1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ôi, ôi, phải "Tẹt" "Tẹt" hai cái vào lão cha mới chịu cơ đấy. Lưu bị chính con trai mình khinh bỉ kìa, k bt có bị đen mặt k đây?
      Thanks editor nhé.
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 164

      Giang Diệu choáng váng, phản ứng lại liền muốn cười. Nhìn mặt Lục Lưu đen thui, nên dám cười ra tiếng, chỉ nỗ lực khống chế cong khóe miệng lên.

      Nhưng ngờ vẫn bị nhìn thấy.

      Nam nhân rất sĩ diện, giơ tay làm ra bộ dáng muốn đánh mông của nhi tử mập. Thí. Khó khăn lắm nhi tử mập mới chịu ăn no rồi ngủ, sao Giang Diệu cam lòng để Lục Lưu đánh thức nhi tử đây? Nàng lập tức bảo vệ nhi tử, với Lục Lưu: “Ai, cho phép chàng làm bậy.” Điệu bộ này, nếu Lục Lưu cả gan dám đánh nhi tử của nàng, nàng nhất định liều mạng với .

      Giang Diệu nghĩ rằng: Nhi tử còn xíu, mà lại là nam nhân trưởng thành, tính toán với nhi tử làm gì?

      Dưới cái nhìn của nàng, ngay cả nhi tử đánh rắm, đều thành đáng . Hơn nữa thúi chút nào.

      Giang Diệu cười quay đầu, cẩn thận từng li từng tí ôm nhi tử nằm xuống, thấy Lục Lưu giơ tay, Giang Diệu muốn lên tiếng, lại nghe nam nhân mở miệng : “Yên tâm…”

      chỉ đánh đòn, mà giọng điệu này, dường như cố gắng giảm thấp đến hết mức.

      Do lo lắng đánh thức đứa này đây mà.

      Khóe miệng Giang Diệu cong lên, nương theo tay Lục Lưu đặt nhi tử nằm ngang. Hài tử mới đầy tháng, tất nhiên chỉ biết ăn rồi ngủ, những lúc thức giấc, vui vẻ cười tiếng, vui vừa khóc vừa náo, tùy theo tâm trạng của mình, ngay cả lão thiên vương cũng thèm để vào mắt.

      Nếu phải vậy...

      có ai cả gan dám đánh rắm vào mặt Lục Lưu đây?

      Nhi tử chịu thua kém. Làm Giang Diệu hiểu sao lại sinh ra cảm giác tự hào, cảm thấy sau này nhi tử càng có tương lai hơn cả cha nó... Giang Diệu là mẫu thân thương nhi tử, tất nhiên cũng phải làm tròn bổn phận của thê tử tốt, lập tức cho Lục Lưu bậc thang leo xuống, : “Triệt nhi còn , chàng đừng để bụng, nha?”

      Lục Lưu lên tiếng, nhưng giữa hai lông mày đúng là ôn hòa hơn chút.

      Giang Diệu đặt nó vào bên trong cái nôi, dặn Bảo Cân Bảo Lục và nhũ mẫu có nhiệm vụ gác đêm vào tối nay, sau đó mới theo Lục Lưu trở về phòng mình.

      Buổi tối có hơi quạnh quẽ, yên ắng, hai người chung với nhau, rất có cảm giác. Giang Diệu là người thích náo nhiệt, nhưng ở chung với Lục Lưu thời gian dài, hình như cũng thích bầu khí yên tĩnh này. Nàng nhìn nam nhân tuấn cao to bên cạnh, trong lòng vừa thỏa mãn vừa cảm thấy chân .

      Trông dường như còn tính toán cáu kỉnh, Giang Diệu liền thuận thế kéo cánh tay của , : “Chờ Triệt nhi lớn chút, cho chàng dạy dỗ nó, nếu chàng nghiêm khắc với nó, ta cũng phản đối nửa câu…” Có số việc, Giang Diệu phân chia rất ràng. Nàng từng nhìn thấy hình ảnh cha dạy dỗ các ca ca, hiểu được cha mẹ phải hơi nghiêm khắc chút, có người đảm vai tức giận, người nhận diễn vai phản diện, mới có thể dạy hài tử nên người được. Còn nàng, sợ là nghiêm khắc được... Nên nhiệm vụ này cứ giao cho Lục Lưu . Dù sao chỉ cần trầm mặt xuống, cũng cực kỳ dọa người.

      Quả nhiên, thê tử chủ động thân cận, sắc mặt Lục Lưu tốt hơn rất nhiều, lập tức khôi phục dáng vẻ như gió xuân ấm áp. Nghe thê tử mềm mại , Lục Lưu trả lời: “Đến lúc đó nàng đừng đau lòng.”

      Nàng mà phản đổi , mới tin.

      Giang Diệu đáp: “Đều nghe lời chàng.”

      Lần này, liền làm tâm tình nam nhân hòa hoãn trở lại.

      Bỗng nhiên Giang Diệu nhớ đến mẫu thân mình: “... Chàng nhìn thử , mẫu thân ta thương chàng nhiều như thế nào, vừa rồi ta vốn muốn trò chuyện với mẫu thân thêm lát nữa, rồi muốn ăn vạ ở đó chịu , nhưng mẫu thân ta lại , những ngày ta mang thai ở cữ, chàng chăm sóc ta cực khổ, hôm nay ta hết cữ rồi, nên phải cố gắng mà hầu hạ phu quân, thỏa mãn chàng mới phải. Quả mẫu thân ta xem chàng là con ruột luôn rồi.” Câu cuối cùng, đúng là có chút vị chua nhàn nhạt, dù sao mẫu thân nàng thương nàng nhất mà.

      Lục Lưu : “Ăn vạ ? Nàng dám làm thử xem?”

      Nàng nắm được trọng điểm. Tất nhiên Giang Diệu đơn giản , theo trở về phòng ngủ.

      Sau khi tắm táp rửa mặt xong. Giang Diệu bị phu quân mình ôm vào lòng, bởi vì ở cữ nên thể tắm rửa làm cả người rất khó chịu, tại ở trong lồng ngực của tìm vị trí thoải mái, những chuyện phiếm trong nhà với , sau đó tất nhiên phải thân mật phen. Khắc sau, hai vợ chồng cũng làm nữa, chỉ ôm rồi hôn , nhưng vẫn ngọt ngào kỳ lạ.

      Chí ít Giang Diệu cảm thấy, tại bản thân nàng sắp bị ngọt ngào đến tan ra.

      Thế cuộc Vọng Thành thay đổi lường trước được, nếu sau này trở lại, cũng biết còn có thể hưởng thụ loại cảm giác vui mừng này nữa , nên bây giờ phải hưởng thụ nhiều chút.



      Lúc Kiều Thị và Giang Thừa Ngạn đến Dân Châu, vì muốn nhìn đứa do muội muội sinh ra, bây giờ nhìn muội muội qua thời khắc nguy nan, còn đứa béo trắng mũm mĩm người gặp người thích, tất nhiên cũng yên lòng.

      Vọng Thành cách Dân Châu rất xa, hai người ở bảy, tám ngày, mới chịu trở về. Mấy ngày nay Kiều thị quan sát con rể, căn dặn khuê nữ nhiều việc, muốn nàng làm thê tử hiền lành, cố gắng sinh sống với con rể tốt.

      Tuy Giang Diệu nỡ, nhưng cũng hiểu rằng mẫu thân thể ở lâu. Mấy ngày nay nàng dành hết thời gian ở chung vớ Kiều Thị, trò chuyện, chơi với nhi tử nhi tử, ngày ngày dần dần trôi qua. Có hài tử, những ngày này giống như trôi qua đặc biệt nhanh. Đêm trước ngày rời , Kiều thị mới với khuê nữ ngày mai bà phải trở về.

      Giang Diệu đồng ý, viền mắt đỏ ửng, lập tức về phòng chuẩn bị, sai Hứa ma ma mang ít đặc sản Dân Châu theo về. Nhưng ngờ, Hứa ma ma chuẩn bị kỹ càng hết mọi thứ.

      Giang Diệu kinh ngạc ngớt, Hứa ma ma nhân tiện : “Hai ngày trước Vương gia tự mình suy nghĩ rồi viết ra, sai lão nô chuẩn bị”.

      Thấy Hứa ma ma cầm tờ giấy, phía viết tỉ mỉ những thứ đồ cần mua, thậm chí ngay cả trà hoa nhài ở Dân Châu mà mẫu thân nàng thích nhất, còn có mứt điêu mai ở Dân Châu, cũng được tỉ mỉ chuẩn bị kỹ càng, đặc biệt còn ghi chú thêm tới cửa hàng nào mua. Phần còn lại, là chuẩn bị vài đồ chơi cho chất nhi chất nữ chưa gặp mặt.

      Giang Diệu ngơ ngác nhìn hồi lâu, lại nhìn mười mấy rương da đóng kín được bằng gỗ hoàng hoa lê (1) đặt chỉnh tề trong phòng.

      (1) Gỗ hoàng hoa lê: Ở Trung Quốc, người ta gọi gỗ sưa là hoàng hoa lê.gỗ này được dùng để sản xuất những vật dụng đắt giá. Hoàng hoa lê Hải Nam được liệt vào trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc.

      Hứa ma ma cũng nhịn được : “Vương gia đúng là tỉ mỉ…”

      Cũng phải sao? Đây vốn là chuyện nàng nên làm, nhưng lại để người bận rộn cả ngày chuẩn bị thay nàng.

      Giang Diệu cảm thấy, kỳ thực Lục Lưu có chút tật xấu nào, người khác đối xử tốt phần, liền báo đáp người ta gấp trăm ngàn lần.

      Thí dụ như ngày hôm trước mẫu thân nàng tự mình xuống bếp nấu canh, khẩu vị đó Lục Lưu thích, nhưng vẫn nể tình uống, mà như thế vẫn chưa đủ, dù mẫu thân nàng rồi, vẫn ngoan ngoãn uống hết canh vào bụng.

      Chẳng trách mẫu thân nàng hề lo lắng cho Lục Lưu, chỉ căn dặn nàng phải quý trọng Lục Lưu -- phu quân tốt như vậy, nếu nàng nắm chặt, đó mới chính là ngốc.

      Hứa ma ma thấy Vương phi sững sờ, hỏi: “Vương phi xem xét lại, xem có thiếu mất cái gì ?”.

      Giang Diệu lắc đầu, : “... thiếu”.

      chỉ thiếu, ngược lại có vài thứ, mà ngay cả nàng nghĩ tới.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Lưu và thê từ đến bến tàu, tự mình tiễn Kiều Thị và Giang Thừa Ngạn.

      Nhìn mẫu thân và ca ca đứng ở đầu thuyền, trong lòng Giang Diệu mười lần nỡ, chóp mũi cay xè, nước mắt khống chế được rơi xuống. Cái cảm giác này, giống như lúc nàng và Lục Lưu rời đến Dân Châu, khi đó mới sáng sớm lên thuyền với Lục Lưu, trời tối om, trước ngày hôm đó nàng tới Trấn Quốc Công phủ, tất nhiên ngày hôm sau mọi người cần tiễn nàng nữa. Nhưng còn bây giờ, nàng trơ mắt nhìn bọn họ rời .

      Lục Lưu biết nàng khổ sở trong lòng, cũng gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng lúc, nhìn thuyền càng lúc càng xa, cho đến khi mất hút, mới nắm tay của vợ, lên xe ngựa hồi phủ.

      Trong xe ngựa, Lục Lưu thấy tâm trạng thê tử tốt, biết trong lòng nàng nỡ, nên ánh mắt khi nhìn nàng, có thêm mấy phần ôn nhu. cố gắng đối xử tốt với nàng, nhưng chung quy vẫn thể thay thế vị trí người thân trong lòng nàng... Lục Lưu duỗi cánh tay ra, ôm thê tử dựa vào trong ngực, hôn thái dương nàng, kêu: “Diệu Diệu…”.

      Lúc này Giang Diệu mới hoàn hồn nhìn .

      Nàng ở trước mặt Lục Lưu, dù có che giấu đến mức nào, nhưng tại cũng hoàn toàn bại lộ toàn bộ tâm trạng của nàng... Trong lòng Giang Diệu “lộp bộp” tiếng, nàng chỉ nhớ mẫu thân và ca ca, nên mới quên mất . Giang Diệu nghĩ, Lục Lưu nàng, có lẽ có phần nguyên nhân trong đó, chính là bởi vì thân nhân của nàng -- hoàn cảnh gia đình như vậy, chưa từng trải qua, nhưng hết sức khát vọng.

      Giang Diệu mỉm cười, ôm cánh tay của , thêm gần gũi với chút, : “Quả ta rất khó chịu, nhưng mà Lục Lưu, những lời mẫu thân ta ta cảm thấy rất có đạo lý... Nữ tử sau khi lập gia đình, người thân thiết với mình nhất, chính là phu quân”.

      Vị trí phu quân, ngay cả nhi nữ cũng thay thế được. Sau khi nhi nữ lớn lên, ai ai cũng lập gia đình, chỉ có phu quân, mới bên cạnh mình cả đời.

      Nhìn Lục Lưu ngây ngốc, trong lòng Giang Diệu rất có cảm giác thành công. Thầm nghĩ: Nam nhân này, là dễ dụ, mới chút xíu thấy thỏa mãn rồi.

      Chỉ là hai vợ chồng ngọt ngào hồi phủ , đột nhiên phát bình thường Tuyên Vương phủ rất yên tĩnh trật tự, nhưng bị hán tử thô lỗ làm náo loạn lên.
      Last edited: 16/9/17

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ai đấy? Ai dám làm loạn ở Tuyên vương phủ vậy? Muốn phá đám cái j đấy? Là ng Tống gia thuê đến phá phách sao? Hay là kẻ thù ở đâu chui ra nữa?
      Diệu Diệu đâu, đóng cửa thả Tuyên vương ngay.
      Thanks editor nhé. Bão bùng mà vẫn còn nhiệt tình quá ah.
      susubiu~biu~biu thích bài này.

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Có lẽ nào là bạn Lê đến ăn vạ truy thê
      biu~biu~biuMup12022010_ thích bài này.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Nàng ở đâu mà bão vậy nàng?
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :