1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      đều tại thái tử ca ca làm hại nè
      hóng xem NĐ làm sao độc sủng, chỉ có mình A Đoàn đây
      huyetsacthiensuHân Pi Sà thích bài này.

    2. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      tiểu Giang công công nếu biết thủ phạm gây bệnh là ai liệu có dám tức giận k nhỉ
      huyetsacthiensu thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 75:

      Editor: huyetsacthiensu

      Chuyện này Giang Vạn Lí vẫn luôn nhớ rất kỹ, chỉ là sau khi vết thương đỡ hơn A Đoàn vẫn rất bận, nên đến chuyện này nữa. Tạ ơn đương nhiên quan trọng, nhưng cũng thể so với gia được đúng ? Nếu bị gai biết được tiểu thư gặp người khác mà bỏ qua người, người kia có ngày nào sống dễ chịu rồi. Đây là vì tốt cho nàng ta!

      Trong tâm có chút áy náy nào dặn dò người xử lý việc này, canh chừng tiểu thư vẫn quan trọng hơn, bệnh phong hàn còn chưa khỏi hẳn, nếu canh chừng người, nhỡ người ra ngoài chạy vòng, có khi lại phải uống thuốc nữa.

      Lúc Giang Vạn Lí dặn dò người làm A Đoàn cũng tìm được việc để làm, bây giờ Tam ca còn chưa đến biên quan, đường xá xa xôi cũng có cách nào viết thư. Trước tiên viết thư cho Tam ca, sau đó làm hà bao còn nợ cho Nhị ca, còn Đại ca nữa, hai hôm nay đúng lúc có thời gian.

      Lúc A Đoàn luyện chữ cần người hầu hạ bên cạnh, vẫn luôn tự mình mài mực. Thứ nhất cũng là rảnh rỗi, thứ hai là cũng muốnhoạt động cổ tay chút, viết dài cũng sợ mỏi. A Đoàn tự làm việc của mình, Giang Vạn Lí tiến lên cắt bớt nến làm sáng lên chút sau đó cũng lui ra ngoài, đứng chờ sau cửa cùng Bán Đông.

      Bán Đông thấy Giang Vạn Lí tiếng động lùi ra sau biết là tiểu thư muốn ở mình, cũng hỏi cái gì, chỉ cần thận nhìn thoáng qua Giang Vạn Lí, mím môi cười cười, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Mặc dù tuổi tác hai người cũng cách nhau nhiều lắm, cũng đều là người hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nhưng trong lòng Bán Đông thầm nghĩ, người này mình thể đắc tội được.

      Ngày thường tốt, Giang công công rất thích cười, cũng có thể đùa, nhưng khi gặp được việc gì liên quan đến tiểu thư, vô cùng nghiêm túc. ràng là khuôn mặt thích cười, nhưng khi nhếch môi lên, Bán Đông liền cảm thấy là dọa người.

      Nhìn thấy tình trạng của nương ở đối diện, Giang Vạn Lí có thể biết nguyên nhân sao? Áy náy biết có nên , cuối cùng cũng . Thoáng hắng giọng ho hai cái, sau đó nhìn thấy Bán Đông ngẩng mạnh đầu lên, thậm chí thân người cũng hơi lui về sau, ánh mắt bất an cũng luốn cuống.

      Mình có dọa người như vậy ? Giang Vạn Lí bật cười.

      “Hôm qua là ta quá vội, phải là ta cố ý dọa ngươi, ta chỉ lo lắng cho sức khỏe của tiểu thư.” Mắt Bán Đông trừng càng to, há mồm muốn lại nhưng Giang Vạn Lí cho nàng cơ hội “Về sau ta khống chế, việc làn này là ta đúng. Đợi lát nữa tiểu thư có khách, ngươi chuẩn bị điểm tâm .”

      xong phất tay để Bán Đông nhanh chuẩn bị, chân mày cũng hơi hơi nhíu, nhìn bộ dáng có chút kiên nhẫn. Bộ dáng này làm những lời Bán Đông muốn bị chặn trở về, gật đầu, nhàng nhưng rất nhanh biến mất trước mặt Giang Vạn Lí.

      Sau khi Bán Đông Giang Vạn Lí cũng thở ra hơi, thậm chí còn dùng lực vỗ vỗ lồng ngực của mình. Sợ nhất là bộ dáng muốn , muốn khóc khóc, ngươi muốn gì cứ thẳng là được! Tức giận cũng được, căm phẫn cũng được, thẳng ra là được rồi, lại cứ muốn kìm nén rồi ngoài miệng lại còn những lời thèm để ý!

      May là tiểu thư như vậy.

      May mà mình thiếu mất món đồ chơi (ý là thiếu mất cái ấy ấy đó), nửa đời sau cũng cần lo lắng vấn đề này.

      Thời gian chuẩn, A Đoàn vừa bỏ thư vào phong thư Giang Vạn Lí vào “Tiểu thư, vị nương kia biết hơn nữa chuẩn bị xuất phát đến đây, chúng ta mau thay quần áo .” Vừa vừa nhận lấy phong thư từ tay A Đoàn. Có khách đến, tất nhiên phải thay quần áo, mặc quần áo ở nhà quá tùy ý, quan hệ cũng thân cận đến mức đó.

      A Đoàn gật đầu, xoay người vào bên trong, Bán Đông chờ ở trong từ lâu.

      A Đoàn ngồi trước gương đồng nhìn hai tay Bán Đông linh hoạt qua lại tóc dài của mình, rất nhanh vấn xong búi tóc tinh xảo, vừa chải đầu vừa hỏi “Hôm nay tiểu thư muốn cài hoa gì?” A Đoàn hạ mắt nhìn, bởi vì cần ra ngoài cũng phải là gặp khách quý, Bán Đông cũng chỉ lấy ra trang sức bình thường.

      Bên cạnh có rương hoa An Dương phái người đưa từ trong cung ra, đẹp đẹp nhưng tiếc là mình cũng quá thích. Tầm mắt đảo qua mấy rương trang sức, cuối cùng quyết định lấy bộ Phỉ thúy màu xanh lục, hợp với bộ quần áo màu xanh hôm nay. Bán Đông khom người lấy gì đó, A Đoàn mở miệng “Đó là người như thế nào, lại thân cận với ai?”

      Động tác của Bán Đông vẫn ngừng.

      “Giang công công vừa cho nô tỳ, là tứ phẩm, phụ thân của nàng nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, là làm quen rất thanh liêm.” Dừng lại chút lại “Giang công công người nọ có chút cổ hủ, chính là chính, tà là tà được có chút trung gian nào, ở Hàn Lâm Viện vài năm mới lên đến được tứ phẩm.”

      “Là thi đậu khoa cử.”

      A Đoàn cầm khuyên tai đồng bộ ở bàn trang điểm đeo vào. Ngọc này là cùng bộ, khuyên tai chạm khắc thành Thu Cúc, hình tròn nho , nhìn rất tinh xảo rất khác biệt.

      “Xác định lại với bất cứ kẻ nào sao?”

      Bán Đông lắc đầu, trang sức đeo xong, lấy lược được dấp nước nhàng chải xẹp phần tóc có chút rồi “ có, Giang công công người nọ hòa đồng với mọi người, chỉ yên ổn trong Hàn Lâm Viện, qua lại với ai. Hơn nữa rất biết xử , rất nhiều người cũng muốn giao du với .”

      chải tóc xong, A Đoàn đứng dậy, khom người sát vào để nhìn mặt mình, vỗ nhè . Hôm qua bị bệnh, hôm nay sắc mặt hơi tốt, nhìn hơi tái nhợt, nhưng mà cũng thích trang điểm. Hơn nữa mẫu thân cũng , nương trẻ tuổi, trang điểm chính là đẹp nhất.

      Nhìn rương trang điểm, suy nghĩ nữa ngày cuối cùng vẫn cầm lấy som điểm lên môi. Nhấp môi vài lần, môi có chút hồng hào, mặt cũng tốt hơn. Bây giờ mới hài lòng, xoay người ra bên ngoài ngồi đợi. Ai ngờ vừa ra ngoài thấy Giang Vạn Lí ôm rương gì đó đến.

      Tò mò tiến lên “Ngươi xách cái gì vậy?”

      Giang Vạn Lí nhàng buông rương trong tay ra, vẫn thở hổn hển, cũng trả lời, mở nắp ra để A Đoàn tự mình nhìn. A Đoàn còn chưa nhìn thấy, mũi động đậy, sau đó kinh ngạc mở miệng “Đào?” Cúi đầy nhìn vào, là đào, hơn nữa mỗi quả vẫn còn tươi, đỉnh chóp có nhàn nhạt màu phấn hồng.

      “Bây giờ phải mùa đào, ngươi kiếm ở đâu ra vậy?”

      Giang Vạn Lí cười hì hì trả lời “Nô tài cũng biết từ đâu tới, là Hoàng Hậu nương nương cho người đem đến. Người nọ còn , là từ chỗ rất xa khẩn cấp đưa tới, tổng cộng có mấy rương như này, đưa lại đây cho tiểu thư rương này.” Lúc đến Hoàng Hậu nương nương còn cố ý nhấn mạnh.

      ngừng nháy mắt với A Đoàn, cần nghĩ cũng biết là ý của ai.

      A Đoàn liếc Giang Vạn Lí cái, cúi đầu nhìn rương đào tiếp lời , chỉ là hai gò má lặng lẽ lên vệt đỏ ửng. Giang Vạn Lí nhìn thấy cũng dám trêu đùa, chỉ mong cuộc sống này cứ trôi qua như vậy, tiểu thư cùng với gia cứ sống cùng nhau hài hòa như vậy tốt.

      A Đoàn cầm quả ở trong tay, vừa nắm tay, ở bên ngoài còn có lông tơ, cầm trong tay cũng ngửi được mùi đào. Xoay người đưa cho Bán Đông “Vẫn quy tắc cũ, đưa cho mẫu thân phần ba, cho đại ca với nhị ca phần ba, còn lại chia thành hai phần, phần đưa đến cho nhị phòng .”

      rương đào to, cuối cùng A Đoàn còn đến mười quả.

      Miệng Giang Vạn Lí cong lên lên tiếng, sắc mặt vui vẻ biến mất, Bán Đông bĩu môi lên tiếng, nhưng cũng có hành động gì. Cuối cùng bực bội lên tiếng “ phải là nô tỳ , tiểu thư, đưa cho Đại phu nhân cùng hai vị thiếu gia là điều nên làm, nô tỳ dám gì, nhưng vì sao phải đưa cho nhị phòng chứ?”

      Những điểm tâm ngày bình thường cũng thôi , tiểu thư hai ba ngày lại được trong cung ban thưởng, tiểu thư, ngay cả bọn nha hoàn cũng được ăn ngon, ăn đến chán rồi, đưa cho nhị phòng cũng thôi. Nhưng mà đào này sao? Sắp vào đông rồi, đào này còn có thể ăn.

      Ở trong cung có mấy rương, bây giờ rất đắt, đưa cho các nàng làm gì? Tặng cho các nàng cũng nhận được lời cảm ơn, còn bị vô cùng chua ngoa!

      A Đoàn buồn cười nhìn vẻ mặt bằng lòng của Bán Đông, cười mắng “Ta để ngươi thiếu ăn hay thiếu uống? Mấy quả đào cũng tiếc, ra ngoài đừng là nha hoàn của ta!” Bán Đông cứng cổ “Nô tỳ chính là vui! Đưa cho các nàng mà ngay cả những lời tốt đẹp cũng được nghe! Nhị phu nhân cả ngày ở trước mặt Đại phu nhân giả vờ ôn hòa, còn thực tế sao? Mang những quả này qua, ngay cả nước trắng cũng được uống!”

      Đưa cho phu nhân cùng hai vị thiếu gia, chỉ có tiền thưởng còn có trà nóng, hơn nữa mỗi lần tằng đồ qua, cũng có thể mang đống đồ gì đó trở về. Còn Nhị phu nhân sao? Phi, vắt cổ chày ra nước (ý chỉ keo kiệt), chỉ có vào có ra, còn phu nhân sao, còn hào phòng bằng quản gia bà tử!

      “Ha ha.” A Đoàn bị bộ dáng keo kiệt của Bán Đông chọc cười vui vẻ lúc, lúc lâu mới khôi phục cố gắng nghiêm mặt “Hồ đồ, chủ tử đúng sai ngươi có thể sao? Lần sau lại để cho ta nghe được những lời này, xem ta có đánh miệng ngươi !” Liếc mắt trừng Bán Đông mới “Nhanh đưa ta còn có thể để lại cho ngươi hai quả, nếu chậm trễ, ta để cho người khác ăn!”


      đến như vậy rồi, Bán Đông bất đắc dĩ cúi chào A Đoàn, miệng vểnh cao để cho mấy nha hoàn vào nâng rương đào lên phân chia. A Đoàn nhìn bóng dáng Bán Đông nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, lắc đầu bật cười, tầm mắt chuyển đến nhìn Giang Vạn Lí cúi thấp mặt lời nào, cười mở miệng “Ngươi cũng hẹp hòi như Bán Đông như vậy sao?”

      “Sao có thể chứ.”

      Thở dài hơi mới “Nô tài biết tiểu thư là vì nể mặt mũi của lão gia, đương nhiên gì.”

      Nhị lão gia vô liêm sỉ chút cũng quá đáng, đừng là đào, lần nào quên đưa điểm tâm qua, cũng có thể tìm đến Đại lão gia vài câu, làm nhà cửa thành như này cũng là quá đủ rồi! Đại lão gia đương nhiên vì những cái này mà gây khó dễ cho tiểu thư, chỉ là cảm thấy mất mặt, vì những cái này cũng có thể làm náo loạn lên!

      “Nô tài chỉ cảm thấy đáng tiếc, vừa rồi là nô tài dối thôi, là Thái Tử đưa tới, tổng cộng có hai rương, là vào thu có hoa quả gì mới, đặc biệt sai người từ nơi xa gấp gáp đưa đến, cùng là vì tiểu thư. Kết quả sao, rương lớn mà bây giờ trong tay tiểu thư chỉ còn mấy quả.”

      thân đào có lông, A Đoàn lấy khăn tay lau lau, hình như còn có thể ngửi được mùi đào vừa rồi, cười dịu dàng “Tâm ý của huynh ấy ta biết là được rồi, ta cũng thèm ăn, mấy món ăn tươi cũng dễ làm thôi . rương lớn như vậy để cho ta, ta cũng ăn hết, để cũng chỉ mốc hỏng uổng phí thôi.”

      Nhìn bộ dáng Giang Vạn Lí còn có chút nản lòng lại mở miệng “Ngươi cho huynh ấy biết, nếu muốn để cho ta vui, đưa cho ta vò rượu quý, cũng làm ta vui hơn so với mười rương đào.”

      “Được, nô tài biết rồi, chuyển lời cho gia.”

      Khi chuyện tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo “Tiểu thư, Tả tiểu thư đến.” A Đoàn gật đầu, Giang Vạn Lí hành lễ, tránh . A Đoàn vài bước tới cửa, nhìn nha hoàn dẫn theo nương mặt tròn tròn hay cười vào, xem ra nàng ấy vẫn mất tự nhiên, dám nhìn xung quanh.

      Chỉ là thân quần áo của nàng ấy, A Đoàn nhịn lâu, cuối cùng vẫn bật cười.

      biết tình huống trong nhà nàng ấy như thế nào, chỉ là bộ quần áo của nàng ấy hôm nay, chất liệu tốt, kiểu dáng cũng đẹp nhưn đó là kiểu dáng lưu hành mấy năm trước, quan trọng hơn là màu sắc quần áo trầm trang trọng, ràng nên là các phu nhân có tuổi mặc, mặc ở người nàng giống như tiểu hài tử lấy mặc trộm quần áo!

      Tả Đình Đình tay nắm thành nắm đấm giấu trong tay áo, trong lòng khẩn trương tim cũng muốn nhay ra khỏi lồng ngực, bên tai có nha hoàn đến, nương cẩn thân dưới chân.” Ấp úng ngẩng đầu đáp lời, sau đó nhìn thấy người mà biểu tỷ quý nữ trong các quý nữ dựa vào cửa cười xinh đẹp nhìn mình.

      Quần áo màu xanh nhạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, Tả Đình Đình tự nhiên rất muốn cho phụ thân mình, phụ thân người đặt tên sai rồi, duyên dáng kiều cũng phải con của người. vài bước liền nhìn thấy trong tròng mắt xinh đẹp của nàng là vẻ mặt co quắp đỏ bừng của mình, cùng với quần áo vô cùng thích hợp của mình!

      Thậm chí ngay cả chào hỏi lẫn nhau cũng kịp, rất muốn khóc.

      “Ta cũng muốn mặc bộ quần áo này, nhưng mẫu thân của ta quần áo của ta quá xấu, quần áo của người để dưới đáy hòm (ý chỉ quần áo rất quý giá) cũng lấy ra!”

      A Đoàn cuối cùng cũng biết Giang Vạn Lí thanh liêm là ý gì, hiểu được triệt để Tả đại nhân có bao nhiêu thanh liêm. khó cho nương này, nàng chỉ đơn giản là thẹn thùng với được tự nhiên, cũng có ý oán trách người nhà, là nương rộng lượng. Cười tiến lên hai bước kéo tay có chút tịt của nàng, dẫn nàng vào trong.

      “Vài ngày trước ta có việc, vội đến vội quên mất việc này, ngươi trách ta chứ?” Vừa vừa dẫn nàng đến ngồi bên ghế.

      Tả Đình Đình mặt vẫn hồng hồng, nghe được lời này vội vàng lắc đầu “Sao có thể chứ, lúc ta nghe được lời của vị tiểu công công kia ta sợ đến choáng váng, ta dám cho bất cứ ai.” Thè lưỡi có chút hoạt bát “Vừa rồi lúc ngươi phái người đến nhà chúng ta truyền lời mẫu thân ta cũng sợ đến choáng váng, náo loạn hồi chuẩn bị cho ta.

      “Ta là lần đầu tiên được…” Dừng chút đếm đếm mấy đầu ngón tay “Được tám người hầu hạ.”

      Nàng đùa, A Đoàn cũng cười vui vẻ. Cẩn thận nhìn lại, nương này lớn lên nhìn đĩnh đạc, dáng vẻ cũng có gì sai, nhưng mà lại quá thẹn thùng, bây giờ mặt vẫn đỏ rực. Hơn nữa nàng hình như đứng ngồi yên, ngừng chỉnh lại quần áo, ngay cả uống tà cũng rất cẩn thận, hình như sợ dính vào cổ tay áo?

      Nghi ngờ trong mắt A Đoàn chợt lóe, đảo mắt liền hiểu được.

      Xem ra, bộ quần áo này thực là phu nhân cất dưới đáy hòm, nếu nàng cũng cẩn thân như vậy.

      Buông chén trà trong tay xuống, lối kéo tay nàng vào trong “ theo ta.” Tả Đình Đình hỏi gì, theo A Đoàn vào bên trong. Bọn nha hoàn cũng theo vào, trong lòng giảm bớt chút lo lắng, cũng có gan đánh gia trang trí xung quanh. Sau đó miệng dần mở rộng ra…

      Phụ thân thanh liêm trong nhà cũng cháp nhận trôi qua, chủ yếu là phụ thân đồ cổ, tiền bạc tích góp của bản thân tất cả đều để mua thứ mà trong miệng mẫu thân là chỉ đẹp mà thực dụng, tuy chỉ là ít món đồ , nhưng mình cũng nhiễm chút năng lực, luyện được mắt nhìn đồ. Đây, phòng của Tam tiểu thư nhìn ràng nhưng chỉ cần tùy tiện chọn món đồ phụ thân tích góp cả đời cũng mua nổi…

      A Đoàn đưa người đến phòng mình để quần áo, sau đó hỏi “Bình thường ngươi thích màu gi?” Vừa vừa mở ngăn tủ. Nhưng mà lâu có tiếng đáp lại, nghiêng đầu nhìn, nương này há to miệng ngây người! Buồn cười phất phất tay trước mặt nàng “Ngươi làm sao vậy?”

      Tả Đình Đình nhanh chóng chớp chớp mắt mới hồi thần, cười gượng “Ta cũng dám ngồi trong phòng ngươi, tùy tiện chạm vào món đồ ta cũng đền nổi!”

      A Đoàn “…”

      “Đều là vật ngoài thân.” Sau đó tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi “Ngươi còn chưa , ngày thương ngươi thích mặc quần áo màu gì?” Ở bên vừa vừa mở tủ quần áo, mở bốn tủ quần áo. Tả Đình Đình nâng mắt nhìn, các tử chật cứng toàn quần áo, cũng biết vì sao hỏi mình bình thường thích mặc quần áo màu gì.

      Từng bộ quần áo trong các tủ màu sắc đều giống nhau, để riêng ra ngay ngắn.

      Hiểu được là A Đoàn muốn đưa quần áo cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng mà lại lập tức từ chối “ được đâu, ta có quần áo mặc, chỉ là mẫu thân ta cảm thấy những quần áo kia gặp được khách quý, ta cũng cảm thấy có gì. Hơn nữa ngươi phái người qua nhà ta đưa quà tặng, phụ thân ta dám trả lại, cũng biết nguyên nhân là gì, những đồ kia vẫn để ở nhà dám động vào.”

      “Nếu ta cầm quần áo của ngươi, phụ thân ta nhất định chặt chân ta!”

      dám trả lại? A Đoàn dừng chút mới nhớ, đúng rồi, lúc ấy mình dặn cho phép phô trương, cho nên Tả đại nhân cũng dám có hành động gì. đế ý đến lời của Tả Đình Đình, mở tất cả tủ quần áo ra “ phải là ta muốn đưa, nhưng nếu ngươi mặc, những quần áo này cũng chỉ để ở đây.”

      “Những bộ quần áo này ta cũng chưa mặc bao giờ, vẫn mặc rất tốt.”

      Miệng Tả Đình Đình lại veenrg lên cao “Tất cả những cái này ngươi đều chưa từng mặc sao?”

      A Đoàn gật đầu. Quá nhiều quần áo, mẫu thân làm, Hoàng Hậu nương nương, An Dương đưa đến, còn bà ngoại với các mợ, tháng mấy chục bộ quần áo, ngày thay hai bộ vẫn đủ. Bản thân cũng thích những cái này, mỗi lần đưa đến đều chỉ chọn bộ để vào tủ quần áo thường dùng, những cái khác đều để ở những cái tủ này.

      Tả Đình Đình kinh ngạc đến trước tủ quần áo, lần này đều là quần áo màu xanh, tùy tiện cầm lấy bộ cũng bị hoa mắt. Bộ quần áo này còn tốt hơn bộ quần áo biểu tỷ mặc ngày Tết! nương nào mà thích cái đẹp chứ? Mình cũng , nhưng mà, dám tùy tiện nhận cái gì của người khác…

      Nàng lời nào, A Đoàn cũng ép nàng, chỉ tới trước tủ quần áo đầu tiên chọn hai bộ quần áo, lại liên tục chiến đâu ở tủ quần áo thứ hai, theo thứ tự, trong tay A Đoàn chất tầng tầng quần áo, sau đó đặt vào trong ngực Tả Đình Đình “Chúng đều là của ngươi, nếu lấy ta đốt !”

      Tả Đình Đình vừa muốn mở miệng chuyện lập tức ngậm lại, ôm chặt quần áo trong tay, những cái này mà đốt là tiếc!

      Lời cảm ơn còn chưa ra khỏi miệng nghe được tiếng bước chân bên ngoài, nhìn lại về phía tiếng chân, là nha hoàn lần trước theo Tam tiểu thư. Bán Đông thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, phải là vội mà là vì tức giận “Tiểu thư, nhị phu nhân đến!” Liếc mắt nhìn Tả Đình Đình chưa gì, chỉ là lỗ mũi vẫn thở khí tức giận.

      A Đoàn ngẩn người, với Bán Đông “Ngươi để tiểu nha hoàn đưa Tả nương đến phòng ta .” Lại ngại ngùng với Tả Đình Đình “Ta còn có chút việc, lúc nữa đến tìm ngươi.” Tả Đình Đình gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn Bán Đông cái, ôm bộ quần áo theo nha hoàn về phòng A Đoàn.

      “Có chuyện gì?”

      Bán Đông cười lạnh “Nhị phu nhân chúng ta đưa cho nàng thứ đồ chơi gì vậy, tìm người để lý lẽ!”
      Hòa Yên Linh, midnight, nhung_rose37 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 76:

      Editor: huyetsacthiensu

      “Thứ đồ chơi gì?” Đào tuy phải là đồ quý gì, nhưng mà mùa này còn có mấy quả để ăn, cũng là loại đãi ngộ Hoàng Thượng ban cho, nhị thẩm còn biết đủ sao? Chỉ có khả năng là, những quả đào kia có vấn đề, nhưng mà đó là do Thái Tử ca ca đưa đến cơ mà…

      Nghiêng đầu cẩn thẩn nhìn lại, trong lời của Bán Đông có ý tránh né, chỉ là bộ dáng còn sức lực. Bước chân trước dừng lại, cũng lời nào, cứ lẳng lặng như vậy nhìn Bán Đông.

      “Tiểu thư?” Bán Đông nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt nghi ngờ, ánh mắt có điều gì che giấu nhìn A Đoàn.

      A Đoàn cũng sốt ruột, lẳng lặng nhìn Bán Đông sau bửa ngày mới chậm rì rì “Cũng biết gần đây Bán Hạ làm sao, nghe đứa nửa đêm làm ồn, ầm ĩ đến mức làm tính tình nàng cáu gắt.” Thân người Bán Đông run lên rùng mình cái, trừ tiểu thư, Bán Đông sợ nhất tỷ tỷ nhà mình!

      Gương mặt phàn nàn “Tiểu thư, nô tỳ , người đừng cho tỷ tỷ của nô tỳ!”

      Ngại ngùng lúc lâu mới giọng “Nô tỳ muốn đưa cho nhị phòng, nhưng mà người cứ muốn nô tỳ đưa…” A Đoàn phất tay ngắt lời, mày nhăn lại còn kiên nhẫn “ nhanh, hay là , ngươi muốn đợi nhị thẩm xông đến đây mới cho ta biết xảy ra chuyện gì sao?”

      Bán Đông nhắm hai mắt lại “Lúc nô tỳ chia đào phát đào ở tầng dưới cùng bị va vào, hơi bị nhũn, đem tất cả những quả đó đưa qua nhị phòng!” Sau đó lập tức bổ sung “Nhưng mà nô tỳ thề, tuyệt đối phải là hỏng, chỉ là hơi bị dập!”

      Dù sao cũng có đồ tốt, vì sao phải đưa đồ tốt cho nhị phòng?

      A Đoàn gì, tự nhiên hơi nhớ Bán Hạ, Bán Đông tuy trung thanh, nhưng thành thục. Cũng lời nào, gật gật đầu về hướng sảnh chính, nhìn ra vui buồn giận hờn. Bán Đông nóng nảy, thậm chí bất chấp phép tắc kéo cổ tay áo A Đoàn “Tiểu thư đừng giận, nô tỳ cố ý, nhị phòng quả được thích!”

      “Lần sau nô tỳ dám nữa, người đừng giận!”

      Mặt đỏ rần, trong mắt cũng bịt kín tầng sương mù. A Đoàn lời nào, Bán Đông càng sốt ruột, trực tiếp phịch tiếng quỳ gối xuống đất “Nô tỳ biết sai rồi, xin tiểu thư trách phạt.” thanh cũng nghẹn ngào. A Đoàn cúi đầu nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy Bán Đông cắn môi.

      Thở dài tiếng, khom người đỡ người đứng dậy.

      “Tiểu thư…”

      Ánh mắt hồng hồng, nước mắt chảy ra.

      A Đoàn lấy khăn tay ra lau mặt cho Bán Đông, nhìn khuôn mặt giống Bán Hạ của nàng “Nếu là tỷ tỷ ngươi, ngươi cảm thấy nàng làm như thế nào?”

      Bán Đông chớp chớp mắt, lông mi còn vương nước mắt. Tỷ tỷ? Tỷ tỷ rất trung thành với tiểu thư, tiểu thư tỷ tỷ hai.” Lời của tỷ tỷ, nàng chấp hành lời của tiểu thư cách triệt để, giống nô tỳ đùa giỡn khôn vặt.” Còn quên thừa nhận sai lầm của mình.

      Thời gian còn nhiều, đợi lát nữa nhị thẩm xông vào đây, cũng ngắn gọn thôi.

      “Bán Hạ thành , ngươi nhanh nhẹn hơn, nhưng thông mình bằng tỷ tỷ ngươi.”

      “Nhanh nhẹn có nghĩa là thông minh, nếu ngươi đủ thông minh đưa tất cả những quả đào kia sang chỗ nhị thẩm để bây giờ bị người ta . Nếu ngươi biết nhị phòng khó đối phó, ngươi còn cố tình đưa thóp cho người ta nắm.”

      Vừa rồi Bán Đông còn hơi phục, bây giờ phục rồi. ràng tiểu thư mắng chửi mình, thậm chí giọng điệu cũng nhàng, Bán Đông cảm thấy mất mặt, cảm thấy bản thân hơi kích động. Cúi thấp đầu nhìn mũi chân mình, chậm chạp hỏi “Tiểu thư cho rằng nên làm như thế nào?”

      A Đoàn nhướn mày “Đương nhiên là đưa nửa tốt nửa xấu.” Như vậy có thể che lấp được để người ta đánh vào khí.

      nửa tốt nửa xấu? Bán Đông ngẩng mạnh đầu lên, kinh ngạc mở to mắt nhìn A Đoàn vẫn bình tĩnh. Chờ , ý tiểu thư phải trách mình tự làm chủ mà là trách mình suy nghĩ chu đáo sao? “Nhưng mà tiểu thư, phải người luôn muốn sống thân thiết với nhị phòng sao?” Nếu vì sao mỗi lần có đồ gì cũng phải chia cho nhị phòng!

      A Đoàn đưa tay dí trán Bán Đông.

      “Con mắt nào của ngươi thấy ta muốn sống thân thiết với nhị phòng?”

      “Bây giờ chưa trở mặt, thân là vãn bối, những gì nên làm vẫn phải làm.”

      xong để ý đến nha đầu này, nhanh chóng ra ngoài, thuận tiện nghĩ ngày nào đó đưa Bán Đông trở lại cho Bán Hạ dạy dỗ lại. Bán Đông đứng tại chỗ sững sờ lúc lâu cho đến lúc bóng dáng A Đoàn sắp biến mất mới vội vàng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa khép chặt quần áo, trời càng ngày càng lạnh.

      Lúc hai người đến sảnh chính, Trình thị ngồi ghế chờ, mặt đanh lại, người sáng suốt lập tức có thể nhìn ra nàng ta vui. A Đoàn dừng chút mới từ từ tiến lên, cười mở miệng “Sao hôm nay nhị thẩm lại nghĩ đến chuyện đến chỗ này của ta ngồi vậy?” Vừa vừa tiến lên thỉnh an.

      “Mau đứng dậy, người trong nhà, cần đế ý mấy nghi thức xã giao.”

      Trình thị miễn cưỡng cười cười, đỡ A Đoàn dậy, A Đoàn nghe lời đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Nghi ngờ nhin A Đoàn, giống như biết nàng ta vì sao lại đến đây. Lời đầy bụng của Trình thị cứ như vậy bị A Đoàn cho tiến thoái lưỡng nan, nha đầu kia nhìn thông minh, hóa ra cũng chỉ là đứa ngốc thôi sao?

      Bây giờ ràng là mình tức giận mà, tốt xấu gì cũng phải hỏi câu, nàng hỏi mình mới được chứ!

      A Đoàn sốt ruột chút nào, khóe miệng hơi cong lên, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Trình thị, có ý muốn chuyện nào. Bán Đông cũng đuổi theo đến nơi, nhận lấy đĩa tay nha hoàn dâng trà cho hai người “Mời nhị phu nhân dùng trà, mời tiểu thư dùng trà.” Trình thị hừ lạnh tiếng, Bán Đông chỉ xem như nghe thấy, đứng vững bên cạnh A Đoàn.

      Xem ra lần này châm lên lửa giận của Trình thị, gọi người mang lên đĩa đào lúc trước Bán Đông đưa cho “A Đoàn, đây có phải là đào vừa rồi ngươi cho người đưa cho ta ?” Nghe vậy, A Đoàn đưa tay cầm lấy quả lòng bàn tay, đầu ngón tay sờ sờ phần đáy, quả nhiên hơi nhũn ra.

      Gật đầu.

      Thừa nhận là tốt rồi, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Bán Đông, cuối cùng tận tình giảng đạo cho A Đoàn “Nhị thẩm biết là ngươi tốt, nếu cũng có đồ gì tốt cũng chia cho nhị phòng. Nhưng mà ngươi vẫn còn biết những lợi hại này, ngươi là người tốt, nhưng phải những người bên dưới của ngươi cũng đều tốt!”

      Vừa rồi là tức giận ghê gớm.

      “Ngươi cũng biết đâu, ta nhận được những quả đào này, đúng lúc có khách đến nhà nên lấy ra đãi khách, ai biết được những quả này nhìn tốt, nhưng phía dưới đều nhũn ra rồi, vừa nhìn biết là đồ thứ phẩm.”

      “Ta sao, ta cũng để ý những điều này. Nhưng vừa rồi là ta có khách ở đây, ta còn , đây là cháu ta đưa đến, cũng chỉ có cháu mới có thể vào thời tiết này có những quả tươi ngon như thế này, ai biết vừa tự khoe xong bị như vậy, giống như tự vả vào mặt mình vậy!”

      Bán Đông cúi thấp đầu liếc nhìn Trình thị.

      Có bệnh, làm gì có khách đến, ràng là đào vừa được đưa đến thể chờ được nữa tự mình bỏ ra ăn, khách nào chứ!

      Khuôn mặt nhắn của A Đoàn vẫn bình tĩnh, nghe xong lời của Trình thị, cầm lấy từng quả đào đĩa lên xem, đúng là quả nào cũng bị nhũn ở đáy, nhưng mà nghiêm trọng lắm, là thứ phảm hơi quá đáng. Đồ được đưa từ nơi xa đến, khó tránh khỏi bị va chạm, như vậy là cẩn thận lắm rồi.

      Móng tay được sơn màu đỏ tươi đột nhiên duỗi đến, sau đó dùng lực đâm xuống quả đào tay A Đoàn, chọc thủng vỏ, lộ ra phần thịt quả ở bên trong, sau đó thnah ghét bỏ của Trình thị truyền đến “Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, đấy là thứ đồ rách nát gì, đến cả lợn cũng thèm ăn!”

      thanh bén nhọn, vô cùng ghét bỏ.

      Tay A Đoàn cầm đào căng thẳng, sắc mặt cũng trầm xuống. Trình thị còn tự biết, tiếp tục lẩm bẩm “Nhị thẩm cũng phải là trách ngươi, ngươi có lòng tốt tặng đồ cho nhị thẩm, nhị thẩm làm sao có thể trách ngươi chứ?” Sau đó chỉ thẳng vào Bán Đông, sớm ngứa mắt nhà đầu kia, được đưa đồ cho nhị phòng là phúc của nàng, vậy mà mỗi lần còn mang bộ dáng cam tâm tình nguyện.

      động được đến A Đoàn còn thể xử lý được đứa nha hoàn sao?

      “Nhất định là nhà đầu tinh quái này chọn những quả rách nát này cho ta! Ngươi còn tuổi xử lý được đám nô tài, hôm nay nhị thẩm giúp ngươi xử lý, nha hoàn bằng mặt bằng lòng như này giữ lại làm gì? Phái người trong nhà để mẫu thân nàng ta dạy dỗ nàng ta tốt mới được!”

      Vừa vừa muốn gọi người gọi mẫu thân Bán Đông đến!

      Bán Đông tin A Đoàn đưa mình về nhà, nếu muốn đưa mình về nhà vừa rồi đưa rồi! Nhưng mà Trình thị đến mức này, tất nhiên cũng phải quỳ xuống giả vờ, bĩu môi đến trước mặt A Đoàn muốn quỳ xuống.

      cần gọi, cần quỳ.”

      thanh của A Đoàn hơi lạnh, nàng vẫn cúi đầu nhìn quả đào trong lòng bàn tay bị chọc thủng, nhìn được cảm xúc trong mắt nàng.

      Trình thị ngẩn người, nhìn Bán Đông còn đứng, lại quay đầu nhìn mấy nha hoàn có chút động tĩnh nào. Sắc mặt lập tức đỏ lên, mặt mũi cũng bị quăn xa rồi! Nhưng mà dù gì vẫn biết A Đoàn là người mình thể đắc tội, hít thở sau vài lần mới ép được những lời mắng chửi muốn ra ngược trở lại.

      Miễn cưỡng dữ tợn cười cười “A Đoàn có ý gì, ngươi trách nhị thẩm tự ý xử lý nô tỳ của ngươi?

      “Nhị thẩm cũng là vì muốn tốt cho ngươi, loại nô tỳ giấu bắt nạt dưới như này ngươi giữ lại làm gì? Sớm đuổi mới đúng!”

      Ngón tay A Đoàn nhàng xẹt qua quả đào bị chọc thủng da, trong đầu nhớ lại những lời Giang Vạn Lí vừa , đây là Thái Tử đặc biệt tìm về cho người! Nhắm mắt gì. Qua hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo nhìn thẳng về phía Trình thị, giơ lên tia cười nhạo “Nhị thẩm làm sao biết đây phải ý của ta chứ?”

      “Cái gì?”

      Trình thị quá mức khiếp sợ, lập tức đứng bật dậy, thể tin nhìn A Đoàn.

      Trong tay A Đoàn vẫn bóp quả đào kia, vẫn cười như cũ đứng dậy, thi lế với Trình thị mới “Nếu nhị thẩm ngứa mắt với những đồ A Đoàn đưa qua đó như vậy, vậy sau này A Đoàn cũng tặng đồ gì cho nhị phòng nữa, cũng để nhị thẩm lại mắt mặt.”

      để ý vẻ càng khiếp sợ của Trình thị, trực tiếp với Bán Đông “Đưa nhị thẩm trở về .”

      Sau đó xoay người vào bên trong.
      Hòa Yên Linh, DLinhKa, Chris_Luu45 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 77:

      Editor: huyetsacthiensu

      Editor: mình xin đính chính chút là theo như mình edit ở đoạn dưới này Phụ thân của Tả Đình Đình là từ tứ phẩm (hay còn gọi là tòng tứ phẩm): khác với chính, từ (tòng) chỉ là phụ, giúp việc cho chính. Các chương trước có phần giới thiệu về Tả đại nhân mình có viết là quan tứ phẩm là từ tứ phẩm mọi người nhé.

      Phía sau mơ hồ truyền đến lời Trình thị mắng với thanh của Bán Đông khách khí lại xa cách đều bị ném qua sau đầu, khuôn mặt nhắn lạnh lùng bước nhanh về phía trước, kinh ngạc nhìn phía trước, suy nghĩ sớm vào cõi thần tiên. A Đoàn biết bản thân tức giận, giận nhị thẩm chà đạp tâm ý của Thái Tử ca ca như vậy.

      sớm biết con người nàng ta, nhưng vẫn tức giận chịu được, ngực lấp đầy hoảng sợ.

      “Tiểu thư.” Đột nhiên bị người kéo bả vai lại, quay đầu nhìn, là Giang Vạn Lí chờ bên cạnh. Sắc mặt của cũng tốt, thậm chí mơ hồ ra màu đen, chắc hẵn cũng biết việc vừa rồi. Gương mặt A Đoàn lạnh lùng, Giang Vạn Lí cũng khuyên, chỉ đưa tay nhàng cầm lấy quả đào hơi biến hình A Đoàn vẫn bóp trong lòng bàn tay.

      Cầm khăn cho A Đoàn lau tay.

      “Những cái khác nô tài cũng dám nhiều, nô tài chỉ có thể người hiền bị người khác khi dễ.” Nghiêng đầu nhin về chính sảnh bên cạnh, thanh rất lạnh “Có số người ỷ vào chút mối quan hệ thân thích, chỉ được đằng chân lân đằng đầu mà còn muốn dẫm lên mặt chúng ta. Càng quen nàng ta càng biết tiến lùi.”

      Giang Vạn Lí cảm thấy Bán Đông làm sai chút nào, trong lòng trầm trồ khen nàng! sớm nhìn nhị phòng vừa mắt, nhưng mà các nàng mỗi lần chỉ chiếm được món tiện nghi bỏ chạy làm cho người ta cảm thấy tràn đầy hoảng sợ lại thể làm được chuyện gì quá giới hạn, người cũng phải thánh nhân, lần hai lần còn được, hàng năm đều như vậy, sớm kìm nén đến phát hỏa!

      Nếu phải gia thể can thiệp vào việc tiểu thư làm, sớm…

      A Đoàn cúi đầu nhìn nước đào còn dính tay, len tiếng.

      Tả Đình Đình ngồi ngay ngắn ghế, lưng thẳng tắp, nhìn đống quần áo trước mặt xuất thần. Nha hoàn cũng biết điều, biết mình được tự nhiên, sau khi dâng trà ra sau cửa chờ, Tam tiểu thư càng tỉ mỉ hơn. ràng nhìn thấy nàng mở từng tủ quần áo lấy ra hai bộ, nhìn như chọn cẩn thận, nhưng vừa cầm lên xem phát cũng phải như vậy.

      Mỗi màu đều có bộ mùa thu bộ mùa đông, có thể mặc bây giờ. Hơn nữa tuy rằng tất cả đều có chất lượng quý báu, đa dạng nhưng rườm rà, đều thẳng thớm đơn giản, nếu nhìn kỹ, chỉ cảm thấy bình thường, rất hợp với thân phận của mình. Cho dù mặc đến thư viện, cũng gợi ra chú ý của người khác.

      Tâm tiểu thư như vậy, giống với lời đồn.

      Cũng phả là tin đồn, chỉ là mọi người đều cho là như vậy. Thân phận của nàng được công khai, lại có An Dương công chúa che chở, ai có việc gì làm lại tung tin đồn về nàng chứ? Chỉ là thân phận quá cao, trừ những người ở hàng ngũ vương tôn quận chúa, ái dám cùng nàng vô duyên vô cớ kết bạn. Bình thường nàng cũng rất im lặng trước nay chưa từng khoe khoang, bộ dáng thích chuyện, càng dễ thân cận.

      “Ngươi ngẩn người cái gì vậy?”

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tả Đình Đình đứng bật dậy, trừng to mắt nhìn A Đoàn từ bên ngoài vào.

      A Đoàn bị bộ dáng Tả Đình Đình chọc cười, khóe miệng nhếch lên mấy phân, đến chỗ rửa tay “Sao lá gan vẫn như vậy, chẳng lẽ ta có thể ăn thịt ngươi?” Tả Đình Đình ngượng ngùng gãi đầu “Phản xạ có điều kiện, mẫu thân ta dặn, được đánh mất lễ nghĩa…”

      A Đoàn chuyện nữa, cúi đầu cẩn thận rửa tay, khóe miệng vẫn duy trì độ cong.

      Tả Đình Đình nhìn thoáng qua sườn mặt A Đoàn im lặng, khẽ nhíu mày sau đó tiếp tục kiếm đề tài chuyện “Tam tiểu thư, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng ta dám nhận đồ của ngươi, nếu nhận phụ thân ta đánh gãy chân ta mất, tuyệ đối phải đe dọa đâu, phụ thân ta có thể làm ra loại việc này!”

      Bĩu môi bất đắc dĩ “Cho nên ngươi vẫn nên cầm lại .”

      Cầm lấy khăn lau tay, A Đoàn rất lạng lùng “Đồ ta đưa có lý gì nhận trở lại. Vẫn là câu lia, nếu ngươi cần đem đốt.”

      “Tam tiểu thư…”

      Tả Đình Đình còn muốn gì đó, A Đoàn lại xoay người đối mặt với nàng, sau đó ngón trỏ đặt môi nàng, vừa oan ức vừa đáng thương “Ngươi là người đầu tiên trừ An Dương được tính là bạn bè của ta, ngươi cần sao?” Tả Đình Đình ngậm miệng gì nữa, lúc này A Đoàn mới hài lòng.

      thôi, trước tiên thay quần áo , đừng làm nhăn quần áo của phu nhân.

      Thay quần áo xong, Tả Đình Đình được tự nhiên ngồi trước gương đồng, cố gắng tập trung tầm mắt vào bản thân ở trong gương. Quần áo màu xanh lam, đơn giản phóng khoáng, nhìn cũng hóa quý, nhưng vì sao Tả Đình Đình luôn cảm thấy giống mình trước kia? Có thêm loại khí chất được.

      bộ quần áo có tác dụng lớn như vậy sao?

      A Đoàn đứng ở phía sau cũng nhìn Tả Đình Đình trong gương, mày hơi nhíu, mắt dừng ở tóc nàng. Cuối cùng trực tiếp động tay, lấy xuống tất cả trang sức phù hợp với tuổi đầu Tả Đình Đình. Tầm mắt đảo qua loạt hộp trang sức bàn trang điểm, cuối cùng dừng hộp An Dương đưa từ trong cung ra.

      An Dương biết mình thích phô trương, bộ trang sức này cũng nhắn tinh xảo, lớn nhất chỉ bằng ngón tay cái, màu sắc cũng lấy nhạt làm chủ. Thoáng lật lật, chọn mấy đóa hoa cánh màu trắng nhụy hoa màu phấn hồng, cài lên búi tóc bên tai Tả Đình Đình. Lấy tay làm lược, đưa tóc Tả Đình Đình về phía trước.

      Tả Đình Đình kinh ngạc nhìn mình trong gương, nghĩ đến bản thân có thể xinh đẹp như vậy, cần vàng bạc, chỉ là vài đóa hoa mà thôi, nhưng hiệu quả so với trang sức khi xuất giá của mẫu thân còn cao hơn. A Đoàn cũng nghiêng đầu cười “Quý nhất chưa chắc là tốt nhất, thích hợp với bản thân mới là tốt nhất.”

      Lại bóp bóp gương mặt tròn trịa của Tả Đình Đình, thịt thịt, xúc cảm quả sai, A Đoàn đột nhiên hiểu vì sao Thái Tử ca ca thích bóp mặt mình như vậy. Cười nhìn vào mắt nhau “Ngươi có làn da trắng tóc đen, mặt cũng dễ thương, ra ngày thường cần đeo trang sức, chỉ cần mấy đóa hoa đơn giản cũng xinh đẹp rồi.”

      Giống như mẫu thân , nương còn trẻ nên đeo những thứ này, chính là độ tuổi phù hợp nhất, về sau lớn hơn muốn đeo cũng đeo được.

      Tả Đình Đình đầu tiên là rất ngạc nhiên nhìn mình trong gương, sau khi nghe được lời của A Đoàn, ánh mắt cũng sáng lên. Trang sức mặc dù có nhiều, nhưng nhà ai mà có vườn hoa chứ? Đây là thứ đô nhiều nhất nhưng đáng tiền nhất. Nhưng cũng chỉ vui mừng lúc, đột nhiên ánh sáng trong mắt còn, cười cười với A Đoàn, tiếp lời.

      Theo thói quen cúi đầu nhìn mười ngón tay hai bên trái phải của mình.

      A Đoàn nghiêng đầu nhìn miệng suy sụp của Tả Đình Đình, đó là muốn nhưng lại thể xót xa. Cẩn thận suy nghĩ mới giật mình “Ngươi sợ các nương trong thư viện phát ngươi đột nhiên thay đổi, hoặc là sợ các nàng càng bắt nạt ngươi sao?”

      “Các nàng ấy bắt nạt ta, nhiều lắm cũng chỉ là hai câu cười ta mà thôi.” Tả Đình Đình cười khổ phất tay, sau đó đột nhiên hồi thần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm A Đoàn “Sao ngươi biết ta nghĩ đến cái này?” Trong đôi mắt to tròn tràn đầy nghi ngờ, những suy nghĩ vừa rồi sớm ném lên chín tầng mây.

      A Đoàn bật cười, đối với nương “Đầu não đơn giản” này lần nữa có cảm giác thân thiết.

      Lắc đầu đến bên cạnh rót thêm hai chén trà nóng, đưa mộ chén cho Tả Đình Đình còn ngốc hồ đồ há to miệng. Bình thản đến bên cạnh ngồi xuống, nhàng nhấp ngụm trà sau đó nhìn chằm chằm vào Tả Đình Đình, hoi trực tiếp “ , ta thể giải thích nổi, ngươi thân là đích nữa, vì sao lại lâm vào tình cảnh hướng nội lại hơi nhu nhược như vậy?”

      Lời quá bộc trực này làm cho Tả Đình Đình ngây người, lúc lâu mới phản ứng kịp, cũng nhìn A Đoàn, chỉ cúi đầu cười khổ “Đích nữ thế nào chứ, hàn môn (gia đình bần hàn) đích nữ còn bằng cao môn (gia đình cao quý) thứ nữ đâu…”

      “Hàn môn?”

      Tả Đình Đình gật đầu, sau đó cũng nhìn thẳng về phía A Đoàn “Tam tiểu thư là quý nữ chân chính, đương nhiên biết gia thế quan trọng như thế nào đối với nữ tử. Ở đây là dưới chân thiên tử, tùy tiện ném gì ra ngoài chừng cũng có thể rơi trúng vương gia. Phụ thân ta là quan từ tứ phẩm, hơn nữa lại giữ chức quan nghe cao quý nhưng có thực quyền gì ở Hàn Lâm Viện.”

      “Phụ thân ta thanh liêm, ta rất bội phục người ở điều này, cho nên ta thể tìm phiên toái gì về cho phụ thân ta.”

      “Đưa ta đến thư viện học ta cảm thấy phụ thân ta làm rất tốt, ta thể lại gây chuyện rắc rối.”

      Có lẽ là đề tài quá nặng nề, A Đoàn vẫn gì, Tả Đình Đình còn tưởng là do bản thân ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, lại vội vàng sửa miệng “Hơn nữa các nương trong thư viện có thể làm gì được ta chứ? Nhiều nhất là tranh cãi ngoài miệng thôi, ta để ý đến, các nàng vài câu là xong.”

      A Đoàn nhướn mày, cười ý tứ “Cho nên ngươi có thói quen mặc cho người khác sắp đặt, coi như phải lỗi của ngươi?”

      Tả Đình Đình gì, cũng phủ nhận, coi như chấp nhận.

      “Phanh!” Đột nhiên vang lên thanh lớn, Tả Đình Đình khiếp sợ nhìn qua A Đoàn, vẻ mặt nàng bình tĩnh, chỉ là chén trà bị đặt mạnh lên mặt bàn. Lắc đầu, vô cùng đáng tiếc “Tả đại nhân thông minh như vậy, lại có người con ngu dốt, là đáng tiếc.”

      “Ngu dốt?” Tả Đình Đình nắm chặt vạt áo của mình.

      A Đoàn vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, chỉ là trong con ngươi là nghiêm túc hiếm thấy với hăng hái “Tả đại nhân là quan từ tứ phẩm, chức quan quả cao.” Ở dưới chân thiên tử, quan từ tứ phẩm quả có tư cách gì nhảy ra, ngay cả chính quan tam phẩm cũng phải kẹp chặt đuôi làm người (ý chỉ phải khiêm tốn dè dặt, được kiêu căng ngạo mạn như ở chỗ khác), nơi này là quá nhiều hoàng thân quốc thích.

      “Nhận chức ở Hàn Lâm Viện, cũng có thực quyền gì.”

      “Tả đại nhân thi đỗ khoa cử từ khi chưa đủ hai mươi đến bây giờ, hơn mười năm rồi mới là quan từ tứ phẩm quả cao.”

      A Đoàn câu mặt Tả Đình Đình lại đỏ thêm phần, lời vừa rồi vừa dưt, mặt đỏ khống chế được, thậm chí còn muốn đứng dậy cáo biệt. A Đoàn cũng giống như biết rằng những lời này làm cho người khác vô cùng xấu hổ, vẫn như trước cười như cười nhìn Tả Đình Đình, nhìn đến mức nàng ấy đứng ngồi yên.

      ràng lá ý châm biếm, nhưng nàng lại với vẻ mặt bình tĩnh, đặc biệt kỳ lạ.

      Tả Đình Đình bị làm cho sợ hãi, biết A Đoàn làm ầm ĩ chuyện gì, ràng vừa rồi còn ôn hòa như vậy, cũng dám nhìn ánh mắt A Đoàn, cúi đầu nhìn mũi chân mình, tội nghiệp. A Đoàn lại cười, cái bộ dáng ủy khuất này, giống như mình bắt nạt nàng. ràng là giúp nàng.

      Thở dài hơi trực tiếp vào vấn đề chính.

      “Tả đại nhân ở Hàn Lâm Viện quả có thực quyền gì. Nhưng mà ngươi đừng quên, quan viên của Hàn Lâm Viện ở các triều đại đều lên từ khoa cử, đó là nơi văn nhân (người học văn) tụ tập. Thứ nhất là văn nhân cao quý trong sạch; thứ hai, ở Hàn Lâm Viện có cơ hội gặp mặt Hoàng Thượng bất cứ lúc nào.”

      Thư sinh vô dụng, có là thư sinh vô dụng ? Thư sinh há miệng là có thể khẩu chiến quần hùng. Văn nhân cao quý trong sạch ra là cho dễ nghe thôi, vì ngươi học vấn cao nên mọi người đêu phải nể phục ngươi? ra cơ bản là sợ bị văn nhân nắm được đằng chuôi sau đó cáo trạng lên Hoàng Thượng mà thôi!”

      “Tả đại nhân cả đời thanh liêm dựa vào quyền quý có thể đến được từ tứ phẩm là đáng quý, chứng minh rằng Hoàng Thượng nhớ người này, cho dù ở vị trí cao, ít nhất Hoàng thượng nhớ người này, trong lòng có người này. Ai có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Phụ thân ngươi có thể làm được là dựa vào việc Hoàng Thượng nhớ ông ấy.”

      “Người bên ngoài sợ đắc tội , sợ tố cáo.”

      “Thế mà ngươi còn cái gì mà hàn môn đích nữ bằng cao môn thứ nữ, Tả đại nhân thanh liêm cả đời, nhưng đến ngay cả con của mình cũng để tâm của ông ấy, là đáng buồn.”

      Những lời này đốt lên lửa giận của Tả Đình Đình, đứng dậy trừng to mắt nhìn A Đoàn “Ta có!” Vội vàng phủ nhận “Ta chỉ dám đắc tội những người đó mà thôi, ta sợ gây rắc rối cho cha ta, cho nên ta vẫn luôn cẩn thân, mặc kệ người khác gì ta cũng nghe, ta sai rồi sao?”

      “Ngươi sai rồi.” A Đoàn cũng đứng lên, nhượng bộ.

      “Tuy rằng trước đây ta quen biết ngươi, nhưng lúc trước ở thư viện ta cũng nghe qua về ngươi, chứng minh cũng có bị người khác bắt nạt quá mức, ít nhất có việc gì truyền đến tai ta.”

      “Ta hỏi ngươi, có phải mỗi lần các nàng đều giễu cợt ngươi, sau đó ngươi cam chịu hoặc ngây ngốc pha trò làm các nàng ấy càng cười lớn hơn, sau đó mỗi lần sau khi giễu cợt ngươi làm chuyện gì cũng goi ngươi, sau đó lại lặp lại việc cười nhạo ngươi?”

      Tả Đình Đình cắn chặt môi, sau đó gật đầu. sai, cuộc sống của mình ở thư viện chính là như vậy.

      “Lần trước ta gặp chuyện may, ngươi với các nương ở thư viện thăm ta. Trừ ngươi ra, những người khác đều là cao môn nữ nhi. Có phải ngươi có nhắc đến việc đến thăm ta, các nàng cười nhạo ngươi, ngươi muốn tạo quan hệ với ta? Nhưng cuối cùng các nàng vẫn đưa ngươi cùng đúng ?”

      Gật đầu, đúng vậy. Lần nào cũng bị cười nhạo, sau đó lại đồng ý.

      đến như vậy còn sao? A Đoàn lắc đầu, nhắm mắt “Phụ thân ngươi thanh liêm lại có vị trí trước mặt Hoàng Thượng, thanh liêm lại lo lắng, cho nên người khác cũng dám làm gì , nhiệu nhất là khó chịu trong lòng thôi. Đương nhiên, sợ nhất là ông ấy tố cáo trước mặt Hoàng Thượng mà thôi.”

      “Những nương kia cũng được người nhà dặn dò, các nàng dám quá đắc tội với ngươi, cho dù phụ thân các nàng có chức quan cao hơn so với phụ thân ngươi. Tiểu quỷ khó đối phó, có đôi khi câu của thái giám thân cận bên cạnh Hoàng Thượng cũng có thể quyết định sống chết của người. dám đắc tội chết ngươi, nhưng cũng muốn tha cho ngươi, cho nên mới là tình trạng bây giờ.”

      Trong con ngươi trong trẻo tràn đầy là khuôn mặt khiếp sợ của Tả Đình Đình .

      “Nếu như lúc đầu ngươi đến thư việ học, có nửa là bộ dáng ngông nghênh mà phải là bộ dáng lấy lòng người khác mặc người khác dẫm đạp, tuyệt đối phải là tình trạng bây giờ.”

      “Tất cả những điều này, đều là do chính ngươi tạo thành.”
      Hòa Yên Linh, Chris_Luu, midnight46 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :