1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Co gang len Co nhe. Thanks

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ưu tiên công việc và sức khỏe hơn bạn ạ. Bạn cứ ra chương là bọn mình cảm ơn lắm rồi, đừng drop là được. Cố lên bạn!

    3. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 19

      Hoa bay phấp phới thành xuân, gió đông lay liễu trong sân tiết Hàn. (Trích trong bài thơ Hàn Thực – Hàn Hoằng)

      Xem hình thức là biết nội dung, ngày hôm đó vào tết Hàn thực nhà nào cũng chiết cành liễu cắm ở cửa, mái hiên và gian bếp. Khi Kỳ Kiến Ngọc đứng dậy, thị nữ dâng lên bộ đồ mới bên cành liễu tươi non, vẫy tay cho thị nữ lui xuống, sau khi hai hay ba lần mặc xong quần áo liền về phía thư phòng, đêm qua Vạn Dực mực ở trong thư phòng mân mê mấy chồng tấu chương, kêu về phòng ngủ trước, ngờ đến tận khi ngủ, Vạn Dực vẫn quay lại, xem ra lại nghỉ ngơi ở thư phòng đây......

      Suy nghĩ đến điểm này, Kỳ Kiến Ngọc có chút đau lòng bước chân càng nhanh hơn, đẩy cửa ra, Vạn Dực phía đối diện mũ áo chỉnh tề quay đầu lại nhìn , “Ngọc Lang, sao dậy sớm thế?”

      Kỳ Kiến Ngọc nhìn quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt Vạn Dực, nhăn mày, “Tại sao ngủ nhiều thêm lúc nữa?”

      “Nếu ngủ tiếp bỏ lỡ việc lâm triều.” Vạn Dực mỉm cười ,“ sao, mấy ngày nay bận rộn xong rồi, ta có thể nghỉ ngơi thời gian ngắn.”

      Kỳ Kiến Ngọc kéo lấy cánh tay Vạn Dực,“Trong triều có , cần gì phải tự thân tự lực mọi chuyện như vậy.” Rồi sau đó có chút thẹn thùng thấp giọng, “...... Ngươi chỉ cần bận rộn chuyện của là đủ rồi.”

      Vạn Dực bật cười, vỗ cái người lôi kéo cánnh tay của mình, vô cùng chân thành và tự nhiên ,“Điện hạ, ta cũng là nam nhân đấy!” Sao bằng lòng yên tâm thoải mái tránh ở phía sau người khác?

      Kỳ Kiến Ngọc cũng chưa hiểu hết lời của y, trong lòng khỏi cảm khái: Thanh cao như thế, hổ danh Vạn Lang dấu của ta!

      Ảnh Nhất nóc nhà: Công tử...... Người cẩn thận lại quên mất thân phận con của mình à?

      Sau khi lâm triều nếm qua bát cháo ngọt mà hoàng đế nhất trí phân phát, tiếp theo đó là ba ngày hiếm thấy được nghỉ ngơi, tuy rằng hương vị của bát cháo cũng tệ lắm, nhưng dù sao cháo loãng chóng đói, quần thần tự giữ phong độ cũng dám gọi thái giám quay lại xin thêm bát cơm, sau khi bãi triều nhanh chóng tự giác ăn thêm cơm.

      Tết Hàn thực phải cấm lửa trong ba ngày, Vạn Dực và Kỳ Kiến Ngọc trở về cũng chỉ ăn chút mỳ lạnh cùng cao lương, thấy Kỳ Kiến Ngọc mạch nhắm mắt theo đuôi, tiếp theo muốn viếng mộ làm cho y có chút do dự, “Ta muốn viếng mộ cha mẹ, Ngọc Lang...... Muốn tới sao?”

      Dù sao cha mình từng chọc gậy tiên hoàng mấy chục năm, y vẫn muốn chú ý tới tâm tình của Tề vương điện hạ.

      Đáy lòng Kỳ Kiến Ngọc giao chiến hơn nữa ngày, nhưng mà trước mộ phần...... Phụ hoàng tức giận đến mức đào mồ sống dậy từ Hoàng lăng ra chứ? được! Nhưng là con trai của Phụ hoàng làm sao có thể cúi đầu với Vạn An nhỉ?

      là buồn bực giày vò tâm can, vì sao Vạn Dực đáng tội nghiệp như vậy, mà cha của y lại là cái lão Vạn An cơ chứ!

      Lề mề gần nửa canh giờ, cuối cùng Tề vương điện hạ quyết định đứng chờ ở dưới chân núi, Vạn Dực lên núi viếng mộ xong xuống tụ họp với Tề vương điện hạ.

      Vạn Dực mang theo Ngôn Trọng trong ánh mắt tha thiết của Tề vương điện hạ lên núi, Ngôn Trọng xách túi lớn Hàn yến nặn ngày hôm qua,“Công tử đợi , cần đem theo Hàn yến mà Tề vương điện hạ nặn cúng tế luôn ạ?”

      “Ngươi đem Hàn yến của Tề vương nặn cho vào đó hả?”

      “Làm sao ạ?” Ngôn Trọng sờ sờ đầu, dù sao cũng là chủ mẫu tương lai của Vạn gia tự tay nặn,“Ta nghĩ lão gia cũng chờ mong chứng kiến tâm ý của Tề vương điện hạ.”

      Nghĩ đến tay nghề đáng sợ kia của Tề vương, mặc dù sau đó y nhịn được tự tay dạy nặn hai con chim yến, nhưng vật phẩm kia......“Ta nghĩ cha hy vọng nhìn thấy đâu.”

      Cúng tế tỉ mỉ, thêm đất, treo tiền giấy lên, ngày này hàng năm Vạn Dực luôn tiêu tốn nửa ngày trước linh mộ của cha mẹ cặn kẽ, năm nay có lẽ là có người đợi y, đến buổi trưa, Vạn Dực viếng mộ xong rồi.

      Y ngẩng đầu hơi nheo mắt mê mẩn nhìn tầng mây dầy ở dưới vầng thái dương, cha, mẹ, hôm nay con hề độc, cuối cùng cũng gặp được người nguyện ý so đo mọi thứ bồi bạn với con.

      Nếu hai người ở trời có linh thiêng, có thể an tâm được rồi.

      Rồi sau đó Ngôn Trọng mở ra túi vải ra làm xong mọi bước cúng tế cuối cùng:

      Đem Hàn yến hình dáng chim yến, rắn và thỏ lấy ra, từng cái xòe ra đặt trước mộ phần, sau đó Vạn Dực lấy cành liễu chuẩn bị từ trước cắm vào những món Hàn yến, lại cẩn thận thả lại trong túi, chuẩn bị mang về treo cao trong phủ, tâm nguyện dựa vào ân trạch của tổ tiên......

      “-- Công tử!”

      Đột nhiên từ từ phía sau cây liễu lộ ra cái đầu, Ảnh Nhất , “Ảnh Thập Nhất truyền tin tức, Tằng Vinh rời phủ, Tiền Trù phái tử sĩ phỏng chừng động thủ đường.”

      Vạn Dực chậm rãi ,“Bảo Ảnh Thập Nhất trước tiên đừng hành động, theo sát bọn họ.”

      Ảnh Nhất nghe vậy cả kinh, giương mắt nhìn lại, người kia mỉm cười khuôn mặt ngược sáng, thấy biểu tình, chẳng lẽ trước kia công tử bảo Ảnh Thập Nhất theo phải vì bảo hộ cho Tằng Vinh?

      Giống như nhìn ra nghi hoặc trong mắt ta, ánh mắt Vạn Dực sâu thẳm, “Bảo hộ là Liên Ngã, về phần Tằng Vinh, chỉ cần làm cho lão ta giữ lại hơi thở lập tức chết ngay là được, thương thế của lão ta càng nặng càng tốt.”

      “Dạ!”

      Vạn Dực lấy ra con dấu từ trong lòng, Ảnh Nhất nhận ra là con dấu riêng của Tiền Trù mà đêm qua bọn Ảnh Thất trộm được từ Tiền phủ,“Sau khi việc xảy ra chỉ cần lưu lại thích khách, còn lại mực rút lui!”

      “Dạ!”

      Vạn Dực chậm rãi lại bổ sung câu,“Đem con dấu riêng này giấu ở người thích khách, nấp cho kỹ.”

      Đợi đến khi có trận lá liễu lượn quanh, sau khi bóng dáng Ảnh Nhất biến mất, suy nghĩ đến ngày ấy Tằng Vinh tràn ngập tin cậy chờ tương trợ bảo vệ thầm của y, Vạn Dực lắc lắc đầu, Tằng Vinh ơi Tằng Vinh, phải bảo ngươi đừng nên quá tin tưởng ta sao......

      Tội danh mưu hại mệnh quan triều đình này, đương nhiên là vốn phát sinh sẵn ở thế lực hùng mạnh coi hoàng đế ra gì rồi.

      Tết Hàn thực ngày hôm đó có trận ám sát chấn động triều đình và dân gian, Đại học sĩ Tằng Vinh đứng đầu điện Vũ viếng mộ đường trở về gặp phải thích khách mai phục, bản thân bị trọng thương! Chẳng qua chỉ là nếu ám sát đơn thuần cũng được, nhưng cuộc ám sát này lại cố tính phát sinh sau khi gã ta buộc tội Thương Lượng, vừa khéo gã ta tố cáo Thương Lượng tội danh cũng là mưu hại trung lương! Càng vừa khéo sau đó, từ người thích khách bị bắt được lục soát ra con dấu riêng của Tiền Trù tâm phúc Thương Lượng, đến hai ngày, thích khách này chết mọt cách lạ lùng ở trong nhà lao......

      Tiền Trù thiếu chút nữa phun ra ngụm máu trong người, vốn dĩ đắc ý vừa lòng chờ tin Tằng Vinh chết, ai biết sau lưng bị người ta đào góc tường! Nuôi tử sĩ phải chết còn chết nhanh lên chút, lại cố tình chờ bị tóm gáy lúc sống sau đó mới chết!

      Lúc này còn ngại cục diện đủ loạn, dưỡng nữ nhà Tằng Vinh – Quân Liên Ngã canh giữ ở trước cửa cung ngăn kiệu kêu oan, chỉ thẳng vào Thương Lượng ở phía trước mưu hại cha đẻ của nàng, muốn giết Tằng Vinh là vì biết tồn tại của nàng nên phải giết người diệt khẩu, Tiền Trù cũng là đồng lõa năm đó!

      Trong chốc lát Thương Lượng sứt đầu mẻ trán, Vạn Dực nhân cơ hội này kéo phái Bảo Hoàng cùng phái Thanh Lưu sớm ưa lão ta, kiêng nể buộc tội Thủ phụ có đức! Thương Lượng bùn Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn, lúc này Tiền Trù chạy tới tìm lão cầu viện, sao mà lo cho gã được?

      Vì thế Tiền Trù bi thảm, đêm khuya mười ngày sau nhận được tờ giấy ra lệnh bị điều tra --

      Vạn Dực cười khanh khách nhìn Tiền trù vạt áo phiêu tán đầu tóc xốc xếch, chắp tay,“Ngại quá Tiền đại nhân, tại hạ cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”

      Tiền Trù xanh mặt hé răng, phất tay cho tiểu thiếp quần áo chỉnh tề lui xuống.

      Mặc kệ là ai ‘Làm việc’, mới làm được nửa bất thình lình bị cắt ngang, sắc mặt đều vui tươi hòa nhã như nhau cả thôi, may mà trước đây gã đem tất cả chứng cớ đốt cháy hầu như còn gì nữa, bọn họ cho dù có quật ba thước đất, cũng tra ra --

      “Tiền đại nhân, mời nhìn xem đây có phải là chứng cứ phạm tội của Thương Lượng hay ?”

      Tiền Trù thể tin được nhìn chằm chằm vào chồng văn thư trước mắt, mặt Thương Lượng để lộ mức tiền thu nhận hối lộ mấy lần của gã, thư từ qua lại, danh sách tử sĩ nhiều lần ám sát...... Chờ chút!

      Tiền Trù bình tĩnh nhìn kỹ lại phát trong đó mức tiền có lệch lạc, mà phía dưới lá thư có đấu ấn triêng của Tằng Vinh cũng có chút thích hợp,“ đúng! Đây là văn thư giả mạo !”

      Vạn Dực bình tĩnh nhìn gã, “, đây là chứng cớ phạm tội mấy chục năm nay mà Thương Lượng mắc phải, hơn nữa là tìm từ chỗ người đó Tiền đại nhân, chính miệng chỉ ra và xác nhận .”

      “Ngươi......”

      Vạn Dực khuynh ở bên tai gã,“Ngươi cho là vì sao điều tra nhanh như vậy được thông qua? Thương Lượng sớm tính toán bỏ tốt giữ xe, ngươi vì tài sản tình mạng của mình, cũng nên...... Vì toàn thể năm mươi bốn miệng trong nhà mà cẩn thận suy nghĩ.”

      Tiền Trù sợ hãi cả kinh,“Ngươi muốn làm gì!”

      Vạn Dực đứng thẳng dậy, vỗ tay cái, người hầu theo bên cạnh khom người đưa cho y phần văn thư khác giống nhau như đúc, nhưng lần này chữ viết chỉ còn lại mình đại danh của Tiền Trù. Trong nháy mắt mặt gã trắng bệch như tờ giấy, Vạn Dực chút để ý giơ tờ văn thư mỏng lên, tươi cười xinh đẹp mà tàn khốc: “Đêm nay ta nhất định phải mang theo phần văn thư, ngươi nên mang cái của ngươi, hay là của Thương Lượng đây?”

      ......”
      Parvarty, midnight, dehanmingukmanse16 others thích bài này.

    4. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Những người hay nghiêm túc khi làm việc nghiêm túc đáng sợ, cơ mà Vạn Lang đẹp trai quá :ex10:

    5. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 20

      Sau tết Hàn thực, người tu dưỡng mấy ngày vất vả mới nhặt nổi cái mạng – Tằng Vinh cầm lấy tấu chương, hoàn toàn mơ hồ ,“Vì sao cho lão phu tiếp tục kiện cáo vụ án của Quân gia?” Lạm dụng quyền thế tự cho mình là đúng và hãm hại trung lương, hai hạng mục này cũng đủ để lật đổ Thương Lượng! trán lão ta cuốn băng gạc, run rẩy điên rồ hết lần này đến lần khác vuốt ve bản tấu,“Gay go quá, chẳng lẽ đến đến giờ phút quan trọng này mà Vạn Lang ngài còn muốn buông tha cho Thương Lượng, lão ...... Lão muốn giết lão phu a!”

      “Đương nhiên phải.” Vạn Dực trấn an vội bước lên trước đỡ lấy Tằng Vinh. “Tằng đại nhân trước hết đừng kích động, hãy nghe ta .”

      Tằng Vinh hiển nhiên cho là đúng, lão ta thở hổn hển thuận thế ngồi xuống,“Ngài .”

      Vạn Dực ôn tồn hỏi, “Tằng đại nhân hy vọng lần này Thương Lượng có thể tránh được kiếp sao?”

      Tằng Vinh giọng căm hận ,“Tất, nhiên, phải, chết!”

      Vạn Dực mỉm cười từ trong tay Tằng Vinh rút ra bản tấu chương,“Như vậy tờ tấu chương này, nhất quyết thể đưa lên nữa.”

      Tằng Vinh kinh hãi,“Tại sao lại vậy?”

      “Tằng đại nhân cảm thấy...... tính nết của đương kim Thánh thượng ra sao?”

      Tằng Vinh nhìn từ xuống dưới từ trái qua phải, phun ra nuốt vào lại kiên định , “ - - Chết vì sĩ diện!”

      Phụt!

      Vạn Dực thiếu chút nữa kìm nén được bật cười, hình dung này của Tằng Vinh là quá chuẩn luôn .

      thế, Tằng đại nhân ngài nghĩ xem, vụ án nhiều năm trước của Quân Mẫn Ngôn tuy rằng do Thương Lượng ỷ vào tuổi tác năm đó còn bé của Hoàng thượng, hậu cung có thể tham gia vào chính triều đình mới có thể mưu hại, nhưng định tội dù sao cũng do chính bản thân Hoàng thượng...... Hơn nữa Hoàng thượng lại sĩ diện như vậy.” Vạn Dực ám chỉ dừng lại.

      Đúng vậy, nếu lão ta kiên trì lấy tội danh này kiện Thương Lượng chẳng phải là tát cái vào mặt Hoàng thượng à? Đến cuối cùng làm Hoàng thượng thẹn quá hóa giận, che chở Thương Lượng...... Suy nghĩ tới điểm này Tằng Vinh bị hù dọa thân mồ hôi lạnh, nhưng cuối cùng, bị đả thương thân thể sờ sờ như thế này, vẫn cam lòng “Chẳng lẽ cứ bỏ qua dễ dàng như vậy?”

      Vạn Dực cười lạnh lùng, từ trong lòng lấy ra tờ giấy tấu chương viết sẵn.

      Tằng Vinh mở ra nhìn, chỉ thấy lời sắc bén, đánh trúng điểm yếu, sát khí đập vào mặt!

      Gã ta thở dài, mặc cảm,“Vạn Lang, ngài là cao tay...... quá cao tay!”

      Qua nhiều thế hệ triều đình, bọn quan viên hoặc nhiều hoặc ít đều phạm phải sai lầm, phạm sai lầm thực ra quan trọng, nhìn tổng quát cuộc sống mênh mang, thua keo này bày keo khác phải ít, nhưng có cơn địa lôi, tuyệt đối thể vượt quá , đó chính là uy hiếp tôn nghiêm Hoàng quyền!

      Vạn Dực viết tấu chương trực tiếp nhắc tới việc lật lại bản án của Quân gia, nhưng đặt nặng vấn đề bên cạnh Thương Lượng lén lút cầm đầu nhóm Thủ phụ nhiều năm, lạm dụng chức quyền coi vua ra gì nắm giữ triều chính, là tội phạm thượng! Thứ hai, đem việc xét nhà ngày ấy làm giả văn thư tính cả chính mồm Tiền Trù chỉ ra và xác nhận cùng nhau trình lên, hoàn toàn chặt đửt khả năng khôi phục của Thương Lượng!

      “Tằng đại nhân sáng sớm ngày mai có thể cùng con trai mang theo tờ tấu chương này diện kiến thánh thượng,” Vạn Dực ý vị sâu xa ,“Lợi dụng trước khi thân thể bị đả thương khỏi hẳn...... Cũng thể uổng phí thân thể bị đả thương này nhé.”

      Đúng vậy, từ khi mới bắt đầu y hề có ý định vì Quân gia mà lật lại bản án, Quân Liên Ngã chỉ là bị y cố tình đẩy lên sân khấu hấp dẫn chú ý để ngụy trang.

      Y mượn sức Tằng Vinh chính xác là muốn đối phó nhưng người đó là Tiền Trù, gạt bỏ Thương Lượng vừa giúp được cánh tay phía sau, lại từ miệng Tiền Trù đột phá đánh tan Thương Lượng......

      Đây là kế sách liên hoàn, vị Thủ phụ...... Vạn Dực chậm rãi nắm tay, trong mắt là tình thế bắt buộc!

      Hôm sau vào triều trước, Thương Lượng vốn dĩ nghe thấy Tiền Trù bị điều tra nhà cửa nên tâm trạng lo sợ bất an, khi nhìn thấy Tiền Trù đầy đủ sứt mẻ đứng ở trước mặt mới bình tĩnh hơn.

      “Đại nhân yên tâm...... trước đó Tiểu thần sớm an bài tốt rồi.” Tiền Trù vẫn như ngày xưa khiêm nhường .

      Thương Lượng vừa lòng ha ha cười,“Ngươi làm việc, lão phu tất nhiên yên tâm.”

      Tiền Trù cung kính đáp lại,“Dạ.”

      Thương Lượng ngoắc tay gọi ta lại đây, xui khiến ,“Lão phu cũng để cho bọn họ sống thoải mái, sau khi ta trình lên tấu chương, ngươi cũng ra mặt lên án mạnh mẽ Vạn Dực và Tằng Vinh...... Như thế như thế như vậy như vậy.”

      Tiền Trù đáp ứng từng việc.

      Cuối cùng, Thương Lượng vỗ vỗ vai gã, vuốt râu “Nghe Tam Lang nhà ngươi cực kỳ thông minh, sáng tạo nhanh nhẹn, lần sau trước dịp đầu xuân mang đến cho lão phu nhìn cái .”

      “Đa tạ đại nhân nâng đỡ!”

      Tất cả thoạt nhìn đều tốt đẹp như thế...... Chậc, Tằng Vinh khập khiễng còn muốn con trai giúp đỡ vào triều đẹp tí gì! Khi Thương Lượng thỏa chí mãn nguyện cùng quần thần đệ dâng xong tấu chương, chờ hoàng đế hạ chiếu chỉ trục xuất cái tên chướng mắt này ......

      “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Thủ phụ Thương Lượng làm quan nhiều năm, kết bè kết cánh lạm dụng chức quyền coi quân vương ra gì......”

      “Cái gì!” Sấm sét giữa trời quang! Thương Lượng dám tin, mình mới là người bị trục xuất sao?!“Hoàng thượng, thần oan......”

      “Hoàng thượng, vi thần có bản tấu muốn trình lên.” Cắt ngang lời của lão ta đúng là đại thần tâm phúc Tiền Trù,“Thần, cũng muốn tố cáo Thương lượng --”

      “Tiền Trù ngươi......” Thương Lượng sắc mặt trắng bệch, khó có thể tin được.

      bên Tằng Vinh sớm bắt đầu phen nước mắt nước mũi lên án mạnh mẽ Thương Lượng bất mãn lão ta thông đồng làm bậy, liên tiếp hãm hại gia đình lão ta! đến chỗ xúc động, hai cha con họ ôm đầu khóc rống, toàn bộ mắt mũi đỏ lên, toàn bộ phấn mặt nứt ra khe hở, tứ chi run rẩy cùng thân đau xót, là danh thơm khiến kẻ thương tâm người nghe rơi lệ.

      Khóe miệng Vạn Dực co quắp, các người đủ chưa, đừng diễn quá lên .

      Tường đổ mọi người đẩy, thấy Hoàng đế hạ ý chỉ ràng, tâm phúc của Thương Lượng tâm phúc cũng đầu phản chiến, khứu giác của triều thần nhạy bén ý thức được gió đổi chiều, sôi nổi nhảy ra phủi sạch quan hệ, ngươi câu ta lời lại giẫm cước......

      Thương Lượng mặt xám như tro tàn, ngã xuống, thể cứu vãn được nữa rồi. Mồ hôi lạnh ngừng rơi xuống như mưa, đến khi bãi triều cũng thể gượng dậy......

      Vẫn là Vạn Dực tự mình nâng lão dậy, ôn nhu ,“Thương thủ phụ, gặp lại sau . biết tại hạ khi còn sống, còn có thể gặp lại ngài hay .”

      “Chúc mừng, trước tiên cầu chúc cho ngươi thăng chức.” Kỳ Kiến Ngọc nâng chén rượu lên, uống hơi cạn sạch.

      Vạn Dực sửng sốt đáp lễ ly,“Đội ơn lời chúc tốt lành của Ngọc Lang.”

      Tể vương điện hạ hôm nay mặc bộ quần áo lụa màu xanh nõn chuối sáng rỡ hiếm thấy, búi tóc đầu còn cài chiếc trâm hồng ngọc , Vạn Dực nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn kín đáo khen,“Điện hạ tối nay hết sức...... rực sáng xinh đẹp a.”

      Tể vương điện hạ lập tức đem người nhà bán ,“Đây là chủ ý của Tiết Đào, gã mặc màu nõn chuối này đặc biệt có thần!”

      ...... Ta thấy giống y xì cọng hành lá có. Vạn Dực kéo khóe miệng co quắp, thu hồi dấu vết ,“Kiến giải của gã ...... Độc đáo. Bất quá màu xanh nõn chuối này vẫn hơi ngả ngớn , điện hạ minh thần võ, vẫn nên chọn chút màu tối mặc vào người có vẻ uy nghi hơn.”

      Kỳ Kiến Ngọc lập tức có tiết tháo ,“Ưm...... Ta nghe lời ngươi. Lại tiếp, trước kia Thương Hủ phải cùng ngươi qua lại thân thiết sao, ngươi quật ngã cha ta, có tính toán như thế vào với ta?”

      Vạn Dực nghe thấy tên Thương Hủ, khỏi trầm ngâm, sau khi y giằng co ngay trước mặt với Thương Lượng, cũng gặp ta nữa . Nếu áy náy, y quả đối xử với ta quá thua thiệt, nhưng nếu chọn lại lần nữa, y vẫn lựa chọn như vậy.

      Muốn trách trách ta là con trai của Thương Lượng.

      Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất , vừa mới nêu ra đề tài này, ngoài cửa liền có người hầu đến báo,“Công tử, bên ngoài phủ có Thương công tử cầu kiến.”

      Vạn Dực tùy ý gật đầu ý bảo người hầu dẫn Thương Hủ tới phòng khách, rồi sau đó phủi phía dưới góc áo đứng dậy trước, Tề vương điện hạ cũng tự giác đuổi theo.

      Vạn Dực dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Tề vương, chỉ thấy khều ra bên lông mày, chua xót ,“Làm sao, còn muốn tránh né sao?”

      Vạn Dực chỉ phải vừa bực mình vừa buồn cười gảy cái mũi cao thẳng của ,“Hạ thần dám?”

      Thương Hủ mạch đến phòng khách chờ đợi từ sớm, lo âu bất an liên tiếp nhìn ra xa, thấy theo sát Vạn Dực đến còn có Tể vương Kỳ Kiến Ngọc ở phía sau, khỏi nhíu chặt lông mày, nhưng vẫn chút do dự, khi Vạn Dực bước vào phòng khách lập tức rũ áo quỳ xuống.

      “Thương huynh, huynh làm cái gì vậy?” Vạn Dực vội vàng tiến tới nâng dậy.

      Thương Hủ bất động, gương mặt tuấn tú là hốc mắt ửng đỏ, nhấc tay càng cúi đầu mạnh,“Vạn đại nhân, cha ta tuổi tác cao, con đường làm quan bị chặt đứt như vậy, cuộc đời này cũng có khả năng khôi phục, chỉ cầu xin Vạn đại nhân xem xét tình nghĩa bạn bè nhiều năm giữa ta và ngài, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho cha ta con đường sống.”

      Vạn Dực thu tay về, đứng thẳng dậy,“Ngươi hiểu lầm rồi, Thương huynh, ta chưa bao giờ muốn đuổi tận giết tuyệt, tính mạng của Thương đại nhân ta cũng có khả năng thao túng, tất cả đều phụ thuộc vào ý chỉ của Hoàng thượng. Thương đại nhân nhiều năm qua càng vất vả công lao càng lớn, theo ý kiến của Dực, nhiều nhất là trục xuất về quê, nguy hiểm tới tính mạng.”

      Thương Hủ đứng dậy, vẫn duy trì tư thế quỳ lạy như cũ, kiên trì , “Tại hạ chỉ cầu xin Vạn đại nhân đáp ứng, nguyện ý tha cho cha ta con đường sống là tốt rồi.”

      Vạn Dực thả lỏng hai tay phía sau, trầm ngâm, liền đáp,“Được, ta đáp ứng huynh.”

      “Tạ đại nhân.” Thương Hủ được Vạn Dực hứa hẹn, khom lưng bái lạy lần nữa, quỳ mặt đất xa lạ mà khiêm tốn ,“Ta tin tưởng đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh.”

      Trong lòng Vạn Dực đột nhiên đau xót, những từ ngữ dối trá khách sáo đến bên miệng cũng ra được.

      Sau khi được Vạn Dực chính miệng hứa hẹn Thương Hủ liền lập tức cáo từ, Vạn Dực cũng giữ lại, mà là trân trọng tự mình dẫn mạch đến cửa, y biết , mình hoàn toàn mất người bạn nhiều năm tao nhã hay xấu hổ, cái mà y có thể làm nhiều hơn nữa, bất quá chỉ là giả nhân giả nghĩa.

      Sắp đến trước cửa phủ, Thương Hủ khom người hành lễ, cuối cùng là lần đầu tiên ngẩng đầu lẳng lặng nhìn thẳng y, trong mắt trăm loại mùi vị,“Vạn Lang, ngươi có biết hay , ta từng...... hết lòng quý ngươi?”

      Vạn Dực mím chặt môi, tiếng nào.

      “...... Thực hối hận quá.” Thương Hủ rũ mắt xuống, quay lưng ,“Vạn Lang, chúc ngươi lên thẳng mây xanh, vĩnh viễn hưởng phú quý.”

      Nhìn bóng dáng Thương Hủ xa, lần này Kỳ Kiến Ngọc mở miệng ra câu giãy nảy nào với y nữa, nhìn Vạn Dực nhắm chặt mắt, giữa chân mày là vẻ buồn rầu, im lặng từ phía sau cầm chặt cái tay hơi lạnh kia.

      “Ta sao.” Vạn Dực quay lại cầm tay , mười ngón khẩn trương đan vào nhau.

      “Ngươi...... muốn như lời của ta, tha mạng sống cho Thương Lượng sao?” Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đây là nguyên tắc tin tưởng và chấp hành của từ trước cho đến nay.

      Vạn Dực trả lời thẳng,“Mặc dù ta ra tay, nhưng còn có Tằng Vinh, còn có những người khác, người muốn chặn giết Thương Lượng ít đâu.”

      Kỳ Kiến Ngọc truy vấn nữa, chỉ qua loa,“ phải còn có vẫn luôn ở bên cạnh ngươi sao.”

      Vạn Dực nhếch khóe miệng, mệt mỏi dựa vào trong lòng Kỳ Kiến Ngọc ở phía sau, trong đầu bỗng nhiên lên câu --

      Thường sợ mùa thu tới......

      Ân tình cũng dần quên. (Trích trong bài Oán ca hành – Ban Tiệp Dư)

      Lời lảm nhảm của editor: Đợt này mình bận mà phải edit mấy chương buồn man mác như thế này làm mình đau lòng quá, Thương Hủ đúng là con ghẻ của tác giả, là nam phụ đáng thương nhất truyện :yoyo25:. bất lực, đau xót ấy làm mình xót xa quá, sắp tới mà cứ như thế này nữa mình chịu đựng sao được đây, đọc chương này mà buồn lắm ấy :runintears:.
      Parvarty, Nha Đam, Lúa Mạch12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :