1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      có 1 đoạn do editor cắt nên mình phải beta lại. Mọi người đọc lại nhé
      Matcha2604, Akuryou, trantuyet7 others thích bài này.

    2. saclakhong

      saclakhong New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      15
      Thấy thính thịt lao vào đớp điên đảo.
      Cuồng Soái Ca thích bài này.

    3. Peony130884

      Peony130884 New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      3
      bạn Hạ Nhiên dã man luôn ý :th_57::th_57:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      ngày nào cũng vào hóng :yoyo58: nàng ơi nàng đâu rồi? :th_9:

    5. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 34: Ngọt ngào chết người
      Editor: Cuồng Soái Ca

      Hơi thở như ngừng lại trong khí, dường như quên tất cả.

      Thẳng đến khi chiếc xe phía sau ngừng ấn còi thúc giục, hồn Giản Tích như mới quay về, luống cuống tay chân điều chỉnh dáng ngồi.

      "Ui da." Hạ Nhiên bị động tác đạp mạnh chân ga này của Giản Tích làm cho giật mình " Đừng kích động, em lái chậm chút"

      Giản Tích lên tiếng, nắm chặt tay lái khiến các đốt ngón tay trắng bệch.

      Hạ Nhiên nhìn phản ứng này của cũng có chút yên, lúc này mới bình tĩnh nghĩ lại, cảm thấy trong lòng có chút nắm chắc.

      "Được rồi, sợ quá như thế, có lẽ do gặp gia trưởng nên sốc quá nên mới vậy thôi.” Hạ Nhiên tằng hắng tiếng, : " tại thời gian chưa đủ, nên cầu hôn bây giờ cũng hơi vội, chờ sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, đưa bà ngoại tới gặp ba mẹ em"

      Giản Tích lúc này như lọt vào trong sương mù, trái tim run rẩy.

      Hạ Nhiên lại tự mình lẩm bẩm: "Kết hôn là việc lớn, bên nhà em cũng nên làm danh sách họ hàng, để hỏi xem có cần tới từng nhà tặng lễ . Còn nhà cửa, trang hoàng cũng cần thời gian. Giản Tích, em có muốn...."

      quay đầu, ngẩn người: "Em nóng lắm sao? trán em đổ rất nhiều mồ hôi."

      Giản Tích hít sâu hơi: ", nóng. Do hệ thống sưởi quá mạnh thôi."

      Hạ Nhiên phủ tay mình lên tay , cảm nhận khẩn trương của , cảm nhận nhịp tim của , cảm nhận được phản ứng theo bản năng, cần lên tiếng, cần trả lời, Hạ Nhiên biết, xao xuyến.

      Giản Tích dừng xe ở giao lộ Nha Đề lộ, Hạ Nhiên với : "Ôi, từ nãy đến giờ em hành động như người máy ấy, Em vui, hay sợ thế?"

      Giản Tích nhìn chớp mắt mấy cái, trán còn đổ mồ hôi.

      Hạ Nhiên xoa lỗ tai của , cúi đầu xuống: "Này, ngu người luôn rồi à! "

      Nụ cười của Giản Tích như dòng suối mát trong, như gợn sóng gập ghềnh, ôm Hạ Nhiên, hôn nhanh lên mặt cái.

      Hạ Nhiên nhíu mày: "Tại sao chỉ hôn bên mặt? Đến đây, còn bên này nữa."

      chỉ vào bên kia, cúi gần xuống.

      Giản Tích nâng khuôn mặt lên, hôn đôi mắt, hôn cái mũi, hôn hai bên má, sau đó là hôn đôi môi .

      Hạ Nhiên bị làm nhột nhạt: "Trời ạ, sao hôn như hôn chó vậy?"

      Giản Tích cười ra tiếng: " có chú cún nào xấu như ."

      Nét mặt Hạ Nhiên biến thành ôn hoà, chậm rãi hôn , đầu lưỡi nhàng liếm, Giản Tích động tình, chủ động kéo tay để trước ngực mình.

      Hạ Nhiên bật cười: “Nghịch ngợm, em cố ý đúng ? ràng biết đêm nay phải về nhà."

      Sắc môi Giản Tích đỏ bừng, làm nũng bên lỗ tai : " cứng rồi kìa..."

      biểu đạt trực tiếp này làm cho cả người Hạ Nhiên như muốn nổ tung, những lời tán tỉnh ngọt ngào giữa những người nhau, làm cho họ như có thể mây về gió, bay thẳng lên trời, nổ thành pháo hoa xinh đẹp.

      Hạ Nhiên cảm thấy, giờ phút này có chết cũng còn gì hối tiếc.

      Giản Tích đẩy ra, cười : "Đến rồi, xuống xe thôi."

      "Nó cứng ngắc như thế này, xuống xe thế nào được?" Hạ Nhiên hận thể bóp chết .

      Giản Tích cười, liếc trộm đũng quần , nơi đó dựng lều cao, lớn.

      Hạ Nhiên bình tĩnh, ngồi trong xe 5 phút mới bớt căng cứng đến phát đau.

      Giản Tích nhìn bóng lưng dần biến mất nơi đầu ngõ, rốt cuộc nhịn được: "A a a" hưng phấn kêu to, khoa chân múa tay vui sướng, khiến chiếc xe cũng lắc lư theo.

      " ấy cầu hôn với mình! Má ơi! Vui quá!"

      Giản Tích hưng phấn giống như con mèo chiêu tài uống phải chất kích thích, xoa mặt mình tâm thần nhộn nhạo.

      Còn muốn dẫn bà ngoại đến nhà mình, đây chính là muốn cầu hôn nha.

      Giản Tích nhịn được, cười ra tiếng, lặp lại câu của Hạ Nhiên: "Chúng ta kết hôn " lòng ngọt ngào đến mức có thể ứa ra mật.

      Quá mức nhập tâm, thế cho nên lúc cửa kính bị gõ, Giản Tích sợ tới mức trái tim nhảy lên cổ họng.

      Quay đầu lại, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc.

      Hạ Nhiên đứng ngoài xe, khom người, dùng vẻ mặt như bó tay rồi, gì nhìn .

      Giản Tích cuống quít hạ kính xe xuống: "Sao, sao lại lên tiếng?"

      " đứng đây cũng được 2 phút rồi, em nghĩ cái gì vậy?" Hạ Nhiên khoanh tay ôm ngực, nhíu mày nhịn cười.

      Trong lòng Giản Tích "Lộp bộp" giật thót, vậy chẳng phải vừa rồi ấy nhìn thấy hết phản ứng quá khích của mình sao?

      Xấu hổ chết được.

      Giản Tích hỏi: " quên cầm cái gì sao?"

      gật đầu: "Đúng vậy, quên thứ."

      "Thuốc bổ cầm rồi, áo khoác cũng mặc rồi mà." Giản Tích quay đầu nhìn ghế sau: "Còn cái gì nữa sao?"

      Hạ Nhiên: "Quay đầu lại."

      Giản Tích: "Ừ", cổ khẽ cong, quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt .

      Hạ Nhiên cười cười, đưa tay vào trong cửa kính xe, đè gáy lại, hung hăng hôn .

      Giản Tích vừa tức, vừa đỏ mặt, đấm : "Lưu manh"

      Hạ Nhiên liếm môi cái: "Được rồi, bây giờ em về , lái xe chậm chút, về đến nơi nhớ nhắn tin cho ."

      Giản Tích gật đầu: "Ngày mai gặp."

      Thẳng đến khi đèn sau xe biến mất ở góc đường, Hạ Nhiên mới cất bước về nhà.

      Bà ngoại đứng ở cửa chờ từ 6 giờ. Xa xa nhìn thấy Hạ Nhiên, chạy nhanh tới đón.

      Hạ Nhiên vừa thấy liền tức giận, bước nhanh tới: "Bà cụ này sao thế, trời rất lạnh, ngồi ở ngoài cửa đóng vai người tuyết sao?"

      Bà ngoại "Hừ" tiếng, liền bị Hạ Nhiên kéo vào phòng, "Bà sợ cháu gì sai, làm sai, bị người ta đuổi ra khỏi cửa thôi, chứ bà đâu có chờ cháu."

      "Bà lo lắng chi cho mệt bà ơi, cho cháu trai của bà chút lòng tin có được ?" Hạ Nhiên rất hài lòng với quan tâm này.

      "Người nhà tiểu Tích như thế nào? Có đối xử tốt với cháu ? Có làm khó cháu ?" Bà ngoại hỏi rất nhiều vấn đề, rất nhanh lại tự hỏi xong rồi tự trả lời: "Họ cũng đều là người tốt, huyênh hoang kênh kiệu đâu."

      Hạ Nhiên buồn cười: "Có lòng tin vậy sao?"

      "Nhìn Giản Tích biết, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tính cách sáng sủa, có con như vậy cha mẹ quá kém." Bà ngoại là người từng trải, nhưng vẫn rất quan tâm đến cháu trai: "Cháu cũng gây chuyện chứ?"

      Hai người vào phòng, đem khí lạnh cản ở ngoài cửa.

      Hạ Nhiên: "Người nhà ấy tốt lắm, gặp mặt rất vui vẻ."

      "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi" Bà ngoại ngồi trước lò sưởi, đưa tay sưởi ấm, "Thằng nhóc, bà yên tâm rồi, nhưng đừng quá kiêu ngạo"

      Hạ Nhiên đột nhiên im lặng, lúc lâu sau, mới ngẩng đầu: "Bà ngoại, mấy năm nay, vất vả cho bà rồi."

      Bà ngoại vung tay lên: "Cái này sao gọi là khổ, có thể so sánh với trường kỳ kháng chiến cùng hồng quân sao. Bà vẫn chưa già, chỉ là bữa ăn thiếu chút cơm, cháu lâu lâu mới thấy mặt. Này thằng nhóc, cuộc đời cháu còn dài, đừng nản chí."

      Hạ Nhiên nhoẻn miệng cười, đôi mắt bị ánh lửa chiếu, lồng màu hồng nhạt.

      Bà ngoại tiếp tục: "Bà biết, cháu vẫn chưa bỏ qua được chuyện của ba năm trước. Haiiz, bà cũng đau lòng lắm, nhưng có thể làm gì, cuộc đời chính là u mê như vậy, chừng ngày nào đó có thể trúng số."

      Hạ Nhiên cười : "Lý Xuân Dao, bà còn lén cháu mua xổ số sao?"

      "Nghèo nên liều thôi." Bà ngoại nhăn mặt giơ ba ngón tay lên, chỉ thấy cái nhẫn vàng cũ, Hạ Nhiên càng nhìn càng đau lòng.

      Năm đó khi nghiệp của Hạ Nhiên tan tành, vẫn chưa tới 26 tuổi, đứng đỉnh cao, đột ngột rơi xuống, trần gian và thiên đường chỉ thay đổi trong sớm chiều. từ người giàu có được vô số người sùng bái xuống đến người gian nan kiếm sống qua ngày, nghèo đến nỗi chỉ còn mỗi bà ngoại.

      Bà ngoại lại thở dài: "Hạ Nhiên, nhìn thẳng vào, chấp nhận, và thay đổi. Đời người có ba giai đoạn (*), con mất ba năm thời gian để bước vào giai đoạn thứ hai. Bà rất sợ ."

      (Sống, khẳng định bản thân và tồn tại)

      Giọng Hạ Nhiên khàn khàn: "Bà sợ gì chứ?"

      "Bà sợ bà sống đủ lâu, có cách nào nhìn cháu trở về với con người hăng hái của trước kia."

      Cổ họng Hạ Nhiên nghẹn ngào khó chịu: "Đồng chí Lý Xuân Dao, bà ngoan."

      Bà ngoại đứng dậy vào phòng ngủ, rất nhanh lại ra, trong tay cầm hộp xốp màu đỏ.

      Hộp xốp hơi cũ, cũng hơi , nhìn bà mở ra, tờ giấy lộ ra.

      Là sổ tiết kiệm.

      "Bà cũng có nhiều tiền, toàn bộ đều để giành cháu với bố cháu mà hết rồi, chỉ còn có chỗ này để cho cháu. Trừ tiền bà để mua quan tài thể lấy, còn lại đều cho cháu." Bà ngoại nhét vào tay , "Tiểu Tích là tốt, mua cho nó ngôi nhà, đừng keo kiệt."

      Hạ Nhiên nắm chặt bàn tay, móng tay sạch găm vào trong thịt: "Cháu cần"

      Bà ngoại để ý, nhất quyết nhét vào tay .

      Hạ Nhiên trở tay nắm chặt tay bà, lòng bàn tay dùng lực, nhưng giọng lại run run: "Bà tốt nhất nên sống khỏe mạnh cho cháu, cháu muốn cho bà thấy, cái gì mới là kiêu hãnh chân chính."

      Mắt bà ngoại ngấn lệ, bàn tay ngừng xoa đầu : "Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan"

      Lại chuyện lúc, Hạ Nhiên tắm rửa quay về phòng ngủ.

      Trong lòng quên số món nợ cũ, hai năm nay làm đòi nợ thuê, có 19 vạn gửi ngân hàng, đủ mua căn hộ ba phòng khoảng tám mươi mét vuông. Cố gắng thêm nửa năm nữa, kiếm đủ tiền hồi môn, Quốc khánh năm sau tổ chức hôn lễ.

      Loại cảm giác này rất kỳ diệu, trong khổ có vui, nhưng hề mờ mịt. Thậm chí trong lòng Hạ Nhiên nghĩ, nếu thất bại thảm hại của mấy năm trước chỉ là cuộc trao đổi để có được Giản Tích bây giờ.

      Như vậy, dùng hai tay dâng lên vẫn sợ quá chậm.

      Hạ Nhiên bóp mi tâm, trầm thấp bật cười.

      Có bà ngoại, có Giản Tích, còn có trẻ con.

      "Đây mới là gia đình..."

      ------

      Ngày hôm sau, Lục Hãn Kiêu gọi điện thoại cho Hạ Nhiên: "Ông bạn, tối hôm qua tôi say như chết. Cậu gọi điện tôi nghe thấy."

      Hạ Nhiên cười lạnh: " Cậu cứ phóng túng như vậy, sớm hay muộn cũng hỏng thận."

      "Mẹ kiếp, tôi thực uống say. Mà cho dù có cùng đàn bà lên giường chăng nữa, lần nào có điện thoại của cậu tôi nhận đâu chứ!”

      "Mẹ kiếp, đồ ngốc!" Hạ Nhiên cảm thấy gã này buồn nôn chết được: " địa chỉ, tôi có việc tìm cậu."

      Hôm nay Lục Hãn Kiêu khó có được ngày xã giao, hẹn Hạ Nhiên ăn cơm trưa ở nhà hàng .

      "Đừng thấy nơi này xa xỉ chứ món ăn ở đây ngon lắm đó." Trong đĩa Lục Hãn Kiêu toàn củ cải muối chua, trông rất ngon.

      "Mẹ kiếp, cậu có thai sao? Ông đây ăn chua." Hạ Nhiên nhìn quen quen: "Đến lúc đau dạ dày đừng gọi tôi."

      Lục Hãn Kiêu để đũa xuống, hề nhăn mặt: "Hôm qua gọi tôi có việc gì?"

      "Tôi chuẩn bị mua nhà."

      "Mua nhà sao? Được, thiếu bao nhiêu tiền, cho tôi con số."

      "Đủ rồi, vội trang trí. Cậu giỏi về ngành này xem giúp tôi có chung cư nào tốt."

      Hai người trò chuyện lúc, Lục Hãn Kiêu hỏi: "Quyết định rồi?"

      " tốt như vậy, có ngốc mới lấy." Tay Hạ Nhiên khoát lên lưng ghế dựa, cắn điếu thuốc, đốt lửa: "Đúng rồi, chuyện hôm qua, vẫn chưa cám ơn cậu."

      "Đừng dối trá khốn kiếp thế." Lục Hãn Kiêu xuy tiếng: "Đừng tưởng ai tôi cũng chơi, kỳ ông có phẩm chất của ông đấy nhá, dễ nhận ai là em đâu, khi nhận chính là giúp bạn tiếc cả mạng sống. Ngoại trừ Tiểu Tích, chỉ còn Hạ Nhiên cậu thôi."

      "Ngày hôm qua nếu có cậu, công ty kia bỏ qua cho tôi, đưa đến cục cảnh sát phiền rồi." Hạ Nhiên hít hơi thuốc lá, híp mắt trong màn khói.

      " phó tổng của công ty tôi làm việc ở đó, ông ta nhận ra cậu nên cho tôi." Lục Hãn Kiêu : " Đó là khu tôi quan hệ nhiều, khiến cậu gặp thị trưởng muộn là được."

      Hạ Nhiên nhai đậu phộng ướp chua, điện thoại di động bàn kêu lên, nhìn nhìn, là Lâm Gia.

      " Nhiên, có bận gì ?"

      " bận, chuyện gì?"

      "Là như vầy, em nhận việc, tiền thù lao rất cao, nhưng mình em làm được." Lâm Gia muốn Hạ Nhiên làm cùng, lấy được số nợ này, tiền thù lao chia đôi.

      Năm vạn, Hạ Nhiên cân nhắc con số này, động tâm: "Được rồi, về nhà tôi tìm cậu tỉ mỉ."

      Điện thoại cắt đứt, giương mắt, chửi thề tiếng: "Lục Hãn Kiêu, cậu có bị bệnh , ăn tận bốn đĩa củ cải chua, cậu sắp sinh con sao?"

      Lục Hãn Kiêu bị quát tiếng, bị nghẹn ho sặc sụa: "Fuck, cậu hét chút nữa tôi tè ra quần rồi."

      Hai người đàn ông ăn uống no đủ, Lục Hãn Kiêu lau miệng, đột nhiên nghĩ tới chuyện này: "Người tên Tề Hạc chắc cậu biết chứ, là người của Gia Gia. Công ty này hôm qua phải kêu cậu tiếp đãi sao? Chính là tiếp đãi ."

      Hạ Nhiên ngẩn ra.

      Lục Hãn Kiêu tiếp tục: "Ân oán giữa cậu và Gia Gia quá sâu, cậu làm thuộc hạ của lăn lộn năm, trở thành phụ tá đắc lực, kết quả cậu phế chân con trai của người ta."

      "Con của ta chơi thuốc quá liều, nổi điên nhảy từ lầu xuống, hề liên quan đến tôi."

      "Khi đó trong phòng chỉ có hai người, nên tội đó cậu gánh chắc rồi.”

      Lục Hãn Kiêu thở dài: "Ngoài sáng tôi có thể cản giúp cậu, nhưng người của bọn chúng quá đông. Cậu phải tự chú ý."

      Lúc này, người phục vụ gõ cửa bước vào: "Tiên sinh, thức ăn của ngài được đóng gói xong."

      Hạ Nhiên nhìn : "Cậu ăn chưa no sao? Món gì vậy?"

      Lục Hãn Kiêu đứng dậy, vui vẻ mang theo túi giấy: "Hai đĩa củ cải chua."

      ----------

      Bệnh viện thành phố.

      Hôm nay Giản Tích ở trong phòng khám bệnh, cả ngày tâm thần yên.

      Hạ Nhiên biết lúc làm việc vô cùng bận rộn, bình thường quấy rầy, nhưng Giản Tích vẫ xem di động vô số lần, nghĩ rằng, có phải chàng này mắc chứng bệnh hay quên hay , tối hôm qua còn muốn kết hôn, xong cũng có động tĩnh.

      Chẳng lẽ muốn đổi ý?

      Rất có khả năng này, lúc đùa giỡn lưu manh cái gì cũng có thể ra, chẳng lẽ chỉ là đùa sao?

      Giản Tích càng nghĩ càng lo lắng, càng lo lắng lại càng đoán mò, bộ não của phụ nữ vô cùng đáng sợ.

      Giản Tích tổng kết đến cuối cùng, sợ gặp phải chàng hứa rồi giữ lời, nảy ra ý, siết chặt góc bàn lập tức đưa ra quyết định.

      thay quần áo tan tầm, lái xe thẳng đến trung tâm thương mại.

      Tầng , ánh đèn trắng chiếu vào quầy trang sức vô cùng chói mắt.

      Giản Tích đứng trước bảng hiệu kinh doanh nước ngoài, cúi đầu xem rất nghiêm túc.

      Mỹ nữ hướng dẫn mua hàng nhàng hỏi: "Xin chào tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho ?"

      "Tôi muốn xem nhẫn"

      "Nhẫn đơn hay nhẫn đôi ạ?"

      Giản Tích mím môi, : "Nhẫn kết hôn."

      " Xin mời theo tôi, tất cả nhẫn đều ở đây." Nhân viên bán hàng giới thiệu vô cùng chuyên nghiệp: "Chiếc nhẫn này bên gắn viên đá hình tròn, ngũ tổ tam liên tinh, rất đẹp, ngụ ý là trăm năm hoà hợp."

      Giản Tích so sánh hai chiếc nhẫn, cuối cùng quyết định lấy chiếc nhẫn có ngụ ý là trăm năm hoà hợp.

      "Tổng cộng là hai vạn ba. Xin hỏi ngài quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?"

      Giản Tích lấy ra ví tiền: "Quẹt thẻ"

      Vừa mua xong liền nhận được điện thoại của Hạ Nhiên, ở cửa trung tâm thương mại.

      Cửa tự động theo người đến người chậm rãi khép mở, Giản Tích liếc mắt cái liền nhìn thấy Hạ Nhiên đút hai tay vào túi quần, thẳng lưng qua lại, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía trung tâm thương mại.

      Sau lưng là đài phun nước lớn, ở thời gian quy định liền sáng lên, cột nước vọt thẳng lên, xinh đẹp như mộng ảo.

      Hạ Nhiên nhìn thấy Giản Tích, ánh mắt có chiếm hữu, nụ cười ngày càng sáng hơn.

      Giờ khắc này, Giản Tích giống như nhìn thấy tương lai.

      "Sao lại đến trung tâm thương mại? Có gì muốn mua sao? mua cho em." Hạ Nhiên ôm vai Giản Tích, hôn lên mặt .

      Giản Tích bị hôn có chút hồi hộp, tay nắm chặt túi giấy, trong lòng đếm ngược: "3"

      "Trưa nay ăn cơm cùng Lục Hãn Kiêu, cậu ta ăn toàn củ cải muối chua."

      Giản Tích lẳng lặng nghe, thầm đếm: "2"

      Hạ Nhiên phát ra điều gì khác thường, tiếp tục tán gẫu: "Ăn xong còn gọi thêm mang về, ăn toàn đồ chua như thế, có phải cậu ta có thai rồi hay ?"

      Lòng nóng lên, tay run run, túi nhẫn trong tay rục rịch.

      Giản Tích hít sâu, đếm ngược: "1"

      "Thằng quỷ này ngày càng chệch đường ray, chỉ quan hệ nam nữ phức tạp, còn..."

      "Hạ Nhiên" Giản Tích gọi, cắt ngang lời .

      "Hửm?" Hạ Nhiên nghiêng người.

      Đôi mắt Giản Tích đen nhánh lại trong suốt: "Em có cái này cho ."

      Hạ Nhiên sửng sốt: "Cái gì?"

      "Đưa tay"

      "..."

      "Mau lên."

      Giản Tích có chút nóng nảy, càng chậm chạp, càng sợ hãi.

      Cuối cùng đơn giản trực tiếp nắm bàn tay trái , lấy nhẫn ra, đeo vào ngón tay giữa của nhanh.

      Hạ Nhiên sợ đến ngây người.

      Làm xong, Giản Tích cười, vui vẻ lớn tiếng : "Từ giờ trở , là của em!"

      cười khẽ đưa tay phải ra, năm ngón tay mở ra: "Nhìn này, em cũng có, là nhẫn đính hôn đó."

      Hạ Nhiên trầm mặc, đôi mắt đen như hồ mực đen thăm thẳm, sâu như biển, thể hòa tan.

      Giản Tích bị phản ứng của làm cho hơi hoảng hốt: "Đừng doạ em, sao lại chuyện, em chỉ cầu hôn thôi mà."

      Lời còn chưa hết, bị Hạ Nhiên kéo vào lòng, ôm chặt.

      cần giải thích, cần biểu đạt, cần nhiều lời.

      Nhịp tim của : "Thình thịch - - thình thịch - - thình thịch - -"

      Đập mạnh như vậy, chính là câu trả lời tốt nhất.

      Lẳng lặng dựa sát vào nhau, hai trái tim cùng chung nhịp đập.

      Giản Tích cảm nhận được cái gì đó ấm áp ở cổ trượt xuống, nghiêng đầu, giọng với Hạ Nhiên: "Chồng, ngoan nào, đừng khóc."
      Last edited by a moderator: 11/5/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :