy Phương Châm chạy đến bồn cầu, sau đó thừa dịp có phòng bị giơ chân lên đá đầu gối chân phải cái. Phương Châm chân mềm nhũn liền quỳ đầu gối xuống, mặt thiếu chút nữa đập vào bồn cầu.

      Sau đó nghe đỉnh đầu Nghiêm Túc chuyên chú với : "Phun , cần để ý đến, cùng lắm quay mặt chỗ khác."

      Bị chà đạp như vậy Phương Châm dạ dày trở nên ̀n cào vô cùng, nhẫn nhịn thể được vì thế liền toàn bộ nôn ra. Nghiêm Túc tuân thủ lời hứa hẹn xoay người sang chỗ khác hề nhìn , đưa tay nhìn đồng hồ tinh xảo , thầm tính toán lúc này nếu lái xe trở về thành phố S, đại khái mấy giờ có thể đến. Có cơ hội hay trong nhà Phương Châm dùng một ly trà hay , cho dù là nước lọc thôi cũng tốt.

      ở nơi đây suy nghĩ như thế nào có thề ăn được đậu hủ, thì bên kia Phương Châm vừa mới nôn ra muốn đứng lên thì kìm được nôn tiếp, trong lòng thầm nghĩ dạ dày chính là nghe lời của , đem tất cả những thứ tối hôm nay toàn bộ đều phun ra.

      Lúc đó Phương Châm còn cảm thấy có chút mất mặt, nhưng giờ thèm để ý nữa. Để Nghiêm Tú nhìn thấy cảnh thất thố của cũng rất tốt, làm cho có hứng thú với nữa, ngày nói lời tạm biệt với là trong tương lai gần.

      Nghĩ đến đây càng khoa trương biểu diễn một phen, ràng là còn thứ gì để nôn ra nữa, đại ý là muốn quyết tâm làm cho Nghiêm Túc cảm thấy ghê tởm mới thôi.

      Cũng biết nôn ra bao lâu, dù sao Phương Châm ngay cảm giác nôn cũng còn, cũng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Nghiêm Túc nhìn .

      Càng về sau ngay cả nôn cũng nổi nữa, chỉ có thể đứng dậy đỡ eo thở dốc, thuận tiện dùng khóe mắt quét nhìn Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc có ý bảo ở lại đây tắm rửa, lại rút giấy bồn rửa tay đưa qua: "Chấp nhận dùng , ra ngoài chuẩn bị cho em chút nước. lái xe đưa em về nhà?"

      " cần ." Phương Châm đại khái rửa mặt muốn ra. ở tại WC rất lâu rồi, đợi tiếp nữa mấy người Lô giáo sư sẽ trở nên khả nghi .

      Nghiêm Túc thấy muốn , trực tiếp đưa tay ngăn lại: "Như thế nào, còn muốn trở về chăm sóc ông già kia?"

      "Cái gì mà ông già, đó là giáo sư đại học của tôi, chuyện tôn trọng một chút."

      "Giáo sư, lại là thầy trong đại học , đây đều quá khứ bao nhiêu năm rồi, buổi tối lại mang học sinh tới loại khách sạn này, giáo sư của em thật có cá tính ."

      Phương Châm đầu óc choáng váng nên ngửi ra giấm chua trong lời Nghiêm Túc, vẫn như trước giải thích: " phải chỉ có một mình giáo sư. Chúng tôi là đám đông cùng nhau ăn cơm. Đều là người trong giới ngoại ngữ xuất bản. Giáo sư gần đây cho tôi ít tư liệu để dịch, hôm nay là dẫn tôi tới làm quen vói mấy người chủ biên, đây đối với công việc sau này của tôi là có lợi."

      Nghe như thế Nghiêm Túc khẽ nhíu mày: "Đột nhiên lại làm phiên dịch, như thế nào, em gần đây thiếu tiền?"

      ", có. Kiếm nhiều một chút tốt sao? Đây là sở trường của tôi, tôi tiếp tục làm cũng rất bình thường. đừng có chắn đường của tôi, tôivphải , người ta vẫn chờ tôi đấy. đừng làm hại tôi phải thất lễ."

      "Thoạt nhìn em đối với mấy người già này thật coi trọng.”

      Phương Châm lười cùng tranh cãi, đẩy tay ra muốn , kết quả Nghiêm Túc lại giữ chắc bả vai , đem cả người ôm vào trong ngực: ", nếu là người đối với em có chỗ trọng dụng, vậy cũng muốn cùng em xem sao."

      " làm cái gì?"

      "Giữ thể diện cho em, chủ tịch Thâm Lam như thế nào lại tốt, cũng có thể giúp phần tử trí thức như mấy người đó mặt mũi. chừng bọn họ thấy càng quan tâm em hơn."

      đúng là như thế, vừa rồi những người đó nghe đến Thâm Lam biểu tình ràng là rất tôn trọng. Nhưng nếu Nghiêm Túc cùng làm thế nào giải thích thân phận của a.

      "Em cần giải thích, là được."

      " tính toán như thế nào?"

      " là sứ giả hộ hoa của em, em thấy thế nào?"
      My Nam Anh, 1900, seattle14 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Cứ tưởng phương châm say rượu nghiêm túc có cớ h với phương châm . Tác giả là mẹ ghẻ mà cứ bắt độc giả ăn chay mãi
      Juliah thích bài này.

    3. Juliah

      Juliah Active Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      153
      @vuthuhang ta cũng ngóng trông H hằng ngày đây.....;););)

    4. Juliah

      Juliah Active Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      153
      Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ nha
      ☆, chương 49.1 nội tình

      Nghiêm Túc được làm được, sự cùng Phương Châm trở về phòng ăn .

      Phương Châm vài lần khuyên trở về, nhưng là bất đắc dĩ ý chí của thật kiên định có hai, đem toàn bộ ý kiến của Phương Châm bác bỏ, vẻ mặt tự nhiên khoác vai , vẻ mặt kia hoàn toàn là kiêu căng tự đại.

      Hai người đứng tại cửa một lúc Phương Châm lần nữa xác nhận lại: " muốn vào?"

      Nghiêm Túc thậm chí còn thèm trả lời , trực tiếp đưa tay mở cửa.

      Trong phòng ăn mọi người khí thế ngất trời ngồi gì đó, đề tài cũng bao gồm có tiểu Phương Châm này. Có người thấy WC nửa ngày mà còn chưa trở lại, liền lặng lẽ hỏi Lô giáo sư: "Chuyện gì xảy ra? học trò của ông nhân cơ hội này chạy đó chứ."

      Lô giáo sư cười có chút xấu hổ: "Sẽ đâu, em ấy còn ở lại nơi này, khẳng định trở về thôi."

      Câu hỏi này có điểm tà khí, Lô giáo sư nhìn ra được trong lòng khỏi sợ hãi. Nội tâm của ông bây giờ cũng có chút rối rắm, mặt lo lắng Phương Châm ngửi ra được điều gì nên chạy mất, mặt khác ông lại mong đừng có quay lại..

      Đây là cái hang sói, khi tiến vào liền chạy xong .

      Kết quả ông vừa nghĩ như vậy cửa phòng ăn liền bị người đẩy ra . Người vừa hỏi hướng ông mỉm cười, ánh mắt kia ràng là : "Xem ra ông liệu chuyện rất chuẩn."

      Lô giáo sư than hơi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Sau đó ông phát mình cũng phải liệu như thần, bởi vì ông chỉ đoán đúng mở đầu, lại đoán ra kết cục.

      Phương Châm quả trở lại, nhưng phải trở về một mình, bên người còn có cái một người đàn ông cao to đẹp trai, khoác vai của cùng tiến vào.

      Trong phòng ăn mọi người đều sửng sốt, hiển nhiên là dự đoán được chuyện như vậy. Nhưng rất nhanh sau đó những người vừa rồi chém gió rằng cùng Nghiêm gia quan hệ cực tốt lập tức phản ứng, vẻ mặt đầy hưng phấn đứng lên, hướng về phía Nghiêm Túc nhiệt tình nghênh đón.

      "Ai nha Nghiêm đổng Nghiêm đổng, lâu gặp . Cháu như thế nào hôm nay lại đến đây, sự là cho bác quá bất ngờ."

      Ông ta vừa vừa vươn tay ra, Nghiêm Túc cũng có lệ cùng ông ta bắt tay. Sau đó hỏi: "Cái kia, ngài là..."

      "Bác là Lạc Tuấn Huy, bằng hữu của ba cháu."

      "Nga, nguyên lai là bác a." Nghiêm Túc trôi chảy . Kỳ căn bản hề nhớ họ Lạc này là người nào. Hàng năm giống như vậy những người tự xưng là bạn bè của ba mẹ thật sự là rất nhiều, làm sao có thể nhớ ro. Hơn nữa dám khẳng định, họ Lạc cũng phải bằng hữu của ba , nhiều nhất chính là gặp qua vài lần, chuyện vài câu.

      Người như vậy thật khéo đưa đẩy, trước mặt tự xưng là bằng hữu của ba . Nếu gặp ba khẳng định sẽ là bằng hữu của .

      Bất quá cũng ngại, mà còn phải cảm ơn người này vì đã tự chủ động bước lên. biết nên bắt đầu từ đâu để xử lí đám người này, tại có họ Lạc tự đạp bẫy này, đối phó với đám người còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian .

      Lạc Tuấn Huy nhìn thấy Nghiêm Túc nhận ra ông ta tự nhiên cảm thấy mình thật có mặt mũi, lập tức tỏ vẻ ta đây giới thiệu Nghiêm túc cho mọi người. Tên tuổi Nghiêm Túc cơ hồ ở đây mọi người đều đã nghe qua, nhưng gặp được người thì lại nhiều. Tại vì trong ấn tượng của mọi người, cũng như các loại nhị thế tổ*khác.Thâm Lam hiện tại phát triển mạnh mẽ như thế khỏi nhờ công Nghiêm gia ở phía sau giúp đỡ.

      * Nhị thế tổ: chỉ những tiểu thư, công tử nhà giàu ăn chơi trác táng

      Bất quá bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Nghiêm Túc như vầy, loại ý nghĩ này liền nhạt ít. Bởi vì Nghiêm Túc khiến cho người khác cảm giác tinh đầy người, có lẽ phải là dạng bình thường chỉ biết lấy tiền trong nhà ra giả làm người thành công.

      Những người này đều là tinh công sở lão luyện đã nhiều năm, vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nghiêm Túc đã biết người đàn ông này khẳng định là có chút tài năng, tuyệt đối là người khó đối phó.

      Nhìn thấy Lô giáo sư hỏi thăm Phương Châm, sắc mặt lập tức ảm đạm , trong lòng thầm rõ chuyện tốt đêm nay khẳng ̣nh là tay .

      Bọn họ khỏi có chút bất mãn, thầm oán hướng Lô giáo sư trợn mắt. Lô giáo sư nhìn cái vẻ mặt "Ta cũng đâu biết gì", nóng lòng phủi bỏ quan hệ với chuyện này.

      Phương Châm ràng là cùng ông đến đây, như thế nào ra ngoài toilet lại mang một đại nhân vật trở về? Lô giáo sư nghĩ ra nên rất tò mò, cảm thấy ông cùng Phương Châm cũng là có quan hệ, ở đây là người có tư cách mở miệng hỏi Phương Châm .

      "Tiểu Phương a, em cùng Nghiêm đổng là bằng hữu?"

      "Ân." Phương Châm liếc nhìn Nghiêm Túc, miễn cưỡng gật gật đầu.

      nghĩ đến da mặt của so với thì càng dày hơn, trực tiếp hướng về Lô giáo sư đưa tay, mỉm cười tự giới thiệu: " Chào thầy, em là bạn trai của Phương Châm."

      Lời này vừa nói ra khắp phòng ăn tiềng ồ rộ lên. Vừa rồi bọn họ nhìn thấy hai người ôm nhau tiến vào trong lòng đã thầm phỏng đoán, tại lại nghe Nghiêm Túc chính miệng thừa nhận, thật sự khác gì cái một quả bom nặng ký nháy mắt được quăng xuống. Đêm nay mọi người ở đây đều hiểu rõ việc Lô giáo sư mang Phương Châm đến. Giáo sư đại học cũng phải loại người có tri thức cao cao tại thượng gì, loại người hạ lưu dơ bẩn đội lớp giáo sư cũng ít. Nữ sinh viên bây giờ cũng còn như ba mươi năm trước nữa là người thanh lãnh cao quý gì, những gái vì công việc mà lộ da thịt cũng rất nhiều. Thậm chí ngay cả nam sinh viên cũng chậm rãi gia nhập vào cái hàng ngũ này.

      Lô giáo sư vừa rồi giới thiệu Phương Châm là học trò của ông, cũng luôn hiện tại làm ngành phiên dịch rất phát triển, hi vọng được theo các tiền bối để được học tập nhiều hơn, tiến thêm bước có thể tăng them kinh nghiệm cho chính mình.

      Lời này được bao nhiêu dễ nghe, quả thực dễ nghe đến rối tinh rối mù. Mọi người đều biết rõ lời này chân chính là có bao nhiêu hàm nghĩa. gái tuổi còn trẻ muốn tại nghề này mà phát triển hơn nữa, chỉ có kĩ năng vững vàng thôi là đủ, trả giá bất cứ thứ gì người ta dựa vào cái gì mà đem cơ hội cho ngươi.

      Có mất thì mới có được nha.

      Nhưng Nghiêm Túc xuất làm rối loạn hết thảy. Nguyên bản là ở trong mắt Phương Châm là người vì danh lợi mà bán đứng bản thân, nhưng xuất hiện Phương Châm lập tức trở thành phượng hoàng bay lên đầu cành kim. Danh vọng tiền tài của mọi người ở đây cộng lại cũng bằng một phần ba của Nghiêm Túc, Phương Châm đã có một Nghiêm Túc chức cao vọng trọng như thế, thì người tiểu tốt như bọn họ cần gì mà phải nhờ vả.

      Vì thế mọi người đều ngầm hiểu, chuyện Phương Châm chiếm tiện nghi từ bọn họ là thể nào nên đều ngậm miệng bàn tới. Nghiêm Túc cũng ở lại ăn cơm, mà là muốn dẫn Phương Châm rời trước.

      ai dám làm mất mặt , hai đều cười nhìn theo bọn họ rời . Đặc biệt Lạc Tuấn Huy kia, còn nhiệt tình tiễn bọn họ đến cửa, thừa dịp lúc người khác chú ý đến lặng lẽ đưa danh thiếp của mình cho Nghiêm Túc.

      Nghiêm Túc nhận lấy danh thiếp sau đó lôi kéo Phương Châm rời , lưu lại trong phòng đám người lòng mang mưu mô đưa mắt nhìn nhau. Những người ban đầu từ Phương Châm tính toán khỏi nhìn Lô giáo sư bằn ánhg mắt oán giận: "Tại sao người học trò này của ngươi lại có bạn trai như vây?."

      "Chuyện này tôi biết, ta cũng nói với tôi về chuyện này. Tôi cho rằng ta là một bô dạng vội vã muốn kiếm tiền làm sao biết được ta cùng chủ tịch Thâm Lam hẹn hò. Chuyện này thật sự quá kì lạ rồi.. ."

      tình này quả có điểm quái gở, nhưng bây giờ bàn đến những thứ này còn ý nghĩa gì nữa rồi. Bởi vì Nghiêm Túc mà sự hứng phấn của mọi người cũng nhạt trông thấy, uống thêm mấy ly rượu hàn huyên thêm vài câu bọn họ cũng giải tán.

      Lô giáo sư lúc lái xe trờ về nhà, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Chỗ ngồi lái phụ tựa hồ còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt cùa Phương Châm, làm cho tâm tư của ông khỏi hoảng hốt.

      Đừng nói đến đàn ông trẻ tuổi ngay cà ông, đối với những gái trẻ tuổi cũng có khát vọng cực lớn. Lúc còn trẻ ông ta còn cảm thấy loại chuyện này thật quá trơ trẽn , nhưng biết tại sao khi đã ở cái tuồi này ông ta lại có chút thể quản được chính mình. Thế cho nên lúc lái về nhà, gương mặt Phương Châm cứ lúc lúc trước mặt ông ta. (*Ngạc nhiên chưa*)

      Tâm tư của Lô giáo sư đối với Phương Châm, Phương Châm đương nhiên thể nào biết được, nhưng tâm tư của Nghiêm Túc đối lại rất ràng. Cho nên rời từ phòng ăn vẫn muốn làm thế nào đề thoát khỏi người đàn ông này, thuận lợi bắt xe trở về thành phố S, để ngày thứ hai có thể làm đúng giờ.

      Nhưng Nghiêm Túc vẫn cứ dính chặt lấy chịu , điểm ý tứ muốn cũng có. Phương Châm lúc chờ thang máy rốt cuộc nhịn được nữa mở miệng : "Tôi phải về nhà ."

      " cũng vậy mà, tiện đường tiễn em đoạn đường. trễ thế này chắc còn xe buýt vể thành phố S đâu."

      Lời này nói ra lập tức khiến cho đường lui của Phương Châm bị chặn kín. vốn là ̣nh buổi chiều sẽ trở về, nhưng sau đó lại bị Lô giáo sư kéo tới nơi này. nghĩ đến lại gặp được Nghiêm Túc, quả thực chính là hồn tán.

      đưởng trở về thành phố S, Phương Châm đều là trầm mặc, Nghiêm Túc cũng nhiều lời, chủ động mở một bản nhạc êm dịu đến mức thôi miên. Phương Châm đã uống chút rượu lại nghe nhạc , rất nhanh đã nghiêng đầu ngủ .

      Lúc vừa tỉnh dậy thì xe đã vào thị phân thành phố S, thậm chí chỉ cái cua xe thì sẽ đến tiểu khu xa hoa ở. Nghiêm Túc trực tiếp đem xe vào trong gara, sau đó mang Phương Châm lên lầu.

      Phương Châm cảm thấy là có ý muốn qua đêm tại nhà , sợ tới mức phải mau chóng lên tiếng: "Quá muộn rồi trở về , tôi tự lên là được."

      "Giúp cho em nhiều chuyện như vậy, tốt xấu gì cho miếng nước uống chứ."

      "Tôi cho tiền, tự mua ." (*J*)

      Nghiêm Túc quả thực bị chọc cho cười : "Phương Châm, cần sợ hãi như vậy đâu. Hôm đó cơ hội tốt như vậy còn chưa ăn em, hôm nay động đến em đâu. giống những lão già trong phòng ăn kia, dơ bẩn như bọn họ mới là vậy."

      Phương Châm cảm thấy lí luận của quả thực mạc danh kỳ diệu*, những người đó cũng biết như thế nào mà làm cho vừa mắt, từ Lô giáo sư đến những người khác, đều bị gom thành bọn lưu manh sắc lang.

      * Mạc danh kì diệu: thể hiểu nổi

      "Tôi đã nói bọn họ đều có ác ý, cần phải như vậy."

      "Vậy ít nhất cũng phải cám ơn đưa em trở về chứ. Nếu như em tại chí ít phải bỏ ra mấy trăm ngàn tìm người đưa về, lại thể cam đoan tài xế kia nhân phẩm có thật sự thuần lương hay , vì nửa đưởng thấy bộ dạng xinh đẹp của em mà sẽ đến nơi hoang vu hẻo lánh cưỡng hiếp em hay ."

      ", thật là..." Phương Châm quả thực biết gì, có bị chứng hoang tường vậy? Sao người nào vào miệng đều biến thành cầm thú hết vậy.

      "Được rồi, thôi." để ý tới ánh mắt tức giận cùa Phương Châm, Nghiêm Túc đưa tay vỗ vỗ bả vai , chủ động lên trước. Lúc hai người thang máy Nghiêm Túc lại thêm câu, " người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt ra ngoài phải cẩn thận, về sau nếu có có chuyện gì thì buổi tối đừng ra ngoài. Nếu có chuyện gì gấp thì hãy gọi điện cho ."

      " có việc gì, có việc gì ."

      "Em xem tin tức sao? Đoạn thời gian gần đây liên tục xày ra việc những gái trẻ bị làm hại. Em nên đề cao cảnh giác mới phải."

      Bị nhắc nhở như vậy Phương Châm cũng nghĩ tới, gần đây mạng việc về phụ nữ trẻ tuổi mình ra ngoài gặp chuyện may cũng ít. Nghĩ đến đây Phương Châm trong long khỏi nóng lên, ngữ khí cũng trở nên mềm nhũn: "Cám ơn , tôi về sau chú ý . Bất quá hôm nay quá muộn , nước nên uống, nếu yên tâm thì đưa tôi đến cửa nhà ."

      ", vậy em nhớ vào phòng thì tìm cái dù kia cho ."

      Phương Châm nháy mắt nên lời, bản lĩnh đểu giả của đã đến mức đăng phong tạo cực*. Vừa tiến vào cửa nhà , đã mở miệng đòi ngay một cây dù cũ rích.

      *Đăng phong tạo cực: tột ̉nh, tài giỏi
      Last edited: 26/9/17
      My Nam Anh, 1900, seattle13 others thích bài này.

    5. nhu monkey

      nhu monkey New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      5
      Truyện hay lắm =D cố lên nha bạn :-*
      Juliah thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :