1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      BỐ Y THIÊN KIM

      Tác giả:ÚY PHONG

      Edid:lehongthanh

      Chương 40:vọng quân về

      Vừa mới tỉnh lại, thấy mặt trời lên cao.

      Tần Châu Ngọc mơ mơ màng màng chỉ thấy còn có mình giường, liền lập tức ngồi dậy, hoảng hốt giật mình, nhảy xuống giường, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài.

      Vừa chạy đến sân, thấy mẹ Đông Sinh từ ngoài vào nhà. Mẹ Đông Sinh thấy nàng bôi dáng quần áo chỉnh tề, tức giận gõ đầu nàng cái: "Nha đầu chết tiệt kia, quần áo như vậy gấp gáp chạy đâu vậy hả?"

      "Đại nương, thư ngốc đâu, thư ngốc đâu?" Tần Châu Ngọc luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, trong giọng gấp gáp như muốn khóc.

      "Ngươi Đông Sinh a..." mẹ Đông Sinh , " vừa mới rồi a. là ngươi ngủ nướng, đánh thức ngươi."

      "Huynh ấy như thế nào có thể đánh thức con chứ!" Tần Châu Ngọc thiếu chút nữa dặm chân khóc tại chỗ, "Con muốn tiễn huynh ấy mà."


      "Ai... Ta ngươi này nha đầu, đưa đưa, Đông Sinh cũng phải trở lại. Ngươi bị làm sao vậy?" mẹ Đông Sinh thấy nàng có bộ dáng lã chã chực khóc, cũng là có chút nóng nảy, con trai ngốc của bà trước khi , còn cố ý năn nỉ bà hãy đối xử tốt với nha đầu này, nhưng vừa mới rời , nha đầu này liền giở thói tiểu thư với bà.


      Tần Châu Ngọc cũng mặc kệ mẹ Đông Sinh như thế nào, chính là giống như bộ dáng ăn vạ của tiểu hài tử vừa dặm chân vừa lau nước mắt, vừa vội vừa giận : "Con muốn đưa huynh ấy! Con muốn đưa huynh ấy! Huynh ấy làm sao gọi con dậy? Tống thư sinh! Tống thư sinh!"

      bên khóc bên mắng, người chạy nhanh ra khỏi nhà rượt theo.

      Mẹ Đông Sinh ở sau lưng nàng gọi to theo, cũng làm cho nàng dừng lại.

      Tần Châu Ngọc khóc sướt mướt chạy đến cửa thôn, đương nhiên còn thấy bóng dáng của Đông Sinh nữa.

      Nàng rốt chán nản ngồi xổm xuống đất.

      biết qua bao lâu, giọng vang lên bên cạnh nàng: "Biểu... Tẩu..."

      Tần Châu Ngọc còn đắm chìm cảm giác đau lòng mất mác được đưa tiễn Đông Sinh , để ý đến. Sau lúc lâu, giọng kia vẫn bên cạnh nàng kêu tiếp: "Biểu... Tẩu..."

      Tần Châu Ngọc lắc mắt ngẩng đầu, hai mắt đỏ âu, lộ ra ánh mắt hung tợn: "Kêu la cái gì?"


      Nhị cường gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô: "Tẩu tới đưa biểu ca a? Nhưng là huynh ấy rất lâu rồi."

      Lời này đụng chạm đến nỗi đau của Tần Châu Ngọc, chỉ hừ tiếng, hất đầu qua bên, hề để ý đến .

      Nhị cường ngượng ngùng cười cười, do dự lát, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tần Châu Ngọc, cùng nàng song song ngồi xổm xuống, cẩn thận mở miệng: "Biểu tẩu, nghe nếu thi đậu được cử nhân, ta nghe trong thành thi đậu đều được ban thưởng hai ba nàng thiếp, nếu biểu ca ..."

      Lời còn chưa dứt, Tần Châu Ngọc muốn nổi điên, cái tát giáng xuống sau ó nhị cường: "Ngươi bậy!"

      Đau! Nhị cường ôm cái ót bị đánh đau, trong ánh mắt hàm chứa tầng nước mắt ủy khuất, thực chỉ muốn , nếu biểu ca học người ta muốn cưới thêm thê thiếp, nhất định đứng về phía nàng để ngăn cản huynh ấy. chính là muốn , lúc trước nghĩ là nhân tình của biểu ca lại còn hung dữ với , ở trước mặt biểu di những lời hay về nên cảm thấy rất ấy náy, tại biết là biểu tẩu cho nên muốn cùng thân cận thêm thôi. Ô ô ô!

      Thấy đáng thương khóc lóc đáng thương, Tần Châu Ngọc ngẩng đầu, để ý tới. Nhưng mà, sau lát, nàng lại khẽ cắn môi, quay đầu hỏi: "Ngươi đều là ?"

      "UHM?" Nhị cường xoa ót gật gật đầu .

      "Ta muốn hỏi, ngươi chứ vị cử nhân đều cưới ba bốn thiếp sao?" Tần Châu Ngọc kiên nhẫn đề cao giọng .

      "Ta cũng biết, chính là nghe người trong nhà ta như vậy ." xong, chạy nhanh đến trước ngồi trước mặt nàng , "Biểu tẩu, ngươi đừng lo lắng, nếu biểu ca muốn lấy ba bốn thị thiếp , ta là người đầu tiên đánh bọn hồ ly tinh đó cho tẩu."

      Tần Châu Ngọc liếc trắng mắt: "Lúc trước ngươi cũng ta là hồ ly tinh ta còn chưa quên đâu!"

      Nhưng mà, giọng nhàng nhiều.

      Nhị cường ngốc ngốc sờ sờ đầu: "Lúc trước phải biết ngươi là biểu tẩu của ta sao!"

      "Được rồi." Tần Châu Ngọc kiêu căng ngẩng cao mặt, "Nếu là ngươi đứng về phía ta , ta liền đại nhân trách kẻ tiểu nhân, cho dù trước đó ngươi ở trước mặt đại nương ta bậy bạ,ta cũng coi người là dân bạo hoại nữa ."

      Nhị cường cười gượng hai tiếng, sống mười lăm năm nay, thanh lâu khai trai là đạo lý bình thường ở đời, cũng phải như biểu ca cổ hủ của . Đương nhiên, lời này cũng chỉ là lời ở trong lòng của , nếu ra, sợ biểu tỷ với như vậy mà ra tay hạ độc thủ .

      Suy nghĩ xong, nhị cường bỗng nhiên còn thêm: "Đúng rồi, sáng nay lúc đưa tiễn biểu ca, thấy mặc bộ quần áo màu trắng kỳ quái, tay áo cái dài cả khúc, vạt áo cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, như vậy mà muốn lên kinh ứng thí, cũng sợ người ta chê cười. Cũng biết ai may cho bộ quần áo đó, tay nghề cũng thực dọa người. Ta dám khẳng định phải biểu di..."


      xong câu này, vốn chê bai hăng say, nhìn thấy Tần Châu Ngọc lông mi dần dần dựng thẳng lên, tay chậm rãi nắm thành quyền giơ lên cao, càng ngày càng . Đến cuối cùng, quát to tiếng, ôm đầu théo hướng trong thôn chạy nhanh,vừa chạy vừa la lớn: "Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ta biết kia bộ quần áo đó là do tỉ may. Bộ quần áo đó hề kỳ quái, rất đẹp mặt, ..."

      Tần Châu Ngọc thở hồng hộc đuổi theo, trong lòng cũng là trận vui sướng, bởi vì Đông Sinh mặc bộ quần áo mà nàng may. Lúc nãy vì tiễn có chút mất mát, lúc này cũng bởi vì điều này cũng cảm thấy bớt nhiều.

      Nghĩ Tần Châu Ngọc trở thành con dâu của mìnhsự thể thay đổi, hơn nữa trước khi Đông Sinh nhắc nhắc lại, sợ bà trở thành bà mẹ chồng đối xử tệ với con dâu, mẹ Đông Sinh liền lời làm khó dễ nàng nữa. Mỗi ngày làm việc cũng tạo áp lực cho nàng.

      Mà Tần Châu Ngọc rãnh rỗi, rất nhanh cảm nhận được cảnh sống ngày dài như năm. Đông Sinh rời chỉ mới ba ngày, nàng lại cảm thấy rất lâu rồi.

      Vì thế, mấy ngày nay, người dân trong thôn Kim Viện vào cửa thôn, gặp cảnh nương tử của Đông Sinh từ kinh về đứng ở cửa thôn, gắp ai vào thôn cũng cúi chào hỏi.

      Mẹ Đông Sinh căn bản biết việc này, vẫn là Đại Tráng nhị cường nhịn được, chạy tới cho bà biết. Mẹ Đông Sinh vừa nghe, chưa nghe hết câu, ném cái cuốc, bỏ chạy đến cửa thôn.


      Quả nhiên, nhìn thấy bóng dáng Tần Châu Ngọc đứng ở cửa thôn, bộ dáng hòn vọng phu đứng đợi chồng, mặt trời chói chan rọi xuống người nàng cũng biết nắng nóng.

      Mẹ Đông Sinh dở khóc dở cười, chạy tiến lên, nhéo hai má của nàng: "Đông Sinh mới bốn ngày, ngay cả tỉnh thành cũng chưa đến, ngươi tại đây đứng ngóng chờ cái gì, sợ dọa mọi người sợ sao?"

      Tần Châu Ngọc bị bà như vậy, cũng cảm thấy có chút dọa người, quyệt miệng than thở : "Mới bốn ngày a..."

      Mẹ Đông Sinh liếc trừng lớn mắt nhìn nàng: "Ta cảm thấy ngươi rất rãnh rỗi , theo ta làm ruộng ."

      xong, lôi kéo cổ tay Tần Châu Ngọc, kéo nàng rời .

      Tần Châu Ngọc cũng là giãy dụa, chỉ vừa vừa quay đầu lại nhìn , ánh mắt đều nhìn vế hướng con đường vào cửa thôn.

      Đến nhà mình, mẹ Đông Sinh mệnh lệnh Tần Châu Ngọc ngồi ở bên, chính mình tiếp tục làm việc.

      "Cái kia... Đại nương..." Qua hồi lâu, bộ dáng chán nản chống đầu của Tần Châu Ngọc, rốt cục ấp úng mở miệng, "Đông Sinh nếu thi đậu được làm quan kinh thành đúng ?"

      "Đúng." Mẹ Đông Sinh cũng ngẩng đầu lên trả lời nàng, "Bất quá Đông Sinh tạm thời làm quan, chờ sau khi tham gia cuộc thi mùa xuân năm sau mới tính tiếp."


      "Vậy àh." Tần Châu Ngọc hiểu gật gật đầu, lát, lại hỏi, "Nghe làm quan đều có tam thê tứ thiếp, ?"

      Mẹ Đông Sinh mới dừng tay lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn con dâu của mình: "Ngươi là lo lắng Đông Sinh làm quan, cưới tam thê tứ thiếp sao?"

      Tần Châu Ngọc mím môi lên tiếng, nhưng biểu tình muốn là cam chịu.

      Mẹ Đông Sinh nghĩ nghĩ, hỏi: "Nếu Đông Sinh muốn cưới tam thê tứ thiếp, ngươi tính như thế nào?"

      Tần Châu Ngọc cắn môi, tựa hồ là nghẹn hồi lâu, thẳng đến mặt dần dần nhiễm hồng, rốt cục lớn tiếng : "Ta thiến !"

      xong, mới nhớ lúc này trước mặt nàng là mẹ chồng mình, khí thế chút liền tụt xuống, ấp úng nửa ngày được câu nào.

      Mẹ Đông Sinh cũng là cười vang đứng lên: "Theo như những lời ngươi , Đông Sinh cũng dám có gan cưới tam thê tứ thiếp đâu . Yên tâm, ta chỉ thừa nhận ngươi là con dâu của ta, Đông Sinh nếu dám có tâm tư bất chính, xem ta có đánh gãy chân ."

      Tần Châu Ngọc nghe xong lời này, vui vẻ ha ha nở nụ cười, chạy đến đứng bên cạnhmẹ Đông Sinh, đứng ở đó, lại giống như tiêu thư e lẹ mắc cỡ, giọng: "Đại nương, ngươi tốt."

      Mẹ Đông Sinh cười lắc đầu, nhìn nàng bộ dáng xinh đẹp, lại tự chủ cảm thấy lo lắng, giọng : "Nha đầu, đại nương có việc muốn cùng ngươi thương lượng chút."

      Chẳng lẽ là chuyện thành thân ? Tần Châu Ngọc cười ngẩng đầu, thấy mẹ Đông Sinh mày nhíu lại, sắc mặt tốt mở miệng: "Nếu... Nếu có ngày, ngươi nhớ ra ngươi là thiên kim đại tiểu thư con nhà quyền quý, đến lúc đó, cũng nhất định được vứt bỏ Đông Sinh. Ta là bất kể dù có gặp tình huống khó khăn gì, đều cần vứt bỏ , được ?"

      Tần Châu Ngọc đương nhiên gật gật đầu: "Mới đâu!"
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu6 others thích bài này.

    2. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      TUẦN NÀY EM LÀM LIÊN TIẾP HAI CHƯƠNG.TUẦN SAU CHO E NGƯNG TUẦN NHA,VỀ EM LÀM ĐỦ AH.ĐỪNG GIẬN E NHA MỌI NGƯỜI
      Yên Hoa, susu, nhimxu 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      LÂU QUÁ RỒI,,SORY MỌI NGƯỜI NHA
      BỐ Y THIÊN KIM
      Tác giả:ÚY PHONG
      Edid:lehongthanh

      Chương 41: vinh quy

      "Biểu di... Biểu tẩu... , biểu ca thi đậu trở lại!"

      Hôm nay chạng vạng, Tần Châu Ngọc và mẹ Đông Sinh ở trong nhà ăn cơm chiều, bỗng nhiên chợt nghe tiếng ở ngoài cửa, Đại Tráng nhị cường hai huynh đệ vội vàng chạy báo.

      Hai người ăn cơm ngạc nhiên, vẫn là Tần Châu Ngọc trước phản ứng lại đây trước tiên, cầmđôi đũa ăn cơm giơ cao, bỗng nhiên bỏ bát đũa xuống bàn, nhảy dựng lên liền chạy nhanh ra ngoài.

      "Ai! Nha đầu chết tiệt kia... Cơm còn có ăn xong mà!" Mẹ Đông Sinh ở phía sau kêu to.

      Chính là, Tần Châu Ngọc làm sao còn nghe được giọng bà kêu nữa, chạy nhanh, ngay cả phản ứng của Đại Tráng cùng nhị cường đều bị quăng ra hết đằng sau lưng.

      Thở hồng hộc chạy nhanh ra cửa thôn, liền xa xa nhìn thấy đoàn người về hướng vào rong thôn, khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt. Mà chính giữa vị được mọi người tung hô, phải Đông Sinh còn có thể là ai?

      Tần Châu Ngọc vui mừng lộ nét mặt, miệng mở lớn, vừa chạy vừa vẫy tay kêu to: "Thư ngốc... Thư ngốc..."


      Bởi vì là trúng cử nhân, huyện phủ đặc biệt phái người hộ tống Đông Sinh áo gấm về nhà, bị mọi người vây quanh, cùng nghênh đón hương thân chúc mừng. Nghe được giọng củaTần Châu Ngọc, ngẩng đầu còn chưa thấy bộ dáng của nàng, cũng thấy thân ảnh chạy nhanh chạy lại đây. La lớn tiếng, người nhào vào lòng , dùng sức ôm lấy chặt.

      "Tiểu Ngọc, mọi người nhìn kìa!" Đông Sinh rất vui sướng, lại thấy có chútngượng ngùng, chỉ phải nhàng đem tay nàng kéo xuống dưới, ghé vào bên lỗ tai nàng .

      Lúc này Tần Châu Ngọc mới chú ý mọi người xung quanh, vài người trẻ tuổi mắc cỡ che miệng cười, còn những người lớn tuổi còn gì ngại ngùng nên cười ha hả.

      Thôn trưởng năm nay 70 tuổi, thông cảm mỉm cười : "Đông Sinh a, ngươi cũng biết, ngươi mới được mấy ngày, ngày nào nương tử tương lai của ngươi cũng đứng ở cửa thôn ngóng trong ngày ngươi về!"

      "Nào có!" Dù cho da mặt có dày nhưnglúc này Tần Châu Ngọc cũng thấy mắc cỡ, đứng giữa mọi người mở lớn mắt chối, cũng có chút thẹn thùng, từ người Đông Sinh trèo xuống, nhưng chỉ buông tay ôm cổ ra, chuyển xuống nắm tay chặt.

      Đông Sinh nhìn nàng, cười cười, cũng từ chối cùng nàng mười ngón tay đan xen nắm chặt vào nhau.

      lâu được nhìn thấy nàng, trong ánh mắt Đông Sinh, Tần Châu Ngọc đen chút, nhưng nhìn như vậy có có chút khỏe mạnh, nét mặt tỏa sáng, rất khó nhìn vẻ mặt của nàng lúc này, làm cho nàng giống như nữ nhi thường tình ngại ngùng

      Cố gắng là thi đậu công danh, trong lòngĐông Sinh càng thêm chắc chắn, vì thế ánh mắt và nắm tay nàng, càng kiên định và chặt chẽ hơn.

      "Tiểu Ngọc nương..." khí ấm áp bởi vì lâu ngày xa cách gặp lại, bỗng nhiên bị thanh kêu gào phá vỡ mọi thứ, trong đầu Tần Châu Ngọc rất lâu gặp ngừi này Trương Cẩn Trương công tử, cứ như vậy ngại ngùng xông thẳng chạy đến trước mặt hai người bọn họ. đúng hơn là, chạy đến trước mặt Tần Châu Ngọc. Chỉ thấy mở to hai mắt , "Tiểu Ngọc nương, ngươi phải kinh thành làm nữ nhân của hoàng đế sao? Làm sao có thể xuất ở thôn Kim Viện này?"

      xong, Trương công tử còn ghét bỏ liếc mắt xung quanh, nhìn nhìn mấy người quê mùa coi như là hương của mình.

      Tần Châu Ngọc gặp lại người quen, nhếch miệng cười: "Ta cần làm nữ nhân của hoàng thượng, ta chỉ muốn làm phu nhân của Thư ngốc."

      Nàng biết ngại ngùng mấy câu trắng trợn như vậy, làm cho mọi người xung quanh được trận cười lớn.

      Chỉ có Trương công tử vẻ mặt đau khổ ai thán: "Ai nha! Sớm biết rằng ngươi kinh thành, ta nên tới tìm ngươi cầu hôn . Hơn nữa ta quyết định đem ba người thiếp kia hưu rồi, chỉ cho nàng làm phu nhân của ta ."


      VịTrương công Tử hình như quên mình đứng ở đâu, này vừa dứt câu, liền tao đến đây nhất thiên hư thanh, cùng đồng hành huyện phủ sai người, cũng đều ngại dọa người, yên lặng ở hư trong tiếng đừng qua mặt, cùng vị này trong thành hoàn khố phân giới tuyến.

      Quả nhiên, Tần Châu Ngọc trừng mắt liếc , nó lời đúng đắn: "Ai muốn làm phu nhân của ngươi. Ta chỉ muốn Thư ngốc làm tướng công của ta thôi."

      xong, quay đầu hướng Đông Sinh cười hắc hắc.

      Đông Sinh ho hai tiếng, bự bội cau mày nhìn mặt của Trương công tử : "Cái kia... Trương công tử, nếu lệnh tôn Trương đại nhân kêu ngài thay mặt Trương Gia hộ tống ta hồi hương. bằng, chờ uống rượu mừng của ta và tiểu Ngọc rồi hãy quay về."

      Trương công tử mặt mày nhăn nhó khó coi: "Các ngươi rất tàn nhẫn, ở sau lưng ta thông đồng với nhau lừa ghạt ta còn ccarm thấy chưa đủ, còn muốn ta uống rượu mừng của hai người. Làm ta cảm thấy rất tức giận!"

      Đông Sinh mặt chút thay đổi liếc mắt: "Xem ra Trương viên ngoại đúng vậy, Trương công tử nên đọc thêm sách vở nhiều vào."

      "Ngươi... Ngươi... Ngươi cho là thi đậu cử nhân rất giỏi ah." Trương công tử tức giận nhảy dựng lên, hừ tiếng, "Bất quá ngươi cũng chỉ là thư sinh nghèo nàn tay trắng thôi sao?."

      Sắc mặt Đông Sinh đen lại, Tần Châu Ngọc lông mi muốn dựng thẳng đứng, hung dữ mở miệng: "Ngươi quần áo cao sang giàu có cũng có quyền chê bai Thư ngốc của ta. Thư ngốc nhà ta sang năm còn muốn thi khảo Trạng Nguyên! Trở thành Trạng Nguyên, xem ngươi còn dám là thư sinh nghèo nàn lạc hậu ?!" Sau đó, nàng lại nghĩ tới cái gì, lạnh nhạt thêm, "Nhìn ngươi cũng rất rảng rỗi , bằng đến lúc bọn ta kết hôn ngươi cũng phụ giúp bọn ta tay "

      xong, hung hăng trừng mắt nhìn Trương công tử, làm cho lời muốn đều nghẹn lại.

      Nháo loạn hồi, đoàn người tiếp tục trở về, bất tri bất giác về đến trước cửa nhà Đông Sinh.

      Tùng tùng cheng cheng trận thanh sôi động. Mẹ Đông Sinh từ trong nhà ra, nhìn thấy Đông Sinh cũng biểu tình gì là vui mừng hớn hở, chính là ánh mắt bình thường nhìn , quay qua trừng mắt nhìn Tần Châu Ngọc: "Nha đầu chết tiệt kia, đồ ăn trong chén còn để thừa lại, ăn ta mang choA Hoàng ăn !

      "Ai nha! Đại nương." Tần Châu Ngọc chạy nhanh lại ôm tay bà, "Thư ngốc thi đậu trở về, người tại sao lại vui mừng gì hết vậy?"

      "Tại sao ta phải vui mừng? !" Mẹ Đông Sinh liếc trắng mắt, "Cho dù trở thành Trạng Nguyên cũng vẫn là con ta."

      Đông Sinh cười hắc hắc, liên tục : "Phải phải! Bất luận con có trở thành người tài giỏi như thến nào, đều là nhờ công của mẹ dạy dỗ ."

      Mẹ Đông Sinh hừ tiếng, đối với lời của cảm thấy rất vừa lòng.

      Thôn trưởng dẫn đầu đoàn người, cũng vội vàng lời chúc mừng bà, vì thế, mẹ Đông Sinh càng thêm đắc ý , to thông báo mọi người: "Đều chuyện tốt thường đôi, hai ngày sau Tống gia nhà chúng tôi mở tiệc chiêu đãi hương thân, thứ nhất chúc mừng Đông Sinh thi đậu công danh, thứ hai là Đông Sinh vàTiểu Ngọc thành thân."

      Tần Châu Ngọc sửng sốt vô cùng, ở bên cạnh tiếng hoan hô của mọi người, giọng lôi kéo vạt áomẹ Đông Sinh hỏi: "Đại nương, nhanh như vậy a? Con còn chưa có chuản bị gì đâu!"

      Mẹ Đông Sinh thèm để ý tới vẻ mặt xấu hổ của nàng, bên nhị cường đến bên cạnh nàng, ha ha cười : "Biểu tẩu, ngươi cũng đừng mắc cỡ , ta xem ngươi mỗi ngày đều ngống trông chuyện này xảy ra !"

      Bị chọc quê Tần Châu Ngọc, thừa dịp mọi người chú ý, hung hăng dậm lên chân cước.

      Náo nhiệt trận, các hương thân rốt cục tình nguyện giải tán, ai về nhà nấy, bọn nhóc chạy tìm mẹ. Thôn trường dẫn theo người của huyện phủ an bài chỗ ở, duy chỉ có Trương Cẩn nhất quyết ở lại xin tá túc ở nhờ nhà Đông Sinh chịu đâu.

      Vì thế, đêm khuya, Tần Châu Ngọc trằn trọc, chung quy cũng bởi vì quá mứn hưng phấn vui mừng mà ngủ được, liền ngồi dậy, chuẩn bị lén lút đến phòng củaĐông Sinh.

      ngờ, vừa mới mở cửa phòng ra, chỉ thấy cái bóng đen xuất trước mặt nàng, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai lớn tiếng, lại bị bóng đen che miệng lại, giọng quen thuộc trong bóng tối vang lên: "Suỵt! giọng đừng la lớn, là ta là ta."


      Tần Châu Ngọc gỡ tay ra, thở hổn hển : "Trương Cẩn! Hơn nửa đêm ngươi ngủ đàng hoàng giường, chạy tới ta trong phòng làm gì! ?"

      Trương Cẩn cười hắc hắc: "Đừng kích động, đừng kích động! Ta chính là nghĩ đến cùng ngươi chuyện chút."

      Tần Châu Ngọc xuy thanh: "Ta và ngươi có chuyện gì mà . Ngươi mau cút ngủ cho ta." Nàng cùng thư ngốc mới có chuyện cần phải , đừng làm trở ngại nàng.

      Nào biết, Trương Cẩn do dự lát, bỗng nhiên cầm tay nàng, dưới ánh trăng hai mắt, ánh mắt mở to kiên định, trịnh trọng chuyện : "Tiểu Ngọc nương, chẳng lẽ ngươi cam tâm cả đời ở lại nơi nông thôn nghèo khổ này hay sao? Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị mấy năm sau trở thành những người phụ nữ đen đúa quê mùa như ở thôn này hay sao, ban ngày khiêng cái cuốc buổi tối dỗ đứa ? Chẳng lẽ ngươi muốn ra thế giới bên ngoài rộng lớn sao? nghĩ cũng có cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Tiểu Ngọc nương, ta liếc mắt cái có thể nhìn ra ngươi phải nương bình thường, theo ta , chúng ta cùng kinh thành, khắp nơi trong thiên hạ."

      Tần Châu Ngọc mặt chút thay đổi nhìn những câu nghiêm túc này , lát sau, thực khách khí chề môi xem thường, vẫy tay ra: "Bệnh thần kinh!"

      xong, chuẩn bị cất bước vòng quá , nhưng mà, Trương Cẩn cũng là bỏ quavẫn buông tha cho nàng: "Tiểu Ngọc nương, ta , trước khi ngươi cùng Thư ngốc thành thân, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ."


      Tay còn chưa buông ra, bỗng nhiên đạo thanh lạnh lạnh lên tiếng: "Suy nghĩ cái gì? Trương công tử."

      xong, chỉ thấy Đông Sinh từ từ tới chỗ . Tần Châu Ngọc nhìn thấy , lập tức bỏ tay Trương Cẩn, chạy tới nắm cả cánh tay .

      Con bà nó, còn muốn nhiều lời kích thích cho nàng yếu lòng mà bỏ trốn theo mình? Trương Cẩn yên lặng oán thầm hai câu, bất quá dù sao cũng là người ta trong nhà, liền ngượng ngùng cười mở miệng: " có gì có gì, ta chỉ cảm thấy đêm nay có nhiều gió, thấy có lạnh, muốn hỏi tiểu Ngọc nương mượn thêm mền đắp."

      "Như vậy a... , ngươi chờ lát." Đông Sinh gật gật đầu, tới bên sài phòng, rất nhanh cầm tấm chăn bông dày tới, đặt lên tay Trương Cẩn, "Trong nhà cũng chỉ còn tấm này , ngươi đắp đỡ qua đêm nay ."

      Trương Cẩn chột dạ cám ơn, nhanh như chớp trở về phòng của mình

      Tần Châu Ngọc oai đầu nghĩ nghĩ: "Chăn bông đó phải dùng để đắp cho A Hoàng sao?"

      Đông Sinh mặt đổi sắc gật gật đầu: "Uhn, trong nhà chỉ còn tấm đó . thể để khách lạnh được ."

      Tần Châu Ngọc nghi hoặc im lặng, lại bởi vì rất tin tưởng bản chất thiện lương của Đông Sinh, nghi ngờ thêm nữa.


      Mà Đông Sinh lại có suy nghĩ khác, tên Trương công tử này, cuối cùng vẫn còn chưa buông tiểu Ngọc của ra, tên đáng ghét.


      minmapmap2505, Yên Hoa, susu3 others thích bài này.

    4. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Thích tần châu ngọc ghê

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Cuối cùng cũng có người làm rồi.
      thanks Nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :