1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Heoiues

      Heoiues Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      56
      Dấu tay mặt mà làm hạnh phúc dữ vậy luôn sao :ex10:
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 26 Chất vấn


      "Nhị tỷ, nếu hôm nay tỷ đừng trách muội..."


      Từ lúc Tô Nhược Nhị nhận được tin tức của người gác cổng vội vàng chạy từ Thủy Tâm viện tới, nhị tỷ nhà mình im hơi lặng tiếng biến mất mười mấy ngày, nàng nóng ruột sao được? Nàng hạ quyết tâm đến đòi lời giải thích từ Tô Nhược Tuyết, nhưngtrong khoảnh khắc nhìn thấy Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Nhị bỗng còn lửa giận như trước nữa, nước mắt xoạch cái rơi xuống.


      "Nhị tỷ, tỷ làm sao thế?"


      Mặc dù sáng nay nàng bảo Tử Yên cố gắng dùng phấn che giấu vẻ mặt xanh xao, có điều vết thương quá nặng, khí sắc thể nào giống như lúc trước được, cộng thêm bởi vì hành động tối qua của người nào đó mà cả đêm nàng gần như ngủ, nên trách được vì sao Tô Nhược Nhị vừa chạy tới nhìn ra manh mối.


      Mặc dù như thế, nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn muốn các nàng phải lo lắng.


      " sao, chỉ là nghỉ ngơi tốt mấy ngày thôi..." Tô Nhược Tuyết nhàng cười cười, miệng hơi hé ra.


      Tô Nhược Nhị đâu có dễ bị gạt như thế? Thấy Tô Nhược Tuyết chịu , trong lòng nàng vừa giận vừa xót, "Nhị tỷ, rốt cuộc tỷ làm sao?"


      Tô Nhược Tuyết vốn ngồi giường ấm, thấy hốc mắt Tô Nhược Nhị đỏ lên, nàng hơi đành lòng muốn an ủi muội muội, có điều nàng vừa định đứng dậy nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tử Yên.


      "Tam tiểu thư, trời lạnh lắm, hay là người ngồi xuống chuyện ạ?"


      Tiểu thư nhà mình bị thương sau lưng, vị trí lại gần tim, Tử Yên rất cẩn thận, nàng sợ Tô Nhược Tuyết vì muôn che giấu chuyện bị thương mà làm miệng vết thương rách ra.


      Tô Nhược Nhị nhìn chủ tớ này, mặt mày Tử Yên túng túng sợ hãi, Nhị tỷ làm như có chuyện gì, chắc chắn là xảy ra chuyện lớn lắm nên nha hoàn Tử Yên mới khẩn trương như thế.


      Về phần xảy ra chuyện gì? gấp, nàng có thời gian ngày, cuối cùng biết được thôi.


      Tử Yên cũng nhận ra vừa rồi mình hơi đường đột, nhân lúc tam tiểu thư ngồi xuống, tiểu nương liền vội vã dâng trà bánh.


      "Tam tiểu thư, đây là bánh hạt dẻ và trà hoa hồng mà người thích nhất." Tử Yên lấy lòng.


      Lúc chuyện Tô Nhược U dốc lòng chuẩn bị xuất giá cũng qua.


      Dưới ánh mắt căng thẳng của Tử Yên, Tô Nhược Tuyết vẫn đứng dậy đón, nhìn đầu tóc Tô Nhược U vương đầy nước. Tô Nhược Tuyết cười hỏi: Bên ngoài tuyết rơi à?"


      Cả ngày hôm qua trời vẫn còn rất ấm áp, vừa mới qua đêm mà tuyết rơi rồi.


      Tô Nhược U tiếp nhận khăn mặt nha hoàn đưa tới, nàng lau sơ qua chút rồi bước tới, giống như Tam muội Tô Nhược Nhị, Tô Nhược U chú ý đến vẻ mặt trắng bệch của Tô Nhược Tuyết.


      Ba tỷ muội Tô gia là sinh ba, song Tô Nhược U là trưởng tỷ, trưởng tỷ như mẫu thân, khi còn quấn tả nàng biết mình phải chăm sóc hai muội muội, bởi vậy tính tình nàng chính chắn nhất trong ba tỷ muội, nàng chỉ nhàng ngồi xuống, rót chén trà uống cho ấm bụng rồi tìm cớ đuổi nha hoàn ra ngoài, sau đó nàng mới nghiêm túc đối mặt với Tô Nhược Tuyết.


      " , cuối cùng xảy ra chuyện gì?"


      Tô Nhược Tuyết vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì dối nên khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, có điều nàng vẫn cố gắng che giấu như cũ, " có chuyện gì đâu, Tử Yên và Tử Oanh lại với hai người ư? Lần này đột nhiên sư phụ tới tìm ta, ta phải theo người ra ngoài thời gian , do chuyện gấp quá nên kịp báo tin cho hai người..."


      Đây là lý đo thoái thác khi Tô Nhược Tuyết tỉnh táo lại nghĩ ra, Tử Yên và Tử Oanh phối hợp che giấu với Tô gia giúp nàng nên cứ như thế với Đại tiểu thư và Tam tiểu thư.


      Song hiển nhiên, bất luận là Tô Nhược U hay Tô Nhược Tuyết đều tin.

      Ban đầu Tô Nhược Nhị còn rất tức giận nữa, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Nhược Tuyết nàng lại rất lo lắng, bây giờ bình tĩnh lại, đầu óc nàng bắt đầu vận động, liên hệ sắc mặt trắng bệch của Tô Nhược Tuyết với chuyện xảy ra gần đây, tại nàng bắt đầu đứng ngồi yên.

      ‘Nhị tỷ, chuyện Tam công tử Tuyên Quốc Công phủ Trương Thịnh mất tích, có phải....’

      Từ sau khi ba tỷ muội gặp chuyện may, mặc dù Tô phụ bảo vệ ba nhi nữ rất kỹ, để cho các nàng lại xảy ra chuyện nữa. Tuy Nhiên Tô Nhược Nhị vẫn nhờ chưởng quầy Như Ý phường đến Thiên Cơ đường mua thông tin, nhờ họ thầm điều tra, cuối cùng kết quả điều tra được kiện kia chính là do Tam công tử Tuyên Quốc Công phủ Trương Thịnh giở trò, mà chuyện này, Tô Nhược Nhị cũng gạt Đại tỷ và Nhị tỷ mình.

      Tuy Tô gia có gia sản ngàn vạn, nhưng giờ Tuyen Quốc Công phủ có quyền có thế, các nàng thể trêu vào, loại chuyện này giống như thỏ vồ sư tử, thể thắng nổi.

      Đúng lúc này lại truyền ra chuyện Trương Thịnh mất tích, Tô Nhược Nhị ngừng thầm nghe ngóng, nàng thấy rất may mắn, tên Trương Thịnh này thường ngày làm bậy quá nhiều, ngay cả ông trời cũng nhìn nổi, có điều hôm nay thấy sắc mặt của Nhị tỷ mình, nàng thể nào nghĩ ngợi lung tung được...

      Trương Thịnh mất tích, hai mắt Tô Nhược Tuyết mở to, chuyện này phải do nàng làm đâu.

      Vì thế, Tô Nhược Tuyết hết sức bình thản chống lại ánh mắt lo lắng của Đại tỷ và tiểu muội, ‘ phải ta làm.’

      Nghe Tô Nhược Nhị vậy, tim Tô Nhược U cũng bắt đầu căng thẳng, mấy ngày gần đây nàng chỉ lo tậ trung chuẩn bị chuyện gả cho người, tin tức cỡ này nàng chưa từng nghe , bây giờ nhìn bộ dạng của Tô Nhược Tuyết, thấy nàng giống dối, Tô Nhược U liếc tiểu muội Tô Nhược Nhị, hai người đồng thời thở phào nhõm hơi.

      phải các nàng sợ Tuyên Quốc Công phủ, cũng phải sợ Tô Nhược Tuyết làm gì Trương Thịnh, sau đó Tuyên Quốc Công phủ trả thù, mà điều các nàng lo lắng chính là muội muội ngốc (tỷ tỷ ngốc) của mình tiếng nào ôm hết mọi việc vào người.

      Tô Nhược Tuyết hi vọng các nàng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, các nàng sao lại hi vọng nàng ấy bình an vui vẻ cả đời chứ.

      Được trời phật hù hộ lừa gạt vượt qua kiểm tra, Tô Nhược Tuyết thở ra hơi, chỉ là... ‘Chuyện Trương Thịnh bị bắt cóc, rốt cuộc là sao?’

      ràng đêm đó nàng thất bại mà Trương Thịnh lại mất tích, nghe xong Tô Nhược Tuyết cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Nhị tỷ nhà mình, dù sao Trương Thịnh cũng là kẻ thù của các nàng, nên Tô Nhược Nhị lập tức đổi thái độ kể lại chi tiết mấy tin đồn gần đây.

      ‘...Mấy ngày nay, Tuyên Quốc Công phủ vận dụng hết tất cả các thế lực ngoài sáng trong tối lật tung cả kinh thành, nhưng chút bóng dáng của Trương Thịnh cũng thấy, nghĩ đến thường ngày Trương Thịnh làm nhiều chuyện ác, người ti tiện đều bị trời phạt!’ xong câu cuối cùng, Tô Nhược Nhị càng phấn khởi, tên Trương Thịnh kia dám tính kế các nàng, bây giờ Tô Nhược Nhị cảm thấy rất hả hê.

      Song Tô Nhược Tuyết bên cạnh càng nghe trái tim càng trầm xuống, ‘Nhị Nhi, muội có nghe Trương Thịnh mất tích lúc nào ?’

      Tô Nhược Nhị cho là lần đầu Nhị tỷ nghe thấy nên có hứng thú, nang suy tư chút rồi véo von trả lời: ‘Ừm, cũng may là có Đinh chưởng quỷ thường xuyên cập nhật tin tức cho muội, tính ra, Trương Thịnh mất tích đến ngày hôm nay cũng được mười tám ngày rồi.’

      Mười tám ngày...

      Tô Nhược Tuyết trầm ngâm lát, chỉ sợ chuyện Trương Thịnh mất tích đúng là nàng thoát khỏi liên quan...

      cười thêm hồi, thấy Tô Nhược Tuyết vẫn muốn nhắc tới chuyện mấy ngày qua đâu, làm chuyện gì, hai người Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị muốn làm nàng khó xử, sau khi dùng cơm trưa xong hai người cũng cáo từ.

      ‘Tiểu thư, người nên uống thuốc rồi ạ.’ Do lúc nãy có Đại tiểu thư và Tam tiểu thư đều ở đây, mà tiểu thư nhà mình lại muốn để các nàng biết chuyện mình bị thương, bây giờ Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị rồi, Tử Yên mới cẩn thận từng chút bưng thuốc sắc xong từ phòng bếp tới.

      Tô Nhược Tuyết đưa tay nhận lấy chén thuốc, thấy độ ấm vừa phải, nàng dịu dàng cười, ‘Muội vất vả rồi, Tử Yên.’

      Tử Yên khịt khịt mũi, ‘Chỉ cần Tiểu thư nhanh chóng hồi phục, Tử Yên tình nguyện chính mình chịu khổ.’

      Xét thấy Tử Yên và Tử Oanh là hai tiểu nha hoàn thân cận của mình, bởi thế chuyện Tô Nhược Tuyết bị thương, ngoài Tử Yên được Lý Dụ mời tới chăm sóc nàng Tử Oanh được để ở nhà cũng biết. Thân là tiểu nha hoàn trung thành và tận tâm, hôm nay lúc Tử Oanh trông thấy tiểu thư nhà mình, nàng hoàn toàn cầm được nước mắt, Tô Nhược Tuyết vất vả lắm mới dỗ được tiểu nương nín khóc. Bây giờ thấy Tử Yên đỏ mắt, tiểu nương cũng muốn khóc theo.

      Có điều, nàng còn hấp tấp nóng nảy như lúc trước nữa. Khuôn mặt nhắn căng thẳng, Tử Oanh nghiêm túc : ‘Tiểu thư, sau này người đừng mong bỏ lại muội mạo hiểm, nếu ...’

      Tô Nhược Tuyết nhìn tiểu nha hoàn uy hiếp mình, nàng bất đắc dĩ cười cười, ‘Nếu thế nào?’

      Bị tiểu thư nhà mình chặn lời, Tử Oanh liên tục do dự, tiểu nương chẳng chút suy nghĩ mảy may thốt lên, ‘Nếu muội mách Đại tiểu thư và Tam tiểu thư!’

      Được rồi, điểm này nàng sợ đó, ài, tiểu nha hoàn thông minh lên rồi, đôi khi đáng chút nào...

      Mà bên này, sau khi Tô Nhược Tuyết rời bao lâu, Lý Dụ cũng mất, phủi mông rồi dẫn theo tùy tùy thân cận ung dung trở về Vĩnh Định Hầu phủ.

      Vừa bước vào phủ bị người gác cổng chặn lại.

      ‘Nhị thiếu gia, lão Hầu gia và Trưởng công chúa mời người qua đó chuyến ạ.’

      Lý Dụ hiểu gì cả, mấy ngày nay đâu có phá phách chỗ nào, tổ phụ tổ mẫu tìm gấp như vậy, có chuyện gì thế nhỉ?

      Triệu Vô Minh bên cạnh nhanh chóng nín thở, giảm bớt tồn tại của mình. Thiếu gia, người chỉ hây họa , mà ngược lại còn rất lớn nữa đó....

      Có điều, nghĩ đến tin tức mình gánh trách nhiệm nặng nề truyền về tối qua, Triệu Vô Minh cảm thấy an tâm hơn mấy phần, có lệnh bài miễn chết này, dù cho lúc đó Lão hầu gia có nổi bão chắc giáng xuống người gã hầu cận như mình đâu nhỉ?
      Last edited by a moderator: 25/5/18

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Bắt cóc người mà Lý Ca tỉnh bơ, Thanks Các Nàng
      Tồn Tồn thích bài này.

    4. Heoiues

      Heoiues Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      56
      Chắc tìm để bàn chuyện chung thân đại rồi, thúc ép để sớm đón chị về thôiiiiiii :yoyo19:
      Tồn Tồn thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 27 Bị gạ hỏi


      An Hi Cư


      Thái độ của Lý Dụ đối với mỗi người mỗi khác, đối với người vừa mắt là thái độ khác hẳn, dù cho trước mặt phụ mẫu thân sinh của mình cũng rất khách sáo, khi tâm trạng tốt cũng lười để ý. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, đó là Lý lão Hầu gia và Chiêu Nghi trưởng công chúa thương hết mực, cho đến bây giờ đều kính cẩn lễ phép, mặc dù trong mắt người xung quanh, lúc nào cũng cười đùa tí ta tí tởn.


      "Tổ phụ, tổ mẫu, A Dụ thỉnh an hai người."


      Lỗ mũi Lý lão Hầu gia hếch lên trời, hầm hừ để ý tới ai, còn Chiêu Nghi trưởng công chúa ngược lại, bà cười híp mắt vô cùng hiền lành, "A Dụ, mấy ngày nay con bận rộn gì thế? Ngay cả An Hi Cư cũng thèm đến..."


      Chiêu Nghi trưởng công chúa vừa như vậy, làm sao Lý Dụ hiểu cho được? Quả nhiên, Tổ phụ và Tổ mẫu rất nhớ . Lúc này, Lý Dụ mới rối rít nhận tội với hai lão nhân nhà mình, "Tổ phụ, Tổ mẫu, A Dụ biết sai rồi ạ."


      "Chỉ biết suông thôi, con sai ở đâu?" Mặc dù Lý lão Hầu gia lên tiếng nhưng mặt mày ông vẫn thối hoắc như cũ, gần xa chính là vô cùng bất mãn.

      Hai mắt Lý Dụ ngập ý cười, thầm than ông cụ nhà mình lớn tuổi mà vẫn trẻ con như thế, giống như Lão Ngoan Đồng vậy, tuổi càng lớn càng mạnh hơn. Nhưng ai biểu biến mất lâu như vậy, đành đuối lý thà thà cười làm lành, ‘Tổ phụ, A Dụ hứa với người sau này nhất định thế nữa.’

      Lý lão Hầu gia thấy vẫn chịu thừa nhận càng nổi điên lên, ông vỗ bàn, ‘Con có gì muốn với chúng ta à?’

      Lần này, đầu Lý Dụ đầy sương mù, chẳng lẽ chuyện kia bị ông cụ phát ? thể nào...

      Lý Dụ đăm chiêu quan sát Lý lão hầu gia ngồi ghế chủ vị, còn Lý lão hầu gia hằm hằm nhìn thẳng vào . lại nhìn về phía Chiêu Nghi trưởng công chúa xưa nay đáng tin nhất. Ừm, tại mặt mày bà cũng rất nghiêm túc, Lý Dụ lập tức thầm nghi ngờ, lẽ mình bại lộ rồi?

      Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, chuyện mình làm, ở trước mặt Tổ phụ Tổ mẫu Lý Dụ chẳng thèm giấu giếm.

      ‘Chuyện Trương Thịnh... Là do con làm...’

      câu nhanh chậm hoảng hốt, ngược lại khiến Lý Lão hầu gia và Chiêu Nghi trưởng công chúa sợ hãi vô cùng.

      Vì chuyện của Trương Thịnh mà trong khoảng thời gian này Tuyên Quốc Công phủ gây ra động tĩnh lớn như vậy, phải bọn họ biết. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tuyên Quốc Công phủ có thù oán gì với Vĩnh Định Hầu phủ, thậm chí Trương Thịnh cũng chưa bao giờ xung đột với thĩ vệ trong phủ nên bọn họ để trong lòng, nào ngờ đâu Nhị tiểu tử biến mất mấy ngày thấy bóng dáng, khi trở về lại cho bọn họ ‘Bất ngờ’ lớn như vậy.

      Sắc mặt Lý lão Hầu gia và Chiêu Nghi trưởng công chúa thay đổi hẳn, chỉ đơn giản là nghiêm túc như lúc nãy nữa.

      ‘Còn mau kể đầu đuôi ngọn nguồn cho ta nghe.’

      Nhưng lúc này Lý Dụ lại nghĩ ra điểm, ‘Hình như ban đầu chuyện Tổ phụ muốn hỏi phải là chuyện này nha.’

      Lý lão hầu gia trợn tròn mắt trừng , ‘Nhiều lời làm gì? Thành khai báo hết cho ta nhanh lên!’

      có cách nào, mấy ý nghĩ xấu, an vạ nhằm thoát tội đành phải dẹp hết, Lý Dụ nuốt hận kễ mọi chuyện.

      Chờ sau khi xong, Lý Lão Hầu gia và Chiêu Nghi trưởng công chúa nhìn nhau như có điều suy nghĩ, bọn họ đều nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt đối phương. Nếu như nguyên nhân lần này là do Nhị tiểu tử muốn thay Tô nhị tiểu thư báo thù, mong muốn chiếm được cảm tình của tiểu nương người ta bọn họ có thể hiểu được.

      Nhất là trong mắt Lý lão hầu gia chính là như vậy. Nếu đổi lại là có kẻ cả gan dám đả thương thê tử công chúa của ông, ông nhất định khiến người đó phải chết!

      Thái độ của Lý lão hầu gia đối với Lý Dụ lập tức thay đổi hẳn, ông vô cùng tán thưởng, ‘A Dụ, làm rất đúng, Tam tiểu tử Tuyên Quốc Công phủ kia dám làm mùng cũng đừng trách chúng ta làm mười lăm, muốn trách nên tự trách mình đê tiện, tài nghệ bằng ai.’

      Lý Dụ ngoan ngoãn gật đầu, giống như là người rất vô tội, về mặt này ông cụ nhà rất hiểu lý lẽ.

      Chiêu Nghi trưởng công chúa bên cạnh thấy dáng vẻ của Lý lão hầu gia, bà chỉ biết lắc đầu lên tiếng dặn dò, ‘Chuyện đến nước này, tuy chúng ta làm chuyện hợp đạo lý, nhưng chuyện này cũng liên lụy quá lớn, A Dụ phải cẩn thận giải quyết hậu quả mới được, thể để người ta bắt được nhược điểm.

      Lý Dụ gật đầu đồng ý, nhếch môi, ‘Tổ mẫu, người cứ yên tâm , A Dụ phải người làm việc theo kiểu dây dưa dài dòng, con gây tai họa cho nhà mình đâu ạ.’

      Đề tài này dừng ở đây, tổ tôn ba người đại khái tìm ra hướng giải quyết chuyện Trương Thịnh bị giam trong nhà lao tư nhân kia rồi. Chủ đề vừa kết thúc mặt Lý lão hầu gia lại căng ra.

      ‘Được rồi, chuyện tên tiểu tử Tuyên Quốc Công phủ đến đây thôi, bây giờ đến chuyện Tô nhị tiểu thư .''

      Nhắc đến Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ cười hì hì ngừng, ‘Tổ phụ, người đúng là hỏa nhãn kim tinh, chuyện gì cũng giấu được người...’

      Lý lão hầu gia thản nhiên nhận lấy lời nịnh nọt này, ông cười đắc ý, ‘Tiểu tử hư đốn, chỉ cần con vểnh mông lên là lão tử biết con đánh rắm kiểu nào rồi!’

      Lý lão hầu gia xuất thân từ tầng lớp quê mùa sau mới được phong hầu, tuổi trẻ chỉ biết lăn lộn trong quân doanh, lời thô tục gì cũng được, đối với ông mà phải đùa giỡn, những năm làm quan trong triều mới tốt lên được chút, nhưng khi ơ nhà ông vẫn mặc sức xả ra, ở Vĩnh Định Hầu phủ mọi người nghe riết thành quen, Lý Dụ càng thấy nhục nhã, mà ngược lại còn thấy rất kiêu ngạo.

      Ông cụ nhà là như vậy đấy, ai thích phục nghẹn ráng chịu!

      Lý Dụ cũng vòng vo, ưỡn mặt cười ha ha ngừng, ‘Tổ phụ, phải bình thường người rất ao ước tôn nữ nũng nịu nhà người ta sao? Người đừng gấp, A Dụ tìm cho người cháu dâu vô cùng tốt đê người thương .’

      Cũng nhờ Bùi Hạo mà lần trước Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi trưởng đến Bùi phủ dự tiệc mừng hai tỷ muội Bùi Nhàn Bùi Ninh trở về nên có gặp qua Tô Nhược Tuyết, nhưng đáng tiếc chính là, lúc ấy hai người bọn họ nhận lời nhờ vả của Bùi Hạo, lực chú ý đương nhiên chỉ tập trung người Tô đại tiểu thư, đối với Tô nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết bọn họ quan tâm lắm, ngoại trừ ấn tượng Tô nhị tiểu thư thích cười như những tiểu nương xinh đẹp khác, cả người toát ra vẻ lạnh nhạt thản nhiên có gì khác nữa.

      Mà nhiệt tình của Lý lão hầu gia hết lần này đến lần khác bị các tiểu nương và các cháu dâu nhà mình đả kích, bây giờ cộng thêm khuôn mặt lạnh như băng của Tô nhị tiểu thư, ông cũng dám ôm hi vọng gì quá lớn.

      Có điều đành lòng làm Nhị tiểu tử mất hứng, Lý Lão Hầu gia đành khen theo lệ, ‘Được, rốt cuộc Nhị tiểu tử muốn thành thân rồi, Tổ phụ chờ này này lâu lắm rồi!’

      Sao Lý Dụ lại nhìn ra miễn cưỡng của Lý lão Hầu gia? Khóe môi cong lên nhưng giải thích gì thêm, đợi sau khi lây Tuyết Nhi vào phủ, ông cụ biết được Tuyết Nhi của hề tầm thường như những tiểu nương kia!

      Dùng bữa tối xong, dưới im lặng chờ đợi của Triệu Vô Minh, Lý dụ mặc bộ cẩm bào lót vải lông tối màu thêu mây các tường, khuôn mặt đẹp như ngọc, lông mày khí khái, phong lưu phóng khoáng đùa được, nhàng đứng dậy, ‘Ta có chuyện phải làm, buổi tối các ngươi cần chờ ta, cứ nghỉ ngơi trước .’

      Hai mắt Triệu Vô Minh sáng lên tự đề cử chính mình, ‘Thiếu gia, hay là để nô tài theo người .’

      Lý Dụ nhíu mày, im lặng uy hiếp, ta phải gặp Tô nhị tiểu thư của ta, ngươi theo ồn ào làm gì?

      Triệu Vô Minh lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, ‘Thiếu gia, nô tài theo canh chừng giúp người!’
      Last edited by a moderator: 25/5/18
      Yoolirm Park, Parvarty, Halong-ngoc14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :