1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 162

      Chờ trong phòng chỉ còn dư lại mẹ con hai người, Kiều Thị mới quay về khuê nữ : “Ai cũng kêu “Ôm cháu ôm con”, nhưng con rể lại…” Bà cười cười, hiển nhiên trong lòng rất vui vẻ, tiếp tục , “... Bên cạnh con rể có thêm ai khác ?” Tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng có đáp án.

      Giang Diệu lắc đầu trả lời: “ có. đáp ứng con.” Tuy biết cõi đời này ít có phu thê nào ân ái đến đầu bạc, đặc biệt thân phận Lục Lưu như vậy, nhưng tại bọn họ còn trẻ, nàng muốn tự mình làm ra vẻ rồi tự mình làm mình khó chịu. Hơn nữa, nàng tin rằng trong lòng Lục Lưu chỉ có nàng.

      Biết mẫu thân mình lại bắt đầu lo lắng, Giang Diệu trấn an, “Mẫu thân yên tâm được , Lục Lưu đối xử với con rất tốt.”

      Cũng phải.

      Kiều Thị thở dài : “Khi con còn bé, ta và cha con thương lượng nên tìm cho con phu quân như thế nào, mới có thể đối xử với con tốn, thay lòng đổi dạ. Nhưng nghĩ như thế nào, cũng ngờ tới có con rể thân phận địa vị như vậy. Có điều phúc khí của con tốt, vị hôn phu tốt như con rể, trong trăm người chọn người cũng có.”

      Nhìn thử , quả rất có bộ dáng cha mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thỏa mãn.

      Hôm nay Giang Diệu đều nghe lời bà, tất nhiên phản bác bà, cũng bắt đầu hỏi thăm vài tình ở Vọng Thành.

      Có thể mặt đối mặt chuyện, đương nhiên thể nào bì với lúc trước chỉ có thể biết tin tức của nhau qua bức thư. Giang Diệu nghe Kiều Thị chuyện ở Vọng Thành, cũng bắt đầu ước ao, nhất thời trong mắt có thêm mấy phần chờ mong.

      Kiều Thị nhìn ra tất cả, nhàng vỗ vỗ tay khuê nữ, : “Tuy cha mẹ có chút nhớ con, nhưng Diệu Diệu, lúc trước mẫu thân rất lo lắng, con rể có vị trí quá cao, nhiều nguy hiểm, bây giờ hai con có thể tới Dân Châu, ngược lại cũng có thể xem như đây là chuyện may mắn... Dân Châu rất tốt, cũng có tình có ý, thân thích ràng buộc, nay có thêm Triệt nhi, những ngày ở đây các con cũng vui vẻ hơn chút... Diệu Diệu, mẫu thân chỉ mong con và con rể khỏe mạnh, đòi hỏi gì thêm.”

      Đương nhiên Giang Diệu hiểu.

      Cũng biết rằng, mới vừa kết hôn lập tức đến Dân Châu, Lục Lưu hổ thẹn với nàng, cho nên mới nghĩ cách, lúc đầy tháng của Triệt nhi, mời người nhà nàng tới, xem như là bù đắp. Nam nhân này, luôn đối xử tốt với nàng như vậy. Nghĩ đến thời điểm bộ dáng dỗ dành nhi tử, liền biết chỉ mong nhi tử có thể sống trong gia đình hạnh phúc mà lớn lên.

      Khi còn bé chưa từng trải qua, nên mới hi vọng nhi tử mình được trọn vẹn. Nàng cũng tin tưởng, với năng lực của Lục Lưu, nhất định dạy nhi tử thành người tài.



      Còn bên này Lục Lưu ôm nhi tử mập ngủ say sưa về phòng.

      Giang Thừa Ngạn rất thích ngoại tôn, mà nay mẫu thân và muội muội chuyện, y cũng chỉ có thể hàn huyên với em rể. Thấy động tác em rể ôm hài tử thuần thục như vậy, Giang Thừa Ngạn liền nhớ tới lúc Nhị ca nhà mình ôm khuê nữ —— người từ đến lớn rất thông minh, lần đầu tiên ôm khuê nữ, bộ dáng trông rất lúng túng.

      Nhớ tới liền cảm thấy buồn cười.

      Khóe miệng Giang Thừa Ngạn cong lên.

      Nhưng khuê nữ và nhi tử là hai chuyện khác nhau, nào có đại nam nhân, lại ôm nhi tử bảo bối như thế? Hơn nữa... Trông tư thế của , chẳng lẽ đường đường là Tuyên Vương, còn có thể thay tã cho tiểu hài tử hay sao? Quả Giang Thừa Ngạn thể nào tưởng tượng được hình ảnh kia, nhưng cũng giống như trước đây, y thể nào tưởng tượng được hình ảnh lúc em rể ôm hài tử.

      Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho đứa xong, Lục Lưu mới khách khí mang theo vợ tới phòng lớn.

      Giang Thừa Ngạn là người có tính khí khó chịu, hơn nữa vợ đối với em rể, vốn tồn loại quan hệ gọi là đối địch, mà hai người này, hình như chưa lần nào chuyện đơn độc cho ra dáng ra hình.

      Nhớ tới năm ngoái, Giang Thừa Ngạn biết muội muội mình mới vừa kết hôn, liền muốn theo Lục Lưu ngàn dặm xa xôi tới Dân Châu, rời xa quê hương như vậy, tất nhiên Giang Thừa Ngạn rất đau lòng. Nhất thời cũng oán lên đầu Lục Lưu. Biết Lục Lưu vội vã cưới muội muội y như thế, chính là muốn mang theo muội muội tới đó luôn. Với Giang Thừa Ngạn mà , muội muội Dân Châu, chính là để bị đày đọa.

      Sau đó muội muội liên tục gửi thư, y mới nén giận trong lòng, dù sao y vẫn rất đau muội muội. thích em rể, muội muội này, chính là bảo bối từ của y mà.

      giờ, nhìn muội muội bình an sinh ra nhi tử, cộng thêm hành động của em rể. Y bắt đầu cân nhắc lại: Cũng uổng công muội muội khổ cực. Em rể này rất biết điều.

      Lúc này, Lục Lưu cố ý cùng y tán gẫu những chuyện ở Vọng Thành, cũng kể cho y nghe về cuộc sống của và thê tử những ngày ở Dân Châu, mà Giang Thừa Ngạn vẫn nể tình tiếp lời.

      Ngược lại hai người tán gẫu cũng xem là nhàm chán.

      Chờ ngang qua hành lang, Giang Thừa Ngạn nhìn thấy chỗ nữ quyến tụm năm tụm ba cách đó xa, ánh mắt rơi xuống người nữ tử trong đám bọn họ, thoáng dừng chút. Người Dân Châu, tất nhiên y quen biết, nhưng vị kia, y lại biết.

      Nhất thời gương mặt lộ ra chút ý cười, : “Ngược lại ta nghe Đường tiểu thư trở về Dân Châu, trước đây A Huyên có quan hệ rất tốt với nàng ấy, nàng ấy vừa có mấy ngày, mà thê tử ta sầu não đến ấm ức, chỉ mong nàng ấy trở về.”

      Lục Lưu thuận thế liếc mắt nhìn, nhàn nhạt đáp câu: “Tam ca , là Chu phu nhân à?”

      Chu phu nhân.

      Giang Thừa Ngạn dừng chút, lúc này mới phát , tóc đen của Đường luôn thả xuống, bây giờ vấn hết lên đầu, chải kiểu tóc tinh xảo dành cho phụ nhân. Mà nay cùng phụ nhân khác chuyện, đánh bài, hành động này, đúng là khéo léo hơn lúc trước nhiều...

      Lục Lưu tiếp: “Đường tiểu thư thành thân với công tử nhà họ Chu mới đầu năm nay, nghe Diệu Diệu , hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt.” Lục Lưu phải là người thích những chuyện vô bổ.

      Giang Thừa Ngạn suy nghĩ nhiều, chỉ hơi dừng chút, mới cười cười trả lời: “Đây là chuyện vui.”

      Nhanh như vậy... Mà kết hôn rồi.

      Lục Lưu khẽ gật đầu, sau đó dẫn Giang Thừa Ngạn về bàn tiệc dành cho phái nam.

      Đường đứng cách đó xa, bỗng nhiên nhận ra được cái gì, mới ngẩng đầu nhìn lại.

      Thấy cách đó xa tràn ngập muôn hồng nghìn tía, sắc màu rực rỡ, chỉ có nha hoàn túm năm tụm ba ngang qua. Ngoài ra, có ai nữa.

      Nàng ngẩn người.

      Nghe phụ nhân bên cạnh giục nàng mau mau ra bài, lúc này mới đáp tiếng, tươi cười xinh đẹp đánh lá bài, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới, ngày mai chính là ngày Chu gia hưu mộc, nhất thời trong lòng vui vẻ thêm mấy phần.



      Còn Giang Diệu và Kiều Thị giống như là hết chữ, cứ ngồi tán gẫu như thế, bất tri bất giác nửa canh giờ trôi qua.

      Kiều Thị đặc biệt quan tâm tới chuyện của Tống gia, tuy Giang Diệu tận lực những chỗ tốt, nhưng ai hiểu nữ nhi bằng mẫu thân, Kiều Thị có thể tưởng tượng ra vị Tống lão thái thái kia ngang ngược biết lý lẽ thế nào, mà dù sao tại bà ta cũng còn nữa, bà cũng thể làm gì. Còn ít chuyện xấu, Giang Diệu với Kiều thị. Những chuyện này, mẫu thân biết tốt hơn.

      Kiều Thị là người nhanh mồm nhanh miệng, líu ríu: “ lui tới cũng được, chẳng lẽ con và con rể còn hi vọng dựa vào cái nhà đó nữa hay sao? Ngược lại lúc trước hề lui tới với nhau, bây giờ chặt đứt tuyệt đối qua lại, cũng phải là chuyện xấu.” Bản thân Kiều Thị là đương gia chủ mẫu chưởng quản việc bếp núc, biết vài người thân thích có đáng giận tới cỡ nào, nhưng bà cũng phải chừa lại mặt mũi cho họ, có khi bà phải nuốt giận vào bụng, chờ người rồi, mới phát tiết ra trận. Nhưng mà cửa thân thích này giống với chuyện của bà, lúc trước Tuyên Vương phủ bao giờ lui tới, nên tại mắc mớ gì bà phải để khuê nữ chịu uất ức.

      Giang Diệu gật đầu đồng ý, nhớ bên ngoài còn quyến cần phải chiêu đãi, liền cùng với Kiều Thị ra ngoài.

      Chờ yến tiệc kết thúc, Kiều Thị mới được xem ngoại tôn bảo bối.

      Giang Diệu ngay cả nửa khắc cũng luyến tiếc rời khỏi nhi tử, tại nàng với Kiều thị, mà nhớ đến Lục Lưu. Lục Lưu còn tiễn khách, bây giờ, chính là phải trở về phòng mới đúng chứ.

      Giang Diệu cong cong môi, cũng ra ngoài, mà đứng trước cửa sổ chờ .

      Lục Lưu đưa khách nhân trở về phủ của họ, sau đó mới tới chỗ đó, ngờ chỉ thấy nhạc mẫu và vợ, tất nhiên trong lòng hiểu , mới nhanh đến phòng ngủ. Vừa nhấc chân bước vào, liền thấy bên trong chỉ có màu đen, Lục Lưu nhìn kiều thê dựa vào trước cửa sổ, hỏi: “Sao …” Hai chữ đốt đèn còn chưa xong, liền thấy thê tử lập tức xoay người nhào vào trong lòng .

      Lục Lưu động tác nhanh nhẹn, bế cả người nàng lên, bàn tay lớn nâng mông vểnh lên của nàng, bóp bóp hai phần nhô ra, dùng mũi cọ mũi, ôn nhu trầm giọng hỏi, “Sao vậy?”

      Giang Diệu lên tiếng, cứ thân thiết đu lên người như vậy.

      Sau đó hai tay ôm lấy cổ , ngẩng đầu chủ động hôn.

      Rất lâu rồi Lục Lưu chưa thân cận với thê tử, tuy tại vẫn còn ở cữ, thể hành phòng, nhưng hiếm thấy nàng nhiệt tình như vậy, làm Lục Lưu hề do dự, phủ lên miệng của nàng, tiếp đó chính là màn môi lưỡi triền miên. Cho đến khi thở nổi nữa, Lục Lưu giữ nguyên tư thế ôm thê tử đặt giường lụa, ngồi xuống, nhìn thê tử ngồi người , mới đến gần hôn thêm vài cái.

      Hôm nay trong lòng Giang Diệu rất vui mừng, nên tùy ý hôn.

      Nàng giơ tay nâng gò má của , : “Ngày hôm nay ta và mẹ ta rất nhiều chuyện, bà còn khen chàng…” Dừng chút, lại tự hào bổ sung, “Nhưng ta cảm thấy, bà rất đúng.”

      Giang Diệu dựa vào bả vai phu quân nhà mình, nỡ buông nam nhân này ra. Nàng nghĩ, có lẽ cả đời nàng cũng muốn buông ra.

      Lục Lưu thấy thê tử mới có chút xíu mà thỏa như vậy, cảm thấy nàng là dễ nuôi.

      Sau lại nhớ tới thư hôm qua Cảnh Huệ đế gửi tới.

      Lập tức theo bản năng ôm thê tử chặt hơn chút, : “Tuy nàng , nhưng ta biết nàng nhớ nhạc phụ nhạc mẫu và ba huynh trưởng của nàng, sẵn dịp đầy tháng của Triệt nhi, chính là cơ hội tốt. Nhạc phụ công vụ bề bộn, có thể để nhạc mẫu và nàng gặp nhau, cũng là chuyện tốt... Ta vốn nghĩ, chúng ta phải ở lại Dân Châu tới năm nữa, dù thế nào cũng phải để nàng gặp mặt người thân. Nhưng Diệu Diệu, chúng ta cố gắng trở về sớm chút …” hôn cái lên gò má thê tử, , “Như vậy cũng được, tết năm nay có thể ồn ào náo nhiệt hơn rồi.”
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai50 others thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 163

      Nhất thời Giang Diệu biết nên vui hay nên buồn. , trong lòng nàng xác thực ngóng trông có thể sớm trở về, bởi vì cha mẹ nàng và các ca ca đều ở trong Vọng Thành. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, trở về có ý nghĩa gì... Lúc trước nàng chỉ có , bây giờ chẳng những có phu quân, còn có nhi tử mập vừa ra đời nha.

      Tuy Lục Lưu gì, nhưng Giang Diệu lại hiểu sao lo lắng trong lòng, mở miệng gọi: “Lục Lưu?”

      Lục Lưu theo bản năng bóp vòng eo mềm của thê tử mấy cái, chờ nàng mở miệng hỏi, cúi đầu hung hăng hôn trận. Giang Diệu có cốt khí, tất nhiên ngăn nổi Lục Lưu dùng vẻ đẹp tuấn tú mê hoặc, nâng đầu lên, tùy ý muốn làm gì làm.

      Giang Diệu vừa mới hết cữ, nên Lục Lưu muốn làm gì, cũng dám làm bừa, chỉ chạm sơ sơ để thỏa nỗi lòng, nhưng lại nhớ tới nhạc mẫu và vợ đến quý phủ làm khách, ngàn dặm xa xôi như vậy, đương nhiên dám thất lễ. Hai vợ chồng vành tai tóc mai chạm nhau phen, liền như ăn cướp lưu loát đổi xiêm y, đỏ mặt thu dọn mọi thứ, mới vội vàng bắt chuyện với mẫu thân đại nhân.

      Kiều Thị là người từng trải, nhìn thấy mặt mày khuê nữ nhà mình hơi nhu mị, liền biết bình thường tiểu phu thê ân ái ra sao. Nhưng vừa mới hết cữ, tuyệt đối được làm chuyện đó, thừa dịp con rể ra ngoài, liền lôi kéo khuê nữ đến góc, nghiêm túc căn dặn phen.

      Giang Diệu mắc cỡ gò má đỏ chót, xoắn tay vào nhau : “Mẫu thân, nữ nhi nhớ mà... Người cần suy nghĩ lung tung.”

      Là bà suy nghĩ nhiều sao?

      Kiều Thị ngẩn người, nhưng cũng hiểu tính tình con rể, trả lời: “Vậy tốt.” Lại thấy thân thể khuê nữ sau khi sinh con khôi phục rất tốt, mới lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, tiếp, “Xem ra Hứa ma ma chăm sóc con rất kĩ.”

      Hứa ma ma là người thân thiết với Kiều Thị nhưng cũng bị bà đặc biệt đưa cho khuê nữ. Bà ấy lớn tuổi, có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai và em bé, vốn dĩ luôn theo bên người Kiều Thị, lần đó khuê nữ xuất giá, bà có ý niệm muốn đưa Hứa ma ma cho khuê nữ cùng nhau tới Tuyên Vương phủ, cũng để tiện cho việc chăm sóc.

      Giang Diệu rất thoả mãn. Tất nhiên nàng muốn bởi vì sinh hài tử mà trở nên mập mạp, may tuổi nàng còn , khi vóc người khôi phục lại, cũng nhanh chóng và dễ dàng hơn.

      Buổi tối Giang Diệu đưa Kiều Thị tới phòng ngủ nghỉ ngơi.

      Chờ hai mẹ con hàn huyên lúc sau, Giang Diệu bị Kiều thị thức thời tống cổ ra ngoài, muốn nàng nghỉ ngơi sớm. Giang Diệu dự định trò chuyện với mẫu thân lâu, hiếm khi mẹ con được gặp nhau lần, hôm nay nàng còn định ngủ chung với mẫu thân nữa kìa... Vẻ mặt Giang Diệu buồn buồn ra, mới tới được nửa đường, thấy có người đứng đó chờ nàng.

      Giang Diệu mỉm cười, thấy bước tới, nàng cũng bắt chước tiến lên vài bước.

      Lục Lưu hỏi: “Nhạc mẫu nghỉ ngơi rồi?”

      Giang Diệu gật đầu, : “Tam ca của ta ngủ chưa?”

      Lục Lưu cười cười ừ tiếng, thuận thế nắm tay của vợ, cùng nhau trở về sân của mình, vừa , vừa trò chuyện: “Chỉ có hai năm, tính tính Tam ca thận trọng hơn chút.”

      Mỗi lần nghe Lục Lưu cùng bàn luận về các ca ca với nàng, Giang Diệu luôn cảm thấy cưới nàng là bị thiệt thòi -- ba người vợ kia, ràng hơn tới tận mấy tuổi nha. Có điều tại Giang Diệu cũng rất tán thành lời Lục Lưu : “Sau lúc cưới Tam tẩu, quả Tam ca trở nên trưởng thành hơn. Chỉ là trước giờ y tính tình hoạt bát, đến đây lâu rồi, bản tính cũng bị bại lộ …” Nhớ tới Tam ca nàng là người có thành kiến với Lục Lưu nhiều nhất trong ba vị huynh trưởng, Giang Diệu dừng bước chân hỏi , “Tam ca của ta có gây khó khăn cho chàng?”

      Lục Lưu nhìn tư thế muốn bảo vệ của nàng, trong lòng có chút sung sướng, đáp: “ có.”

      Giang Diệu lập tức yên tâm.

      Hai vợ chồng trước khi ngủ, tất nhiên phải tới trông nhi tử mập phen mới được.

      đến ngoài cửa phòng, liền nghe thanh nhi tử khóc huyên náo trong phòng, Giang Diệu nghe vậy rất đau lòng, vội rút tay mình từ trong tay Lục Lưu ra, bước vội vào trong nhà, khẩn cấp hỏi: “Tiểu Thế tử bị sao?”

      Bảo Cân ôm đứa , với nhóm nha hoàn và ma ma trong phòng, cùng nhau hành lễ với Vương gia Vương phi, thấy Vương phi đưa tay muốn ôm tiểu Thế tử, liền cẩn thận bế tiểu Thế tử từng li từng tí đưa tới, : “Nô tỳ cho rằng tiểu Thế tử tè, nhưng vừa mới xem thử, tã sạch , có lẽ ngài ấy bị đói bụng, nô tỳ kêu Bảo Lục gọi nhũ mẫu.”

      Giang Diệu ôm đứa trong lồng ngực, trái tim mềm đến rối tinh rối mù.

      Dáng dấp đứa rất giống cha, mi mắt dài, nay dính vài giọt nước, mấy sợi mi dính chung vào nhau, đôi mắt ướt nhẹp, dáng vẻ kia giống như chú nai con có mẫu thân cho ăn, mắt ngập nước, làm người ta đau lòng. Giang Diệu ở khuôn mặt nộn của nhi tử ngoan hôn cái, : “ cần gọi nhũ mẫu, mình ta là được rồi.”

      Bảo Cân sững sờ, sau hiểu ý, mang Vương phi vào bên trong.

      Giang Diệu ngồi ở giường lót nệm mềm mại, ôm đứa dỗ dành mấy lần, liền giơ tay cởi áo mình ra. Mùa hè nên mặc xiêm y rất đơn bạc, mà Giang Diệu mới hết cữ, nên mặc xiêm y rất rộng rãi, rất nhanh cởi được. Gò má đứa chạm vào nơi mềm mại của mẫu thân, giống như là ngửi được mùi quen thuộc, lập tức cơ linh nghiêng đầu, a ô ngậm, ra sức uống ực ực.

      Ngậm bầu ngực lúc, đứa dần ngưng khóc, sau đó nhíu mày, lại oan ức khóc gào lên.

      Tiếng khóc này, còn oan ức hơn cả lần trước.

      Giang Diệu cúi đầu nhìn, thấy đứa mút được, mới tử tế mỉm cười.

      ... Cũng tránh khỏi thương tâm.

      Có điều hôm nay Giang Diệu quyết tâm muốn đích thân đút nhi tử mập, lập tức sai Bảo Cân chuẩn bị nước nóng và khăn mặt. Nhưng khi Giang Diệu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bưng nước nóng và khăn mặt tiến vào, ngờ lại là Lục Lưu.

      Nhìn bộ dáng , biết nên làm gì cho tốt.

      Nếu thẹn thùng, trước đây cũng thẹn thùng rồi, tại cho nhi tử mập ăn no mới là quan trọng, Giang Diệu cũng tùy ý Lục Lưu ra sức phục vụ, dùng khăn lông đắp lên da, lại xoa trận, chờ sữa rốt cuộc cũng thông, mới kéo kéo nhét vào trong miệng của tiểu đáng thương kia.

      Đứa khóc đến nước mắt lưng tròng, có ăn, mới thỏa mãn nhắm mắt lại, phát ra tiếng “ừ ừ” thỏa mãn.

      Làm xong những thứ này, Giang Diệu mới thở phào nhõm, nghiêng đầu nhìn Lục Lưu ngồi ở bên cạnh, bất tri bất giác lại dời mắt nổi. Lục Lưu trông rất tuấn mỹ, nhưng Giang Diệu sớm chiều ở chung, tất nhiên gương mặt này nàng nhìn riết rồi quen, chỉ là sau khi có hài tử, nàng đúng là phát , mặt Lục Lưu có thêm ôn hòa mà ngày xưa có. Trước đây luôn lãnh đạm với người khác, chỉ khi ôn nhu săn sóc với mỗi mình nàng, nhưng hôm nay, cả người lại trở nên khang khác.

      Có lẽ phần lớn là công lao của đứa này .

      Nhớ lần đó, bởi vì Lục Lưu ngầm uống thuốc, cho nàng mang thai, tâm lại khó chịu, cho rằng thích hài tử, dự định sinh hài tử chung với nàng, nhưng ngờ là, kỳ thực Lục Lưu còn ước ao có hài tử hơn cả nàng...

      Ăn no, Lục Lưu liền tự mình hầu hạ thê tử mặc lại xiêm y cẩn thận, cử chỉ hề có chút tâm tư riêng, cực kỳ quân tử.

      Giang Diệu ôm đứa ăn no đặt nó đứng lên, để nó dựa vào bả vai mình, sau đó vỗ sau lưng nó, phòng ngừa nó nôn ra.

      Đứa mím mím môi, sau đó mới chịu ợ cái, ừ ừ đong đưa mông mấy lần. Hướng về phía cha mình, “Tẹt tẹt” hai cái liền.

      Sau đó như heo con, thoải mái dễ chịu nằm nhoài lên bả vai mẫu thân ngủ say sưa.
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai50 others thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Cứ phải quay mông về phía cha để "tẹt tẹt" chứ, ha ha.
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. Khiết Nguyễn

      Khiết Nguyễn New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      15
      Há há "tẹt tẹt" mới chịu dễ thương ghê hôk :th_57::th_57:
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      "Tẹt tẹt" mới ghê, iu tóa :yoyo40:
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :